Bí mật Căn Phòng Đỏ - Robert van Gulik (20 chương)

Thảo luận trong 'Các Thể Loại Khác (Kinh Dị, Trinh Thám..)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      BÍ MẬT CĂN PHÒNG ĐỎ

      [​IMG]

      Nguyên tác : THE RED PAVILION

      Tác giả : ROBERT VAN GULIK

      Độ Dài: 19 CHƯƠNG + 1 CHƯƠNG KẾT

      Thể loại: TRINH THÁM, 16+

      Người dịch : PHƯỚC LỘC

      Nguồn: http://diendan.vnthuquan.net/tm.aspx?&m=801510&mpage=1

      LỜI GIỚI THIỆU

      năm sau khi xảy ra vụ án trong ngôi chùa của những nhà sư đồi trụy (xem truyện Bí mật quả chuông) Địch công cùng người thuộc hạ thân tín Mã Tông được triệu tập về kinh đô để giải trình về vụ án đó.

      đường trở về Phổ Dương, trận lũ buộc ông phải ngang qua đảo Thiên Đường thuộc huyện Tần Hoài. Vì mùa lễ hội của người chết nên ông tìm được nơi ở đành phải vào trú ngụ trong khách điếm Thiên Phúc và được bố trí ở tại Căn Phòng Đỏ.

      Căn Phòng Đỏ này cách đây mấy hôm vừa xảy ra vụ tự tử bí mà nạn nhân là Viện sĩ của viện Hàn Lâm. Ông được người bạn thân là thẩm phán Lỗ nhờ điều tra giúp nguyên nhân của vụ tự tử.

      Cuộc điều tra chưa bắt đầu Nguyệt Thu, hoa hậu của đảo Thiên Đường, cũng bị giết chết tại Căn Phòng Đỏ và xa hơn nữa, 30 năm về trước, cũng có án mạng tại Căn Phòng Đỏ này.

      Cả ba cái chết tại Căn Phòng Đỏ có liên quan gì đến nhau hay và ai là thủ phạm giấu mặt của cả ba vụ án này, tất cả được giải đáp trong truyện Bí mật Căn Phòng Đỏ của tác giả Robert van Gulik.


      P/S: Mình chỉ đăng nguyên truyện bên vnthuquan, cũng chưa đọc truyện này, nếu có lỗi gì mong mọi người thông cảm
      Last edited: 7/10/14

    2. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      Chương 1:

      Địch công nghĩ lại tại khách điếm Thiên Phúc

      Ông tình cờ gặp Hoa hậu của đảo Thiên Đường

      - Với việc diễn ra lễ hội của người chết, thưa ngài, đây là tháng bận rộn nhất của chúng tôi trong mùa hè – người chủ quán mập mạp . Sau đó ông ta lặp lặp lại – Tôi xin lỗi, thưa ngài!
      Ông nhìn với vẻ tiếc nuối người đàn ông cao lớn râu quai nón đứng trước quầy của mình. Mặc dù người khách chỉ mặc chiếc áo thụng màu nâu và đội chiếc mũ đen có bất kỳ dấu hiệu gì về cấp bậc nhưng con người ông ta vẫn tỏa ra khí chất của người có quyền thế, loại khách mà có thể “chém đẹp” cho đêm lưu trú.
      cái nhìn bực mình thoáng qua khuôn mặt của người đàn ông râu quai nón. Lau mồ hôi trán ông quay lại với người đồng hành vạm vỡ cùng ông:
      - Ta quên về việc lễ hội của người chết! Lẽ ra ta phải để ý đến các bàn thờ đặt dọc hai bên đường. Phải, đây là nhà trọ thứ ba mà chúng ta đến, chúng ta tốt hơn nên sâu vào huyện Tần Hoài trong đêm nay. Chúng ta tới đó trong bao lâu ?
      Người đồng hành nhún đôi vai to lớn của mình.
      - khó để , thưa ngài. Tôi biết lắm về phía bắc của huyện Tần Hoài và đêm tối làm cho việc di chuyển khó khăn hơn. Chúng ta phải vượt qua hai hoặc ba con sông. Chúng ta có thể đến đó vào lúc nửa đêm nếu chúng ta may mắn với những bến phà, đó là…
      người gia nhân già cắt tỉa ngọn nến bàn. Bây giờ ông xen vào câu chuyện bằng giọng the thé:
      - Tại sao chúng ta cho các quý ngài đây thuê Căn Phòng Đỏ ?
      Người quản lý xoa cái cằm mập mạp của mình và với vẻ nghi ngại:
      - Căn phòng đó, tất nhiên. Nó ở về hướng tây, khá mát mẻ vào mùa hè. Nhưng nó bị bỏ trống nhiều năm và…
      - Miễn là nó còn trống, chúng tôi thuê nó! – người đàn ông có râu vội vã ngắt lời – chúng tôi đường suốt từ sáng đến giờ. Ông thêm với người bạn đồng hành của mình – Lấy hành lý của chúng ta và giao ngựa của chúng ta cho người giữ ngựa.
      - Xin mời ngài nhận phòng, thưa ngài – người chủ quán tiếp tục – nhưng tôi có trách nhiệm phải thông báo cho ngài rằng …
      - Tôi muốn trả thêm tiền cho cái gì khác ! – người đàn ông ngắt lời ông ta lần nữa – Cho tôi đăng ký!
      Người quản lý mở quyển sổ ghi chép ra lật đến trang có đánh dấu “ ngày 28 tháng 7 “ và đẩy nó về phía vị khách. Người khách chấm bút lông vào lọ mực và viết vào đó “ Địch Nhân Kiệt, thẩm phán của huyện Phổ Dương, đường từ thủ đô trở lại nhiệm sở. cùng là phụ tá tên là Mã Tông”. Khi ông đẩy trả cuốn sổ lại cho người quản lý, mắt ông tình cờ nhìn thấy hai chữ cái lớn ghi bìa sổ “ Thiên Phúc”.
      - là vinh dự khi được quan huyện lân cận trú ngụ tại quán của chúng tôi! – người quản lý cách mềm mỏng.
      Nhưng khi ông ta nhìn vào lưng các vị khách vừa rời , ông lẩm bẩm:
      - là khó khăn! Người đồng nghiệp của ông nổi tiếng là bận rộn, tôi hy vọng ông tìm được… Ông ta lo lắng lắc đầu.
      Người gia nhân già dẫn Địch công theo hành lang vào khoảng sân trung tâm, hai bên là các tòa nhà lớn hai tầng. Tiếng cười ồn ào vẳng ra từ phía sau các cửa sổ thắp đèn sáng bên trong.
      - Tất cả các phòng đều có người, chỉ còn trống duy nhất phòng! – Ông già lẩm bẩm và dẫn Địch công qua cánh cổng cao có trang trí ở sân sau.
      Bây giờ họ bước vào khu vườn xinh đẹp có tường bao quanh. Ánh trăng chiếu vào những khóm hoa được sắp xếp cách khéo léo và ở giữa là bể nuôi cá vàng. Địch công dùng ống tay áo rộng lau khuôn mặt đầy mồ hôi của mình, khí ở nơi đây quả rất nóng và ngột ngạt. thanh của tiếng ca hát và cười vang lên từ dãy nhà bên phải.
      - Họ bắt đầu sớm quá đấy – ông nhận xét.
      - Buổi sáng là khoảng thời gian duy nhất mà đảo Thiên Đường này vang lên tiếng nhạc, thưa ngài! – ông già cách tự hào – Tất cả các hoạt động đảo bắt đầu trước buổi trưa. Bữa ăn trưa sau đó kéo dài đến bữa ăn chiều, bữa ăn chiều kéo dài đến bữa ăn tối và bữa ăn tối kéo dài đến bữa điểm tâm sáng hôm sau. Ngài thấy đảo Thiên Đường là nơi rất sống động, thưa ngài. nơi vô cùng sống động!
      - Tôi hy vọng là nó ảnh hưởng đến căn phòng của tôi. Tôi chuyến vất vả cả ngày hôm nay rồi và tôi phải tiếp vào sáng mai. Tôi muốn ngủ sớm. Tôi có thể hy vọng căn phòng của tôi được yên tĩnh ?
      - Chắc chắn rồi, thưa ngài, rất yên tĩnh! – ông già lầm bầm.
      Ông ta dẫn quan án vào hành lang dài mờ tối. Cuối hành lang là cánh cửa cao.
      Ông già nâng ngọn đèn lồng của mình để cho ánh sáng của nó chiếu sáng bức trang trí bằng gỗ được phủ lớp sơn mài màu vàng với những hình vẽ phức tạp. Đẩy cánh cửa nặng nề, ông :
      - Căn phòng này nằm phía sau khách điếm, thưa ngài. Nó nằm ở vị trí rất đẹp nhìn ra công viên. Và rất yên tĩnh!
      Ông già dẫn quan án vào tiền sảnh cánh cửa hai cánh. Ông ta kéo màn cửa bên phải ra và dẫn quan án vào căn phòng rộng rãi. thẳng vào cái bàn giữa nhà ông thắp sáng hai ngọn nến bằng bạc đặt bàn, sau đó đến mở cửa chính và cửa sổ ở bức tường phía sau.
      Địch công nhận thấy khí trong phòng khá ẩm mốc nhưng căn phòng có vẻ rất thoải mái. Cái bàn và bốn chiếc ghế dựa được làm bằng gỗ đàn hương chạm trổ và được đánh bóng để lộ ra màu sắc tự nhiên. chiếc trường kỷ đặt sát vào bức tường bên phải làm cùng chất liệu như bộ bàn ghế và phía đối diện là chiếc bàn trang điểm thanh lịch. tường được trang trí bằng những bức tranh về các loài hoa và chim có giá trị. Ông nhận thấy cửa sau mở ra hàng hiên rộng, được bao bọc ba mặt bởi những chùm hoa tử đằng treo rủ xuống từ lưới mắt cáo bằng tre phía . Ở phía trước và bên dưới là hàng cây dâu dày đặc và xa hơn nữa là công viên rộng lớn được thắp sáng bằng những ngọn đèn lồng bằng lụa màu treo những hàng cây. Xa xa là tòa nhà hai tầng mình nửa trong những tán lá xanh. Ngoại trừ tiếng nhạc lúc trước còn vang ra từ đó nhưng bây giờ tắt nơi đây thực khá yên tĩnh.
      - Đây là phòng khách, thưa ngài – ông già khúm núm – phòng ngủ ở cuối phòng phía bên kia.
      Ông dẫn quan án quay trở lại phòng chờ và mở cánh cửa rắn chắc phía bên trái bằng chiếc chìa khoá có hình dạng phức tạp.
      - Tại sao lại phải khóa cửa – Địch công hỏi với vẻ ngạc nhiên – là hiếm khi phải khóa cánh cửa trong phòng. Ông sợ kẻ trộm à ?
      Ông già mỉm cười với vẻ ranh mãnh.
      - Những vị khách ở đây thích …à… riêng tư, thưa ngài! – Ông ta cười, sau đó nhanh chóng tiếp - Ổ khóa ở đây lúc trước bị hỏng nhưng nó được thay thế bằng ổ khóa tương tự có thể mở được từ bên ngoài và bên trong.
      Phòng ngủ được trang bị đồ nội thất sang trọng. Chiếc giường lớn có màn che nằm bên trái phòng, bộ bàn ghế phía trước nó, bàn trang điểm và chậu rửa mặt ở phía đối diện đều làm bằng gỗ chạm khắc và được phủ lớp sơn mài màu đỏ tươi. Màn che của chiếc giường làm bằng tấm gấm đỏ và tấm thảm dày che phủ sàn nhà cũng màu đỏ. Khi người phục vụ mở cửa chớp của cánh cửa sổ duy nhất trong phòng ở bức tường phía sau, quan án nhìn thấy qua chấn song sắt nặng nề công viên phía sau của nhà nghĩ.
      - Căn phòng này được gọi là Căn Phòng Đỏ vì tất cả mọi thứ trong phòng đều màu đỏ, tôi nghĩ thế?
      - vậy, thưa ngài. Nó cũng được khoảng 80 năm. Từ lúc khách điếm này được xây dựng. Tôi cho gia nhân mang trà đến cho ngài. Đại nhân dùng cơm bên ngoài ?
      - . Ta dùng cơm tối tại đây.
      Khi họ quay trở lại phòng khách, Mã Tông mang vào hai chiếc túi lớn. Ông già lặng lẽ ra khỏi phòng. Mã Tông mở túi và lấy áo của Địch công đặt trường kỷ. khuôn mặt cởi mở với quai hàm rộng, khuôn mặt nhẵn nhụi với bộ ria mép ngắn. Trước đây “ Hiệp sĩ rừng xanh “ ( danh hiệu của những tên cướp đường chuyên đòi tiền mãi lộ tự gọi bản thân họ ) nhưng vài năm trước đây cải tà quy chánh và phục vụ cho Địch công như là phụ tá. Xuất thân từ võ sĩ có hạng, chứng minh mình rất hữu ích cho quan án trong việc bắt giữ bọn tội phạm và thực các nhiệm vụ nguy hiểm khác.
      - Ngươi có thể ngủ chiếc trường kỷ này – quan án với – chỉ đêm thôi và điều này giúp ngươi thoát khỏi những rắc rối khi tìm chỗ qua đêm ở bên ngoài.
      - Ồ, tôi tìm kiếm số niềm vui ở nơi đây! – người thuộc hạ trả lời cách vui vẻ.
      - Miễn là ngươi đừng có phung phí tất cả tiền bạc của ngươi vào rượu và đàn bà! – Địch công cộc lốc – Đảo Thiên Đường này đầy dẫy các phòng bạc và nhà chứa, họ biết cách làm thế nào để móc túi du khách!
      - Đừng hòng móc túi được tôi! – Mã Tông vừa cười vừa trả lời – tại sao họ lại gọi nơi đây là hòn đảo?
      - Bởi vì nó được bao bọc xung quanh bởi các tuyến đường thuỷ. Nhưng chúng ta đừng khỏi chủ đề chính của cuộc trò chuyện! Nhớ tên của cây cầu chính, Mã Tông, cây cầu bằng đá mà chúng ta thấy khi đến đây. Nó được gọi là Chuyển Hồn kiều bởi vì bầu khí nhộn nhịp của đảo Thiên Đường làm thay đổi con người khi họ bước vào đây và biến họ thành người hư hỏng. Và ngươi có rất nhiều chuyện để chi tiêu, phải thế ? Có phải ngươi vừa nhận thừa kế từ người chú của ngươi hai miếng vàng ?
      - Ồ, đâu! Tôi chạm vào số vàng đó, thưa đại nhân! Khi về già tôi mua căn nhà cùng chiếc thuyền và về sống tại quê nhà. Nhưng bây giờ tôi có hai miếng bạc và tôi cố gắng tìm kiếm vận may cho mình!
      - Ngươi phải trở về đây sáng mai trước khi ăn sáng. Nếu chúng ta khởi hành sớm, chúng ta đến phía bắc của huyện Tần Hoài trong khoảng bốn giờ hoặc lâu hơn và đến huyện Tần Hoài vào buổi trưa. Ở đó ta phải gặp người bạn cũ của ta là quan án Lỗ. Ta thể qua huyện trấn nhậm của ông ta mà ghé vào thăm viếng. Sau đó chúng ta tiếp về Phổ Dương.
      Người phụ tá vạm vỡ của ông cúi chào và chúc quan án đêm ngon giấc. ngang qua người nữ tỳ trẻ đẹp mang trà vào, đá lông nheo với ta.
      - Ta uống trà bên ngoài hàng hiên – Địch công với ta – ngươi có thể phục vụ cơm tối cho ta tại đó khi chuẩn bị xong.
      Khi người giúp việc khỏi, ông bước ra ngoài hiên. Ông hạ thấp thân hình cao lớn của mình ngồi xuống chiếc ghế bằng tre đặt cạnh chiếc bàn tròn . Duỗi dài đôi chân tê cứng của mình và nhấm nháp trà nóng, ông nghĩ rằng mọi việc diễn ra cách tốt đẹp trong thời gian hai tuần vừa qua của ông tại kinh đô. Ông được tòa án tối cao tại kinh đô triệu tập để cung cấp thêm chi tiết về vụ án liên quan đến ngôi chùa Phật giáo tại Phổ Dương năm trước đây ( xem truyện Bí mật quả chuông để biết chi tiết về vụ án này ). Bây giờ ông mong muốn quay về nhiệm sở của mình. điều đáng tiếc là trận lũ buộc ông phải vòng qua huyện Tần Hoài nhưng điều đó chỉ làm chậm trễ chuyến hành trình ngày. Mặc dù bầu khí náo nhiệt và ồn ào của đảo Thiên Đường thích hợp với ông, ông nghĩ mình rất may mắn khi tìm được khách điếm cao cấp và yên tĩnh như nơi đây. Bây giờ ông tắm, ăn bữa tối đơn giản và sau đó là giấc ngủ ngon.
      Khi ông dựa lưng vào ghế, ông đột nhiên cứng người. Ông có cảm giác khó chịu là ai đó nhìn mình. Quay người lại chiếc ghế ngồi, ông nhanh chóng quan sát căn phòng khách phía sau. có ai ở đó. Ông đứng dậy và bước đến cánh cửa sổ của Căn Phòng Đỏ. Ông nhìn vào bên trong nhưng bên trong trống rỗng. Sau đó ông bước đến lan can và xem xét kỹ lưỡng các bụi cây dày đặc mọc um tùm phía trước hàng hiên. Nhìn phía xa ông thấy có gì khuấy động trong bóng tối dày đặc. Tuy nhiên ông nhận thấy mùi khó chịu như mùi lá cây mục nát. Ông ngồi xuống lần nữa và nghĩ rằng tất cả những việc đó là do ông tưởng tượng ra.
      Kéo ghế lại sát lan can, ông nhìn ra công viên nơi ánh sáng lấp lánh từ những ngọn đèn lồng thấp thoáng trong những tán lá tạo ra khung cảnh dễ chịu. Nhưng ông thể lấy lại tâm trạng thoải mái của mình lúc nãy nữa. khí vẫn còn nóng bức, công viên vắng vẻ bây giờ dường như toát ra bầu khí thù địch.
      xao động trong đám lá tử đằng bên phải ông làm cho ông ngoái nhìn về nơi đó. Ông mơ hồ nhìn thấy đứng ở cuối hành lang, nửa người chìm khuất trong những chùm hoa tử đằng màu xanh. Ông thở phào nhõm, vừa quay lại nhìn ra công viên ông vừa :
      - Đặt khay thức ăn xuống chiếc bàn này.
      Ông được trả lời bằng tiếng cười khúc khích. Ông ngạc nhiên nhìn quanh lần nữa. Đó phải là người giúp việc mà ông mong đợi mà là cao lớn mặc chiếc áo choàng bằng vải trắng mỏng. Mái tóc của được buộc cách lỏng lẻo. Ông với vẻ hối lỗi:
      - Xin lỗi, ta nghĩ rằng đó là người giúp việc.
      - phải là tâng bốc sai lầm, chắc chắn thế! – nhận xét trong giọng dễ chịu của người có văn hóa.
      cúi người xuống và bước ra từ dưới cây hoa tử đằng. Bây giờ ông nhận thấy phía sau cánh cửa dẫn đến lan can, có lẽ là dẫn đến con đường chạy ngang qua khách điếm. Khi ta đến gần ông nhận ra ta rất đẹp. Khuôn mặt hình trái xoan cùng chiếc mũi thẳng và đôi mắt to biểu cảm của là hấp dẫn nhất. Chiếc áo trắng bằng gạc mỏng bị ướt bó sát vào thân thể làm lộ ra làn da trắng mịn và những đường cong gợi cảm đầy khiêu khích. Đung đưa chiếc hộp đựng đồ vệ sinh cá nhân tay, đứng quay lưng vào lan can và nhìn quan án từ xuống dưới với ánh mắt soi mói.
      - mắc sai lầm – Địch công cách khó chịu – đây là nơi riêng tư chứ phải là chốn công cộng, hiểu ?
      - Tư nhân? Đối với tôi từ đó hề tồn tại hòn đảo này, thưa ngài!
      - là ai ?
      - Tôi là Hoa hậu của đảo Thiên Đường.
      - Ta hiểu – quan án chậm rãi .

      [​IMG]
      Địch công gặp gỡ Hoa hậu của đảo Thiên Đường

      Vừa vuốt râu ông vừa ngẫm nghĩ rằng đây quả là tình huống khó xử. Ông biết rằng khu nghĩ mát nổi tiếng này có uỷ ban hàng năm tuyển chọn từ các kỹ nữ xinh đẹp và tài năng ra người để làm Hoa hậu của năm. Đó là người phụ nữ chiếm vị trí cao trong xã hội thanh lịch, trở thành biểu tượng của thời trang, có nhiều quyền hạn trong giới “ Bán phấn buôn hương” suốt năm đó cho đến kỳ bầu Hoa hậu năm sau. Ông phải cố gắng thoát khỏi người phụ nữ ăn mặc rất…thiếu vải này mà làm cho tổn thương. Vì vậy, ông hỏi cách lịch :
      - Hoàn cảnh nào để người như tôi lại may mắn có được vinh dự bất ngờ này ?
      - tai nạn đơn thuần. Tôi đường trở về nhà từ nhà tắm lớn ở phía bên kia của công viên. Tôi đến đây bởi vì đây là con đường tắt ngang qua khách điếm này để trở về nơi ở của mình, nó nằm ở gần mấy cây thông phía bên trái đằng kia. Tôi nghĩ rằng căn phòng này bỏ trống, ngài hiểu ?
      Quan án cho cái nhìn sắc bén và :
      - Tôi có ấn tượng rằng quan sát tôi tại đây trong thời gian dài – ông .
      - Tôi có thói quen quan sát mọi người. Chỉ có mọi người quan sát tôi mà thôi. – cách ngạo mạn nhưng đột nhiên tỏ ra lo lắng. Nhìn lướt qua cánh cửa phòng khách mở, hỏi với cái cau mày:
      - Tại sao ngài lại có cái ý tưởng ngớ ngẩn là tôi theo dõi ngài ?
      - Chỉ là cảm giác mơ hồ rằng tôi bị theo dõi.
      kéo chiếc áo choàng vào gần hơn với thân thể mềm mại của , nó gần như trần truồng dưới lớp vải trong suốt.
      - là kỳ lạ. Tôi cũng có cảm giác tương tự khi tôi sắp đến đây. – dừng lại sau đó khoanh tay và bằng giọng đùa cợt – Tôi quan tâm, tôi quen với việc bị mọi người theo dõi rồi!
      bật cười, tiếng cười rộn rã như tiếng pha lê vỡ. Đột nhiên dừng lại và khuôn mặt tái nhợt . Quan án nhanh chóng quay đầu lại. Ông cũng nghe thấy tiếng cười khúc khích kỳ quặc trộn lẫn với tiếng cười của . Nó dường như xuất phát từ cánh cửa sổ của phòng ngủ. nuốt nước bọt và hỏi cách vội vã:
      - Ai ở trong Căn Phòng Đỏ ?
      - có ai cả.
      nhanh chóng đưa mắt nhìn từ trái sang phải sau đó quay lại và nhìn chằm chằm vào tòa nhà hai tầng trong công viên. nhạc ngưng lại và tiếng vỗ tay vang lên, tiếp theo là tiếng cười và tiếng huýt sáo. Để phá vỡ bầu khí nặng nề, Địch công làm như vô tình hỏi:
      - Những người ở đó dường như có rất nhiều thời gian.
      - Đó là nhà hàng công viên. Ở tầng dưới họ phục vụ đồ ăn tuyệt vời, lầu dành riêng cho… thú vui thân mật.
      - Rất tốt. Phải, tôi rất vui mừng khi có được cơ hội gặp gỡ người phụ nữ đẹp nhất đảo Thiên Đường. Bây giờ tôi càng hối tiếc hơn vì đêm nay tôi bận công việc và sáng sớm ngày mai tôi phải tiếp tục cuộc hành trình của mình, tôi thể xem biểu diễn.
      vội bỏ . đặt hộp đựng đồ vệ sinh xuống sàn nhà, sau đó vòng hai tay ra sau đầu và nghiêng người về phía sau để lộ bộ ngực với đôi vú căng tròn, vòng eo mảnh mai và cặp đùi săn chắc. Ông nhận thấy toàn bộ thân thể được cạo sạch như là thói quen của các kỹ nữ. Thấy ông nhanh chóng quay mặt , điềm tĩnh :
      - Ngài khó có thể xem chi tiết về tôi như là ngài xem tại đây, phải thế ? – tỏ vẻ thích thú khi nhìn thấy ông bối rối và im lặng, sau đó thả tay xuống và tiếp với vẻ mãn nguyện – Tôi cần vội vàng, đặc biệt là lúc này. Đêm nay tôi ăn tối với vị khách và qua đêm với ông ta. Ông ta có thể chờ đợi. Cho tôi biết chút gì đó về ngài . Ngài có vẻ ngoài trang nghiêm với bộ râu dài. Tôi nghĩ rằng ngài là viên chức từ thủ đô hay đại loại như thế?
      - Ồ đâu, tôi chỉ là nhân viên địa phương. thể nào xứng đáng là trong những người hâm mộ ! – Ông đứng lên và thêm – Tôi phải chuẩn bị để ngay bây giờ. Tôi dám làm phiền nữa và muốn về nhà để thay quần áo sao ?
      Đôi môi đỏ của cong lên trong nụ cười khinh bỉ.
      - Đừng cố gắng che đậy điều mà ngài nghĩ, thưa ngài kính mến! Tôi thấy cái nhìn của ngài và đừng có giả vờ là ngài muốn chiếm hữu những gì mà ngài nhìn thấy!
      - Có những người xem việc đó là vô nghĩa và tôi là trong số đó – quan án nhận xét cách cứng nhắc – giả định bao giờ là tuyệt đối!
      nhíu mày. Bây giờ ông nhận thấy miệng hằn lên nét tàn nhẫn.
      - Thực là tự tin! – lớn – Lúc đầu, tôi nghĩ rằng tôi thích cái vẻ ngoài của ông nhưng bây giờ tôi biết mình lầm. Ông thèm quan tâm đến tôi sau tất cả mọi chuyện.
      - oán trách tôi.
      Mặt đỏ ửng lên vì tức giận. bước ra và chụp lấy hộp đựng đồ vệ sinh dưới sàn nhà:
      - Ông, nhân viên quèn, dám khinh thường tôi! Để tôi cho ông biết điều này, ba ngày trước đây học giả trẻ tuổi từ thủ đô tự sát vì tôi đấy!
      - dường như đau buồn vì cái chết của ta ?
      - Nếu tôi thương tiếc cho tất cả những kẻ ngu ngốc tự chuốc lấy rắc rối vì tôi – với vẻ độc địa – Tôi để tang cho suốt phần đời còn lại của tôi!
      - đừng nên về người chết và lễ tang – Địch công cảnh báo ta – lễ hội của người chết chưa chấm dứt đâu. Cánh cửa của Địa ngục vẫn còn mở và các linh hồn của người chết vẫn lẩn khuất giữa chúng ta.
      khoảng lặng của nhạc phát ra từ ngôi nhà trong công viên. Đột nhiên họ lại nghe tiếng cười khúc khích lần nữa vang lên rất khẽ. Nó dường như xuất phát từ các bụi cây dưới hiên. Mặt của Hoa hậu giật giật, thốt lên:
      - Tôi bị bệnh và mệt mỏi với cái nơi ảm đạm này lắm rồi! Cám ơn Thượng đế, tôi rời khỏi nơi đây mãi mãi. vị quan chức nổi tiếng, nhà thơ giàu có chuộc tôi. Sau đó tôi là vợ của thẩm phán. Ngài có thể gì về điều này ?
      - Tôi chỉ có thể chúc mừng . Và ta.
      cúi mình và có vẻ dịu trở lại. Khi quay , :
      - Ông ta rất may mắn. Nhưng tôi như vậy cho các bà vợ của ông ta. Tôi làm cho họ bị đuổi ra khỏi nhà trong thời gian sớm nhất! Tôi quen với việc chia sẻ tình cảm của người đàn ông!
      đến đầu kia của hành lang, đung đưa chiếc hông quyến rũ của mình. lướt qua khóm hoa tử đằng và biến mất để lại mùi nước hoa đắt tiền vương lại trong khí.
      Đột nhiên mùi hương bị át mất bởi mùi buồn nôn khó chịu. Nó xuất phát từ bụi cây phía trước hàng hiên. Quan án nhìn qua lan can sau đó giật mình lùi lại vì ngạc nhiên.
      Trong bụi cây người ăn mày lở loét đứng đó, cơ thể gầy gò của ta được bao phủ bởi những mảnh giẻ rách bẩn thỉu. Nửa bên trái khuôn mặt sưng lên của y là những vết lở loét, con mắt biến mất. Con mắt còn lại nhìn chằm chằm vào quan án với cái nhìn ác độc. bàn tay biến dạng ló ra từ dưới lớp giẻ rách. bàn tay chỉ còn sót lại vài đốt tay.
      Địch công vội vàng lần trong tay áo móc ra vài đồng. Kẻ bất hạnh trước mặt phải cố gắng tồn tại bằng cách ăn xin. Nhưng đôi môi méo mó của y nhếch lên thành nụ cười kinh tởm. lẩm bẩm điều gì đó, quay lại và biến mất giữa những lùm cây.

    3. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      Chương 2

      Địch công gặp quan án Lỗ tại đảo Thiên Đường

      Ông bất ngờ được chỉ định làm thẩm phán

      Run rẩy toàn thân cách tự chủ, Địch công bỏ những đồng tiền trở lại tay áo. thay đổi đột ngột từ vẻ đẹp hoàn hảo của người kỹ nữ sang kinh tởm của người ăn mày nghèo nàn làm ông bị choáng.
      - Tôi có tin tốt cho ngài, thưa đại nhân! – giọng nồng nhiệt vang lên từ phía sau.
      Thấy quan án quay lại với nụ cười hài lòng, Mã Tông tiếp tục với vẻ hào hứng:
      - Thẩm phán Lỗ ở tại đảo Thiên Đường! con phố thứ ba tôi thấy đội lính bộ đầu xếp hàng trước cái kiệu của quan chức. Tôi hỏi nhân vật trong kiệu là ai họ trả lời đó là thẩm phán Lỗ! Ông ta ở đây vài ngày trước và bây giờ quay về thành phố. Tôi vội vã chạy về để thông báo cho đại nhân.
      - Tuyệt vời! Ta chào đón ông ta tại đây và như vậy đỡ tốn công đến Tần Hoài. Chúng ta về nhà sớm ngày. Mã Tông, ngươi nhanh chóng đến gặp ông ta trước khi ông ta rời khỏi đây!
      đường phố rất đông đúc, dọc hai bên đường là các nhà hàng và sòng bạc với đèn sáng bên trong và tiếng cười ồn ào như mời gọi du khách. Khi họ ngang qua, Mã Tông háo hức quét cặp mắt lên ban công các ngôi nhà. đó những trẻ trong đủ loại trang phục đứng ở lan can trò chuyện hoặc quạt cho mình bằng những chiếc quạt bằng lụa màu sắc sặc sỡ. Bầu khí ngột ngạt vì nóng và ẩm ướt.
      Đường phố tiếp theo ít ồn ào hơn, chỉ có những căn nhà mờ tối nhưng trước mỗi cổng nhà đều có chiếc đèn lồng. đèn lồng có những dòng chữ ghi “ Chốn hạnh phúc”, “ Thiên đường của tình ” và các tên khác cho biết đây là những nhà thổ.
      Địch công vội vã quẹo vào góc đường. Trước khách điếm nguy nga có chừng chục phu khiêng kiệu vạm vỡ khiêng chiếc kiệu vai của họ cùng với toán bộ đầu. Mã Tông nhanh chóng với người đội trưởng:
      - Đây là quan án sát Địch của Phổ Dương. Xin thông báo cho đại nhân của ông.
      Đội trưởng ra lệnh cho phu khiêng kiệu đặt kiệu xuống lần nữa. Ông ta kéo màn kiệu sang bên và thầm điều gì đó với người ngồi bên trong.
      Thân hình đẫy đà của quan án Lỗ xuất trong kiệu. Thân thể béo tròn của ông ta được bọc trong chiếc áo thụng bằng lụa màu xanh tao nhã và chiếc mũ bằng nhung màu đen được đội đầu cách cẩu thả. Ông vội vã xuống kiệu, cúi đầu trước mặt Địch công và kêu lên:
      - Cơn gió nào thổi ông đến đảo Thiên Đường này? đúng là người mà tôi cần! là thú vị khi gặp lại ông lần nữa!
      - Tôi mới là người vui nhất! Tôi đường từ thủ đô trở về Phổ Dương. Tôi lên kế hoạch để đến Tần Hoài vào ngày mai, để gởi lời chào đến ngài và cảm ơn ngài về lòng mến khách mà ngài dành cho tôi năm ngoái.


      [​IMG]

      Địch công và quan án Lỗ


      - có gì đáng ! – quan án Lỗ hét lên. Khuôn mặt tròn với bộ ria mép nhọn và bộ râu ngắn thưa thớt của ông ta giãn ra với nụ cười toe toét – Đó là vinh dự cho huyện của tôi khi hai trẻ tôi cung cấp cho ngài giúp vạch mặt những tên tu sĩ vô lại! Trời đất chứng giám, Địch, vụ án của ngài về ngôi chùa đó nổi tiếng khắp tỉnh!
      - Chỉ là chút thôi! – Địch công nhận xét với nụ cười gượng gạo – các bè lũ Phật giáo trong tòa án tối cao triệu tập tôi đến thủ đô để xem xét về vụ án. Họ đặt ra rất nhiều câu hỏi nhưng cuối cùng họ tuyên bố là hài lòng về vụ án. Chúng ta hãy vào bên trong, tôi cho ngài biết tất cả câu chuyện trong khi dùng tách trà.
      Lỗ nhanh chóng bước đến gần Địch công. Đặt bàn tay béo mập của mình lên tay Địch công, ông thầm cách bí mật:
      - thể làm điều đó, ông ! vấn đề cấp bách đòi hỏi tôi phải quay về Tần Hoài ngay lập tức. Nghe này, Địch, ngài phải giúp tôi! Tôi ở đây hai ngày để điều tra về vụ tự tử. Trường hợp rất đơn giản, chàng đỗ đầu kỳ thi và được bổ nhiệm làm thành viên của viện Hàn Lâm. đường trở về quê nhà ta ghé qua nơi đây và có quan hệ với phụ nữ - câu chuyện cũ rích. chàng đó họ Lý, là con trai của quan ngự y họ Lý nổi tiếng trong triều đình. Tôi thể nào viết được bản báo cáo về vụ án đó. Hãy cho tôi đặc ân, Địch, ở lại đây ngày và giúp tôi viết bản báo cáo đó được ? Vấn đề chỉ là thói quen! Tôi thực phải ngay bây giờ.
      Địch công ràng là chẳng hứng thú gì với việc làm thay công việc của người đồng nghiệp ở nơi xa lạ như thế này nhưng ông biết phải từ chối như thế nào. Ông :
      - Tất nhiên là tôi có thể giúp ngài, Lỗ.
      - Tuyệt vời! Thế tôi xin tạm biệt ngài!
      - Chờ chút! – Địch công vội vã – Tôi có quyền ở đây, ngài phải chỉ định tôi làm thẩm phán của Tần Hoài!
      - Tôi chỉ định ngài tại đây và ngay bây giờ! – quan án Lỗ trịnh trọng tuyên bố và bước về phía chiếc kiệu của mình.
      - Ngài phải viết ra điều đó bằng văn bản, ông bạn của tôi! – Địch công với nụ cười khoan dung – Đó là luật!
      - Trời đất! Thế trễ mất! – quan án Lỗ kêu lên cách gắt gỏng. Ông nhanh chóng quan sát đường phố sau đó kéo Địch công cùng ông ta vào khách điếm. Đến quầy tiếp tân ông lấy tờ giấy và cây bút. Đột nhiên ông dừng lại và thầm cách khó chịu:
      - Lạy trời, viết văn bản chỉ định như thế nào ?
      Địch công lấy cây bút từ tay ông ta và viết ra văn bản uỷ quyền. Sau đó, ông lấy thêm tờ giấy khác và sao chép lại bản vừa viết.
      - Chúng ta đóng dấu và ký tên vào hai bản này – ông – chúng có hiệu lực. Ngài mang theo bản gốc và gửi nó cho ngài Quận trưởng sớm nhất có thể. Tôi giữ bản sao.
      - Ngài làm mọi việc rất tốt! – quan án Lỗ với lòng biết ơn – Tôi nghĩ rằng ngài luôn ngủ với tờ hướng dẫn trách nhiệm của phán quan dưới gối nằm của ngài!
      Trong khi quan án Lỗ đóng dấu các giấy tờ, Địch công hỏi:
      - Ai chịu trách nhiệm về hòn đảo này?
      - Ồ - Lỗ trả lời cách hời hợt – người tên là Phong Đại hay Tài gì đó, ông ta là ông chủ của cả khu nghĩ mát này. người đàn ông tuyệt vời, biết tất cả mọi thứ xảy ra tại đây. Ông ta sở hữu tất cả các phòng bạc cũng như nhà thổ hòn đảo này. Ông ta cho ngài biết tất cả những gì ngài cần. Gửi báo cáo cho tôi khi ngài làm xong, bất cứ lúc nào ngài thấy thuận tiện!
      Nhìn ra bên ngoài lần nữa, ông thêm:
      - Vô cùng cám ơn, Địch, tôi đánh giá cao về việc ngài làm cho tôi!
      Ông ta sắp bước lên kiệu nhìn thấy bộ đầu cầm lồng đèn thắp sáng mang dòng chữ màu đỏ “ Thẩm phán của Tần Hoài”.
      - Tắt nó ngay, đồ con lừa! – Lỗ quát ta và quay sang với Địch công – tôi thích phô trương, ngài biết đấy! “ Cai trị bằng lòng nhân ái” – như thầy Khổng Tử của chúng ta từng . Tạm biệt.
      Ông ta biến mất vào trong kiệu và những phu kiệu đặt đòn khiêng lên đôi vai chai sần của họ. Đột nhiên cửa sổ màn kiệu được kéo sang bên và Lỗ thò cái đầu tròn của mình ra bên ngoài.
      - Tôi nhớ ra tên của ông ta rồi, Địch! Ông ta tên là Phong Đại. Ngài gặp ông ta trong bữa ăn tối.
      - Cái gì là ăn tối ? – Địch công hoang mang hỏi lại.
      - Ồ, tôi quên chưa cho ngài biết à? Đêm nay các nhân sĩ của đảo Thiên Đường làm bữa tiệc chiêu đãi tôi tại nhà hàng Gia Hạc và ngài tất nhiên là phải thay mặt tôi. thể để cho họ thất vọng. Ngài tận hưởng nó, Địch, những món ăn ngon mà họ phục vụ đặc biệt là món vịt quay. với họ là tôi xin lỗi vì thể tham dự, được ? Tôi phải vì công việc cấp bách, vấn đề của quốc gia, đại loại thế. Ngài biết cách tốt nhất để dựng lên những câu chuyện như vậy mà. Đừng quên dùng nước sốt với món vịt quay!
      Bức màn hạ xuống và đoàn kiệu biến mất vào đêm tối. Các bộ đầu chạy phía trước đánh cồng chiêng hoặc hét lên mở đường cho thẩm phán qua như họ thường làm.
      - Tại sao lại có kích động thế này ? – Mã Tông bối rối hỏi.
      - ràng là có số chuyện khó chịu phát sinh tại Tần Hoài trong thời gian ông ta vắng mặt – quan án . Ông chậm rãi cuộn tờ uỷ quyền lại và bỏ nó vào trong tay áo.
      Mã Tông đột nhiên mỉm cười và với hài lòng:
      - Dù sao chúng ta vài ngày ở cái nơi vui vẻ này!
      - ngày duy nhất – quan án nhấn mạnh – Ta ngày để gặp được quan án Lỗ tại đây và ngày đó dùng để làm giúp ông ta công việc, hơn. Chúng ta hãy quay về khách điếm để ta thay quan phục cho bữa ăn tối đáng nguyền rủa!
      Quay lại khách điếm Thiên Phúc, Địch công với người quản lý rằng ông ăn tối tại nhà hàng Gia Hạc và nhờ ông ta thuê chiếc kiệu sẵn sàng ngoài cổng để đưa ông tới đó. Họ vào Căn Phòng Đỏ, nơi Mã Tông giúp quan án mặc vào chiếc áo nghi lễ trang trọng bằng gấm xanh và chiếc mũ cánh chuồn bằng nhung đen. Địch công thấy người giúp việc vén màn che của chiếc giường và đặt ấm trà trong giỏ đệm để bàn. Ông tắt những ngọn nến và ra ngoài, phía sau là Mã Tông.
      Khi quan án khoá cửa và định cất chìa khoá vào tay áo của mình, ông dừng lại và :
      - Ta muốn để lại chiếc chìa khoá này trong cửa. Ta có gì để che giấu!
      Ông đút chìa khoá vào ổ khoá lần nữa và họ về phía sân trước. Tám phu khiêng kiệu đợi họ cạnh chiếc kiệu lớn. Địch công lên kiệu và ra hiệu cho Mã Tông ngồi vào kiệu cùng với ông.
      Trong khi họ di chuyển qua các đường phố ồn ào, quan án :
      - Sau khi chúng ta đến nhà hàng và ngươi thông báo tên ta, ngươi ra ngoài và vào các sòng bạc cũng như quán rượu. Thực cuộc điều tra kín đáo về việc tự tử của người Viện sĩ hàn lâm, ta ở đây trong bao lâu, những người liên quan đến ta và tất cả mọi thứ mà ngươi có thể hỏi được. Theo người bạn Lỗ của ta đó là vụ án đơn giản, nhưng thể nào biết được với trường hợp tự sát. Ta rời khỏi bữa ăn tối sớm nhất có thể. Nếu ngươi tìm thấy ta ở đó chờ ta trong phòng của ta tại khách điếm Thiên Phúc.
      Chiếc kiệu được hạ xuống mặt đất. Khi họ bước xuống đường phố, Địch công nhìn lên và ngạc nhiên trước toà dinh thự cao chót vót trước mặt ông. Mười hai bậc thang bằng cẩm thạch trắng, hai bên là cặp sư tử bằng đồng lớn bằng kích thước dẫn đến cánh cửa đôi sơn đỏ rực rỡ với những đồ trang trí bằng đồng. Phía tấm bảng mạ vàng rất lớn đó ghi hai chữ “ Gia Hạc” màu đen. Tầng hai và ba được bao quanh bằng những lan can với những hình chạm khắc phức tạp và tất cả đều được mạ vàng. Những chiếc đèn lồng khổng lồ bằng lụa treo dọc theo các mái hiên. Ông nghe nhiều về giàu có đảo Thiên Đường nhưng ông dự kiến được nó lại sang trọng rực rỡ như vậy.
      Mã Tông bước lên và gõ mạnh vào khoen cửa bằng đồng. Sau khi thông báo với trang trọng cho người quản lý xuất của Hội thẩm Địch, chờ đợi cho đến khi quan án vào bên trong, sau đó vội vã xuống cầu thang bằng đá cẩm thạch và gia nhập vào đám đông hỗn tạp đường phố.

    4. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      Chương 3

      Địch công tham dự bữa tiệc tối

      Ông bất ngờ được Hoa Hậu chiếu cố

      Địch công với người quản lý ra tiếp ông trong hội trường rằng ông được mời tham dự buổi tiệc thay mặt cho thẩm phán Lỗ. Sau khi người quản lý cúi mình thi lễ, ta dẫn ông lên cầu thang rộng được phủ tấm thảm dày màu xanh và đưa ông vào phòng ăn lớn ở tầng hai.
      bầu khí mát mẻ dễ chịu trong căn phòng được tạo ra từ hai cái chậu lớn chứa đầy nước đá. Ở giữa phòng là cái bàn bằng gỗ mun đó chất đầy thịt nguội và rượu đựng trong những cái cốc bằng bạc. Sáu cái ghế cũng bằng gỗ mun cẩn đá cẩm thạch đặt xung quanh bàn. Cạnh cửa sổ bốn người đàn ông ngồi uống trà và ăn hạt dưa xung quanh cái bàn làm bằng đá hồng ngọc. Họ có vẻ ngạc nhiên khi nhìn thấy Địch công bước vào. người đàn ông đứng tuổi, gầy ốm và cao với chòm râu bạc đứng lên và đến gặp quan án. Ông ta hỏi cách lịch :
      - Ngài định tìm ai, thưa ngài?
      - Ông có phải là Phong Đại? – Địch công hỏi.
      Khi thấy người đó gật đầu, Địch công lấy tờ giấy uỷ quyền của quan án Lỗ từ tay áo của mình và đưa nó cho ông ta, giải thích là quan án Lỗ nhờ ông thay mặt cho ông ta đến tham dự bữa tiệc.
      Phong Đại trả lại tờ uỷ quyền, cúi mình thi lễ và :
      - Tôi là người quản lý nơi này, tôi hoàn toàn đặt dưới sai khiến của đại nhân. Cho phép tôi được giới thiệu những người khách khác với đại nhân!
      Ông già gầy gò đội cái mũ tên là Ôn Nguyên, người giàu có chủ các cửa hàng đồ cổ và đồ lưu niệm đảo Thiên Đường. Ông ta có khuôn mặt dài và đôi má hóp, nhưng đôi mắt rất tinh nhanh nằm dưới đôi lông mày thưa thớt màu xám. Ông ta có bộ ria mép màu xám ngắn và nhọn nhưng hàm râu được cắt tỉa gọn gàng. người đàn ông trẻ có phong cách lịch , đội chiếc mũ vuông ngồi cạnh ông ta là người chủ của phường hội buôn rượu tên là Tào Phan Tề. thanh niên đẹp trai ngồi quay lưng về phía cửa sổ tên là Khởi Vu Phổ, là thư sinh đường đến kinh đô để tham dự kỳ thi văn học. Phong Đại tự hào giới thiệu người thanh niên trẻ nổi tiếng là nhà thơ.
      Địch công nhìn những người khách và thấy rằng họ có nhiều hứa hẹn hơn là ông mong muốn. Ông với họ lời xin lỗi của quan án Lỗ.
      - Mặc dù tôi tình cờ ngang qua đây – ông kết luận – quan án Lỗ nhờ tôi điều tra về vụ tự tử của Viện sĩ xảy ra ba ngày trước đây. Tôi tất nhiên là người mới tại địa phương này. Vì vậy, tôi vô cùng biết ơn nếu các ngài có thể cho tôi biết quan điểm của các ngài về vụ án này.
      im lặng đầy khó chịu. Sau đó, Phong Đại cách nghiêm túc:
      - Vụ tự sát của Viện sĩ Lý Liên là trường hợp đáng tiếc, thưa đại nhân. may là những trường hợp như thế này xảy ra ở đây như cơm bữa. số du khách thua sạch túi tại các sòng bài và chọn cách kết thúc cuộc đời của họ.
      - Tôi biết rằng trong vụ án này động cơ tự sát chính là tình được đáp lại. – Địch công thăm dò.
      Phong Đại nhìn nhanh ba người kia. Tào Phan Tề và nhà thơ trẻ cúi nhìn tách trà trước mặt. Ông chủ đại lý đồ cổ họ Ôn mím đôi môi mỏng của mình. Vuốt chòm râu dê của mình, ông ta hỏi cách thận trọng:
      - Quan án Lỗ như thế à, thưa ngài?
      - nhiều lắm – quan án thừa nhận – người đồng nghiệp của tôi có nhiều thời gian do đó ông ta chỉ vài ý chính.
      Ôn đưa cái nhìn đầy ngụ ý cho Phong. Tào Phan Tề nhìn quan án với đôi mắt u sầu đầy vẻ mệt mỏi của mình và bắt đầu cách từ tốn:
      - Bầu khí của đảo Thiên Đường này may là nó có lợi cho những xung đột về tình cảm. Chúng tôi lớn lên tại đây cho nên quen với những mối tình phù phiếm chứ phải lòng. Chúng tôi xem nó chỉ là trò tiêu khiển tao nhã, trò chơi quan trọng chỉ để mua vui vài giờ. Người đàn ông tìm thấy thoả mãn trong hạnh phúc khi thành công, khi thất bại họ tìm quên trong cờ bạc. Nhưng người từ bên ngoài thường cảm thấy khó khăn để thích nghi với điều này và các nàng kỹ nữ của chúng tôi có kỹ năng trong nghệ thuật về tình . Những người khách để mình chìm đắm vào các mối tình đó để rồi dẫn đến kết cuộc bi thảm.
      Địch công ngờ người thương gia về rượu lại có thể có được những nhận xét như thế. Ông hỏi cách tò mò:
      - Ông xuất thân từ hòn đảo này phải , ông Tào ?
      - , thưa đại nhân, gia đình chúng tôi quê quán ở phương Nam. Khoảng bốn mươi năm trước đây cha tôi định cư tại đây và mua tất cả những cửa hàng rượu hòn đảo này. Tiếc là ông qua đời quá sớm khi tôi vẫn còn là đứa trẻ.
      Phong vội vã đứng lên và với quan án với vui vẻ giả tạo:
      - Bây giờ chúng ta hãy dùng thứ gì đó tốt hơn là trà, thưa các ngài. Mời các ngài ngồi xuống và dùng bữa tối!
      Ông mời quan án ngồi ở vị trí danh dự trong bàn tiệc đối diện với cửa ra vào. Bản thân ông ta ngồi đối diện với quan án, với Tào Phan Tề ngồi bên trái và Ôn Nguyên bên phải. Ông ra hiệu cho nhà thơ trẻ ngồi bên phải của Địch công, sau đó đề nghị mọi người cùng nâng ly để chào mừng quan án đến hòn đảo này.
      Địch công nhấp vài ngụm rượu. Sau đó ông chỉ vào chiếc ghế còn trống bên trái của mình và hỏi:
      - Vẫn còn vị khách chưa đến à ?
      - Đúng vậy, thưa đại nhân, vị khách vô cùng đặc biệt! – Phong trả lời. lần nữa quan án lại bị bất ngờ vì thái độ vui vẻ của ông ta – Lát nữa đây kỹ nữ xinh đẹp và nổi tiếng, Nguyệt Thu, đến tham dự cùng chúng ta tại bữa tiệc này.
      Quan án nhướng mày. hay hai kỹ nữ vẫn còn đứng hoặc ngồi ghế dài bên ngoài. Họ chắc chắn thể ngồi vào bàn tiệc như những vị khách. Tào Phan Tề nhận thấy cái nhìn nghi hoặc của Địch công nên vội vã :
      - Kỹ nữ nổi tiếng là tài sản quan trọng đối với chúng tôi, thưa đại nhân, và như thế có được đối đãi hơi khác biệt. Bên cạnh các sòng bạc của chúng tôi, các kỹ nữ là thu hút đối với du khách khi đến hòn đảo này. Họ mang lại nửa lợi nhuận của đảo Thiên Đường.
      - Bốn mươi phần trăm số lợi nhuận đó phải nộp cho triều đình – ông chủ tiệm đồ cổ nhận xét cách khô khốc.
      Địch công lặng lẽ dùng đũa gắp miếng cá khô. Ông biết rằng các khoản thuế của khu giải trí này là phần trong doanh thu của toàn tỉnh. Ông với Phong:
      - Tôi cho rằng những người có thể kiếm được số tiền từ các sòng bạc có thể giữ an toàn số tiền của mình hòn đảo này.
      - hòn đảo này việc đó quá khó khăn, thưa ngài. Tôi có khoảng sáu mươi người được tuyển chọn từ dân địa phương, những người này được thẩm phán bổ nhiệm làm các bộ đầu đặc biệt. Họ mặc đồng phục và do đó có thể trà trộn vào các khách hàng trong sòng bạc, nhà hàng hoặc nhà thổ. Họ thầm quan sát mọi việc diễn ra nơi đây. Khu vực xung quanh hòn đảo lại là vấn đề phức tạp, khi có nhiều bọn cướp rình rập để cướp bóc du khách đến hoặc khỏi hòn đảo này. Nửa tháng trước đây chúng tôi gặp trường hợp khá xấu. Năm tên cướp cố gắng cướp của du khách vừa rời khỏi đảo mang theo số lượng vàng khá lớn. May mắn thay hai người của chúng tôi cùng vị du khách đó đánh bại bọn cướp và giết được ba tên, hai tên còn lại trốn thoát.
      Ông uống cạn cốc của mình sau đó hỏi:
      - Tôi tin rằng ngài tìm thấy nơi nghĩ trọ thoải mái, thưa đại nhân ?
      - Phải, trong khách điếm Thiên Phúc. Trong căn phòng rất đẹp có tên là Căn Phòng Đỏ
      Tất cả bốn người đàn ông có mặt bàn đột nhiên nhìn chằm chằm vào quan án. Phong Đại đặt vội đôi đũa cầm tay xuống bàn và với vẻ hối lỗi:
      - Người quản lý khách điếm nên cho ngài trọ tại căn phòng đó, thưa đại nhân. Tại căn phòng đó, ba ngày trước đây, Viện sĩ tự sát. Tôi ngay lập tức tìm căn phòng khác thích hợp cho ngài…
      - Tôi nhớ gì cả! – quan án vội ngắt lời ông ta – Tại căn phòng đó cho phép tôi tìm hiểu thêm về trường của vụ án mạng. Và đừng trách người quản lý, bây giờ tôi vừa nhớ ra là ông ta cảnh báo tôi về điều này nhưng tôi cắt ngang lời ông ta. cho tôi biết vụ tự sát xảy ra trong căn phòng nào trong hai căn phòng đó?
      Phong vẫn còn tỏ ra khó chịu. Tào Phan Tề vội trả lời:
      - Trong căn phòng ngủ màu đỏ, thưa đại nhân. Cánh cửa bị khóa từ bên trong. Thẩm phán Lỗ phải phá vỡ cửa mới vào được.
      - Tôi nhận thấy ổ khoá được thay mới. Phải, ổ khoá được khóa từ bên trong và cánh cửa sổ duy nhất của căn phòng có các chấn song bằng sắt mà người thể chui lọt qua. Chúng ta có thể chắc chắn điều là can thiệp từ bên ngoài. Ngài Viện sĩ tự tử như thế nào ?
      - Ông ta cắt tĩnh mạch của mình bằng con dao găm của ông ta. – Phong Đại lên tiếng – Đây là những việc diễn ra. Ngài Viện sĩ ăn tối mình ở ngoài hàng hiên, sau đó ông ta vào phòng để sắp xếp giấy tờ theo như những gì ông với người phục vụ. Ông thêm là ông muốn bị quấy rầy. vài giờ sau người phục vụ nhớ ra là ta chưa mang trà cho ngài Viện sĩ. Khi ta gõ cửa Căn Phòng Đỏ thấy ai trả lời. ta bước ra ngoài hiên và nhìn qua cửa sổ xem ngài Viện sĩ ngủ chưa. Sau đó, ta thấy ông ta nằm ngữa phía trước cái giường với bộ ngực đầy máu.
      Người phục vụ ngay lập tức báo việc cho người quản lý và người này báo cho tôi. Chúng tôi đến khách điếm nơi thẩm phán Lỗ ở, cùng với ông ta và những người lính đến khách điếm Thiên Phúc. Ngài thẩm phán phá vỡ cánh cửa của Căn Phòng Đỏ. Thi thể được mang đến đền thờ của Đạo Lão ở đầu kia hòn đảo và cuộc khám nghiệm tử thi được tiến hành ngay trong đêm.
      - Có những dấu vết đặc biệt nào được tìm thấy thi thể ? – Địch công hỏi.
      - , thưa đại nhân. Nhưng mà để tôi nhớ lại xem nào, hình như là có vài vết trầy xước mỏng và dài mặt và cánh tay của Viện sĩ mà biết do đâu. Thẩm phán Lỗ phái sứ giả đặc biệt đến gặp cha của Viện sĩ là quan ngự y nổi tiếng trong triều tên là Lý Huy, ông ta sống trong ngôi biệt thự cách nơi đây sáu dặm về phía bắc. Người sứ giả quay trở về cùng với chú của người quá cố bởi vì ngài Lý Huy bị bệnh nặng được. Người chú đem thi thể về chôn cất trong nghĩa trang của gia đình.
      - Người kỹ nữ mà ngài Viện sĩ đem lòng si mê đó là ai ? – quan án hỏi.
      lần nữa im lặng lại trở nên nặng nề. Phong hắng giọng và sau đó trả lời với vẻ miễn cưỡng:
      - Đó là Nguyệt Thu, thưa đại nhân. Hoa hậu của năm nay.
      Địch công thở dài. Điều ông lo sợ trở thành thực.
      - Ngài Viện sĩ để lại thư tuyệt mệnh cho ấy, giống như hầu hết những người bị tuyệt vọng trong tình – Phong nhanh chóng tiếp – Nhưng chúng tôi thấy ông ta vẽ hai vòng tròn tờ giấy nằm bàn. Bên dưới ông viết cái tên Nguyệt Thu lặp lặp lại ba lần. Do đó, khi thẩm phán gọi đến để điều tra thừa nhận Viện sĩ say mê ta. Ông ta đề nghị mua lại nhưng từ chối.
      - Tôi tình cờ gặp ấy vào buổi tối trước khi đến đây – quan án lạnh lùng ta dường như có niềm tự hào khi có những người tự tử vì ta. Tôi nghĩ ta là người nhẫn tâm, người đàn bà hư hỏng. Do đó diện của ta tại đây vào đêm nay dường như…
      - Tôi hy vọng – Tào Phan Tề nhanh – rằng đại nhân vui lòng đặt mình vào vị trí của ấy trong bối cảnh đặc biệt của hòn đảo này. Nó giúp cho kỹ nữ càng trở nên nổi tiếng nếu có người tự sát vì ta, đặc biệt khi ông ta là người đáng chú ý. Mối quan hệ như thế lan truyền khắp tỉnh và thu hút những khách hàng có tò mò bệnh hoạn…
      - là tồi tệ, có vấn đề gì khác mà ông có thể nghĩ ra à! – Địch công cáu kỉnh ngắt lời ta.
      Những người phục vụ mang đến con vịt quay đặt cái mâm lớn. Quan án nếm thử và phải thừa nhận là nó tuyệt vời. Ít nhất quan án Lỗ, người bạn của ông, cũng thông báo được việc chính xác.
      Ba trẻ bước vào và cúi mình thi lễ. người mang theo cây đàn, người thứ hai cầm cái trống . Trong khi hai người này ngồi xuống cái ghế dài sát tường người thứ ba, có thân hình hấp dẫn với khuôn mặt xinh đẹp bước đến bàn và rót rượu. Phong giới thiệu ta tên là Ngân Tiên, học trò của Nguyệt Thu.
      Nhà thơ Khởi Vu Phổ, người nãy giờ có vẻ buồn rầu bây giờ dường như vui lên. trao đổi số lời đùa cợt với Ngân Tiên sau đó bắt đầu cuộc trò chuyện với quan án về những bản nhạc cổ.
      cầm đàn chơi bản nhạc vui nhộn và người bạn của phụ họa bằng cách dùng tay đánh vào mặt cái trống ta cầm. Khi bản nhạc chấm dứt, Địch công nghe ông chủ tiệm đồ cổ hỏi cách giận dữ:
      - Tại sao lại làm ra vẻ đoan trang, em đáng ?
      Ông thấy Ngân Tiên với khuôn mặt đỏ ửng cố gắng thoát ra khỏi vòng tay của lão già, lão ta dùng tay của mình lần sâu vào tay áo rộng của .
      - Hãy còn quá sớm, ông Ôn ! – nhà thơ trẻ cách gay gắt.
      Khi ông Ôn nhanh chóng rút tay ra, Phong Đại :
      - Rót đầy cốc cho ông Khởi, Ngân Tiên! Và tiếp đãi ông ấy cho tốt vào, ông ta sắp chấm dứt cuộc sống độc thân vui vẻ của mình rồi! – ông ta thêm với Địch công – tôi vui mừng thông báo cho ngài, thưa đại nhân, rằng trong vài ngày tới đây ông Tào Phan Tề thông báo việc hứa hôn của ông Khởi Vu Phổ và con duy nhất của tôi, Bích Ngọc.
      - Nào, nâng ly chúc mừng! – Tào Phan Tề kêu lên vui vẻ.
      Địch công vài lời chúc mừng với nhà thơ trẻ nhưng ông bất ngờ ngưng lại. Ông nhìn với vẻ thất thần người phụ nữ cao lớn với vẻ mặt uy nghi vừa xuất trước cánh cửa mở.
      mặc chiếc áo bằng gấm tuyệt đẹp thêu chỉ vàng hình các loài hoa và chim với cổ áo cao và tay áo rộng. chiếc thắt lưng màu tím rộng bản thắt ngang hông làm lộ vòng eo mảnh mai và bộ ngực đầy đặn. Mái tóc búi cao và được cài bằng chiếc trâm vàng nạm ngọc. Khuôn mặt hình trái xoan trang điểm cẩn thận và đôi tai xinh xắn đeo đôi bông tai bằng cẩm thạch màu xanh lá cây chạm khắc tinh tế.
      Phong chào đón rất nồng nhiệt. cúi mình thi lễ cách chiếu lệ sau đó nhìn nhanh bàn tiệc và cau mày hỏi Phong:
      - Thẩm phán Lỗ chưa đến à ?
      Phong vội vã giải thích là thẩm phán Lỗ phải rời khỏi hòn đảo vì có việc đột xuất nhưng Địch đại nhân, thẩm phán của huyện lân cận, đại diện cho ông ta đến tham dự bữa tiệc. Ông mời ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh quan án. Khi ngồi xuống, Địch công nghĩ rằng ông nên có quan hệ tốt với ta để từ đó có thể thu thập thông tin về người Viện sĩ chết. Vì vậy, ông vui vẻ :
      - Bây giờ chúng ta biết nhau! Tôi thực rất may mắn trong ngày hôm nay!
      Nguyệt Thu nhìn ông cách lạnh nhạt.
      - Rót đầy ly cho ta! – quát Ngân Tiên.
      vội vã vâng lời và Nguyệt Thu uống cạn ly chỉ trong hơi, cái ly ngay lập tức được rót đầy trở lại. Sau đó, ta làm như tình cờ hỏi quan án:
      - Thẩm phán Lỗ nhờ ngài nhắn gì cho tôi à ?
      - Ông ta nhờ tôi chuyển lời xin lỗi chân thành của ông ta đến với mọi người – Địch công trả lời với vẻ hơi ngạc nhiên – chắc chắn là bao gồm luôn cả .
      ta trả lời mà thầm nhìn vào ly rượu của mình lúc lâu, đôi lông mày xinh đẹp của cau lại. Quan án nhận thấy bốn người kia nhìn với vẻ lo lắng. Đột nhiên ngẩng đầu lên và quát vào mặt hai cầm nhạc cụ:
      - Đừng ngồi đó giương mắt ra nhìn như hai con ngốc! Chơi bản nhạc nào đó, đấy là lý do hai ngươi có mặt ở đây!
      Khi hai với vẻ sợ hãi bắt đầu tấu nhạc, ta uống cạn ly rượu của mình chỉ trong hơi. Tò mò quan sát người phụ nữ xinh đẹp ngồi kế mình, Địch công nhận thấy những đường nét tàn nhẫn miệng ta càng lộ . ta ràng là loại người có tính tình rất khó chịu. ngước lên và nhìn Phong Đại với vẻ dò hỏi. Ông ta liền làm ngơ và nhanh chóng bắt đầu cuộc trò chuyện với Tào Phan Tề.
      Đột nhiên Địch công hiểu ra. hiên ta với ông là trở thành vợ của thẩm phán, người đó cũng là nhà thơ và giàu có. Lỗ là thẩm phán, cũng có làm thơ và hầu bao ông ta rủng rỉnh! Ông thích thú khi nghĩ rằng người đồng nghiệp đa tình của mình trong khi điều tra về vụ tự tử tình cờ quen biết với Hoa hậu và trong thời điểm khinh suất lỡ hứa hẹn mua lại và kết hôn với .
      Điều đó giải thích cho việc ông ta hấp tấp rời khỏi hòn đảo, đúng là ông ta “ Bỏ của chạy lấy người”. Vị thẩm phán vui tính sớm phát ra ông ta dính vào người phụ nữ đầy tham vọng và tàn nhẫn, người ngần ngại gây áp lực lên ông ta, ông ta cho phép mình quan hệ thân mật với nhân chứng quan trọng trong vụ án. có gì khó hiểu khi ông ta muốn chuồn khỏi hòn đảo càng nhanh càng tốt! Nhưng ông ta đánh lừa ông, người đồng nghiệp, vào vị trí làm vật thế thân cho ông ta. Tất nhiên Phong và những người khác đều biết về say mê của Lỗ do đó mời Nguyệt Thu đến bữa tiệc. Có lẽ bữa tiệc tối này còn là tiệc chúc mừng thẩm phán Lỗ chuộc ấy ra. Do đó họ vô cùng kinh ngạc khi nhận ra rằng thẩm phán Lỗ cho họ “leo cây” và đưa đến vị hội thẩm khác để thế mạng. Phải, ông phải cố gắng thoát ra khỏi tình huống dở khóc dở cười này.
      Ông nở nụ cười nhã nhặn và với Nguyệt Thu:
      - Tôi vừa nghe tin ngài Viện sĩ nổi tiếng Lý Liên tự tử vì . Những người xưa rút ra kết luận là những người đàn ông trẻ tuổi tài năng và đẹp trai luôn bị vướng vào lưới tình với những người phụ nữ tài năng và xinh đẹp!
      Nguyệt Thu liếc xéo ông sau đó trả lời với giọng có phần thân thiện hơn:
      - Cảm ơn ngài khen. Phải, Lý là người đàn ông quyến rũ theo cách nào đó. Ông ta cho tôi lọ nước hoa như món quà chia tay bỏ trong phong bì kèm theo bài thơ rất ngọt ngào. Ông đến căn phòng tôi trú ngụ để đưa tận tay cho tôi món quà đó. Ông ta biết tôi thích những loại nước hoa đắt tiền.
      thở dài sau đó trầm ngâm tiếp:
      - Tôi lẽ ra nên dành chút tình cảm cho ông ta sau tất cả mọi việc. Ông ta rất chu đáo và hào phóng. Tôi bận đến nỗi còn chưa mở cái phong bì đó ra và tự hỏi biết trong đó là loại nước hoa gì? Ông ta biết tôi thích mùi xạ hương cũng như mùi gỗ đàn hương của Ấn độ. Tôi có hỏi ta về điều này khi ta cáo lui nhưng ta trả lời mà chỉ “ Tôi mong nó đến đích “ có nghĩa là tôi! Ông ta chỉ nở nụ cười . Ngài nghĩ rằng mùi hương nào thích hợp với tôi hơn, mùi xạ hương hay đàn hương ?
      Địch công bắt đầu những lời khen ngợi theo phép xã giao nhưng ông bị gián đoạn bởi những thanh của vụ xô xát ở phía bàn bên kia. Ngân Tiên, người vừa đến rót rượu cho lão chủ tiệm đồ cổ cố gắng cách điên cuồng để đẩy tay của lão ta ra khỏi ngực của . Cuộc giằng co làm đổ rượu ướt áo của lão chủ tiệm đồ cổ.
      - Con ngốc vụng về kia! – Nguyệt Thu mắng ta – Mi thể cẩn thận hơn được à ? Và mái tóc mi rối tung lên kìa ! về phòng thay đồ và sửa soạn lại !
      Nguyệt Thu quắc mắt nhìn theo sợ hãi bước ra cửa. Quay sang quan án, hỏi cách rụt rè:
      - Ngài có thể rót cho tôi ly rượu ? Coi như đặc ân được ?
      Rót đầy ly cho ta, ông nhận thấy đỏ mặt, rượu mạnh cuối cùng cũng có tác dụng nào đó. liếm môi và mỉm cười nhưng dường như suy nghĩ về điều gì đó. Sau khi uống vài ngụm rượu đột nhiên đứng lên và :
      - Tôi xin phép ra ngoài chút, tôi quay lại ngay!
      Sau khi bỏ quan án cố gắng bắt chuyện với Khởi Vu Phổ nhưng nhà thơ trẻ dường như trở lại tâm trạng buồn rầu của ta. Món ăn mới được mang vào và mọi người cùng ăn với thích thú. Hai chơi nhiều điệu nhạc mới lạ thịnh hành. Địch công thích các giai điệu mới này nhưng ông phải công nhận điều là thức ăn rất ngon.
      Khi món cá cuối cùng được mang ra, Nguyệt Thu quay trở lại và trong tâm trạng rất hưng phấn. Trong khi ngang qua lão chủ tiệm đồ cổ dừng lại và thầm điều gì đó vào tai lão ta sau đó tinh nghịch dùng cây quạt của đập lên vai lão. Khi ngồi xuống, với quan án:
      - buổi tối thú vị!
      đặt bàn tay mình lên cánh tay ông và cúi đầu để ông có thể ngửi thấy mùi nước hoa xạ hương tóc của cách nhàng:
      - Tôi cho ngài biết tại sao tôi có vẻ cộc cằn khi chúng ta gặp nhau hành lang của khách điếm? Bởi vì tôi ghét phải thừa nhận với bản thân là tôi rất thích ngài. Ngay từ cái nhìn đầu tiên!
      nhìn sâu vào mắt ông và tiếp:
      - Và ngài thích tôi hay là chỉ tỏ vẻ như thế ?
      Trong khi Địch công còn lúng túng tìm câu trả lời thích hợp siết chặt tay ông và nhanh chóng tiếp :
      - vui khi được làm quen với người đàn ông khôn ngoan và từng trãi như ngài! Ngài hoàn toàn biết những cái gọi là đại của những trẻ nhâng nháo như tôi! Đó chính là khác biệt của người đàn ông trưởng thành như ngài, người…
      nhìn ông cách e thẹn, chớp chớp mắt và thêm rất nhàng:
      - Ai biết được…
      Quan án cảm thấy nhỏm khi Ôn Nguyên đứng lên khỏi ghế và chuẩn bị cáo từ. Ông ta rằng có khách hàng quan trọng xin gặp ông ta sau bữa ăn tối và ông xin lỗi mọi người để về sớm.
      Nguyệt Thu bắt đầu chuyện đùa cợt với Phong và Tào. ta uống liên tiếp và giọng bắt đầu líu nhíu nhưng vẫn cố bắt bẻ này nọ. Nhưng cuối cùng, sau khi Phong kể xong câu chuyện hài hước ta đột nhiên đặt tay trán và với vẻ ai oán:
      - Ồ, tôi uống quá nhiều! Các ngài chắc cảm thấy hài lòng nếu tôi xin được phép ra về ngay bây giờ ? Tôi xin uống cạn ly này và xin phép cáo từ!
      cầm lấy cốc rượu của Địch công lên và từ từ uống. Sau đó cúi đầu chào và ra về.
      Khi thấy quan án nhìn chằm chằm với vẻ ghê tởm vết son môi dính miệng cốc, Tào Phan Tề mỉm cười nhận xét :
      - Ngài gây ấn tượng mạnh với nàng Hoa hậu của chúng tôi rồi, thưa đại nhân!
      - ta chỉ muốn tỏ ra lịch với người lạ - Địch công phản đối.
      Khởi Vu Phổ đứng lên và xin phép cáo từ với lý do là ta cảm thấy mệt. quan án nghĩ rằng bản thân ông nên bỏ về sớm quá mà phải ngồi lại thêm lúc nữa, vì nếu ông về sớm mọi người nghĩ ông chạy theo kỹ nữ kia. Việc ta uống từ cốc của ông ràng là lời mời gọi. tình huống khó xử mà tên bạn vô lại họ Lỗ đưa ông vào! Với tiếng thở dài, ông bắt đầu dùng món chè tráng miệng của bữa tối.

    5. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      Chương 4

      Mã Tông quen với hai người bạn lạ lùng

      Ôn Nguyên có liên quan gì đến vụ án

      Sau khi Mã Tông chia tay Địch công tại cổng khách sạn Gia Hạc, bước ra đường phố vừa vừa huýt sáo điệu nhạc vui nhộn. Ngay sau đó tìm thấy con đường chính của đảo.
      Tất cả mọi người phố chen chân nhau lại dập dìu và đổ dồn vào các sòng bạc nằm dọc hai bên đường. Những người hồ lì hét to lên để mọi người chú ý trong đám đông ồn ào. Mỗi khi tiếng ồn lắng xuống lại nghe thấy tiếng kêu lách cách của những đồng xu trong cái máng bằng gỗ được hai người mạnh mẽ trước mỗi sòng bạc lắc tới lắc lui. Họ lắc nó suốt đêm vì thanh của những đồng bạc va vào nhau được cho là mang lại may mắn và nó thu hút khách hàng đến sòng bạc.
      Mã Tông dừng lại trước cái bục cao bằng gỗ đặt bên cạnh sòng bạc lớn nhất. đó đặt các đĩa đựng đầy mứt, bánh kẹo và trái cây. Cạnh đó là cái giàn để các mô hình bằng giấy hình nhà, xe ngựa, tàu thuyền và quần áo cũng được làm bằng giấy. Đây là bàn thờ được lập ra vào tháng thứ bảy vì lợi ích của linh hồn những người chết, nó là phần của Lễ hội người chết. Những bóng ma hưởng thực phẩm và lựa chọn trong các mô hình bằng giấy tất cả những gì cần thiết cho cuộc sống của họ ở thế giới bên kia.Vào ngày ba mươi tháng bảy, lúc kết thúc lễ hội, thức ăn được phân phát cho người nghèo và các mô hình bằng giấy được đốt để cúng cho các vong hồn người chết. Lễ hội nhắc nhở với mọi người rằng cái chết phải là cuộc chia tay cuối cùng, mỗi năm những người mất có thể quay trở lại và trong vài tuần tham gia vào cuộc sống cùng với những người mến họ.
      Sau khi Mã Tông nhìn ngắm mọi thứ, tự với mình với nụ cười:
      - Linh hồn bác Phan chắc có mặt nơi đây! Ông còn đủ răng để mà ăn bánh kẹo nhưng ông rất sành sõi về cờ bạc lúc còn sống! Mình rất may mắn khi được ông để lại cho hai miếng vàng! Mình phải đặt cược linh hồn của mình vào các ván bài. Mình tốt hơn nên vào bên trong, có thể ông bác của mình cho đứa cháu vài lời khuyên hữu ích!
      bước vào phòng sau khi trả mười đồng và theo dõi lúc lâu đám đông dày đặc bao quanh bàn đánh bạc lớn. Ở đây trò chơi rất đơn giản và phổ biến, người ta đặt cược vào tổng số nút lớn hay của ba con xúc xắc ném ra. Sau đó đến cầu thang ở phía sau.
      Trong căn phòng lớn lầu các con bạc ngồi thành nhóm sáu người quanh chục cái bàn đặt rải rác trong phòng, họ tham gia vào các trò chơi khác nhau với những cái thẻ và các con xúc xắc. Tất cả những người chơi ở đây đều ăn mặc sang trọng, ở cái bàn Mã Tông nhận thấy có hai người đàn ông đội mũ đồng phục của sòng bài. Ở tường treo tấm bảng màu đỏ có ghi những chữ lớn màu đen “ Mỗi ván bài phải được thanh toán ngay lập tức bằng tiền mặt ”
      Trong khi Mã Tông phân vân biết nên tham gia vào trò chơi nào gã gù bé rón rén đến gần . mặc chiếc áo ngắn màu xanh nhưng chiếc đầu to lớn với mái tóc bù xù màu xám để trần. Ngước nhìn lên thân thể cao lớn của Mã Tông với đôi mắt tròn và sáng, bằng giọng the thé:
      - Nếu muốn tham gia vào trò chơi, phải cho tôi xem số tiền mang theo.
      - Mắc mớ gì đến ? – Mã Tông hỏi cách giận dữ.
      - Đó là quy định! – tiếng trầm trầm vang lên từ phía sau.
      Mã Tông quay lại và thấy mình đối mặt với gã đàn ông khổng lồ, gã cao bằng nhưng có bộ ngực to như cái thùng chứa nước. Cái đầu lớn của gã như dính liền với đôi vai rộng và bộ ngực của gã phồng lên như vỏ của con cua. Gã quan sát Mã Tông từ xuống dưới với đôi mắt lồi ra của gã.
      - là ai ? – Mã Tông hỏi với vẻ ngạc nhiên.
      - Tôi là Cua – gã đàn ông to lớn trả lời với vẻ mệt mỏi – người đồng nghiệp của tôi ở đây được gọi là Tôm. Chúng tôi xin phục vụ .
      - người đồng nghiệp gọi là Muối à ? – Mã Tông hỏi.
      - , tại sao ?
      - Như thế tôi có thể ngâm cả ba người vào chung với nhau trong nước sôi và tôi có bữa ăn ngon miệng – Mã Tông trả lời với vẻ khinh bỉ.
      - giúp tôi chứ ? – Cua hỏi gã gù cách buồn bã – tôi bị khách hàng chế nhạo.
      Tôm lờ gã . Ngước nhìn lên Mã Tông với cái mũi nhọn của y, y hỏi cách mạnh mẽ:
      - biết đọc? Tấm bảng rằng khách hàng phải thanh toán bằng tiền mặt. Để ngăn ngừa những người chơi khác bị quỵt tiền, những người mới đến phải cho chúng tôi biết họ có đủ khả năng để chi trả hay .
      - Điều đó phải là hợp lý – Mã Tông miễn cưỡng đồng ý – hai thuộc về sòng bạc này ?
      - Tôi và Tôm là người quan sát – Cua lặng lẽ – Chúng tôi làm việc cho ông Phong Đại, chủ nhân của nơi này.
      Mã Tông nhìn cặp đôi lạ lùng này và suy nghĩ trong lúc. Sau đó cúi xuống và lấy tờ giấy chứng nhận từ giày của mình. Đưa nó cho Cua, :
      - Tôi làm việc cho quan án sát Địch của Phổ Dương, giờ là hội thẩm phụ trách nơi đây. Tôi muốn có cuộc trò chuyện yên tĩnh với .
      Cặp đôi kỳ lạ xem xét kỹ lưỡng tờ giấy chứng nhận. Cua trả lại cho Mã Tông kèm theo tiếng thở dài:
      - cuộc chuyện đồng nghĩa với cái cổ họng bị khô. Xin mời đến ban công, ông Mã, và dùng chút đồ uống với thức ăn .
      Ba người đàn ông ngồi trong góc nhà nơi Cua có thể quan sát các con bạc bên trong. Ngay sau đó người hầu mang đến đĩa lớn cơm chiên và ba bình rượu đặt bàn của họ.
      Sau những lời chào hỏi theo phép lịch thông thường Mã Tông biết được hoá ra Tôm và Cua sinh ra và lớn lên tại đảo Thiên Đường. Cua là võ sĩ đạt đến cấp độ tám, chẳng bao lâu ta và Mã Tông sâu vào thảo luận về các đòn thế trong môn vật. Gã gù tham gia vào cuộc trò chuyện về kỹ thuật này mà tập trung vào việc “tấn công” đĩa cơm chiên và làm cho nó vơi với tốc độ đáng kinh ngạc. Khi còn lại gì đĩa, Mã Tông nốc cạn rượu trong ly của mình, dựa lưng vào ghế vỗ bụng và cách mãn nguyện:
      - Bây giờ vấn đề thủ tục xong, tôi cảm thấy mình có đủ sức mạnh để vào công việc chính. Hai người có thể cho tôi biết thông tin về Viện sĩ Lý ?
      Cua trao đổi cái nhìn nhanh với Tôm rồi :
      - Như vậy ông chủ của muốn biết chuyện gì xảy ra phải ? Tôi cho các ý chính, ngài Viện sĩ bắt đầu chuyến nghĩ mát và có kết thúc bi thảm tại đây nhưng khoảng thời gian ông ở tại hòn đảo này ông ta có rất nhiều niềm vui, tôi tin chắc thế.
      Có tiếng ẩu vang lên từ trong sòng bạc. Cua đứng lên và vào bên trong với tốc độ mà ai có thể ngờ ở người có thân hình to lớn như thế. Tôm uống cạn ly rượu của mình và tiếp:
      - Đây là câu chuyện xảy ra. Mười ngày trước đây, vào ngày thứ mười tám, ngài Viện sĩ và năm người bạn đến hòn đảo này từ thủ đô chiếc thuyền lớn. Họ ở sông hai ngày để vui chơi và nhậu nhẹt từ sáng đến tối. Các thuyền viên lo mọi chuyện thuyền vì bọn họ đều say rượu. Trời có sương mù và thuyền của họ va phải thuyền của ông Phong, ông chủ của chúng tôi, thuyền có đứa con của ông ta. ấy trở về nhà sau chuyến viếng thăm gia đình người họ hàng. Có hư hỏng nặng và hai thuyền phải neo lại tại đó chờ cho đến bình minh. Viện sĩ hứa bồi thường mọi thiệt hại. Đó là bắt đầu cho kỳ nghĩ tồi tệ của Viện sĩ tại hòn đảo này. Sau đó, Viện sĩ và bạn bè của ông ta đến khách điếm Thiên Phúc, bản thân ông ta thuê cho mình Căn Phòng Đỏ.
      - Chết tiệt! Đó là căn phòng mà ông chủ tôi ở ! – Mã Tông kêu lên – Nhưng ông ta sợ ma. Tôi cho rằng Viện sĩ tự tử tại căn phòng đó ?
      - Tôi đâu có là ông ta tự tử, và tôi cũng đâu có về những con ma ? – gã gù nhấn mạnh.
      Cua vừa quay trở lại và nghe những lời nhận xét sau cùng.
      - Chúng ta đừng chuyện về những bóng ma – ta vừa ngồi xuống vừa – Và Viện sĩ tự tử.
      - Tại sao ? – Mã Tông ngạc nhiên hỏi.
      - Bởi vì – Tôm trả lời – vì là người quản lý trật tự nên tôi quan sát ông ta. Ở tại sòng bạc này. Ông ta rất bình thản dù thắng hay thua. Ông ta phải là loại người tự sát. Đó là lý do tại sao.
      - Chúng tôi quan sát mọi người ở đây được mười năm, biết đấy – Cua thêm – Biết tất cả các loại người, các tính cách của mỗi loại người. Thí dụ như nhà thơ trẻ Khởi Vu Phổ. ta thua hết tiền tại sòng bạc này, thua đến đồng xu cuối cùng. ta thuộc loại người dễ kích động. Có thể tự tử ngay trước mặt trước khi kịp nháy mắt. Nhưng với Viện sĩ . bao giờ có chuyện ông ta tự tử. bao giờ.
      - Ông ta có quan hệ với người phụ nữ - Mã Tông nhận xét – Phụ nữ thường biến đàn ông thành những kẻ ngốc. Khi tôi nghĩ về những điều họ từng làm đối với tôi, đôi khi…
      - Ông ta tự tử - Cua lặp lặp lại cách nhẫn nại – Ông ta là kẻ lạnh lùng và tính toán. Nếu nàng định bỏ rơi ông ta ông ta dùng thủ đoạn để đối phó. Tuyệt đối có chuyện tự tử.
      - Hay có khả năng là vụ giết người ! – Mã Tông cộc lốc.
      Cua có vẻ sững sờ. ta quay lại hỏi Tôm:
      - Hình như tôi chưa từng đến hai chữ giết người, phải thế ?
      - chưa ! – gã gù trả lời chắc nịch.
      Mã Tông nhún vai.
      - ta ngủ với những nàng nào ?
      - Ông ta nhìn thấy Hoa hậu của chúng tôi suốt thời gian ông ta ở đây – Tôm trả lời – nhưng ông ta cũng biết Cẩm Chướng con phố cạnh đó và Ngọc Hoa và Mẫu Đơn. Ông ta có thể có quan hệ với họ theo những gì mà pháp luật gọi là mối quan hệ xác thịt, mà có khi chỉ là đùa giỡn cho vui. mà hỏi những ấy, đừng hỏi tôi.
      - Vụ điều tra này thú vị đây – Mã Tông vừa cười vừa – trong mọi trường hợp họ có những phút giây rất vui vẻ. Sau đó xảy ra việc gì ?
      - Cách đây ba ngày, vào sáng ngày hai mươi lăm – Tôm tiếp – Viện sĩ thuê chiếc thuyền để cho năm người bạn của mình quay trở về kinh đô. Ông ta quay về Căn Phòng Đỏ và ăn trưa ở đó mình. Ông ngồi cả buổi chiều trong phòng, lần đầu tiên ông ta vào các sòng bạc. Và cũng lần đầu tiên ông ta ăn mình. Sau đó ông ta khoá trái cửa phòng nhốt mình trong đó để rồi vài giờ sau được tìm thấy với cái cổ họng bị cắt đứt.
      - Cầu cho linh hồn ông ta yên nghĩ – Cua lẩm bẩm.
      Tôm trầm ngâm gãy chiếc mũi dài của mình sau đó tiếp:
      - Bây giờ hầu hết là tin đồn, biết đấy. Tin hay tuỳ . Với đôi mắt của chúng tôi, chúng tôi quan sát thấy điều này: ông chủ hiệu đồ cổ Ôn Nguyên đến khách điếm trong đêm đó, sau lúc ăn tối.
      - Như vậy là ông ta đến thăm Viện sĩ! – Mã Tông kêu lên cách háo hức.
      - Những người làm việc trong tòa án có thói quen điều tra người khác phải ? – gã gù buồn rầu hỏi Cua.
      - Đó là thói quen của họ! – Cua nhún vai trả lời.
      - Tôi điều này, bạn – Tôm kiên nhẫn giải thích – Chúng tôi chỉ thấy Ôn Nguyên vào khách điếm. Đó là tất cả.
      - Trời – Mã Tông kêu lên – nếu hai người có thể quan sát mọi người hòn đảo này, hai người chắc phải rất bận rộn trong cuộc sống!
      - Chúng tôi theo dõi tất cả những người nổi tiếng hòn đảo này – Cua – Chỉ theo dõi có Ôn thôi.
      Tôm gật đầu đồng ý với ý kiến này.
      - Ba ngành nghề mang lại thu nhập lớn của hòn đảo này – Cua tiếp tục và nhìn chăm chú Mã Tông với đôi mắt lồi của mình – , cờ bạc và nhà thổ, đó là lĩnh vực của ông Phong, chủ của chúng tôi. Hai, ăn uống, đó là việc kinh doanh của ông Tào. Ba, mua bán đồ cổ và đồ lưu niệm, đó là việc kinh doanh của ông Ôn Nguyên. Có thể rằng ba nghề này có mối liên hệ chặt chẽ với nhau. Nếu người nào đó thắng được số tiền lớn từ sòng bài, chúng tôi dùng những lời tốt đẹp để giới thiệu cho ta đến Tào và Ôn. ta có thể tổ chức bữa tiệc lớn hoặc mua những món đồ cổ xinh đẹp. Còn nếu người thua hết tiền ở sòng bạc chúng tôi xem ta có người tỳ thiếp hay nữ tỳ xinh đẹp nào đó để bán hoặc giới thiệu ta cho ông Ôn để ta bán vài món đồ cổ mà ta có. Và công việc là như thế, liên kết mọi người với nhau.
      - tổ chức kinh doanh chặt chẽ - Mã Tông nhận xét.
      - Hoàn hảo – Tôm đồng ý – Như vậy chúng ta có Phong, Tào và Ôn. Ông chủ Phong của chúng tôi là người thẳng thắn, người đàn ông trung thực vì vậy triều đình bổ nhiệm ông ta làm quản lý của hòn đảo này. Cho ông ta phần của chiếc bánh lợi nhuận và ông ta giàu nhất trong cả ba người. Nhưng ông ta tận tuỵ làm việc, biết đấy! Nếu người quản lý trung thực, tất cả mọi người ở đây đều có lợi nhuận và ai nấy đều hài lòng. Chỉ có những thằng ngu mới thích lừa đảo. Nếu người quản lý lươn lẹo, lợi nhuận tăng hai mươi lần nhưng chỉ vào túi của y. Nhưng sau đó nơi đây chỉ có chó mới đến! Vì vậy rất may mắn là Phong trung thực. Nhưng ông ta có con trai mà chỉ có đứa con . Vì vậy nếu ông mất hoặc dính vào rắc rối công việc giao cho người khác. Tào Phan Tề là học giả nhưng ông ta thích làm quản lý. Ông ta bao giờ muốn trở thành chủ nhân của hòn đảo này. Bây giờ biết về Phong và Tào, hai công dân nổi bật của hòn đảo này. Tôi chưa đề cập đến Ôn Nguyên, phải thế , Cua ?
      - chưa ! – Cua trả lời cách trang trọng.
      - Ý là thế nào khi cho tôi nghe tất cả những điều này ? – Mã Tông hỏi cách cáu kỉnh.
      - ta mô tả tình hình cho biết – Cua trả lời.
      - Đúng thế ! – Tôm với vẻ hài lòng – Tôi mô tả lại tình huống mà tôi quan sát được. Nhưng bởi vì có vẻ là người tốt, Mã, tôi thêm vào chút từ những tin đồn. Ba mươi năm trước cha của Tào, người đàn ông tên là Tào Quang, tự tử trong Căn Phòng Đỏ. Cửa sổ bị đóng, cánh cửa bị khóa từ bên trong. Và ba mươi năm trước vào cái đêm xảy ra án mạng đó ông chủ tiệm đồ cổ Ôn Nguyên cũng tình cờ có mặt gần khách điếm. Đó có thể là trùng hợp ngẫu nhiên.
      - Phải – Mã Tông vui vẻ – Tôi cảnh báo cho ông chủ của tôi là bây giờ trong căn phòng có đến hai con ma chứ phải . Bây giờ chúng ta bàn xong chuyện chính thức, tôi muốn nghe lời khuyên của hai về vấn đề hoàn toàn cá nhân.
      Cua thở dài. ta với Tôm cách mệt mỏi:
      - ta muốn có nàng.
      Và quay sang với Mã Tông:
      - Trời, bạn, cứ bước vào bất cứ ngôi nhà thổ nào ở con phố tiếp theo. tìm thấy tất cả các loại phụ nữ với tất cả những kỹ năng đặc biệt cũng như mọi kích cỡ. Chỉ có mới biết là mình thích loại nào!
      - Chính vì rất có kinh nghiệm về vấn đề này – Mã Tông giải thích – Tôi muốn có cái gì đó đặc biệt nơi đây. Tôi là người quê quán ở Phú Linh, vì vậy đêm nay tôi muốn có cũng xuất thân từ đó.
      Cua trợn tròn đôi mắt lồi của mình.
      - Cầm lấy tay tôi! – Cua với Tôm – Tôi bật khóc mất! cùng quê với ta!
      - Phải – Mã Tông với vẻ lúng túng – chẳng qua là nhiều năm rồi tôi được tiếng địa phương trong khi làm tình.
      - ta thích vừa chuyện vừa làm tình. thói quen xấu – Cua nhận xét với Tôm rồi quay sang với Mã Tông – Được rồi. đến Lầu Xanh ở khu phía Nam. với bà chủ ở đó đưa nàng Ngân Tiên cho . ta xuất thân từ Phú Linh, hàng chất lượng cao phía và dưới rốn và rất thân thiện. ta cũng hát rất hay, được đào tạo bởi Linh, thời xưa là người kỹ nữ nổi tiếng tại đây. Nhưng có lẽ quan tâm đến nhạc, tôi nghĩ thế. đến Lầu Xanh vào khoảng nửa đêm, bây giờ còn quá sớm, ấy còn phải tham dự bữa ăn tối ở đâu đó. Sau đó là chuyện của . Có cần chúng tôi tư vấn gì thêm ?
      - cần! Dù sao cũng cảm ơn về lời khuyên. quan tâm đến phụ nữ tại sao lại sành sỏi như thế.
      - Chúng tôi quan tâm – Tôm – Có thấy người làm bánh ngọt nào lại ăn bánh của mình làm ra?
      - Phải, phải là hàng ngày – Mã Tông thừa nhận – nhưng lúc này hay lúc khác ta cũng có thể cắn miếng. Nếu có phụ nữ phải chăng là cuộc sống trở nên nhàm chán, tôi nghĩ thế.
      - Có những quả bí ngô – Cua trả lời cách nghiêm trang.
      - Những quả bí ngô? – Mã Tông kêu lên.
      Cua gật đầu. ta lấy cây tăm từ túi áo và bắt đầu xỉa răng.
      - Chúng tôi trồng chúng – Tôm giải thích – Cua và tôi có căn nhà cạnh bờ sông ở phía tây của hòn đảo này. Chúng tôi có khoảng đất và chúng tôi trồng bí ngô. Chúng tôi về nhà sau khi xong công việc vào lúc bình minh, tưới nước cho bí ngô sau đó ngủ. Chúng tôi thức dậy vào buổi chiều, chúng tôi nhổ cỏ dại, tưới nước lần nữa sau đó quay trở lại đây.
      - Mỗi người có sở thích riêng. Mặc dù nó có vẻ hơi đơn điệu đối với tôi.
      - sai – Cua với vẻ nghiêm túc – nên xem chúng phát triển! có hai quả bí ngô giống nhau. bao giờ.
      - Hãy cho ta những gì chúng ta thấy vào mười ngày trước đây khi chúng ta tưới nước cho bí ngô – Tôm tình cờ – Buổi sáng mà chúng ta tìm thấy sâu bướm lá.
      Cua gật đầu. ta quan sát cây tăm sau đó :
      - Sáng hôm đó chúng tôi thấy thuyền của Viện sĩ đậu bến. Nó đối diện với vườn bí ngô của chúng tôi. Ôn, ông chủ tiệm đồ cổ, cuộc trò chuyện dài với Viện sĩ tại đó. Ông ta mình sau những cái cây. Cha của Viện sĩ mua rất nhiều đồ cổ từ Ôn vì vậy con trai của ông biết Ôn. Chỉ duy nhất có tôi nghĩ rằng họ trò chuyện về đồ cổ bởi cách chuyện của họ. Chúng tôi bao giờ ngừng việc quan sát, biết đấy. Ngay cả lúc bình thường và ngay cả khi có sâu bướm đe dọa bí ngô của chúng tôi.
      - Chúng tôi là đầy tớ trung thành của ông Phong – Tôm thêm – Chúng tôi ăn cơm của ông ta trong mười năm qua.
      Cua ném tăm và đứng dậy.
      - Bây giờ ông Mã muốn đánh bạc – ta – Chúng ta quay lại vị trí làm việc nào. Ông có bao nhiêu tiền để chơi, ông Mã?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :