Câu chuyện tình yêu - Tích Hận

Thảo luận trong 'Đoản Văn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      Câu chuyện tình
      [​IMG]

      Tác giả: Tích Hận.

      Convert: Kat (Thank nàng Kat và t/y Xanh Xanh :X :X).

      Edit: Thủy Nguyệt Vân.

      Thể loại: Đoản văn, HE.

      Nguồn: http://o0ohopcungduongmono0o.wordpress.com


      Lăng Tiêu cùng Lý Uyển Thanh xe, hai người đắm chìm trong ánh mặt trời của buổi chiều tà mà ra phố dạo các cửa hàng. Lý Uyển Thanh mặc váy đầm màu trắng, nghịch ngợm mà cuốn cuốn lọn tóc uốn màu cây đay ở phía trước vai, dưới hàng lông mi dài, có thể thấy được đôi mắt như dải ngân hà, cảnh vật chung quanh được dung hợp trong đó hài hòa duyên dáng, cùng với độ cong của đôi mắt là khuôn mặt tươi cười có thể hòa tan mà xuyên thủng cả thế kỷ băng hà, giữa đôi môi hồng răng trắng ngậm cây kem, khuôn mặt nhắn như hoa vui sướng kéo tay Lăng Tiêu, gió đêm phất qua, váy đầm của lại tạo nên đường gợn sóng lay động, khi còn cách xa nhau hai cm, mắt to của nhấp nháy nhìn Lăng Tiêu.

      Bắt đầu từ lúc nào, này càng trở nên làm người ta mến như vậy.



      “Cái bé này, phải là do nàng tiên cá biến thành đó chứ…… này…… chân đâu……” Lăng Tiêu từ làn váy của Lý Uyển Thanh nhìn xuống dưới, lọt vào tầm mắt chính là đôi chân tuyệt đẹp như bạch ngọc.

      Trong nháy mắt, mặt Lý Uyển Thanh cũng theo ánh mắt mà hồng lên như quả táo chín, nhưng vì ở dưới ánh chiều tà chiếu rọi nên nhìn lắm.

      Lăng Tiêu cảm thấy hô hấp của mình bắt đầu dồn dập, trước kia biết ý nghĩa của rất nhiều rất nhiều thành ngữ, mà có chút là cho dù biết cơ bản cũng chả có cách nào tưởng tượng cùng hiểu được văn tự bác đại tinh thâm của tổ quốc, thế nhưng vào thời điểm nắm bàn tay mềm mại của Lý Uyển Thanh, hiểu được cái gì gọi là nhàng nắm chắc, thời điểm chạm vào da thịt của , hiểu được cái gì gọi là vô cùng mịn màng, thời điểm cánh tay Lý Uyển Thanh bám chặt vào cánh tay , hiểu được cái gì gọi là trắng mịn nõn nà, cũng như lúc này nhìn đến đôi chân thon dài của , mới hiểu được cái gì gọi là nhàng khoan khoái mượt mà.

      Đôi mắt Lý Uyển Thanh giống như ánh sáng của chòm sao Nhân Mã ở đường chân trời chói sáng rực rỡ nhất trong đêm tối, giống như ngôi sao sáng chói mắt nhất bầu trời quang đãng, giống như dải ngân hà phía chân trời, chứa bí mật khiến người ta dùng cả cuộc đời cũng khai thác hết được.

      Vì sao đến bây giờ mới hiểu được đặc biệt của ấy, hay trước kia ấy che dấu bản thân quá kín.

      Giờ phút này nhìn , tựa như quyển sách, quyển sách vĩnh viễn cũng đọc hết, quyển sách cần dùng cả đời nỗ lực thương trân trọng để đọc, chỉ là, Lăng Tiêu biết mình có phúc để mở từng trang trong quyển sách này ra mà đọc tiếp đến vĩnh viễn hay nữa.

      Lý Uyển Thanh có đôi mắt sáng trong suốt, đôi môi đỏ mọng ấm áp, hô hấp nóng bỏng, khi chuyện mang theo hương hoa lan thơm mát, giống như hương thơm người vậy, điều đó chợt tác động đến mạch suy nghĩ ở nơi bí nhất sâu trong tâm linh, nếu như, mình hôn lên bờ môi này, là hương vị gì.

      ấy có thể cự tuyệt , như vậy là sai hay là đúng đây, nhưng tôi phát tôi còn là chính mình nữa.

      Vì thế vào lúc gió thổi lướt qua, mặt trời chiều hạ xuống giữa sườn núi, người qua đường đều ghé mắt, là lúc đầu của Lăng Tiêu cũng bắt đầu chậm rãi cúi xuống.

      ……

      Từng có truyền thuyết, bên trong thành phố lớn phồn hoa, có người thợ may vô danh và luôn trầm lặng tên là Arthas, vào mỗi sáng sớm khi ánh mặt trời chiếu rọi khắp đường phố, ngang qua phía trước quảng trường Chessman, xuyên thấu qua những lớp sương mù mỏng manh, cậu ta ở trong tiệm may bé đơn sơ của mình, ngẩng lên nhìn bóng hình mỹ lệ tuyệt đẹp của tiểu thư nhà giàu Helen ở tòa dinh thự xa hoa phía đối diện mà vào mỗi sáng khi tỉnh dậy trong căn phòng ở tầng cao nhất, ấy dùng đôi mắt mang theo vẻ nhập nhèm nửa mở nửa khép mở cửa sổ ra, cảm nhận mỗi ánh mặt trời chiếu lên khuôn mặt.

      Gia đình Helen rất giàu có, họ thuộc giai cấp quý tộc thượng lưu, còn Arthas bắt đầu từ năm lên mười tiếp nhận nghề may của người cha bị bệnh nặng, nhờ đó mà có thể giúp người khác may vá quần áo duy trì sinh tồn căn bản. người là thiên nga bay liệng cao cao bầu trời, kẻ là cậu bé thuộc tầng lớp hạ lưu nghèo khổ bị thiên nga làm rung động mà mỗi ngày đều ngẩng lên bầu trời nhìn theo.

      Cuộc sống của bọn họ thuộc hai thế giới khác nhau, bầu trời của cậu bé rất , nhưng khát vọng lại quá lớn, cậu ta luôn kỳ vọng, ngày nào đó cậu ta làm ra trang phục xinh đẹp nhất thế gian, trang phục được may có lông vũ của thiên nga, có đủ loại đá quý óng ánh loá mắt, có tay nghề tinh chuẩn nhất, có chất lượng tốt nhất, khi mặt trời chiếu lên đó, ra những tia sáng đủ màu, đến tất cả loài vật thế gian này, cũng tập trung đến chỗ bộ trang phục, chiêm ngưỡng phong thái của nó, liền ngay cả tinh linh trong bầu khí quyển, cũng vì vậy mà xuất , đều trao lời chúc phúc cho bộ trang phục này.

      Cậu ta muốn tự tay mang bộ trang phục xinh đẹp nhất thế gian mà mình làm được, tặng cho bé tuyệt đẹp ở đối diện, cậu ta dùng bộ trang phục này, để biểu lộ cho tất cả tình của bản thân trong nhiều năm qua. Cho nên tay nghề của cậu bé ngừng tiến bộ, tiến bộ dần, mãi đến khi cả thành phố đều biết đường phố thông đến quảng trường hoàng gia Chessman, có tiệm may rất , nhưng tiếng tăm lại rất lớn, phàm là quần áo từ tay ta làm ra, đường kim mũi chỉ đều kín đáo khe hở, cắt quần áo vừa đúng, liền ngay cả quần áo cũ kỹ nhất đưa đến cho ta sửa lại, khi lấy về cũng đều mới tinh như vừa mua vậy, giống như dù bạn có giao cho ta mảnh vải, ta cũng có thể biến nó thành bộ lễ phục vô cùng hoa lệ, nhờ đó mà người thợ may trẻ tuổi cùng lắm cũng chỉ mới hai mươi hai, được trao cho danh hiệu “Thợ may ma pháp”.

      Helen ở đối diện cũng mỗi ngày mỗi lớn, từ bé, dần dần trưởng thành, có những đường cong rệt, thành có khuôn mặt tuyệt đẹp, trí tuệ của , bất cứ ai từng tiếp xúc qua cũng đều tán dương, sắc đẹp của , thi nhân ở bất cứ ngóc ngách nào của quốc gia này cũng đều ca tụng.

      Vì thế, tin đồn trong gia tộc kỵ sĩ Kede, sinh ra người con Helen xinh đẹp, lưu truyền đến tai Hoàng tử của quốc gia này, để chứng thực tính giả của tin đồn, Hoàng tử tự mình cải trang vi hành, nhìn thấy Helen đúng thực là xinh đẹp, vì thế hạ ra chiêu ngôn, muốn dùng tàu biển cưới nàng về hoàng cung, trở thành công chúa của .

      Cũng giống như trong những câu chuyện cổ tích thường kể lại, công chúa mãi mãi là phải gả cho Hoàng tử, mà tất cả dân chúng hèn mọn thuộc tầng lớp hạ lưu, đều là bần tiện .

      Khi tin tức được truyền đến, gia tộc kỵ sĩ Kede nhất thời sôi sục, gia tộc kỵ sĩ Kede vì cuộc sống thanh nhàn mà tiêu xài xa xỉ, dần dần biến thành quý tộc thế gia xuống dốc, vào lúc sắp sửa tự mắt nhìn thấy danh hiệu quý tộc này bị xóa tên trong danh sách quý tộc của quốc gia Helen xuất , sắp gả cho Hoàng tử, trở thành Hoàng phi, tin tức này đối với quý tộc thế gia xuống dốc mà , khác gì trúng xổ số năm trăm triệu nhân dân tệ đủ để chèo chống khoản chi tiêu khổng lồ của cả gia tộc. (là do người kể là người TQ nên họ ví với nhân dân tệ)

      Toàn bộ thành phố cũng sôi sục, mọi người đều vì lãnh chúa của mình trở thành hoàng thân quốc thích mà reo hò, nhưng càng làm cho bọn họ tự hào hơn, đó là từ nay về sau, mình chính là con dân của thiên tử.

      Mà ngày đó, cửa của tiệm may ngã tư đường quảng trường Chessman đóng chặt, ở góc tối tăm bên trong tiệm, người đàn ông bó gối lẻ loi ngồi co vào góc, khung cảnh phía bên ngoài cửa sổ là đầy trời pháo hoa được bắn lên, rực rỡ chói mắt, trái ngược với khuôn mặt đầy nước mắt của ta.

      Bởi vì muốn gấp gáp chế tạo lễ phục cùng áo cưới để xuất giá, gia tộc kỵ sĩ Kede tìm đến người thợ may giỏi nhất trong thành phố — Arthas “Thợ may ma pháp”.

      Cứ như vậy, Arthas được mời vào tòa dinh thự xa hoa mà trước kia ta nghĩ cũng dám nghĩ, trước mặt bày ra bàn vật liệu vô cùng xa xỉ do Hoàng cung cung cấp, lông vũ nhung thiên nga màu lam, tơ lụa chất lượng tốt của Phương Đông, đá quý sáng óng ánh lớn như trứng ngỗng, tất cả tất cả, tất cả vật liệu để chế tạo ra trang phục đều đầy đủ hết, khát vọng muốn tạo ra trang phục xinh đẹp nhất thế gian này của Arthas cũng nhờ những vật liệu đầy đủ trước mặt này mà trở thành , chỉ là, ta làm cho Helen, cũng chính là ta phải tự tay làm nên chiếc áo cưới.

      Arthas cố hết sức nén nỗi thống khổ xuống, vẫn bắt tay vào làm, ta muốn làm ra trang phục cho Helen, muốn cho tất cả những ai nhìn thấy cũng tự ti mặc cảm mà cúi đầu, ta muốn ngày Helen lấy chồng, mặc bộ trang phục xinh đẹp nhất thế giới này vào, thảm hồng, kiêu ngạo tựa như công chúa của Thiên đường.

      Lý tưởng của ta cũng vào thời điểm cuối cùng khi sắp chế tạo ra bộ trang phục này mà bừng lên những tia sáng vô hạn, mỗi chi tiết ta làm ra đều kề cận hoàn mỹ, mỗi động tác của ta đều tinh chuẩn tì vết, gắng làm bộ trang phục này đạt tới chất lượng tốt nhất, tạo ra bộ trang phục chưa từng có thế gian.

      Trước mấy ngày cử hành hôn lễ của Helen, “Trang phục Helen” của Arthas rốt cục cũng hoàn công, vào thời khắc mọi người nhìn thấy bộ trang phục này, đều cảm thấy mặt của bộ trang phục này như phát ra loại chói lọi mông lung, loại biểu đạt cho lời chúc phúc tốt đẹp nhất, tia sáng xuyên thấu qua mà vào tâm linh của mỗi người, khiến cho bất cứ ai thấy qua nó đều đầy nước mắt.

      Vì thế vào ngày Helen mặc bộ trang phục đến hôn lễ, làm cho toàn bộ đám đông vây xem đều kinh ngạc vì xinh đẹp của Helen, cái loại xinh đẹp khiến ngay cả ngôi sao cùng ánh mặt trời cũng bị lu mờ, làm mỗi người đều rung động tận đáy lòng.

      Helen trở thành công chúa xinh đẹp, “Thợ may ma pháp” Arthas cũng vì chế tạo “Trang phục Helen” mà tốn hao sức lực cả đời cho nên từ đó về sau bỏ nghề, sống cuộc đời bình lặng.

      Đây là truyền thuyết, có thể là chuyện cổ tích, cũng có thể phải chuyện cổ tích, bởi vì chuyện cổ tích nào cũng đều có kết cục tốt đẹp, mà kết cục của câu chuyện này lại tràn ngập tiếc nuối, Helen đạt được hôn lễ lý tưởng, cũng biết người thợ may thầm mến mình gần mười lăm năm. Arthas hoàn thành “Trang phục Helen”, nhưng thể cùng Helen mặc bộ trang phục xinh đẹp nhất thế gian kia vào lễ đường, người tiếc nuối người, thời gian cứ như vậy trôi qua, đến cả gió cũng nhớ nổi là vào thời đại nào, câu chuyện trở thành những chữ triện mờ nhạt bia điêu khắc, trăm ngàn năm sau mới tìm được từ trong đất sét, mọi người gần như còn nhận ra chữ viết đó nữa.

      Còn tôi sao, chính tay tôi tạo nên tiếc nuối của Lưu Nghiên Nguyệt, cuộc sống của ấy còn có thể trở lại như trước , có phải sau này có thể còn có vô số chuyện mà tôi chỉ có thể tiếc nuối thôi , câu chuyện này có phải đều làm cho người ta đau triệt nội tâm rồi . Những lặng lẽ lướt qua bên cạnh tôi, biết đâu sau này xuất trong câu chuyện nào đó? Trước đây các ấy qua tôi vừa vui sướng, vừa đau khổ, nên sau này mê man mà qua tôi nữa, có phải tôi mang theo đôi mắt đầy tiếc nuối, rồi độc tồn tại ở gian tịch mịch này hay ?

      Rất lâu rất lâu, giống như qua thế kỷ dài vậy, rời môi, nụ hôn dài ngọt ngào khắc sâu vào tâm linh hai người, bất kể xóa như thế nào cũng hết.

      “Xin lỗi!” Lăng Tiêu vì sao lại khống chế được bản thân, bắt đầu từ lúc nào, ở trước mặt ấy trở nên thể kháng cự như thế, bắt đầu từ lúc nào, tim mình trở nên nhộn nhạo rung động bởi tình vậy, do mị thuật của ấy quá tốt, hay do tâm thuật của chính mình quá kém? Đúng hay sai trong phút chốc cũng đều tan thành mây khói, lúc này chỉ thầm muốn nắm chặt tay ấy, bắt đầu từ giờ khắc này, tôi thừa nhận trái tim tôi còn nguyên vẹn nữa, ra vẻ thích Lưu Nghiên Nguyệt, lại vẫn là nhớ mãi quên, cố hết sức chống lại mê hoặc của ấy, lại có khả năng kháng cự.

      “Em bằng lòng!” Mặt Lý Uyển Thanh đỏ rực xấu hổ cúi đầu, bắt đầu từ khi nào, ấy còn chống lại mê hoặc của mình nữa, đó phải lên bóng hình tồn tại trong trái tim ấy rồi sao, sau đó vào mỗi sáng sớm chim hót hoa nở, lật chăn bông người lên, để ánh mặt trời chiếu vào thân thể của nhau.

      “Nhưng ……”

      “Em quan tâm! Chỉ cần trong lòng có em!” Đây có lẽ là tình , đây là tình mà khi mình đơn độc quanh quẩn đường mòn của trường học nhìn thấy từng đôi lướt ngang qua mình , nếu như ấy thương mình thế nào, vậy nụ hôn kia coi như tính, nếu câu tiếp theo của ấy là ‘Trong lòng có em’ tốt biết bao, như vậy cho dù đây phải tình tôi cũng xem nó như tình hoàn mỹ nhất, cho dù bên cạnh tôi còn có khác, khác đó còn thương ấy hơn, tôi cũng liều lĩnh giành lấy, bởi vì rời khỏi ấy, cuộc sống của tôi còn là cuộc sống nữa, cuộc đời của tôi cũng còn ý nghĩa nữa, sinh mệnh của tôi cũng tối tăm còn ánh sáng.

      “Trong lòng có em!” Trong lòng thực có em, bởi vì có thể nghe được tiếng lòng của em, có thể thấy được bên trong đó phủ kín là chờ đợi, hạnh phúc cùng liều lĩnh, còn có lý do gì để bắt em chờ đợi như vậy.

      Trong mắt Lý Uyển Thanh nổi lên hơi nước hạnh phúc, ý nghĩ cho rằng đây là hạnh phúc, đây nhất định chính là hạnh phúc trong truyền thuyết, ra mình cũng có thể có được hạnh phúc, loại cảm giác này tốt, trước kia dám xa cầu bất cứ gì, bây giờ lại chân ở cuối thu mang theo cơn gió ấm áp bí mật thổi qua người mình, rất muốn rất muốn thời khắc êm dịu này có thể dừng lại đến mãi mãi, để ký ức của tôi sau này càng thêm nét.

      Hai tay Lăng Tiêu vòng qua eo , ôm vào trong lòng.

      Như vậy, có phải có thể làm cho ký ức của em sau này càng thêm nét hơn hay . thể làm cho thời gian dừng lại, nhưng có thể làm cho hạnh phúc kéo dài đến mãi mãi.

      ấy nghe được tiếng lòng của tôi, ấy nghe được, hóa ra trong lòng ấy thực có tôi.

      Lý Uyển Thanh khóc òa, hạnh phúc nhào vào lòng Lăng Tiêu, hưởng thụ ngọt ngào của người .

      Nếu trốn tránh được, vì sao còn muốn trốn tránh?

      thành phố khác, thành phố làm người ta khó có thể quên, nơi đó có làm người ta khó có thể quên, tiếp tục viết câu chuyện khó có thể quên khác, như vậy sau này thế nào, trong tương lai có phải lại có tiếp tục viết câu chuyện làm người ta khó có thể quên khác nữa .

    2. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :