1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Cám ơn em, em yêu - Quế Tiểu Văn (2.1 /10) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CẢM ƠN EM, EM



      Tác giả: Quế Tiểu Văn

      Thể loại: đại, HE.

      Độ dài: 10 chương.

      Converter: ngocquynh520

      Editor: Tử Thiên Băng

      Poster: MeOw

      Truyện edit để chia buồn MeOw lại già thêm tuổi, mong sinh nhật năm nay của ấy tràn trề nước mắ… ấy nhầm, hạnh phúc.

      Giới thiệu


      “Thẳng thắng mà , tôi rất xem trọng ấy, nhưng hề thích ấy”.

      Từ lần gặp mặt đầu tiên hồi đại học, Mục Cảnh Vũ biết, Lê Doãn Nhi phải là món ăn mà muốn.

      rất thông minh, năng lực phải bàn, vóc dáng càng khỏi phải nhắc.

      Chỉ tiếc, mẫu con thích là loại có thể lên được phòng khách, xuống được dưới bếp, hiền thục dịu dàng.

      Khi hai người bước ra ngoài xã hội, vô cùng hữu duyên vào cùng công ty thiết kế.

      Tiếp theo, lại thấu hiểu lẫn nhau cùng gây dựng nghiệp, thậm chí trở thành bạn bè rất thân thiết.

      Nhưng mà, hai người tuyệt đối thể trở thành người , chứ chi là nắm tay cùng nhau cả đời…

      Cho đến khi – “Em …”. Ba chữ thốt ra từ miệng .

      biết đây là bùng nổ cảm xúc, di chứng của hai năm xa cách, hay là lời tâm?

      Hai năm trước, Lê Doãn Nhi với muốn từ chức.

      Hai năm sau, mới biết, ra đây là cuộc hành trình “trị thương – học cách quên ”.

      Hai năm qua, cố gắng quên , nhưng lại phát bóng dáng kia căn bản cách nào xóa được.

      Hôm nay, quyết định mình thể làm tiểu quỷ nhát gan nữa, phải dũng cảm đối mặt với tình .

      làm sao có thể tiếp tục làm đào binh tình đây?

      (Đào binh: Binh lính phản bội, bỏ trốn – Đào binh tình : Trốn tránh tình ).​

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 1 (1): Mới bắt đầu quen biết

      “Cảnh Vũ, cậu có nghe ?”.

      Trong phòng làm việc rộng lớn của Hội học sinh trường đại học A, người vừa lên năm ba đại học cũng là đương nhiệm Phó hội trưởng Mục Cảnh Vũ vùi đầu vào công việc, mà vị Hội trưởng Chu Trung Kỳ lại cực kỳ nhàn nhã ngồi phía trước , ngưỡng mộ nhìn bánh donut và cà phê mà Mục Cảnh Vũ mới được đàn em nữ lớp dưới tặng, thuận tay lấy làm thức ăn và trà chiều để tán gẫu chuyện bát quái trong trường.

      “Cái gì?”. Mục Cảnh Vũ mở miệng trả lời Chu Trung Kỳ, nhưng mắt vẫn nhìn chằm chằm vào màn hình vi tính, đôi tay di động bàn phím nhanh như chớp.

      Tháng sau Hội học sinh phải tổ chức hoạt động ăn mừng ngày kỷ niệm thành lập trường, lẽ ra người thiết kế hoạt động vốn là Chu Trung Kỳ, chỉ là lại ta giao hết mọi thứ cho xử lý.

      Chu Trung Kỳ rất lý lẽ hùng hồn —- dù sao cậu cũng trở thành Hội trưởng tiếp theo của Hội học sinh, vừa đúng lúc có thể mượn cơ hội này làm quen với quyền lợi và nghĩa vụ của Hội trưởng.

      Kết quả là, khiến cho Phó hội trưởng bận tới mẻ đầu sứt trán, Hội trưởng mang hình ảnh hết sức đối lập là rảnh rỗi quá mức.

      “Chuyện lớn của cậu, thế nhưng cậu lại biết?”. Chu Trung Kỳ kinh ngạc lên giọng hỏi.

      “Chuyện lớn gì?”.

      “Chậc chậc, Cảnh Vũ này, thỉnh thoảng cậu cũng nên chú ý đến phái nữ quanh mình chút, bằng những đàn chị, đàn em nữ, bạn học của cậu rất đau lòng đó”. Chu Trung Kỳ cảm thấy rất chi là uổng phí cho cái dung mạo tốt đẹp của Mục Cảnh Vũ, dùng để tán quả thực là quá đáng tiếc mà.

      “Đàn , rốt cuộc muốn gì?”. Mục Cảnh Vũ hết cách đối với vị đàn lưu manh này.

      “Được rồi, muốn thế này, cậu có biết nữ đàn em nổi tiếng mới nhập học ?”

      Mục Cảnh Vũ lắc đầu.

      “Trình độ của ấy nổi danh thua gì năm đó lúc cậu mới vào đại học A, bất kể mặt nào cũng vô địch. Biện luận, ca hát hay đọc, viết Văn, thậm chí ngay cả thể dục cũng ổn, quan trọng nhất là… ấy là người siêu tích cực”.

      Dứt lời, Chu Kỳ đợi chờ phản ứng của Mục Cảnh Vũ.

      ngờ lại hề có phản ứng gì.

      người đàn ông nghe đến “rất tích cực” mà có phản ứng, bình thường chỉ có hai khả năng. Thứ nhất, có hứng thú với phụ nữ, thứ hai, vô cùng tự tin với bản thân.

      Mục Cảnh Vũ hẳn là loại thứ hai ?

      ra tình huống tân sinh mới nhập học làm oanh động khắp nơi ở đại học A thường gặp lắm, nhưng hai năm gần đây lại xuất tới hai vị, ta mới vừa nghe , người còn lại chính là vị ngồi trước mặt ta.

      Lúc Mục Cảnh Vũ mới nhập học, với ngoại hình tuấn tú liền lập tức bị chú ý, mắt to mày rậm lại thâm thúy nên từng bị hiểu lầm là con lai, nhưng chỉ có ngoại hình xuất sắc mà thôi, chỉ trong học kỳ ngắn ngủi đánh bại tất cả tài trong trường, thậm chí đại biểu trường đoạt giải quán quân Tân sinh biện luận quốc gia, từ đó xuất trong bảng các nhân vật phong vân có địa vị trong đại học A.

      Cùng là nam nhân, Chu Trung Kỳ nên ghét , dù sao cũng cướp bao nhiêu là ánh mắt hâm mộ của con nhưng ta cách nào ghét bỏ được.

      Mục Cảnh Vũ chắc chắn là có tự tin với bản thân rồi, tự tin của tuyệt đối phải là khoác quá lời, mà là có thực lực để tự tin.

      người đàn ông có thể khiến đàn ông phải xem trọng, đồng thời cảm thấy tỏ mò, đàn ông như thế rốt cuộc động lòng với người phụ nữ như thế nào?

      “Cậu có hứng thú ?” Chu Trung Kỳ hỏi tới.

      có”. Lực chú ý của Mục Cảnh Vũ lại dời về máy tính.

      Chu Trung Kỳ nheo mắt lại, ngụm giải quyết nốt cái bánh donut, ta phủi phủi bột đường tay, làm nên cái quyết định.

      muốn ấy tham gia Hội học sinh, nhiệm vụ này giao cho cậu nhé, Cảnh Vũ”.

      Rốt cuộc Mục Cảnh Vũ cũng thôi gõ bàn phím, nhướn mày nhìn Chu Trung Kỳ.

      muốn cậu thuyết phục ấy làm cán bộ của Hội học sinh, cứ quyết định vậy ”. Chu Trung Kỳ vỗ vỗ vai Mục Cảnh Vũ.

      ta có ác ý, chỉ là rất hiếu kỳ, muốn biết khi người đàn ông vô cùng tự tin đụng phải người phụ nữ cũng tự tin đầy người như mình kết quả thế nào?

      Bây giờ nhớ lại, Lê Doãn Nhi thừa nhận, ấn tượng đầu tiên của về Mục Cảnh Vũ rất là mâu thuẫn.

      Mục Cảnh Vũ quả nhiên y như lời hình dung của các bạn học nữ, thân hình cao lớn mạnh mẽ do thích chơi bóng và tập quyền. Dung mạo tuấn lãng, phong cách ưu nhã, học hành xuất chúng… Tóm lại, chính là người đàn ông hoàn hảo tập trung hết tất cả các ưu điểm.

      Đàn ông như vậy, phải ngưỡng mộ quá khó rồi.

      Chỉ là, khi đến phòng học, lúc quét tầm mắt qua cũng có đặc biệt dừng lại hay kinh ngạc gì, điều này khiến người trước giờ kiêu ngạo vì dung mạo của mình là hơi vui.

      “Chào em, muốn tìm người tên là Lê Doãn Nhi, xin hỏi ấy có ở đây ?”. Mục Cảnh Vũ hỏi.

      hỏi câu này khiến Lê Doãn Nhi càng vô cùng vui nữa, vào đại học A hai tháng nay, đàn , đàn chị, giáo , thậm chí là nhân viên có ai biết là Lê Doãn Nhi đâu? Thế nhưng lại đứng trước mặt hỏi: Lê Doãn Nhi có ở đây ?

      ấy có ở đây”. Sau đó quay đầu .

      Tóm lại, lần đầu tiên Mục Cảnh Vũ và Lê Doãn Nhi gặp nhau, cả hai đều có cảm tình với nhau.

      biết mà tổn thương lòng tự ái, vì thái độ khinh miệt của mà nhíu mày.

      Sau lại, Mục Cảnh Vũ cũng có thuyết phục Lê Doãn Nhi gia nhập Hội học sinh thành công, bởi vì ngay cả mặt cũng gặp được, cuối cùng Chu Trung Kỳ tự mình ra tay, Lê Doãn Nhi mới gật đầu đồng ý gia nhập đảm nhiệm chức cán bộ năm nhất.

      Trong cuộc thảo luận thông lệ của Hội học sinh Mục Cảnh Vũ trông thấy lý lịch của Lê Doãn Nhi mới biết, ra đàn em nữ lễ phép đó chính là Lê Doãn Nhi.

      Tầm mắt của giao nhau giữa trung của bàn hội nghị, Lê Doãn Nhi đầu tiên là cười lạnh, rồi dời mắt , tựa như làm vậy có thể thắng phần nào đó.

      Mục Cảnh Vũ cũng có ý kiến gì, nếu như cũng như , chẳng phải là quá ngây thơ rồi sao.

      Khóe miệng hơi nhếch, tiếng nào.

      ngờ Lê Doãn Nhi vừa hay liếc mắt đúng lúc nhếch môi, cho đó là giễu cợt, địch ý của đối với càng tăng thêm.

      Cho nên, sau khi Lê Doãn Nhi tham gia hội học sinh, mọi thứ đều nhằm vào , bất kể là trong hội nghị hay thảo luận hoạt động của Hội học sinh, Lê Doãn Nhi đều coi là kẻ địch, lần nào cũng cố ý đề xuất ra kết hoạch hoặc thiết kế hoạt động tốt hơn .

      Mục Cảnh Vũ lúc đầu rất kinh ngạc, biết mình đắc tội vị mỹ nữ này chỗ nào, cười với tất cả thành viên trong Hội học sinh, duy chỉ có là luôn hất hàm, có thể cần mở miệng với .

      muốn phải lấy lòng thích mình, cho dù có là mỹ nhân cũng vậy.

      Mục Cảnh Vũ ngược lại nghĩ, cảm thấy thế này ra cũng tệ, và Lê Doãn Nhi nhờ thế mà trở thành hai cây trụ của Hội học sinh, có cạnh tranh mới có tiến bộ, thực lực của Lê Doãn Nhi thể khinh thường, Mục Cảnh Vũ khỏi ngày càng bội phục .

      “Này, Cảnh Vũ, mau điền cái này !”. Chu Trung Kỳ kéo ghế lại, xoay ghế, vắt chân ném tờ đơn cho Mục Cảnh Vũ.

      “Đây là cái gì?”

      “Đơn tiến cử Hội trưởng Hội học sinh”. Chu Trung Kỳ nằm ghế dựa, cười nhìn Mục Cảnh Vũ, “ muốn tiến cử cậu, gì cậu cũng được từ chối”.

      Mục Cảnh Vũ than , sai lầm lớn nhất trong cuộc sống đại học của chính là bị đàn này để mắt tới, bắt đầu từ khi vào Hội học sinh còn đường về.

      cầm bút lên điền vào đơn.

      “Cậu cũng biết Hội trưởng Hội học sinh là do giảng viên, hoặc người đại diện của trường tiến cử, sau đó bỏ phiếu bầu chọn, rất coi trọng cậu, cậu trở thành Hội trưởng tiếp theo là tám chín phần mười rồi”.

      Mục Cảnh Vũ im lặng nhìn đàn cái.

      biết cậu thích, nhưng trừ cậu, tìm được người nào khác, cũng chỉ có cậu có thể trở thành người nối nghiệp ưu tú của , ha ha ha”.

      Chu Trung Kỳ khoe khoang cười to, cảm thấy xấu hổ chút nào.

      “Vì những lời này của mà em càng tình nguyện”.

      “Ha ha, đừng vậy, cậu có thể học theo , tìm “tài năng ưu tú chăm chỉ trác tuyệt” làm Phó hội trưởng, thế là cậu có thể nhàn nhã thôi làm Hội trưởng”.

      “Em có như ”. Mục Cảnh Vũ tức giận , cả năm nay đúng là bị “rèn luyện” tới sắp chết luôn rồi.

      , cậu chọn được Phó hội trưởng chưa? đề cử người”.

      “Ai?”.

      “Lê Doãn Nhi”.

      Mục Cảnh Vũ nhíu nhíu đôi mày rậm tuấn, “ ấy rất ưu tú, chỉ là…”.

      “Chỉ là ấy với cậu hợp, sợ rằng luôn luôn làm trái lại cậu”. Chu Trung Kỳ ra tâm đắc của việc quan sát suốt năm nay.

      ra cũng thể gọi là tâm đắc của ta, phải là toàn bộ Hội học sinh ai cũng nhìn ra hết, Lê Doãn Nhi khi chạm phải Mục Cảnh Vũ, toàn thân y như con nhím, xù bộ gai nhọn lên.

      Mục Cảnh Vũ cảm thấy Chu Trung Kỳ có thể vinh quang đoạt hạng nhất trong “Bảng xếp hạng đùa dai rắc rối” rồi, mở bình ai biết trong bình có gì, đây đúng là sở trường của ta!

      “Chỉ là ấy còn , sợ có các đàn đàn chị năm hai và năm ba phục”. Nếu , bàn về năng lực, Mục Cảnh Vũ cảm thấy Lê Doãn Nhi hoàn toàn có thể đảm nhiệm.

      Chu Trung Kỳ vỗ vai Mục Cảnh Vũ, “ tin tưởng cậu phải là loại người để tâm người ta nghị luận thế nào?”.

      “Em đúng là quan tâm, bất quá em thấy cần thiết phải tìm người oán hận mình để làm trợ thủ”. Đến lúc đó nếu cái gì cũng làm trái lại Hội trưởng là … Ai, muốn làm Hội trưởng chuyên chế độc tài, ví dụ mọi người có ý kiến hay đề xuất dùng được sao, nhưng Lê Doãn Nhi đôi khi “vì ưa mà phản đối”, hoàn toàn chống lại .



      Chương 1 (2):

      “Hỏi chứ, rốt cuộc cậu chọc ấy cái gì thế?”. Đây là điều Chu Trung Kỳ luôn luôn hiếu kỳ.

      Mục Cảnh Vũ nhún nhún vai: “ biết”. Ngay cả cũng chả .

      vẫn rất muốn tác hợp cho hai người, nam tuấn nữ dật, năng lực cũng hạng nhất, mức độ tự tin phân cao thấp, đúng là trời sinh cặp”.

      “Cái nhìn của em ngược lại với , quá giống nhau thể hợp nhau”.

      “Cậu coi trọng ấy sao?”

      , thẳng thắng mà , em rất coi trọng ấy”. Năng lực của Lê Doãn Nhi rất tốt, ưu tú lại có tài hoa, rất khó để xem trọng.

      “Nhưng em thích ấy”.

      thế là sao? cho rằng cứ là đàn ông đều thích kiểu người như ấy, vậy là khẩu vị của cậu thấp hơn thế này à?”.

      Suy nghĩ của Chu Trung Kỳ khiến Mục Cảnh Vũ bật cười.

      “Có lẽ vậy, em thích kiểu nữ sinh nhu nhược mảnh khảnh cần được bảo vệ”.

      “Ồ ồ, tiếc quá, thấy hai người rất xứng đó”.

      “Lời này của nếu để Doãn Nhi nghe thấy, dám ấy cho cái bạt tai đấy!” Dựa theo tính cách hay bốc hỏa của chắc là vậy rồi.

      “Cũng có thể, ấy đúng là quá nóng bỏng, chân dài ngực đầy đặn, chậc chậc… Tiếc là có bạn rồi, bằng …”.

      “Đàn , xin nên tưởng tượng ra mấy thứ hạ lưu trong văn phòng của Hội học sinh thần thánh chúng ta”. Mặc dù cũng cảm thấy dáng người của Lê Doãn Nhi chuẩn đến khỏi bàn.

      “Ha ha, được rồi được rồi, vậy cậu từ từ bận , ra khỏi đây để tiếp tục “tưởng tượng hạ lưu” nhé”.

      Sau đó, Mục Cảnh Vũ quả nhiên với số phiếu áp đảo lên làm Hội trưởng Hội học sinh, hơn nữa còn đưa kẻ luôn đối chọi với mình là Lê Doãn Nhi lên làm Phó hội trưởng.

      Lê Doãn Nhi vô cùng kinh ngạc, nhưng vẫn tiếp nhận chức vị, hơn nữa còn “tẫn chức trách” tiếp tục gây chiến với Mục Cảnh Vũ, mãi cho đến khi Mục Cảnh Vũ sắp tốt nghiệp, đề cử làm Hội trưởng tiếp theo.

      Chẳng qua, cũng còn cơ hội đối chọi với nữa, bởi vì tháng sau, Mục Cảnh Vũ thuận lợi tốt nghiệp rồi nhập ngũ làm quân nhân.

      Đó là năm quen biết giữa .

      “Các vị đồng nghiệp, hôm hay chúng ta hoan nghênh hai vị tinh chính thức gia nhập ‘Mộ Trừng’ của chúng ta, đó là – Mục Cảnh Vũ và Lê Doãn Nhi”.

      Được ông chủ dẫn đầu vỗ tay, các đồng nghiệp nam đặc biệt vỗ hăng hái, đồng nghiệp nữ cũng nhiệt tình kém, chỉ là nhân viên phái nữ tương đối e lệ, ra vẻ mừng rỡ chói mắt quá mức như phái nam.

      Bởi vì các tân nhân viên trong hôm nay khỏi quá tuyệt rồi.

      Nam đẹp trai nữ nóng bỏng, tuấn nam nghiêm túc mỹ nữ độc thân, tổ hợp vui tai vui mắt mà.

      “Cảnh Vũ, Doãn Nhi, tôi nghe hai người đều tốt nghiệp ở đại học A, kém nhau hai tuổi, hai người có quen nhau vậy?”.

      Ông chủ hỏi hai người.

      Mục Cảnh Vũ và Lê Doãn Nhi, tôi nhìn , nhìn tôi, trong mắt cả hai lóe lên tia mơ hồ.

      Lê Doãn Nhi mở miệng trước: “Đàn Mục ở hệ Thiết kế đại học A là nhân vật phong vân, trong trường có mấy ai biết ấy chứ”.

      “Doãn Nhi cũng là nhân vật nổi danh ở hệ Thiết kế đại học A, đàn như tôi đương nhiên nghe qua đại danh của ấy rồi”.

      “Ha ha, rất tốt, rất tốt”. Ông chủ tay kéo Mục Cảnh Vũ, tay kia kéo Lê Doãn Nhi, đặt tay hai người vào nhau.

      “Tôi quá may mắn mà, lần lại có cả hai vị đại tướng của đại học A, hi vọng hai người sau này dốc sức nhiều hơn vì “Mộ Trừng” của chúng ta”.

      Trong nháy mắt hai tay chạm vào nhau, tầm mắt hai người đồng thời giao nhau giữa trung.

      Mục Cảnh Vũ nở nụ cười đầy sức quyến rũ với nữ đàn em ưu tú này, nụ cười này mê đảo toàn bộ nhân viên nữ phía dưới, nhưng riêng Lê Doãn Nhi bất vi sở động.

      (Bất vi sở động: động tĩnh, dao động, bị thuyết phục…).

      chỉ lạnh nhạt giật giật khóe môi coi như đáp lại.

      Chỉ là mặc kệ phản ứng thế nào, toàn bộ nhân viên nam cũng sớm thần hồn điên đảo vì rồi.

      Cho nên khi ông chủ tuyên bố tối nay mở tiệc chiêu đãi người mới, đám nhân viên hô đển rất chi là nhiệt tình, sôi nổi dị thường.

      an bài của định mệnh khỏi quá trùng hợp rồi.

      Mục Cảnh Vũ khỏi mỉm cười.

      Sau khi tốt nghiệp bỏ cơ hội học nghiên cứu sinh mà nhập ngũ, bởi vì sớm xác định mục tiêu của mình – trở thành nhà thiết kế, hơn nữa hy vọng sau này có thể tự lập công ty thiết kế thuộc về mình.

      Mà nghề thiết kế này cần có kinh nghiệm chứ phải trình độ học vấn cao, cho nên học lên nữa.

      Sau khi xuất ngũ, ứng tuyển rất nhiều công ty thiết kế, cuối cùng chọn “Mộ Trừng” rất có danh tiếng ở phía Bắc này làm nơi khởi điểm.

      Chỉ là ngờ, người cùng trình diện hôm nay, lại là Lê Doãn Nhi mới tốt nghiệp đại học A của , xem ra “duyên phận” của hai người bọn họ lại tiếp tục…

      Chiều nay mọi người đến Hight, tất cả nhân viên của công ty gần như đều tham gia.

      Cực kỳ ràng, các nhân viên nam độc thân đều đến bên cạnh Lê Doãn Nhi ân cần mời rượu, mong mỹ nhân có thể nhiều hơn với mình mấy câu.

      Hơn mười giờ khuya, tiệc hoan nghênh cuối cùng cũng kết thúc, đoàn người tạm biệt lẫn nhau ở cửa quán rượu, ba người đồng nghiệp nam đột nhiên cãi nhau.

      Nguyên nhân họ cãi nhau là ai thuận đường với Lê Doãn Nhi nhất, có thể đưa về nhà.

      “Các mới uống rượu, cần đâu, tự tôi taxi về là được rồi”. Vẻ mặt Lê Doãn Nhi hơi mất kiên nhẫn, nhưng vì muốn đắc tội với đồng nghiệp, cố gắng uyển chuyển.

      Xem ra sau khi bước vào xã hội, sức quyến rũ của Lê Doãn Nhi hề giảm, chỉ là hiểu được nên khiêm tốn hơn… Mục Cảnh Vũ đứng bên thầm nghĩ.

      lái xe, để đón taxi đưa em về, Doãn Nhi”.

      “Bọn cũng có thể, Doãn Nhi, chúng ta cùng nhau đón taxi về”.

      Coi bộ cuộc tranh cãi vẫn chưa dừng được, trong đám đó còn có người uống say rất lịch , đưa tay lôi kéo Lê Doãn Nhi.

      “Xin lỗi, ra Doãn Nhi nhờ tôi, muốn vị đàn là tôi đưa ấy về”. Mục Cảnh Vũ kéo Lê Doãn Nhi ra sau thân hình cao lớn của , sau đó vừa cười cười với các đồng nghiệp nam khác, vừa ngoắc gọi taxi.

      Đợi taxi dừng lại, nhét Lê Doãn Nhi lên xe nhanh, sau đó bản thân cũng nhảy vào, đóng cửa xe, thuận lợi cách xa những kẻ háo sắc kia.

      “Cảm ơn…” xe, Lê Doãn Nhi với sắc mặt cứng đờ cảm ơn Mục Cảnh Vũ.

      đúng là nên cảm ơn , nếu phải có , biết nên ứng phó với mấy đồng nghiệp nam vì say rượu mà nổi sắc tâm kia thế nào, tiếp tục như vậy nữa, có thể nổi giận, cầm giày cao gót đập chết họ.

      “Đừng khách sáo”.

      Mục Cảnh Vũ cười như cười nhìn Lê Doãn Nhi.

      “Bảo vệ đàn em là trách nhiệm của đàn ”. Mặc dù đàn em này chưa bao giờ cho biểu cảm tốt đẹp nào.

      “Cảm ơn… đàn ”. Hai chữ đàn vang lên rất ngập ngừng.

      “Đây là lần đầu em gọi là đàn ”. Lúc còn ở trường, luôn rất khách khí gọi thẳng họ tên .

      Lê Doãn Nhi cúi cái đầu xinh xắn, hơi xấu hổ, tứ chi cứng ngắc, tay chân biết nên để đâu cho phải.

      có ý nhạo báng em, chỉ là cảm thán thôi”. Mục Cảnh Vũ ấm áp cười: “Nghĩ lại chúng ta quả rất có duyên, ngờ lại vào cùng công ty thiết kế, đàn em à, sau này xin chỉ giáo nhiều hơn”.

      Lê Doãn Nhi ngước mắt nhìn cái nhanh, gò má dần dần ửng hồng.

      Mỹ nữ quả nhiên là mỹ nữ, ngay cả đỏ mặt cũng đặc biệt mê người… Mục Cảnh Vũ len lén đánh giá , thầm nghĩ ba người đàn ông độc thân kia ý loạn tình mê cũng là có nguyên nhân cả.

      để ý chuyện tôi chống đối hồi đại học sao?”. Lê Doãn Nhi nghĩ vẫn nên thẳng, sau này hai người là đồng nghiệp mà.

      Mục Cảnh Vũ lắc đầu cái: “Quá khứ qua rồi qua ”.

      “Chẳng qua rất tò mò, rốt cuộc đắc tội em chỗ nào mà… Đàn ngốc nghếch, nếu đàn em chịu ra, chân thành nhận lỗi với em”.

      Lê Doãn Nhi ngẩn ra, vội vàng : “Nếu đàn chuyện qua rồi thôi, vậy chúng ta đừng nhắc lại nữa”.

      khó mà rằng, lý do là vì lần đầu tiên gặp nhau Mục Cảnh Vũ tỏ ra ngạc nhiên, hơn nữa còn biết là Lê Doãn Nhi.

      Bây giờ nghĩ lại, năm đó lúc mới vào năm nhất, mình đúng là quá kiêu ngạo.

      “Được rồi, chúng ta nhắc lại chuyện năm đó nữa”. Mục Cảnh Vũ hữu nghị giơ tay, Lê Doãn Nhi cũng giơ tay nắm lại.

      Lê Doãn Nhi hoàn toàn quên hết ân oán trước kia: “Rất vui vì có thể trở thầnh đồng nghiệp của , đàn ”. Bỏ qua tất cả chuyện kia, Lê Doãn Nhi thể thừa nhận Mục Cảnh Vũ rất ưu tú.

      cũng thế”.

      “Nhưng cảnh cáo trước, nếu cần cạnh tranh trong công việc, tôi là đàn mà nương tay đâu”. Lê Doãn Nhi bổ sung .

      Mục Cảnh Vũ cười lớn.

      Quả nhiên vẫn là Lê Doãn Nhi tràn đầy kiêu ngạo năm xưa.

      “Rất tốt, cũng cần đàn em nương tay đâu”. Đây mới là Lê Doãn Nhi biết.

      Hai tay của họ nắm chặt nhau, bắt đầu từ đây tạo nên cục diện vừa là bạn vừa là địch.
      lazybee thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 2 (1):

      Editor: Tử Thiên Băng

      Sau khi vào công ty, thời gian trong lúc bận rộn trôi qua nhanh.

      Năm thứ hai, Mục Cảnh Vũ và Lê Doãn Nhi bằng năng lực ưu tú trở thành nhà thiết kế có thể độc lập nhận đơn hàng nhanh nhất trong “Mộ Trừng”.

      Cũng vì so sánh người này giỏi hơn, người kia nhanh hơn, lời đồn và ghen tỵ xuất khắp công ty.

      Nữ đồng nghiệp đố kỵ Lê Doãn Nhi vừa có năng lực lại vừa xinh đẹp. Lén lút được ông chủ bao nuôi, ngủ với khách hàng để có được dự án thiết kế, hề biết thức trắng bao nhiêu đêm, liều mạng hoàn thành cầu theo sở thích của khách hàng, dùng khả năng và tài ăn thuyết phục khách hàng mới có được. Dĩ nhiên cũng phủ nhận, xinh đẹp cộng thêm dáng người mỹ lệ quả thực khiến có ưu thế hơn người khác.

      Nam đồng nghiệp ghen tỵ Mục Cảnh Vũ có bề ngoài tuấn và luôn luôn đứng đầu trong công việc thiết kế, ví như khách hàng là nữ, họ đồn dùng mỹ nam kế lấy sắc dụ người.

      Mục Cảnh Vũ xì mũi xem thường.

      Mục Cảnh Vũ cần dùng “nam sắc” để làm bất cứ chuyện gì, đó là điều mà kẻ có thực lực mới dùng.

      Tóm lại, đống lời đồn và đả kích được Mục Cảnh Vũ và Lê Doãn Nhi xem như động lực để cố gắng, cũng như làm cho tình cảm của họ ngày càng tốt hơn --- thỉnh thoảng còn có thể hẹn nhau uống gì đó, ngồi kể khổ hoặc thỉnh giáo đối phương.

      Đối với hai người họ mà , bây giờ họ cùng là đồng đội trận tuyến, cũng là đôi bạn cùng tiến cùng so tài với nhau.

      Hơn nữa về việc tăng ca --- hai người họ cũng là người thường xuyên tăng ca nhất, họ có thể mời nhau ăn bữa tối rồi cùng nhau trở về.

      Tựa như tối nay, Mục Cảnh Vũ từ chỗ khách hàng trở về mười giờ, trong tay xách túi bánh nóng hổi, vừa vào công ty thấy Lê Doãn Nhi cắm cúi trước bàn làm việc.

      Quả nhiên như dự liệu, nàng cuồng việc này nhất định vẫn tăng ca, xem ra bánh mua uổng phí rồi.

      “Bữa tối của em này”.

      Lê Doãn Nhi ngẩng đầu, thấy Mục Cảnh Vũ đặt túi bánh lên bàn của mình, nhìn thấy chiếc túi, ngửi thấy mùi vị quen thuộc kia, hai mắt lập tức sáng lên.

      “Bánh bao nổ chiên?!”. Bánh bao nổ chiên là món nổi tiếng của hàng vặt gần đại học A, chỉ cần là sinh viên của đại học A có ai là chưa từng ăn.

      (Bánh bao nổ chiên: Đoạn dưới có giải thích, ảnh đây).

      “Phải, là bánh bao nổ chiên”. Chỗ tiếp khách hàng hôm nay trùng hợp gần đại học A, nên thuận đường ghé mua “đặc sản của đại học A” về luôn.

      “Oa! Lâu lắm rồi em ăn, hoài niệm mùi vị của nó mà”.

      Lê Doãn Nhi vội vàng mở túi ra, mùi thơm của bánh tràn ngập bốn phía, giật mình nhận ra mình chưa ăn tối, lúc này bụng sôi cồn cào rồi.

      có lấy tương ớt của ông chủ hàng về ?”. Bánh bao nổ chiên và tương ớt của ông chủ hàng làm nổi tiếng gần xa, phối hợp với nhau mà ăn chỉ có thể là hoàn mỹ đến vết rạn.

      “Đương nhiên là có, ở trong túi nhựa ấy, em tìm ”.

      “A, tìm thấy rồi!”.

      Nhìn Lê Doãn Nhi vui vẻ trút tương ớt ra đĩa giấy, sau đó cầm bánh bao lên chấm vào, cắn hớp to…

      “Cẩn thận nóng đấy!”. Khó thấy được bộ dạng đề phòng của , Mục Cảnh Vũ cười.

      “Bỏng cũng đáng giá”.

      Có lẽ do đói quá, Lê Doãn Nhi giải quyết túi bánh rất thần tốc.

      “Này, em ăn hết rồi đấy hả?”. mua tận năm cái.

      Lê Doãn Nhi hài lòng mút đầu ngón tay, cười đến rất chi là vui vẻ với Mục Cảnh Vũ, “Ừm, no bụng rồi!”.

      Mục Cảnh Vũ vốn định trêu chọc cái bụng đáy của , nhưng biết tại sao, có thể do động tác mút đầu ngón tay của quá mức hấp dẫn, hơi xấu hổ nhìn sang chỗ khác.

      Chờ cho nhộn nhạo trong lòng lắng xuống, mới : “Em cũng ham ăn đấy”. Bánh bao nổ chiên gọi là nổ vì nước bánh bao khi chiên lên phồng nổ, nên mới có tên này.

      “Em vốn rất sành ăn”. Lê Doãn Nhi hào phóng thừa nhận.

      Mục Cảnh Vũ hoài nghi nheo mắt quan sát vóc người yểu điệu của .

      “Vậy rốt cuộc thức ăn em ăn đâu hết rồi?”.

      "Đâu phải em ngày nào cũng rảnh rỗi có việc làm, công việc nhiều như vậy đương nhiên lượng năng lượng tiêu hao cũng rất lớn, ăn nhiều là bình thường, huống chi, ai quy định con phải ăn ít, em cứ ăn nhiều đấy”.

      chưa cái gì mà con phải ăn ít đâu nhé”. Chỉ là những người phụ nữ quen đều ăn rất ít no, chỉ sợ chim kiểng ăn còn nhiều hơn họ nữa.

      Lê Doãn Nhi đúng là ngoại tộc, nhưng cũng ngày càng thích tính cách của hơn.

      “Phải rồi, đàn , giúp em chuyện được ?”.

      Lê Doãn Nhi có thói quen nhờ người ta giúp, có điều chuyện này cũng chỉ có thể nhờ Mục Cảnh Vũ giúp, vì bỏ đá xuống giếng: “ ”.

      (Bỏ đá xuống giếng: Chân ngoài dài hơn chân trong, phản bội, vong ân bội nghĩa).

      “Dự án của xã trưởng Nhật Bản Yamazaki có thể nhận được ?”.

      “A, phải ông chủ chỉ định em nhận sao?”. Đây là dự án mà người người đều muốn nhận, nhưng do đích thân ông chủ chỉ tên nên ai dám có ý kiến.

      “Ừm, em gặp ông xã trưởng Yamazaki đó, nhưng…”. Lê Doãn Nhi dừng chút, hình như cố tìm từ hình dung cho đúng, “Em sợ em khống chế được đập chết con heo háo sắc đó…”.

      “Ông ta ăn đậu hủ của em?”.

      “Vâng, chẳng qua em chỉ định xử lý ông ta chút thôi, dùng nước hắt ông ta, nhưng chỉ sợ sau này gặp mặt biết em làm gì ông ta nữa”. Đến lúc đó có khi cho vị khách hàng lớn của công ty này nếm mùi vị bị dép lê ba tấc đạp lên mặt.

      Nếu phải đây là chuyện nghiêm túc, Mục Cảnh Vũ nhất định cười to.

      Nhưng thầm hoài nghi, ông chủ cố ý muốn Doãn Nhi nhận dự án của xã trưởng Yamazaki này, cách khác ông chủ hề quan tâm đến chuyện nhà thiết kế dưới trướng mình bị lợi dụng, chỉ cần có thể đào tiền từ khách hàng là được.

      “Về phía ông chủ…”. Chỉ sợ đồng ý.

      Lê Doãn Nhi vô lực cười, “Cũng vì thế nên mới cần đàn giúp tay, lấy năng lực của đàn là dư sức nhận dự án này, em tin đàn có thể khiến xã trưởng Yamazaki hài lòng, dù sao ông chủ chỉ cần nhận được tiền là ổn”.

      đáng chết! Mục Cảnh Vũ thầm rủa. tức giận vì ông chủ thế nhưng lại để nhà thiết kế nữ của mình bán nhan sắc đổi lấy tiền tài.

      Mặc dù Lê Doãn Nhi dùng giọng điệu đùa bỡn thuật lại chuyện này, cũng tin có năng lực tự bảo vệ mình, nhưng bất kỳ người phụ nữ nào gặp phải sắc quỷ cũng cảm thấy chán ghét.

      “Ngày mai với ông chủ”. Mục Cảnh Vũ bảo đảm với Lê Doãn Nhi.

      Sau này nếu quản lý công ty thiết kế riêng, tuyệt đối cho phép, cũng để bất kỳ nhà thiết kế nữ nào nhận dự án thế này, thà cần số tiền kia.

      “Đàn … Cảm ơn”.

      “Ơn nghĩa gì, đàn giúp đàn em vốn là chuyện thiên kinh địa nghĩa”. Mục Cảnh Vũ vươn tay xoa đầu . “Mau làm việc , con đừng về muộn quá”.

      (Thiên kinh địa nghĩa: Chuyện đương nhiên, tất nhiên).

      xong về phía bàn làm việc của mình, bắt tay làm việc.

      Nhìn bóng lưng của Mục Cảnh Vũ, Lê Doãn Nhi hơi thơ thẩn sờ sờ chỗ mới bị xoa, trái tim lặng lẽ ấm áp.

      Sau đó, trong công ty đồn đãi chuyện Mục Cảnh Vũ đoạt dự án của Lê Doãn Nhi, từ đó hai người thủy hỏa bất dung vô cùng chướng mắt nhau, và đàn cũng có dư hơi giải thích, tự hiểu lẫn nhau là được.

      (Thủy hỏa bất dung: Nước và lửa ở chung với nhau được, dung chứa nhau được. Ở đây nghĩa là hai bên ưa nhau).

      Chỉ cần họ hiểu, ai quan tâm người ta đồn cái gì chứ.

      Năm thứ ba sau khi vào “Mộ Trừng”, Mục Cảnh Vũ và Lê Doãn Nhi trở thành hai nhà thiết kế đứng đầu công ty, rất nhiều khách hàng vì danh tiếng của hai người mà đến.

      Ông chủ hám lợi, bỏ dự án nào, đem lịch công việc của hai người xếp kín như bưng, cho rằng là nhân viên của tôi các cậu nên bán mạng vì tôi.

      Vì thế, Mục Cảnh Vũ nhiều lần xung đột với ông chủ.

      “Tối nay rãnh ? uống rượu với em ”. Trong thang máy, Lê Loãn Nhi gặp Mục Cảnh Vũ, bèn mời .

      Mục Cảnh Vũ nhìn , nhớ tới đống thứ chưa vẽ kịp, chắc phải tăng ca rồi.

      Sau đó, cửa thang máy mở ra, hai người họ vẫn động đậy.

      Mục Cảnh Vũ ấn nút đóng cửa, tiếp tục cho thang máy xuống, “Nếu uống rượu vậy đừng xe, gọi taxi ”.

      Tăng ca? Quan tâm cái khỉ gió gì! Mục Cảnh Vũ cởi cúc áo áo sơ mi, quyết định mặc kệ công việc, thả lỏng chút.

      “Tối nay em mời, cảm ơn “trốn việc” theo em uống rượu”.

      “Ha, ra tự cũng muốn uống, tăng ca nữa chỉ sợ đột tử luôn”.

      “Đúng, sau đó khiến quãng thời gian hao tâm dốc sức thiết kế của bản thân thành uổng phí hết”.

      Lê Doãn Nhi xong câu đó hai người cùng im lặng, bởi vì bọn họ biết, đây là .

      Bọn họ chọn quán bar, ngồi trước quầy rượu, Lê Doãn Nhi gọi núi khoai tây, cà rốt vòng, thịt gà rán và pizza, đương nhiên là có bia, họ kêu cả thùng, chuẩn bị uống cho say tới trời đất cũng hay.

      “Cạn ly”. Lê Doãn Nhi vô cùng sảng khoái, cạn sạch ly bia lớn.

      “Xem ra áp lực của em còn lớn hơn , ha ha”. Mục Cảnh Vũ cũng cạn ly theo, nhưng là đàn ông, uống rượu sao có thể thua phụ nữ như được.
      lazybee thích bài này.

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :