1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Câu chuyện hồ đồ - Phong Tử Tam Tam (73/82 + 18NT)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      CÂU CHUYỆN HỒ ĐỒ
      [​IMG]


      Tác giả: Phong Tử Tam Tam

      Poster: Minh​

      Độ dài: 82 Chương +18NT

      Raw: http://91baby.mama.cn/thread-1115753-1-3.html

      Edit: lacthuykhiet và bạn thân.

      Beta: lacthuykhiet

      Nội dung: Cán bộ cao cấp, ngược luyến.​

      Giới Thiệu
      Cố Minh Sâm giúp Ôn Vãn, lại ngờ con bé kia lấy oán trả ơn.
      Mà Ôn Vãn thẹn với lòng, dám khẳng định: đối với Cố Minh Sâm, chỉ còn kém việc, dâng cái mạng này cho ta. Kết quả chỉ đổi lấy tờ giấy thỏa thuận li hôn. Quả nhiên, thế giới này vô cùng bất công, người tốt lại chẳng được đền đáp.
      Dùng câu để chốt văn án: Kết thúc đoạn hôn nhân "hữu danh vô thực" đáng thất vọng, vận đào hoa của Ôn Vãn bỗng nhiên khởi sắc.
      Last edited by a moderator: 12/4/16
      duyenktn1, DionMẹ Mìn thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 1

      Nắng gắt đổ như lửa, thời tiết nóng rát bao trùm khắp thành Thanh Châu. Hành lang sáng choang rộng lớn, bị nhấn chìm trong tiếng ồn ào huyên náo. Bệnh viện tựa hồ bận rộn hơn mọi ngày, có vẻ bệnh nhân nhập viện hôm nay có thân phận “đáng gờm”.

      Vài người bác sĩ bận áo blouse trắng vội vàng sải bước xuyên qua hành lang dài, vẻ mặt u trầm nghiêm túc, chỉ có mấy y tá trẻ tranh thủ lúc rãnh rỗi xúm xít vào bàn tán. Lúc Ôn Vãn gấp gáp ngang qua, tình cờ nghe được câu: "Đáng thương quá, còn như vậy mắc chứng bệnh đấy."

      có tâm tư nhiều chuyện, bước chân của Ôn Vãn ngừng nghỉ, “kìm lòng đậu”, lấy tay nhét vào túi áo.



      Ngón tay ngập ngừng chạm vào màn hình, màn hình vẫn hiển thị tin nhắn vừa nhận được —— tấm ảnh chụp cực kì nét. Tấm lưng trắng như tuyết của người phụ nữ hòa cùng màu da lúa mạch của người đàn ông, tạo nên hình ảnh đối lập mà hài hòa tươi sáng. Hai phần mềm mại,no đủ kề sát khuôn ngực rắn chắc của người đàn ông say trong giấc ngủ, còn đôi môi phấn hồng như có như chà xát qua chiếc cằm sắc lạnh, đôi mắt xinh đẹp và tinh tế ánh lên tia khiêu khích, nhìn thẳng vào màn hình.

      Ôn Vãn xem lúc lâu, tay nhấn nút xóa.

      Từ lâu, trong dự liệu của tính tới xuất của tấm hình này. Có lẽ, thời gian chuẩn bị tâm lí quá dài, vô tình khiến những cảm xúc bi thương tựa như bong bóng dần dần xì hơi, sau cùng chỉ còn dư lại lớp da tàn lụi.

      Nếu bây gờ hỏi có cảm xúc gì ? trả lời, gì cả, ngoài bất đắc dĩ.

      Người đàn ông trong tấm ảnh là chồng , mà giờ khắc này nhìn ta, trong lòng chẳng thể dậy nổi chút cảm giác thương tâm.

      Nhớ tới gương mặt vừa rồi, Ôn Vãn hiểu vì sao Cố Minh Sâm khẩn thiết muốn ly hôn. Tuy Cố Minh Sâm và luôn ở riêng suốt thời gian dài, nhưng đây phải là nguyên do chính. Nghĩ vậy, đứng dựa vào tường, cân nhắc gửi cho đối phương tin nhắn: Buổi tối về nhà, chúng ta chuyện.

      Ngẫm nghĩ nếu , chắc đối phương phũ phàng ngó lơ, bèn xóa bỏ dòng tin mới bấm, thay thành dòng: Tôi chuẩn bị xong đơn thỏa thuận li hôn, về xem, coi có cần bổ sung thêm gì .

      Tin nhắn vừa gởi , thầm thở phào, lòng bàn tay nắm điện thoại túa ra những giọt mồ hôi , làm thân máy màu trắng hơi hơi nóng lên.

      Cách đó xa, y tá hướng Ôn Vãn, ngoắc ngoắc mấy ngón tay. Có điều, Ôn Vãn vẫn chưa hồi hồn, mãi đến khi y tá chạy đến trước mặt , vừa vừa thở phì phò: "Bác sĩ Ôn, chủ nhiệm tìm chị kìa. Bệnh nhân lần này là nhân vật quan trọng đấy, nghe có gia thế là——"

      y tá trẻ muốn lại thôi, lia mắt quan sát chung quanh, hạ thấp giọng : "Chị tự xem ."

      Ôn Vãn giật mình, nhanh nhảu nhét điện thoại vào túi, trong lúc hoảng hốt, cảm nhận được điện thoại rung lên, kịp nhìn kĩ nội dung tin nhắn, thu cảm xúc, ưỡn thẳng sống lưng và : " thôi."

      -

      Trong phòng chủ nhiệm tụ tập ít người. Thời điểm Ôn Vãn đẩy cửa bước vào, liền ngửi được mùi thuốc lá gay mũi. Tính chất công việc tạo thành thói quen, bản thân Ôn Vãn có hơi xem nặng sạch , lúc này khỏi chau mày: "Chủ nhiệm?"

      Mạnh Hành Lương nghe được thanh , theo bàn công tác hướng mắt nhìn sang, giữa hai hàng chân mày ý cười: "Đến đây, ngồi xuống ."

      Ôn Vãn khẽ liếc nhìn xung quanh, trong phòng có bốn người đàn ông, trong đó người đàn ông lớn tuổi nhất vận bộ Đường trang* kiểu cũ, mấy người còn lại đều vận âu phục màu đen. Vài người mang theo ánh mắt rét buốt nhìn về phía , tạo nên khí thế khiến lòng người hoảng loạn.



      Ôn Vãn lập tức đoán được có chuyện, xem ra bệnh nhân nhập viện hôm nay, quả đúng đơn giản.

      Chủ nhiệm bảo ngồi xuống, hướng về người đàn ông trung niên giới thiệu : "Đây là ông Hạ, còn đây là bác sĩ tốt nhất khoa tâm thần của bệnh viện chúng tôi, bác sĩ Ôn Vãn."

      Người được gọi là ông Hạ mang người khí thế cương nghị cùng thâm trầm đặc trưng của người đàn ông từng trải. Nghe chủ nhiệm giới thiệu, ông ta chỉ khẽ gật đầu với Ôn Vãn, sau đó ánh mắt lại quay sang người Mạnh chủ nhiệm. Nếu Ôn Vãn nhìn lầm, cái nhìn của ông ta đối với tựa hồ có ý bất mãn?

      Bầu khí nghiêm túc khiến Ôn Vãn có tí căng thẳng, tiếp theo nghe được thanh của ông Hạ, lạnh nhạt cứng ngắc giống như khí chất người truyền tới: "Mạnh chủ nhiệm với tôi, bác sĩ Ôn là người có trách nhiệm và uy tín, vì vậy mới giao việc này cho , hi vọng bác sĩ Ôn sử dụng hết tài năng cùng trái tim của lương y, để tôi thấy được bản lĩnh của ."

      biết có phải Ôn Vãn đa nghi hay , cảm thấy lời của người đàn ông này, hàm chứa ý cảnh cáo.

      Thời điểm nhìn lại ông ta, ông Hạ khoan thai bưng ly trà, từ từ thưởng thức, bình phẩm trà, ánh mắt tựa hồ dừng người nửa giây. Theo bản năng, đối với người này, Ôn Vãn sinh ra bài xích lẫn chán ghét. Đây là điều dễ hiểu, chả ai cảm thấy thoải mái khi bản thân bị uy hiếp ngầm cả.

      quay đầu, với Mạnh Hành Lương: "Chủ nhiệm yên tâm, nếu đây là nhiệm vụ công tác của tôi, tôi nhất định tận lực làm tốt."

      "Tận lực đủ, phải là toàn lực."

      Ông Hạ đặt ly trà xuống cái bàn phía trước, chống quải trượng, lạnh lùng liếc nhìn : "Đình Diễn là đứa cháu duy nhất kế thừa huyết mạch của tôi. Thằng bé năm nay mới 16, còn chưa đến tuổi trưởng thành. Nó phải chịu nhiều đả kích nên mới biến thành bộ dáng của ngày hôm nay. Ông Mạnh mực coi trọng , ắt hẳn là có nguyên nhân——"

      Ông ta cố ý dừng chút, càng đến cuối câu càng nhấn nhá ngữ điệu: "Bác sĩ Ôn, ngàn vạn lần đừng khiến tôi thất vọng."

      Gân xanh trán Ôn Vãn nhảy dựng, suy nghĩ phiêu diêu bay về bốn năm trước. Tâm tình khi đó và bây giờ, giống nhau như đúc , hoặc có thể do diện mạo hung dữ độc ác của họ quá giống nhau.

      Trong lòng Ôn Vãn vô cùng căm phẫn, nhưng từ đầu đến cuối biểu ra ngoài. Mãi đến khi ra khỏi phòng làm việc của chủ nhiệm, lúc này, mới khép chặt hai mắt.

      Đương niên từng nghe kể về Hạ gia, tại thành Thanh Châu, thế lực của họ rất lớn, ai có can đảm trêu vào. Con trưởng của Hạ gia – Hạ Phong bất hạnh chết trẻ, bỏ lại vợ góa con côi. Vài năm trước, con dâu lại bỏ trốn cùng người đàn ông khác, đến giờ vẫn có tin tức, chỉ còn cậu bé Hạ Đình Diễn sớm chiều cận kề ông nội. tại, cậu bé đáng thương mắc phải chứng bệnh đấy, khiến ông Hạ lo lắng, nóng nảy, sốt ruột.

      Xem ra phải đối mặt với vấn đề khá hóc búa. Ôn Vãn bụng bảo dạ, đến bệnh viện chưa được bao lâu. Mạnh chủ nhiệm ngượng mồm, mặt dày tâng bốc lên trời, bảo là chuyên gia trong lĩnh vực này. Ngụ ý quá , nếu có chuyện xảy ra, làm vật hi sinh là lựa chọn chính xác, hợp lí nhất.

      Ôn Vãn hiểu đạo lí “đối nhân xử thế” bạc bẽo của đời, vì thế, dù biết ý tứ của Mạnh chủ nhiệm, vẫn giữ bình tĩnh, biểu bất mãn hay phẫn nộ dư thừa. Nếu là vài năm trước, phỏng chừng giận đùng đùng, bắt ông ta cho ra lẽ. tại , trừ khi muốn làm công việc này nữa.

      lên phía trước vài bước, mới chợt nhớ tới tin nhắn chưa kịp xem, Ôn Vãn vội vàng lấy ra nhìn, quả nhiên nội dung cực kỳ phù hợp với phong cách của Cố Minh Sâm, độc chữ: Được

      Ngay cả dấu chấm câu cũng có, xem ra người đàn ông đấy đối với , trước hay sau, chỉ có chán ghét.

      Vẻ mặt Ôn Vãn thay đổi, nhét điện thoại vào túi, cầm bệnh án của chủ nhiệm đưa, trở về phòng làm việc. Phụ nữ có thể trắng tay vài phương diện, nhưng công việc và tôn nghiêm, tuyệt đối phải giữ kĩ trong tay, trước mắt nên ưu tiên chuyện của Hạ gia, còn những vấn đề khác, bàn tính sau.

      -

      Tuổi Hạ Đình Diễn còn , năm nay vừa mới lên trung học, tướng mạo nhìn trắng trẻo nõn nà, bộ dáng rất đơn thuần lễ phép. Lúc Ôn Vãn vào, cậu ta bận bộ đồ màu vân trắng xanh của bệnh nhân, ngồi đón gió qua khung cửa sổ, nghiêng đầu chẳng biết nhìn gì.

      Ôn Vãn ngang qua, dường như cậu ta cười cười với .

      Hạ Đình Diễn có bất kì hành động cực đoan nào, tình huống tựa hồ nghiêm trọng, bệnh nhân chỉ hơi trầm mặc hơn mức bình thường.

      Những dấu này vượt qua dự liệu của Ôn Vãn. Sáng nay, thấy cách ông Hạ huy động lực lượng để “xuất quân” đến bệnh viện, thêm cái gương mặt nặng như chì của ông ta, cứ tưởng bệnh của cậu ta tới gian đoạn nguy kịch, bây giờ nhìn qua chỉ có chút tự bế, như vậy mà nhập viện vào khoa tâm thần, có quá lắm ?

      Ôn Vãn còn buồn bực, cửa phòng bệnh bị người ta nhàng đẩy ra.

      Người tới là người đàn ông khoảng chừng 30 tuổi, diện mạo, hình dáng hoàn hảo mà thâm thúy sâu xa, cặp mắt sắc lạnh, như muốn câu hồn người.

      Ôn Vãn cùng ta bốn mắt nhìn nhau, trái tim bỗng dưng co thắt hồi. Cặp mắt kia nhìn rất quen, nhưng nhớ nổi từng gặp lúc nào, hoặc có lẽ, những người đàn ông đẹp trai đều có đôi con ngươi đen thẫm, sâu hun hút.

      Ôn Vãn dần thả lỏng, bên kia, phản ứng của Hạ Đình Diễn lại dọa nhảy dựng. Cậu ta bỗng nhiên cất tiếng thét chói tai, trong cổ họng phát ra thanh khàn khàn và thô kệch, biểu đạt cho nỗi giận dữ.

      Ôn Vãn nghi hoặc, dò xét người mới tới. Sắc mặt ta biến chuyển thành xanh lét, bước chân vẫn trầm ổn tiến tới. Đôi giày da sáng bóng dẫm nền nhà, với tần suất đều đặn và êm .

      Hạ Đình Diễn nhìn ta, tựa như đề phòng, tựa như khiếp sợ, nghiêng người trốn sau lưng của Ôn Vãn.

      Dù Ôn Vãn còn mơ hồ, cũng nhận ra điều bất thường , Hạ Đình Diễn thích người đàn ông này, hoặc , ta có khả năng kích động suy nghĩ và phản ứng của Hạ Đình Diễn.

      "Các người ra ngoài hết ." Giọng của người đàn ông trầm thấp, hai tay nhét vào túi, lẳng lặng đứng trước giường bệnh.

      Ánh mắt ta có địch ý, tuy nhiên, Hạ Đình Diễn sợ ta, sợ đến mức rụt rè dám lên tiếng, chỉ gắt gao túm chặt tà áo trắng của Ôn Vãn.

      Ôn Vãn chần chờ hai giây và : "Tiên sinh, cậu bé rất sợ ."

      Lúc này, người đàn ông mới liếc nhìn cái, khóe miệng gợi nét cười nhạt: "Tôi là chú của thằng bé, nó sợ tôi?”.

      Ôn Vãn nhíu mày, chưa kịp đáp lời, người đàn ông kia tiếp tục : "Ngày thường, tôi đối với nó hơi nghiêm khắc, thằng bé lại trong độ tuổi bướng bỉnh, thích phản nghịch."

      Người đàn ông tiến lên bước, ngón tay thon dài nhàng phủ xuống đỉnh đầu mềm mại của Hạ Đình Diễn: "Đình Diễn."

      Ngay lập tức, Hạ Đình Diễn ngưng mọi cử chỉ, an tĩnh đứng yên chỗ. Ôn Vãn càng thêm nghi ngờ, khóe miệng người đàn ông phát ra tiếng cười dịu dàng, ngón tay trắng nõn, luồn vào những sợi tóc đen tuyền, khẽ khàng hất lên: "Cháu phải ngoan ngoãn nghe lời bác sĩ, như vậy mới được xuất viện sớm. Cháu muốn mau khỏe mạnh, tuyệt đối được ăn lung tung nữa, biết chưa?"

      Ôn Vãn đứng bên quan sát phản ứng của cậu bé, trong mắt cậu ta ánh lên nỗi sợ hãi và nao núng, cuối cùng vẫn gật đầu thuận theo.

      Người đàn ông hài lòng mỉm cười, xoay người định ra, bỗng nhiên ta bất chợt dừng bước, nghiêng người nhìn về phía Ôn Vãn.

      "Ôn?" Ánh mắt ta dừng bảng tên của , hình như ghét bỏ cái họ của .

      Từ đầu đến cuối, Ôn Vãn chẳng có ấn tượng tốt với người đàn ông này, hất cằm nghiêm mặt giống ta, trả lời ràng: "Ôn Vãn."

      biết người đàn ông suy nghĩ điều gì, đột nhiên tỉ mỉ quan sát đánh giá từ đầu đến chân.

      Ôn Vãn bị ta ngắm nghía sinh ra mất tự nhiên, người đàn ông ý thức được bản thân hành động thất lễ, bèn nhếch khóe môi: "Thằng bé có chút ảo tưởng nên thể hoàn toàn tin lời nó . Ba tôi bị nó ảnh hưởng, khiến đầu óc rối loạn, suy nghĩ vẩn vơ, cuối cùng bị dọa sợ, tại hằng đêm ngủ yên giấc. Giờ mời dùng năng lực và lương tâm của người bác sĩ để chữa trị cho nó, ông chỉ mong thằng bé nhanh chóng hồi phục."

      Ánh mắt của ta khi chuyện vẫn giữ nguyên vẻ lạnh nhạt, cho dù gương mặt xuất ra ý cười, nhưng mỗi lời đều chứa ý lạnh buốt xương.

      Lòng dạ người đàn ông này vô cùng thâm sâu, cảm giác của Ôn Vãn chắc chắn sai.

      Nam nữ chính đều lên sàn, truyện này có vẻ dài, nghe bạn Thủy bảo PTTT viết tới c43 rồi mà mọi chuyện vẫn còn trong vòng bí . Được cái Tấn Giang dạo này kiểm duyệt gắt gao, nên tác phẩm này, PTTT hạn chế viết H, mức độ nhè thôi à^^. Cảm xúc sau khi beta c1, vẫn là phong cách của PTTT, chỉ 1 c gợi cho chúng ta nhiều tò mò.
      Tuyết Liên, sanone2112, thư hồ3 others thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 1

      Nắng gắt đổ như lửa, thời tiết nóng rát bao trùm khắp thành Thanh Châu. Hành lang sáng choang rộng lớn, bị nhấn chìm trong tiếng ồn ào huyên náo. Bệnh viện tựa hồ bận rộn hơn mọi ngày, có vẻ bệnh nhân nhập viện hôm nay có thân phận “đáng gờm”.

      Vài người bác sĩ bận áo blouse trắng vội vàng sải bước xuyên qua hành lang dài, vẻ mặt u trầm nghiêm túc, chỉ có mấy y tá trẻ tranh thủ lúc rãnh rỗi xúm xít vào bàn tán. Lúc Ôn Vãn gấp gáp ngang qua, tình cờ nghe được câu: "Đáng thương quá, còn như vậy mắc chứng bệnh đấy."

      có tâm tư nhiều chuyện, bước chân của Ôn Vãn ngừng nghỉ, “kìm lòng đậu”, lấy tay nhét vào túi áo.



      Ngón tay ngập ngừng chạm vào màn hình, màn hình vẫn hiển thị tin nhắn vừa nhận được —— tấm ảnh chụp cực kì nét. Tấm lưng trắng như tuyết của người phụ nữ hòa cùng màu da lúa mạch của người đàn ông, tạo nên hình ảnh đối lập mà hài hòa tươi sáng. Hai phần mềm mại,no đủ kề sát khuôn ngực rắn chắc của người đàn ông say trong giấc ngủ, còn đôi môi phấn hồng như có như chà xát qua chiếc cằm sắc lạnh, đôi mắt xinh đẹp và tinh tế ánh lên tia khiêu khích, nhìn thẳng vào màn hình.

      Ôn Vãn xem lúc lâu, tay nhấn nút xóa.

      Từ lâu, trong dự liệu của tính tới xuất của tấm hình này. Có lẽ, thời gian chuẩn bị tâm lí quá dài, vô tình khiến những cảm xúc bi thương tựa như bong bóng dần dần xì hơi, sau cùng chỉ còn dư lại lớp da tàn lụi.

      Nếu bây gờ hỏi có cảm xúc gì ? trả lời, gì cả, ngoài bất đắc dĩ.

      Người đàn ông trong tấm ảnh là chồng , mà giờ khắc này nhìn ta, trong lòng chẳng thể dậy nổi chút cảm giác thương tâm.

      Nhớ tới gương mặt vừa rồi, Ôn Vãn hiểu vì sao Cố Minh Sâm khẩn thiết muốn ly hôn. Tuy Cố Minh Sâm và luôn ở riêng suốt thời gian dài, nhưng đây phải là nguyên do chính. Nghĩ vậy, đứng dựa vào tường, cân nhắc gửi cho đối phương tin nhắn: Buổi tối về nhà, chúng ta chuyện.

      Ngẫm nghĩ nếu , chắc đối phương phũ phàng ngó lơ, bèn xóa bỏ dòng tin mới bấm, thay thành dòng: Tôi chuẩn bị xong đơn thỏa thuận li hôn, về xem, coi có cần bổ sung thêm gì .

      Tin nhắn vừa gởi , thầm thở phào, lòng bàn tay nắm điện thoại túa ra những giọt mồ hôi , làm thân máy màu trắng hơi hơi nóng lên.

      Cách đó xa, y tá hướng Ôn Vãn, ngoắc ngoắc mấy ngón tay. Có điều, Ôn Vãn vẫn chưa hồi hồn, mãi đến khi y tá chạy đến trước mặt , vừa vừa thở phì phò: "Bác sĩ Ôn, chủ nhiệm tìm chị kìa. Bệnh nhân lần này là nhân vật quan trọng đấy, nghe có gia thế là——"

      y tá trẻ muốn lại thôi, lia mắt quan sát chung quanh, hạ thấp giọng : "Chị tự xem ."

      Ôn Vãn giật mình, nhanh nhảu nhét điện thoại vào túi, trong lúc hoảng hốt, cảm nhận được điện thoại rung lên, kịp nhìn kĩ nội dung tin nhắn, thu cảm xúc, ưỡn thẳng sống lưng và : " thôi."

      -

      Trong phòng chủ nhiệm tụ tập ít người. Thời điểm Ôn Vãn đẩy cửa bước vào, liền ngửi được mùi thuốc lá gay mũi. Tính chất công việc tạo thành thói quen, bản thân Ôn Vãn có hơi xem nặng sạch , lúc này khỏi chau mày: "Chủ nhiệm?"

      Mạnh Hành Lương nghe được thanh , theo bàn công tác hướng mắt nhìn sang, giữa hai hàng chân mày ý cười: "Đến đây, ngồi xuống ."

      Ôn Vãn khẽ liếc nhìn xung quanh, trong phòng có bốn người đàn ông, trong đó người đàn ông lớn tuổi nhất vận bộ Đường trang* kiểu cũ, mấy người còn lại đều vận âu phục màu đen. Vài người mang theo ánh mắt rét buốt nhìn về phía , tạo nên khí thế khiến lòng người hoảng loạn.



      Ôn Vãn lập tức đoán được có chuyện, xem ra bệnh nhân nhập viện hôm nay, quả đúng đơn giản.

      Chủ nhiệm bảo ngồi xuống, hướng về người đàn ông trung niên giới thiệu : "Đây là ông Hạ, còn đây là bác sĩ tốt nhất khoa tâm thần của bệnh viện chúng tôi, bác sĩ Ôn Vãn."

      Người được gọi là ông Hạ mang người khí thế cương nghị cùng thâm trầm đặc trưng của người đàn ông từng trải. Nghe chủ nhiệm giới thiệu, ông ta chỉ khẽ gật đầu với Ôn Vãn, sau đó ánh mắt lại quay sang người Mạnh chủ nhiệm. Nếu Ôn Vãn nhìn lầm, cái nhìn của ông ta đối với tựa hồ có ý bất mãn?

      Bầu khí nghiêm túc khiến Ôn Vãn có tí căng thẳng, tiếp theo nghe được thanh của ông Hạ, lạnh nhạt cứng ngắc giống như khí chất người truyền tới: "Mạnh chủ nhiệm với tôi, bác sĩ Ôn là người có trách nhiệm và uy tín, vì vậy mới giao việc này cho , hi vọng bác sĩ Ôn sử dụng hết tài năng cùng trái tim của lương y, để tôi thấy được bản lĩnh của ."

      biết có phải Ôn Vãn đa nghi hay , cảm thấy lời của người đàn ông này, hàm chứa ý cảnh cáo.

      Thời điểm nhìn lại ông ta, ông Hạ khoan thai bưng ly trà, từ từ thưởng thức, bình phẩm trà, ánh mắt tựa hồ dừng người nửa giây. Theo bản năng, đối với người này, Ôn Vãn sinh ra bài xích lẫn chán ghét. Đây là điều dễ hiểu, chả ai cảm thấy thoải mái khi bản thân bị uy hiếp ngầm cả.

      quay đầu, với Mạnh Hành Lương: "Chủ nhiệm yên tâm, nếu đây là nhiệm vụ công tác của tôi, tôi nhất định tận lực làm tốt."

      "Tận lực đủ, phải là toàn lực."

      Ông Hạ đặt ly trà xuống cái bàn phía trước, chống quải trượng, lạnh lùng liếc nhìn : "Đình Diễn là đứa cháu duy nhất kế thừa huyết mạch của tôi. Thằng bé năm nay mới 16, còn chưa đến tuổi trưởng thành. Nó phải chịu nhiều đả kích nên mới biến thành bộ dáng của ngày hôm nay. Ông Mạnh mực coi trọng , ắt hẳn là có nguyên nhân——"

      Ông ta cố ý dừng chút, càng đến cuối câu càng nhấn nhá ngữ điệu: "Bác sĩ Ôn, ngàn vạn lần đừng khiến tôi thất vọng."

      Gân xanh trán Ôn Vãn nhảy dựng, suy nghĩ phiêu diêu bay về bốn năm trước. Tâm tình khi đó và bây giờ, giống nhau như đúc , hoặc có thể do diện mạo hung dữ độc ác của họ quá giống nhau.

      Trong lòng Ôn Vãn vô cùng căm phẫn, nhưng từ đầu đến cuối biểu ra ngoài. Mãi đến khi ra khỏi phòng làm việc của chủ nhiệm, lúc này, mới khép chặt hai mắt.

      Đương niên từng nghe kể về Hạ gia, tại thành Thanh Châu, thế lực của họ rất lớn, ai có can đảm trêu vào. Con trưởng của Hạ gia – Hạ Phong bất hạnh chết trẻ, bỏ lại vợ góa con côi. Vài năm trước, con dâu lại bỏ trốn cùng người đàn ông khác, đến giờ vẫn có tin tức, chỉ còn cậu bé Hạ Đình Diễn sớm chiều cận kề ông nội. tại, cậu bé đáng thương mắc phải chứng bệnh đấy, khiến ông Hạ lo lắng, nóng nảy, sốt ruột.

      Xem ra phải đối mặt với vấn đề khá hóc búa. Ôn Vãn bụng bảo dạ, đến bệnh viện chưa được bao lâu. Mạnh chủ nhiệm ngượng mồm, mặt dày tâng bốc lên trời, bảo là chuyên gia trong lĩnh vực này. Ngụ ý quá , nếu có chuyện xảy ra, làm vật hi sinh là lựa chọn chính xác, hợp lí nhất.

      Ôn Vãn hiểu đạo lí “đối nhân xử thế” bạc bẽo của đời, vì thế, dù biết ý tứ của Mạnh chủ nhiệm, vẫn giữ bình tĩnh, biểu bất mãn hay phẫn nộ dư thừa. Nếu là vài năm trước, phỏng chừng giận đùng đùng, bắt ông ta cho ra lẽ. tại , trừ khi muốn làm công việc này nữa.

      lên phía trước vài bước, mới chợt nhớ tới tin nhắn chưa kịp xem, Ôn Vãn vội vàng lấy ra nhìn, quả nhiên nội dung cực kỳ phù hợp với phong cách của Cố Minh Sâm, độc chữ: Được

      Ngay cả dấu chấm câu cũng có, xem ra người đàn ông đấy đối với , trước hay sau, chỉ có chán ghét.

      Vẻ mặt Ôn Vãn thay đổi, nhét điện thoại vào túi, cầm bệnh án của chủ nhiệm đưa, trở về phòng làm việc. Phụ nữ có thể trắng tay vài phương diện, nhưng công việc và tôn nghiêm, tuyệt đối phải giữ kĩ trong tay, trước mắt nên ưu tiên chuyện của Hạ gia, còn những vấn đề khác, bàn tính sau.

      -

      Tuổi Hạ Đình Diễn còn , năm nay vừa mới lên trung học, tướng mạo nhìn trắng trẻo nõn nà, bộ dáng rất đơn thuần lễ phép. Lúc Ôn Vãn vào, cậu ta bận bộ đồ màu vân trắng xanh của bệnh nhân, ngồi đón gió qua khung cửa sổ, nghiêng đầu chẳng biết nhìn gì.

      Ôn Vãn ngang qua, dường như cậu ta cười cười với .

      Hạ Đình Diễn có bất kì hành động cực đoan nào, tình huống tựa hồ nghiêm trọng, bệnh nhân chỉ hơi trầm mặc hơn mức bình thường.

      Những dấu này vượt qua dự liệu của Ôn Vãn. Sáng nay, thấy cách ông Hạ huy động lực lượng để “xuất quân” đến bệnh viện, thêm cái gương mặt nặng như chì của ông ta, cứ tưởng bệnh của cậu ta tới gian đoạn nguy kịch, bây giờ nhìn qua chỉ có chút tự bế, như vậy mà nhập viện vào khoa tâm thần, có quá lắm ?

      Ôn Vãn còn buồn bực, cửa phòng bệnh bị người ta nhàng đẩy ra.

      Người tới là người đàn ông khoảng chừng 30 tuổi, diện mạo, hình dáng hoàn hảo mà thâm thúy sâu xa, cặp mắt sắc lạnh, như muốn câu hồn người.

      Ôn Vãn cùng ta bốn mắt nhìn nhau, trái tim bỗng dưng co thắt hồi. Cặp mắt kia nhìn rất quen, nhưng nhớ nổi từng gặp lúc nào, hoặc có lẽ, những người đàn ông đẹp trai đều có đôi con ngươi đen thẫm, sâu hun hút.

      Ôn Vãn dần thả lỏng, bên kia, phản ứng của Hạ Đình Diễn lại dọa nhảy dựng. Cậu ta bỗng nhiên cất tiếng thét chói tai, trong cổ họng phát ra thanh khàn khàn và thô kệch, biểu đạt cho nỗi giận dữ.

      Ôn Vãn nghi hoặc, dò xét người mới tới. Sắc mặt ta biến chuyển thành xanh lét, bước chân vẫn trầm ổn tiến tới. Đôi giày da sáng bóng dẫm nền nhà, với tần suất đều đặn và êm .

      Hạ Đình Diễn nhìn ta, tựa như đề phòng, tựa như khiếp sợ, nghiêng người trốn sau lưng của Ôn Vãn.

      Dù Ôn Vãn còn mơ hồ, cũng nhận ra điều bất thường , Hạ Đình Diễn thích người đàn ông này, hoặc , ta có khả năng kích động suy nghĩ và phản ứng của Hạ Đình Diễn.

      "Các người ra ngoài hết ." Giọng của người đàn ông trầm thấp, hai tay nhét vào túi, lẳng lặng đứng trước giường bệnh.

      Ánh mắt ta có địch ý, tuy nhiên, Hạ Đình Diễn sợ ta, sợ đến mức rụt rè dám lên tiếng, chỉ gắt gao túm chặt tà áo trắng của Ôn Vãn.

      Ôn Vãn chần chờ hai giây và : "Tiên sinh, cậu bé rất sợ ."

      Lúc này, người đàn ông mới liếc nhìn cái, khóe miệng gợi nét cười nhạt: "Tôi là chú của thằng bé, nó sợ tôi?”.

      Ôn Vãn nhíu mày, chưa kịp đáp lời, người đàn ông kia tiếp tục : "Ngày thường, tôi đối với nó hơi nghiêm khắc, thằng bé lại trong độ tuổi bướng bỉnh, thích phản nghịch."

      Người đàn ông tiến lên bước, ngón tay thon dài nhàng phủ xuống đỉnh đầu mềm mại của Hạ Đình Diễn: "Đình Diễn."

      Ngay lập tức, Hạ Đình Diễn ngưng mọi cử chỉ, an tĩnh đứng yên chỗ. Ôn Vãn càng thêm nghi ngờ, khóe miệng người đàn ông phát ra tiếng cười dịu dàng, ngón tay trắng nõn, luồn vào những sợi tóc đen tuyền, khẽ khàng hất lên: "Cháu phải ngoan ngoãn nghe lời bác sĩ, như vậy mới được xuất viện sớm. Cháu muốn mau khỏe mạnh, tuyệt đối được ăn lung tung nữa, biết chưa?"

      Ôn Vãn đứng bên quan sát phản ứng của cậu bé, trong mắt cậu ta ánh lên nỗi sợ hãi và nao núng, cuối cùng vẫn gật đầu thuận theo.

      Người đàn ông hài lòng mỉm cười, xoay người định ra, bỗng nhiên ta bất chợt dừng bước, nghiêng người nhìn về phía Ôn Vãn.

      "Ôn?" Ánh mắt ta dừng bảng tên của , hình như ghét bỏ cái họ của .

      Từ đầu đến cuối, Ôn Vãn chẳng có ấn tượng tốt với người đàn ông này, hất cằm nghiêm mặt giống ta, trả lời ràng: "Ôn Vãn."

      biết người đàn ông suy nghĩ điều gì, đột nhiên tỉ mỉ quan sát đánh giá từ đầu đến chân.

      Ôn Vãn bị ta ngắm nghía sinh ra mất tự nhiên, người đàn ông ý thức được bản thân hành động thất lễ, bèn nhếch khóe môi: "Thằng bé có chút ảo tưởng nên thể hoàn toàn tin lời nó . Ba tôi bị nó ảnh hưởng, khiến đầu óc rối loạn, suy nghĩ vẩn vơ, cuối cùng bị dọa sợ, tại hằng đêm ngủ yên giấc. Giờ mời dùng năng lực và lương tâm của người bác sĩ để chữa trị cho nó, ông chỉ mong thằng bé nhanh chóng hồi phục."

      Ánh mắt của ta khi chuyện vẫn giữ nguyên vẻ lạnh nhạt, cho dù gương mặt xuất ra ý cười, nhưng mỗi lời đều chứa ý lạnh buốt xương.

      Lòng dạ người đàn ông này vô cùng thâm sâu, cảm giác của Ôn Vãn chắc chắn sai.

      Nam nữ chính đều lên sàn, truyện này có vẻ dài, nghe bạn Thủy bảo PTTT viết tới c43 rồi mà mọi chuyện vẫn còn trong vòng bí . Được cái Tấn Giang dạo này kiểm duyệt gắt gao, nên tác phẩm này, PTTT hạn chế viết H, mức độ nhè thôi à^^. Cảm xúc sau khi beta c1, vẫn là phong cách của PTTT, chỉ 1 c gợi cho chúng ta nhiều tò mò.
      Chris thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 2:

      Trước khi tan việc nhận được điện thoại của Tiêu Tiêu, vừa đúng lúc Ôn Vãn cần xả nỗi bực tức trong lòng, hai người bèn hẹn gặp nhau ở quán ăn Nhật. Lúc Ôn Vãn tới, thấy Tiêu Tiêu ngồi ngay ngắn, mút mút thức ăn, tặng nụ cười tươi rói, miệng liên tục bắn ra những thanh giòn giã: "Giời ơi! Nhìn sắc mặt u ám của cậu kìa, khó trách Cố Minh Sâm ở bên ngoài nuôi dưỡng tình nhân bé. Bình thường ra đường, cậu soi gương à?"

      Mấy lời độc địa của bạn thân, Ôn Vãn nghe nghe nhàm tai, lười so đo cùng nàng. Chuyện liên quan đến Cố Minh Sâm, người bên ngoài biết , thiếu những kẻ thầm cười nhạo báng ở sau lưng Ôn Vãn, thậm chí có vài người còn là bằng hữu của . ngồi yên lặng lúc mới ấp úng : "Cậu biết vấn đề giữa tớ và ta, đâu chỉ đơn giản như vậy."

      Tiêu Tiêu và Ôn Vãn làm bạn mười mấy năm, chuyện tình dây dưa của Ỗn Vãn và Cố Minh Sâm, Tiêu Tiêu là người nhất, đó chính là vết sẹo sâu nhất trong lòng Ôn Vãn. Tiêu Tiêu thở dài, hất mấy lọn tóc xoăn xõa bên vai ra sau lưng, cầm đũa gắp miếng cá hồi: "Khi đó, cậu nên chấp nhận lấy ta. Giờ tốt rồi, vẫn là “hàng đóng gói” nguyên vẹn, chỉ là tự dưng gánh thêm cái danh ô uế: người phụ nữ bị chồng ruồng bỏ. Về sau muốn gả cho người khác cũng khó." (À, nữ chính sạch, còn nam chính )

      Ôn Vãn làm sao hiểu ý của Tiêu Tiêu, hễ nhắc đến Cố Minh Sâm ngực liền nhói đau. Tuổi trẻ của mỗi người luôn tồn tại cá nhân nào đấy, đóng vai trò thử thách và chứng mình khờ dại cùng khiếm khuyết của chúng ta. Cố Minh Sâm xuất vào lúc Ôn Vãn chỉ vừa bước sang ngưỡng tuổi của thiếu nữ ngây thơ, trong sáng.

      "Chuyện ly hôn, cậu tính thế nào?"

      Tất nhiên tâm tư của Ôn Vãn chưa kịp chuyển sang vấn đề này, sau lúc lâu mới hồi hồn: "Cái gì?"

      Tiêu Tiêu liếc nhìn cái, cho rằng muốn tiếp tục giả ngu: "Tớ cảnh cáo cậu, lần này tuyệt đối được do dự nữa. Vì ta, cậu trả giá nhiều rôi. Cái tên ấy có gì hay ho ngoài khốn nạn giới hạn. Giờ cứ phí sức vào mấy em tiểu tam, tiểu tứ, tiểu ngũ….cho lắm vào. Sau này mắc bệnh gì cho chúng ôm nhau mà khóc ."

      Ôn Vãn cảm thấy buồn cười, Cố Minh Sâm thích . Đối với ta, ly hôn giống như giải thoát, cứu rỗi cho tâm hồn được tự do phiêu lãng.

      Thấy Ôn Vãn vẫn chưa tỏ lập trường, Tiêu Tiêu nhíu nhíu hai đầu lông mày, đại khái còn thay , rủa xả cái gã đan ông kia vài trận, sau đó, trái suy phải xét, nghiêm túc nhắc nhở bạn: " tại tài sản trong nhà, đều đứng tên của ta? Bà cụ vốn luôn đối xử tốt, thương cậu, về sau nhớ khéo léo nhắc nhở, giành lấy những thứ thuộc về mình."

      Ôn Vãn muốn đề cập đến những việc này. cùng Cố Minh Sâm ly hôn, kéo theo rất nhiều hệ lụy, việc quan hệ tới bà cụ, tạm thời chưa được.

      Đầu bỗng dưng nhức nhối, nắn vuốt mi tâm, nhịn được, lãng tránh sang chuyện khác: "Cậu biết gì về Hạ gia ? cho tớ biết với"

      Tiêu Tiêu làm trong ngành truyền thông , hai năm trước, chuyển sang làm phóng viên, phụ trách chuyên mục về ngành giải trí. Mấy người độc mồm độc miệng thường hay gọi nàng và những đồng nghiệp là “bọn chó săn”. Đối với những ông tai to mặt lớn ở Thanh Châu, Tiêu Tiêu gần như hiểu biết khá đầy đủ.

      Nghe Ôn Vãn xong, động tác của Tiêu Tiêu khẽ khựng lại: "Vì sao đột nhiên nhắc đến Hạ gia?"

      Ôn Vãn nhàn nhạt liếc nhìn nàng, đắn đo nên mở miệng thế nào. Tiêu Tiêu thể bản lãnh của phóng viên: đầu óc nhạy bén, trực giác siêu chuẩn, hai con ngươi đen xoay vòng trong đôi mắt, ép sát Ôn Vãn, hỏi: "Có phải người của Hạ gia gặp chuyện may, nhập viện vào khoa của cậu hả ?"

      Hào môn vốn sâu như biển, chứa bao điều đen tối cùng những lời gièm pha của người đời. Ôn Vãn mím môi đáp, cười cười lắc đầu.

      Tiêu Tiêu để ý, ánh mắt dấy lên đốm lửa sáng ngời như chộp được của quý, tay chống cắm, cười tít mắt: "Để tớ đoán thử xem, có phải là….Hạ Đình Diễn ?”

      Ôn Vãn giật mình thon thót, như thể đối diện bà đồng cái gì cũng biết, nhưng vẫn quên dè chừng nàng: " được tăm tia thằng bé. Nó còn , cậu đừng ác nhân ác đức đến mức lấy nó làm tư liệu sống."

      Tiêu Tiêu bật tiếng cười giễu cợt, cảm hứng dâng trào bỗng dưng bị cắt ngang, ngã người về lại ghế dựa: "Tớ chẳng hứng thú với thằng bé đó đâu. Chuyện của Hạ Đình Diễn bị giới truyền thông đào bới đến tận gốc rễ, còn cái gì để viết nữa ."

      Ôn Vãn bao giờ xem những tạp chí lá cải, nghe Tiêu Tiêu như vậy, đầu óc vẫn mờ mịt như cũ.

      Tiêu Tiêu bực bội, nhìn bằng cặp mắt ghét bỏ: "Cho nên mới , mọi người đừng quá thiển cận mà xem thường công việc của chúng tớ. Những tin tức chúng tớ khai thác được, so với chương trình thời buổi tối còn chân , chính xác hơn.”

      Ôn Vãn cúi đầu, tiếp tục ăn, mặc bạn thao thao bất tuyệt, tô tô vẽ vẽ cho ngành nghề của bản thân, lát sau mới hỏi: "Vì sao làm như vậy? Hạ Đình Diễn còn rất , mắc phải chứng bệnh đấy là bất hạnh của nó, ai thấy cũng mủi lòng tội nghiệp."

      Tiêu Tiêu chống cằm, hai mắt dần đăm chiêu, đặt đũa xuống bàn: "Như vậy nè, thân thế của Hạ Đình Diên hề đơn giản. Mọi người đều cậu ta là con trai của trưởng nam nhà họ Hạ - Hạ Phong, và mồ côi cha khi còn trong bụng mẹ. Nhưng theo chúng tớ điều tra được, phải như vậy."

      Ôn Vãn sửng sốt, Tiêu Tiêu hạ thấp giọng: "Cậu biết Hạ Trầm ? Là con trai thứ ba của Hạ gia, nghe Hạ Đình Diễn là con của ta."

      Theo phản xạ, Ôn Vãn nhớ tới cặp mắt sâu đen trong bệnh viện, chau mày, chần chờ hỏi: "Nhưng việc đó và căn bệnh của thằng bé, có liên quan gì nhau?"

      Tiêu Tiêu có chút khó xử, bởi vì những điều sâu xa hơn chưa từng được công bố ra ngoài ánh sáng: "Hạ Đình Diễn từng công khai rằng, con của Hạ Phong có liên quan đến Hạ Trầm, việc này gây nên ồn ào chấn động. Người đàn ông như Hạ Trầm, làm sao cho phép xuất những nhân tố làm tổn hại đến lợi ích của ta. Cho dù là con ruột của mình, khi cùng tiền tài đặt lên bàn cân, cũng là vật ngoài thân.”

      Ôn Vãn nhớ tới e dè của Hạ Đình Diễn khi nhìn thấy Hạ Trầm, và những lời cảnh cáo của ta với cậu bé. Trong đầu bất giác tưởng tượng ra những khả năng kinh hoàng—— chẳng lẽ Hạ Đình Diễn hề mắc bệnh, cậu bé bị tống vào viện tâm thần, nguyên nhân là do biết những bí mật liên quan đến Hạ Trầm?

      Giả sử cậu bé là con ruột của Hạ Trầm, cái tên Hạ Trầm này. . . . . . bằng cầm thú.

      -

      Sau khi ăn xong, Tiêu Tiêu rủ Ôn Vãn đến những quán ăn vặt. Ôn Vãn lấy cớ vẫn còn quá nhiều công việc chưa làm xong để từ chối.

      Tiêu Tiêu ngồi trong chiếc xe thể thao màu đỏ, vẻ mặt khinh thường: "Tớ bảo này, cậu sớm khôi phục cuộc sống độc thân. Trước khi cái tên kia thêm bước nữa, cậu nên nhanh chóng tìm cho mình người đàn ông tốt để gả . Đây là vấn đền liên quan đến mặt mũi đấy nhé"

      Ôn Vãn chẳng hứng thú với loại việc này, muốn dùng những cách hồ đồ để lấy lại mặt mũi: "Tớ chưa gặp được người đàn ông nào, khiến tớ an tâm giao phó đời mình cho họ."

      "Ít nhất hormone trong cơ thể cậu cũng bình thường như bao người khác." Tiêu Tiêu chuyện luôn biết điểm dừng, nghĩ gì cứ huỵt toẹt ra. nàng nhìn Ôn Vãn bằng ánh mắt mập mờ, ám muội, "Cậu là bà già 28 tuổi, lại chưa bao giờ trải qua chuyện nam nữ, tớ tin, ở độ tuổi này mà cậu thèm muốn đàn ông."

      Ôn Vãn nóng mặt, cố gắng duy trì trấn tĩnh: "Cuộc sống lẫn sinh hoạt giờ của tớ rất tốt."

      Tiêu Tiêu bày ra biểu tình “cậu lừa quỷ ”, tay khởi động xe, đầu lại ló ra ngoài, dõi theo Ôn Vãn: "Tiểu Vãn."

      Tiêu Tiêu hiếm khi gọi như vậy, mỗi lần dùng xưng hô này, chắc chắc nàng có điều đặc biệt cần nhấn mạnh. Ngọn đèn đường chiếu xuống khuôn mặt thanh tú của Ôn Vãn, lộ ra biểu tình hốt hoảng.

      Lần gần đây nhất, Tiêu Tiêu gọi như vậy, hình như là cái đêm trước khi quyết định kết hôn với Cố Minh Sâm .

      Thời gian trôi qua cực nhanh, hai năm chỉ giống như cái chớp mắt.

      " quyết định đừng bao giờ mềm lòng nữa. Cậu và Cố Minh Sâm, chỉ là cách lòng mà còn——" Tiêu Tiêu thu vẻ mặt trơ trơ của mọi ngày, thở dài xa xăm, "Lời này hai năm trước, tớ từng , bây giờ tiếp tục nhắc lại. Giữa hai người chỉ đơn giản là đoạn nghiệt duyên, hãy sớm chặt đứt để giải thoát cho tất cả."

      Những lời của Tiêu Tiêu, tựa như lưỡi dao sắc bén, rạch nát lớp màn che dấu những chuyện cũ tàn khốc và đau đớn của Ôn Vãn với Cố Minh Sâm.

      Ôn Vãn thường hay bụng bảo dạ, và Cố Minh Sâm là kết hợp tréo ngoe của hai cực trái dấu, là sản phẩm của vận mệnh trêu đùa….

      Đuôi xe của Tiêu Tiêu từ từ biến mất trong màn đêm. Làn gió đêm bất ngờ tập kích, Ôn Vãn rùng cả mình, hai tay vội nhét vào túi, vừa vặn chạm được chiếc điện thoại rung bần bật.

      Điện thoại của bà cụ gọi tới, lời dư thừa, trực tiếp bảo lập tức về nhà.

      -

      Sau khi kết hôn, Ôn Vãn và Cố Minh Sâm luôn ở riêng, nhưng vào những ngày cuối tuần và những ngày nghỉ lễ, hai người vẫn mang theo tâm trạng “bằng mặt bằng lòng”, cùng nhau xuất trong nhà chính. Bà cụ vốn dễ bị đánh lừa, hề phát vấn đề của hai người. Hôm nay, giọng của bà trong điện thoại vô cùng uy nghiêm, khiến Ôn Vãn có chút hồi hộp, căng thẳng.

      Quản gia mở cửa cho , đè thấp giọng, lén cho biết: "Hôm nay, bà cụ nhận được tin nhắn ——"

      khó để Ôn Vãn đoán được nội dung tin nhắn, xem ra, ả tình nhân đương nhiệm của Cố Minh Sâm được thông minh cho lắm. liếc mắt về hướng phòng khách. Quản gia hiểu ý lắc đầu, dùng khẩu hình miệng: " ở phòng ngủ."

      Ôn Vãn chau mày, hỏi: "Minh Sâm biết chưa ạ?"

      " gọi điện rồi, chắc lát nữa về."

      Ôn Vãn đành chấp hành mệnh lệnh, thẳng bước lên lầu. Việc đổ bề, thôi cứ ăn ngay , dù sớm hay muộn, cuối cùng bà cụ cũng biết chuyện hai người ly hôn.

      Chu Nhĩ Lam dựa người vào giường, hai tay ôm cuốn album cũ, lật giở, ngắm nghía từng tấm hình. Lúc Ôn Vãn vào phòng, bà ngẩng đầu, ngược lại thở dài chán nản.

      Ôn Vãn đến gần mới phát , bà nhìn tấm hình lúc hai vợ chồng bà và cha mẹ Ôn Vãn khi còn trẻ, bốn người chụp chung với nhau. Trong lòng dâng nỗi xót xa, giọng khàn khàn: "Mẹ ——"

      Chu Nhĩ Lam đóng cuốn album ảnh, cẩn thận cất kỹ vào ngăn kéo, nhướn mắt nhìn , mở miệng hỏi vấn đề liên quan: "Con tới Thanh Châu được bao lâu rồi?"

      Ôn Vãn suy nghĩ nhiều, trả lời nhanh chóng: "Mười hai năm ạ."

      "Con ở Cố gia cũng chừng đấy năm." Chu Nhĩ Lam cảm thán câu, cười thầm lắc đầu, "Mẹ lòng mong muốn được thay cha mẹ con, quan tâm chiếu cố đến con. tại mới biết, mẹ làm tròn nhiệm vụ, để con phải mình chịu nhiều ấm ức."

      Ôn Vãn ngơ ngẩn, nghĩ bà cụ lại nhắc đến vấn đề này. Bà là người sống tình cảm, luôn coi trọng nghĩa tình, lúc này biết chuyện của Cố Minh Sâm bao nuôi.... Chỉ sợ trong lòng bà thầm áy náy, tự trách.

      Ôn Vãn lặng thinh ngồi xuống, lâu sau mới : "Con cùng Cố Minh Sâm hợp nhau, vấn đề chỉ ở ấy, bản thân con cũng có cái sai."

      Đáy mắt Chu Nhĩ Lam trào dâng nỗi buồn thương, khóe môi khẽ nhúc nhích: "Con mẹ sinh ra, mẹ hiểu . Ngày xưa còn trẻ dại, nó luôn ức hiếp con, lúc đấy, có thể châm chước bảo là còn chưa hiều chuyện. Nhưng việc hôm nay khác, sao nó có thể làm như vậy, lương tâm của nó đâu mất rồi.”.

      Ôn Vãn nghe thấy tiếng máy xe càng lúc càng gần, biết Cố Minh Sâm sắp về. nắm chặt những ngón tay già nua của bà, giọng an ủi: "Mẹ à! Minh Sâm tệ đến thế đâu. ấy chỉ thể con. Ngày xưa, ấy cũng đối xử với con rất tốt, chắc là mọi người nhìn thấy."

      Chu Nhĩ Lam chau mày, xua xua tay: "Tính tình con hiền lành như vậy làm được việc gì ra hồn. Thôi ra ngoài trước , mọi việc còn có bà già này ra mặt giúp con."

      Ôn Vãn khuyên nhủ được, đành nghe lời bà ra ngoài, lên phòng tìm Cố Minh Sâm.

      Người đàn ông vừa chuyện điện thoại vừa giơ tay tháo cà vạt, đôi đồng tử tối đen khẽ liếc nhìn , đầu mày chau chặt, động tác vẫn đình chỉ: "Quyết định của tôi thay đổi, cứ làm theo lời tôi bảo."

      Tựa như Ôn Vãn là kẻ vô hình, Cố Minh Sâm cúp điện thoại, định tiến vào phòng ngủ . Ôn Vãn mở miệng gọi ta, ngữ điệu cực kì bình tĩnh: "Mẹ ở trong phòng chờ ."

      Cố Minh Sâm đăm chiêu ngoái đầu, ánh mắt rơi cửa phòng ngủ của bà cụ.

      Ôn Vãn biết ta luôn bỏ ngoài tai những lời , chẳng buồn nhiều, trực tiếp cầm khay xuống lầu. Vừa đến phòng bếp liền nghe thấy tiếng gào thét to lớn.Trong căn phòng kia, có cuộc giằng co giữa hai thế hệ, chắc chắn xuất những quan điểm bất đồng trái ngược . Bà cụ già, tính tình cũng thay đổi theo năm tháng. Lúc bà nhận được tin nhắn chướng mắt kia, ngay lập tức gọi con trai trở về. Cố Minh Sâm lại cố tình kì kèo thời gian, thái độ bàng quang chần chừ, gián tiếp đổ dầu vào lửa, khiến cơn giận của bà bùng phát mạnh mẽ.

      Đồng hồ tường điểm đúng 11 giờ. Làn gió đêm lượn lờ con đường dài bên ngoài cửa sổ. Đầu thu thường có sương mù đậm, màu trắng xóa như tấm vải trắng, phủ lên cảnh sắc ngoài trời.

      Ôn Vãn đứng bên cửa sổ, ánh mắt vô hồn, nhìn về nơi xa xôi. Sau khi dọn dẹp xong phòng bếp, mấy người làm đều nghỉ ngơi. Lúc này, dẫu có nghe được cũng giống như nghe được, cả ngôi nhà lặng im tiếng động, chỉ thỉnh thoảng phát ra tiếng tranh cãi lầu.

      Cố Minh Sâm là đứa con hiếu thuận, hai mẹ con khắc khẩu hơi quá, phần lớn là bà cụ giáo huấn ta đủ chuyện trời dưới đất.

      "Gây ra chuyện động trời như vậy, muốn tôi tức chết sao?"

      " , rốt cuộc tính thế nào…….Lập tức cắt đứt quan hệ với ả đàn bà kia cho tôi ——"

      Khí thế của bà vẫn vẹn tròn mười phần, có điều lượng của giọng càng lúc càng . Ôn Vãn thầm nghĩ, chắc Cố Minh Sâm có biện pháp xoa dịu lòng bà.

      Ôn Vãn đặt ly sữa xuống, tựa người vào tủ ly, chẳng muốn lên lầu. lâu sau, từ lầu, truyền xuống tiếng bước chân trầm ổn. Ôn Vãn co chặt nắm đấm, xoay người tránh chỗ khác.

      Vài giây sau, Cố Minh Sâm đứng trước mặt với hai hốc mắt đỏ ngầu. ta ít khi chủ động chuyện với . Giây phút này, đối mặt với , ta như thể cuồng nộ muốn ăn thịt người, đáy mắt bắn ra những tia châm biếm, mỉa mai: "Cứ như vậy mà ly hôn?"

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 3:


      hơn năm, Cố Minh Sâm cho Ôn Vãn “ăn quả lơ”, hề chuyện cùng , hôn nhân của bọn họ luôn ngầm tồn tại giằng co, cưỡng chế lẫn nhau. Vì thế, tại ta chủ động mở miệng, khiến Ôn Vãn ngơ ngác.

      còn chưa kịp suy nghĩ cẩn thận về câu hỏi của ta, trước mặt bị thứ đập vào.

      Cố Minh Sâm quẳng tờ tạp chí vào mặt . Người đàn ông trong cơn thịnh nộ, kiểm soát được lực đạo của mình. Vì tấn công đột ngột của ta, sườn mặt của Ôn Vãn đau rát, bắt đầu ửng đỏ, nhưng khuôn mặt llại chút cảm xúc.

      bình tĩnh đặt ly thủy tinh trong tay xuống, khom người, cầm tờ tạp chí lên xem.

      Nội dung bài báo tương đồng với tin nhắn nhận được, có điều, tấm ảnh xóa mờ gương mặt của Cố Minh Sâm. Lúc này Ôn Vãn mới biết, người phụ nữ trong ảnh là ngôi sao rất nổi tiếng. lần nữa, Ôn Vãn buộc phải nhìn lại những hình ảnh gai mắt, hình chụp báo còn nét hơn trong tin nhắn.

      " cho là tôi làm? Ngại quá, tôi chẳng rỗi hơi đến thế đâu." Ôn Vãn bị vu oan hề nao núng, bình tĩnh biện luận cho mình.

      Cố Minh Sâm phì cười, ấn tay lên kệ tủ phía sau: "Mẹ kiếp, định chơi trò bịp với tôi hả?"

      Tay ta giật lại tờ tạp chí, giở đến trang “mấu chốt”, rồi dí sát mặt : " phải làm? Trừ ra, ai dám đối nghịch với tôi. Loại tin tức này, cho bọn nhà báo thêm trăm lá gan, bọn chúng cũng dám tùy tiện đăng."

      Ôn Vãn thản nhiên ngắm nhìn người đàn ông bộc phát lửa giận. và Cố Minh Sâm quen biết 12 năm. Năm 16 tuổi, tới Cố gia, bắt đầu đoạn nghiệt duyên với Cố Minh Sâm – người đàn ông lạnh lùng, luôn đặt bản thân mọi thứ.

      Cố Minh Sâm thích , hình như từ lần gặp đầu tiên, ta ghét bỏ .

      Cố Minh Sâm chê bai , bảo là con bé quê mùa xuất thân từ nông thôn nghèo hèn, vừa cục mịch vừa có giáo dục. Mười hai năm trôi qua, bé quê mùa năm nào hoàn toàn lột xác, nhưng trong mắt Cố Minh sâm, vẫn như buổi đầu gặp gỡ, chỉ là, lòng dạ đa đoan, quỷ kế hơn.

      Ôn Vãn học theo điệu cười khinh miệt của ta, ra vẻ “ sao tôi vậy”, khí thế người hề thấp kém hơn ta: "Não càng ngày càng teo nhở, thủ đoạn cấp thấp như vậy mà cũng nghĩ tới được."

      Lời này trực tiếp vạch trần ngu muội của ta, vừa nãy Cố Minh Sâm để lửa giận che mờ lí trí, giờ tỉnh táo nên có thể nhận định hơn. Tuy nhiên, tự ái của đàn ông cho phép ta cúi đầu, vẫn theo thói quen lạnh nhạt, bắt bẻ Ôn Vãn. ta khom người, giọng đệu lạnh lẽo xuất ra hơi lạnh như băng: " ngờ Cố gia nuôi nhầm con sói đội lốt cừu, đáng tiếc, đến giờ mẹ tôi vẫn chưa nhìn bộ mặt của . Muốn ly hôn à? Tôi đồng ý với ."

      ta ràng dứt khoát, động tác lại cực kì thô bạo, dứt lời liền hung hăng đẩy ra. Lưng Ôn Vãn va mạnh vào mặt bàn lạnh lẽo, bả vai đụng phải vòi nước inox, đau điếng người.

      Cố Minh Sâm thèm nhìn , lấy tay sửa sang lại vạt áo hơi nhăn nhúm: "Đừng quên những thứ cướp mất của tôi. Những gì nợ tôi, bây giờ nên tính toán cả vốn lẫn lời, hoàn trả cho chính chủ nhỉ?"

      ta đến phần sau, ngữ điệu bất chợt nhàng trầm bổng: "Lúc trước là đồng ý kết hôn, tại cũng là đòi ly hôn. Chuyện hôn nhân của Cố Minh Sâm tôi, trong mắt , chẳng đáng giá xu. Tôi muốn đòi lại những gì mình nên có, sau này đừng trách tôi quá ác.”

      Vóc dáng của Cố Minh Sâm cao lớn, thân hình cao 1,88 mét đứng ngược chiều ánh sáng, tạo thành bóng đen tăm tối, phủ kín Ôn Vãn.

      Ôn Vãn rùng mình, luồn khí lạnh lẽo lan tràn khắp đáy lòng: "Có ý gì?"

      Cố Minh Sâm chậm rãi xoay người, khóe miệng nhếch thành ý cười bạc bẽo: " thiếu tôi cái gì, chính biết nhất. Sau khi ly hôn, đừng hòng mơ tưởng, bà cụ tiếp tục che chở cho ."

      Ôn Vãn mím chặt môi, nụ cười của Cố Minh Sâm càng lúc càng ác liệt: "Kỳ ngẫm lại, chuyện ly hôn cũng thú vị lắm. Tôi rất muốn chứng kiến loại phụ nữ ham hư vinh, lòng muốn bò lên cao như , sau này còn Cố gia làm chỗ dựa, vẫy vùng, biến thành cái dạng gì."

      Cố Minh Sâm tàn nhẫn ném cho cái lườm sắc bén. Ánh mắt của ta quá phức tạp, Ôn Vãn thể nhìn thấu, chỉ biết đụng chạm ở sau lưng, càng lúc càng đau đớn.

      biết Cố Minh Sâm hận , nhưng ngờ nỗi hận của ta biến đổi, vặn vẹo đến độ này. ra cũng dễ hiểu, ai có thể lưu tình với “kẻ giết người” cả!

      -

      Buổi tối, Chu Nhĩ Lam nhất định thả người, kiên quyết bắt hai người phải ở lại qua đêm. Ý tứ quá rệt, thậm chí người làm chuẩn bị đủ chăn mềm cho đôi uyên ương trải qua đêm xuân.

      Ôn Vãn đứng trước cái giường rộng lớn, sững sờ nhìn chiếc đệm đỏ thẫm. như trở về trường của đêm tân hôn hai năm trước, lúc đấy, Chu Nhĩ Lam cũng thay chuẩn bị mọi thứ chu đáo, bà luôn nhiệt tình đối xử tốt với .

      Đáng tiếc, có làm gì cũng thể vực dậy những thứ héo rũ.

      Ôn Vãn khó xử nhìn Chu Nhĩ Lam: "Mẹ, con ——"

      "Đừng gì cả, mẹ biết nỗi ấm ức mà con phải chịu." Chu Nhĩ Lam nắm tay , lời thấm thía, "Lần này là Minh Sâm đúng, mẹ dạy dỗ nó rồi. Đàn ông đều như thế, thỉnh thoảng ra ngoài gặp dịp chơi, nhưng họ vẫn biết đâu là nhà ."

      Ôn Vãn ngắm nhìn mu bàn tay phủ tay mình, những đường gân xanh nổi đầy, các khe rãnh lỗi lõm chính là vết tích của năm tháng qua . cho cùng, bà vẫn là người mẹ, luôn ưu tiên dành thương cho đứa con ruột của mình, nên ký thác nhiều hi vọng vào bà.

      có người mẹ nào dễ dàng thừa nhận khuyết điểm của con trai trong đời sống hôn nhân, cũng có bà mẹ chồng nào, tâm xem con dâu như chính con ruột do mình sinh ra.

      Nhất thời, Ôn Vãn biết đối đáp ra sao, hơn nữa, phải như thế nào về chuyện ly hôn của hai người. cảm thấy kì quái, vì sao Cố Minh Sâm vẫn chưa cho bà biết, chẳng lẽ ta định đùn đẩy trách nhiệm cho ?

      Chu Nhĩ Lam thấy hai vợ chồng đều im lặng, cho rằng hai đứa con hiểu chuyện, vui vẻ hòa thuận với nhau. Trong lòng bà nhất thời vui như hoa nở, xoay người ra ngoài, trước khi còn nháy mắt với con trai: “Hai đứa nghỉ ngơi sớm

      Ôn Vãn tức giận, trừng mắt với Cố Minh Sâm. Cố Minh Sâm lại phô ra bộ dạng: chả có việc gì liên quan đến ông, thoải mái cởi áo sơ mi, chuẩn bị tắm.

      Hai mắt Ôn Vãn trợn trắng, bật tiếng gọi: "Mẹ."

      Chu Nhĩ Lam nghi hoặc quay đầu, vừa lúc điện thoại trong túi Ôn Vãn đổ chuông.

      Ôn Vãn thầm cảm tạ người gọi điện thoại, trong lòng còn tính toán nên chiêu đãi người ta bữa ăn thịnh soạn. hí hửng móc điện thoại. Ồ, số lạ.

      tránh tầm mắt của Chu Nhĩ Lam, sốt sắng nhận điện, thanh trong điện thoại cũng lạ nốt : "Bác sĩ Ôn, có thể phiền tới bệnh viện được ?"

      Ôn Vãn nhíu chặt đầu mày, đối phương dường như nhận ra bản thân hành xử hơi quá trớn, bèn hạ giọng báo tên tuổi: "Tôi là chú của Đình Diễn, Hạ Trầm."

      Còn chưa kịp trả lời, người kia tự nhiên thay quyết định: "Để tôi kêu xe tới đón , đọc địa chỉ ."

      Ôn Vãn cực kì chán ghét giọng điệu và điệu bộ của ta, nhưng lúc này, nhận lời ta là quyết định lý trí nhất, chính xác nhất, cắn răng, hạ thấp giọng đáp ứng: "Tôi tự đến."

      Nhanh chóng cúp điện thoại, khi ngẩng đầu liền đối diện với sắc mặt khó coi của Chu Nhĩ Lam: "Giờ này còn muốn ra ngoài? Tiểu Vãn à, phải mẹ trách cứ gì con cả, thỉnh thoảng bận rộn . Nhưng nếu để công việc lấn áp tình cảm gia đình, sớm muộn xảy ra vấn đề ."

      Ôn Vãn biết Chu Nhĩ Lam bóng gió, chê trách hành động của , nhưng vẫn kiên trì: "Mẹ, trong bệnh viện có việc gấp."

      Chu Nhĩ Lam lạnh mặt, chuyện, dù sao bà cũng có kiêu căng, ngạo mạn, tính cách điển hình của tầng lớp giàu có, hơn nữa còn là bề .

      Ôn Vãn đeo bao tay mà túa mồ hôi ròng, Chu Nhĩ Lam níu giữ lại sai, nhưng đôi khi bà quá cứng rắn, độc đoán ép buộc.

      nghĩ tới, người thay giải vây lại là Cố Minh sâm. ta cầm áo khoác, phủ người , thản nhiên khoác tay vai : "Mẹ, đây là công việc của Tiểu Vãn, để con đưa ấy ."

      Dáng vẻ của người chồng mẫu mực, thấu hiểu cho vợ, nhanh chóng xoa dịu nỗi bất an của Chu Nhĩ Lam. Xem ra quan hệ của hai vợ chồng căng thẳng như bà tưởng. Bà cũng định làm khó nữa, mỉm cười, nửa nửa giả với Ôn Vãn: "Vẫn là Minh Sâm quan tâm, chăm sóc con."

      Trong lòng Ôn Vãn cười lạnh, tay lần tới bàn tay đặt bên sườn, hung hăng véo cái, khuôn mặt vẫn ngoan hiền, tỏ vẻ hiểu chuyện : "Thưa mẹ, chúng con trước."

      -

      Còn khuya Ôn Vãn mới tin Cố Minh Sâm lòng muốn giúp . Vừa bước ra khỏi nhà, Cố Minh Sâm lạnh lùng rụt tay lại, móc điện thoại ra gọi, hình như hỏi đối phương ở đâu.

      Khoảng cách giữa hai người khá gần, Ôn Vãn loáng thoáng nghe được giọng điệu mềm mại, ngọt đến phát ngấy, tựa hồ muốn vắt ra nước.

      Hóa ra là ban đêm hẹn ước với mỹ nữ.

      Ôn Vãn khát nước, cần nghe mỹ nữ õng ẹo líu lo. lướt qua người Cố Minh Sâm, qua bên kia đường. Thời điểm này phỏng chừng khó đón xe, cũng thể trông cậy Cố Minh Sâm đưa .

      vài bước mới nhớ đến cái áo khoác người, mặt áo phảng phất mùi thuốc lá quen thuộc, vòng ngược trở lại: "Áo khoác."

      Tay Cố Minh Sâm tiếp lấy, dửng dưng vứt vào thùng rác ven đường.

      Nhìn bộ âu phục nằm yên trong thùng rác, gân xanh thái dương của Ôn Vãn rạo rực nhảy loạn. Vẻ mặt của người đàn ông kia thay đổi, bỏ lại câu "Lần sau chạm qua thứ gì, cảm phiền trực tiếp ném giúp tôi, tôi muốn đụng vào những thứ đó nữa."

      Tên đàn ông này ——

      Ôn Vãn ngờ tâm lí của vặn vẹo, cong vòng đến độ này. Có nên khuyên ta đến bệnh viện của , làm buổi kiểm tra sức khỏe nhở!

      Thời điểm Cố Minh Sâm xa, Ôn Vãn vẫn còn đứng ở ven đường vẫy gọi đón xe. Lúc này, bỗng nhiên có chút hối hận. Nếu đồng ý để Hạ Trầm kêu xe tới đón, chừng giờ này tới bệnh viện, ít nhất bị mất mặt mũi trước Cố Minh Sâm.

      Nhưng ý nghĩ ngây thơ ấy chỉ lóe lên giây rồi tắt. Điên ! Cố Minh Sâm cần , còn chán ghét gã đàn ông kia, cần gì rỗi hơi, làm ra mấy cái hành động ấu trĩ, nhàm chán.

      Lúc đến bệnh viện, Ôn Vãn linh cảm phát sinh tình huống nghiêm trọng. Trước cửa phòng bệnh tập trung nhiều người ra ra vào vào, sắc mặt mấy y tá đều nặng nề, nghiêm trọng.

      Ôn Vãn bước tới, chưa kịp thay quần áo, ý tá với vẻ mặt lo âu, nhìn thấy , vội vàng : "Bác sĩ Ôn, cuối cùng chị đến!"

      "Làm sao vậy?"

      "Hạ Đình Diễn xảy ra vấn đề, vừa nãy, toàn thân cậu bé liên tục co giật, xuất đầy mồ hôi. Chủ nhiệm Mạnh phải tự mình kiểm tra, tại tình hình cơ bản ổn định. Nhưng bác sĩ cậu ấy ——"

      Ôn Vãn vừa tới trước cửa phòng bệnh, bỗng nhiên đụng phải Hạ Trầm.

      Vóc dáng ta cao vượt trội, đứng trước mặt như thể ngọn núi, đem đến cảm giác áp bách, choáng ngợp. Con ngươi đen tuyền và thấu tỏ, bắn ra những tia sáng lạnh lùng, nhẫn.

      y tá ngon ơ tự dưng im bặt, Ôn Vãn chau mày, xoay qua hỏi: " cái gì?"

      y tá cố gắng hết sức mới phun được hai chữ: "Trúng độc." xong bèn cúi thấp đầu, dám ngẩng nhìn Hạ Trầm phía đối diện.

      Ôi, Thủy càng beta càng mù mờ, truyện ni sao mà rắc rối rứa?
      P/s: Bạn của Thủy edit chương này, nó bảo nó chém hơi bị nhiều, bạn Thủy chỉ beta cũng biết nó chém ở đâu, có ai đọc qua truyện thấy sai sót, góp ý cho bọn mình nha

      Chương 4:

      Cũng khó trách y tá có phản ứng như thế. Buổi chiều, Ôn Vãn nghe những lời của Tiêu Tiêu, lại thêm thái độ trước đó của Hạ Đình Diễn với người đàn ông này. , bất cứ ai cũng đều hoài nghi, Hạ Trầm có liên quan rất lớn đến cố lần này.

      Hạ Trầm thờ ơ liếc nhìn y tá co rúm cả người. Ngay sau đó, ánh mắt chuyển tới người Ôn Vãn: "Vừa rồi cảm xúc của Đình Diễn tốt, tại nó ngủ."

      Ôn Vãn ngờ, có thể nhìn ra quan tâm lo lắng vẻ mặt của ta, đáy lòng thầm cảm thán đối phương diễn xuất quá tốt, còn bên ngoài lễ độ gật đầu: "Để tôi vào trong xem thử."

      Quả nhắc tới cũng lạ, trước đó, chưa ai giới thiệu cho biết người đàn ông này là Hạ Trầm. Nhưng chỉ qua vài lời miêu tả của Tiêu Tiêu, Ôn Vãn tựa hồ ngay lập tức đem cái tên đó gắn người ta, cặp mắt của ta khi đối diện với người khác, kéo theo sức nặng trình trịch vô hình, có chút đáng sợ.

      Khi hai người lướt qua nhau, chẳng hiểu sao lại khần trương hồi hộp. Cảm giác Hạ Trầm đem đến cho , tốt chút nào. Bề ngoài của ta mang dáng dấp, hình thức của thân sĩ, nhưng ánh mắt lại u tối, lương thiện.

      "Đúng rồi ——" Hạ Trầm bỗng nhiên lên tiếng, dọa Ôn Vãn nhảy dựng.

      Ôn Vãn đề phòng nhìn ta, hai người đứng khá gần, gần như nghe được hô hấp của đối phương.

      ta cong cong khóe môi, giữa hai hàng chân mày lại có ý cười: "Thuốc của Đình Diễn rơi vãi hết rồi, cảm phiền bác sĩ Ôn cho đơn thuốc mới."

      Ôn Vãn đăm chiêu nhìn ta. Hạ Trầm bật ra tiếng cười khách khí: "Mạnh chủ nhiệm thằng bé bị ngộ độc thức ăn, biết có phải thằng nhóc này lại ăn bậy uống bạ hay ? cũng biết đấy, gần đây cảm xúc của nó tốt, tôi đương nhiên phải chăm sóc nó cẩn thận hơn, bất cứ thứ gì đưa cho thằng bé, tôi đành phải tự mình kiểm tra trước."

      đoạn, ta quơ quơ cái bao trong tay, bên trong có mấy viên thuốc trắng đen xen kẽ. Lúc thấy sắc mặt Ôn Vãn trở nên khó coi, ta mới chậm rãi mở miệng: "Tôi lấy xét nghiệm. Bác sĩ Ôn chớ hiểu lầm, phải tôi hoài nghi đâu, chỉ là sợ có kẻ tiểu nhân, mang theo ý đồ xấu mà lén thay đổi thuốc."

      Lời của ta có hàm ý trấn an rất rệt, chê vào đâu được, nhưng Ôn Vãn càng nghe càng tức ngực.

      Mang theo ý đồ xấu, chẳng phải là ta à? Cái gì mà kiểm tra? thẳng ra là tự tìm cái cớ “hoa mỹ” để có lí do tẩu táng chứng cứ cho ta!

      Lúc này, Ôn Vãn mới biết bản thân mình rớ phải phần công tác “khó xơi” đến mức nào, hèn gì Mạnh Hành Lương vội vàng ném củ khoai lang nóng phỏng tay này cho .

      Hạ Trầm đem bao thuốc đưa cho người đàn ông mặc âu phục đen đứng phía sau ta. gương mặt người kia chút biểu cảm, động tác lưu loát chuẩn xác, tiếp nhận bao thuốc xong, liền thuận tay nhét kĩ vào túi.

      Ôn Vãn khép chặt mắt, miễn cưỡng nở nụ cười gượng gạo: "Khổ cho Hạ tiên sinh rồi."

      biết có phải Hạ Trầm nghe ra ý tứ châm chọc của , hay là muốn giả vờ hồ đồ, rất tự nhiên nghiêm túc đáp trả: "Tôi là chú cùa thằng bé mà, chỉ làm những việc nên làm."

      Ôn Vãn nhìn ra được bản chất của ta, cũng tò mò, chỉ : "Tôi vào trong trước."

      "Xin mời."

      Hai người hàn huyên xong, Ôn Vãn dứt khoát tới trước, hề quay đầu nhìn lại. Hạ Trầm đứng tại chỗ, quan sát lúc lâu, người đàn phía sau rất biết cách “tùy mặt gửi lời”, buồn lắm miệng.

      -

      Mạnh Hành Lương vẫn còn trong phòng bệnh, thấp giọng cùng ông Hạ trao đổi. Ông Hạ ngồi ghế dựa, mi tâm lõm sâu, tay chống quải trượng, run rẩy ngừng .

      Ôn Vãn vào, đầu tiên kiểm tra tình hình của bệnh nhân, sắc mặt hơi trắng bệch, bộ dáng khi ngủ được an ổn, thoải mái.

      "Lần này vất vả cho cậu rồi." Ông Hạ đứng lên, xem dáng vẻ chắc rời ngay. Trước khi ông ta , còn dặn dò Mạnh Hành Lương "Việc này được tiết lộ ra ngoài, cảng ít người biết càng tốt."

      Mạnh Hành Lương thầm than khổ, bệnh viện giữ bí mật rất khó, người ra ra vào vào đầy ắp, ai có khả năng cai quản cái miệng của bọn họ.

      Ông Hạ vừa , bầu khí trong phòng bệnh mới dần bình ổn trở lại. Mạnh Hành Lương lấy tay quệt mồ hôi trán, xoay người, vui trừng Ôn Vãn: "Sao tới trễ vậy?"

      Ôn Vãn biết tại Mạnh hành Lương muốn trút bực lên , nhẫn nại giải thích: "Đón xe hơi lâu ạ."

      "Đường đường là Cố phu nhân danh giá, vậy mà ngay cả chiếc xe cũng có." Trước giờ, Mạnh Hành Lương làm việc hay giao tiếp luôn luôn uyển chuyển, có tài khéo léo đẩy đưa, hiếm khi bộc lộ cảm xúc . Ngày hôm nay cư xử luống cuống, xem chừng là vì ông Hạ gây áp lực mà khói bốc lên đầu.

      Ôn Vãn lặng thinh đứng bên, thèm để bụng lời ông ta .

      Hai người trầm mặc, bên ngoài bỗng nhiên truyền đến những thanh ồn ào, huyên náo. y tá xông thẳng vào phòng, đứng trước mặt Mạnh Hành Lương, hoảng sợ như gặp phải kẻ địch: "Chủ nhiệm, rất nhiều phóng viên kéo tới đây, chúng tôi ngăn được bọn họ."

      Đúng là ngại cái nào, trời cho cái đấy. Mạnh Hành Lương vừa nhớ tới sắc mặt lúc nãy của ông Hạ, toàn thân liền cứng đờ : "Ai dám cho bọn họ vào?"

      Tình thế nguy cấp, ông ta cũng rãnh so đo tính toán những việc cỏn con. Đầu đau như búa bổ, ánh mắt Mạnh Hành Lương liếc nhìn xung quanh, giơ tay chỉ hướng Ôn Vãn: " ra ngoài xem sao, nhớ khéo léo tìm lí do đuổi họ ."

      Ôn Vãn có kinh nghiệm ứng phó với đám phóng viên, mới bước ra cửa, đụng phải bức tường người dày đặc, các phóng viên vây quanh cửa phòng bệnh, dồn ép ngay cánh cửa. Trong đó có kẻ tinh mắt, vừa nhìn lướt qua nhận ra con dâu của Cố gia: "Cố phu nhân!"

      Đèn flash liên tục tấn công vào mắt , rồi người tiếp sau người, công kích vào vấn đề nhạy cảm.

      " xem tấm ảnh của Cố tiên sinh và Ngô tiểu thư chưa? Đối với việc này, có ý kiến gì ?"

      "Nghe và Cố tiên sinh trong giai đoạn làm thủ tục li hôn, có thể tiết lộ chút về số tài sản nhận được sau khi ly hôn ?"

      . . . . . .

      Ôn Vãn giơ tay ngăn cản ống kính , bình tĩnh đợi đám phóng viên hỏi xong rồi mới "Xin lỗi các vị, nơi đây là bệnh viện, bệnh nhân cần được yên tĩnh nghỉ ngơi, mong các vị đừng gây ồn ào, mất trật tự."

      Các phóng viên đưa mắt nhìn nhau, quá nửa lộ vẻ mặt khinh thường.

      Ôn Vãn tự biết, bây giờ trong mắt đám người này, chỉ là người vợ bị chồng vứt bỏ, có Cố gia chiếu ánh hào quang phía sau, Ôn Vãn cũng chỉ là người bình thường. Quả nhiên, đám phóng viên dần mất hứng thú với việc đời tư của , chuyển sang truy vấn chuyện trúng độc của Hạ Đình Diễn, thái độ công kích ngày càng ác liệt.

      "Có người suy đoán, việc trúng độc lần này là do Tam thiếu của Hạ gia – Hạ Trầm gây nên, biết bệnh viện tra ra được tin tức gì chưa?"

      "Ngày trước lan truyền tin đồn, Hạ tam thiếu vì gia sản trong nhà mà ra tay giết hại con trưởng của Hạ gia – Hạ Phong, bây giờ còn muốn hãm hại đứa cháu cưng của ông Hạ. biết lần này Hạ thiếu gia trúng độc có liên quan đến Hạ Trầm hay ?"

      Ôn Vãn cứ như bị bọn họ “nghiêm hình tra khảo”. Đám người vừa hỏi vừa ngừng lấn tới, như đám hổ đói rình mồi, hăm he muốn phá cửa phòng bệnh, sức lực vô cùng lớn.

      Dáng dấp Ôn Vãn vốn gầy, thân thể mảnh mai yếu ớt, mặc dù dùng hết sức lực cố thủ trước cửa phòng bệnh, vẫn ngăn nổi đám hổ hung hãn. Tuy tư thế chật vật nhưng lời đanh thép, chút luống cuống: "Xem ra người phao tin cực kì lợi hại, chuyện căn bản còn chưa phát sinh mà người đó biết trước. Tôi nghĩ các vị nên thỉnh giáo người đó việc, đó là các người bịa đặt , vô cớ xúc phạm người khác, ngày mai có thể nhận được giấy gọi của tòa án hay ?"

      Các phóng viên bị vặn hỏi ngược, có chút buồn bực, vẫn ngoan cố đứng trước cửa phòng, cam lòng rời .

      Ôn Vãn tiếp tục : "Nếu quả có việc trúng độc như các vị , đương nhiên cảnh sát bắt tay vào điều tra. khi cảnh sát chưa có chứng cứ cụ thể, các vị đừng nên hấp tấp mà viết loạn. Ai cũng phải có trách nhiệm với lời mình , càng phải có trách nhiệm với thứ mình viết ra."

      Có vài người thầm phát ra những tiếng tục, bắt đầu tản ra dần dần. Còn có vài người cam lòng, tiếp tục truy vấn, đều bị Ôn Vãn dùng lời có lệ cho qua.

      Ôn Vãn biết đám người kiếm tiền bằng những tin tức giật gân, nào dễ dàng buông tha cho con mồi béo bở trước mắt. , chưa bao giờ phải đứng mũi chịu sào, liên tục ứng phó với đám phóng viên dẻo mồm dẻo miệng. Vừa rồi, trong nháy mắt, hai bắp chân căng đau, run bần bật. Sau khi xong, cũng chẳng nhớ mình gì, khéo léo hay chưa, có vụng về lộ sơ hở cho người ta bắt thóp hay ?

      Cuối cùng đuổi hết đám phóng viên , Ôn Vãn cảm giác lớp áo sau lưng ướt sũng mồ hôi.

      nhàng thở phào, ánh mắt xuyên qua dòng người hỗn loạn, chợt thấy bóng dáng của Hạ Trầm đứng ngay góc rẽ của hành lang.

      -

      Trong miệng người đàn ông nhả ra vòng khói trắng, ánh mắt sau vòng khói thướt tha, thể nhìn cảm xúc. Ôn Vãn mơ hồ thấy khóe môi ta động đậy, hình như gì đó với người đàn ông phía sau.

      Ôn Vãn nghĩ tới, người này lại chẳng có tí phong độ của đàn ông, nhìn thấy bị đám người bao vây, lại mảy may chìa tay ra giúp đỡ. Vây mà lúc nào cũng tỏ vẻ ta đây là người chú tốt, luôn quan tâm đến Hạ Đình Diễn, ai tin? Có ma mới tin.

      Nỗi chán ghét càng tăng thêm vài phần, Ôn Vãn cố nhịn cục tức, cuối cùng vẫn nhịn nỗi, dựng ngón tay giữa với ta. ( Ối, chị Vãn bậy quá)

      Hạ Trầm bỗng nhiên bật cười, cười cho rồi thản nhiên xoay người rời .

      Thời điểm Ôn Vãn trở về phòng bệnh, Hạ Đình Diễn thức giấc, sắc mặt còn kém hơn lúc nãy. Cậu ta ngồi giường bệnh, nhìn chằm chằm.

      Bị thằng bé choai choai nhìn chăm chú, ít nhiều gì cũng khiến Ôn Vãn mất tự nhiên. day day mi tâm, tới ngồi giường cậu ta. Ánh mắt cậu ta vẫn dán sát người .

      "Mọi việc giải quyết xong rồi, em giờ là bệnh nhân của chị. Hai chị em ta cùng cố gắng chữa hết bệnh cho em nhé!” Ôn Vãn nghiêm túc nhìn cậu ta, mỉm cười biểu đạt cho lòng thành: "Có chị ở đây, đừng sợ hãi."

      Hạ Đình Diễn nhìn lúc lâu, đáy mắt trong veo chậm rãi nổi lên những tia sóng gợn. Ôn Vãn cho là cậu ta có điều muốn , nhưng cậu ta đột ngột trở mình nằm xuống, để tấm lưng gầy gò đối diện .

      Đứa thích chuyện, Ôn Vãn cũng miễn cưỡng. ngồi hồi lâu, ánh mắt vô tình thấy được hộp thủy tinh trong suốt có hình vòng cung.

      Bên tronghộp nuôi cá, mà là con sứ cực kì đẹp đẽ.

      Loại sinh vật có bề ngoài cực kì xinh đẹp, lại dẫn theo chất cực độc ——

      Ôn Vãn như nghĩ tới điều gì, kìm lòng đậu lấy tay dò xét, còn chưa đụng tới miệng hộp, tay bị thằng bé nắm chặt buông.

      Thiếu niên tuổi 16, sức mạnh có thể “bẻ gãy sừng trâu”, hai con ngươi đen tuyền, nhìn chớp, hai cánh môi nhợt nhạt, nhả từng chữ: "Đừng động vào."

      Ánh mắt Ôn Vãn phức tạp nhìn cậu ta, những đứa bé có chứng tự bế, có năng lực tiếp thu như người thường, nhưng vẫn hết sức kiên nhẫn, hướng dẫn từ từ: "Đình Diễn, thứ này rất nguy hiểm."

      Cậu ta lặng thinh , cố chấp nắm chặt tay .

      Ôn Vãn trầm tư vài giây, lát sau gật đầu: "Được rồi, chị đụng nữa."

      Lúc này, Hạ Đình Diễn mới chịu buông tay, ánh mắt an tĩnh rơi vào con sứ trong chiếc hộp thủy tinh.

      Ôn Vãn bất ngờ khi chứng kiến thay đổi tốc hành của ánh mắt cậu bé, trở nên. . . . . . Ôn nhu? Tàn bạo?

      Đó là cảm xúc mâu thẫn, lưỡng lự. ngồi lặng yên, cố nắm bắt từng cảm xúc lóe lên trong mắt cậu thiếu niên. Ôn Vãn thở dài, đứng dậy chuẩn bị đến phòng làm việc: "Tối nay chị trực ở bệnh viện, có việc nhớ ấn nút gọi."

      Cậu bé hề nhúc nhích, Ôn Vãn cũng trông cậy, cậu ta đáp lời. xong, ra, bất chợt nghe được thanh nho : "Cám ơn."

      -

      A Tước theo sau Hạ Trầm, hai người trước sau, ra đại sảnh của bệnh viện. Bầu trời ban đêm rực sáng những vì sao. Trời đêm mùa lập đông, nhiệt độ khí vô cùng thấp.

      A Tước đưa áo khoác cho Hạ Trầm, rồi bước nhanh đến chiếc xe đỗ phía trước.

      Hạ Trầm điềm nhiên bận áo vào, lúc mở cửa xe do dự tí: "Điều tra nữ bác sỉ kia."

      A Tước gật đầu, dừng chút rồi hỏi: "Có hứng thú với ta?"

      Hai người là chiến hữu, từng vào sinh ra tử với nhau, chỉ có A Tước mới có đặc quyền chuyện ngang hàng với Hạ Trầm. Hạ Trầm nghiêng đầu nhìn ta, nhịn được chụp mạnh bả vai ta: "Cho dủ tôi còn quyền lựa chọn, cũng dại gì rớ vào phụ nữ có chồng."

      Vẻ mặt A Tước vẫn thờ ơ, thay đổi, chỉ có hàng mi dài hơi lay động, biểu cho hàm ý “Điêu! Còn lâu tôi mới tin”.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :