Tại sao chỉ vì có tên giống như cún con nhà cậu,
tôi giống như bị bán thân vậy ~
Nếu như có Đậu Nga ở đây,
ấy nhất định
hiểu tôi …
------------------
Part 1
Nguồn:
Tia
Vào mùa hè năm trước, tôi bất hạnh bị viêm ruột thừa rồi nằm viện.
ra
mất hết cả mặt mũi, đơn giản là vì tôi thi được vào trường F, cho nên cả cha mẹ và tôi đều kích động hưng phấn tột độ, lần đầu tiên
ăn thịt chó. Vì
móc tiền ra
phải ăn cho đủ vốn, vì vậy tôi cố gắng nhét hết vào bụng.
đường về nhà tôi vẫn còn đắc ý nhảy thêm 2 lần, rốt cuộc
bị trời đánh.
Phải bất đắc dĩ nằm trong bệnh viện suốt 2 tuần lễ, rốt cuộc lại quên mất phải vào trường trình diện.
Như vậy, chẳng những tôi phải học lại
lớp, mà còn như mấy đứa học sinh chuyển trường vậy, vào
cái lớp
quen biết ai. Buồn bực
thèm nghĩ đến, đến ngày tựu trường, rốt cuộc vẫn bị ba mẹ bắt trói đem
.
Chủ nhiệm là người
tệ, nghe
là sinh viên tốt nghiệp khoa Triết học của trường nào đó, nhưng lại chạy đến cái trường trung học nho
này làm giáo viên Ngữ văn, có ý nghĩa.
Ông ta dẫn tôi
xuyên qua hành lang, vừa bị gió thổi vù vù, vừa phải giẫm lên sàn nhà bằng gỗ cứ kêu “kẹt, kẹt”, cuối cùng cũng đến lớp 8
cao nhất.
Chạy vào tự giới thiệu mình,tôi vốn
phải là đứa bé sợ người lạ, tiện thể quét nhìn cả lớp
lần luôn.
Nhìn thấy bên dưới toàn là màu đen, trong lòng tôi mừng thầm, hô hô, sau khi
huấn luyện quân
xong tất cả đều là bao công. Tôi ở bệnh viện cũng
phải là vô ích, hôm nay đúng là “điểm trắng giữa nền đen”, bỗng chốc tôi cảm thấy mình
là xinh đẹp.
Khoan … Khoan
, cái đốm trắng lóe sáng kia là cái gì thế ….
A a a a ~~
là chói mắt!!!
Tôi nghiêng mặt nhìn về phía nam sinh ngồi ở bên phải bàn đầu tiên.
Ông trời!!! Sao ông lại
công bằng như vậy chứ?!!!! Sao lại tạo ra cái thứ sinh vật như thế chứ?!
Chẳng lẽ
tháng huấn luyện quân
là giả sao? Tại sao? Tại sao da của vị lão huynh này lại trắng như vậy, hic, phải gọi là trắng nõn nà luôn. So với cậu ta, cái loại trắng như tôi chỉ có thể gọi là trắng bạch!!!
Hơn nữa,
riêng gì làn da trắng noãn siêu cấp, ngay cả gương mặt cũng đẹp hơn cả chữ “đẹp”, đúng là … Là thiếu niên xinh đẹp hơn hoa a !!!!!
Thấy tôi ngẩn người, chủ nhiệm lớp thúc tôi
cái. Tôi phục hồi tinh thần lại, cảm thấy tự xấu hổ vì bản thân mê trai của mình.
Giọng
nhè
, tôi dùng giọng
nhu hòa nhất từ khi sinh ra để
: Chào mọi người, tôi tên là Du Hoan Hoan.
“Du Hoan Hoan? Cậu ta là Du Hoan Hoan?”
“Ha ha, Hoan Hoan?”
Chờ … chờ
,
xảy ra chuyện gì? Tôi
bỏ lỡ chuyện gì sao?
Vì sao mọi người đều cười như sắp chết vậy? Tên của tôi chẳng lẽ buồn cười vậy ư? Tôi sống suốt 16 năm cũng chưa từng thấy phản ứng như vậy.
Rốt cục, người ngồi cùng bàn với sinh vật màu trắng, à nhầm, vị nam sinh ngồi cùng bàn với bàn mỹ nam trắng noãn bật lên
tiếng cười kinh trời động đất.
“Ha ha ha ha ha ha ha, trời ạ, cậu ta … cậu ta và con cún nhà Nhược Thần … cùng tên !!!!”
Tất cả hoàn toàn yên lặng lại, sau đó, từ
góc ngỏ ngách nào đó phát ra
tiếng cười nho
, cuối cùng là tiếng cười vang trời
thể ức chế. Tôi ngơ ngác quay đầu lại, phát
chủ nhiệm lớp cũng
cười trộm.
Đây … đây chẳng lẽ là mở màn của cuộc sống trung học xinh đẹp sao?
được!!!! Tôi thầm kêu thảm thiết trong lòng.
Đúng là trời ghét hồng nhan, tai họa bất ngờ. Cái tên Thần Thần gì đó kia, tôi muốn làm thịt cậu!!!!
Theo bản năng nhìn về tên đầu sỏ gây nên kia, tôi kinh ngạc phát
,
ra mỹ nam trắng noãn
có cười. Trong lòng tôi cảm kích đến nỗi muốn khóc lên, xem ra
thế gian này vẫn còn người tốt, hơn nữa, lương tâm
hề liên quan đến vẻ bề ngoài a ~
Chúa ơi, người đúng là nhân từ, nhưng mà … sao ánh mắt cậu ta lại lòe lòe sáng lên như thế? A, nhất định là cậu ta
đồng tình với
đáng thương như mình đây mà…
Nghĩ như vậy, tôi quay đầu lại nhìn chủ nhiệm, nhưng ông ta lại
câu làm cho tôi hoàn toàn rơi vào hố sâu tuyệt vọng – -
“Du. . Hoan Hoan, em ngồi ở … đằng sau Nhược Thần
… là người có nước da trắng mà em nhìn nãy giờ đó …”
Đôi môi toe toét của tôi thoáng chốc trở nên cứng ngắc. Tôi … tôi
có nghe lầm chứ? Mỹ nam xinh đẹp kia chính là … chính là … A ~ Tôi
sống nổi mất!!!!
Ta nghiêm trọng
đến chỗ ngồi, tên con trai ban nãy cười như điên kia vẫn còn che miệng run rẩy nín cười. Tôi hung hăng trợn mắt với cậu ta
cái, ai ngờ, tên vô sỉ này càng cười vui vẻ hơn.
Xì ~ coi như là tôi xui xẻo
.
Nhưng tên Nhược Thần này thoạt nhìn cũng dễ
chuyện. Vừa rồi cậu ta còn đứng về phía tôi nữa nha. Hơn nữa, thoạt nhìn cậu ta nho nhã như vậy, lịch thiệp như vậy, hẳn là người rất lịch
.
Ngồi phía sau mỹ nam cũng
tệ lắm nha, dù … Dù tôi cùng tên với con cún nhà cậu ta … A a a a a a ~
được nghĩ đến nữa.
Tôi còn
suy nghĩ, Nhược Thần
quay đầu lại, cười “hồn nhiên” với tôi. Tôi cảm động đến suýt khóc ra, Thần a ~ cậu đối với tôi
tệ, sau này có thể nhìn thấy nụ cười chết người kia mỗi ngày, đúng là …
Chính khi tôi
háo sắc ngắm nhìn cậu ta, vị công tử tao nhã này, dùng
giọng
dễ nghe cực,
với tôi – -
“Cún ngoan, tôi là chủ nhân của cậu nha~”
------------------------
Part 2
Thoáng chốc, thời gian từ hôm tự giới thiệu đến nay
có hơn 2 tháng.
Trường F có rất nhiều học sinh được tuyển thẳng vào, hơn nữa, nhờ tên vô sỉ kia tuyên truyền giúp mà trong
đêm, tôi trở thành danh nhân ở cả năm khối. Cũng tốt thôi, tuy bản tính tôi
thích phô trương, nhưng bây giờ nhờ phúc của con cún nhà tên Nhược Thần kia mà giồ đây tôi trở thành bảo vật của lớp 8.
Nhưng vấn đề là, ở trong sân trường, nhiều lúc cũng có người đột nhiên chạy đến hỏi tôi: a, đây có phải là Hoan Hoan nhà Nhược Thần
,
là đáng
mà.
Những khi đó, tôi có lẽ
cố gắng khắc chế xúc động muốn đánh người của mình, bảo: xin lỗi, bạn nhầm rồi. Nhưng kết quả lần nào cũng như nhau, ba cái bà tám này chẳng thèm để ý đến cảm giác của tôi, còn rất hưng phấn xoa xoa níu níu kéo kéo mặt tôi nữa cơ chứ, sờ soạng được nhiều rồi, đậu hũ gì cũng
còn nữa liền bỏ chạy, quăng lại tôi chịu hết nổi ngã ngồi xuống đất.
Cái gì chứ! Tôi
trêu ghẹo ai đâu, sao vừa vào cấp ba, thanh danh trong sạch gì cũng
bị phá hủy hết rồi!!!
Làm cho tôi căm phẫn nhất là, mỗi khi tôi
Nhược Thần xấu xa thế nào, đáng khinh bỉ thế nào, đổi lại đều là những nét mặt
tin: “
đâu, Nhược Thần là nam sinh tốt nhất trong trường F đó!”
Hừ, có thiên lý
, chẳng lẽ hôm đó cậu ta
vậy chỉ là ảo giác thôi sao?! Nhưng tôi nhìn thấy rất
ràng mà, lúc cậu ta
chuyện, trong mắt còn ánh lên vẻ gian xảo, nhất định là
sai.
Vì chứng minh, trong thời gian này, tôi đều
thầm quan sát tên ngụy quân tử đó, kết quả, đúng là mở rộng tầm mắt.
Người này quả
rất tốt, tiếng lành đồn xa, cho dù là thầy giáo, bạn bè, đàn
, đàn chị đều đánh giá cậu ta rất kiên nhẫn, rất chững chạc, rất có trách nhiệm, tất cả đều
cùng
câu: tính tình của cậu ta đúng là ôn hòa đến cực điểm, từ khi lên trung học đến giờ chưa từng
nặng
câu, là người dịu dàng
nhàng khó kiếm.
Những người bị tôi hỏi đều vỗ vỗ đầu tôi bảo: cún con đừng
như vậy về Nhược Thần. Hừ, cứ như tôi mới là tiểu nhân vậy.
Nhưng chẳng lẽ
là tôi suy nghĩ quá nhiều sao?
cũng phải
lại, từ lần đó, cậu ta rất ôn hòa với tôi, cứ như chuyện đó chưa từng xảy ra vậy. Còn rất tận tình đưa tôi
thăm quan cả trường
lần, dĩ nhiên, cũng có tên miệng rộng kia
cùng.
À à, quên chưa
đến tên của vị huynh đài này, Chung Lâm. Khi đó, cậu ta đột nhiên chạy đến, vỗ vỗ vai
với tôi: tôi là Chung Lâm. Tôi xoa xoa bả vai đau điếng, lẩm bẩm
cái: Chung Linh cái gì chứ, còn ta là Lệnh Hồ Xung đây này. Vừa dứt lời, liền nhìn thấy Nhược Thần bên cạnh
cười trộm, còn có lúm đồng tiền loáng thoáng
ra, a a a a, bởi vậy mới thấy, ý chí của tôi kém cỏi cỡ nào.
Xem ra, tôi
lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử rồi, nếu cậu ta
tốt như vậy, vậy tôi cũng
vứt bỏ “thành kiến”, quý trọng duyên phận này
tốt!!!!
trở về, hôm nay là ngày tôi trực nhật, đây cũng là
câu chuyện bi thảm khác….
Bởi vì tôi đến trường muộn, lúc trước đều xếp chỗ ngồi cả rồi, cho nên tôi ngồi bàn cuối, lại là ngồi
mình. Tuy tan lớp thường có người chạy đến quấy rày tôi, nhưng đến ngày tôi trực nhật, tất cả đều tránh mặt hết.
yếu đuối như tôi phải quét dọn cả lớp học
mình,
là số khổ a ~
Tôi cảm thán thay cho số phận của mình, bất tri bất giác quét xong cả phòng học.
đến gần thùng rác ở góc, tôi vừa nhìn lập tức trợn tròn mắt. Sinh vật trong lớp tôi đúng là mạnh mẽ nha, mới có
ngày
vứt nhiều thứ như vậy!
Dù bây giờ là mùa thu, động vật tích trữ mỡ thừa tôi có thể hiểu. Nhưng mà như vậy cũng quá khoa trương nha. Tôi nhìn xuống cái thùng rác, toàn là hộp mì tôm, rốt cuộc cũng hiểu, vì sao hồi chiều nay trong phòng đều có “mùi thơm” ngất ngây như thế.
Vất vả lắm mới tìm được
cái bịch rác lớn, nhét hết những thứ chiếm diện tích này vào, tôi vác cả cái bịch rác xuống cái thùng rác bên dưới.
Bước xuống cầu thang, tôi liếc thoáng qua gương, nhìn thấy tôi
khiêng
cái bao lớn, nếu
mặt có thêm miếng vải đen nữa, chắc chắn có thể xưng danh tên trộm giang hồ rồi.
Ngẩng đầu, nhìn thấy Nhược Thần “ngọc thụ lâm phong” của chúng ta bước ra từ phòng hội học sinh.
Aiz, cậu ta
đúng là văn võ toàn tài mà,
những phụ trách việc ở câu lạc bộ văn nghệ mà còn có mặt trong câu lạc bộ chiếu bóng, chẳng trách được chủ tịch hội triệu kiến. Suy nghĩ miên man, Nhược Thần
đến gần chỗ tôi, ôn hòa cười
, để tôi giúp cậu.
Lại là nụ cười như ánh mặt trời đó, tôi nhất thời ngây ngốc, ngơ ngác đưa túi cho cậu ta.
bên cạnh cậu ta, tôi len lén ngắm nhìn, sóng mũi cao thẳng, đôi môi mỏng nhếch
lên, đôi mắt cười cười, sau này nhất định là
chàng hào hoa, mê đảo chúng sinh, mê đảo chúng sinh a ~
“Bụp”, cậu ta ném cái bịch rác vào thùng rác, đột nhiên xoay đầu lại nhìn tôi.
tiếng chuông báo động vang lên trong lòng, tôi bỗng chốc sợ hãi. Người này …
ràng ban nãy còn là
khí ôn hòa, sao bây giờ lại …
Cậu ta sải bước bước đến gần tôi, tôi chỉ cách cậu ta có 10 cen-ti-mét, cậu ta nhìn thẳng vào đôi mắt của tôi, dùng
giọng
tràn đầy dụ dỗ
: cậu
nhìn lén tôi đấy à?
Từ
đến lớn tôi chưa gặp tình cảnh này bao giờ, mơ mơ màng màng, tôi gật đầu
.
Cậu ta cười hài lòng, nhưng tôi chỉ nhận được tín hiệu nguy hiểm từ cậu ta. Sau đó, cậu ta
nhàng nâng cằm tôi lên, hỏi: “Vậy sao
báo đáp chủ nhân
, cún ngoan của tôi? ~~~”
Tôi trợn to hai mắt,
thể tin được. Quả nhiên. . . Quả nhiên. . . . Tôi
rồi mà! Tên này . . . Đúng là …
tên tiểu nhân!!!!
Nhìn tôi ngây người như phỗng, cậu ta đắc ý huýt sáo, nghênh ngang bỏ
. Bỏ lại tôi đứng đó như
vào cõi thần tiên ….
Đây
là người “ôn hòa” kia sao? Sao chẳng khác gì lưu manh thế?!
Còn nữa … Còn nữa … Giữa ban ngày ban mặt, tôi lại bị … Lại bị đùa giỡn, còn là .. còn là ở chỗ này … Tôi nhìn thoáng qua đám mèo hoang
tụ tập lại gần thùng rác ….
Hu hu hu ~~~ tôi
muốn sống nữa đâu!!!!
---------------
Part 3
Ngày hôm sau, Nhược Thần vẫn là nụ cười dịu dàng nho nhã, vẫn khách sáo lễ phép với mọi người như cũ. Mọi người chạy đến hỏi bài tập, cậu ta vẫn là kiên nhẫn thường thấy.
Chỉ có tôi biết, hoàn toàn là giả tạo, giả tạo!!!!
Các đồng chí, người đứng trước mặt các người là
con người siêu cấp giả tạo, cậu ta chẳng những gian xảo mà còn công nhiên đùa giỡn với thiếu nữ đàng hoàng. Các đồng chí, các đồng chí. . . . .
Nhưng tôi mà
ra
, thế nào bọn họ cũng cười chết tôi.
thể làm gì hơn, tôi đành dùng ánh mắt giết người nhìn chằm chằm vào Nhược Thần.
Tại sao chứ? Tiểu nhân mà cũng có thể xinh đẹp đến vậy ư? Đôi mắt màu nâu nhạt, dáng vẻ dịu dàng, gió thổi qua còn hơi hơi xao động, chẳng khác gì mỹ nữ.
Tôi
làm cái gì vậy chứ? Còn ca ngợi kẻ thù nữa!!!! Tôi … Tôi
là khinh bỉ bản thân mình.
Thở dài
hơi, quay đầu lại phát
gương mặt to lớn của Đậu Bản, tôi hét to
tiếng: “Cậu điên à? Dọa chết mình!”
Đậu Bản vẫn là dáng vẻ cà lơ phất phơ, chỉ vào tôi
: cậu
suy nghĩ cái chuyện gì đó, gương mặt mâu thuẫn thấy
.
giây sau,
ta cợt nhả
với tôi: ồ,
ra là
ngắm người ta sao? Rốt cuộc, kết quả là bị tôi hành hung
trận.
Đậu Bản là
bạn mà tôi quen từ lúc học cấp 2, cũng vào trường F cùng tôi.
Tình hình lúc chúng tôi quen biết rất chi là thú vị.
Trong trí nhớ của tôi, đó là
xế chiều với ánh nắng vàng rực rỡ. Có lẽ, do mặt trời quá chói lóa mà làm cho người ta có hơi … à
, buồn ngủ.
Cũng vào buổi chiều nắng vàng này,
bé vừa vào năm đầu (là tôi) tìm được
tổ chim sẻ ở ngoài cửa sổ hành lang, tôi ngắm nhìn nó
chăm chú.
biết
ngắm bao lâu, cũng
biết là tôi
ngắm chim sẻ hay là chim sẻ
ngắm tôi, tóm lại, tôi mệt mỏi, chim sẻ cũng
mệt mỏi, tôi mới duỗi lưng, chuẩn bị
vào phòng học.
Lúc xoay người lại, thình lình phát
bên cạnh tôi là
bé cũng
vào cõi thần tiên. Khi tôi nhìn thấy
ta,
ta cũng nhìn thấy tôi, hai người bị hù
.
Im lặng, bỗng,
bé khác chạy đến kéo cậu ta: “Đậu Bản, sao lại ngẩn người ngồi đây vậy?!”
“Đậu Bản?” Tôi kinh ngạc, đúng là …
cái tên
cá tính a ~
Khi cậu ta bị kéo
rồi, vẫn còn lưu luyến quay lại nhìn tôi
cái, từ giây phút đó, mối quan hệ sống chết có nhau giữa chúng tôi
được hình thành.
Bây giờ, cậu ta học cùng
lớp với tôi, đây là chuyện an ủi nhất từ lúc tôi vào cấp ba đến nay, dù trong thời gian này, cậu ta cười vui vẻ hơn ai hết …
Hai người chúng tôi còn
cười đùa, chuông vào học
vang lên. Tỏ vẻ
thể xa cách được
chút, cậu ta lập tức trở về chỗ ngồi.
Tôi lấy sách ra, liền nhìn thấy Nhược Thần quay đầu lại nhìn tôi, tôi lập tức cảnh giác. Đúng là miệng chó
phun được ngà voi, cậu ta giảm thấp
lượng,
với tôi:
“Ngắm ai vậy? Có phải tôi
?”
là bái phục vị thiếu gia này luôn, kỹ thuật làm thám tử
ai bằng. Tôi suy nghĩ, miệng cũng thuận theo cậu ta mà
:
“Đúng vậy, thiếu gia,
ngắm người đó, được chưa?”
Cậu ta ngẩn người, gương mặt trắng noãn thoáng chốc ửng đỏ. Tôi có thể nhận thấy được kinh ngạc trong mắt cậu ta, thấy vậy, cậu ta nhanh chóng xoay đầu
chỗ khác.
Ha ha ~ nhưng mà, lần này tôi thắng rồi. Ha ha ha ~ bổn
nương
phải dễ trêu nha ~
Tôi sung sướng hát ca, hoàn toàn
biết rằng, bóng lưng ở đằng trước tôi
cảm nhận
rung động khác thường trong lòng.
Ngày hôm đó, sóng bỗng yên biển bỗng lặng, thái độ của Nhược Thần với tôi cũng dần giống như những người khác,
còn len lén châm chọc tôi nữa. Tôi vẫn còn nửa tin nửa ngờ, nhưng cũng dần dần hiểu ra, người này
cắn rứt lương tâm, cho nên mừng rỡ vô cùng.
Nhưng lâu dần, trong lòng tôi bỗng có chút mất mát nho
. Điều duy nhất
thay đổi chính là cái biệt danh “cún con nhà Nhược Thần”. Mọi người đều bảo là thuận miệng, mà tôi lại
quyền
thế, đành để cho bọn họ vui vẻ gọi vậy.
Đảo mắt
cái
đến nghỉ hè, suốt hai tháng đều ở nhà
dám ra ngoài. Chuyện năm ngoái
trở thành bóng ma trong lòng tôi, vĩnh viễn đều
thể quên được. Bây giờ vất vả lắm mới nguôi ngoai được phần nào, nhất định
thể
ra ngoài chịu chết được.
Khổ cực gì cũng sắp qua
rồi, bà mẹ vô tình của tôi lại bảo:
“Hoan Hoan, lấy đặc sản ở dưới quê mà ba mới đem lên qua nhà mới của dì
.”
phải chứ, tôi thầm rên
tiếng.
“Nhiệt độ bên ngoài là 37 độ đó, mẹ, mẹ nhẫn tâm để con
của mẹ chịu khổ sao?”
Mẹ tôi liếc tôi
cái, chẳng thèm để ý.
Tôi hậm hực buồn bực bò dậy từ
chiếu, bắt đầu bôi kem chống nắng, mới thoa xong
bên tay,
nghe thấy mẹ quát
tiếng lớn: “Còn
nữa?!”
Phụ nữ biến sắc cũng nhanh quá
chứ, trong nháy mắt, tôi
bị đá ra khỏi nhà. Hu hu hu, điều hòa của tôi, chiếu của tôi …
khóc
ra nước mắt.
Ánh mặt trời chói chan
thôi
, tôi còn phải cưỡi chiếc xe đạp cũ kỹ,
ngừng kêu lên những tiếng bi thảm nữa, hu hu …
Aiz, dù chiếc xe đạp của tôi
có cũ lắm, nhưng mà chạy vào cái khu nhà xa hoa như vậy, nhất định
bị người ta cười chết!
Quả nhiên, sau khi vào cửa, tôi bị bảo vệ cản lại, bọn họ nghi ngờ tôi là người đưa đồ ăn đến. Xin nhờ, ông chú à, chú có thấy
bé dễ thương nào mà
đưa đồ ăn chưa? Khuyên can mãi, rốt cuộc cũng được thả.
Đồ
đưa đến, lại được ăn thêm bữa cơm tối, tôi cảm thấy mỹ mãn, chuẩn bị chạy về nhà. Khi lấy xe đạp ra, tôi phát
, trong bồn hoa có
thứ gì đó mềm như nhung,
ngọ nguậy
thôi.
Thử lại xem xem, wow ~ đúng là
con cún đáng
nha. Là giống gì
tôi
biết, nhưng nhìn nét mặt vừa vô tội, vừa ngây thơ này, làm tôi thoáng
cái vui vẻ hẳn lên.
Tôi ném chiếc xe sang
bên, vội vã chạy đến ôm con chó
xinh xắn kia. Con cún này, còn liếm ngón tay nữa, mềm mềm
, tôi như ăn được đường mía vậy, cả trái tim cũng thấy như mềm nhũn
.
Tôi ôm rồi ôm mãi,
nỡ để nó xuống. Đúng lúc đó,
thanh quen thuộc dịu dàng vang lên sau lưng tôi, “Hoan Hoan.”
Tôi theo bản năng đáp
tiếng, quay đầu nhìn lại. Cùng lúc đó, bé cún đáng
trong lòng tôi cũng biến mất, chạy về nơi giọng
phát ra.
Sau đó, tôi nhìn thấy dưới ánh đèn cách tôi vài bước, là
dáng vóc thân quen,
nhàn rỗi dựa vào cây cột. Đèn đường sáng choang, chiếu xuống gương mặt
tuấn, dịu dàng như nước nhìn tôi.
“Nhược Thần?”
Tôi mở to miệng
nên lời, cho đến khi cậu ta ôm bé cún đến gần tôi, trong đầu tôi vẫn chưa có được ý thức gì.
Cậu ta nhìn tôi, yên lặng
hồi lâu rồi
:
“
lâu
gặp.”
Tôi ngượng ngùng cười, tình cảnh này đúng là có chút
hay, hơn nữa … Tôi liếc nhìn bé cún trong ngực cậu a,
ra đây là “Hoan Hoan” trong truyền thuyết, aiz,
mất hết mặt mũi rồi.
Tôi nhanh chóng chạy về bên cạnh chiếc xe cũ kỹ. Nhưng cậu ta kéo tôi lại, sau đó, tôi nghe cậu ta
– - -
“
ra, tôi rất thích cậu!”
“Cái gì!” Tôi khiếp sợ nhìn cậu ta, nghe thấy tiếng tim đập nhanh như nổi trống trong ngực mình.
Vẻ mặt của cậu ta rất nghiêm chỉnh,
giây sau, đột nhiên nở nụ cười gian xảo
:
“Bởi vì, cậu
rất giống, rất giống với cún ngoan của tôi … .”
Tôi nhìn “Hoan Hoan”
cọ cọ vào trong lòng cậu ta, cảm giác như
ngồi
tàu xe siêu tốc, ngực như sắp nổ tung rồi!!!!
Vị thiếu gia này, I phục U! ! ! !
Tôi thất hồn lạc phách bước lên xe, cậu ta đứng sau lưng tôi còn
quên bảo: phải cẩn thận đó nha. Hừ,
biết là ai làm cho tôi phân tâm nữa!!! Tôi sắp bị cậu ta ép đến điên rồi!
Ngơ ngác rời
, trong đầu vẫn còn nhớ đến nụ cười ranh mãnh đó của Nhược Thần.
-------------------
Part 4
Sau khi tựu trường, tôi cũng như chúng sinh, nhào vào cuộc chiến thi cử.
Câu chuyện lúc nghỉ hè, tạo nên
vết đen nho
trong lòng, rốt cuộc cũng dần bình tĩnh lại.
Điều đầu tiên cần làm chính là – Xếp lớp và đổi chỗ ngồi.
Mọi người trong trường thoáng chốc đều loạn cả lên. Nhìn các mỹ nữ trong lớp chuyên văn xinh xắn dễ thương bao nhiêu, lại nhìn lại lớp của tôi xem, chỉ là
đám suốt ngày ăn vặt, vóc người thô kệch, hèn gì người ta bảo giữa tiểu thư và người hầu luôn có
khác biệt dễ nhận thấy.
Chỗ ngồi cũng được xếp lại, cuối cùng tôi cũng thoát khỏi Nhược Thần, được chuyển đến ngồi cạn Đậu Bản, chỉ
việc này thôi, tôi
muốn ca công tụng đức 8 đời giúp chủ nhiệm lớp.
Nhưng vẫn cách Nhược Thần
đoạn
xa, giữa hai chúng tôi cách
con đường
. Mỗi khi quay đầu lại, để ý
chút có thể thấy cậu ta cười với tôi.
Tôi cũng dần phát
, thái độ của tôi với Nhược Thần
có chút thay đổi nho
, nhìn thấy cậu ta, cảm giác muốn tránh né cũng giảm bớt
chút, ngược lại, còn có thể thẳng thắn thảo luận bài tập với cậu ta nữa cơ.
Tôi
với Đậu Bản, đây chính là tình bạn vĩ đại trong truyền thuyết đây mà.
ta
, nếu
phải cậu muốn
hỏi chủ nhân nhà cậu cái bài vật lý,
làm sao có thể từ công chúa cún thành cún Nhật chứ?
Tôi lại hành hung
ta lần nữa,
ta
: này này này, mình
phải là bao cát, cậu còn đánh như vậy, thịt của mình đều bị cậu đánh thành mỡ hết rồi.
Vào
buổi chiều tự học, Bánh Bao ngồi đằng tôi bỗng hỏi: “Nếu như đến ngày tận thế rồi, các cậu muốn làm gì?”
Đám người chung quanh hoàn toàn
rảnh rỗi để trả lời cái vấn đề nhảm nhí này, chỉ có tôi và Đậu Bản là
bận, cho nên rất hưng phấn tham gia thảo luận cùng.
Bánh Bao
trước, “Tôi nhất định
đến Phục Đán để báo thù, đạp tấm biển của ngôi trường chết tiệt đó xuống dưới chân.”
Tôi và Đậu Bản gật gù nhìn cậu ta, tôi cũng hiểu, ban đầu cậu ta rất hy vọng được vào ngôi trường đó mà.
Kế tiếp là tôi,
phải là tôi khoe khoang nhưng vấn đề này tôi
suy nghĩ từ lúc còn học mẫu giáo đến bây giờ rồi.
Cho nên, tôi đắc ý tuyên bố, “Nếu như đến tận thế, mình hy vọng bên cạnh có
nhiều mỹ nam, muốn hôn ai
hôn!”
xong, tôi vẫn
quên cười “hahahahaha”, dừng lại mới phát
, mọi người chung quanh đều dùng ánh mắt hoảng sợ nhìn tôi, Đậu Bản phỉ nhổ tôi bảo: “Hừ, sắc nữ!”
“Hừ, ai có chí nấy,
thèm chấp cậu”
xong, tôi uống
hớp cà phê lớn để giải nhiệt.
Lúc này, tôi nghe thấy giọng của Đậu Bản vang lên, “Mình có
giấc mộng, đó là mua hết tất cả cuộn giấy và giấy ăn trong siêu thị, đem về nhà xếp thành
cái ổ
dễ thương, sau đó nằm ngủ
đó …”
Đúng là
mơ ước
bình thường, mọi người nghĩ.
uống cà phê, nghe vậy, tôi quay về 45 độ, phun thẳng đến, sau đó, nghe thấy tiếng hít thở mạnh của mọi người, tôi đột nhiên cảm thấy sợ hãi, nơm nớp ngẩng đầu lên.
A, ông trời ơi, sao số con lại đen đủi đến vậy, ai
phun, lại phun trúng Nhược Thần thiếu gia là thế nào?
Tôi nhìn màu cà phê bắt mắt
áo lông của cậu ta, sau đó lại di chuyển lên mặt cậu ta, nét mặt cậu ta cứng ngắc, có phải tôi nên cười hay
?
Cậu ta vẫn cố gắng duy trì dáng vẻ lịch
, cười như
cười
, “Du Hoan Hoan, cậu ra đây với tôi!”
A, lần này chết chắc rồi, thiếu gia nổi giận rồi!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Tôi vờ như
nghe thấy, cậu ta mạnh mẽ kéo tôi ra bên ngoài.
tốt rồi, tôi nháy mắt cầu cứu với Đậu Bản, nhưng
ta lại tỏ ra rất hả hê, lấy chiếc khăn tay trắng ra vẫy vẫy với tôi,
mặt viết
hai chữ : “Hãy nén bi thương!”
Tôi thầm mến tên phản bội kia, lại cảm thấy kỳ lạ, thiếu niên này thoạt nhìn mảnh khảnh ốm yếu mà, sao sức lực lại lớn kinh người như vậy.
áo lông của cậu ta có dòng chữ nho
ghi nhãn hiệu, tôi tập trung nhìn vào, thầm kêu khổ. Tại sao mắt tôi lại tốt vậy chứ, dòng chữ “GAP”
như thế cũng có thể nhìn
ràng.
Trong lòng tôi thầm tính, mỗi tháng tôi được tiền tiêu vặt là 30 đồng, sợ là cho dù tôi bán thân cũng
đền nổi.
Cậu ta kéo tôi đến khúc cuối hành lang, dừng lại, nhìn tôi
gì.
Tôi ấm ức
, “Là do ông trời
có mắt, chắc là do cậu xui xẻo thôi. Cậu
, muốn tôi đem giặt hay là mua cái mới, tôi đều
làm!”
Cậu ta
lên tiếng, tôi càng
dám ngẩng đầu. Hồi lâu sau, bắt đầu cảm thấy buồn bực, mới nghe cậu ta “phì” bật cười
tiếng.
“Du Hoan Hoan, nét mặt của cậu
khác gì lúc con Hoan Hoan thải nguyên đống phân vào giầy của tôi đó.”
Tôi nghe thế, suýt chút nữa là nhảy lên bóp lấy cổ cậu ta, nhưng lại nhìn thấy dấu vết phạm tội trước mắt, đành im lặng nghe cậu ta
tiếp.
“Bồi thường
cần, giặt giúp tôi là được. À, còn
điều kiện nữa.” Cậu ta lại nở nụ cười gian xảo. “Đến câu lạc bộ phim ảnh của tôi
.”
Chỉ đơn giản vậy sao? Có
đây?
Tôi nghi ngờ nhìn, cậu ta
: “Cứ bỏ qua như vậy
tôi thiệt thòi quá rồi,
cần
thôi.” Dứt lời, cậu ta xoay người định bỏ
, tôi vội vàng kéo cậu ta lại, gật đầu như bằm tỏi.
Cậu ta cười, vỗ vỗ đầu tôi bảo, “Mỗi tuần
lần, nhất định phải nhớ đấy.” Cuối cùng, còn
quên nhấn mạnh
: “Cún ngoan
phải nghe lời của chủ nhân.”
Cứ như vậy, ta
tham gia vào câu lạc bộ phim ảnh của cậu ta
Tôi trở về
với Đậu Bản, Đậu Bản chỉ cười tủm tỉm, sau đó lắc lắc đầu ngón tay, bảo: thiên cơ bất khả lộ, lại bị tôi hành hung thêm
trận.
Câu lạc bộ điện ảnh này, cứ xem như là tiêu khiển của đời sống trung học
.