1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

CÔ VỢ XINH ĐẸP VÔ TÌNH CỦA TỔNG TÀI - Đa tình

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      VỢ XINH ĐẸP VÔ TÌNH CỦA TỔNG TÀI
      Tác giả: Đa tình
      Tình trạng: sáng tác​
      Giới thiệu:

      - '' Trần Thiên Quân - là nhị thiếu của Trần gia là tổng giám đốc của Trần thị là 1 người đào hoa tài giỏi thông mình,vô tình lãnh khốc"

      "Còn là Lưu Thiên Ngọc là 1 người hồn nhiên nhí nhảnh, ngây thơ, rất khi biết mình có hôn ước với rất vui và đó cũng là mơ ước của được làm vợ ....".

      - "Sau 2 năm kết hôn vẫn luôn và cứ tưởng rằng cũng nhưng ra như thế hề và chỉ xem như 1 con búp bê để che đậy trước ánh mắt của người khác. Anhluôn xem phụ nữ là món đồ để thỏa mãn và cũng vào cái ngày nhìn thấy ân ái với phụ nữ khác khóc hết nước mắt, tuyệt vọng , đau khổ , quyết định ra và thay đổi bản thân mình.... Kể từ ngày bỏ lại 1 mình mới nhận ra trái tim mình rất đau như dao cắt vậy....."

      - "5 năm sau trở lại..... cuộc sống thay đổi, con người cũng khác xưa. trở về với 1 thân phận khác, trở nên xinh đẹp và quyến rũ hơn xưa, lạnh lùng hơn. Còn cũng thay đổi vì . Khi rời mới nhận ra rằng mình nhưng tất cả muộn.......''

      - "- Vương Lãng Thần là tổng giám đốc tài năng, là người luôn hòa hợp, vui vẻ, galăng nhưng ở trước mặt luôn ấp a ấp úng và cũng là người sau này thương và trân trọng đến suốt đời."
      ______________________________________________________________________________________________
      Chương 1 : Tớ đau lắm!!

      à làm gì thế ?? vui vẻ và ôm từ đằng sau.

      bận làm việc!! lạnh lùng trả lời.. thích cứ trẻ con như vậy khiến cảm thấy rất nhàm chán.

      -Hôm nay là sinh nhật của Phương Vy nên em về trễ đừng giận nhé. ngượng ngùng .

      - sao! Chỉ cần em thích là được. quay lại hôn vào má cái. cười ngọt ngào và ra khỏi phòng làm việc của và nghĩ khi trở về có quà tặng cho chắc chắn thích .Còn trong phòng lúc này ...

      - ra khi vào phòng hề nhìn thấy có người phụ nữ khác đằng sau cánh cửa tủ. tổng giám đốc dào hoa như vậy sao có thể an phận được chứ.

      Vợ cũng xinh đẹp và dễ thương đấy chứ, lúc này người phụ nữ bước ra.

      Đó là người có dáng người đầy quyến rũ, đôi chân thon dài trắng lộ ra từ chiếc đầm bó sát người,thân hình chữ S.Chiếc đầm thiếu vải làm bộ ngực trắng nõn làm đàn ông nhìn thèm dãi, khuôn mặt trái xoan đôi môi đào đỏ mộng mắt phượng nhếch lên, chiếc mũi cao, đường nét khuôn mặt ràng tạo nên khuôn mặt tuyệt sắc.

      Những món trang sức vô cùng sắc xảo, tinh tế, chiếc vòng tay chói sáng lấp lánh dưới ánh đèn còn chiếc nhẫn có đính viên kim cương rất to, sợi dây chuyền vô cùng tinh tế ai nhìn vào cũng biết đó là bộ trang sức có giá trị cao bởi những món trang sức đó đều do mua cho ta cả.

      Bình thường thôi! đứng lên và ôm ta
      - này, kì quá, tí nữa mình ra ngoài ăn nhá~. ta quàng tay qua cổ nũng nịu..

      -Tùy em thôi, hôn ta rất nồng nhiệt rồi cả hai nằm xuống bàn làm việc những thứ vướng bận đều bị hất xuống đất. Còn lúc này vui vẻ chuẩn bị ăn sinh nhật người bạn thân của mình nào hay biết đâu. lấy do hôn ước của hai nhà định sẵn nhưng cũng , chỉ xem xô như tấm khiên trước giới báo chí mà thôi.

      -Alo! Vy hả??? lấy điện thoại bấm số hỏi.
      -"Tớ đây".
      -Đón tớ nhé!
      -''Ok"
      -30'' sau Vy ra đến nhà đón và cả hai đến thẳng nhà hàng luôn. Hai người cứ thế chuyện rất vui vẻ đúng lúc đó
      -Vy à~ tớ qua kia mua đồ tí nhé. chỉ qua cửa hiệu bán quà lưu niệm bên kia đường.
      -Nhanh nhé!Vy chu môi .

      -Ừm. cười híp mắt vui vẻ rồi qua đó.Qua tới cửa hiệu cứ lo nhìn mấy món quà cho tới khi thấy quả cầu hình trái tim bằng pha lê chính giứa là 2 người trai dựa vào nhau, định với tay lấy nhưng chưa kịp "Rầm" cái bị đụng trúng ngã xuống đất đau điếng ê cả mông.
      Ui da!!

      Ơ! xin lỗi , sao chứ? chàng trai lo lắng đỡ dậy.
      -Tôi sao, đừng lo. nắm tay chàng đứng dậy, khách sáo .
      - tên gì vậy? chàng vui vẻ hỏi .
      -Tôi tên Lưu Thiên Ngọc. cười đáp lại.
      -À, tôi tên Vương Lãng Thần .Lãng Thần đưa cho cái danh thiếp.

      Chào , cúi đầu chào .
      - lấy quả cầu này hả?Tôi lấy giúp cho . Lãng Thần thuận tay lấy cho quả cầu rồi xoay người ra quầy thu ngân tính tiền để lại với vẻ mặt ngơ ngác, tay đưa giữa trung nhìn theo hướng Lãng Thần . Năm giây sau hồi thần rồi lên tiếng:

      Ơ...ơ... kia... kia...quả cầu...quả cầu đó là của tôi...của tôi mà...
      chạy lại chỗ Lãng Thần tính tiền ở quầy thu ngân, đến và kéo ống tay áo của Lãng Thần, Lãng Thần quay lại nhìn thấy với gương mặt tức giận, lửa bừng bừng. la lên : kia, sao lại lấy đồ của tôi hả, có phải đàn ông ??? Lãng Thần quay sang rồi đưa gói đồ lấy từ thu ngân đưa cho và bảo:

      cầm , tôi tính tiền rồi đấy. nghe thấy thế mặt liền dịu lại và : cần phải làm vậy đâu đó chỉ là tai nạn thôi mà cũng phải lỗi của đâu sao đâu đây coi như là quà xin lỗi vì đụng trúng . Lãng Thần nhìn rồi

      -Ơ! Như thế sao được ạ??? nhìn bằng ánh mắt e khó xử.
      - sao, vì tôi đụng ngã mà coi như là lời xin lỗi .Lãng Thần cười.
      -Vậy tôi xin phép trước nhé.Tạm biệt .
      Vâng , tạm biệt và cảm ơn món quà này của .

      Xong rồi trở lại nhà hàng nơi Vy và các bạn khác ngồi dợi minh liền đến

      Tớ về rồi, xin lỗi vì để mọi người chờ lâu.A, Ngọc cậu về rồi hã?? sao lại đây ngồi .
      -Sao mà cậu lâu thế?? Vy nhăn nhó hỏi.

      -Nhanh mà có lâu đâu, cãi bướng. Và thế là hai người cùng với những người bạn khác của mình gọi vài món ăn đơn giản rồi cứ thế chuyện. kể với mọi người rằng tốt với thế nào, nhiều thế nào khiến cho họ phải khen ngợi và ganh tị với , rằng người chồng rất tốt, rất mẫu mực, họ cứ thế mà chuyện cho đến khi trời chập tối mới rời khỏi nhà hàng.Sau khi tính tiền xong họ tạm biệt nhau khỏi xong rồi rời . Thế mà hai nàng lại chịu về còn rủ nhau dạo loang quanh thành phố. Khi đưa về nhà Vy còn dặn phải cho bất ngờ. cũng vui vẻ ''Ừ'' tiếng rồi bước vào nhà.

      Khi vào tới thấy đèn còn sáng biết vẫn ở nhà nên vội cởi giầy và áo khoác ra rồi nhanh chân lên phòng ngủ nhưng lại thấy đâu cả, nghĩ chắc là trong phòng làm việc nên tới.Đứng bên ngoài phòng nghe thấy thanh của chuyện với , còn có tiếng nũng nịu ,rên rĩ và tiếng thở dóc của .Mặc dù nghe thấy tin. thể làm vậy được, đứng gõ cửa nhưng thấy trả lời, dịu dàng lên tiếng và rồi:

      Khi vào trong nhìn thấy cảnh nên thấy, đứng hình trước cảnh tượng đó.Người đàn ông cùng người phụ nữ khác hoan lạc cùng nhau, đó cũng là người đàn ông mà và cũng là người đàn ông này cũng từng rất nhiều vậy mà giờ đây lại làm trái tim tan nát, nước mắt chảy xuống má quả cầu thủy tinh cũng rơi xuống bể tan tành. đau khổ và chạy khỏi căn phòng đó, cứ chạy chạy ra nơi đó đến khi có chiếc xe chạy đến và xém đụng trúng , hoảng sợ rồi ngất xỉu người đàn ông trong xe nhìn thấy xỉu lienw bước xuống xe và gọi xe cấp cứu đến.
      Đến khi được đưa đến bệnh viện vẫn chưa tỉnh lại, người đàn ông đưa đến thấy chưa tỉnh liền sốt ruột lo lắng đến hỏi bác sĩ ông liền :

      ấy sao đâu chỉ là do hoảng sợ quá độ thôi.Vâng,cảm ơn ông bác sĩ. đáp trả lại.

      Khi tỉnh lại thấy mình nằm trong căn phòng lạ lại toàn màu trắng tinh, chậm rãi ngồi dậy liền phát ra có người đàn ông ngồi ghế sofa gần giường.

      Người đàn ông đó thấy tỉnh dậy tới hỏi thăm .
      sao chứ?? hỏi.
      Tôi sao,cảm ơn đưa tôi đến bệnh. trả lời.

      Lúc người đàn ông đó đến gần phát ta là người mà gặp ở cửa hàng bán quà lưu niệm.
      à!sao lại ở đây??
      Ừm là tôi.Lãng Thần trả lời.
      Tôi xin lỗi vì làm phiền . ngượng ngùng .
      sao,là do lỗi của tôi mà.Lãng Thần trả lời.
      Ừm tôi sao rồi, cảm ơn đưa tôi đến đây.
      Hi, cần khách sáo như vậy.Tôi có thể hỏi chuyện được ?? lãng Thần hỏi.
      hỏi . đáp lại.

      Sao lại chạy như vậy lỡ như gặp người khác thế nào?? có chuyện gì buồn à??
      Tôi...tôi... ấp úng.
      Thôi sao đâu, nếu là chuyện riêng của tôi hỏi nữa, cần miễn cưỡng đâu.
      Cảm ơn hiểu cho tôi. mệt mỏi đáp.
      Ừ, nếu sao rồi tôi xin phép trước. ở lại mình sao chứ??
      sao đâu, lát tôi gọi bạn của tôi đến nếu bận cứ và xin lỗi làm phiền . trả lời.

      Được,vậy tôi trước nếu có duyên chúng ta gặp lại,tạm biệt.
      Tạm biệt. chào .
      Khi Lãng Thần rời liền lấy điện thoại ra gọi cho Vy trong bệnh viện.

      Vy nghe thấy thế liền kêu tài xế chở mình đến bệnh viện.Đến nơi thấy ngồi giường ôm đầu gói khóc.

      Có chuyện gì vậy Ngọc?? Vy đẩy cửa vào lienw đến gần hỏi.
      Thấy Vy đến, liền ôm Vy khóc nức nở.

      Tớ đau lắm. vừa vừa khóc.

      Cái gì?? Cậu đau ở đâu vậy tớ nghe.
      Tớ đau là đau ở trái tim này.

    2. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      CHƯƠNG 2 : Đau khổ, quyết định rời

      - "Sao vậy, có chuyện gì xảy ra với cậu vậy??? Vy hỏi"

      - "Vy à, Quân ấy.... sao lại đối xử với tớ như vậy chứ?? khóc nức nở ."

      - "Cái gì, Trần Thiên Quân sao, ta làm gì cậu mà đến nỗi cậu nhập viện vậy?? Vy la lên "

      - " phải đâu Vy, cái này do tớ cứ cắm đầu cắm cổ chạy mà nhìn xung quanh mém chút nữa là bị đụng xe rồi cũng may nhờ người đó tốt bụng đưa tớ vào bệnh viện nên tớ sao hết." buồn rầu

      - ''Ừm, sao là tốt rồi. Bây giờ cậu cho tớ biết chuyện gì xảy ra . Vy hối thúc . ''

      "Tớ...tớ... ra Quân...Quân... ấy... ấy khốn kiếp mà sao ta dám làm vậy chứ??" Vy quát lên

      - "Thôi , tớ đâu là gì của ta đâu.Cậu gì vậy hả? Cậu là vợ ta đó."

      - " sao chứ, tớ là vợ ta nhưng ta hề xem tớ là vợ, có lẽ lời ta tớ và hứa chăm sóc, tốt với tớ cũng chỉ lời xuông mà thôi. "

      - " được, tớ bỏ qua cho ta đâu, ngày mai cậu trở về cùng tớ trở về để tớ mắng cho ta trận. Vy tức giận lên tiếng. "

      -", đừng,Vy à tớ muốn gặp ta đâu. Nhưng Ngọc à chẳng lẽ lại để yên như vậy sao?? Cho dù vậy thế nào ta cũng hề tớ như tớ ta vậy, tớ muốn đau khổ hơn nữa. Tớ mệt quá,Vy à tớ muốn ngủ chút. mệt mỏi . "

      - "Haizzzz!! Được rồi cậu nghĩ ngơi , ngày mai tớ gọi thông báo cho ba mẹ của cậu biết. Vy "

      - "Ừm, tớ biết rồi. xong liền nằm xuống và nhắm mắt ngủ. Nhìn như vậy

      - "Vy là bạn cảm thấy đau xót cho lại giúp được gì cho , Vy cảm thấy mình dô dụng...Thế rồi Vy cũng lại gần ghế salon nằm xuống và canh chừng giấc ngủ cho ."

      - "Sáng hôm sau, Vy thức dậy sớm ra ngoài mua đồ ăn sáng cho sẵn tiệm gọi cho ba me của đến bệnh viện xong . Đến khi quay lại ba mẹ đến và chuyện cùng ."

      - "Con à xảy ra chuyện gì vậy?? Bà Hồng mẹ tức là vợ ông Lưu Thiên Hoàng hỏi "

      - "Mẹ à, con...con.... ấp úng được
      Sao vậy con cho ta nghe . Lần này là ba ông Hoàng tiếp lời mẹ "

      - "Ngọc được để con cho 2 bác nghe. ra tất cả đều do Trần Thiên Quân mà ra cả. "

      - "Sao, thằng Quân hả?? Sao lại liên quan đến nó?? Thiệt ra là Trần Thiên Quân, ta ***** thế đó 2 bác thấy có tức giận ??? "

      - "Sao nó lại dám đối xử với con chúng ta vậy chứ ông?? Mẹ ôm vào lòng rồi khóc. Biết sao được người ta là tổng giám đốc mà muốn làm gì mà chẳng được, uổng công cho con chúng ta nó nhiều như vậy "

      - " được, tôi phải đến gặp nó để chuyện cho ra lẽ mới được Mẹ tức giận .Phải đó chúng ta phải gặp nó cho ràng. Ông Hoàng nghe thế liền đồng ý. "

      - "Ba mẹ à cần đâu con muốn gặp lại ta nữa, con suy nghĩ rồi con muốn rời khỏi thành phố này đến mỹ để quên nỗi đau này. . Ba mẹ nghe vậy liền ngạc nhiên, mẹ : con à cứ như vậy mà sao??"

      - "Vâng, con muốn rời để trái tim này của con đau nữa.Nhưng mà...Mẹ muốn tiếp ba thở dài lên tiếng:

      - "Thôi được rồi, con bé quyết định như thế cứ để con bé , rồi con bé quên mọi chuyện xảy ra ở đây thôi."

      - "Haizzz....thôi được rồi. Mẹ lên tiếng đáp "

      - "Con cảm ơn ba mẹ hiểu cho con. giọng xót xa trả lời, ba mẹ dặn dò vài điều rồi rời , đến khi ba mẹ khỏi quay sang Vy :

      - "Vy, cậu cùng tớ nha. Ừm, đương nhiên tớ cùng cậu, qua đó chúng ta ở chung với ba mẹ tớ nhé. Vy vui vẻ ."

      - "Ừm, vậy tốt rồi ,à mà còn đồ của tớ sao?? hỏi "

      - " sao, cứ để tớ trở về lấy là được cậu yên tâm . Vy "

      - "Ừ, cảm ơn cậu. cười. cần phải cảm ơn tớ đâu vì chúng ta là bạn thân mà. Được rồi, cậu nghĩ ngơi , tớ về lấy quần áo cho cậu. gật đầu cái rồi nằm nghỉ ngơi. Thấy nhắm mắt ngủ, Vy xoay người ra phòng, xuống lầu gọi điện cho tài xế chở đến nhà của tên đáng ghét đó. "

      - "Đến nơi, bước xuống xe và bấm chuông giúp việc ra mở cửa hỏi : tìm ai vậy?? Vy gì đẩy giúp việc ra rồi thẳng vào nhà. "

      - "Vào đến nhà, nhìn thấy và người bạn của mình là Thế Duy ngồi ghế salon, nghe thấy tiếng liền ngước lên thấy Vy liền chạy nắm tay hỏi: , " có biết Ngọc nhi đâu ??" Vy trả lời hất tay ra thẳng lên phòng hai người, thấy vậy liền theo vào đến nơi thấy Vy thu dọn đồ của xếp vào vali. " đến kéo tay Vy rồi la lên:

      - " định đưa Ngọc nhi của tôi đâu?? Vy cảm thấy chán ghét liền :

      - "Hừ, nhanh buông tay ra. xong rồi ra khỏi phòng thẳng ra cửa quay đầu liếc cái rồi bước lên xe. "

      - "Thế Duy vỗ vai : thôi vào trong . cái rồi ỉu xịu bước vào trong nhà

      - "Vy đến bệnh viện rồi đón xuất viện sau đó đến sân bay, khi hai người ở sân bay, lo lắng hỏi: "

      - "Vy à, lỡ như ta tìm được chúng ta sao?? "

      - " sao đâu, chúng ta bằng máy bay riêng của nhà tớ.Ừm.Sau đó hai người lại chỗ dàng cho tư nhân. " bước lên máy bay cảm thấy buồn ngủ nên nằm xuống và suy nghĩ đến , hãy sống tốt, tạm biệt người đàn ông tôi từng . Từ nay tôi thay đổi còn ngốc như ngày xưa nữa..."

    3. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      CHƯƠNG 3 : Thay đổi

      - "Sau bốn tiếng ngồi máy bay, và Vy cũng đến nước mỹ.Cả hai bước xuống máy bay rồi đến cổng chờ thấy Eric là tài xế riêng của ba mẹ Vy đứng chờ ở đó, hai người bước lên xe rồi rời khỏi sân bay. "

      - " đường nhìn thấy nhà thờ rồi bảo Eric dừng xe, Vy thấy thế liền hỏi: "

      - "Sao vậy Ngọc?? À tớ muốn vào nhà thờ tí. trả lời. "

      - "Ừ, cậu vào . Vy "

      - "Thế là bước xuống xe rồi vào nhà thờ. Vào trong đến hàng ghế gần đó quỳ trước chúa jesus và chắp hai tay lại : "Hôm nay trước chứng kiến của người con xin lập lời thề: "

      - "Từ nay con khác xưa, ngốc nghếch nữa , trở nên lạnh lùng để bắt người chà đạp tình cảm trả lại tất cả và bao giờ rơi lệ lần nào nữa "

      - "Xong rồi liền rời khỏi nhà thờ và với Eric: đưa tôi đến tiệm làm tóc rồi đến tiệm mắt kính luôn nhé. "

      - "Mái tóc màu nâu hạt dẻ ,thẳng dài của đổi thành màu tím nhạt xoăn ,đôi mắt của cũng biến thành màu tím đợm buồn.Ngồi khoảng nửa tiếng đến nhà ba mẹ Vy". "Vy liền kéo xuống và vào nhà.Vy bước vào nhà liền hầm hực , Ngọc biết tại sao Vy lại như vậy nhưng vẫn vào.Vào nhà thấy ba mẹ, Vy liền kêu tiếng: "

      Ba! mẹ

      - "Chào hai bác. lễ phép chào. "

      - "Hai đứa ngồi xuống , thấy con mình tức giận liền hỏi: Sao vậy con ?? Bà Nguyệt tức mẹ Vy hỏi "

      - "Ba, mẹ nghe xem có tức "Vy dùng dằng ngồi xuống.

      - "Chuyện gì??" Ông Minh uống ngụm trà

      - " ra là" Vy lấy nước rót ra ly rồi kể hết.

      - "Vy à, sao cậu lại vậy chứ?? khó chịu lên tiếng. "

      - "Tớ đúng sao?? Tên khốn ấy bỏ cho rãnh nợ" Vy hầm hực .

      - "Tớ...tớ... ấp úng "

      - "Vy đúng đó, loại người như vậy nên bỏ là vừa, ở lại đây có việc cho cháu làm. Bà Nguyệt dịu dàng bảo "

      - "Thôi ạ, con ngại lắm. nhìn ông bà bằng ánh mắt ngượng ngùng "

      - "Chẳng lẽ gia tộc Mamorys này có chỗ cho cậu??? hay cậu chê nhà tớ??? Vy tức giận "

      - " phải tớ...tớ... ấp úng "

      - "Ta biết gia đình con cũng là gia đình có tiếng nhưng con hãy ở lại đây . Bà Nguyệt vẫn dịu dàng "

      - "Nhưng con... vẫn ngượng "

      - " nhưng nhị gì hết, quyết định vậy . Vy khăng khăng Hai đứa nghe này, từ nay chức vụ tổng giám đốc và phó tổng do hai đứa đảm nhiệm. Ông Minh giao việc"

      - "Ba à, con muốn làm đâu. Vy mè nheo "

      - "Cứ quyết định vậy , hai đứa lên phòng . Ông vẫn cứng rắn."

      - "Vy dùng dằng dắt lên phòng. Căn phòng Vy nằm ở lầu ba của lâu đài , căn phòng xa hoa,rộng lớn, bên trong phòng có chiếc giường lớn, cái tủ, bàn trang điểm, v...v "

      - " tắm rồi ngủ hen. Vy vui vẻ "

      - "Ừm. Thế là cả hai lần lượt tắm rồi lên giường bật tivi rồi "zzzzzz" ngủ lúc nào hay biết, nhưng trong tiềm thức của vẫn có suy nghĩ đó là "nhất định phải thay đổi bản thân"

    4. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      CHƯƠNG 4 : Trở về, gặp lại người xưa.
      Năm năm sau:

      hoàn toàn thay đổi từ vui tính trở nên trưởng thành hơn,xinh đẹp quyến rũ hơn, lạnh lùng hơn trước rất nhiều.Lúc này Vy bước vào trong phòng, thấy bận :

      "Hey! siêng quá ta ơi!" Vy trêu ghẹo ."

      "Cậu tìm tớ có việc gì à??" đưa mắt rời khỏi đóng tài liệu hỏi.

      "Haizzz, cậu thay đổi rồi. "

      Quả nhiên đúng như lời từng hoàn toàn thay đổi. bây giờ như thiên thần làm mê đắm hàng vạn nam tử.

      Tập đoàn Mamorys từ khi có về làm việc vang còn vang hơn. Đôi lúc tự hỏi mình tại sao lại biết mình có tài lãnh đạo như vậy.

      "À! ra chi nhánh ở Đài Bắc thiếu người nên ba kêu chúng ta trở về tiếp nhận để quản lý" Vy ấp úng

      "Vậy chúng ta về thôi, cậu còn đợi gì nữa??" đưa mắt nhìn Vy.

      "Nhưng...còn có ..." Vy lo lắng

      " sao, ta còn liên quan đến cuộc sống của tớ từ lâu rồi" cười vui vẻ với Vy.

      "Ừm,nhanh !" Chiều nay là bay rồi. Vy cũng vui vẻ khi thấy kiên cường hơn.

      Lúc này tại Đài Bắc. Tập đoàn Trần Thị

      Từ lúc đến bây giờ thể quên hình bóng . luôn xuất trong giấc mơ của ,lần nào khi nhắm mắt ngủ liền nhìn thấy nụ cười ngọt ngào đó,ánh mắt dịu dàng, giọng êm ái gọi tiếng "Quân".

      Nhưng tưởng rằng cứ ở bên những người phụ nữ khác xoá được hình bóng , tưởng chỉ là cơn gió thoáng qua đời nhưng phải, càng muốn quên lại càng nhớ, biết từ lúc nào hình bóng in sâu trong trái tim của . Cảm giác nhớ ngày càng mãnh liệt, trái tim như rỉ máu. Mỗi lần muốn dang tay ôm vào lòng chặt nhưng nhận lại là khoảng vô tận.

      Năm năm bốn năm sống toàn nhờ rượu, nhờ bia và cả thuốc lá nữa để quên . bao lần cho người tìm nhưng vẫn vô vọng. Từ đó tìm quên qua sổ dữ liệu, có lần Thế Duy khuyên

      "Thôi ,cậu làm vậy có ích gì chứ??"

      "Ta sao." cứ cắm đầu vào làm việc.

      "Tại sao cứ thích làm khổ bản thân mình thế hả??" Thế Duy gằn từng chữ túm lấy cổ áo

      "Bỏ ra, ta sao. " vẫn cứ như vậy vẫn cắm đầu vào công việc bỏ được

      "Ta hết lời cậu nghe hiểu kệ cậu.Thế Duy tức tối bỏ "

      cứ thế mà làm việc,và rồi 1 ngày...2 ngày...3 ngày...4 ngày...1 tháng...2 tháng... 3 tháng... 4 tháng cho tới khi......Reng!Reng!

      "Alo!"

      "Thưa Trần tổng, tìm ra tin tức của Thiên Ngọc. ấy bây giờ là con nuôi cũng là tổng giám đốc của tập đoàn Mamorys được 5 năm thay tên là Mamorys Hoàng Quỳnh Ngọc còn gọi Rose, thời gian sắp tới trở về Đài Bắc...tút...tút "

      "Em được lắm, bỏ năm năm còn dám thay tên đổi họ nữa chứ, nghĩ tôi tìm được em sao. Em đợi đó ! " mặt nở nụ cười qủy dị.

      Lúc này tại sân bay Đài Bắc: 2h00 a.m giờ Đài Loan

      Hai xinh đẹp diễm lệ cất bước nhanh ra khỏi sân bay,thấy chiếc BMW đứng đợi, cả hai nhanh chóng bước lên xe và thẳng tới nhà hàng, bước vào trong có rất nhiều ánh mắt nhìn đầy ngưỡng mộ và ghen tị, hề quan tâm nhanh chóng đến chỗ và Thế Duy ngồi.

      "Xin chào, tôi là Mamorys Hoàng Quỳnh Vy phó tổng của tập đoàn Mamorys "

      "Chào, tôi là Phan Thế Duy" Thế Duy xoay người lại đập vào mắt lạnh lùng năm xưa bao lần quấy rầy giấc ngủ của . , tình sét đánh mà đó là nếu như chưa hề gặp

      "Chào, tôi là Trần Thiên Quân" đưa tay nhìn ra chào, lạnh nhạt nhìn .

      "Chào, tôi là Mamorys Hoàng Quỳnh Ngọc tổng giám đốc của tập đoàn Mamorys"

      Dường như "vô ý" nhìn thấy tay của đưa ra mà yên vị chỗ ngồi bên cạnh Vy. cười khổ rồi xoay lại quan sát để chắc chắn đó là .

      bây giờ đẹp hơn xưa rất nhiều lại lạnh lùng kiêu ngạo như vậy đây đều la do sao?? bắt ép thay đổi sao??? Nếu có điều ước ước trở lại như trước kia,trở lai bên cùng sống tháng ngày hạnh phúc.Nhưng đó chỉ là ước mo thôi khó có thể chạm tới được.

      "À!đây là bản hợp đồng xem ." Vy đưa cho bản hợp đồng soạn thảo

      "Tôi thấy chỗ này...này... này nữa có vài điểm cần sửa lại" lật vài trang xong rồi đưa cho Thế Duy xem.

      "À...ờ....hai về xem lại dùm" Thế Duy lật vài trang rồi hùa theo.

      Vy liếc nhìn hai người họ cái giật lại bản hợp đồng đứng lên bước :

      "Thôi khỏi, ký cũng được, đỡ mất thời gian"

      "Xem ra hợp tác thành rồi." cũng đứng dậy bước nhưng lại bị bàn tay giữ lại.

      "Em 5 năm chẳng lẽ quên hết rồi" giọng chua xót nhìn .

      " Quên ư! Tôi quên những gì ?? " xoay người lại hỏi .

      "Chẳng lẽ em hận tôi sao??" siết lấy bàn tay mảnh mai của .

      "Đối với bây giờ là tôi hận" hất bàn tay ra.

      "Nếu như em còn muốn gặp lại ba mẹ em mai hãy đến gặp tôi" cố níu lấy tay ,níu lấy ấm áp mất 5 năm nay, níu lấy hương thơm chỉ mong ngày quay trở về.

      - "... làm ba mẹ tôi hả??" giận dữ nắm lấy cổ tay .

      "Em nhanh chóng biết nếu mai em đến gặp tôi. " lấy tay ra phủi phủi cổ áo. Mặt càng lúc càng đen chạy ra khỏi nhà hàng nhưng lại hay biết bản thân để quên điện thoại.

      Đúng lúc này

      "Ting!Ting!Ting!" tin nhắn gửi tới.

      quay lại định lấy đưa đập vào mắt dòng chữ:["Em làm gì vậy???" "Bay máy bay chắc mệt lắm,em ngủ nhiều chút nhé!!!"]

      Tim như bị đeo gông vậy, nghẹt thở như muốn nổ tung ra. với hận tức là quên rồi, còn sao???. Làm sao quên được hình bóng đó,quên được nụ cười ấm áp đó chứ". Tất cả là do sai nên mới mất hết tất cả. đúng là thằng ngốc mà.

      mệt mỏi ngồi phịch xuống ghế, cứ chìm đắm trong nỗi đau, cứ mỗi giây mỗi phút lại càng đau thêm. phải làm thế nào mới chịu tha thứ cho , quay về với , nghĩ mình được bao lâu đây. sắp hóa dại rồi mà vẫn chịu quay về. thực hối hận rồi mà sao lai như vậy chứ.

    5. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      CHƯƠNG 5 : còn ngu ngốc nữa.

      - " khốn kiếp mà. ngồi moto mắng "

      - "Sao nữa vậy?? Vy rồ ga hỏi "
      - " dám lấy ba mẹ tớ ra uy hiếp. là!! đội nón lên, lục trong túi áo thấy điện thoại...nhưng "

      - "Tớ để quên điện thoại rồi. với Vy. "

      - "Vậy mau vào tìm kẻo mất .Vy hối , chỉ nghe "Ừ" cái rồi chạy ."

      - "Trong nhà hàng lúc này, có mặc váy ,áo sơmi, tay cầm mũ moto chạy hối hả vào nhà hàng. từ xa, thấy và Thế Duy người ngơi người đứng lại lớn tiếng "

      - "Hai cho tôi hỏi có thấy điện thoại của tôi ??"

      - "À! Có này! Thế Duy đưa điện thoại cho , thanh thoát lại lấy điện thoại rồi nhanh chóng rời nhưng "


      - "Khoan hãy !! Kẻ vừa nhắn tin cho em là ai?? vẫn quay lưng về phía hỏi"

      - "Cần quan tâm sao?? lạnh lùng trả lời "

      - "Tôi hỏi ai??? quát "

      - "Bạn trai tôi. cố ý chọc "

      - "Em dám có bạn trai khi có chồng sao?? điên tiết đẩy ghế lại nắm tay trừng mắt hỏi. cũng trừng lại rít lên"

      - "Tôi là vợ à, tôi nhớ là ly hôn rồi mà"

      - "Phải em có gửi giấy nhưng tôi chưa ký bởi thế em vẫn là vợ tôi nghe chưa??"

      - "Đó là chuyện của liên quan tôi.Còn nữa tôi cho biết mau ký vào giấy tôi muốn có bất kì quan hệ nào với nữa nếu đồng ý ký tôi và gặp nhau tai tòa. "

      - "Em dám??? giận dữ "


      - "Sao lai ?? nghĩ mình là ai chứ?? Muốn gì cũng được à!! Tôi còn là Lưu Thiên Ngọc ngu ngốc của ngày trước rồI"

      - "Ý em là sao hả?? Giọng khàng khàng hỏi "

      - "Hừ" ý tôi như thế nào tự biết lấy. hất tay ra cười như cười quay lưng "

      - "Chết tiệt, sao lại như vậy chứ??? ngồi phịch xuống ghế, cảm nhận nỗi đau mà phải gánh chịu. "Thiên Quân mày là thằng ngốc, trước đây ấy mày như vậy nhưng mày lai trân trọng nó bây giờ mất lại hối hận, giờ hối hận sao chứ! " .

      - " ấy chán ghét mày rồi, có muốn quay lại như ngày xưa nhưng tất cả bây giờ đều muộn. bây giờ có người thương, biết cách trân trọng hơn mày nên chắc chắn người đó thôi. "


      - " ngờ Thiên Ngọc lại thay đổi như vậy?? Thiên Quân giờ cậu muốn thế nào?? Thế Duy hỏi "

      - ", cậu muốn ta phải làm gì?? cứ như vậy mà ngồi nốc chai rượu liên miên "

      - "Haizzzz!! Tùy cậu vậy. Thế Duy thở dài rồi lấy điện thoại gọi cho A Dương và A Phong đến. "

      - "20 phút sau, xuất 2 mỹ nam trước nhà hàng khiến mấy phải ngắm nhìn.Đến nơi nhìn thấy người em của họ ngồi uống rượu ngừng nghỉ."
      - " ba, làm sao vậy?? A Phong hỏi "

      - "Ta là mới vượt mất cái hợp đồng nga. nhưng vẫn uống "

      - "Sao lại vậy?? Trước giờ ngươi có như vậy đâu. Lần này đến lượt A Dương "

      - "Nhưng người kí hợp đồng là em dâu bỏ 5 năm thấy của nha. Thế Duy vỗ vai "

      - "Cái gì??? Cả 2 đồng thanh"
      - "Thế chị ấy đâu??Em muốn gặp chỉ. A Phong hỏi "
      - " ấy rồi nhưng ngày mai đến. Giọng ngà ngà say"

      - "Ừ" vậy mai chúng ta gặp. quan tâm mà cứ thế uống hết chai này đến chai khác đến khi say họ đưa về Trần gia. Trong cơn say, chỉ biết kêu tiếng "Ngọc" và theo sau đó là "

      - "Về với , em về đây , biết sai rồi mà!!! Chỉ cần em về em muốn cho em cái mạng này cũng cam lòng mà. Người trong Trần gia nghe xong ai cũng xót hết. Trần phu nhân ôm Trần lão gia khóc "

      - "Sao lại vậy chứ?? Con trai ta khổ a"

      - "Tại nó đem con người ta vứt bỏ giờ bị vậy cũng đáng.Còn có Lưu gia dưới đòi rút cổ phần chung nữa chứ Trần lão gia vừa tức giận mắng "

      - "Nhưng con thấy tội cho quá. Lần này là em út tiểu Hân"

      - "Phải với chị dâu mới được. A Phong đứng dậy "

      - "Biết nó ở đâu mà tìm. Trần phu nhân buồn bã hỏi"

      - "Em dâu về rồi. A Dương đút tay vào túi quần thờ ơ "

      - "Về rồi sao?? Mẹ muốn gặp nó quá. Trần phu nhân mừng ra mặt "

      - "Vậy để con điều tra. A Phong nhanh nhẹn "

      - "Thôi khỏi , ấy bây giờ là tổng giám đốc Mamorys đó Thế Duy từ ngoài bước vào
      - "Ôi! chui từ đâu ra vậy?? Đừng làm em giật mình chứ!! Tiểu Hân ."

      - "Đương nhiên là đến đưa hợp đồng cho thằng khốn say bí tỉ kia rồi. Mặt Thế Duy lửa giận bừng bừng "

      - "Con biết nó sao?? Vậy con mau hẹn nó !! Trần phu nhân vội vã bảo "

      - "Vâng ạ.Con mới lấy được số điện thoại ấy đây. Thế Duy quơ quơ điện thoại tay ( lý do là có số chị Vy nha ta trong đó đấy) liền tìm số gọi. Chờ hồi lâu, bên kia cất lên giọng thanh thoát. bật loa cho cả nhà cùng nghe. "

      - "Alo! Tôi nghe"

      - " là "Ngọc"?? Thế Duy hỏi "

      -"Phải. Cho hỏi ai vậy a???"

      - "Tôi là người bên Trần thị vừa ký hợp đồng hụt với . Thế Duy tiếp tục "

      - "Nhớ". chữ lạnh lùng

      - "Thiên Quân say, ta muốn gặp . Thế Duy nhìn mọi người "

      - "A!". "Liên quan gì đến tôi??? "

      - " Mọi người nghe xong câu này liền ngạc nhiên bởi trước đây hễ mà có chuyện gì đều quan tâm chăm sóc ấy vậy mà bây giờ lại "liên quan gì"

      - "Sao lại ??? Trần phu nhân lên tiếng "

      -"Xin lỗi nha! nhưng các người phiền tôi ăn đấy, người ta trời đánh
      tránh bữa ăn cơm". Giọng bên kia đầy tức giận "

      - "Em dâu, Sao em lại chuyện như vậy với mẹ. A Dương cảm thấy tức giận khi nghe với Trần phu nhân như vậy. Chỉ có Trần lão gia nãy giờ im lặng "

      - "Ai da! Tôi chưa có chồng nga, làm gì có chồng mà kêu tôi em dâu xúc phạm. Bên đầu dây rất oan ức "

      - " gì!?? A Dương quát "

      - "Tôi tôi còn chưa có bước vô thánh đường đâu ra chồng mà gọi em với chã dâu. Bên kia cũng quát theo"

      - "Chị...A Phong trợn mắt "

      - "Thôi ngen, gọi hoài tốn tiền! ...Bái! bai! tút...tút..."

      - "Ôi! là! Có phải chị dâu đây?? Tiểu Hân thắc mắc. "

      - "Muốn biết có phải ngày mai chúng ta đến gặp rồi tính. Mọi người ai trong Trần gia cũng đồng ý. Lúc này , tại nhà hàng có hai ăn đột nhiên Vy hỏi "

      - "Hồi nãy, ai gọi cậu vậy??? "

      - "Trần gia. trả lời ngắn gọn "

      - "Phiền nhể! Vy vừa ăn vừa trả lời."

      - "Ừ! Ăn xong về thôi . kéo Vy tính tiền rồi về căn biệt thự mà ba mẹ chuẩn bị từ trước. Về đến nhà, hai người tắm rửa xong liền về phòng ngủ. ngồi giường suy nghĩ số chuyện Vy gõ cửa vào, thấy vẫn chưa ngủ, Vy đến ngồi trêngiường hỏi "

      - "Có phải cậu vẫn còn ta ??? "

      - "Sao cậu lại hỏi vậy?? trả lời mà hỏi lại "

      - "Vì tớ có cảm nhận được. Vy "

      - "! Tớ còn cảm giác gì với ta nữa. trả lời "

      - "Ừ! Vậy tớ yên tâm rồi, tớ chỉ mong cậu được hạnh phúc thôi, tớ muốn thấy cậu phải đau khổ vì ta nữa "

      - " , từ khi ta phản bội tớ tớ thề là ta rơi giọt nước mắt nào nữa."

      - "Được rồi, mau ngủ thôi mai ngày dài đó. Vy . "Ừm" rồi nằm xuống nhắm mắt ngủ sau đó Vy cũng về phòng mình ngủ. Bất giác hay lại nhìn thấy ánh mắt đau khổ của , liền lắc lắc "Ngọc à, mày đừng suy nghĩ nữa cứ mặc kệ ta rồi cũng nhắm mắt chìm sâu vào giấc ngủ bởi ngày mai ngày dài. "

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :