1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

CÔNG CHÚA YÊU PHÒ MÃ - VỌNG NGUYỆT LÂU

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      [​IMG]

      CÔNG CHÚA PHÒ MÃ
      Thể loại: Tiểu thuyết Trung văn, tình cảm lãng mạn, cổ trang.
      Convert: tangthuvien.com
      Edit: Lạc Bối Bối
      http://lauvongnguyet.wordpress.com/

      Giới thiệu nội dung:

      Nàng đường đường là công chúa đương triều, hà cớ vì sao lại vào kỹ viện làm kỹ nữ?

      là đại vương gia lãnh khốc vô tình, nguyên do tại sao lại vì nàng mà để tâm, vì nàng mà nổi giận?

      thích kỹ nữ a, nhưng mà...

      "Nàng làm kỹ nữ thích hợp chút nào!"

      Ân? thích kỹ nữ, sao lại thích nàng chứ??
      tart_trung thích bài này.

    2. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHƯƠNG 1

      Công chúa Nhạc Bình xiết chặt chiếc lệnh bài tay, đây là vật duy nhất tặng cho nàng, cũng là kỷ vật nàng quý nhất.

      Bốn năm rồi, chẳng biết có còn nhớ nàng?

      Nhạc Bình công chúa đem vật ấy đưa cho Trấn Nam vương phi Tiêu Vụ Nghê, vốn là tỷ tỷ sinh đôi với tẩu tẩu của nàng – Vũ Dương. Nhạc Bình buộc mình buông lệnh bài ra, khiến cho nó rơi đúng vào tay Vụ Nghê.

      Vụ Nghê bắt được, đọc chữ khắc bên : "Tuấn – Vương – phủ?"

      "Đưa cho ta xem" Trấn Nam vương Tôn Cẩn Duệ lấy lệnh bài tay thê tử xem xét. Thắt lưng viền vàng, được gắn ngọc phỉ thúy, đúng là lệnh bài có quyền lực tối cao của Tuấn Vương phủ. Kẻ giữ lệnh bài này chắc hẳn phải là người có mối quan hệ đặc biệt với Tuấn Vương, là người quan trọng được coi như tài sản của mình. Cẩn Duệ nhìn lúc rồi : "Quả nhiên là dấu hiệu của Úy Vân."

      Úy Vân là tên của Tuấn Vương.
      Vũ Dương, tẩu tẩu của Nhạc Bình kêu lên: "Nghĩa là sao?"

      Vụ Nghê lắc đầu: "Nghe Tuấn Vương là người cuồng vọng cao ngạo, rất ít người có thể được quan tâm. Ngày thường nếu phải bắt buộc, cũng rất ít khi rời khỏi phủ, chúng ta biết gì về "

      Thái tử phi Vũ Dương vội la lên: "Như vậy được! Nhạc Bình, ta thấy muội nên nghĩ lại."

      Bọn họ cũng biết Úy Vân, Nhạc Bình buồn bã nghĩ. .... có từng nhớ đến nàng ? Hay sau khi nàng rời , bên cạnh lại có rất nhiều nữ nhân xinh đẹp khác?

      có thử tìm nàng ? người luôn dựa vào , sùng bái , đối với liệu có ý nghĩa gì ?

      Nàng lắc đầu, vứt bỏ những suy nghĩ lung tung, nhìn Vũ Dương : "Muội muốn tỷ và Vụ Nghê tẩu tẩu giúp!"

      "Giúp cái gì?" Vũ Dương cơ hồ theo phản xạ hỏi lại.

      Nhạc Bình hít hơi sâu: "Muội muốn tìm phương các treo biển hành nghề."

      Mọi người đồng loạt hít hơi.
      "Thải Nghê nương?"
      Thải Nghê nương là thiên hạ đệ nhất danh kỹ, tìm phương các treo biển hành nghề, Vũ Dương và Vụ Nghê trước khi được gả chồng nhất "trò chơi" này. Ngày thường, Thải Nghê gặp khách đều trùm khăn che mặt, khách thể nhìn thấy cũng thể chạm tới. Phu quân của các nàng, Cẩn Duệ và Hạo Phong cũng từng lĩnh giáo tài nghệ của Thải Nghê nương.

      Nhạc Bình muốn giả trang Thải Nghê nương là có ý gì?

      Thái tử điện hạ Hạo Phong nhìn thê tử Vũ Dương. Nàng và Nhạc Bình là tỷ muội thân thiết, tuyệt đối bao giờ coi thường lời cầu của muội muội. Vì vậy Hạo Phong trầm giọng :

      "Nhạc Bình, muội phải biết rằng... nếu muội nhất quyết rời cung, khiến cho phụ vương tức giận, có thể bị giáng làm thứ dân."

      Nhắc tới phụ vương, Nhạc Bình chỉ cười buồn bã:

      "Nếu phụ vương chú ý tới việc muội ở trong cung lại là việc hay. Huynh phải biết, phụ vương đối với muội vốn lạnh nhạt, căn bản bao giờ để ý đến sống chết của muội. Huynh và muội cũng giống nhau, nếu phải huynh là con trai độc nhất của phụ vương, sợ rằng so với muội cũng khá hơn bao nhiêu."

      Hạo Phong biết gì, điều Nhạc Bình . Phụ vương vì sủng phi của giam Cảnh hậu vào lãnh cung. Hạo Phong nếu phải là con trai duy nhất, chỉ sợ cũng bị truất ngôi thái tử. Ngày đó ở ngoài cung, Nhạc Bình bị đuổi giết phải trốn chạy và mất tích, mãi cho đến khi Hạo Phong tìm về, cuộc sống của nàng trong thời gian ở ngoài cung chàng biết gì, Nhạc Bình cũng nhất định tiết lộ.

      "Vậy cần tìm phương các khác, vì phương các cũ của Thải Nghê nương bị niêm phong." Cẩn Duệ chút hứng thú. vẫn cảm thấy mình bị "Thải Nghê" đùa giỡn, cơn hận vẫn chưa tiêu.

      Lúc phu quân , Vụ Nghê nhận thấy sắc mặt Nhạc Bình buồn bã.

      "Cẩn Duệ, chúng ta giúp Nhạc Bình công chúa lần thôi mà! Dù sao Thải Nghê nương cũng gây ra chuyện lớn gì..." Thấy phu quân trừng mắt, Vụ Nghê vội vàng đổi giọng "Được ? Chỉ lần thôi, chỉ lần này thôi mà!"

      Vũ Dương cũng cầu xin hộ Nhạc Bình, siết chặt tay Hạo Phong : " lần này thôi..."

      Thấy các nàng đều mềm giọng cầu xin, Hạo Phong và Cẩn Duệ thở dài. Vụ Nghê và Vũ Dương mừng rỡ: "Đồng ý rồi?"

      "Được rồi. Chúng ta đồng ý cầu của muội." Hạo Phong với Nhạc Bình.

      Cuối cùng bước đầu tiên thành công, Nhạc Bình cảm kích gật đầu với Vũ Dương, thêm: "Muội còn có thỉnh cầu khác."

      "Muội !"
      Nhạc Bình bình thản : "Muội muốn mọi người dùng danh nghĩa Thải Nghê nương đem lệnh bài này trả cho Tuấn Vương Úy Vân."

      "Cái gì?!"

      Tất cả mọi người đều cả kinh.
      tart_trung thích bài này.

    3. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHƯƠNG 2

      Tuấn Vương phủ

      Tổng quản Phúc Trọng tiếp nhận vật gì đó cho Vương gia, liền sau đó, mồ hôi lạnh ngừng chảy ròng ròng. giữa mùa thu, trời hiu quạnh, mọi người bên cạnh ông cũng lơ đãng xiết chặt quần áo lại, chỉ có ông vẫn toát mồ hôi hột. Như vậy có thể thấy được tình huống nghiêm trọng như thế nào.

      Ông dường như có thể nhìn thấy được bộ dạng cuồng nộ của Vương gia. lãnh khốc vô tình, lạnh lẽo như băng tuyết, nhưng khi giận dữ điên cuồng, lửa giận của có thể đốt tất cả mọi thứ xung quanh thành tro tàn, còn mảnh.

      Từ khi Nhạc Bình mất tích, vương gia phái hàng ngàn tinh binh tìm nàng, nhưng có kết quả, ngờ nàng trốn ở phương các, treo biển hành nghề, lại còn trở thành hoa khôi.

      Úy Vân luôn luôn giành lại những gì là của . Bản năng chiếm hữu của rất mạnh. Mà Nhạc Bình....

      Ngày đó, từ lần đầu tiên nhặt được nàng từ bên ngoài đem về phủ, đặc biệt bảo vệ cho nữ oa nhi này. Từ cách hai người ở bên nhau, Phúc Trọng có thể nhận thấy mối quan hệ thân mật của họ, nhưng cả hai chưa bao giờ biểu lộ giống như tình nhân. Mặc dù đối với người ngoài, luôn cực kỳ tàn nhẫn, nhưng lại vĩnh viễn có khả năng trở nên tàn ác với tiểu nương ấy. Úy Vân luôn thưởng thức những nữ tử phóng đãng xinh đẹp, có thể có rất nhiều nữ nhân quanh mình, nhưng đối với tiểu nương kia chỗ nào giả dối, toàn tâm toàn ý. Ông tin rằng Nhạc Bình cũng cảm nhận được điều đó.

      Về việc tại sao nàng muốn trốn chạy khỏi Úy Vân, đối với Phúc Trọng vẫn là điều bí .

      Thêm nữa là, ông dám hỏi trực tiếp Úy Vân.

      Sau khi nhận tin tức, Phúc Trọng lập tức cho chim đưa thư báo tin cho Tuấn Vương Úy Vân. Sau đó, biết sắp hồi phủ vì tin tức ấy, ông rùng mình, hi vọng có thể kéo dài thời gian nhìn thấy trước khi đón nhận cơn giận của ....

    4. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHƯƠNG 3

      Con hắc mã "Cuồng Phong" của Úy Vân, đúng như tên của nó, chạy nhanh như gió. ra roi vào nó như sét đánh, hoàn toàn để ý lớp bụi do Phi Dương phóng ngựa phía trước để lại, khiến cho Úy Vân và Cuồng Phong chỉ như lớp mây mù.

      thúc ngựa phóng nhanh hơn, bay vọt tiến vào cổng lớn của vương phủ, may mà mọi người chuẩn bị, mở rộng cửa đón chào, nếu hậu quả thể lường được.

      Ghìm dây cương lại, nhảy xuống khỏi con tuấn mã Cuồng Phong, Úy Vân mặt chút thay đổi ném dây cương cho người hầu, hướng thẳng vào trong đại sảnh...

      "Lệnh cho Phúc Trọng lập tức tới gặp ta."

      Phúc Trọng bất chấp tất cả, vội vã đến đại sảnh. Úy Vân có thói quen chờ đợi. Tuấn Vương, nắm giữ quyền hành lớn như mà thiếu tính nhẫn nại quả là rất đặc biệt.

      "Lại gần đây."

      Phúc Trọng nhìn thấy chút lạc quan. Lúc này Úy Vân hẳn tức giận đến cực điểm rồi. Bình thường tâm tình thể qua ánh mắt, nhưng bây giờ, đôi lông mày rậm nhíu chặt lại đầy hung ác, tuy vậy giấu bên trong vẫn là đôi mắt đen đầy lo lắng.

      "Mang lại đây." thẳng vào vấn đề, cầu vật muốn.

      Phúc Trọng vội vã về phía trước, đem vật ấy đặt lên bàn, ngay trước mặt Úy Vân, hai tay thậm chí dám tiếp xúc với . Ánh chiều tà chiếu vào viền vàng ở lệnh bài tạo thành ánh hào quang rực rỡ.

      Úy Vân cầm lệnh bài quan sát, đúng là vật cho nàng. có thể nhận ra ngay lập tức.

      lạnh lùng hỏi: "Nàng có thư cho ta sao?"

      " có..." Phúc Trọng khẽ run.

      Khiêu khích! Như vậy ràng là Nhạc Bình khiêu khích .

      Úy Vân đứng lên, tới phía cửa sổ. "Bốn năm rồi, người ta phái đều là lũ vô dụng hay sao? Bây giờ bọn vô dụng này có tìm được chút gì ?"

      điệu của cao thấp, nhưng hề làm giảm đe dọa trong giọng .

      "Bẩm vương gia, họ tra ra phương các của hoa khôi Thải Nghê nương, chính thức treo biển hành nghề bốn năm..." Ông nhìn trộm Úy Vân cái, "Vừa đúng với thời gian Nhạc Bình tiểu thư rời ..."

      Ầm! tiếng vang lớn, Úy Vân đấm lên cửa sổ. Phúc Trọng sợ đến mức nhảy dựng lên.

      Úy Vân rít lên:

      "Thải Nghê nương kia ngay cả ta cũng từng nghe qua, vậy mà các ngươi, lúc vô dụng, cư nhiên tra xét suốt bốn năm cũng điều tra ra, chẳng phải lãng phí tiền lương ta trả cho các ngươi sao?"

      "Vương gia bớt giận!" Phúc Trọng quỳ rạp xuống đất, "Bọn nô tài bao giờ nghĩ đến việc tìm trong kỹ viện, Nhạc Bình tiểu thư..."

      "Đủ rồi!" Úy Vân gầm lên.

      Phúc Trọng miễn cưỡng nén tiếng kêu sợ hãi lại trong miệng. Úy Vân tính tình đáng sợ, ngay cả ông cũng nghĩ lại tức giận đến như vậy.

      "Các ngươi có cơ hội cuối cùng để chuộc tội." Úy Vân nhìn chằm chằm khiến Phúc Trọng run lên, "Ta muốn ngươi điều động ba ngàn tinh binh theo ta đến Côn Minh tìm phương các, đề phòng Nhạc Bình chạy thoát. Lúc này ta có ý định để vuột mất nàng. Lần này nếu lại để xảy ra sai sót, sợ rằng lão Thiên gia cũng cứu được các ngươi!"

      Phúc Trọng nhất thời như hồn lìa khỏi xác. Ông hề nghi ngờ uy hiếp của Úy Vân. Làm việc cho nhiều năm như vậy, ông biết luôn được làm được, tuyệt đối chấp nhận nhiệm vụ lần này có chút sơ sót nào.

      Ông cũng nhớ ngày Nhạc Bình tiểu thư mới biến mất, Vương gia vô cùng nôn nóng và lo lắng, cả người cũng vì nàng mà trở lên tiều tụy, cho đến bây giờ cũng chưa từng từ bỏ hy vọng tìm được nàng về, cho nên...

      Ông tuyệt đối thể lơ là với tính mạng của mình, phải nhanh chóng thu xếp thôi.

      Ông vâng vâng dạ dạ cáo lui, thoát khỏi cơn thịnh nộ của chủ tử, lúc này ông muốn ở cùng với con hổ trong cơn giận dữ ấy chút nào.




      CHƯƠNG 4

      Úy Vân đẩy cánh cửa sổ trước mặt, ngay lập tức nhìn thấy tiểu lâu xây cho Nhạc Bình. Bốn năm qua, cho bất kì kẻ nào thay đổi cách bài trí của nó, bởi tin rằng ngày nào đó nàng trở lại, nơi này vẫn thuộc về nàng. Cuối cùng cũng tìm được tin tức của nàng.

      "Nữ nhân đáng chết!" hung dữ .

      Nhạc Bình ngu ngốc này, làm thiên kim đại tiểu thư muốn, lại chạy đến kỹ viện làm kỹ nữ? thể nào nghĩ ra nguyên nhân, nhưng chuyện này chỉ cần gặp Nhạc Bình là có thể giải quyết được. nắm chặt tay chiếc lệnh bài vốn thuộc về nàng, chặt đến nỗi làm bàn tay đau nhức. đối với nàng hẳn rất tức giận, nhưng ở phần nào đó lại là kỳ vọng.

      Tất cả bắt đầu từ lần săn mình nhìn thấy nàng ngã gục bên đường vì đói. xưa nay vốn thích mình, biết tại sao, tiểu nữ oa sắp chết đói ngã bên đường này lại làm lưu tâm. Lần đầu tiên nhìn thấy nàng, Úy Vân bỗng có cảm giác đau lòng. Xưa nay đối với người khác, luôn lãnh khốc cuồng vọng, vì vậy cảm giác này quả là thập phần xa lạ.

      đem tất cả những gì săn được tới cho nàng ăn. Nhạc Bình vì đói nên cũng có ý kiến gì về khả năng nấu nướng của . Sau khi ăn no rồi, Nhạc Bình đối với , cũng là ân nhân cứu mạng, vô cùng sùng bái, từ nay về sau muốn trở thành người hầu của Úy Vân, luôn ở bên cạnh .

      có cách nào hỏi lai lịch của nàng. Vốn Úy Vân muốn đuổi nàng về với cha mẹ, dù gì cặp cha mẹ mất nữ nhi xinh đẹp như vậy đều rất thương tâm, nhưng khi hỏi về cha mẹ nàng Nhạc Bình phản ứng vô cùng kỳ lạ. Nếu nhìn lầm việc đó như loại câu lệnh khiến nàng lập tức cứng người, vô cùng thống khổ. Nàng muốn nhớ lại, Úy Vân cũng quan tâm, huống chi nữ nhân như vậy làm sao có thể nhớ kỹ những chuyện vặt ấy. có thể giữ nàng bên cạnh an toàn sung sướng, chỉ cần nàng nghe lời .

      Kỳ quái chính là, Úy Vân giữ Nhạc Bình bên cạnh, người vui sướng nhất lại chính là con chim sẻ tinh nghịch đó. Tuấn Vương bình thường khiến người khác khiếp sợ, nhưng lại chưa bao giờ làm cho nàng tránh xa, mỗi ngày đều quấn quýt bên cạnh , mà cũng vô điều kiện tha thứ cho nàng.

      Tình hình sau này lại có chút thay đổi. Nhạc Bình bắt đầu tức giận đối với . Mỗi khi đưa tình nhân về, nàng bám sát theo ; hoặc bắt đầu nghĩ ra nhiều trò tinh quái để đuổi các kỹ nữ đưa về, khiến cho Úy Vân chú ý đến nàng.

      phát ra, con chim sẻ đáng ấy dần dần lớn lên, còn giống như tiểu hài tử vẫn luôn chạy theo nữa. muốn dạy cho nàng những công việc của nữ nhân bình thường như thêu hoa, lễ nghi, nên mời người đến dạy nàng. Cũng vì để nàng lưu lại thành lân cận, mà nàng mất tích suốt bốn năm, chút tin tức.

      Úy Vân nhắm mắt lại, khuôn mặt đáng của Nhạc Bình lên trong đầu , nét mặt như đóa hoa mỉm cười thu hút , cho dù vẫn còn tuổi nhưng có vẻ ưu nhã xinh đẹp khó giải thích được. hề nghi ngờ rằng, khi lớn lên nàng có thể mê hoặc được mọi nam nhân.

      thể đợi nữa rồi...

    5. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHƯƠNG 5

      Úy Vân tới rồi, Nhạc Bình bối rối nghĩ. Đêm nay cả phương các bị vị khách lạ bao hạ, nàng cần đoán cũng biết là Úy Vân, chỉ là...

      Nàng ngờ nhanh như vậy, nàng mới đến đây vài ngày mà thôi; Bất quá đây đúng là tính cách Úy Vân, khi quyết định điều gì, tuyệt đối bao giờ trì hoãn.

      Ông trời ơi, nàng phải khẩn trương hơn nữa. Nhạc Bình run rẩy cảnh giác. Nàng khẳng định Úy Vân gặp nàng ý nghĩ đầu tiên của chắc chắn là bóp chết nàng.

      "Thải Nghê nương, khách tới rồi"

      Nhạc Bình ngẩng đầu nhìn tú bà Từ ma ma. Việc nàng tìm được phương các đều nhờ bà chiếu cố, nhờ bà chăm nom cẩn thận. Nhạc Bình bây giờ có thể hiểu tại sao tẩu tẩu của nàng và Vụ Nghê tỷ tỷ thích bà như thế.

      "Ma ma, ta cần phải trang điểm kỹ." Nàng mềm mại đáp.

      Từ ma ma gật dầu, vỗ vai nàng rồi ra ngoài.

      Nhạc Bình nhìn qua gương, nhận thấy dung mạo nàng quả chê vào đâu được... Đáng chết! Sắc mặt nàng nhợt nhạt giống quỷ quá. Nhạc Bình dùng sức miết hai gò má, gương mặt từ từ lên sắc hồng thắm như hoa.

      Ánh mắt nàng quá độ lượng, Úy Vân nhìn thấy có thấy nghi ngờ ? Nàng cầm lược, chải tóc đến mức thể mềm mại hơn nữa.

      Kỳ cái này căn bản là cần thiết, bởi vì Thải Nghê nương luôn bịt kín khăn che mặt, nàng cần gì lo lắng về cái này? Có lẽ bởi nàng vẫn luôn mong được sớm gặp lại Úy Vân.

      Nàng luôn nhớ . Vất vả đợi đến khi mình lớn lên, Nhạc Bình muốn ở lại bên người Úy Vân, nhưng như vậy cũng thể làm nàng thỏa mãn. Nàng muốn được Úy Vân quan tâm, trở thành thê tử của .

      Nàng bật cười, sau đó thu nụ cười xuống, chán nản nhìn hình ảnh của mình phản chiếu trong gương. Nàng cười quá thuần khiết, hề giống những người đàn bà xinh đẹp thường ngày của Úy Vân.

      Thử lại lần nữa!

      Nhạc Bình hơi khép mí mắt, quay đầu đối diện với gương, khẽ nhếch khóe miệng. gương phản chiếu lại hình ảnh "Thải Nghê nương" phong tình vạn chủng, như chế nhạo người đối diện, xinh đẹp đầy tà mị.

      Nàng hài lòng tươi cười, để lộ ra tính trẻ con hồn nhiên. Nàng nhớ nụ cười của Úy Vân. Úy Vân khi cười luôn mang theo khí chất, loại khí chất mà người khác thể nắm bắt được cảm xúc của .

      có nghĩ nàng xinh đẹp ? Nhạc Bình sợ lộ sơ hở, sợ nàng cải trang giống với những người đàn bà thường ngày Úy Vân vẫn triệu tới. Nếu để nhìn ra, kế hoạch của nàng thể thực được, còn khi việc bại lộ, Úy Vân nhất định vô cùng tức giận.

      luôn nghĩ nàng là tiểu nương được cứu từ ven đường về, khi nàng hài lòng vỗ vỗ đầu nàng, giống như nựng con chó , nàng hoài nghi mong nàng lớn lên, hy vọng nàng phát triển như nữ nhân, cũng cự tuyệt tin tưởng rằng nàng từ hài tử luôn tôn sùng trở nên thương như nữ nhân.

      Vì thế nên khi phát ra điều ấy, Úy Vân đưa nàng . Nhạc Bình vì tương lai của hai người, lên kế hoạch đầy đủ, trở về với Hạo Phong, chờ đợi thời khắc vận mệnh đem nàng trở về bên ...

      "Thải Nghê nương, ra gặp khách!" Có tiếng bên ngoài vọng vào.

      Vạn nhất thành thân rồi?
      ! Nhạc Bình gõ lên đầu, chuyện đến mức này, nàng thể lui được nữa. Nàng phải loại bỏ những người đàn bà khác bên cạnh Úy Vân, và trở lại vị trí vốn dĩ là của nàng. Nàng có nhiều lợi thế hơn những người khác, nàng hiểu , người Úy Vân quan tâm chính là nàng.

      Nhạc Bình tham lam hít hơi, sau đó cầm khăn che mặt của Thải Nghê nương, dứt khoát ra ngoài.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :