1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Có hợp có tan - Lâu Vũ Tình (2.1)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Có hợp có tan


      Tác giả: Lâu Vũ Tình
      Convert: ngocquynh520
      Editor: stli
      Số chương: 10​
      ---o0o---

      Giới thiệu:

      đôi tình nhân đến miếu, cầu con cái, xin tiền tài. Ở trước mặt thần linh quỳ xuống phát nguyện lời thề, người nào thay lòng đổi dạ người đó chết trước.

      Ngày đó, hứa cả đời này nhớ mãi lời thề. Ngày đó, toàn tâm tin tưởng. Đoạn tình này gắn bó đời kiếp.

      Nhưng, có phải xem tất cả hay ? Thấy cuộc sống quá ngắn? Còn , quá ngu ngốc, sai lầm để cả đời chịu đau thương.

      Từng cùng nhau thề non hẹn biển, trói buộc vào lời thề, được, bỏ xong, như vậy ... để giải thoát cho , cho được hạnh phúc mà muốn, nên buông tay, chúc phúc , để cho thấy oán hận cùng giọt nước mắt của .

      Bởi vì, trong cuộc tình có thể vì mà làm tất cả, muốn sống tốt, thương ngọt ngào, thành toàn cho vui vẻ.

      Mặc dù có duyên phận đến đầu bạc răng long, ít nhất cũng có thể chia tay trong vui vẻ.








      tiểu Viên Viên thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Mở đầu:
      đôi tình nhân đến miếu, cầu con cái xin tiền tài. Cả hai quỳ trước thần cùng nhau lập lời thề độc, nếu ai thay dạ đổi lòng chết trước.

      " hối hận?" Thề độc như vậy. Cả hai đứng dậy, khẽ hỏi, nhàng phủi vết dơ dính đầu gối của người .

      " ." cười trả lời rồi ôm lấy vai .

      này đem tất cả giao cho , nếu ngày phụ bạc , có phơi thay đầu đường sao, đây là kết quả nên nhận, hối hận.

      "Em cũng vậy." cười , tựa người vào ngực , an tâm tin tưởng.

      Ngày đó, cả đời này quên lời thề độc của bọn họ, cũng ngày đó, đem trong trắng của mình hoàn hoàn chỉnh chỉnh giao cho , toàn tâm toàn ý tin tưởng bọn họ gắn bó bên nhau đời kiếp.

      Biển cạn đá mòn, địa lão thiên hoang, tình này thay đổi.

      đời kiếp!

      Tỉnh lại, tiếng thở dài vẫn như vẫn còn vấn vương nơi đầu lưỡi.

      Khi còn trẻ ngây thơ cho rằng có thể đời kiếp nhưng bất quá thời gian trôi qua, trãi qua nhiều chuyện mới hiểu được, đời kiếp dễ dàng như tưởng.

      Bất quá chỉ mới mười năm, cảm thấy quá mệt mõi. Là hời hợt, cảm thấy cuộc đời quá ngắn? Hay vẫn là vì ngu ngốc, nên sai lầm kéo cả đời?

      Biển, đến bao giờ mới có thể cạn? Đá, phải bao lâu mới có thể mòn? Trăm ngàn năm qua, bao nhiêu người nhau cùng nhau thề hẹn, nhưng lại có người nào ở bên nhau đến biển cạn đá mòn? Thiên lão, ngày hoang, mà những người nhau kia, bây giờ ở đâu?

      cười nhạt, cười mình cả tin, lời thề của đàn ông, ước hẹn sống chết có nhau, đơn giản, nhưng làm sao quá khó khăn.

      "Buông tay , còn ." giọng trong vang lên.

      " em, nhưng thể phụ ấy." Lời với cũng đồng thời vang lên trong tiếng thở dài.

      buồn cười, ngẫm lại tồn tại của lại trở thành kẻ thứ ba phá hoại tình cảm của người khác. từng thề non hẹn biển, trói buộc vào lời thề, làm cho được, ở cũng xong.

      "Hướng Vãn." luôn gọi bằng giọng ôn nhu ấm áp nhất "Đừng suy nghĩ nhiều." trấn an .

      : " có người khác, chỉ có mình em."

      Nhưng, nếu quả chỉ có mình , vì sao nụ cười của ngày càng tịch, đối mặt với càng lúc càng miễn cưỡng, còn mang theo vẻ thua thiệt?

      Nếu như người khác, sao lại giấu những chuyện làm?

      "Đừng khóc, đừng dùng nước mắt tố cáo tôi." giọng yếu đuối khác vang lên như thổn thức trước nỗi đau.

      Vươn tay vuốt qua gối bên cạnh lạnh lẽo, lạnh đến nỗi làm tim hốt hoảng.

      Kiếp này, lời thề đó chỉ còn mình giữ, còn để người con khác tiến vào tim mình. ra, biết những đêm về ở đâu. bắt đầu sợ đêm dài đăng đẳng, sợ cái sâu hun hút của đêm đen. ánh sáng loé lên giữa trời đêm yên tĩnh, ngắn ngủi soi sáng góc phòng, ngay sau đó ngay cả thuỷ tinh của cửa dổ cũng chấn động. Là sấm đánh sao?

      ngồi dậy, chân đến mở cửa sổ, gió thổi làm rèm cửa bay phất phới như vũ điệu, mưa lớn bằng hạt đậu rơi xuống bệ cửa sổ, thảm xung quanh cũng ướt thành mảng. Mưa lớn đến nổi đánh vào người đau rát. lâu có cơn mưa nào lớn như vậy.

      "Hướng Vãn, tối nay chờ , có chuyện muốn với em." Sáng nay, trước khi ra khỏi cửa với những lời này. im lặng gì.

      "Quỳ trước thần thốt lời thề độc, ai phản bội chết trước. . . . . ."

      mặc niệm, hai hàng nước mắt chảy xuống bên má. còn nhớ hay , còn nhớ từng chối bỏ lời thề?

      Vang dội trong tâm, người đàn ông của còn nữa, còn giữ lời thề của họ... tất cả, tất cả còn ý nghĩa nữa rồi.

      Tiếng chuông điện thoại vang lên phá vỡ màn đêm yên tĩnh, từng tiếng vang vọng khắp căn phòng. Chuyện gì đến muốn tránh cũng được. xoay người, lau nước mắt, hít hơi sâu, cầm điện thoại nghe máy.
      tiểu Viên ViênBiệt Chi thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 1.1:

      Người ta mê muội, có người lại là con riêng của phú hào giàu có, có người lại quả phụ, cũng có lời đồn là tình nhân được bao dưỡng, cũng có người u hồn dạ quỷ. Nhưng bất luận là như thế nào, tóm lại chỉ có cái kết luận, người phụ nữ thể ra ánh sáng.

      mái tóc vừa đen vừa thẳng dài qua khỏi thắt lưng, nhìn ra được chất tóc của rất tốt, từ cái nhấc tay giơ chân đều nhàng thanh thoát như điệu vũ, lơ đãng làm lay động lòng người. gương mặt trái xoan là đôi mắt to đen trong sáng mà sâu thẳm. Dáng người mảnh khảnh, đôi chân thon dài, cổ cao quý phái. thể phủ nhận, nàng làm cho con người ta tự chủ phải quay lại nhìn, vấn vương người con xinh đẹp.

      Chẳng qua là, gương mặt mỹ lệ có chút tái nhợt, dù cho ngũ quan có xinh đẹp đến cỡ nào cũng luôn có cảm xúc. rất ít , nếu cần thiết lên tiếng, luôn lạnh nhạt, lạnh lùng. Băng sơn mỹ nhân sao? Cũng đúng lắm, có thể giống như suối chảy đầu xuân, trong trẻo nhưng lạnh lùng.

      Dương Phẩm Tuyền ngừng tay viết bệnh lý, chỉ chăm chú nhìn .

      "Bác sĩ Dương?" Đôi mắt như suối nước trong trẻo nhìn , chút gợn sóng.

      Bị bắt quả tang nhìn trộm, chút hoang mang, cũng che giấu, đầu ngón tay gõ gõ lên mặt bàn, nhìn hồ sơ bệnh lý bàn, đó có ghi ba chữ cân đối 'Quý Hướng Muộn'.

      "Gần đây ngủ có ngon ?"

      Gương mặt vốn cảm xúc lúc này thoáng vẻ buồn buồn, chân mày mỏng manh khẽ nhíu lại: "Rất hỗn loạn ... ý tôi là .. cực kỳ tốt."

      " tốt như thế nào? Có thể hình dung chút thử xem."

      "Giống như luôn có người chuyện bên tai, hình như từ sâu trong tiềm thức vọng ra, tôi rất phiền não, có cách nào ngủ được." Thử tưởng tượng cảm giác trong lòng, nhưng lại phát rất trừu tượng, muốn biểu đạt nhưng lại quá khó khăn.

      gật đầu: "Có nhớ những lời kia hay ?"

      "Chúng ta vĩnh viễn ở bên nhau, em, Vãn Vãn, ngoại trừ em, đời này có người khác... Giọng của người đàn ông, lời ngon tiếng ngọt hứa hẹn. Đêm qua, còn nghe được 'Vãn Vãn, đói, muốn bánh chanh do em làm', nhưng tôi thậm chí nhớ là mình biết làm bánh chanh."

      Dương Phẩm Tuyền chăm chú lắng nghe, rồi : "Như vậy , nếu ngại cứ làm thử, biết đâu có thể."

      "Có thể ?" xác định.

      "Có thể, lần sau nếu còn nghe được cái gì, thử cảm nhận nó, thử trả lời nó, chừng đó là chuyện chôn giấu trong ý thức, hoặc là tồn tại của nó mang ý nghĩa đặc thù nào đó, đối mặt với nó, tháo gỡ gút mắc, mới có cách trị tận gốc, nếu cứ hoảng sợ né tránh, vĩnh viễn phá giải được cái kết này."

      "Tôi chỉ .. lo lắng, vạn nhất lần sau nó kêu tôi giết người phóng hỏa làm làm sao bây giờ? Tôi sợ, làm chuyện phi pháp..." Dừng chút, giương mắt nhìn : " phải tinh thần tôi có vấn đề chứ?" Dạo trước, ngay cả cũng cho là mình 'Điên rồi'.

      "Quý tiểu thư, điên, tinh thần cũng có vấn đề, biết được đâu là thực đâu là ảo, phải sao? Vậy chứng tỏ, có thể phân biệt đúng sai, có thể khống chế hành vi của mình, cần quá mức lo lắng."

      cúi đầu, rất lâu lời nào.

      " nhất định hiểu loại cảm giác này, tôi nhớ rất mỗi chuyện quan trọng xảy ra trong đời, cấp , cấp hai, trung học, buổi lễ tốt nghiệp đại học, mỗi lần lên đài nhận thưởng, nỗi đau khi cha mất ... Nhưng, trí nhớ của mười năm gần đây, luôn đứt đoạn trọn vẹn, thể kết nối lại, giống như là .. bức tranh được chia làm nhiều mảnh khác nhau, nhưng lại bị mất vài miếng, nhìn . Giống như là cảm giác trống rỗng, đôi khi mình trong đêm, sợ đến giựt mình tỉnh giấc, sau đó, nháy mắt cả mình là ai tôi cũng nhớ."

      "Những mảnh ghép đó mất , nó xuyên qua giọng , xuyên qua giấc mơ, cho biết nó ở đâu, chờ mang về. Tôi biết vì sao lại mất những mảnh ký ức đó, nhưng chờ sau khi tìm lại được nó, cần đến tôi nữa." trấn an , đây là thời kỳ chuyển tiếp.

      "Phải ? Nhưng cả tuần nay tôi có giấc ngủ ngon." Sắc mặt của tại so với trước càng tái nhợt hơn.

      Dương Phẩm Tuyền chăm chú nhìn lát: "Tôi kê cho thuốc uống, nếu tình hình vẫn cải thiện, tuần sau lại đến." Vừa chuyện, ngòi bút trong tay nhanh chóng viết thêm mấy hàng chữ.

      "Còn có vấn đề gì sao?"

      mở miệng, cuối cùng vẫn lắc đầu lên tiếng.

      "Thế còn mơ? Gần đây có nằm mơ thấy gì nữa ?"

      lắc đầu.

      "Tốt, lần sau còn nghe được cái gì hoặc mơ thấy gì, nhớ kỹ nó, lần tới cho tôi biết, có vấn đề gì ?"

      " có." Có thể chuyện cũng chỉ có , dám đem chuyện này với ai, bạn bè luôn nhìn bằng ánh mắt quái dị, bọn họ hiểu. Còn mẹ, luôn nhìn bằng ánh mặt rất thương tâm lẫn thương hại như là bị đả kích quá lớn, nhưng vấn đề là ngay cả bản thân mình cũng biết bị đả kích cái gì. chỉ có thể nhờ giúp đỡ của bác sĩ tâm lý. Thời gian này, nếu phải dùng phương thức này để biểu đạt, chỉ sợ mình phát điên rồi.

      Dương Phẩm Tuyền gật đầu khép lại hồ sơ bệnh án, rung chuông, hộ sĩ bên ngoài đẩy cửa bước vào, đưa bệnh án cho hộ sĩ: "Đưa Quý tiểu thư lấy thuốc, sau đó hẹn thời gian tái khám."

      "Được, Quý tiểu thư theo tôi." Hộ sĩ đối với xa lạ gì. Thời đại khoa học kỹ thuật tiến bộ, con người cạnh tranh với nhau, áp lực lớn, lo lắng trong cuộc sống là thể thiếu, làm cho ngành bác sĩ tâm lý theo đó cũng cần nhiều hơn, từ khi phòng khám tư nhân khai trương đến bây giờ, chưa từng lo lắng chuyện có "Khách hàng", chẳng qua là, nghĩ ra có dung mạo xinh đẹp tao nhã này, đến tột cùng có áp lực gì, cần gần năm khám bác sĩ tâm lý?

      chỉ biết, ấy tên là Quý Hướng Vãn, mỗi lần tái khám, bác sĩ Dương ra lệnh ưu tiên cho vị tiểu thư này, còn lại có thể tạm hoãn. Còn có, mỗi lần ấy đến thời gian luôn gấp đôi những người khác, đôi khi ấy ở suốt cả buổi chiều.



      Quý Hương Vãn theo sau lưng hộ sĩ, ra đến cửa, bước chân chần chờ vài giây.

      "Buổi tối, tôi thử làm bánh chanh."

      ---

      Nhìn tư liệu tham khảo bàn, suốt nửa giờ có bất cứ động tác gì. Sau đó, nhắm mắt lại để cho suy nghĩ lắng đọng, bất cứ cái gì cũng nghĩ đến, mở mắt ra lần nữa, tay cầm lấy bình nước đổ vào bột mì, đập trứng ... động tác dựa vào bản năng, từng bước từng bước hoàn thành cái bánh.

      Cuối cùng nhìn chằm chằm cái bánh lấy từ lò nướng ra, run sợ. làm được. Lấy nĩa xiên miếng bánh nếm thử, quả rất ngon. Trước kia chỉ từng làm, mà còn làm loại bánh này rất nhiều lần, nếu động tác cũng nhuần nhuyễn như vậy, hoàn toàn phút nào tự hỏi bước tiếp theo nên làm cái gì.

      Trong quá khứ, từng vì ai mà làm? Ai là người thích món bánh chanh do làm? Vì người kia thích ăn bánh ngọt, cho nên tốn rất nhiều tâm tư để học làm bánh kem ... Nghĩ ra, đầu óc trống rỗng, nhớ bất cứ cái gì. nhớ , tám tháng trước dọn đến nhà trọ này, bỏ công việc làm, đoạn tuyệt tất cả quan hệ bạn bè, dành thời gian suy nghĩ bất cứ chuyện gì, ngày cứ thế trôi qua trong thầm lặng. Càng về sau, càng nhớ được nhiều chuyện cho lắm, trí nhớ của từ từ cũng giống như cuộc sống hằng ngày, trống rỗng, coi như có cố gắng suy nghĩ cũng nhớ gì cả.

      Khi phát , biết mình thích gì, ghét gì, nhớ nổi mình ăn sáng hay chưa, đồ ăn Trung Quốc phải làm như thế nào, đôi khi cảm thấy rất đói nhưng lại nhớ nổi bao lâu mình chưa ăn. Thậm chí mười phút trước làm cái gì, mười phút sau cũng quên lãng. bắt đầu sợ hãi, sợ cái cảm giác hốt hoảng trống rỗng, giống như cái hang động vừa sâu vừa đen, bắt buộc phải bước vào, thôn tính trí nhớ của , tâm tình của . chưa từng có rời bỏ, có tương lai, có cảm giác tồn tại, gương mặt xinh đẹp luôn là trắng bệch, thân thể mất độ ấm chỉ lạnh như băng, hoài nghi mình chỉ là linh hồn vất vưởng.

      Lúc đó, tìm tới Dương Phẩm Tuyền.
      tiểu Viên ViênBiệt Chi thích bài này.

    4. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 1.1 (tiếp thep)
      Phải thừa nhận, bác sĩ tâm lý vô cùng ưu tú, lắng nghe tình trạng của , dẫn dắt co phân tích tâm trạng, dạy đối mặt với khoảng trống rỗng kia. hữu của , làm cảm thấy an tâm, trong cái hang sâu thẳm đó, phải chỉ có mình , trong lúc cảm giác mình bị cắn nuốt đến còn sức lực, xuất , hơn nữa còn đưa tay giữ lại. rốt cuộc cũng cảm thấy tim mình đập, cảm thấy mình vẫn còn sống. Từ từ, tìm lại tri giác đánh mất, nhớ lại rất nhiều chuyện, mặc dù còn có những đoạn ký ức rời rạc, nhưng biết, giúp tìm lại được.

      Đúng mười giờ, tiếng chuông cửa vang lên, thiếu giây. mở cửa, tốn nhiều thời gian để xác nhận người ngoài cửa. từng bước tiến vào, lấy dép lê thay vào, động tác quen thuộc lại thuần thục, tự tại giống như sau ngày làm việc về nhà. Bóng dáng cao lớn đứng ở bàn ăn, xoay người lại, nhướng mày nhìn : " làm được?"

      "Em cho rằng em từng với ." Ừ, từng .

      " có thể ăn ?"

      "Có thể."

      Cắt miếng bỏ vào miệng, vị xốp mà ngán, nghĩ rằng rất ngon.

      "Tháng kia, em đan cái khăn quàng cổ, sau đó lại đan cái áo ấm. Tháng trước, em thử vẽ phác họa, sau đó vẽ tranh sơn dầu. Tuần trước, em thuận tay nấu vài món ăn gia đình, để cho rằng em là sách nấu ăn. Tuần này, lại phát em rất có sở trường về điểm tâm ... Xin hỏi còn có cái gì em làm được?" Dương Phẩm Tuyền nhìn bàn ăn, sau đó nhìn .

      yên lặng chăm chú nhìn mặt bàn: "Tôi cũng muốn biết."

      Lông mày của Dương Phẩm Tuyền nhướng cao, đưa ra bình luận, kéo cái ghế ra ngồi xuống, nhàn nhã thưởng thức sở trường vừa mới phát của - bánh chanh.

      " thích?" Mỗi lần nhìn ăn cơm, dáng vẻ đều như rất hưởng thụ.

      "Rất ngon, tơi xốp ngon miệng, ngọt ngán, vừa đúng. Đúng rồi, có thể ăn hết ?"

      "Nếu thích." Dù sao giữ lại cũng ăn.

      "Em thích ăn điểm tâm?"

      Thích? suy nghĩ hồi lâu: "Em biết." Nấu ăn gần như là bản năng, ăn vào chỉ như cho thấy đói hoặc để duy trì mạng sống, về phần thích hay , có cảm giác.

      " phát hỏng bét, cảm thấy gì?" người phụ nữ có sở thích, đối với thức ăn cảm giác vĩnh viễn chỉ là cần phải ăn. Tóc dài đến thắt lưng chỉ bởi vì muốn cắt, mà phải vì nguyên nhân khác. Mặc là vì thói quen. Trang trì phòng ốc, nhà cửa vĩnh viễn có khái niệm ... bỏ mất, chỉ là trí nhớ, còn bao gồm cả tâm tình, ghét. Phán đoán duy nhất có thể là từng bị tổn thương đến cực điểm thảm thiết, vượt qua khỏi sức chịu đựng của , có cách nào chấp nhận nổi, chỉ có bỏ mặc tất cả cảm giác mới ép mình đến mức điên khùng.

      Ăn xong điểm tâm, vào phòng tắm, tắm rửa, lúc ra ngoài chỉ có chiếc khăn lông vắt ngang hông, nước tóc vẫn còn giọt. ôm gối ngồi đơn độc sô pha, vẻ mặt trống rỗng.

      "Nghĩ cái gì?" khom người nhìn hỏi. Nếu như có thể nghĩ được gì tốt rồi. mình ngồi yên lặng nếu để ý luôn rơi vào trạng thái hoảng hốt, có lúc nửa đêm tỉnh dậy, thường mở to mắt trống rỗng nhìn thời gian trôi qua, tối nay nếu như đến đây, có thể lại ngồi thất thần cho đến sáng.

      Lấy khăn khô, lau tóc cho , chớp mắt nhìn thẳng vào mắt , nhìn vào con ngươi luôn thiếu hụt tâm tình kia. Bàn tay trắng nõn xuyên qua hở chống lại ánh mắt của . Đối với phụ nữ, là người đàn ông rất có sức quyến rũ, có nghề nghiệp ổn định, chuyện rất thu hút, bề ngoài ưu nhã, thân hình cao to mạnh mẽ, còn có gương mặt tuấn tú, đàn ông như vậy, chỉ cần muốn, có thể nắm giữ trái tim của bất kỳ người phụ nữ nào đều phải là chuyện khó.

      Lúc trước, thậm chí có bất cứ nhận thức nào về , sau đó, dưới giúp đỡ của tìm lại được những khoảng ký ức rời rạc, từ đó mới từ từ thấy những mặt tốt của . Người như vậy, sao phải cùng dây dưa? người phụ nữ có tâm lý chướng ngại đối với những vật bên ngoài? hiểu , hiểu muốn cái gì, hiểu muốn làm gì.

      Từ vẻ mặt ít khi biến đổi của , tại trầm tư suy nghĩ, trong lòng biết tâm tình này do mà có, Dương Phẩm Tuyền vui vẻ, khóe miệng cũng nâng lên nụ cười. lọn tóc của rũ xuống vầng tráng tinh tế.

      "Tóc dài quá .." .

      "Có thể cắt hay ?" hỏi.

      Suy nghĩ, đầu như cũ trống rỗng. Quý Hướng Vãn lắc đầu: "Tôi biết."

      "Vậy cắt thử xem." Lấy kéo đặt vào tay , tùy ý ngồi xuống đất, thèm để ý mình làm con chuột bạch.

      Có thể nấu ăn hay , muốn thử. Có thể đan áo hay , muốn đan thử. Có thể pha cà phê hay , dù sao là pha uống. Ngay cả tóc, cũng để ý giao cho cắt bỏ. Giống như là niềm vui của , mỗi ngày tìm thứ gì đó, xem rốt cuộc làm như thế nào. chơi trò ghép hình, ghép lại chính , biết. Đây là nguyên nhân ở bên nhau sao? Sau khi thí nghiệm là người như thế nào? Cây kéo cách gương mặt ba cm khoa tay múa chân, nhanh chóng cắt bỏ phần tóc dài, động tác lưu loát tốn nửa giây dừng lại hoặc suy tư. Làm liền mạch.

      " phải trước kia em là thợ cắt tóc chứ." để ý đến tóc rơi đất, nhìn đến thành quả, đưa tay kéo ngồi lên đùi mình.

      "Có lẻ." Hai tay từ bên hông từ từ thăm dò lên xoa nhè , chút để ý đến cử chỉ khiêu tình, cũng cự tuyệt. Như vậy, coi là đôi tình nhân sao? , phải. Ít nhất, là hiểu, mà cũng . Nhiều nhất, chỉ có thể chỉ là quan hệ nam nữ, theo nhu cầu, hai thân thể đơn an ủi lẫn nhau.

      Vật chống đỡ dưới mông nóng rực, phải có cảm giác. Đây cũng là do tạo nên, làm nổi lên bản năng khát vọng của con người. Dục vọng, cũng là loại tình cảm. nghiêng người hôn , lúc đầu chỉ mút đôi môi, dùng đầu lưỡi miêu tả môi , vừa cắn vừa mút cho đến khi môi tê dại, hơi thở gấp rút, mới chặt chẽ mút lấy, thong thả mà kéo dài nụ hôn. Vật che đậy duy nhất ngăn cách bên hông rơi xuống, đè xuống thân, dùng đôi môi tinh tế thưởng thức tất cả thuộc về .

      "Dương .. Phẩm ..Tuyền" Khoảng cách giữa nụ hôn, tinh tế mở miệng gọi. Bên ngoài, gọi là bác sĩ Dương, thận trọng nhạt nhẽo mà xa cách. Ở trong phòng, gọi thẳng tên . Ban ngày, như hai người xa lạ. Đêm đến, cùng triền miên như đôi tình nhân. Ngày và đêm, lạnh nhạt và cuồng nhiệt, mâu thuẫn tồn tại cùng nơi, cũng cảm thấy có gì kỳ quái.

      "Ừ..?" Cởi nút áo, từng nụ hôn rơi xuống.

      "Em là người phụ nữ xấu phải ?"

      dừng động tác, ngước mặt nhìn : "Sao lại hỏi như thế?"

      " có gì." Là nhiều lời. Cánh tay ngọc kéo xuống, chủ động tiếp tục kích tình bị gián đoạn. phải biết, những người xung quanh như thế nào.

      Tám tháng trước khi dọn đến đây, cuộc sống trôi qua như thế nào, nhớ gì cả. Sau khi dọn nhà tới đây, nếu cần thiết, cũng bước ra khỏi cửa. Ít tiếp xúc với ánh mặt trời, da trắng nõn gần như trong suốt, thậm chí tái nhợt. Có người , là con riêng của nhà giàu, cũng có người là quả phụ, còn có người là tình nhân được bao dưỡng, có người còn mạnh miệng hơn giống như hồn. Bất kể người ta như thế nào, kết luận vẫn là người phụ nữ thể ra ánh sáng.

      luôn đến lúc nửa đêm, rạng sáng rời khỏi. Giữa bọn họ có bất kỳ cam kết hay hẹn thề gì, quả giống như tình nhân, mặc dù chưa từng nhận của nửa xu. có tiền tiết kiệm gửi ở ngân hàng, nhớ ra được vì sao mà có, nhưng lại đủ cho nửa đời sau của lo cơm áo. chừng, lời bọn họ là , ai biết được?

      Dương Phẩm Tuyền mạnh mẽ đè lên thân thể tuyết trắng của , cùng nhau triền miên, da thịt lạnh lẽo của cũng trở nên ấm áp. Ban đêm, mỗi khi bị giấc mơ quấy rầy mà tỉnh lại, đôi khi ngay cả mình là ai cũng nhớ, đầu óc trống rỗng làm người ta sợ hãi. Mờ mịt trong nổi sợ, vì thế cùng dây dưa, quan tâm đến những chuyện khác. Có đôi tay nguyện ý ôm , khi tỉnh giấc, xác định vòng tay vẫn còn đó, an lòng, đôi tay này lòng ôm lấy , giúp vượt qua rất nhiều cơn ác mộng ngủ đến trời sáng.

      chỉ cần người giúp đỡ mà thôi. biết, cũng cam tâm để lợi dụng. Nhưng mà, lợi dụng sao? Thân thể mềm mại, có thể an ủi và thõa mãn . Bọn họ dùng phương thức như thế sống dựa vào nhau, ai có thể , bọn họ phải dùng phương thức khác để hứa hẹn, vô cùng thân thiết ràng buộc lẫn nhau?

      "Đêm nay ở lại?"

      "Ừ." mơ hồ đáp, phóng túng đòi hỏi thân thể mềm mại.

      cong môi, nụ cười như có như xuất , cả người thả lỏng nghênh đón nóng rực của .

      biết, đêm nay có thể ngủ ngon.
      tiểu Viên ViênBiệt Chi thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 2.1:

      Lần đầu tiên gặp , mười bảy tuổi. Lúc đó cái gì cũng biết hiểu, cái tuổi của ngây ngô, trái tim người con bị bóng dáng kia xông vào chiếm đoạt. Nếu ngày hôm đó, quên bài thi quốc văn ở lớp học, vạn vạn lần nên nhìn vào đôi mắt của , có lẻ cả đời bọn họ cũng biết nhau, lại càng dây dưa với nhau trong cuộc tình.

      Vội vã chạy về lớp học để lấy bài thi, thấy học sinh trực nhật quên đóng cửa sổ, định đến đóng vô tình nhìn qua sân bóng rổ thấy bóng dáng cao to trong đó. nhớ, ra đến cổng trường vẫn còn ở đó, tại qua ba giờ đồng hồ, nếu như phải ngày mai phải nộp bài tập quốc văn, cũng đặc biệt ở lại trường đến tám giờ tối. sân trường vắng lặng, chỉ có bóng dáng cao to của , cùng với tiếng vang của quả bóng. rất linh hoạt, nhanh nhẹn, giống như phát ra tất cả sức lực trong người, mỗi động tác tương đối mạnh mẽ, sau đường truyền bóng rất đẹp vào rỗ, ngã ngồi lên mặt đất, đầu gục xuống nhúc nhích.

      Thế giới, hoàn toàn im lặng. Yên lặng đến nỗi có thể nghe được tiếng hít thở nặng nề của . Đồng thời, giống như nghe được tiếng trái tim mình vì mà đập nhanh hơn, hơi thở gấp gáp. Sau ngày hôm đó, thích đứng trước cửa sổ nhìn ra sân bóng rỗ, thích lẳng lặng từ xa ngắm chơi bóng. phải mỗi ngày đều chơi, nhưng mỗi khi đến luôn chơi đến sức lực cạn kiệt mới trở về. đến cũng có thời gian cố định, lúc sớm lúc muộn. Có mấy ngày đến sớm, các nữ sinh trong lớp tâm tình di động, ánh mắt rối rít nhìn về phía sân bóng, còn tâm trạng để học. Nghe mấy nữ sinh trong lớp chuyện với nhau, mới biết tên là Hàn Tử Uy, là đội trưởng đội bóng rổ, năm ngoái vừa tốt nghiệp, bình quân mỗi ngày có thể nhận được ba lá thư tình.

      Thư tình? chưa từng nghĩ đến chuyện này, chỉ muốn lẳng lặng nhìn chơi bóng mà thôi. Đôi khi tới trễ, sau khi tan học, yên lặng ngồi ở nơi cách sân bóng xa, có thể nhìn bị phát . nhất định ngày nào cũng đến, cho nên chỉ để cho mình đợi khoảng giờ. Trong khi chơi bóng, hầu như dùng tất cả tinh lực của mình, vẽ , hình ảnh của tự nhiên in sâu vào trong lòng làm ấp ủ tình cảm thầm lặng. chơi bóng ở trường năm, mà cũng vẽ năm.

      Cho đến ngày, về nhà cơm nước xong, tắm rửa xong, trở về phòng rốt cuộc cũng có thời gian rãnh, tìm bản thảo phác họa khắp nơi nhưng thấy, thầm nghĩ chắc để quên trong lớp học, hơn tám giờ, lập tức thay quần áo vội vã đến trường, tìm được trong học bàn lúc đó mới nhàng thở ra. Ngửa đầu theo thói quen nhìn về phía sân bóng, ngoài ý muốn lại thấy chơi bóng.

      Hai chân thể khống chế ra khỏi phòng học về phía , cách đoạn dừng lại, dám đến gần hơn. Hôm nay, chơi có vẻ mạnh mẽ hơn so với bình thường, chẳng hiểu tại sao, thấy được cảm xúc của tốt. Đột nhiên, ngừng động tác, đầu gục xuống đất, mồ hôi từ gương mặt chảy xuống, biến mất ở mép tóc, hai hàng nước trong trẻo, biết là mồ hôi hay nước mắt tiếng động rơi xuống. Dường như cảm nhận có người nhìn mình chăm chú, ngẩng đầu lên, con ngươi đọng nước thình lình nhìn thẳng vào đôi mắt chưa kịp né tránh của . Trái tim, trong nháy mắt khi hai ánh mắt giao nhau kéo chặt, cách nào lên tiếng, cách nào chuyển động, cho đến khi từng bước đến trước mặt , mới giật mình hồi hồn, trong lúc hoảng hốt, kịp suy nghĩ xoay người chạy . ngạc nhiên, muốn mở miệng, tầm mắt vẫn nhìn theo chợt quyển sách bị rơi lại hấp dẫn, im lặng, khom người nhặt lên. Mở ra trang thứ nhất, liền sửng sốt.

      mất ngủ cả đêm, nhớ tới thất lễ của mình trước mặt , có thể cảm thấy lễ phép. Cảm giác ảo não, suy sụp bám lấy cả đêm, thầm với mình, lần sau nếu gắp vạn lần thể như thế nữa. Nhưng bọn họ còn có cơ hội gặp nhau sao? Mà có nhớ ? Nên thỏa mãn, tự với chính mình. Ít nhất, từng nhìn . Chỉ điều này, coi như là bí mật chôn sâu vào đáy lòng , cũng dám có hy vọng xa với, nhưng hôm sau, khi mang tâm tình thấp thỏm đến trường, đến nơi tối qua muốn tìm lại tập tranh trong lòng nghĩ chỉ là quyển sách chắc người nào nhặt. Nhưng lại ngờ, đứng đó nhàn nhã đợi .

      "Chờ em lâu." Khóe miệng treo nụ cười yếu ớt biết suy nghĩ gì, chăm chú nhìn .

      "A?" Chờ, chờ ? "Vì, vì sao?" Luôn tự nhủ với chính mình, trăm ngàn lần thể chạy trối chết nữa, nhưng trái tim ngừng hoảng loạn, vẫn lộ ra cảm xúc của lúc này.

      "Cái này của em?"

      Bất kể trước đó nhủ thầm bao nhiêu lần, nhưng khi nhìn thấy vật cầm quen thuộc đến thể quen thuộc hơn tập tranh phác thảo liền hóa tro bụi, đầu óc nhất thời trống rỗng.

      " .. có mở ra chứ?" Da đầu hồi tê dại, lấy hết sức lực mới được câu này.

      " xem." ngừng lại chút, bất ngờ khom người đến gần , nửa đùa nửa nở nụ cười làm người ta lạc mất tinh thần: "Xấu hổ? Em vẽ rất khá, tôi còn muốn xin em tặng nó cho tôi."

      "Cái đó ... phải ..."

      " phải? phải là cái gì? phải của em? Còn người trong tranh phải là tôi?" Giống như mèo vờn chuột, thong thả nhìn bối rối đến đỏ mặt.

      "Kia, cái đó ... tôi cần, thích ... giữ lấy.." Đây phải là biết, gần như thể thích ứng được khi thấy tươi cười ngả ngớn, xoay người muốn chạy trốn.

      "Từ từ." bàn tay nắm lấy cổ tay , giữ người hoảng hốt bỏ chạy "Sao lại vội vã bỏ ? Tôi nghĩ rằng em thích tôi, chẳng lẽ tôi tự mình đa tình?"








      tiểu Viên Viên thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :