1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Biểu tiểu thư Tướng phủ - Quân Tử Trúc

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Biểu tiểu thư Tướng phủ

      Tác giả: Quân Tử Trúc

      Editor: trà sữa trà xanh

      Converter: ngocquynh520

      Nguồn: Sưu tầm

      Số trang: 300 trang word

      Lịch đăng: 1-2 chương/ tuần

      [​IMG]


      Giới thiệu



      Phó Nghiên bị hạ dược buộc lên kiệu hoa, gả cho Thế tử Tướng quân. Thế tử thiên vị nam sủng, Phó Nghiên tuyệt vọng đâm đầu xuống hồ tự vận.

      Trời cảm giác bất công, cho nàng cơ hội sống lại. Đời này quyết gả cho !

      Đời này, dốc lòng kiếm tiền, có quyền, có nhan sắc, muốn loại nam nhân nào mà chả được.

      Cả đời làm bạn, đời vui vẻ!

      ngồi ở trước bàn ăn, vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh, mặt tà ác nhìn Phó Nghiên: "Nghiên Nghiên, ngồi xuống!"

      Phó Nghiên thoáng chốc mặt đỏ như máu. . . . . . , cái tên xấu xa này, trước mặt mọi người mời ăn cơm kiểu gì biết liêm sỉ.

      Lướt nhanh: đây phải là bộ truyện trùng sinh trạch đấu, mà là tiểu điềm văn dành các vị độc giả thư giãn trước lúc ngủ.

      Thể loại: điềm văn trùng sinh trời đất tác thành

      Từ ngữ mấu chốt: vai chính: Phó Nghiên, Bạch Dự ┃vai phụ: rất nhiều ┃cái khác: điềm văn, sảng văn, trùng sinh
      Hale205, Phong Vũ Yên, Zenny Ngok5 others thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      ☆Chương 1: Trùng sinh

      Editor: Trà sữa trà xanh



      Càng về khuya, đêm tối mù mịt, đèn cầy chập chờn.


      "Biểu. . . . . . Tiểu thư. . . . . . , nên ngủ thôi." Lâm Nhi cẩn thận sửa lại chăn mền cho Phó Nghiên.


      Sắc mặt d/d/;lqd Phó Nghiên trắng bệch, từ khi vào đông liền nhiễm bệnh dậy nổi, đại phu bệnh này của nàng sợ là tốt lên được. tốt lên thôi, sớm qua đời có thể sớm thoát khỏi nơi này.


      Phó Nghiên gả vào phủ tướng quân được năm, phu quân là Trương Dương, cả ngày quây quần cùng nam sủng. Bà bà (mẹ chồng) cũng vì vậy mà cả ngày lời ác độc với nàng, tiểu tử (em chồng) cũng có sắc mặt tốt, ngay cả bọn hạ nhân cũng chó cậy thế chủ, coi nàng trong mắt. Điều kiện sống của nàng so với quản gia Tướng phủ còn kém hơn.


      Phó Nghiên nhìn Lâm Nhi, lạnh nhạt : "Khụ khụ. . . . . . Khụ khụ. . . . . . Làm liên lụy đến ngươi. . . . . . Nghỉ ngơi ."


      "Tiểu thư, Lâm Nhi mệt." Con ngươi Lâm Nhi nhìn nàng, lộ ra chút ý cười.


      Sao lại mệt, cả ngày hầu hạ người bệnh Phó Nghiên này, còn bị những người khác nhục mạ. Nếu là ở Tướng phủ ai dám đối xử với nàng như vậy, Lộ Lộ chắc chắn đánh chết . Lâm Nhi vốn là nha hoàn bên người biểu tỷ Mạc Lộ của Phó Nghiên, Lộ Lộ lo lắng nàng ở bên này ai chăm sóc, liền cho Lâm Nhi theo Phó Nghiên. Phó Nghiên đến nơi này, Lâm Nhi vẫn luôn chăm sóc nàng, có thể , nàng là người thân duy nhất ở nơi này của Phó Nghiên. Nhìn Lâm Nhi bị khi dễ, nàng lại thể làm gì.


      "Lâm Nhi. . . . . . Ngươi coi phải làm sao mới có thể làm ngươi. . . . . . Trở về." Phó Nghiên nhìn Lâm Nhi, giọng sâu xa.


      "Biểu tiểu thư, người muốn nô tì trở về sao! ?" Lâm Nhi cả kinh, lớn tiếng hỏi.


      "Ta mệt mỏi rồi, ngươi trở về nghỉ ngơi . Khụ khụ. . . . . ."Phó Nghiên trả lời nàng.


      Lâm Nhi đành phải rời , lúc vươn tay định tắt đèn.


      Phó Nghiên lại mở miệng ngăn cản nàng: "Để cho nó cháy hết ."


      Sau khi Lâm Nhi , Phó Nghiên gian nan xuống giường, vịn tường tới trước bàn đọc sách viết thư.


      Tín vân: Cảm tạ Lộ Lộ quan tâm, Lâm Nhi chăm sóc chu toàn. Là người duy nhất bên cạnh Nghiên Nghiên, muốn thấy nàng ở nơi này chịu khổ, thời gian năm, hiểu thấu tất cả, còn lưu luyến, vọng sông Nhữ nhớ về ngày trước! Kiếp này còn gặp nhau nữa, muội cầu tỷ mạnh khỏe, cầu tỷ an nhàn, oán thiên mệnh làm khó. Chỉ mong kiếp sau, bắt đầu lại.


      Dừng bút.


      Chỗ của Phó Nghiên, gặp nước, như vậy rất tốt!


      Nước có thể nâng thuyền, cũng có thể lật thuyền. Nước đổ thuyền, trôi theo nước chảy.


      Nước hồ giống như kim nhọn bao phủ lấy nàng, thấu xương, lạnh lẽo, khiến nàng cách nào nhúc nhích. Mặc cho mình ngâm ở trong nước, bởi vì lạnh lẽo, càng khiến nàng tỉnh táo hơn, cũng càng thể hô hấp, cứ như vậy, có giãy giụa, im thinh thít, rời khỏi cái thế giới này. . . . . .


      Nếu như có thể làm lại từ đầu, nàng muốn tùy tâm tự do. . . . . .


      ☆Chương 2: Chuẩn bị đào hôn

      Editor: TSTX



      Cuối xuân tháng ba, khung cảnh ấm áp, ánh mặt trời xuyên qua khe hở Đằng Tử La, điểm vòng sáng chiếu vào sàn nhà đá cẩm thạch bóng loáng, cũng chiếu vào người của Phó Nghiên.


      Xuân về hoa nở, ánh nắng mặt trời rực rỡ, rất thích hợp để ngủ, vô luận xảy ra đại gì, hoặc là sắp sửa xảy ra chuyện lớn gì, chỉ cần cho nàng xích đu, nàng đều có thể quan tâm mọi chuyện chìm vào mộng đẹp xuân thu của mình.


      gian phòng màu đỏ sậm, Phó Nghiên ngang qua quan sát nhiều phương diện rút ra kết luận, đây là hỉ phòng. Còn chưa có đợi nàng phản ứng kịp, chỉ nghe "Phanh" tiếng, hồng y nam tử phá cửa xông vào, thân mùi rượu. Đợi Phó Nghiên phản ứng lại, phát bên người nam tử còn có nam tử khác. Nàng chán ghét nhìn , thế nhưng lại nhìn nàng, tay ôm lấy nam tử nhu nhược bên cạnh, lên giường. . . . . .


      "Nghiên Nghiên!" Mơ màng loáng thoáng nghe có người gọi nàng.


      Mở cặp mắt buồn ngủ ra, thấy biểu tỷ Mạc Lộ ra đời sớm hơn Phó Nghiên nửa canh giờ đứng trước mặt nàng. Nghĩ cũng cần nghĩ cũng biết nhất định là nàng đánh thức Phó Nghiên.


      Bây giờ là Nguyên Tấn mùa xuân thứ năm, mà Phó Nghiên tự sát vào mùa đông Nguyên Tấn năm thứ sáu. Cho nên nàng trùng sinh vào năm trước, bây giờ cách thời điểm nàng tự sát còn có năm, cũng là ngày nàng sắp sửa phải gả đến Lâm Châu. Lúc ấy sau khi phát mình sống lại, Phó Nghiên vui mừng ba ngày, sau đó thề gả cho Trương Dương.


      Nghĩ tới giấc mộng vừa rồi, chính là tình cảnh động phòng hoa chúc kiếp trước của nàng, nhất thời chưa hoàn hồn: "Tỷ gọi muội dậy đúng lúc."


      Lộ Lộ thấy sắc mặt nàng bị dọa đến trắng bệch: "Mộng cái gì?"


      "Cơn ác mộng! Tuyệt đối là cơn ác mộng! Muội mơ thấy muội gả cho Trương Dương, đời này đoạn tụ, hảo Long Dương!" Phó Nghiên hơi thích của ở kiếp trước.


      Phụ thân Phó Nghiên qua đời vì bệnh, mẫu thân ôm nàng nương nhờ người cữu cữu (cậu) làm Thừa Tướng, mẫu thân nàng lại vì khó sinh mà mất. Từ đó về sau, nàng liền trở thành biểu tiểu thư Tướng phủ. Biểu tỷ của nàng là Mạc Lộ ra đời cùng ngày với Phó Nghiên nhưng sớm hơn nửa canh giờ, mẹ tròn con vuông. Từ Cữu cữu và mợ đối đãi với Nghiên Nghiên như thân nữ nhi, Mạc Lãng, Mạc Lộ cũng coi nàng như thân muội muội mà đối đãi, mặc dù bảy năm trước mợ bệnh nặng rồi mất, tóm lại tuổi thơ của nàng vẫn rất hạnh phúc.


      Đến năm Nghiên Nghiên mười tuổi, cữu cữu định chuyện chung thân cả đời cho nàng, vị hôn phu là trưởng tử của Trương tướng quân Lâm châu, Trương Dương. Cùng năm đó, bởi vì Mạc Lộ vẫn thầm mến công tử nhà Ngự Sử đại phu Vương Diễm, Vương Diễm lại bị đưa lên Nam Sơn theo Huệ Phẩm tiên sinh học võ, hàng năm chỉ trở về hai chuyến. Lộ Lộ vì muốn theo đuổi người ta, ở trước mặt cha nàng quấn quít làm phiền, cữu cữu thấy nàng có thuốc chữa, thể làm gì khác hơn là đưa nàng lên Nam Sơn theo Huệ Phẩm tiên sinh học võ. Lộ Lộ ở núi học hành sáu năm, bản lãnh cũng chỉ là công phu mèo quào, trong bọn sư huynh đệ nàng là người hoạt bát nhất, cũng là người làm người ta đau đầu nhất, Huệ Phẩm tiên sinh từng cảm thán như sau: "Có đồ nhi thế này, giảm thọ mười năm!" Có thể thấy nàng có uy lực vô biên như thế nào.


      " trông như thế nào muội mặc kệ, là nhi tử của ai muội mặc kệ, trọng điểm là có hứng thú với nữ nhân. Là có hứng thú đó. Tháng trước Trương tướng quân sai người tới cửa cầu hôn, tỷ cảm thấy muội gả cho nhi tử của ngài ấy sao?" Nghiên Nghiên bất đắc dĩ hỏi.


      "Làm sao như thế được? Nghe người ta lớn lên ngọc thụ lâm phong, nương Lâm châu đều muốn gả cho đấy, muội có thể trở thành vị hôn thê của là có bao nhiêu phúc phận nha? Làm sao muội biết có hứng thú với nữ nhân?" Lộ Lộ cười xấu xa, Nghiên Nghiên bỗng nhiên muốn đập chết xúc động của nàng.


      Phó Nghiên sao lại biết, ở đời trước nàng sống bằng chết năm ở nhà đó. Suốt cả năm.


      "Làm trò! xong ngược lại nhõm, đúng là phải chuyện của tỷ, muốn gả tỷ gả , dù sao Vương Diễm xuống núi trở về, tỷ cũng trở về, coi như tỷ phải trở về cữu cữu cũng cho phép. Tỷ tốt như vậy, nếu tỷ gả ?" Nghiên Nghiên hơi, ra , nàng hiểu tâm ý của tỷ tỷ, tính tình hai nàng sai biệt lắm, là cá mè lứa, ngưu tầm ngưu để hình dung tuyệt quá đáng.


      Lộ Lộ hề gì nữa, xoay chuyển chủ đề: "Có phải muội còn băn khoăn về Mạc. . hay ."


      Lời còn chưa dứt, chỉ nghe hồi giọng sang sảng từ cạnh cửa truyền đến: "Nghiên Nghiên, ngồi dậy ăn chậm nên. . ." Đúng, người này chính là biểu ca của Phó Nghiên, Mạc Lãng.


      Nghiên Nghiên quay đầu, nhìn Mạc Lãng cười phóng đãng đúng hơn là bỉ ổi gian xảo, lại đến người này, chỉ được vẻ ngoài, còn nhân phẩm thay đổi như khí trời, cũng phải là người tốt gì! Nàng thuận tay cầm lên tách trà ném tới chỗ đứng: "Cút!"


      Thân thể phản ứng cực nhanh, xoay người cái liền né được, mặt méo mó: "Nghiên Nghiên, muội nhìn mặt trời cũng xuống dốc rồi, nên ăn cơm tối nha."


      "Cắt ~." Nghiên Nghiên bất thình lình liếc cái.


      "Được rồi, dù sao tỷ cũng đói bụng, thôi, ăn." xong Lộ Lộ đứng dậy chuẩn bị ra ngoài.


      Mạc Lãng cười gian: "Cũng sắp làm dâu nhà người ta, vẫn tùy hứng như thế. Cẩn thận nhà chồng muội cần muội. ăn được kéo xuống, chết đói đáng đời."


      Nghe lời này của , Nghiên Nghiên giận đến phổi cũng sắp nổ. Kêu nàng lập gia đình sao? Muốn gả gả . Nguyên ngày hôm qua đều kêu nàng là Trương phu nhân, bây giờ lại tới cái này. Phó Nghiên bắt đầu hoài nghi, rốt cuộc có phải là biểu ca của nàng hay ?


      Nghiên Nghiên nhảy lên, trừng mắt liếc cái: "Muội ngại nhường cho huynh gả nha! Ai ăn cơm, lỗ tai nào của huynh nghe muội ăn cơm? Tức chết là , đói chết là lớn, cần huynh muội cũng biết." xong, tới phòng ăn, đoạn đường này, nàng mực nghĩ, nếu Mạc Lãng cùng Trương Dương ở cùng chỗ, như thế nào? Trương Dương tồi, Mạc Lãng tuyệt đối là cực phẩm tiểu thụ, ra , nàng biết nàng nghĩ gì, suy nghĩ chút nên chừa lại hơi sức cho mình thôi.


      bàn thức ăn lớn, khẩu vị Nghiên Nghiên đặc biệt tốt, phải thức ăn ngon đẹp gì, mà do ngày hôm nay nàng buồn bực ngày, chưa ăn được gì. Đói bụng gần chết, nếu như ăn nhiều chút, phù hợp quy luật sinh lý rồi.


      "Lãng nhi, ta cùng với Trương tướng quân thương lượng xong, ngày 20 cuối tháng này là ngày tốt lành, làm hôn cho Nghiên Nghiên. Việc chuẩn bị cho hôn giao cho con làm." Cữu cữu bất thình lình lên tiếng, Nghiên Nghiên nhất thời phản ứng kịp, nàng ăn canh kinh hãi suýt nữa bị sặc chết.


      Nàng ho vài tiếng, Mạc Lãng đáp dạ với cữu cữu, liền chuyển chuyện này đến người Nghiên Nghiên: "Nhìn muội coi, nghe muốn làm hôn cho muội, muội liền vui mừng đến như vậy."


      "Ai u ~" Đột nhiên Mạc Lãng chợt kêu lên, sai, là Nghiên Nghiên đạp chân . Cái gì gọi là nàng vui mừng đến như vậy? Thấy người ta lọt vào hố, còn bỏ đá xuống giếng như vậy! Đạp đấy, nàng còn muốn đầu độc vào trong chén cho ăn, như vậy cũng tệ.


      Cữu cữu thấy đột nhiên kêu lên, hung hăng nhìn chằm chằm, lại nhìn Nghiên Nghiên cái: "Lúc nào các con mới có thể để cho ta yên tâm đây. Nghiên Nghiên, có thể bày ra dáng vẻ tiểu thư khuê tú được ?"


      Tiểu thư khuê tú? Cũng bởi vì đời trước làm tiểu thư khuê tú quá tốt mới có thể bị cữu cữu bỏ thuốc trói đến Lâm châu, nếu đời này làm tiểu thư khuê tú nữa sợ rằng mặc người chém giết, nàng thèm làm dáng vẻ tiểu thư khuê các, làm khuê các đấy.


      "Cha, sao người lại bắt Nghiên Nghiên phải gả vậy?" Lộ Lộ trượng nghĩa mở miệng, giọng của nàng cũng hết sức trịnh trọng. Nghiên Nghiên vẫn cảm thấy biểu tỷ là tốt nhất.


      "Lệnh của cha mẹ, lời của mối mai, từ xưa tới nay luôn là môn đăng hộ đối, Trương tướng quân cũng là công thần triều đình, Trương Dương cũng là nhân tài văn võ song toàn, để Nghiên Nghiên gả cho cũng quá đáng. Gia thế tốt như vậy cũng phụ lòng mẫu thân của nàng ở trời có linh thiêng rồi." Lời của cữu cữu khiến Phó Nghiên phản bác được. Dù sao nàng chết cũng lấy.


      "Mẫu thân con năm đó gả cho ta cũng muốn vậy, kết quả phải vẫn có các con thôi." Lời của ông đến mức này, người ngồi nghe cũng đều hiểu ông cố chấp như thế. Đúng vậy, lệnh của cha mẹ, lời của mối mai, trăm ngàn cái muốn cũng được, phủ khăn voan lên, ngồi vào kiệu hoa, lạy thiên địa, vào động phòng cũng chỉ biết chấp nhận. Nếu làm sao Nghiên Nghiên từ trong hồ phủ tướng quân Lâm châu bơi về Tướng phủ!


      Đêm này Nghiên Nghiên khó khăn vào giấc ngủ, biết là do ban ngày ngủ nhiều, hay bởi vì hôn của nàng. Sau khi trằn trọc ở giường hồi lâu, mới quyết định ôm chăn đến phòng của Lộ Lộ.


      Lộ Lộ hỏi thăm mấy câu mới mở cửa. Tối nay nàng cũng đừng mơ tưởng được ngủ tốt. Hai nàng ngồi ở giường, như lúc dựa vào đầu giường giải bày tâm của mình.


      "Nghiên Nghiên, lời tỷ muốn trước khi ăn cơm còn chưa hết, đại ca liền tiến vào. tại tỷ hỏi muội, muội còn băn khoăn về đại ca phải ?" Lộ Lộ nghiêm túc nhìn nàng, Nghiên Nghiên cũng dám bậy. Nàng trầm mặc suy tư lâu, đáp án trong lòng cũng là: "Ta biết."


      " biết? Cái này có cái gì biết, thích là thích, thích chính là thích. Dù có thế nào, tỷ cũng muốn nhắc nhở muội, tâm của sớm bị nàng ta vét sạch, muội cảm thấy đời này còn có thể sao?" Lời của Lộ Lộ, biết thế nào lại làm lòng nàng đau đớn.


      thể thừa nhận Nghiên Nghiên từng thích biểu ca, kiếp trước vào ngày thành thân, khi đứng đỉnh núi ngoài thành Ngọc Phong tê tâm liệt phế kêu tên nữ tử khác, nàng cảm thấy nàng còn thích , nàng cũng dám thích nữa.


      Kiếp trước Nghiên Nghiên thích , kết quả bị buộc gả cho Trương Dương. Nếu kiếp này Nghiên Nghiên vẫn thích , kết quả như thế nào nàng biết, chỉ là dám thử, dù sao kết quả cũng tốt hơn thử.


      "Muội cần trả lời, đau lòng khóc , khóc lên là tốt. Chỗ nào trong chân trời có cỏ thơm, cần gì đơn phương mến bụi cây." Lộ Lộ vỗ lưng Nghiên Nghiên an ủi, "Tỷ biết muội cứ như vậy gả cho người chưa từng gặp, tìm người mình , nơi phồn hoa bên ngoài, tìm được người muội ." Nghiên Nghiên khống chế được nước mắt trong suốt chảy ra.


      "Nếu như, muội muốn đào hôn, tỷ ủng hộ muội." Lộ Lộ lại bồi thêm câu, nghe được lời này, tâm Nghiên Nghiên dâng trào.


      "Vậy cứ quyết định như thế." Hai nàng ăn nhịp với nhau, vì vậy quyết định!


      Trải qua cả đêm Nghiên Nghiên cùng Lộ Lộ thương thảo dẫn đến quyết định, chờ trời sáng liền tìm Mạc Lãng phối hợp.


      Kết quả là, khi ăn xong điểm tâm, đường đến thư phòng d/d/lq/d liền bị chặn lại. Sau khi Lộ Lộ ra quyết định đào hôn của Nghiên Nghiên, Mạc đại công tử kinh hãi: "Lời này vui đùa còn được, được làm bậy!"
      Last edited: 9/10/16
      ThiênMinh, Hale205, Dion5 others thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      ☆Chương 4 Trúng gió gì?


      Editor: Trà sữa trà xanh



      Đêm.


      ra, lại dài như vậy.


      Phó Nghiên nằm giường, trằn trọc khó ngủ.


      Ánh trăng chui qua cửa sổ, chiếu vào đất, bàn, mờ ảo như nước như sương như băng như tuyết, gió đêm lạnh lẽo thổi vào lòng bàn tay.


      Đột nhiên trong đầu nàng vang lên lời của Lộ Lộ: "Tim của sớm bị nàng ta vét sạch, muội cảm thấy đời này còn có thể sao?" Còn có thể sao? Mong người lòng chỉ , bạc đầu cũng xa nhau chẳng lẽ lại khó khăn như vậy sao?


      Có lẽ nàng còn chưa gặp đúng ý trung nhân của mình?


      Nàng nhớ khi còn bé, cười với nàng, mang nàng đến vườn chim quyên ngắm chim quyên, hai người bọn họ ngồi cây quýt vụng trộm uống rượu. . . Phó Nghiên thể quên hết những thứ này, có thuốc nào có thể giúp nàng quên ?


      Trời sáng, sau khi Phó Nghiên rửa mặt xong chuẩn bị dạo trong khách điếm, lại thấy con chim bồ câu trắng đập cánh, dừng trước người nàng. đùi chim bồ câu trắng cột thư tín, mở ra nhìn, ra là thư của Lộ Lộ, ra đây là chim bồ câu truyền tin của Mạc Lộ. Đại khái nội dung bức thư là kêu nàng trở về, cữu cữu chỉ cần nàng trở về, chuyện gì cũng đáp ứng nàng.


      Nhận được tin, đầu tiên Phó Nghiên đến gian phòng Mạc Lãng tìm thương lượng, vào phòng nửa người cũng có, nàng buồn bực suy nghĩ coi người này lại chết ở nơi nào rồi. Ngắm nhìn bốn phía thấy bàn có lá thư, huynh rồi, thế nhưng để lại thư mà rời nha.


      Giấy trắng mực đen viết rất ràng, lại tìm Phàn Tinh Nguyệt rồi, điên rồi, biết trúng gió gì mà lên cơn điên rồi? Bị kinh phong, Long Quyển Phong (gió lốc), hay là "Truy thê phong"? Chờ Phó Nghiên tìm được , nàng nhất định dẫn đến tháp người điên, mới nguôi mối hận này.


      Chỉ uống rượu với mà phải nhận lấy tình cảnh này, nàng muốn đụng đầu vào đậu hũ mà chết, nhưng mà bây giờ nàng nên nhanh chóng xử lí mới được.
      Phó Nghiên thu thập đồ đạc xong, chuẩn bị khỏi khách điếm, lại bị tiểu nhị ngăn lại, nàng khẽ mỉm cười, mặt tràn đầy nghi ngờ hỏi: "Tiểu nhị ca có chuyện gì sao?"


      Tiểu nhị thà mở miệng: " nương chưa trả tiền phòng ngày hôm qua." Tiền phòng sao? Phó Nghiên kinh hãi, Mạc Lãng đáng chết, thậm chí d[d[lqd ngay cả tiền phòng cũng trả mà lại tìm lão bà chết tám trăm năm trước của , quá đáng.


      Phó Nghiên liếc tiểu nhị cái: "Được rồi." Sau đó sờ sờ túi, "Cái này. . . Chỉ còn chút. . ." Nàng chưa từng gặp xui xẻo đến như vậy, trong túi chỉ còn chút bạc vụn, bạc đều do Mạc Lãng giữ.


      "Chỉ nhiêu đây, còn dám ở trọ! Ta xem ngươi là muốn ăn quỵch đây mà." Sắc mặt tiểu nhị trắng nhợt, Phó Nghiên bất đắc dĩ vội vàng giải thích, trong lòng sớm mắng Mạc Lãng trăm ngàn lần rồi.


      "Tiểu nhị ca, tiền của ta ở chỗ bằng hữu của ta rồi, đợi ta tìm được nhất định trả cho ngươi."


      Tiểu nhị hung hăng nhìn chằm chằm Phó Nghiên: "Ngươi tưởng bổn đại gia ngươi ngu sao, ngươi rồi còn trở lại sao?"


      Lúc này, lão bản của khách điếm ra thấy nàng ăn quỵch, vì vậy đề cao giọng : "Hoặc là đưa tiền, hoặc là đưa ngươi đến quan phủ."


      Cái gì? Quan phủ? Như vậy rất mất thể diện nha, nếu quả bị đưa , Mạc Lãng,


      Lộ Lộ nhất định cười nàng cả đời. Rất khó tưởng tượng, khi nàng con cháu đầy đàn, Lộ Lộ run run rẩy rẩy tới trước mặt con cháu nàng, nghiêm trang giảng dạy chuyện mất mặt như vậy. Đây là chuyện bất đắc dĩ nha, cũng đủ khiến nàng lão lệ tung hoành.


      "... nên."


      Phó Nghiên vội vàng cắt đứt lời của lão bản, sau đó lấy từ trong túi áo ra chiếc nhẫn bạch ngọc, đặt mạnh lên bàn, còn đề cao giọng : " có tiền, nhưng cái này cũng đủ để trả tiền phòng rồi."
      Hai mắt lão bản đăm đăm, cầm chiếc nhẫn lên cẩn thận nhìn: "Đây chính là Dương Chi Ngọc thượng hạng, trị giá ít nhất ngoài 100 lượng bạc."


      "Ngươi có thể được rồi." Lão bản vuốt vuốt nó, thu miệng lại câu liền đuổi Phó Nghiên .


      thực tế, nhẫn này là của Mạc Lãng, hôm đó đến thư phòng của mượn gió bẻ măng sờ soạng lung tung, đây là đồ thích nhất, vốn tính khi nàng trở về trả lại cho , ai biết lại bỏ rơi Phó Nghiên ở nơi này, còn trả tiền phòng! cầm lấy đồ của trả nợ mới lạ!
      Cuối cùng thoát khốn, sau khi thở phào nhõm định xoay người đến chuồng ngựa dắt ngựa, lại thấy áo trắng tung bay đêm qua ngồi dựa cửa sổ đón gió, hai ngón tay kẹp tách trà bằng sứ trắng, mặt biểu cảm.
      Phó Nghiên có ý định vẫy tay chào , lại ngẩng đầu nhìn nàng: " người nương có đủ lộ phí đường ?"


      ". . . . . ." Cúi đầu .


      "Tình lang hôm qua của ngươi, đúng, biểu ca ngươi đâu rồi?" Áo trắng
      chút để ý, chậm rãi uống trà hỏi thăm.


      "Tìm quỷ rồi." Nghiên Nghiên muốn nhiều, chỉ cảm thấy Mạc Lãng ném nàng ở chỗ này quả đủ trượng nghĩa, hơn nữa, biểu tẩu sớm là người chết.


      "Chẳng phải là thứ lệnh huynh ngươi đặc biệt thích sao, đúng là người tu tiên?" Áo trắng cố ý đề cao giọng điệu, giọng vẫn là ôn hòa, nhưng lại mang theo tia cổ quái làm cho người nghe thoải mái.
      Phó Nghiên cũng thèm đề ý, bất đắc dĩ mở miệng: " thể như vậy sao, đây là tình cảm thiên thượng nhân gian rất hiếm có đó, người chết, vẫn tương tư dứt, cái này, là tìm nữ quỷ, mặc dù dương cách biệt cũng hối tiếc."


      "Lệnh huynh ngươi si tình nha." Áo trắng bình thản đồng ý, sau đó tới trước mặt chưởng quỹ.


      Nàng cũng chú ý lắm, vốn cho là trả tiền trà. Phó Nghiên liền chuẩn bị lên đường, vừa muốn ra cửa, lại bị áo trắng gọi lại. Nàng quay đầu lại, thấy dịu dàng cười tiếng nhìn nàng.


      Phó Nghiên cũng thoải mái cười tiếng với .
      "Sao nương lại nhanh như vậy, lộ phí đường đủ sao?"


      ". . . . . ."


      " như vậy, nương có thể ngồi xuống chuyện chút với ta ?" Áo trắng thành khẩn, chuyện gì đây? Chẳng lẽ vòng vo tam quốc? Được rồi, nàng ngồi xuống chuyện.


      Áo trắng chậm rãi lấy ra chiếc nhẫn bạch ngọc từ trong túi áo, sai, đây chính là chiếc nhẫn nàng mới vừa đưa cho chưởng quỹ.


      ra vừa rồi chuộc cái này, là người tốt nha. Nhìn chuộc cái này chắc chắn phải là người có tiền, người có tiền chính là giống nhau nha.


      " nương muốn tới kinh thành sao?" Áo trắng ngẩng đầu nhìn nàng.


      "Ừ" Sao lại biết nàng muốn đến kinh thành?


      " như vậy, nương có nguyện ý kết bạn cùng ?" vừa dứt lời, Phó Nghiên liền hiểu ra, ra có chủ ý này.


      Tiểu tử này thâm sâu nha.


      "Lộ phí ngươi ra sao?" Nàng sảng khoái đồng ý.


      Áo trắng cũng lỗ mãng : "Cũng phải, cũng phải."


      "Vậy ngươi muốn như thế nào?" Phó Nghiên bày ra vẻ mặt hiểu.


      "Cho ta chiếc nhẫn này, ta xuất ra lộ phí." Thiệt là, phải chỉ là chiếc nhẫn hay sao, lại làm thần kinh của biến thành như vậy, người nàng có đống lớn ưu điểm, sảng khoái chính là trong số đó.


      "Dù sao đây cũng phải là đồ của ta, ngươi cầm !" phải là đồ của mình nên cho người khác đương nhiên sảng khoái.


      "Đây phải là của ngươi?" Mặt áo trắng lộ vẻ kinh hãi.


      "Là của biểu ca ta, ngươi thích cầm , lần này trêu chọc ta như vậy, ta mang đồ của cho được sao!"


      ". . . . . ." Áo trắng thêm gì nữa, tiếp tục uống trà.
      Hai người cởi ngựa ở đường, có gì vui, dọc theo đường chỉ nghe tiếng vó ngựa lộc cộc cùng gió táp gào thét bên tai, giục ngựa giơ roi, gió táp như kiếm.


      "Này, áo trắng, ngươi có thể chuyện được ?" Nàng nhẫn nhịn được nha, suốt cả ngày lời nào làm Phó Nghiên buồn bực muốn chết.


      "Ngươi gọi ta sao?" Áo trắng mờ mịt nhìn nàng.


      "Ta đại ca này, ta gọi ngươi gọi ai nha, chẳng lẽ là chuyện với quỷ sao?" Nàng thể cảm thán, việc chuyện với người trước mặt này mệt chết!


      "Được rồi." Áo trắng im lặng đồng ý.


      ". . . . . ."


      "Đúng rồi, ta gọi là áo trắng." Đôi mắt sáng ngời nhìn Phó Nghiên, khóe miệng khẽ nâng lên.


      "Ừ." Nàng cũng học bộ dáng của đáp lại, "Ta cũng gọi là nương!"


      "Nô ~" Áo trắng đột nhiên dừng ngựa lại, "Xuống nghỉ ngơi lát , sắc trời còn sớm, hôm nay qua đêm ở nơi này thôi."


      Phó Nghiên im lặng: "Này, cái người này sao lại lạnh như thế nha!"


      Áo trắng nhíu mày, cười : "Ta phải ấm vì cái gì đây?"


      Được rồi, toàn thắng. . . . . .


      "Này, cái người này, ngươi sao vậy? phải ngươi ngươi tên là áo trắng sao, vậy kêu là cái gì?" Phó Nghiên ngồi xuống đất tựa vào gốc cây.


      Áo trắng lấy túi nước từ trong bọc quần áo ra đưa cho nàng: "Nhớ , ta tên là Bạch Dự!"


      "À, khó trách có tiền như vậy, ra là do trong nhà bán ngọc, ngay cả tên cũng gọi là Bạch Ngọc."


      Bạch Dự bất đắc dĩ lắc đầu: "Có lẽ là vậy. Ngươi sao?"


      "Ta. . ." tên sao? Phó Nghiên thuận miệng , "Ta tên là Mạc Lộ."


      "À, khó trách." Bạch Dự giọng lầm bầm lầu bầu, Phó Nghiên nghe , hỏi gì nhưng lại trả lời có gì.
      Phó Nghiên tựa dưới tàng cây, lẳng lặng nhìn Bạch Dự cúi đầu lau kiếm của . Nàng vẫn cảm thấy kỳ quái, sao biết nàng muốn đến Kinh Thành. Nàng lẳng lặng nhìn , dung mạo người này rất đẹp mắt, mày thẳng mũi cao, đôi môi tuyệt mỹ, đôi mắt xếch hết sức lóe sáng, hơn nữa người còn tản mát ra loại khí chất cực kỳ đặc biệt.


      "Lúc nãy ngươi phải ở chỗ này nghỉ ngơi cả đêm là sao?" Nàng vừa hỏi xong, liền dừng động tác trong tay, dùng con ngươi mê người nhìn Phó Nghiên, nàng hoài nghi dẫn dụ nàng sao!


      mở miệng, môi mỏng cong lên tạo thành đường cong xinh đẹp: "Nếu vậy sao?"


      Có lẽ là nhìn thấu vẻ mừng rỡ của nàng: "Ngươi thích nhìn ta cười sao?"
      Phó Nghiên gật đầu cái, chút nào giấu giếm suy nghĩ của mình.
      "Ngươi thích nhìn ta cười sao?" mang theo giọng kinh ngạc hỏi lại lần nữa.


      Nàng vẫn gật đầu, đúng vậy, cười lên thân thiết hơn nha, lại càng đẹp mắt.


      Bạch Dự cầm bánh màn thầu đưa đến trước mặt nàng, nàng ưu sầu nhìn , lại nhìn bánh màn thầu.


      phát Phó Nghiên có cái gì đúng, vì vậy liền hỏi: "Thế nào?"
      Nghe hỏi như vậy, mặt càng khổ hơn, cố làm bộ chịu được: "Có những thứ khác ? Tỷ như. . . . . . Thịt?"


      Chính nàng cũng biết ra khỏi nhà nên kén cá chọn canh, người ta tốt bụng cho mình theo trở về kinh thành, nàng còn ghét bỏ. Nhưng, Phó Nghiên ăn bánh màn thầu bốn ngày rồi. Bây giờ nhìn bánh màn thầu, liền bắt đầu đau bao tử.


      Vốn tưởng rằng Bạch Dự để ý tới nàng, nàng tiếp tục gặm bánh màn thầu. Kết quả lại động thủ nhặt nhánh cây khô, vừa : "Nhặt chút nhánh cây nổi lửa, thứ nhất để sưởi ấm, thứ hai để đuổi thú. Ta phụ cận xem có thỏ hoang hay , đợi ở đây , đừng có chạy lung tung."


      Ánh lửa lập lòe, gió đêm phơ phất, tiếng chim minh minh, trời chiều như lửa đỏ cả bầu trời, lóe ra từng đạo kim quang, dù thế nào d[[dlqd nữa trời chiều vô cùng tốt lành, đáng tiếc gần hoàng hôn.


      Nghiên Nghiên dựa vào cây khô ngồi xuống, nhìn bóng dáng Bạch Dự dần dần xa.
      Last edited: 15/10/16
      ThiênMinh, Hale205, Dion5 others thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      ☆Chương 5: Chỉ cần có thịt

      Editor: TXTX



      Màn đêm phủ xuống, sắc trời càng mờ mờ.


      Phó Nghiên ngồi trước đống lửa nghĩ tới chuyện của kiếp trước, cữu cữu bỏ thuốc nàng, buộc nàng đến Lâm châu. là muốn tốt cho nàng, nhưng mấy năm đó nàng luôn hiểu.


      Hôm nay mặc dù thiên hạ thái bình, bách tính sôi nổi rối rít tương truyền: Hoàng thượng trị quốc, Dự vương tề gia, Lăng Vương bình thiên hạ. Tam vương đồng tâm, Nam Tấn hưng thịnh. Nhưng, có người nào chân chính cam tâm nhiều lần lập chiến công vì quốc gia d[[dlq[d, cúi đầu xưng thần với vua, lòng son dạ sắt với vua. Dân gian truyền xướng chẳng qua chỉ là bức bình phong, triều đình ngươi lừa ta gạt, đả kích ngấm ngầm hay công khai chỉ có người trong cuộc mới hiểu.


      Mặc dù vẫn biết cữu cữu thầm thần phục ai, nhưng việc Tướng phủ cùng Trương tướng quân kết thân chắc hẳn do cữu cữu muốn nhiều lợi thế hơn về mặt chính . Cho nên hôn của Phó Nghiên là do lòng riêng của cữu cữu, chẳng bằng thẳng ra là dã tâm chính trị của bọn họ.


      Bình thường Phó Nghiên tỏ vẻ quan tâm chánh , bí mật khắp nơi nàng đều để ý. Dù sao, nếu giống như kiếp trước hai lỗ tai nghe thấy chuyện thiên hạ, lòng chỉ ở trong khuê các, chừng đời này so với đời trước còn thảm hơn!


      mê mang suy nghĩ, đám người áo đen từ trời giáng xuống, bọn họ tay cầm đại đao, mang theo sát khí, bước tới phía Phó Nghiên.


      Chợt thấy lạnh lẽo cổ, khí lạnh bức người hóa thành mũi đao gác cổ của nàng.


      hồi khủng hoảng cực độ qua, cưỡng chế chính bản thân nàng trấn tĩnh lại.
      Phó Nghiên hít hơi sâu với chủ nhân của đại đao cổ nàng: "Sơn tặc đại ca tha mạng! Ta biết núi này là ngươi mở, những cây này là ngươi trồng. Nhưng mà ta lại có tiền, muốn sắc cũng có sắc, ngươi hãy tha cho ta !"


      Xem cách ăn mặc của bọn người này cũng giống như sơn tặc, người ngu mệnh tốt, làm cho đối phương bỏ xuống lòng phòng bị, thuận tiện kéo dài thời gian chờ Bạch Dự trở lại cứu mạng.


      "Ít nhảm! Bạch Dự ở nơi nào?" Người áo đen ép đao càng gần, toàn thân Phó Nghiên đổ mồ hôi lạnh! Nàng phải trấn định!


      Hít sâu hơi: "Ngươi cái tảng đá màu trắng kia sao, ta biết ở đâu. . . . . ."


      Lời còn chưa hết, chỉ cảm thấy có người sau lưng ngã xuống, mũi đao biết tung tích, thay vào đó là rơi vào lồng ngực ấm áp.


      " có sao chứ?" Bạch Dự hỏi.


      Phó Nghiên lắc đầu cái, làm sao có chuyện gì được chứ, nàng bị dọa chết rồi. Bạch Dự là thương nhân, tại sao đắc tội với những người này!


      Bạch Dự tay lôi kéo nàng, tay dùng để đánh nhau.


      Người áo đen rối rít ra tay, khí lạnh của đao kiếm bức người, dưới ánh trăng, càng kinh người hơn, đao quang kiếm ảnh, đánh cho trời đen kịt. Trường kiếm của Bạch

      Dự bay múa, nhanh như tia chớp, trong nháy mắt, người áo đen ầm ầm ngã xuống.

      Trường kiếm bị máu nhuộm đỏ, mà thân áo trắng này của vẫn nhiễm vệt máu, trắng noãn như ngọc.


      Tay của Phó Nghiên vẫn bị lôi kéo, gì.


      "Bị dọa sao?" giọng hỏi.


      Nếu nàng bị hù dọa, vậy khẳng định là giả, nàng lớn như vậy lần đầu tiên nhìn thấy tình cảnh máu tanh như thế, thiếu chút nữa nàng mất cái mạng này, nàng có thể trấn định như thế rất tốt rồi.


      Còn chưa đợi Phó Nghiên trả lời, biết từ nơi nào nhô ra người áo đen nằm dưới kiếm Bạch Dự, vẫn còn sống.


      "! Người nào phái ngươi tới?" Bạch Dự vừa xong, người áo đen liền cắt cổ tự sát.


      Phó Nghiên quay đầu, đứng bên cạnh nhìn Bạch Dự: "Thịt đây sao?"


      Phó Nghiên nháy nháy con mắt, nhìn , chờ đợi thịt đến, kết quả thứ xuất trước mặt vẫn là bánh màn thầu.


      Phó Nghiên lại tiếp tục nháy nháy con mắt, nhìn , chờ đợi giải thích của .


      Rất tốt, Bạch Dự mở miệng: "Vừa rồi ngươi bị tổn thương tới mắt à, sao vẫn nháy mắt ngừng?"


      ". . . . . . ."


      "Tại sao là bánh màn thầu?" ra nàng muốn hỏi, thịt của nàng đâu?


      "Vốn dĩ bắt được con chim trĩ rồi, vội vàng cứu ngươi, nên để nó chạy thoát rồi."
      Phó Nghiên khóc ra nước mắt, nàng muốn sống nữa! Nàng chỉ muốn thịt!


      Ôm nhiệt tình thương cùng chờ đợi với thịt, hai người ra sức thúc ngựa trở về kinh đô.


      Dưới cửa thành có cửa hàng bán bánh nướng mùi vị cực ngon, cũng rất có danh tiếng, tuy là quán tầm thường, nhưng vì mua nó mà phải xếp hàng đợi hơn nửa ngày.


      Mà bọn họ, đứng trước cửa hàng bánh nướng chia tay.


      Sau khi lời từ biệt mấy lần, Phó Nghiên xoay người muốn rời , lại bị gọi lại.


      Nàng xoay người nhìn , khẽ mỉm cười từ bên hông cởi xuống miếng bạch ngọc : "Kính xin nương nhận lấy thứ này."


      Phó Nghiên hiểu nhìn , vẫn cười.


      "Nghiên Nghiên, muội về rồi sao! tốt quá, muội nghĩ thông. ." Chẳng biết lúc nào Lộ Lộ chui ra từ trong đám người, lôi kéo nàng bắt đầu thao thao bất tuyệt, bỗng dưng phát Bạch Dự, mới ngừng lại.


      "Vị này là?" Lộ Lộ nhìn Phó Nghiên lại nhìn Bạch Dự, con ngươi đảo vòng, hỏi.


      "Tại hạ là Bạch Dự." Bạch Dự đáp.


      Thấy trả lời, Phó Nghiên liền theo: "Đúng vậy, là Bạch Dự, là thương nhân Ngọc Thạch, đường muội làm phiền , muội mới có thể trở về."


      "Hả?" Lộ Lộ cố ý tăng điệu, "Ca ca đâu?"


      "Đừng nhắc đến !" Phó Nghiên lườm nàng cái, Lộ Lộ cũng hỏi nhiều nữa.


      Tiếp theo nàng xoay người với Bạch Dự: "Đa tạ Bạch công tử chăm sóc xá muội."


      Bạch Dự cười : "Đừng khách sáo, chỉ là thuận đường thôi."


      Bạch Dự cười, Lộ Lộ cũng cười, Lộ Lộ cười xong liền :"Vậy chúng ta về trước, gia phụ chờ ở nhà."


      Lộ Lộ lôi kéo Phó Nghiên rời .


      "Kính xin nương thu nó." Bạch Dự đưa ngọc bội lên phía trước.
      Lộ Lộ cười xấu xa, nhìn Phó Nghiên, Phó Nghiên cúi đầu , lại bị nàng coi như đỏ mặt. Nàng nhất định là cảm thấy Phó Nghiên và Bạch Dự có cái gì.


      "Đỏ mặt gì nha, nhận lấy , muội xem chất lượng ngọc này tốt nha, cần phí phạm, cầm bán, có thể chống đỡ tiền tiêu vặt hai tháng đó." Lộ Lộ giọng lẩm bẩm bên tai nàng, nàng nghe cũng cảm thấy phải có lý.


      "Vậy ta cung kính bằng tuân mệnh, xin nhận nó." Phó Nghiên nhìn Bạch Dự, mặt mày tươi cười chậm rãi nhận lấy.
      tiến lên bước, giọng bên tai Nghiên Nghiên: "Có nó ngày, liền có ngươi ngày, ngày sau nếu có chuyện, nhất định có thể bảo vệ mạng."

      điệu cực thấp, hơi thở ấm áp đều đặn quanh quẩn bên tai nàng, khỏi làm mặt của Phó Nghiên đỏ hơn.


      Đợi nàng tỉnh lại, hai tay ôm quyền: "Sau này còn gặp lại."


      "Sau này còn gặp lại."


      Nhìn bóng lưng Bạch Dự dần dần biến mất trong đám người, cho đến khi nhìn thấy nữa, nàng mới xoay người chuẩn bị rời .


      "Sao tỷ lại ở đây vậy?" Phó Nghiên thuận miệng hỏi Lộ Lộ.


      Nàng cũng thuận miệng đáp: "Tỷ tới mua bánh nướng, xếp hàng nửa ngày, thấy muội cùng Bạch Dự ở chung chỗ mới tới đây coi sao."


      Phó Nghiên khinh thường nhìn nàng, nghĩ tới quán bánh nướng đối diện, nuốt ngụm nước bọt hỏi nàng: " mua được sao?"


      "Tiểu thư, tiểu thư." đợi Lộ Lộ trả lời, thấy Lâm Nhi cầm ba bánh nướng chạy chậm tới đây.


      hàng ba người, người cái bánh, thỏa mãn trở về phủ. Nhìn thấy sư phụ của Bách Nhân Đường làm người ta gào thét, Tiểu Tứ bận rộn bốc thuốc, tiên sinh kể chuyện số thiên hạ miệng lưỡi lưu loát kể chuyện, tiểu nhị chu đáo chiêu đãi khách. Rời khỏi kinh thành gần nửa tháng, kinh thành vẫn náo nhiệt như vậy.


      Ba người lộng lẫy vào cửa chính Tướng phủ, quản gia Vương Bà Tử thấy biểu tiểu thư trở lại, liền lớn tiếng thông báo: "Biểu tiểu thư trở về! Biểu tiểu thư trở về!"


      Trong lòng Phó Nghiên hoang mang, trở về có thể được như ý nguyện sao? Nhưng trực giác cho nàng biết tất cả đơn giản như vậy.


      Đại sảnh Tướng phủ, khí khác thường.


      Hít sâu, thở ra, cố gắng bình tĩnh!


      Thừa Tướng đại nhân giá lâm ~


      Cữu cữu ngồi nghiêm chỉnh ghế thái sư trong đại sảnh, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc, diện mạo cực kỳ dữ tợn, giọng . . . . . . Còn chưa lên tiếng. . . . . .


      Vào giờ phút này bàn chỉ thiếu khối gỗ thăng đường, chờ đợi đại nhân vỗ, mở màn: "Tiểu dân lớn mật, người nào đánh trống kêu oan dưới đường!" Lúc này bọn nha dịch kêu "uy vũ".


      "Quỳ xuống, con còn biết trở về sao?" Cuối cùng Thừa Tướng đại nhân mở miệng.


      ".. . . . ." Phó Nghiên gì, lập tức quỳ xuống đất.


      Làm sao trở về, hết gạo cạn lương, chẳng lẽ bắt nàng bỏ mạng nơi hoang du sao?


      "Mạc Lãng đâu?" Giọng mãnh liệt của Thừa Tướng đại nhân vang lên.


      " biết. . . . . ." đúng ra là biết, nếu nàng tìm Phàn Tinh Nguyệt, lão nhân gia ông ta tin sao!


      " biết sao?" Thừa Tướng mang theo tức giận hỏi ngược lại.
      Phó Nghiên bày ra khuôn mặt vô tội nhìn ông: "Rời giường thấy tăm hơi của biểu ca, con còn muốn biết bây giờ biểu ca ở đâu."
      ". . . . . . ."


      Trong đại sảnh nhất thời yên tĩnh lại, yên lặng như tờ. . . . . .


      Qua hồi lâu, cữu cữu mới hớp trà : "Con gả hay gả?"


      Nàng ngước đầu lên nhìn Thừa Tướng đại nhân, hít hơi sâu như đinh chém sắt : " gả."


      Vừa dứt lời, Thừa Tướng đại nhân liền cực kỳ tức giận, thuận tay cầm tách trà bàn ném tới trước nàng, nàng phản ứng nhanh tránh ra, vẫn bất hạnh bị nước trà nóng làm đau.


      Cữu cữu thấy vậy thêm lời, câu vừa dứt liền phất tay áo rời : "Ngoan ngoãn ở trong phòng mình đóng cửa tĩnh tâm suy nghĩ, trong vòng ba ngày cho phép ăn cơm!"


      Nghe lời này, cảm giác tuyệt vọng muốn sống được, muốn chết xong sinh ra, thịt, nàng muốn ăn thịt!


      Nhìn lại mọi chuyện, Phó Nghiên liền ràng, con bồ câu đưa tin kia khẳng định là bước cờ.


      Lộ Lộ , tỷ ấy vẫn còn buồn bực tại sao Phó Nghiên lại trở về, tỷ ấy chưa bao giờ viết thư cho Nghiên Nghiên. hổ là Thừa Tướng đại nhân, thủ đoạn quả nhiên là cao siêu.


      Lộ Lộ lấy lý do bôi thuốc, xin tới thăm, còn mang theo mâm lớn thịt.


      "Muội tính làm gì bây giờ?" Phó Nghiên gặm đùi gà say mê, Lộ Lộ thình lình thốt ra câu, thiếu chút nữa làm nàng nghẹn chết.


      Phó Nghiên nhìn nàng cười ngây ngô mấy tiếng: "Chạy trốn tiếp chứ sao."


      "Muội còn cười được!" Lộ Lộ bất đắc dĩ nhìn nàng.


      Tại sao Phó Nghiên lại cười nổi, nàng gần nửa tháng chưa ăn cơm, đối mặt với thịt, làm sao nàng có thể cười nổi?


      "Ngược lại tỷ có biện pháp." Lộ Lộ nhìn nàng cười .


      Phó Nghiên nhìn nàng nháy nháy con mắt: "Cái gì?"


      "Tỷ giúp muội gả."


      "Rất tốt! Đến lúc đó tỷ trốn khỏi Lâm châu, đêm hôm đó Trương Dương mang theo nam sủng của cùng đào hôn . . . . . ." Lời vừa ra khỏi miệng, liền phát đúng, lập tức ngậm miệng.


      Nhưng vẫn có tránh được Lộ Lộ hỏi tới: "Làm sao muội biết đào hôn?"


      ". . . . . ." biết nên đáp lại như thế nào, "Muội là bán tiên bấm ngón tay tính."


      "Dừng" Lộ Lộ liếc Phó Nghiên cái.


      sang chuyện khác: "Lộ Lộ, đùi gà của tỷ ăn ngon."


      Đề tài này hấp dẫn cỡ nào nha!


      "Muội quen biết thế nào với Bạch Dự?" thể bội phục suy nghĩ của biểu muội.


      "Cái này. . . . . . rất dài dòng. . . . . . ." Phó Nghiên có để ý thái độ của biểu tỷ, tiếp tục gặm đùi gà.


      " rất dài dòng vậy từ từ tỉ mỉ, cần gấp." Nàng cười nhìn Phó Nghiên, trong mắt tràn đầy mong đợi.


      Phó Nghiên nhìn biểu tỷ cười d;;d;'lqd tiếng: "Cám ơn đùi gà của tỷ, lần sau mang tới nữa nha!"
      Last edited: 15/10/16
      ThiênMinh, Hale205, Dion6 others thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      ☆Chương 6: Chuẩn bị chạy trốn lần hai

      Editor: TXTS


      Ở trong phòng đóng cửa ba ngày, thịt chỉ có mỗi bàn đùi gà mà Lộ Lộ đưa tới, cơm cũng chỉ có bàn cơm đùi gà mà Lộ Lộ đưa tới.

      Tiếp đó, cữu cữu sai người mang thuốc trị bỏng tới, ngoài ra cho bất luận kẻ nào tới thăm.

      Kết quả là, Phó Nghiên rơi vào tình trạng chết đói hai ngày. Chỉ có thể uống nước sống qua ngày khiến nàng lệ rơi đầy mặt.

      Như thương lượng với Lộ Lộ, mọi chuyện phải được chuẩn bị kĩ càng. đường đào hôn, phải thành hôn trước khiến cữu cữu có phòng bị. Cho nên,
      Phó Nghiên phải tìm cữu cữu chuyện chút.

      Sau khi chuyện xong, nàng vẫn phải chờ làm tân nương.

      Vì vậy, tảng đá trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống.

      Sáng sớm hôm sau, lúc nửa tỉnh nửa mê bị Lộ Lộ kéo dậy từ giường,

      Phó Nghiên còn mê ngủ chưa tỉnh, mắt nhắm mắt mở muốn ngủ tiếp.

      "Nghiên Nghiên, muội xem được ?" Lộ Lộ vội vàng hỏi.

      Phó Nghiên mặc kệ nàng, kéo chăn, che đầu ngủ tiếp.

      "Phó Nghiên." Lộ Lộ lớn tiếng kêu.

      "Ừ." Phó Nghiên lười biếng đáp tiếng, "Đừng làm rộn, muội ngủ lát ."

      Rất tốt, trong phòng đột nhiên an tĩnh, Phó Nghiên ngủ say, thế nhưng Lộ Lộ lại bưng chậu nước, quát lên: "Có dậy hay , dậy nổi tỷ tạt nước đó."

      Tuy vào đầu mùa hè, nhưng chưa tới mùa bơi lội, sáng sớm bị chậu nước lạnh xối lên, bị thương phong mới kỳ quái đấy.

      "Được rồi, muội dậy, muội dậy." Phó Nghiên bất đắc dĩ phải thỏa hiệp.

      Ngồi dậy, nàng xem nhìn Lộ Lộ. thân y phục màu đỏ tím tơ vàng, rất là xinh đẹp.

      "Ăn mặc trang điểm xinh đẹp như vậy là muốn đâu à?" Phó Nghiên nhìn chằm chằm nàng, " gặp sao?"

      Lộ Lộ mặt mày tươi cười: " sai người tới gọi tỷ đến quý phủ lấy sách."

      "Lấy sách gì?" Tỷ có nghiêm túc bao giờ, sao lại lấy cái gì sách chứ.

      Lộ Lộ cố làm bộ ngu ngốc: "Lần trước phải muội nhờ mang《 dược lý chú thích 》tự soạn của sư thúc hạ sơn sao, . . . . . .Muội qua lấy. . . . . . ."

      đến chữ nữa, Phó Nghiên cũng cố làm bộ ngu ngốc: "Đúng vậy, gọi muội lấy chứ phải tỷ , sao tỷ lại hưng phấn như vậy nha?"

      "Tỷ với , muội đói bị bệnh, tỷ thay muội . . . . . ." Giọng của Lộ Lộ dần dần mất .

      Rất tốt. Rất tốt, đây được coi là nguyền rủa ? Vì gặp nam nhân, thế nhưng Phó Nghiên như vậy, phải để cho tỷ trả giá chút mới được.

      "Mạc Lộ! Lương tâm của tỷ bị chó ăn rồi sao?" Phó Nghiên làm bộ hổn hển lớn tiếng quát.

      Phó Nghiên vừa quát xong, Mạc Lộ liền cúi đầu xin lỗi, : " xin lỗi."

      "Xin lỗi có ích ? thay đổi được đừng ." Phó Nghiên vẫn hung tợn nhìn nàng chằm chằm.

      "Muội , muội muốn tỷ làm gì?" Lộ Lộ mãnh liệt ngẩng đầu nhìn nàng chằm chằm, khiến nàng giật mình.

      "Cũng có gì, hôm nay trước khi trời tối mua cho muội nháo dương hoa, hoa lài, hoa sơn gia, hoa mạn đà la. . . . . ."

      Còn chưa đợi nàng xong Lộ Lộ liền tiếp lời "đại ma hoa".

      Phó Nghiên cười cười vỗ vỗ vai nàng cố làm vẻ thâm trầm: " thông minh, trẻ con dễ dạy, đại ma hoa. Nhớ trừ mạn đà la là bốn lượng, còn lại tất cả hai lượng."

      Nàng quả quyết nhìn Phó Nghiên cái: "Mua nhiều hoa như vậy làm gì? Mở cửa hàng bán hoa sao?"

      Phó Nghiên nhức đầu nâng trán: "Tỷ đến tiệm bán hoa mua là có thể mở cửa hàng bán hoa rồi, chỉ là tỷ phải đến tiệm thuốc mua."

      "Vậy tỷ có thể lấy sách giúp muội phải ?" Lộ Lộ cẩn thận hỏi.

      Phó Nghiên gật đầu cái: " ."

      Thành công có thêm dược đồng! Tán hoa!

      Mua thuốc xong nhất định phải nhanh chóng chế dược, để Lộ Lộ có thể thành công chạy trốn. Nàng cảm thấy, kế hoạch đào hôn của mình rất ổn.

      Chỉ là, vừa trở về bao lâu, lại muốn chạy trốn. Nàng nghĩ mình nên đến Bách Nhân Đường gặp sư phụ kính thôi.

      【 Bách Nhân Đường 】

      Lại Bách Nhân Đường là y quán nổi danh nhất kinh thành, lúc Phó Nghiên còn chưa ra đời y quán tọa lạc tại nơi này. Mà cửa tiệm chính là do sư phụ của Phó Nghiên mở, sư phụ của nàng là Huệ Phẩm tiên sinh sư đệ Huệ Nhật, ha ha, nhìn tên là biết được, ít cái miệng.

      Y thuật của sư phụ địch thủ, Phó Nghiên có thể trở thành là nữ đệ tử sau cùng của ngài rất dễ dàng.

      ra , phải là nàng khoác lác, y thuật của Phó Nghiên
      [​IMG]
      Last edited: 15/10/16
      Hale205, Trâu, Zenny Ngok3 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :