1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

CÁM ƠN ĐỊNH MỆNH ĐÃ ĐỂ ANH GẶP ĐƯỢC EM - HOA TUYẾT TỬ

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      [​IMG]


      Cám ơn định mệnh để được gặp em

      Thể Loại : Ngôn tình, đại, Hài, Sủng, He.

      Nguồn : Thủy Kính Sơn Trang

      Tác giả : Hoa Tuyết Tử

      Tốc Độ : tùy hứng, hứa trước

      Văn án:

      Nàng, Tưởng Tuyết Dung, nhà thiết kế hôn lễ nổi tiếng châu Âu.

      Mẹ nàng là nữ diễn viên xinh đẹp, nổi tiếng thế giới, nhưng cha nàng lại là mà rất nhiều người muốn biết.

      Nàng dịu dàng nhưng mạnh mẽ, tính tình thẳng thắn, câu nệ tiểu tiết.

      Hay tin bạn thân có ý định vì tình tự sát, nên nàng lập tức hủy hết công việc bay về nước.

      Nhưng điều mà nàng ngờ đến là, chuyến này của nàng cũng là bắt đầu cho vận mệnh mới của mình...

      , An Tuấn Hạo, cảnh sát tài ba, là người trầm, suy nghĩ xâu xa, thông minh nhưng lạnh lùng.

      con riêng tám tuổi, đứa trẻ thông minh, xinh xắn.

      Nhưng mấy ai biết được sau việc này.

      và nàng tình cờ gặp nhau trong vụ bắt cóc.

      Từ đó tơ tình vương vấn . Kết nối cả hai...

    2. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHƯƠNG 1

      Sân bay Quốc tế

      Chuyến bay từ Paris vừa đáp xuống sân bay, nữ tử hối hả kéo theo hành lý, nhanh chân chạy về phía cửa ra. Nàng dùng tốc độ nhanh nhất lao ra khỏi sân bay, lên taxi, tiến vào thành phố.

      " Bác tài!!! Làm ơn chạy nhanh hơn được ??? Tôi có chuyện gấp, tôi trả tiền thêm. " nữ tử ngồi trong xe, lòng vô cùng nôn nóng, hối thúc tài xế taxi.

      " Tiểu thư, tôi lái nhanh lắm rồi, vào trong nội thành mà lái quá nhanh bị phạt. thông cảm . "

      Nữ tử bất đắc dĩ thể làm gì, chỉ có thể ngồi đó nôn nóng, nhìn ra ngoài cửa xe, hy vọng là về trễ.

      Bệnh viện Khánh

      hành lang, trước cửa phòng phẫu thuật, ba người mang vẻ mặt đầy lo lắng đứng bên ngoài. Cả ba đều ngừng cầu nguyện, hy vọng người nằm bên trong có chuyện gì.

      " Bác , bác đừng lo lắng, Lệ Nhi sao đâu. Bạn ấy hiền lành như vậy, chắc chắn ông trời phù hộ cho bạn ấy tai qua nạn khỏi mà. " nữ tử ăn mặc trang phục công sở, ngồi xuống bên cạnh trung niên thiếu phụ an ủi.

      " Lệ nhi còn rất trẻ, con bé rất nhân hậu, xưa nay chưa từng làm chuyện gì xấu cả. Tại sao lại nỡ nhẫn tâm đối xử với nó như vậy chứ ??? " trung niên thiếu phụ đau lòng, ôm chặt lấy nữ tử kia khóc lớn.

      Trung niên nam tử đứng bên cạnh chỉ có thể thở dài. Dường như chỉ sau đêm khi nghe tin con mình tự sát, ông ấy già rất nhiều.

      Vào lúc này, dãy hành lang ảm đạm lại vang lên tiếng bước chân vội vã, cả ba người ngước lên nhìn, thấy nữ tử. Người con ấy, khoác người bộ trang phục trẻ trung và rất thời thượng, đeo chiếc kính mát màu đen, tiến lại gần họ, với thái độ vô cùng lo lắng.

      " Tuyết Dung, rốt cuộc cậu cũng về rồi !!! " nữ tử ngồi an ủi trung niên thiếu phụ, nhìn thấy người mới tới, khỏi vui mừng.

      " Tuyết Dung, con chính là Tưởng Tuyết Dung sao ??? " trung niên thiếu phụ ngạc nhiên nhìn nữ tử mới tới, liền cất tiếng hỏi.

      " Bác , bác trai, lâu gặp. Hai người mạnh khỏe chứ ạ ??? " Tuyết Dung lễ phép hỏi thăm.

      " Khỏe...khỏe...nhưng còn Lệ nhi nó... " trung niên thiếu phụ đến đây, khỏi lại đau lòng, vùi đầu vào ngực trung niên nam tử khóc lớn.

      " Lão bà, cần lo. Con chúng ta nhất định sao đâu ??? " Tần Thanh Thiên ôm thê tử vào lòng an ủi, nhưng ra trong lòng ông cũng lo lắng kém.

      Bên kia, Tưởng Tuyết Dung cùng Lăng Tịnh Hà biết gì hơn, cũng chỉ có thể đứng đó nhìn vào cánh cửa phòng phẫu thuật. Tất cả đều chỉ hy vọng Tần Lệ Nhi bên trong có thể vì cha mẹ của mình mà cố gắng vượt qua lần này.

      Lại thêm ba tiếng trôi qua, rốt cuộc đèn phía phòng phẫu thuật cũng tắt, và vị bác sĩ mang theo khuôn mặt mệt mỏi bước ra.

      " Bác sĩ, xin hỏi con của tôi sao rồi??? " Tần phu nhân lo lắng hỏi.

      " Cũng may là bệnh nhận được đưa đến bệnh viện kịp lúc, cho nên tính mạng được bảo toàn. Nhưng chúng tôi phát tinh thần bệnh nhân được ổn định cho lắm. Lúc chúng tôi định tiến hành tiêm thuốc mê để tiến hành phẫu thuật, ấy lại phản kháng, cho chúng tôi làm. Chúng tôi phải mất rất nhiều thời gian mới có thể ổn định được ấy. Đây là lần đầu chúng tôi thấy bệnh nhân ràng rất suy yếu, vậy mà còn ngoan cố chống chọi đến vậy. Tốt nhất sau này người nhà nên để tâm đến ấy nhiều hơn, để tránh ấy lại làm chuyện dại dột. " bác sĩ cảm thán lắc đầu.

      " Cám ơn bác sĩ. Chúng tôi nhất định chú ý đến nó. " Tần Thanh Thiên gật đầu cảm tạ.

      " lát nữa bệnh nhân được chuyển đến phòng hồi sức, người nhà có thể đến thăm. Nhưng được lâu quá, để bệnh nhân còn nghỉ ngơi. " bác sĩ ân cần dặn dò.

      " Cám ơn bác sĩ, thành cám ơn bác sĩ. " Tần mẫu khóc cười lẫn lộn gật đầu, liên tục cảm tạ.

      Bác sĩ gì thêm, thở dài quay , ' cảm thương cho những người làm cha mẹ, lớn tuổi rồi mà vẫn phải lo lắng cho con cái thế này. Đúng là nuôi con đến trăm tuổi, lo hết chín mươi chín năm mà.'.

      Lại thêm tuần nữa trôi qua, Tần Lệ Nhi sau khi được đưa khỏi phòng phẫu thuật được chuyển đến phòng hồi sức, nhưng lời nào, cứ như cái xác hồn. chỉ nằm chỗ, với ai lời nào, cũng chịu ăn uống gì.

      Ba ngày trước, sau khi được chuyển đến phòng bệnh thường, mọi người có thể dễ dàng vào thăm hơn. Vì vậy, ai cũng thay nhau an ủi, khuyên nhủ, canh chừng, để tránh cho Lệ Nhi lại làm chuyện dại dột. Thế nhưng Lệ Nhi vẫn cứ như vậy, ánh mắt vô hồn, quan tâm đến ai. Thậm chí Tần mẫu vì nhìn thấy con như thế mà đau lòng đến ngất xỉu, cũng quan tâm.

      " Tớ chịu đủ rồi. " Tuyết Dung đột nhiên phát cáu, đập mạnh tay lên bàn.

      " Tuyết Dung, cậu làm gì vậy ??? Mau ngồi xuống . "Lăng Tịnh Hà ngồi bên cạnh, kéo tay Tuyết Dung ngồi xuống, để tránh ấy làm kinh động đến bác trai bác bên kia.

      " Chẳng lẽ cậu có thể ngồi đó, nhìn Lệ nhi tự đày đọa mình như vậy sao ??? Cậu làm được, nhưng tớ làm được. " Tuyết Dung tức giận, quăng túi xách sang bên, tiến lại gần giường bệnh.

      " Tần Lệ Nhi, cậu làm ơn tỉnh lại có được ??? Rốt cuộc cậu tính hành hạ mình, hành hạ cha mẹ cậu đến khi nào hả??? " Tuyết Dung nắm chặt bả vai Lệ Nhi lay mạnh.

      Tuy nhiên Tần Lệ Nhi vẫn hề có phản ứng.

      'Ba'

      tiếng thanh thúy vang lên, ba người còn lại trong phòng đều ngỡ ngàng.

      Tần Lệ Nhi ôm mặt, trân trối nhìn Tuyết Dung, trong mắt ánh lên tia giận dữ.

      " Sao, nổi giận sao??? Nổi giận đứng lên mà đánh lại tớ. Tần Lệ Nhi, tớ cho cậu biết, tớ rất thất vọng về cậu. Lệ Nhi mà tớ quen là đầy sức sống, rất hiếu thảo, rất quan tâm bạn bè. Nhưng ngày hôm nay, cậu xem thử xem, cậu trở nên như thế nào??? Cậu chỉ vì gã đàn ông vong tình phụ nghĩa, cắt mạch máu tự vẫn. Bộ trước khi cậu làm chuyện đó, hề nghĩ đến cha mẹ cậu sao ??? Họ sinh cậu ra, vất vả nuôi cậu khôn lớn, cậu còn chưa báo hiếu họ, vậy mà lại có suy nghĩ nông cạn, muốn kết thúc sinh mạng của mình. lần nữa, cậu lại làm họ đau lòng, lo lắng đến mức như vậy. Đây là cách báo ân sinh thành, nuôi dưỡng của cậu với họ hay sao ??? lẽ cậu nhẫn tâm để họ người tóc bạc tiễn kẻ đầu xanh hay sao ??? Tớ và Tịnh Hà đều là bạn thân của cậu, bọn tớ vì cậu, bỏ hết mọi công việc, chạy đến đây. Vậy mà cậu chẳng thèm quan tâm để ý, chẳng lã đây chính là những thứ mà cậu từng 'bạn bè có phước cùng hưởng, có họa cùng chia hay sao???'.

      Chẳng lẽ trong mắt cậu, bọn tớ chỉ có thể là có phước cùng hưởng, nhưng thể có họa cùng chia hay sao??? Như vậy cậu quá xem thường bọn tớ, vậy là cậu xưa nay chưa từng xem bọn tớ là bạn có phải hay ??? Cho nên cậu mới im lặng, thèm chia sẻ với ai như thế ??? Tớ thích thế này chút nào, cậu mau trả lại Lệ Nhi lúc trước đây cho bọn tớ. Tớ cho cậu biết, Lệ Nhi lúc trước là người rất lạc quan. Nếu ấy gặp phải chuyện này, ấy tuyệt làm chuyện dại dột, mà sống tốt, sau đó tìm người bạn trai tốt hơn để cho tên kia biết rằng, ấy cũng sống rất tốt, hề ảnh hưởng gì cả. Hơn nữa, chọn ấy, mà lại chọn kia, là ngu ngốc, có mắt nhìn người. Đây mới là chuyện mà Tần Lệ Nhi cần phải làm, chứ giống như bây giờ, lại làm cái chuyện ngu ngốc này. Cậu còn là Lệ Nhi như trước nữa rồi. Coi như tớ xin cậu, mau trở lại được ??? có tên chết tiệt kia, cậu vẫn còn bọn tớ, còn có cha mẹ cậu, và rất nhiều người quan tâm cậu mà. Cậu hãy mau chóng đứng lên lại , có được ??? " Tuyết Dung giọng nghẹn ngào, càng nước mắt càng rơi, nhưng vẫn cầm cự xong, sau đó che miệng chạy nhanh ra ngoài.

      " Tuyết Dung!!! " Lăng Tịnh Hà vội vã đuổi theo sau.

      Tần mẫu nghe xong lời Tuyết Dung , cũng kiềm lòng được, khóc lớn chạy ra ngoài.

      Tần phụ liếc nhìn con , sau đó thở dài tiếng, nhanh chóng chạy đuổi theo vợ mình.

      Cả căn phòng giờ đây hoàn toàn trống rỗng. Mọi người đều rời khỏi, chỉ để lại Tần Lệ Nhi mình ngồi ngơ ngác ở đó.




      CHƯƠNG 2

      " Tuyết Dung, cậu ổn chứ ??? " Lăng Tịnh Hà chạy đuổi theo Tuyết Dung lên sân thượng của bệnh viện, vẻ mặt lo lắng hỏi.

      " Tớ sao. Tịnh Hà à, tớ thể hiểu nổi Lệ Nhi nữa rồi. ràng cái tên Lý Văn Kiệt đó có chỗ nào tốt, chẳng qua là miệng lưỡi ngọt chút mà thôi. Lệ Nhi ràng cũng biết chuyện này, tại sao ấy lại cứ đến như vậy??? Thậm chí thiếu sống nổi nữa chứ. " Tuyết Dung đau lòng hỏi.

      " Tuyết Dung, vấn đề cho dù là chúng ta có hiểu cũng được, quan trọng là Lệ Nhi hiểu mới được. Nam nhân đời này có rất nhiều, nam nhân tốt cũng thiếu, nhưng số phận lại cứ thích trêu người, để cho Lệ Nhi Lý Văn Kiệt. Đây là số kiếp của ấy, kể từ khi Lý Văn Kiệt cùng Lệ Nhi chia tay, tớ và hai bác ngày nào cũng an ủi ấy, làm mọi cách để ấy nghĩ đến chuyện đau lòng này. Tớ cứ nghĩ là ấy vượt qua được chuyện này và bắt đầu cuộc sống mới, nào ngờ ấy lại..... Bây giờ chỉ hy vọng cái tát vừa rồi, cộng thêm trận mắng liên tục của cậu, có thể làm thức tỉnh được Lệ Nhi. Nếu tớ cũng hết cách rồi. " Lăng Tịnh Hà thở dài hy vọng.

      Tuyết Dung quay sang nhìn Tịnh Hà, nhưng mở miệng gì. Cả hai đều hiểu , những gì họ có thể làm đều làm hết rồi. Nếu như bản thân Tần Lệ Nhi còn chịu thức tỉnh, họ cùng đành bó tay mà thôi. Hai người cũng chỉ lẳng lặng đứng đó hồi, sau đó cả hai cùng quay trở xuống. Nhưng trong tâm, cả hai đều hy vọng Lệ Nhi có thể thức tỉnh, đừng làm cho những người quan tâm ấy phải lo lắng nữa.

      Lại thêm ba ngày nữa trôi qua, hôm nay cũng như mọi ngày, Tịnh Hà cùng Tuyết Dung sau khi sắp xếp mọi chuyện, lại cùng nhau đến bệnh viện thăm Lệ Nhi. Thế nhưng vừa bước vào phòng bệnh, hai người bị cảnh tượng bên trong làm cho ngỡ ngàng.

      Bên trong phòng, Tần Lệ Nhi ngồi giường bệnh, tựa lưng vào gối, cúi đầu ăn cách ngon miệng những món ăn mà Tần mẫu nấu. Tần phụ và Tần mẫu đứng bên cạnh vui vẻ nhìn con , hơn nữa còn luôn tay gắp thức ăn cho Lệ Nhi, khí vô cùng vui vẻ.

      " Tuyết Dung, Tịnh Hà hai cậu đến rồi, mau vào đây . " Lệ Nhi vừa nhìn thấy hai bạn thân, vui mừng lên tiếng.

      Việc này lại làm cho hai bạn kia thêm trận ngỡ ngàng, hai người quay lại nhìn nhau, biết nên thế nào.

      " Lão bà, chúng ta ra ngoài, để cho bọn trẻ chuyện . " Tần phụ dịu dàng kéo tay vợ ra ngoài.

      Tần mẫu cũng mỉm cười, lẳng lặng nghe theo theo. Khi ngang qua chỗ Tuyết Dung và Tịnh Hà đứng, quên nhìn họ bằng ánh mắt cám ơn cùng cảm động. Sau khi ra tới cửa, còn quên thay họ đóng cửa phòng lại.

      " Hai cậu mau vào đây ngồi , đứng ngây ra đó làm gì??? " Lệ Nhi cười tươi .

      " Lệ Nhi....cậu... " Lăng Tịnh Hà ngơ ngác trước chuyển biến của bạn thân.

      " Làm gì mà cả hai cậu lại trố mắt ra nhìn tớ thế kia??? Bộ các cậu hy vọng tớ phấn chấn lên à??? Đặc biệt là cậu đó, Tưởng Tuyết Dung!!! Đây phải là những gì mà cậu muốn sao??? Cho nên mấy ngày trước mới mắng tớ trận như thế, thậm chí còn tát tớ cái rất đau, cậu có biết ??? Từ đến giờ kể cả cha mẹ tớ cũng chưa từng đánh tớ như thế. " đến đây, Tần Lệ Nhi khỏi trề môi, gương mặt phụng phịu, nũng nịu ai oán.

      Làm cho Tuyết Dung cảm tưởng dường như mình xuống tay đánh ấy như vậy là tội lỗi rất lớn bằng.

      " Lệ Nhi!!! " Lăng Tịnh Hà vui mừng, ôm chầm lấy bạn thân, rốt cuộc bạn của cũng trở lại rồi.

      Tuyết Dung cũng tiến lại gần, choàng tay ôm lấy hai bạn mình. Cả ba ôm chầm lấy nhau, vừa khóc vừa cười. 'Thiên ngôn vạn ngữ', cũng cần thiết phải thêm điều gì nữa cả. cái ôm này, đủ để lên tình bạn thân thiết của bọn họ.

      Bên ngoài phòng bệnh, Tần phụ, Tần mẫu đứng đó, nhìn vào khung cảnh bên trong cũng khỏi cười vui vẻ. Rốt cuộc con của họ có thể trút được khúc mắc và làm lại từ đâu. Họ cũng vui mừng thay cho Lệ Nhi, vì con của mình có được những người bạn tốt như thế.

      ________________________

      " Tuyết Dung, cậu ở đâu thế??? " đầu bên kia điện thoại vang lên giọng của Lăng Tịnh Hà.

      " Mình đường đến trường của Lệ Nhi. Hôm nay mình xong việc sớm, nên mình đến đón ấy, sau đó về nhà luôn. " Tuyết Dung vừa lái xe, vừa mỉm cười trả lời điện thoại.

      " Vậy à, cũng được, mình xuống siêu thị mau ít đồ. Tối nay chúng ta ăn lẩu nha??? " Lăng Tịnh Hà bên kia đầu dây, giọng vui vẻ hỏi.

      " Được, thế có cần mình mua thêm gì ??? " 'Lẩu?? sai, lâu rồi ăn.' Tuyết Dung trong đầu thầm nghĩ.

      " cần, mình chuẩn bị mọi thứ rồi. Cậu chỉ việc đón Lệ Nhi và chở cậu ấy cùng về là được rồi. "

      " Vậy được, nếu vậy mình tắt điện thoại đây. "

      " Hảo, nhanh về nha, mình chờ hai người. "

      " Được. " Tuyết Dung mỉm cười, tắt điện thoại.

      Tính ra kể từ ngày Lệ Nhi ra viện đến nay được ba tháng rồi. Sau khi xuất viện, Lệ Nhi cũng làm lại. Tần phụ và Tần mẫu trong suốt thời gian qua vất vả rất nhiều, nên dưới khuyên bảo của cả ba , họ cũng đồng ý tạm gác mọi việc, cùng nhau dắt tay du lịch.

      Ban đầu, họ cũng an tâm để Lệ nhi ở lại mình. Nhưng mà sau khi Tịnh Hà đưa ra ý kiến, ấy và Tuyết Dung cùng dọn đến ở chung với Lệ Nhi, Tần phụ và Tần mẫu mới yên tâm. Trải qua chuyện lần này, đối với hai , giờ đây Tần phụ và Tần mẫu còn xem họ là bạn thân con mình nữa, mà xem họ như con ruột của mình rồi. Thế là bữa tiệc nho nhận con nuôi được diễn ra, cho nên bây giờ họ hoàn toàn tin tưởng và an tâm mà cùng nhau hưởng thụ thế giới của hai người.

      Cả hai vốn chỉ có ý định gần trong khu vực Châu Á. Nhưng dưới nhiệt tình giới thiệu, cộng thêm sắp xếp ổn thỏa của Tuyết Dung, cả hai chuyển sang vòng quanh Châu Âu. Nguyên nhân ư??? Chỉ vì ở Châu Âu, Tuyết Dung có rất nhiều bạn bè, và tất cả họ đều rất nhiệt tình và sẵn lòng làm hướng dẫn viên cho cha mẹ nuôi của Tuyết Dung. Thế nên có lẽ trong vòng ba tháng tới, Tần phụ cùng Tần mẫu cũng chưa chắc quay về T thị.

      ________________________

      Tần Lệ Nhi, năm nay hai mươi lăm tuổi, là giáo viên trường tiểu học Hồng Quang. Mấy tháng trước vì chuyện riêng nên nhập viện, chỉ mới dạy lại năm ngày nay.

      " Lệ Nhi!!! " Tuyết Dung chạy xe vào bãi đỗ xe của trường. Sau đó, tiến vào trong tìm, mới thấy Lệ Nhi đứng ngoài cửa lớp cùng bạn , liền lên tiếng gọi.

      Tần Lệ Nhi cùng bạn đứng bên kia, nghe tiếng gọi cùng quay đầu lại nhìn.

      " Tuyết Dung. " Lệ Nhi cười, lên tiếng trả lời.

      " Tại sao cậu lại đến đây??? " Lệ Nhi thắc mắc.

      " Tớ xong việc sớm, nên ghé qua đón cậu luôn. bạn này là ai thế ??? " Tuyết Dung chú ý đến bé từ nãy giờ cứ nhìn mình chằm chằm, lên tiếng hỏi han.

      " Đây là An Tuyết Nhi, học sinh lớp mình. Đáng lý ra vào giờ này mọi hôm, ba của bé đến đón. Nhưng hôm nay đột nhiên An tiên sinh có việc bận, nên nhờ mình xem hộ con bé lát. An tiên sinh nhanh chóng sắp xếp công việc và đến ngay." Lệ Nhi nhàng đáp.

      " ra là thế. Nhưng mà cứ đứng đây ở đây cũng hơi bất tiện. Hay là vầy, đối diện trường có tiệm kem, cả ba chúng ta cùng ra đó vừa ăn kem, vừa chờ thế nào??? " Tuyết Dung nhiệt tình đề nghị.

      " Tuyết Nhi, ý con sao??? " Lệ Nhi nhìn xuống, hỏi ý kiến của bạn .

      " ơi, tên của cũng có chữ Tuyết sao??? Tuyết trong tên của con có nghĩa là hoa tuyết, thế còn sao??? " bạn hồn nhiên, nhìn Tuyết Dung hỏi.

      Tuyết Dung nhất thời ngơ ngác trước câu hỏi kia, nhưng sau vài giây lấy lại tinh thần, mỉm cười trả lời.

      " Vậy sao??? là trùng hợp, mẹ của vốn rất thích hoa tuyết, nên từ Tuyết trong tên của cũng có nghĩa là hoa tuyết. vậy xem ra chúng ta đúng là có duyên nha. Thế bây giờ con có thể cho có vinh hạnh mời người bạn có duyên với mình này, ly kem được nào??? "

      " Dạ được!!! " An Tuyết Nhi gật đầu, mỉm cười.

      Tuyết Dung cùng Lệ Nhi thấy vậy nhìn nhau cười. 'Trẻ con ngày nay đúng là rất thông minh a.'.

      Sau đó, cả ba cùng sang tiệm kem đối diện trường học, vừa ăn vừa chờ cha của Tuyết Nhi đến đón. Nhưng Tuyết Dung cùng Lệ Nhi đều phát , khi nãy trong mắt An Tuyết Nhi ánh lên tia tính toán, nhưng rất nhanh biến mất. Thay vào đó là ánh mắt vô tư trong sáng, rất dễ khiến cho người ta thích, nhưng cũng dễ dàng mắc bẫy.

      (TT: Cảnh báo!!! Từ chương sau trở , Tuyết Nhi bé con lộ bản chất hồ ly chính tông ra, mọi người đừng để bị lừa a >O<)

    3. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHƯƠNG 3

      Tuyết nhi, ăn nhiều chút. Chẳng phải con rất thích kem dâu sao??? " Lệ Nhi dịu dàng cất giọng, đẩy ly kem dâu về phía An Tuyết Nhi.

      " ra quả có điểm trùng hợp nha. Cả hai người, trong tên đều có cùng chữ Tuyết. Hơn nữa, cả hai đều thích ăn kem dâu. Đây đúng là duyên phận mà. " Lệ Nhi mỉm cười, giọng điệu đùa vui cách hăng hái.

      " Ân, đúng a~ ơi, chúng ta nếu có duyên như vậy, có thể làm bạn với con được ??? " An Tuyết Nhi hồn nhiên, mỉm cười tươi tắn .

      " Kết bạn??!! bạn , tại sao con lại muốn kết bạn với ??? Chúng ta ngoài trừ trong tên trùng chữ, và cùng thích ăn kem dâu ra, đây chỉ là lần đầu chúng ta gặp mặt. Hơn nữa, chúng ta chưa chắc sau này còn gặp lại, tại sao con lại muốn kết bạn với ??? " Tuyết Dung mỉm cười hỏi lại.

      " Tại vì con cảm thấy chúng ta có duyên, nhất định hai chúng ta rất hợp nhau. Vả lại, là bạn thân của giáo, nên sau này khi đến gặp giáo, chúng ta có thể gặp lại nhau rồi. Con rất muốn kết bạn với !! Vậy chúng ta kết bạn với nhau được ??? . " An Tuyết Nhi nắm lấy tay Tuyết Dung lắc , nũng nịu trả lời. Đôi mắt long lanh to tròn nhìn thẳng vào Tuyết Dung, trông rất đáng , khiến cho người ta thể nào từ chối bé được.

      " Được rồi, chúng ta kết bạn. " Tất nhiên, Tuyết Dung cũng ngoại lệ, nên gật đầu đồng ý.

      (TT: Tiêu rồi, tỷ cắn câu rồi. Chúc mừng tỷ, tỷ trở thành con cá thớt của bé Tuyết Nhi nhà ta rồi >o<. BN: thế ta có thể mở cửa hàng kinh doanh dụng cụ nhà bếp để bán cho bé Tuyết Nhi rồi a~ =D~.)

      " Tuyết nhi.... "

      Ba người ăn kem và trò chuyện vui vẻ giọng nam vang lên, xen vào bầu khí ấm áp này.

      " Chú Trương!! " An Tuyết Nhi vui mừng, vẫy tay với nam nhân tiến đến.

      " Tần. " Trương Thế Sơn gật đầu chào hỏi Lệ Nhi.

      " Rốt cuộc cũng tìm được con rồi, làm ta sợ hết hồn. Ta cứ tưởng con lại bị người ta bắt cóc nữa chứ. " Trương Thế Sơn trêu đùa, xoa đầu Tuyết Nhi.

      " Con chờ lâu quá, thấy papa đến đón, nên giáo và bạn cố ấy mới đưa con sang đây ăn kem. Thuận tiện vừa ăn vừa chờ. " An Tuyết Nhi cười tươi trả lời.

      " Chú Trương, đây là bạn của con. Tên của ấy là Tuyết Dung, trùng hợp lắm phải ??? Trong tên của ấy cũng có chữ Tuyết giống tên của con, hơn nữa con và ấy cũng đều thích kem dâu nha. " Tuyết Nhi vui vẻ giới thiệu, vẻ mặt như thể bé vừa tìm thấy bảo bối vậy.

      " Chào . " Trương Thế Sơn mỉm cười, chào Tuyết Dung.

      " Chào . " Tuyết Dung cũng theo lễ phép, gật đầu chào lại.

      " Tần, hôm nay ba của Tuyết Nhi bận việc, nên nhờ tôi đến đón. Bây giờ nếu còn gì nữa, tôi muốn đưa Tuyết Nhi về nhà. Vì lát nữa tôi còn có việc phải làm nữa. " Trương Thế Sơn ôn tồn giải thích.

      " Được chứ, nếu vậy cứ đưa bé ra về. " Lệ Nhi biết người trước mắt là đồng nghiệp và cũng là bạn thân của ba Tuyết Nhi nên hoàn toàn an tâm.

      " Tuyết Nhi, tối về nhớ làm bài tập nha. " Sau đó, Lệ Nhi quay sang bé, giọng dặn dò Tuyết Nhi.

      " Dạ được" Tuyết Nhi cười, gật đầu vâng lời.

      " Chờ chút, con mang theo kem về ăn. " Lúc này, Tuyết Dung vẫy tay nhờ người bồi bàn đem ly kem mà Tuyết Nhi vẫn chưa kịp ăn, đóng hộp để bé tiện mang về.

      Sau khi tiếp nhận ly kem, An Tuyết Nhi lễ phép chào hỏi Lệ Nhi và Tuyết Dung. Sau đó, bé theo Trương Thế Sơn về nhà. Trương Thế Sơn cũng theo lễ xã giao, gật đầu chào từ biệt Tuyết Dung và Lệ Nhi.

      ____________________________

      " Lệ Nhi!!! " Tuyết Dung vừa bước vào cửa phòng học nhìn thấy Lệ Nhi lo lắng đứng đó.

      " Tuyết Dung, sao cậu lại đến đây??? phải Tịnh Hà bảo hôm nay đến đón mình sao??? " Lệ Nhi ngạc nhiên hỏi.

      "À, ấy đột nhiên phải họp gấp, nên nhờ tớ thay thế giùm. Dù sao tớ cũng xong việc rồi, cho nên thuận tiện ghé sang thôi mà. " Tuyết Dung cười giải thích.

      " ra các cậu cần phải lúc nào cũng luôn bên cạnh tớ. Tớ bây giờ sao rồi. Các cậu cần lo lắng cho tớ nữa đâu. " Lệ Nhi cười .

      Nhưng biết rất , hai bạn thân này, bất kể là bận thế nào chăng nữa, cũng luôn dành thời gian bên cạnh . Mỗi ngày khi tan trường đều luôn luân phiên đến đón .

      Cả hai chỉ sợ nếu họ ở bên nhớ lại chuyện trước đây mà làm chuyện khờ dại. Thử hỏi trước tấm lòng đó của họ, bảo làm sao cảm động, cố gắng vượt qua đau khổ mà đứng dậy lần nữa được cơ chứ.

      " Làm gì có a. Chẳng qua là tớ tiện đường nên ghé qua thôi mà. " Tuyết Dung cười ngượng phản bác.

      ra những gì Lệ Nhi đều đúng. Cả Tuyết Dung cùng Tịnh Hà đều vẫn còn lo lắng cho Lệ Nhi. Bọn sợ rằng nếu cả hai ở bên Lệ Nhi đơn, nghĩ đến chuyện cũ mà nghĩ quẩn. Cho nên bất luận khi nào hay ở đâu, cả hai đều luôn thay nhau ở bên . khó nghe hơn chút nữa là giám sát Lệ Nhi mà thôi.

      " ơi.... " Lúc này giọng non nớt vang lên, đánh vỡ bầu khí trầm mặc.

      " Tuyết nhi, con đến đúng lúc lắm đó. Bây giờ phải họp, con ở đây cùng Tưởng nha. Chờ chút nữa ba con đến đón. " Lệ Nhi giọng dặn dò Tuyết Nhi.

      " Tuyết Dung, mình bây giờ phải họp. Bạn trông con bé hộ mình chút nha. Lát nữa, ba con bé đến đón con bé ngay. " Lệ nhi quay sang với Tuyết Dung.

      " Được rồi, cậu cứ . Cứ giao con bé cho mình. " Tuyết Dung liền nhanh chóng gật đầu đồng ý.

      " Tuyết Nhi, chúng ta ra ngoài đứng được ??? thích máy lạnh cho lắm, đứng ở đây cảm thấy khỏe. " Sau khi Lệ Nhi rời khỏi, Tuyết Dung khom người, hỏi Tuyết Nhi.

      " Dạ được. " Tuyết Nhi hai lời liền nghe theo. Sau đó, cả hai cùng nhau bước ra cổng trường. Hai người lớn , cứ ngồi ghế đá ven đường, vừa uống nước vừa chờ.

      Chẳng mấy chốc nửa tiếng trôi qua.

      " Tuyết Dung!!! " Lệ Nhi từ trong trường bước ra, từ phía sau gọi hai người.

      " Lệ Nhi.. "

      " ơi... "

      Tuyết Dung cùng Tuyết Nhi đều cười vui vẻ, vẫy tay với Lệ Nhi.

      Nhưng đúng lúc này, chiếc xe khách mười sáu chỗ đột nhiên dừng lại ngay chỗ hai người. Cánh cửa xe được mở ra, hai người đàn ông lạ mặt xuống xe, bắt lấy Tuyết Nhi, lôi bé lên xe.

      " AAA, thả cháu ra!!!!!! " Tuyết Nhi la lớn cầu cứu.

      " Các người làm gì ??? Mau thả con bé ra!!!!!!!! " Tuyết Dung tiến lại, mạnh mẽ kéo lại Tuyết Nhi thoát khỏi người đàn ông kia. Bỗng dưng, cảm thấy phía sau có thứ gì đó đập vào đầu mình. Chẳng mấy chốc, lâm vào hôn mê.

      Hai gã đàn ông, mang Tuyết nhi và cả Tuyết dung lên xe. Sau đó, chiếc xe khách nhanh chóng rời khỏi.

      " Tuyết Dung!!!! Tuyết Nhi!!!! " Lệ Nhi lo lắng chạy ra. Nhưng còn kịp nữa, vì chiếc xe rời khỏi.

      " Đúng rồi, ba Tuyết Nhi, phải gọi cho ba Tuyết Nhi. " Lúc này, Lệ nhi mới nhớ đến ba của Tuyết Nhi làm cảnh sát. Cho nên nhanh chóng lấy điện thoại từ trong túi ra, sau đó vội vã nhấn số cần gọi.



      CHƯƠNG 4

      " Ư....m..... " Thời điểm Tuyết Dung tỉnh lại là chuyện của ba tiếng sau. Bản thân đều bị trói chặt cả tay chân. nhìn xung quanh chỉ thấy Tuyết Nhi trong tình trạng cũng giống như mình, bị trói dựa vào cột. Cả hai cháu giờ bị nhốt trong nhà kho, nhưng biết rốt cuộc đây là nơi nào.

      " ơi, sao chứ??? " Tuyết Nhi quan tâm hỏi.

      " sao, con sao chứ??? " Tuyết Dung mỉm cười trấn an, sau đó hỏi lại Tuyết Nhi.

      " Con sao. ơi, yên tâm . Ba con là cảnh sát, rất nhanh thôi ba tìm thấy chúng ta mà. " Tuyết Nhi cười tươi, tự hào .

      Mỗi khi nhắc đến ba mình, bé chưa bao giờ tỏ vẻ vui. Dù ba là cảnh sát, thường xuyên vắng nhà, ở bên cạnh chăm sóc bé. Hầu hết thời gian đều là giúp việc trong nhà, hay hàng xóm trông nom bé. Thế nhưng bé hiểu rất hiểu chuyện. Ba sở dĩ như vậy là vì ba phải bắt kẻ xấu, bảo vệ mọi người. Cho nên bé chưa từng trách ba mình, ngược lại còn thấy rất tự hào khi có người ba như thế.

      " Ân, đúng vậy, rồi ba con nhanh chóng tìm thấy chúng ta thôi." Tuyết Dung nhìn thấy vẻ mặt đầy tự tin của Tuyết Nhi cũng gật đầu phụ họa, muốn để bé thất vọng. Dù trong lòng cũng biết , liệu cảnh sát có tìm được họ hay nữa???

      Hai người trò chuyện đột nhiên trong bóng đêm vang lên giọng trầm tính của nam nhân.

      " Yên tâm, cần ba của bé tìm đến đây đâu. Chỉ cần sau khi chúng tôi lấy được thứ chúng tôi muốn, chúng tôi tự động thả hai người ra thôi. Trong khoảng thời gian này, làm phiền cả hai hợp tác và chịu khó ở lại đây làm khách vậy. "

      " là ai??? Tại sao lại bắt chúng tôi??? " Tuyết Dung lên tiếng hỏi.

      " Việc này cần biết. Chỉ cần cả hai ngoan ngoãn ở lại đây, làm điều gì ngu xuẩn, tôi đảm bảo hai người sao. Nhưng nếu như hai người có bất kỳ hành động ngu xuẩn nào, đừng trách tôi. " Giọng nam nhân kia hàm chứa nguy hiểm, lời lẽ cảnh cáo, xen lẫn lạnh lùng lại vang lên lần nữa.

      Nhưng Tuyết Dung lại hề nhìn thấy mặt người đó. Sau đó, nghe thấy tiếng bước chân, nên tin chắc là người đàn ông đó rời .

      Tuyết Dung bây giờ cũng biết làm gì hơn, nên dùng sức nhích lại gần Tuyết Nhi. Hai cháu dựa vào nhau mà chờ, chỉ hy vọng có người nhanh chóng tìm được họ.

      Hôm nay, trường tiểu học Hồng Quang mang bầu khí khác hẳn mọi ngày. Giờ này mọi hôm, tất cả mọi người đều ra về, nhiều nhất chỉ có hai bảo vệ ở lại. Nhưng hôm nay, trước cổng trường lại tập trung rất nhiều cảnh sát. Vả lại, tất cả giáo viên nhà trường đều phải ở lại, ai trở về nhà, nguyên nhân ư???

      Ba giờ trước, học sinh và , bị bắt cóc ngay trước cổng trường. Và nhân chứng trong vụ này lại là giáo viên chủ nhiệm của em học sinh bị bắt cóc.

      " Tần, có còn nhớ đặc điểm của chiếc xe bắt Tuyết Nhi và Tưởng ??? "

      Ngồi đối diện Tần Lệ Nhi giờ phút này là nam cảnh sát. Dáng người cao ráo, bề ngoài xuất sắc đến khó tin. Con ngươi đen thâm thúy, cái mũi cao thẳng, bạc môi khêu gợi, toàn thân đều tản ra suất khí mười phần nam tính mị lực. Thế nhưng lại có đôi chút lạnh lùng khiến cho người khác dám đến gần. Người này ai khác chính là An Tuấn Hạo, ba của bé bị bắt cóc An Tuyết Nhi, và cũng là đội trưởng đội trọng án.

      " Tôi nhớ biển số xe. Tôi chỉ nhớ đó là chiếc xe khách mười sáu chỗ. Họ xuất rất bất ngờ, sau đó có hai người đàn ông từ xe bước xuống. người bắt Tuyết Nhi, mạnh mẽ kéo con bé lên xe. Lúc đó, bạn của tôi muốn ngăn cản, nhưng lại bị người đàn ông còn lại đánh bất tỉnh. Sau đó, hai người đàn ông đó đưa hai người họ lên xe chạy . Lúc tôi chạy tới bên đường chiếc xe mất dạng rồi. " Tần Lệ Nhi cố gắng lấy bình tĩnh, kể lại những gì mình nhớ được.

      " Lệ Nhi!!! " Lúc này bên ngoài lại vang lên giọng nữ đầy lo lắng.

      " Tịnh Hà!!! " Lệ Nhi nhìn thấy người mới tới cảm giác sợ hãi trong lòng giảm phần nào.

      " Rốt cuộc có chuyện gì??? Tại sao đột nhiên Tuyết Dung lại bị bắt cóc chứ??? " Tịnh Hà ngạc nhiên hỏi.

      " Tần, đây là??? " An Tuấn Hạo đưa mắt hỏi Lệ Nhi.

      " ấy là Lăng Tịnh Hà, là bạn thân của tôi và Tuyết Dung. giờ ba người chúng tôi sống cùng nhau. " Lệ Nhi giọng giải thích.

      " Lăng, thành xin lỗi. Lần này, sở dĩ Tưởng bị bắt , hoàn toàn là vì muốn cứu con tôi. yên tâm. Tôi nhất định nhanh chóng đưa hai người bọn họ về mà tổn hại sợi tóc nào. "An Tuấn Hạo giọng đầy khẳng định.

      " Tôi đâu có lo. cứ yên tâm, chỉ cần có Tuyết Dung bên cạnh, con sao đâu. " Tịnh Hà cười .

      " Ý của là sao??? " Trương Thế Sơn đứng bên cạnh An Tuấn Hạo, nhịn được thắc mắc.

      " ra đây phải lần đầu Tuyết Dung bị bắt cóc. Đối với chuyện này, ấy rất có kinh nghiệm. Tính ra từ trước đến giờ, biết bao nhiêu lần rồi. Nếu tôi nhớ lầm, có năm ấy còn bị bắt đến năm lần. " Tịnh Hà ngượng ngùng giải thích.

      'Đúng là ai như bạn Tuyết Dung thân của . Kinh nghiệm gì có, lại có kinh nghiệm bị bắt cóc. Đúng là ngược đời mà.'

      " Hả???!!! " Trương Thế Sơn há hốc miệng, ngạc nhiên.

      " Tần, có thể hơn về người bạn này của được ??? " An Tuấn Hạo đột nhiên nảy sinh hứng thú đối với người bị bắt cùng với con của mình, nên quay sang hỏi Lệ Nhi.

      " ra chuyện này cũng hẳn là do Tuyết Dung. Nguyên nhân chủ yếu là do mẹ của ấy. Tất cả những người bắc cóc ấy, chỉ có hai loại người, là vì tiền, hai là kẻ đó là fan cuồng của mẹ ấy mà thôi. " Lệ Nhi e ngại giải thích.

      " Fan cuồng??? Ý là mẹ của Tưởng đó là người của công chúng sao??? " Diệp Thiên Doanh, nữ đồng nghiệp trong đội trọng án thắc mắc.

      " Ân, đúng vậy. Nhưng mà tôi nghĩ mọi người ở đây cũng biết về bà ấy đó. " Lệ Nhi cười gật đầu.

      " Là ai thế??? " Diệp Thiên Doanh là người đam mê nghệ thuật, nên rất tò mò.

      " Bà ấy chính là nữ diễn viên, ca sĩ, MC xinh đẹp, nổi tiếng Tưởng Hải Nguyệt. " Lệ Nhi có chút hâm mộ khi về mẹ của Tuyết Dung. Bởi vì bà Tưởng chính là thần tượng từ lúc bé đến giờ của . Nhớ lúc đầu khi quen biết Tuyết Dung, và biết được ra bạn thân này của mình, lại là con của thần tượng mình. sung sướng biết bao nhiêu.

      " Tưởng Hải Nguyệt!!!! nữ diễn viên trong loạt phim 'Mẹ là thiên sứ của con' à??? " Diệp Thiên Doanh mở to đôi mắt, mong chờ đáp án từ Lệ Nhi. Vì Tưởng Hải Nguyệt cũng là thần tượng của .

      " sai, chính là bà ấy. " Tịnh Hà lên tiếng khẳng định.

      " OMGGGGGG!!!!!!!!!! Thưa sếp, sếp có bất kỳ nhiệm vụ gì cứ giao cho tôi. Tôi nhất định cố hết sức hoàn thành. Tên khốn này dám bắt cóc con của thần tượng tôi. Lần này, tôi nhất định cho trận nhớ đời. " Diệp Thiên Doanh sau khi xác nhận thân phận của Tuyết Dung, đột nhiên trở nên vô cùng hăng hái. Như thể là có thể ngay lập tức vào bom mìn, lửa dạn, tuyệt hề chối từ.

      " Sếp, tính luôn phần của bọn tôi. " Những thành viên còn lại trong đội, cũng đột nhiên hưởng ứng theo, bao gồm cả Trương Thế Sơn.

      " Mọi người...... lẽ mọi người đều là fan của Tưởng Hải Nguyệt sao??? " An Tuấn Hạo tò mò hỏi. Đích về mặt nghệ thuật này, là kẻ gần như chẳng biết gì.

      " Đương nhiên rồi!!!!!!!!!!!! " Tất cả mọi người đều đồng thanh trả lời.

      Điều này khiến cho Tịnh hà, Lệ Nhi, cùng An Tuấn Hạo, cuối cùng cũng lĩnh ngộ được cái gì là sức mạnh của thần tượng.

    4. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHƯƠNG 5

      Đêm qua , mặt trời lại ló dạng, Tuyết Dung cùng Tuyết Nhi bị bắt ngày rồi. Cho đến nay, vẫn chưa hề có tin tức hay cuộc điện thoại tống tiền nào xuất . Điều này khiến cho mọi người nhất thời biết làm sao, nhưng cũng chỉ có thể chờ đợi.

      Tại nhà kho bị bỏ hoang....

      'phựt'

      " Rốt cuộc cũng làm đứt được sợi dây chết tiệt này. Quỷ tha ma bắt, thiệt là dai mà, mệt chết thôi. " Tuyết Dung thở phào nhõm. Dù sao cũng mất công sức cà đêm. Rốt cuộc cũng có cơ hội thoát thân rồi.

      nhàng tháo luôn sợi dây buộc chân của mình. Sau đó, Tuyết Dung nhanh chân tiến lại gần đánh thức Tuyết Nhi.

      " ... " Tuyết Nhi định mở miệng chuyện bị Tuyết Dung chặn lại.

      " Im lặng!! Bây giờ cởi trói cho con, nhưng con phải giữ im lặng. Nếu cả hai chúng ta thể thoát khỏi đây đâu, có biết ??? " Tuyết Dung giọng nhắc nhở.

      Tuyết Nhi ngay lập tức hiểu chuyện, gật đầu liên tục sau đó mím môi, lời nào. Tuyết Dung nhàng thay bé cởi bỏ dây trói rồi lén tiến đến gần cửa quan sát tình hình bên ngoài. phát bên ngoài hoàn toàn có ai, mới dám ôm lấy Tuyết Nhi từ từ bước ra ngoài.

      Bên này, cả đội điều tra cả đêm qua đều ngủ, nhưng vẫn chưa có manh mối nào cả. Vào lúc mọi người sốt ruột biết làm gì điện thoại lại vang lên.

      " An đội trưởng, con của kia ở trong tay chúng tôi. Nếu muốn cứu họ nội trong ngày hôm nay, phải thả ngay người. Đó chính là người đàn ông bị bắt trong vụ cướp lần trước tại đại sảnh tập đoàn Thuận Thiên. "

      Sau khi xong, điện thoại lập tức bị cắt ngang.

      " Thế nào, có tra ra hay ??? " An Tuấn Hạo quay sang hỏi nhân viên bộ phận theo dõi.

      " Quá nhanh, thể theo dõi được. " nhân viên đó có chút thất bại .

      Mọi người lại lâm vào mảnh trầm tư. An Tuấn Hạo suy ngẫm đôi điều, sau đó quay sang gọi điện thoại về tổng bộ, cầu họ chuyện ngay tên tội phạm lần trước đến nơi này. Bởi vì An Tuấn Hạo cần điều tra , trực giác cho biết, chuyện này tuyệt đơn giản như thế.

      " Phù, ơi, cháu nổi nữa... " Tuyết Nhi thở hổn hển, dừng lại .

      Hai cháu chạy suốt hai tiếng đồng hồ, cách rất xa nhà kho đó. Thế nhưng vẫn chưa nhìn thấy bất kỳ bóng dáng của người nào xung quanh đây để cầu cứu.

      " Tuyết nhi, cố lên nào!! Chúng ta nhất đỉnh phải cố gắng chạy, nếu bị họ bắt lại phiền phức mất. " Tuyết Dung giọng an ủi.

      Tuyết Nhi trầm ngâm đôi chút, sau đó bắt đầu đứng dậy, tiếp tục tiến về phía trước. bé tuyệt thể trở thành gánh nặng của , hơn nữa những người này bắt cóc bé, chắc chắn có liên quan đến ba. bé tuyệt khiến cho bọn họ dùng mình uy hiếp ba.

      (TT: Đừng xem thường Tuyết Nhi nhà ta, bé là thiên tài đấy, tuổi thiên tài ^o^).

      Hai cháu lại lần nữa tiếp tục chạy, cũng xoay người lại nhìn xem có ai đuổi theo hay . Cả hai chỉ cứ như thế, cắm đầu mà chạy thôi.

      " Vô dụng!!! tụi bây đều là đồ vô dụng!!! Có đứa bé và nữ nhân cũng coi chừng được. Tụi bây đúng là vô dụng mà. " nam nhân tức giận, chỉ vào hai nam nhân khác mắng lớn.

      " Tụi bây còn đứng đó làm gì??? Còn mau tìm người ??? " nam nhân tức giận nắm lấy chiếc ghế gần đó ném .

      Hai nam nhân kia hoảng hồn, lập tức chạy ra ngoài, đuổi theo Tuyết Dung cùng Tuyết Nhi.

      " ơi.....lộ..... " Tuyết Nhi thở nặng nhọc, chỉ về phía trước.

      " Nhanh!!! Tuyết nhi, nhanh lên. " Tuyết Dung nhìn lại quả bọn họ ra đến đường lớn, khỏi vui mừng mà chạy nhanh hơn nữa.

      Lúc này, đường, chiếc xe màu đen theo hướng hai người họ mà chạy lại.

      " Tổng tài, Trương thư ký liên lạc xong tất cả. Mọi chuyện cũng giải quyết, chỉ còn chờ ký hợp đồng nữa là ổn. " nam tử ngồi ghế trước xe, hướng nam nhân trung niên ngồi sau xe báo cáo.

      " Ân! " nam nhân trung niên nhàng gật đầu tiếp nhận.

      Lúc này, tài xế phía trước đột nhiên thắng xe gấp, khiến cho cà hai người nhất thời đều mất phương hướng, ngã về phía trước.

      " Có chuyện gì??? " nam tử hoảng hốt hỏi.

      " Tổng tài, có người chặn xe của chúng ta. " tài xế cũng hoàng hồn sau việc vừa rồi, giọng run run lên tiếng.

      Nam tử cùng trung niên nhân nhìn lại, thấy trước mặt có cùng đứng ngay đầu xe bọn họ.

      Nam tử cùng trung niên nhân khi nhìn kỹ kia khỏi ngạc nhiên.

      ....

      ........

      Tại trường Hồng Quang.

      " ngày rồi, liệu Tuyết Dung cùng Tuyết Nhi có sao ??? " Lệ Nhi lo lắng hỏi Tịnh Hà.

      " Yên tâm, có chuyện gì đâu. " Tịnh Hà giọng trấn an.

      " Sếp, về rồi, Tuyết Nhi về rồi. " lúc này, Trương Thế Sơn hốt hoảng từ bên ngoài chạy vào.

      " Cái gì??? " mọi người đều ngạc nhiên vô cùng.

      Nhưng khi họ nhìn lại phía cửa, thấy nam tử bế lấy Tuyết Nhi bước vào.

      " Tuyết Nhi!!!! " An Tuấn Hạo mừng rỡ lên tiếng gọi.

      " Ba!! " Tuyết nhi vui vẻ từ người nam tử trượt xuống, chạy lại ôm chặt lấy An Tuấn Hạo.

      " Tuyết Dung. " Lệ Nhi cùng Tịnh Hà nhìn lại phía sau, thấy Tuyết Dung được trung niên nhân dìu vào.

      " Tuyết Dung!!! Cậu sao chứ??? " Lệ Nhi lo lắng hỏi.

      " Tớ sao. " Tuyết Dung cười trấn an.

      " Thấy chưa, tớ sao mà. " Tịnh Hà nhìn sang Lệ nhi vui mừng .

      Nhưng khi nhìn lại trung niên nhân vừa dìu Tuyết Dung lại hoảng hốt.

      " Triệu...Triệu tổng tài??? "

      Mọi người lúc này mới chú ý đến hai người vừa đưa Tuyết Dung cùng Tuyết Nhi quay về, khỏi tò mò nhìn họ.

      " Tịnh Hà, cậu quen họ à??? " Lệ Nhi tò mò hỏi.

      " Đây là Triệu tổng tài của tập đoàn Đằng Long. " Tịnh Hà giọng giải thích

      Tập đoàn Đằng Long là tập đoàn đầu tư lớn nhất T thị. Tổng tài Triệu Chính Hào, năm nay bốn mươi lăm tuổi, vẫn còn độc thân, là người đàn ông trung niên hoàng kim trong giới thượng lưu.

      " Cám ơn ông, Triệu tổng tài, vì đưa con tôi về. " An Tuấn Hạo cười cảm tạ.

      " Cám ơn ông, Triệu tổng tài, vì đưa bạn tôi về. " Tịnh Hà cũng gật đầu cảm tạ.

      " cần khách sáo, tôi chẳng qua thuận đường qua. Hơn nữa, tôi và ba mẹ của Tuyết Dung là bạn bè. Đây là chuyện tôi nên làm mà. " Triệu Chính Hào mỉm cười .

      " Chú Triệu, cháu cám ơn chú. Lúc nãy nếu có chú, cháu nghĩ cháu thể về tới đây. " Tuyết Dung cũng quay đầu, giọng cám ơn.

      " Con bé này, chú nhìn cháu trưởng thành từ . lẽ biết cháu cần giúp đỡ, lại giúp sao??? Đều là người nhà cả, còn khách sáo với chú nữa. " Triệu Chính Hào vẻ mặt giả vờ tức giận mắng.

      " Được thôi. Nếu vậy cháu khách sáo. Bất quá, hôm nào rảnh cháu mời chú bữa cơm. Đến lúc đó, chú nhất định được từ chối cháu đó nha. " Tuyết Dung cũng lém lĩnh kém, cười .

      " Được thôi, nhưng bây giờ chú có việc bận, chú trước đây. " Triệu Chính Hào cười nhận lời, sau đó lướt qua mọi người, từ giã rời .

      " cần nhìn tớ, từ từ tớ kể cho mọi người mọi chuyện. " Tuyết Dung nhìn ánh mắt mọi người đều chăm chú vào mình than tiếng, giọng .



      CHƯƠNG 6

      Sáng sớm, bầu khí trong lành, ánh mặt trời chói chang, trời gợn mây, đây là báo hiệu ngày mới tốt lành.

      " Tuyết Dung, cậu ăn nhiều chút. Hôm qua cậu vất vả rồi." Lệ Nhi mỉm cười, gắp miếng thịt bỏ vào chén của Tuyết Dung.

      Trải qua tình hôm qua, Tuyết Dung cùng Tuyết Nhi cuối cùng cũng an toàn trở về. Tuyết Dung liền đem toàn bộ tình kể lại, rốt cuộc cả ba người có thể quay về nhà của mình.

      " Đúng a~ Ăn nhiều vào, lần này cậu là hùng đó. Và cũng là lần đầu, cậu bị bắt cóc, mà bởi vì nguyên nhân là mẹ cậu. " Tịnh Hàn ngoài mặt trêu ghẹo, nhưng ra cũng rất vui vì Tuyết Dung quay về an toàn.

      " biết, hai người cũng ăn . " Tuyết Dung lắc đầu, vẻ mặt phối hợp với hai người.

      Bầu khí vô cùng vui vẻ, ấm cúng, ai cũng nỡ phá vỡ. Thế nhưng có nghĩa là bao gồm cả vật gì, vì ba người trò chuyện vui vẻ điện thoại của Tuyết Dung đột nhiên vang lên.

      " Uy, ai vậy??? " Tuyết Dung nhìn thấy điện thoại của mình hiển thị số lạ nên lên tiếng hỏi.

      " Xin chào, xin cho hỏi đây có phải là điện thoại của Tưởng Tuyết Dung ??? " đầu dây bên kia vang lên giọng của nam nhân, giọng nam trầm tính, đầy mị lực.

      " Vâng, xin hỏi là??? " Tuyết Dung giọng đáp lại.

      " Chào , tôi là An Tuấn Hạo, là ba của An Tuyết Nhi. Hôm qua chúng ta gặp nhau rồi. " An Tuấn Hạo từ tốn giải thích.

      " Vâng chào , xin hỏi có chuyện gì??? " Tuyết Dung tò mò hỏi lại.

      Bên cạnh Tịnh Hà cùng Lệ Nhi nghe bên trong điện thoại là giọng nam khỏi tò mò. Ngay lập tức, cả hai tiến gần đến hai bên Tuyết Dung, kê sát tai vào điện thoại, nghe cuộc đối thoại của hai người.

      " có gì. Chẳng qua tôi muốn cám ơn vì chuyện của Tuyết Nhi nên muốn mời dùng bữa. biết hôm nay có rảnh hay ?? yên tâm, Tuyết Nhi cũng cùng nữa. " An Tuấn Hạo ngượng ngùng trả lời.

      làm người hai mươi tám năm, đây là lần đầu đối với nữ nhân ăn như thế. Dù trước đây từng kết giao bạn nhưng cũng chưa từng dùng giọng điệu như thế này với bạn . hiểu sao hôm nay lại có thái độ như thế đối với nàng nữa ???.

      Hơn nữa, trong lòng khi muốn mời nàng ăn lại vô cùng lo lắng, sợ nàng từ chối. Vì để nàng ngại, còn lôi cả Tuyết Nhi cùng. rốt cuộc biết mình bị làm sao nữa. ràng hai người chỉ mới gặp nhau ngày hôm qua thôi mà ???.

      "Ách....được a~ Thế biết khi nào rảnh??? " Tuyết Dung nhìn hai bạn bên cạnh liên tục nháy mắt. Thậm chí uy hiếp nhìn mình, ý bảo 'Cậu nhận lời thử xem.' còn cách nào khác đành đồng ý.

      " Chiều nay khoảng hai giờ được ??? Giờ đó tôi rảnh, với lại hôm nay Tuyết Nhi cũng học. Chúng ta hẹn nhau tại khách sạn Thiên Quang. " An Tuấn Hạo vui vẻ đáp, hiểu sao khi nghe nàng đồng ý, lại thấy như trút được gánh nặng trong lòng, thở phào nhõm hơi.

      " Được, vậy hai giờ chiều gặp tại chỗ đó, hẹn gặp lại sau. " Tuyết Dung cười gật đầu, sau đó dập máy.

      " Vừa lòng chưa??? " Tuyết Dung trừng mắt hỏi hai bạn vui vẻ như ngồi xem kịch của mình.

      " Đương nhiên là vừa lòng rồi. " Tịnh Hà khách khí gật đầu ngay.

      " Tuyết Dung này, chàng An Tuấn Hạo đó, bề ngoài rất xuất. Hơn nữa là công việc ổn định, chỉ ngoài trừ việc có con riêng ra cái gì cũng ok. Nếu là tớ, tớ tiến tới ngay. " Lệ Nhi vẻ mặt tràn ngập hứng thú nhìn bạn thân.

      " Đúng, đúng, hơn nữa chẳng phải Tuyết Nhi cũng thích cậu sao??? Nếu vậy chẳng phải hội tụ đủ thiên thời, địa lợi, nhân hòa hay sao ??? Được quá còn gì, tiến lên luôn . " Tịnh Hà bên cạnh cũng phụ họa theo.

      " Hai cậu bệnh nặng quá rồi đó, nên khám . Chẳng qua ăn bữa cơm trả ân thôi mà, làm gì mà hai cậu phản ứng quá thế??? " Tuyết Dung vẻ mặt cho là có nhìn hai bạn thân, sau đó đứng dậy quay về phòng.

      " Cậu xem, có bữa cơm trả ân đơn giản ??? " Tịnh Hà cười nhìn Lệ Nhi.

      " Trực giác của tớ cho rằng đơn giản như thế. Vì tớ gặp qua An Tuấn Hạo rất nhiều lần rồi, có thể hiểu biết , nhưng cũng nắm được đôi chút tính tình của ta. Phải là từ trước giờ, tớ chưa từng nghe ta dùng ngữ điệu như thế. chuyện với bất kỳ nào, cho dù là trước tấn công của các giáo viên nữ khác trong trường cũng thế. Đây chính là lần đầu tiên, xem ra sắp có chuyện vui để xem rồi đây. " Lệ Nhi vẻ mặt còn .

      " chỉ thế, tớ thấy Tuyết Nhi rất thích Tuyết Dung, mà bé đó theo tớ nhìn bé rất thông minh. Nếu bé ở giữa mà khơi mào, tớ đảm bảo lâu nữa, chúng ta phải chuẩn bị tiền tiệc cưới là vừa. " Tịnh Hà bộ đầy toan tính .

      " Nếu thế xem ra tớ phải dò ý của Tuyết Nhi. Nếu được nên đốc thúc chút nhỉ??? " Lệ Nhi thần bí hỏi lại.

      " Ý kiến hay. " Tịnh Hà gật đầu tán thành.

      Đáng thương Tưởng Tuyết Dung, giờ cứ chăm chú vào công việc, mà hề hay biết, mình bị hai bạn thân đem ra tính kế. Thậm chí trong tương lai, còn có nguy cơ bị đem bán mà hay.

      " Ba, ba con hôm nay có xinh , Tuyết Dung thích chứ??? " Tuyết Nhi vẻ mặt mong chờ nhìn ba mình.

      " Đương nhiên, Tuyết Nhi của ba lúc nào cũng xinh hết. " An Tuấn Hạo tươi cười đáp lại.

      " Ba, thế ba có thích Tuyết Dung ??? " Tuyết Nhi tò mò hỏi.

      Nhưng giờ phút này, trong bụng cười thầm, 'Trước khi xuất phát, bé nhận được điện thoại của Lệ Nhi. Trong điện thoại, Lệ Nhi và Tịnh Hà hỏi bé nghĩ thế nào về Tuyết Dung. cần suy nghĩ mà thẳng thắn thừa nhận, mình rất thích Tuyết Dung. Sau đó, Tịnh Hà lại hỏi, nếu Tuyết Dung làm bạn của ba bé, liệu bé có đồng ý hay ??? Lúc đó bé cũng nghĩ gì mà hỏi lại, tại sao phải là mẹ của bé, mà chỉ là bạn của ba??? Tịnh Hà cùng Lệ Nhi nhất thời nên lời. Vài phút sau, Tịnh Hà mới hỏi lại, như vậy là bé đồng ý để Tuyết Dung làm mẹ của bé hay sao??? bé ngay lập tức cười tươi trả lời phải, vì rất thích Tuyết Dung a.'

      Kết quả là ba cháu, sau khi đạt thành thỏa thuận, quyết định trong ứng ngoại hợp, bắt đầu kết hoạch tác hợp cho hai vị nhân vật chính vẫn hề hay biết gì.

      Đáng thương cho người làm ba như An Tuấn Hạo, sắp bị đứa con mà mình thương mang bán, mà vẫn hay.

    5. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHƯƠNG 7

      lúc An Tuấn Hạo còn biết trả lời thế nào bên ngoài cửa, bóng hình xinh đẹp bước vào.

      " Xin lỗi để hai người đợi lâu, do đường kẹt xe, nên tôi đến hơi chậm. " Tuyết Dung ngượng ngùng giải thích.

      " sao, chúng tôi cũng vừa mới đến thôi. " An Tuấn Hạo cười lắc đầu.

      " Woa, Tuyết Nhi nhà ta hôm nay xinh quá ta. " lúc này Tuyết Dung mới chú ý đến Tuyết Nhi ngồi đối diện. Hôm nay thân váy hồng, mái tóc được tết lại, buộc cao lên, gương mặt tròn mũm mỉm hoàn toàn được bộc lộ ra, khiến ai nhìn vào cũng phải khen đáng . Tuyết Dung khỏi ngạc nhiên vô cùng, ngờ bé này lại xinh đến thế. Xem ra sau này trưởng thành nhất định là đại mỹ nhân a.

      " hả ??? " Tuyết Nhi nhìn chăm chú vào Tuyết Dung mong chờ hỏi lại.

      " Ân, đương nhiên là a. " Tuyết Dung khẳng định gật đầu.

      " và ba con giống hệt nhau a, đều có ý nghĩ giống nhau. Hai người là xứng đôi a. " Tuyết Nhi ngây thơ lên tiếng, nhưng trong mắt lại lóe lên tia giảo hoạt.

      An Tuấn Hạo cùng Tuyết Dung nghe xong lời khỏi sửng sốt, nhưng sau đó lại ngượng ngùng, nên nhất thời hề chú ý đến ánh mắt khi nãy của Tuyết Nhi.

      " Thôi được rồi. Chẳng phải con hôm nay mời Tuyết Dung sao, còn mau gọi món . " An Tuấn Hạo nhanh chóng tìm cớ sang chuyện khác, để tránh bầu khí thích hợp này. Dù sao ở đây cũng có trẻ con, những chuyện này quả được tự nhiên cho mấy.

      Tuyết Nhi lè lưỡi nghịch ngợm, ánh mắt liếc nhìn hai người. Sau đó bắt đầu gọi món ăn, là vậy, chứ ra cả buổi ăn, tất cả những món ăn má bé gọi đều là món mà bé thích. Đa phần trong số đó còn là phần ăn dành cho trẻ em, nên hai người lớn ăn cũng được bao nhiêu. Điều này khỏi làm cho hai người lớn khỏi dở khóc dở cười, biết thế nào.

      Sau nửa giờ, bữa ăn cũng kết thúc trong bầu khí vui vẻ. Cả ba người cứ như gia đình, vô cùng hạnh phúc đầm ấm, vui vẻ cùng nhau thưởng thức buổi ăn cuối tuần. Điều này làm cho mọi người xung quanh ít người nhìn họ với ánh mắt đầy hâm mộ.

      Nam dịu dàng ân cần với nữ, nữ chu đáo gắp thức ăn cho bé con tủm tỉm ngồi vừa ăn vừa cười vui đùa. Còn bé kia lại khanh khách cười, đem chiếc đùi gà để vào trong chén của người nam, đúng là 'gia đình' hạnh phúc mà.

      Nhưng điều mà cả ba người ngờ đến chính là chỉ vì bữa ăn này mà sáng ngày mai, cả ba người họ đều trở thành nhân vật nổi tiếng. Vì xuất trang bìa của tạp chí ẩm thực.

      Nguyên nhân ư ???.

      Vì cả ba người họ đều hề hay biết, bầu khí của họ tác động đến nhiếp ảnh gia ẩm thực nổi tiếng thưởng thức món ăn trong nhà hàng. Và nhiếp ảnh gia này nổi lên cảm hứng lấy bức ảnh của ba người làm tiêu đề mới cho bài báo sáng mai của ta 'Cuối tuần vui vẻ của gia đình tại nhà hàng Thiên Quang.'

      Trong lúc bầu khí vô cùng hài hòa điện thoại của Tuyết Dung lại vang lên.

      " Alô, tôi nghe. " Tuyết Dung mở ra điện thoại, giọng lên tiếng.

      " Được rồi, tôi đến ngay. " Tuyết Dung nghe người ở đầu dây bên kia vài câu, sau đó sắc mặt lập tức thay đổi nhíu mày trầm tư.

      " có chuyện sao??? " An Tuấn Hạo lên tiếng hỏi.

      " Xin lỗi, tôi nghĩ hôm nay thể cùng với hai người rồi. Tôi có chút chuyện cần xử lý gấp. " Tuyết Dung ngượng ngùng .

      " ơi, nếu có chuyện chúng ta cùng . Sau khi giải quyết xong, chúng ta chơi tiếp có được ??? Thêm người biết đâu lại có thể giúp được sao??? " Tuyết Nhi tuyệt thể bỏ lỡ cơ hội tốt này nên dù thế nào bé cũng phải giữ Tuyết Dung lại cho bằng được.

      " Tuyết Nhi đúng đó, hay là để chúng tôi cùng , biết đâu giúp được gì sao??? " An Tuấn Hạo biết mình bị làm sao, chỉ biết rằng khi nghe con thế cũng phản đối, ngược lại còn rất vừa lòng vì câu vừa rồi của Tuyết Nhi.

      " ra cũng có chuyện gì, nếu hai người muốn cùng cũng sao. " Tuyết Dung nghe ngữ điệu chân thành của hai người, cùng vẻ mặt mong chờ của Tuyết Nhi nỡ từ chối nên đành nhận lời.

      " Ba ơi, nhanh thôi, nhanh tính tiền rồi chúng ta cùng . " Tuyết Nhi nghe được Tuyết Dung nhận lời, ngay lập tức vui mừng quay sang thúc giục An Tuấn Hạo.

      " Hảo, hai cháu ngồi chờ tôi chút. " An Tuấn Hạo lắc đầu cười quay sang nhìn Tuyết Dung.

      " Hảo. " Tuyết Dung gật đầu lên tiếng đáp lại.

      bao lâu, An Tuấn Hạo quay lại. Do Tuyết Dung xe, khi nãy đến là ngồi taxi nên giờ cả ba người cùng ngồi xe của An Tuấn Hạo mà rời khỏi.

      " ơi, chúng ta đâu ạ??? " Tuyết Nhi tò mò nhìn Tuyết Dung nghi vấn hỏi.

      " Khách sạn Thiên Đình. " Tuyết Dung mỉm cười trả lời.

      " Khách sạn Thiên Đình, Tưởng là nhân viên khách sạn à???" An Tuấn Hạo nghe vậy, khỏi tò mò vì công tác của Tuyết Dung.

      " phải, tôi là nhà thiết kế hôn lễ. Khách sạn Thiên Đình là nơi mà ba ngày sau diễn ra hôn lễ của khách hàng do tôi tổ chức. Nhưng vừa rồi tôi nhận được điện thoại, ở đó xuất chút rắc rối, cần tôi đến xử lý, cho nên tôi mới phải để hai người bỏ lỡ bữa ăn. " Tuyết Dung giọng giải thích.

      " sao, hôm khác chúng ta ăn lại vậy. " An Tuấn Hạo lắc đầu, tỏ vẻ có gì.

      " Đúng đó . Hôm nào chúng ta ăn bữa khác, bất quá giờ con muốn nhanh đến nơi a. Con rất muốn chứng kiến cảnh người ta chuẩn bị hôn lễ a~ " Tuyết Nhi hào hứng .

      " Hảo. Sau khi đến nơi dẫn con tham quan khắp nơi, có chịu ??? " Tuyết Dung cũng hòa theo cùng bé vui đùa.

      " Hoan hô, Tuyết Dung muôn năm. " Tuyết nhi ngồi ghế sau khỏi vui mừng nhảy dựng lên, cũng may có dây an toàn, nếu e rằng ngã xuống rồi.

      An Tuấn Hạo nhìn hai người, lớn, cùng nhau vui đùa khỏi mỉm cười. Lúc này khi nhìn về phía Tuyết Dung, trong mắt lại xuất chút kỳ lạ, như suy tính gì đó. Nhưng còn về Tuyết Nhi, khi nhìn bé vui cười như thế lại ưu thương, biết nên làm thế nào.




      CHƯƠNG 8

      Khách sạn Thiên Đình.

      " Tưởng, đến rồi. " Tuyết Dung, An Tuấn Hạo cùng Tuyết Nhi vừa vào trong nhìn thấy đứng chờ ở đại sảnh.

      " Tiffany, rốt cuộc là có chuyện gì mà gọi tôi đến gấp thế??? " Tuyết Dung nhìn trước mặt nghi vấn hỏi.

      " Tất cả là tại Trương đó. ấy bảo chúng ta cần thay đổi tất cả màu chủ đạo của hôn lễ lại hết. Vì màu chúng ta dùng phù hợp với trang phục cưới của ta. Bà Triệu rất vừa lòng với cách tổ chức của chúng ta, nhưng còn mẹ của dâu lại thích bộ váy cưới của Trương. Bây giờ hai bà ấy cãi nhau trong kia, loạn hết cả lên rồi. " Tiffany vẻ mặt bối rối kể lại.

      " Tôi biết rồi, chúng ta vào trong thôi. " Tuyết Dung sau khi nghe xong, gì nhiều, chỉ nhíu mày sau đó lên tiếng.

      Tiffany gật đầu, sau đó tiến vào trong đại sảnh phòng cưới, nhưng chưa bước vào có thể nghe thấy tiếng cãi vã bên trong.

      " Tôi lại lần nữa. Tất cả những gì được sắp xếp tại đây tuyệt thể thay đổi. " giọng nữ trung niên tức giận lên tiếng.

      " Nhưng màu này hợp với trang phục cưới. Tôi chỉ có đứa con này thôi, tôi muốn hôn lễ của nó là đẹp nhất, cho nên nhất định phải đổi. " giọng nữ khác có vẻ trẻ hơn lên tiếng phản bác.

      " Mẹ, ra màu nào cũng được mà. " giọng nam bất đắc dĩ lên tiếng khuyên ngăn.

      " Đúng đó mẹ, con thấy vậy cũng được rồi, cần đổi đâu. " giọng nữ khác cũng lên tiếng phụ họa theo giọng nam.

      " Cái gì mà cũng được chứ, nhất định phải đổi. " giọng nữ trẻ hơn lên tiếng quát lớn.

      " Tôi được đổi. " giọng nữ trung niên gằn lại từng chữ lần nữa.

      " Bà Triệu, bà Hoàng, hai người đừng cãi nhau nữa. ra nếu thích hợp, hay là để tôi đổi màu áo cưới khác xem sao. " giọng nữ khác tỏ vẻ lấy lòng, giọng .

      " cần, Trương làm rất tốt, nếu muốn đổi phải để họ đổi. " giọng nữ trẻ hơn ngay lập tức cắt ngang.

      " Tôi được đổi. Bà có biết tôi phải khó khăn lắm mới mời được Angela đồng ý tổ chức hôn lễ cho con chúng ta hay ??? Angela vốn là nhà tổ chức hôn lễ nổi tiếng thế giới, rất nhiều hôn lễ của giới thượng lưu, hay quý tộc châu Âu đều do ấy tổ chức, và cho đến bây giờ những cuộc hôn nhân đó đều rất hạnh phúc. Người ta đều gọi ấy là 'Thần Tình ' cho các cặp vợ chồng. Sở dĩ tôi làm vậy chẳng qua là muốn hôn nhân của bọn trẻ được hạnh phúc. Vậy mà bà lại ý kiến này nọ, có phải bà muốn hôn lễ của các con chúng ta thành có phải ??? " giọng nữ trung niên tức giận hề suy nghĩ, bắt đầu nặng lời hơn.

      " Bà... con chúng ta chưa kết hôn. Vậy mà bà trù chúng nó, hủy , cần tổ chức gì nữa. " giọng nữ trẻ hơn cũng tức giận kém, ra những lời nên .

      " Bà Triệu, bà Hoàng, cần phải tức giận. ra cần đổi gì cả, vẫn có thể làm cho hôn lễ hoàn mỹ mà. " lúc này Tuyết Dung mỉm cười bước vào lên tiếng.

      " Angela, đến đúng lúc lắm, giúp tôi khuyên họ . " người nam trẻ tuổi, đứng bên cạnh vừa nhìn thấy Tuyết Dung như nhìn thấy cứu tinh, lập tức đến xin cứu giúp. Và người này chính là chú rể tương lai của hôn lễ này, Triệu Hoằng.

      " Để đó cho tôi. " Tuyết Dung mỉm cười trấn an.

      " Bà Triệu, bà Hoàng, ra màu áo cưới hay màu chủ đạo hôn lễ vốn cần phải đổi. Sở dĩ nhìn chúng hợp nhau, chỉ vì màu của hoa cưới, nên chỉ cần thêm vào loại hoa có màu tím nhạt ở các chậu hoa trong phòng, và thay cả hoa cưới của dâu cũng thành màu tím, có vấn đề gì cả. " Tuyết Dung tiến lại gần hai người nữ trung niên giọng giải thích.

      " Hoa màu tím sao??? " hai người nữ trung niên miệng lẩm bẩm suy nghĩ.

      " Trương, thế có được ??? " người nữ trung niên nhìn về phía khác trong phòng ôm váy cưới hỏi. Người này chính là mẹ dâu, bà Hoàng.

      " Dạ được rồi ạ, nếu làm vậy quả cần đổi cả váy cưới cùng màu chủ đạo hôn lễ. " người nữ kia dù có chút cam tâm, nhưng vẫn bất đắc dĩ trả lời. Vì dù sao những lời của Tuyết Dung hoàn toàn chính xác, ta có lý do gì phản bác.

      " Nếu Trương vậy tôi có ý kiến nữa. " bà Hoàng vừa nghe thế cũng bắt đầu dịu giọng lại, gật đầu đáp ứng.

      " Angela thế tôi còn gì để chứ. " người nữ còn lại, cũng tức là mẹ chú rể bà Triệu, cũng chịu thối lui bước làm hòa.

      Bên cạnh Triệu Hoằng vừa nghe xong hai người , khỏi thở phào nhõm hơi. Ánh mắt tràn ngập cảm kích nhìn Tuyết Dung. Tuyết Dung chỉ mỉm cười nhìn lại, ý bảo 'Đây là chuyện tôi nên làm mà, cần khách sáo.'

      " Phải rồi, Angela, hai người này là ai ??? " bà Triệu lúc này chú ý đến ra Tuyết Dung đến mình, mà còn dẫn theo người đàn ông cùng bé.

      " Đúng, Angela, họ là ai thế??? " lúc này Triệu Hoằng, chú rể tương lai bên cạnh cũng tò mò hỏi.

      " bé này xinh, còn xinh hơn cả hoa đồng của chúng ta nữa. " bà Triệu nhìn thấy Tuyết Nhi có gương mặt khả ái, tiếc lời khen.

      " Họ là... " Tuyết Dung vừa định mở miệng giải thích, bị bà Triệu lên tiếng trước.

      " A!! Tôi biết rồi, đây chắc là chồng con của . Angela, cũng kỳ nữa, kết hôn cũng mời chúng tôi. Bất quá, ba mẹ có biết ??? " bà Triệu mỉm cười giả vờ trách cứ.

      " À họ biết... " Tuyết Dung mơ màng đáp.

      " Tại sao có thể như thế??? Bất quá nhìn thấy con xinh thế này, tôi nghĩ nếu để ba mẹ biết được, chắc hẳn rất vui, trách đâu. " Triệu Hoằng giọng an ủi.

      " Đúng, nếu để ba biết mình có đứa cháu xinh thế này, nhất định vui mừng cười tươi cho xem. Tôi nghĩ còn vui hơn cả việc kiếm được hợp đồng làm ăn mấy tỷ nữa. " bà Triệu vẻ mặt còn .

      " Đúng thế, mẹ cũng thế, tôi nghĩ bà ấy cũng vui hơn cả việc giành giải thưởng điện ảnh. " Triệu Hoằng cũng cười phụ họa.

      " Ách.... " nhất thời Tuyết Dung biết nên thế nào, vẻ mặt cứ như lạc vào trong sương mù.

      Lúc này bên kia, An Tuấn Hạo lại mỉm cười khi nhìn thấy biểu của Tuyết Dung, còn Tuyết Nhi trong trong mắt lại lóe ra tia tính toán. Dường như chuẩn bị làm hành động gì đó rất trọng đại vậy.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :