1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Cà phê đợi một người - Cửu Bả Đao

Thảo luận trong 'Sách XB Đang Type'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      [​IMG]

      Tác giả: Cửu Bả Đao

      Dịch giả: Lục Hương

      Công ty phát hành: Nhã Nam

      Nhà xuất bản: NXB Hội Nhà Văn

      Kích thước: 14 x 20.5 cm

      Số trang: 398

      Giới Thiệu

      Trạch Vu đợi người con mà trước mặt người ấy phải nguỵ trang.

      Bách Giai đợi người con trai mà cậu ấy phải chịu áp lực lựa chọn.

      A Thác đợi tốt biết cách trân trọng bản chất thuần phác của .

      Còn tôi giờ đến đoạn vĩ thanh của bài toán sắp xếp tổ hợp tình này. Trong quán cà phê Đợi Người, bên những tách cà phê hương vị khác nhau, chúng tôi đều đợi lời giải cho bài toán trái tim mình.....​

    2. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      PHẦN 1

      Chương 1: Quán cà phê đợi người
      Khúc Mở Đầu

      Lúc này chiếc thìa trong tay tôi khuấy loạn lớp sữa nổi bên cà phê, kim loại và thành chiếc ca sứ hợp tấu nên những thanh theo hịp điệu nào.

      Đinh đinh đinh , đinh đinh.

      Giống như tâm trạng của tôi lúc này, tiết tấu, nhưng lại rất muốn biểu đạt điều đó.

      ********

      ràng giống như trò chơi ghép hình kéo dài hết năm này tháng khác, dẫu cho có bao nhiêu mảnh ghép rơi vãi xuống đất, cứ kiên trì bền bỉ, thế nào cũng có thể lần lượt nhặt lên, ghép thành hình dáng hoàn chỉnh ban đầu, thế nào rồi cũng đến thời khắc ấy.

      Vậy mà tôi vẫn rất kích động.

      Bởi lẽ tôi phát , những mảnh ghép ký ức phải là vật chết.

      Ký ức tích lũy dần dần, càng lúc càng nhiều, càng lúc càng phức tạp, thế nên cứ ghép hoài hết.

      Vừa phải gắng sức nhớ lại những phần xưa cũ, mặt khác lại phải nắm bắt lấy phần chậm rãi trở thành cuộc đời tôi kia.

      Những mảnh ghép thuộc về , là những mảnh đơn giản nhất, chải chuốt nhất, thẳng thớm nhất mà tôi từng thấy.

      Những người từng chơi trò ghép hình đều biết, hình vẽ phức tạp thực ra lại dễ nắm bắt, vì mỗi mảnh đều đặc biệt, thoáng cái là biết nó nên đặt ở vị trí nào.

      Nhưng càng là hình vẽ đơn giản, ví dụ trời xanh ngăn ngắt, cỏ mướt như thảm, lại càng khó ghép cho hoàn chỉnh.

      Vì mỗi mảnh ghép đều quá đỗi mộc mạc, quá đỗi đơn thuần, tốn bao nhiêu thời gian vẫn hiểu nổi quan hệ giữa mảnh ghép với mảnh ghép dưới.

      Và cả mối liên hệ của chúng với mình nữa.

      Tôi hít sâu hơi.

      Bổ sung dưỡng khí, dũng khí.

      Và cả mùi cà phê nồng đượm.

      Sau đó, tôi muốn kể câu chuyện.

      cuốn sách chí ít phải có câu chuyện gắn bên trong nó, nếu muốn sách bán chạy, câu chuyện ấy tốt nhất là về tình .

      cho người ta biết tình là gì, như thế nào, được ra làm sao hoặc giả nghiêm túc định nghĩa thế nào mới là hạnh phúc chân chính, dựa núi núi đổ, dựa người người già, hạnh phúc vẫn phải dựa vào bản thân mới là bền vững nhất...

      Nhưng tôi xác định được câu chuyện này bắt đầu từ khi nào.

      Nếu bạn mong đợi cuốn sách mình cầm tay là cuốn tiểu thuyết tình .

      Tôi chắc, nhưng tôi cũng lấy đó làm kinh hoảng.

      Có lẽ, cho đến tận trang cuối cùng của cuốn sách này, câu chuyện mới bắt đầu, nhưng đó thứ mong cầu xa xỉ.

      Có lẽ câu chuyện chẳng bao giờ xảy ra.

      Chỉ bởi vì, chẳng người nào có thể ý thức được tất cả những điều xảy ra với mình, khi việc vừa mới bắt đầu là gì. Ít nhất là tôi thể.

      Mà chỉ sau khi thực hiểu được bản thân mình, tôi mới lĩnh hội được hạnh phúc mình theo đuổi có hình dạng như thế nào.

      Nhưng đến khi nhận ra thứ từng dịu dàng vây bọc lấy mình ấy, có thể, tôi chẳng bao giờ tìm lại được mảnh ghép đó nữa.

    3. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      (1)

      Nhưng nhìn từ khía cạnh khác, ai ngồi cùng với ai, chẳng phải được định đoạt từ trước khi hình thành vấn đề đó sao? Mọi việc đều như vậy cả, tất cả đáp án đều được khắc ràng trong tâm trí mỗi người từ trước khi vấn đề hình thành rồi.

      May thay, khởi điểm của câu chuyện rất thú vị, vì khởi điểm này là người thú vị, Albus.

      Albus là biệt hiệu của nàng lesbian (đồng tính nữ) đầu tiên tôi quen biết trong đời, lấy từ tên ông hiệu trưởng học viện Hogwarts, Albus Dumbledore trong Harry Potter. Còn lý do tại sao lại tự ruồng rẫy bản thân mà lấy tên của ông lão già nua râu tóc bạc trắng làm biệt hiệu cho mình chưa bao giờ , mà tôi cũng chẳng bao giờ nghĩ đến việc hỏi.

      Albus để tóc ngắn trông oách chịu được, là đồng nghiệp của tôi trong quán cà phê, cũng là tiền bối vào làm ở đây trước tôi nửa năm, trước đó, từng làm thời gian dài ở quán cà phê Orsir nổi tiếng khắp Đài Trung.

      Albus thường gọi tôi là em , nhưng lại cho tôi gọi mình là chị, bảo gọi chị nghe rất buồn nôn, cứ gọi là Albus được rồi.

      Quán cà phê chúng tôi làm thêm nằm ở cuối ngõ chợ đêm đối diện với đại học Thanh Hoa, có cái tên lất lãng mạn: "Đợi Người". Bởi vì thực quá lãng mạn, thế nên lúc bấy giờ, trong kỳ nghỉ hè lên lớp mười hai, tôi mới bẽn lẽn bước vào Đợi Người, nộp bản lý lịch gần như trống trơn, chỉ có mỗi tên họ với số điện thoại nhà của mình.

      Tiền bối Albus có khả năng đặc biệt, miễn là cà phê, dù thực đơn có hay có, thậm chí là loại khách hàng bịa ra đùa cợt, Albus cũng có thể tỉnh bơ như mà pha ra được.

      Rất nhiều khách quen, sinh viên, học sinh các trường đại học Thanh Hoa, đại học Giao Thông, trung học Quang Phục quanh đây đều biết khả năng này, vì vậy Albus thường xuyên phải đối mặt với thử thách bất ngờ của những vị khách rỗi việc.

      Còn nhớ tháng trước, vào lúc bảy giờ tối.

      "Này chị... em... em muốn gọi cà phê đặc biệt Ám nhiên tiêu hồn trong buổi Luận kiếm Hoa Sơn (1). học sinh cấp ba đứng trước quầy bar ấp úng , gương mặt đẫm mồ hôi đầy vẻ ngượng nghịu.

      (1): Ám nhiên tiêu hồn chưởng là tên võ công của Dương Quá trong tiểu thuyết Thần Điêu hiệp lữ của nhà văn Kim Dung. Trong hệ thống các tiểu thuyết võ hiệp của Kim Dung. Luận kiếm Hoa Sơn là cuộc tranh tài của các cao thủ thuộc hàng đệ nhất thiên hạ trong võ lâm. Tại lần luận kiếm thứ ba, Thần Điêu đại hiệp Dương Quá với Ám nhiên tiêu hồn chưởng giành được danh hiệu Tây Cuồng trong Ngũ Tuyệt (tức năm đại cao thủ hàng đầu võ lâm).

      Albus mặt đổi sắc nhìn cậu chàng học sinh cấp ba chắc chơi oẳn tù tì bị thua kia, thủng thẳng cất tiếng: "Muốn chín mấy phần?"

      Cậu chàng bị đùn đẩy ra phá thối lộ vẻ kinh ngạc, nhất thời biết nên trả lời thế nào.

      "Cà phê đặc biệt Ám nhiên tiêu hồn trong buổi Luận kiếm Hoa Sơn, rốt cuộc cậu muốn chín mấy phần? Gọi mấy cốc?" Gương mặt Albus gần như biểu cảm, quả hổ là cây hài mặt đơ.

      "Em... em muốn chín năm phần, sáu cốc, cảm ơn." Cậu chàng học sinh cấp ba mồ hôi ướt đẫm lưng biết nên làm thế nào cho phải.

      Đám đồng đảng rỗi việc đằng sau lại cười to hơn.

      Nhưng năm phút sau, Albus bưng sáu cốc cà phê bỏ thêm đống hành tây nướng đen thui tới bàn của đám học sinh rỗi việc kia, cả bọn đều ngần người ra nhìn .

      "Hành tây đấy, tôi bỏ thêm hành tây." Albus lạnh lùng , đoạn quay đầu thẳng về quầy bar, để lại sáu cậu chàng mặt mũi ngơ ngác, sau đó lại rộ lên trận cười lớn nữa.

      Rồi Chủ nhật tuần trước nữa, lúc hai giờ chiều.

      "Em ơi, cho cà phê chồn hương Sumatra." người đàn ông trung niên bụng béo mặc vest sẫm màu, miệng hút thuốc lá cố ý .

      Ông này là vị khách rỗi việc nổi tiếng của quán, tháng nào cũng phải đến gọi lung tung lần, chúng tôi đều gọi sau lưng ông ta là "Vua gọi lung tung". Có điều cà phê chồn hương Sumatra mà Vua gọi lung tung gọi lần này có , vả lại còn rất đắt nữa.

      Bà chủ từng với tôi, loại hạt cà phê ấy được chế biến bằng cách đem sấy phân của loài chồn tên là chồn xạ hương chỉ sống ở Sumatra bài tiết ra sau khi ăn số hạt cà phê đặc biệt, vì hạch trong cơ thể loài chồn này tiết ra mùi hương đặc thù, nên phân chúng sau khi sấy khô có mùi sô la đậm đà, nhưng chồn xạ hương càng ngày càng ít, bởi thế phân của chúng thuộc vào hàng quý hiếm, sản lượng toàn cầu cả năm tới năm mươi ki lô gam, sau khi qua tay đám đầu cơ tham lam người Nhật, cốc phải bán hơn chín trăm đồng.

      Đồ hiếm như vậy, quán như chúng tôi đương nhiên có kênh đặt hàng, mà cũng chẳng bao giờ nghĩ đến việc đặt.

      "Dạ, loại cà phê ấy đắt lắm, nếu chú muốn uống cà phê đậm mùi sô la, gọi cà phê ca cao nóng hay Latte rắc vụn sô la được rồi, trong thời tiết lành lạnh thế này cũng là kiểu hưởng thụ rất hay đó?".

      Tôi hơi cuống, vội vàng cười toét miệng giới thiệu cà phê ca cao nóng chỉ năm mươi đồng cốc hoặc Latte rắc vụn sô la giá bảy mươi đồng.

      Bà chủ trẻ tuổi ngồi mình ghế trước quầy bar, hờ hững lật xem tờ tuần san NEXT, hề có vẻ muốn giải vây cho tôi.

      "Gọi Albus của quán em ra đây, muốn uống cà phê chồn hương Sumatra!" Vua gọi lung tung cười khà khà, phe phẩy tờ giấy bạc tay, : "Tiền đây thiếu."

      Tôi nhìn ông Vua gọi lung tung tự cho mình là người hài hước kia, thở dài.

      Chẹp, ai cũng nhận ra Vua gọi lung tung bụng thừa lớp thịt muốn cưa cẩm Albus, tiếc rằng ông ta biết Albus là lesbian chỉ thích con , ông ta có chút cơ hội nào cả.

      Thế rồi Albus cầm cây lau nhà xuất , lạnh lùng hỏi món xa xỉ phẩm mà Vua gọi lung tung muốn, đoạn xoay người vào trong bếp, ôm con mèo tên Aku của quán ăn bánh mì ra, đặt lên quầy bar.

      "Sumatra muốn ị chắc phải mất ba mươi phút, thêm vào thời gian sấy khô cũng mất ba mươi phút, cộng với mười phút pha cà phê nữa, tổng cộng tiếng mười phút, chú có muốn đợi ?" Albus chỉ vào con mèo Aku, .

      Con Aku miệng vẫn nhai bánh mì Pháp,vẻ mặt đờ đẫn lắc lắc cái mông. "Albus, em đừng giở trò nữa, con mèo này tôi cũng biết, nó tên là Aku!"

      Vua gọi lung tung thoáng ngần người

      Albus ôm bụng Aku lên, ngước nhìn bà chủ ngồi trước quầy bar xem tạp chí.

      "Chẹp, Aku chết rồi, con mèo này chúng tôi mới nuôi, tên là Sumatra?" Bà chủ chẳng buồn ngầng đầu, điềm đạm xong lại tiếp tục chăm chú vào tờ tạp chí lá cải. Vua gọi lung tung trợn tròn mắt lên.

      "Sumatra chỉ là tên nó thôi, tên đầy đủ của nó là Chồn hương Sumatra." Tôi nhịn cười, làm ra vẻ nghiêm túc .

      Vua gọi lung tung trố mắt lên nhìn con mèo Aku vô tội bị đổi tên, con Aku ngáp cái, hơi phả ra hôi.

      " tiếng mười phút, chú có đợi ?" Albus thờ ơ nhìn Vua gọi lung tung.

      Cuối cùng, Vua gọi lung tung gọi cốc Latte rắc vụn sô la mang , rồi hằn học cuốn gói.

      Tôi kìm được phá lên cười khành khạch trong quán, nhưng Albus và bà chủ chỉ hững hờ tiếp tục công việc dở dang, tựa như tất cả đều chưa từng xảy ra, quả là cặp đôi xuất sắc trong giới chọc cười.

      Có điều, Aku hơi đen đủi, từ giờ trở nó bị đổi tên thành Chồn hương Sumatra, gọi tắt là Sumatra, hòng đối phó với những cầu càn quấy tương tự về sau.

      Câu chuyện này, xin được bắt đầu từ quán cà phê thú vị có tên Đợi Người .

      Tháng Chín năm 2000, lúc đó tôi thử việc trong quán được kỳ nghỉ hè, bước vào học kỳ của năm lớp Mười hai.

      Châu Kiệt Luân vừa ra đĩa nhạc đầu tiên của .

    4. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      (2)

      "Albus lợi hại quá, phải em chẳng có cách nào đối phó được với cầu vô vị của đám đàn ông rách việc ấy."

      Tôi tập đánh bọt sữa bằng tay, bọt sữa đánh kiểu này dịu và hợp khẩu vị hơn.

      "Em à, chỉ cần em làm đủ lâu, em cũng có thể pha ra tất cả các loại cà phê dù nó tồn tại hay tồn tại cõi đời này." Albus rửa chiếc cốc sứ đáng in hình chó Snoopy, tiếp tục như thể chẳng liên quan gì đến mình: "Còn uống được hay phải trách nhiệm của em, đấy là việc của cái đám rỗi hơi kia."

      " cũng phải." Tôi lại bật cười, nhẩm học thuộc từ vựng bài đầu tiên trong cuốn sách tiếng để bàn.

      Dụng cụ đánh sữa tay tiếp tục khuấy đảo.

      vào học tuần rồi, tôi điều chỉnh cuộc sống vừa làm thêm buổi tối vừa ôn thi đại học "khiến đám bạn học thoạt nghe thấy rất oách" của nữ sinh cấp ba.

      tại, tôi tự cho rằng sinh hoạt như vậy là rất có kế hoạch, bừng bừng chí tiến thủ, chứ giống các học sinh cấp ba thông thường, tan học xong lại phải đến lớp phụ đạo tiếp tục những cơn buồn ngủ còn chưa dứt, những mảnh giấy ghi chuyện riêng vẫn chưa chuyền hết lớp học chính, hoặc chui vào mấy quán net mù mịt khói thuốc tranh cướp Phích lịch vô địch đại bảo kiếm hay những đồng tiền vàng thể tiêu xài với lũ quái vật trong thế giới ảo, vân vân và vân vân.

      Làm thêm trong quán cà phê sực nức mùi thơm, có thể học các kiến thức trong môn pha cà phê và cả cách thưởng thức mùi vị, có thể làm việc chung với cây hài mặt đơ Albus, có thể học hỏi triết học nhân sinh mà bà chủ trẻ tuổi hài hước sâu sắc khó dò tự phát minh ra, đấy mới là cuộc sống sau giờ học của nữ sinh cấp ba lành mạnh.

      Thỉnh thoảng có bạn học đến ủng hộ, tôi cũng có thể đeo tạp dề trắng, giống như nàng công chúa , bưng những cốc cà phê mình tự pha cùng với bánh xốp nóng rưới caramel thành hình trái tim ra đặt trước mặt họ, hưởng thụ cảm giác hư vinh: "Nhìn , tôi còn tự lập hơn các cậu đấy nhé!"

      "Phải rồi, em học phụ đạo lại đến đây làm thêm, ở nhà ai mắng à?"

      Lúc Albus rửa xong cốc chén là gần mười giờ rưỡi, quán cũng sắp đóng cửa.

      ", tuy bố em phản đối, nhưng em trước với mẹ rồi, nếu thành tích thi tháng của em bảng xếp hạng toàn trường bị tụt, em có thể ở đây kiếm tiền tiêu vặt phải đến mấy lớp phụ đạo chán phèo kia. Lớp phụ đạo chán lắm, đến học cũng vẫn chuyền giấy buôn chuyện với bọn con ở đó thôi, còn lại có đống con trai thối tưởng mình hay ho lắm suốt ngày muốn "làm bạn" với lũ con . Đúng là đọc tiểu thuyết nhiều quá." Tôi . Cố ý nhấn giọng vào hai chữ "làm bạn".

      Nữ sinh cấp ba ghét bọn con trai, đây là chuyện hai năm mười. Duy chỉ có Albus là ngoại lệ.

      "Thế em vể nhà tắm cái, học bài thêm lúc rồi ngủ ." Albus . "Albus mặt lạnh sao lại lo lắng việc học hành ở trường của em hơn cả em thế?" Tôi lè lưỡi.

      "Tôi đây chỉ muốn hai tháng nữa lại phải huấn luyện nhân viên mới từ đầu thôi!" Albus cười lạnh lùng.

      Albus thu dọn chiếc cốc sứ cuối cùng, nhìn đồng hồ tường, mười giờ hai mươi lăm phút. Còn năm phút nữa là đóng cửa. Nhưng cả ngày hôm nay, cà phê đặc biệt "Bà chủ đặc chế" của bà chủ chưa bán được cốc nào. Vì vậy, bà chủ vẫn đợi người.

      Trong quán có khách, bà chủ ngồi mình bên chiếc bàn tròn bằng gỗ tếch đọc sách, chị để chân trần khoanh tròn ghế xô pha phủ vải nhung trắng. mặt bàn, chỉ có hai cốc cà phê rỗng sạch .

      "Hẵng còn năm phút nữa." Albus cởi tạp dề trắng gấp lại, châm điếu thuốc.

      Chỉ khi sắp hết giờ làm, trong quán có khách, Albus mới hút điếu thuốc. lúc nào cũng trầm ngâm suy nghĩ đợi cánh cửa sắt kéo xuống, sau đó rủ bạn học đại học ăn đêm.

      " ấy nhất định đến?" Tôi nhoài người quầy bar uống chỗ bọt sữa vừa đánh lúc nãy.

      Bà chủ ngầng đầu, nhìn tôi cười cười. Chị cũng biết điều đó.

      Bất kể ban ngày bận rộn công việc đến mấy, buổi tối trời mưa to gió lớn thế nào, kể cả ở Tân Trúc đột nhiên có vòi rồng, tuyết rơi, mưa đá, người ấy cũng cố gắng hết sức đến đây, uống cốc cà phê pha trộn, khẩu vị mãi mãi xác định, mỗi ngày chỉ chia sẻ với người do chính tay chị pha chế. Sau đó chuyện phiếm với chị.

      Tuy rằng người đó chưa bao giờ xuất . Bởi vì, câu chuyện của bà chủ, cũng chưa bắt đầu.

    5. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      (3)

      "Mấy miếng bánh kem phô mai kia, đứa nào mang về nhà mà ăn, phí quá."

      Bà chủ chỉ đống bánh kem còn thừa trong tủ quầy kính, chuyện thường ngày.

      " giảm béo." Albus giơ tay, dập điếu thuốc, xoay người chuẩn bị kéo cửa sắt xuống.

      Vậy là tôi liền vui vẻ cho bánh kem phô mai tươi ngon vào hộp giấy, định bụng mang về làm đồ ăn đêm cho bố mẹ mệt mỏi cả ngày, hai người hẳn rất vui vì khéo sinh được đứa con hiểu chuyện lại còn làm thêm trong quán cà phê.

      Lúc về, tôi ngồi xe đạp, dừng lại trước ngọn đèn giao thông đối diện đại học Thanh Hoa. Ngọn đèn giao thông trước chợ đêm đại học Thanh Hoa rất nổi tiếng, vì các sinh viên đại học, nghiên cứu sinh, thậm chí cả giáo sư và trợ giảng ở đây đều coi cầu vượt bộ đường Quang Phục là khí, lấy tiếng còi tuýt tuýt và hiệu lệnh chỉ huy của cảnh sát giao thông làm tham khảo để vượt đèn đỏ, người nào người nấy cứ thấy kẽ hở là luồn lách, chạy qua con phố lớn xe cộ lại như mắc cửi.

      Tôi lấy làm nghi ngờ, biết khi vào đại học, có phải mình cũng quên sạch luật lệ giao thông hay . Nhưng cũng phải lại, hằng ngày làm và tan làm, tôi đều thấy những sinh viên đại học dũng cảm hăng hái quên mình xông qua đường cái, bộ dạng tươi cười hỉ hả của họ rất khó gặp trong khí cần cù ngột ngạt ở lớp phụ đạo.

      Vào đại học nhất định là quá trình gần như phép màu trong đời, khiến đám học sinh cấp ba nặng nề từ khi thay da đổi thịt.

      Những rạng rỡ giống như tôi có quyền quyết định có cần mặc váy học hay , đám con trai cũng còn chỉ biết chơi bóng rổ hay trò chơi điện tử nữa.

      Chỉ còn con phố, và ba trăm ba mươi mốt ngày nữa, là cuộc sống đại học mở ra trước mặt. Tôi rất chờ mong, thậm chí còn hơi hơi sốt ruột.

      Vì vậy, tuy rằng gần như ngày nào tôi cũng đến quán cà phê trình diện, học cách độc lập và trải nghiệm cuộc đời trước chúng bạn, nhưng ngày nào tôi cũng ôn bài, làm các đề luyện tập trong sách tham khảo đến hơn hai giờ sáng mới ngủ. Hơn bốn tiếng sau, sáu giờ năm phút ra khỏi giường, mắt mũi nhập nhèm ngái ngủ phóng tới trường nữ sinh Tân Trúc tham gia những bài kiểm tra buổi sớm nhiều kể xiết, lờ dờ như hồn ma bóng quế làm cho xong bài. Có điều, giữa thành tích của tôi và ngôi trường đại học cách con phố cùng ba trăm ba mươi mốt ngày kia, ràng còn khoảng cách cần phải cố gắng nhiều.

      Đèn xanh rồi.

      Tôi vừa nghĩ bài luận môn tiếng trong đầu, vừa đạp xe về phía nhà mình, chủ đề hôm nay là " If I were apresident " (Nghĩa là: Nếu tôi là tổng thống), vậy nên tôi nghĩ vẩn vơ xem mình muốn cải tạo Đài Loan thế nào. Chiếc xe đạp xóc nẩy con đường gập ghềnh lồi lõm, tôi cẩn thận giữ thăng bằng, tránh để mấy cái bánh kem phô mai đựng trong túi nylon treo ở ghi đông xe rơi xuống đất.

      Tân Trúc còn được gọi là Thành phố gió, về đêm, gió rất lớn.

      Đường Quang Phục có số đoạn hơi dốc xuống, gió đêm thổi thốc vào mặt, hai chân tôi hiểu sao có phần khó nhọc, gần như phải đạp giật lùi, đầu óc vốn đầy các thành ngữ tiếng dần dần sao nghĩ ngợi được gì nữa, bèn bỏ luôn, đổi sang ngâm nga bài "Muốn cùng em hóng gió" của Trương Học Hữu cho hợp cảnh hợp tình.

      Tôi dồn sức nhấn pê đan, chiếc xe đạp cũ kỹ bò qua hết ngã tư này đến ngã tư khác, về được đến nhà ở ngoại vi trung tâm thành phố mười giờ, tôi cũng ướt sũng cả mồ hôi.

      Tôi nghĩ chẳng bao lâu nữa mình tập được đôi chân kiên cường bất khuất mập như củ cải.

      Mở cánh cửa sắt kéo vào nửa, khí trong nhà lúc nào cũng phảng phất mùi hương trầm nhàn nhạt. Ti vi trong phòng khách chiếu chương trình vớ vẩn, kiểu phim truyền hình chính trị mà những người thuộc lứa bố mẹ tôi rất thích xem.

      "Bố, hôm nay bà chủ lại khao này!" Tôi đặt bánh kem lên bàn.

      "Chậc, thứ này đắt lắm nhỉ?" Bố tôi mở hộp giấy ra .

      "Vâng, được lời rồi." Tôi đeo ba lô nhảy tưng tưng lên gác.

      " con tắm! Con lên học bài trước , nó tắm xong lên gọi con!"

      Bố đứng ở đầu cầu thang lớn tiếng .

      Bố tôi lái xe cả đời. Thời trẻ ông từng lái máy xúc, cần cẩu, máy ủi, về sau lấy vợ để dành được ít tiền, bèn mua chiếc xe con hiệu Nissan chạy taxi, tôi ra đời được mấy năm chiếc xe con ấy bị xe tải chạy quá tốc độ đâm cho thủng lỗ lớn, bố tôi thoát chết liền bán luôn chiếc taxi gần như thành phế liệu ấy , chuyển sang lái xe buýt tuyến số và số hai.

      "Hình như chưa nghe ai lái xe buýt bị đâm chết cả?" Ông giải thích, và lại lái xe thêm mấy năm.

      " phiền phức thế, muộn rồi mới tắm!" Lúc ngang qua phòng tắm, tôi cố ý hét lớn.

      Tôi ghét nhất là lúc học bài toàn thân hôi hám, thể tập trung tinh thần được.

      Cửa phòng tắm he hé mở, từ trong khe hở ló ra cái đầu to tướng ướt sũng.

      "Thối chết được! Cái gì chắn trước cửa mà thối thế biết." Sau đó lại rụt vào.

      Tôi thực muốn đá cho cái đầu ấy phát.

      Tôi chỉ có người trai, có em trai hay chị em . Nghe trai đều rất chiều chuộng em , bảo vệ em , nhưng đấy chỉ là lời đồn đại đúng thực chút nào.

      Ông ngốc nghếch hai mươi tuổi đầu nhà tôi chỉ biết bắt nạt em, tranh buồng tắm, tranh toa lét với em, nhè lúc em tắm mà ở bên ngoài phát ra những tiếng rít lanh lảnh thê lương giả ma dọa cho em sợ, thậm chí còn dùng chung phòng ngủ với em suốt mười bảy năm nữa.

      Cái con người có độ tuổi tâm hồn còn chưa đến hai mươi này tên là Lý Phong Danh, học năm thứ ba khoa Kiến trúc trường đại học Trung Hoa, lập chí sau này trở thành kiến trúc sư. Nhưng em đáng của ta, tức là tôi, áng chừng rằng đem mức độ cố gắng của ta trừ độ cao của đống truyện tranh chất trong tủ sách, sau đó nhân với chỉ số thông minh nghèo nàn mà ta sở hữu, kết quả là chàng thanh niên có chí khí tên gọi Lý Phong Danh này chỉ làm được chân đốc công cu li là cùng.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :