1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Biển Sâu - Hắc Khiết Minh (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      [​IMG]
      Công ty điều tra Hồng Nhãn Ý Ngoại chi nhất
      Thâm hải - 深海

      Tác giả : Hắc Khiết Minh

      Bìa: TryHoạ của Page Reviews Ngôn Tình

      EBOOK


      Thượng bộ


      Trời ạ! lại có thể thức dậy từ trong lòng của người đàn ông


      Hơn nữa người đàn ông này cả người nồng nặc mùi rượu, lôi thôi khác gì kẻ lang thang


      Khủng bố nhất là, hoàn toàn biết ta!


      Bối rối cả ngày rốt cuộc là do uống say, ngu ngốc chạy tới mắng mỏ đám lưu manh


      May mà ta kịp thời xuất , đánh đám đàn ông muốn tính sổ với côđó chạy tan tác.


      thích nợ ân tình của người khác huống chi đó còn lại làân cứu mạng....


      Tuy rằng vị hàng xóm thần bí tốt bụng này rất quái lạ, nhưng vẫn lễ phép muốn làm tròn câu 'bà con xa bằng láng giềng gần'


      Làm sao ngờđược mỗi lần côở trước mặt ta là mỗi lần có chuyện.


      Càng tệ hơn là, gợi cảm của người đàn ông này lũy thừa cao đến phá kỉ lục


      Làm cho trái tim ngừng lạc nhịp, hàng đêm nằm mơ nhiều giấc mộng xuân siêu cấp vôđịch tàác ──


      tuấn như ác ma, biết là nguy hiểm, nhưng vẫn thể tự kiềm chế mình vẫn bị hút đến bên cạnh .


      Đặc biệt là lúc mềm mại, dịu dàng, làm sao có thể ngăn cản trái tim mình trầm luân......


      thực ra cũng ràng lắm giữa bọn họ là quan hệ gì, bạn bè, hay là người ?


      Cho tới bây giờ vẫn chưa từng muốn theo đuổi , hoặc muốn làm bạn


      Nhưng chuyện gì cũng làm với , thậm chí ngủở nhà


      Vào lúc cực kì bận rộn còn giúp nấu cơm giặt quần áo quét dọn


      Chỉ là như vậy, có thểđược xem như người sao?


      Hạ bộ


      này thích !


      Tuy rằng vừa mở miệng thìđã ngừng lên lớp , giống như bà quản gia lải nhải ngừng


      Nhưng kinh ngạc và lòng ái mộ nơi đáy mắt , ràng ngay cả người mù cũng nhìn ra được


      Bởi vì ly sữa nóng, vận mệnh của bọn họ lặng lẽ xuất cùng nhau......


      dịu dàng của , nhè từng đợt từng đợt thẩm thấu vào tận đáy lòng của


      Mỗi khi bịác mộng làm bừng tỉnh, côđều ở cùng , cho ấm áp mà cần


      Biết nên trêu chọc , nhưng lại thể nào khống chế nổi cơn khát vọng muốn đến gần .


      Ở bên cạnh , cảm thấy cực kì thú vị, biểu cảm thiên biến vạn hóa của làm người ta thể dời mắt.


      Chỉ cần nhìn thôi cũng có thể khiến cảm thấy ấm áp vui vẻ──


      Những ngày ở bên cạnh là những ngày tốt đẹp nhất làm quên thời gian, quên tội nghiệt của


      Quên sai lầm mà suốt cuộc đời này dám quên và cũng thể quên


      Anb trốn tránh ác mộng, trốn vào cảng tránh gió của , cùng mây mưa đến quên trời quên đất.


      Nhưng tuyệt đối thể ngờ rằng, nhỏđó lại thương !

      Đây là sai lầm, đáng được bất kì ai thương, lại càng đáng được


      lợi dụng , vì , cũng thể


      Trước khi mọi chuyện trở nên tệ hại hơn, trước khi càng hãm sâu vào mối tình hồi kết đó, phải rời khỏi .


      Nhưng vào thời điểm muốn buông tay đó, mới hiểu thể mất người con này......


      meoconluna:

      Mạc Lỗi, con trai của Mạc Sâm trong truyện Nguyệt quang, là nhân vật chính trong truyện này.

      Cái kiểu đọc nửa truyện mà còn chưa biết tên nhân vật chính này đúng phong cách Hắc Khiết Minh

      Hoa lệ, bông hoa hồng đỏ như máu tươi nổi bật nền trời u ám xám xịt đầy mây đen~ … Các bạn có thể thấy mình quá sến, nhưng thực câu chuyện này mang lại cho mình ấn tượng như thế.

      Công lực tác giả quả phi thường, nhiệt liệt đề cử


      Cùng tác giả với bộ chàng nhà quê thâm tình, Mật Mã của tác giả Hắc Khiết Minh, vẫn phong cách đó, nam chính cực mãnh, còn có hơi hướng pháán






      Mục lục
      [​IMG]

      Quyển 1
      [​IMG]
      1 2 3 4 5 6 7 8 9 10.1 10.2
      11 12 13 14 15 16.1 16.2 17 18.1 18.2 19
      Quyển 2
      [​IMG]

      Mở đầu
      1 2 3 4 5.1 5.2 6 7 8 9 10
      11 12 13 14 15 16 17 18 19 20

      Chương kết
      Phiên ngoại

      HOÀN
      ...
      Last edited by a moderator: 17/6/17

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 1
      Edit: Song Ngư
      Beta: Quảng Hằng, LạcLạc



      Tí tách ── tí tách ──


      Kim giây ở đồng hồ báo thức di động.


      Tí tách ── tí tách ──


      Mưa ở ngoài cửa sổ rơi xuống.


      cảm giác mình giống con cá, chìm sâu dưới đáy biển. . . . . .


      “Cậu có khỏe


      “Tôi khỏe lắm.”


      đương nhiên khỏe lắm, rất khỏe.


      “Tôi cho rằng như thế.”


      nhìn người đem đôi chân dài đặt ở bàn làm việc, bên lật xem tạp chí đàn ông, bất giác buộc chặt thân thể.


      “Tôi rất khỏe.”


      nghe thấy chính mình lặp lại.


      Người đàn ông giương mắt nhìn , cong lên khóe miệng.


      “Từ hôm nay trở , cậu cần lại đến, cho đến khi cậu dùng hết số ngày phép của mình.”


      hiểu, cảm giác tức giận dâng lên, nhưng khắc chế xuống, dùng sức đè ép xuống.


      “Tôi cần nghỉ ngơi.”


      “Cậu đương nhiên cần, tựa như tôi cần mỗi người các cậu đều ở trạng thái tốt nhất.”


      lại mở miệng lần nữa, đem chữ nhấn mạnh từng từ môi.


      “Tôi rất khỏe.”


      , cậu khỏe, cậu dồn nén lâu rồi.”


      Người đàn ông cười cười, tùy ý mở miệng đề nghị.


      “Dồn nén phải chuyện tốt, cậu cần giải phóng, cuồng hoan, làm chuyện cậu muốn làm, hoặc tìm phụ nữ, hưởng thụ tình ái, đem áp lực phát tiết hết.”


      cảm giác thái dương mình co rút, nắm chặt nắm đấm, bắt buộc chính mình thả lỏng tay, đem hai tay bỏ vào trong túi quần jeans.


      “Hoặc là, cậu cũng có thể về nhà.” Người đàn ông .


      muốn về nhà, cho nên nhận mệnh xoay người ra ngoài, nghỉ ngơi.


      Mưa tiếp tục rơi xuống.


      Trong bóng tối, trở mình tấm nệm, trong hoảng hốt chú ý tới sắc trời ngoài rèm cửa sổ biết sao lại tối sầm xuống.


      Thùm thụp – thùm thụp


      Trái tim ở trong lồng ngực nhảy lên.


      Bờ môi của thật khô, vươn tay, nhặt lên lon bia mặt đất, đưa vào bên miệng.


      Nó trống rỗng, ngay cả giọt cũng có.


      khí ẩm ướt, cảm thấy như ngâm mình ở trong nước, nhưng vẫn khát nước như ở trong sa mạc.


      buông lon bia, tiếp tục nằm nệm, nhìn chằm chằm rèm cửa sổ bị gió đêm thổi bay lất phất, hai khối vải lay động, phía dưới lộ ra đèn đường mờ nhạt.


      Nhìn lại đồng hồ báo thức tường, kim đồng hồ tiếp tục thong thả di động, chậm chạp như con ốc sên.


      hy vọng qua tháng, nhưng là, nó mới quay quá ba vòng, vừa qua khỏi 36 giờ mà thôi.


      ngày nữa.


      cảm thấy bản thân nhàm chán đến sắp mốc meo, thích như vậy, cần phải làm việc gì đó.


      Mưa vẫn cứ rơi.


      có thể nghe được tiếng mưa rơi, thở dài, nhắm mắt lại.


      biết ? trái đất, nước là chiếm diện tích nhiều nhất đó.”


      Thanh thiếu niên thình lình vang lên, làm cho cả người chấn động, đột nhiên mở mắt ra.


      Đương nhiên, trước mắt có bất cứ kẻ nào, chỉ có sàn nhà trống rỗng, cùng cửa sổ sát đất, rèm cửa sổ hơi hơi lay động.


      Mưa vẫn rơi, và miệng của hắn càng khô.


      Đáng chết, cần uống nước.


      liếm môi, bò lên. Còn cần đồ ăn. hơn 24 giờ chưa ăn cái gì.


      Một người đàn ông tóc vàng quần áo hỗn độn, hắn bắt buộc chính mình chỉnh trang lại quần áo, ra cửa.


      đường quả vẫn còn mưa, mưa lớn, nhưng rất lâu rồi vẫn ngừng.


      kéo nón của áo khoác đội lên đầu, ra ngõ , xuyên qua công viên, đối diện nơi đó có cửa hàng tiện lợi 24 giờ.


      Trong đêm đen, cửa hàng phát ra ánh sáng nhàn nhạt, có vẻ công viên bên này càng u hơn.


      cảm giác có chút suy yếu, nên để mặc quá lâu như vậy ăn cái gì, hẳn là nên bảo trì thể trạng tốt nhất để ngừa vạn nhất, nhưng biết người đàn ông kia lần này là nghiêm túc, ta muốn nghỉ ngơi, mặc dù tuyệt muốn điều này.


      giẫm lên lá rụng, xuyên qua công viên tối đen.


      Nhớ tới lời người đàn ông kia, vẫn có chút tức giận.


      Dồn nén quá lâu? Cái quỷ gì chứ! đương nhiên hề dồn nén, căn bản là quên là muốn ăn cái gì ──


      "Uy ! Các người muốn làm gì?! Mau dừng tay!"


      Trong đêm đen đột nhiên có thanh cao quãng tám vang lên, như cái còi bén nhọn, hung hăng xuyên vào đầu óc suy yếu của , làm nhịn được đưa tay lên bịt lỗ tai.


      quay đầu hướng chỗ phát ra tiếng động nhìn lại, chỉ thấy mấy tên côn đồ ở trong rừng cây vây đánh người đàn ông, mà người phát ra tiếng thét chói tai là một phụ nữ, đứng đường, tay xoa thắt lưng, tay chỉ vào những người đó, như sứ giả chính nghĩa lớn tiếng can thiệp.


      Chỉ liếc mắt cái, liền xác định người phụ nữ đó say rượu rồi.


      chỉ có mình, người là bộ quần áo đơn giản, lộ ra hai chân dài mang vớ đen, hơn nữa ngọai trừ túi nhỏ tay, hoàn toàn có vũ khí gì có thể công kích người khác. Đám côn đồ có tám đứa, tay tên nào cũng cầm gậy gộc, có ngu ngốc cỡ nào cũng đều biết là nên xen vào việc của người khác.


      "La cái gì! Bà tám nhiều chuyện!" tên côn đồ hung ác rít gào với .


      Nhưng người phụ nữ này hiển nhiên là ngu ngốc, bởi vì chẳng những hề xoay người bỏ chạy, còn hít vào hơi, bắt đầu tiếp tục hét ầm lên.


      "Cứu mạng! Giết người! Cảnh sát mau tới ──"


      "Im miệng! Con kia! Đừng chạy!"


      Hai tên côn đồ mang theo gậy gộc chạy về hướng , trừng to mắt, im lặng ngó xung quanh, cuối cùng biết phải chạy, bên thét chói tai bên chạy.


      nghĩ xen vào việc của người khác, còn chưa có ăn cơm, hơn nữa cần uống nước.


      Nhưng người phụ nữ này say rượu, còn mang giày cao gót, hơn nữa gặp qua . Nhìn hướng cửa hàng tiện lợi, thở dài, bỏ qua đồ ăn của , thay đổi phương hướng.


      Khi tỉnh lại thấy mình nằm trong lòng người đàn ông.


      người đầy mùi rượu, râu cạo, thái dương có một vết trầy, má phải có vết bầm xanh tím sưng đỏ, bên lỗ mũi trái lưu lại vết máu khô, áo thun ̉ tròn còn dính uế vật, mặt cũng có hương vị đáng sợ.


      là người ngoại quốc, có tóc màu vàng, ngũ quan rõ ràng.


      Kinh khủng nhất là, biết .


      Trừng mắt nhìn tên kia, hô hấp của như ngừng lại, trong nháy mắt, trong đầu trống rỗng, tim đập mạnh như bão cấp 200.


      "A ──"


      chút suy nghĩ, liền há mồm phát ra thét chói tai, gần như ngay lúc đó, người đàn ông xoay người ngăn chặn , lấy tay bịt miệng .


      "Im lặng."


      hoảng sợ trừng lớn mắt, ràng cảm giác được thân thể cao lớn của cùng sức nặng trầm trọng, miếng nệm bởi vì xoay người đè lên người mà lún xuống, khí trong phổi cũng bởi vì như thế bị hút , định lấy tay đánh , đấm , muốn giãy dụa, lại bị vươn tay bắt được, lạnh giọng cảnh cáo.


      "Đừng nhúc nhích."


      Khi , trừng mắt nhìn , phản ứng của bị chậm lại, người ngoại quốc này tiếng Trung rất đúng, còn tiêu chuẩn đến dọa người, có khẩu gì kì quái.


      trừng mắt nhìn, thấy đã mở mắt ra.


      có đôi mắt màu xanh, nhưng trong tròng trắng đều là tơ máu đáng sợ. Ánh mắt lãnh khốc, biểu tình mang theo chút kiên nhẫn.


      sợ tới mức dám nhúc nhích, chỉ nghe thấy tim mình đập như điên.


      "Cầu xin đừng la hét nữa, đầu tôi đủ đau đớn, cần gia tăng kích thích." nhướng mày há mồm nhắc nhở . "Tôi đã cứu , nhớ ? Đêm qua, ở trong công viên."


      Có chuyện này ư?


      nhíu mày cố gắng vận chuyển đầu óc trì độn, đêm qua tan tầm, tham gia gặp mặt bạn bè.


      trừng lớn mắt, đột nhiên nghĩ tới.


      Nha, trời ạ, khi trở về, ở trong công viên bắt gặp đám lưu manh vây đánh người nào đó, biết mình bị chạm dây thần kinh nào, tự nhiên can đảm mở miệng kêu to cảnh sát đến đây, kết quả những người đó chẳng những lập tức giải tán, ngược lại còn cầm gậy đuổi theo , ngay khi cho là mạng của mình đã mất người đàn ông này đột nhiên xuất , hai ba lượt liền đuổi đám lưu manh kia bỏ chạy mất.


      nhớ người này đánh cho đám kia đầu rơi máu chảy, giờ hồi tưởng lại, phảng phất còn có thể nghe thấy tiếng đem đầu bọn kia nhấn vào trong thùng nước, nhớ tới thanh trống rỗng kì quái kia, trong lúc nhất thời làm cho đầu cũng đau đớn.


      "Nhớ rồi sao?" Thấy lộ ra biểu tình giật mình, thở dài, cảnh cáo : "Được rồi, hét nữa, OK?"


      gật gật đầu.


      Tuy rằng như thế, nhưng vẫn hề tin , chỉ thử thả lỏng tay.


      vẫn rất muốn thét chói tai, nhưng chú ý tới tay cũng hề rời xa miệng của , tay khác cũng còn đặt ở người , bất quá ít nhất buông lỏng tay ra.


      " tại sao lại ở nhà của tôi?" thở hổn hển, giọng khó nén kinh hoảng hỏi.


      "Đây là phòng của tôi." tức giận xoay người ngồi dậy, "Nhà ở cách vách."


      lại lặng chút, ngồi dậy nhìn chung quanh bốn phía, mới phát phòng này phải là nhà , nơi này cùng nhà có bố cục giống nhau, nhưng bài trí hoàn toàn khác nhau.


      thực tế, nơi này gần như gọi là nhà, dưới mông là nệm súng bắn đạn, thế nhưng phải ở khung giường, mà là trực tiếp đặt mặt đất.


      " trong sáu hộ gia đình?" nghe cách vách có người thuê, nhưng cho tới bây giờ chưa thấy qua vị hàng xóm thần bí này, duy nhất nghe đúng là có người đàn ông đến thuê, có thể là độc thân, cứ như vậy, gì khác. con, vợ, cũng chưa từng nghe qua có người thấy mang phụ nữ ra vào.


      Xem trong phòng trống rỗng, hiển nhiên chỉ có vợ, cũng có cái gì gọi là bạn bè thân thiết, mới có thể ngay cả vật dụng đơn giản nhất để chiêu đãi khách cũng có.


      phải là vấn đề của , quay đầu nhìn về hướng phòng tắm, thấy vào trong, quên đóng cửa, trực tiếp kéo khóa quần jeans xuống, bắt đầu tiểu.


      Tuy rằng đưa lưng về phía , nhưng cũng đủ khiến trong nháy mắt đỏ bừng mặt.


      "Trời ạ." tiếng, kéo tầm mắt trở về, há mồm nhắc nhở : "Này , quên đóng cửa."


      tựa hồ nghe thấy thở dài, lẩm bẩm câu gì đó, nhưng cuối cùng vẫn đóng cửa lại.


      đứng lên, lại nhìn quanh bốn phía, chỉ thấy một căn phòng bừa bãi, toàn chai bia rỗng mặt đất, có vài món quần áo giống rau khô, được quăng tùy ý ở góc, góc tường khác có bình thủy bằng điện, còn có bát mì ăn dở chưa rửa.


      Ông trời ạ, nơi này đáng sợ, gần như chỗ ở của kẻ lang thang, tên kia thoạt nhìn cũng giống kẻ lang thang, lo lắng có nên thừa dịp ở trong toilet mà bỏ chạy , nhưng mở cửa ra.


      Thấy hắn, nhịn được lui về sau hai bước, rồi mới nhớ tới vấn đề, người đàn ông này cứu , đúng vậy, nhưng mà ──


      "Tại sao tôi lại ở chỗ này?" trừng mắt hỏi , chỉ nhớ cứu , thực tế ngay cả đoạn trí nhớ kia đều có chút hỗn loạn.


      nhìn cái, : " uống say, năng lộn xộn, sau đó còn ói, ói xong thì ngủ."


      uống say? Còn ói? Sao có khả năng, hôm qua chỉ uống mấy ly ──


      Nha, đáng chết, trong miệng có mùi vị nôn.


      "Vodka, tôi uống một chút liền như vậy!" vỗ cái đầu đau đớn, giật mình, kinh hoảng giải thích: "Tôi lâu lắm rồi uống rượu, quên mất trong số đó có Vodka, tôi thể uống Vodka, ngụm cũng được."


      để ý đến , chỉ cởi bỏ áo thun đã bị dơ, lộ ra nửa người rắn chắc. "Tôi tìm thấy chìa khóa nhà , chỉ có thể mang về nơi này trước."


      Cơ bụng của hắn làm cho trong nháy mắt mở to mắt.


      Ông trời, thân thể kia vừa mới đặt ở người sao?


      Muốn chết, cơ bụng của người này thoạt nhìn rất giống chocolate, từng khuôn ràng.


      Trong nháy mắt có chút há hốc mồm, trong lồng ngực bỗng nhiên nhảy mạnh hai cái, chỉ có thể cật lực kéo tầm mắt về mặt , trấn định cho biết: "Chìa khóa của tôi chắc đã bị rơi khi chạy trốn rồi."


      im lặng, như là đối với lời có bất cứ hứng thú gì, chỉ lau khô người, từ một cái túi màu đen như bao rác, lấy ra một cái áo thun mới mặc vào người.


      Tuy rằng có chút nhăn, nhưng nó thoạt nhìn có vẻ sạch , nó màu trắng, chú ý tới mặt có vết bẩn gì, vải bông thuần trắng dán cơ bắp cường tráng, che dấu đường cong cứng rắn.


      ́ gắng lại đem tầm mắt kéo về mặt bị râu ria che khuất, tự với mình được nhìn chằm chằm thân thể nữa.


      Đúng lúc này, bên chân đột nhiên truyền đến thanh nhỏ nhưng chấn động, sợ tới mức nhảy dựng lên, cúi đầu mới nhìn thấy giữa nệm có vật nhỏ rung rung, vẫn còn chưa kịp phản ứng, tên kia tới, xoay người nhặt lên di động.


      lần nữa đứng thẳng, lúc này mới chú ý tới so với cao hơn cái đầu, hơn nữa bả vai so với rộng hơn nhiều, nếu có người đứng ở sau, nhất định nhìn thấy cả người .


      Theo bản năng, vụng trộm thối lui bước.


      lấy ngón cái thao tác màn hình di động rất nhanh, tựa hồ xem xét tin nhắn ..., nhân cơ hội nói nho nhỏ.


      "Cái kia, cám ơn cứu tôi."


      , mắt cũng thèm ngước, chỉ xoay người bỏ lại câu: " ra ngoài nhớ đóng cửa."


      xong, cầm điện thoại di động nhét vào trong túi sau có cái mông vểnh cao kia, bước ra ngoài, để lại mình ở trong này.


      Cái gì? vậy là sao?


      ngây ngốc nhìn cửa lớn rộng mở, thể tin được thế nhưng cứ như vậy để lại nơi này, nhưng người đàn ông này làm như vậy, ra ngoài, lưu lại người phụ nữ xa lạ ở trong chính nhà .


      , phải người xa lạ, là hàng xóm của .


      tới đây, sao lại biết là hàng xóm của ? từng gặp qua ? Tại sao lại có ấn tượng? Người này rất kì quái ──


      Chuông điện thoại vang lên.


      Lúc này đây, là ở nhà , phục hồi tinh thần lại.


      Thảm rồi, hôm nay có hẹn với chủ quán nha!


      Trong lòng nhảy dựng, nhanh chóng chạy về phòng cách vách, từ hoa văn giả Natividade cửa lấy chìa khóa dự phòng mở cửa, vọt vào bắt điện thoại.


      "Tôi đây, thực xin lỗi, tôi biết tôi đến muộn, tôi lập tức tới ngay!" vừa vừa thay quần áo, với đại túi xách ra, ngang qua cửa phòng mới chậm nửa nhịp nghĩ đến muốn thay đóng cửa, tuy rằng trong phòng căn bản có gì cả, nhưng nếu ngay cả tấm nệm, bình thủy điện cùng quần áo đều bị trộm , vậy cực kỳ bất hạnh rồi.


      cầm tay nắm cửa, thay đóng cửa lại, rồi mới lao nhanh như bay xuống lầu.


      "Như vậy có thể chứ?"


      "Đương nhiên, tốt quá."


      " vui được hợp tác cùng , thiết kế của xuất sắc."


      Nghe được đối phương khen ngợi, lộ ra nụ cười vui vẻ: "Cám ơn."


      Mặc áo Polo màu xanh, người đàn ông đứng lên, đưa chi phiếu cho , nhìn mỉm cười: " xin lỗi, làm phiền trễ thế này, cùng ăn bữa cơm được ?"


      "Cám ơn, nhưng tôi có hẹn." thích cùng khách hàng phát sinh vấn đề ngoài công việc, cho nên khách khí cự tuyệt đối phương.


      Tuy rằng cảm thấy đáng tiếc, nhưng người đàn ông vẫn là lễ phép mỉm cười, : "Vậy hẹn lần sau."


      "Hẹn lần sau." cười gật đầu, cất chi phiếu đối phương đưa vào trong túi, gật đầu với , "Tôi trước, hẹn gặp lại."


      Bán xong quần áo, bước nhàng, đón xe về nhà.


      Xe bus đến trạm, cầm lấy túi vải bạt lớn xách xuống xe.


      Đến cửa chú ý tới đèn ở phòng cách vách vẫn như cũ thắp sáng, từ khi cẩn thận tỉnh lại giường tên kia, ba ngày rồi, ta như là biến mất, hại gần như bắt đầu nghĩ đến kiện kia gầnnhư chưa từng phát sinh.


      Đương nhiên, chỉ là gần như mà thôi.


      Mỗi khi quay về lúc ban đêm, vẫn nhịn được nhìn chung quanh, bước chân vội vàng, chỉ sợ lại gặp đám lưu manh kia.


      nghĩ tới muốn báo cảnh sát, nhưng nếu có người làm chứng, hơn nữa người bị đánh sớm thấy nữa, cũng còn vật chứng, trong camera giám sát ở công viên từ năm trước bị hỏng rồi, nghe người ta đã sửa ba lần rồi, đến lần thứ tư, liền bỏ qua luôn.


      Công viên vào ban ngày có rất nhiều người vận động, nhưng khi đến buổi tối, có đám côn đồ lêu lổng, bọn họ chiếm lấy công viên, mỗi khi cảnh sát đến lập tức giải tán, nhưng cảnh sát chỉ có thể đến tuần tra hai lần mỗi tối, hoàn toàn thể ngăn cản bọn họ chiếm lấy công viên.


      tối hôm đó hiển nhiên hoàn toàn say rượu, mới có thể quên chuyện này, nếu tuyệt đối vào công viên đó. Mấy ngày nay, ngẫu nhiên nhớ lại ít hình ảnh, trí nhớ làm cho có chút bất an, nhớ nôn mửa ở người ta, còn nhớ nằm dài lưng ta.


      Rất kỳ quái là, cũng nhớ quỳ gối cỏ nôn mửa tangồi xổm bên người , cầm trong tay bia cùng bánh dứa ăn.


      nhớ thời gian trình tự trước sau, nhưng rất bội phục ói thành như vậy, tavẫn còn nuốt trôi.


      Người đàn ông kia hiển nhiên có dạ dày làm bằng sắt.


      tanhất định là ăn xong rồi mới cõng về nhà, chuyện sau đó vốn còn ấn tượng nữa.


      lên cầu thang khu nhà trọ, phát hành lang tối om, mở đèn điện, nó giãy dụa sáng vài giây, kéo dài hơi tàn lóe ra, được vài giây thì lại tắt hẳn.


      thể nào? nhớ mấy tháng trước mới đổi mà.


      Thở dài, lại thử lần, đương nhiên nó hoàn toàn hoạt động, còn phát ra tí ánh sáng nào.


      Rốt cuộc là ai tuổi thọ bóng đèn Philipsrất lâu vậy?


      Mở to mắt, sờ soạng về cửa nhà mình, trải qua chuyện lần trước chú ý tới trong phòng tavẫn có ánh đèn, hoài nghi tamấy ngày nay cũng chưa về nhà, nghe thấy bên trong truyền đến tiếng động gì cả.


      Đứng ở cửa, lấy chìa khóa ra, thử cả buổi, cuối cùng mới mở ra được, mở đèn, mở rộng cửa, rồi mới để túi xách lên tủ giầy, lấy thang và bóng đèn cũ, đem chúng ra ngoài cửa.


      cầm lấy bóng đèn leo lên thang, ngồi ̉nh, bên tháo bóng đèn hư chuyển xuống dưới, rồi đổi cái mới vào.


      Đèn trong nháy mắt phát sáng, tiếp tục xoay vặn, xác định nó được vặn chặt, xong xuôi mới cúi đầu, khi vừa cúi đầu lại thấy đầu tóc vàng lọt ngay giữa hai chân .


      "A ──" hoảng sợ, phản xạ tính lùi lại đồng thời kẹp chặt chân, nhưng động tác này làm cả người lập tức mất cân bằng, sợ hãi chính mình rơi xuống người , bối rối, toàn thân đứng im, người đàn ông kia cũng đúng lúc vươn tay bắt được cái thang, cũng tiếp được bóng đèn treo bên hông thang bị rơi xuống.


      " làm tôi sợ." kinh hoàng chưa trấn tỉnh vỗ vỗ ngực, cúi đầu trừng mắt với ta.


      takhông xin lỗi, chỉ ngẩng đầu nhìn , lãnh đạm : "Thang của chắn đường tôi."


      "Tôi đổi bóng đèn." , chú ý tới tơ máu trong mắt của tatựa hồ vẫn còn.


      "Nhìn ra được." tatrả bóng đèn hư lại cho , rồi mới cầm túi lớn mì ăn liền vòng qua thang, mở cửa phòng mình, vào.

      Last edited by a moderator: 11/3/16

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 2
      Edit: Song Ngư & Quảng Hằng

      cầm bóng đèn, trừng mắt nhìn tađóng cửa trước mặt , trong lúc nhất thời há hốc mồm mà biết gì.


      Người đàn ông này cũng quá lễ phép, tagiúp giữ thang, ít nhất cũng chờ đến khi xuống chứ? Hơn nữa đèn này là dùng chung, sao talại làm như có chút trách nhiệm gì hết vậy?


      á khẩu trả lời được trừng mắt nhìn cánh cửa đã đóng chặt kia sau lúc lâu, có chút buồn bực trong lòng.


      cho tới bây giờ chưa từng gặp người như thế, biết có những người có thói quen quét tuyết từ trước cửa (ý là muốn dính vào rắc rối), nhưng tangày đó ràng cứu , còn tưởng rằng talà người tốt đấy.


      nhịn được lầm bầm, thu hồi bực bội trong lòng, đem thang cất vào kho, cho bóng đèn hư vào tủ, rồi quăng quần áo bẩn vào máy giặt, sau đó hâm nóng bữa tối của mình.


      Sau khi bình tĩnh lại, rất nhanh phát , tối hôm đó takhông hề uống say, người say là , người nôn làm dơ áo người ta cũng là .


      Nhớ lại mọi chuyện, vô cùng xấu hổ.


      thế nào, ta cũngcứu mạng, vì bóng đèn hành lang mà so đo với người ta nửa ngày, có vẻ như rất keo kiệt nhỉ.


      nhíu mày, bất an nhớ tới đêm đó, là sai trước, takhông thể thay thu thập giải quyết tốt hậu quả, đối với chỉ sợ có hảo cảm gì, khó tránh nhìn thấy có sắc mặt tốt.


      Bất quá, vốn cũng tính muốn chính thức cám ơn với ta, ai biết mấy ngày rồi ta vẫn chưa xuất .


      tại taxuất ── suy nghĩ chút, tay cầm xẻng nhỏ, tay xoa thắt lưng, giương mắt nhìn về phía trần nhà, thở dài.


      Tại giây kia, ràng cảm thấy takhông lễ phép, là kẻ đáng ghét, chỉ là bởi vì sai trước nên chột dạ, cho nên mới chất chồng thêm tội danh lên đầu ta.


      takỳ xấu, tađúng vào lúc sắp té giúp giữ thăng bằng lại, hơn nữa tađứng ở vị trí đó, thích hợp đứng yên, sắc lang chân chính mới có thể lễ phép vẫn đứng ở giữa hai chân người phụ nữ.


      Đáng chết, hẳn nên xin lỗi mới đúng.


      Ra xã hội lâu như vậy, rất ràng, phải mỗi người đều gặp chuyện bất bình rút dao tương trợ, ngay cả cũng bởi vì uống rượu, mới có thể ngu ngốc như vậy chạy tới trước mặt lưu manh sẵng giọng.


      Kéo tầm mắt về, nhìn chằm chằm bữa tối củamình trong nồi, nhớ tới căn phòng đơn sơ của ta, cùng thùng mỳ ăn liền ta xách trong tay, chần chờ hai giây liền buông tha cho do dự, thích thiếu nhân tìnhngười ta, huống chi đó là ân cứu mạng.


      hề nghĩ nhiều, cầm lấy hộp thức ăn đứng lên, sau đó như sợ đánh mất dũng khí, lập tức mở cửa đến cách vách ấn chuông điện.


      ta mở cửa.


      lại ấn chuông lần nữa.


      Bên trong vẫn im lặng tiếng động.


      bắt đầu hoài nghi chuông cửa bị hư, nhịn được lại ấn thêm lần, lần này áp lỗ tai lên cửa nghe, bên trong đúng là truyền đến tiếng chuông.


      vừa lấy tay gõ cửa, vừa gọi.


      "Hello! Này ──" Toi rồi, biết ta tên gì. dừng chút, sửa lời : "Có ai ? Hello?"


      cúi đầu xem xét qua khe cửa, trong nhà chút ánh đèn.


      Kỳ quái, ta lại ra ngoài sao?


      "Hello?"


      lại gõ cửa hai cái, lại nghe động tĩnh gì, nhịn được lại dán lỗ tai lên cửa, ai biết đúng lúc này, ta đột nhiên mở cửa, liền ngã nhào vào trong, trực tiếp bổ vào trong lòng ta.


      "A, thực xin lỗi!" Vì duy trì cân bằng, kích động vươn tay níu chặt lấy , xấu hổ đến mặt đỏ tai hồng ngẩng đầu nhìn giải thích: "Tôi phải nghe lén. . . . . . Tôi chỉ muốn. . . . . . Tôi thấy có ai trả lời. . . . . . Tôi nghĩ lại ra ngoài . . . . ."


      Người đàn ông vẻ mặt chút thay đổi cúi đầu, nhìn tay của ── Tay?


      theo tầm mắt của nhìn xuống, mới phát mình trong lúc hỗn loạn cầm lấy…là quần lót thể thao của , đeo dây lưng, chỉ lôi kéo chút đã kéo quần của xuống ít nhất ba tấc, cũng bởi vì dùng sức mạnh kéo lại, nên quần của anhđang treo ở ngang hông, còn kém chút hoàn toàn rơi xuống, có thể thấy đường cong kia ──


      Trời đất?!


      cả kinh, nới tay, nhanh chóng ngẩng đầu dời tầm mắt: "Ách, cái kia, xin lỗi, tôi ở cách vách . . . . . ."


      Má ơi, cái quỷ gì vậy? đương nhiên biết là ở cách vách.


      xấu hổ vạn phần đứng thẳng lại, liếm môi, : " ngại quá, tôi chỉ là… tôi nghĩ hình như chưa ăn bữa tối, đây là tôi làm, cám ơn hai ngày trước giúp đỡ."


      xong, vội vàng đem cà men giao cho , xảy ra tình huống xấu hổ vừa rồi, còn tưởng rằng nhận, sau đó vươn tay, tiếp nhận cái hộp.


      vừa nhận lấy, lập tức thu tay lại, sau đó cười khan : " phải món gì ngon, nhưng so với mỳ ăn liền tốt hơn nhiều, cũng biết đó, ăn mỳ ăn liền nhiều đối với thân thể tốt, uống nhiều bia cũng tốt."


      Trời ạ, rốt cuộc mình cái gì vậy trời? Mau câm miệng, đừng nữa.


      thấy chỉ nhìn cũng nói lời gì, làm cho đầu lưỡi của tự động tự phát bắt đầu chuyển động."Tôi biết lần trước là tôi uống nhiều rượu, đúng là uống nhiều rượu hại thân, bình thường tôi hay uống rượu, tốt nhất cũng đừng xem bia làm nước uống."


      Chân mày gần như giao vào nhau.


      sợ hãi lui bước, cười xấu hổ : "Đúng rồi, thời gian thu gom rác là 6 giờ, tôi phải trong phòng cần thu thập, chỉ là vừa đến, tôi lo có lẽ chú ý điều này."


      Nha, mình là bà quản gia sao, đừng thêm nữa, nhưng ràng thực muốn cạo sạch mớ tóc và râu ria xồm xoàm kia!


      thấy đầu tóc rối bù, sau đó lại nghe thấy giọng của bản thân: "Tôi thích tóc , chỉ cần dùng lược chải chút được rồi."


      Trời ạ, câu này nên đúng ?


      bị bản thân làm hoảng sợ, đồng thời thấy đồng tử màu lam co rút lại chút.


      Mau trở lại phòng của mình !


      "Bye!" bắt buộc mình nhếch môi, giơ tay lên với , sau đó nhanh chóng xoay người chạy.


      Người phụ nữ kia rốt cục cũng ngậm miệng chạy rồi.


      từ lâu, có lẽ từ khi còn rất , phát bản thân làm cho người khác khẩn trương, đặc biệt là người khác phái.


      Các thích .


      có bộ dạng rất đẹp mắt, từ anhđã biết, mị lực của anhcùng những em đánh đâu thắng đó gì cản nổi, cho nên anhrất sớm quen với việc phụ nữ khi đứng trước mặt mình thường hay bối rối, nhưng rất ít gặp người vừa mở miệng liền lên lớp ngừng như .


      cũng biết phụ nữ chỉ cần khẩn trương, chuyện gì cũng đều làm được.


      Cửa cách vách đã đóng lại, hành lang yên tĩnh như mong muốn của .


      cúi đầu nhìn hộp thức ăn trong tay, nhúng vai, xoay người trở về phòng của mình, cũng đóng cửa lại.


      ăn xong bát mỳ ăn liền, bất quá ngại ăn thêm một chút đồ trong hộp.


      trở về nệm, anhđặt mông ngồi xuống, mở hộp thức ăn ra.


      Hộp thức ăn có hoa văn in bằng sắt nung, đồ ăn có vài viên thịt, còn có miếng cá, thoạt nhìn còn nóng, anhcầm lấy chiếc đũa, thử ăn miếng, vừa vào miệng, anhliền lặng chút, thử lại từng món một trong hộp, sau đó thể tin được trừng mắt nhìn hộp thức ăn trong tay.


      Má ơi, mấy món này sao lại nhạtđến vậy.


      vốn nghĩ đồ ăn của cũng chỉ tạm được, nhưng phải, đồ ăn này có hương vị, có thêm muối, nhưng mà muối thêm quá ít, hơn nữa gần như đều có dầu.


      thê thảm.


      vừa ăn vừa nghĩ, hi vọng phải giảm béo, phụ nữ giờ quá thích việc giảm béo, giảm đến chỉ còn da bọc xương, ôm như ôm bộ xương khô.


      Khó được như còn có chút mông và ngực, anhvẫn nhớ cảm giác thân thể mềm mại dán lưng mình.


      Nếu giảm béo rất đáng tiếc.


      ở trong bóng đêm, trong phòng chỉ có ánh đèn đường rọi vào, chậm rãi ăn đồ ăn trong hộp, tổng cộng chỉ tốn 5 phút.


      tường, kim giây còn tí tách rung động, thời gian trôi qua vô cùng thong thả.


      Mới ngày thứ năm mà thôi, còn có 55 ngày phải trải qua.


      Dựa lưng vào tường, nhìn chằm chằm kim giây, thở dài sâu.


      Thời gian qua chậm hơn.


      Chậm hơn. . . . . .


      thể cứ chú ý thời gian như thế này mãi được, nhưng anhlại thể chú ý, anhcảm giác toàn bộ thế giới cũng giống như mưa rơi ngoài phòng, lưu động rất nhanh, chỉ có tốc độ trôi qua của thời gian của anhlà giống người khác, bức tường,kim giây lại ra sức động, mỗi lần di động, cũng giống như dùng hết sức của mình.


      Thời gian gom rác là 6 giờ.


      Khi kim giờ chỉ đến con số 6 thì lời bà quản gia cách vách lại vang lên trong đầu .


      Tôi phải trong phòng cần thu thập, chỉ là vừa đến, tôi chỉ sợ chú ý ──


      nhìn bát mỳ ăn liền cùng lon bia, bĩu môi.


      Được rồi, anhthừa nhận mìnhcó chút khoa trương.


      cũng biết mình ở bên cạnh nhìn đồng hồ cũng làm nó mau chút. cần làm chút chuyện, hoặc tìm việc để làm, dời lực chú ý của mình, giống như vài năm qua, nếu làm cho mình mệt chút, như vậy có lẽ có thể ngủ ngon ít.


      Hít hơi sâu, anhđứng lên, bắt đầu sửa sang lại phòng ở.


      Bên ngoài lại có tiếng mưa rơi, anhcó thể cảm giác được hơi nước tràn ngập trong khí, vén rèm cửa sổ lên, nhướng mày.


      Anhkhông thích ngày mưa.


      lần nữa buông rèm cửa sổ xuống, anhđi ra cửa mua tạ tập tay về, ở trong phòng làm mấy bài tập đơn điệu, thật nhàm chán, nhưng ít ra có thể làm cho cần chú ý thời gian.


      Tối hôm đó, thật may mắn có thể ngủ ngon.


      Nửa đêm, gió thổi vào phòng, anhtrở mình, ngầm trộm nghe tiếng nước ào ào.


      Nửa mê nửa tỉnh, anhcảm giác được nước lạnh như băng từ ngoài phòng lén lút tràn vào, tràn qua đệm lót giường của , xộc qua miệng qua mũi .


      Nước đó mặn, rất mặn.


      Một loại cảm giác khủng hoảng vô danh trong lòng , trong lồng ngực tim đập nhanh hơn, anhthở hổn hển, định mở mắt ra nhưng anhlại làm được, tiếp theo, mưa gió nổi lên, cả một đại dương đột nhiên ập đến, quấn lấy vào đáy biển ──


      !


      nắm chặt nắm đấm, ra sức xoay người mở ra mắt.


      Căn phòng yên tĩnh, có cuồng phong, có mưa to, đương nhiên càng có người chìm vào đáy biển.


      Bên ngoài trời vẫn mưa.


      Ngồi trong bóng đêm, thở mạnh, thở gấp từng ngụm từng ngụm.


      Trong phòng thực im lặng, lặng yên tiếng động, tràn ngập hơi nước.


      thích mùa mưa, có lẽ nên ra nước ngoài, đến địa phương có vẻ khô mát, nhưng anhvẫn ôm ấp hi vọng, hi vọng gã quỷ hẹp hòi kia bởi vì cần người mà gọi anhtrở về bất cứ lúc nào.


      Trong bóng đêm, chiếc điện thoại vẫn trầm mặc như trước hề vang lên.


      Hoặc là cậu cũng có thể về nhà.


      khó chịu xóa sạch đề nghị kia, anhđang suy nghĩ mình có nên mua nhiều bia trở về uống, nhưng kinh nghiệm cho anhbiết, thứ đó tuy rằng làm anhngủ, nhưng cũng làm tình càng tệ hơn.


      Uống say còn biết gì, chỉ làm anhcàng dễ dàng nằm mơ.


      muốn nằm mơ.


      Cho nên, anhlại đứng lên vận động.


      thể tin được hai mắt của mình.


      Buổi tối thứ bảy đúng sáu giờ, khi mang rác xuống lầu liền thấy người đàn ông kia xách theo túi rác đứng ở nơi đó.


      Ở trong đám tam lục bà thấp bé, như con hạc đứng trong bầy gà, thoạt nhìn rất dễ nhận ra, tuy rằng tay cũng giống như những người khác, cầm theo 2 túi rác, nhưng mọi người vẫn nhịn được cách ít nhất là hai bước xa. Đây là thành phố lớn, người ngoại quốc xuất trong này cũng ngạc nhiên, nhưng làm cho người ta cảm giác quá nguy hiểm, làm cho người ta dám đến gần.


      vừa cao vừa tuấn tú, đầu tóc ngắn hơi rối, khuôn mặt với chòm râu quai nón, đôi mắt đầy kín tơ máu, bộ dạng của rất giống rất giống những tên cao bồi viễn tây như quảng cáo, chỉ kém chân có mang giày ủng thúc ngựa, đầu đội chiếc mũ rộng vành, tay cầm roi da mà thôi.


      vốn cũng muốn đứng cách xa chút, nhưng nếu làm thế dễ gây chú ý lắm, cho nên đành đứng ở phía sau , vụng trộm đánh giá .


      Thời tiết mới vừa chuyển ấm, vào đêm liền trở lạnh, nhưng người đàn ông này vẫn mặc áo ngắn tay, hiển nhiên sợ lạnh. Cánh tay của lộ ra từng khối cơ bắp, làm cổ tay áo ngắncăng ních, chúng nó thoạt nhìn cũng giống như cơ bụng cường tráng của , hề có...Chút sẹo lồi dư thừa nào.


      Gió đêm thổi lên ̉ lên tóc hắn, nhìn thấy chiếc ̉ trắng sau cổ áo, khỏi chú ý, ngay cả gáy của cũng rắn chắc như thế.


      ngây ra lúc, người bình thường đặc biệt luyện cơ bắp cuồn cuộn như vậy, tuy rằng luyện khoa trương như những người tập thể hình, nhưng nhìn đương nhiên thấy khác hẳn người bình thường cách rất ràng.


      đoán, chính là bởi vì như thế, mới có thể đem bọn lưu manh kia đánh cho tè ra quần.


      biết rốt cuộc làm gì nhỉ? Huấn luyện viên tập thể hình sao? Nhưng , rất khó tưởng tượng vẻ mặt của ôn hoà chỉ đạo người khác, từ lần đầu tiên nhìn thấy , người đàn ông này tựa hồ vẫn bị trạng thái vui rầu rĩ vây lấy, mày của vẫn luôn cau chặt.
      Last edited by a moderator: 11/3/16
      ThiênMinhSnow thích bài này.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 3
      Edit: Song Ngư
      Beta: Quảng Hằng


      Đối với việc người bên ngoài nhìn chằm chằm vào mình, như sớm thành thói quen, ở trong gió đêm rét lạnh, dùng tư thái thoải mái đứng đó, xe rác đến sải đôi chân dài rất nhanh đem rác của mình quăng bỏ, làm ngoài ý muốn là, còn thuận tay giúp bà lão lớn tuổi khác bỏ túi rác.


      Bà lão chuyện với , anhvẫn lộ ra tươi cười, chỉ gật đầu, sau đó mới xoay người rời .


      Hành động này làm cho nhịn được đối vớianhcó vài phần kính trọng.


      đổ rác xong rồi, theo sau lưng lên lầu, phải đã , người đàn ông này có cái mông vểnh cao sao. Bắp đùi của cũng rất cường tráng, ở mỗi lần dùng sức siết chặt vào chiếc quần bò kia, có thể thấy rất ràng hình dạng chúng nó.


      ngụ ở tầng kia, đương nhiên cũng thế.


      đến trước cửa, ngừng lại, quá lớn, gần như chặn toàn bộ lối , phải chờ vào mới có biện pháp trở lại phòng mình, chờ mở khóa, nhưng dùng chìa khóa mà chính là trực tiếp mở cửa, sau đó quay đầu lại, nhìn .


      " chờ tôi chút."


      nói lời này làm cho hoảng sợ, lặng người rồi ngẩn người, chỉ thấy vào cửa, hồ nghi đứng ở trước cửa, nhịn được trộm ngắm phòng , sàn còn thấy vỏ bia, bát mỳ ăn liền cũng còn mảnh, ngay cả quần áo bẩn cũng đều được giặt sạch phơi nắng ban công.


      Dù căn phòng này vẫn chưa giống ngôi nhà, tuy vậy nó cũng khiến khá kinh ngạc rồi.


      còn muốn nhìn nhiều hơn cầm hộp đựng thức ăn rửa sạch xuất , giật mình, mới phát là muốn trả lại cho .


      Anhđưa hộp đựng thức ăn đã hong khô cho , "Cám ơn hộp đồ ăn của ."


      "A, đừng khách sáo." tiếp nhận, nhịn được lại : "Cám ơn lần trước đã hỗ trợ."


      gật đầu biểu thị nghe.


      Lo lắng bản thân lại năng lộn xộn với , cầm lấy hộp đựng thức ăn vội vàng xoay người về phía cửa nhà mình.


      Vốn tưởng rằng anhxoay người vào nhà, nhưng nghe thấy tiếng đóng cửa, ngược lại lúc tra chìa khóa mở cửa nghe thấy mở miệng gọi câu.


      "Này."


      bị dọa, thiếu chút nữa đánh rớt chìa khóa, ba chân bốn cẳng bắt được chìa khóa, rồi quay đầu nhìn .


      " đã ăn tối chưa?" Anhgiơ tay cào cào đầu tóc rối, nhìn hỏi.


      Miệng mở lớn nhìn , trả lời theo phản xạ: "Ách, chưa ăn."


      "Tôi cũng chưa ăn." .


      "Hả?" ngây ngốc nhìn người đàn ông kia.


      "Muốn ăn cơm cùng ?" hỏi lại.


      Trong giây, hoài nghi mình nghe lầm, nhưng giây tiếp theo, đóng cửa lại, rời khỏi cửa nhà của , nhét chìa khóa vào trong túi quần, đến trước mặt , cúi đầu, dùng cặp mắt xanh như biển, nhưng đầy tơ máu nhìn .


      "Tôi mời ."


      biết vì sao mình lại vậy.


      Có lẽ là bởi vì thật nhàm chán, có lẽ là bởi vì cần giết thời gian, hai ngày gần đây, phát mình bắt đầu để ý bản thânlàm việc gì cũng tốn rất ít thời gian, điều đó làm cảm thấy rất tệ.


      Tệ hết biết rồi.


      cần dời lực chú ý, tầm mắt của vẫn mãi giằng co ở người , muốn chú ý đến cũng khó.


      theo dõi , quen với việc mọi người dõi mắt theo mình, nhưng có rất ít người cứ nhìn chằm chằm mà dời tầm mắt, từ lúc xuống lầu, biết vẫn luôn nhìn mình.


      Đó là loại thói quen, có lẽ bởi vì liên quan đến nghề nghiệpanh có thói quen quan sát mọi người cách lặng lẽ, điều này cũng khó, bởi hoàn toàn nghĩ tới việc muốn che giấu, có thể ràng từ cửa kính của cửa hàng đối diện, nhìn thấy người phụ nữ đứng ở phía sau theo dõi mình.


      Đại khái bởi vì đứng ở phía sau mình, nhìn chăm chú kiêng nể, tầm mắt kia giống lông chim gãi lên cánh tay , sau đó là sau cổ, lưng.


      Khi trở lên lầu lại theo dõi cặp mông và đùi mình.


      Người phụ nữnày thích .


      Khi chuyện với luôn khẩn trương, anhcó thể thấy động mạch gáy kích động, thấy tự giác khéo léo liếm đôi môi hồng căng mọng.


      phải loại phụ nữ xinh đẹp làm người gặp qua là quên được, nhưng vẻ mặt của thật phong phú, tất cả cảm xúc điều thể hết mặt làm anhcó thể nhìn thấy rất ràng.


      biết là người như thế nào, người như tâm tư đơn thuần, thẳng thắn, có đôi khi ngu ngốc, bất quá đối với loại người này, cần quá để tâm đoán tâm cơ của đối phương, bởi vì loại người bình thường này trực tiếp đem ý tưởng chính mình cho biết, loại người này để lời trong lòng.


      Vậy tốt lắm.


      thích loại người trực tiếp như vậy.


      Cho nên nghĩ nhiều, chỉ dẫn vào cửa hàng thịt nướng gần đó.


      Cửa tự động lặng lẽ mở ra, người phụ nữ theo phía sau người đàn ông vào cửa, trong cửa hàng vẫn mở điều hòa mặc dù vào đêm gió lạnh thổi vù vù, khiêến người vừa vào cửa liền nhịn được run lên.


      Đây phải là chủ ý tốt.


      Phụ nữ nghĩ, thoạt nhìn rất nguy hiểm, bộ dáng kia rất giống như mấy ngày ngủ, nên tùy tiện cùng ra ngoài, huống hồ ở trước mặt người đàn ông này làm ra rất nhiều chuyện xâấu hổ, biết chập mạch dây thần kinh nào rồi.


      Nhưng khi vào, phục vụ dẫn đường vào chỗ vẫn tự chủ được theo, ngồi xuống ở vị trí đối diện .


      Nhìn chằm chằm người đàn ông đối diện với bộ ngực đủ săn chắc trong chiếc áo thun, chột dạ nghĩ.


      Được rồi, thừa nhận, đúng là có chút bị sắc đẹp mê hoặc, thích nhìn thân thể xinh đẹp, mà thân thể vừa vặn là hình thể mà thích, mặc dù có chút cường tráng, nhưng lại giống loại người cơ bắp cuồn cuộn, hơn nữa lúc đường thật đẹp mắt, xoay người còng lưng, cũng quá thẳng, chính là loại người thật nhàng, thực thành thạo, thực. . . . . .


      Xinh đẹp.


      nghĩ ra từ nào khác để hình dung.


      Người đàn ông kia gọi vài món thịt và hải sản, còn có bia, sau đó đưa thực đơn cho .


      "Này, chọn ."


      "Đến lượt tôi?" ngây ngốc nhìn , "Tôi nghĩ chọn là được rồi."


      "Đó là phần của tôi." Mắt chớp :"Tôi gọi phần của , tôi biết muốn ăn cái gì."


      Phần của ? Ông trời, ăn được nhiều vậy sao?


      Vì sức ăn mà cảm thấy có chút giật mình, thật khách khí gọi phần cá nướng, phần nấm hương cùng phần rau salad.


      Phục vụ nhóm một bếp lửa nhỏ, đặt vỉ nướng lên , sau đó rời , nhìn người ngồi đối diện, nhịn được hỏi.


      "Tôi còn biết tên là gì."


      "Mạc Lỗi."


      "Viết như thế nào?"


      "Mạc là trong định luật, Lỗi nghĩa là ba tảng đá đắp thành một chỗ."


      "Cám ơn." nói cám ơn với người phục vụ mang bia đến, lại hỏi:"Lỗi của quang minh lỗi lạc sao?"


      Người đàn ông đối diện dừng chút, mới gật đầu, "Ừm."


      "Tôi họ Đường, Đường của triều Đường." nhìn , tiếp:"Gọi là Tú Tú, tú của Lệ Tú."


      nghe vậy, nâng lên mắt, tò mò lặp lại: "Đường Tú Tú."


      "Đúng vậy." mỉm cười : "Đường Tú Tú, có thể gọi tôi là Tú Tú cũng được."


      Người đàn ông đối diện nở nụ cười hiếm thấy.


      cười nhìn , hỏi: " tới nơi này mới đổi tên tiếng Trung sao?"


      "Tôi là con lai." hiểu ý của , cho nên với : "Tôi sống và lớn lên ở đây."


      "À." nháy mắt mấy cái, " có lỗi."


      nhúng vai, chỉ :"Rất nhiều người hiểu lầm, bộ dạng tôi giống người phương Đông."


      bật cười, "Quả như vậy."


      Phục vụ đưa lên mâm thịt nướng, thao tác của người đàn ông rất thành thạo.


      " làm nghề gì?" tò mò hỏi.


      "Điều tra viên."


      nhìn , "Nhân viên điều tra bảo hiểm sao?"


      "Gần như thế." vừa trở thịt nướng vừa giải thích: "Công ty của chúng tôi cũng nhận vài vụ của công ty bảo hiểm, chỉ là phạm vi rộng hơn chút. Một số việc phát sinh ngoài ý muốn ngoài cảnh sát điều tra, vì để ngừa vạn nhất, chủ doanh nghiệp cũng mời chúng tôi tiến hành điều tra, tìm hiểu nguyên nhân, nếu cần chúng tôi cũng ra tòa làm chứng."


      Phục vụ lại bưng lênthêm hải sản cùng thịt, lập tức bàn được lấp đầy.


      "Nhiều thịt như vậy, ăn hết sao?" nhịn được nhìn hỏi.


      "Tôi rất đói bụng." xong, nhận cơm trắng từ phục vụ, sau đó rất nhanh bắt đầu ăn thịt nướng.


      chậm rãi ăn phần salad của mình, chú ý tới lộ ra vẻ mặt vừa lòng.


      " có ý kiến gì sao?" nhíu mày hỏi.


      " ăn quá ít rồi." trở miếng thịt: "Chỉ ăn salad là đủ no."


      "Tôi còn có con cá nướng." biện giải dùng đũa chỉ vào dĩa cá bên cạnh.


      liếc một cái, ghét bỏ : " tại phải mùa cá hương, món đó đủ để nhét kẽ răng."


      " phải ai cũng có khẩu phần giống nhau." Tú Tú .


      "Nếu muốn giảm béo bằng cách ăn ít chút, bằng vận động nhiều chút, dựa vào ăn uống điều độ giảm béo rất tốt, rất dễ tổn hại thân thể."


      "Tôi có giảm béo." chút suy nghĩ, kháng nghị theo phản xạ.


      đáp lại, chỉ nhìn miếng cá gầy mỏng teo trước mặt , cùng với dĩa salad bao nhiêu miếng của .


      "Tôi chỉ là ăn ít thôi." kiên trì .


      "À." .


      Đây phải là cười, mà là giễu cợt.


      Mặt ửng đỏ, có chút xấu hổ trừng liếc mắt cái.


      để ý đến , chỉ kêu thêm bát cơm trắng, gắp một ít thịt nướng, hai ba cái ăn xong chén cơm và dĩa thịt nướng, tiếp tục nướng dĩa thứ hai.


      chậm rãi ăn phần salad của mình, nhưng chén thức ăn ít ỏi đó, có biện pháp chống đỡ bao lâu, nướng cá giúp , sau đó ăn luôn chén cơm thứ hai cùng dĩa thịt thứ hai.


      Anhnướng thịt thơm, thoạt nhìn làm cho người ta muốn ăn, bộ dáng khi ăn cơm thìthoải mải, làm cho cũng đói bụng, gần như có thể nghe thấy hệ tiêu hóa của mình mấp máy reo hò.


      Cá của nướng chínanh mở miệng hỏi .


      " cần thêm cơm ?"


      Tú Tú chần chờ chút, gần đây quả thật quần có hơi chật tí, cần ăn ít chút.


      "Ăn cá nướng cơm trắng, tệ." thêm.


      biết, hơn nữa còn giúp của rắc muối lên cá, mùi cá nướng làm cho nước miếng của đều chảy ra rồi.


      "Vậy. . . . . . Được rồi, một chén là được rồi." thỏa hiệp lui bước.


      gọi phục vụ, giúp kêu chén cơm trắng.


      Cơm trắng với cá nướng, phối hợp tuyệt vời, ăn hai miếng, thấy giúp rót ly bia, đưa tận tay .


      Ly bia dầy, bọt bia dâng cao, thoạt nhìn giải khát.


      do dự lâu, nuốt nước miếng.


      Chỉ là bia mà thôi, ly hẳn là sao đâu nhỉ, đón lấy ly bia, uống vào ngụm , bia lạnh vaào miệng, mang theo bọt khí thuận yết hầu như thế, làm cho nhịn được lại uống ngụm.


      Aiz, bia ngon, với cá nướng cùng cơm trắng là quá tuyệt


      vui vẻ ăn miếng cá mềm, cá nướng thật ngon, hỏi:"Sao học được kỹ thuật nướng thịt ngon thế?"


      lại dừng chút mới trả lời:"Tôi lớn lên ở phía đông, từ nhà chúng tôi thi thoảng cùng nhau nướng thịt."


      "Nghe vui quá." ăn miếng cá, miếngcơm, lại hớp bia, thức ăn ngon làm cho dần dần buông xuống cảnh giác, :"Tôi là đứa trẻ thành thị, trừ bỏ thịt nướng trong tiệm, tôi chưa từng nướng qua thịt, cho dù ở trong tiệm cũng thường thường nướng khét, tôi chỉ muốn nướng chín thôi mà."


      "Lấy đũa đâm vào thì biết." cho : "Nếu xuyên qua là chín, xuyên qua được còn chưa chín."


      " ra là thế." nhìn , tò mò hỏi:"Sao tôi thấy dùng đũa thử?"


      "Đó là phương pháp dành cho người còn non tay." cong khóe miệng, buồn cười :"Chờ quen, chỉ cần nhìn là biết chín hay ."


      "Nha." bỏ miếng cá cuối cùng vào trong miệng, nở cười vui vẻ lại tiếc nuối, lúc buông đũa gắp vào chén một miếng thịt nướng.


      ngước mắt nhìn , chỉ thấy hếch mày, : " cũng còn cơm, ăn hết là lãng phí."


      vậy, nhưng hôm nay ăn nhiều hơn mọi ngày rồi.


      "Chỉ là miếng thịt, ăn cũng chết." liếc , cố ý :"Lại nói, phải giảm béo sao?"


      Đó là khiêu khích.


      biết rất ràng, cố tình lại chịu nổi khiêu khích này.


      "Ăn thì ăn." cầm lấy chiếc đũa, gắp thịt bò nhét vào miệng.


      Nha, trời ạ. . . . . . lâu chưa ăn thịt nhiều mỡ rồi.


      Miếng thịt bò vừa thơm lại vừa non mềm, vừa vào miệng gần như muốn hòa tan ở trong miệng , ăn ngon đến làm cho thiếu chút nữa suýt xoa thành tiếng.


      híp mắt, mím môi, nắm chặt chiếc đũa, cảm giác từ đầu đến chân đều gần như cuộn lại vì thõa mãn.


      Làm lưu luyến rời nuốt vào khối thịt kia, trong dĩa của lại có thêm miếng thịt bò, nắm chặt chiếc đũa, giương mắt nhìn lén .


      Người đối diện trưng bộ dáng có việc gì, tiếp tục nhanh tay trở miếng thịt của mình.



      Last edited by a moderator: 11/3/16
      ThiênMinh, vanbui00Trâu thích bài này.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961


      Chương 4

      Edit: Song Ngư & Quảng Hằng

      nên nên, thể tiếp tục ăn nữa --


      Nhưng mà, thịt bò này ăn ngon --


      có thể cảm nhận được hương vị tươi ngọt còn trong miệng, nhịn được lại nuốt nước miếng.


      Nhìn chằm chằm thịt bò yên vị trong chén, lần này, chỉ do dự hai giây liền ra tay tiếp.


      kỳ lạ, người đàn này sao lại có biện pháp đem thịt trong tiệm nướng ăn ngon như vậy?


      thể tiếp tục ăn nữa, thể tiếp tục ăn nữa, nhưng có lẽ chỉ ăn thêm miếng, miếng nữa thôi là tốt rồi, chỉ miếng nữa thôi, chờ ăn xong miếng này, dừng lại.


      Tú Tú tự với mình 3 lần như vậy, nhưng mỗi lần ăn xong thịt trong chén, thần biết quỷ hay để thêm vào miếng, mỗi lần đều tự với mình thể, nhưng mỗi lần vẫn thể nhịn được vươn chiếc đũa đem thịt bò kia đưa vào miệng.


      có kỹ xảo nướng thịt siêu tốt, cứng mềm vừa phải, biết làm như thế nào cho nước thịt vẫn thấm đều bao bọc bên ngoài, giữ nguyên gia vị bên trong, khiến cho thịt bị khô, khi cắn vào miệng mùi vị miếng thịt lan tỏa đầy trong miệng.


      Nếu chỉ là thịt bò làm gì, còn có thể làm nước ướp thịt, nước tương sóng sánh, pha thêm chút chanh, có đôi khi còn có thể cho thêm chút đường, hoặc nữa thêm gừng hoặc thêm chút dấm chua, làm cho mỗi lần hương vị vào miệng đều hề giống nhau, làm cho chờ mong vạn phần, luyến tiếc ngừng đũa.


      Đầy đủ vị chua cay ngọt đắng, hoàn toàn chính là tay nghề đầu bếp nổi danh.


      Nếu có thể, chừng nuốt mất đầu lưỡi của mình nha.


      hoàn toàn rơi vào tay giặc giữa mỹ thực tốt đẹp, quên mất lời muốn , lúc ngừng đũa ăn nhiều lắm rồi. . . . . . mà uống cũng ít.


      " có chút quá đáng." đường trở về, cười oán giận."Tôi nhất định béo lên."


      " ăn rất vui vẻ, phải sao?" .


      "Đúng vậy, tôi ăn rất vui vẻ." Tú Tú cười bên cạnh , gật đầu thừa nhận: "Nhưng may mà ăn cũng nhiều, bằng còn ăn hết như vậy, tôi chết mất."


      phải cố ý.


      Nhưng vẻ mặt ăn ngon đến thế, trực tiếp đơn thuần đến như vậy, hai mắt của sáng lên, khóe miệng tự giác cong cong, muốn che lấp, nhưng bộ dáng vui vẻ thỏa mãn đó dù có muốn che cũng thể che được.


      Làm cho cả người đều phát sáng, giống như ánh sao lấp lánh. đoán biết khi thanh phát ra, nho rên rỉ, nhàng thở dài, ánh mắt khát vọng, mỉm cười thỏa mãn. Ông trời ạ, bộ dáng khi ăn, đáng . toàn tâm toàn ý hưởng thụ đồ ăn, ngọt chua cay đắng, bọn chúng đến đều cự tuyệt, hoàn toàn quên hẳn là bản thân mới vừa do dự.


      nhịn được ép ăn đến no căng bụng.


      Ăn uống no đủ, buông lỏng vẻ khẩn trương, nhìn vui vẻ đến độ nhịn được ở đường lớn nhảy từng bước .


      "Ăn ngon nha." quay quay chiếc túi xách trong tay, quay đầu cười nhìn , ở lối bộ, :"Tôi tuy rằng ăn rất no, nhưng nhớ đến vẫn còn chảy nước miếng, rất lợi hại, sao làm đầu bếp nhỉ?"


      nhìn khuôn mặt nhắn kia bởi vì rượu mà ửng hồng càng thêm đáng , khẽ cong khóe miệng: " có gì, nhà chúng tôi mọi người đều nướng thịt như vậy."


      "Khó trách cao to như vậy." khanh khách cười: "May mắn tôi phải con nhà , bằng tôi nhất định biến thành heo phì, mỗi ngày phải kháng cự nhiều món ngon như vậy, siêu cấp đáng sợ đó."


      Đêm lạnh như nước, đèn neon ở đường lóe ra, hàng cây bên đường trong đêm đen nhàng đung đưa.


      Cách của làm cho mỉm cười, chưa từng nghĩ tới chuyện đó, bất quá tựa hồ từng nghe qua oán giận tương tự, nhưng mấy đó đều là vừa cười vừa trách, giống như .


      "Ăn thức ăn thôi mà, đâu có gì đáng sợ như thế, vận động nhiều tiêu hao hết được rồi." .


      " thực đơn giản." quay đầu nhìn , nhăn mũi :"Nhất định từ đến lớn chưa bao giờ buồn bực vì cân nặng rồi, đúng ?"


      Phiền não của xác thực vì thế, lượng vận động của người nhà luôn luôn quá tải.


      Tuy rằng trả lời, nhưng xem bộ dáng , biết ngay mình đoán đúng, khỏi nở nụ cười chế giễu: "A ha, làm đàn ông tốt, chơi bóng, chạy bộ, nhiệt lượng tiêu hao hết rồi. biết ? Phụ nữbởi vì phải sinh dục, bản năng chứa đựng năng lượng ở trong thân thể, đây là trời sinh."


      "Đây là xạo." lần đầu tiên nghe thấy cách này.


      " phải đâu." nghiêm túc:"Vì sinh tồn, cơ thể phụ nữ chúng tôi tương đối có nhiều mỡ, đây là do gien, phải phụ nữ, cho nên hiểu đâu."


      Trời mưa rồi.


      dừng lại, xoay cái ba lô hoa của mình lại.


      "Cho nên ý là, thế giới này nếu là đàn ông mập?" đứng ở bên người hỏi.


      " phải, ý tôi là, nếu so với phụ nữ, đàn ông có vẻ dễ dàng béo phì." xong lấy cây dù mở bung ra.


      ngây ra lúc, nghĩ tới cái túi như thế, thế nhưng có thể bỏ cả dù vào.


      ngửa đầu nâng dù lên cao, vừa che choanh vừa chỉ vào hình ảnh đáng in dù, lộ ra nụ cười đặc biệt vui vẻ: “Thấy chưa, lợi hại ? Tôi rất thông minh đúng ?Tôi biết trời mưa nha."


      Dù của siêu , đến mức hoàn toàn che được bờ vai của , nhưng tay miễn cưỡng cầm dù, tay cầm túi, khuôn mặt nhắn hồng hồng, khóe miệng cong cong đắc ý, bộ dáng vô cùng đáng , đáng đến mức khiến kịp phản ứng.


      Sau đó, chờ phát thiếu chút nữa cúi đầu hôn rồi.


      Thiếu chút nữa thôi, bởi vì dằn lại được.


      vẫn cười ngây ngô.


      " uống say rồi sao?" hỏi, lấy tay cầm lấy cây dù tay .


      cười khanh khách: "Mới có đâu, ngốc quá, tôi mới uống mấy ly bia, làm sao có thể như uống rượu."


      "Mấy ly?"


      "Ba. . . . . ." nới tay, cúi đầu thực nghiêm túc bắt đầu xòe bàn tay ra đếm: "Ba, bốn…,năm, đúng, là sáu ly."


      ngẩng đầu lên, nghiêm túc đưa tay đếm trước mặt , :" xem, mới sáu ly, ai uống bia say nha."


      Trước kia cũng cho là như vậy.


      Nhưng khi xòe ra năm ngón tay ổn chút nào.


      " uống đến sáu ly?" hỏi lại.


      "Sáu ly." nghiêm túc gật đầu, bàn tay bé vẫn xòe ra, lay độngở trước mắt ."Sáu ly mà thôi nha."


      nhịn được bật cười.


      " cười cái gì?" tức giận, trừng mắt nhìn hỏi: "Có cái gì buồn cười chứ?"


      " có." giữ tay lại, cầm dù thay , mang theo vào ngõ ."Tôi chỉ là cảm thấy đáng ."


      "Đáng ?" Trong nháy mắt, lộ ra vẻ e lệ, ngẩng khuôn mặt đỏ bừng lên, nhìn hỏi: "Có sao? cảm thấy tôi đáng ?"


      Nếu là lúc trước còn chưa xác định, tại trăm phần trăm xác định say rượu rồi.


      "Ừ." nén cười gật đầu.


      vui vẻ nở nụ cười, :"Mạc Lỗi, người tốt."


      Những lời này, làm cho tươi cười nơi khóe miệng càng thêm mở rộng.


      " là người đầu tiên thế." với .


      "Vậy những người kia nhất định là mắt mù rồi." .


      trả lời, nhưng khẩu khí của đầy căm phẫn, làm cho có chút hưởng thụ.


      Phía chân trời vang lên tiếng sấm, mưa càng lúc càng nặng hạt, chỉ thoáng chốc, bất thình lình mưa tầm tã khiến chiếc dù của thể che hết cả hai người bọn họ.


      "Má ơi, mưa lớnthật , chạy nhanh . . . . . ." cười kéo chạy về phía trước.


      Anhvà cùng nhau chạy nhanh về nhà trọ, chạy đến cửa nhà trọ hai người ướt hết nửa người, thở hổn hển, dáng vẻ cực kỳ vui.


      "Trời ạ, lạnh quá, là lạnh chết người."


      vừa vừa cười lên lầu, theo phía sau , lấy ra chìa khóa thử vài lần nhưng vẫn mở được cửa, lên phía trước giúp .


      "Để tôi."


      nghĩ nhiều liền đưa chìa khóa cho , :"Ngón tay tôi đông cứng rồi nè."


      giúp mở cửa ra, lập tức chuồn mất, trượt vào, sau đó đưa đầu ra thăm dò, dùng cặp mắt to đen mỉm cười nhìn : "Cám ơn bữa tối của ."


      "Đừng khách sáo." cong khóe miệng, trả chìa khóa lại cho .


      tiếp nhận chìa khóa, khiến hơi lạnh lướt qua tay, khóe miệng khẽ cong congnói: "Ngủ ngon."


      "Ngủ ngon." .


      lại lộ ra nụ cười nữa, sau đó đóng cửa.


      Nghe được đóng cửa, mới xoay người rời , trở lại gian phòng cách vách.


      Trong phòng thực tối, bật đèn, chẳng biết tại sao, đột nhiên cảm thấy yên tĩnh, sau đó mới nhớ tới, bởi vì vừa rồi luôn cười, hoặc ngừng.


      Ở bên cạnh người phụ nữ đó, thời gian qua mau, buổi tối lập tức thấy tăm hơi.


      lắc lắc đầu cởi quần áo ướt đẫm, vào trong phòng tắm tắm rửa.


      Nước ấm làm mất cái lạnh người, thân thể dần trở nên ấm áp.


      vừa mới cầm khăn lônglên lau đầu, liền nghe thấy có người gõ cửa, lấy khăn vây quanh thắt lưng, tới cửa nhìn qua mắt mèo.


      Bên ngoài phải ai khác, là người phụ nữ đó, mặc bộ áo ngủ màu hồng dài tay, tóc đuôi ngựa được thả xuống sau lưng.


      mở cửa.


      Thấy bộ dáng của , ngây ra lúc, sau đó nhanh chóng ngẩng đầu nhìn , khẩn trương liếm liếm đôi môi ướt át, khuôn mặt nhắn ửng đỏ hỏi.


      " có máy sấy ?"


      " có." Anhkỳquái nhìn , tóc của được sấy khô.


      "Tôi cũng nghĩ vậy, đây nè..." đem máy sấy đưa cho : "Nhớsấy khô tóc đó."


      xong, xoay người chạy mất.


      Cầm lấy máy sấy, buồn cười nhìn chạy trối chết, đoán rằng có lẽ tỉnh rượu chút.


      ************************


      Hơn nửa đêm, nghe được tiếng đóng cửa ở cách vách.


      dùng sức, nhưng giữa đêm khuya, chỉ cần chút tiếng động nghe qua đều rất lớn.


      Tú Tú cho là mình nghe lầm, ngừng công việc tay, đến ban công, chỉ chốc lát sau, quả nhiên trông thấy người đàn ông kia ra cửa lớn của nhà trọ.


      Mưa tuy rằng ngừng, nhưng bên ngoài còn rất lạnh.


      mặc đồ thể thao, đầu đội nón, sau đó bắt đầu chạy chậm.


      ngây ra lúc, nhưng chạy, tại chỉ mới giờ sáng.


      nhanh chậm chạy về phía trước, hai chân liên tục vận động, bao lâu liền biến mất khỏi tầm nhìn của .


      Tú Tú hồ nghi nhíu mày, lại chỉ có thể trở lại bên cạnh bàn, tiếp tục đem trân châu đính lên vải, đây là lễ phục khách hàng đặc biệt cầu, phải mau chóng làm mới có thể giao hàngđúng hạn.


      Lúc trước chỉ cần bắt tay vào làm việc, chuyên tâm công tác, chuyên tâm đến mức gần như rơi vào trạng thái mất hồn, như tối hôm nay, luôn nhịn được chú ý nhìn đồng hồ.


      Nửa giờ qua, vẫn chưa trở lại.


      Ngày đó cùng ra ngoài ăn cơm, sau khi lấy máy sấy cho , trở về liền ngủ như chết, sau đó mơ giấc mộng xuân siêu cấp tà ác.


      có biện pháp, dáng người của làm cho người mơ màng nha.


      làm sao mà biết thế nhưng chỉ quấn khăn tắm ra mở cửa?


      Thân thể của rất mê người, khiến người ta muốn phạm tội, trời biết mặc dù qua hai ngày, tại chỉ cần nhắm mắt lại, vẫn có thể nhìn thấy giọt nước trượt xuống từ vòm ngực rắn chắn của , còn có vài giọt sắp chảy xuống tới gần bụng dưới , bộ lông màu vàng lợt còn vương chút nước sáng lấp lánh.


      cho tới bây giờ cũng chưa từng nhìn qua người đàn ông ở cự ly gần như vậy -- được rồi, có lẽ từng nhìn qua, nhưng ít ra chưa từng ướt đẫm như vậy, cũng chưa bao giờ biết trí nhớ của mình thế nhưng lại có thể tốt như vậy.


      ở trong mộng liếm hôn lên cơ bụng ướt đẫm kia, rồi đến cơ ngực, còn có địa phương khác nữa.


      Ông trời, quả là sắc nữ siêu cấp dâm loạn.


      Mộng xuân đáng sợ kia làm cho mặt mũi nào đối mặt với người đó, liên tục hai ngày, trước khi ra cửa đều ngó qua mắt mèo lần, chỉ sợ cẩn thận gặp phải .


      Ngày hôm qua khi về, thấy đem máy sấy bỏ vào trong túi giấy, đặt ở cửa nhà . Trong túi giấy ngoài chiếc máy sấy, còn có tờ giấy , phía chỉ đơn giản viết hai chữ. “Cám ơn.”


      đem tờ giấy để vào ngăn kéo bàn làm việc, đem máy sấy để lại tủ, thời gian kế tiếp, lại như cũ nhịn được vẫn nghĩ đến .


      tiếng rồi, vẫn còn ở bên ngoài.


      tự với mình là phải chuyên tâm, nhưng vô dụng, khỏi đoán già đoán non rằng vì sao nửa đêm rồi còn chạy bộ? mất ngủ sao?


      Qua mấy ngày nay, chú ý tới tơ máu trong mắt của vẫn hề biến mất, ngày đó ăn cơm tuy rằng thoạt nhìn thực bình thường, nhưng ở dưới hai mắt thâm quầng.


      chờ công ty phân bổ nhiệm vụ, nhưng mấy ngày nay cũng chưa thấy trình diện.


      Đúng vậy, đặc biệt chú ý, rất khó chú ý đối tượng mộng xuân của mình. đương nhiên có rình coi , chỉ là len lén chú ý, trong ngày ra cửa hai lần, mỗi lần đều trở lại sau mấy tiếng, lần nào trở về mồ hôi đều chảy đầy lưng.


      đoán là vận động, mặc quần áo và mang giày thể thao mà...

      Last edited by a moderator: 11/3/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :