1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cách xa ngựa đực, tự ta làm lên - Khí Khanh Mộc Hữu Tiểu JJ (48c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Cách xa ngựa đực, tự ta làm lên

      [​IMG]


      Tác giả: : Khí Khanh Mộc Hữu tiểu JJ o0o

      Nguồn: LQD

      Converter: ngocquynh520

      Editor: ChiMy

      Thể loại: trọng sinh, cổ đại, hài hước, HE

      Độ dài: 48 chương

      Giới thiệu vắn tắt:

      Trước khi sống lại, Thẩm Thiên Thiên ghét nhất người, người này là phu quân của nàng, Ninh Ngọc. có 18 người tiểu thiếp.
      Sau khi sống lại, Thẩm Thiên Thiên vẫn ghét nhất người, cái người này vẫn là Ninh Ngọc. vẫn có 18 người tiểu thiếp. ? ? Lần này, cho dù nàng chết cũng tái giá cho !

      ? ? Vì vậy, nàng chết rồi.

      được, lại nữa! ? ? Vì vậy, nàng lại chết.

      Lần thứ ba sống lại, nàng rốt cuộc thỏa hiệp, tuyệt vọng mặc vào giá y đỏ thẩm, được kiệu hoa nâng tới Ninh phủ, trở thành thê tử của lần nữa.

      Bởi vậy có thể thấy được, trình độ xui xẻo của người có bất kì quan hệ gì với số lần sống lại…​
      kuteddy thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 1: Sống lại ba lần, may mắn sống lại lần 1

      Editor: ChiMy

      Thẩm Thiên Thiên thề, đời này của nàng, , chỉ đời này, đời sau, kiếp sau sau nữa, đời sau sau nữa, nàng nhất định chán ghét người nam nhân nào nữa.

      Mà rất vinh hạnh, cái người nam nhân làm nàng ghét, chính là phu quân của nàng —— Ninh Ngọc.

      Ninh Ngọc, người cũng như tên, dáng dấp quả trơn bóng như ngọc, này đôi mắt chói loá mê người, chỉ cần thoáng nhìn, mặc kệ là nữ tử tuổi hay là bà cụ mặt đầy nếp nhăn, đều nhất định bị câu ba hồn sáu phách; nhìn da của , làn da trong trắng lộ hồng như bị sốt cao , khác với người khác, mái tóc dài đen nhánh mềm mại như tơ tằm làm tôn lên hình dáng con người như tấm lòng loài thú của , cuối cùng kết hợp với dáng vóc cao lớn mê người, khoác người bộ trang phục đỏ lẳng lơ, khóe miệng khẽ nhếch cười như cười, xa xa nhìn thấy như vậy, —— ơ, đây cũng là nhà nào tiểu quan quán đầu bài, dáng dấp rất khác biệt!

      Đầu tháng ba năm ngoái, Thẩm Thiên Thiên vô cùng vinh dự gả vào Ninh phủ, trai tài sắc vốn nên xem như là ông trời tác hợp, nàng đầy cõi lòng mong đợi gả nhập vào Ninh phủ, bái thiên địa bái cao đường với , nàng cho là nàng tìm được nơi chốn đúng đắn, cũng chưa từng nghĩ, hoá ra lại là khởi đầu của cơn ác mộng ma quỷ.

      Thiên Thiên ngồi ở trong phòng cưới, nghe tiếng bước chân của phu quân mình tiến đến phòng nghỉ, trong lòng còn chưa kịp vui vẻ, liền bị giọng nữ quyến rũ cắt đứt .

      Chỉ nghe giọng nữ mềm mại : "Thiếu gia, hôm nay là ngày cưới của ngài, sao ngài gọi Nguyệt nhi tới đây?"

      "Ta gọi nàng, chẳng lẽ được sao." thanh nghe ra hỉ nộ, tràn đầy lực hấp dẫn, lại làm cho Thiên Thiên như vào hầm băng.

      "Thiếu gia, ngài là xấu, Nguyệt nhi còn có mười bảy tỷ tỷ mà, thiếu gia có thể nhớ tới Nguyệt nhi, Nguyệt nhi cảm động. . . . . ." Khiếu Nguyệt nhi giọng nữ mềm mại.

      —— Aizz, trời ạ ....! Còn có mười bảy người? ! Đây cũng là , Ninh Ngọc này, có có có 18 người tiểu thiếp? !

      Thẩm Thiên Thiên ngồi hồ đồ ở trong phòng, tự chủ nuốt xuống ngụm nước miếng. —— đây chính là phu quân của mình?

      Ngay sau đó, lại truyền tới hồi tiếng mở cửa, đáng tiếc, cửa này phải ở phòng cưới chỗ của Thiên Thiên, mà là cửa kế phòng cưới. Rất nhanh, bên trong liền truyền đến từng trận thanh tán tỉnh, ngắm trăng uống rượu, ngâm thơ, Thẩm Thiên Thiên nhớ mang máng thời điểm chính mình nhịn được muốn ngủ , còn nghe được bên cạnh truyền ra từng trận thanh đánh cờ.

      Ưmh, bọn họ là có nhã hứng.

      Ngày hôm sau trời còn chưa sáng, Ninh Ngọc ưu nhã bước chân từ từ tới trước mặt Thẩm Thiên Thiên còn ngủ ở trong phòng, nhàng lay nàng tỉnh, nàng cười nhạt với nàng. Đây là nàng lần đầu tiên thấy mặt Ninh Ngọc, mày kiếm mắt sáng, dung mạo so Phan An, quả có dung mạo rất đẹp mắt. Đáng tiếc, dù dáng dấp có đẹp hơn nữa, chỉ cần Thiên Thiên vừa nghĩ tới có tới 18 tiểu thiếp, độ thiện cảm trong lòng đối với liền biến mất trong nháy mắt còn. 18 người, cũng ngại nhiều sao?

      Thẩm Thiên Thiên nhìn , chờ chuyện.

      Ninh Ngọc cũng nhìn lại nàng, chậm rãi : "Thẩm Thiên Thiên, ngươi gả cho Ninh Ngọc ta làm vợ, như vậy, ngươi liền phải tuân theo nữ tắc, được làm bất kỳ chuyện đồi phong bại đức gì, cầu của ta đối với thê tử luôn luôn nghiêm khắc, cho nên, ta cũng cần quan sát ngươi đoạn thời gian."

      —— Ahhh, quan sát? Nàng lần đầu tiên nghe được còn có người muốn quan sát thê tử .

      Có thể vẫn giật mình, Thẩm Thiên Thiên còn từ từ gật đầu cái, đồng ý : "Đây cũng rất là cần thiết."

      "Vậy sao. . . . . ." nhíu mày, nhìn nàng có chút giật mình, nhưng lập tức liền che giấu kinh ngạc trong lòng, tiếp tục nhàng : " như vậy, nương tử của ta, nàng tại liền dời đến hậu viện Tây sương ở , thế nào?"

      Bộ mặt Thẩm Thiên Thiên co quắp từ giường đứng lên, dị thường quả quyết thu thập tất cả quần áo của chính mình xong, trong khi Ninh Ngọc mắt chớp nhìn kĩ nàng, nàng đem bọc quần áo lên lưng, liền hướng cửa mà .

      Chỉ là, tiểu cơ thiếp Nguyệt nhi cùng Ninh Ngọc vẫn đứng ở cửa phòng, chê cười : "Ơ, tỷ tỷ, tại hậu viện, cần phải vui vẻ nhé, nửa đêm có người nào cũng đừng bao giờ khóc nhè." thanh của tiểu cơ thiếp xinh đẹp hết sức cay nghiệt.

      —— hậu viện là nơi ở của bọn nha hoàn, điểm này mọi người trong lòng đều biết.

      Thiên Thiên đáp lễ nàng nụ cười tươi: "Muội muội yên tâm , tỷ tỷ nhất định ngủ ngon hơn so với ai khác ." Dứt lời, trực tiếp chạy đến hậu viện.

      Thời gian trôi qua luôn nhanh, Thiên Thiên ở trong gian phòng tại hậu viện vắng vẻ này được hơn năm. Trong thời gian này, Ninh Ngọc thỉnh thoảng ôm đủ loại nữ tử xinh đẹp hoặc mềm mại tìm tới cửa quan sát nàng, quan sát mệt mỏi liền cùng tiểu thiếp ở bên cạnh biểu tình cảm đàn gảy tai trâu, chính là vẫn nhắc tới quan sát như vậy đến lúc nào mới có thể chấm dứt. Thiên Thiên cũng gấp, phối hợp ở trong phòng làm chút nữ công, viết vài chuyên xưa, thời gian trôi qua ngược lại mừng rỡ tự tại!

      ********

      Thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt cái, thời gian qua năm rưỡi. Ngày hôm đó, ánh mặt trời sáng sủa vạn vật sức sống tràn trề, trong đình bên cạnh, Ninh Ngọc ôm Nguyệt nhi dịu dàng đến cực điểm khảy khúc, khảy đàn xong, tiếp tục ngâm thơ, thơ ngâm xong rồi, liền đổi sang chơi cờ, mãi mới chờ đến lúc hạ xong quân cờ, lúc này cũng nên hạ màn kết thúc chứ? ! Thiên Thiên núp ở trong góc đình, khắp khuôn mặt rối rắm, tại sao Ninh Ngọc còn chưa , nàng mới có thể rời , nếu liền bại lộ! Nhìn động tác của Ninh Ngọc chậm rãi, nàng cảm thấy nóng lòng thay cho !

      Đáng tiếc, còn chưa đợi đến lúc Ninh Ngọc rời , liền xảy ra chuyện ngoài ý muốn!

      Thiên Thiên còn kịp phản ứng đến tột cùng xảy ra chuyện gì, trước mắt của nàng, xoẹt tiếng, liền xuất thanh kiếm dài, thanh kiếm phản xạ dưới ánh mặt trời ra đường sáng chói mắt khác thường! Mang theo kiếm khí khiếp người lại bén nhọn, làm cho trước mắt Thiên Thiên muốn đui mù.

      —— Bảo vệ tánh mạng quan trọng hơn! Thiên Thiên nào còn nhớ được có thể bị Ninh Ngọc phát hay , vội vội vàng vàng liền từ góc hồ bên này ra, nhìn xung quanh, trừ bên người Ninh Ngọc có đất trống, những chỗ khác đều là núi giả, nàng hai lời liền chạy qua bên người của Ninh Ngọc, ôm lấy cây cột co lại thành cục.

      " Người đời đều phong lưu nhất Ninh Ngọc, tuấn mỹ nhất Mạc Phi. Ta ngược lại muốn nhìn, phong lưu và tuấn mỹ, đến tột cùng ai hơn ai." thanh này nghe rất êm tai, nhưng giọng mặc dù rất êm tai, lại mang theo sát khí chết người, Thiên Thiên theo ánh sáng ngẩng đầu lên nhìn về phía người tới, liếc mắt cái liền thể dời mắt, ngờ là người xinh đẹp như vậy, mũi cao môi đỏ mọng hơi lộ ra vẻ diêm dúa lẳng lơ, mắt đào hoa hơi lạnh lùng, mang theo vài phần khiêu khích quét về phía Ninh Ngọc.

      Nhìn bộ dáng người đến như vậy, lại nghe được lời này, —— ra chính là người ở ăn no căng bụng có chuyện gì làm đến gây .

      Thiên Thiên đảo tròn mắt, lại đảo tròn mắt, vẫn là quyết định sớm rời mới là phương án tốt, vì vậy nàng nhích qua bên cạnh từng chút, cố gắng thoát khỏi trung tâm mâu thuẫn.

      Nguyệt Nhi bên người Ninh Ngọc sớm bị doạ sợ đến cả người run cầm cập, ở bên người Ninh Ngọc liền chậm chậm trượt đến dưới đáy bàn, đôi mắt nhìn người tới cầm kiếm sớm sợ đến hồn bay phách tán, bộ dáng nhìn như điên điên khùng khùng. Ninh Ngọc sợ vội vàng, đứng chắp tay, " Ngươi tới tìm ta, chẳng lẽ chỉ vì tranh cái danh tiếng?" Ninh Ngọc nhìn giễu cợt.

      "Đương nhiên phải " trả lời lại cách mỉa mai, "Chỉ là gần đây hơi nhàm chán, muốn tìm số chuyện vui đùa chút."

      Mặt Thiên Thiên tối sầm, —— người này quả là ở ăn no căng bụng có chuyện gì làm gây !

      Hình như là cảm nhận được tầm mắt của Thiên Thiên, cũng nghiêng đầu nhìn về phía Thiên Thiên, hồi lâu, mới nhìn Ninh Ngọc từ từ : "Đây chính là Thẩm Thiên Thiên?"

      mặt Ninh Ngọc biểu có chút gì đúng, ho tiếng, sang chuyện khác: " Nếu như ngươi muốn tới tìm ta, vậy liền mau mau động thủ, ta cũng muốn tiễn khách."

      Mặc dù hiểu ràng tại sao đột nhiên nhắc đến tên của mình, nhưng Thiên Thiên rất nhanh chóng gật đầu phụ họa.

      Ai ngờ tươi cười mặt mang theo vẻ quỷ dị, có phát động công kích đối với Ninh Ngọc, ngược lại chỉa thanh kiếm về phía Thiên Thiên.

      Thiên Thiên sửng sốt ba giây, ngay sau đó con ngươi co rút nhanh, nhìn cái thanh kiếm sáng loáng này, run run thốt nên lời!

      Ninh Ngọc chau mày, đẩy Thiên Thiên ra ngoài, nhưng nào có ai ngờ tới, chỉ cú đẩy, Thiên Thiên lại thuận thế trượt chân, trực tiếp té vào trong hồ. . . . . .

      Toàn bộ màu sắc thế giới nàng đều thấy , tiếng nước chảy róc rác ngừng bên tai, từ từ bao phủ nàng, ‘ sùng sục, sùng sục ——’, trong mũi miệng bị nước rót đầy.

      Nàng cảm giác hơi thở sinh mạng từ từ trôi qua từng chút, nàng còn kịp hồi ức cuộc đời ngắn ngủi của chính mình, lý trí của nàng bị phủ đầy nước, từ từ cách nàng , thế giới ở trước mắt của nàng đều dừng lại, —— đại nhân, ta oan uổng quá!

      Đây là suy nghĩ duy nhất của Thẩm Thiên Thiên trước khi chết!

      —— đều do Ninh Ngọc, nếu như phải vì , nàng cũng chết nhanh như vậy!

      Cuối cùng cái ý niệm này vĩnh viễn cố định ở trong đầu nàng, nàng rốt cuộc rời thân thể, chậm rãi phiêu du bay giữa trung, bay tới phương xa.. . . . . .

      Nặng nề di chuyển thân thể có chút quái dị, Thiên Thiên tò mò vì sao mình ràng chết rồi, thế mà vẫn tồn tại suy nghĩ như cũ, chẳng lẽ sau khi chết người chết đều như vậy sao! Đột nhiên, sức mạnh mãnh liệt hung hăng kéo linh hồn nàng đến chỗ nào đó, trong nháy mắt trận đau tê tâm liệt phế lan rộng ra cả người nàng, đau, đau quá, "Ôi! Đau quá!" Thiên Thiên nhịn được kêu to ra tiếng.

      —— đợi chút? Kêu? linh hồn, cũng có thể kêu?

      Nàng xoát cái mở mắt ra, thể tin chuyện xảy ra, trước mắt xuất , chính là phòng của nàng! Cái giường này, bàn này, gối trắng, —— tại sao! Tại sao nàng lại xuất trong phòng lần nữa, trời mới biết nàng đến tột cùng có bao nhiêu lâu thấy gian phòng này rồi, ngờ sau khi nàng chết, lại trở về, chẳng lẽ đây chính là cái mà mọi người thường là lá rụng về cội sao!

      Nàng đưa tay bấu bắp đùi của mình cái, ÔI! Thế mà rất đau, Thiên Thiên sửng sốt, chẳng lẽ, chẳng lẽ, chẳng lẽ là ông trời thương hại mình, cho nên tính toán để cho mình sống lại lần nữa sao!

      —— nhất định là như vậy!

      Thân thể Thiên Thiên run rẩy nước mắt doanh tròng lớn tiếng khóc, —— lần này, nàng nhất định quý trọng sinh mạng tốt, tuyệt đối đồng ý gả cho Ninh Ngọc!

      Nàng nghẹn ngào xoa xoa hai mắt, nghĩ như vậy, đột nhiên cửa phòng liền bị đẩy ra.

      Cha mẹ của Thiên Thiên nhìn hết sức vui vẻ, bọn họ từ từ ngồi ở trước mặt nàng, bộ dáng nhìn nàng cảm khái ‘ nhà có con mới lớn’, Thẩm phụ kéo tay của nàng, từ từ : "Thiên Thiên à, con cũng trưởng thành rồi, cha và mẹ con giúp con quyết định mối hôn , con sớm chuẩn bị chút, tháng sau, là ngày cưới của con."

      ". . . . . ." Lời này nghe rất quen tai, bởi vì vào ngày này hai năm trước từng , bọn họ qua lần! Lỡ bước chân hận muôn đời nhé! Cũng là bởi vì ban đầu đồng ý cha mẹ gả cho Ninh Ngọc, cho nên mình mới chết nhanh như vậy! Cho nên lần này, Thiên Thiên xem như học thông minh, nàng trực tiếp cắn chặt hàm răng, la lớn: "Con lấy! Con lấy! Con —— —— gả! Con thà gả cho Vinh Thịt Heo bán thịt heo, cũng gả cho tên quỷ đòi mạng Ninh Ngọc! ! !"

      Cha mẹ Thiên Thiên liếc nhau cái, trong mắt tràn đầy kinh hãi, vẫn qua hồi lâu, cha nàng mới phản ứng được, nặng nề vỗ đầu giường, giận dữ : "Trai lớn lấy vợ, lớn gả chồng! Chuyện hôn nhân, cha mẹ mai mối , làm sao con có thể có lí lẽ mà gả!"

      Thiên Thiên từ giường cao đứng lên, giơ tay tuyên thệ : "Con chính là lấy! Muốn con gả cho tên quỷ đòi mạng đó, bằng để cho con chết ngay bây giờ còn tốt hơn ——!"

      Vừa mới xong những lời này, đột nhiên nghe ầm tiếng sấm nổ tung nóc nhà, cứ như vậy đánh chết Thiên Thiên
      Shikura Von Rosenberg thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 2.1: Sống lại ba lần, may mắn sống lại lần 2

      Editor: ChiMy

      Cảm giác trôi nổi đánh tới lần nữa, Thiên Thiên hết sức ràng cảm thấy mình trôi lơ lửng ở giữa trung, mà bốn phía xung quanh là mảnh hỗn độn. Đột nhiên, sức mạnh kịch liệt kéo nàng đến chỗ, cảm giác đau đớn kịch liệt đánh tới lần nữa, "Ôi, đau quá . . . . . ." Nàng thể kiềm chế la lớn lần nữa.

      Đợi cho đau đớn vơi , nàng tập trung nhìn lại, tốt, nhưng đột nhiên nhớ tới lần trước sống lại! Được rồi! Lần này, nàng nhất định cẩn thận làm việc, quyết định thể ợ ra rắm nhanh như vậy! Nàng lau khô nước mắt, cắn chặt hàm răng, nắm quyền giận dữ động viên mình cố gắng lên.

      Nhưng vào lúc này, cửa phòng liền bị đẩy ra.

      Cha mẹ của Thiên Thiên nhìn ra hết sức vui vẻ, bọn họ từ từ ngồi ở trước mặt nàng lần nữa, bộ dáng nhìn nàng cảm khái ‘ nhà có con mới lớn ’ , từ từ : "Thiên Thiên à, con cũng trưởng thành rồi, cha và mẹ con giúp con quyết định mối hôn , con sớm chuẩn bị chút, tháng sau, là ngày cưới của con."

      Vẻ mặt Thiên Thiên hơi quỷ dị, nghe đoạn đối thoại này, cuối cùng khôngliều mạng phản bác giống như lần trước, mà chỉ khẽ mỉm cười, giống như bộ dáng của thiên kim tiểu thư có học thức hiểu lễ nghĩa, gật đầu cái, tức giận : "Trai lớn lấy vợ, lớn gả chồng, lại là chuyện hôn nhân, cha mẹ mai mối , Thiên Thiên lại có thể có lý lẽ lấy." —— dứt lời, nàng nghe trong lòng máu.

      Cha Thiên Thiên nước mắt doanh tròng, đưa tay vỗ vỗ bả vai của Thiên Thiên tràn đầy từ ái, xúc động : "Thiên Thiên à, mặc dù cha nỡ gả con, nhưng đứa bé Ninh Ngọc kia nhân tài, năng lực rất tốt, từ khi tiếp quản gia nghiệp của Ninh phủ càng thêm ngừng phát triển, lần này cửa hàng lương thực Thẩm gia xảy ra chút vấn đề, cũng nhờ đứa bé Ninh Ngọc ra tay giúp đỡ . Con gả cho , tất nhiên uất ức con." Ông như vậy.

      Vẻ mặt của Thiên Thiên càng quỷ dị hơn, cho dù che giấu lòng mình thế nào cũng ra được gì, chỉ đành cười gượng với cha của mình, "Ha ha, ha ha ha. . . . . ."

      Bộ dạng đẹp có ích lợi gì, năng lực hơn người có ích lợi gì, điều này có thể bù đắp việc người nam nhân vô sỉ có 18 người tiểu thiếp sao?

      Rất ràng, việc này thể.

      Cho nên Thiên Thiên cười xoà tiễn cha mẹ xong, nàng liếc mắt xem ánh trăng ngoài cửa sổ, tục ngữ sai, đêm trăng sáng, là lúc chạy trốn, nàng nhanh chóng xuống giường, mở tủ treo quần áo ra, lấy tất cả quần áo trong ngăn kéo ra, lấy tiền riêng của chính mình ra, lấy đồ trang sức mà mình thích nhất, trong đêm liền từ cửa sau chạy ra ngoài, —— lúc này , đợi đến bao giờ!

      Đường phố bên ngoài chỉ còn vài bóng người, Thiên Thiên vác cái bọc suy nghĩ khách sạn nghỉ ngơi đêm trước, sau đó đợi đến khi cửa thành mở ra là lúc nàng thoát chết! Nàng nhìn xung quanh, phát nhà trọ còn sáng đèn, nàng nhanh như chớp đến khách sạn gõ cửa: "Chưởng quầy, chưởng quầy, ta muốn ở trọ"

      "Tới đây...!" Bên trong truyền đến tiếng hét to, cửa nhà trọ theo tiếng hét mà mở ra, chưởng quầy vừa dẫn Thiên Thiên lên lầu hai, vừa ngáp : "Ngày nay thanh niên đều thích đêm khuya ra cửa, vừa mới có người tới, bây giờ lại người tới nữa."

      Thiên Thiên xin lỗi : "Làm phiền chưởng quầy nghỉ ngơi, ngại." Dứt lời, từ trong túi tiền lấy ra chút bạc vụn, làm tiền thưởng.

      Mắt chưởng quầy sáng lên nhận lấy tiền thưởng rời , Thiên Thiên mới thở ra hơi, ngồi ở giường nhà trọ thả lỏng. Nhà trọ này khá đơn sơ, giường cũng là loại giường cây đơn giản nhất, Thiên Thiên mặc nguyên áo nằm xuống, cũng dám ngủ quá sâu, chỉ hơi hơi nghỉ ngơi. Đêm càng lúc càng sâu, toàn bộ thế giới cũng hết sức an tĩnh, yên tĩnh đến nỗi chỉ nghe tiếng hít thở nhàn nhạt của chính mình.

      Nhưng mà, vào lúc này, căn phòng bên cạnh nàng, đột nhiên vang lên giọng nam, mang theo ba phần ý lạnh, giọng từ tính, chỉ nghe thanh kia chậm rãi ra ba chữ: "Thẩm Thiên Thiên. . . . . ."

      Thẩm Thiên Thiên chợt giật mình, thanh của nam nhân này hình như nàng từng nghe qua ở đâu rồi, thực rất quen tai! Nàng nhíu mày cố gắng nhớ lại, lại nghe thấy thanh kia phát ra tiếng a, lại , "Thẩm Thiên Thiên, thú vị, quả thú vị. . . . . ."
      Shikura Von Rosenberg thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 2.2: Sống lại ba lần, may mắn sống lại lần 2

      Đột nhiên Thẩm Thiên Thiên nghĩ tới, thanh này, ràng chính là của người ở ăn no căng bụng có chuyện gì làm kiếm Ninh Ngọc gây đây mà! thanh dễ nghe như vậy, ở trong cuộc đời ngắn ngủi của Thẩm Thiên Thiên, trừ ra có người thứ hai.

      Nhưng gọi tên mình làm gì?!

      Lúc này Thẩm Thiên Thiên ngừng thở, muốn nghe thử xem thêm gì nữa , kết quả, rất đáng tiếc, thanh kia có vang lên lần nào nữa, giống như những gì trước kia nghe được, chỉ là ảo giác của Thiên Thiên. Nàng nghĩ ra mình và rốt cuộc có quan hệ gì, thôi, cứ rời trước rồi sau, về sau xảy ra chuyện gì, trời mới biết!

      Ngày hôm sau trời còn chưa sáng, nàng liền tỉnh lại, rửa mặt xong tính tiền liền vội vã đến cửa thành, đường ra khỏi cửa thành vô cùng thuận lợi, nàng rốt cuộc thả lỏng, hết sức vui mừng giơ tay lên trời hô to tiếng: "Rốt cuộc an toàn!"

      Ngay sau đó, đúng lúc, đột nhiên chiếc xe ngựa từ chỗ rẽ vọt ra, tiếng vó ngựa đinh tai nhức óc ùn ùn kéo đến, căn bản đợi nàng làm ra bất kỳ phản ứng nào, người đánh xe hung bạo huơ roi ra, tay ném Thiên Thiên bay ra ngoài, Thiên Thiên sững sờ, Thiên Thiên chỉ thấy thân thể của mình bay tới rừng cây, đầu óc trống rỗng!

      Còn chưa dễ dàng rơi xuống đất, người còn chưa kịp cảm thấy đau rát, thân thể theo sườn dốc lăn đường xuống đáy, cuối cùng, chỉ nghe ‘ bốp ——’ tiếng, đầu Thiên Thiên, nở hoa.(ChiMy: chia buồn với chị, cả 3 lần đều chết rất "lãng xẹt")

      là nở hoa, đóa hoa bằng máu vô cùng tươi đẹp, máu ở hai bên thái dương rơi xuống, quỷ dị lại diêm dúa lẳng lơ, giống như đóa hoa hồng tàn lụi.

      Thiên Thiên trở thành linh hồn lần nữa, cảm thấy còn hy vọng, nàng trôi lơ lửng ở bầu trời, hồi tưởng lại hai kiếp sinh mệnh ngắn ngủi của mình, chuyện này chỉ có thể , trình độ xui xẻo của người có bất kì quan hệ gì với số lần sống lại…


      Cảm giác lôi kéo quen thuộc đánh tới lần nữa, nàng nhắm mắt, mặc cho lực lượng biết tên kéo mình trở về. Cho đến khi đau đớn thân thể vơi , nàng mở mắt ra, quả nhiên, nàng lại trở về thời gian đó. Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân của cha mẹ lần nữa, nàng cảm thấy toàn bộ thế giới của nàng, đều đen tối!

      Cha mẹ Thiên Thiên nhìn ra còn vui vẻ như vậy, bọn họ biết mệt mỏi chầm chậm ngồi ở trước mặt nàng, bộ dáng nhìn nàng cảm khái ‘ nhà có con mới lớn ’, định mở miệng yếu ớt, Thiên Thiên giành trước : "Thiên Thiên à, con cũng trưởng thành rồi, cha và mẹ con giúp con quyết định mối hôn , con sớm chuẩn bị chút, tháng sau, là ngày cưới của con. . . . . . Cha, mẹ, các người muốn , con thay các người rồi, con gả, con đương nhiên gả. Giống như Ninh Ngọc này dáng dấp tốt năng lực cực tốt, gia nghiệp Ninh phủ phát triển ngừng, còn giúp Thẩm gia trang vượt qua cửa ải khó khăn là nam nhân tốt, con đương nhiên gả!" Nàng cắn răng ép mình đoạn đối thoại này, chỉ , nàng lại nghẹn ngào.

      Cha mẹ Thiên Thiên liếc mắt nhìn nhau, có chút sững sờ. Cha Thiên Thiên tò mò, hỏi "Thiên Thiên như thế nào biết được?"

      ". . . . . . Quản gia cho con biết." —— nàng có thể bởi vì lời này nàng nghe quá nhiều lần sao. . . . . . Dĩ nhiên thể!

      Cha Thiên Thiên gật đầu cái, hiểu , đưa tay vỗ vỗ bả vai của nàng: "Thiên Thiên à, con chuẩn bị chút, lúc rãnh rỗi, trò chuyện với mẹ con."

      Mẹ Thiên Thiên ôm nàng vào lòng, rất nhiều lời thương, đáng tiếc, trong lòng Thiên Thiên chỉ suy nghĩ đến tột cùng như thế nào mới có thể khiến vận mệnh trở nên tốt hơn chút , khuôn mặt u sầu hoãn lại. vất vả tiễn cha mẹ , nàng la lên: "Tiểu Tiểu, ta muốn uống rượu ——!"

      Tiểu Tiểu, nha hoàn cận thân của nàng, nghe vậy vội vàng vọt tới phòng bếp bưng vò Nữ Nhi Hồng thượng hạng tới đây, Thiên Thiên hai lời trực tiếp mở ra uống..., uống liền uống nhiều, vừa uống nàng vừa bắt đầu rống to ——"Ninh Ngọc, ngươi khốn kiếp!"

      ——"Ninh Ngọc, ta xui xẻo gả cho ngươi!"

      ——"Ninh Ngọc, ta muốn giết chết ngươi!"

      . . . . . . Mọi việc như thế, bên tai dứt.

      Rất nhanh, tin đồn ‘tiểu thư Thẩm gia hàng đêm uống rượu say mắng phu quân phải là người ’ ở Kinh Thành nhanh chóng lan tràn phố lớn ngõ , cống hiến phần hề cho người kinh thành uống trà chuyện phiếm giải trí tiêu khiển.

      Thời gian tháng trôi qua rất nhanh, ngày cưới gần ngay trước mắt.

      Vẫn ngày này, vẫn kiệu hoa đỏ thẫm giống nhau, vẫn giá y lộng lẫy xinh đẹp, bên tai là tiếng loa kèn, còn có tiếng ủng hộ của mọi người bên ngoài kiệu hoa, náo nhiệt như vậy, nhưng mà, ai hiểu được nỗi khổ của Thiên Thiên. Bởi vì chẳng mấy chốc nàng gả cho nam nhân có 18 người tiểu thiếp, sau đó ở trong hậu viện dành cho nha hoàn của vượt qua hai năm tuổi trẻ quý giá nhất của mình! Đây là chuyện khổ sở cỡ nào!

      Thẩm Thiên Thiên vuốt ve trái tim đập của mình, hít sâu, làm cho mình nên vì tức giận mà khẩn trương, đáng tiếc hiệu quả rất . Phu quân của nàng là Ninh Ngọc, là nam nhân vừa có dung mạo rất đẹp vừa có trái tim thối nát! Trong lòng của nàng tràn đầy khổ sở, trong khi trải qua cái chết nàng căn bản biết làm như thế nào mới tránh thoát tai nạn này! Trong tháng này, mỗi khi nàng sinh ra ý nghĩ muốn chạy trốn bầu trời liền lộ ra dấu hiệu sấm sét, đánh cho tim gan của nàng đau!

      Rất nhanh, kiệu hoa dừng lại, bàn tay cực kì đẹp đưa vào, nếu là tay nàng có kim may, nàng nhất định thêu phía đóa uyên ương máu! Đáng tiếc, nàng có kim may, hơn nữa thể mất lễ nghi, nàng thể đem tay mình đặt vào trong tay .

      Thiên Thiên cắn chặt hàm răng của mình, từ từ đưa tay mình tới, nắm lên, nhanh chậm dẫn nàng vào đại sảnh.

      "Nhất Bái Thiên Địa ——"

      "Nhị Bái Cao Đường ——"

      "Phu Thê Giao Bái ——"

      "Đưa vào động phòng ——"

      "Kết thúc buổi lễ ——!"

      Nàng rốt cuộc trở thành thê tử của lần nữa, Thiên Thiên lẳng lặng ngồi ở giường cưới, đây là do trời định, căn bản là thể tránh thoát!

      Khoan . . . . . tránh thoát? Thiên Thiên chậm rãi nhíu mày, hồi lâu, đột nhiên nàng liền thông suốt, —— nếu tránh thoát, vậy cần gì phải tránh! Trực tiếp đối mặt, phải càng vui vẻ hơn sao?


      Chương 3: Sống lại ba lần, may mắn sống lại lần 3

      Tục ngữ sai, là phúc phải họa, là họa tránh khỏi. Nếu nàng cực khổ trốn tránh đều thất bại, vậy dứt khoát ngẩng đầu ưỡn ngực đối mặt với cuộc sống thê lương còn tốt hơn! Ngay cả chết nàng cũng sợ, chẳng lẽ sợ người nam nhân vô sỉ có 18 người tiểu thiếp sao!

      Trong lòng Thiên Thiên lập tức bình tĩnh lại, tốt! Từ nay về sau, tiêu chí sống của nàng là —— ngay cả khi đối mặt với kẻ thù vẫn tiếp tục mỉm cười, ngay cả khi đối mặt với Ninh Ngọc vẫn luôn lịch , làm người quan tâm hơn thua , tiểu thư khuê các!

      Nàng tháo khăn voan đỏ thẩm đầu xuống, đến bàn bên cạnh ăn ít điểm tâm. Cả ngày bận rộn, làm nàng mệt chết!

      Nhưng vào lúc này, ngoài cửa, vang lên hai tiếng bước chân, đối thoại của nam nữ truyền vào tai Thiên Thiên.

      Đầu tiên nghe thấy giọng nữ quyến rũ: "Thiếu gia, hôm nay là ngày cưới của ngài, sao ngài gọi Nguyệt nhi tới đây?"

      "Ta gọi nàng, chẳng lẽ được sao." Giọng điệu mập mờ, thanh của Ninh Ngọc vĩnh viễn đều cợt nhả như vậy, giống như đoá hoa mẫu đơn ngang ngược, chỉ sợ người đời biết tiếng thơm của .

      "Thiếu gia, ngài là xấu, Nguyệt nhi còn có mười bảy tỷ tỷ mà, thiếu gia có thể nhớ tới Nguyệt nhi, Nguyệt nhi cảm động. . . . . ." giọng nữ mềm mại tiếp tục .

      Thiên Thiên tiếp tục ăn điểm tâm, vẻ mặt khinh thường, 18 người tiểu thiếp sao! Ninh Ngọc sợ phóng túng quá độ suy yếu mà chết sớm, nàng cần phải sợ!

      "Ôi. . . . . . Ta đương nhiên nhớ Nguyệt nhi . . . . . ." thanh của Ninh Ngọc càng mê hoặc, giọng truyền tới, làm cho Thiên Thiên nổi da gà.

      Tiết mục tiếp theo, và tiểu cơ thiếp Nguyệt nhi đến phòng bên cạnh thể tình cảm chứ? —— thô tục! Quá thô tục!

      Quả nhiên, Ninh Ngọc và Nguyệt nhi từ từ đến căn phòng bên cạnh, bọn họ bắt đầu liếc mắt đưa tình, đặc biệt là Nguyệt nhi, thỉnh thoảng truyền ra từng trận tiếng cười như gà gáy ‘ ha ha ha ’, cười ngừng làm Thiên Thiên sợ hãi.

      Ninh Ngọc cố ý cùng Nguyệt nhi tán tỉnh ở trước mặt mình, còn phải vì muốn hạ uy phong mình xuống sao! Thiên Thiên nhìn bóng đêm nặng nề ngoài cửa sổ, từ từ nheo mắt lại, ——"Ninh Ngọc, ngươi cho rằng ta còn ngu ngốc mặc cho ngươi sỉ nhục sao. . . . . ." Khóe miệng của nàng nhếch lên thành nụ cười châm chọc, tháo mũ phượng xuống, thay bộ y phục thông thường, sửa sang quần áo của mình ổn thoả, thèm quan tâm Ninh Ngọc và Nguyệt nhi ngâm thơ ở phòng bên cạnh, nàng sửa sang bọc quần áo ổn thoả, dưới ánh trăng chùn bước về phía căn phòng hậu viện mình từng ở hai năm!

      —— chẳng lẽ nàng còn ngẩn người trong phòng cưới cả đêm chờ Ninh Ngọc tới đuổi nàng đến hậu viện sao? Dĩ nhiên thể! Nàng cho loại nhục nhã này xuất lần thứ hai trong cuộc đời nàng!

      Cả Ninh phủ nàng đều vô cùng quen thuộc, dù sao cũng sinh sống ở đây hai năm. Nàng vào gian phòng trong hậu viện của mình, sắp xếp quần áo, liền ngủ say vào trong giấc mơ đẹp.

      ngày mới bắt đầu, sáng sớm khí nhàng mát mẻ, hương thơm các loại hoa thoang thoảng trong khí, thấm vào lòng người. Mặt trời mọc phía Đông, ngày tươi đẹp.

      Khoé miệng Ninh Ngọc cười yếu ớt, trong mắt lạnh nhạt, chậm chạp mặc vào người bộ quần áo đỏ thẩm, nghiêng đầu nhìn ái thiếp Nguyệt nhi của mình, giọng điệu tế nhị như cũ, thầm vào tai nàng: "Nếu ngươi là nàng ta, ngươi làm thế nào?"

      Nguyệt nhi hé ra gương mặt trẻ con, đôi mắt đặc biệt quyến rũ, ánh mắt đung đưa bất giác bị nàng câu hồn phách, cái nhăn mày và tiếng cười biết mê hoặc trái tim bao nhiêu người. Nàng nháy mắt tinh nghịch với , trả lời: "Nếu ta là nàng ta, có thể, khóc đấy."

      Ninh Ngọc cúi đầu cười tiếng, thêm gì nữa, ôm Nguyệt nhi đồng loạt ra khỏi phòng.

      Hôm nay mặt trời đặc biệt nóng, ánh mặt trời chói chang. Ninh Ngọc rất ưu nhã đưa tay gõ cửa phòng cưới của Thiên Thiên, thanh cười yếu ớt lại mang theo quỷ dị: "Phu nhân, là giờ Mẹo, vẫn chưa rời giường thay quần áo sao."

      Bên trong phòng hoàn toàn yên tĩnh, có chút động tĩnh nào.

      Ninh Ngọc và Nguyệt nhi liếc mắt nhìn nhau, đưa tay đẩy cửa phòng ra, đồng loạt ưu nhã chậm chạp bước vào gian phòng của Thiên Thiên, đợi đến thời điểm thấy giường hỗn độn, giá y cùng mũ phượng rơi đầy sàn, nụ cười mặt rốt cuộc rét lạnh, thu hồi lại bàn tay đặt người Nguyệt nhi, mặt của càng ngày càng đen, quay đầu, trầm giọng gọi tiểu nha hoàn giữ cửa bên ngoài, lạnh nhạt : "Phu nhân đâu?"

      Tiểu nha hoàn lảo đảo chạy vào trong phòng, liếc nhìn quần áo đỏ rực rải rác sàn, trong lòng hiểu xảy ra chuyện gì, mặt nàng nghẹn đến đỏ bừng, đứt quãng : "Phu nhân, phu nhân nàng. . . . . ." Nhưng ‘phu nhân’ nửa ngày, cũng được nguyên nhân vì sao, chẳng lẽ nàng bởi vì mình lười biếng len lén đứng ở trong góc ngủ. Huống chi lần đầu tiên nàng thấy Ninh Ngọc tức giận như vậy, trong quá khứ mặt thiếu gia Ninh Ngọc lúc nào cũng nở nụ cười nhạt, lần này bị Ninh Ngọc hỏi như vậy, nàng sớm thấy ba hồn bảy phách, làm sao còn ra lời.

      Nguyệt nhi thấy thế, vội vàng giảng hoà, mở to đôi mắt trong veo như nước, miệng đào khẽ mấp máy, hướng về phía Ninh Ngọc làm nũng : "Thiếu gia, cần gì vì tỷ tỷ biết điều mà nổi giận, Nguyệt nhi đau lòng ~." Dứt lời, nàng đưa tay vỗ lồng ngực của Ninh Ngọc.

      Ninh Ngọc híp lại đôi mắt hoa đào, liếc Nguyệt nhi cái, thanh càng lạnh hơn, căn dặn : "Kêu quản gia lục soát cho ta, đào ba thước đất cũng phải tìm ra nàng!"

      Tiểu nha hoàn vội vàng xuống thông báo, Ninh Ngọc nhìn bầu trời rực rỡ, mặt lúc trắng lúc đen, có chút khó tin nghĩ —— chẳng lẽ những tin đồn kia, tất cả đều là sao?

      Thẩm Thiên Thiên! Ngươi giỏi!

      Quản gia mang theo người làm trong phủ tìm từ xuống dưới nhiều lần, rốt cuộc tìm được Thiên Thiên ngủ ngon ở trong gian phòng trong hậu viện Tây Sương vắng vẻ, lão quản gia lau mồ hôi, dám làm ồn đến Thiên Thiên, vội vàng phân phó người làm mau thông báo cho Ninh Ngọc, cho thiếu gia tự mình xử lý. lát sau, Ninh Ngọc với bộ mặt sa sầm, xuất trước mặt của Thiên Thiên.

      Nhưng thấy tóc Thiên Thiên lộn xộn, khẽ nhếch đôi môi no đủ quen thuộc, còn thỉnh thoảng đưa tay gãi ngứa sau lưng. Ninh Ngọc rốt cuộc thể chịu đựng được nữa, đến gần nàng, đưa tay nắm chặt cổ tay của nàng, tức giận và : "Thẩm Thiên Thiên!"

      Thẩm Thiên Thiên bị đau, mở mắt ra, nhìn Ninh Ngọc gần trong gang tấc, sửng sốt ba giây đồng hồ, sau đó, "Ắt xì ….——" nàng hắt hơi mạnh, phun nước bọt vào người .

      Ninh Ngọc sửng sốt, có chút phản ứng kịp.

      Thẩm Thiên Thiên ho khan hai tiếng "Khụ khụ", mới liếc mắt nhìn , khó nghe: "Ôi, gió ở hướng nào, thổi thiếu gia Ninh Ngọc tới đây."

      Ninh Ngọc khôi phục, hất tay của nàng ra, ưỡn ngực nhìn nàng, giọng điệu nghiêm nghị: "Tin đồn thiên kim Thẩm gia say rượu mỗi đêm, vì ngươi phải gả cho ta, có phải có chuyện này?"

      "Ôi?" Thiên Thiên mở to mắt.

      "Được, rất tốt." Ninh Ngọc có lẽ tức giận ngược lại cười, liếc mắt nhìn gian phòng tối tăm lại cũ kỹ, tiếp tục , "Thẩm Thiên Thiên, ngươi thích ở chỗ tồi tàn này, ta liền thành toàn ngươi...ngươi đàng hoàng ở đây cho ta, nếu để cho ta phát ngươi đến gần Tiền viện bước, ta liền giam cầm ngươi tháng!" môi của đỏ mọng đầy đặn xinh đẹp, nhưng lời khó nghe.

      Thẩm Thiên Thiên cũng hừ lạnh, nhún vai cái : "Tùy tiện! Tiền viện làm sao so với sương phòng yên tĩnh tự do!"

      —— nàng cũng muốn tới Tiền viện, cùng 18 người tiểu thiếp đấu trí so tài, dễ dàng chết sớm, mà nàng cũng có thời gian dây dưa với các nàng.

      Ninh Ngọc gì, nghiêm mặt phất tay áo rời .

      Thẩm Thiên Thiên nhìn bóng lưng của , mặt khinh thường, tiếp tục nằm xuống ngủ.

      Bởi vì tin tức quá lớn, chỉ phút chốc, cả Kinh Thành truyền khắp tin đồn ngày động phòng Thẩm Thiên Thiên chạy trốn tới phòng người làm tránh né Ninh Ngọc. Mặc kệ đường lớn hay hẻm , đều có các ở chung chỗ bàn tán với nhau đề tài ‘ Thiên kim Thẩm gia ở trong phúc mà chẳng biết hưởng, gả cho mỹ nam Ninh Ngọc làm vợ lớn còn tình nguyện ’, rất nhanh, mức độ chán ghét ghen tỵ của các đối với Thẩm Thiên Thiên tăng vọt.

      Tóm lại, sau ngày thứ nhất thành thân, nàng chậm chạp vượt qua trong giấc ngủ. Chỉ là, khi hoàng hôn bắt đầu, Thẩm Thiên Thiên ngờ tới, chỗ ở của nàng, nghênh đón vị khách mời mà đến đầu tiên.

      Cảnh sắc hoàng hôn tuyệt đẹp, vạn vật đều bao phủ thêm chiếc áo khoác vàng rực. Thiên Thiên ngồi trước bàn đá làm nữ công, vô tình nhìn lên, liền trông thấy dáng người xinh đẹp lượn lờ ở xa, chậm rãi chiếu vào tầm mắt của nàng.

      Áo lụa mỏng vàng nhạt sáng ngời nổi bật lên mềm mại của nàng, có gương mặt trẻ con, lại có đôi mắt mê hoặc lòng người, bộ ngực lớn sống động, đây quả thực là ‘khuôn mặt thiên sứ dáng người ma quỷ ‘,hèn gì Ninh Ngọc đặc biệt cưng chiều nàng hơn.

      Thẩm Thiên Thiên buông nữ công trong tay ra, nhìn nàng từng bước về phía mình, mặt chậm rãi giương lên nụ cười thân thiện đón tiếp nàng, —— nàng cũng tin, Nguyệt nhi đến tìm mình, chỉ vì tới uống ly trà.

      Trong nháy mắt, hình như trong khí lan ra mùi thuốc súng.

      Chỉ thấy khóe miệng Nguyệt nhi khẽ cười yếu ớt cúi chào Thẩm Thiên Thiên, ngọt ngào : "Nguyệt nhi ra mắt tỷ tỷ."

      Thẩm Thiên Thiên cũng cười với nàng tiếng: "Muội muội cần gì khách sáo như vậy, ngồi xuống, uống ly trà ."

      Nguyệt nhi đồng ý, ngồi đối diện Thiên Thiên, lời nào, chỉ là dùng ánh mắt mê người của nàng nhìn chằm chằm Thiên Thiên, cũng biết rốt cuộc nhìn gì.

      "Muội muội? Muội muội?"

      Thiên Thiên kêu hai tiếng, Nguyệt nhi mới phục hồi tinh thần lại, đối với nàng khẽ mỉm cười, chậm rãi nheo mắt lại, với nàng: "Tỷ tỷ, xin hãy cho phép Nguyệt nhi hỏi tỷ vấn đề."

      "Cứ hỏi đừng ngại."

      "Tỷ tỷ, thiếu gia ?" Nguyệt nhi liền hỏi.

      Thiên Thiên suýt nữa phun ngụm trà trong miệng, mặt của nàng nghẹn đỏ bừng, vất vả mới thuận khí, run rẩy hỏi "Ta làm gì!"

      Nghe vậy, mặt Nguyệt nhi hơi quỷ dị, bắt đầu tươi cười diêm dúa lẳng lơ, phối hợp cặp mắt to mê người, làm cho cả người Thiên Thiên cảm thấy phát run, chỉ nghe nàng từ từ : "Thế , tỷ tỷ có biết, ngàn vạn nam tử thế gian này, người nào xuất chúng nhất hay ?"
      Shikura Von Rosenberg thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 4: Phong lưu tuấn mỹ, Ninh Ngọc Mặc Phi 1

      Editor: ChiMy

      Nam tử có bộ dáng xinh đẹp nhất? Thiên Thiên hơi nhíu lông mày, cẩn thận suy nghĩ chút, nghĩ mãi ra, nàng tiếp tục nhìn bộ mặt thần bí của Nguyệt nhi, hỏi lại: "Là ai?"

      Nguyệt nhi che môi cười ha ha, trong mắt xinh đẹp tràn đầy hứng thú, nhìn nàng từ tốn : "Nam tử thế gian này, phong lưu nhất là Ninh Ngọc, tuấn mỹ nhất cũng chỉ có Mạc Phi. Công tử phong lưu, thê thiếp thành đoàn; Mặc Phi tuấn mỹ, là người quái đản. Ninh Ngọc phong nhã, Mặc Phi độc, Ninh Ngọc lời như mưa, Mặc Phi trầm mặc ít . . . . . ."

      Thiên Thiên chống cằm, nghe màn tấu miễn phí, nghe vui.

      "Trước đó vài ngày nghe bọn hạ nhân huyên thuyên, nghe là từ Kinh Thành truyền tới, si mê luyện võ, ngày thường thích nhất là sưu tầm tuyệt học võ công, nhưng sao từ Kinh Thành truyền tới, là làm cho người ta nghĩ ra." Nguyệt nhi giả vờ nhăn mày lại, gương mặt suy tư.

      Thiên Thiên nghe xong sững sờ, nếu như nàng nhớ lầm, lần đầu tiên xuất , là vào hai năm sau mà? Tại sao lần này sống lại, có nhiều thay đổi như vậy, thậm chí sớm hơn hai năm?

      "Đúng rồi, tỷ tỷ từng nghe Túy Hương lâu chưa? Lúc này Mặc Phi nghỉ ngơi ở đó. Nghĩ đến cũng đúng, thức ăn ở Túy Hương lâu tuyêt nhất Kinh Thành, Mặc Phi xuất tại nơi này, cũng kỳ quái." Nguyệt nhi tiếp tục chậm rãi , đến đây, lại chuyển sang chuyện khác, "Chỉ là ra muội muội vô cùng muốn gặp bộ dáng chẳng lẽ lần, vậy mà cùng tên với thiếu gia." Nguyệt nhi thẹn thùng tới lời này, liền dừng lại, nhìn Thiên Thiên .

      Thiên Thiên trừng mắt nhìn, hiếu kỳ hỏi: "Sao tiếp?"

      Khoé môi Nguyệt nhi từ từ nhếch lên, thân thể cũng từ từ nghiêng về phía trước, đến gần Thiên Thiên, ánh mắt câu hồn khiếp người chớp nhìn chằm chằm nàng, Thiên Thiên nhìn cặp mắt màu đen kì lạ của nàng, đột nhiên cảm thấy đầu trở nên mờ mịt . Lúc này chỉ nghe thấy thanh Nguyệt nhi như có như , giống như là từ nơi rất xa truyền đến: "Tỷ tỷ đối với Ninh Ngọc, cảm giác thế nào?"

      "Ghét. . . . . . Ta ghét . . . . . ." Thiên Thiên nhìn mắt nàng, đầu óc mảnh hỗn độn, kì lạ hơn chính là, nàng vừa nghe đến câu hỏi của Nguyệt nhi, lập tức theo bản năng trả lời, giống như miệng còn chịu khống chế của mình.

      Trong nháy mắt mặt Nguyệt nhi xuất nụ cười thoả mãn, ngay sau đó liền hề sơ hở biến mất, thân thể nàng nghiêng về phía trước, thanh khôi phục như ban đầu, kinh ngạc : "Ôi chao. . . . . . Làm thế nào mới tốt, hôm nay tỷ là thê tử mà thiếu gia cưới hỏi đàng hoàng, làm sao tỷ tỷ có thể ghét ngài!" Nghe nàng , dường như vô cùng lo lắng cho Thiên Thiên.

      Thiên Thiên lắc đầu, sau khi khôi phục lý trí ý thức được mình cái gì, kịp, nàng bắt đầu đối với Nguyệt Nhi phòng bị, nhìn đôi mắt quyến rũ có hai của nàng, cảm giác càng nhìn càng giống như con hồ ly, nàng nhất thời run cái, —— chẳng lẽ Nguyệt nhi là hồ ly tinh? !

      Bên ngoài cười nhưng trong lòng cười : " phiền muội muội lo lắng, tỷ tỷ sống ở đâu yên ở đấy, mỗi ngày làm nữ công chăm sóc hoa cỏ, cuộc sống trôi qua rất thoải mái."

      Nguyệt nhi gật đầu cái, đứng lên, ngước mắt nhìn những đốm sao trời, : "Sắc trời còn sớm, Nguyệt nhi liền rời trước, đợi công tử tới tìm ta cùng dùng bữa."

      Nhìn bóng lưng nàng rời , Thiên Thiên rốt cuộc thở ra hơi, nhưng lại cảm thấy chỗ nào đúng, cảm giác thời điểm cùng nàng chuyện, tiết lộ cái gì. Nàng ngước mắt nhìn bầu trời hoàn toàn bị bao phủ màu đen, hồi lâu, mồ hôi lạnh chảy ròng! Nếu như nàng nhớ lầm, thời điểm Nguyệt nhi vừa tới, mặt trời còn đọng lại ở hướng Tây,thế mà chỉ vừa cùng nàng mấy câu, bây giờ, liền trở nên đen nhánh rồi ?

      Thiên Thiên nhìn phương hướng Nguyệt Nhi rời , còn thấy bóng dáng của nàng. Nàng cảm thấy cả người có chút rét run, nàng vẫn nhớ rất ràng, nhớ trước khi nàng sống lại, Nguyệt nhi chỉ là tiểu thiếp yểu điệu mà thôi, làm nũng và ghen tỵ, nhìn thấy Mặc Phi cầm kiếm cũng sợ đến nỗi điên điên khùng khùng, khuôn mặt vẫn như vậy, nhưng đôi mắt kia giống như vừa rồi, trong quyến rũ còn lộ ra bén nhọn.

      Nàng cũng chỉ sống lại 1-2-3-4 lần, tại sao thế giới lại thay đổi nhiều như vậy?

      Thiên Thiên vào phòng bếp tìm chút thức ăn, sau khi trở lại phòng tính toán làm chút nữ công để điều chỉnh lại tâm tình, nhưng mà nàng tâm loạn như ma, căn bản cách nào bình tĩnh lai. Nàng nhắm mắt lại, trong đầu lại biết bao nhiêu lần vang lên giọng của Nguyệt nhi về Mặc Phi l ——"Phong lưu nhất là Ninh Ngọc, tuấn mỹ nhất chỉ có Mặc Phi. . . . . ."

      "Tuấn mỹ nhất chỉ có Mặc Phi Mặc Phi Mặc Phi Mặc Phi. . . . . ."

      Mặc Phi Mặc Phi Mặc Phi ——!

      Trong đầu nàng quanh quẩn đều là hai chữ này, nàng đột nhiên rất muốn Túy Hương lâu gặp thử Mặc Phi. —— nếu Ninh Ngọc có 18 người tiểu thiếp, như vậy xem như nàng vượt tường xem chút xem cảnh sắc đẹp đẽ bên ngoài, dù sao Ninh Ngọc chẳng những thích mình, đoán chừng còn vô cùng chán ghét mình, e là cho dù mình có ngày biến mất nhiều lắm là lảm nhảm hai ngày liền qua thôi.

      Thình lình trong đầu Thiên Thiên bât ra loại suy nghĩ kỳ lạ này, khiến cả người Thiên Thiên bắt đầu sôi trào lên, loại cảm giác này giống như là người hiu quạnh lâu đột nhiên phát loại trò chơi vô cùng thú vị, bởi vì nhịn quá lâu vì vậy khó có thể ức chế những thứ an phận trong cơ thể, vào thời gian cố định, rốt cuộc toàn bộ bộc phát.

      Thiên Thiên đứng lên, hai mắt lấp lánh xem ánh trăng ngoài cửa sổ, nụ cười mặt từ từ nở rộ ra, mở cửa phòng tính toán thừa dịp ban đêm từ hậu viện len lén chạy ra ngoài.

      Đáng tiếc, vẫn chưa ra khỏi gian phòng, Thiên Thiên liếc mắt liền thấy được ở ngoài cửa phòng, người đứng.

      Ánh trăng trong veo yên tĩnh, khuôn mặt như vẽ, da nõn nà, môi tươi đẹp như son, quả dáng dấp Ninh Ngọc đẹp đến cực điểm, đáng tiếc trang phục màu sẵ loè loẹt đem nội tâm cùng với hơi thở thối nát của phơi bày ra sót chút nào. Người đẹp như vậy, nếu phải Thiên Thiên sống lại, chỉ sợ cũng động lòng với . lẳng lặng đứng ở trong sân, cùng Thiên Thiên bốn mắt nhìn nhau.

      Thiên Thiên trong lòng hết sức kinh ngạc thấy xuất ở nơi này, nhưng mặt lại cười nịnh nọt, quái gở : " là ngạc nhiên khi thấy Ninh đại thiếu gia xuất ở đây, tại sao trở về phòng mình cùng tiểu thiếp vui vẻ, lại đứng ở chỗ này ngắm trăng sao?"

      Ánh mắt Ninh Ngọc sáng quắc nhìn nàng, chân mày có chút chau lại: "Trời sắp tối, ngươi muốn đâu?"

      "Đói bụng, phòng bếp tìm ít thức ăn." Thiên Thiên trả lời hết sức lưu loát.

      Ninh Ngọc nghe vậy, ánh mắt chợt lóe lên, hỏi "Chuyện như vậy, bảo hạ nhân là được rồi."

      Thiên Thiên cười nhạt tiếng, lắc đầu cái, giọng có chút tự giễu: " biết đại thiếu gia Ninh Ngọc có từng an bài hạ nhân cho ta chưa? Chẳng lẽ ngươi còn coi ta là chủ tử sao? là chuyện cười, thế gian này lại có chủ tử nào ở phòng của hạ nhân, nếu như là hạ nhân ngươi có từng thấy qua hạ nhân nào muốn người phục vụ? Đại thiếu gia Ninh Ngọc, ngài , ta đúng hay ?"

      Ninh Ngọc , mắt sáng có chút mê ly, nhìn cặp mắt Thiên Thiên sáng ngời, hồi lâu, mới chậm rãi : "Đều là ngươi tự tìm."

      Cảm giác nhục nhã trong lòng Thiên Thiên trở về, tự giác giọng điệu tăng lên, nhìn chằm chằm Ninh Ngọc châm chọc : "Bất luận ta lựa chọn như thế nào, kết quả cuối cùng đều giống nhau, phải sao? Chỉ là ta nhảy qua trung gian chạy thẳng tới kết quả. Thế nào, thiếu gia Ninh Ngọc có phải hay cảm thấy ít cơ hội nhục nhã ta, cho nên trong lòng cảm thấy tiếc nuối sao?"

      —— Coi như nàng chủ động đến tây sương, ngày hôm sau cũng đuổi nàng đến nơi hẻo lánh này, nếu kết quả nhất định như vậy, nàng cần gì phải đợi đến nhục nhã, chính mình chủ động rời , phải tốt hơn sao, tránh cho trải qua cảnh tượng như vậy lần nữa, này làm nàng muốn nôn!

      Ninh Ngọc nhìn chăm chú vào Thẩm Thiên Thiên quật cường, rốt cuộc rời mắt , từ từ rời , bước chân của nhanh chậm, ưu nhã giống như là đeo cái mặt nạ cứng ngắc giả dối, khiến ra vẻ chê vào đâu được.

      Thiên Thiên hướng bóng lưng của làm cái mặt quỷ, ngay sau đó hưng phấn bay thẳng đến cửa sau , —— chẳng lẽ đại mỹ nhân, chờ ta!

      Nàng rón ra rón rén đến cửa hậu viện, núp ở phía sau cây đại thụ, từ từ nhô đầu ra nhìn chút động tĩnh trước mắt, nghĩ đến, liếc mắt liền thấy được Nguyệt nhi lượn lờ đứng ở phía sau cửa . . . . . . Hồ ly Nguyệt nhi!

      Nhìn bộ dáng của nàng, dường như đơi người?!

      Thiên Thiên có chút khó hiểu, nàng đợi người? Đợi ai?

      Sửng sốt chốc lát, nàng trong nháy mắt mở to mắt, liếc nhìn Nguyệt nhi cách đó xa, lại lén lút nhìn mình, —— chẳng lẽ người nàng đợi, là mình?

      Suy nghĩ này khiến Thiên Thiên có cảm giác bị người giám thị cùng theo dõi, dường như nhất cử nhất động của mình cũng bị người khác đoán được, hơn nữa đối phương vì phối hợp mình nên chuẩn bị trước!

      Cảm giác này tốt, tốt, vô cùng tốt! Nàng Thẩm Thiên Thiên khuất phục!

      Nàng oán hận hướng về phía Nguyệt nhi đứng bên cửa làm dấu tay khiêu khích, nhanh như mèo rời cửa sau, dọc theo tường rào Ninh phủ thẳng, thẳng đến khi cách cửa sau cực xa, mới dừng lại, nhìn tường rào cười đến đắc chí.

      Coi như cửa sau, chẳng lẽ nàng thể trèo tường sao?

      Nàng cười hì hì, dùng cả tay chân bắt đầu leo lên đại thụ bên cạnh tường thành. Nàng cắn chặt hàm răng, thân thể gắt gao quấn quanh thân cây, bộ dáng giống như con khỉ, nếu phải nàng xác nhận xung quanh có ai, nàng như thế để ý mặt mũi, thiên kim Thẩm gia dù gì cũng xem là nương 18 tuổi như hoa, nếu bình thường, sao nàng dám làm vậy.

      Mãi mới chờ đến lúc nàng leo lên thân cây, nàng lại bắt đầu dùng tay chân giống như , đến gần nóc tường, vất vả đưa tay bám vào bức tường, định cố gắng nữa chút, hai chân nhích chút, Thẩm Thiên Thiên liếc mắt nhìn bên ngoài thành tường, liền phát . . . . . . Liền phát con hồ ly Nguyệt nhi kia, ôm đôi tay khẽ run, ở bên ngoài Ninh phủ, ngẩng đầu nhìn nàng, khuôn mặt cười như cười. . . . . .

      Trái tim Thẩm Thiên Thiên nhảy lên, bất ngờ kịp chuẩn bị"A ——" tiếng thét chói tai, phá vỡ bầu trời đêm yên tĩnh. . . . . .

      Tiếng thét chói tai mới vừa hô ra miệng, mặt của Thiên Thiên biến thành màu đen, sau đó, nàng chỉ cảm thấy trung ‘xoạt’ xẹt qua luồng khí, còn chưa hiểu ra rốt cuộc là cái quái gì, ngay lúc thân thể nàng treo ở giữa đầu tường thành và thân cây tiếng kêu trầm của Ninh Ngọc sâu kín vang lên: "Thẩm Thiên Thiên——"

      Thẩm Thiên Thiên nhìn con hồ ly đáng chết cười phơi phới bên ngoài tường thành, bộ mặt xem kịch vui vẻ trong lòng của nàng như có hơn 1000 con ngựa cái cố chấp chạy qua!

      Chương 5.1 : Phong lưu tuấn mỹ, Ninh Ngọc Mặc Phi 2

      Nguyệt nhi ra vẻ ưu thương phất tay với nàng, ý kêu nàng bảo trọng, vẻ mặt tươi cười chậm rãi rời dưới ánh trăng.

      Thiên Thiên tiếp tục vắt ngang ở giữa đại thụ và tường thành, lên được xuống cũng được, lại dám cúi đầu nhìn vẻ mặt của Ninh Ngọc ở phía dưới, chao ôi, tại sao lần nào nàng cũng xui xẻo như vậy!

      "Thẩm Thiên Thiên, ta cho ngươi hai lựa chọn, , ta giúp ngươi xuống, ngươi hãy thành khai báo; hai, ngươi ở lại tường thành, làm cho tất cả mọi người trong phủ nhìn thấy bộ dáng của ngươi, nhìn xem ngươi mất mặt, hay là ta mất mặt." Giọng Ninh Ngọc rét lạnh, ngẩng đầu nhìn nàng.

      Bộ dáng của mình rất ngu, cần suy nghĩ cũng biết, nhưng mà cũng có nghĩa là nàng nhất định phải nghe lời , Thiên Thiên cố gắng nghiêng đầu, cao nhíu mày nhìn : "Ta chọn. . . . . . Lựa chọn thứ ba!" Lời còn chưa dứt, Thẩm Thiên Thiên buông tay bám chặt ở tường ra, lúc này thân thể của nàng trực tiếp đè xuống Ninh Ngọc!

      —— Đè chết cái người hạ lưu bại hoại!

      Lúc đó, Thiên Thiên thực suy nghĩ như vậy.

      —— Cái gì! Vậy mà ngươi dám né tránh!

      giây sau, suy nghĩ của Thiên Thiên là như vậy.

      —— Ôi! Đau chết. . . . . . Lão nương. . . . . . Rồi. . . . . . !

      Sau khi rơi xuống, suy nghĩ của Thiên Thiên, chính là như vậy.

      Ninh Ngọc sử dụng khinh công bay ra ngoài vài thước nhìn Thẩm Thiên Thiên như con rùa bốn chân nằm mặt đất gặm bùn, khuôn mặt suy nghĩ nghiêm túc, ——đầu óc nữ nhân này, rốt cuộc là do cái gì tạo thành?

      Đây, là vấn đề vô cùng sâu xa.

      Ninh Ngọc búng tay, lập tức ở phía sau xuất hai ám vệ, quỳ gối trước mặt Ninh ngọc cung kính : "Công tử!"

      Vẫn là gương mặt ấy, lúc này lại nhiều hơn ba phần sát khí lạnh lùng, khóe miệng ràng cười , lại làm cho chân người khác như nhũn ra, Ninh Ngọc chậm chạp tới trước người Thẩm Thiên Thiên nằm mặt đất, cặp mắt khẽ nheo lại, giọng căn dặn: "Tập họp mọi người lại, chờ ta ở đại sảnh. . . . . ."

      "Dạ!" trả lời gọn gàng dứt khoát, trong nháy mắt hai người kia biến mất, tốc độ nhanh như tia chớp.

      Ninh Ngọc ngồi xổm, đưa ngón tay dài trắng nõn nhàng lướt qua gương mặt của Thẩm Thiên Thiên, ánh mắt giống như nhìn con rùa, "Thẩm Thiên Thiên, chẳng lẽ ngươi định hồng hạnh xuất tường. . . . . ." thanh của lạnh lùng, dứt lời, tay gác nàng vai, vận công bay về phía bóng đêm.

      *******

      "Tỷ tỷ tỉnh, tỉnh ——" trong thoáng chốc, thanh vô cùng quen thuộc kêu vang bên tai Thiên Thiên, Thiên Thiên muốn che lỗ tai của mình, lại phát tay của mình bị nắm chặt, nhúc nhích được.

      Nàng rốt cuộc tình nguyện mở mắt, nghĩ đến, cảnh tượng trước mắt. . . . . . Hoàn toàn vượt quá suy nghĩ và dự đoán của nàng.

      Đây là đại sảnh, Thiên Thiên biết, mỗi khi Ninh phủ xảy ra chuyện lớn chuyện , cũng giải quyết ở chỗ này. Nhưng trọng điểm ở đại sảnh, mà là Ninh Ngọc ngồi ngay cùng. Chỉ thấy bên trái ôm mỹ nữ, bên phải ôm phu nhân, áo hồng xốc xếch, ngón tay đẹp như thế lại ngay ngắn nhàng vuốt ve người , người đẹp đẽ, động tác đẹp mắt, đáng tiếc tạo thành hình ảnh làm cho Thiên Thiên muốn nhìn thấy lần thứ hai.

      Nhìn theo phía dưới Ninh Ngọc, nữ nhân đồng loạt đứng thành hai hàng, đặc biệt lẳng lơ, hoặc quyến rũ hoặc thanh thuần, bất luận người nào đều là chim sa cá lặn đẹp ai bì nổi, có thêm Nguyệt nhi ngồi ở bên cạnh dìu mình, nhiều ít, vừa đúng 18 người.

      Thiên Thiên tự giác gợi lên nụ cười, hất tay Nguyệt nhi ra, lảo đảo đứng lên vòng quanh các tiểu thiếp này, cuối cùng đứng lại, đứng ở trước mặt Ninh Ngọc, trực tiếp nhìn : "Thế nào, đại thiếu gia Ninh Ngọc, ngươi đồng thời gọi 18 nương xinh đẹp ra, định làm gì, ngại chút, để cho ta mở mang tầm mắt."

      Ninh Ngọc để ý tới nàng, cúi người nhàng hôn xuống bên đầu vai trần trụi của bên cạnh, sau đó mới ngước đôi mắt đen sâu thẳm, liếc mắt nhìn nàng, mặt đều là khinh thường, cười lạnh : "Thân là thê tử của ta, ngươi nên học cách lấy lòng ta như thế nào, chứ phải giống như con rùa nằm trong bùn đất, nhìn bộ dáng kia, ngu xuẩn."

      Giận dữ phẫn nộ!

      Bốn chữ này miêu tả Thiên Thiên vào lúc này là đúng nhất, trong mắt nàng bốc lên hai ngọn lửa, nàng cắn chặt hàm răng, cả người át chế nổi run rẩy, rốt cuộc, nàng giận quá thành cười, ngửa đầu cười to ba tiếng, lúc mọi người nhìn nàng giống như nhìn kẻ ngu, nàng lại ngừng cười, dùng ánh mắt khinh thường nhìn , lạnh nhạt : "Ninh Ngọc, thế gian này người đáng thương nhất chỉ sợ chỉ có ngươi. Ngươi biết cái gì gọi là sao, ngươi biết cái gì gọi là có hai sao, ngươi biết cái gì gọi là đời thế sao, cả đời này ngươi vĩnh viễn biết, ngươi cũng vĩnh viễn có được tình , cả đời Thẩm Thiên Thiên chỉ lấy lòng người ta . Mà người đó, vĩnh viễn phải là ngươi."

      Ánh mắt Ninh Ngọc, càng u.

      Thiên Thiên nhanh chóng xoay người, bước ra khỏi cửa phòng.

      xinh đẹp bên cạnh Ninh Ngọc vuốt cằm : "Có muốn ngăn lại . . . . . ."

      Ninh Ngọc đưa tay ngăn nàng tiếp, lắc đầu cái, nhàng dùng tay nghịch tóc bên cạnh, thấp giọng hỏi "Ta đáng thương sao?"

      Nàng ta nghiêng đầu nhìn , cung kính : "Công tử tuổi trẻ tài cao, sao lại là người đáng thương!"

      mặt Ninh Ngọc cảm xúc, miệng nhàng chữ: "Cút."

      18 nữ tử, chốc lát rời .

      buông lỏng thân thể của mình, nhìn đại sảnh yên tĩnh, lẩm bẩm: "Ngươi làm sao biết, ta biết . . . . . ."
      Shikura Von Rosenberg thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :