BOSS ĐẠI NHÂN! TA THUA RỒI Tác Giả : JenRee NguyễnThể loại : Truyện TeenSố Chương : 73 c + 1PNRaiting:14+Nguồn: http://truyenngan24.net/ Trích đoạn: - "Bởi vì quá , quá để tâm nên tự tìm lấy thương tổn cho chính mình. Tôi muốn quá sâu đậm để rồi khi ra tôi thể vực dậy được". Tôi ngước nhìn ra phía cánh đồng hoa hướng dương vàng rực có vài tia sáng cam vàng của ánh mặt trời trong buổi chiều tà, ánh mắt có vài phần lo âu khó hình dung. Hàn Phong quay mặt tôi sang phía ta, dùng ánh mắt thăng trầm khó hiểu nhìn tôi, giọng chắc nịch: -" Tôi rời và em cũng bao giờ thoát khỏi tôi". biết tại sao ngay lúc này đây khóe mắt tôi lại long lanh ánh nước. Hàn Phong chậm rãi lau khóe mắt tôi rồi từ tốn mà hôn lên chúng, lồng đôi bàn tay to lớn vào đôi bàn tay nhắn của tôi. Lòng tôi dâng lên cảm xúc khó tả, dang tay ôm lấy tấm lưng ấm áp, hạnh phúc mà mỉm cười. Hàn Phong
Chương 01 Cái Chết Của Ba Bầu trời tối đen bao trùm lấy Thủ đô Hà Nội. Gió rít lên từng cơn lạnh ngắt ngấm vào từng lớp da thịt. Đường phố đông đúc, chật chội với những dòng người dòng xe sau ngày làm việc mệt mỏi chen lấn nhau để kịp về nhà; tránh cái giá lạnh thấu xương thịt của mùa đông Hà Nội. Thế mà quán bar Black & White vẫn đông người như mọi khi. Có lẽ Black - màu đen u tối ám chỉ cái địa ngục của phụ nữ còn White - màu trắng thanh khiết, thiên đường của bọn đàn ông, là trái ngược mà. Lúc này còn tiếng nhạc xập xình cả những ánh đèn đầy màu sắc cũng tắc liệm, thay vào đó dưới ánh đèn mờ ảo từ ngoài đường hắc vào khung cửa sổ lớn là tiếng la hét đầy sợ hãi và mùi máu tanh của nạn nhân xộc vào mũi. Cảnh tượng giờ như thần chết vừa ghé thăm khiến ai cũng phải khiếp sợ. Những vị khách ở đây chứng kiên từ đầu đến cuối, dù khó chịu đến mấy cũng ai dám hé nữa lời vì có mặt của Hàn Phong - Lão đại giới giang hồ. Ba Hàn Phong là ông trùm của băng đảng khét tiếng khắp thế giới, bây giờ Hàn Phong là người tiếp quản các địa bàn địa bàn , từ bắc xuống nam ở đâu cũng có tay sai của . ta ngự chiếc ghế dài của quán bar , khoác người bộ vest đen xám như khuôn mặt lạnh lùng chút biểu cảm thoắt thoắt sau làn khói mờ từ điếu thuốc lá. Bọn tay sai của mặt ai cũng lạnh như băng vây lấy người đàn ông đứng tuổi nằm co ro dưới nền đất, toàn thân bầm dập, khóe miệng rỉ máu. gian lúc này im phăng phắc chỉ nghe thấy tiếng thở hổn hển của người đàn ông kia. Ông ta cất tiếng van xin trong đau đớn: - Xin ...cho tôi gọi... cuộc điện thoại cho gia đình. Mặt vẫn biểu lộ chút cảm xúc, khóe môi nhếch lên đôi chút nửa cười nửa . Tách - tiếng búng tay ra hiệu cho Vũ- kẻ thân cận của . Vũ như hiểu ý, đưa điện thoại ra trước mặt người đàn ông. Người đàn ông tay ôm bụng tay nhận điện thoại từ Vũ, miệng ngừng cảm ơn : - Cảm ơn...cảm ơn Phong. Ông ta căng con mắt bị bầm tím toàn thân bầm dập, đôi tay run run bấm từng con số cẩn thận rồi đưa lên tai. Chưa đầy 30 giây, đầu giây bên kia có người nghe máy. Với nét mặt vui mừng người đàn ông vội trong tiếng ho khan: - Bố đây...khụ khụ, con với mẹ đừng lo lắng chút xíu nữa bố về với mấy mẹ con...khụ khụ. - Vâng, con với mẹ. Nhưng giọng bố ổn, bố bị đau ở đâu à?-- Giọng trong trẻo của người con có chút ân cần hỏi. -, bố chỉ bị cảm thôi...uống thuốc là hết ngay mà, con đừng lo... .Thôi con ngủ ngoan...nhé!-- Người đàn ông vừa vừa nén cơn ho sắp sửa trào ra. - Bố chắc chứ con thấy đâu. - Bố chắc mà con ngủ sớm ... khụ. - Nhanh về bố nhé, mẹ với con ngủ trước đây. Bye bố !!! Tút...tút. Tín hiệu cho thấy đầu dây bên kia dập máy người đàn ông mới thở phào tay run run đưa điện thoại cho Vũ. - Cảm...ơn - Cảm động nhỉ, làm tôi sắp khóc rồi đây. Xong chuyện rồi biết bổn phận mình phải làm gì chưa. HẢ!!!--Từ hả được nhấn mạnh và quát to. - Tôi..tôi biết rồi.-- Người đàn ông run giọng đáp rồi chạy ra khỏi cửa quán bar nhanh chóng vụt ra dòng xe tấp nập. x x x Cơn buồn ngủ ập đến tôi thể cầm cự được thêm nữa, tôi nhìn lên đồng hồ - bây giờ 1h hơn rồi. Mở cửa phòng, tôi hỏi mẹ trong với ngái ngủ: - Oáppp...Mẹ ơi, bố về chưa ạ? - Chưa, nhưng chắc sắp rồi. Con buồn ngủ ngủ trước nhé. Bước lên giường tôi tự hỏi trong mơ màng làm sao mà mẹ tôi có thể thức khuya được như thế, vô thức tôi ngủ lúc nào cũng hay. x x x Sáng hôm sau, những ánh nắng len qua khe cửa sổ phòng ngủ, xoa lên đôi má tôi cảm giác ấm áp dễ chịu. Tôi vươn người ngồi dậy trong cám dỗ của chiếc giường êm ái. Tôi cất tiếng gọi mẹ trong cơn ngáp dài, tay ngừng dụi mắt: - Mẹ ơi!--Nhưng đáp lại tôi chỉ là bầu gian yên tĩnh. Tôi bắt đầu ngày mới với việc vệ sinh cá nhân. Ọt ~ ọt bụng tôi đánh lộn từng cơn, chưa kịp thay đồ ngủ tôi thẳng xuống nhà bếp để xem trong tủ lạnh còn gì lót cái bụng . Có tờ giấy nhắn mẹ tôi để lại. Mẹ có chút việc phải gấp, cháo hôm qua còn mẹ hâm lại để bếp, đói lấy mà ăn nhé^^! Mẹ muôn năm tưởng còn gì mà cho vào bụng chứ. Hura Hura Cầm khay đựng tô cháo thịt bằm nghi ngút khói, mùi thơm phức và ly nước ép cam ngon ngọt tôi lên phòng khách, tay với remote bật ti vi theo thói quen. Tạch! Choang! Cái khay cùng với tô cháo và ly nước rớt xuống đất vỡ tan tành, những miếng thủy tinh văng tứ tung, chân tôi bất giác bước về phía sau để tìm kiếm cái ghế đột nhiên dẫm phải cả mảnh vỡ thủy tinh thế là tôi bị cứa vào chân máu loang ra đỏ hết tấm trải sàn. Nhưng lúc đó tôi thể cảm nhận được cơn đau mà tai chỉ ong ong khi nhìn thấy hình ảnh ti vi - người đàn ông người bê bết máu nằm giữa đường thành phố, tôi tin vào mắt mình vì người đó ai khác là bố tôi. phát thanh viên truyền hình ngừng : người đàn ông trung tuổi tối hôm qua băng sang đường đột ngột, chiếc xe tải phanh kịp và gây ra việc đáng buồn này. Ai là thân nhân của nạn nhân xin đên nhận thi thể. Mặt tôi tối sầm lại nước mắt thi nhau chảy ròng mặt lúc nào hay. Tôi khoác lấy cái áo khoác dài của mình, với những động tác luốn cuốn tôi đẩy cửa chạy nhanh đến chỗ bố. Với đôi chân đông máu tôi bước khập khiễng con đường xảy ra tai nạn - nơi mà bản tin ban sáng nhắc đến vẫn còn nhiều con người hiếu kì vây quanh, tôi cố len qua đám đông và khừng người trước thi thể được phủ khăn trắng, máu loang dưới đất khô mang màu đỏ sẫm, đúng là bố tôi rời khỏi thế giới này từ tối hôm qua sao. Ngồi cạnh thi thể bố là người phụ nữ đứng tuổi khóc nấc thôi - ai khác đó là mẹ tôi. Hãy Mạnh Mẽ Lên Trần Uyển Nhi Nhà tôi có họ hàng thân thích nào cả vì ba tôi là 1 nhi, chỉ có chòm xóm láng giềng thăm viếng. Mẹ tôi vì quá đau khổ mà trở nên kiệt quệ, người gầy ôm xanh xao trông khó coi, mặt hãy còn vương nứơc mắt. Mọi người đều hỏi han, bảo ban mẹ; bà chỉ gật gật đầu thế nhưng mỗi cái gật đầu ấy là 1 lần nước mắt tuôn rơi. Tôi cố gắng an ủi đông viên, ở bên cạnh mẹ để an ủi bà, giúp bà vượt qua được nỗi đau này cho bà còn cảm nhận được tình thân của 1 như tôi để bà có thêm nghị lực sống Tôi nhất quyết rơi 1 giọt nước mắt nào trong tang lễ cũa ba vì tôi biết mẹ tôi vẫn cần có tôi thế nên yếu đuối là điều thể chấp nhận được. Song, tôi đâu phải người được sắt đá tạo ra, tôi chỉ là người bình thường biết đau biết buồn chứ, chỉ là để ai biết mà thôi. Tôi ngồi co ro trong góc phòng, dùng thứ đen mịt ấy bao phủ con người bé như tôi đây. Tôi nhớ ba- người đàn ông đôn hậu được thượng đế ban tặng để tôi gọi ông 1 tiếng ba ơi! Thế nhưng cái ngày định mệnh ấy lại đến nhanh hơn tôi tưởng, 1 người có tên là thần chết cướp ông trong khi tôi còn chưa kịp báo hiếu. Tôi đau đớn thiếp trong giấc ngủ chập chờn tưởng chừng như thể có... ************ Sáng hôm sau tôi thức dậy khi ông mặt trời còn yên giấc, lọ mọ ngồi dậy tôi vươn vai cho tỉnh ngủ. Bước vào nhà vệ sinh tôi nhìn vào chiếc gương ngự trị đó. Tôi thấy 1 với khuôn mặt nhợt nhạt, tóc tai rối bù bết lại khuôn mặt đẫm nước và 2 con ngươi vô hồn khiến người khác khiếp sợ. Chắc rằng người trong gương phải tôi phải Uyển Nhi nghịch ngợm của ngày nào. Nhất định phải, phải tôi... Bước đến trường với dáng vẻ đầy mệt mỏi . Ông mặt trời tỉnh hẳn nhô lấp ló và ban phát ánh nắng ấm áp cho vạn vật để chào đón 1 ngày mới. Tôi ngước nhìn lên bầu trời, xanh lắm chứng tỏ hôm nay là 1 ngày nắng đẹp trời trong. từng đám mấy bay lượn dập dềnh như cơn sóng theo thùy triều lúc lên lúc xuống. Họa mi hát véo von hòa hợp cùng tiếng xì xào của cây lá hòa thành bản nhạc du dương tuyệt diệu. Gió khẽ lay thồi mái tóc tôi mang theo hương thơm của cỏ lá, hơi lành lạnh của tiết trời cuối đông. Nhìn trời ngắm đất, tôi đến trường đại học K-star từ lúc nào. Tôi chọn 1 cái bàn cạnh cửa sổ, ngồi ngắm nhìn đàn bướm xinh đẹp bay lượn trong khuôn viên của trường mà bất giác mỉm cười đâu để ý rằng trước mặt có 1 chàng trai tuấn đứng. Cậu ta : - Xin chào! Tôi là Hoàng Gia Khang, tôi có thể ngồi cùng bàn với cậu ? Nghe có tiếng tôi quay đầu lại lịch sử mỉm cười: - Được chứ .Tôi là Trần Uyển Nhi. Gia Khang vừa ngồi xuống vừa : Cái tên rất đẹp -Cảm ơn. Tôi có bạn rồi tôi đơn nữa, tâm trạng vui vẻ tôi chuyện ngớt cùng Gia Khang từ chuyện trời đến chuyện dưới đất. Chẳng mấy chốc đến giờ ra về, chúng tôi còn trao đổi cả số điện thoại lận cả địa chỉ nhà. Tôi tay xách nách mang rất nhiều thức ăn tự nhủ nấu cho mẹ bửa ăn hoành tráng vì dạo này bà rất ốm. - chào mẹ! Thấy bà chuẩn bị vào phòng tôi cất tiếng. Mẹ tôi chỉ đáp 1 chữ \\\\\\ ừm \\\\\\ gỏn lọn rồi xoay nắm cửa bước vào phòng. Tôi thay nhanh đồ rồi bắt tay vào làm nhưng còn thiếu vani và 1 số đồ dùng thế là đành phải ba chân bốn cẳng mà chạy mua. may mắn cho tôi mua được rất nhiều đồ mà còn phải xếp hàng nữa chứ đúng là ngoại sức tưởng tượng của tôi. Trời lúc này nhá nhem tối chẳng bù cho khi nãy sáng chưng. Tôi kéo cao cổ áo cho khí lạnh thể tràng vào mà chạy ù về nhà. Eo ơi, tôi muốn về phải qua 1 đoạn đường khá tối vì lúc nãy sáng nên tôi sợ, nhưng giờ tôi chẳng còn tượng tượng được tối hay sáng nữa cứ chạy ngay về nhà là chắc ăn nhất. Tôi chạy nhanh rồi tự dưng đụng phải 1 bức tường thịt. - Ui da. Tôi vừa đứng lên vừa xoa cái mông đau ê ẩm. - Em đâu đấy ? 1 đám lu manh chưng ra bộ mặt ghê sợ làm tôi kinh hãi. Tôi lắp ba lắp bắp như tẻ con tập : - Mấy người làm gì thế hả? Còn mau tránh xa ra , tôi la lên bây giờ. Mấy tên đó cười to rồi bỗng 1 tên xông tới bịt lấy miệng tôi, lôi tôi vào 1 cái hẻm tối. Tôi hoảng sợ khóc lên, trong nước mắt: - Xin mấy người tha cho tôi, tôi có tiền đâu 1 tên trong chúng tiến tới theo suy đón của tôi có lẽ ta là lão đại, ta dùng bàn tay chai sần vuốt ve khuôn mặt tôi, tôi thấy buồn nôn quá. dùng bộ mặt biến thái áp sát vào mặt tôi ý muốn hôn, tôi ra sức lắc đầu nguầy nguậy. Thình lình kéo bung vạt áo của tôi, hoảng sợ cùng cực tôi kinh hãi hét toáng lên: - Cứu tôi với. Tiếng hét của tôi làm chúng dừng 1 chút rồi, chát, mặt tôi hằn lên 5 ngón tay. Thế là hết tôi biết chắc rằng ai có thể giúp được tôi vào lúc này, đành buông xuôi mà nhắm mắt. Thế nhưng cái tên biến thái ấy được 1 người nào đó kéo ra khỏi người tôi. Tôi mở mắt, 1 chàng trai phong lưu tuyệt đẹp như chàng hiệp sĩ đứng chắn trước mặt bảo vệ tôi. ta tay đấm chân đá với kỹ thuật thành thạo chẳng mấy chốc hạ gục được bọn chúng. Khuôn mặt lạnh như băng, ta đưa cho tôi chiếc áo vest rồi bảo: - . Tôi đưa về. -Cảm ơn Thế là tôi lót tót theo sau ta khuôn mặt đỏ bừng bừng. Ra đến đường lớn ta : - Về thôi. Theo phản xạ bình thường, tôi ngước mặt lên định cảm ơn 1 lần nữa nhưng lời chưa kịp thoát ra tôi như bị đông lại: - là Hàn Phong sao? Thấy vẻ mặt tôi , Hàn Phong nhìn khó hiểu rồi gật đầu chỉ vào trong xe ý bảo tôi mau lên xe ta đưa về. Tôi nhìn ta hồi lâu rồi lên tiếng: - cần đâu. Tôi cảm ơn nữa tôi rút lại. Cái kẻ độc ác máu lạnh như ta chết 1 vạn vạn lần cũng còn chưa đủ. Bàn tay sớm nhuốm đầy máu tươi tanh tưởi, cho dù có cứu tôi 1 vạn lần chăng nửa cùng lắm giảm được 0,000000000001% tội lỗi so với những gì mà từng làm cảm ơn à? Chưa sỉ vả vào mặt là may rồi. Thoáng khó hiểu, Hàn Phong : -Tại sao? - Cái người chuyên làm chuyện ác nhân thất đức như có cái gì mà tốt để người khác cảm ơn chứ? Ở thời cổ đại bị truy sát mà chết quách rồi, còn ở đây pháp luật mau chóng bắt rồi. Uả? Sao còn chưa bị bắt nữa nhỉ? Hàn Phong nghe tôi thoáng ý cười nhưng nhanh chóng lấy lại dáng vẻ vốn có . ta cười nhếch môi: - rất khá. Người đầu tiên dám thế. rồi Hàn Phong đưa tay vào túi quần... -, định làm gì? Stop, chờ chút. Tôi chạy vòng sang bên kia to: - Định lấy súng bắn tôi à? Đừng có mơ, tôi đây Tôi chạy mà đâu hay Hàn Phong lại mỉm cười cơ chứ. ta vào trong xe lấy 1 bao thuốc lá mà lúc này người nào đó gọi là súng . Nhả 1 làn khói mờ mờ ảo ảo, ta thoáng ý cười với Vũ: - Điều tra cho tôi, tôi phải làm cho ta phải suốt đờ ghi nhớ cái tên Hàn Phong này. Thoáng ngạc nhiên vì kỳ lạ của ta, Vũ bình tỉnh lại : - Vâng , Tôi biết thưa . ta thầm nghĩ: Có lẽ với này có nhiều điều ngoại lệ đây. Ung dung nhảy chân sáo về nhà tôi vừa làm cơm vừa nghỉ đến dáng vẻ của Hàn Phong mà mỉm cười ngây ngốc. Có biết đâu đây là 1 bước ngoặc lớn trong cuộc đời của tôi...............
Chương 02 Điều Đề Nghị Bất Ngờ Bên ngoài, ánh nắng ban mai ấm áp dần dà thay thế cho màn đêm lạnh lẽo. Mùi thơm của hoa xen lẫn mùi thơm của cỏ buổi sớm. giường tôi lười biếng nhắm chặt mắt lại. Tư từ mở ra, chói quá liền nhắm mắt lại ngủ tiếp. 15\' sau..... Nhi à! Dậy, dậy, dậy trễ học rồi! ---Đến đây, tôi mở phăng mắt ra vật đầu tiên tôi nhìn đến là cái đồng hồ. - Á Á Á. Trễ rồi mẹ ơi. Phi thân vào nhà vệ sinh tôi tắm rửa nhanh rồi chạy đến trường. - May ghê tưởng trể rồi chứ, tất cả là tại tên đáng ghét xấu xa , tại mà ra tất cả. Chã là hôm qua vừa về đến nhà tôi cứ suy nghỉ về tên đại ác nhân nào đó xấu xa mà còn độc ác nữa chứ. Mà cũng phải lại, cứu tôi đương nhiên phải có chút suy nghỉ chứ mà còn quá đẹp nữa chứ báo hại tôi dậy muộn.. suy tư, sau lưng tôi đột nhiên có tiếng làm tôi sợ hết hồn la toáng lên nhưng Gia Khang vẫn bình tĩnh mà tươi cười khi làm tôi sợ hãi. -Tại ai?. - Hàn... Xém nữa là rồi hehe, kiểu này mà khai ra chắc tụi nó đánh cho có đường về vì tưởng tôi xạo quá. Sau 1 tràng cười như con ngộ tôi dắt tay Gia Khang về chỗ ngồi. ************* Giờ ra chơi, tôi kéo tay Gia Khang xuống căn tin trước ngờ vực của mọi người. Tôi bỏ tay Gia Khang ra rồi làm vẻ mặt khó hiểu nhìn cậu ta chằm chằm chân ngừng bước ra xa. Cậu ta tiến tới, tôi lui về. Cậu ta càng tiến, tôi lại càng lùi. Tức nước phải vỡ bờ, cậu ta gào lên: - Bà bị điên à? Làm trò gì vậy? - Ông đứng xa tui ra tí , mắc công người ta tưởng tôi với ông có quen nhau đó, tui sợ bị ghét lắm. - Bà bị điên à? Con ma nào nhập vô bà thế? Tại tôi đây đẹp trai ngời ngời nên họ nhìn đó. - Gia Khang, Gia Khang đứng chờ tui tí - Tôi vừa vừa làm bộ dạng nhăn nhó. - Sao vậy? Bà trúng gió à? - . Tôi vẫn tiếp tục nhăn nhó. - Chứ bà làm sao? - Tôi ói, nghe ông xong tôi buồn nôn quá, ói ở đây làm mất mỹ quang trường học. - Bà giỡn với tôi đó hả TRẦN UYỂN NHI - Gia Khang điên tiết hét lên, tay ngừng vổ bôm bốp vào người tôi. Bọn tôi cãi nhau to quá nên làm mọi con mắt hướng về phía mình và trong đó có cả Hàn Phong. - Xin lỗi. tôi và Gia Khang vừa cúi đầu vừa làm động tác xin lỗi rồi lấy đồ ăn; miệng ngừng cả nhau chí chóe còn chân đạp đá lung tung. Khóe miệng nhếch lên Hàn Phong cười cười. - ngờ tôi lại gặp được . là học sinh trường tôi chết chắc, dám thế với tôi à? Tôi ngoáy ngoáy tai, ai chửi tôi thế nhỉ? Quay sang Gia Khang tôi nghiêm mặt hình . - Ai cho ông chửi tôi? - Ma nào nhập vào người bà sao chịu ra cho tôi đỡ khổ hả trời? Bà điên vừa thôi nhá, gôm hết cái điên của thiên hạ à? Khuôn mặt Gia Khang làm tôi hết hồn, tôi đành cười cầu hòa: - phải thôi làm gì mà gay dữ vậy? Rè...Rè. ngồi học bỗng dưng cái ngăn bàn rung liên hồi, tôi co ro sợ hãi.. lẽ.... - Điện thoại kìa Ờ. Tôi tưởng động đất chứ. Nhìn vào màn hình hiển thị - 1 số lạ hoắc, tôi bắt máy: - Alô - Còn nhớ tôi ? - Giọng lành lùng phát ra từ đầu dây bên kia. - . - Tôi là Hàn Phong. 3h ra quán cafe Hoàng Nhật Cúp máy rổi. Làm hết hồn, sao ta lại biết số điện thoại tôi nhỉ? À! Cũng có gì lạ, đại ca hắc giới mà. Khẽ thở dài tôi nằm bàn đầy ũ rũ. - Xin chào quý khách - Chị phục vụ tươi cười khi thấy tôi bước vào. Nhìn quanh 1 lượt, tôi dừng lại trước người thanh niên mặc vest đen lịch và 2 gã mặt mày bặm trợn, - tìm tôi có việc gì? Tôi nhắn nhó kéo ghế ngồi sang phía bên đối diện. ta nhếch mép cười rồi bảo vệ sỉ ra ngoài ,bọn thuộc hạ hiểu ý liền bước ra quên gật đêu chào . - có biết là người đầu tiên thế ? Nụ cười dửng dưng mặt ta rút ra 1 điếu thuốc rồi : - có hay cảm thấy phiền nếu tôi hút thuốc? - Rít 1 hơi dài , từ từ nhả khói vẻ mặt vẫn lạnh lùng, đôi mắt cương nghị nhìn tôi: - có bạn trai chưa? Thoáng kinh ngạc, tôi : - Chưa - Vậy tôi có thể làm bạn trai ? - . Mỉm cười nủa miệng Hàn Phong ung dủng nhả ra 1 làn khói trắng đục rồi nhanh chóng hòa vào trung. - Tôi chỉ muốn đóng giả làm bạn tôi thôi Vẫn giử vẻ bình tỉnh, tôi : - Tại sao lại là tôi? - rất thông minh, khi chia tay rườm rà phức tạp. Tôi cho 100 triệu. - Tôi cần số tiền của . Chắc có lẽ hiểu nhầm gì ở đây, tôi tệ đến mức phải lấy chính bản thân mình để có tiền. Tôi đứng dậy, cười 1 cách khinh bỉ: - Hẹn bao giờ gặp lai. - Khi nào đỗi ý hãy tìm tôi. Khựng lại chút, tôi lập tức bước nhanh ra ngoài sợ rằng kiềm được mà ban tặng cho ta cả ly cafe. Sau khi tôi , nhếch môi cười đểu 1 cái, tự giễu cho cái suy nghĩ của mình. - ta cứ việc tại sao lại phải cho ta thấy có ta Hàn Phong này vẫn có thể sống tốt. Môi mấp máy, tự thức tỉnh cho cái lí trí mất 1 phần ung dung nhả ra 1 làn khói trắng. Chắc có lẽ kẻ độc tài như Hàn Phong chịu nổi trước cảnh tượng thua dưới tay người khác. Vài ngày trước.... - Xin lỗi - Hàn Phong, em có cách nào quên được ta, e xin lỗi e thể tiếp tục được nữa. - nước mắt lưng tròng ngước nhìn . Vẫn giữ nguyên khuôn mặt lạnh tanh cảm xúc, cất giọng: - Vậy là lừa tôi, rất khá sao Hàn Phong tôi lại tin thế nhỉ, rất khá đấy Trúc Lâm. - Em... Em ...- Trúc Lâm mặt đẫm nước mắt khỏe môi cắn đến bật cả máu. Nhếch môi cười khinh bỉ ta : - Đừng để tôi thấy , ! chỉ tay ra cửa, giọng có phần tức giận, khóe mắt long lên sòng sọc. Trúc Lâm thoáng chút kinh sợ vì ở với lâu nay đây là lần đầu thấy tức giận đên thế bình thường mọi việc dù khó đến đâu cũng giữ vẻ bình tỉnh rất tốt, có lẽ lần này tức giận . Mở cửa, bước ra quay đầu lại làm khuôn mặt Hàn Phong phiếm nét đau khổ. - Phong- Vũ bất chợt lên tiếng cắt đứt mạch suy nghĩ của . Lấy lại dáng vẻ bình tỉnh như thường, ta nhả ra 1 làn khói che kín tâm tư. Cất tiếng : - Chuyện gì? - Thằng Khánh nó phản bên ta đầu quân cho Triệu Tử Hào, có nên xử nó ? Khói thuốc như làn sương mở ảo phủ quanh dáng vẻ trầm tư của . Vũ nín thở chờ đợi kết quả. Khẻ nhíu mày, Hàn Phong buông 1 câu lạnh lùng: - Cho nó thể thấy được ánh mặt trời. Rùng mình 1 cái Vũ lấy lại bình tĩnh dù biết trước kết quả: - Vâng, tôi biết phải làm thế nào. Cúi đầu cung kính, ta bước nhanh ra ngoài thi hành nhiệm vụ. Triệu Tử Hào là người làm ăn lâu năm trong giới hắc đạo, tay chân ông ta có mặt ở khắp mọi nơi, địa bàn hoạt động cũng khá rộng. Nhất là khu bến tàu, ông ta chuyên vận chuyển thuốc cấm trái phép. Hàn Phong cũng kém ông ta là bao, mới 21 tuổi nắm trùm ít các khu vực làm ăn lớn từ Việt Nam sang đến thế giới. Năm nay Hàn Phong bước đến tuổi 28 để có được địa vị như ngày hôm nay, đắc tội biết bao nhiêu người, kẻ bị giết chết theo đó cũng nhiều vô kẻ. Triệu Long - con trai của Triệu Tử Hào cũng là 1 trong số những người bị giết. Với khuôn mặt điển trai lạnh lùng cảm xúc hạ được nhiều băng nhóm để nắm trùm như bây giờ nên ai cũng muốn giết nhưng 1 ai có khả năng đó. Tôi Chấp Nhận Đề Nghị Của Sáng hôm sau tôi thức dậy với vẻ mặt mệt mỏi vô cùng. - Tát cả là tại - tên đáng ghét đồ xấu xa, đồ Hàn Phong chết bầm ; tôi cầu trời cho ngay càng già già già gia````. Tôi mặt mày nhăn nhó tự với chính mình. Cũng tại hết ba cái lời ấy làm cái gì cơ chứ làm tôi cứ suy nghỉ hoài đây này. Tôi chỉ ưa cái đẹp thôi mà ... Đẹp quá ấy chứ, ngũ quang và đường nét đều hài hòa, dáng vẻ uy quyền cao ngạo còn cả khí chất nữa chứ phải là cả tuyệt. Chính vì điều đó nên mỗi lần gặp tim tôi cũng có đôi lần loạn nhịp. Haizz. Thôi mặc kệ tên đó , đẹp sao? Giàu sao? Khí chất có ngời ngời sao cơ dù gì cũng là kẻ tay nhuốm đầy máu tanh. Tôi khinh, hứ! Bước xuống bếp với tâm trạng mấy vui, tôi gọi ngay cho Gia Khang thân êu: - Hello! - Có chuyện gì mà mới sáng sớm gọi thế hả? - Ăn sáng chưa nà? - Chưa. Ê, mà làm gì giọng bà ngọt thế hả? Khai mau! - Hihi đúng là hổ danh là bạn thân của tôi, qua chở tôi 2 đứa mình ăn sáng. - Ừm cho tôi 5\' Cúp máy, tôi ra trước nhà đợi Gia Khang. Trời ấm áp quá, làm 1 vài động tác thế dục, tôi ngồi xuống xích đu hóng gió. Gio1 hiu hiu thổi mang theo hương vị ngọt của hoa, thơm lừng của cỏ. Bing Boong. Uyển Nhi mở cửa, Uyển Nhi - 5\' của ông đó hả? Sao tới trể vậy? Tôi bước ra với vẻ mặt hầm hầm, gì chứ 5\' à, là 30\' rồi hỏi sao mà tức cho được! - Sorry mà. Tôi có việc bận đột xuất nên đến trể làm gì mà căng thẳng quá vậy? Bất quá tôi khao bà chầu này! - Vậy tôi có thể xem xét lại. - Lên xe. Gia Khang đưa tôi đến 1 quán ăn gần đó. Lúc ăn, cậu ta hỏi có muốn đâu chơi nữa , bảo là đền cái vụ làm tổn hại bao tử ( vì ngồi đợi ) của tôi. gì chứ chơi là tôi chịu liền khỏi phài bàn cải thế là nhất trí dạo Hồ Gươm. Hai đưa tôi ăn xong lái xe thẳng đên Hồ Gươm. Mùa này, hồ đẹp gì bằng. khí trong lành xen lẫn ấm áp bao trùm cả Hồ. Mặt hồ gợn sóng,lăn tăn. Tôi và Gia Khang chầm chậm dạo quanh hồ, thấy phía trước có chỗ thuê xe đạp hứng khởi mà kéo cả cậu ta thuê xe. Vừa tôi vừa hỏi: - thuê xe đạp ! - Thế cũng được. Chỉ chờ có thể, tôi càng hăng hái hơn, chạy nhanh hơn mà đâu hay biết rằng mặt ai đó đỏ bừng bừng, tim đập lệch nhịp. Gia Khang vốn là người mấy thân thiện, trầm tĩnh ít hay còn được gọi là khó gần nhưng hiểu vì lí do gì mà lại chủ động làm quen Uyển Nhi chắc là vì gương mặt ấy toát lên vẻ u buồn đau thương. Chính vì thế mà Gia Khang lại muốn đem đến vui vẻ đời cho . Khi tiếp xúc lâu dài, Gia khang nhận ra ở có sức hút tiềm nào đo mà kéo cậu ngày càng gần lại hay như chính bây giờ, chính Uyển Nhi lại đem đến niềm vui cho cậu. Thầm mỉm cười, Gia Khang đổi lại vẻ chủ động nắm chặt tay . Tới nơi, tôi mới biết là Gia Khang đả nắm tay mình, đáng lẽ là tôi nắm tay cậu ta chứ! Ngước nhìn Gia Khang với vẻ mặt khó hiểu , tôi nhanh chóng quay lại điểm mấu chốt là thuê xe. Nhưng sau khi thuê xe lại diễn ra 1 cuộc tranh luận... - Bà chở tôi ! - Nờ ô nô - Why? - Có biết chạy đâu mà chở!!! - Trời ơi! Thế thuê xe làm gì hả? Ngước nhìn Gia Khang vời vẻ mặt vô tội, tôi : - Tôi tưởng ông biết! - tôi...tôi...tôi...tôi biết -Biết chở tôi hihi - HiHi biết chạy mau chở tôi nào, nhanh lên tài xế Gia Khang! - Nhưng mà chở con gấu mẹ vĩ đại như bà chắc tôi mệt chết quá! Cậu ta nhìn tôi với ánh mắt căm phẫn nhưng có tức đến đâu cũng còn cách nào khác chi bằng yên phận mà chở bé xinh đẹp là tôi đây này Nhìn vẻ mặt như bánh bao ngâm nước tôi cố lắm mới phát ra tiếng cười chứ nếu lúc này mà còn cười chắc cậu ta quăng cả xe mà nhào vô đánh tôi quá. được vài vòng tôi bắt đầu thấy chán, tôi : - Về thôi, tôi nóng quá à! - Tôi chở mát muốn chết mà nóng cái gì? Tôi than thôi chứ! - Tôi vậy cho ông khỏi than với tôi cho khỏi quê mà còn chửi tôi hả? - Mệt quá, vê`````!!!!!! Phải chứ tài diễn kịch của tôi gần bằng Triệu Vy luôn ấy chứ ( p/s: =_ làm Gia Khang cứ xin lỗi tôi suốt cả quãng đường về. Mà cậu ta đúng là đầu óc đơn giản, tôi diễn thế mà biết chắc là tôi diễn quá đạt. Sau 1 tràng cười như điên loạn tôi vui vẻ bước vào phòng mẹ. Vừa mở cửa ra, tôi giật mình khi thấy mẹ nằm sàn nhà động đậy, mắt nhắm nghiền. Hoảng sợ cực độ, tôi lay mẹ: - Mẹ...mẹ tỉnh dậy mẹ, mẹ/ Mẹ vẫn nằm đấy, buồn mở mắt. Nhanh chóng gọi điện cho bệnh viện, tôi rối trí trong cơn kinh hãi. Yên vị chiếc xe cấp cứu , tôi nắm chặt tay mẹ bằng đôi bàn tay con trong tình trạng run lẩy bẩy. Tôi cứ nắm chặt thế cho đến khi chiếc giường bệnh đưa mẹ khuất sau cánh cửa phòng cấp cứu. 1 tiếng..., 2 tiếng...,3 tiếng...rồi 4 tiếng Cạch. Cửa phòng cấp cứu cuối cùng cũng mở ra. Vị bác ỉ mặc áo blue xanh tiến về phía tôi. Lập tức đứng dậy tôi lay mạnh cánh tay bác sĩ: - Xin bác sĩ hay cứu lấy mẹ cháu! Nước mắt rơi lã chã, tôi khẩn khoản cầu xin , vị bác sĩ nhìn tôi bằng ánh mắt thương cảm: - Bệnh ung thư máu rất khó chữa nhưng ta cố gắng.Cháu đến quầy thu phí thanh toán hết viện phí rồi ta đưa mẹ cháu nhập viện để tiện bề theo dõi. - Vâng ạ! Buông tay vị bác sĩ ra, tôi bước chủ đích; trong đầu lặp lặp lại 1 câu hệt như con robot được lập trình : tiền, cần có tiền! Tôi bước trong vô vọng con phố đông đúc người, tôi cảm thấy mình sao mà bé quá như lọt thõm giữa phố đông. Vù...ù...ù gió lạnh ở đâu tràn về, tạt vào khắp mặt tôi tư từ mà khoét sâu vào chổ trống trong lòng ăn sâu vào các tế bào. nhìn về 1 phía, tôi dừng lại bảng hiệu bar black& white. Tiến lại gần hơn, tôi ôm 2 cánh tay lạnh buốt ý định bước vào nhưng bảo vệ bước tới ngăn tôi lại: - Em được vào, em bao nhiêu tuổi? Chắc có lẻ ta nghỉ rằng tôi chưa đủ tuổi vị thành niên nhưng tôi 20 tuổi rồi trông tôi trẻ thế cơ à? Truyện được biên tập và post tại website: WWW.ThichTruyen.VN (Thích Truyện.VN) - 20 tuổi - Em muốn xin việc làm sao?- 1 giọng vang lên Nghe đến việc làm tôi mừng rỡ, : - Vâng - Mai em có thể đến làm - thể làm hôm nay sao? - Hôm nay? Oh được chứ! Em hãy đến khu vức dành cho người phục vụ, Dũng hướng dẫn em - Mà ơi em từng học qua bartender có thể làm ? - Xin lỗi em , chỉ tuyển phục vụ - Em chỉ hỏi vậy thôi, em có thể làm mà! Tôi đến đó và gặp đúng Dũng, cậu ta bảo tôi thay đồng phục rồi đến từng bàn để tiếp từng vị khách theo cầu của họ. Ở đây đúng như tên gọi của nó black&white thiên đường của đàn ông - địa ngục của phụ nữ. Những ăn mặc mát mẻ như muốn phô bày hết cả thân thể cho người ta ngắm nhìn còn bọn đàn ông ngừng vung tiền cho họ và cả những chai rượu ngoại đắc tiền gia trời. Đảo mắt vòng, tôi dừng lại ở dáng vẻ 1 người than niên được bao phủ bở 1 làn thuốc lá trắng đục, xung quanh ta có rất nhiều người mặc y phục đen vây quanh. Khí chất xuất phàm lạnh lùng như của vua chúa dòng dỏi bậc đế vương. Dáng dấp quyền uy ấy đâu phải người nào cũng có, nó chỉ xuất người - Hàn Phong lẫn đâu được. tay cầm ly rượu vàng đậm là màu của rượu Cognac, tôi dễ dàng nhận ra vì từng học bartender. Quay vội để bắt gặp ánh mắt của , tôi quay về với công việc của mình. Đặt chai rượu vodka bàn tôi vội xoay người nhưng tay tôi yên vị trong bàn tay to béo của gã mập.Ông ta đặt tay lên bả vai tôi vuốt 1 cái làm tôi rùng mình có cảm giác buồn nôn Ông ta : - Người đẹp, em ra giá bao nhiêu? - Tôi...tôi bán thân. Tôi trong nước mắt. Vốn dỉ tôi nghe rất nhiều về những việc phức tạp trong bar nhưng tôi ngu ngốc khi chỉ nghỉ vào đây để làm phục vụ kiếm tiền. Tôi hối hận lắm hối hận rồi. Bất đắc dĩ, tôi nhìn vào góc phòng tìm kiếm bóng hình quen thuộc của - Hàn Phong nhưng tôi thấy ở đâu nữa. Ông béo đả ngà ngà say, giọng lè nhè : - Kiêu cũng tốt đấy nhưng kiêu quá vui đâu, ở đây làm phục vụ ai mà bán thân. Nào lại đây hôn cái nào. Ông ta đáng tuổi ông tôi luôn ấy chứ mà xưng bằng ghê tởm. Tôi đau đớn nhắm chặt mắt lại. Gíá như có người cứu tôi, làm ơn cưu tôi với Hàn Phong... Bốp. Ông ta loạng choạng ngã ra làm đổ cả cái bàn và chai rượu, vuốt khuôn mặt sưng tấy lên, ông ta : - Mày là thằng nào hả? Hàn Phong nhếch môi cười khinh bỉ im lặng gì - ... Hàn...Hàn Phong. Em có mắt như mù xin tha thứ - Mẹ kiếp! Lão già dám đụng vào người của Phong, mày chán sống rồi à? Như hiểu ra chuyện, ông ta lắp bắp như trẻ con tập : Ông ta kéo lấy chân tôi, ngừng lay giọng vẫn lè nhè nhưng trong đó có vài phần khiếp sợ: - Xin chị tha thứ cho em, em lở ạ, xin chị tha thứ. Thấy ông ta thế , Hàn Phong lên tiếng lạnh băng làm mọi người đều sợ xanh mặt: - biết có tội Búng tay 1 cái, 2 tên to con xuất ngay trước mặt ông già to béo. Vẻ mặt bặm trợn của 2 tên này làm ông ta kinh hoàng : - Phong phải biết có tội sao? 2 tên to con kéo ông béo đứng lên, chầm chậm buông 1 câu: - Tội của ông là tội còn chưa xử đó! Kéo nó . Kéo tay tôi ra ngoài, Hàn Phong ấn tôi vào trong giọng vẫn lạnh: - về nhà ta. Chiếc xe lao boong boong đường Hà Nội. Từng hàng cây khuất dần bị bỏ mặc lại phía sau. Mở cửa sổ, tôi hít thở bầu khí trong lành, lành lạnh của trời đông. Tôi nhìn hết bên này đến bên kia, cứ xoay đầu ra ngoài đau hết cả cổ nhưng vẫn gắng mà chịu đựng. Giờ tôi mới cảm nhận được cái lạnh, phải là quá lạnh chứ phải lành lạnh như lúc đầu nữa. Xoa hai tay vào mặt cho bớt lạnh, chợt có giọng vang ra từ phía sau tôi: - Lời tôi có đồng ý ? Lời gì í nhỉ? Mẹ bị bệnh làm tôi cũng quên khuấy mất. Cố gắng lật óc ra suy nghỉ và kết quả là trời phụ lòng người ., tôi cuối cùng cũng nhớ ra là muốn tôi làm bạn của . - Tôi biết bây giờ mẹ trong bệnh viện và cần tiền gấp, tôi có khả năng đáp ứng nhu cầu tiền bạc cho -- Mỉm cười ta . Qủa là có thể giúp được tôi... chờ tôi trả lời, tiếp: - Tôi có rất nhiều điểm tốt cần gì phải suy nghĩ? - Điểm tốt? À, phải con người ai mà có điểm tốt và điểm xấu. Ngoại trừ những khuyết điễm như tàn nhẫn, lạnh lùng, xấu xa, giết người chớp mắt là kẻ đại ác ma... Huyên thuyên 1 hồi ngớt, tôi lập tức ngậm miệng ngay khi khuôn mặt kề ngay sát mặt tôi. Tôi có thể nghe mồn tiếng tim đập. Nuốt ực cái tôi nhìn chớp mắt, phải là vì lo tập trung nhìn đường nét biểu cảm khuôn mặt của mà tôi quên béng mất phải đẩy ra. càng tiến gần tôi hơn, tôi hồi hộp nhắm tịt mắt lại. Khẽ nhíu mày, ta : - nhắm mắt làm gì thế hả? khen tôi hay chửi xéo tôi hả? Hớ người, tôi vội mở mắt, mà cũng may là cũng chọc ghẹo tôi. Thầm cảm ơn ông trời, tôi lấy lại bình tĩnh cười cầu hòa: - Đừng nóng mà, đâu có ai là hoàn hảo chứ chỉ có những điểm xấu ấy thôi còn những điểm tốt mà. Nào là đẹp trai, tài giỏi, giàu có nè... Tôi mà còn cảm thấy ngượng mà trong khi đó lại ngốc nghếch mà cười chứ, tôi bảo đảm những điều tôi lúc nãy chỉ làm xoa diệu cơn nóng của thôi chứ thực lòng tôi chã muốn khen tí nào. Bầu khí lần nữa lại chìm vào yên tĩnh làm tôi có chút thời gian để suy nghĩ về căn bệnh của mẹ tôi. Ôi ! Tôi đào đâu ra số tiền đó bây giờ. Hay là quay lại quán bar nhẫn nhịn ? bao giờ, cái ý nghĩ đó ra khỏi đầu. Còn 1 cách nữa... Nếu tới đường cùng tôi chắc chắn chọn phương án này chấp nhận làm bạn . Cái ý nghĩ điên rồ đó làm sao có thể toát ra khỏi cái đầu thông minh của tôi chứ?. Nhưng ngoài cách đó ra còn cách nào khác hết đành phải nhịn vậy dù sao cũng chỉ danh nghĩa thôi mà. - Hàn Phong nè! quay sang nhìn tôi rồi : - Sao? - Lời lúc nãy còn hiệu lực vậy? Hàn Phong dự tính được tình huống này nên khẽ cười: - Còn - Vậy tôi chấp nhận làm bạn nhưng đổi lại... Tôi ngưng chút rồi với khuôn mặt ngượng ngùng: - cho tôi vay 100 triệu được chứ? Nhếch môi, Hàn Phong cười khinh bỉ: - Được thôi, thành vấn đề.
Chương 03 Hàn Phong Chết Bầm Dám Cướp Nụ Hôn Đầu Của Tôi Sáng hôm sau, đầu óc rối mù tôi thức giấc trong cơn buồn ngù. Loạng choạng bước xuống giường, tôi trượt chân ngã phịch xuống sàn. - Ui da, cái mông tôi. Vừa , tôi vừa xoa xoa cái mông đau ê ẩm, nhăn nhó than khổ. - biết bây giờ phải đối mặt với Hàn Phong làm sao nữa, thôi kệ cứ lơ là cách tốt nhất. Oái 7h rồi sao! Bước ra khỏi phòng vệ sinh sau khi rủa xả cái tên đáng ghét nào đó. Và sau đó là hét lên đến bung nhà bung cửa khi đồng hồ điểm đúng 7h, tôi chạy đến trường với vận tốc cực đỉnh làm mọi người nhìn tôi với ánh mắt đáng nể. Sáng nào cũng vậy, mọi người nhìn thấy con bé mặc đồng phục học sinh chạy bán sống bán chết đường Hà Nội. Nhưng bây giờ đây phải là điều để quan tâm, giờ cứ đến được trường mà bị trễ là điều mà tôi mong muốn. Phẹc. Ôi cái tiếng đáng ghét này. - Má ơi cái con chim chết tiệc- Chỉ hướng có con chim trắng xinh xinh bay qua, tôi tức tối hét lên. Cái con chim quái quỷ mày sao lại chọn đúng tao thế hả???? Đứng giữa đường hét lên như con ngộ, tôi điên tiết hơn khi đương tỏ ra vẻ vô tội bay mất để lại mình tôi với cái đầu móc lai màu trăng trắng trễ rồi lại gặp phải cái cảnh này tôi đúng là xui tận mạng. Chạy vội về nhà để tẩy trần rồi ba chân bốn cẳng chạy vội đến trường trong lòng thầm mong ba sim la chưa đến trường để thoát nạn nhưng số trời đúng là như mình ước mong... - Nhi, đến trễ à? Em nhiều lần đến trể, em có muốn tôi cho em thi hả? - Xin lỗi em gội đầu ạ! - Hay nhỉ học trễ rồi mà còn gội đầu nữa mau mau xuống bàn cho tôi. Tôi chán nản ; - Vâng. Tiết đầu hôm nay là tiết của bà sim la, cũng may mắn là tôi học khá tốt môn này và đam mê nữa. Song, có thích đến đâu chăng nữa tôi cũng cảm thấy rât buồn ngủ và kết quả là nằm ườn ra bàn ngủ lúc nào hay. - Uyển Nhi, trể còn ngủ nữa à?- Bà sim la hét to lên làm tôi giật cả mình và thế là té ghế, cả lớp được xem hài miễn phí cười rầm rộ làm tôi xấu hổ chết được. Tôi đứng dậy, : - Dạ kêu em! - hay ha, ngủ trong lớp tôi ha, ra ngoài chịu phạt ha! Cả lớp lại được dịp cười rầm rộ lên và kẻ bất đắc dĩ được xem là diễn viên hài tiêu nghiểu mà ra ngoài chịu phạt. biết hôm nay là cái ngày quái quỷ gì nữa, lúc đầu trượt chân, lúc sau là vinh hạnh được móc lai tốn tiền thế là trể học; kế tiếp là té ghế và bị phạt. Trời ơi! Sao số tôi khổ thế hả trời. Tùng...tùng...tùng. Tiếng trống vang lên ngớt kết thúc 1 buổi học kinh khủng. Tôi than trời than đất tự trách cho số phận hẩm hiu của mình nghe 1 giọng vang lên: - Tại sao con buồn? Ngước nhìn lên, tôi thấy Gia Khang quơ quơ cái cây phất trần làm tôi nhịn được mà cười to, diễn cùng cậu ta: - Con bị giáo phạt - Thế à? Hừm, thôi con đừng buồn nữa ta đây!!! rồi, cậu ta xách ba lô lên và . Ơ! Cái quái gì thế tự nhiên bỏ tôi ở đây. Thế là tôi ba chân bốn cẳng đuổi theo cậu ta miệng ngừng hô to: - Gia Khang đợi tôi! Đuổi theo ngan bằng với cậu ta tôi : - Ông chở tôi đến bệnh viên thăm mẹ nha! - Ừm!-- Gia Khang sớm biết được tình trạng của mẹ tôi rồi nên cậu ta chở tôi thẳng đến bệnh viện đa khoa Hà Nội. Cạch. Tôi và Gia Khang mở cửa bước vào, tay cậu ta cầm đóa hoa ly trắng muốt, cắm vào chiếc bình hoa cạnh bàn. Mẹ vẫn vậy, khuôm mặt xanh xao, đôi mắt nhắm nghiền mệt mỏi, tay được gắn nhiều sợi dây nhựa màu trắng đục ( p/s: mình biết nhìu về cái này thông cảm ạ! ^^! ) Xót quá, tôi bước đến gần, lồng bàn tay của mình vào bàn tay gầy guộc của mẹ. Tôi ngước nhìn mẹ hồi lâu rồi cất tiếng: - Mẹ mau tỉnh dậy mẹ, con nhớ mẹ quá con nhớ những món ăn ngon mẹ làm, nhớ nụ cười của mẹ, nhớ những giọt nước mắt, những nỗi vất vả khổ cực của mẹ, nhớ luôn những lời mẹ mắng con. Bố bỏ con rồi, con chỉ còn có mẹ thôi mẹ đừng bỏ con được mẹ, con thương mẹ lắm! Ngước mắt lên trời để kìm hãm những giọt nước mắt nhưng tôi sao kìm được. Nước mắt như dòng thủy triều dâng cao rồi được giải thoát sau cái chớp mi của tôi. Mọi thứ như nhòe trước mắt, tôi cố phát ra thanh, cố tiếp nhưng tiếng nấc đứt quãng nuốt tan từng câu, từng chữ của tôi. Người ngoài nhìn vào chắc rằng ai cũng nghĩ tôi là người chẳng biết âu lo , lại có chút gì đó lành lạnh, nhưng khi tiếp xúc nhiều tôi là người chỉ biết vui vẻ cười tươi, chỉ có ở bên Gia Khang tôi mới thể được hết mọi cảm xúc, cậu ấy là người hiểu tôi nhất, dù chỉ chơi thân gần năm thôi! Tiến đến, Gia Khang ôm tôi vào lòng sưởi ấm trái tim từ từ đông lại. Tựa vào người Gia Khang, tôi khóc nức nở, vòng tay Gia Khang ôm tôi ngay càng chặt. Tôi đâu hay biết rằng có tiếng mở cửa nho trong phòng; Hàn Phong định bước đến nhưng sau lùi lại khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt. Theo như những người đàn ông khác ta phải ghen tức xông vào mà túm lấy tên kia đánh cho trận thừa sống thiếu chết nhưng , chỉ nhếch môi rồi xoay người bước vì việc làm đó vốn phải là tính cách của . Khóc xong, tâm trạng tôi cũng bớt buồn hẳn lên. Vội vàng bỏ Gia Khang ra, mặt tôi ửng đỏ lên vì ngượng. - Bạn bè có cái áo mà cũng thế sao? -Hừm. Gia Khang nhìn tôi bằng khuôn mặt hình làm tôi chỉ biết mỉm cười. ***************************************************************************** Sau khi ra khỏi bệnh viện, Hàn Phong gọi cho Vũ đến đón ta, chưa đầy 5\' ta có mặt ở đấy. - Đến bar black& white - ta ngã ra thành ghế, đôi mắt nhắm hờ. Nhận được lệnh, Vũ lái xe thẳng đến đấy. Thấy Hàn Phong bước vào, người đàn ông trung niên lịch chạy ra đón, làm động tác mời với ta: - Phong, lâu quá rồi thấy tới. Hôm qua tôi mới tới đó thôi lâu gì chứ? Tuy nghĩ vậy nhưng ta cũng chẳng làm gì. Chọn 1 góc bàn quen thuộc, Hàn Phong ngồi xuống tựa ông hoàng ung dung hút thuốc và quên gọi 1 chai rượu nhấm nháp. phẩy tay gọi Vũ ngồi xuống , thong thả nhả ra làn khói xám hỏi: - Dạo này có gì quan trọng ? - Có. Ông Dương hay làm khó dễ cho bên ta, hàng mà bên ta cần đưa sang cho đối tác bị ông ta làm khó dễ nhiều lần - đây là vấn đề quan trọng nhất nay. Nhìn sang bên Hàn Phong, ta khó đoán được nét mặt giờ của . Khói cứ bay lên ngớt bao phủ cả đôi mày từ từ nhíu lại, ta vẫn bình thản: - Chuyện đó có gì là khó. Cậu kêu thêm vài người cảnh cáo ông ta còn nếu cứ khuất phục giết luôn . Tôi thích có kẻ làm vướng bận con đường mà tôi , cậu hiểu chưa? - Vâng, tôi hiểu. rồi ta lập tức ngay chờ Hàn Phong phải thêm gì nữa. Theo Hàn Phong bao lâu nay, Vũ thừa biết tính cách của Hàn Phong 1 là 1, 2 là 2 nhiều. Ông Dương cũng đâu phải hạng tầm thường, công ty của ông ta có tầm cỡ Châu Á. Ngoài mặt làm ăn chân chính nhưng thực là rửa tiền cho mafia. Công ty Hàn Gia cũng nhiều lần gặp trở ngại do ông ta gây ra nên cũng nên coi thường nhưng lần nào ông ta thành công mà hạ được Hàn Phong. 1 chai, 2 chai rồi 3 chai... ta uống liên tục ngừng. Dựa người vào sofa, ta liêm diêm đôi mắt. Tôi nào biết ngay chính bây giờ kè máu lạnh như Hàn Phong lại bỗng chốc nghĩ về tôi cơ chứ, nhớ lại từng khoảnh khắc của lần đầu gặp gỡ. có lúc íu ớt, có lúc lại mạnh mẽ. Lúc đầu ta nghĩ tinh tính cổ quái, khó hiểu; mới lúc nãy sợ sệt là thế mà chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi lại dám là tên đại ma đầu mà hề nao núng. đáng sợ như những tên kia sao? Có lẽ muốn làm sợ. Hôm nay, đó lại khóc vai người con trai khác. muốn ôm ai cũng được nhưng phải coi thận phận của là gì chứ. là bạn mà lại cùng người khác thân thiết đến thế sao? chấp nhận được. Choang. Ly rượu tay vỡ toang. Máu ngừng chảy xuống, từng giọt đỏ tươi thấm đẫm lòng bàn tay nhiễu xuống cả 1 khoảng sàn. Nhưng nhiêu đó có là gì đối với chứ, người sớm nhuốm đầy máu tanh; với vẻ mặt đổi, vơ lấy cái áo khoác rồi đến thẳng nhà Uyển Nhi. Cái nhếch môi luôn thường trực khuôn mặt lạnh như băng: Uyển Nhi dù chỉ danh nghĩa nhưng em phải thuộc về tôi Tôi từng bước nặng trĩu về nhà, con đường Hà Nội tối thưa bớt dần. Sao hôm nay nhiều sao quá, đẹp! Bầu trời như vận mình bộ áo đen tuyền tối thăm thẳm nhưng nhờ những ngôi sao xinh xắn kia, phối hợp tuyệt vời thành 1 chiếc áo lộng lẫy. thêm vài bước đến nhà rồi! Nhưng tôi chưa kịp vào có 1 sức mạnh kéo tôi lại, ôm vào lòng. Vòm ngực rộng ấm áp, hơi thở nam tính phả vào sau gáy tôi lành lạnh. tự chủ được tôi vương hai tay ra choàng qua tấm lưng vững chắc ấy, an tâm mà tựa vào. - Uyển Nhi, Uyển Nhi - Có tiếng khe khẽ vang lên. Tiếng này, mùi hương này sao quen thuộc thế nhỉ? Nhưng ngàn vạn lần đừng là nha. lúc sau, người đó buông tôi ra. - Sao lại là ?- Tôi ngỡ ngàng trợn tròn hai mắt nhìn Hàn Phong như sinh vật lạ. Hàn Phong chỉ nhếch khóe môi, ý cười lộ ra hỏi: - Sao lại phải là tôi? - Tất cả mọi người đều có thể hôn tôi nhưng ngoại trừ ra. - Vậy lúc trước tôi cần cứu để bọn lưu manh đó ôm giúp thực được phần nguyện vọng. - Tôi...Tôi. Có bị điên, biến thái có. Tôi muốn đâu với lại kẻ ngang ngược như sao lại ôm tôi giữa đường thế hả? - cũng biết tôi là kẻ ngang ngược nên chính vì điều đó tôi thích làm gì làm tôi thích ôm ngoài đường như thế này sao chứ? Ai dám ngăn cản tôi? - ......Tôi cãi lại hứ Vừa định quay người bỏ lại kéo tay tôi, nắm chặt lại. Hàn Phong nhếch môi, ánh mắt gian xảo: - tôi ngang ngược bây giờ để tôi cho xem. rồi, đúng là ngang ngược mà kéo tay tôi là muốn dạo nhưng có cần phải vậy kiểu dạo này bình thường: - Này dạo có cần phải ôm tôi thế này hả? - Tôi thích, quản được à? - Bỏ ra coi, khó chịu quá! - Im lặng! mà nữa tôi bịt miệng bây giờ - Này tôi này nè nè, Hàn Phong chết bầm, Hàn Phong xấu xí. rồi tôi toang chạy nhưng quên mất rằng tay tôi nằm trong tay mà thế là dễ dàng kéo tôi lại bịt lấy miệng tôi. Nếu dùng bằng tay đỡ cho tôi quá nhưng lại lấy môi mà trừng phạt tôi. Tôi trợn to mắt nhìn , còn ung dung mà khép mi lại. Cái tên này, dám hôn tôi giữa đường thế này cơ chứ biết bao người qua, cho dù là tối chăng nữa cũng có vài người thấy. Như lúc nãy, 1 cặp tình nhân qua, chỉ về hướng tôi rồi : - Nồng nhiệt quá à! -Thế cũng làm với em ha? - Chàng trai mỉm cười xấu hổ đánh chàng trai rồi cùng nhau bỏ . Tôi cố đẩy ra nhưng thể, lát sau cuối cùng tôi chịu nổi nữa mới buông tha cho tôi. - Hàn Phong, bị điên à? Dám cướp nụ hôn đầu của tôi huhu, tôi bắt đền đấy!!!- Tôi mè nheo với Thoáng ý cưới ta : - Vậy cũng hôn tôi thế là huề. Tôi đẩy ra rồi đánh vào người ngừng, Hàn Phong đỡ lấy tay tôi nắm chặt lại. Tôi nhìn xuống , máu là máu chảy dọc theo cánh tay tôi: - Hàn Phong sao tay lại chảy nhiều máu thế? Về nha tôi, tôi băng bó lại giúp . Hàn Phong khẽ cười: - Được ***************************************************************** -Này! đau à? - Tôi lấy bông băng lau xung quanh vết máu. Gắp vài miếng thủy tinh, tôi lấy thêm ít bông băng cho vào thuốc khữ trùng lau miệng vết thương. Khuôn mặt đổi, hờ hửng đáp: - -Đau thế cơ mà. Tôi quên mất là boss mà, vết thương này có đáng là bao đúng là tên ương ngạnh hứ! Đôi mày kiếm khẽ chau lại, ta ; - Lúc nãy chưa sợ à? Bây giờ tôi cho thấy bản tính ương ngạnh của tôi Chưa kịp trả lời ta thể cái bản tính trời sinh ấy nhưng tồi tệ hơn là ngay người tôi. dùng đôi môi ngang nghạnh đó áp đảo đôi môi đào của tôi. Tôi chỉ biết cắn chặt răng lại. Khoảnh khắc hai đôi môi chạm vào nhau có cái gì đó trong tim tôi đỗ vỡ. Làn môi của ngừng giày vò đôi môi của tôi. - Đau quá, đau đớn. Khi tôi kêu lên mới ý thức việc mình vừa làm là sai, sai lầm nghiêm trọng cỡ nào. Hàn Phong đưa chiếc lưỡi ấm áp ngừng hoành hành, ngang ngược như cái bản tính của chính trong khoang miệng tôi. Cảm giác như có luồn điện chạy qua người, tôi khó thở quá, khó chịu quá nếu mà ôm tôi kịp thời có lẽ tôi cách nào đứng vững nữa. Tôi tham lam hít lấy hít đễ bầu khí ấy như sợ chúng biến mất, ngừng ho sặc sụa tôi : - bá đạo hôn tôi lần rồi bây giờ lại hôn tôi nữa sao cái tên đáng ghét. Khụ... Khụ... là kẻ tôi, Hàn Phong chết bầm, dám cướp nụ hôn đầu và nụ hôn thứ hai của tôi ,kẻ xấu Tôi chửi thế mà ta chỉ nhếch môi, dửng dưng : - Qúa khen. mau tập hôn kỹ thuật kém quá! - Cái tên này, tôi hôn ai đâu mà có kỹ thuật điêu luyện như kẻ trăng hoa như hả?- Đúng là tên đáng ghét, ta hôn tôi mà còn dám chê kỹ thuật của tôi nữa cơ chứ - Vậy được tôi từ từ dạy . Cái tên này, còn muốn dạy tôi hừm muốn dạy sao, tôi cho bài học: -Được thôi Hàn Phong có đôi chút khó hiểu biết cái con nha đầu này còn có chiêu quái gỡ nào nữa đây, lây lại vẻ thường ngày, ta : - Đó là do đấy tôi từ từ mà dạy bảo . - OK - Thôi ngủ , tôi về đây. rồi, ta nhanh chóng ra về. Tôi mỉm cười với suy nghĩ ra Hàn Phong, tôi đấu cùng . muốn dạy, tôi cho biết . vào giấc ngủ cách nhanh chóng, tôi mỉm cười thỏa mãn với ý định dạy bảo Hàn Phong. Tôi Cắn Nhưng Sao Tôi Lại Đau Thế Này? Hay để chắc chắn cứ lắng nghe tim muốn gì rồi cho em nghe, câu thôi 1, 2 ,3, 5 có đánh rơi nhịp nào ? Nếu câu trả lời là có hãy đến ôm em ngay Em chờ đợi từ giây phút ấy cũng lâu lắm rồi Và dẫu cho mai sau có ra sao em vẫn hói tiếc vì ngày hôm nay - Thuê bao quý khách vừa gọi trả lời. Hàn Phong gọi lại lần nữa vẫn vậy, nhìn kim đồng hồ điểm 12 giờ, khẽ nhếch môi : Gọi gì giờ này chứ! là... Chắc chỉ có bài hát này mời hợp với ta thôi - Uyển Nhi, em lại trễ nữa à ra ngoại cho tôi Vác cái thân ra ngoài, tôi đau buồn hồi tưởng lại... 2 tiếng trước... Oáp. Tôi ngáp dài đột nhiên ngồi bật dậy, giật mình tỉnh giấc nhìn lên đồng hồ điểm đúng 5 giờ, tôi che miệng ngáp thêm lần nữa tự hỏi sao lại dậy sớm thế này. Dù sao cũng tỉnh giấc rồi, hay là viết luôn bản kế hoạch chơi xấu Hàn Phong. Được lắm, được lắm, dây hôn hả? Coi nè tên đáng ghét ;But if you wanna cry Cry on my shoulder If you need someone Who cares for you If you\'re feeling sad Your heart gets colder Yes I show you what real love can do Vừa nhắc tào tháo tào tháo tới liền, linh . Bấm nút xanh màn hình tôi áp vào tai rồi : -Alô ta có vẻ bất ngờ nên im lặng vài giây, lấy lại vẻ tự nhiên hỏi: - Mấy giờ tan học? - 11h -Tôi bảo Vũ đến đón ta tưởng tôi là thánh chắc, ai cũng biết à? Tôi cau có : -Tôi có biết Vũ là ai đâu! - cần biết chuyện ấy, cậu ta tự tìm đến . - tìm tôi làm gì? - Dạy hôn. xong, Hàn Phong ngắt điện thoại để lại tôi nhìn màn hình mà nghệt mặt ra. Nhanh lấy lại vẻ bình tĩnh, tôi mỉm cười viết ra bản kế hoạch.... Haha với bản kế hoạch đầy tỉ mỉ như thế này ...Hàn Phong khổ rồi Mỉm cười đầy mãn nguyện tôi nằm dài ra giường với ý đình sau mười phút dậy học cho mọi người hết hồn. Và ý định của tôi được thực nhưng phải là học sớm mà thay vào đó là cong suất trễ hằng ngày của tôi được mọi người hết sức nễ phục. Thế là tôi được ưu tiên ra ngoài và khỏi phải học Kết thúc số phận bi ai và trở về với thực tại - Uyển Nhi coopmart mới mở Hot and Cold đó, ? - Thôi tôi có việc rồi - Sao bận hoài vậy? - Về nhà bồi bổ sức khỏe. ^^ - Ngủ nữa à? Thành heo bây giờ - Có sao? Heo có gì tốt? Ăn ngủ luôn luôn - Tôi sợ bà rồi. Vậy tôi về - Mà này, tan học rồi à? Gia Khang sờ vào trán tôi rồi nhăn mặt : - Vâng ạ! Bà có bị điếc mà nghe tiếng trống vậy? - Có đâu! Hihi Sau khi Gia Khang tôi cũng nhanh chóng ra về. Phía bên ấy sao nhiều người đứng thế nhỉ? Tò mò tôi đến rồi nhìn thấy chiếc xe quen thuộc của Hàn Phong và chàng trai cao to tuấn tú dựa người bên cạnh. Tôi và ta chạm mắt nhau, ta tiến đến phía tôi làm mọi người hướng ánh nhìn vào tôi. - là Uyển Nhi à? Mặt tôi bỗng nhiên ửng đỏ, tôi ôm siết cái cặp vào người rồi đáp: - Phải ta kéo tôi ấn vào trong xe rồi : - Phong bảo tôi đến đón . - Chúng ta đâu? Vũ nghiêm mặt nhìn tôi rồi trả lời lạnh lùng y như sai tí nào vòn vẹn bốn chữ: - Nhà Hàng Thượng Uyển. Vũ lái xe trong con mắt nhìn khinh bỉ giành cho tôi và đầy rẫy những lời bàn tán, chắc rằng thứ hai đây đầy những tin đồn thêu dệt dựng chuyện đỗ hết lên mình tôi cho xem. Tôi thầm thở dài than khổ. - ở cạnh Hàn Phong bao lâu rồi? -Cũng gần mười năm rồi.- Vũ nhìn tôi khẽ cười - Lâu như thế rồi à? -Tôi kinh ngạc - Phải - Thế tại sao lại ở cạnh ta? Vũ đảo tay lái vòng rồi quay nhìn tôi, ta - Tới rồi, sau này tôi cho biết Tôi bước xuống xe nhưng quên quay lại nháy mắt với Vũ. - hưá rồi đấy nha. Tôi quay mặt bước về phía trước mà hay biết rằng khuôn mặt của Vũ thoáng ý cười nhưng lại được che lấp bằng nét cương ngkị.Thấy tôi, Hàn Phong vẫn ngồi đấy buồn ra hiệu ám chỉ cho tôi biết ngồi ở đâu. Song, tôi và là oan gia nên tôi có thể dể dàng nhận ra được . Kéo gkế, tôi ngồi đối diện khoanh hai tay đặt lên pàn , nhìn thẳng vào tôi mỉm cười : - Hàn Phong à, định dạy tôi ở đây đó à? trả lời tôi, ta gọi người phục vụ mang 2 diã mì Ý và kèm theo chai whisky. Chờ người phục vụ khuất ta mới nhìn về phía tôi nhếch môi : - cần gấp làm gì chúng ta ăn trưa trước rồi tôi dạy Nhịn, nhất định phải nhịn. Vì hòa bình, vì hình tượng phải nhẫn nhịn ta. Dù tức đến đâu nưã nhưng vì nghiệp to lớn, tôi nắm chặt hai tay mỉm cười tươi: - phải, tôi gấp cứ từ từ cũng được. Hàn Phong thong thả đưa ly rượu lên môi mà nhấp nháp, dáng vẽ lịch tao nhã. Thấy thế, tôi cũng xoắn mì và uống rượu nhưng sao tôi lại có cảm giác kì quái khó chịu ấy nhi? Tôi ngẫng đầu lên bắt gặp ánh mắt khó hiểu của Hàn Phong. Thấy tôi nhìn, ta đan hai tay vào nhau rồi : - Ăn xong rồi thôi Tôi còn định chưa xong nhưng kịp nữa rồi. bá đạo mà ôm lấy tôi thương tiếc mà quẳng luôn vào xe. Tôi tức tối nhìn nhưng tỏ ra vẻ vô tội rồi cho xe chạy . Tôi chỉ còn biết chu môi, trợn mắt, phồng má làm đủ mọi trò hề trong khi chăm chú làm tài xế. Kịch. Xe đột nhiên phanh lại làm tôi theo quán tính ngã về phía trước cắn luôn vào chiếc lưỡi đau đến chảy cả nước mắt. Tôi quay sang ta trợn to đôi mắt đen láy, quát lớn: - Này Hàn Phong chết bầm, tôi kiếp trước đâu có nợ nần gì nhà đâu mà sao gặp hoài vậy. Mà khổ nổi gặp bình thường có chuyện gì đáng rồi mà lần nào gặp tôi đều xui xẻo cả. Cũng may là tôi kịp thắt dây an toàn rồ á, có khi;Chấn thương sọ não quá. thắng gấp thể làm cái quái gì chứ? Cái tên xấu xí , tâm thần phân liệt..... - Im miệng. Hàn Phong vẫn nhìn về phía truớc mà đe dọa tôi - Dứi lời, ta ôm tôi vào lòng. Khép mi lại mà áp đôi môi vào đôi môi tôi. Tôi quơ cánh tay loạn xạ, thấy thế kẹp tay tôi ra sau. Tôi mở to mắt mà nhìn chăm chăm vào , sực nhớ đến bảng kế hoạch nên có ý định đẩy ra nữa. nới lõng vòng tay, tôi choàng hai tay ôm lấy người . Được thế càng mãnh liệt hơn càng tung hoành tự tác. Sau nụ hôn, tôi mềm nhũn người mà ngã vào lòng , cánh tay màu đồng gắn chắc ôm gọn lấy dáng người bé của tôi. Tôi dựa vào lòng trong tiếng đứt quãng: - Mệt....chết tôi rồi Hàn Phong im lặng gì mở cửa bước xuống xe. Bây giờ tôi mới nhận ra đưa tôi đến cánh đồng hoa hướng dương rộng lớn., vàng rực. Tôi kìm lòng được mà hét vang lên: - Đẹp quá! - Tôi đưa dạo. - oh yeah Tôi nhảy cẫng lên sung sướng chạy vòng vòng như đứa trẻ, cười ngoác đến tận mang tai. Hàn Phong đến nắm lấy tay tôi, rút từ trong áo ra chiếc khăn tay, mỉm cười lau mồ hôi đọng gương mặt tôi, từ tốn : - Tôi đưa dạo. Tôi mỉm cười híp mí với : - Được nắm lấy tay tôi chầm chậm. Bầu trời lúc này đạ chuyển thành màu ráng vàng, ánh nắng quá gay gắt hoà vào vườn hoa hướng dương rộng bạt ngàn. Gió thổi nhè mơn man lấy từng cánh hoa rung rinh theo chiều gió. Tôi cẩn thận vuốt ve nhàng sợ nếu chạm mạnh chúng tan biến vào cõi hư vô. ; khí trở nên lành lạnh. Tôi run run ôm lấy cánh tay mình, thân hình mảnh khảnh khẽ run lên trong gió... Hàn Phong cởi bỏ áo vest khoác lên mình tôi rồi bước tiếp. Tôi kéo chặt áo cho sát vào người cho bớt cơn lạnh nhìn phía sau với vẻ biết ơn rồi theo . Mở cửa bước vào, tôi cảm nhận được luồng khí ấm áp bao trùm trong xe. Dù có ấm hơn lúc nãy nhưng tôi vẩn cảm thấy lạnh lắm. Tôi do dự cởi bỏ chiếc áo vest rồi đưa cho ta. Hàn Phong quay sang nhìn tôi lãnh đạm : - Tôi lạnh cứ giữ lấy ! Nhưng tôi vẫn kiên quyết đưa cho ta lời nào, toàn thân run lên bần bật. đành chịu thua lắc đầu : - đến đây tôi ôm Tôi vẫn im lặng nhúc nhích, nhướn người qua ôm tôi vào lòng dùng chiếc áo vest phủ lên người tôi. - Lạnh thế này mà còn cứng đầu Vòng tay ôm tôi vững chãi làm tôi an tâm tựa vào. Giấc ngủ bỗng dưng ùa đến làm tôi từ từ nhắm mắt lại, hai tay ôm vào mình. ;Hàn Phong chậm rãi khép mi nhưng vòng tay rắn rỏi ấy vẫn ôm lấy tôi. Bầu trời càng lúc càng trở nên huyền ảo, ánh trăng sáng soi rọi lên bóng hình người con trai thương triều mến mà ôm nằm co người lại trong lòng . biết qua bao lâu mà tôi chợt tỉnh giấc. Ngước mặt nhìn ta, gương mặt cương nghị chìm trong giấc ngủ. Tôi nâng tay lên chạm vào hàng mày kiếm hùng dũng, vuốt lên gò má cao từ từ mà chạm vào cánh môi đỏ run lên vì lạnh. Tôi vẫn nhìn cách chăm chú, hai bàn tay vô thức xoa cho nóng rồi tôi khẽ nhướn người áp lên khuôn mặt lạnh băng của . Như cảm nhận được hơi nóng, hàng mi dày khẽ động đậy. Đáng lẽ đến lúc tôi rút tay về nhưng hiểu sao tôi vẫn giữ nguyên ở đấy. Hàn Phong mở mắt nhìn về phía tôi. Tôi nhìn , nhìn tôi. Đôi mắt đen khẽ nhuốm chút mị hoặc. Như hiểu hành động tôi làm, nhìn tôi cách thương rồi nâng cằm tôi lên nhàng cúi đầu xuống đặt lên đó nụ hôn. Kỹ thuật rất tinh nghệ như con rắn luồn lách vào khoang miệng tôi mà nhấm nháp loại rượu tuyệt hảo. Kỹ thuật này ra cũng có gì khó nên tôi có thể học cách dễ dàng rồi đáp trả lại ta, từ tốn mà chơi đùa cùng .. Nụ hôn bây giờ mãnh liệt hơn rất nhiều so với khi nãy. Chị Hằng xinh đẹp và hàng ngàn vì sao là người chứng kiến nụ hôn của hai người chúng tôi. Vài ngày trôi qua, việc vẫn tiến triển đều đều như thế. Hàn Phong nếm đủ vị ngọt bây giờ thử thay đổi chút mùi vị sẻ ra sao. Hôm nay tôi diện chiếc đầm màu đỏ khoét hình giọt nước phía trước ngực dài đến ngang gối. Tóc vấn cao thành búi phồng to, xõa vài sợi tóc xoăn kèm đôi guốc cao màu đen đậm. Tôi vỗn ý định đơn giản nhưng để kỉ niệm ngày đại công cáo thành chuẩn bị 1 chút cũng tồi, tôi muốn Hàn Phong mãi nhớ đến tôi. Tôi bước lên xe trong ánh nhìn khó hiểu của Vũ. - Có chuyện gì sao? -Sao tôi trông khác xa so với mọi ngày thế? - Vũ nhìn qua gương chiếu hậu khẽ . - gặp tôi chỉ có hai lần sao lại thế?- Tôi nhìn Vũ mỉm cười - Nhưng tôi tin thich dáng vẻ giờ của mình! - Sao lại chắc chắn là thế. - Tôi nhìn người rất chuẩn. Tôi lại phá lên cười nhìn bộ mặt ngây ngốc của a ta - Phải rất đúng. Tôi thấy rất khó chịu nhưng tôi muốn Hàn Phong phải nhớ về tôi. Tôi có cũng hiểu đâu Đến nơi, tôi chào Vũ rồi bước xuống xe. vòng, tôi chợt dừng lại trước dáng người cao to, tôi đến gần nắm lấy tay Hàn Phong lúc này tay buông thõng. cảm nhận được tôi nên siết chặt lại Kéo tôi ngồi xuống tấm vải nhung dày được trải trước đó, : - có muốn biết vì sao tôi lại chọn làm bạn tôi ? Tôi ngước lên nhìn ta tỏ vẻ khó hiểu rồi chờ tôi trả lời, tiếp tục : - rất lạ, khác xa so với những khác. có chút gì đó cứng đầu chút tinh nghịch, chút yêú đuối cần được che chở. Lúc đầu tôi cũng nghĩ đưa ra lời đề nghị với nhưng ngay cả tôi cũng hiểu nổi chính mình. Sau này ngày càng gần tôi mới hiểu . Hàn Phong dừng chút rồi quay sang tôi nhìn tôi dịu dàng cơ hồ như đong đầy tình cảm dùng tay còn lại vuốt khuôn mặt tôi, chầm chậm : -Tôi muốn phải ở cạnh tôi Tôi trợn to mắt nhìn : - chập mạch à? bao giờ đâu nhé! Tình hình này ổn rồi, cũng tại tôi hết thôi mau mau thực kế hoạch rồi chuồn lẹ -Tôi nhủ thầm rồi nhắm ngay môi mà cắn đến bật máu. đau đớn đẩy tôi ra rồi quệt dòng máu đỏ tươi ngừng chảy. Nhìn tôi bằng đôi con ngươi vô hồn, nhếch môi : - Rất tốt. hãy xem như từ nãy giờ tôi chưa gì cả. Tôi nhìn cách lạnh lùng lãnh đạm : - Được thôi. Sau khi quay lưng bước tôi còn khẽ mỉm cười. Thế nhưng.... Tôi đặt tay lên tim, chỗ này sao mà nhói quá, sao đau quá. Tôi hiểu bản thân mình muốn gì nữa, trả được hận rồi mà sao tâm trạng tôi lại thành ra thế này. Bỗng dưng giọt nước mặn chát đắng ngắt rơi vào môi tôi chắc có lẽ giọt nước lúc nãy cũng là trong số chúng, rồi ào....ào mưa tuôn xuống bất ngờ làm ướt hết cả người tôi. ;Tôi gạt những lọn tóc bết vào trong mặt, gượng cười đứng lên cất bước về nhà nhưng trước khi tôi còn gắng gượng ngoái đầu lại nhìn ;sau đó mới trở về nhà ngoảnh lại lần nào nưã