BƯỚM TRẮNG - Walter Mosley(Trinh thám)

Thảo luận trong 'Các Thể Loại Khác (Kinh Dị, Trinh Thám..)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      BƯỚM TRẮNG - Walter Mosley
      [​IMG]
      Nguồn: http://vnthuquan.net

      Phát hành: Nguyễn Kim Vỹ.

      Sơ lược cốt truyện Bướm Trắng: Tác phẩm Bướm Trắng xoay quanh hai nhân vật tìm hủy diệt những giá trị tốt đẹp của chính mình: bên vì mặc cảm với tội lỗi, bên kia vì tính tự kiêu. Hai người, là kẻ sát thủ, là thám tử Easy Rawlins lần theo dấu vết gã.

      Cho đến khi án mạng thứ ba được phát bọn cớm mới nhờ tới Easy. Thời gian lúc đó là năm 1956 trong bối cảnh thành phố Los Angeles thêm nạn nhân là người da đen bọn cớm mới chịu ra tay nhưng phải nhờ tới Easy, gã ra ngay, "Muốn xâm nhập vô khu Ghetto phải nhờ tới tôi, cả lực lượng cảnh sát cấp quận làm nên trò". Song nghĩ làm sao Easy lại từ chối vì gã có vợ con, người cha gương mẫu - gã muốn gác kiếm. Cho đến khi con bé sinh viên da trắng bị giết chết do cùng thủ phạm, bọn cớm lên tiếng nếu Easy ra tay người bạn thân nhất của gã bị ngồi tù. Easy đành phải nhập cuộc, đêm đêm rảo quanh khu phố Watter, qua những ngõ ngách tối om lần theo dấu vết tên sát thủ qủy quyệt.


    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 1







      Easy Rawlins!”, có tiếng ai vừa gọi.

      Tôi quay lại nhìn thấy Quinten Naylor đưa tay vặn núm cửa trước cổng.

      Quinten khổ người tầm thước, gã có cái nhìn quyết liệt. Hai bàn tay chai sần, khoác bên ngoài chiếc áo jacket nhìn thấy cả hai vai gã nổi cộm lên như hai quả dưa. Gã có nước da nâu lấm chấm những vết đỏ nhìn qua tưởng đâu gã là người hay cáu giận.

      Băng ngang qua bãi cỏ gã giơ tay bốc nhúm rau thơm tôi trồng được bảy năm nay.

      chàng vẻ mặt bặm trợn nhếch mép cười nhìn tôi. Gã chìa cái cằm rắn chắc ra chào “Hân hạnh được gặp ông tại nhà”.

      “Ờ hơ”, tôi bước tới bên gã chìa tay ra bắt, nhìn vô ánh mắt.

      Thấy tôi gì, tay cảnh sát ở Los Angeles này có vẻ khó chịu. Gã trố mắt chờ tôi lên tiếng hỏi vì sao gã tới đây. Lúc này tôi chỉ mong gã ra về để tôi vui chơi với vợ con.

      “Con ông đấy hả?” gã hỏi. Quinten quê miền đông nhưng giọng nghe như dân miền bắc.

      “Ờ”.

      “Trông xinh đấy chứ?”

      “Ờ, con bé xinh lắm”.

      “Xinh chứ”, Quinten nhắc lại. “Chắc hẳn nó giống mẹ lắm?”

      “Ông đến có việc gì ?” tôi hỏi.

      “Tôi muốn ông theo tôi”.

      “Ông định bắt giữ tôi à?”.

      “Ồ, đâu, ông Rawlins”.

      Nghe gã xưng gọi bằng ông lịch tôi biết ngay là Sở Mật Thám Los Angeles lại muốn nhờ vả tôi. Cũng có khi Nhà nước cử mấy tên da đen đến nhờ tôi giải quyết chút việc ở những nơi thể xâm nhập được. Coi vậy chứ tôi có oai như ông cò cảnh sát nắm trong tay cả tiểu đội thám tử khi cần nhào vô khu ghetto.

      “Vậy sao lại có chuyện tôi phải theo ông? Tôi ở nhà vui với vợ con. Tôi muốn thấy ngày nghỉ Chủ nhật phải theo bọn cớm”.

      “Chúng tôi nhờ ông giúp đỡ mà ông Rawlins”. Vẻ mặt Quinten sa sầm dưới làn da màu nâu sậm. Tôi chỉ mong ở nhà với vợ con. Nay nghe Naylor nài nỉ khó mà khước từ cho được. Chừng như gã gặp khó khăn nên phải tới cầu cạnh. Khó khăn này gặp bọn da đen nguy to, bọn chúng tôi đứa nào cũng vậy cả.

      “Ta đâu ?”

      “Chẳng bao xa đâu. Cách đây khoảng chục dãy số. Ta đến phố 110th”.

      Vừa xong gã quay đầu nhìn về hướng đó.

      Đứng bên ngoài tôi to vào trong nhà. “Tôi có việc cần với ngài Naylor. Lát nữa về”.

      “Sao?” Regina bận tay ủi đồ hỏi vọng ra.

      “Tôi đây có chút việc”. Tôi hét to, giơ tay vẫy vẫy nhắm vô chỗ cây lê tàu trước ngõ.

      Thằng nhóc Jesus nhô đầu ra khỏi cành cây cười theo.

      “Xuống đây!”. Tôi .

      Thằng nhóc dân Mễ tụt xuống thân cây chạy tới bên tôi lặng lẽ cười mình. Vẻ mặt nó hệt như dân Mỹ thời xa xưa, da ngăm ngăm đen, sáng dạ.

      “Con đâu xa, nghe Jesus”. Tôi dặn.

      “Ở nhà với mẹ và em Edna”.

      Jesus gật đầu.

      “Con nhìn đây nè”. Tôi hơi cho nó nghe bởi nuôi nó tám năm mà chưa hề nghe nó chuyện.

      Jesus liếc nhìn theo tôi.

      “Con chỉ ở quanh nhà thôi. Con nghe chưa?”

      Quinten chờ ngoài xe, gã liếc nhìn đồng hồ. Jesus gật đầu. Nó nhìn vào mắt tôi.

      “Ngoan nhé”. Tôi xoa lên mái tóc xoăn màu hồng đào rồi bước ra ngoài xe.



      • •


      Naylor lái xe đưa tôi tới bãi đất trống nằm giữa khu nhà 1200 căn thuộc phố 110th Street. Phía trước chiếc xe cấp cứu đậu sẵn, có xe tuần tra

      bao quanh. Bên dưới mương đặt sẵn cái máy bơm nước.

      Hai bên đường đám đông đứng nhìn xem. Có bảy tên cảnh sát da trắng nắm tay đứng kề nhau trước ngôi nhà, cho ai ra vô. Đông như ngày hội. Cảnh sát ung dung hút thuốc đùa với bọn Negro đứng tò mò nhìn theo.

      Ngoài bãi trống hai chiếc xe Buick nằm bẹp rúm sân cỏ. Cây sồi già khô cằn đứng ở phí cuối sân.

      Tôi theo Quinten lách qua đám đông. Già trẻ, lớn bé xúm lại ngửa cổ nhìn tới nhìn lui. Chợt thằng bé : “Lloyd nhìn thấy trước. Bà ta chết rồi”.

      tới phía hàng rào cảnh sát, trong bọn níu tôi lại . “Kìa, ông bạn”.

      Quinten đưa mắt khó chịu nhìn lại, viên cảnh sát đáp ngay. “Ồ, ôkê. Các ông có thể tiếp”.

      Tôi chẳng màng tới tên cớm da trắng đó. coi khinh bọn tôi từ lâu và điều đó chẳng hề gì. Tôi quay ngay nghĩ tới nữa.

      lối này, ông Rawlins”, Quinten Naylor .

      Bốn tên cảnh sát sắc phục đứng nhìn từ phía sau thân cây. bọn chúng nhìn thấy gì chưa.

      Tôi thấy tên cớm to con da trắng, quen mặt.

      “Kìa, ông Rawlins”, gã cất tiếng chào, giơ cánh tay to béo ra.

      “Cậu biết ông bạn tôi đây à?” . Quinten . “Roland Hobbes”.

      Bọn tôi vòng nhìn quanh thân cây. con bé mặc chiếc áo dài màu hồng, ngực để hé phần , ngồi dựa gốc cây, hai chân duỗi thẳng hơi banh ra. Đầu nghiêng về phía, hai tay để ngửa đùi. Chân trái đặt lên ống bơm màu trắng, chân phải mang giầy.

      Tôi chợt nhớ cái vẻ mềm mại và sức mạnh trong bàn tay Roland Hobbes, tôi nhìn thấy con sâu đục khoét bên màng tang con bé. Sao nó lấy tay xua .

      “Hân hạnh gặp ”, tôi với Hobbes, mắt nhìn hơn ra vệt máu đông cục lại.

      Roland buông tay tôi ra, gã nhìn qua Quinten , “Cũng vậy thôi”.

      “Cả hai sao?”, Quinten hỏi lại.

      Roland gật.

      Con bé còn trẻ đẹp, khó có thể tin rằng giờ đây trở thành xác chết. Tôi tưởng chừng như nàng sắp vùng dậy bất cứ lúc nào nhếch mép cười cho tôi nghe tên nàng là gì.

      Chợt trong đám đông có người “nạn nhân thứ ba”.




      Walter Mosley


      BƯỚM TRẮNG



      Chương 2




      Sau khi nhiếp ảnh viên – cảnh sát làm xong nhiệm vụ, xác chết được bốc lên cáng mang . Thời kỳ đó vào năm 1956, nạn nhân là phụ nữ, da đen cho đăng lên báo.

      Xong rồi Quinten Naylor, Roland Hobbes và tôi cùng lên chiếc Chevrolet của Naylor. Gã còn chuông kiểu xe đời 1948.

      “Vào ngành cảnh sát, ông có xe riêng sao?”, tôi hỏi.

      “Tôi ở nhà nghe gọi thẳng tới đây luôn”.

      “Ông mua nổi chiếc ôtô à?”

      Tôi ngồi ở băng ghế trước, Roland Hobbes ngồi ở băng sau. Cái gã khác người lúc nào cũng tỏ ra lịch biết điều, tôi chả thèm tin vô cái mã bề ngoài đó.

      “Cần gì xe đời mới, có được chiếc này chạy cũng ngon ra phết”, Naylor .

      Tôi nhìn xuống ghế ngồi, lớp đệm mút lòi ra ngay dưới chỗ ngồi.



      • •


      Bọn tôi chạy xe thẳng ra phố trung tâm – Central Avenue. Thời đó khung cảnh vùng ngoại ô chưa đến hồi xuống cấp. Đường phố sạch bóng ít khi nhìn thấy kẻ say rượu. chặng từ phố 100 Street qua phố Florence Boulevard có tới mười lăm nhà thờ. Tới cuối góc phố là hãng vỏ xe Goodyear. Đấy là hai tòa nhà cao ngất giữa vùng đất mênh mông trải dài theo hướng đông bắc với nhà xưởng Goodyear Blimp nữa. Nhìn về phía bên kia đường là trạm xăng dầu World. Đây là nơi lý tưởng cho mấy tay đua xe mô tô có nước sơn mạ kền bóng loáng từ bên Mễ qua.

      Naylor cho xe dừng trước cổng hãng Goodyear chìa tấm thẻ ra. Xe chạy tới bãi đậu xe tráng nhựa phẳng phiu chứa hàng trăm chiếc đậu thẳng hàng như bày bán đấu giá. Bãi lúc nào cũng đông xe ra vô và hãng hoạt động 24/24 suốt cả tuần.

      “Ta xuống xe bộ ”. Naylor .

      Bọn tôi xuống xe. Hobbes ngồi lại trong xe, tay nhặt tờ báo Jet mà Naylor bỏ lại, gã giở ra ngay trang giữa tờ phụ trang quần áo tắm.

      Bên ngoài là vùng đồng cỏ bao la. Trời vừa sẩm tối, xe chạy có vài chiếc bật đèn sáng xa lộ.

      Tôi muốn hỏi Naylor định tới đâu. ra gã muốn cho tôi thấy có thể ngang nhiên băng qua bãi cỏ xinh đẹp như thế này.

      “Ông có nghe chuyện con bé Juliette Leroi chưa?”, Quinten hỏi tôi.

      Tôi nghe qua chuyện con bé bị giết chết nhưng giả vờ hỏi lại “Ai nhỉ?”

      “Nó là người xứ Guiana thuộc địa Pháp, làm nghề phục vụ khách uống rượu cocktail ở quán bar Champagne Lounge”.

      “Vậy hở?”, tôi hỏi xen vô.

      “Nó bị giết chết cách đây cả tháng. Xác chết bị hãm hiếp cắt cổ quăng bỏ trong thùng rác ở phố Slauson”.

      Tin đăng tải ở trang sau, đài phát thanh, truyền hình gì về vụ này. Đa số dân da đen hay tin.

      “Kế đến vụ con bé Willa Scott bị trói vô ống nước trong căn hộ bỏ hoang ở phố Hoover, miệng dán băng keo, đầu dập mảng”.

      vụ hiếp nữa?”

      “Mặt mũi còn dấu vết tinh dịch đàn ông, chưa thể xác định trước hay sau khi nó bị giết. Trước đó người có thấy nó ở quán bar Black Irish”.

      Tôi cảm thấy ruột gan đau nhói.

      “Giờ phải đối phó vụ con bé Bonita Edwards”. Tôi đứng nhìn đồng cỏ với những sinh hoạt nhộn nhịp bên phía vùng Florence vừa nghe Naylor kể. Trời nhá nhem tối, xa xa đèn ôtô chiếu sáng lấp lánh.

      “Con bé này tên vậy sao?”, tôi hỏi lại. Đến đây rồi tôi mới cảm thấy ân hận. Tôi muốn dính vô mấy vụ này. Khu hàng xóm đầy tai tiếng tôi muốn nghe đến nữa.

      “Ờ”, Quinten gật gù. “Nó là diễn viên múa cũng là bán bar. Cả bọn ba đứa đều là làng chơi thế đấy”.

      Bãi cỏ xanh phủ đầy bụi đường xám xịt.

      Vừa tôi vừa hỏi “vậy ông kể cho tôi nghe làm gì?”

      Xác của Juliette LeRoi bị quẳng vào thùng hai ngày, bốc mùi thối. Xác chết ngay đơ. Mãi đến khi tin loan mới tìm thấy dấu vết để lại xác chết”.

      Ruột gan tôi muốn lộn tùng phèo.

      “Cả Willa Scott và Bonita Edwards cùng mang dấu vết như nhau”.

      “Dấu vết ra sao?”

      Mặt mũi Quinten tối sầm lại. “Cháy sém”, gã . “Dấu vết xì gà dí vô… vô hai bên vú”.

      “Vậy là cùng thủ phạm?”, tôi hỏi. Tôi chợt nghĩ đến Regina và Edna, tôi muốn quay về ngay để coi cửa ra vào khóa kỹ chưa.

      Gã gật đầu: “Chắc vậy. Tên sát thủ muốn tỏ cho mọi người biết là ai”.

      Quinten nhìn vào mắt tôi. Phía sau lưng gã, thành phố Los Angeles lên đèn lấp lánh.

      “Ông định tìm gì vậy?”, tôi hỏi gặng.

      “Chúng tôi phải nhờ đến ông, vụ này gay đấy”.

      “Chúng tôi” là thế nào? Là ai vậy. Hay là tôi với ông? Hay ta còn thuê mướn ai nữa?”.

      “Ông hiểu ý tôi muốn gì rồi, ông Rawlins”.

      Trước đây tôi từng làm việc với đủ mọi thành phần giáo dân, nhà buôn, dân áp phe với cả bọn cớm nữa. Tôi trở thành cộng tác viên đáng tin cậy đại diện cho những người thế. Vì vậy tôi luôn có việc làm, có lúc bọn cớm phải nhờ đến tôi.

      Lần mới đây tôi cộng tác với Naylor chiêu dụ tên sát thủ Lark Reeves ở tận Tijuana. Lark chơi cờ bạc gian lận tổ chức tại Compton, gã lo lót hai mươi lăm đôla cho thằng nhóc Chi-Chi Mac Donald trong khu phố ổ chuột. Đến lúc Chi- Chi đòi tiền với bộ mặt vênh váo, Lark rút súng chĩa vào mặt. Viên đạn sướt qua còn để lại dấu vết, Quinten muốn bắt giam Lark để được tưởng thưởng.

      Đúng ra tôi thể làm chuyện truy bắt tên da đen nộp cho Nhà nước. Ngay lúc Quinten đến nhờ vả, tôi lại có việc cần. Số là tuần trước ngày cưới Regina, nàng có người bà con bị bắt vì tội trộm. Robert xô xát với người chủ siêu thị. Gã mua nhầm lô sữa bị chua, người bán hàng bảo gã láo, Robert chộp ngay bình sữa bốn lít bỏ nhưng bị nắm áo gọi bảo vệ tới ngăn chặn.

      Bob ngay, “Ông có phe phái, tôi có dao, chơi luôn”.

      Với con dao Bob bị tù vì can tội cướp có hung khí.

      Regina bênh vực bà con nên lúc Quinten đến nhờ lo vụ Lark tôi mới nhờ vả lại. Tôi mới cho hay tổ chức sòng bài ở khu phố Watts và bắn tiếng nhờ Lark trông coi. Trò chơi này thể bỏ qua.

      Thua bạc Lark phải vô nhà giam San Quentin. hay biết vụ tôi dàn cảnh với bọn cớm tại sòng bạc để bắt dẫn về bót cảnh sát nhận dạng.

      Qua vụ này Quinten được thăng cấp, do cấp tin là gã nắm vững từng tên trong xóm bọn da đen. toạc ra, tất cả công lao nhờ tôi mới được vậy. Mấy tên Nergo như tôi màng tới chuyện lắm khi phải liều mạng.

      Tôi từ giã mấy chuyện đó từ lúc lấy vợ tới nay. Tôi thèm làm công cho bọn cớm.

      “Tôi có hay biết gì về vụ mấy con bé bị giết chết đâu. Ông tưởng là tôi báo cáo lại cho ông nghe hết hay sao? Ông tưởng tôi có thể sai khiến bọn chúng thôi đừng chém giết phụ nữ da đen nữa hay sao? Ôi, tôi còn vợ đẹp con ngoan mong ở nhà kia mà…”

      “Vợ ông bình yên chứ?”

      “Ông biết vậy à?”. Tôi cảm thấy máu hai bên màng tang dồn lại.

      “Thủ phạm sát hại bọn làng chơi. động đến những người làm việc ở bệnh viện?”

      “Regina vẫn làm. Nàng phục vụ trong bệnh viện có khi tối mịt mới về. Lúc đó có thể bám theo”.

      “Vậy nên tôi mới nhờ đến ông, Easy”.

      Tôi lắc đầu: “ phải đâu, ông ơi. Tôi làm sao giúp được. Lấy gì mà giúp”.

      Nghe vậy Naylor chới với. “Ông giúp chúng tôi tay”, gã muốn hụt hơi.

      Gã thất vọng. Gã chờ nghe tôi chỉ vẽ, bởi bọn cớm thể ra tay chộp tên sát thủ vốn chẳng hề làm chúng động tâm. Bọn chúng ra tay hành động nhanh khi đó là kẻ ra tay giết vợ mình hay kẻ cho vay nặng lãi đòi nợ. Bọn chúng biết cách hỏi nhân chứng, nếu nhân chứng là người da trắng. Dù là tên cướp da đen Quinten Naylor cũng nhận được cảm tình của dân ở khu phố Wats, nơi đây là chốn dung thân của thành phần bất hảo.

      “Ông làm được gì rồi nào?”, tôi hỏi bởi muốn tỏ lòng cảm thông/

      “Chưa được gì sất. Ông sành đời hơn tôi”.

      “Ông nhờ đến lực lượng chuyên nghiệp lo giùm cho”

      “Làm gì có. Mỗi mình tôi thôi”.

      Tiếng ôtô chạy vòng ngoài đường xa kêu vù vù như muỗi vo ve bên tai.

      có ba đứa bị giết chết?”, tôi . “Hình như mọi người trông nhờ vào ông?”.

      “Chỉ có Hobbes đứng về phía tôi”.

      Tôi lắc đầu, giá mà tôi có thể làm rung chuyển mặt đất dưới chân mình.

      “Tôi thể giúp ông được”, tôi .

      “Cũng phải có người giúp chứ, nếu đố ai biết còn bao nhiêu đứa nữa bị giết chết?”.

      “Có lẽ các ông thấm mệt cả rồi, Quinten”.

      “Ông phải giúp chúng tôi tay, Easy”.

      được rồi! Ông bị ám ảnh như trong cơn ác mộng, thưa ngài cảnh sát. Làm sao giúp ông được. Giá như tôi biết được tên thủ phạm hoặc vài manh mối nào đó. Thế mà bao nhiêu chứng cứ đều do cảnh sát nắm giữ trong tay. người làm sao làm hết việc”.

      Tay chân gã run lên vì tức giận. Thay vì giơ tay ra đấm vào mặt tôi, Quinten Naylor quay lại bước vênh váo ra tới chỗ bãi xe. Tôi chậm rãi bước theo muốn gần gã. Quinten nhận lấy gánh nặng căm hờn của đồng loại hai vai. Bị bọn da màu căm ghét bởi gã ăn như tên da trắng, được người da trắng bố trí việc làm. Đồng nghiệp xa lánh. Tên cuồng sát nào đó ra tay sát hại phụ nữ da đen,Quinten cảm thấy đơn hơn bao giờ hết. Chả ai muốn giúp và số nạn nhân nữ lại tăng lên.

      “Ông về phe bọn tôi chứ, Easy?”. Roland Hobbes hỏi. Gã đặt tay lên vai tôi, Naylor nhấn ga cho xe chạy tới.

      Tôi ngồi lặng thinh, Hobbes bỏ tay xuống. Tôi mong về tới nhà cho kịp. Nghĩ lại tôi cảm thấy áy náy vì nhận lời. Tôi cảm thấy đau xót khi nghe tin về mấy con bé bị giết chết nhưng tôi chẳng biết làm gì hơn. Tôi còn phải lo cho cuộc sống – có phải vậy ?




      Walter Mosley


      BƯỚM TRẮNG



      Chương 3




      Tôi dặn Naylor cho tôi xuống xe ở góc phố, tôi định bụng cuốc bộ về nhà. Nghĩ sao tôi đứng lại nhìn quanh hồi. Đêm khuya thế này, mọi người phải chạy tìm chỗ núp cho kịp để tránh cơn bão sắp tràn tới.

      phải ai cũng vội vàng cả đâu.

      Giờ này Rafael Gordon tổ chức sòng bài ở phố Avalon trong quán bar hẹp cuối dãy phố tôi. Còn gã Zeppo, lai nửa Ý nửa Negro đứng ở đầu đường. Người gã hay co giật xong câu thế mà huýt sáo nghe còn to hơn tay chơi nhạc kèn đồng.

      Tôi vẫy tay gọi Zeppo, co giật người nhìn về phía tôi mặt mũi nhăn rúm, mắt nhấp nháy. Tôi muốn dùng mắt chào Rafael nhưng, ra sức đuổi hai tên phá quấy. Rafael là gã Negro lùn tịt nước da nâu mà xam xám. Hàm răng chỉ còn mấy chiếc, con mắt bị hư nhìn thấy gì. Bọn phá đám biết thế nên muốn qua mắt . Gặp lúc thua chúng cũng thèm trả tiền; Rafael chẳng làm sao quất cho bọn này trận đòn.

      Nhưng Rafael thủ sẵn con dao lận trong tay áo, dây xích cất trong túi áo.

      “Trái banh đỏ chạy tới đâu rồi?”, xướng lên “Trái banh đỏ với hai đôla nằm đâu. Đặt thêm vô tối nay ăn thua lớn nghen? Gã đưa qua đưa lại cái chụp, lâu lâu giở ra cho mọi người thấy bên nào được đặt bên nào chưa.

      Bên ngoài tay chơi cao lớn chỉ tay vô cái chụp. Tôi quay trở ra bỏ về nhà.

      Tôi nhớ lại con bé làng chơi bị giết chết cách phi lý. Tôi rùng mình nhớ lại con bé nằm trần trụi. Khi người đàn bà còn nhận ra mình là người đẹp chẳng khác gì xác chết, con bé nằm lại đây trông như ai đó nằm nghỉ.

      Cái ý tưởng này khiến tôi nhớ Regina, nàng trông như thế nào nhỉ. Tôi muốn đem ra đối chiếu hơn kém. Regina phải con nhà quý phái nhưng nàng chê những mốt thời trang rẻ tiền, đồ tráng sức bóng loáng. Nàng ra sàn nhảy như bọn con nhún nhảy tùm lum. Regina có những bước nhàng duyên dáng như cá tung tăng mặt nước hay như chim lượn trời cao.

      Tôi vẫn còn bị cái xác chết của con bé ám ảnh. Tôi đến trước cửa nhà nhìn vào yên tâm là Regina và con bé Edna ở phòng khách, thế là lấy xe chạy thẳng ra phố Hooper Street. Thời đó Mofass có mở văn phòng mua bán bất động sản tại đấy. Văn phòng đặt tầng hai, khu nhà tôi đứng tên làm chủ và chỉ mỗi Mofass biết chuyện này. Tầng dưới cho thuê làm nhà sách của dân Negro chuyên bán sách văn học. Chester và Edwina Remy đứng ra thuê. Cũng như mấy chỗ tôi cho thuê khác, nhà Remy trả tiền cho Mofass rồi gã chuyển lại cho tôi.

      Giờ này Mofass còn ở đó, thường cho tới khuya trong suốt cả tuần. Gã làm việc kể giờ giấc miệng lúc nào cũng ngậm điếu xì gà.

      Cầu thang lên chỗ Mofass nhô ra bên ngoài, bước nghe cọt kẹt như muốn võng xuống. Chưa tới nơi nghe tiếng Mofass ho sù sụ.

      Lúc bước vô nhìn thấy gã khom người mặt bàn, tiếng ho như tiếng máy xe khục khặc.

      “Tớ khuyên cậu bỏ hút xì gà , Mofass. Hút có ngày hại mình”.

      Mofass ngẩng đầu nhìn tôi. Trông mặt mũi gã như con chó bun dữ tợn, nhất là lúc bệnh hoạn. Nước mắt ứa ra do những cơn ho hành hạ. Gã nhìn điếu xì gà tay với ánh mắt trông khiếp. Gã dúi đầu vô cái gạt tàn rồi ngồi ngay người lại chiếc ghế xoay.

      Gã dằn được cơn ho, tay nắm chặt lại.

      “Sao, khỏe chưa?”, tôi hỏi.

      “Khỏe”, giọng gã khề khà như mắc nghẹn.

      Tôi kéo ghế ngồi trước mắt chờ nghe gã bàn tính công chuyện làm ăn. Tôi với gã biết nhau từ lâu. Vì vậy mà tôi nhìn Mofass đau ốm như thế theo hai cách nghĩ. bên là nhìn gã khốn đốn thấy mà thương. Nhưng nghĩ lại tên vô hại phản bạn. Lý do tôi chưa muốn giết là bởi tôi cũng chẳng xứng đáng là người bạn tốt.

      “Công việc thế nào rồi?”, tôi hỏi.

      “Vẫn chỉ là tiền thuê mướn thôi”.

      Cả hai chúng tôi cùng cười.

      “Chắc là êm xuôi cả”, tôi .

      Mofass ra dấu để tôi đừng nữa, gã với tay chụp lấy chai long não bàn, mở nút hít vô hơi sâu. Mùi long não làm tôi cay lỗ mũi.

      “Cậu nghe tin tức vụ con bé bị giết mới đây chưa?” Mofass hỏi, giọng nghe như muốn đứt hơi.

      “Chưa, có nghe gì đâu?”.

      “Xác con bé bị quăng ở phố 110th Street. Gần nhà cậu đấy. Nghe có đến

      gần hai mươi tên cớm nhìn thấy”.

      “Vậy hở?”.

      “Bọn làng chơi. Tớ còn rảnh để mà chơi”, gã . “Bọn cuồng sát giết mấy con bé. đê tiện”.

      Mofass rút túi lấy ra điếu xì gà. Vừa kê miệng cắn đầu chợt nhìn thấy tôi. bỏ xuống mới “Vậy là bọn mình gặp rắc rối đấy”.

      “Rắc rối gì nào?”.

      “Bọn thuê nhà, mấy con bé đó mà, bọn con độc thân hoặc là bị bỏ rơi. Chúng có việc làm, có con, cứ mỗi tối thứ Sáu rủ nhau ra phố đón khách”.

      “Rồi sao nữa? Cậu cho là mấy tên đó định giết người thuê nhà ta ở sao?”

      “Đâu có, tớ đâu có ngu đến vậy. Tớ được ăn học như cậu, tớ nhìn nhận việc ai cũng tốt như nhau”.

      “Nghĩa là sao?”

      “Georgette Wykers đến đây với Marie Purdue là để chăm sóc mấy đứa con vì thế nên chỉ xin trả nửa tiền thuê nhà”.

      “Vậy sao? Cậu tính như thế nào?”

      Mofass nhếch mép cười, để lộ chiếc răng cấm bịt vàng. Mofass thích thú như vậy có nghĩa là chuyện tiền nong giải quyết xong.

      “Ông cần phải làm gì hết, ông Rawlins. Tôi bảo họ yên tâm tăng giá thuê nhà. Tôi với Georgette nếu ta vào ở với Marie Marie có quyền đuổi cổ ra bởi hợp đồng thuê nhà đâu phải do Georgette đứng tên?”

      Nếu Mofass còn kiếm ra tiền cho đến ngày y chết y mới mãn nguyện.

      “Cậu chớ lo phần tớ”, tôi . “Mấy con bé muốn làm gì cứ để mặc. Mỗi ngày ra vô cả ngàn lượt người. Đưa người cửa trước rước người cửa sau:.

      Mofass lắc đầu, mặt buồn xo. thể thở dài nhưng cảm thấy thương hại cho tôi. Cớ sao tôi ngu xuẩn đến nỗi dám bỏ ra đô la để xoay chuyển tình thế?

      “Cậu cần gì nữa , Mofass?”

      “Mấy tên da trắng mới gọi hôm qua”.

      tay đại diện cho công ty gì đó tên là De Campo gọi tới hỏi Mofass hỏi cho ra số tài sản tôi có ở Compton. Ra giá mua lại gấp đôi, rồi mới đây còn trả giá cao hơn nữa.

      “Thôi, đừng chuyện đó nữa. Nếu bọn chúng cần giá còn cao hơn vậy nữa kia”.

      Tôi tới bên cửa sổ nhìn ra ngoài muốn bàn cãi thêm nữa. Mofass muốn tôi bán vì thu lợi rất lớn. chỉ biết làm ăn qua ngày mà nhìn xa trông rộng.

      “Bọn chúng ra điều kiện mới”, gã . “Cậu từ chối món tiền cả trăm ngàn đôla hay sao?”.

      Nhìn xuống phố tôi thấy thằng bé đẩy xe chở hàng chất đầy chai nước ngọt, sáu bảy chai gì đó băng qua cột đèn. Bán được mười bốn cents chỉ đủ mua ba thỏi kẹo. Thằng bé da nâu, chân đất, mặc quần soóc, áo thun ba lỗ. Vừa đẩy xe vừa nghĩ ngợi đâu đâu, chắc là ôn lại bài học đánh vần tuần trước, hay là làm sao đánh vần cho đúng chữ kangaroo. Tôi đoán nó tính trong đầu làm sao kiếm tiền mua đủ ba thỏi kẹo.

      trăm ngàn đô à?”.

      “Bọn chúng cần gặp cậu”, Mofass the thé.

      vừa đánh diêm quẹt. Tôi quay lại thấy hít hơi thuốc.

      “Bọn chúng có ý đồ gì đây, William?”. Mofass tên là William Wharton.

      Mofass đổi giọng “Nhà nước muốn nâng cấp khu phố Willougby Place thành quốc lộ bốn làn xe chạy”.

      Tôi sở hữu mỗi bên chín mẫu đất. Xem như đây là phần cuộc mua bán để thấy ra mình chịu thiệt.

      “Rồi sao?”, tôi hỏi lại.

      “Bọn chúng sẵn sàng cho cậu vay tiền mở rộng khu này. trăm ngàn đô với lại cậu được tham gia như cổ đông”.

      “Tôi thể chờ cho đến lúc nhận được tiền”>

      “Ông chỉ cần OK là được, ông Rawlins, hội đồng quản trị cùng nhất trí là được”.

      Mỗi khi có cơ hội làm ăn tôi đều chuyển cho Mofass lo hết. Gã là người đại diện giao dịch làm ăn của công ty. Hội đồng quản trị chỉ có người.

      Tôi ngồi cười mình. Tôi là con của thợ rừng, thằng nhóc Negro mồ côi đến từ miền nam. Chưa từng được nắm trong tay năm ngàn đô, thế mà nay lại gặp dịp bọn da trắng kinh doanh nhà đất đến gạ gẫm.

      “Ta tổ chức cuộc gặp ngay”. Tôi : “Tớ cần gặp mặt bọn này, nhưng chớ vội cả tin, Willy, chưa hẳn là vậy đâu”.

      Mofass nhếch mép cười, hít dài hơi xì gà.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Walter Mosley


      BƯỚM TRẮNG



      Chương 4




      Tối nay trời ấm áp. Tôi cho xe đổ lại ở cuối dãy phố. Giờ này Zeppo và Rafael đều vắng. Chiếc thùng các tông Rafael làm bàn viết quăng bên đường bẹp dúm. đốm máu của chiếc răng gãy còn vương lại lề đường.

      Nhìn vệt máu khô tôi liên tưởng đến cái chết của mấy em làng chơi.

      Sau tất cả chuyện vừa xảy ra, tôi muốn được yên thân. Vì thế tôi quyết định phải làm ly rượu rồi trở về với vợ con.

      Bên trong quán bar Avalon chật hẹp, chỉ vừa đủ chỗ kê quầy bar với sáu chiếc ghế cao. Rita Coe phục vụ bia chai, rượu pha sô đa hoặc đá.

      Giờ này mới có khách uống rượu, thân người to béo quay mặt vào tường ngồi chồm hỗm bên chiếc điện thoại cuối góc bar.

      “Cậu đến có việc gì đấy, Easy Rawlins?”. Rita có dáng người con mang vẻ khắc khổ, mắt tròn vo, môi mỏng dính.

      “Tôi cần ly uýtky”.

      “Cậu thích vô uống mấy quán bar gần nhà sao?”.

      “Để bữa nay thử coi”.

      “Sao lại ”. Có tiếng gã ngồi đằng kia vào máy. “Ta chờ đây”.

      Rita rót rượu ra ly.

      “Mẹ con Regina thế nào?”, Rita chợt hỏi.

      “Khỏe, hai mẹ con đều khỏe”.

      Nàng gật đầu rồi nhìn xuống tay tôi: “Cậu nghe tin mấy con bé bị giết chết chưa?”.

      biết, hình như có nghe”.

      “Cậu biết , tới giờ đóng cửa bar tớ ngại ra bãi xe”.

      “Giờ đóng cửa chỉ còn mỗi mình cậu sao?”. Tôi hỏi lại. Nàng chưa kịp trả lời đằng kia gã to lớn gác máy nghe.

      Dupree Bouchard đứng dậy nhìn về phía tôi ngồi – cũng cao lớn như gã kia. nhận ra tôi rồi đưa mắt nhìn quanh như muốn tìm lối cửa sau. Nhưng chỉ có lối ra vô duy nhất mà lúc nãy tôi bước vào.

      Dupree với tôi là bạn từ lúc . tối nọ uống say bí tỉ - Để mặc tôi với con bồ của Coretta bơ vơ giữa đường.

      Có thể còn nghe được tiếng khụt khịt của bọn tôi dù say. Hay là oán trách tôi vì nàng bị giết chết vào ngày hôm sau.

      “Kìa, Dupree. Làm ở hãng Champion đủ ăn chứ?”.

      Mười năm trước tôi với gã làm ở hãng máy bay Champion Aircraft. Dupree là tổ trưởng tổ máy.

      “Bọn chúng chả tốt lành gì đâu, Easy. Cậu làm chỗ mới lại có luật khác bó buộc. Nếu cậu là tên nigger luật lệ còn khắt khe hơn”.

      “Đúng thế”, tôi . “Đúng. Có tới đâu cũng vậy thôi”.

      “Vậy trở về quê khỏe hơn. Dù sao cũng là đồng loại ai nỡ hại nhau”. xong nhìn vào mắt tôi. Dupree nghi ngờ tôi có liên quan tới vụ con bé Coretta. Gã chỉ biết đêm hôm đó có mặt đông đủ sau đó nàng giã từ bè bạn.

      “Tớ chưa được, Dupree”, tôi . “Ở Los Angeles chơi theo luật giang hồ như ở đây”.

      “Cậu làm ly, Dupree?”, Rita hỏi.

      Gã kéo ghế ngồi cách chỗ tôi hai ghế, gật đầu.

      “Vợ con ra sao rồi?”, tôi gợi chuyện cho bớt căng thẳng.

      “Khỏe lắm. Tớ xin được việc làm ở bệnh viện Temple”.

      “Vậy à? Vợ tôi, Regina cũng làm việc tại đó”.

      “Bà ta như thế nào?”.

      “Da ngăm ngăm. Cũng khá xinh, người mảnh mai. Nhân viên khu hộ sinh”.

      “Làm ca mấy?”.

      “Từ tám giờ đến năm giờ chiều”.

      “Vậy tớ biết mặt. Tớ mới vô làm được hai tháng trong khu nghĩa trang, là thợ giặt ủi dưới tầng hầm”.

      “Cậu làm được chứ?”.

      “Ờ”, gã chua chát . “Được thôi”.

      Dupree nâng ly nốc cạn hơi. Gã trả tiền đặt quầy, “Tớ phải ngay”.

      lặng lẽ ngang qua chỗ tôi, mặt mũi buồn hiu. Tôi sực nhớ lại đêm hôm đó vui cười với tôi và Coretta là náo nhiệt. cười nghe như sấm. Giá mà tôi được sống lại những giây phút đó với bạn bè, để tôi có thể chia sẻ nỗi thất vọng triền miên với gã. vậy thôi chứ làm sao bằng người thân thích ruột thịt được.

      “Còn Andre Lavender”, tôi tiếp tục câu chuyện với Rita.

      “Cậu sao?”.

      “Andre ấy mà. Cậu nhớ ra chưa?”.

      nhớ”.

      “Có giấy viết đó ?”.

      Tôi ghi lại tên Andre và số điện thoại, “Gọi cho tối nay ghé lại đây gặp cậu ở chỗ bãi xe”.

      phục vụ cho cậu à?”.

      “Tớ làm ơn cho lần, lúc này lo cho cậu”.

      “Có phải trả tiền công ?”.

      ly uýtky là xong ngay”.

      Tôi đẩy ly tới trước chờ rót thêm ly nữa.



      • •

      Jesus làm đồ chơi dưới ánh đèn sáng ngoài cổng. Con bé Edna đứng vịn thành lan can trong cũi. Nó cười, ê a gọi thằng miệng câm như hến. Tôi mở cửa bước vào nhặt trái banh nằm khuất trong bụi hoa thược dược. Tôi huýt sáo tay ném tới trước, chợt Jesus vừa quay lại nhìn thấy. Nó đỡ ngay vẫy tay về phía Edna đứng trong cũi nhón chân miệng kêu la “Em… chụp được”.

      Jesus hất trái banh xa đụng vào tấm rào chắn song sắt dội lại kêu keng keng. thú vui của bọn trẻ thành phố.

      “Chơi trò gì đấy hở?”. Nãy giờ Regina đứng núp sau tấm bình phong nhìn theo bọn trẻ. Nàng bước ra ngoài cửa đứng lại trước mặt con bé sợ nó ngã té. Edna kêu riu ríu vì nó nhìn thấy Jesus chơi ngoài sân.

      “Ái dà, lại đây cưng, để con nó chơi chứ?”, vừa tôi vừa bước lên mấy bậc thềm.

      “Thằng nhóc sém chút nữa đá quả banh vô ngay đầu con bé”.

      Edna té nhào xuống đất cái bịch. Jesus vội leo lên cây lê tàu núp ngoài kia.

      “Lần sau nhớ cẩn thận đấy, Easy”, nàng .

      “Eathy”, con bé Edna nhại theo.

      Khó mà trả lời cho xuôi, mỗi lần nhìn Regina tôi nghĩ ra được lời nào. Nước da nàng đen bóng, đôi mắt lá răm, nằm cách khoảng nửa lông mày. Thân hình dong dóng cao mềm mại, ngoài cái vẻ đẹp trời cho này còn có vẻ gì đó quyến rũ tôi. Gương mặt nàng nét nào thừa, vết nhăn. nốt tàn nhang, trứng cá hay lông măng hai bên hàm. Mắt nàng lâu lắm mới chớp cái, nhấp nháy liên hồi như người khác. Regina là phụ nữ hoàn hảo, đứng nghiêm trang. Nàng bao giờ nao núng trước những lời lẽ tục tằn hoặc bối rối vì nghèo khổ.

      Mỗi khi nhìn Regina Riles tình của tôi đối với nàng lại dâng cao. Tình dành cho nàng trước cả những lời tán tỉnh.

      thấy có sao đâu, cưng”, tôi bình thản xích lại gần, nàng lùi ra xa, nàng là diễn viên múa tuyệt vời.

      “Nghe này, Easy. Jesus chưa hiểu phải cư xử ra sao với con bé Edna. phải lo chuyện đó”.

      “Nó còn hiểu hơn em nữa kìa, cưng ơi. Nó sống gần với trẻ con còn hơn cả người lớn. Dù nó được nhưng nó hiểu hết cả”.

      Regina lắc đầu: “Nó có vấn đề nặng đấy, Easy. cho là nó hề gì, phải đâu”.

      Jesus tụt từ cây xuống bước men theo hông nhà vào bên trong.

      “Chẳng hiểu em muốn gì”, tôi . “Mỗi người đều có vấn đề riêng. Biết cách xử lý vấn đề là lên được nhân cách của người đó sao”.

      “Nó chưa thành người, nó chỉ là đứa trẻ. Vấn đề của nó ra sao chưa thể ra lúc này. Với nó bấy nhiêu chuyện cũng quá đủ rồi, cho nên nó thể thốt ra được câu nào”.

      Tôi bỏ lửng câu chuyện. Chằng khi nào tôi lại kể hết mọi chuyện cho nàng nghe. Chuyện tôi cứu sống đứa trẻ khỏi tay kẻ buôn người. Làm sao tôi dám kể chuyện kẻ ngược đãi Jesus bị giết chết, tôi biết thủ phạm là ai, nhưng tôi vẫn im lặng.

      Regina ghì chặt bé Edna vào người. Con bé khóc thét. Tôi muốn ôm chặt cả hai mẹ con cho mọi nỗi phiền muộn nguôi .

      chuyện với Regina đôi khi tôi cảm thấy khó chịu. Nàng tự mình quyết cái nào đúng, cái nào sai. Tôi cảm thấy muốn sôi gan. Đến nỗi lắm lúc tôi cứ nghĩ biết tôi nàng hay là căm giận nàng.

      Tôi vẫn đứng ngoài ngõ nhìn theo hai mẹ con bước vào trong. Tôi còn chất chứa bao nhiêu bí mật trong đầu, tôi từng chia sẻ với những cuộc đời dang dở. Regina và con bé Edna nằm trong số này, tôi thề với lòng bao giờ để hai mẹ con rơi vào hoàn cảnh tương tự.

      Cuối cùng tôi cũng vào nhà lặng lẽ như cái bóng, chập choạng bước .




      Walter Mosley


      BƯỚM TRẮNG



      Chương 5




      lại say nữa rồi”, Regina ngay vừa lúc tôi bước vô nhà. Tôi đâu ngờ nàng đánh hơi được mùi rượu bởi tôi chưa đến nỗi lê bước lão đảo. Regina hiểu tôi quá . Tôi chịu nàng ở chỗ đó, cảm giác thăng hoa dâng tràn trong người tôi.

      Hai mẹ con, Regina và Edna, ngồi chiếc ghế dài. Vừa nhác thấy tôi con bé kêu, “Eathy”, nó vùng dậy chạy lại chỗ tôi. Regina đỡ kịp nó rớt xuống sàn.

      Edna khóc lóc tưởng như mẹ vừa phát vô mông đít.

      vừa mới tới đồn cảnh sát hả?”.

      “Quinten Naylor cần gặp có chút việc”. Nghe tiếng trẻ con khóc tôi thấy khó chịu. Trước tiên phải lo thu xếp cho xong chuyện con cái rồi hãy bàn chuyện. Đằng này Regina vừa bế con vừa chuyện tự nhiên.

      “Vậy mà về tới nhà nghe mùi rượu?”.

      vừa ghé vô quán bar Avalon về đây”.

      uống cả buổi mới vậy chứ”.

      “Ờ, ờ. Sau buổi làm việc với ông Naylor phải uống ly rượu cho đỡ căng”.

      Lúc này nàng chịu lắng nghe, tuy cái nhìn còn hồ nghi, lạnh nhạt.

      “Gã đưa tới chỗ bãi đất trống ở phố 110th. con bé bị giết chết nằm ở

      đó, mấy vết đạn ghim vô đầu. Cũng do bàn tay hung thủ giết chết hai con bé trước đó”.

      biết được thủ phạm là ai chưa?”

      Tôi mừng muốn nhảy cẩng lên khi nàng hết giận và quan tâm đến câu chuyện.

      “Chưa đâu”. Tôi cố giữ giọng tỉnh táo.

      “Vậy làm sao họ biết được do tay sát thủ mà ra?”.

      tên cuồng sát, vậy đó. gí đầu điếu thuốc xì gà vào da thịt nạn nhân”.

      “Hay là vụ hãm hiếp?”, nàng hỏi vừa đủ nghe.

      “Con bé Edna nín khóc nhìn theo tôi cũng với ánh mắt dò la giống như mẹ nó.

      “Vậy đó”, tôi . Chợt tôi cảm thấy trách mình lỡ kể ra mọi chuyện. “Còn mấy vụ khác nữa”.

      Tôi ôm con bé Edna vô người rồi xích lại gần bên mẹ nó.

      “Naylor nhờ giúp tay, gã tưởng là nghe phong phanh vụ này”.

      Regina đặt tay lên gối, tôi thấy vui hẳn lên.

      “Ông ta tưởng vậy sao?”.

      “Làm sao biết được. Gã tưởng đâu hay lui tới dò la mọi chuyện, chắc là nghe ngóng được chút đỉnh. , khó mà giúp cho được việc, ngay lúc đó cần phải uống ly rượu”.

      “Vậy ai là nạn nhân?”.

      “Con bé tên Bonita Edwards”.

      Nàng sờ tay lên vai tôi.

      “Em chưa hiểu ra vì sao tên cớm lại tìm nhờ vả. Chỉ trừ khi gã nghi có dính dánh vô đó”.

      Regina tính hay hồ nghi muốn tìm hiểu mọi việc, sao lại có người nhờ vả tôi? Còn tôi hay giúp người khác lúc hoạn nạn. Làm sao nàng biết được tôi cứu người bà con nàng ra khỏi tù.

      “Thôi, em biết cả rồi”, tôi . “Gã tưởng còn hay lui tới chỗ bọn sống đường phố. bảo với phục vụ cho Mofass suốt ngày, đâu có rảnh rang như lúc trước”.

      Trước lúc gặp Regina tôi sống chui nhủi thời gian. Chuyện này chưa ai hay biết. Tài sản có cũng ai biết, kể cả chuyện tôi hợp tác với bọn cớm. ai xâm phạm vô đời tư của tôi, hoàn toàn bí mật, tôi tự biết lấy mình. Regina là vợ, là nửa của đời tôi. Tôi cũng có ý định kể cho nàng nghe những việc làm vừa qua cũng như chuyện Mofass là người làm việc dưới quyền của tôi. Tôi có nhiều tiền trong tài khoản ở nhà băng khắp thành phố, nhưng để dành tiêu xài thong thả cả đời.

      Tôi lệ thuộc vào đồng tiền, vì vậy nàng đừng tỏ ra hồ nghi. Tôi có ý định kể cho nàng nghe hết mọi chuyện. Cái ngày mà tôi cho là nàng phải chấp nhận tất cả, chấp nhận chính tôi là ai rồi cũng đến.

      “Gã biết hay lui tới khu phố mà xác con bé nằm cách đó mười hai dãy phố”.

      có giúp được gì ?”.

      Con bé Edna thò tay vô túi, nó nước dãi ướt cả áo.

      “Làm sao giúp được. có biết gì đâu, hứa là để xem chuyện này nghe lạ quá”.

      Regina nhìn tôi chẳng khác nào chủ tiệm cầm đồ săm soi chiếc nhẫn hột xoàn. Tôi thọt lét cho con bé Edna cười rồi nhìn qua Regina. Nàng lắc đầu chăm chú nhìn vô tôi. Edna trông vậy mà cũng nặng ký. Tôi đặt nó nằm đùi rồi ngã người ra sau.

      Regina đặt bàn tay lạnh ngắt lên người tôi, hơi lạnh thấm qua từng đốt ngón tay. Tôi nghĩ tới mấy con bé vừa bị giết chết.

      Edna thiu thiu ngủ, Regina đặt nó vô trong cũi. Tôi bước theo nàng vào trong buồng ngủ, căn phòng vừa đủ kê chiếc giường.

      Nàng thay đồ ngủ nhưng chưa kịp mặc xong tôi bước tới vòng tay qua ôm nàng. Quần của tôi tụt xuống dưới mắt cá. Tôi dìu nàng vô giường, nằm đè lên người tôi. Nàng vùng vẫy yếu ớt, tôi ghì nàng chặt và khều vào những chỗ nàng thích. Nàng nằm im để mặc tôi vuốt ve và nàng thèm hôn lại. Tôi xoay người qua đè nàng xuống, hai tay giữ chặt đầu nàng, để lọt hai chân vô giữa, áp sát môi kề môi. Nàng cũng thèm hé miệng, mắt cứ nhắm nghiền. Tôi rà lưỡi vô tới trong hàm răng rà vô sâu hơn nữa.

      Regina nín lặng để tôi ghì chặt người vô. Nàng úp mặt xuống dưới cổ tôi. Tôi cởi hết quần áo ra. Regina táo bạo như cách của tôi tuy nàng chịu đáp ứng tất cả ham muốn nồng nàn của tôi lúc này. Nàng nằm đó phản ứng, chờ đón.

      Tôi cảm thấy dục tình dâng trào hơn bao giờ hết, hơi men còn sôi sục trong dòng máu.

      “Thôi, Easy!” nàng kêu lên, tôi quen quá rồi, nàng muốn thúc giục.

      Nàng vặn vẹo quằn quại, kẹp chặt hai chân ấn sát vô trong. Tôi nhào tới hăng hơn, nàng với tay níu lấy chiếc bàn ngủ kê đầu giường, giật giật mạnh đến đổ nhào xuống sàn. Đèn vụt tắt, bên trong phòng tối om.

      “Ôi, lạy Chúa, thôi đừng nữa!”, nàng rên la, lên tới tột đỉnh, nàng la to hơn nữa vặn vẹo, thúc vô người làm tôi đau điếng.

      Lúc buông ra nàng nhích qua bên, đứng ngay dậy. Lúc đèn vừa bật sáng tôi nhìn thấy hai mắt nàng trừng trừng. Mồ hôi khuôn mặt nhễ nhại thấm ướt xuống tới đám lông rậm phía bên dưới. Nàng nhìn tôi với vẻ cảm xúc kỳ lạ, tôi thể gọi tên nó là gì.

      em”, tôi .

      xong tôi ngủ vùi giấc kịp nghe nàng đáp lại.



      • •

      Tôi mơ thấy giờ này xế trưa. Ánh nắng vàng chói chang chỉ có ở miền nam California. Bonita Edwards ngồi dựa gốc cây, hai chân duỗi ra trước mặt, còn hai tay để ngửa hai bên hông. Những chú chim xúm xít quanh chỗ nàng rỉa mồi. Gió hiu hiu, trời se lạnh.

      “Ai gây ra chuyện này vậy?”, tôi cất tiếng hỏi xác chết.

      Nàng quay lại. Dấu lằn đạn xuyên thủng lỗ giữa đỉnh đầu.

      “Sao?” Nàng rụt rè hỏi lại.

      “Ai giết em vậy?”.

      Chợt nàng khóc thét. Tiếng khóc nghe đến lạ lùng, phải tiếng khóc của người bình thường.

      Regina chống hai tay vào thân cây. Chiếc váy của nàng tốc lên quá mông đít. gã đàn ông trần trụi đứng áp sát vô nàng từ đằng sau. Đầu nàng lắc qua lắc lại, lên tới cực niềm hoan lạc, nàng tru tréo nghe đến rợn người, như tiếng kêu la của con bé Bonita Edwards hôm nào.

      Tôi căm ghét cả hai, nỗi căm hận thấm vào trong nội tạng như hơi thở hít sâu. Tôi nắm vạt áo nhấc bổng nàng lên rồi rủ như cái xác hồn nhưng mồm còn la hét.

      Tiếng kêu la nghe đến lạ lùng, như tiếng rống của lũ mèo, tiếng rên rỉ bên trong đường ống nước và như tiếng khóc trẻ thơ.

      Tôi mở choàng mắt ra, cảm giác ớn lạnh lan tỏa khắp người có lẽ do tôi tung hết chăn? Tôi nghe tiếng con bé Edna khóc vang lên từng chập. Tôi ngồi dậy, bước loạng choạng ra cửa, quay lại tôi thấy Regina nằm mở mắt trao tráo, nhìn lên trần.

      Tôi thấy khiếp sợ vì nàng. Tôi quên hết ngay mọi chuyện vừa trải qua như cơn mê sảng.

      Mọi chuyện trở lại bình thường. Tôi nghĩ trong đầu, tên sát thủ rồi phải sa lưới. Cơn ác mộng trong tâm trí của tôi rồi cũng qua.




      Walter Mosley


      BƯỚM TRẮNG



      Chương 6




      Tôi xuống bếp pha sữa cho con bé Edna. Tôi lấy chiếc tả trong túi xách mà Jesus mang từ nhà Lu Ellen Stone về chuẩn bị thay cho nó.

      Con bé Edna lại khóc. Tôi đặt nó nằm trong chiếc cũi ở phòng khách rồi. Tôi để đèn mở dọa nó im lặng được lúc. Tôi nghiêng người hôn lên hai bên má nó, con bé cười khúc khích. Tôi bé nó trở xuống, pha chậu nước ấm rồi tắm và thay tả cho nó.

      Nó lại khóc nhưng gay gắt lắm, chắc là nó còn khó chịu trong người. Tôi phải ở lại với nó. Tôi lấy khăn lau mình và chuyện vu vơ bên tai nó. Lâu lâu tôi cúi xuống hôn nó. Mình mẩy khô ráo nó khóc nữa. Chai sữa để sẵn nó chộp ngay bú hơi ngon lành, tôi với tay véo vô mũi nó cái.

      Tôi quay nhìn ra cửa, Regina đứng đó nãy giờ nàng đưa mắt nhìn tôi.

      thương con bé chứ, cưng?”, nàng hỏi.

      Thà tôi được nghe nàng thốt ra cái tiếng xưng hô đó còn hơn là tôi ân ái với kẻ khác. Chẳng khác nào nàng mở cửa mới tôi bước vào.

      Tôi cười với nàng, mắt nàng chớp chớp như là ánh đèn vụt tắt, như cánh cửa vừa khép lại, mà tôi chưa kịp nghĩ ra đó là ngôi nhà của mình.

      “Này cưng!”, tôi gọi.

      Edna vùng vẫy trong tay tôi, nó nhìn theo mẹ và xòe tay ra đòi mẹ ẵm.

      “Em kẹt tiền”, Regina .

      “Em cần bao nhiêu?”.

      “Sáu trăm đô”.

      “Được thôi”, tôi gật đầu rồi ngồi xuống.

      “Là thế nào?”.

      Tôi ngước nhìn nàng, chưa hiểu ra sao.

      “Em muốn hỏi nghĩa là thế nào, Easy?”.

      “Em muốn biết kiếm đâu ra sáu trăm đô phải ?”.

      Nàng lắc đầu,mái tóc đong đưa hai bên rồi nằm ngay lại bên trái.

      đâu. Em cần sáu trăm đô. Em đòi hỏi gì hơn, muốn hỏi vì sao em cần món tiền đó và em còn được bao nhiêu phải ?”

      Tôi nhìn qua khung cửa hẹp, ngoài trời đêm tối chuyển dần qua màu trắng nhợt nhạt. Cả bầu trời như rộng mở. Tôi muốn ra ngoài kia xem sao.

      “OK, được thôi. Em cần chi cho việc gì?”.

      “Em cần may quần áo cho em, cho con bé, trả tiền xe và lo bà dì ốm ở Colette, phải nằm viện”.

      “Bà đau sao?”.

      “Bị sỏi thận, bác sĩ chẩn đoán vậy”.

      “Em còn bao nhiêu?”. Tôi sợ mình phải đưa lưng ra gánh chịu hết.

      đâu, Easy. Em muốn biết lấy đâu ra sáu trăm đô”, nàng búng tay, “chỉ có vậy thôi”.

      phải là còn bao nhiêu trong túi đâu cưng. Tiền đó là tiền của em”. Tôi : “ ăn thua gì với cả”.

      cần phải hỏi, Easy Rawlins. Em làm y tá tại bệnh viện Temple Hospital. Em phải làm từ tám giờ sáng cho tới năm giờ rưỡi chiều. Vậy là biết nguồn tiền của em từ đâu ra chứ gì”.

      “Em cũng biết phục vụ cho Mofass, tuy có giờ giấc như bên đó, nhưng ngày nào cũng làm hai buổi”, tôi lại.

      Nàng búng tay cái. Nếu tôi mà dối chắc là nàng giận sôi gan. “ ai bỏ chỗ làm kiếm ra tiền vậy đâu. Em cho là điên sao?”.

      Tôi và nàng cũng từ hai bàn tay trắng mà làm nên. Regina là con dâu của gia đình mười bốn em ở Arkansas. Mẹ nàng sinh đứa em út mất. Cha nàng lấy rượu giải sầu hóa ra nghiện nặng, để mặc con cái cho Regina lo nuôi dưỡng. Nàng lao động cật lực cho cửa hiệu bách hóa. Tôi chỉ biết có vậy, nhưng tôi nghĩ là nàng vất vả từ thuở đó.

      Có lần nàng kể, phải lo kiếm tiền nuôi bao nhiêu miệng ăn mà nàng lấy làm tự hào vì những việc đó.

      phải là tên tội phạm. Em phải nhớ lấy. Em cần tiền lo được, em cần ngay ?”, tôi .

      Edna vùng vẫy trong tay mẹ. Nó quăng chai sữa xuống sàn, rồi cười tinh nghịch.

      Regina vã vô miệng con bé. Với người mẹ khác đó là cách âu yếm còn với nàng đó là hành động răn đe.

      hết cho em biết, Easy?”.

      giấu giếm gì em, em cần tiền lo được. Vì thương hai mẹ con em, làm được mọi chuyện”.

      “Vậy mà cũng chịu ra”.

      Tôi đứng ngay dậy, Regina có vẻ ngờ ngợ.

      biết quê em Arkansas ra sao? cần biết em phải toan tính thế nào? Nghe em bà dì cần tiền hề thắc mắc. Em hãy coi người bình thường. bao giờ có chuyện xô xát với em, có phải vậy ?”.

      Regina chỉ biết ngồi nhìn.

      “Có phải vậy ?”.

      . đụng chạm đến em. phải vậy đâu”.

      “Nghĩa là sao?”.

      đánh đập em. Mà có chăng nữa cũng chẳng sao, vì lúc đó em nhắm bắn vô người rồi bỏ chạy ra ngoài kia. có ý định hành hung hai mẹ con em”.

      Nàng cảm thấy bị trêu tức, đau đớn hơn cả nỗi đau nàng phải chịu.

      đánh đập em nhưng làm chuyện khác, còn đau đớn hơn vậy nữa”.

      “Nghĩa là sao?”.

      Regina nhìn vô hai tay tôi. Tôi nhìn xuống hai bàn tay nắm chặt.

      “Mới đêm qua thôi”, nàng : cho đó là gì?”.

      “Là gì nào?”.

      “Chuyện hiếp em đó. Em đòi hỏi, cứ tự ý làm”.

      “Hiếp à?, tôi bật cười: Có ai mà hiếp vợ mình đây”.

      Nụ cười vụt tắt môi, tôi chợt thấy Regina ứa nước mắt. Edna tròn xoe mắt nhìn mẹ nó, hình như con bé muốn sao mẹ kỳ lạ vậy?.

      “Chưa hết đâu, Easy. Em muốn đặt tên cho con giống tên bà cố của nó là Pontella. Nhưng lại đặt tên Edna. Em thích nó bởi đó tên của con mẹ đàn bà dở hơi, vợ bạn ”.

      Ý nàng muốn nhắc tên Etta Mae.

      Nàng nghĩ đúng.

      muốn biết là”, tôi : “nếu em cần sáu trăm đô, sẵn sàng vậy mà em muốn hỏi lại ?”.

      Regina ngước mặt, khuôn mặt nàng xinh xắn, nàng nhìn chăm chăm. Nghĩ sao nàng gật đầu; mới đó mà nàng vội quên ơn.

      Với tôi điều đó vô nghĩa. Nhìn thấy nàng được sung sướng là tôi có thể làm được tất cả, nhưng lần này cái mà nàng cần tôi phải chịu bó tay.




      Walter Mosley


      BƯỚM TRẮNG



      Chương 7




      Mấy đêm kế tiếp tôi thu mình vô cõi riêng biệt. Tôi tới quán bar uống cho say bí tỉ tới mười giờ đêm về đến nhà. Giờ đó mọi người yên giấc ngủ. Tôi cảm thấy được tự do hít thở, bị ai quấy rầy hỏi han gì cả.

      Cả đời chẳng thấy ai có thể tiếp cận hỏi chuyện đời tư của tôi. có lúc tôi thà nhổ hết hàm răng còn hơn là chịu ngồi cung khai trước mặt tên cớm. Thế mà giờ đây tôi đối mặt với im lặng với thói đa nghi của Regina.

      Đêm ngủ tôi mơ thấy tàu chìm, thang máy bị đứt dây.

      Cứ thế mãi qua đến đêm thứ ba tài nào ngủ được.

      Suốt đêm, tôi nằm nghe từng chuyển động trong nhà, tiếng xe chạy lúc tờ mò sáng hướng ra phố Cental Avemie. Sáu giờ rưỡi sáng Regina thức dậy, lát sau có tiếng Edna khóc, hồi nó lại cười.

      Đến bảy giờ bà giữ trẻ Gabby Lee mới tới, có bà con với Regina. Giọng ồn ào vậy mà con bé Edna rất thích, tôi phải ngồi ngay dậy.

      “Ối dà dà!” bà cứ la oang oang. “ối dà, ối dà dà!”.

      Con bé Edna lại càng thích hơn.

      Bảy giờ mười lăm có ai xô cửa cái rầm. Regina bước ra ngoài, chỗ xe Studebaker đậu. Tôi nghe tiếng đề máy nổ rồi nhấn ga lao tới trước.

      Bà Gabby Lee dắt con bé Edna vào buồng tắm. Bà cho rằng trẻ con nên thay đồ trong buồng tắm. Nhưng tôi lại nghĩ bà tập cho nó thói quen sáng sớm vô nhà cầu.

      Chờ bà bước ra tôi mới lên tiếng: “Chào bà”.

      Bà Gabby Lee thân hình cao lớn. Tuy thân hình bà to như cái thùng tô nô nhưng vẫn còn dịu dàng hơn các bà da trắng khác. Tóc bà màu đỏ nâu nhìn là biết ngay dân Negro chính cống. Bà chỉ thích vui cười với mấy bà phụ nữ và bọn con nít mà thôi.

      “Bữa nay ông ở lại?”, bà hỏi, hình như bà biết tôi là người trả lương hàng tháng cho bà.

      “Nhà tôi đây mà, bà biết sao?”.

      “Honeybell, bà đặt tên cho Regina cái biệt danh lạ tai. Dặn tôi lo lau nhà. Ông ở đây vướng víu”.

      “Nhà tôi đây mà, bà gì lạ vậy?”.

      Bà Gabby Lee lầm bầm trong miệng.

      Tôi dạo vòng rồi vô buồng tắm xả hơi.

      Có chiếc tả lót bẩn, còn sót lại trong chậu nước nóng.

      Ra tới cửa thấy có tờ báo quấn tròn lại buộc vòng sợi dây thun xanh, tôi cúi xuống nhặt lên rồi pha bình cà phê, cái bình mà tôi mua được ba ngày sau khi bị cho thôi việc vào năm 1945.

      Thằng nhóc Jesus chạy tới hôn tôi cái. Nó đeo chiếc túi đựng đầy sách vở, mang giày thể thao mặc quần jean và áo sơ mi ngắn tay.

      Sáng nay con dễ thương lắm, ráng học giỏi nghen con!, tôi .

      Nó gật đầu lia lịa, miệng cười tươi như ứng viên xin việc. Nó chạy vụt ra cửa rồi dông thẳng ra đường phố.

      Thằng bé làm sao đạt danh hiệu học sinh xuất sắc được. Lên lớp năm, nó bị chuyển qua lớp học đặc biệt dành cho trẻ yếu kém. Bọn học trò chung lớp với nó, đứa chơi bời lêu lỏng, đứa học chậm. giáo Keesh Jones dạy riêng cho Jesus cách đọc sách. Nó lên giường rất khuya nhưng vẫn còn ngồi học.

      Tôi vừa rót cà phê, sửa soạn bữa ăn vừa lo đối phó với Regina. Có ai ngờ được tôi xó xỉnh nếu chẳng may được nêu tên trang báo Los Angeles Exmaniner.

      VỤ GIẾT NGƯỜI.

      NẠN NHÂN NỮ THỨ TƯ.

      SÁT THỦ STALKS SOUTHLAND.

      Lần cuối người ta còn nhìn thấy, Robin Garnett quanh chỗ hiệu thuốc Thrifty gần quán bar Avalon. Nàng đứng chuyện với gã lạ mặt, mặc áo bờludông, cổ áo kéo ngược lên, đội mũ rộng vành hiệu Steson. Bài báo còn nêu vì sao xác chết được tìm thấy nằm trong ngôi nhà tại khu đất trống cách đó bốn dãy nhà. Nàng bị hành hạ đến ngất xỉu rồi có thể bị cưỡng hiếp. Mặt mũi của nàng còn nhận dạng được. Dù bài báo nhắc đến chuyện vì sao lại được đưa lên trang nhất nhưng ai cũng hiểu vì trước đó ba vụ là người da đen còn Robin Garnett là người da trắng.

      Tôi biết Robin là sinh viên trường UCLA, còn ở chung với cha mẹ. Nàng từng học trung học LA. Báo nêu lý do vì sao nàng quanh quẩn ở khu đó.

      Chín giờ bà Gabby Lee mới lo cho bé Edna xong. Tôi dang tay ra nó mừng rơn reo lên tiếng, rồi chạy đến chỗ tôi nhưng bà Gabby Lee níu lại.

      “Cứ để cho con bé bước tới”, tôi .

      Tôi ôm con bé lại, nó lấy tay khều vào mũi tôi. Tôi đùa chơi với nó hồi.

      “Tôi phải thôi”, ngồi lại lát Gabby Lee .

      “Bà còn lo rửa nhà kia mà?”.

      “Chỉ còn mỗi mình tôi mới quét dọn, bữa nay trời nắng ráo tôi cho con bé chơi”, bà .

      Tôi giao con bé lại cho bà già chanh chua. Nó chạy tới bà Gabby vui lên ngay. Con bé xinh xắn, nụ cười nó có thể tạc thành tượng.

      Tôi vừa bước ra, chuông điện thoại reo. Tôi chạy vào người gọi cúp máy. Tôi gác điện thoại, ra ngoài.

      Ngồi bên cửa sổ tôi lôi mấy tác phẩm Platon ra đọc “Phaedo”. Mắt tôi hoa lên khi thấy gã nằm chết chiếc ghế ngoài kia. Có phải đó là người da trắng; người tự cho mình là đồng loại. Tôi nghĩ trong đầu nếu chẳng may lìa đời bởi tôi quê hương hết cả mọi thứ. phải cái chết của chiến sĩ hùng giữa trận tiến mà là cái chết của tên tội phạm.

      Lúc mười giờ bốn mươi bảy phút chiếc xe đồn đến đậu ngay trước nhà tôi. Bốn người bước xuống, ba tên trang phục dân làm ăn, mỗi tên vẻ. Người thứ tư là Quinten Naylor. Cả bốn đứng lại nhìn quanh có vẻ ngần ngại khi sâu vô khu phố Watts như lúc này. Nhìn họ tôi biết ngay là bọn cớm.

      Quinten hàng đầu đến ngay trước cửa nhà tôi. Cà bọn đều cao to lực lưỡng. Quinten nổi bật hơn mấy gã kia. Nhớ lại tôi cộng tác với mấy tay sếp đều là da trắng cao lớn to béo; họ tuyệt đối trung thành với nhiệm vụ được giao.

      Tôi đứng ở cửa phía sau tấm bình phon, bọn chúng bước tới bậc thềm.

      “Chào ông, Easy, tôi định cho gọi ông trước. Hôm nay tôi cho người đến bàn chuyện với ông”. Naylor vừa lên tiếng, gã tươi cười như mọi khi.

      “Tôi còn bận việc riêng, khoảng bốn lăm phút”, tôi như đinh đóng cột.

      “Mở cửa ra , Rawlins!”. Gã hai hàm răng nghiến lại. Người vùng địa trung hải mặc bộ đồ hai mảnh sáng bạc. Tôi nhớ gặp ở đâu lần, cả bọn đứng đó hai tay nắm chặt lại nhắm vô tôi.

      “Quý vị đến nhà tôi phải trình giấy tờ chứ?”, tôi hỏi với giọng xẳng.

      “Đại úy Violette đây, Easy”, Quinten . “Ngài quận trưởng cảnh sát”.

      Tôi giả vờ ngạc nhiên, “có phải cái chàng đẹp Pep Boys nữa đấy?”.

      Violette đứng cao ngang tôi, cỡ mét tám. Tên đứng sau Naylor, mặc bộ đồ xanh, gã thấp hơn, mặt mũi đần độn, nước da bóng lưỡng úc núc, tai vểnh lên. Tóc tai đen xì,lông mày rậm tịt. Gã xô Naylor qua bên bước tới chỗ cửa, thô lỗ, cọc cằn.

      “Chào ông Rawlins. Tôi là Horace Voss, nhân viên giao tiếp văn phòng Thị Trưởng với bên Sở Cảnh sát.

      nghĩ được cách tống khứ bọn này tôi đành kéo tấm bình phong qua bên, đưa tay ra bắt tay ông Voss.

      “Ồ, mời mấy ông vô nhà, nhìn coi tôi chưa kịp mặc quần áo, tôi còn phải lo công chuyện lát”.

      Năm tên đứng chật cả phòng khách, bọn chúng tưởng đây là toilet. Tôi tìm cách chỉ chỗ ngồi cho bọn chúng, còn tôi đứng dựa vô tủ TV.

      Tay này tôi chưa hề biết mặt, đứng cao hơn cả đám. Gã mặc bộ đồ hàng hiệu Sears. Ba mươi năm trước đây ông chủ tôi sắm được bộ y như vậy, hồi còn ở Louisiana.

      Gã người dong dỏng cao hơi gầy, ngón tay dài, mắt xanh thẳm. Đầu hói để trần, hai bên tai có chòm lông đen lưa thưa.

      Gã ngồi xếp tréo chân, nhếch mép cười. làm tôi liên tưởng tời hình nộm bằng sứ hay bán ở phố người Tàu Chinatown.

      “Mời quý vị dùng thức uống?”, tôi .

      “Cám ơn!, Violette đỡ lời thay cho cả đám: “Tôi thấy ông Voss đây phải cần uống chút gì mới được”.

      “Chúng tôi đến đây…” Quinten bỗng Violette cắt ngang.

      “Chúng tôi đến đây truy tìm thủ phạm giết mấy con bé”. Violette mà môi bám vô hàm răng. Chúng tôi muốn nhìn thấy tên cuồng sát nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật”.

      “Xin lỗi quý vị, mời quý vị dùng bia rồi bàn chuyện tiếp”, tôi .

      Tôi chạy xuống bếp. Tôi làm nghề tự do lo gì đến chuyện mấy tay này đuổi việc, cũng chẳng phải lo sợ bọn chúng đánh đập, bọn chúng chỉ làm bộ vênh váo ta đây. Lẽ tất nhiên bọn chúng có thể thuê mướn mấy tay xã hội đen giải quyết. Thôi tôi cũng phải tỏ ra biết điều chút. Nhưng nghĩ cảnh tượng bọn chúng xông vô nhà tôi muốn lộn ruột.

      Tôi rót đầy bình bia lớn mang trở lên phòng, nhìn theo lớp bọt mặt, ráng mà nhịn thèm dám thè lưỡi miếm môi.

      “Ông bày cái trò gì lạ vậy, Rawlins?” Violette la lên tiếng.

      “Ồ, tôi ở nhà, phải ? Tôi đâu có mời quý vị đến đây. Các ông tự tiện kéo nhau vô đây ngồi chật ních, chuyện y như thể là thủ sẵn cây dùi cui trong túi”. Tôi thấy trong người nóng ran nên tiếp: “Rồi mấy ông la toán lên vụ giết người. Tôi nhớ còn thêm ba vụ nữa, mấy ông có thèm ngó ngàng gì tới đâu! Bọn đó là người da đen, còn con bé này là da trắng. Chuyện này nếu được chiếu lên TV tất cả đàn ông, đàn bà da đen khắp nước Mỹ đều đồng lòng đứng dậy vỗ tay hoan hô tôi?”.

      Violette đứng dậy tiếng khen, mặt đỏ bừng. Ngay lúc đó tôi chợt nhớ ra gã. từng là tay thám tử tham gia vụ bắt Alvin Lewig tại nhà riêng ở phố Satter Place. Alvin can tội hành hung con bé trong xóm gần quán bar. Lúc đó Violette đáng ra phải gọi điện báo cho cảnh sát. Nạn nhân Lola Jones tố cáo, Violette tự quyết định ghép tội. Tôi nhớ lại lúc đó mặt gã đỏ bừng tay giơ dùi cui đánh vô người Alvin. Chứng kiến việc diễn ra trước mắt, tôi cảm thấy là khiếp nhược. Trong khi đó ba tên cớm da trắng đứng quanh nhìn, tay ghì lên báng súng vẻ mặt hân hoan. thể cho đó là niềm hân hoan của những kẻ ra tay đàn áp người yếu thế. Bọn chúng phô trương sức mạnh theo cách riêng, cả đến phát xít Đức cũng thể hơn được.

      “Bình tĩnh nào, Anthony”, quan thanh tra mật thám Bergman ra lệnh. Xin lỗi ông thông cảm cho, ông Rawlins! Chúng tôi đột ngột đến làm phiền ông, vì đây là nhiệm vụ khẩn cấp tìm cho ra thủ phạm vụ giết người hàng loạt. Chúng tôi chưa hay biết về các vụ kia, nhưng chúng tôi bắt tay vô ngay. Dù ông có nghĩ như thế nào, đây là nhiệm vụ chúng tôi phải thi hành”.

      “Nhiệm vụ của cảnh sát là vậy sao. Tôi là người dân chỉ biết lo kiếm ăn”.

      Ngài Bergman có lý do gì phải tỏ thái độ, ông gật đầu cười: “Đúng thế. Nhiệm vụ của Anthony là truy tìm thủ phạm. Dĩ nhiên gã còn có thể nhờ vả người ngoài cuộc, hẳn ông phải biết chứ, ông Rawlins?”.

      “Tôi làm sao giúp được, tôi phải là cảnh sát”.

      “Vậy mà được đó. Ông biết mặt mọi người trong xóm cả và ông còn biết những nơi mà cảnh sát thể xâm nhập vô được. Ông có thể tiếp cận với những phần tử rất ngại phải đối mặt với pháp luật. Chúng tôi rất cần ông giúp tay, ông Rawlins”. Gã dang rộng hai tay, tôi phớt lờ .

      “Tôi còn công việc dở dang phải giải quyết, tôi thể giúp gì được lúc này”.

      “Được mà”, Violette như mắc nghẹn.

      Nghĩ lại tôi thấy mình phán đoán sai lầm bọn này. Nếu cảnh sát trưởng Violette để cho tôi yên tôi tự lo liệu mình.

      “Chúng tôi có danh sách những nghi can trong vụ này, Easy”, Quinten .

      “Tôi để ý làm gì? Các ông cứ bắt bọn chúng bỏ tù ”, tôi đáp lại.

      Gã chỉ vô danh sách những tên tôi biết mặt.

      Tôi hỏi lại: “Nếu biết bọn chúng các ông còn nhờ vả tôi làm gì”.

      “Chúng tôi điều tra thêm tên Raymond Alexander”, gã .

      Mọi cặp mắt đổ dồn về phía tôi.

      “Ông đùa chứ?, Raymond Alexander là tên thường gọi của Mouse. tay sát thủ cuồng trí và là bạn chí cốt với tôi.

      đâu, Easy”. Naylor nghiến răng ken két. Gã cũng bối rối như tôi. “Alexander hay lui tới các quán bar có mấy em dân Negro, còn thích săn đuổi bọn da trắng”.

      với lại khoảng ba chục ngàn gã da đen tuổi từ tám mươi đổ lui”.

      “Ông có cho là kế hoạch của Sở cảnh sát có chỗ thiếu sót, ông Rawlins?”, Horace Voss hỏi.

      “Danh sách ông nắm mà, Mouse giết ai hết”.

      “Vậy ai?”, Voss cười khô khan giống kiểu cười của những người văn minh.

      “Ông tưởng tôi biết hết à?”.

      “Tôi cho là vậy, nếu ông khó mà sống chung với bọn Negroes”, Violette .

      Tay cớm này có tâm hồn thi sĩ đây. “Vậy cũng đáng sợ”.

      “Violette nhìn tôi.

      “Làm gì có chuyện đó, ông Rawlins. Chả có ma nào hăm dọa ông. Chúng tôi đến đây cùng chung nhiệm vụ tìm ra thủ phạm giết mấy con bé, buộc phải ra hầu tòa. Nhiệm vụ chúng tôi chỉ có vậy”, Bergman .

      Quinten đứng nhìn ra ngoài cửa sổ, gã biết giờ này tôi phải lo công việc. Ông Cò Violette còn nhiều nữa nếu tôi chưa rời khỏi nhà. Còn Quinten nổi giận bởi tôi khước từ lời đề nghị trong khi nạn nhân trong vụ này đều là dân da đen. Đến khi nạn nhân là em da trắng gã lại ép buộc tôi phải hợp tác. Tôi sống trong Nhà nước phân biệt chủng tộc.

      “Bỏ qua mọi chuyện Raymond Alexander để lúc khác. can tội giết người. Nếu ta bắt làm mất lòng dân”.

      “Nếu là thủ phạm, Rawlins, phải ngồi ghế điện như những tên khác”, Violette lầm bầm trong miệng.

      phải tôi bênh vực cho riêng ai, các ông hiểu giùm cho, tôi cần có thời gian suy nghĩ, tôi tham gia vào mấy vụ này trong vòng vài hôm nữa”, tôi .

      Bergman đứng ngay dậy, người gã cao khều. “Đến lượt tôi phát biểu. Tôi tin chắc bên Tòa thị chính với Sở cảnh sát sát cánh bên ông, ông Rawlins”.

      Tất cả đồng loạt đứng dậy.

      Violette thèm nhìn mặt tôi, gã bước ra ngoài cửa, Naylor lặng lẽ nhìn theo còn Bergman nhếch mép cười, thân mật chìa tay ra cho tôi bắt.

      “Ông cũng đến đây sao, ông Bergman?”, tôi hỏi.

      “Công việc thường ngày mà”, gã , môi dưới trễ ra cả tấc vừa mỉa mai vừa khiêu khích.

      Horace Voss giơ cả hai tay ra bắt.

      “Cần gì gọi tôi là số bảy – bảy, tôi còn hợp tác đến khi nào điều tra xong vụ này”, gã .

      Bọn họ kéo nhau ra về.

      Kể từ ngày lấy vợ, tôi bước ra khỏi nhà. Tôi muốn chôn vùi quãng đời đầy gian lao, mạo hiểm. , tìm cho ra bọn thủ phạm chẳng khác nào trở về từ cõi chết.




      Walter Mosley


      BƯỚM TRẮNG



      Chương 8




      Tôi làm món xúc xích chiên tỏi, hâm nóng nồi súp đậu, nấu nồi cơm chuẩn bị bữa ăn trưa. Ăn xong tôi ra ngoài vườn làm cỏ. ra cần phải làm lúc này, tôi muốn quên việc mới, làm vườn chốc lát cho tinh thần được thư giãn.

      Tôi cũng thể nhớ lại Bonita Edwards mà quên được hình ảnh nàng khóc lóc. Cái chết đau thương của con bé gợi cho Regina thêm căm tức.

      Tôi định bàn tình với Regina khi tìm hiểu kỹ công việc bên Sở cảnh sát đề nghị.

      Bỗng tôi tự hỏi vì sao bọn da trắng đổ xô vào nhà tôi cách khác thường để bắt tôi ?

      Trước đây, tôi từng là công chức ở tòa thị chính, lúc đó công việc thường được mời ra ngoài phố. Tôi đến trước, ngồi chỗ ở ghế đá trong khi họ ăn mặc chải chuốt xong mới ra tới. Có khi tôi được mời tới bót cảnh sát hăm họa đủ thứ rồi mới bàn đến công việc. Nhưng chưa bao giờ họ kéo nhau cả đám tới nhà.

      Tôi mong gặp được Quinten Naylor hay là bạn đồng nghiệp da trắng, nào ngờ tôi được gặp gỡ những nhân vật quan trọng, còn hơn cả con bé da trắng bị giết chết. Mà sao lại là nạn nhân nữ nếu phải là những bà mẹ ngây ngô bị chồng cưỡng hiếp ngay giường, luật pháp đâu có làm rùm beng cả lên.

      Ăn xong bụng tôi vẫn còn thấy đói. Nốc luôn hơi ba ly rượu bourbon, tôi mới thấy êm bụng. Có rượu vô người ta quên cái nóng nực.



      • •

      Đúng giờ rưỡi trưa tôi bắt đầu . Tôi mặc người bộ quần áo màu xám, ve áo màu đỏ thẳm, mang giày da lật. Tôi lấy làm thích thú vì vừa tậu được chiếc Chryler mới cáu cạnh. Tôi chạy xe rong đường phố như chiếc du thuyền lượn qua những con kênh đào trong nước.

      Ở phố Chín – Ba và Hooper có thư viện, bà Stella Keaton là thủ thư. Tôi quen bà lâu, bà là người da trắng quê ở Wisconsin. Chồng bà chết do đau tim lúc ba mươi bốn tuổi, hai đứa con chết trong vụ hỏa hoạn năm sau đó. năm sau người em là Horton ốm nặng, ba tháng sau thổ huyết chết tay bà. Bà chỉ còn mỗi người thân là ông cả làm việc ở SanDiego, căn cứ hải quân hơn mười năm. Mất việc ông trở về ở Los Angeles. Bà Keaton gặp hoạn nạn, ông cho bà ở chung.

      tại bà Keaton chỉ còn nơi ở là chi nhánh sách ở phố Chín – Ba. Bạn đọc đến đây bà coi như con cháu người thân trong nhà. Nếu bạn là người đọc thường xuyên, bà làm bánh tặng ngày sinh nhật, giữ những cuốn sách bạn thích đọc dưới gầm bàn làm việc của bà.

      Tôi với Stella cùng vần tên, nàng may mắn hơn có được chỗ làm. Cái may của tôi là Stella vừa xinh đẹp lại vừa là người da trắng. Nàng kiếm chỗ làm ưu tiên người da trắng. Là tín đồ cơ đốc giáo, Stella tôn thờ Shakespeare như vị thánh. Với tôi điều đó vô nghĩa; nàng biết gì về những câu chuyện dân gian được truyền bá mấy thế kỷ nay? Có biết gì về thứ ngôn ngữ thường ngày của chúng tôi.

      Tôi thường nghe nàng chỉnh những câu của bọn trẻ “đừng nên “I is”, nàng hay nhắc “Nên là I am”.

      Quả nhiên nàng dạy đúng. Bọn trẻ da đen được nghe giáo da trắng chỉ cho cách đọc đúng vần điệu, bây giờ chúng (bọn trẻ) mới tin là phải từ bỏ thứ ngôn ngữ bấy lâu nay, cả những câu chuyện kể để học theo ngôn ngữ mới văn minh hơn. Trước kia, bọn trẻ có thể nhầm lẫn Waller là Mozart, Remus là Puck còn giờ đây bọn chúng được hòa nhập vô thế giới của những người dân da trắng có ngôn ngữ riêng. Cho dù sách của Dickness và Voltaire có hay cỡ nào bọn trẻ cũng tìm ra mô hình như trong ngôi nhà này – chỗ thư viện. Chuyện này tôi và Stella đem ra bàn cãi từ trước. Nàng nhận ra ngay nhưng khi nghe tôi kể những câu chuyện tục tĩu của bọn đầu đường xó chợ như là câu chuyện của nhà thơ Chaucer nàng nhăn mũi, lắc đầu ngay. Nàng biết tôn trọng người trước. Những người dân da trắng biết điều nhất được chọn để khai hóa bọn dân da màu. Cho dù có tử tế như bà Keaton, đó cũng là mẫu người hoàn toàn xa lạ với quan điểm chúng tôi.

      “Chào ông Ezekiel”, bà Keaton cất tiếng.

      “Stella”.

      “Thằng nhóc Jesus ra sao?”.

      “Nó khỏe, khỏe lắm”.

      “Thứ bảy nào nó cũng tới đây, nó muốn được giúp đỡ hơn là đọc sách, nhưng cũng có tiến bộ. Lâu lâu, tôi tới gần bên thấy nó gắng đọc mình”.

      Bác sĩ chẩn đoán thanh quản nó có vấn đề gì đáng lo, vẫn có khả năng được như là người bình thường.

      “Nó được tốt thôi”, tôi . Vậy là yên chí còn hơn là nhiều.

      Bà cười để lộ cả phần lợi bóng loáng như xà cừ. Bà Keaton người, dẻo dai, mái tóc cũng màu như bà Gabby Lee. Nhưng bà Keaton như trong vỏ chai, còn bà Gabby thừa hưởng từ cuộc xung đột do người da trắng phát động đối với phụ nữ da màu từ mấy thế kỷ trước.

      “Bà còn giữ báo ra hai tháng trước chứ, Stella?”

      “Có đây. Báo Times và Examiner”.

      Bà dẫn tôi vào trong căn phòng phía sau có đặt chiếc bàn rộng rãi, bên trong mùi giấy bảo cũ kệ chất đầy các thứ báo tôi cần đọc.

      Đây là những tờ báo đăng tải nhiều tin tức mà Naylor kể cho tôi nghe trước. Tin tức đăng tải ở trang cuối có chứng cứ nào liên quan đến tội phạm.

      Chưa tìm thấy tung tích hai nạn nhân Willa Scott và Juliette Le Roi ngay sau những ngày xảy ra vụ án. Trước tiên cả hai làm nghề phục vụ quán bar. Nhưng tại Willa thất nghiệp.

      Bonita Edwards còn phục vụ cho quán bar ngay trong đêm xảy ra vụ án. Nàng có uống rượu trước đó và còn chuyện với khách. Nhân chứng kể lại nhìn thấy nàng ra về mình. Vậy chẳng có gì đáng , nàng có thể hẹn hò với mấy chàng có vợ mà cần nghe lời đồn đại về hành vi của và có thể hẹn hò với tên sát thủ mà ai biết mặt.

      Tôi gom góp mấy chuyện đồn đãi tin tức đăng báo, và những chuyện kể về Robin Garnett.

      Chuyện Robin Garnett có gì đáng . Nàng sống chung với cha mẹ ở phố Hauser, tây Los Angeles. Cha nàng là công tố viên tòa án thành phố, mẹ làm nội trợ. Robin hai mươi mốt tuổi học đại học UCLA năm thứ hai. Nàng vừa du lịch chuyến Châu Âu về và còn tiếp tục theo học.

      Nàng rất xinh đẹp (Robin là nạn nhân duy nhất đăng ảnh báo). Tóc nàng đỏ hoe,miệng cười có duyên mặn mà (theo như nhận xét của cha mẹ nàng). Nàng chải tóc ngược ra sau, thẳng nếp. Nàng mặc chiếc áo bờ lu cài nút vạt trước, sót hột. Nhìn tấm ảnh chụp để cha mẹ của nàng lưu trong sổ học bạ, thấy có dấu điềm báo hiệu trước chẳng lành.

      Báo vì sao nàng lại là nạn nhân thứ tư, tiếp theo sau ba vụ kia nạn nhân là con bé da đen. Cho dù muốn bổ sung thêm nạn nhân người da trắng trong chuỗi vụ án giết người nữa, tại sao thủ phạm giết chết ba con bé làng chơi rồi mới tính tới lượt nạn nhân là nữ sinh?

      Tôi bước vội ra ngoài đường phố, đầu óc rối mù.

      “Ông tìm được bài báo đó chưa, Ezekiel?”.

      “Chưa, Ờ, tôi… tôi lắc đầu. Nghe vậy bà nhíu mày lại, ý bà muốn sửa lưng phải cho đúng “Dạ có”…



      • •

      Quán bar John Mc Kenzil hoạt động mấy năm nay. Gã bày thêm tám quầy, cái bếp phục vụ ăn tối và thuê tay bếp trưởng chuyên làm món bít tết xà lách. Trang trí sân khấu chơi nhạc blues và Jazz. Thuê ba em phục vụ quầy, chạy bàn sân khấu.

      John còn quán ba Targets nữa giao Odell lo kinh doanh. John có giấy phép mua bán rượu, nên nhờ tay khác đứng tên. Odell được giao quản lý quán bar. Tính lão dễ chịu, kém hai tuổi đầy lục tuần, lão hơn tôi tới hai mươi hai tuổi.

      Odell ngồi ở quầy phía sau dãy bar nhấm nháp ly bia, tay là tờ Sentinel – nhật báo lớn nhất của dân Negro ở L.A. Ba năm nay, tôi với lão hề chuyện, tôi cảm thấy xót xa phải bỏ mất người bạn tốt. Nếu bạn là tay nghèo rớt mồng tơi ở giữa cái xã hội này bạn phải cọ xát với bao nhiêu hạng người, khó khăn lắm mới kiếm đủ ăn. Và phải va chạm thường xuyên với bọn con nhà nghèo như chính bản thân mình.

      Những lúc tùng quẫn tôi thường đến gặp Odell nhờ vả. Làm sao tôi biết trước chuyện ngài mục sư chết? Làm sao tôi có thể trách lão thù ghét tôi?

      “Kìa Easy”, John cất tiếng chào.

      Nước da ngăm đen đanh lại lạnh lùng.

      “John, cho tớ ly Johnnie Walkie !”.

      rót rượu, tôi hỏi: “Cậu nghe tin mấy con bé phục vụ quán bar bị giết chưa?”.

      “Tớ biết quá chứ, Easy, biết từng đứa ”.

      Chợt tôi liên tưởng đến Bonita Edwards. Tôi hớp hơi, cạn nửa ly rượu.

      “Biết cả à?”.

      John nhìn tôi, gật đầu.

      “Cả con bé Robin Garnett?”.

      “Tớ chả biết con bé nào là Robin, chỉ thấy có tấm hình đăng báo con bé da trắng. Chính là Cyndi Starr thể nào tầm bậy được”. Gã liếc nhìn chiếc ghế trần chỗ tôi ngồi, có thể bữa đó con bé có vô đây. “Ờ, Cyndi – biệt danh Bướm Trắng”.

      “Cái gì?”

      “Tên nó sân khấu, nó hành nghê thoát y vũ, khiếp lắm”.

      “Cậu đặt tên nó là Cyndi Starr à?”.

      “Tên đấy, nghe mọi người gọi nó vậy. Mấy con bé da trắng làm rùm beng cả lên, bọn chúng bàn tán chuyện gì đó rồi con bé mới bị giết”.

      “Cậu chắc chứ, John? Báo đăng tin con bé học cao đẳng ở phố Tây L.A, còn ở chung với cha mẹ”.

      “Tớ có coi báo, nhưng báo chắc gì đúng. Nếu còn học, lẽ nó học cách lột hết quần áo cho bọn đàn ông xem, và nếu còn ở chung với cha mẹ nhà ở xung quanh xóm Hollywood Row kia?”.

      “Cậu biết nó còn ở tại đấy?”.

      “Ơ – hơ, ngay trong xóm Hollywood Row, tớ làm sao biết hết.

      “Vậy hả?”.

      “Còn con bé Juliette Le Roi, tối hôm đó tôi có thấy nó vô quán bar Aretha rồi sau đó bị giết”.

      “Tôi biết chuyện nó đánh nhau với bọn con trai. Con Baxter kể lại, bọn con trai quậy phá dữ quá, gã phải cấp cứu bệnh viện Temple Hospital.

      “Quán bar Aretha, phải ?”.

      John gật đầu.

      Tôi hỏi thêm vài câu gã khai ra hết.



      • •

      Tôi đề máy xe ôtô kêu giật giật và nhấn ga vọt tới ngã ba, tôi bẻ lái cho xe lùi lại nhắm ra hướng đường quốc lộ.

      Vừa ra tới nơi gặp bộ, bà băng ẩu qua đường, tay đẩy xe em bé.

      Tôi đạp thắng gấp đèn sau chớp lên. Nhìn qua phía kia đường nào là cửa hiệu, shop tôi cho xe quay ngoắc lại. Lại gặp phải bà lúc nãy.

      “Bố khỉ! Đồ ôn dịch! Đồ chết đâm! Mẹ mày!” bà lầm bầm trong miệng.

      Chiếc xe sau thắng rít lên. Cứ thế các xe khác nối đuôi nghe két két. xe nào đụng vô xe nào. Bà kia thôi la lối nữa, bà ẵm đứa bé leo lên xe điện bỏ mặc chiếc xe đẩy nằm giữa đường.

      Tim tôi đập loạn xạ, bà dỗ cho đứa bé nín khóc.

      Tôi đề máy nổ, lùi xe chạy vọt tới, nghĩ lại có lúc tôi làm chủ được mình.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Walter Mosley


      BƯỚM TRẮNG



      Chương 9




      Phố Bone Street là chỗ tập trung quán bar, quán rượu trốn thuế ngay giữa khu phố Watts thời nhạc Jazz còn thịnh hành. Địa điểm nằm phía tây phố Central Arenue giáp phía bắc phố 103rd Street; phố Bonne Street ban ngày nhìn

      xơ xác, tiêu điều, chỉ còn vài khu chung cư hai tầng, nhà trọ ọp ẹp. Mọi sinh hoạt đều diễn ra về đêm. Có thể gọi phố Bones là nơi tụ hội của những tay chơi nhạc Blues, uống rượu mạnh càng uống càng tỉnh. Nghe gã nào đó ra phố Bones chơithì biết sắp hòa mình vô dòng nhạc và quán bar với mấy em ngoài đó.

      Còn cánh đàn bà, những ả ngoài bốn mươi có khi xấp xỉ ngũ tuần trông còn xinh đẹp ra hồn, già trẻ đủ dỡ, thích diện thời trang xa tanh, siu, áo lông chồn. Họ tới quán theo lối sau cửa và có tay chơi nào dám chạm vô đường kẻ nhăn môi. số tơi đầy từng đêm để nghe Coltrane, Monk, Holiday chơi nhạc, số còn lại ngồi vô bàn cụng ly với cánh đàn ông.

      thời ăn chơi trác táng qua! Tối hôm đó còn tìm đâu ra cái vẻ hào nhoáng chỉ còn thấy trơ lại bộ khung sắt hoen rỉ. Hai bên lề đường nền gạch loang lỗ, cỏ mọc trồi lên giữa đường kẻ rảnh. Lác đác còn vài quán bar vắng hoe nghe tiếng nhạc. Những nghệ sĩ nhạc Jazz bỏ tìm đất sống, số qua Paris và New York. Dòng nhạc Blues vẫn còn đâu đây, vẫn sống mãi trong lòng chúng tôi, nó còn sống mãi.

      Mấy ban nhạc Sonny Terry, Brownie Mc Gee, Lighting Hopkins, Soupsspoon Wise cùng với hàng trăm vũ công nhập vô khách sạn, quán bar bình dân còn trụ lại ở phố Bone. Thời đó nghệ sĩ nhạc Jazz làm bằng xe Cadillac sang trọng. Những tay chơi nhạc Blues xe môtô Greyhound hoặc nhờ xe.

      Cánh đàn bà vẫn còn lui tới, chưng diện quần áo sang trọng như ngày xưa. Mắt nhìn lừ đừ còn vẻ tinh . Những hứa hẹn sau ngày chấm dứt chiến tranh theo dòng thời gian thế hệ mới trưởng thành tự hỏi mình “ta về đâu?”.

      Thời kỳ nhạc Rock and Roll làm bá chủ các phương tiện truyền thông và trong các sàn nhảy. Phớ Bone Street bị lãng quên chỉ còn những tay chơi lạc lõng tìm lại chút hương của thời oanh liệt.

      Quán bar Aretha nẳm ở giữa xóm nhà hướng ra dãy nhà 1600 phố Bone. Bảng hiệu thay đổi hằng năm, dời tới nhiều địa điểm dù sao quán bar này có môn bài hẳn hoi. Mấy em phục vụ mặc đồ bó sát người, bọn cớm buộc quán Charlen Mars đóng cửa thời gian. Charlene làm chủ quán Aretha cái tên thường được biết đến thời đó. Quán thay đổi tên hàng loạt Del – Ma rồi The Nines, Swing, Juanita. chung là bình mới rượu cũ. Mấy em phục vụ mang nhiều tên, nhiều vẻ khác nhau, cách phục vụ thay đổi.

      Những năm đó mấy em mặc váy đen cực ngắn khoác bên ngoài bộ áo tắm mảnh, mang vớ lưới đen. Căn phòng chật hẹp chỉ được chiều dài, và trần cao. Sân khấu khuất đằng xa. Bên phía trái căn phòng dựng quầy đóng bằng cây để Westley rót rượu.

      Lúc khởi nghiệp Westley và Charlene là đôi tình nhân. Nàng gầy nhom, còn gã thích ăn mặc đẹp. Cả hai thích nghe nhạc Jazz cùng với John bên quán bar Target hợp lại là trong những tay chơi kèn và ca sỹ nổi tiếng. Quán hoạt động nhờ bán được rượu, khách đông. Charlene tậu căn hộ hẹp ở thành phố Compton, để chăm sóc đứa em chậm lớn. Còn Westley người cao lớn bàn tay rắn chắc, ngủ lại quán.

      Tròng trắng hai bên mắt của Westley ngã màu vàng. Người hơi khom xuống. Hai cánh tay gân guốc cứng như sắt. Gã nhìn về phía tôi gật đầu ra hiệu chỗ chiếc bàn còn trống chỗ, tôi bước tới quầy bar.

      “Ồ, Wess!”.

      “Easy!”.

      “Johnnke Walker”, tôi .

      quay vô lấy rượu.

      Bên trong tối om. Chiếc máy hát vừa phát ra giai điệu dịu dàng vui nhộn bài ca “Lady Blue”. cần lời giới thiệu, bà thân hình béo tròn, trạc tuổi năm mươi bước ra sân khấu. Bà ăn mặc hở hang và trình diễn màn múa khiêu gợi. Trước ngực và đùi trang điểm thêm cọng lông vũ màu vàng. Ả vừa vừa ve vẫy.

      Quanh quầy bar có đến tám chiếc bàn, vài chiếc bày trước sân khấu. Nhìn lác đác, khách da đen nam và nữ. Khói thuốn gờn gợn thoát lên từ mấy chiếc gạt tàn bằng nhôm. em phục vụ chạy lăng xăng quanh mấy bàn chào khách lặp lặp lại câu: “Mấy uống thêm nữa ”. Nàng chào từ bàn này qua bàn kia, để nghe tiếng “” khô khốc.

      Giờ này hãy còn sớm, tiền bo chưa bao nhiêu. Số khách đàn ông đến trễ thường bo nhiều nhất là lúc thấm rượu.

      Charlene ngồi sát bàn sân khấu, nhấp mội ly đá chanh. Nàng trách mấy em phục vụ kém, biết chiều khách. Tôi biết mấy em phục vụ bị đuổi là do khách hàng chê “ chăm sóc”.

      Tôi cầm ly rượu tới chỗ sân khấu. Ngồi gần bên em thoát y vũ, mặt mũi trát phấn như đắp mặt nạ.

      Easy Rawlins!”. Charlene la lên tiếng.

      Tôi chìa tay ra bắt rồi hôn lên bên má ướt át của nàng.

      “Charlene”.

      Nghệ sĩ thoát y biểu diễn đoạn bước xuống sân khấu và giựt cọng lông vũ vô phía sau ót chỗ tôi.

      “Ngồi đấy, bạn mình”. Charlene kéo ghế bên bàn kia xích lại, bàn chỉ có lão già ngồi hai tay ôm đầu gục bàn.

      “Quán coi bộ vắng hả?”.

      Nàng chìa bàn tay sơn đỏ chói khều tôi, “còn sớm mà,Easy! Fern lo chuẩn bị sân khấu tối nay có mấy em biểu diễn!”.

      Tôi nhếch mép cười, uống cạn ly. Tôi châm điếu thuốc Camel rít hơi dài gọi thêm ly nữa.

      Tôi chuẩn bị trước bởi tôi phải tên cớm. có sổ tay, tôi định hỏi chuyện vu con bé Juliette Le Roi bị giết chết đêm nọ. Có thể tôi chưa ra.

      “Ông dùng gì ạ?”, em phục vụ tới chào. Em này thuộc giống lai đen, để tóc dài uống quăng hai bên vành tai trông như kiểu tóc người mẫu. Nước da nâu nhạt lấm tấm tàn nhang, môi trễ ra. Nàng đứng sát tôi.

      “Elaine, em ông Westley có rượu ngon mang ra đây”. Charlene thay. Rồi nàng quay về phía tôi tiếp, “Tôi tưởng cậu có vợ rồi chứ, Easy Rawlins”.

      Tôi nhìn theo Elaine tới chỗ quày bar.

      “Nếu cậu có chồng rồi cậu làm ăn sao, Charlene?”, tôi hỏi lại.

      “Làm như vậy đó, thế thôi”.

      “Ý tôi muốn cậu quán xuyến hết thảy. Nếu chồng cậu hai bàn tay trắng thua kém hơn cậu, cậu tính thế nào?”.

      Charlene cười híp cả mắt. “Chờ làm giấy tờ xong mới tính chuyện. Cậu biết tên nigger nghèo kiết xác thấy món tiền sù điên lên mất. Lúc đó, cũng y như cậu thôi”.

      “Nghĩa là sao?”, tôi lại hỏi.

      Elaine trở lại đặt chiếc ly bàn.

      Charlene nắm tay em phục vụ kéo sát lại muốn té nhào vô người ả rồi đẩy con bé quay mặt qua để tôi nhìn cho . Elaine nhìn xuống bộ ngực mỉm cười. Tôi thích thú nhìn thấy cặp lông mi giả của nàng. Tôi nghĩ, có nên rít hơi thuốc hay hớp ngụm rượu ?

      “Nó thích cậu đấy, Easy. Cậu nhìn con bé Elaine, cậu nhìn xem cơ ngơi của tớ, có máy tính tiền là em này đây, cặp đùi…”

      Tôi thể làm lơ nghe Charlene kể lể. Elaine ngước nhìn tôi, môi nàng cười mà ánh mắt lạnh như băng.

      Người tôi muốn toát mồ hôi.

      Charlene vỗ vô đít con bé, đẩy về phía quầy bar. Elaine ngang qua cọ bắp đùi sát vô, giơ tay vỗ vai tôi.

      “Mấy chẳng biết làm sao cho đủ, Easy.

      “Còn mấy bà sao?”, tôi hỏi lại, cổ tôi muốn nghẹn.

      “Cậu lo nghĩ gì thế?”. Charlene nhìn tôi cười thân mật, “cậu làm gì mà lo lắng dữ vậy”.

      “Tớ có nhà, có xe ôtô có việc làm hàng tháng lĩnh lương, đủ nuôi vợ, đúng ?”, tôi .

      “Chắc vậy, có mấy bà vợ mặc luôn cả đồ lót chưa giặt vừa lấy trong rương ra rồi bỏ . Nếu cậu có gì đáng giá, này Easy, tớ bận tâm đến làm gì. Cậu còn lo nghĩ nên dẹp qua bên, cho nên cậu mới tìm tới đây hở?”.

      “Cậu sao?”.

      “Cậu còn muốn lui tới đây chứ? Chuyện làm ăn của Charlene bấp bênh. Con bé Elaine chịu cậu rồi đấy”.

      “Làm gì có chuyện đó”, tôi lắc đầu cười. “Tớ định hỏi cậu chuyện vừa đó”.

      “OK. Nếu cần cậu biết chỗ rồi. Còn chuyện sắp xếp hẹn hò, nghề của tớ mà”.

      Charlene gật đầu, nhìn theo hai ông khách vừa bước vô; đằng kia Westly cũng nhìn thấy, gã vừa rót rượu vừa đưa mắt nhìn theo.

      “Tớ biết làm ăn dạo này gay đấy”.

      “Sao vậy?”.

      “Từ lúc xảy ra vụ giết con bé Julie Le Roi”.

      “Cậu sao?”.

      Tôi chỉ tay lên trần. “Chuyện đó ai cũng bàn tán, làm sao con bé có mặt đêm đó bị giết chết, chắc chắn thủ phạm cũng có mặt tại đây, còn giết thêm mấy mạng nữa”.

      “Ai mà biết được?”, nàng ra hơi.

      “Ô kìa, tớ rồi, nghe đồn rùm beng”.

      nàng đặt ngón tay lên má tôi “Nghe này, bởi con bé Julie Le Roi là làng chơi, nó vô đây lo kiếm tiền trả tiền nhà. Giờ ta mới , mỗi đêm nó ghé vô năm quán khác nhau nếu kiếm chác gì được nó ra đứng ở ngã ba đường”.

      “Tôi nghe kể con bé theo thằng bồ vô đây”. Tôi búng tay cái, cố nhớ cho ra.

      “Cái thằng Gregory ấy hở?, nó là thằng chơi . Còn thằng khác chịu nó to con hơn, thế đây”. Nàng la lên.

      Tôi gật đầu, hớp ly rượu.

      “Thế đấy, ra là vậy. Thôi, uống vừa thôi, phải đấy” Chả thấy ai sợ hãi”.

      “Đừng để chọc tức”. Charlene vừa vừa chỉ tay về phía tới phòng chạy dài ra ngoài kia. “Ai chả sợ. Sợ chết. Nhưng biết làm gì khác hơn? Bọn làm nghèo khổ, đơn muốn có chàng để chèo kéo. Có được mối thuê phòng trọ hoặc khá hơn chút đỉnh, nó phải kiếm chác cho được. Còn mấy chàng kia thèm khát, thèm rượu, thèm có ”.

      Tôi để mặc cho nàng múa môi. lát sau tôi : “Thôi, tôi phải về”.

      Tôi đứng dậy, thấy người chao đảo như đứng con tàu.

      “Hẹn bữa khác”, tôi .

      “Bữa khác, Easy”. Charlene cười theo. “Khéo cần thận đấy, ông tướng”.

      Tôi trả tiền tại quầy, chỗ Westley đứng. Tôi vỗ vai Elaine bo cho nó đô vo tròn lại. Elaine cười, dưới ánh đèn tôi thấy hàm răng dưới của nàng sún mất chiếc. Thà là như vậy, người còn thú vị hơn là câu chuyện kể vớ vẫn của nàng Charlene.

      Tôi bước lảo đảo ra tới ngoài cửa, vừa say rượu vừa say thứ khác.




      Walter Mosley


      BƯỚM TRẮNG



      Chương 10




      Quanh phố Bone quán bar và hộp đêm mọc lên tùm lum. Trong đêm dễ gì vô hết mấy chỗ đó. Nhưng cần gì, tôi còn chỗ lui tới độc hơn nữa. Chỗ quán bar của Charlene, điểm hẹn của mấy tay săn , hẹn người vá cả mấy bà nữa. Quán này phục vụ thêm món khác ngoài rượu và nhạc Blues. Có cả hàng chục quán phục vụ kiểu này.

      Có thể kể ra quán Can – Can do tay Caleb Varley làm chủ. Lúc trước Caleb có tổ chức biểu diễn kịch vui, gã giảm bớt tay chơi đàn piano với hai nhảy. Rồi đến quán Pussy’s Den, quán của bọn điếm uống nhưng chỉ vài ly rủ nhau mướn phòng trọ, hoặc là vô mấy ngõ hẻm.

      Quán De Catur còn để lại ban nhạc Dixieland. Quán Yello Dog, quán Mike xuống dốc. Bọn tội phạm hình thường lui tới đây. Bọn găng tơ bọn cờ bạc, bọn tội phạm sừng sỏ vô đây giải trí được cung cấp gọi từ nhà đến. Hai quán bar có chỗ kín để bác sĩ tới băng bó do xô xát chém giết nhau. Có luật sư lo giải quyết tại chỗ khỏi cần văn phòng công khai ra mặt. Có mấy em chỉ làm cái việc quỳ xuống năm phút kiếm năm đô, phục vụ mấy chàng năm năm chưa thấy .

      Từ lúc có vợ tôi bén mảng vô mấy quán bar. Gặp lại bạn bè mừng, kể đủ thứ chuyện cũ mới. Nghe rồi chẳng có ai biết chuyện gì sất.

      Bữa đó trong quán bar DeCatur có vụ xô xát. chàng Jasper Filagret muốn lôi cổ con bé Dorthea ra ngoài. nhào nhào ào vô quán lúc chạy ra mang đầu máu. Mười phút sau Dorthea trở về, có chàng kèm. Con bé thò tay vô túi còn xoa mấy lóng ngón tay phải.

      Tới quán bar Yellow tôi có gặp chàng tên là Roger Vaughn, người cao mét rưỡi, hai vai nổi hai cục u như võ sĩ hạng nặng. Dạo trước gã thường vào quán bar ở phố Myrtle Street. Gã gọi thêm, người bán rượu bán nữa, bảo về nhà với vợ Roger : “Thế nàng rót rượu nữa ?” chàng rót rượu to con đến vươn tay lỡ tay chộp áo Roger, gã thoi lại cái đấm chàng lăn quay ra nằm chết dưới sàn. Giả sử chàng Barman là dân da đỏ Roger chịu nửa án mà thôi.

      Easy, Roger Vaughn chào tôi. Gã ngồi khom người bàn, hai bàn tay rắn rỏi ôm lấy bình bia đầy tràn.

      “Roger, lâu quá mới gặp lại cậu!”.

      “Mới đây thôi”, gã gật gật nhớ ra.

      “Cậu trả hết nợ. Nếu cậu ăn năn khó mà về đấy? Tôi kéo ghế lại ngồi.

      “Mẹ nó, cũng phải hao tiền nhiều đấy”.

      Roger uống nhiều gã líu lưỡi. Tôi nghĩ mình chửi cho gã tức mà ra hết chừng lại được việc. Phải ráng để nghe chuyện trái tai, tôi uống sương sương trước đó nếu tôi bỏ rồi.

      “Quỷ tha ma bắt con vợ tớ. Ngay trong đêm đó, nàng bỏ về Soledat và còn cười tớ nữa. Nàng theo thằng chó nào đó”.

      Roger bóp chặt chiếc ly vỡ vụn; rơi xuống từng mảnh. Bia lẫn với chút máu loang ra mặt bàn. Tôi rút miếng khăn giấy chặn lại, đưa chiếc khăn mù soa cho Roger. Gã nhìn biết điều.

      “Cám ơn cậu Easy. Cậu là bạn tớ, người bạn tốt”.

      Bạn có thể mua được tình bạn nơi tay người với nắm lông vũ – pha lẫn chút muối mặn.

      “Cám ơn Roger:, tôi .

      Tôi với tay qua vỗ lên vai nổi cộm của . “Tớ tìm cho ra việc này”.

      “Việc gì vậy?”.

      “Cậu biết con bé Bonita Edwards?”.

      “Ờ-hơ, biết chứ tớ biết nó. điều sỉ nhục cho con bé”.

      Roger đập tay xuống bàn, máu chảy thấm ướt cả tấm thảm. Giữ cho chặt, Roger, còn ra máu nhiều lắm”.

      Gã nhìn bàn tay máu thấm ướt cả tấm khăn mù soa mới hoảng hồn, gã nắm chặt bàn tay co lại, để bớt ra máu.

      “Cậu muốn hỏi cho ra con Bonita à?” Con bé là chỗ quen biết bạn bè tớ. Gặp ai quen tớ cũng hỏi có nhìn thấy nó vô đây trước khi bị giết chết?

      Gã chậm rãi lắc đầu, mắt đảo qua đảo lại hồi rồi gã . “Nếu có ở đó, tôi giết ngay, như giết con kiến.

      “Trước đó tuần cậu thấy con bé làm gì ?”, tôi hỏi, tôi cần biết việc nữa để cho gã đỡ đau lòng.

      “Tôi để cậu phiền đâu Easy, tớ còn biết nó ở xóm Betheme”.

      Tôi cố làm ra vẻ đau khổ. Roger nhắc xóm Betheme tức là nhắc đến xóm chơi bời do tay ma da trắng Max Hovard cùng với vợ Estelle cầm đầu.

      “Cám ơn cậu, Roger”, tôi trịnh trọng .

      “Vợ cậu xé xác cậu ra đấy!” Roger lắc đầu.

      “Tớ phải lo giải quyết xong tên Charles Warren. bắt thằng con tớ gọi là Bố già, bắt vợ tớ cũng gọi là Bố già luôn. Nàng coi tớ như là thứ đồ chơi. Nàng phải gặp ngay tay đó ngày thứ sáu. Tớ thấy được mảnh giấy ghi ngày cất giấu trong chiếc ví tay của nàng.

      Tôi phải ngay, phải về thôi. Nghĩ sao tôi : “Cậu chả hiểu gì hết”

      Roger thong thả ngước nhìn tôi. Toàn thân gã cứng đờ.

      Gã cất tiếng. “Sao hả?”.

      “Tớ muốn dành cho con bé dịp may, cậu nghĩ ra đâu. Có nghĩa là hôm đó con bé về Soledad gặp cậu, phải ?

      Roger trố mắt nhìn.

      “Mấy con bé đó chờ lâu mấy tháng tới nó bỏ , còn vợ của cậu lúc này cũng ở bên cậu, đúng ?”, tôi thêm.

      gật đầu. Tôi với gã còn bạn bè nữa. Cậu nghĩ thử coi, Roger. Kể lại cho vợ cậu nghe?

      Tôi đứng dậy bỏ , Roger ngồi nhìn theo. Tôi bỏ luôn chiếc khăn mù soa. Biết đâu nhìn lại lớp giấy thấm ướt máu gã nhớ đến lời tôi, đành giành cơn giận giết chết Charles Warren.



      • •

      Nhà Howard sơn màu vàng. Lúc trước là nhà trệt lầu, sau cơi thêm lên. Ban đầu xây nhà dành để kinh doanh. Dần dần xây thêm gian nữa, kế bên hông. Tới năm 1952 xây thêm lầu có sân thượng mái bằng, trồng bông, Estelle tự tay chăm sóc. Khấm khá lên mua luôn căn bên cạnh chừa lối hành lang dài băng qua sân trước. Căn cũ xây bằng cây, căn mới xây bằng gạch. Đến năm 1955 quy hoạch phân vùng lúc đó đưa mấy em ở tạm nơi, toàn bộ dãy nhà sơn màu vàng.

      Nhân viên nhà đất chịu nhượng bộ, chắc là được đút lót. Bọn em út trở về, khách lại đông như cũ. ai than phiền. Max, Estelle ở chung với mười hai em – có gia đình riêng, chịu khó làm ăn, chủ nhật còn lễ nhà thờ.

      Tôi uống say. Lý do gây tai nạn chặng đường dài về xóm Bethune cũng dễ hiểu bởi tôi nhớ mình lái xe, tôi lái theo phản xạ. Xe dừng lại tôi nhấn nút ngoài cửa, thò tay ra mà cũng hay. Tai nghe tiếng chuông tôi nhớ mình có nhà to quá.

      Người đàn bà mặt mũi khó chịu ra mở cửa. Tôi đoán chừng bà ngoài bốn mươi nhưng chưa tới sáu mươi lăm tuổi, bà có nước da đen, da mặt có nhiều nếp nhăn. Mắt bà nhìn ươn ướt như màu bùn. Hai bàn tay xíu giơ lên đỡ chiếc áo tắm màu hồng, trông nó sù sì cứng cáp.

      “Estelle”, tôi . Mặt tôi lúc đó trông ngờ nghệch, phản chiếu với tấm gương soi khuôn đồng choán phần tường, phía sau chỗ Estelle đứng. Bà nhìn chòng chọc, tôi cứ tưởng đâu có giấc mơ vừa tàn.

      Tôi nhếch mép cười theo.

      “Ông đến có việc gì?”, bà hỏi, với giọng mặn mà chút nào.

      “Tôi kiếm chỗ uống rượu, có em út ngồi chơi chuyện. Tôi rùng mình! Đứng ngoài trời lạnh thế này?

      “Ông vừa mới uống ở đâu tới, có sẵn vợ ở nhà và ôm ấp cho ấm”.

      “Có mối sộp bà nỡ làm ngơ sao?”.

      Estelle sửa lại lọn tóc đầu,nó vẹo qua bên bà để ý.

      “Ở đây có cái ông muốn tìm. Tôi dám tin ông Easy. Tôi nghe về ông nhiều quá rồi. Ông cần gì nào? Tôi hỏi nữa đâu?”.

      Tôi ráng giữ nụ cười thân mật đưa mắt nhìn vô tấm gương soi phía trước.

      Như tôi ban nãy. Tôi kiếm chỗ uống rượu có em út ngồi chuyện, thế thôi?

      “Vậy sao ông tới đây?”.

      “Tôi nghe con bé đó…? Tôi búng tay cái nữa, nhìn quanh như cố tìm vật gì đó rồi hỏi: “Bà có biết con bạn của Bonita Edwards ?”.

      Mắt Estelle hóa đục ngầu, bà : “Bonita Edwards chết mất rồi!”.

      “Tôi đến tìm con bé đó, tôi quên mất tên đứa bé của nó là gì?

      “Marla có phải ?” Nhìn mặt mũi Estelle Howards lúc này có tê giác cũng dám tới gần.

      “Tôi biết tên đó?”

      Tôi giơ tay lên, bên má tôi cảm thấy đau nhức. Tôi có nghe Jeckson Blue kể, gã chỉ nhớ chính con bé đó là bạn của Bonita.

      Tôi nhếch mép cười còn bà cau mày hồi lâu mới ra: “Ông say rồi đấy!?”.




      Walter Mosley


      BƯỚM TRẮNG



      Chương 11




      Bọn tôi dọc theo hành lang hai bên vách dán giấy màu vàng, đỏ cam. Tại đây bày dãy bàn gỗ mun, bên đặt những đĩa gạt tàn sạch bóng, cái đựng đèn cầy. tới trước là gian phòng rộng bày mấy chiếc ghế sôfa kê sát tường. Đèn thắp sáng cách khoảng, chỗ nào cũng nhìn thấy. Hai mẹ con ngồi chiếc ghế sofa phía trước tấm màn màu hạt dẻ. Người đàn bà dân Mễ trang điểm phấn son mái tóc đen chải chuốt láng bóng. Đứa trẻ nước da đen người gầy nhom, đôi mắt to màu nâu nhìn thấy lạ giống như màu mắt của người mẹ.

      “Ông chờ đây”, Estelle và sờ tay lên đầu tóc giả.

      băng qua cửa phía bên kia.

      “Ô kìa này ông”

      Người đàn bà lạ mặt mỉm cười, nhìn về phía đứa trẻ. Tôi chợt cảm thấy có nỗi căm phẫn bỗng dâng trào trong đôi mắt xinh đẹp của bà.

      “Vâng ạ!”

      “Có phải nên “Peter và me (tôi) hay là Peter và I (tôi) dùng ?”. Bà vễnh môi hễnh mũi câu.

      Còn đứa trẻ tay giữ tấm bìa kẹp giấy đặt đùi.

      Nên là Peter với I (tôi) đừng “Peter với me (tôi) ra cửa hàng? Bà hiểu chưa, nếu muốn cắt ngang “Tôi (I) ra cửa hàng” đó hơn là khi “Me (tôi) ra cửa hàng”.

      Người mẹ nhìn ranh mãnh, đứa con bà cũng nhìn như muốn xé xác tôi ra.

      “Bà quê ở đây?”, tôi hỏi.

      “Dạ!” Nhìn bà cười tôi hoa cả mắt. Bà đẹp nhưng biết gây cảm tình.

      “Kìa, Pedro!”

      Tôi ngạc nhiên khi nghe lão già ốm yếu thế kia lại quát to đến cỡ vậy.

      Lão cao nghều lưng khom như chàng Westley, còn tệ hơn thế nữa. Nhìn cặp mắt lão giống hệt Pedro. MaxHovard rút đồng tiền trong túi tung cho thằng nhóc, Pedro chộp được, nhìn kĩ lại. Lão nghiêng cao đầu khiến tôi liên tưởng hình tượng con kên kên lượn lờ cuối chân trời tìm mồi thối rửa. Lão mặc bộ đồ đen cũ rích, áo sơ mi hồ trắng thắt cà vạt sọc xanh trắng. Đôi giày dưới chân lão còn hơn cả tuổi tôi, coi vậy mà còn xài được.

      “Chào ông Howard”, tôi cất tiếng.

      “Rawlins đấy hả?”.

      “Dạ Easy Rawlins đây?”. Tôi chìa tay ra, còn lão đút tay vô túi.

      Lão Max bặm môi lại, nghiêng đầu về phía hai mẹ con. Lẽ ra lão phải gật đầu, hay là lão gì lằm bằm trong miệng. Người mẹ dắt thằng nhóc Pedro vụt chạy ra cửa.

      “Ngồi xuống đây, Easy!” Max Howard .

      Nước da lão như củ hành lột, trắng ngà xếp nếp, mắt lão chớp chớp. Tôi ngồi tréo chân, tai lắng nghe tiếng xe chạy ngoài phố.

      đến đây có việc gì vậy, Easy?”, lão thẳng vô câu chuyện.

      “Tôi tìm con bé?”, tôi .

      Miệng lão run run như mấy con giun đất, lão : “Làm gì có chuyện đó”.

      Lão lại chớp chớp mắt, còn tôi ngồi ngay ngắn lại. Tôi trả tiền, lão chộp lấy liếc nhìn vội. Lão gật gật trở ra cửa.

      Chỉ lát sau, ã lùn tịt mặc chiếc áo dài mu xuống tới dưới chân bước vô. Môi nàng dày cộm lớp son và chéo hai bắp đùi tròn vo. Đầu tóc bới từng lọn mềm mại. Đôi mắt tròn xoe muốn nhìn thẳng qua tôi.

      “Lại đây!”, ả vừa rồi quay lưng bỏ .

      Tôi bước theo lối cầu thang. Mọi thứ phơi bày dưới lớp áo trước mắt tôi.

      Tôi men theo lối hành lang giống như trong phòng khách sạn. Hai dãy phòng đều đóng bảng số. Ả mở cửa phòng số bảy đẩy tôi vô trong.

      chọn cỡ nào?”, nàng đứng sau lưng tôi hỏi.

      Tôi vừa xoay người lại, ả cởi hết đồ ra…

      thích ngồi chuyện. đâu có cà lăm mà em cười nhạo”.

      thích gì nào?”. Em hàm răng chiếc răng vàng. Phía vú có nốt ruồi.

      “Em là Marla phải ?”, tôi hỏi lần nữa.

      “Ờ-hơ?”.

      muốn hỏi về Bonita Edwards?”.

      “Nó chết mất rồi!”.

      Marla cầm lấy tay tôi cọ sát vô đầu núm vú nàng, kéo dài nó ra.

      Marla ngồi dựa lưng tôi hai vòng ra sau: “ làm cho bọn cớm? Mấy bữa trước bọn cớm cũng tới đây, em biết gì hết. Bonita được nghỉ phiên tới giờ thấy nó về lại”.

      muốn hỏi thăm, sao lại có chuyện đó? Chỉ thế thôi”.

      “Lão Max và Estelle dặn em phải coi chừng đó. Họ xấu đủ thứ và dặn em phải chửi cho trận, câm mồm khai gì hết!”.

      “Nhưng muốn em làm việc bằng mồm sao?”.

      Marla cười theo, níu tay tôi. Nàng cười hồn nhiên chứa nhiều điều chưa thể ra.

      “Cũng được thôi”. Nàng cứ cười tưởng đâu tôi ngồi giường với em trần truồng.

      Có tiếng gõ cửa liên tục bên ngoài. “Hết năm phút!” chàng đứng ngoài kia vô, phải Max Howards.

      “Ông ta trả thêm bốn chục đó, ông ơi”, Marla .

      “Thế nào?”.

      “Mười phút là hai chục đô, quá năm phút họ kêu cửa nhanh lên. Ông trả thêm bốn lăm phút chỉ tính sáu chục đô”.

      “Tôi trả cho em đủ”.

      Nàng vụt chạy ra ngoài quên cả mặc quần áo.

      Ngồi lại mình tôi định phóng ra cửa sổ. Biết đâu con bé kể lại câu chuyện vừa rồi, bọn chúng xách súng tới. Tôi đến đây tay . Rượu cũng tan hết, tôi đâu còn có gan liều mạng, tôi đâu có dám cả tin.

      Cửa mở Marla trở lại mang theo chai rượu, hai cái ly, nhìn nàng vẫn còn hấp dẫn.

      Nàng cười khúc khích: “Ta ngồi giờ uống hết chai rượu này. chịu ?”.

      Nàng rót đầy hai ly để gắn bên phía tôi rồi giang hai chân ra, lông lá rậm rịt. “ muốn biết gì nào?”.

      “Chuyện hồi nãy đó. Có tay nhờ hỏi thăm tin tức Bonita. lo sốt vó, muốn gặp mặt tên sát thủ”.

      “Sát thủ nào?”.

      phải chuyện của em đâu, cưng?”. Tôi nốc cạn hơi, rót ly khác. Marla uống theo, nàng cười sặc sụa”.

      “Bonita có quen biết chàng nào đâu? Nó thích đàn ông, phải như em đâu. Làm gì có chuyện ai giết nó?”. Nàng phỏng chừng.

      Tôi làm tiếp ly: “Có chứ. ai giết người vô cớ?”.

      “Này cưng ơi, rành mấy chuyện này đâu!” Marla nghiêng người về phía tôi lắc đầu, nàng đội tóc giả.

      “Em bao nhiêu tuổi?”, tôi hỏi.

      “Em mười chín. Em thấy mấy con bé bị giết chết, bọn sát thủ tay cầm gậy chơi dã cầu với lưỡi dao lam. Bọn chúng dắt chó theo lên tận đây đòi mấy em phục vụ chúng. Em vừa là con vừa là người lớn. Năm mười tuổi em là người lớn”.

      Tôi với nàng uống hết chai rượu. Marla ngửa tay đặt đùi tôi.

      “Ai muốn biết Bonita vậy ?”, nàng hỏi.

      “Em biết đâu. nhận tiền nên ra?”.

      ngủ với em !”.

      “Bonita hay tin mấy con bé bị giết chết chưa?” Tôi uống ly nữa.

      ! !”.

      “Làm sao em biết?”.

      “Nó kể lại chỉ mỗi em biết chuyện Julie Le Roi, em kể cho Bonita nghe,nó hỏi lại “Ai vậy?”, Marla cười “Ai vậy?”.

      Làm thế nào ôm hôn nàng, vừa suy nghĩ tới đó tôi nằm ngửa ra Marla đè lên người. Say quá tôi còn nhận biết môi hay lưỡi cọ xát. Tôi chỉ còn nhớ ra cảm giác rất mãnh liệt.

      Lúc nàng cởi hết quần áo ra tôi hỏi “Còn mấy con bé kia nữa, Willa Scott và em thoát y vũ Cyndi Starr?”.

      muốn em bú hay là kể chuyện?”.

      “Tôi nữa, nàng làm theo”.

      lát sau lại có tiếng gõ cửa.

      mặc đồ vô”, Marla .

      Tôi và nàng vội mặc đồ vào.

      Nghĩ tới cũng đáng đồng tiền. Bonita từ bên Dallas nàng mới qua L.A, được ba tháng, tìm ngay tới chỗ Max và Estelle. Nàng có căn hộ nhưng ít khi về ở. Nàng biết Willia Scott là ai, còn Marla nhớ có phải là Cyndi Starr?”.

      “Marla ơi!”.

      “Sao?”.

      “Có lúc nào em làm thêm ngoài giờ?, chẳng hạn như là có ai bao em ngày ?”.

      “Có chứ, ngày nghỉ”.

      Nàng cười, tôi hiểu ra nàng ghét tôi còn hơn thế nữa.

      “Con Bonita cơ?”.

      muốn biết chỉ có vậy”, nàng dập lại tôi vố. “Vậy sao nhặt xác lên mà chửi nó trận?”.

      Nghe này, Marla, được trả tiền chỉ có mỗi việc đó”.

      “Em chả biết!”.

      “Chả biết gì nào?”.

      “Em chả biết gì cả!”. Nàng la lên, hai tay bịt tai, rồi nàng nhảy lên vụt chạy ra ngoài.

      Tôi nhanh tay với lấy chiếc áo sơ mi chạy theo kịp.

      Ra tới ngoài hành lang nhìn thấy chàng da trắng trông hình thù như rắn, đứng ngay chỗ Marla. mặc bộ đồ màu xanh lục bó sát người, rộng dưới bóp lại, xanh như màu mắt . nhe răng cười như loài rắn khè lưỡi giả sử rắn có mồm như người.

      “Đứng lại đấy, ranh con! Hết giờ”, gã rít qua kẽ răng.

      “Sao mày theo con Marla?”, giả bộ lịch .

      nhướng mắt, liếc nhìn bên vai phải.

      Phía sau có tiếng gã gầm gừ. Bấy nhiêu thôi, phải lo cảnh giác lãnh dùi cui vô đầu. Tối né qua bên vừa đủ để liếc nhìn thấy tên Negro ngồi chồm hổm muốn té nhào ra sau. Tôi để mặc , giơ tay ra đấm vào hàm của thằng mặt rắn, gã té ngửa ra sau đụng tường.

      Mấy tên con thường lanh lẹ hơn mấy tên to con. Gã Negro con vừa lom khom đứng lên, tay phải quơ cây dùi cui. Tôi né bên tránh đòn vụt xéo ngang qua đầu.

      Tình huống lúc đó như pha kẹt xe thắng rít lại ngồi trong xe lắc lư. Rồi nghe tiếng kính vỡ tất cả đủ màu sắc.

      Tôi nhắm mắt tung quả đấm ngay mục tiêu được ngắm trước đó vô mặt . cảm giác mềm mềm, lành lạnh hình như thấm mấy ngón tay.

      Tôi quờ quạng bước xuống cầu thang, đụng em mặc chiếc áo thun đen. Bên trong căn phòng hai mẹ con người Mễ tập đọc chữ.

      “Ôi giời!” nàng kêu lên tiếng rồi cười theo. Nhìn thấy tôi nàng quay mặt tới. Tôi chạy theo ngay lúc đó; nàng bỏ chiếc áo dài lỡ chạm vô tay tôi nhám sì.

      Tôi chân ra ngoài đường. Hai bàn chân lạnh ngắt. Mùi nước hoa nồng nàn cơ thể Marla thấm vào cả quần áo của tôi mặc. Có phải nàng khoái tôi ? Tôi bật cười, cảm thấy nhức nhối muốn rùng mình. Tôi muốn về nhà còn mùi hương thế này, nhưng dù sao cũng phải về thôi.

      Cố gắng lắm tôi mới nhìn giờ chiếc đồng hồ đeo tay hiệu Gruen “siêu mỏng”. Hai giờ mười lăm, tôi hít vô hơi dài rồ máy cho xe chạy.

      Tôi cho xe chạy chậm lại, về đến nơi đậu xe bên ngoài đề phòng Regina nghe tiếng xe quen tai thức giấc. Tôi chậm rãi mở cổng ngoài cả phút đồng hồ nghe tiếng kèn kẹt. Tôi vô nhà bên cửa hông phòng ngủ của Jesus.

      Jesus nằm ngửa, mồm há to. Trời đất có sụp nó cứ ngủ. Tôi thay quần áo quăng dưới gầm giường.

      Tôi bước vô buồng tắm nằm ngâm mình trong bồn để vòi nước chảy giọt. Mùi hương của Marla thấm đến cả dưới chân, dưới kẻ móng tay, lẫn trong mái tóc và trong cả hơi thở của tôi.

      Ngâm mình lâu tôi bước ra ngoài, mặc áo xong tới chỗ em bé. Edna ngủ khom người để cánh tay bụng ngậm ngón tay. Cứt mũi khô dính bên lỗ mũi. Tôi đứng gần bên, nó hơi tỏ ra nhăn mặt.

      Regina nằm quay mặt vào tường. Nàng đắp chăn tới ngang tai, ngủ say. Tôi bước tới, leo vô giường rất khẽ khàng nghe tiếng nệm nhúng. Vết thương đầu đau nhức từng chập.

      Tôi nhìn lên chiếc đồng hồ ở đầu giường chỉ ba giờ rưỡi.

      Từ lúc lấy vợ tới nay, đây là lần đầu tiên tôi mới quan hệ với lạ, con điếm. Tôi đâu có muốn chơi bời. Con bé đó nó lôi kéo tôi vô vòng tội lỗi đen tối.

      Tay sát thủ giết chết Bonita Edwards có thể từng vô xóm Bethune Street gặp nàng. Tôi nghĩ ra trong đầu mọi cách để tra hỏi Max. Tôi nghĩ đập vô đầu , tỉnh dậy tôi đập thêm nữa, cho năng, còn hơi sức đâu mà .

      Mới ba giờ bốn mươi nàng trở mình hỏi. “ còn tiền Easy?”.

      , cưng ơi! làm công tác cho tên cớm Naylor cả ngày, chưa hỏi qua chuyện tiền nong”.

      Tôi phải nghĩ ra cách, khó khăn lắm mới kiếm ra tiền. Sau chuyến công tác tôi kể cho Regina nghe chuyện tiền bạc.

      Tôi chờ có thời gian nghĩ cách sao cho nàng nghe xuôi tai.

      Tôi nằm yên giường chờ nàng ngủ lại. Tâm trạng tôi rủ sạch hoàn toàn mọi ý tưởng khoái lạc, bạo lực, chết chóc.

      Mới đó mà tôi còn nhớ ra Marla là ai nữa. “Người hôi thối như vừa ở xóm đỉ mới về”, nàng , lúc đó đồng hồ chỉ bốn giờ năm phút.

      Tôi chẳng hề nhúc nhích cục cựa, nàng cũng vậy.

      “Em biết là em mà, Regina”, tôi .

      “Em biết quá!”.

      “Với hai mẹ con em hơn cả mọi thứ đời này”.

      “Ơ hơ?”.

      “Em chỉ có bấy nhiêu thôi sao?”.

      Tôi nằm chờ trời sáng, nghe nàng thêm lời nào.




      Walter Mosley


      BƯỚM TRẮNG



      Chương 12




      Lưỡi tôi cay xè, máu dồn lên đầu. Tôi bước xuống giường vòng quanh trong phòng khách.

      Tất cả đều có mặt ngoài này.

      Jesus ngồi bên cánh cửa sổ sáng sủa đọc sách tay trái ôm đầu. Nó làm tôi nhớ lại tư thế ngồi đọc sách của tôi hồi trước.

      Regina khoác chiếc áo choàng màu lam ngọc, con bé Edna quấn tả ngồi đùi. Hai mẹ con ngồi nhìn nhau. Vừa bước vô, thấy con bé Edna kề sát vô mặt mẹ nó, Regina nghiêng người xuống.

      Trông hai mẹ con dễ thương quá, tôi quay trở ra nghe có bước chân lên cầu thang.

      Regina ngồi dậy nhìn thấy tôi, vẻ mặt nàng bối rối thà đừng thấy tôi hơn. Nàng nhíu mày bước ra chỗ cửa.

      Bà Gabby đứng đó, nhìn hai mẹ con rồi ôm con bé hôn, chọc cười.

      Nhác thấy tôi nụ cười kia vụt tắt, tôi quay lại trở vô buồng ngủ.

      lát sau Regina trở vô nàng : “ nên khéo léo với Gabby Lee đấy, Easy”.

      “Bà vậy?”.

      Tôi liếc nhìn dấu máu chiếc gối trắng, dấu ân ái để lại tối hôm qua với con bé Negro. Tay phải còn đau nhức kê lên gối.

      “Bà Gabby Lee thích đàn ông. Bà biết sao phải ăn ở tử tế với mấy ông nhưng phải lỗi ”.

      “Bữa nay lái xe đưa em được chứ?”.

      Regina thay áo màu vàng.

      “Sao lại ?”.

      “Như mọi bữa. Tối đón em về”.

      “Sao lại bữa nay?”, nàng hồ nghi.

      “Nghe này, cưng?”, tôi . Tôi giơ tay kéo dây kéo sau vạt áo giùm nàng. Nàng chưa muốn tôi chạm tay vô. “ có lỗi với em, biết. muốn ra ngay bởi phải lo giải quyết công việc cho Quinten Naylor trước”.

      Nàng sờ lên chỗ còn dấu vết chiếc dùi cui tai tôi hỏi: “Sao thế này?”.

      thương em, Regina”.

      Tôi ngồi xuống giường. Đầu còn đau nhức quá mức. Đau nhức bưng bưng như đỉa rúc vô trong óc. Thấy tôi còn đau, Regina ngồi xuống.

      sao vậy, hả?”.

      đưa em làm rồi em phải giúp việc?”.

      “Sao?”.

      nhớ bữa mười bốn tháng mười em nhận bệnh nhân cấp cứu tại bệnh viện Temple Hospital. gã có tên là Gregory, nhớ họ là gì. Phải tìm cho ra địa chỉ của ở đâu.

      “Chi vậy?”.

      biết mặt bé vừa bị giết chết?”.

      “Sao hỏi Quinten Naylor thử coi. Ông ta tìm ra được thôi”.

      “Cũng được, nếu mà tìm thấy họ tên địa chỉ, chắc là Quinten phải truy ra được thôi. Bọn cớm thành công vụ nào đó cũng làm rùm beng cả lên. Có thể gã Gregore này, biết mặt người trong bệnh viện Temple Hospital”.

      “Em cần chiếc xe?”, Regina .

      “Năm giờ đón em, chắc chắn”.

      “Ờ… em đoán chừng, nàng phải ra. Ta nhanh cho rồi. Em phải làm đúng giờ.



      • •

      Bệnh viện Temple Hospital là tòa nhà màu xám nằm ngọn đồi ở phố Temple Street. Con bé Edna được sinh ra tại đây nhằm vào ngày mưa tháng giêng. Regina chuyển bụng kêu đau dữ lắm. Nhưng mấy đỡ ở tay khéo tay đến nỗi, về sau nàng học làm y tá luôn. Trước kia chưa bao giờ nghe nàng nhắc chuyện học nghề này nhưng bây giờ, dù có mua chuộc vàng bạc nàng cũng bỏ nghề.

      Tôi cho xe rẽ qua trái tới cổng chính.

      định làm gì vậy?”, Regina hỏi.

      “Tìm chỗ đậu xe. Ta uống cà phê rồi hãy vào làm chứ?.

      “Em phải vào làm ngay”.

      “Mới có tám giờ rưỡi, chín giờ mười lăm em mới vô mà?

      Regina lắc đầu : “Sáng nay em rảnh”.

      Tôi cho xe rẽ qua giữa đường vào khu vực lên xuống hàng trước cổng chính.

      Regina ngay, “ rảnh rỗi lo công việc riêng cả ngày. Em còn có bệnh nhân trong đó trông chờ em chăm sóc”.

      là chồng em kia mà.

      Nàng vỗ lên má tôi, hôn cái: “Em tìm cho ra lai lịch chàng nhập viện cấp cứu. Tối em gọi cho , OK?”.

      “Được thôi”.

      Nàng hôn lên môi tôi rồi mở cửa bước xuống xe. Tôi muốn gọi nàng lại nhưng rồi để mặc cho nàng . Giờ này nàng nghĩ tới công việc trước mắt. Nàng thèm ngó lại, tôi nhìn theo tới lúc nàng đẩy cánh cửa chính bước vào.



      • •

      Về tới nhà đầu tôi còn đau nhức. Bà Gabby Lee với con bé Edna đùa giỡn trong phòng khách.

      Jesus lo bới cơm trưa mang học.

      “Đưa tay cho bố xem?”.

      Nó quơ tay trước mặt tôi cái, rồi lo xếp phần cơm vào trong túi xách, tôi vịn vai nó.

      “Cho bố nhìn vô với!”, tôi .

      Ngày hôm qua, nó ăn cái món gì mà đồ ăn còn dính trong kẽ tay.

      “Tối ngủ con nhớ rửa tay sạch nhé, Jesus Rawlins. Để tay dơ thế này kiến nó cắn cho, có khi chuột cũng gặm nữa.

      Jesus sợ hãi nhìn xuống sàn.

      “Con lo học, rửa tay sạch rồi hãy ”.

      Nó bỏ chạy vào buồng tắm.

      Tôi vào giường nằm đếm từng nhịp thở chầm chậm.

      oOo

      Nghe tiếng bà Gabby Lee đùa giỡn với con bé Edna tôi quát. “Câm mồm ngay, câm ngay!”.

      Con bé Edna khóc thét lên. Tôi muốn vùng dậy ra tới nơi bóp miệng nó lại nhưng thấy mình cũng vô lý. Tối qua tôi uống say mềm và lại con điếm kia. Tôi tự trách mình điên rồ, ham chơi bời.

      “Ông làm cho con bé nó khóc vậy đó!”, bà Gabby Lee đứng ngoài buồng ngủ .

      Bà nhìn tôi với ánh mắt khó chịu, tôi ngước nhìn qua bà cúi mặt xuống. Bà quay lưng bỏ . Tôi bước xuống đất luôn mồm chửi rủa tên Quinten Naylor, tôi căm ghét nếu tôi đâu có hề gì, tôi nghĩ sai. ngoài ba mươi tuổi mà còn ngu.

      Tôi qua bên buồng của Jesus xách theo cái túi vải nhặt mấy bộ quần áo dơ, trở lại buồng ngủ thay tấm ra giường.

      Bà Gabby Lee lặng lẽ đưa mắt nhìn theo từ chỗ này qua chỗ khác.

      Tôi pha tách cà phê làm mấy miếng bánh nướng, nhưng chỉ hốp được tách cà phê. Tôi tắm rửa, cạo râu sạch , rồi tôi lại trở vô buồng tắm lần nữa. Vừa thấy người tỉnh lại được tôi tới bên con , nó nắm tay đùa giỡn với tôi. Tôi nghĩ mình xấu hổ với con trẻ và mong nó bỏ qua cho bố mẹ nó.

      Tôi gì với bà Gabby Lee. Bà lầm lì vòng quanh nhà. Bà căm ghét tôi như bao nhiêu đàn ông bà từng căm ghét. Tôi trách bởi vì tôi cảm thấy đó như là cuộc cãi lộn với mấy bà, những người khác dù thân thiết hay xa lạ cũng chia sẻ với tôi trong hoàn cảnh đó. Với tôi Marla chỉ là công cụ thỏa mãn dục tình. Tôi chung thủy với vợ còn la mắng con. Chuyện giết nhau còn đó, bọn cớm dòm ngó tới cho đến khi con bé da trắng bị giết chết. Đến lượt rồi cũng chưa chắc gì được cứu xét.



      • •

      Chuông điện thoại reo nhức cả tai, bà Gabby vẫn thèm trả lời, bởi bà phải thư ký riêng của tôi. Nghe tiếng chuông reo tôi liên tưởng lại những tràng súng máy. Cố lê bước tới tôi dằn cơn giận để khỏi văng tục ra ngoài cửa sổ.

      “Alô”, tôi .

      “Easy hả, đấy hả?”, Regina hỏi.

      “Ờ hơ”.

      chàng đó họ là Jewel, địa chỉ ở số Sáu – Tám phố Harpo. Nghe bị nện cho trận tơi bời, gãy tới mấy khúc xương. Ái dà, qua bữa sau con vợ trẻ tới nhận về”.

      “Cảm ơn em cưng!”, tôi .

      Tôi ghi vội ngay lại tên và địa chỉ bàn ăn. Bà Gabby Lee mặt mũi hằm hằm nhìn theo, và chẳng năng.

      “Easy còn đó hả?”, Regina hỏi.

      “Ờ hơ”.

      làm ngay phải ?”.

      “Làm việc gì?”.

      “Việc đó, bắt tay với bọn cơm truy nã những tên như đó”.

      đâu cưng, thích ở nhà với em hơn. chỉ mong có vậy”.

      Bỗng đâu có con mèo hàng xóm nhún mình bước ra ngoài bãi cỏ. Tôi ngồi bên cửa sổ nhìn ra chợt nó khựng lại thu mình nhìn tôi trân trân. Đôi mắt của nó có phải là đôi mắt Regina nhìn thấu suốt những lời dối trong đầu tôi .

      phải lo liệu lấy chứ?”.

      “Sao?”.

      “Em còn lo cho con, cho công việc của em. Em nghề và còn nhiều việc khác nữa, em phải lo cho Edna. có nó em chết mất”.

      có em cũng chết đó, cưng?”, tôi .

      “Em ngay đây, Easy. Năm giờ đến được chứ?”.

      “Ồ. tới chứ”.

      Tôi trở ra ngoài cổng chính, thành phố L.A. chờ đón tôi. Xa xa những rặng núi chạy dài tuyệt đẹp. Tôi cảm thấy mình xứng đáng được chiêm ngưỡng, dù những cảnh vật đó là phần cuộc sống của tôi.




      Walter Mosley


      BƯỚM TRẮNG



      Chương 13




      Gregory Jewel sống trong căn hộ xây dựng theo kiểu kiến trúc Caligornia. Con phố này nằm khu đất biệt lập, những căn hộ khít nhau như nhà Bunfalow hai dãy song song. Cuối con hẻm mười sáu căn nhà, ngôi biệt lập nhà của Gregory Jewel. Trước cửa gắn tấm bảng đồng cỡ , phía nút bấm chuông có dòng chữ “trợ lý giám đốc”.

      người phụ nữ trẻ bước ra mở cửa. Nàng có nước da nâu nhạt, lấm tấm tàn nhang hai bên cánh mũi. Môi nàng hở thấy cả hàm răng tưởng như cười, vui buồn gì cũng cười. Đôi mắt nàng ướt át, khuôn mặt nhăn nheo sau những ngày khóc lóc sầu thảm. Nhìn vẻ mặt cứng đờ, nhăn nheo có thể đoán ra được lúc trở về già như thế nào – Gregory có lẽ tốt số nếu còn chung sống cho tới ngày đó.

      “Ông hỏi ai ạ?”, nàng lên tiếng.

      “Tôi hỏi thăm Gregory Jewel, tôi xẳng, hình như rượu chứ phải tôi .

      ông ơi, có Gregory Jewel nào ở đây.

      “Này cưng, nhà ta đây mà. ta đâu xa, vì mình mẩy ta mềm như bún sau trận đòn chí tử. Nhờ em nhắn lại với có Easy Rawlins đứng ngoài này nếu muốn thấy bọn cớm truy nã nhanh chóng gặp ngay !”.

      Nàng lắng nghe từng lời, tôi hết câu nàng mới đáp”. Xin lỗi ông, có ai là Gergory Jewel ở nhà này cả.

      “Ella! Có tiếng gọi trong nhà vọng ra.

      “Gì, đấy?”.

      “Ai đấy?”.

      “Ông này từ đâu tới kiếm Gregory Jewel, tôi có người ở đây?”.

      “Thôi vô nhà !”, giọng người kia ra lệnh.

      Ella đóng sầm cửa vô mặt tôi, chả sao. Tôi vừa nghĩ trong đầu gạt nàng qua bên xông vào nhà lên cổ Gregory dù trốn ở xó xỉnh nào, nhưng nghĩ lại tôi đành nuốt giận. Tôi phải để dành sức để chọi với địch thủ đáng gờm cánh cửa lại mở ra, Ella còn cười như lúc nãy.

      “Mời ông vô nhà”, nàng .

      Bên trong nhà khung cảnh như buồng cabin tàu. còn chỗ trở người qua lại. Đồ đạc bày lộn xộn, tấm thảm lót sàn sờn mép viền cũ kỹ. tường treo ảnh Ella trong vòng tay gã gầy nhom, hàm răng hô. Bên lối cửa ra vào bày đầy chén bát.

      Nhìn quanh có mỗi cái giường chật hẹp, còn đằng kia bên cạnh chiếc tủ là phòng vệ sinh. Tôi thể nào nhìn cho ra bởi chàng răng hô nằm lì chỗ chiếc giường chật hẹp.

      bên tay trái của Gregory đưa thẳng ra băng bột lên tới bả vai. bên tay phải băng gạc, hai bàn chân bó bột, lớp băng trầy trụa sờn tróc. đầu băng lớp băng, hai bên mắt còn chảy máu.

      “Ông đến có việc gì ?”, gã hỏi.

      Bên cạnh giường còn đủ chỗ đặt chiếc ghế nệm. Tôi ngồi xuống ghế, Ella ngồi dưới đất dựa lưng vô cửa.

      “Cậu là Gregory Jewel?”.

      Nghe tôi hỏi giọng quan lớn gã chới với.

      “Mà sao cơ?”, gã hỏi lại.

      Tôi ngồi nhìn lát. Tôi xót thương cho gã, bởi tự chuốc lấy nỗi đau vào thân. Tôi cảm thấy đau cùng nỗi đau như gã. Có thể như tôi trải qua chặng dài lăn xả trong những xóm nhà tồi tàn, người dân nghèo có khi phải đổ máu hay bị hành hạ ngược đãi có khi chịu chết dước ách mà chúng ta gọi là “giải phóng”. Tôi được sinh ra trong gianh nhà có gì hơn căn hộ này, ở chung với hai người chị và trai cùng cha khác mẹ. tôi chết vì bệnh lao phổi nằm giường như Gregory lúc này đây.

      Bỗng chốc cơn say còn tôi hít vô hơi sâu mới : “Tôi muốn biết lí do vì sao cậu bị đánh đập đến cỡ vậy!?”.

      “Thế nào? Ông là cảnh sát à?”.

      “Bọn cớm tìm tới đây, nếu cậu ra cho tôi biết?”.

      “Tôi có biết gì đâu?”.

      “Nghe này, tôi đùa đâu. Nếu cậu muốn nhìn thấy bọn cớm tôi gọi đến ngay. Tôi muốn biết vì sao cậu gặp chuyện rắc rối thế này. Bọn cớm cũng muốn hỏi cho ra?”.

      Hai vợ chồng nhìn nhau, Gregory chợt hỏi: “Chuyện gì vậy?”.

      “Chuyện này ai hay, Gregory. Gay lắm đấy, cậu muốn nêu tên tuổi công khai ra. Cứ nghe tôi, tôi tiết lộ cho ai biết, cậu nghe lời tôi. Đây là lần cuối tôi muốn hỏi cậu. Tôi bỏ rồi mọi người biết đến tên cậu”.

      Gregory gượng cười thành tiếng. “Chả có gì hết, tôi chả biết gì đâu mà . Tôi gặp trong quán bar chuyện tôi thấy ghét”.

      “Còn chuyện con bé Juliette Le Roi? Có phải vì nó mới có cuộc xô xát?”.

      Ella mở cửa bỏ ra ngoài.

      “Ông cần hỏi gì mấy chuyện đó hả? Làm gì có chuyện đó”, Gregory thét to.

      “Chuyện con bé Juliette Le Roi đó”, tôi nhắc lại.

      Tôi móc túi lấy tờ hai mươi đô đặt xuống chỗ băng bột. Phải cố dằn lại Gregory mới chợp lấy tờ giấy bạc với hai ngón tay chừa ra ngoài chỗ băng bột.

      “Ông muốn biết chuyện gì nào?”.

      “Đêm đó có chuyện gì mà cậu bị hành hung nặng nề như vậy”.

      Gregory nhìn lên cửa sổ sát trần nhà. Hình như gã chợt nhớ con bé như con chim non vừa lìa khỏi tổ.

      “Tôi biết mặt con bé. Chỉ vì vậy. Tôi rủ nó vô quán bar Aretha uống vài li rượu. Lâu lâu tôi ghé vào đây lai rai, chuyện đó ông thừa biết rồi mà”.

      Ngập ngừng lát Gregory kể tiếp:

      “Ngay lúc đó, có gã để bộ râu xồm muốn kéo con bé . Tôi đứng ngay dậy liền bị đánh vào mặt. Tôi né qua bên. bỏ ra ngoài tay kéo theo con bé Juliette. Nổi khùng tôi chạy đuổi theo, nắm áo xô tôi ngã xuống đường hẻm mặt mũi tôi đầm đìa máu. xô tôi ngã gãy tay, đạp vô chân, đứng được như trước. Tôi ở lại đây khỏi trả tiền nhà. Trông nom giùm đồ đạc nếu khi lành bệnh họ đuổi tôi ”.

      “Thế chàng kia với con bé Juliette sao?” tình tôi muốn nghe mấy chuyện đó, chẳng đến đâu.

      “Con bé cũng ra cứu tôi đấy ông ạ. Nó hét vô mặt thằng kia nắm tay giật lại, đúng ra để cho con bé kéo giật lại. to con, khỏe lắm giáng vào đầu tôi nguyên cả cái thùng rác. Tôi chỉ còn nhớ lúc đó hai người bỏ ”.

      “Con bé có gọi lại?”.

      “Có mà tôi quên mất”. Gregory lắc đầu khó chịu trong người còn đau nhức.

      lôi kéo con bé theo?”.

      có. buông ra con bé mới chịu ”.

      “Chỉ có vậy?”.

      “Trông ra làm sao ấy?”.

      “Cụ thể như là?”.

      “Nghe trại “mon” thay vì “man”. Giọng nghe như bọn nigger bên Ăng lê”.

      Tôi thấy vậy cũng đầy đủ, định ra về Gregory theo: “Thế là thế nào?”.

      “Cậu chưa biết gì hết à?”.

      “Biết gì đâu? Tôi phải thế nào đây?”.

      “Juliette chết rồi. Nó chết ngay sau khi bỏ theo tên nện vô đầu cậu”.

      . đâu. Juliette chưa chết”. Gregory còn cười được tin có chuyện đó.

      “Cậu kể cho ai nghe chưa?”, tôi hỏi.

      “Chỉ kể cho Ella nghe thôi”. Gã nhấc cánh tay bị thương lên được vài phân.

      Tôi bỏ để mặc cho nằm lại trong gian buồng chật hẹp chỉ có nước chờ chết.

      Ella ngồi chiếc ghế sô pha nhìn theo tôi đầm đìa nước mắt, tôi gì. có cách nào vượt qua được hoàn cảnh nghèo khó, lên lời.



      • •

      Willa Scott còn sống chung với cha mẹ ở phố Tám – Ba. Hai ông tậu được hai căn nhà khang trang. Willa là đứa con hiếm muộn, nay họ nghỉ hưu. Vừa gặp tôi vợ chồng hỏ hỏi han: “Họ làm gì hại con chúng tôi?”.

      bé có bạn bè thường tới nhà thăm chứ?, bạn trai ấy mà?”, tôi hỏi.

      Bà mẹ chỉ biết lắc đầu. Còn người cha ngồi chỗ từ lúc tôi vào. Ông “Con bé nó kín đáo lắm. Nó cho ai tới nhà, bọn con trai phần đông ít có đứa tốt. Con tôi xin chỗ làm trong trường học, nghe nó bảo là vậy đó”.

      “Ông thấy bé quen biết ai như tên Negro để bộ râu xồm xoàm?”.

      “Dạ . Ông có muốn xem ảnh đứa con tôi đây”, bà Scott đỡ lời.

      Bà Scott lấy ngay bộ album tự làm lấy ở nhà. Hai ông bà nhìn nhau cười, tôi đứng đằng sau nhìn tới. Bà quì xuống bên ông. Hai ông bà cười khúc khích.

      Tôi chỉ hỏi tới đây thôi rồi cảm ơn họ.

      Tôi bước ra đến ngoài cửa hai ông bà vẫn còn ngồi tưởng nhớ đứa con Willa.




      Walter Mosley

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      BƯỚM TRẮNG


      Chương 14



      Nằm giữa phố Tam – Sáu và quảng trường Tám – Bảy ở khu phố trung tâm Central Avenue. xa chỗ nhà Scott là chung cư xây hồ giả cẩm thạch có tên là Hollywood Row, gần kinh đô điện ảnh Hollywood với nhiều dãy nhà tráng lệ. Nhà nào cũng xây hai tầng chiếm hết chiều dài khu đất rộng. Tầng dưới mở cửa hàng dành cho bậc cha mẹ, hai gian hàng bán rượu, ba quầy bar, hiệu giặt ủi người Tàu Lin Chow. Tầng dãy Studio của bọn găng tơ, đĩ điếm, nhạc sỹ ngồi nhìn tháng ngày trôi. Bọn nhạc sĩ làm việc ở đây dài hạn. Tôi biết mặt tên Lips McGee từ hồi còn ở Houston cách đây mười ba năm.
      Tôi phải ra ngay tiệm giặt ủi Lin Chow chờ thợ ủi đồ. Vừa nhìn thấy tôi ta cười hai hàm răng trống trơn. Tôi giao cái túi vải tận tay , ta trút hết đồ ra bàn ăn, viết vội mảnh giấy giao lại cho tôi. Chữ viết của , tôi đọc ra.
      “Mấy bữa xong?”, tôi hơi cộc lốc.
      Người thợ giơ hai ngón tay lại, “Hai bữa”.
      “Bữa nay chứ?”. Tôi chỉ tay xuống sàn tức là bữa nay.
      ta lắc đầu, lại đưa hai ngón tay lên.
      Thấy bắt chước được kiểu bàn tay tôi ra đến cửa hàng bán rượu mua hai chai Johnnie Walker nhãn đỏ.
      Muốn vô xóm nhà Hollywood Row phải băng qua lối con hẻm phía sau. Dãy nhà bên trái chất đầy thùng rác rưới kiến bu đầy. Ngổn ngang nào chén bát, chai rượu ở cầu thang gỗ ộp ẹp, thảm lót lối hành lang nay còn nhìn ra màu xanh như lúc trước, đổi ra màu rong rêu mốc thếch.
      Holywood Row còn là những căn hộ biệt lập như trước. Người đến đây ở như là ngôi nhà chung. Nhà nào cũng mở toang cửa. Tôi ngang qua căn hộ, nhìn vô thấy chàng ăn mặc cầu kỳ như thời tiền sử. Đầu đội cái mũ cao bồi, nhìn thấy tôi ngoài cửa trao đổi với nhau như hai con thằn lằn gật gù bãi đá lởm chởm.
      Tôi ngửi thấy mùi thức ăn lẫn đủ thứ mùi hơi người xông ra bên ngoài. Rôi điệu nhạc trỗi lên như từ kèn trompette, điệu vang vang lắng dòng xuống khô khốc. Rồi chuyển qua điệu trần tục “oa oa” nghe sầu thảm lan khắp ra bên ngoài hành lang.
      Tôi lần theo, điệu nhạc phát ra từ căn hộ cuối dãy hành lang. Tôi đến đó nhìn vô thấy đủ thứ hạng người trần truồng. vài tên còn làm tình tỉnh bơ trước mặt tôi, vài tên khác chờ người qua lại đây ghé mắt vô cứu vớt cho đỡ khổ.
      Cửa phòng Lips McGee hé mở. Tôi đứng lại gõ vô cái cửa tiếng kèn trompette trả lời thay “ai?”.
      “Easy Rawlins đây, Lips”, tôi .
      “Vô đây Easy!”.
      Tôi nhìn qua lượt phòng rộng lắm nhưng còn hơn cả căn hộ Gregory Jewel. Giữa phòng bày chiếc ghế dài, cái bàn hai chiếc ghế, bàn rửa mặt gần cửa sổ nhìn ra ngoài đường phố Central Avenue. tường treo đầy ảnh những hoạt động biểu diễn của Lips, ảnh lớn nhất chụp chung với mấy tay bậc thầy nhạc Jazz. Còn những tấm ảnh cũ kĩ ố màu lúc chơi Jazz trong mấy club hay diễu hành ngoài đường phố Houston. Trông gã già rất nhiều. Vào thời vàng son Lips là thần tượng của dân da đen, bảnh bao kiêu hãnh, ăn hoạt bát tiền đầy túi. Quanh gã là đẹp, tôi từng ao ước được như là nghệ sĩ chơi nhạc kèn đồng.
      Gã đứng thẳng người sân khấu sử dụng cây kèn trompette như thả hồn theo đường ống loa bạc vụt thoắt hay bổng. Những giọt mồ hôi lóng lánh vòm trán rộng với đôi mắt khép hờ. Lips chuyển qua những nốt nhạc cao vút nghe ra như gió rít ở những cánh đồng vắng vẻ.
      Khắp gian phòng đầy ắp mùi cần sa. Lips đứng bên bồn nước rửa mặt, hay là gã nhả những nốt nhạc ra ngoài đường phố. Gã mặc chiếc quần Jeans, áo thun rộng thùng thình, thân người gầy guộc, tóc để dài chải ngược ra sau. Chiếc cằm nước nâu nhạt lún phún chùm râu nửa đen nửa trắng.
      “Oa oa”, gã thử kèn, rồi lên tiếng “Cậu đâu vậy, Easy Rawlins?”.
      Tôi ngồi xuống ghế.
      “Tôi thăm xã giao bạn bè”, tôi .
      Lips cười. Gã bưng nguyên cả dĩa thức ăn khỏi bếp đặt bàn trước mặt tôi. Ngoài đừơng từ xa tiếng còi xe ô tô hú vang, xe cảnh sát mở đường.
      “Đó là dấu hiệu con rắn sắp chui xuống hang thỏ”, Lips .
      “Vậy là sao?”.
      “Tới thăm xã giao? Việc trước mắt là xơi tái con mồi”.
      Lips cười thầm.
      “Được thôi. Nhưng tôi chưa đói”. Tôi lấy chai rượu trong túi ra, Lips cười rộ lên.
      “Tôi biết mà”, gã .
      Gã bày ra hai ly rót đầy rượu, kề môi hôn cái rồi mới nâng ly nhấm nháp. Gã ngước nhìn lên trần nhà cười mình.
      Gã kể lể đủ thứ chuyện cũ rích, tôi cũng cố cười cho vui. Ngồi lặng lẽ lúc. Lips hớp hết ngụm rượu, nhắm miếng mồi. Gã lôi kèn ra chơi vài đoạn, mở đầu khúc nhạc – bản nhạc đồng dao hay bản jazz thịnh hành. Gã quay sang hỏi thăm Mouse với Dupree Bouchard, Jackson Blue.
      Khui tới chai thứ hai, Lips hỏi tôi “Cậu tới gặp tôi có chuyện gì?”.
      “Ông nghe chuyện mấy con bé bị giết chưa?”.
      “Hả?”.
      “Tôi hợp tác với Quinten Naylor tìm cho ra thủ phạm”.
      “Ờ- hơ”.
      “Nạn nhân mới đây báo đăng tin kèm ảnh tên là Robin Garnett nhưng ở địa phương này con bé lấy tên là Cindy Starr”.
      Tôi nhìn gã lúc này có vẻ già hơn lúc trước. Gã mím môi.
      “Ờ”, gã . “Thỉnh thoảng tôi thấy con bé da trắng về đây, rồi biết bỏ đâu. Cindy Starr em ơi, giờ này em ở đâu? Ta biết em về đâu?”. Gã cười thấy lạ thường, trông gã hiền lành khi chợt nhớ ra con bé.
      “Ông nhớ mặt chứ?”.
      Lips nhìn theo tôi hiểu ngay, gã muốn nghe kể tiếp “câu chuyện hoang đường”như cánh bọn tôi thường . Gã biểu lộ ngấm ngầm ý tưởng trong đầu, tôi uống ly nữa cảm thấy khoan khoái được ngồi chiếc ghế nệm êm ru.
      “Tớ ở đây mười ba lăm có chuyện gì thay đổi, người này vừa dọn người khác dọn vào ở. Chả có gì ầm ĩ. Chẳng khác nào lúc cậu say, rồi có khi lại nghĩ trong đầu, “ta làm gì đây?” rồi cậu ngã nhào xuống sàn, có khi cậu chả thèm để ý, bởi sóng vỗ bờ rồi lại rút xuống biển khơi, xóa sạch dấu chân cát thế thôi, chả có gì đáng ”.
      “Cậu hỏi tôi có nhớ mặt con bé Cyndi Starr mà quên hỏi qua con bé Wildheart. Cậu hỏi tới Curtis Mayhew. Cậu hay gì chưa?”.
      Tôi lắc đầu.
      “Cũng mấy chuyện nhảm nhí, nhảm nhí cả thôi. Bọn chúng bỏ , hết rồi. Bọn này thay cho bọn kia. Mấy đứa con đẹp thường có chuyện thầm kín mong gặp được mấy chàng hiểu được tâm . Ăn diện cho đẹp vô là được. Mấy tay săn chạy rong ngoài đường chọc ghẹo om sòm, nhờ vậy nó quên hết chuyện buồn. Vậy có lạ hả? Có lạ ?”.
      nghe lại.
      “Hilda Wildheart, Sonia Juarez, Yakeesha Lewis…”
      Gã đếm đầu ngón tay rồi kể tiếp. “Tiffany Malowe, cả con bé Lois Chan của cậu cũng tới đây. Đau khổ, thương tích đầy mình. Cậu muốn em nào cũng có. Cậu biết , có mấy em ra ngoài, mấy em pha trà phục vụ tớ. Ờ thế đấy”, gã rùng mình kể tiếp “mỗi em ở lại thò tay lấy năm đô, thèm lấy hết. , , bọn đứa nào trông cũng đẹp, cậu tới đây hỏi con bé Cyndi Starr cậu mới biết bọn chúng đứa nào cũng nghèo. Mấy chàng thanh niên như cậu tới đây chỉ có tìm rồi bỏ ”.
      Chợt Lips lại rùng mình, tôi rót thêm cho gã ly uýtky.
      “Mỗi lần nó về đây rủ bạn bè hát hò vui lắm, trai đủ cả”. Lips lại kể. Ngồi nghe tôi hiểu ngay gã muốn nhắc Cyndi Starr bởi gã muốn kể cho tôi nghe hơn là chuyện vu vơ.
      “Mỗi lần con bé về đây kể lại cho tớ nghe đủ thứ chuyện cho tới lúc tớ thấy trong người nóng rần rần. Nó thích kể tới đoạn kích thích lúc hai chàng cho bò càng lết bánh mới thôi; nó tạo mồm bạo miệng vậy mà có lúc trông nó rất dễ thương”.
      “Mới đây con bé có về lại ?”.
      “Đầu chừng ba tuần lễ nay. Có thể nó bỏ trước đó nữa chừng”.
      “Bỏ đâu?”.
      “Nó đâu cũng về lại thôi, nó còn con bạn người da trắng ở lại đây. Con bé tên Sylvia”.
      “Con bé bỏ bao lâu?”.
      “Tớ nhớ. Ba bốn tháng nay, khoảng đó hay lâu hơn”.
      “Con bé Sylvia này thế nào?”
      “Tóc đen để dài, mắt đen da trắng bệt nhìn dễ gây ấn tượng”.
      “Giờ nó ở đâu?”.
      Lips lắc đầu. “Tớ biết nữa. Nó ở lại chơi mấy bữa với Cyndi rồi bỏ , hai tháng nay. Bọn này khiếp lắm”.
      “Cyndi có chỗ làm mà?”
      “Nó làm nghề thoát ý ở quán bar Melodyland”.
      “Ở phòng số mấy?”.
      “Căn màu tím. Cách đây ba căn dãy bên kia”.
      Tôi cảm ơn gã nâng ly chúc sức khỏe.
      Trước khi ra về gã nhắn nhủ “Cậu uống như rồng hút nước, đô bớt !”.
      “Tôi nhớ mà, ông ơi”.
      “Cậu chơi bời tới cỡ đó làm sao nhớ hết”.
      Nghe tôi bật cười, “Tôi còn trẻ, Lips. Tôi chịu được”.
      “Tớ kinh nghiệm chỉ mới sáu tháng nhìn mấy chàng như ông lão, qua năm chết hết”.

      • •
      Tôi móc dao nhíp ra bật tung ổ khóa.
      Bên trong căn phòng Cyndi Starr thấy lộn xộn. Mọi thứ còn nguyên, tấm đệm xếp ở cuối góc. Ảnh có chữ ký của Little Richard và Elvis Presley treo tường. Ba lon đồ hộp ăn còn dư vứt trong chậu nước mỗi lon cái muỗng. Chiếc hộp các tông làm bàn viết. Bàn ăn lót giấy báo, cuốn sách dày cộm Industrial Poythology.
      “Ông cần gặp ai?”, có giọng ngọt ngào êm tai đến từ phía sau lưng tôi.
      Tôi quay lại nhìn ra gã thấp người, ăn mặc lịch , nước da trắng dưới để chòm râu dê, hàng lông mi cong vút. Gã mặc bộ quần áo nâu, mang giày da giả da cá sấu.
      “Dạ ”, tôi đáp lại.
      Gã nghiêng đầu qua bên nhìn tôi từ đầu xuống chân, thấy tôi nhìn theo gã chớp mắt. “Vậy ông đến đây có việc gì?”.
      “Tôi đến tìm Cyndi”.
      Gã nhìn quanh lượt. “ ta còn ở đây. Nếu có sao ông vô đây mà chưa nghe thấy nàng trả lời?”.
      Tôi điên tiết vì chàng xấc láo này. Gã nhìn tôi chòng chọc rồi cười mỉa mai nồng nặc mùi rượu khiến tôi buồn nôn.
      chưa hay gì sao?”, tôi hỏi.
      “Hay gì chứ?”. Gã nhìn có vẻ hồ nghi.
      “Con bé chết rồi, cũng bàn tay thủ phạm giết chết mấy con bé trước đó”.
      “Đâu có”. Môi run run, tay nắm lại bước tới.
      “Con bé bị hiếp, hành hạ, xác bị cắt từng khúc”. Tôi gật đầu, cảm thấy bình tâm bởi gã chịu khó lắng nghe.
      Gã bước tới nữa níu lấy tay áo tôi.
      “Đâu có”, gã nhắc lại đưa mắt nhìn tôi van lơn.
      “Cảnh sát nhờ tôi tới đây…”
      chờ nghe hết câu, bỏ mạch, hai tay buông thỏng xuống, vẻ mặt đanh lại. Vừa ra tới cửa gã phóng như lao, trong nháy mắt.
      Tôi nán lại nhìn khắp căn phòng lượt. Cuốn sổ học bạ trường trung học Los Angeles còn lại đó, lớp học năm 1955, cuốn tập bìa dày chụp ảnh chuyên môn của Cyndi. tấm ảnh khỏa thân chỉ che mảnh vải giả vờ kinh ngạc. Đèn chiếu phòng vải đen hình con bướm. Loài Bướm Trắng. Thùng đựng quần áo cất ở góc phòng, mọi thứ còn giữ lại đây từ chiếc áo pull thêu chữ đại học UCLA, đến đôi giày cao gót nạm hạt cườm sáng trưng.
      Tôi đứng nhìn mấy tấm ảnh hồi lâu, nàng liếc nhìn qua vai để trần hướng về máy ảnh. Gương mặt đanh lại với nét xinh đẹp, trông nàng được khỏe. Toàn bộ lô ảnh gợi cho người xem những nét khêu gợi tình dục của tuổi học trò. Tôi hiểu vì sao John nhìn ra nàng ngay. Bởi Cyndi Starr nhìn giống ai ở xóm Hollywood Row.
      Tôi bước xuống cầu thang y như đứa trẻ đứng vai gánh nặng ký ức về nàng.



      Walter Mosley

      BƯỚM TRẮNG


      Chương 15



      Tôi bước vô buồng điện thoại công cộng gọi đến bót cảnh sát. Gumden chờ tôi, bữa nay gã sung sức.
      Vừa bước lên bậc thềm trước bót cảnh sát, năm chàng xuống. Bốn tên cớm vây quanh John Hughen tay chân bị cùm. Gã nhìn qua tôi chợt nhớ lại tiếng còi hụ lúc còn trong xóm Hollywood Row.
      Gặp lại Roger giang tay đón tôi, theo phản xạ tự nhiên tôi chìa tay ra, hai tên cớm rút dùi cui ra nện. Gã ngồi ngay xuống bọn cớm kéo lê gã ra xe bít bùng.
      Viên trung sĩ trực văn phòng nhận ra tôi là người quen chạy tới đứng lại hỏi: “Sao lại dẫn chàng đó ?”.
      “Can tội giết người. bắt gặp tên lạ mặt ôm vợ chính chiếc giường của kìm chế được”.

      • •
      Quinten ngồi bên trong văn phòng cửa kính mờ bên ngoài gắn bảng tên chức vụ sơn xanh. Tôi nhấc tay chợt gã nhận ra bóng người phản chiếu qua khung kính.
      “Vào đây, Ezekiel”, gã . Mới vắng có hai bữa tôi nhìn ra gã già năm tuổi. Hai vai u bắp thịt sệ xuống, đầu nghiêng bên, khó nhọc lắm gã mới ngồi ngay ngắn lại. Vừa thấy tôi bước vào, gã thở dốc ra hơi như con chó chạy đua vừa về tới đích.
      “Ông sao như chết rồi chưa chôn vậy, ông Quinten?”, tôi bịa ra cái biệt danh xài suốt đời.
      “Còn ông mồm miệng nồng nặc hơi men”, gã đáp lại tôi câu.
      “Chán đời lắm ông bạn. chút men vào người để khỏi bị sa lầy”.
      “Ông bạn tính sao đây?”.
      “Tính tôi phóng khoáng, thưa quan cảnh sát, tôi muốn được san sẻ với ông”. Tôi kéo ghế ngồi gần chỗ cửa ra vào.
      “Là sao?”.
      “Ba con bé bị giết chết trong vòng hai tuần lễ, đúng ?”.
      Quinten gật, hai mắt sụp xuống.
      “Còn con bé Ronbin Garnett mới chết hai bữa nay tiếp theo sau vụ con bé Bonita Edwards”.
      “Ông bạn nhớ đấy, chỉ có vậy thôi đâu. Con này người da trắng, là sinh viên, bỏ đâu xa khỏi địa phương, biết tung tích lúc nó về đây. Bởi vậy, cơ quan cảnh sát mới điên đầu vì vụ này. Chỉ có thể đoán chừng có tên Negro cuồng trí dám chơi trò săn đuổi giết phụ nữ da trắng”. Naylor giọng người miền Philadelphia.
      “Tôi nhếch mép cười. “Ờ cũng chưa hẳn là vậy. Ông biết đấy, con bé vừa bị giết chết tốt lành gì như ông tưởng đâu?”.
      “Nghĩa là sao?”.
      Tôi quăng xuống bàn ảnh chụp Cyndi múa thoát y.
      Naylor nhìn vô lát.
      “Vậy mà sao tôi hay biết nhỉ?”.
      “Bởi có ai biết chuyện này đâu. Tấm ảnh mà hai tờ báo Times và Exarminer đăng lên coi giống hình này. Chắc ai mua báo coi đâu. Nếu mua coi, thế sao họ còn lui tới đây trong lúc ông có quyền bắt giam về tội tầm bậy?”.
      “Ông lấy đâu ra cái này?” Tôi nghĩ bụng gã định nhốt tôi.
      “Ở trong chồng sách đấy. Ông biết xóm Hollywood Row chứ?”.
      Nghe này. Bởi có bí quyết, nên ông mới nhờ tôi”, nắm tay lại để cho khâm phục.
      Quinten chăm chú nhìn về tôi.
      Chợt gã lên tiếng. “Thế được rồi. Tôi xem xét lại chính xác. Chưa biết người ta nghĩ sao, chuyện này khiến họ điên đầu vì mấy con bé da trắng.
      “Vậy sao ta thể tới đó gặp cha mẹ bọn chúng? Ông thấy chưa, ta chỉ hỏi vài câu là đủ, nhớ đem theo cả tấm hình để coi họ thế nào? Tôi chưa muốn cho gã biết tôi còn giữ cái hộp đựng mấy món đồ của con bé tôi cất ngoài xe.
      “Tại sao nhỉ?”.
      “Tôi thấy tình hình ổn, Quinten. Sao lại có chuyện con bé bị giết chết cách hai bữa sau, còn mấy hôm trước đó cách nhau hai tuần có khi hơn. Sao lần này là em da trắng còn những lần trước mấy em da đen? Và tại sao nạn nhân lần này là nữ sinh viên học đại học còn mấy em trước là bán bar?”.
      “Ông có bằng chứng em này là cùng băng với mấy em kia?”.
      Gã giơ tấm hình lên để chứng minh.
      “Ờ, biết đâu chừng phải giết con bé này?”, tôi .
      “Sao?” Quinten quăng tấm hình xuống bàn.
      “Tôi muốn đó cũng là hình hài, con người; nạn nhân lần này là Robin Barnett chớ phải là Cyndi Starr. Tôi nhắc lại lúc tìm thấy nạn nhân người còn mặc đồ nữ sinh, phải vậy ? Nếu nạn nhân là nữ sinh chứ phải em biểu diễn thoát y vũ, ta phải nghi ngay do động cơ khác hơn, đúng ?”.
      “Có thể thủ phạm nhớ mặt con bé biết cả cuộc sống hai mặt của nó”. Quinten muốn suy diễn nội vụ thêm rối rắm.
      “Ồ phải đấy. Thủ phạm còn nhớ cả mặt của Juliette Le Roi đúng quá rồi.”
      “Thế là thế nào?”
      Tôi kể lại cuộc xô xát tại quán bar Aretha, có Grogone ngay bữa đó. Tôi còn nhắc là Bonita Edwards biết mặt mấy con bé kia.
      “Vậy là ông biết hết nên ông mới ra tới đây?”.
      “Ồ kìa, ông bạn, đừng vội. Tôi đến đây nhờ ông nhắc lại với ông bạn đồng nghiệp câu chuyện vừa rồi, xong tôi cùng với ông tới nhà Garnetts”.
      “Tôi đâu. Tôi quên ơn ông nhiệt tình cộng tác, chuyện này chỉ nên ra trong nhà. Bọn chúng từng đụng độ với tên cớm Negro, liệu bọn chúng nghĩ sao về ông?”
      “Tôi nghe lọt lỗ tai, ông nghĩ sao về tôi Quinten?”.
      nụ cười thoáng gương mặt Quinten. Gã nghiêng người đặt nắm đấm bàn. “Tôi thấy ông xuống cấp, ông Rawlins, luôn cả bạn ông, Raymond Alexander đáng tội phải giam, nhưng chưa ai làm nên vụ này chưa xảy ra. Con người ta ai cũng có lúc muốn hoàn lương. Lẽ ra ông phải giúp chúng tôi tóm cổ tên sát thủ, ông giúp được chuyện này, dù là ai, tên cuồng sát, thể kiềm chế. Ông làm khác, ông che giấu tên tội phạm, Ezekiel Rawlins. Tôi hơn cho ông biết, tôi là làm ngay. Nhưng ông trót nhúng chàm rồi hối tiếc cũng kịp nữa”.
      Nếu tôi say có lẽ có gì xúc phạm. Tôi thể hiểu, bởi mọi người đứng về phía tôi. Regina với Gabby Lee, cả Quinten Naylor. Chợt tôi thấy thèm ly rượu, tôi thèm uống như thèm chết. Mấy bữa nay tôi cảm thấy bớt đơn nhờ có cuốn danh bạn điện thoại Los Angeles làm bạn. Tôi ra phố Pico Boulevard rẽ hướng tây tới Hauser. Nhà Garnett phải qua năm dãy phố nữa về hướng bắc.
      Đây là ngôi nhà hai tầng xây theo kiểu Tây Ban Nha, có sân cỏ rộng rãi, hàng cây dương liễu xanh rờn. Bên ngoài là tường rào xây cột xi măng giả gạch, mái lớp ngói dương. Vật liệu nhập từ bên Mêhicô hay là Ý. Hai chiếc ôtô hiệu Caddies đậu ngoài, bãi cỏ dựng năm chiếc xe đạp của bọn trẻ.
      Tôi xếp chiếc áo pull, sổ học bạ, phong bì đựng mấy tấm ảnh vô chiếc túi vải. Bước tới cổng tôi, nhấn chuông, lắng nghe chuông báo hiệu trong nhà. Tôi lấy làm lạ thay vì chuông Tây Ban Nha lại là chùm phong linh réo rắt, loại chuông báo hiệu chỉ thấy ở cửa hàng.
      thằng nhóc con chạy ra mở cửa, mặt mũi non choẹt nom như là con . Thằng bé có nhiều nét giống chị nó chụp trong mấy tấm ảnh. Nó cau mặt hồi, ra nó ngỡ đâu bạn bè nó qua chơi.
      “Chào ông”. Thằng bé nhe răng cười có duyên của người Mỹ chính cống.
      “Có bố mẹ cháu ở nhà ?”, tôi hỏi thân thiện.
      “Bố cháu vắng có mẹ cháu trong nhà, cháu gọi mẹ ra nhé”.
      “Mẹ ơi!” nó vừa chạy trở vào vừa kêu lên. hiểu sao nó bỏ cửa vì cả tin hay là nhớ đóng? Tôi đứng ngoài nhìn vô thấy hết mọi thứ bên trong phòng khách bày bàn ghế sang trọng, tường lót kính hướng ra ngoài sân hồ bơi.
      Người phụ nữ da trắng vừa quở mắng thằng nhóc chạy trở vô trông nhiều tuổi hơn tôi, mấy bà mẹ thường già trước tuổi.
      Bà có dáng người cao lớn, lưng thẳng. Bà mặc chiếc áo xanh in hình bầy ngựa từ xuống dưới, loại hàng đắt tiền may thêu khéo léo, phải do tay thợ rành nghề.
      “Ông hỏi thăm ai ạ?”, bà rụt rè lên tiếng.
      “Có phải bà Garnetts?”.
      “Mà sao?” Bà giơ tay vặn nắm cửa.
      “Tôi là Easy, Easy Rawlins đây”, tôi .
      “Nếu là nhà báo, rất tiếc tôi thể trả lời. Chúng tôi…” Bà kéo cửa sắt vô rồi bước tới.
      “Dạ , tôi mang theo những thứ tìm thấy được của bà”.
      “Dạ đâu có, ông Rawlins tôi có mất mát những thứ gì đâu?”
      Bà toan khép cửa, tôi vội ngay: “Những món đồ của đứa con , thưa bà”.
      “Ông sao?” Nhìn nét mặt và nghe giọng của bà tôi sực nhớ lại đoạn cuối của vở “Thế giới quay cuồng”.
      “Con bé ở bên hàng xóm nhà tôi, ngoài phố Central Avenue, quần áo, hình ảnh còn ngoài đó”.
      “Ông nhầm rồi, ông ơi. Con tôi ở đây mà”.
      , thưa bà, con bé có khi ở đây có khi ngoài phố Central kia. Tôi còn cất mấy thứ đồ dùng của nó trong túi xách này đây”.
      Tôi lôi chiếc áo pull xanh ra, bà thốt lên tiếng “Ôi lạy chúa tôi!” rồi bà vụt bỏ chạy vào nhà.
      Bà la lên “Milo! Milo!” rồi lại chạy ra ngoài cửa.
      “Ông là ai vậy?”
      Nhìn bà đau khổ, tôi quay qua nhìn xuống mớ rau bạc hà men theo chân tường. Tôi muốn tới đây và hơn nữa chỉ gặp được những người da đen chớ là những người da trắng.
      Thằng nhóc trở lại kéo thêm bạn bè xúm quanh người mẹ.
      “Mẹ”, Milo gọi.
      “Con trở vào nhà , con”. Bà đỡ hốt hoảng hơn lúc nãy, bà dắt mấy đứa trẻ trở vào rồi, quay ra lại.
      “Ông là ai vậy?”
      “Tôi Easy Rawlins đây thưa bà, hợp tác với Sở cảnh sát điều tra cái chết của đứa con ”.
      “Cảnh sát là ông đây?”. Bà vẫn chưa bình tĩnh.
      hẳn… là cảnh sát, thưa bà. Tôi là cộng tác viên. Tôi biết xóm nhà gần nơi mấy con bé Negro bị giết chết. Tôi đến để hỏi thăm bà về mấy món đồ mang theo đây”.
      “Xin lỗi , ông Rawlins. Tôi rối trí, mời ông vô nhà rồi tính sau”, bà gượng cười xã giao.
      “Ông cho tôi xin lại được ?”, bà hỏi.
      được, tôi chỉ cho bà xem qua”. Tôi quên mất chuyện ở trong nhà bà. Bà còn là người da trắng đứng ngoài cuộc xung đột chủng tộc. Bà là mẹ đứa con vừa bị giết chết, còn tôi đến đây để nhìn thấy việc tới mức căng thẳng cực kỳ.
      “Ông uống nước ngọt hay bia? Ai đến thăm cũng bấy nhiêu món đấy!”, bà tỏ ra thân thiện.
      “Tôi uống bia”
      Bà quay qua bước tới gần chỗ cửa.
      “Vậy nhé, tôi mang ra ngay”, bà .
      Bà nhanh chân bước ra ngoài.
      Tôi liếc nhìn đồng hồ, vừa hết sáu phút.
      Bà trở lại tay bưng khay đựng ly bia tràn đầy bọt. Bà vui vẻ đặt bàn.
      “Ông biết mặt con tôi à?”, bà hỏi giọng than vãn.
      “Dạ ”.
      Tôi trút hết mấy món đồ ra bàn, bà ngồi dựa đầu lên ghế để có thể nhìn hơn. Bà là người mẹ nhân từ, tôi bày tỏ lòng khâm phục.
      cầm tay cuốn sổ học bạ và giữ chặt lấy. Bà liếc nhìn qua nét chữ, tôi hồi hộp, bà lật qua chiếc phong bì đựng mấy tấm ảnh. Mới nhìn qua bà nhịn được cười, bà hỏi: “Con bé Robin này làm cái trò khỉ gì vậy nè?” Bỗng bà lặng thinh, bà quăng tất cả xuống sàn nhà.
      Bà thở hổn hển, tôi nghe từng tiếng tim đập. Bà nuốt giận, vòng hai tay ra sau ót. Trước mắt bà là chuỗi những hình ảnh của đứa con , phơi trần bộ ngực điểm nụ cười mời gọi. kiểu ảnh quằn quại khiến bà ngây người ra, hình tượng loài Bướm Trắng.
      “Sao vậy nhỉ?” giọng bà dâng trào cảm xúc, lúc sau tôi mới hiểu ra hết ý nghĩa trong câu .
      “Này bà” nghĩ mãi tôi mới ra.
      lúc sau tôi lập lại: “Này bà”.
      “Ông hỏi tôi?”
      “Có phải là Robin?”
      phủ nhận điều đó.
      “Cảnh sát nghe bà kể lại những hoạt động ngày cuối tuần của bé chưa, thưa bà?”
      “Ông uống thêm nữa , ông, ông…?” Bà nhích cả bình sát về phía tôi. Nếu bà ngoái nhìn lại, bà chúi đầu xuống đất ngay.
      “Dạ được rồi!”, tôi .
      Bà thủng thỉnh đứng dậy trở xuống bếp. Ly bia còn để bàn, chưa uống được hớp.
      Mười lăm phút sau tôi chạy tìm bà. Dưới sành bếp lót thảm màu trắng, sàn làm bằng gỗ phong. Bà ngồi bên bàn hai tay ôm đầu.



      Walter Mosley

      BƯỚM TRẮNG


      Chương 16



      Tôi phải hỏi cho ra lai lịch con bé Cyndi. Hình như tôi có linh tính chính giết chết nàng ai khác.
      Rời khỏi nơi này phủi tay. Sở cảnh sát cùng với Quinten nhắm đúng đối tượng tôi đưa ra. Nghi can số trong vụ này chính là tên Negro để hàm râu xồm xoàm. Còn tôi trở lại cuộc sống của phó thường dân.
      Vừa đặt chân bước lên cầu thang tôi nghe tiếng Mofass húng ho. Tôi vào trong căn phòng vẫn còn ôm ngực thở hổn hển.
      ngước lên đưa cặp mắt vàng khè nhìn tôi, môi miệng nhăn nhúm. Hai ngón tay trái kẹp điếu xì gà.
      “Lại ốm nữa rồi”, gã thều thào.
      Mofass ngồi dựa ra sau như con sư tử biển bị trúng thương, môi miệng tái mét thở ra được chỉ khò khè. Gã đưa mắt nhìn chăm chăm ra bên ngoài.
      Tôi từng biết qua người ốm sắp chết còn khỏe mạnh.
      “Thôi ta mời bác sĩ cho xong”, tôi và đưa ta nhấc máy điện thoại.
      “Gọi làm gì?”
      Gã thở được hơi, mở choàng mắt nhìn trân trân. Gã cố dằn cơn ho, khởi động hai lá phổi hồi mới mở miệng ra được “đợi lát nữa, tớ khỏe lại”.
      “Cậu mời bác sĩ tới !”.
      “Tớ còn lo trả tiền nhà, lo trước cho xong”.
      Gã đứng dựa người vô bàn cố sức đứng dậy, tay vịn ghế tay chống vô tường. Gã bước vào buồng toilet chật hẹp, tôi nghĩ bụng chừng gã té chết trong đó luôn.
      Con kiến đen gặm nhắm mấy mẩu bánh vụn, tôi chỉ tay chặn lại, nó chui vô kẽ mấy ngón tay. Tôi nhìn theo vì tưởng tượng có vị thần khổng lồ làm công việc như tôi đây. Tôi muốn bóp nát con vật bé này, vừa lúc đó Mofass trở ra.
      Mặt mũi sạch hai mắt nhìn có hồn trở lại. bước lảo đảo thèm vịn vào đâu hết.
      “Ta đâu đây?”, gã hỏi tôi.

      • •
      Nơi bọn tôi tìm tới là tòa nhà cao tầng tên là Dorado cách xa thành phố Culver City. Vách tường trát vôi vữa xây thêm lớp ván gỗ. Lối vô cổng chính hai bên dựng lên những chậu gốm sứ trồng dây leo. Bên ngoài đề bảng “Phó giám đốc DeCampo”
      Ngay lối cửa ra vô kê chiếc bàn tròn do người phụ nữ Nhật phụ trách, người mập mạp tươi mát và điềm nhiên, bà đưa mắt nhìn Mofass rồi đến tôi.
      “Chào bà Narotaki”, Mofass lên tiếng.
      Bà tươi cười nhìn gã như dò hỏi.
      “Có mặt đông đủ cả chứ?”, Mofass nhìn vô cánh cửa rộng phía sau lưng bà hỏi.
      Bà Narotaki : “Mời các ông ngồi, tôi báo lại ngay”.
      Bên ngoài cửa kê mấy chiếc ghế bọc nhung, tôi kéo Mofass ngồi xuống bàn kế bên.
      chiếc bàn gần bên bày bình bông tulip trắng. Trần nhà cao vút trang trí mô phỏng kiểu thời Phục Hưng.
      “Cậu phải theo dõi sát mọi hoạt động ở đây, Mofass vừa đủ nghe.
      “Ông khỏi lo, ông Rawlins, tôi liệu. Ông nên nhớ bọn người ở đây chỉ bàn về chuyện tiền bạc, chả có ai đếm xỉa tới mấy chuyện vặt vãnh.
      “Cụ thể là?”.
      “Nhà Bontemps”
      Nhà Bontemps là hai vợ chồng già ở trong khu chung cư do tôi làm chủ, khu Magnolia Street Apartments. Hai ông bà ngoài tám mươi có đứa con trai duy nhất nhưng chết. Tôi lấy rất ít tiền, còn lại bao nhiêu họ giúp việc trừ. Với người cao tuổi cuộc sống vậy là ổn định. Lão Henry làm cỏ dọn dẹp trước cửa, bà Crystal theo dõi người ở thuê trả tiền nhà nửa đêm bỏ trốn . Bà ít ngủ, nghe động là bà tụt xuống giường bước ra nhìn.
      “Tôi chịu thua, Mofass, nếu để cho tên bỏ , đó là ý tôi muốn, tớ làm vì cậu”.
      Gã nuốt giận
      “Dù sao tớ nhớ cậu lại ta đồng ý nguyên tắc, OK”.
      “Dạ, tôi nghe ”.
      Nghe tới tiền Mofass còn phân biệt phải trái. Gã coi tiền là tất cả, hơn cả thần thánh.
      Bà Naratoki ngước nhìn tươi cười “Mời quý vị vào”.
      Khung cảnh đập vô mắt tôi, trước tiên là khu vườn rộng rãi. Những khung cửa sổ cao chót vót bên kia bức tường trông ra khu vườn rộng mênh mông giữa là bể bơi tiêu chuẩn Olympic. Hai con thiên nga quây quần giữa mặt hồ rỉa lông. Khung kính màu phản chiếu màu trời xanh thẳm. Hàng liễu rũ buông cành xuống nền đất, con thỏ ngẩng đầu, vểnh tai nhìn vô cửa.
      Bên trong gian phòng rộng rãi sáng sủa, tường treo đầy tranh vẽ, những bức tranh của giới quí tộc Âu Châu phô trương cuộc sống giàu sang. Toàn cảnh cuộc săn bắt treo ngược gắn vách. Bên dưới bầy chim và thỏ rừng là con chó săn chực rình mồi, phía sau là cây súng săn dựa vô vách.
      Tranh người hầu kêu gợi, tay bưng bình sữa miệng cười duyên đặt bên cạnh bức tranh người hầu da trắng đứng trong căn phòng xinh xắn lạ mắt.
      Dọc theo tường đặt dãy ghế nệm cùng kiểu kê ngoài cửa lúc mới bước vô. Chiếc bàn dài gỗ trần bì là vật nổi bật giữa căn phòng xung quanh bày sáu chiếc ghế gỗ, có bốn người ngồi trước.
      “Ngài Wharton!”, người ngồi trong bàn vừa lên tiếng. Ông ngồi gần cửa ra vô đứng dậy bắt tay Mofass. Dáng ông thấp, mặc đơn giản chiếc áo jacket màu vàng, màu nâu sậm, bên trong là chiếc áo pull ba nút trước ngực.
      Mofass nhếch mép cười, gật đầu. “Thưa ngài Vie. Tôi mong ông được gặp ông Erekel Rawlins, ông ta là cộng tác viên. Ông ta có phần hùn khiêm nhường trong cơ sở này”.
      Mofass huých tôi gã tự dàn cảnh câu chuyện để ông kia chìa tay ra bắt.
      Ông ta có đôi mắt màu xanh xám, chứa niềm vui, được gặp nhau tại đây và có thể hợp tác làm ăn.
      “Rất hân hạnh được gặp ông, ông Rawlins”, ông ta .
      Tôi được mời ngồi vô chỗ giữa Mofass với ngài Vie, được giới thiệu với những người trong bàn, tôi đứng dậy nghiêng người bắt tay.
      Kia là Fargobaer, người to béo trong bộ đồ nâu sang trọng, râu tóc màu đỏ hoe. Giữa đỉnh đầu tóc hớt ngắn, hai bên vành tai tóc dựng ngược như mấy cọng giá cả lưng bàn tay.
      Kế bên Fargo là Benard Seavers, người gầy nhom, cặp mắt gian xảo, nước da nâu nhờn nhợt. Mái tóc dày cộm như chụp mũ lên đầu.
      Người ngồi đầu bàn là Jack DeCampo, nhân vật chủ chốt, có nước da màu ô liu trơn bóng, còn đôi mắt thể đoán ra là màu gì.
      Gã đặt hai bàn tay chụm lại dựng ngược lên nhìn về phía Mofass hồi.
      Chợt gã liếc nhìn tôi “Rất hân hạnh được gặp ông”. Tôi gật đầu đáp lại cách dè dặt khiêm tốn. Tôi chợt liên tưởng tới cùng cung cách khi cần lo lắng chạy chọt cho viên chức người da trắng ở Miền Nam.
      “Chúng tôi đại diện cho tập đoàn đầu tư bất động sản”
      Tất cả bọn họ và cả Mofass háo hức như loài chim sẻ vừa sà xuống bãi cỏ non mới nảy mầm.
      “Ông Rawlins chỉ sở hữu được năm phần trăm toàn bộ tài sản. Kể từ ngày hợp tác với công ty ông sẵn sàng đón nhận mọi ý kiến đề xuất”. Tôi ngờ Mofass cũng có thể ăn lưu loát như bất kỳ tên da trắng nào.
      DeCampo nhìn qua tôi, gã tươi cười.
      “Rất hân hạnh được đón ông về đây”
      Tôi cười đáp lại rất hăng hái như mình có thể tưởng tượng ra được.
      “Chúng tôi thiết nghĩ có thể hợp tác được, ông Wharton”, Benard Seavers vừa .
      Tôi cảm thấy còn có thể tập trung tư tưởng vì mình đâu có giá bằng những người kia. Năm phần trăm thấm tháp vào đâu, cho dù Mofass có muốn đưa tay lên chẳng có ai để ý.
      Chúng tôi muốn tạo cơ hội để quý vị kiếm ra tiền” Ngài Vie vừa đủ nghe.
      “Ông bỏ lỗi cho nếu tôi tin vào điều ông vừa phát biểu”, Mofass , gã hiểu ý tôi, biết cách nào để moi tiền.
      “Tôi lấy làm lạ, ông Wharton. Xét cho cùng quyền lợi chúng ta đều ngang nhau”, DeCampo .
      “Ông muốn nhắc lại số tài sản của tôi ở Willoughtby”.
      “Ông có đất, chúng tôi có vốn”. Gã chập hai tay lại.
      “Ông còn thu lợi được những gì?. Thu lợi từ khoản tiền cho vay”.
      Gã cười châm chích, “Ồ, có thể lời cao hơn vậy nữa”
      “Là bao nhiêu?”
      “Chúng tôi sở hữu bảy mươi lăm phần trăm của công ty. Ông cứ ngồi chỗ tiền vô như nước”.
      “Bảy mươi lăm phần trăm ư?”.
      “Đúng thế, ngài Wharton”, ngài Vie xen vô.
      “Chúng tôi huy động vốn, truy cập thông tin có lợi cho công việc đầu tư”.
      Tôi nhìn ra ngoài bầy thiên nga vờn nhau mặt hồ, tung tóe nước cho mát mẻ ngay giữa trưa hè.
      “Thông tin về khoản nào?”
      Ngài DeCampo nhếch mép cười “Hội đồng thị xã lập kế hoạch mở đường ở Willoughtby cho năm làn xe chạy. Chín mẫu đất của ta nằm trong quy hoạch sau khi mở đường xong”.
      “Vậy là ta được dịp tăng giá?”, Mofass hỏi.
      Hỏi xong gã hiểu ý tôi, vì sao tôi bán miếng đất đó.
      “Để mười năm giá còn tăng cao hơn gấp mấy lần ta ngồi đây tính toán. Ta bàn tới kế hoạch xây siêu thị và cửa hàng thương mại đó, ngài Wharton xây cao ốc văn phòng cũng có lời. Có ai biết ta gì nữa ?”.
      “Ta còn phải chờ, tài sản lúc đó được quy ra tiền đem thế chấp”, Mofass nghĩ đơn giản.
      Mọi người nhốn nháo, tình thế căng thẳng.
      “Tôi muốn là”, Mofass chưa hết ý… “Vì sao chúng ta lao vô cuộc mặc cả này thay vì ai cũng làm chủ phần của mình?”.
      ra , chúng ta cho phổ biến thông tin từ ngày thành lập. Đất đai được giải tỏa. Ngay lúc các nhà thiết kế khởi công xây dựng, lúc đó hội đồng chỉ định việc nào cần làm ngay, tức là ông có thể thúc đẩy công việc tiến triển theo quy định và phải chịu tốn kém”, Rargo Baer phát biểu.
      Và, Bernard xen vào: “Và phải thông báo với ngân hàng chi tiết những kế hoạch có thể ảnh hưởng tới các dự án thi công. Ta xây dựng khu trung tâm thương mại phục vụ cho địa phương mình”.
      “Vậy là quý vị để cho chúng tôi phổ biến nội dung cuộc họp ngày hôm nay?”,Mofass .
      “Cổ đông muốn nghe mấy chuyện này”, DeCampo tâm đắc phát biểu.
      “Ai nêu ra ý kiến đó?”.
      Gã xì ra tiếng chua chát và thêm: “Bất kỳ ai cũng muốn về giá đất đai và phóng đường, ai muốn thấy mình bị lường gạt”.
      Nắm được thông tin này cũng là thủ đoạn lường gạt để thu lợi cho riêng mình, có phải ? Nhờ tôi đóng góp thuế mới làm được con đường này”.
      Trong vòng năm năm cổ phần hai mươi lăm phần trăm lên tới triệu đôla”, DeCampo .
      Mofass lại thở khò khè.
      Tôi ngồi liên tưởng tới hình ảnh hai mẹ con Regina chạy giữa bãi cỏ chọc ghẹo hai con thiên nga. Tôi lo sợ rủi có con ngổng cổ chỉa vào người con bé.
      “Vậy ông nghĩ là tôi nhường lại ba phần tư cổ phần, tôi có?”
      “Đấy là cách giải quyết. Thôi trắng ra chúng tôi chịu tăng giá trị cổ phần ông lên gấp hai mươi lần”, DeCampo rùng mình.
      Bầu khí tĩnh lặng bàng bạc khắp gian phòng. Trong chốc lát chỉ nghe thấy được tiếng Mofass thở khò khè.
      có lúc tôi cho là người kinh doanh cũng có phần nào danh dự hay phẩm chất riêng. Tôi còn nghĩ đến cái ý tưởng đó trước khi tới gặp DeCampo và những người cộng . Có lẽ vài điều khúc mắc nào đó tôi phải nhờ Mofass đề nghị có buổi họp để bàn cho ra lẽ. Kế đến dành thời gian xem xét những ý kiến thắc mắc.
      Mofass đằng hắng.
      “Vâng, thưa quý vị” tôi với gã cùng đứng dậy “vấn đề này tôi bàn lại với ban quản trị”.
      “Sao?”, ngài Vie hỏi.
      “Tôi thay mặt cho công đoàn do tôi sáng lập, thưa ông. Ông Rawlins đây là thành viên có vốn đóng góp khiêm nhường và số vị khác, những doanh nhân cùng cộng đồng”.
      “Ông có ý định cho chúng tôi hay sở hữu số tài sản đó?” Fargo đặt câu hỏi như lời cảnh báo.
      “Tôi hối hận nếu là người giả danh. Quý vị hiểu cho các cổ đông muốn công khai ra đây”.
      “Bao lâu nữa ông dành cho chúng tôi câu trả lời, ông Wharton?” DeCampo hỏi, hàm răng khít lại.
      “Hai ngày là cùng, có thể đến chiều nay tôi mới biết” Đến đây tôi với Mofass cùng nhau ra về.
      DeCampo tiễn chúng tôi, gã tươi cười bắt tay vẫn nhìn tôi với nụ cười lạ lùng rồi quay sang nắm tay Mofass hồi lâu.
      Thông tin này hoàn toàn đáng tin cậy, ông Wharton được phổ biến cho những ai liên quan.
      Tôi bước ra cửa thèm câu.



      Walter Mosley

      BƯỚM TRẮNG


      Chương 17



      Chúng tôi chạy ra khỏi phố Venice Boulevard, trở lại khu phố Watts. Tàu điện hết giờ chạy, mọi ngã đường còn lưu thông ra trung tâm thành phố, có xe riêng là chịu thua.
      Giờ này ở Detroit bọn chúng nâng ly champagne.
      “Ông định dặn tôi với họ thế nào đây, ông Rawlins?”
      “Chờ gã gọi tới cậu trả lời ta đồng ý chọn bốn – sáu. Ta được sáu”.
      “Còn nếu gã chịu mua phần đó?”
      “Kệ mẹ nó. Ta ra tới Bank of America báo cáo cách thức DeCampo giao dịch với ta”.
      “Tôi biết chuyện đó”, Mofass hỏi dò.
      “Cậu biết ra sao?”
      triệu đô đâu phải là ít. Tay môi giới đó ăn chín phần trăm cũng khá đấy, sao cậu nhập nhằng chi vào mấy chuyện đó”.
      “Nếu bọn chúng cho tớ triệu đô, thu lại được gấp ba. Bọn chúng làm được tớ cũng làm được”.
      “Được thôi, nhưng chắc gì gã đồng ý”, Mofass .
      Từ đây về đó bọn tôi chuyện Mofass lại ho. Tôi mơ ước được làm nhà triệu phú da đen đất Mỹ. Kể cũng lạ, mỗi khi tôi mơ tưởng thấy người chủ cửa hàng khu Beverly Hilly nhìn tôi cười, tôi cứ nghĩ giả dối, ra căm ghét tôi hơn ai. Ngay đến trong giấc mơ tôi vẫn còn đau đớn vì tệ phân biệt chủng tộc.
      Trở lại văn phòng tôi hỏi ngay: “Ta còn cất giữ bao nhiêu dưới sàn?”
      “Chín trăm tám mươi bảy”.
      “Đưa đây!”.
      Như mọi khi Mofass phải hỏi lại tôi khi cần rút món tiền lớn như vậy mà đến lúc tôi rút được món tiền trăm ngàn trở lên tỉnh bơ.
      giở tấm thảm phía trước chiếc bàn giấy, sàn đóng bằng gỗ thông, chỉ cần dùng tuốc nơ vít cạy giữa hai tấm ván là mở ngay được cái bẩy sập. Dưới đó cất giấu ít tiền mặt, để chi tiêu.
      Mofass lôi ra chiếc hộp đựng tiền giao lại cho tôi.
      Lúc trở xuống nhà dưới chuông điện thoại bên Mofass reo, tôi đoán Jack DeCampo muốn hỏi thăm Mofass tìm ra câu trả lời chưa.
      “Cưng đó hả!” tôi đứng ngoài cửa sổ vào.
      Bữa nay trông Regina gọn gàng trong chiếc áo dài hai màu trắng – vàng cam. Nàng ngồi chờ phía trước bệnh viện temple Hospital. Tôi liếc nhìn đồng hồ đúng năm giờ.
      Nàng cười, băng vội qua đường leo lên xe. Vừa gặp nhau tôi ôm hôn nàng vội vã rồi mới chào hỏi sau.
      Nàng lính quýnh, nôn nóng.
      “Có gì vậy em?”, tôi hỏi.
      “Tất bật từ sáng đến chiều em muốn về nhà ngay”.
      Tôi phóng xe rẽ qua ngã tư quay đầu lại về nhà.
      tìm ra chàng đó chưa?” nàng hỏi tôi.
      “Ờ có”.
      “Gã biết ai là thủ phạm chứ?”
      “Biết đôi chút, ta còn chờ xem”.
      chỉ nhận ra được chàng để bộ râu xồm xoàm, rồi sau đó là mấy chàng thám tử”.
      báo cáo cho Quinten Naylor chưa?”
      “Có chứ”, tôi . “Ồ kìa, cưng phải cho em nghe này. Sao giữ bà Gabby Lee ở lại chơi vói con bé Edna và thằng nhóc Jesus?”
      “Chi vậy?”.
      “Để ta còn qua Frisco nữa hai bữa”.
      “Ờ … ngày mai được, cưng”, nàng , nghĩ qua chuyện khác. Bây giờ chưa được”.
      “Em cần tiền giúp cho bà dì?”.
      đâu, phải chuyện đó. Em mới nhận được thư chú Andrew cho hay chồng bà kiếm được tiền rồi”.
      “Vậy là thế nào?”
      còn thương em , Easy?”
      Giữa trưa tôi cảm thấy mặt mũi nóng bừng, như ai vừa tát vô mặt còn rát bỏng cả da.
      “Còn chứ… thiệt, sao em hỏi như vậy?”.
      “Biết đâu còn. chỉ ở miệng thôi?”.
      “Em đừng nghĩ bậy, Regina. Em đùa giỡn với sao?”
      “Em dám đùa đâu, em nghĩ sao vậy”
      “Em nghĩ về thế sao?”, tôi còn ngồi đó mà ngỡ đâu mình quỳ gối xuống.
      ra cho em biết, nghĩa là còn em”.
      biết thế nào bây giờ? Có phải chuyện với em?”
      “Dì em tên là gì?”
      “Sao?”
      nhớ đây phải là lần đầu cầu em giúp việc, Easy? Còn hề ra cho em nghe công việc của . Em muốn cộng tác với chàng Mofass mà em biết về đâu suốt thời gian đó”.
      “Vậy từ đây phải cam kết với em”
      “Bữa hôm kia em vừa xem xong cuốn truyện”, nàng đếm xỉa câu tôi vừa .
      “Ờ…”
      “Em biết nội dung là gì. Em chưa biết tên mẹ , bạn bè của , em chưa biết gì hết?”.
      “Em nên biết làm gì”, tôi rồi bỗng dưng tôi cười rồi lắc đầu.
      “Em muốn biết lắm. Làm thế nào mà kết bạn với người mà biết bạn bè ta là ai?”
      “Chưa hẳn là bạn bè đâu, Regina. Phải là những người cùng làm ăn. có ai là bạn bè . Mẹ mất vậy là còn gì để ”.
      Tôi chờ đợi nàng hưởng ứng câu đó. Nàng ngồi xa để tôi thể với tới, lưng dựa vô cửa xe. Nàng lắc đầu , “Em biết nghĩ gì về em, phải chăng là nghĩ là còn thương em?”.
      “Em sao vậy?”
      “Bởi có lúc ngồi nhìn em như thể là con chó rình chộp miếng thịt tươi sống, em sợ quá, lo sợ nhào tới”.
      “Như thế là?”
      “Như cái đêm hôm trước”.
      Tôi biết nên ra thế nào, tôi nhớ lại nàng cho tôi. thể cho đó như là chuyện giữa đàn ông và đàn bà xô xát nhau ngoài đường phố, hành hạ nhau. Dù lúc đó nàng thuận tình tôi ép buộc nàng làm theo. Lỗi tại tôi nhưng mà tôi dám nhận lấy.
      Thấy tôi lặng thinh nàng cáu tiết.
      “Bộ muốn giở trò dê xồm ngay xe?”, nàng quát to.
      “Đến đây cưng, đừng tầm bậy”.
      “Ô kìa, em đâu có ý ra chuyện đó. Em giả sử cứ câm mồm để mặc ảnh muốn làm gì làm?”.
      xin lỗi”.
      “Sao?”.
      xin lỗi”.
      xin lỗi à? chỉ được vậy thôi sao? cưỡng hiếp em rồi xin lỗi em?”.
      Tôi nhìn vào mắt nàng rồi ngồi giật lùi lại thúc cùi chỏ lên cửa xe cảm giác nhức nhối khắp cánh tay vậy mà quên.
      tính sao đây, Easy?”, Regina thét lên, giọng nàng run run.
      “Ta nên từ tốn, Regina, dừng lại đây thôi đâu nữa”. Tôi dè chừng.
      Tôi đề máy lái xe chỗ khác, nàng nhìn về phía trước. Tôi liếc nhìn bên ngoài để dằn bớt cơn giận.
      Phía trước là hàng cây cọ, bóng cây in lên nền trời như hình tượng cao gầy, tóc rối bồng bềnh người ngã nghiêng. Tôi thể nào nghĩ ra đó là gì nữa?.
      , em muốn phải nghe em ”. Regina lên tiếng.
      “Em muốn nghe gì?”.
      Nàng nhìn ra ngoài cửa xe nhưng mắt nàng có còn nhìn thấy gì đâu.
      “Em còn phải nuôi mười ba miệng ăn, lo tiền rượu cho người cha già mỗi ngày”.
      biết việc đó”.
      mà biết quái gì?”, nàng gào lên dữ dội.
      Tôi chưa bao giờ nghe nàng quát to hơn lúc này.
      “Em muốn chẳng biết gì hết”, Regina nhắc lại, hơi thở của nàng xì ra cả đường mũi “Em muốn biết việc đó mà biết làm gì lo cho mười bốn miệng ăn trông chờ, gào thét, xin xỏ đủ thứ. Xin cho tới đồng xu chót, cả ngày thứ bảy được nghỉ ngơi. Vậy mà chẳng ai hiểu cả?”.
      Tôi cho xe dừng lại trước nhà. Tôi giơ tay trái ra mở cửa xe mấy mảnh kính rơi sột soạt.
      “Coi vậy còn hơn ” Regina : “Cả nhà dựa vô em. Em muốn cần có bồ nhí. Và muốn làm cho em điên đầu em tới bên , rồi lại ân ái với nhau, sáng ngày bỏ , đâu ai biết?”.
      “Giờ đó mọi người làm, cưng ơi”.
      chưa hiểu, em muốn biết mọi chuyện. Em đâu phải như mấy con bé chỉ biết thè lưỡi mơn trớn làm tình rồi làm nhiệm vụ đẻ con cho ?”.
      Nếu mà câu chuyện vừa rồi được lặp lại từ cửa miệng Marla tôi mới thấy . Đằng này nghe nàng riết tôi muốn vặn cổ cho chết. Tôi dằn lại được, nghĩ ra tôi cũng đáng tội.
      Nàng ngồi nhìn trân trân về phía trước tôi lặng lẽ cầm tay lái nhìn xuống mặt đồng hồ xe. Chờ qua hết bốn phút tôi : “ có đủ tiền đây em cần lấy chưa?”.
      “Em chưa cần”.
      đưa em tới những nơi làm việc để em biết”.
      “Ờ…”. Nàng nôn nóng muốn nghe.
      Ta làm bàn tiệc mời đông đủ bạn bè tới.
      Nàng dễ chịu trở lại. Tôi vừa ngửi thấy mùi mướp chiên xào. Đêm hôm ngồi thức canh chừng mẹ tôi người ta dọn món này ra; lúc đó tôi mới bảy tuổi sao mà tôi thấy ghét ánh mắt của ngài mục sư làm lễ.
      Hai mươi chín năm sau tôi ăn lại món mướp xào; thỉnh thoảng tôi được ngửi thấy mùi. Như mọi lần hễ tôi cảm thấy khoái em nào đó trong tầm tay nhưng rồi với tới được.
      “Em còn thương , Easy?”, nàng đau khổ ra câu đó.
      Vừa bước xuống xe mảnh kính vỡ rớt theo, phải khều hết mảnh vỡ mới đóng cửa xe.
      “Tay chảy máu kìa”, Regina nhắc tôi.
      Vết máu chảy xuống cánh tay, thấm tới chỗ ngón út.
      Bà Gabby nằm chiếc ghế dài theo dõi bản tin buổi tối TV, con bé Edna tay sờ vào mấy sợi viền tua quanh chiếc gối đầu bà.
      “Bà giúp tôi tay, Lee”, Regina vừa , vừa dìu tôi vô buồng tắm, thay áo.
      “Còn mấy mảnh kính xe nàng sờ vô tôi nhảy dựng lên. “Còn đau ?”, nàng hỏi.
      “Chà tay vô thấy đau”, tôi như mếu.
      Regina rửa sạch vết thương, máu tuôn ra từ từ.
      Tôi nhìn vô gương theo dõi Regina băng bó. Vết thương hãy còn đau nàng xoa lên vết thương nhè .
      Ăn cơm tối xong, tôi vui chơi với bọn trẻ. Jesus khoe điểm bài học ở trường môn tập đọc, môn toán. Con bé Edna chạy tới chạy lui mồm réo ầm ĩ. Người lớn ai buồn chuyện.
      Đồng hồ vừa chỉ chín giờ, chuông điện thoại reo.
      “Alô”
      “Thưa ông Easy Rawlins?”.
      “Ở đâu gọi tới vậy?”, tôi hỏi.
      “Tôi Vernor Garnett đây. Ông làm vợ tôi muốn đứng tim.”.
      “Ai cho số máy vậy ông Garnett?”.
      “Tôi ra phố tìm, cần gì có ngay”.
      “Ok, thưa ông. Đáng lẽ tôi nặng lời với vợ ông. Tôi cộng tác với Sở cảnh sát vào vụ này thấy cần phải làm số vấn đề”.
      “Tôi biết nên Sở cảnh sát định nhờ ông giúp giải quyết số vụ việc trong khu vực dân da màu. Ông nên xía vô chuyện gia đình tôi”.
      “Con ông tới xóm này, thưa ông Garnett. bé tới đây tìm việc làm”.
      “Ông để yên cho chúng tôi nhờ, ông Rawlins, đừng xía vào đời tư của người khác. Tôi mong ông hiểu giùm cho”.
      “Dạ, tôi hiểu ý ông”.
      Tôi gác máy tay vẫn còn tiếng rung. Tôi lịch trả lời ngay.
      “Alô”
      “Ông làm sao ấy hở, ông Rawlins?”
      “Xin lỗi ai đầu dây đấy?”, tôi lặp lại hết mấy phút.
      “Andrew Voss đây. Ông được phép của ai mà đến ngay nhà đó trưng ra bằng chứng?”.
      “Tôi thiết nghĩ ông còn hợp tác với tôi phải ?”.
      “Tôi muốn nghe ông kể lại toàn bộ vụ việc”.
      Tôi bực bộ gác máy, nghĩ sao tôi nhấc máy bỏ ra ngoài cho tới khuya lúc ngủ.

      • •
      Tôi trở mình lúc giờ sáng để thay băng, băng buộc chặt làm tay tôi tê cứng, nhưng tôi muốn là do Regina băng nên vậy. Tôi rửa vết thương băng lại bằng băng gạc mềm. Vừa xong tôi nghe chuông điện thoại reo.
      Lần này reo hồi rồi thôi.
      Regina ngồi ngoài hàng hiên.
      “Bồ nhí đó”, nàng bắt máy trước.
      Tôi theo nàng trở vô buồng ngủ nhấc máy để dưới gối.
      “Alô?”
      “May quá gặp được ông, Easy. Bọn chúng nhốt Raymond”.
      “Ai đầu dây vậy?”, tôi hỏi đến ba lần.
      “Minnie Fry đây”.
      ra con bồ nhí thường trực của Raymond.
      “OK, Minnie. Yên tâm . Ai bắt Mouse vậy?”
      “Bọn cớm chứ ai!”.
      bị giam. chàng nhờ tớ gọi cho cậu mà thôi”.
      “Cậu ở phố Bảy-Bảy phải ?”
      “Ờ hơ. Cậu tới ngay !”.
      “Mới có hai giờ…”
      “Cậu ngay , Easy. Raymond chờ cậu đấy”.
      hơn lần Mouse đỡ đạn giùm tôi. Gã là bạn chí cốt từ thuở , có nhiều lúc Raymond thích có cuộc xô xát vẫn là người thân thiết với tôi ngoại trừ vợ con ra.
      “Được rồi, tớ ngay!”, tôi thở ra.
      ngay hở?:, Minnie hỏi lại.
      “Tớ ngay mà, hiểu chưa?”
      “OK, ngay !”.
      Tôi gác máy.
      Tôi mở tủ quần áo và mặc vào.
      “Đồ em may sẵn vừa ý chứ?”, Regina hỏi.
      “Hơi chật thôi, thay cái khác”.
      đâu giờ này?”
      “Ra Sở cảnh sát”.
      quán bar chơi bời với mấy em chứ đâu?”
      “Con bé Minnie Fry vừa gọi cho đó. Nó là bồ nhí của Raymond, nó vừa cho hay Mouse bị giam”.
      “Có dính dáng gì tới ?”
      là bạn , Regina. cứu ra khỏi tù”.
      chờ tới sáng được à?”
      thể chờ lâu hơn nữa”.
      Regina tặc lưỡi bỏ vô giường. Tôi nghiêng người xuống hôn nàng rồi mới , nhìn nàng tỉnh như sáo.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :