1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Các tài phiệt, mời ngả vào lòng ta - Như Ngâm (15)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Các tài phiệt, mời ngả vào lòng ta





      Tác giả : Như Ngâm

      Thể loại : đại, mau xuyên,đồng nhân, tống hàn

      Số chương : 132

      Editor : Cora ( Tàn hoa bại liễu )

      Beta : Bạch Tư Lăng

      Lịch post : nhanh nhất có thể​


      Note : Editor edit hết tất cả các bộ phim, chỉ edit số bộ cẩu huyết lắm và đọc phải nhăn não

      Giới thiệu


      Mỗi người con nên có cơ hội để tha thứ lần. Mỗi người con thất bại nên có cơ hội để làm lại lần nữa.

      <<Future's choice>>
      Cái gì? Hóa ra VJ Park Se Joo tầng dưới chót của đài truyền hình YBS là cháu trai chủ tịch!!!

      <<The Heirs>>
      Cái gì? Hóa ra Choi Young Do phụ trách lau bàn là người thừa kế khách sạn Welcome!!!

      <<Cheodamdong Alice>>
      Cái gì? Hóa ra tên đàn ông tự xưng là thư kí Cha Seung Jo là chủ tịch công ty quốc tế Artemis Hàn quốc!!

      <<Miss Ripley>>
      Cái gì? Hóa ra giám đốc công ty kiến trúc Song Yoo Hyun là con trai chủ tịch tập đoàn Mondo Group!!

      <<Secret Garden>>
      Cái gì? Hóa ra chủ tịch công ty bách hóa LOEL Kim Joo Won lại có chứng sợ gian hẹp, còn có thể cùng trao đổi linh hồn!!
      139 thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 1 :Miss Ripley (1)

      Màn đêm buông xuống, những ánh đèn sáng lên, cuộc sống về đêm của nơi đô thị lộng lẫy ra hết sức xa hoa lãng phí, mà mặt trái của hoa mĩ ấy lại là góc tối ai muốn để ý.

      Phụ cận làng chơi nổi tiếng Tokyo, trong mùa đông giá rét, bóng dáng gầy yếu nằm tại lối bộ lạnh lẽo, hề nhúc nhích mà nằm yên tiếng động chết .

      Đêm rất khuya, còn bóng người phố, bóng người gầy yếu ấy đột nhiên co quắp hồi, sau đó... chậm rãi ngồi dậy.

      "Chuyện gì đây, chết rồi sao?" vuốt ve cái thân thể lạnh như băng của mình, lẩm bẩm.

      ", chỉ là lạnh quá ngất mà thôi" cái bóng đen bay đỉnh đầu lười biếng lên tiếng.

      "Tôi van cậu, làm thế nào mà lần sau càng thảm hơn lần trước" bất mãn xoa xoa hai chân, cảm thấy đau thấu tận xương.

      "Cho nên mới cần tới, tư liệu của đối tượng trong nhiệm vụ lần này truyền cho , mau tiếp lấy." Bóng đen chuyển động .

      "Được rồi. Đừng thúc giục nữa." Tiểu Bạch chậm rãi đứng lên, nghĩ hai chân của mình ngừng run, oán giận , " Mỗi lần thân thể đều thảm như vậy, nếu phải bệnh tim chính là bạch cầu, chẳng có cái nào tốt."

      "Lần này là thân thể khỏe mạnh đấy nhé ." Tiểu Hắc bay đỉnh đầu lầm bầm lên tiếng.

      "Cậu còn dám ..." Xem qua loa lần kí ức, Tiểu Bạch đột nhiên rống giận, "Thân thể khỏe mạnh, tại sao lại thành tiếp viên bồi rượu!!!"

      "Ấy, đừng nóng giận mà" Tiểu Hắc cười làm lành , "Lần này điều kiện là 10 năm tuổi thọ, rất tốt đó"

      "Thế còn tạm được" Tiểu Bạch vừa nghe 10 năm tuổi thọ, chậm rãi ngậm miệng, như vậy vẫn tính là có lời.

      gọi là Tiểu Bạch, cùng với Tiểu Hắc bay bay đầu cùng nhau hợp tác hợp tác, bọn ta có tuổi thọ của chính mình, chỉ có thể dựa vào người sống tự nguyện nhường ra thọ mệnh để mà tồn tại.

      giống với nhiều kẻ đánh cắp tuổi thọ, bọn họ hợp thành đội " tìm hạnh phúc", chuyên giúp những người khác nhau hoàn thành nguyện vọng, sau đó được trả giá tuổi thọ tương xứng.

      Nhiệm vụ lần này là tên Lee Ji Ah, mồ côi, gốc Hàn, lúc được nhận nuôi sang Nhật Bản, bố mẹ nuôi qua đời bỏ học làm công, vẫn duy trì làm bồi bàn.

      " đáng thương, bị nhận nuôi đến nước ngoài tha hương còn chưa tính, bố mẹ nuôi còn qua đời." Tiểu Bạch chậm rãi tới cạnh đèn đường, quan sát chút bộ quần áo hở hang mặc, chẳng trách suýt bị đông chết.

      "Được rồi, Tiểu Bạch, có người tới bên này, chắc là người của má mì, mau trốn " Tiểu Hắc đột nhiên bay lên nhắc nhở.

      "A. Tốt" Tiểu Bạch quay đầu lại trở về, nhanh chóng vượt qua thảm cỏ bên cạnh, lách mình vào cái hẻm .

      "Mau, qua bên kia tìm xem, còn dám chạy."

      "Bọn mày qua bên kia" Thanh hung tợn cách rất gần, Tiểu Bạch cũng dám thở mạnh, đợi hồi lâu, ngẩng đầu lên hướng Tiểu Hắc lượn lờ nháy mắt, ý bảo thăm dò.

      Qua nửa phút, Tiểu Hắc trở về, "Quanh đây có ai, trở về nhà ấy nhanh ."

      "Được rồi." Tiểu Bạch gật đầu, nhớ lại chút, phát Lee Ji Ah sống tại phòng trọ cách đây xa, lập tức cảnh giác rời .

      Bên ngoài phòng cũ nát, "Chắc là nơi này nhỉ?" Tiểu Bạch nhìn ngoài phòng bụi bặm chất thành đống, cau mày, gõ cửa.

      "Cốc cốc cốc..."

      "Ai vậy..." Trong phòng vang lên tiếng , là đồng nghiệp cùng Lee Ji Ah mướn chung phòng, cũng người Hàn.

      "Là tớ, Ji Ah" Tiểu Bạch ôm cánh tay, lạnh đến run cầm cập.

      Cánh cửa rất mau mở ra,là vóc người cao gầy trông thấy dáng vẻ chật vật của Tiểu Bạch, hốt hoảng lôi kéo vào cửa.

      "Cậu thế nào bây giờ mới về? Bởi vì cậu đánh khách, má mì tức muốn chết."

      "Tớ cũng có muốn đâu." Cảm giác được trong phòng khí ấm áp, Tiểu Bạch nhàng thở hơi, nhăn mày ,

      "Tên kia táy máy tay chân coi như xong, quá đáng hơn còn đè lên tớ, tớ có thể đánh sao."

      "Cậu sao chứ, những tên kia cũng thực khốn nạn..." nghe xong lập tức quan sát .

      "Yên tâm, tớ chạy được."Gặp ánh mắt quan tâm của đối phương, Tiểu Bạch nhớ lại Ji Ah cùng quan hệ, này tên là Jang Mi Ri,cũng giống Ji Ah, đều là trẻ mồ côi, lúc còn cùng nhi viện, quan hệ cũng rất thân, sau lại tách ra bị bắt nuôi rồi sang Nhật Bản.

      Sau khi cha mẹ nuôi Ji Ah qua đời, mất che chở, chỉ có thể tìm việc làm xung quanh, lúc đó vô tình gặp được Jang Mi Ri, tiếp viên bồi rượu sinh hoạt khổ cực giống mình, hai người gắn bó làm bạn được thời gian dài.

      "Cậu đắc tội má mì, bà ấy để yên cho như vậy đâu, bây giờ bọn mình nên nhanh chóng thu dọn đồ đạc rồi rời khỏi nơi này ." Mi Ri luôn luôn có chủ ý hơn Ji Ah, giữa hai người từ trước đến nay vẫn là do ấy làm chủ, nghe ấy như vậy, Tiểu Bạch gật đầu, nơi này xác thực thể ở lại lâu.

      Trở về phòng của mình, thu dọn đồ đạc, Tiểu Bạch hỏi Tiểu Hắc đỉnh đầu, "Lee Ji Ah có nguyện vọng gì?"

      " ấy muốn có thể cùng Jang Mi Ri có cuộc sống hạnh phúc." Tiểu Hắc bay lên bàn trả lời.

      "Hai người?"

      "Đúng vậy..."

      "Chẳng trách nguyện ý cho mười năm tuổi thọ." Tiểu Bạch tay chân rất nhanh nhẹn, "Được rồi, hướng dẫn dò tìm mở chưa?"

      "Mở rồi, lần này có thêm nghiên cứu mới nhất của tôi, phạm vi rộng hơn,cũng chính xác hơn." Tiểu Hắc tiện tay lật cuốn vở bàn.

      "Cậu còn dám , lần trước hại tôi thiếu chút nữa tính sai đối tượng." Tiểu Bạch nhìn Tiểu Hắc tràn đầy nghi ngờ.

      "Lần đó là do cẩn thận bị quấy nhiễu, lần sau , tôi làm riêng thiết kế lần nữa." Tiểu Hắc tràn đầy tự tin.

      đến hướng dẫn dò tìm, là vũ khí bí mật của và Tiểu Hắc cùng nhau nghĩ ra, có thể căn cứ vào sóng điện cùng từ trường, ở trong mấy nghìn người tìm được loại hình bọn họ muốn tìm, tuy nhiên từ khi nghĩ ra tới nay, bọn họ vẫn luôn chỉ thiết lập dạng.

      "Lần này mục tiêu tìm kiếm vẫn là nhóm tài phiệt ngụy trang thành người bình thường sao?" Tiểu Hắc bay tới trước mặt Tiểu Bạch hỏi.

      "Đương nhiên." Tiểu Bạch vừa trả lời vừa giật ra ngăn kéo, lượm đống nội y ném vào trong va li hành lý.

      "Vũ khí bí mật của chúng ta có rất nhiều công năng, vì sao mỗi lần chỉ dùng loại vậy?" Tiểu Hắc hiểu tới gần, thuận tiện đem cuốn vở trong tay ném vào val li.

      "Bởi vì rất nhanh và hiệu quả..." Tiểu Bạch rốt cuộc ngừng lại, ngẩng đầu, "Khách hàng của chúng ta đủ loại nguyện vọng, chung quy kết quả cũng giống nhau, còn phải là điều kiện tốt, chồng tốt, khiến mọi người hâm mộ ước ao à ."

      "Cũng đúng... Cho nên là?" Tiểu Hắc gãi gãi mớ tóc tồn tại.

      "Cho nên tôi giúp bọn họ tìm được đường tắt nhanh chóng tiện lợi nhất đó." Tiểu Bạch chậm rãi , "Trong mắt tôi, cái đường tắt này là gả vào nhà giàu có, làm thế nào để gả hả, chính là tiếp cận cái nhóm tài phiệt này, bọn họ nhìn thấy rất nhiều nữ nhân theo đuổi tiền bạc, thỉnh thoảng có chân thực làm bộ, dễ dàng thắng được lòng bọn họ."

      "Nhưng mà mấy tên tài phiệt quen ăn chơi trác táng, thực chắc chắn sao?" Tiểu Hắc tò mò hỏi.

      "Cậu nghĩ rằng tôi nghĩ tới sao," Tiểu Bạch trừng mắt nhìn Tiểu Hắc, "Tôi vì sao lại phải chọn mấy tên tài phiệt ngụy trang thành người thường, bọn họ khoe khoang cũng là loại phẩm chất, sau khi tiếp xúc tiếp tục quan sát, nếu như nhân phẩm tốt, tôi thay khách hàng xuống tay, tôi nhìn vậy mà rất có tinh thần trách nhiệm đó."

      "Cũng phải tất cả mọi người đều cần tài phiệt, có vài người theo đuổi tinh thần cao thượng mà, còn có các loại khoa học, như là nghiên cứu phát minh ra những thứ vĩ đại, những người đó dùng được phương pháp này a." Tiểu Hắc phản bác.

      "Hừ..." Tiểu Bạch nghe vậy "Bộp" tiếng, đóng va li, cười lạnh ngẩng đầu, "Cho nên là, tôi bảo cậu từ chối những khách hàng đó phải sao?'"

      "Nhưng mà..." Tiểu Hắc còn muốn nữa, Tiểu Bạch cắt đứt lời ," ra ngoài . Tôi phải thay quần áo..."

      "Làm như ai chưa từng xem ai vậy..." Tiểu Hắc bất mãn lầm bầm đứng lên.

      "Được rồi, trời gần sáng, cậu nhanh lên, buối tối hẵng trở lại." Tiểu Bạch , bắt đầu cởi quần áo.

      "Này, tôi còn chưa đâu nhé, đừng cởi, tôi đây,... Tôi buổi tối trở lại." Tiểu Hắc hốt hoảng , thoáng cái biến mất trong khí.

      Chương 2 :Miss Ripley (2)

      Tiểu Bạch mang theo hành lý ra khỏi phòng, Jang Mi Ri đứng ở cửa chờ .

      "Nhanh vậy à?" Tiểu Bạch quan sát đống hành lý, túi và túi của ấy,trong thời gian ngắn, vậy mà ấy chuẩn bị được nhiều đồ như vậy.

      "Đúng vậy... Bọn mình nhanh " Jang Mi Ri miễn cưỡng cười cười, lôi kéo hành lý, mở cửa.

      Tiểu Bạch cùng Jang Mi Ri ra khỏi nhà, trời tảng sáng, lên xe taxi, Tiểu Bạch nhìn Mi Ri hỏi, "Bây giờ, bọn mình đâu đây?"

      Jang Mi Ri nghe vậy, liếc mắt nhìn Tiểu Bạch, muốn lại thôi, "Cái kia... Ji Ah à..."

      "Ừ?"

      "Hay là bọn mình quay về Hàn Quốc nhé?" Jang Mi Ri thử dò xét nhìn Tiểu Bạch.

      "Quay về Hàn Quốc?" Tiểu Bạch nghĩ tới đột nhiên ấy như vậy, cau mày , "Nhưng mà bọn mình có visa dài hạn..."

      "Cái này tớ biết, nhưng mà bọn mình thể ở đây nữa, bằng quay về quê hương, dù sao quê hương của bọn mình là Hàn Quốc mà." Jang Mi Ri rũ mắt, thanh nhàn nhạt đau thương.

      Tiểu Bạch nghĩ đến nguyện vọng của Lee Ji Ah, cùng Jang Mi Ri sống hạnh phúc, bắt buộc phải cùng Jang Mi Ri.

      "Có thể" .

      " sao? Cậu đồng ý cùng tớ trở lại?" Jang Mi Ri nghe Tiểu Bạch trả lời, kích động cầm tay , thể tin được.

      "Đương nhiên, Mi Ri, cậu đối với tớ mà là người rất quan trọng, tớ làm sao có thể xa cậu a, cậu đâu tớ đó." Tiểu Bạch cầm trở lại đôi bàn tay xinh đẹp, thành khẩn nhìn ấy.

      "Tốt lắm, bọn mình ra sân bay luôn ." Mi Ri quyết định nhanh, quyết định nơi các .

      Hai người chạy tới sân bay trời sáng, Tiểu Bạch nghĩ đến Lee Ji Ah còn có chút tiền gửi ngân hàng, liền , "Tớ kiếm xung quanh xem có máy rút tiền , đem tiền tồn ở ngân hàng rút hết ra."

      "Tớ mua vé, đưa tớ chứng minh nhân dân của cậu, bọn mình phân công nhau, lát nữa gặp ở đây." Jang Mi Ri nhìn đồng hồ .

      "Tốt" Tiểu Bạch lấy từ trong túi chứng minh nhân dân đưa Mi Ri, bản thân lại kéo hành lý đến máy ATM gần đó.

      Lee Ji Ah gửi ngân hàng tuy nhiều lắm, nhưng đây là do ấy nhọc nhằn khổ sở từng chút từng chút tích góp được, Tiểu Bạch mở vali, phát đống đồ dọn dẹp trước đó lộn xộn hết lên, tìm thẻ ở dưới cùng đống quần áo, thuận lợi rút được tiền.

      lần nữa về cửa chính, Jang Mi Ri đợi, "Rốt cuộc cũng đến, vé máy bay mua xong rồi."

      " tốt quá." Tiểu Bạch tiếp nhận vé máy bay, đem tiền trong túi rút ra, "Cho cậu..."

      "Cậu làm gì vậy..." Jang Mi Ri nhìn tay Tiểu Bạch tập tiền to, kinh ngạc hỏi.

      "Bọn mình về Hàn Quốc, visa du lịch được vài ngày, nếu như làm công bị đuổi về nước. Số tiền này mỗi người phân nửa, tiết kiệm." Tiểu Bạch mỉm cười đưa tiền.

      "Ji Ah... Tớ làm sao có thể lấy tiền của cậu được..." Jang Mi Ri đem tiền trong tay đẩy trở về, "Số tiền này cậu tích lâu như vậy, rất dễ dàng, tớ thể lấy được."

      "Cậu hãy nhận , bọn mình phải người nhà sao", Tiểu Bạch cố ý đem tiền nhét trong tay Jang Mi Ri.

      "Cậu lấy tớ giận đấy."

      Jang Mi Ri thấy kiên trì, chỉ có thể nhận lấy, biết có phải vì tin Tiểu Bạch vô điều kiện , Jang Mi Ri đối với có vẻ thân cận hơn.

      Kỳ thực Tiểu Bạch cho ấy tiền cũng là có tính toán, từ hôm qua cho tới hôm nay trốn , Jang Mi Ri biểu quá bình tĩnh, dường như sớm dự mưu, Tiểu Bạch hoài nghi, ấy rất có thể sớm có ý niệm quay về Hàn quốc trong đầu, nếu như phải Ji Ah xảy ra chuyện, chừng lúc nào đó tự mình luôn.

      tại Tiểu Bạch đem nửa tiết kiệm cho Jang Mi Ri, trước đó hai người tình cảm cộng thêm biểu ra tín nhiệm vô điều kiện, tin tưởng Jang Mi Ri trong khoảng thời gian ngắn bỏ .

      Chỉ cần ấy rời , Tiểu Bạch mới có thể hoàn thành nguyện vọng của Jang Mi Ri.

      Kéo vali hành lý ngồi ở phòng chờ, "Tích tích tích tích..." Hướng dẫn dò tìm đột nhiên ngừng vang lên trong đầu.

      Tiểu Bạch theo bản năng quay đầu, hướng về phía tiếng vang nhìn lại, "Làm sao vậy?" Jang Mi Ri ngồi bên cạnh, kì quái nhìn .

      " có gì, tớ toilet chút." Tiểu Bạch suy nghĩ chút đứng lên .

      " nhanh về nhanh, sắp phải lên máy bay rồi." Jang Mi Ri hướng gật gật đầu .

      "Ừ" Tiểu Bạch đáp ứng, về phía hướng dò tìm địa phương, cách mục tiêu 50m dừng lại.

      Tóc ngắn chỉnh tề, áo khoác màu xanh gọn gàng, đeo lưng túi sách bằng da màu trắng, đây là toàn bộ trang bị của chàng trai cách xa kia.

      "Chính là ta à." Tuy rằng thấy gương mặt, Tiểu Bạch có phán đoán, "Trang phục sạch , tư thế ngồi đoan chính nhưng mất vẻ tùy ý, xem ra là gia giáo sai, là người tính cách ôn hòa."

      "Nhưng mà đáng tiếc..." Tiểu Bạch ngẩng đầu nhìn đồng hồ đại sảnh, "Lập tức Hàn Quốc, cùng ta có duyên phận."

      Tiểu Bạch rất nhanh trở về phòng chờ, vừa lúc đến giờ đăng kí, hai người xách hành lý liếc nhau, đều thấy được trong mắt đối phương thấp thỏm cùng hưng phấn.

      "Bọn mình thôi"

      "Ừ"

      Hơn hai giờ bay, cuối cùng Tiểu Bạch và Jang Mi Ri cũng đặt chân lên đất Hàn, nghênh đón toàn bộ cuộc sống mới.
      Tiểu Bạch cùng Jang Mi Ri kéo hành lý đến trạm kiểm an.

      "Bọn mình tách ra xếp hàng , như vậy nhanh hơn." Jang Mi Ri đột nhiên quay đầu lại .

      Tiểu Bạch nghe vậy, nhìn qua phòng khách, biết có phải mùa du lịch hay mà mỗi cửa đều có hàng khách chờ rất dài.

      "Được thôi." gật đầu đáp.

      Dòng người xê nhích rất chậm, Tiểu Bạch nhìn chằm chằm Jang Mi Ri cách đó xa ngẩn người hồi, thấy ấy vẻ mặt như thường, mới chậm rãi nghiêng đầu qua chỗ khác, "Có vẻ là mình nghĩ nhiều."

      "Mẹ à, con mệt quá , mẹ ôm con cái nhé?" bé hàng bên cạnh đột nhiên nũng nịu kéo tay mẹ, khuôn mặt nhắn ngước lên mong đợi.

      "Con ngoan, chờ lúc nữa là được rồi, mẹ ôm em mà." Bà mẹ bị nhõng nhẽo ôm đứa bé trong tay, khổ sở nhìn bé.

      thấy mẹ ôm em trai mặc kệ mình, miệng cong lên, lập tức gào khóc đáng thương.

      Tiểu Bạch nhìn bé mặt nhăn thành đống, vừa thấy buồn cười, "Tích tích tích tích tích..." Hướng dẫn dò đột nhiên liên tục vang lên trong đầu.

      "Thông báo khẩn cấp, mục tiêu tới hướng này, khoảng cách 100m, khoảng cách 90m, khoảng cách 80m..."

      Tiểu Bạch nghe tiếng, mau chóng quay đầu lại, theo chỉ thị thoáng cái thấy mục tiêu.

      Đối phương vóc người cao gầy, áo khoác màu xanh lam, túi da trắng, mặt là nụ cười hiền hòa, vững vàng hướng phía tới.

      "Là ta..." Tiểu Bạch nhận ra đối phương chính là mục tiêu gặp qua ở Nhật Bản, " nghĩ đến ta cũng tới Hàn Quốc, biết là khách du lịch hay người Hàn."

      Trong lúc Tiểu Bạch suy nghĩ, hướng dẫn tiếp tục nêu lên, " Khoảng cách mục tiêu 50m, 30m, tới hướng này."

      " tới hướng này?" Tiểu Bạch tự nhiên thu hồi tầm mắt, dùng khóe mắt quan sát đối phương, thấy ta mỉm cười nhìn khóc cách đó xa, hồi bừng tỉnh.

      người có tình thương bao la.

      "Dù sao.." Tiểu Bạch nghĩ, "Tiên hạ thủ vi cường, để đề phòng tương lai."

      "Khoảng cách mục tiêu 10m."

      Tiểu Bạch nhanh chóng mang mặt nụ cười dịu dàng, vài bước tới bên người khóc nháo, bế lên, nhàng dụ dỗ , " bé xinh xắn, để ôm cháu có được nào."

      "Oaoaoa..." bé đột nhiên bị ôm lấy hiểu chuyện gì xảy ra, hai mắt đầy nước mắt mờ mịt nhìn .

      "Mẹ ôm em trai rất cực, để ôm cháu, đừng khóc nữa, khóc đau họng, mẹ đau lòng..."

      "Cháu xinh xắn như vậy, khóc xinh nữa." Tiểu Bạch dỗ trẻ con còn rất ra dáng, chỉ thấy điểm mũi bé, giọng thương, bộ hàng xóm nhà bên dịu dàng.

      vậy mà cũng nể tình, nghe xong , chậm rãi ngừng lại, cúi đầu khóc thút thít.

      "Thực cám ơn , tôi ôm em trai nó, nó lại khóc nấc lên, tôi cũng biết làm sao bây giờ." Bà mẹ nhìn bé ngừng khóc, nhìn Tiểu Bạch với vẻ biết ơn.

      " sao đâu mà, con chị cũng đáng ." Tiểu Bạch mặt mày cong cong, thân thiết .

      giẫy giụa muốn xuống đất, chờ được thả xuống, hiểu chuyện , "Cám ơn ."

      " cần cám ơn." Tiểu Bạch ngồi xổm xuống, mỉm cười sờ đầu bé.

      Chờ đến lúc bé nắm tay mẹ di chuyển về phía cửa kiểm an, Tiểu Bạch lúc này mới đứng lên, biết có phải do ngồi lâu quá hay , đứng dậy quá nhanh, Tiểu Bạch trước mắt bỗng tối sầm, chân thoáng mềm nhũn, hướng phía sau ngã xuống.

      "Cẩn thận..." lưng bỗng nhiên xuất bàn tay vững vàng đỡ lấy , giọng nam ôn hòa vang lên bên tai, " sao chứ..."

      "Thành công!" Trong nội tâm Tiểu Bạch hoan hô vui mừng, giả bộ khổ sở từ từ mở mắt ra, thấy trước mắt gương mặt đầy vẻ quan tâm, lúc này mới hoảng loạn rời trong lòng đối phương, cảnh giác nhìn, " là ai?"

      "Xin lỗi, vừa rồi tôi thấy muốn ngã sấp xuống nên mới..." Đối phương cũng nhận thấy động tác vừa rồi thích hợp, lúng túng giải thích.

      Tiểu Bạch chớp mắt mấy cái, mặt bớt chút cảnh giác, vẫn là vẻ mặt xa cách, "Chắc là tôi hơi thiếu máu, cảm ơn ."

      " có gì." Chàng trai thấy phản ứng của , cười khổ, xem ra bị ghét rồi.

      "Tôi trước." Tiểu Bạch thấy tình thuận lợi, quay đầu lại phát sắp đến lượt mình, khẽ gật đầu với đối phương, kéo hành lý đến cửa kiểm an.

      Song Yoo Hyun nhìn bóng lưng uyển chuyển mềm mại của Tiểu Bạch, nghĩ đến đối phương ôn nhu cùng bé , từ thân thiết hiền hóa nháy mắt đối với mình trở nên xa cách, chẳng biết thế nào, trong lòng có chút thất lạc.

      Mà bên kia, Tiểu Bạch thuận lợi qua cửa kiểm an, lúc này suy nghĩ ngổn ngang, bởi vì phát .... thấy Jang Mi Ri.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 3 :Miss Ripley (3)

      Tiểu Bạch xách hành lý đứng tại cửa, ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh biếc, lại nhìn nhóm người tới lui, tâm trạng thực rầu rĩ.

      phải quyến rũ mục tiêu lúc thôi sao, vậy mà thấy tung tích nhiệm vụ đối tượng.

      hoàn toàn biết Jang Mi Ri nơi nào, tại sao cổ bỏ mình, Tiểu Bạch nghĩ ra nên làm gì bây giờ.

      Bên này Tiểu Bạch phiền não, hoàn toàn biết bộ dạng mình trong mắt Song Yoo Hyun bị xem thành- dịu dàng mảnh mai, trong đôi mắt trong suốt là ảnh ngược bầu trời xanh lam, vẻ mặt mờ mịt luống cuống làm người ta thương tiếc, cơn gió nhàng thổi qua mái tóc, chậm rãi giơ tay lên vuốt ra phía sau tai, hơi cúi đầu, mang theo vẻ ôn nhu khiến người tim đập thình thịch.

      "XIn hỏi..." Song Yoo Hyun mê muội tiến lên, " có cần giúp gì ?"

      Tiểu Bạch nghe tiếng quay đầu lại, phát là tài phiệt lần trước, buông xuống con mắt lặng lẽ suy nghĩ, bây giờ thấy Jang Mi Ri, xem ra chỉ có thể tiếp xúc người trước mắt, biết lai lịch ta, nhìn có thể hay tiếp tục hành động.

      " cần..." Tiểu Bạch nhàng cắn môi, tuy rằng sắc mặt mờ mịt luống cuống nhưng vẫn như cũ kiên trì cự tuyệt.

      "Tôi có ác ý mà, chỉ là nhìn thấy giống như gặp khó khăn, muốn đâu, tôi có thể đưa ..." Song Yoo Hyun ánh mắt ôn nhu nhìn bé trước mặt, nhu nhược nhưng kiên cường làm nhớ lại mẹ của mình, để tự chủ được muốn tới gần, muốn bảo vệ.

      "Thực cần." Tiểu Bạch nâng lên mí mắt, ánh mắt mang theo yếu đuối nhè , "Bởi vì... Tôi... Tôi cũng biết nên đâu."

      " biết nên đâu?" Song Yoo Hyun nghe thấy , có chút , "Tôi có thể hỏi tại sao ?"

      Tiểu Bạch vẻ mặt do dự, chậm rãi giải thích, " ra là tôi và chị cùng Hàn Quốc, chỉ là có lúc mà thấy tăm hơi người đâu."

      " thấy?" Song Yoo Hyun nhìn quanh, "Có phải tách ra rồi lạc đường ? có điện thoại của ấy sao?"

      "Tôi biết." Tiểu Bạch khe khẽ thở dài, "Chúng tôi vốn tính là đến Hàn Quốc rồi làm số mới, tưởng mới hồi thấy chị ấy đâu, biết có gặp nguy hiểm gì nữa."

      " đừng lo lắng, hay là tôi cùng phòng phát thanh tìm người trước ." Song Yoo Hyun .

      "Cũng chỉ có thể như vậy." Tiểu Bạch liếc trộm chàng trai trước mắt, thấy gương mặt ta cũng bộ lo lắng, thầm giơ ngón cái.

      Song Yoo Hyun lễ phép kéo Tiểu Bạch vali, hai người im lặng hồi, lấy dũng khí, "Còn biết gọi là gì, tôi là Song Yoo Hyun."

      "Song Yoo Hyun..." Tiểu Bạch nhàng lặp lại lần, sau đó ngẩng đầu mỉm cười với , "Tôi gọi Lee Ji Ah."

      Tiểu Bạch nụ cười cực nhạt, mang theo phảng phất nỗi buồn, tựa gió thổi hồ, làm lòng Song Yoo Hyun như làn nước gợn sóng, ánh mắt nhìn càng thêm mềm nhũn, có ôn nhu chưa từng nhận ra.

      "Ji Ah tiểu thư, tôi có thể gọi như vậy ." Song Yoo Hyun lễ phép .

      "Đương nhiên rồi." Thấy đối phương đối với mình ấn tượng tốt, Tiểu Bạch rất thỏa mãn gật đầu.

      " đến Hàn Quốc du lịch hay là định cư?"

      "Nếu có gì bất ngờ xảy ra, chắc là định cư, tôi mặc dù mang quốc tịch Nhật nhưng ra là người Hàn."

      "Ồ.." Song Yoo Hyun nghe vậy, nhìn Tiểu Bạch mừng rỡ, " trùng hợp, tôi nay cũng là quốc tịch Nhật, cũng dự định về nước định cư."

      " ." Tiểu Bạch kinh ngạc nhìn lại đối tượng, "Xem ra chúng ta rất có duyên."

      Song Yoo Hyun nghe Tiểu Bạch , trong tâm tư có chút vui vẻ, ngốc nghếch cười phụ họa, "Đúng vậy, rất có duyên."

      Hai người thẳng phòng phát thanh, tình huống, phát thành tìm người ngừng nghỉ giờ, Jang Mi Ri cũng xuất .

      "Ji Ah tiểu thư đừng lo lắng, tôi với báo cảnh sát ." Song Yoo Hyun thấy Tiểu Bạch mặt mày ủ dột, nhiệt tình hỏi.

      "Cái này..." Tiểu Bạch do dự biết thế nào trả lời, bỗng nhiên chàng trai trẻ từ gần đó chạy tới, "Này, Song Yoo Hyun, có chuyện gì xảy ra, gọi điện cậu tiếp, người tìm chẳng thấy đâu."

      "Là Cheol Jin à, xin lỗi nha, tôi quên mất cậu đấy, điện thoại tôi cũng chưa mở máy nữa." Song Yoo Hyun thấy người trước mắt, lúc này mới nhớ tới cậu ta ngày hôm nay đến đón mình.

      "Chuyện này mà cậu cũng quên, đầu óc cậu để đâu á..." Cheol Jin thẳng tay đập Song Yoo Hyun cái, xoay mặt nhìn Tiểu Bạch đứng bên cạnh, "Vị này chính là..."

      "Là Lee Ji Ah tiểu thư, quốc tịch Nhật gốc Hàn, bị lạc mất chị ." Song Yoo Hyun giải thích.

      Cheol Jin nghe vậy, quan sát Tiểu Bạch, ánh mắt có hàm ý cười , "Chẳng trách cậu quên mất đấy."

      " cái gì đó." Song Yoo Hyun ngượng ngùng vỗ vỗ bạn tốt.

      "Chuyện này..." Tiểu Bạch nhìn hai người chậm rãi mở miệng, "Thời gian sớm, tôi làm phiền hai người nữa."

      " phải à? mình sao?" Song Yoo Hyun nghe vậy, sắc mặt hơi đổi, có vẻ khá là nỡ.

      "Làm phiền lâu như vậy, tôi cũng nên rồi." Tiểu Bạch mỉm cười, "Thực cảm ơn ."

      Song Yoo Hyun giật giật môi, nhưng câu cũng thốt nên lời, bọn họ chẳng qua chỉ là người qua đường, chẳng có tư cách gì giữ lại.

      Tiểu Bạch thấy Song Yoo Hyun vẻ mặt lưu luyến rời, trong lòng khá thỏa mãn, sắc mặt lại bình tĩnh như thường giơ tay vẫy chiếc taxi, "Như vậy, hẹn gặp lại."

      "Tạm biệt." Song Yoo Hyun nhìn chớp mắt xe đưa Tiểu Bạch xa, cảm thấy trong lòng dâng lên mất mát sâu.

      Cheol Jin ở bên thấy, khoác vai , " phải chứ, hai người mới gặp nhau lâu mà cậu làm như sinh ly tử biệt bằng."

      "Cũng phải là bao giờ gặp lại." Song Yoo Hyun nhìn hướng mất bóng, khe khẽ thở dài, biết ấy có tìm được chị mình hay , thân mình lại muốn nơi nào.
      Tuyết Liên thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 4 :Miss Ripley (4)
      Trong xe, Tiểu Bạch nhìn lại phía sau thấy Song Yoo Hyun vẫn giữ vẻ mặt ngóng trông, hài lòng nghiêng đầu qua chỗ khác, trong lòng tự hỏi, "Hướng dẫn định vị được ?"

      "Mục tiêu xác định, lúc nào cũng có thể định vị." Hướng dẫn có nề nếp trả lời.


      "Vậy là tốt rồi." Tiểu Bạch nhìn phía ngoài cửa sổ, suy nghĩ bay xa, Song Yoo Hyun này có ấn tượng tồi, nếu có định vị cũng sợ tìm được.

      tại chỉ còn Jang Mi Ri, ấy rốt cuộc nơi nào?

      Phiền não hồi, "Có..." Tiểu Bạch trong đầu lóe lên ánh sáng, Lee Ji Ah và Jang Mi Ri ngày xưa chẳng phải cùng ở nhi viện sao.

      Jang Mi Ri trước đây cũng phải tự nguyện bị nhận nuôi, ấy vẫn luôn muốn tìm mẹ của mình, nếu về Hàn Quốc, có khi nhất định nơi đó, Tiểu Bạch lấy ra nhật ký của Lee Ji Ah, rất nhanh tìm được địa chỉ nhi viện," Bác tài xế, làm ơn cho cháu đến nơi này."

      "Được." Bác tài xế nhìn địa chỉ, vui vẻ đạp cần ga, lao vun vút.

      Tiểu Bạch tìm được nhi viện, đáng tiếc chậm bước.

      "Mi Ri tới nơi này hỏi mẹ ít chuyện ngày xưa, rồi cầm vài tấm ảnh chụp, vừa mới ..." Viện trưởng nhìn Tiểu Bạch thương tiếc.

      " sao..." Tiểu Bạch hơi thất vọng, đúng là ở sân bay quá lâu, " ấy có muốn đâu ạ?"

      "Cái này mẹ cũng biết, nghe giọng nó, chắc là muốn định cư ở Hàn Quốc." Viện trưởng lắc đầu.

      Tiểu Bạch biết có hỏi nữa cũng vô ích, nhớ tới số điện thoại mới làm, lấy ra điện thoại, "Vậy con cho mẹ số điện thoại, nếu như ấy lại đến, nhờ mẹ với ấy con tìm, rồi gọi cho con qua số này."

      " thành vấn đề." Viện trưởng sảng khoái đáp ứng.

      "Còn nữa..." Tiểu Bạch tiếp tục , "Những bức ảnh mà Mi Ri lấy có còn tấm nào ạ? Con có thể xem ?"

      "Tất nhiên rồi." Viện trưởng cúi xuống mở ngăn kéo, lấy ra album," Bởi vì thường có người về nhi viện tìm này nọ, những tấm ảnh này đều được sao mấy lần, con lấy mấy tấm ."

      "Vậy cảm ơn mẹ." Tiểu Bạch cao hứng .

      " cần cảm ơn mẹ, các con trưởng thành, nhìn thấy các con là ta vui lắm rồi." Viện trưởng hòa ái cười .

      Từ nhi viện ra, trời tối đen, "Tiểu Hắc, cậu có đây ?"

      "Tôi đây tôi đây.." Nghe giọng Tiểu Bạch, Tiểu Hắc nhanh chóng xuất đỉnh đầu.

      "Chắc cậu cũng biết rồi, thấy Jang Mi Ri." Tiểu Bạch tỏ vẻ bất đắc dĩ .

      "Làm sao có thể, đem tiền đưa ấy rồi mà, ấy dù có muốn bỏ lại cũng nên nhanh như vậy chứ.." Tiểu Hắc ôm cánh tay căn bản tồn tại, kì quái .

      "Tôi cũng nghĩ như vậy..." Tiểu Bạch gật đầu, "Tôi đoán ấy có thể bởi vì tình huống khẩn cấp nào đó mới biến mất."

      "Có thể có tình huống khẩn cấp gì?" Tiểu Hắc bay tới bên người Tiểu Bạch hỏi.

      Tiểu Bạch liếc mắt nhìn ánh mắt ham học hỏi của Tiểu Hắc, chậm rãi , " biết..."

      "Vậy mà làm như biết trước rồi á." Tiểu Hắc thất vọng, ghét bỏ .

      "Sợ cái gì? Jang Mi Ri cũng có visa du lịch giống tôi, nếu có công tác chính thức, ấy rất nhanh bị trả về Nhật Bản, lúc đấy tôi đăng kí xuất nhập cảnh, có khả năng tìm được."

      "Đúng vậy" Tiểu Hắc gật đầu, lập tức nhìn xung quanh, "Vậy bây giờ định làm gì?"

      " tìm người"

      "Ai vậy?"

      "Song Yoo Hyun."
      ... ...... ...... ...... ...... .......

      Tiểu Bạch chật vật kéo hành lý lên tầng cao, thở hổn hển đứng tại chỗ.

      "Tiểu Bạch, sắp thành công trở thành nữ cường nhân rồi đó." Tiểu Hắc hưng phấn xoay quanh quan sát Tiểu Bạch, giọng sùng bái.

      "Quỷ bất lực có quyền lên tiếng." Tiểu Bạch thở phì phò, tay đánh tan bóng đen Tiểu Hắc, bất mãn , "Phiền."

      "Đừng nóng giận mà, thường ngày lúc nào cũng giả vờ mảnh mai, hiếm khi uy vũ như vậy, đường xa như vậy mà có thể khiêng cái vali leo lên, tôi khen lòng mà." Tiểu Hắc lảo đảo vài cái lại khôi phục cái bóng, cười làm lành .

      "Nếu phải vì cậu bất lực tôi cũng chẳng tới phiên tôi khiêng nhé..." Tiểu Bạch nhìn Tiểu Hắc, nhàng tiếp.

      "Ấy ấy, được vậy." Tiểu Hắc tức nghẹn.

      "Vậy cậu có chỗ nào có khả năng." Tiểu Bạch vừa , vừa dùng ánh mắt chất vấn quan sát Tiểu Hắc từ xuống dưới.

      "Hu hu... lại bắt nạt tôi..." Tiểu Bạch bị ánh mắt của Tiểu Bạch làm cho sợ hãi, lay động bay xa, bụm mặt thoáng cái biến mất trong khí.

      Tiểu Bạch thấy Tiểu Hắc biến mất, đắc ý cười, xoay người kéo vali tiếp tục về phía trước, bốn phía đều là kiến trúc đơn sơ tạp nham, tường dán đầy các loại quảng cáo, rốt cuộc, Tiểu Bạch dừng lại trước cửa căn hộ tên là Thanh Dật khảo thí viện.

      "Đây là nơi hướng dẫn định vị?." Tiểu Hắc đột nhiên xông ra, có vẻ dám tin tưởng .

      Tiểu Bạch liếc mắt nhìn , "Đây là mấy cái cậu tự nghiên cứu ra, có sai lầm hay sao tôi biết."

      "Tất nhiên là có vấn đề gì cả." Tiểu Hắc nghe vậy tức giận trả lời.

      "Được rồi được rồi..." Tiểu Bách nhấc vali lên, đẩy cái cửa kính chật hẹp.

      Khảo thí viện Hàn quốc cũng đặc biệt, ở đây phòng rất , giá cả phải chăng, tuy gọi là khảo thí viện nhưng hầu hết đều là nơi sinh sống của người bình thường và thất nghiệp.

      Làm xong thủ tục ở lại, Tiểu Bạch được nhân viên dẫn qua hành lang kết cấu rối loạn, "Xem ra cái chàng tên
      Song Yoo Hyun này đúng là dễ ở.", Tiểu Hắc kề sát Tiểu Bạch, " đoán ta ở phòng nào?"

      Tiểu Bạch nghe , vừa muốn trả lời, trong đầu đột nhiên lại kêu lên "tích tích tích tích..."

      "Tới rồi." Môi hơi nhếch lên, tiếng, chỉ thấy cánh cửa bên cạnh đột nhiên mở ra, sau đó va vào hộp thức ăn đặt tủ ngoài hành lang, cái bát chứa canh cùng đôi đũa đập thẳng lên người Tiểu Bạch, cả người ăn đủ.

      "..." Cả người dính đầy mỡ, Tiểu Bạch đen mặt, nụ cười cũng giữ được nữa.

      Người trong phòng thấy vậy, vội vã xin lỗi, "Xin lỗi, tại tôi mở cửa nhanh quá chú ý... Ấy, là Ji Ah tiểu thư..."

      Đối phương lúc đầu xin lỗi rất thành khẩn, sau đó hơi ngừng lại, trong nháy mắt vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ.

      "Song Yoo Hyun?" Tiểu Bạch tuy rất tức giận, nhưng quên nhiệm vụ, cũng giả bộ kinh ngạc nhìn người đối diện.

      " thể tin được có thể gặp Ji Ah tiểu thư ở đây..." Song Yoo Hyun dùng ánh mắt dịu dàng với vẻ thể tin được.

      "Tôi cũng thế..." Tiểu Bạch phối hợp đáp trả ánh mắt ngạc nhiên vui mừng.

      Song Yoo Hyun cũng ngờ tới, buổi tối còn có thể gặp được làm nhớ mãi thôi ban sáng, trời cao dường như nghe được mà thoả mãn lời khẩn cầu của .

      Nhìn qua chiếc áo trở nên khó coi của Tiểu Bạch, lập tức phản ứng lại, bây giờ phải lúc để vui vẻ, chính mình vừa mới phạm lỗi lớn, "Quần áo của ... Tôi thực vô ý quá."

      " sao. sao đâu." Tiểu Bạch chịu đựng cái mùi khó chịu người, "Tôi thay bộ quần áo khác là được rồi."

      "Vậy mau , để tôi mang nước ấm cho ." Song Yoo Hyun nhường đường, ý bảo Tiểu Bạch thay quần áo.

      "Được rồi." Tiểu Bạch duy trì nụ cười, kéo hành lý quẹo vào phòng mình, sau đó... nhàng đóng cửa lại.

      "A a a... là buồn nôn mà, cả người đầy mùi thiu." Đóng cửa lại, Tiểu Bạch lập tức lộ nguyên hình, ngừng im lặng giậm chân.

      "Đừng nhảy nữa, thay quần áo nhanh ." Tiểu Hắc cũng che mũi ở phía xa, vẻ mặt ghét bỏ.

      "Đều tại cậu, nếu phải do cậu hỏi tôi, làm sao tôi lại đứng im." Tiểu Bạch sắp phát điên, "Dạ dạ dạ, tất cả là lỗi của tôi, mau thay quần áo , tôi ra ngoài." Tiểu Hắc biết tính tình Tiểu Bạch, lấy cái cớ, lách người biến mất.

      Chờ Tiểu Bạch thay quần áo xong mở cửa, Song Yoo Hyun lại lại yên ngoài hành lang, thấy ra ngoài, ân cần đến , "Ji Ah tiểu thư..."

      Tiểu Bạch lúc này khôi phục bình tĩnh, thấy Song Yoo Hyun thấp thỏm, mỉm cười, " cần để tâm, cũng cố ý."

      "Nhưng mà..."

      "Tôi đói quá, có muốn ăn với tôi , tôi cũng biết gần đây có cái gì." Tiểu Bạch cắt lời ta, chủ động mời.

      Song Yoo Hyun đương nhiên đồng ý, gật đầu, "Có chứ, tôi biết gần đây có quán ăn rất ngon, chắc chắn thích."

      "Vậy thôi." Tiểu Bạch nháy mắt tinh nghịch, dẫn đầu trước.

      Song Yoo Hyun đứng tại chỗ nhìn bóng lưng Tiểu Bạch, khóe miệng thể kìm nổi mà nhếch lên, nhìn cũng biết là mừng chịu được.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 5 : Miss Ripley


      Lúc Tiểu Bạch cùng Song Yoo Hyun ra cửa, trời tối lắm rồi, đường vắng ngắt, chỉ có hai người bọn họ, Tiểu Bạch mặc cái áo cổ rộng phối với quần bò đơn giản, thân hình lại càng có vẻ bé yếu đuối.


      Gió buổi đêm rất lạnh, thổi vù vù luồn vào bên trong cổ áo, Tiểu Bạch lạnh run cả người, tự chủ được ôm lấy hai cánh tay, Song Yoo Hyun chăm chú nhìn, thấy thế lập tức cởi ra áo khoác ra phủ lên người Tiểu Bạch.


      " cần đâu, Yoo Hyun lạnh mất." Tiểu Bạch giả bộ cả kinh, nhanh chóng cầm áo khoác đẩy trở lại.


      "Tôi lạnh đâu, tôi là đàn ông mà." Song Yoo Hyun kiên trì choàng áo khoác lên người Tiểu Bạch.


      " muộn thế này rồi còn bắt ăn cùng, nếu tôi còn khiến bị cảm lạnh nữa, tôi rất áy náy." Tiểu Bạch đùa.


      "Nếu như tôi bị cảm , có thể chịu trách nhiệm mà." Song Yoo Hyun nghe vậy, cười híp mắt tiếp.


      "Cứ quyết định vậy ." Tiểu Bạch hào phóng gật đầu.


      Cửa hàng Song Yoo Hyun giới thiệu cách chỗ họ ở xa, tuy rằng bày trí đơn giản nhưng ngoài ý muốn rất nhiều người ngồi.


      "Xem ra thực ăn rất ngon, nhiều người như vậy." Tiểu Bạch đói bụng, tới cửa ngửi thấy mùi thức ăn nồng nàn, tràn đầy hưng phấn.


      "Vào thôi." Song Yoo Hyun thấy Tiểu Bạch thích cửa hàng mình đề cử, vui vẻ vô cùng.


      Hai người tìm góc ngồi xuống, gọi đồ ăn rất nhanh được bưng lên, "Uống chút canh vào ấm hơn." Song Yoo Hyun chủ động múc canh, đưa tới cho Tiểu Bạch.


      "Cảm ơn." Tiểu Bạch cầm lấy bát, thổi thổi, nhấp ngụm lập tức ngẩng đầu, thấy Song Yoo Hyun mỉm cười nhìn mình, cười , "Ngon đấy."


      "Còn có tobokki nữa..." Song Yoo Hyun đem đĩa đồ ăn khác đẩy đến trước mặt Tiểu Bạch.


      Tiểu Bạch dùng đũa gắp miếng, nhìn nước tương đỏ tươi phủ bên , tự chủ nuốt nước miếng.


      "Ăn nhanh ." Song Yoo Hyun thấy Tiểu Bạch giương mắt nhìn miếng bánh, buồn cười .


      "Ừm." Tiểu Bạch gật đầu, khách khí cắn ngụm, sau đó mở to mắt cười tủm tỉm thở dài, "Là mùi vị của quê cha đất mẹ."


      Song Yoo Hyun thấy hành động trẻ con của Tiểu Bạch, vẻ mặt cưng chiều, "Vậy ăn nhiều chút."


      "Tôi khách sáo đâu nhé."


      …………………


      Ăn tối xong hai người ra ngoài, thuận tiện qua cửa hàng tiện lợi, Song Yoo Hyun mua sữa tươi, rồi hâm nóng mới đưa cho Tiểu Bạch.


      “Hôm nay cám ơn rất nhiều.” Tiểu Bạch ôm chai sữa tươi, ngồi song song với Song Yoo Hyun ghế nghiêng ở cửa hàng tiện lợi, nhìn ra bên ngoài lớp kính trong suốt.


      cần cám ơn tôi, tôi rất vui được làm quen với Ji Ah tiểu thư.” Được ngồi cùng với người trong lòng, trái tim Song Yoo Hyun đập rất nhanh, len lén quan sát Tiểu Bạch, cái cằm mượt mà đáng , đôi môi như quả đào mọng nước, lông mi vừa cong vừa dài, lúc uống sữa híp mắt mãn nguyện, tất cả những gì thuộc về người bên cạnh đây, đều làm cho rung động.


      Tiểu Bạch tất nhiên phát ánh mắt của Song Yoo Hyun, nhưng xét thấy đêm nay ta tận tâm phục vụ, rất hào phóng cho ta xem đủ.


      “Được rồi, nếu Yoo Hyun định cư ở Hàn Quốc, định làm visa dài hạn à?”


      “Ồ, phải đâu, tôi thay đổi quốc tịch.”


      “Thay đổi quốc tịch?” Tiểu Bạch liếc nhìn người bên cạnh, “Tôi cứ tưởng rằng còn trở về Nhật Bản đấy…”


      “Vì cha tôi sống ở Hàn Quốc, nên mới có quyết định vậy.” xong, Song Yoo Hyun đột nhiên nhớ tới người bên cạnh cũng giống mình, lập tức hỏi, “Ji Ah tiểu thư tính toán như thế nào vậy?”


      Mắc câu rồi, Tiểu Bạch khóe môi khẽ nâng lên cười, vừa cố ý hỏi Song Yoo Hyun, để lái sang chuyện visa của mình, nếu nhất định phải giải quyết, còn cần tìm đâu xa.


      “Tôi à…” Tiểu Bạch vẫn buồn phiền, “Tôi cũng biết, phải xem tình hình thế nào nữa.”


      vậy… Tức là…?” Song Yoo Hyun nghe Tiểu Bạch trả lời, trong lòng có chút nóng nảy, chẳng lẽ mình cùng ấy vốn có duyên phận sao?


      “Tôi bây giờ vẫn là visa du lịch, cũng ở được mấy ngày, tôi có khả năng thay đổi quốc tịch giống Yoo Hyun, cho nên trước mắt còn chưa biết làm thế nào.” Tiểu Bạch nghiêng đầu thấy sắc mặt quan tâm Song Yoo Hyun, chậm rãi .


      “Vậy Ji Ah tiểu thư tính ở Hàn Quốc định cư rồi, tôi nhớ là có công việc chính thức là có thể nhận visa dài hạn đó.” Song Yoo Hyun trả lời ngay.


      Tiểu Bạch nghe vậy, nở nụ cười bất đắc dĩ, thanh trầm xuống, “Tôi… Vì nguyên nhân gia đình, bỏ dở đại học, chỉ có bằng phổ thông, lại là người nước ngoài, làm sao có thể dễ dàng tìm được công việc ổn định.”


      Song Yoo Hyun lần đầu nghe Tiểu Bạch việc nhà, có thể đoán được hoàn cảnh có nhiều chua xót cùng bất đắc dĩ, ràng tình khó khăn là vậy, ấy lại cách như mây gió.


      “Vậy cha mẹ của … ” Song Yoo Hyun nhịn được mở miệng.


      “Bọn họ?” Tiểu Bạch từ từ mỉm cười, giọng nhu hòa, “Bọn họ chắc rất tốt.”


      “Vậy à…” Song Yoo Hyun thấy Tiểu Bạch cười, ngữ điệu nhõm hơn, “Bọn họ bây giờ ở đâu vậy?”


      “Bọn họ…ở thiên đường.” Tiểu Bạch bình tĩnh xong, thấy Song Yoo Hyun cứng đờ.


      “Xin lỗi, tôi cố ý, tôi…”


      sao.” Tiểu Bạch đứng lên, vứt chai sữa uống xong, “Chúng ta về thôi.”


      Song Yoo Hyun thấy dáng dấp lại lạnh nhạt như lúc mới gặp, trong tâm cảm thấy đau lòng, há miệng lại biết gì cho phải, cuối cùng vẫn là ngậm miệng im lặng.


      ………………


      Ở khảo thí viện cũng được tuần, mấy ngày nay Song Yoo Hyun có vẻ bận rộn nhiều việc, cả ngày thấy bóng dáng, Tiểu Bạch cũng nhàn rỗi, tỉ mỉ tìm kiếm manh mối dựa vào ảnh chụp lấy từ nhi viện.


      Hôm nay lúc Tiểu Bạch trở về, đúng lúc gặp phải Choel Jin dọn đồ, ta đối với ấn tượng tồi, gặp mặt chào hỏi, “Ji Ah tiểu thư về rồi.”


      “Vâng.” Tiểu Bạch gật đầu, thấy vali trong tay Choel Jin, “Các muốn chuyển à?”


      “Đúng vậy, đầu tiên phải đóng gói hành lý ” Choel Jin gật đầu.


      “Có cần tôi giúp ?”


      “Có thể sao? Có làm phiền , Yoo Hyun ở đây làm tôi mình mệt chết được.” Choel Jin ràng rất cần giúp đỡ.


      “Đừng ngại, bây giờ tôi cũng nhàn rỗi, tới giúp vậy.” Tiểu Bạch đỡ lấy vali trong tay Choel Jin, “Đóng gói xong cái gì cứ đem tới phòng tôi nhé, chắc là phòng các cũng chẳng còn chỗ để chân nữa rồi.”


      Choel Jin cùng Tiểu Bạch vào phòng , Tiểu Bạch để vali xuống, với Choel Jin ngồi chồm hổm dưới đất, “Tôi giúp chuyển mấy cái khác, dọn đồ .”


      “Tốt.” Choel Jin nhiều Tiểu Bạch cảm ơn, tiếp tục cúi đầu bận việc.


      Tiểu Bạch thấy Choel Jin loay hoay làm gì đó, liếc mắt thấy bức ảnh giường, chậm rãi ra ngoài, xoay người đến căn phòng của Choel Jin và Yoo Hyun.


      Căn phòng hai người cũng được coi như sạch , quần áo, đồ dùng hàng ngày đều được đặt chỉnh tề, quan sát bốn phía, đồ để bên ngoài để quá quan trọng, khom lưng lục lọi cái thùng giấy được xử lý, cũng phát cái gì, ngược lại lại tới bên cạnh cái ngăn kéo, từ từ kéo ra, bên trong có ít tài liệu và văn kiện.


      Tiểu Bạch lấy ra tập văn kiện, mở ra nhìn qua nội dung bên trong, rốt cuộc mỉm cười, “Tìm được rồi.”
      Last edited by a moderator: 16/5/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :