1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cầu vồng trên thiên đường - Yao Yao (5C+VT+End)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CẦU VỒNG THIÊN ĐƯỜNG


      [​IMG]


      Nguyên Tác : Yao Yao

      Editor : Bánh Bột
      Nguồn: honeyclover2010.wordpress.com

      Thể Loại : Ngôn Tình Đại


      Độ Dài : 5 Chương + Vĩ Thanh + End

      Làm Ebook: Phương ♥ Heo


      [​IMG]

      GIỚI THIỆU


      Người ta thường chỉ nhìn thấy nửa của chiếc cầu vồng.Bởi vì nửa còn lại bắc qua thiên đường …..
      Truyền thuyết rằng, thiên đường có 1 vị thiên sứ chịu trách nhiệm đưa tin từ thượng giới tới cõi trần.
      Truyền thuyết cũng rằng, tên của vị thiên sứ ấy, cũng chính là tấm gương phản chiếu trong mắt chúng ta, bởi vì mỗi người trong chúng ta đều mang theo mình mảnh của thiên đường.
      Nhưng Dĩnh Phong ca, biết , em muốn làm thiên sứ. Cho dù ngày nào đó thượng đế bắt em phải rời khỏi , em cũng tình nguyện chỉ làm con ngươi bé trong mắt
      Để được cùng nhìn thấy bầu trời….

      [​IMG]
      lazybee thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 1



      “Ở đời có con đường cùng, chỉ có những ranh giới…”


      So với những người ở cùng lứa tuổi mà , Dĩnh Phong từng là chàng thanh niên cực kỳ sáng giá.


      17 tuổi Phong là học sinh giỏi 11 năm liên tiếp, thi trường đoạt giải trường, thi quận đoạt giải quận, thậm chí khi thi toàn quốc chàng ta cũng chẳng kém cạnh ai khi rinh về được giải 3 môn Toán kèm theo hàng tá giải khuyến khích khác. Bạn bè nhìn cậu với cặp mắt thán phục xen lẫn ganh tị, bọn con trầm trồ ngưỡng mộ, khi đó tờ báo học đường nào xuất bản mà lại có đôi dòng về cậu, đôi khi là chiễm chệ ngay trang nhất. Điểm thêm vào ánh hào quang vốn được tô vẽ quá nhiều ấy là cái ngày Dĩnh Phong nhận được tin mình được tuyển thẳng vào trường Đại học Quốc Gia.Cậu chỉ mới 17 tuổi, và cả tương lai rực rỡ vẫn còn dang tay đợi cậu bước đến…


      Thế nhưng, đó lại là câu chuyện của 5 năm về trước.





      con đường vắng, ánh đèn vàng hắt xuống vỉa hè, tạc lên bóng thanh niên cao lớn nhưng mảnh khảnh, gương mặt hốc hác. Có lẽ, hiếm ai chạm mặt lúc này lại có thể nhận ra đó chính là cậu học trò ưu tú Dĩnh Phong năm nào.


      còn khoác lên mình chiếc sơ mi trắng, mang cặp kính với điệu bộ thư sinh, Dĩnh Phong của ngày hôm nay râu tóc xồm xoàm, cơ thể hắt lên mùi nhớt mà đứng xa năm thước vẫn có thể cảm nhận được. khệnh khạng, di chứng từ tai nạn cướp của hơn cả gia đình, vừa vừa hắt hơi ngừng.


      -M.K. biết lại mắc chứng gì. – lẩm bẩm trong khi kéo cánh cửa sắt gara lên. Tay giật lại theo phản xạ khi chạm phải bịch cháo nóng cầm, nhưng nhìn thấy bóng nhỏm dậy là lại cười , giọng dịu dàng hẳn.


      -Em thấy sao rồi? đỡ chút nào chưa?


      Hải Như ho khù khụ.


      - bảo bao nhiêu lần rồi, có khá giả gì đâu mà lại mua đồ ở ngoài. Ở nhà em tự nấu cháo ăn cũng được mà.


      -Em bệnh vậy sức đâu mà hành với chả cháo – gạt –Coi ra tình hình em ổn lắm. Bỏ , đưa em vô bệnh viện.


      -Chỉ ho xoàng ấy mà. Mua thuốc uống vài hôm


      Hải Như hết câu vì cơn ho đột ngột. Dĩnh Phong ngồi xuống cạnh , tim thắt lại khi nhìn ho hết cơn này đến cơn khác. Nếu có thể, thà rằng người ngồi đó là .


      Hải Như chỉ là người , còn là ân nhân của gia đình , là người cứu vớt cả cuộc đời .


      Dĩnh Phong vẫn còn nhớ rất cái ngày định mệnh đó, ngày cả gia đình quyết định tổ chức chuyến du lịch để thưởng cho chiến công vào Đại học của . Nhưng chuyến du lịch lại trở thành thảm họa. Tàu hỏa bị trật bánh. Mẹ trở thành trong những người đầu tiên bị xác nhận chết, bị thương ở chân trong khi cha may mắn thoát khỏi lưỡi hái tử thần, nhưng lại bị liệt nửa người.


      Lúc ấy hề biết, chuỗi ngày đen tối chỉ mới bắt đầu.


      Cha từ ngày bị tai nạn đâm ra đổi tính, tài sản gia đình lần lượt đem cầm cố, số để chữa bệnh cho ông, số khác trả cho những món nợ cờ bạc mà ông vướng phải. Chưa đầy 2 năm, Dĩnh Phong cùng cha mình trở thành kẻ vô gia cư.


      Từ vị thế của chàng công tử lúc nào cũng chỉ biết học và học, bắt đầu lao vào công việc để kiếm tiền. Ban ngày làm nhân viên chạy bàn trong quán café , đêm đến lại dạy kèm cho vài đứa học trò gần nhà. Những buổi học lớp của thưa dần. Đến năm thứ hai bị cắt học bổng, số tiền còm cõi sinh viên như kiếm được còn đủ để trả tiền nhà, tiền học cũng như thói cờ bạc của cha .


      Thế rồi, chính trong những ngày u tối đó, gặp được Hải Như.


      Hải Như xuất giống như nàng tiên trong cổ tích, chỉ cho cha con nơi để trú ngụ trong gara mà làm việc, trả nợ cho cha , lại khuyên tiếp tục với việc học vốn dang dở.


      đến với Hải Như như thể đó là điều hiển nhiên, dù lớn hơn hẳn 2 tuổi, bằng cấp, sống tạm bợ bằng công việc sửa ô tô.


      Cuộc sống của cả hai trôi nhàn nhạt. Ngày hai buổi đến trường, đêm đến phụ Như sửa xe. Hải Như làm việc cật lực để chu cấp tiền học cho lẫn nợ cờ bạc của cha , cuối cùng mắc phải bệnh viêm phổi mãn tính. , lần nữa phải tạm dừng việc học để chăm lo cho cả Như lẫn cha .


      Vào hôm Dĩnh Phong làm về, nhìn thấy cha ngã vật khỏi xe lăn –tắt thở, trong khi Hải Như ngồi lẳng lặng ở góc với vẻ mặt thất thần, vai áo bị ré rách mảng. chẳng chẳng rằng, bảo thay áo, thu dọn mọi thứ có thể, rồi nhấc điện thoại gọi xe cấp cứu.


      Người ta kết luận cha vô ý ngã đập đầu xuống đất chết, cũng chẳng hé nửa lời. Đám tang ông, rơi vài ba giọt nước mắt rồi thôi.


      Với , người cha mà biết chết cùng mẹ từ rất lâu rồi.


      Cuộc đời dạy nhiều thứ phải thích nghi. Dần dần, trở thành con người khác hẳn. nóng nảy, cáu bẩn với những người xung quanh mình, hệt như cái cách cha đối xử với . Rồi bỏ học, nghiện rượu, nghiện thuốc lá, thay đổi nhiều đến nỗi bản thân cũng nhận ra. Thứ duy nhất còn sót lại… có lẽ chỉ có tình với Hải Như.


      Chí ít, Hải Như giúp nhận ra đời này vẫn còn có người xứng đáng để quan tâm, chăm sóc và vì người đó mà cố gắng. hứa với lòng mình, tuyệt đối được để có chuyện gì. biết làm mọi cách để giữ lời hứa đó.


      .


      Hải Như càng lúc càng ho nhiều hơn. Dĩnh Phong thấy thế bèn sốt sắng lấy khăn cho . nhìn hồi lâu, lặng lẽ, rồi bất thần đứng dậy khoác áo ngoài vào.


      - đâu vậy? –Hải Như cố hỏi khi thấy điệu bộ khác lạ của .


      -Đưa em đến bênh viện.


      -Em bảo…


      Nhưng Dĩnh Phong bế xốc lên bằng đôi tay rắn chắc của mình. vùng vẫy, nhưng mặc. Được lát cũng im lìm rồi lọt thỏm vào trong vòng tay . Cứ thế, giữ lấy rồi như chạy đến bệnh viện.


      Ngoài trời, những giọt mưa cuối cùng cũng chợt tắt.





      Dĩnh Phong ngồi thẫn thờ ngoài phòng chờ bệnh viện, tay run run khi cầm tờ kết quả xét nghiệm máu của Hải Như. Trong suốt hai mươi mấy năm của cuộc đời, dám chẳng sợ điều gì. Ngay cả trong đám tang mẹ , khóc rất nhiều, khóc và đau đến tận tim, nhưng lúc ấy thấy sợ. Khi cha con bị đuổi ra khỏi căn nhà mà sống từ bé, nợ ngập đầu, túng tiền đến phải nghỉ học, cũng chẳng thấy sợ. , đơn giản là chấp nhận những việc đó.


      Nhưng giờ đây, ngồi trước phòng bệnh của Hải Như, lần đầu tiên cái cảm giác mang tên sợ hãi lại dằn vặt và thôi thúc .


      Như bị nhiễm trùng máu, biến chứng từ căn bệnh phổi mãn tính mà mắc phải khi vắt sức ra làm việc nuôi cha con .


      Đêm ấy Dĩnh Phong để Hải Như ở lại bệnh viện, lầm lũi trở về nhà mình. vừa vừa nghĩ đến những lời bác sỹ , bất giác tắc lưỡi. Giờ tiền ăn uống để sống qua ngày còn có, lấy đâu ra tiền chữa bệnh cho Như? Huống chi chi phí nằm viện của Như tháng bằng sửa xe 10 năm? cười cười, tự trách mình vô dụng, thất thần ngồi khụy xuống bên vệ đường.


      Mưa đột ngột đổ ào xuống, ngước mắt nhìn lên. Dòng người đường cứ thưa dần, chẳng ai để ý đến gã rách rưới như .


      giọt nước rời khỏi mắt . định lấy tay quệt nó , nhưng lại chợt nhận ra điều ấy là chẳng cần thiết. Rồi cúi xuống, để mặc cơn mưa trong lòng rơi .





      Dĩnh Phong thức dậy vào sáng hôm sau, túm vội vài món đồ của Hải Như cùng toàn bộ số tiền Như dành dụm được, định bụng sau khi đóng tiền viện phí lên phố tìm thêm vài công việc. Tiền kiếm được chẳng thấm vào đâu so với phí chữa trị cho Như trong những ngày tới, nhưng muốn bỏ cuộc. Ít ra việc tiếp tục cố gắng làm điều gì đó khiến cảm thấy mình còn chút giá trị.


      -Cậu Dĩnh Phong có nhà ?


      Có tiếng người gọi ngoài ô cửa sắt. quẳng đống quần áo sang bên, bước đến đập đập tay vào cửa:


      -Hôm nay cửa hàng nghỉ.


      Im lặng, chợt giọng người đàn ông bên kia lại vang lên:


      -Tôi đến sửa xe, tôi đến tìm cậu Dĩnh Phong.


      Người đàn ông đến tìm tuổi cũng trạc ngũ tuần, ra dáng sang trọng với bộ vest đắt tiền. Nhà có trà, lấy cốc nước ấm mời khách, chốc chốc lại nhìn người đàn ông với vẻ lạ lẫm.


      -Chú là bạn cũ của cha cháu…


      quệt mũi, cười nhạt. buồn cười sao được khi nhà phá sản 5 năm nay, có mấy bạn cũ nào của ba thèm dòm ngó tới đâu, thế mà ông chết rồi đùng cái lại có bạn đến tìm. cố ngăn mình phát ra những tiếng khịt khịt kệt cỡm.


      -Cha cháu mất cũng được nửa năm rồi. Nếu chú tìm cha có lẽ hơi trễ…


      -Chú biết –Người đàn ông –Chú từ Mỹ về cách đây vài tháng, có thử tìm gia đình cháu nhưng được. Cách đây vài ngày, có người bạn bắt được tin của cháu, người bạn này cũng báo với chú về việc của cha cháu. Chú rất tiếc.


      cười mỉa, nhưng trong những tình huống như thế này tốt nhất là cũng nên giả vờ đau buồn tí.


      -Cháu ổn mà chú. Với lại việc này cũng qua lâu rồi.


      -Cháu… ùm…sống tốt chứ? –Người đàn ông , ngước nhìn 1 lượt gara nơi


      -Cũng tệ - đáp


      -Cháu có thể gọi chú là chú Tùng –Vị khách lại –Trước đây cha cháu giúp đỡ chú rất nhiều. Vì thế nếu cháu có vấn đề gì…


      -Cháu nghĩ là cháu có thể tự lo cho bản thân mình.


      bực dọc ngắt lời ông. Cũng lâu lắm rồi, kể từ lần cuối tiếp xúc với những con người thượng lưu, để rồi nhận ra phần lớn trong số họ lịch thiệp, nhã nhặn đến tởm lợm. Dần dà cũng quên rằng từng có lúc mình cũng nằm trong số đó.


      Mảng ký ức trước tuổi 18 của sao cứ nhàn nhạt. Có những lúc vô tình ngang qua nhà cũ, dừng lại, trầm trồ lát mới sực nhớ hình như đó cũng là ngôi nhà mình sống trong suốt thời thơ ấu. Những lúc đó lại lặng người . Xa xôi như từ kiếp nào, cũng có thằng bé chơi đồ chơi mô hình trong cái sân đó, với người mẹ hiền từ và người cha thi thoảng lại bật cười khanh khách khi nó làm trò.


      Có hôm, gặp lại bạn bè cũ, những thằng ngày trước thi vài năm lên được lớp, giờ lại làm ông lớn bà lớn này nọ. lại cười mỉa, ôm chai rượu nốc lấy nốc để rồi lủi vào ngõ tối. Mấy tên kia dường như cũng chẳng nhận ra , âu cũng là điều may mắn…


      Người đàn ông chào tạm biệt , kèm theo lời dặn liên lạc với ông nếu cần. ngẩn người, nghĩ đến Hải Như, hình ảnh yếu ớt kìm cự với căn bệnh thôi thúc . Đôi mắt bỗng nhòe .


      -Chú Tùng à, ra cháu…







      Mới đó mà Hải Như nhập viện được 3 ngày. Nhờ giúp đỡ của ông Tùng, Dĩnh Phong có số tiền vừa đủ để trả viện phí đợt đầu. Ông cũng giúp tìm được công việc trong khả năng của , với thù lao cao hơn chục lần so với việc ngày nào cũng cắm trại trong gara.


      Thực tế mà Dĩnh Phong chẳng có bất kỳ ấn tượng nào với người đàn ông ấy, nhưng việc ông hết lòng giúp đỡ khiến cảm kích. Ít ra, sau chừng ấy năm vẫn còn cơ hội cảm nhận được chút hơi ấm tình người.


      .


      Ngày đầu tiên làm, dừng chân ở trước tòa biệt thự to như lâu đài mà tin vào mắt mình. so so lại biển số nhà với địa chỉ ông Tùng đưa mấy lần rồi mới dám bấm chuông, miệng lẩm bẩm nguyền rủa. Tự dưng có linh cảm rất xấu.


      Mở cổng cho trẻ. ta nhìn với vẻ nghi ngại, khiến lúng ta lúng túng hồi lâu mới nhớ ra mảnh giấy giới thiệu của ông Tùng.


      -Tôi là Dĩnh Phong. Chú Tùng bảo tôi đến dạy.


      cầm mẩu giấy trong tay săm soi. Vẻ mặt khó ưa của ta khiến bồn chồn chỉnh tới chỉnh lui cái cravat của mình. Hôm nay vận quần áo khá tươm tất, kết quả của cả đêm lục lạo mớ đồ cũ, thêm vào đó là cặp kính “giả thư sinh”, trông quả khác mấy với cái cậu Dĩnh Phong của mấy năm về trước.


      -Theo tôi.


      . cười hiền với ta mà trong bụng ngừng nguyền rủa. ghét cái chốn này từ khi mới bước vào chứ phải đợi tới lúc này.


      Dĩnh Phong theo chân ngang qua khuôn viên khá lớn, trồng đầy những giàn hoa ngũ sắc. Ngự ngay giữa vườn là đài phun nước lớn, có vẻ được xây mô phỏng theo đài phun nước nổi tiếng ở Rome kèm theo nhiều chiếc xích đu tre rải rác đây đó. Những chiếc xích đu này khá đặc biệt với dàn dây leo ấn tượng, và hoa ngập tràn khu vườn, đến mức khiến Dĩnh Phong gần như phát bực. lâu lắm rồi, hầu như còn thiện cảm với những thứ phù phiếm như thế.


      Mãi mới nhận ra có dáng con ngồi trong những chiếc xích đu ấy, mà vô thức về hướng ta.


      -Tiểu thư, có thầy Phong đến.


      Nghe tiếng mới hiểu ra người tiếp mình nãy giờ là gia nhân trong nhà. Tởm lợm thay khi chỉ là gia nhân thôi mà có cái kiểu hành xử như thế. cố nén mình bễu môi khi ta lui ra.


      mới xuất –người có vẻ như phải gánh trọng trách dạy dỗ từ hôm nay, dường như mắc chứng rối loạn với tóc. thể đếm hết cái đầu thưa thớt của ta có bao nhiêu màu bởi những dải xanh đỏ cứ thay nhau đập vào mắt. Tay, cổ và tai ta đeo lỉnh kỉnh đống vòng to các loại, khiến ta trông như phiên bản dở hơi của Avril Lavigne. trộm nghĩ, nếu chẳng may gặp ta đường hẳn ghét cay ghét đắng, còn nếu có đứa con như ta chẳng thà tự tử chết quách cho xong.


      Thế nhưng, công việc vẫn là công việc, phải loại nhận việc để qua quýt cho rồi. Huống chi giờ làm bất cứ điều gì cũng phải nghĩ đến Hải Như, nếu làm tốt chỉ viện phí của Hải Như mà cả tiền mượn chú Tùng cũng có thể trả đủ. Nghĩ thế, lại tự bảo mình phải giữ bình tĩnh.


      -Bắt đầu từ hôm nay thầy dạy em. Chúng ta làm quen nhé – từ tốn –Thầy là Dĩnh Phong, còn em?


      nhìn , cười mỉa:


      -Iris


      -Tên của em là gì?


      -Cứ gọi là Iris.


      nén giận, đặt cặp sách xuống chiếc bàn đá đối diện, hòa nhã tiếp.


      -Thôi được. Em bao nhiêu tuổi rồi?


      -19


      - theo học chương trình gì?


      -Gì cũng được. Còn tùy là dạy được gì.


      Điệu bộ khinh khỉnh của con bé làm cơn giận trong bùng lên, nhưng rồi lại dằn xuống được để tiếp tục nhàng


      -Môn nào thầy cũng dạy được.


      -Cái gì cũng dạy được à –Iris cười cợt


      -Ừ


      -Vậy dạy tôi cách hôn .


      -Hả?


      tưởng như có ai đó vừa vác trống lại gõ ngay tai mình, chỉ có thể đứng sững lại, mồm há hốc.


      -Ha, thế tức là dạy được rồi. –Con bé phá lên cười đắc ý. Nó đứng bật dậy, nhếch mép –Gia Hy à, tiễn khách được rồi đó em.


      rồi, quay lưng như thể chuyện hiển nhiên, bỏ mặc đứng sững sờ.


      , thể để điều này xảy ra. thể vuột mất công việc này, Hải Như vẫn chờ , chú Tùng vẫn đặt hy vọng ở . nghĩ đến Hải Như yếu ớt trong bệnh viện, rồi cái con bé đáng ghét này. giận, rất giận. Tay cung tròn lại. dạy con bé này bài học vỡ lòng, trước tiên là thái độ tôn trọng người khác.


      bước như chạy theo Iris, nắm tay nó lại, rồi đột ngột áp môi mình vào môi nó.


      Iris mở to mắt ngạc nhiên. Khi định thần lại, nó dùng tay xô ra nhưng cũng vừa. giữ chặt lấy hai tay nó, dí sát nó vào bức tường hoa gần đó. Iris càng vùng vẫy càng giữ lấy nó chặt hơn…


      cố tình hôn Iris lâu, từ lúc nó còn phản ứng kịch liệt đến khi yếu dần. Cuối cùng, đến khi trò mèo vờn chuột chán chê mới buông lỏng nó ra.


      - điên à?


      Iris hét lên khi vừa đẩy được ra. ngừng lấy vai áo lau lấy lau để vào môi mình, nó nhìn hãi hùng.


      - bảo tôi dạy tôi hôn mà – giễu cợt – phải tôi vừa dạy rồi đó sao? học được gì chưa, hay là muốn tôi tiếp tục ?


      - chết .


      Iris hùng hổ , rồi cất bước chạy về phía nhà lớn, phía sau tóc vẫn còn dính đầy hoa và bụi gai.


      Chưa từ bỏ, gọi với theo đầy đắc ý:


      -Hôm nay học bấy nhiêu thôi. Mai vào giờ này tôi lại đến. Thế nhé.



    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 2



      Đợi đến khi dáng người khập khiễng của Dĩnh Phong khuất dần sau đài phun nước, Iris mới thò đầu ra khỏi ban-công. Cánh tay nó ngừng xoa lấy xoa để lên lồng ngực, nó thở hỗn hển, cố điều hòa nhịp tim ổn định trở lại. Cái cảm giác là lạ ban nãy lại đột nhiên dâng lên trong lòng nó.


      Thế này… là thế nào nhỉ?





      Mấy ngày sau đó diễn ra suôn sẻ với Dĩnh Phong hơn tí. Iris tuy phải dạng nữ sinh hiền lành ngoan ngoãn gì, nhưng sau bài học “vỡ lòng” con bé dường như rút ra bài học là biết khôn đừng thách thức .


      bắt đầu những bài học đầu tiên mà nghĩ vừa phải với tuổi của Iris, nhưng khổ nỗi dường như trong từ điển của Iris có từ “học”. Những lúc cố gắng vận dụng những kiến thức có thể để truyền đặt cho nó trong môn xã hội, nó ngồi lẩn thẩn, ngó ra ngoài cửa sổ. Khi hăng say kể về nguyên lý tảng băng trôi, cũng là lúc nó lôi ra tờ A4 từ gầm bàn, bắt đầu nguệch ngoạc những hình ảnh gì đó. Riết rồi thấy nhưng cũng mặc. Cứ coi như cố hết sức hoàn thành bổn phận của mình, hết tháng lại lãnh lương, còn việc con bé có tiếp thu được chút gì hay mặc xác nó.


      Nhưng rồi, đến hôm Iris làm phát cáu .


      Hôm đó từ bệnh viện về. Người ta báo với bệnh tình của Hải Như dần có biến chuyển tốt hơn và bác sỹ đưa sang tiến trình điều trị kế tiếp. Nhưng điều này cũng đồng nghĩa với việc tiền viện phí tăng lên gấp bội.


      Khi đó chỉ mới dạy cho Iris được tuần, lương tháng chí ít phải 20 ngày nữa mới lấy được, và khi lê bước đến nhà con bé trong tâm trạng bực, rất bực. có tâm trạng dạy, nhưng khi nhìn thấy Iris –tất nhiên, như thường lệ - hề có ý định nghe giảng phát cáu và túm lấy mớ giấy bàn nó quẳng xuống đất.


      -Rốt cuộc em có muốn học ? – quát, mắt long lên, sùng sục nhìn vào con bé. Song nó chả có vẻ gì là sợ hãi. Nó hếch mỏ


      -Bộ thầy thấy em có ý định muốn học gì đó sao? Tự thầy vác mặt đến dạy thôi.


      Bàn tay cung lên, suýt chút nữa là xuống tay với vẻ mặt xấc xược đó. Nhưng rồi cũng kiềm lại được. cười cười, giọng châm biếm.


      -Sáng tay tôi rất buồn, rất giận. Tôi giận thượng đế tại sao lại làm cuộc sống của tôi khổ sở đến như vậy. Nhưng em biết , bây giờ tôi cảm thấy vui hơn rồi. Bởi vì ra thượng đế có những cách khác để làm khổ những người giàu như ba mẹ em. Nếu tôi có đứa con như em, tôi tức đến mức thà chết quách cho rồi.


      Iris vẫn nhìn , nhưng vẻ mặt nó có chút đổi sắc. Đôi mi nó hơi cụp xuống, nó thở nặng nhọc.


      thấy thế lấy làm khoái chí, ít ra con bé này cũng còn có yếu điểm. khoác tay:


      -Buổi học hôm nay tới đây thôi. Em có thể nghỉ rồi


      bước thêm vài bước, túm lấy chiếc áo khoác choàng lên vai. Nhưng khi chuẩn bị quay Iris ngã vật xuống sàn, mặt cắt còn chút máu.


      -Iris !


      hốt hoảng lao tới đỡ con bé dậy, vừa lúc Gia Hy bên ngoài nghe có tiếng động bèn chạy vào.


      -Iris, Iris. Trời ơi, làm gì tiểu thư hả?


      -Tôi… - ú ớ, biết sao. Trong tình huống này gì cũng dở -Nó … tự dưng ngã xuống đất.


      -Tôi gọi cấp cứu –Gia Hy


      -Gọi gì nữa? Nhà có xe ? Tôi chở nó gắt


      -Ơ.. có. chiếc trong gara…


      đợi Hân hết câu vội xốc Iris lên. Vậy là… lần thứ hai trong vòng nửa tháng, phải đưa vào viện





      - uống chút nước .


      nhận chai nước từ tay Gia Hy. Bình thường hay khiêng đồ nặng nên thiết nghĩ bế tay vấn đề gì. Tuy vậy, con bé phải là béo ngoài sức tưởng tượng của . Chỉ từ sân bệnh viện vào tới phòng cấp cứu mà người ướt sũng, thở hồng hộc. nốc mạch cả nửa chai nước suối.


      -Con bé sao rồi? – hỏi, “giả vờ” quan tâm


      -Ờ, bác sỹ vừa cấp cứu xong. Chắc là sao.


      ngẩn người, ngạc nhiên:


      -Sao biết là sao?


      - cũng phải lần đầu. Vậy thôi


      Gia Hy nhún vai. Điều này khiến bận tâm suy nghĩ thêm lúc nữa.


      -Con bé bị vậy, báo cho ba mẹ nó biết à?


      -Có báo cũng chẳng ích gì


      -Tại sao?


      buộc miệng, rồi bản thân cũng thấy kỳ lạ. Ít khi tò mò về ai đó đến thế. Có thể vì lâu tiếp xúc với người ngoài, còn Iris chạm mặt hàng ngày trong cả tuần rồi, có cảm tình cũng hẳn.


      Đôi khi, chỉ đôi khi thôi, nhìn thấy con bé ngồi thu lu ở góc, cũng có chút muốn chia sẻ với nó. Nhưng bản thân Iris giống như xây sẵn bức tường rào vô hình, khiến người khác sao chạm đến được. “Người khác” ở đây dĩ nhiên bao gồm cả .


      Gia Hy kể rằng Iris là đứa con duy nhất của ông bà chủ, khi sinh nó ra cũng là lúc mẹ nó mất vì sinh khó, còn nó thể tạng yếu ớt, các bác sỹ vẫn bảo nó sống nổi đến 10 tuổi. Ba nó phần đau vì mất vợ, phần khác giận vì có con cũng chẳng có người hương khói, nên cũng chẳng mấy quan tâm đến nó. Kết quả là Iris bị đùn đẩy qua nhiều nhà họ hàng khác nhau chăm sóc. Nó lớn dần lên trong ghẻ lạnh của những người mà nó gọi là họ hàng ấy.


      Y học dần tiến bộ. Có vị bác sỹ ở Mỹ bảo với ba Iris là có thể chữa khỏi cho nó. Thế là Iris được sang Mỹ cùng ba, nó sống ở đó vài năm, hóa trị đằng đẵng, đau đớn tột cùng, nhưng rồi cũng chẳng có kết quả. Người ta cố gắng cho nó thêm hy vọng, nhưng rồi nó nhận ra chẳng khá hơn. Cho dù có hết bệnh sao? Ba nó có vợ mới, với thằng con đẹp trai như Tây thỉnh thoảng vẫn lôi nó ra mắng bằng thứ tiếng nó chỉ hiểu bập bõm. chịu nổi cảm giác làm người thừa, Iris viết lại lá thư rồi xách vali về nước.


      Hiển nhiên, ba nó để con mình lang thang đây đó. Với đống tài sản kết xù, ông trích ra ít xây cho nó căn biệt thự để mất tiếng với thiên hạ, rồi rước Gia Hy về để dễ bề chăm sóc nó.


      -Kể ra cũng gần 2 năm rồi, thỉnh thoảng Iris lại bị ngất như vậy –Gia Hy tiếp, kèm theo tiếng thở dài –Nhưng lần nào nó cũng vượt qua được. Trừ chuyện đó ra nó sống ổn và sống khỏe. Tôi nghĩ cuộc sống trong nước khiến nó thoải mái hơn.


      -Nghe con bé cũng đến nỗi tệ lắm –Dĩnh Phong lại khịt mũi.


      -Nếu tiếp xúc với Iris nhiều hơn như vậy. Iris có vẻ ngoài xấc xược nhưng ra nó rất biết nghe lời –Gia Hy , đoạn áp bàn tay vào ngực trái của mình –Hãy dùng chỗ này nhiều hơn tí, ông giáo trẻ à.


      im lặng, đắm mình trong dòng suy tưởng trong khi Gia Hy vội đứng dậy.


      -Tôi hoàn tất giấy tờ . trông Iris giúp tôi lát.


      -À, Gia Hy này – đột ngột gọi giật lại, ấp úng


      -Sao cơ?


      - ra… chỉ Iris, cả cũng đến nỗi tệ như tôi nghĩ.


      Gia Hy mỉm cười tinh ý


      -Muốn nhờ vả gì à, ông giáo trẻ?


      -Haha. Mua giúp tôi ổ bánh mì nhé


      -OK


      giữ nụ cười hiền môi. Gia Hy rồi, nhổm dậy, tiến sát hơn đến vách kính ngăn phòng Iris. Nó vẫn thiếp dưới ống thở ô-xy, gương mặt hiền lành đến lạ.


      sai rồi.


      Iris có lỗi với những gì xảy ra với , cả Gia Hy cũng vậy. ghét họ, châm biếm họ chẳng qua vì ganh tị với họ, bởi vì họ có cuộc sống bình thường mà có khát khao cũng có được.


      Nhưng ra những người như Iris, dưới vỏ bọc bóng bẩy, hào nhoáng kia có hơn là bao?
      lazybee thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 3



      Chỉ có những người sắp chết mới hiểu cuộc sống đáng giá đến nhường nào, dù là sống cách lay lất.


      Gió đập vào khe cửa sổ phát ra những tiếng rên ư ử rờn rợn khiến Dĩnh Phong giật mình tỉnh giấc. vươn mình, ngáp dài uể oải.


      Ánh đèn vàng trong phòng bệnh của Hải Như khiến có chút thoải mái. tiện tay kéo chăn lên đắp cho bạn , đoạn sải bước ra ngoài. Trăng dường như chỉ vừa lên.


      Dĩnh Phong thích cảm giác dạo bên hành lang của bệnh viện. Ngày cũng như đêm, lúc nào cũng có những bóng người hối hả lướt qua nhau. có những tính toán so đo, cần biết ai tốt ai xấu, với những bệnh nhân này, điều họ bận tâm nhất chỉ đơn giản là sống hoặc chết. Cuộc sống mỗi ngày đều trôi qua rất đơn giản.


      Dĩnh Phong châm điếu thuốc, rít hơi dài. Mắt như bị thôi miên bởi màn đêm bên ngoài, cũng tăm tối như chính cuộc đời , bất giác khẽ cười.


      - thấy biển cấm hút thuốc à?


      Giọng ai đó vang lên khiến giật mình, dáo dác nhìn quanh. điệu của giọng này hiển nhiên rất thân quen.


      -Iris? Em làm gì ở đây?


      Qủa nhiên dưới lan can mà đứng mà mái tóc chi chít màu quen thuộc. Iris ngẩn đầu lên nhìn , vẻ uể oải:


      - có thể dạo, còn tôi à?


      -Nhưng… giờ này…


      Mắt liếc nhanh qua chiếc đồng hồ lớn treo ở sảnh chính bệnh viện. Hai giờ sáng hơn kém, vậy con bé này làm cái quái gì ở đây trong khi những bệnh nhân khác lăn ra ngủ khì thế nhỉ?


      Dĩnh Phong suy nghĩ lại hồi, cuối cùng quyết định rằng con bé này làm gì cũng chẳng liên quan gì đến . Đằng nào nó cũng quay lại nhìn đăm đăm ra ngoài. quẳng điếu thuốc xuống đất, giẫm cho tắt gạt tàn rồi quay trở lại phòng Hải Như, vừa vừa huých sáo.


      Nhưng… con bé ngồi đó chỉ có mình.


      Chân đột nhiên dừng hẳn lại. đứng đó hồi lâu, tâm trí như bị lôi tuột về những bức vẽ ban chiều nhìn thấy.


      Chiều nay Gia Hy nhờ Dĩnh Phong chở về biệt thự để thu dọn ít đồ đem vào viện cho Iris. Trong lúc rảo bước quanh nhà chờ Gia Hy, nhìn thấy mớ giấy vẽ mà chính tay quẳng xuống đất. Tất cả đều chỉ mô tả cảnh tượng duy nhất : cảnh mặt trời lặn biển.


      “Nếu như sinh mệnh của con người cũng được báo trước như mặt trời tốt biết mấy, ít ra nó biết bao giờ mình phải dừng lại và bao giờ được tái sinh.”


      - làm gì vậy?


      Iris ngạc nhiên hỏi khi thấy Dĩnh Phong quay lại ngồi cạnh nó.


      -Cảm giác ngồi mình trước đêm rất đáng sợ – , hiển nhiên phải câu trả lời cho điều nó vừa hỏi. Nó đột ngột hiểu ra.


      - cút , tôi cần ai thương hại.


      -Trước giờ tôi chẳng thấy ai đáng thương hại hơn chính tôi cả – trả lời cộc lốc, rồi đứng dậy kéo tay nó – thôi, tôi dẫn em đến nơi.


      - đâu chứ? Tôi


      - !!!


      -


      -Chúng ta ra biển – – Tôi muốn em nhìn thấy biển sinh ra, chứ phải chết .


      Cánh tay Iris buông thõng xuống, thẫn thờ. Nó nhìn Dĩnh Phong qua cặp mi đọng đầy những hạt sương…





      Dĩnh Phong phủ nhận hỏi Gia Hy về Iris và biết về con bé nhiều hơn tất cả những người trước giờ quan tâm. Ban đầu cũng hiểu tại sao mình lại phí thời gian cho con bé như vậy, nhưng khi ngồi cạnh nó trước biển, nghe nó ậm ừ giai điệu đáng chán nào đó và ngắm mặt trời lên, mới thấy những gì bỏ ra đều là xứng đáng.


      Mặt trời lên, ánh lên thứ ánh sáng rạng rỡ, đẹp đến chói lóa. nhìn bình minh, nhưng phải bình minh của tạo hóa mà là bình minh trong mắt nó.


      cảm giác hạnh phúc khi làm được gì cho ai đó rất đặc biệt.


      -Đẹp – Iris khẽ lẩm bẩm


      -Ừ, cũng như những bức vẽ của em – mỉm cười phụ họa, để tâm đến vẻ ngạc nhiên của nó.


      Đôi mi nó khẽ cụp xuống, nó cười cười, bất giác nhìn .


      - ra nếu nhìn kỹ, trông thầy cũng đến nỗi tệ lắm.


      -Bộ bình thường nhìn tệ lắm sao? – ngạc nhiên hỏi


      -, nhưng bộ râu khiến thầy trông cứ như thằng dở hơi – Nó bật cười khúc khích, nhưng khi thấy vẻ lúng túng của nó bèn ậm ừ, đổi đề tài – Em khát nước


      - xe có nước. Để thầy lấy.


      chạy ra ngoài. Vừa đến bãi cát, dợm bước chậm lại, ngoái lại dáng người nhắn của nó. Tim nhói lên, đau điếng.


      Khi Dĩnh Phong trở lại, Iris còn ngồi bãi cát nữa. Dáng người bé xíu của nó lọt thỏm dưới mặt nước biển, ngập tới ngang ngực. hoảng hốt chạy xuống nắm tay nó kéo lại.


      -Em làm gì vậy hả?


      trả lời, khẽ cười. thấy trong mắt nó có nước.


      -Thầy tưởng em tự sát sao?


      gì, tay thả lỏng ra, nhưng vẫn nắm chặt vai nó. Nó hất mặt, chỉ cho thấy những tia màu vàng lan ra mặt nước


      -Em muốn biết, phía xa ánh mặt trời kia có gì. Người ta thường sau cơn mưa có cầu vồng, sau màn đêm là ánh sáng. Vậy, sau cái chết là điều gì hở thầy?


      nhìn nó, lần này cả mắt cũng long lanh nước.


      Ra vậy. Đó là lý do Iris vẫn luôn ngồi ngó đăm đăm vào màn đêm. Nó phải nhìn vào bóng tối, mà là nhìn thẳng vào cái chết chờ đợi nó.


      Đối mặt với nó hàng ngày, ngẫm nghĩ về nó hàng ngày. mình.


      Iris…


      lazybee thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 4



      -Phong à, Phong.


      Tiếng Hải Như gọi làm Dĩnh Phong giật mình đánh rơi cả cốc nước. ngước mắt nhìn lên


      -Hả? Sao em?


      -Em thấy thẫn thờ nguyên ngày nay? – Như nắm tay, kéo ngồi xuống giường của mình – em biết , có gì khó khăn phải ? Có phải là tiền viện phí của em? Em ổn rồi, chúng ta có thể như những lần trước, trốn viện được mà.


      -Khờ quá, những việc thế này có thể lo liệu được – cười, nắm chặt tay –Nghe lời , cố gắng tĩnh dưỡng mới hết bệnh hẳn được chứ.


      Như có vẻ vẫn chưa tin mấy, nhưng vẻ cương quyết của khiến dám hỏi nhiều. nhặt lại cốc nhựa vừa rơi xuống đất, bảo:


      - ra ngoài lấy nước.


      được vài bước, bất giác nhớ ra điều gì đó


      -À, Như này.


      -Hở?


      -… Bộ để râu xấu lắm hở?





      Quầy thu tiền ở bệnh viện lúc nào cũng chật ních người. Dĩnh Phong khó khăn lắm mới có thể thoát ra khỏi đó. lẩn thẩn, thở dài nhìn số tiền tờ biên lai, con số mà lúc bình thường có mơ cũng dám nghĩ đến.


      Con người khi túng tiền thường nghĩ đến nhiều biện pháp khác nhau, trẻ con xin, lớn hơn tí nữa mượn. Người lớn hơn và lì hơn nữa chỉ còn cách cướp. Dĩnh Phong phải trẻ con, nhưng cũng tệ đến nỗi nghĩ đến cách chặn ai đó lại cướp. Những thằng đầu đường xó chợ như , khi còn đường để lựa chọn chỉ còn cách “vay”.


      Về cơ bản, “vay” cũng tương tự như “mượn”, chỉ là “mượn” khi trả bạn gửi lại đúng số tiền đó, còn “vay” phải thêm vào con số kha khá khác nữa. Hiển nhiên người ta chỉ có “vay nặng lãi” chứ chẳng ai “mượn nặng lãi” bao giờ.


      Cái giá của việc vay nặng lãi mà trả kịp cũng rất đa dạng. chỉ là tưới sơn vào nhà kèm theo vài ba lời hăm dọa, nặng có thể là bắt cóc, tống tiền, hoặc xẻo vài phần của cơ thể.


      Dĩnh Phong vừa vừa cười. Tâm trạng sau khi trả xong tiền viện phí còn nặng nề hơn lúc chưa trả cả trăm lần.


      -Dĩnh Phong ca ! Dĩnh Phong ca !


      Mải nghĩ, để ý tới hai ngược chiều, vừa vừa vẫy mình. Lúc tiếng gọi sát bên mới giật mình nhận ra cái dáng quen thuộc của Iris.


      -Dĩnh Phong ca ! –Con bé nhìn , nở nụ cười rạng rỡ.


      -Iris, Gia Hy ? – ngạc nhiên hỏi –Hôm nay xuất viện à?


      -Vâng. Bác sỹ tình hình Iris ổn nên tôi đón nó về luôn. Dù gì ở nhà cũng thoải mái hơn.


      Gia Hy đáp, Iris đứng bên cạnh vẫn nhìn cười nham nhở khiến ngượng nghịu liếc sơ lại mình. Chắc chắn sáng nay xem kỹ mình chẳng dính chút nhớt nào mặt mà. lúng túng :


      -Về nghỉ ngơi, tĩnh dưỡng . Cho em nghỉ vài hôm rồi thầy lại đến dạy nhé.


      -. Mai Dĩnh Phong ca đến nhé –Iris nũng nịu , gương mặt nó hơi ửng đỏ.


      -Dĩnh Phong ca?


      - phải Dĩnh Phong ca hơn Iris 3 tuổi sao? gọi Dĩnh Phong ca lẽ lại gọi Dĩnh Phong tỷ?


      -Em xem nhiều phim kiếm hiệp quá rồi – bật cười lớn, đoạn vỗ lên đầu nó –Ừ, mai thầy đến.


      chào tạm biệt rồi nhìn theo đến khi Gia Hy kéo tay Iris khuất hẳn. Con bé vẫn cố ngoan cố quay lại vẫy vẫy . tủm tỉm cười, xoay người hướng về phòng Hải Như, bất giác sượng trân


      đứng trước mặt từ lúc nào…


      .


      - lúc nãy… là ai vậy ?


      Phải mất rất lâu, Hải Như mới thốt lên câu hỏi vẫn đeo bám nhiều giờ liền. Dĩnh Phong loay hoay với bịch cháo vừa mua, nghe thế bèn bảo:


      -Học trò , hôm trước có bảo công việc chú Tùng giới thiệu chính là dạy kèm cho nó.


      Hải Như ậm ừ, nhưng gì nữa. biết ý bèn nghiêng người, tủm tỉm hỏi:


      -Sao vậy? phải em ghen chứ?


      - vừa xấu vừa hôi. Ai thèm thích mà ghen với chả tị.


      -Phải đó? – cười cười, càng áp sát mặt vào mặt hơn –Có là em nghĩ vừa xấu vừa hôi ?


      -Đồ đáng ghét.


      Hải Như đẩy ra, gương mặt ửng lên màu hồng như mận chín. cười đắc ý, đoạn nhàng xích đến gần , cầm tay áp vào ngực mình.


      -Em biết ? Trái tim của Dĩnh Phong này chỉ có duy nhất ngăn, và ngăn đó dành trọn cho Lâm Hải Như rồi. Những gì chọn, mãi mãi thay đổi. Cho dù bất cứ chuyện gì xảy ra, cũng ai thay thế được Lâm Hải Như ở trong tim cả.


      Hải Như mỉm cười ấm áp. rụt tay lại, ngượng ngùng .


      -Đồ ngốc, em hiểu gì cả. Mặc xác , em… ăn cháo .


      Dĩnh Phong nhìn người lúng túng cầm chén cháo lên, mỉm cười mãn nguyện. biết Như hiểu ý . Từng lời từng chữ vừa rồi đều rất thực. có thể lừa dối cả thế giới này, trừ Hải Như…
      lazybee thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :