1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Có Chạy Đằng Trời - A Đào Đào (65 chương + 9 NT )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      Có Chạy Đằng Trời
      [​IMG]
      Tác giả: A Đào Đào
      .

      .
      Nguồn
      :http://daohoatiencanh.wordpress.com/
      edit : đào lâm viên
      .
      .
      Thể loại : đại, sủng, cường thủ
      .
      .
      Số chương :65 chương + 9 NT

      Văn án
      Thiếu nữ xinh đẹp vì để thoát khỏi bàn tay của bọn buôn người mà thể kí khế ước ma quỷ cả đời thể thoát ra cùng tên thiếu niên lạ lẫm tàn độc ác kia.
      Thiếu niên độc ác chiếm được mình muốn nhưng lại biết phải làm sao để kia toàn tâm toàn ý với .
      vốn chỉ là kẻ điên nhưng về sau vì còn trở thành kẻ ngốc.
      Cặp đôi: Thẩm Sơ Vân – Lục Tiến


      Panda: truyện sủng, tuyệt đối là truyện sủng!!!!! Đại khái là nữ 9 bị bắt cóc rồi tặng cho nam 9, nam 9 mang về địa bàn của mình (vùng tam giác vàng @@) rồi 2 người nảy sinh tình cảm, 6 tháng sau nữ 9 được cứu về rồi sau đó là loạt máu chó máu gà ta chưa có đọc ^_^


    2. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      Chương 1​
      Edit: Panda đào hoa

      Chương 1 – Ngã rẽ số phận

      sân khấu hoa lệ, thiếu nữ nhắn thanh lệ dùng tư thái trang nhã cúi chào khán giả dưới đài, sau đó ngồi xuống trước cây đàn dương cầm.

      hơi nghiêng đầu, những ngón tay thon dài lướt phím đàn. Trong đại sảnh, bản nhạc “Lâu đài ” vang lên cùng giai điệu du dương và luật tuyệt mĩ khiến mọi người phải cảm động rơi nước mắt.

      Khi tiếng đàn vang lên theo từng ngón tay của thiếu nữ, vài giám khảo sắc mặt nghiêm túc ngồi dưới hàng ghế đầu tiên cũng khỏi khẽ gật đầu.

      người phụ nữ trung niên xinh đẹp ngồi trong góc khẽ nâng cằm lên, nhìn chằm chằm vào mỗi động tác của thiếu nữ sân khấu, đến khi bé hoàn thành khúc nhạc, tiếng vỗ tay dưới sân khấu nhiệt liệt vang lên vẻ mặt căng thẳng của người phụ nữ mới thả lỏng, khóe miệng khẽ cong lên nụ cười thỏa mãn.

      “Mẹ” Thẩm Sơ Vân trở về hậu trường, trông thấy mẹ mình đợi nở nụ cười, thầm nghĩ hẳn là hôm nay mẹ rất hài lòng với màn biểu diễn của mình.

      Mẹ Thẩm vui vẻ cầm lấy bàn tay của con , da thịt non mềm vô cùng mịm màng, mái tóc dài đến eo, mới mười lăm tuổi nhưng trổ mã trở thành thiếu nữ thướt tha trang nhã, kiếu duyên dáng, mặc dù đường nét gương mặt chưa trưởng thành nhưng cũng có thể nhìn ra sau này nhất định rất xinh đẹp. Mà được giáo dục tốt khiến cho thoạt nhìn có phần xuất sắc hơn những thiếu nữ cùng tuổi.

      Cho nên mẹ Thẩm dạy dỗ rất nghiêm khắc đứa con này của mình. Đây là bảo bối của bà, cũng là niềm tự hào của bà.

      Nhà họ Thẩm cũng thuộc tầng lớp thượng lưu, ba Thẩm mở nhà hàng Tây, hôm nay nhà hàng cũng có hơn hai mươi chi nhánh.

      Mẹ Thẩm dạy dỗ trai vô cùng tốt, trong mắt người ngoài đây là gia đình vô cùng hoàn mĩ, mà cho tới bây giờ mẹ Thẩm luôn là đối tượng rất được hâm mộ trong mắt bạn bè.

      Chỉ có Thẩm Sơ Vân cùng em trai Thẩm Cát An thường xuyên cảm thấy ngột ngạt dưới đòi hỏi mọi chuyện phải hoàn hảo của mẹ Thẩm, nhưng bất kể thế nào Thẩm Sơ Vân cũng cố gắng làm tốt, bởi vì tin tưởng mẹ thương hề ít hơn những người mẹ khác.

      Nếu như ngày đó số phận đột ngột chuyển hướng cuộc sống của Thẩm Sơ Vân vẫn theo quỹ đạo của hoàn hảo, người vợ hoàn hảo, người mẹ hoàn hảo.

      Đó là buổi chiều nắng ấm, ba Thẩm đưa con trai câu cá cùng mấy người bạn, Sơ Vân tan học đứng trước cổng trường trung học nữ sinh hơn 15 phút cũng thấy xe tới đón , thấy hơi lạ nên vừa lục tìm điện thoại trong cặp sách vừa chào hỏi bạn học qua.

      Điện thoại có người bắt máy, giọng của mẹ Thẩm vang lên, “Sơ Vân à, mẹ đến đón con được rồi, bà ngoại bị tức ngực nên mẹ phải sang đó lát, con tự đón xe về nhà được ?”

      “Mẹ, con cũng đến thăm bà ngoại được ạ?” Sơ Vân sốt ruột hỏi.

      được, con ngoan ngoãn về nhà trước , được đâu hết, làm xong bài tập luyện đàn hai tiếng cho mẹ, phải vào được vòng bán kết biết ?” Giọng của mẹ Thẩm dịu dàng nhưng rất kiên quyết.

      “Mẹ, con biết rồi.” Sơ Vân khẽ trả lời, đối mặt với uy quyền của mẹ cho tới bây giờ luôn ngoan ngoãn nghe lời.

      Nghe mẹ Thẩm dặn dò xong, Sơ Vân cất điện thoại vào cặp sách.

      có xe đến đón, phải tự gọi xe về nhà, nhưng mà nhìn trái nhìn phải, trong lòng lại thấy khá thoải mái. Hai mắt Sơ Vân sáng lên lấy ví tiền ra, tìm được vài đồng xu sau đó cùng với bạn học về hướng nhà ga.

      Chưa từng tàu điện ngầm, hôm nay rất vất vả mới có cơ hội này khiến rất thích thú.

      Dưới hướng dẫn của bạn học, bỏ đồng xu vào máy bán vé tự động gần cửa nhà ga.

      Lúc này là giờ cao điểm nên trạm dừng đông nghịt người.

      Sơ Vân theo bạn học chen vào trong, nắm chặt tay vịn, trống ngực đập liên hồi. Lần đầu tiên to gan chịu nghe lời mẹ nhưng tâm trạng lại thoải mái chưa từng có, thoải mái đến mức khuôn mặt nhắn trắng nõn của tự chủ được lên vẻ nghịch ngợm vui vẻ.

      Thiếu nữ xinh đẹp thu hút chú ý của mọi người xung quanh, có nhiều người mượn cớ chen đến gần , từ từ đứng phía sau , thân thể nóng hổi tiến đến càng lúc càng gần. Sơ Vân bắt đầu cảm thấy bối rối, ôm cặp sách cố gắng trốn vào góc.

      Cũng may bà lão ngồi trước mặt thấy vừa mắt nên bế đứa cháu chừng sáu bảy tuổi lên, sau đó bảo Sơ Vân ngồi xuống bên cạnh bà.

      Sơ Vân ôm cặp sách ngồi xuống bên cạnh bà lão có khuôn mặt hiền lành, gã đàn ông vốn muốn thừa cơ sàm sỡ khẽ chửi bới vài tiếng rồi xuống tàu.

      “Phù!” Sơ Vân thở phào hơi rồi tranh thủ quay đầu lại cảm ơn bà lão giúp mình.

      “Cảm ơn cái gì chứ, chuyện mà!” Bà lão mỉm cười với Sơ Vân.

      bé bao nhiêu tuổi rồi?” Bà lão hiền lành hỏi Sơ Vân.

      “Mười lăm ạ” Sơ Vân hé miệng khẽ cười cười, có hơi thẹn thùng trả lời, khuôn mặt trắng nõn của hơi ửng đỏ, hàng lông mi dài khẽ rung động, bà lão nhìn gần mới phát ra bé này đẹp đến kinh người, nhịn được mà thất thần.

      “Chị này xinh quá!” Bé trai nằm sấp trong lòng bà lão nhìn thẳng vào Sơ Vân, sau đó vừa uống sữa chua vừa với bà lão.

      “Ha ha ha, thằng nhóc này.” Bà lão cười cười vỗ lưng đứa bé.

      Quần áo bà lão tươm tất, thái độ hòa ái, đứa bé trai cũng ngoan ngoãn đáng khiến tâm trạng căng thẳng của Sơ Vân cũng dần thả lỏng.

      Khoang xe dần dần ít người hơn, bé trai cũng quấn lấy Sơ Vân hỏi lung tung nửa ngày, vô cùng thích vẻ đẹp của Sơ Vân, bà lão cười nhìn hai người, sau khi ngoan ngoãn gọi mấy tiếng chị, đứa bé trai lấy hộp sữa chua từ trong túi ra đưa cho Sơ Vân.

      “Chị à, cho chị này.” Vẻ mặt hồn nhiên của bé lên nụ cười đáng làm cho người ta đành lòng từ chối.

      “Cảm ơn em” Sơ Vân nhận hộp sữa chua, cười cảm ơn.

      “Chị uống .” Bé trai vụng về xé bọc ngoài lấy ống hút ra, cắm vào hộp sữa chua, sau đó đưa sữa chua lên miệng Sơ Vân.

      Sơ Vân muốn từ chối nhưng lại chịu nổi ánh mắt trong sáng của đứa bé nên đành phải cúi đầu nhấp ngụm . Khuôn mặt hiền lành của bà lão lên nụ cười sâu sắc, đứa bé trai cũng cười vui vẻ.

      Vài phút sau, Sơ Vân bắt đầu cảm thấy đầu óc choáng váng. cảm thấy chân tay mềm nhũn, toàn thân còn sức, tất cả mọi thứ trước mắt nhòa .

      Bà lão hiền lành lấy chiếc áo choàng từ trong túi ra đắp lên người Sơ Vân.

      “Đứa bé ngoan, ngủ lát .” Bà lão dùng ánh mắt trìu mến với Sơ Vân. Sau đó dùng tay nhàng vịn đầu tựa vào vai mình.

      ***

      Rất tối, đưa tay lên cũng thấy năm đầu ngón tay. Bốn phía đều đung đưa như thuyền hoặc xe.

      khí tràn ngập mùi vị khó ngửi, còn có cả tiếng gia cầm kêu. Đây là đâu?

      Tại sao mình lại ở trong này?

      Sơ Vân thấy toàn thân mềm như đống bùn, khẽ mở mắt ra, bởi vì tác dụng của thuốc nên đầu óc trống rỗng, mất lúc lâu mới mơ hồ nhớ tới chuyện.

      gian tăm tối ngột ngạt khiến cảm thấy sợ hãi bắt đầu giãy giụa, nhưng thực tế dùng lực toàn thân cũng chỉ có thể làm cho ngón tay nhúc nhích mà thôi.

      Bốn phía hôi hám, cũng nóng hừng hực, rất khó chịu. Trong bóng tối, Sơ Vân cảm thấy hình như thể có mình thở.

      có thể cảm giác được bên cạnh mình còn có tiếng hít thở nhàng. Lông mao toàn thân lập tức dựng đứng! Sợ hãi khiến cho hơi thở ngừng lại.

      “Cứu mạng!” Dùng toàn lực cũng chỉ có thể phát ra tiếng kêu cứu thầm từ yết hầu, sợ hãi cực điểm khiến Sơ Vân chảy nước mắt, ngừng nhấp môi phát ra tiếng kêu cứu, nhưng thanh yếu ớt này lại bị che giấu bởi tiếng gia cầm phía dưới. Đột nhiên Sơ Vân cảm thấy mình bị đập vào cái gì đó, sau đó nghe thấy tiếng động cơ tắt hẳn, bốn phía ngừng lắc lư. Trong bóng tối, kinh hoàng trừng lớn đôi mắt xinh đẹp.

      Bên ngoài truyền đến tiếng ầm ĩ, hình như có người cò kè mặc cả, sau đó có người chuyển toàn bộ lồng sắt nhốt gia cầm ra khỏi thùng xe.

      Đột nhiên nghe thấy tiếng người, Sơ Vân như người biết bơi nhìn thấy thanh gỗ nổi mặt nước. bất chấp tiếng kêu khiến cho người ta sởn tóc gáy bốn phía, nuốt nước miếng vào yết hầu khô khốc, sau đó gắng sức phát ra tiếng kêu cứu lớn, “Cứu mạng! Cứu mạng!”

      Người vận chuyển hàng bên ngoài có bất kì phản ứng nào, chỉ có tiếng lồng sắt bị kéo .

      “Rầm!” Bên ngoài truyền đến tiếng đóng cửa, cũng nhốt tiếng kêu cứu yếu ớt của Sơ Vân vào bóng tối.

      “Mẹ à con sợ quá, mau cứu con.”

      Nước mắt ngừng lăn dài xuống, cảnh tượng chưa bao giờ trải qua khiến cho bắt đầu khóc nức nở.

      Xe tiếp tục , khí vẫn tràn ngập mùi hôi thối của phân và nước tiểu cùng tiếng kêu líu ríu của gia cầm.

      gian tăm tối càng lúc càng làm cho người ta ngột ngạt, ngột ngạt đến mức làm cho người ta thể thở nổi. Toàn thân Sơ Vân đổ mồ hôi, tóc ướt đẫm dán vào cổ, bắt đầu hé cái miệng nhắn để thở. Đến khi Sơ Vân cảm thấy chóng mặt mê man bên ngoài lại lần nữa truyền đến tiếng mở cửa.

      Lúc này, tiếng bước chân đảo qua đuôi xe nữa mà thẳng đến chỗ Sơ Vân bị nhốt.

      “Cách cách!” Sơ Vân thoang thoáng nghe thấy tiếng mở khóa cửa, sau đó là thanh khóa sắt bị kéo ra. Sơ Vân nằm mặt đất cố hết sức quay đầu lại, nhìn về phía phát ra thanh.

      “Rầm!” Cửa sắt bị kéo ra rồi bắn ngược lại thùng xe.

      Theo tiếng cửa mở ra, mùi hôi thối của phân và nước tiểu của gà cũng mãnh liệt xông vào nhưng lại làm cho người bị nhốt trong gian kín mít gần như thể hít thở nổi có được cơ hội thở dốc.

      Sơ Vân yếu ớt nằm mặt đất, miệng mở rộng, tham lam hít thở khí mang theo mùi hôi hám.

      Trong ánh sáng yếu ớt, mơ hồ trông thấy gã đàn ông thấp bé chui vào theo khe cửa chật hẹp.

      Đầu tiên gã này tới trước mặt Sơ Vân, đưa tay dò xét hơi thở của rồi sau đó lại quay sang kiểm tra hơi thở của những xung quanh.

      Sơ Vân chậm rãi quay đầu lại, nhìn theo động tác của gã này, lúc này mới phát ra cách khoảng vài chục centimet còn có ba bốn nằm bất tỉnh.

      “Đứa này hình như còn thở nữa!” Gã đàn ông kiểm tra xong quay đầu lại với người chờ ngoài kia, giọng thô thiển.

      “Cứt! Đứa nào còn thở?” Gã đàn ông ngoài kia khẽ mắng cài câu.

      “Mẹ mày! Nhóm này đều là hàng có nhan sắc! Bên kia còn chờ giao hàng đấy!”

      “Lôi ra ngoài nhìn thử xem còn cứu được !” Gã đàn ông bên ngoài nhíu mày.

      Gã đàn ông thấp bé lên tiếng rồi xoay người nâng tóc dài khoảng mười bảy mười tám tuổi nằm sàn lên, nửa ôm nửa kéo người ra ngoài, lúc ngang qua người Sơ Vân, gã đàn ông nhịn được đưa tay nhéo khuôn mặt nhắn mềm mại của cái.

      “Mẹ nó chứ, mấy đứa con này đứa nào cũng ngon miệng thế này, ông đây sắp nhịn được rồi đây!” Gã đàn ông thấp bé cười dâm loạn.

      “Mẹ mày! Giờ mà còn tâm tình nghĩ đến mấy cái này à! Trước 4h chúng ta phải giao hàng đến cho Trần, đến muộn Trần cắt cái kia của mày vứt cho chó ăn đấy!” Gã đàn ông bên ngoài hùng hổ nhận lấy kia sau đó bế ra ngoài, vừa vừa dặn gã kia: “Con đường đằng sau có ai, mày mở cửa thông gió ra, sau đó đút ít nước, đừng cho uống nhiều quá, cũng đừng có làm cho chúng nó hôn mê, vậy bán được giá cao đâu!”

    3. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      Edit: Panda đào hoa

      Chương 2 – Thiếu nữ vô tội

      Gã đàn ông bên ngoài vác kia vai, xuyên qua từng dãy lồng sắt nhốt gia cầm dơ bẩn đến chỗ thông gió phía đuôi xe rồi để nằm ngang đầu hướng ra ngoài, gã vỗ hai cái mạnh vào mặt , thấy có phản ứng gì nhíu chặt mày.

      “Xoạt!” Gã đàn ông dùng sức xé vạt áo của ra, để lộ bộ ngực trắng nõn nhưng còn bất kì dấu hiệu phập phồng nào, sau đó gã dùng bàn tay thô ráp ấn lên vùng ngực non mịm, thuần thục giúp tỉnh lại, đồng thời gã cúi xuống dùng miệng hô hấp nhân tạo cho .

      Nhưng hai phút trôi qua mà thiếu nữ mặc chiếc váy hoa kia vẫn im lặng nằm đó, có bất kì phản ứng gì.

      Gã đàn ông thấp bé bên trong gắt lên, hùng hùng hổ hổ dùng chân đạp vào hai bên thùng xe, dùng sức đẩy cửa thông gió trần xe ra, là cửa thông gió nhưng thực chất chỉ bé bằng bàn tay, cửa thông gió mở ra, tia sáng yếu ớt rọi vào, chút khí trong lành hiếm hoi theo lỗ thổi vào, gã đàn ông buông tay ra nhảy từ xuống, nhìn bốn thiếu nữ vẫn hôn mê trong gian hẹp chậc lưỡi, ra vẻ cam lòng chui ra từ cửa .

      Ngoài cửa truyền vào thanh đóng cửa nhưng cửa sắt cũng bị khóa, còn lộ ra khe hở, xem ra gã đàn ông thấp bé kia lấy thêm thuốc mê.

      Sơ Vân nhắm chặt hai mắt, căn bản dám mở mắt ra. Đến khi bên ngoài truyền vào tiếng bước chân xa của gã đàn ông mới từ từ mở mắt ra, chậm rãi quay đầu dò xét bốn phía.

      Đây là gian hẹp rộng cỡ hai thước vuông, ngoại trừ Sơ Vân cuộn mình nằm mặt đất còn có ba khác cũng chen chúc nằm dựa vào khắp ngõ ngách trong thùng xe, Sơ Vân nhìn lướt qua có thể trông thấy bé khoảng chừng hơn mười tuổi vùi thấp mặt xuống. Sơ Vân nhìn thấy mà kinh hoảng, hàm răng khẽ run rẩy.

      Dù có đơn thuần đến mấy cũng biết mình và mấy bé trong xe bị đám đàn ông này bắt cóc, biết các bị đưa đến đâu đây!

      Sơ Vân chỉ cảm thấy toàn thân run rẩy.

      “Tỉnh táo lại, tỉnh táo lại, nhất định có cách.” run rẩy tự với mình.

      “Cứt ! Tắt thở quá lâu! Đứa này xong rồi!” Lúc này bên ngoài truyền đến tiếng chửi rủa của gã đàn ông khiêng thiếu nữ kia ra.

      Bởi vì cửa vẫn chưa khóa, còn chừa lại khe hở nên Sơ Vân nghe thấy rất ràng.

      “Chuyện này thể trách chúng ta được nha! giờ kiểm tra nghiêm ngặt như vậy, chúng ta lại thể khiến cho kẻ khác chú ý được, cái này làm sao mà giống như vận chuyển hàng hóa bình thường được chứ? đường làm sao mà dám mở ra!” gã đàn ông thấp bé vừa rồi lầm bầm.

      “Mặc kệ! Mày cứ cho mấy đứa trong kia uống nước trước ! Cũng đừng có dùng mấy cái phễu gì nữa!” Gã đàn ông trung niên kiên nhẫn phất tay.

      “Biết rồi ạ! Mấy đứa bên trong vẫn còn ngủ, đại ca, phải làm sao bây giờ?” Gã đàn ông thấp bé liếm liếm miệng, nhìn mất sống trong xe hỏi.

      “Đợi tí nữa tìm chỗ mà chôn, vùi sâu chút.”

      “Aizz, thiếu đứa là con mẹ nó thiếu mất khoản tiền!” Gã đàn ông trung niên có vẻ tiếc nuối.

      “Aizz, đại ca à, bán được vậy để chúng em chơi lần được ?” Gã đàn ông thấp bé nhìn chằm chằm về phía bị xé vạt áo lộ ra vùng ngực trắng nõn nằm trong xe, vải vóc bị xé nát bị gió thổi, hai nụ hồng cùng bộ ngực nõn nà như như , mấy gã đàn ông nhịn được phải nuốt nước bọt.

      “Đại ca à, xem cho bọn em đụng đến mấy đứa con kia, nhưng còn đứa này?” Gã đàn ông thấp bé vừa tham lam nhìn vô tội vừa mang theo giọng điệu tiếc nuối cùng khẩn cầu đại ca mình.

      “Mẹ mày, người còn thở nữa mà mày cũng có hứng à?” Gã đàn ông trung niên được gọi là đại ca kia nghiêng đầu nhìn mấy gã đàn ông rục rịch.

      “Vẫn còn hơi ấm mà! xem vẫn chưa bị đông cứng mà!” Gã đàn ông thấp bé bị hấp dẫn, hưng phấn cầm bàn tay của thiếu nữ mặt đất sau đó buông ra, bàn tay bé xíu rơi trở lại thùng xe.

      “Mẹ mày, để tao lái xe vào sát trong chút rồi ông đây cho chúng mày dùng, làm gọn gàng chút!” Gã đàn ông trung niên lắc đầu, nhảy xuống xe rời , được vài bước gã lại quay đầu dặn dò.

      “Nhất định phải gọn gàng! được để lại bất kì dấu vết gì đó!”

      “Cảm ơn đại ca! Cảm ơn đại ca!” Ba gã đàn ông hì hì gật đầu rồi nhảy lên xe, đóng cửa xe lại.

      Gã đàn ông trung niên bước vào ghế lái, khởi động xe lái vào khoảnh rừng vắng vẻ bên đường.

      Xe dừng lại, ba gã đàn ông trong xe mở hé cửa ra ra, sau đó nhanh như khỉ vạch chiếc váy hoa của thiếu nữ còn thở ra.

      “Hì hì, tuy còn thở nhưng ông đây chỉ cần nhìn gương mặt này cứng lên rồi nha!”

      (quá dã man, thứ lỗi cho editor lượt bỏ vài đoạn hu hu)

      nằm khá gần cửa, dùng sức cố lê thân mình lén nhìn trộm ra ngoài theo khe cửa, xuyên qua lối bên ngoài thùng xe, nhìn thấy cảnh tượng khiến cho liên tưởng đến địa ngục.

      Thiếu nữ mất sống vẫn thể tránh được vũ nhục của những tên cầm thú này, thân thể trắng nõn bị bọn chúng tàn nhẫn chà đạp. tựa như đóa hoa mới nở vị vò nát thương tiếc sau đó rơi xuống mặt đất.

      Nước mắt của Sơ Vân nhịn được tuôn trào, sợ hãi khiến cho toàn thân run rẩy, nhưng chỉ có thể liều chết cắn môi, dám tiếng ra tiếng động.

      lúc sau mấy gã đàn ông rốt cuộc cũng thỏa mãn bò lên từ thân thể thiếu nữ vừa bị chà đạp, mà mặt đất rải đầy đống bao dùng qua.

      Gã đàn ông thấp bé kéo quần lên, đẩy cửa khoang xe ra, dò xét bên ngoài lúc lâu sau đó quay đầu lại gật gật đầu với mấy gã kia. gã đàn ông còn đắm chìm trong hoang lạc, nhắm mắt liếm láp dư vị trong miệng. gã khác dí đầu xuống mắng, có tiền đồ! Lần sau nếu có thêm đứa này tắt thở lại cho mày chơi tiếp được chưa!”

      Gã đàn ông bị đánh toát cái miệng đầy răng vàng ra cười, lắp bắp trả lời, “Aizz! Chỉ là em chưa bao giờ chạm vào đứa con nào xinh đẹp như vậy thôi mà!”

      Gã đàn ông thấp bé nhảy xuống xe nghe thấy cười hì hì, “Thằng nhóc này đúng là số hưởng, mấy đứa này đều được mụ Long chọn lựa, cực phẩm cả đấy, bán được giá cao hết! Nếu phải còn thở đại ca cũng chả cho chúng ta đụng vào đâu!”

      “Được rồi! Mau kéo nó xuống , thừa dịp có người mang nó chôn !” Gã đàn ông thấp bé cười nhạo ra lệnh.

      Hai gã kia lấy chiếc chăn lông dơ bẩn quấy thiếu nữ chết vào rồi kéo xuống xe, nhanh vào trong rừng, Sơ Vân chảy nước mắt mở to hai mắt nhìn, cố gắng nhìn ra ngoài thùng xe ngoài khe hở. Nhưng ngoài thùng xe chỉ là cánh rừng tăm tối, thể nhìn thấy gì nữa.

      Bên ngoài chiếc chăn bông bẩn thỉu lộ ra cánh tay trắng nõn, Sơ Vân nhìn theo cánh tay dần dần xa mà yên lặng rơi nước mắt. Vốn là đối tượng thầm của vô số bạn học nam, là học trò cưng của thầy giờ lại bị bắt cóc, bị những kẻ như thế làm nhục, chà đạp, thậm chí cứ yên lặng chết như vậy, bị bọc bởi chiếc chăn lông dơ bẩn, bị chôn vùi.

      Em nhớ chị, nếu như ngày nào đó có cơ hội, em nhất định tìm được chị, để cho chị bị chôn vùi cách oan khuất như vậy.

      Sau khi cố nhìn theo, Sơ Vân tựa đầu quay khỏi khe cửa, cắn răng cố sức lê thân mình trở về vị trí nằm, khôi phục lại tư thế nằm rồi nhắm mắt lại.

      Lại có người lên xe, về phía cửa . Tim Sơ Vân đập thình thịch, dùng sức cắn đầu lưỡi của mình, ép mình bình ổn lại hơi thở hỗn loạn.

      “Rầm…” khóa sắt bị kéo ra, gã đàn ông thấp bé vừa rồi chui đầu vào cửa . Trong gian hẹp, bốn vẫn giữ tư thế lúc nãy, hơi thở vững vàng, có gì thay đổi.

      Trong tay người đàn ông cầm bình nước khoáng mở nắp, gã vào trong góc, đưa tay kéo phía dưới gã lên, dốc bình nước vào miệng , tưới vào mấy ngụm sau đó nâng đầu lên, vô thức nuốt toàn bộ nước xuống, cứ như thế, gã đàn ông thuần thục đút nước cho hai khác.

      Đến lượt Sơ Vân, gã đàn ông tóm lấy Sơ Vân từ mặt đất, để nửa người dựa vào mình sau đó từ phía sau bắt lấy cằm , để bình nước vào sát miệng và rót vào, sau đó lại nâng đầu lên, bịt mũi lại. Toàn thân mềm nhũn, vô thức nuốt hết nước trong miệng vào.

      Gã đàn ông hài lòng để xuống mặt đất, đứng dậy thuận tay vân vê bộ ngực non mềm của , sau đó liếm láp môi chui ra khỏi cửa.

      “Két két” bên ngoài truyền đến tiếng đóng cửa, sau đó là tiếng khóa cửa.

      Gã đàn ông lui ra ngoài kéo mấy lồng sắt nhốt gà ngăn trở cửa , dần dần phía sau thùng xe chỉ còn lại mấy lồng sắt nhốt gà được sắp xếp chỉnh tề, khắp nơi sàn đều là thức ăn gia cầm cùng phân và nước tiểu, ai cũng ngờ tới đằng sau những chiếc lồng sắt bẩn thỉu này lại giam giữ mấy thiếu nữ bị tẩm thuốc mê.

      Đến khi bên ngoài thung xe vang lên tiếng “rầm”, sau khi cửa xe bị đóng lại Sơ Vân bắt đầu nôn mửa liên tục. cuộn mình mặt đất, nâng cánh tay mềm nhũn lên cố gắng nhét ngón tay vào cổ họng mình.

      “Ọe!” Mỗi lần nôn mửa trong cổ đều tuôn ra ít nước mang theo vị thuốc. Sơ Vân khó chịu đến chảy cả nước mắt, dùng sức nghiêng đầu nôn hết nước xuống đống rơm mặt đất. Đến khi nôn ra nước nữa mới rút ngón tay ra khỏi cổ hỏng, chảy nước mắt thở gấp.

      Xe nhanh chóng khởi động, lắc la lắc lư rời khỏi rừng cây vắng vẻ, xóc nảy vài cái rồi chạy ra đường lớn.

      Tuy nôn hết đại bộ phận nước ra nhưng thuốc mê còn lại vẫn làm cho Sơ Vân cảm thấy đầu mơ mơ màng màng. Mấy còn lại bởi vì tác dụng của thuốc mê mà vẫn còn ngủ.

      Chiếc xe tải lớn nhìn bên ngoài rất giống xe vận chuyển gia cầm dần dần về phía thành phố lân cận.

    4. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      Edit: Panda đào hoa

      Chương 3 – Cuộc kiểm tra đáng sợ

      Rạng sáng, chiếc xe tải cũ màu xanh chầm chậm chạy vào thành phố K.

      Nhân viên trạm thu phí nhìn thoáng qua người đàn ông ngồi ở ghế lái có gương mặt thà, gã đàn ông bởi vì lái xe đường dài mà có vẻ mệt mỏi, mắt gã thấp bé ngồi ở ghế phó lái cũng nổi lên tơ máu, ngồi phía sau còn có hai người đàn ông mặc quần áo lao động, thỉnh thoảng lại ngáy tiếng.

      Nhân viên thu phí đồng tình lắc đầu, vội vàng thu phí rồi đưa biên lai sau đó cho .

      Xe chậm rãi tiến vào con đường quốc lộ của thành phố, sau đó lại vào con đường lớn khác dẫn ra ngoại thành. Xe càng ngày càng ít, thỉnh thoảng con đường lớn chỉ có thể nghe thấy tiếng kêu của gia cầm. Thỉnh thoảng gã đàn ông thấp bé lại quan sát bốn phía qua kính chiếu hậu xem có chiếc xe nào theo dõi phía sau .

      Xe tải chạy qua mấy con đường rồi rẽ vào con đường có treo tấm biển Khu nông trường XX.

      Rốt cuộc sau vài lần xóc nảy, xe rẽ vào cánh cửa lớn ghi chữ Nông trường XX, sau đó ngừng khối đất trống, xe mới vừa vào cửa sắt to lớn tự động đóng lại.

      “Đến rồi” Gã đàn ông trung niên lái xe thở phào hơi. Hai gã đàn ông ngủ phía sau lập tức ngừng tiếng ngáy. Bọn chúng chảy xuống xe, gật đầu ý bảo người trong kia ra.

      bị ai theo đấy chứ?” lão già gầy còm nghiêng người đánh giá bốn gã đàn ông lái xe suốt đêm.

      có! Tuyệt đối có! Cả đoạn đường em đều quan sát rất kĩ!” Gã đàn ông trung niên vội trả lời.

      “Ừ, gần đây kiểm tra cực kì chặt, rất nhiều nhóm trong nước bị bắt, sau này chúng mày phải cẩn thận chút.” Lão già cảnh giác .

      “Mang hàng vào , mất công đêm dài lắm mộng, đêm nay phải từng nhóm .” lão già bảo gã đàn ông trung niên dỡ hàng.

      “Vâng!” Gã đàn ông trung niên vội vàng nhận lệnh, gã chà xát bàn tay rồi quay đầu sang gọi người bắt đầu mở cửa xe tải chuẩn bị dỡ hàng.

      Tác dụng của thuốc hết dần nên Sơ Vân cố quay đầu nhìn về phía ba hôn mê, “Này, tỉnh lại, tỉnh lại mau.” Tay vẫn mềm nhũn, chỉ có thể nhàng thúc vào cánh tay để gọi.

      Nhưng ba vẫn còn ngủ say nên có bất kì phản ứng nào.

      Sơ Vân gọi vài tiếng rồi đành từ bỏ, trong bóng tối, ngẩng đầu lên nhìn lỗ thông gió trần xe.

      Quá , hơn nữa lại nằm mui xe, bây giờ là buổi tối, muốn dựa vào cửa thông gió này để kêu cứu là thể.

      Làm sao bây giờ?

      cảm giác sợ hãi lại dâng lên trong lòng, Sơ Vân cuộn chặt mình lại. Giờ này chắc mẹ và mọi người biết mất tích, nhất định báo cảnh sát tìm . chỉ có thể chờ đợi người đến cứu, chờ đợi cơ hội chạy trốn.

      Đến khi xe dừng lại, lòng Sơ Vân nhảy dựng lên, tranh thủ nằm lại chỗ cũ.

      Cửa khoang xe nhanh chóng truyền đến tiếng mở cửa, tiếp theo là thanh vận chuyển lồng sắt. Sau đó, cánh cửa gần trong gang tấc phát ra tiếng mở khóa.

      Sơ Vân dằn xuống tâm trạng thấp thỏm lo âu, cố cuộn mình giữ nguyên vị trí.

      Gã đàn ông thấp bé chui vào, ôm lấy từng nằm mặt đất, sau đó đưa ra ngoài. Gã đàn ông bên ngoài nhận lấy rồi truyền xuống cho người chờ dưới xe.

      Sơ Vân căng thẳng nhắm mắt lại, giống như mấy khác hôn mê khác, có bất kì phản ứng nào khi bị đưa xuống xe.

      Dưới ánh sáng yếu ớt, mấy gã đàn ông hoặc bế hoặc vác mấy nhanh chóng vào cửa chính của nông trường.

      “Rầm” tiếng, cửa xe bị đóng lại, bọn chúng nhanh vào khu nhà máy.

      qua khu nuôi gà 24h đều tắt đèn, từng người theo cầu thang xuống căn hầm bí mật nằm khuất trong góc nhà máy.

      Sơ Vân lặng lẽ mở hé mắt ra, nhanh chóng nhìn lướt xung quanh xuyên qua mái tóc dài rủ xuống, cầu thang rất chật cũng rất khó xoay người, hai bên đều là xi măng, gã đàn ông vác phải dùng tay chống vách tường hơi nghiêng người mới có thể từng bước xuống cầu thang.

      Bọn họ vào gian phòng được chất đống thứ gì đó, hàng loạt khung hàng dựa vào tường bị kéo ra, lộ ra sau khunh hàng là cánh cửa sắt rỉ sét, lão già gầy còm đứng trước cửa sắt. Thấy người được mang đến, lão đưa tay đẩy cánh cửa sắt ra.

      Ánh sáng chói mắt bắn ra, Sơ Vân lập tức nhắm hai mắt lại.

      cảm thấy mình bị vác vào cánh cửa sắt vừa rồi, gã đàn ông vác vừa chào hỏi hai người bên trong cánh cửa.

      Sau khi nghe thấy tiếng mở cửa lần nữa, Sơ Vân lại nghe thấy từng tiếng hít thở thong thả.

      Gã đàn ông vác đến tấm thảm dày trải trong góc phòng rồi ném xuống, Sơ Vân cố gắng ngăn chặn tiếng hét suýt nữa phát ra trong cổ họng, lăn hai vòng vì động tác ném xuống sau đó khẽ nhíu mày rồi giả vờ ngủ say.

      Ba gã đàn ông phía sau cũng ném mấy khác xuống sau đó kiểm tra bốn phía, thấy có gì khác thường mới đóng cửa lại rồi trở ra gian ngoài.

      lúc sau, thấy có động tĩnh gì Sơ Vân mới mở mắt ra.

      Đây là căn phòng rất lớn, tường dán giấy màu đậm, mặt đất được trải thảm dày, chiếc đèn tường nho phát ra ánh sáng yếu ớt, mà mặt thảm đều là những trẻ tuổi nằm ngổn ngang.

      Sơ Vân sợ ngây người, mở to mắt nhìn bốn phía, trong phòng chí ít cũng phải có đến ba bốn mươi trẻ!

      Lúc này sau cánh cửa dày đặc mơ hồ truyền đến tiếng người. Sơ Vân bò về phía trước, cố dán tai vào cánh cửa sắt nghe người bên ngoài chuyện nhưng thanh vẫn ràng. Cắn cắn môi, lo lắng nhìn vòng quanh cửa, lúc nhìn thấy khe hở cạnh tấm thảm hai mắt sáng ngời. Cố lấy tay ngả vào mép thảm, dùng sức xốc tấm thảm lên, hai ngón tay kẹp lấy tấm thảm dày xốc lên, ánh sáng yếu ớt truyền vào theo khe hở, tranh thủ nằm sấp mặt đất, dán lỗ tai sát vào khe hở dưới đất.

      Trần, lần này mang tới tổng cộng bốn mươi bảy đứa, đường chết mất hai đứa, giờ trong phòng có tổng cộng bốn mươi lăm đứa.” Giọng khàn khàn của gã đàn ông hơi mập báo cáo với người đàn ông gọi là Trần.

      “Hai đứa đó xử lý chưa?” Trần mặc chiếc áo khoác màu khói, vẻ ngòai chất phác thà, nhìn giống như nông dân, người ngoài khó mà tưởng tượng được con người này gần như khống chế hơn phân nửa thị trường buôn người ở Đông Nam Á.

      Trần yên tâm , xử lý sạch rồi ạ!” Gã đàn ông hơi mập khẽ trả lời.

      “Ừ, mụ Hổ đến chưa?” Trần quay đầu lại hỏi lão già gầy còm.

      “Đến rồi, đợi bên ngoài phòng chờ.” Lão già trả lời.

      “Gọi bà ấy vào, để bà ấy kiểm tra kĩ nhòm hàng này xem có tìm được món hàng cực phẩm mà khách chỉ định .” Trần nhíu mày, giọng có vẻ căng thẳng.

      phải lần trước mới đưa đến đứa sao? Sao lại…” Gã đàn ông hơi mập có vẻ khó xử.

      “Vô dụng thôi, đưa đến chỗ lão Côn đầy tháng nàng kia bị hành hạ đến tắt thở.” Trần càng càng bực bội.

      “Mẹ, mấy vị khách kia cầu rất cao, thân hình phải đẹp, tuổi còn , nhưng mà tuổi lại chịu được hành hạ, nếu trả thù lao nhiều mụ Long cũng mạo hiểm mà đưa vài đứa đến đây như vậy đâu.” Trần càng càng điên tiết.

      Trần, mụ Hổ đến rồi.” Ngoài cửa ra vào vang lên hai tiếng gõ cửa ngắn.

      Trần nén cơn giận gật đầu lão già gầy còm lập tức lên tiếng: “Để cho bà ấy vào .”

      “Kẽo kẹt…” cửa bị đẩy ra, bà già đầu hoa râm vâng dạ bước vào phòng.

      “Đừng lãng phí thời gian nữa, mau vào .” Trần phất tay, ý bảo mụ Hổ vào căn phòng giam giữ mấy .

      Mụ Hổ chậm rãi vào phòng, vừa vừa lấy từ trong túi chiếc bao tay cực mỏng ra đeo vào.

      Chốt đèn trong phòng được mở lên, ánh sáng chói mắt chiếu rọi từng ngõ ngách trong phòng. Ngoài phòng có người đưa vào cái chậu, mùi thuốc sát trùng gay mũi tản ra.

      đầu tiên được bế lên giường, mụ Hổ duỗi tay đeo bao tay luồn vào trong quần áo của thiếu nữ, bắt đầu từ xuống dưới, kiểm tra thân thể thiếu nữ từ trong ra ngoài.

      “Đứa này bị phá thân rồi, được.” Mụ Hổ thu hồi ngón tay thăm dò trong chỗ kín của thiếu nữ, kéo váy thiếu nữ xuống, mặt cảm xúc .

      Thiếu nữ giường bị bế ra khỏi phòng, thiếu nữ khác được bế lên giường, mụ Hổ nhúng tay vào chậu thuốc khử trùng rồi kiểm tra người kế tiếp.

      Trần ngoài cửa bắt đầu theo lời của mụ Hổ chỉ định những thiếu nữ này bị đưa đâu.

      “Đứa này đưa đến thành phố X.”

      “Đứa này quá bình thường, đưa đến YY.”

      “Những đứa này chất lượng cao, đưa vào quán bar của đại ca Chu.”

      Từng thiếu nữ bị đưa lên giường, sau đó lại bị đưa ra ngoài.

      Các hôn mê nên biết gì, những kẻ này chỉ vài câu quyết định số phận của họ sau này.

      Đến lượt bé bị đưa đến đây cùng Sơ Vân, mụ Hổ chậm rãi vươn tay vuốt ve cơ thể bé kia. Sau đó khuôn mặt đầy những nếp nhăn của bà ta lên nụ cười.

      “Đứa này tệ, vẫn còn nguyên vẹn, xương thịt nhiều, hơn nữa…” Mụ Hổ dừng lại chút, mấy người đằng sau nhịn được hiếu kỳ nhìn về phía nằm giường.

      “Tử cung chặt khít, nhiều xuân thủy, ***. Năm nay tuổi còn , qua vài năm nữa, đàn ông mà đụng vào nó phải nổi điên.” Mụ Hổ rút ngón tay nhàng cắm vào thân thể của bé.

      Người sau lưng mụ Hổ tỏ vẻ vui mừng, tranh thủ cúi đầu bế bé xuống giường, ra ngoài báo cáo với Trần.

      Sơ Vân vẫn nằm sấp mặt đất, nghe thấy tất cả mọi chuyện diễn ra, đến khi tiếng bước chân đến gần , dùng hết sức khống chế run rẩy của mình, khiến cho toàn thân mình có phản ứng nào, cơ thể mềm như chăn bông được bế lên giường.

      Cũng may mái tóc dài xõa xuống che ánh mắt của , che lại hàng mi run run của .

      bàn tay mang bao tay từ từ bò lên thân thể cởi ra vài cái nút, sau đó bắt đầu từ cổ rồi thong thả sờ soạng phía dưới.

    5. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      Edit: Panda đào hoa

      Chương 4 – xinh đẹp

      Thả lỏng, thả lỏng chính mình. Sơ Vân thở chậm, trong đầu tưởng tượng ra mình nằm bờ cát Bạch Vân, gió biển thổi nhàn nhã. Đối với tất cả những gì xảy ra, tự nhủ mình biết, có cảm giác gì.

      Đôi tay đeo bao tay mỏng kia lúc sờ nắn lúc lại vân vê, trước ngực, dưới nách, bụng, hông, thậm chí ngay cả bàn chân cũng bị sờ soạng. Sau đó, càng sờ càng chậm, “Hả?” Đôi mắt già nua của Mụ Hổ lên vẻ kinh ngạc.

      “Sao thế mụ Hổ?” người chờ ngoài cửa lên tiếng hỏi.

      có gì, để tôi xem kĩ lại.” vẻ mặt già nua của mụ Hổ lên nụ cười dễ nhận ra.

      Bà ta chậm chạm cởi bao tay ra, lấy lọ thuốc mang theo người ra xịt lên tay phải, sau đó xoa vào tay .

      Đôi tay kia rất gầy, ngón tay rất , móng tay cũng cắt tỉa rất tỉ mỉ. Điều khiến cho người ta kinh ngạc phía mu bàn tay vô cùng trơn bóng, hề phù hợp với thân thể gầy gò của .

      Xoa xong ngón tay, tay trái của mụ Hồ vịn lấy eo , từ từ dùng ngón tay phải đưa vào chỗ kín. Trong nháy mắt khi tiến vào, Sơ Vân như sắp hét lên nhảy xuống giường, bên trong cơ thể tự chủ được mà co rút lại. Mồ hôi lạnh tuôn ra, khẽ nhíu mày lại. Sau đó mơ mơ màng màng rên lên tiếng, dường như rất khó chịu.

      Mụ Hổ thấy thế động tác trở nên nhàng hơn, “Đúng là nhiều năm chưa từng gặp được.” ngón tay mụ Hổ nhàng thăm dò, miệng thào .

      “Mụ Hổ, cuối cùng thế nào?” Người sau lưng nghe bà ta gì, vô cùng nóng vội.

      “Ngọc môn hẹp, hành lang gấp khúc, núi non trùng điệp, 90% là cực phẩm vô giá.” Mụ Hổ nghiêng đầu qua, giọng kích động.

      Người sau lưng nghe thế tỏ vẻ hiểu, “Loại hàng tuyệt diệu này chỉ có của quý to dài của đàn ông mới lĩnh hội được, đàn ông bình thường chỉ sợ chưa đụng tới đáy bắn mất rồi.” Gương mặt già nua đầy nếp nhăn của mụ Hổ giật giật, nụ cười hết sức hài lòng.

      “Đúng là tuyệt vời, hơn nữa ngoại hình này nếu ở thời cổ đại làm hoàng hậu quý phi quá chuẩn, quả nhiên mụ Long có mắt nhìn.”

      Mụ Hổ khó khăn rút ngón tay ra, bà ta vươn tay vén mấy sợi tóc xõa mặt ra, nhìn dáng ngủ điềm tĩnh của rồi khen tấm tắc.

      Biết được nhóm hàng này có hai cực phẩm, phần ba số còn lại cũng có ngoại hình cùng thân thể thuộc loại thượng hạng mặt Trần vốn tăm tối bỗng thay đổi , khóa miệng xụ xuống cũng khẽ nhếch lên, khí trong phòng cũng còn căng thẳng nữa, khi gã đàn ông hơi

      mập xoay người lại hỏi những món hàng này phân phối thế nào cũng chỉ dựa vào ghế nhắm mắt nghĩ nửa ngày cũng lên tiếng.

      Mấy gã đàn ông chuẩn bị đứng lên chuyển hàng cũng dám quấy rầy , chỉ kiên nhẫn chờ đợi ra lệnh.

      Mà lúc này trong phòng chỉ còn lại hơn mười trẻ, cửa sắt lại đóng lại lần nữa.

      Mụ Hổ rửa tay xong dùng khăn sạch lau hai tay.

      “Gọi điện thoại cho lão Côn, hàng lão muốn chúng ta có, nhưng mà…” ngón tay của Trần gõ , nửa ngày sau mới quyết định, “Nhưng mà giá tiền thể giống như lần trước, đứa nhóc kia giá tiền gấp đôi lần trước, còn đứa này, tao muốn gấp ba, chỉ cần lão đồng ý với cái giá này trong vòng ba ngày đưa đến giường lão.”

      Mụ Hổ vừa lau tay xong nghe thấy cũng khỏi tỏ vẻ tiếc nuối, nhịn được mà lên tiếng, là đáng tiếc.” Với tính háo sắc đặc thù của vị khách kia hai bé này tới hai tháng sau biến mất khỏi thế giới này.

      “Chỉ cần lão trả nổi chúng ta cũng cung cấp người nổi.” Trần nhàn nhạt trả lời.

      Mụ Hổ bất đắc dĩ gật đầu, gì nữa theo lão già gầy còm rời khỏi tầng hầm.

      Sơ Vân nằm sấp trong phòng nghe thế chỉ thấy toàn thân rét run, giống như mùa đông bị giội nước lạnh vào đầu.

      ***

      “Ngày 7 tháng 6, Trương Huệ Vân 19 tuổi mất tích tại trạm xe lửa.”

      “Ngày 12 tháng 6, Lâm Tĩnh 17 tuổi trường từ nhà đến trường bị mất tích.”

      “Ngày 20 tháng 6, Tằng Kỳ 17 tuổi dạo trong trung tâm thương mại cùng bạn bị mất tích trong toilet.”

      “Tháng bảy”

      Màn chiếu tường lần lượt chiếu ảnh chụp của những thiếu nữ, người đàn ông tuấn mặc đồng phục cảnh sát màu đen vừa xem đống hồ sơ dày cộm vừa nhìn chân dung của những thiếu nữ màn hình, giọng điệu nghiêm trọng,“Còn người nữa vừa mất tích, Thẩm Sơ Vân 15 tuổi.”

      Người đàn ông nhấp chuột, tấm hình của thiếu nữ được phóng to. Khuôn mặt xinh đẹp của thiếu nữ khiến cho mấy người cảnh sát nhìn quen tội phạm khỏi thở dài tiếc nuối.

      “Bạn học của lần cuối cùng nhìn thấy là khi bé lên trạm tàu điện ngầm xx, trong ba tháng nay, số thiếu nữ bị mất tích vượt hơn 270 người, người mất tích đều ở độ tuổi chưa tới hai mươi, nhất vẫn chưa được mười tuổi, mà tất cả thủ đoạn gây án phần lớn đều giống

      nhau, đây là nhóm những bọn buôn người vô cùng ngang ngược hung hăng, vô cùng chuyện nghiệp và có tổ chức.”

      “Mấy năm nay số lượng tội phạm buôn người thế giới tăng mạnh, lợi nhuận bọn buôn người đạt được hàng năm đạt hơn bảy tỷ đô la, bọn chúng trở thành những tên tội phạm internet chuyên nghiệp, tôi có thể khẳng định sau khi những thiếu nữ này được đưa tới biên giới tập đoàn tội phạm này có thể rải ra khắp các nước Đông Nam Á trong vòng hai ngày, nhất định bọn chúng có nhóm những tên chuyên phụ trách việc săn mồi cùng vận chuyển con mồi, khi những thiếu nữ này bị bọn chúng xuất cảnh trái phép rất khó tìm về.”

      Người đàn ông trẻ tuổi rất trôi chảy, từng chữ được nhấn mạnh ràng, giải thích đầy đủ tình tiết của vụ trọng án này, sau đó đưa ra tất cả chứng cứ manh mối thu thập được, người phía dưới thỉnh thoảng lại gật đầu ghi chép.

      “Căn cứ manh mối phân tích được, bọn buôn người hẳn là xuất cảnh trái phép người qua biên giới ở thành phố Y và thánh phố G.”

      Sau đó tay phải của người đàn ông đưa xuống vùng dưới, làm tư thế chặt đứt.

      “Lần này bộ công an thống nhất chỉ huy giám sát tổ hợp năm thành phố Hà Bắc, Tứ Xuyên, Vân Nam, Sơn Đông cùng Hà Nam, công an 15 tỉnh đồng bộ triển khai, mở rộng phạm vi truy bắt, hành động giải cứu, cấp chỉ thị lần này phải triệt để phá hủy tập đoàn buôn người này!”

      Họp xong Chu Cảnh Diệu cầm xấp hồ sơ dày cộm quay về văn phòng, sau khi ngồi trở lại vị trí bắt đầu vùi đầu vào nghiên cứu tư liệu trong tay. Lúc mở túi tài liệu ra tấm ảnh rơi xuống sàn nhà. Chu Cảnh Diệu xoay người nhặt lên, sau đó đặt ảnh chụp lên bàn công tác. Trong tấm ảnh là gương mặt tuyệt sắc cùng nụ cười ngọt ngào ngây thơ trong sáng của thiếu nữ.

      “Thẩm Sơ Vân” Chu Cảnh Diệu nhìn ảnh chụp chậm rãi xoay xoay cây bút bi, đột nhiên lại nghĩ tới người phụ nữ xinh đẹp cố gắng giữ vẻ mặt tỉnh táo khi nhà họ Thẩm đến báo án. Bà rất kích động, cũng rất tuyệt vọng, nhưng lại cự tuyệt cho cảnh sát dán ảnh chụp của con bà ở trạm tàu điện ngầm để tìm kiếm manh mối, còn cầu xin cảnh sát được để lộ cho người ngoài biết chuyện Thẩm Sơ Vân mất tích, kiên quyết cầu cảnh sát giữ bí mật về vụ mất tích của con bà.

      từng gặp rất nhiều nhà đến báo án, nhưng đây là lần đầu tiên gặp người mẹ của nạn nhân như vậy.

      Nhìn thiếu nữ cười tươi như hoa ảnh chụp, Chu Cảnh Diệu khỏi thở dài trong lòng, xinh tươi như vậy rơi vào tay những kẻ kia, chỉ sợ cuộc đời bị hủy hoại.

      “Cốc cốc” cửa phòng làm việc bị nữ cảnh sát xinh đẹp gõ.

      “Đội trưởng Chu, tư liệu cần đây.” Nữ cảnh sát dùng ánh mắt đưa tình

      nhìn , tay ôm túi hồ sơ dày cộm.


      “Để xuống Khuôn mặt tuấn của Chu Cảnh Diệu lên nụ cười, nữ cảnh sát thấy thế mặt đỏ ửng.

      Nhìn đồng hồ, đến giờ về, nhét tấm ảnh vào túi hồ sơ, nửa nửa đùa hẹn người đẹp dùng cơm tối.

      Đồn biên phòng tại huyện X, chiếc xe chở đầy những món hóa phẩm bị ngăn lại, mấy chiến sĩ biên phòng cẩn thận kiểm tra từng ngõ ngách xe, mấy con chó nghiệp vụ cao bằng nửa người cũng ngừng ngửi ngửi sàn xe.

      Đến khi hai chiến sĩ gõ mọi nơi trong xe xong, sau đó vội vàng kiểm tra hàng hóa xe, chiếc xe được cho .

      “Mẹ, nghiêm quá, có cách nào qua được rồi.” xa xa, gã đàn ông trung niên dùng ống nhòm để quan sát tình hình kiểm tra.

      Chiếc xe vượt qua chốt kiểm tra gọi điện thoại lại cho gã, sau khi nhận điện thoại gã nhíu chặt mày lại.

      “Quay đầu lại” Gã cắn răng .

      Sắc mặt gã đàn ông thấp bé căng thẳng, nhịn được mở miệng hỏi, “Đại ca, Trần cầu trong vòng 3 ngày chúng ta phải đưa hàng sang bên kia, làm sao bây giờ?”

      “Ông mày làm sao biết? Mẹ nó, ai mà biết lại kiểm tra nghiêm như vậy, đổi vài chỗ cũng qua được!” Gã đàn ông trung niên chửi ầm lên, mấy gã đàn ông trong xe cúi đầu dám gì nữa.

      “Vào trấn trước !” Gã đàn ông trung niên nặng nề áp chế cơn tức .

      “Dạ đại ca.” gã đàn ông thấp bé khởi động xe, chiếc xe tải quay đầu lại chạy nhanh.

      Thấy mấy tên đàn em xe có vẻ căng thẳng, sắc mặt gã đàn ông trung niên cũng dịu lại, “Chúng mày yên tâm , chỉ cần tìm được tên kia trong vòng 3 ngày chúng ta nhất định có thể sang bên đấy!”

      Lời vừa ra sắc mặt mấy gã đàn ông trong xe cũng dịu lại theo.

      Đôi mắt gã đàn ông thấp bé sáng lên, nhịn được hỏi: “Đại ca, người là ai thế?”

      Hình như gã đàn ông trung niên muốn nhắc tới người này, trừng mắt với gã kia, “Mày lo mà chạy xe ! Đến lúc đó mày biết!”

      Đối với “tên kia” trong miệng gã đàn ông trung niên, mấy người xe đều vô cùng hiếu kì.



      Panda: chờ đợi 4 chap cuối cùng “tên kia” cũng xuất @@

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :