Buông tay... cũng là một loại yêu - Len Rối [Hiện đại]

Thảo luận trong 'Đoản Văn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. ThuyThuy0411

      ThuyThuy0411 Well-Known Member

      Bài viết:
      490
      Được thích:
      507
      Tên truyện: Buông tay... cũng là loại
      Tác giả: Len Rối
      Thể loại: Ngôn tình, đại, đoản văn
      Nguồn: Tự sáng tác

      "Bà xã ! Ngoan! Há miệng ra nào!"

      Trong khu vườn , cậu bé luống cuống tay chân đút sữa cho bé gần tuổi. Bé nghe hiểu, cứ mếu máo muốn uống sữa, đôi mắt to tròn lã chã chực khóc. Cuối cùng bé cũng "Oa" tiếng khóc lên. Cậu bé hoảng hốt, dỗ thế nào cũng nín, thế là khóc theo. Mẹ của cả hai ra thấy cảnh này, liền cười to trận.

      "Tiểu Vũ! Đừng khóc! Em sao đâu!"

      "Em muốn uống sữa con đút." Mạc Vũ chu miệng cáo trạng "Em ấy là vợ con, sao nghe lời con gì cả?"

      "Em vẫn chưa nghe hiểu những lời con , nên tất nhiên thể nghe lời. Con có thể đợi em lớn lên ?"

      "Được ạ!" Mạc Vũ gật đầu mạnh.

      Vậy là Mạc Vũ theo chân bé lớn lên, lần đầu tiên bé biết , gọi mẹ làm Mạc Vũ ghen tị vô cùng. Từ đó, Mạc Vũ cứ sang nhà bé là dụ dỗ:

      "Bà xã ! Ngoan! Mau gọi ông xã!"

      Sau bao ngày cố gắng, bé cuối cùng cũng gọi Mạc Vũ tiếng "Ông xã" làm Mạc Vũ hạnh phúc muốn bay lên. Cách xưng hô đó cũng làm Mạc Vũ nhận định vợ của mình, đem nhân sinh của hai ngời gắn chặt với nhau.

      Khi bé học tiểu học, hiểu cách gọi ông xã nghĩa là gì, nên gọi như thế nữa. cho rằng khi kết hôn mới có thể gọi như thế. Mạc Vũ giận, suốt tuần để ý đến khiến khổ sở vô cùng. Khi đến tìm, Mạc Vũ kiên định :

      "Bà xã ! Cả cuộc đời của em luôn có bóng dáng và đồng hành của . Cho nên, dù muốn hay , em vẫn phải gọi là ông xã!"

      Mạc Vũ chỉ cố chấp níu giữ lấy sợi dây liên hệ của hai người mà biết mình vô tình để lại trong lòng vợ hình ảnh chuyên quyền độc đoán.

      Trải qua bao nhiêu năm đồng hành, bé ngày ấy giờ lớn. trở nên xinh đẹp, thướt tha. Mạc Vũ rất lo sợ mất , bá đạo giữ bên cạnh mình, cho tiếp xúc nhiều với các nam sinh. Nhưng thể ở cạnh 24/24 được, vậy nên điều gì đến cũng đến. phải lòng Hội trưởng hội học sinh của mình trong lần thư viện. cảm thấy, tình hẳn là nên như vậy, tràn đầy ngọt ngào và ấm áp, chứ phải áp bức đến ngạt thở như khi ở cạnh . điên cuồng theo đuổi Hội trưởng, theo đuổi ấm áp mà cho là tình . vạch ra giới hạn với ,chỉ vì muốn Hội trưởng tiếp nhận mình. Khi biết đến tồn tại của người làm cho chia tay , như phát điên lên mà đến trường . Lúc ấy, khóc, cầu xin thành toàn cho hai người họ. là bảo bối của , từ khi hiểu chuyện đến giờ vẫn chưa bao giờ làm khóc. Nhưng giờ đây lại rơi nước mắt,vì thằng đàn ông khác, phải là . Nước mắt từng giọt từng giọt chảy xuống. Tim đau đến chết lặng. khô khốc lên tiếng:

      "Bà xã ! em từ lúc em mới chào đời. Em cảm động chút nào sao? thể vì chút ít cảm động mà ở lại bên cạnh sao? Nơi này của em..." chỉ vào ngực mình, nơi trái tim đập"Là sắt đá đúng ?"

      khóc thành tiếng. Mạc Vũ cười dài trong làn nước mắt:

      " em như vậy, vì cái gì lại mực nhìn về phía cậu ta? hận em!"

      rời hề quay đầu lại. Bóng lưng cao lớn mà độc. Trong lòng tựa như có gì đó mất , vụt qua nhanh đến mức kịp nắm bắt.

      Mạc Vũ đến tìm lần nào nữa. dường như bốc hơi khỏi thế giới này. ngơ ngẩn đường, mờ mịt biết về đâu. Hội trưởng rất bận, thể lúc nào cũng quấn lấy được. Nếu có Mạc Vũ ở đây, nhất định biết đưa đâu để làm vui. Nếu Mạc Vũ ở đây... cười khổ tiếng, quả nhiên thói quen rất khó bỏ. Vào sinh nhật của hội trưởng, mặc chiếc đầm dạ hội đẹp. Lúc vươn tay kéo khóa váy nhưng tới, theo bản năng gọi:

      "Ông xã! Đến giúp em..." được nửa, sững sờ bỏ tay xuống. lắc đầu, tự nhủ "Nhất định là thói quen quấy phá. Sau này thế nữa."

      Khi trong bữa tiệc, điện thoại của rung lên, vốn định phớt lờ nhưng hai chữ "Ông xã" đập vào mắt khiến luống cuống tay chân mở tin nhắn. rốt cuộc nhắn tin cho . Là đoạn video .

      Xem xong video, hét lên tiếng đầy thê lương, chạy như phát cuồng đến nhà . Trong video, ngồi trong phòng tắm, trong bồn là nước ấm. mỉm cười ôn nhu với :

      "Bà xã ! biết bây giờ em muốn gặp lại nên đành quay đoạn video này gửi cho em. Đây là lần cuối cùng làm phiền em. Bà xã ! Từ lúc em còn quấn tã, ở bên cạnh chăm sóc em. em. Vậy nên mẹ của em hứa gả em cho . Bà bảo rằng tổn thương em, nên lấy em là tốt cho cả hai. Bà còn bảo nếu em cần lấy cũng được. Lúc đó, em như tiểu thiên sứ, mở to mắt nhìn . do dự mà trả lời với bà rằng lấy em." dừng lại chút, sau đó cười cay đắng "Bất quá, cả và bà ấy đều tính tới chuyện em người khác, nên mới tạo ra thế cục như bây giờ. Bà xã ! Nghe bị đứt tay mà ngâm vào nước nóng máu ngừng chảy được đâu." đột nhiên câu như thế.

      Rồi ở góc khuất của camera cắt cổ tay, cho tay vào nước nóng.

      "Bà xã ! Em là bầu trời của , là khí của , là tất cả những gì có. Mất em, hoàn toàn thể sống nỗi. Cuối cùng cũng buông tay em được rồi. Em biết ? Cắt cổ tay rất đau. có cách nào thành toàn cho em, nên đành giải thoát cho chính mình vậy."

      Hơi thở của ngày suy yếu, đến khi chỉ còn chút hơi tàn, vẫn mấp máy môi. Người khác có thể nhận ra, nhưng nó với ba từ ấy quá nhiều lần, đến nỗi chỉ liếc mắt cũng có thể nhận ra. Trước khi chết, :

      " em!"

      Chân rướm máu khi đến nhà . chạy chân trần đến đây. Trong nhà yên tĩnh lạ thường, khi bước, vào chỉ thấy mẹ và mẹ ôm nhau khóc đến đứt ruột. nghe thấy giọng khô khốc của mình vang lên:

      "Mẹ! ấy đâu?"

      Mẹ vẫn ngồi khóc, còn mẹ đứng lên, giáng cho bạt tai.

      " còn mặt mũi đứng đây hỏi? cút cho tôi! Tôi có đứa con nào như . Cút!"

      " ấy đâu?" nhúc nhích, cố chấp hỏi.

      "Nó chết rồi!" Lần này, là mẹ lên tiếng "Tôi biết chuyện tình cảm thể cưỡng cầu, tôi trách . về !"

      "Con... Con muốn nhìn mặt ấy lần cuối."

      " hỏa táng."

      "Cái gì? Nhanh như vậy hỏa táng?"

      "Nếu cảm thấy chết ba ngày vẫn còn là nhanh."

      "Nhưng... con chỉ mới nhận được video."

      "Đây là video hẹn giờ. Tâm nguyện của nó trước khi chết là... được sống hạnh phúc và để nhìn thấy nó thêm lần nào nữa. Tôi đem tro của Tiểu Vũ rải rồi." Bà bật khóc, tiếng khóc nghẹn ngào đầy đau đớn.

      chết lặng, rồi - người đàn ông sủng đến vô pháp vô thiên chết rồi. Giờ mới nhận ra mình mất cái gì. mất tất cả rồi. Chỉ vì phút ngộ nhận tình , hại chết người mình. quỳ xuống, đưa tay che mặt, nước mắt theo kẽ tay rơi xuống đất.

      "Ông xã! Thực xin lỗi! Em sai rồi! đừng bỏ em, được ?"


      ~HOÀN~

    2. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :