Ba Điều Bí Ẩn - Agatha Christie (30 chương)

Thảo luận trong 'Các Thể Loại Khác (Kinh Dị, Trinh Thám..)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      Ba điều bí

      [​IMG]

      Người dịch: DƯƠNG LINH

      Tác giả: AGATHA CHRISTIE

      Thể loại: Trinh thám

      Độ dài: 30 chương (Phần I: 12 chương; Phần II: 10 chương; Phần III: 8 chương)

      Nguồn: http://diendan.vnthuquan.net/tm.aspx?&m=779573&mpage=1
      Nhà Xuất Bản Hội Nhà Văn (2001)
      Last edited: 7/10/14
      snowbell thích bài này.

    2. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      I: TẤM GƯƠNG CỦA NGƯỜI CHẾT (Dead Man’s Mirror)

      CHƯƠNG I:

      Căn hộ khá đại, bàn ghế cũng vậy: ghế bành vuông, bàn có chân khúc khuỷu. Trước bàn làm việc lớn đặt ngay trước cửa sổ, con người ngồi. Đầu ông là vật duy nhất vuông trong phòng này, vì nó tròn như hình quả trứng.
      Hercule Poirot, vì đó là nhà thám tử của chúng ta, đọc lá thư:

      Hamborough Close, Westshire
      Ngày 24-9-1936
      Kính gửi ông Hercule Poirot,
      vụ việc vừa phát sinh, đòi hỏi xử lý tinh tế và kín đáo. Tôi nghe nhiều người tốt về ông, nên quyết định giao phó việc này cho ông. Tôi có nhiều lý do để tự tin mình là nạn nhân của vụ gian lận, Nhưng vì lý do gia đình, muốn kêu cảnh sát. Tôi số biện pháp để phòng thân và đối phó với tình hình, nhưng ông cần sẵn sàng đến đây ngay khi vừa nhận được điện. Ông khỏi cần trả lời thư này, xin gửi tới ông lòng biết ơn.
      Kính thư: Gervase Chevenix-Gore

      Lông mày Hercule Poirot nhướn cao trán đến mức gần lẫn với tóc.
      - Cái lão Gervase này là ai nhỉ?
      Ông lấy trong tủ quyển sách dày cộp ra tra cứu, và dễ dàng có ngay thông tin.
      Ngài Gervase Chevenix-Gore, nguyên đại uý Đoàn kỵ binh số 17. Sinh ngày 18-5-1878. Là con cả của ngài Guy Chevenix-Gore và phu nhân Claudia Bertherton. Năm 1912 kết hôn với Wanda Elizabeth, trưởng nữ của đại tá Fredirick Arbuthnot. phục vụ trong chiến tranh 1914-1918. Thú vui ưa thích: du lịch, săn bắn. Địa chỉ: Hamborough Close, Westshire, và 218 Lowndes Square. Tham gia sinh hoạt các câu lạc bộ kỵ binh và du hành.
      Poirot lắc đầu có vẻ chưa hài lòng, ngồi suy nghĩ lát, rồi mở ngăn kéo rút ra loạt thiếp mời. Mặt ông sáng lên:
      - Đây rồi! Cái này chắc là đúng. Hẳn ông ta có mặt ở đó.

      * * *

      Nữ công tước chào đón Hercule Poirot với vẻ nồng nhiệt hết mực:
      - Ôi, thế là ông cũng thu xếp để đến với chúng tôi, ông Poirot?
      Poirot cúi người thấp.
      - có gì ạ, tôi rất vui được tới đây.
      Len lách qua rất nhiều nhân vật: nhà ngoại giao có tiếng, nữ nghệ sĩ nổi danh v. v… cuối cùng Poirot cũng tới được người ông định tìm: ông Satterthwaite, khách quen thể thiếu trong các cuộc tiếp tân của nữ công tước.
      Ông này tươi cười chào Poirot:
      - Ôi, cái bà công tước này... đến dự các cuộc họp của bà bao giờ cũng thú vị... tính cách bà rất hay. Tôi quen bà ấy từ hồi ở đảo Corse, cách đây nhiều năm. Lâu quá rồi mới được gặp ông ở đây hôm nay...
      Sau lát điểm qua những người quen cũ, Poirot mới đưa được cái tên Gervase vào câu chuyện.
      - A! Gervase Chevenix-Gore! Người ta mệnh danh lão là "vị nam tước cuối cùng".
      - Xin lỗi... tôi hiểu.
      Ông Satterthwaite lại có dịp được khoe thông thạo của mình.
      - Đấy là đùa. Dĩ nhiên, ông ta thực là nam tước cuối cùng của nước , song ông ta là đại diện cho dòng họ cáo chung. Kiểu nam tước có đầu óc ngông cuồng, thích chơi trội, thường được mô tả trong các tiểu thuyết của thế kỷ trước.
      Ông kể thêm chi tiết: ngay lúc mới lớn, Gervase vòng quanh thế giới bằng thuyền buồm, tham gia đoàn thám hiểm Bắc cực. thách bạn đua ngựa theo lộ trình cực kỳ mạo hiểm và thắng cuộc. tối, ở rạp hát, nhẩy từ lô tầng hai xuống sân khấu, cướp diễn viên nổi tiếng diễn xuất... Có vô số giai thoại về những trò ngông của Gervase.
      - Đó là dòng họ lớn, nhưng suy tàn. Và lão Gervase là thế hệ cuối cùng.
      - Của cải bị tẩu tán hết rồi sao?
      - hề. Gervase vẫn giàu sụ. Sở hữu dinh cơ lớn và nhiều mỏ than; ngoài ra từ thời trẻ, lão hùn vốn khai thác mỏ ở Nam Mỹ, vớ được khối tiền. kỳ lạ, lão làm việc gì cũng trúng, cũng phất.
      - Giờ chắc ông ta già lắm rồi?
      - Phải, tội nghiệp lão, nếu nghe thiên hạ người ta đều bảo lão lú lẫn rồi. Điều đó đúng phần nào. Lão điên... phải điên loạn phải nhốt vào trại, điên ở đây có nghĩa là lão bình thường. Tính lão vốn thích chơi ngông mà.
      - Và tính ngông nghênh ngày càng trở nên quái đản? - Poirot .
      - Ấy, đúng lão Gervase là thế đấy.
      - Có lẽ ông ta tự đề cao mình cách quá đáng?
      - Đúng vậy. Tôi cho là trong trí óc của Gervase thế giới này chia làm hai phần: bên là dòng họ Chevenix-Gore, còn lại là tất cả những người khác.
      - có tinh thần họ tộc đến vậy?
      - Phải. Họ Chevenix-Gore đều kiêu căng, coi ai ra gì. Gervase là hậu duệ cuối cùng, càng thoát cái tật vô lối ấy. Nghe lão , cứ tưởng như lão là Đức Chúa Cha bằng.
      Poirot gật gù suy nghĩ:
      - Bây giờ tôi hiểu. Tôi vừa nhận của ông ta lá thư, cầu, mà cứ như ra lệnh cho tôi phải đến gặp.
      - Lệnh của đức Hoàng thượng! - ông Satterthwaite reo lên với vẻ hiểu ngầm thú vị.
      - Đúng vậy đấy. Ông ta hề nghĩ rằng tôi đây, Hercule Poirot cũng là nhân vật quan trọng, còn nhiều việc phải làm chứ phải chi ngồi chờ lão vẫy cái là vội bỏ hết mọi thứ để chạy đến như con chó ngoan ngoãn...!
      Ông Satterthwaite cắn môi để kìm giữ khỏi mỉm cười. Ông vừa nhận thấy vẻ mặt tự cao tự đại Hercule Poirot và Gervase chẳng kém gì nhau. Ông nhàng :
      - Tuy nhiên, nếu đó là việc khẩn cấp...
      - Đâu có khẩn! - Poirot giơ hai tay lên trời - Tôi phải sẵn sàng phòng lúc nào lão cần đến!
      - Vậy tôi đoán là ông từ chối? - Satterthwaite .
      - Tôi chưa có dịp lại - Poirot đáp.
      - Nhưng ông từ chối?
      Nét mặt thám tử đổi khác, ông cau mày lưỡng lự:
      - Biết thế nào nhỉ? Từ chối... Phải, đó là ý nghĩ của tôi ngay lúc đó, nhưng rồi hiểu tại sao... tôi linh cảm... dường như có uẩn khúc gì đây.
      Satterthwaite nghe tuyên bố ấy của Poirot cách nghiêm túc:
      - Ô! là hay...
      - Cứ nghe ông kể, tôi thấy người như ông ta rất dễ bị tổn thương.
      - Dễ bị tổn thương? - Satterthwaite ngạc nhiên lặp lại, ông hình dung tính từ ấy lại có thể gán cho Gervase Chevenix-Gore.
      Song ông có trí óc nhạy bén, suy nghĩ nhanh nhạy nên tiếp:
      - Có lẽ tôi hiểu ông gì.
      - người tự giam mình trong chiếc áo giáp... áo giáp kiêu căng, tự mãn tự đại vô hạn. Trong chừng mực nào đó, áo giáp ấy là phương tiện bảo vệ tốt chống lại các mũi tên của cuộc sống thường nhật… nhưng vẫn tồn tại mối nguy hiểm. Nai nịt như vậy có khi lại nhận thấy mình bị tấn công. Chậm thấy, chậm nghe, càng chậm cảm nhận.
      Poirot ngừng lời, rồi đổi giọng, hỏi:
      - Gia đình Gervase gồm những ai?
      - Vợ là Wanda. Thuộc dòng họ Arbuthnot thời con rất đẹp, nay vẫn còn đẹp, rất trung thành với Gervase. Gần đây sinh ra tin các thuyết huyền bí, mang bùa, đeo đá thiêng người, tự cho mình là thân của nữ hoàng Ai Cập...
      “Rồi đến Ruth con nuôi. Hai vợ chồng có con. Ruth là xinh đẹp, loại đại. “Gia đình chỉ có ngần ấy. Ngoài ra có Hugo Trent, cháu gọi Gervase bằng cậu.
      “Chị Gervase là Pamela kết hôn với Reggie Trent, Hugo là con trai duy nhất. Hugo mồ côi cha mẹ và thể thừa kế tước hiệu, tất nhiên, song tôi nghĩ cậu ta thừa hưởng phần lớn tài sản của Gervase. Hugo là chàng trai tuấn tú, phục vụ trong đội kỵ binh hoàng gia.
      - Gervase chắc rất đau khổ vì có con trai để nối dõi dòng họ, duy trì tước hiệu - Poirot .
      - Điều đó hẳn.
      Im lặng lúc lâu, Satterthwaite mới tò mò hỏi:
      - Ông có thấy cần thiết phải đến gặp Gervase ở Hamborough Close?
      Poirot thong thả lắc đầu;
      - , lúc này chưa. Nhưng tôi nghĩ có lúc đến.

    3. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      CHƯƠNG II

      Ngồi đàng hoàng toa tầu hạng nhất rồi, Poirot rút bức điện từ trong túi đọc lại.
      “Hãy đáp chuyến tàu bốn giờ ba mươi St. Paneras. Nhớ cầu trưởng tàu cho tàu đỗ ở Whimperley
      Gervase Chevenix-Gore”
      Viên trưởng tàu tỏ ra xum xoe:
      - Dạ, quý ông đến Hamborough Close? Vâng, chúng tôi bao giờ cũng cho tầu đỗ ở Whimperley riêng cho các khách của Ngài Gervase Chevenix-Gore. Đó là ưu tiên đặc biệt.
      Sau đó, trưởng tầu còn hai lần đích thân tới tận nơi, lần để thăm hỏi khách có vừa lòng , và lần thứ hai để thông báo tầu đến chậm mười phút.
      Sau khi đặt vào tay trưởng tầu món tiền "boa" , Hercule Poirot bước xuống sân cái ga xép. Lúc đó là tám giờ hai phút.
      Tầu huýt còi, tiếp tục chuyển bánh. tài bận sắc phục trịnh trọng bước tới.
      - Quý ông Poirot, Hamborough Close? Mời ngài lên xe.
      đỡ va li và hướng dẫn khách ra khỏi ga, nơi chiếc xe hơi Rolls sang trọng đợi sẵn. Poirot lên xe, tài phủ lên đầu gối ông tấm chăn lông lộng lẫy.
      Sau khi chạy mươi phút những con đường khúc khuỷu, xe qua cái cổng đồ sộ, chạy ngang khu vườn, leo lên bậc cửa. quản gia cao lớn mở cửa.
      - Ngài Poirot? Xin mời ngài lối này.
      Ông ta trước, tới tấm cửa khác phía bên phải, xướng to:
      - Ngài Hercule Poirot tới!
      số người trong trang phục chỉnh tề có mặt trong phòng. Poirot nhận thấy ngay là ai chờ đón mình. Tất cả các cặp mắt đều quay nhìn ông, lộ vẻ ngạc nhiên.
      bà dáng người cao lớn, tóc đen điểm vài sợi bạc, ngập ngừng tiến lại. Poirot nghiêng mình, :
      - Thành xin lỗi bà, xe lửa hôm nay đến hơi chậm giờ.
      Phu nhân Chevenix-Gore vẫn nhìn khách với thái độ phân vân:
      - hề gì, thưa ông... ông... xin lỗi... tôi chưa được hân hạnh...
      - Tôi là Hercule Poirot.
      Ông xưng danh cách rành rẽ. Có tiếng người «Ồ!» lên ngạc nhiên sau lưng ông. Cùng lúc ấy, Poirot hiểu là ngài chủ nhân có trong phòng này. Ông nhàng hỏi:
      - Bà biết là tôi tới chứ ạ?
      - Ô vâng... à phải... nhưng mà tôi hay quên lắm. Người ta cái này cái nọ, tôi tưởng là nghe nhưng rồi lời lẽ từ tai này sang tai khác, còn gì nữa.
      Rồi, như người suýt quên bổn phận, bà đưa mắt nhìn vòng, :
      - Hy vọng là ông quen biết mọi người ở đây.
      ràng là phải vậy, câu vừa rồi chỉ là cách thuận tiện để bà khỏi phải giới thiệu từng người .
      Rồi cố gắng để thoát khỏi lúng túng, bà chỉ :
      - Ruth, con tôi.
      đứng trước mặt Poirot cũng cao nhưng thuộc túyp người khác hẳn. Mặt người mẹ có những nét chung chung, còn con có cái mũi hơi gồ và chiếc cằm đầy nghị lực. Mớ tóc đen uốn xoắn hất ngược ra đáng sau, làm lộ vầng trán cao ráo. Nước da sáng hầu như son phấn.
      Hercule Poirot tấm tắc trong lòng, đánh giá đây là trong những thiếu nữ đẹp nhất ông từng gặp.
      Chẳng bao lâu, ông còn nhận ra Ruth chỉ đẹp, mà còn thông minh và kém kiêu hãnh và cá tính. Giọng cất lên dễ nghe.
      - Hay quá, được tiếp ông Hercule Poirot tại nhà! Bố chắc muốn dành cho chúng ta bất ngờ này.
      - Vậy ra cũng biết là tôi đến? - Poirot hỏi.
      - Tôi hề biết gì. Để ăn xong, tôi phải lấy sổ ra xin ông chữ ký.
      Tiếng cồng vang lên trong sảnh, bác đầu bếp mở cửa, loan báo:
      - Bàn ăn dọn.
      Vừa xong câu ấy, nét mặt bác đầu bếp đột nhiên thay đổi từ trang trọng chuyển sang ngạc nhiên kinh hãi. thay đổi diễn ra rất nhanh rồi trở lại ngay bình thường, nếu ai nhìn đúng lúc đó thể nhận ra. Nhưng Poirot nhìn thấy.
      Bác đầu bếp lưỡng lự. Dù nét mặt trở lại nghiêm chỉnh, ta vẫn cảm thấy có căng thẳng.
      Phu nhân Chevenix-Gore thốt lên:
      - Ôi trời! Lạ . biết ta nên làm gì.
      Ruth quay sang Poirot, giải thích:
      - Mọi người sững sờ là vì đây là lần đầu từ ít nhất hai mươi năm nay, cha tôi ra ăn muộn.
      - kỳ quặc - Phu nhân Chevenix-Gore than - Ông Gervase chưa bao giờ...
      người đàn ông đứng tuổi, dáng dấp như quân nhân, lại gần phu nhân và cười to:
      - Chà chà, cái ông Gervase! Ông ta ra chậm, tha hồ cho chúng ta trêu nhé! Ông ta còn chưa cài khuy áo xong hay sao? Cứ tưởng ông bao giờ vướng bận những chuyện vặt thường ngày!
      Phu nhân Chevemx-Gore chỉnh lại.
      - Ông Gervase bao giờ ra chậm.
      Tình huống lấn bấn gây ra vì chuyện như vậy, xem rá khôi hài... Song Hercule Poirot đánh hơi ngay là có chuyện... Đáng lo ngại là đằng khác. Bản thân Poirot cũng ngạc nhiên là Gervase ra đón tiếp người khách mà mình cầu cứu.
      ràng là mọi người lúng túng chưa biết làm gì trước kiện có hai này. Cuối cùng, phu nhân Chevenix-Gore chỉ còn biết quay hỏi đầu bếp:
      - Snell, hay là ông chủ..
      đầu bếp trả lời ngay:
      - Dạ, ông nhà xuống lúc tám giờ kém năm, và thẳng vào văn phòng.
      - À! Vậy ...
      Bà chỉ thốt lên được thế, rồi tiếp:
      - có nghĩ rằng... rằng ông chủ nghe tiếng cồng chứ?
      - Thưa bà, chắc chắn phải nghe đấy, vì cồng đạt ngay cạnh cửa văn phòng. Tôi biết ông nhà vẫn ở trong ấy, nếu tôi báo trực tiếp với ông là bàn ăn dọn. Bây giờ tôi báo, được ạ?
      - Ô! Được! vào báo - Phu nhân thở phào, nhõm.
      đầu bếp rồi, bà :
      - Snell được việc, tôi hoàn toàn tin cậy. ta, tôi khó xoay sở.
      Có người nào đó gật gù đồng tình, nhưng ai gì.
      Hercule Poirot đứng quan sát kỹ từ nẫy, nhận thấy ai nấy đều cực kỳ căng thẳng. Ông nhìn khắp lượt, thử điểm những người có mặt:
      Hai đàn ông đứng tuổi, là người dáng bộ quân nhân vừa lúc trước, còn người gầy, tóc hoa râm, môi mím lại, trông có vẻ luật gia.
      Hai chàng trai, để ria mép, điệu bộ vênh vang, Poirot đoán là người cháu của Gervase, tức cái ở đội kỵ binh Hoàng gia. kia tóc chải mượt, vẻ mặt khá tuấn tú, nhưng ràng thuộc tầng lớp xã hội thấp hơn.
      Còn bà đứng tuổi thó đeo kính, đôi mắt tinh , và cái tóc hung đỏ rực.
      Snell xuất ở bậc cửa. Trong dáng bộ hoàn hảo của người hầu có giáo dục, toát lên lo âu sâu sắc.
      - Thưa bà, cánh cửa văn phòng bị khóa chặt.
      - Cửa khoá?
      Đó là tiếng của chàng trai tóc mượt, đầy vẻ lo lắng, sốt ruột.
      - Để tôi xem nhé.
      Song Hercule Poirot lập tức đứng ra làm chủ tình thế; ông làm cách bình tĩnh, tự nhiên khiến ai kịp ngạc nhiên bỗng dưng có người lạ mới tới lại nắm quyền điều khiển. Ông với Snell:
      - Nào, lại đây ta cùng .
      đầu bếp trước, Poirot bám sát theo, những người khác cũng tiếp nối sau như đàn cừu. Họ chéo cái sảnh rộng qua chân cầu thang đồ sộ, qua chiếc đồng hồ đứng và khúc tường lõm nơi đặt cồng, vào hành lang hẹp tận cùng bằng cánh cửa.
      Poirot vượt lên trước Snell, khẽ xoay quả đấm cửa, nhưng cánh cửa bất động. Ông gõ cửa, gõ nhiều lần mạnh, cũng có tiếng thưa. Ông liền quỳ đầu gối xuống đất, ghé nhòm vào lỗ khoá. Rồi ông thong thả đứng lên và quay lại:
      - Phải phá cửa, vào ngay!
      Hai chàng trai lực lưỡng lập tức ra tay. Nhiệm vụ dễ dàng, vì các cửa nhà Hamborough Close rất chắc. Cuối cùng ổ khoá cũng bật tung, cánh cửa mở ra trong tiếng ồn ào.
      Trong lát, tất cả đều đứng sững trước cảnh tượng bày ra trước mắt. Đèn vẫn sáng, dọc tường bên trái là bàn viết lớn màu gụ. Ngồi trước bàn, nhưng người xoay nghiêng so với mép bàn và quay lưng ra phía cửa, là người cao lớn gục trong ghế bành. Đầu và nửa thân ngoẹo sang thành ghế bên phải, cánh tay phải thõng xuống. Ngay phía dưới bàn tay, khẩu súng lấp lánh sàn.
      Khỏi phải hỏi nhau, ai cũng thấy : Ngài Chevenix-Gore vừa tự vẫn.

    4. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      CHƯƠNG III

      Tất cả đứng lặng nhìn cảnh tượng rồi Poirot bước vào phòng, trong lúc Hugo Trent kêu:
      - Trời! Cụ cố tự tử!
      Phu nhân Chevenix-Gore rên rỉ:
      - Ôi, ông Gervase... Gervase…
      Poirot quay đầu lại :
      - Hãy đứa phu nhân chỗ khác. Ở đây chẳng ích gì.
      Người có dáng bộ quân nhân làm theo:
      - , chị Wanda. thôi, chẳng làm gì được nữa rồi, thế là hết. Ruth, cháu đưa mẹ .
      Nhưng Ruth vào tận trong phòng theo sát Poirot cúi xuống người chết, con người to lớn, vạm vỡ, để râu như hiệp sĩ thời Viking.
      - Có chắc là bố cháu chết chưa? - Ruth hỏi bằng giọng hơi nghèn nghẹn cách kỳ lạ.
      Poirot ngước mắt. Mặt thể xúc động khó kìm nén khiến ông hơi khó hiểu. hẳn là đau khổ, mà la niềm kích động pha lẫn kinh hoàng.
      có bộ tóc hung đỏ the thé:
      - Vậy ra lúc nẫy cái ta nghe phải là tiếng xe hơi hay nổ sâm banh. Mà là tiếng súng...
      Poirot quay về phía mọi người:
      - Ai đó cần báo cảnh sát.
      - ! - Ruth Chevenix-Gore kêu to.
      Người đàn ông đứng tuổi có vẻ luật gia, :
      - E rằng thể nào làm khác. Burrous, lo cho việc đó nhé? Còn Hugo...
      Poirot quay sang chàng thanh niên có ria mép:
      - là Hugo Trent? Có lẽ mọi người nên giải tán, chỉ tôi và ở lại.
      lần nữa, lời của Poirot được coi như mệnh lệnh. Ông luật gia xua mọi người ra. Còn Poirot và Hugo Trent... này :
      - Vậy ông là ai? Tôi chưa hề nghe về ông, và ông ở đây làm gì?
      Poirot rút túi tấm danh thiếp đưa cho Hugo.
      - Ô, thám tử tư! Tôi có nghe tiếng ông... song vẫn chưa hiểu ông tới đây làm gì?
      - biết là cậu ... vì đây chính là cậu , phải ?
      - Ông cố này? Phải, là cậu tôi.
      - biết là cậu cầu tôi đến?
      Hugo lắc đầu.
      - hề.
      Giọng chàng trai run run niềm xúc động khó tả, trong khi bộ mặt ngỡ ngàng, ngơ ngác... Poirot: " kiểu mặt nạ rất tiện để che giấu lo sợ, nếu có". Ông nhàng, thong thả:
      - Khu vực này thuộc xứ Westshire. Tôi rất quen ông thiếu tá Riddle, thanh tra cảnh sát địa phương.
      - Ông Riddle ở cách đây nửa dặm, chắc tới bây giờ.
      - Thế tốt.
      Poirot lượt quanh phòng, kéo các rèm cửa, xem xét các cánh cửa sổ đóng kín.
      tường, phía sau bàn giấy, là tấm gương tròn, mặt bị vỡ. Poirot cúi xuống nhặt vật.
      - Ông thấy cái gì đó? - Hugo Trent hỏi.
      - Viên đạn.
      - Đạn xuyên qua đầu từ bên này sang bên kia rồi đập vào mặt gương?
      - Có vẻ như vậy.
      Poirot cẩn thận đặt lại viên đạn vào chỗ cũ, và lại gần bàn. số giấy tờ sắp xếp có trật tự. tờ giấy thấm, có mảnh giấy viết chữ xin lỗi bằng chữ in hoa, hơi run rẩy.
      - Cụ viết chữ này trước khi tự vẫn - Hugo .
      Poirot nghiêng đầu . Ông lần lượt nhìn tấm gương và xác chết, vẻ suy nghĩ. Rồi lại gần cánh cửa lúc nẫy bị phá lủng lẳng, với chiếc ổ khóa bật tung. Ổ khóa có chìa, điều đó ông biết, nếu lúc nẫy nhòm được vào trong - và chìa cũng rơi xuống sàn. Poirot trở lại với người chết, nắn nắn quần áo.
      - Đúng rồi. Chìa khóa ở trong túi áo ông ấy.
      Hugo châm điếu thuốc giọng khàn:
      - Mọi thứ có vẻ . Cậu tôi khóa cửa ngồi đây, nguệch ngoạc mấy chữ rồi tự bắn vào đầu.
      Poirot gật gù đồng tình.
      - Nhưng tôi vẫn hiểu tại sao cụ ấy lại mời ông đến? Có chuyện gì?
      - Điều này khó giải thích hơn. Nhưng trong lúc chờ cảnh sát tới, có thể tôi biết những người tôi gặp lúc đến đây gồm những ai?
      - Họ là ai ấy à? - Hugo đáp, vẻ lơ đãng - À phải, tất nhiên, xin lỗi ông. Ta ra ngồi kia, được ?
      «Trước hết có dì Wanda và em họ Ruth ông biết rồi. kia là Susan Cardwell, khách mời, đại tá Bury bạn lâu năm của gia đình và ông Forbes, cũng là bạn lâu năm, đồng thời là luật gia giúp cậu tôi quản lý công việc về luật pháp. Hai ông già này mê Wanda từ hồi dì còn trẻ và nay vẫn rất quý mến và tận tụy với dì. Buồn cười , nhưng cũng cảm động.
      «Ngoài ra có Godfrey Burows thư ký riêng của cậu tôi, và Lingard đến đây giúp cậu tôi viết lịch sử dòng họ Chevenix-Gore; này từng làm việc nghiên cứu lịch sử giúp các nhà văn. Đó, ngần ấy người, hết.
      - Nếu tôi hiểu đúng, mọi người đều nghe thấy tiếng súng cậu bắn?
      - Có, chúng tôi có nghe. Tôi tưởng là nút sâm banh nổ; Susan và Lingard lại cho là tiếng xe hơi nổ máy... Đường cái chạy qua gần đây.
      - Lúc đó là bao giờ?
      - Khoảng tám giờ mười. Snell vừa đánh cồng.
      - Lúc đó đứng chỗ nào?
      - Trong phòng sảnh lớn. Chúng tôi còn đùa nhau xem tiếng ấy từ đâu phát ra. Tôi bảo nó từ phòng ăn. Susan bảo là từ phía ngoài, còn Lingard là từ tầng hai. Snell khẳng định là tiếng nổ từ ngoài đường, lọt vào nhà từ những cửa sổ tầng hai.
      Susan : "Còn giả thuyết nào nữa ?" và tôi cười mà còn giả thuyết nữa là có án mạng! Nay nghĩ lại, chua chát.
      rồi, nét mặt Hugo có vẻ đau khổ.
      - ai nghĩ có thể là ông Gervase tự tử?
      - .
      - Và cũng có suy nghĩ gì về lý do mà ông cụ phải kết liễu cuộc đời?
      - Ồ! - Hugo thong thả - hẳn.
      - Vậy ý của là thế nào?
      - Vâng... nhưng ý lắm. Tất nhiên, tôi ngờ ông cụ tự tử, nhưng dù sao điều đó làm tôi thực ngạc nhiên. là cậu tôi điên lẫn quá rồi, mọi người đều biết.
      - cho giải thích như vậy là xuôi?
      - cũng phải có điên mới tự bắn mình vào đầu chứ!
      - kết luận tuyệt vời đơn giản.
      Hugo mở to đôi mắt.
      Poirot đứng lên, tha thẩn trong phòng. Phòng bày biện toàn bàn ghế kiểu cổ đẹp và vững chãi. Poirot tấm tắc trước mấy pho tượng đồng đặt lò sưởi, ông nhấc lên từng cái ngắm nghía rồi mới để lại vào chỗ cũ. bức tượng đặt ở bên trái, ông lấy ngón tay gẩy ra vật.
      - Cái gì thế? - Hugo hỏi.
      - có gì đặc biệt. mảnh gương vỡ rất .
      - Lạ là tấm gương bị đạn bắn vỡ. Gương vỡ là điềm tai hoạ. Tội nghiệp ông cụ... ông cụ hưởng số may quá lâu.
      - Cậu có số may?
      Hugo cười:
      - Số may của ông cụ thành huyền thoại! Cụ mó vào cái gì cái đó thành vàng! Đánh cá con ngựa nào là con ấy thắng. Mua cổ phần mỏ nào chưa chắc chắn, tìm ngay dưới đó nguồn lợi vô tận! Ông cụ suýt chết hụt nhiều lần, lần nào cũng thoát như có phép lạ. Ông biết , ông cụ ngao du khắp thế giới.
      Thừa lúc ấy, Poirot lấy vẻ thân mật.
      - Hugo, quý ông cậu lắm?
      Hugo Trent hơi bất ngờ vì câu hỏi, ngập ngừng:
      - Ồ! Tất nhiên. Ông cụ khó tính, dễ sống với cụ đâu. May thay, chúng tôi có dịp tiếp xúc nhau luôn.
      - Ông cụ có quý ?
      - Nếu có, ông cũng để lộ ra mặt. Thực ra, có thể có mặt của tôi làm ông vui gì.
      - Sao vậy?
      - Vì rằng ông có con trai, và rất buồn vì chuyện ấy. Ông cụ gắn bó mê mẩn với gia đình, với dòng họ, nay tan nát cả trái tim khi nghĩ mình chết là hết dòng họ Chevenix-Gore. Cậu tôi là hậu duệ cuối cùng của dòng họ có từ thời giặc Normands. Theo quan điểm của cậu tôi, việc này là cả thảm hoạ.
      - cùng quan điểm ấy?
      Hugo nhún vai:
      - Kiểu nghĩ như thế ngày nay lỗi thời.
      - Cả cơ ngơi của ông cụ rồi sau ra sao?
      - Tôi biết. Có thể tôi được hưởng, trừ khi ông dành tất cả cho Ruth. Nhưng ít nhất dì Wanda hưởng chừng nào còn sống.
      - Cậu chưa định di chúc?
      - Ông cụ có ý riêng của ông.
      - Ý gì?
      - Ông muốn Ruth và tôi lấy nhau.
      - Như vậy thuận quá.
      - Rất thuận, nhưng Ruth lại có ý nghĩ riêng của ấy. cực kỳ quyến rũ, và ấy biết mình xinh đẹp, nên vội lấy chồng.
      Poirot ghé sát chàng trai:
      - Nhưng , đồng ý chứ?
      - Ô! - Hugo đáp vẻ khó chịu - ngày nay lấy ai chả được, khi cần ly dị rất dễ. ổn, lập tức cắt đứt, làm lại từ đầu.
      Cửa mở, Forbes vào, cùng với người cao lớn ăn bận chỉnh tề. Người này chào Hugo Trent:
      - Tôi rất đau lòng vì chuyện xẩy ra...
      Hercule Poirot tiến lên:
      - Chào thiếu tá Riddle, ông khoẻ chứ? Còn nhớ tôi ?
      - Nhớ (Viên thanh tra bắt tay Poirot). Ra ông cũng ở đây?
      Riddle tò mò ngắm nhìn Poirot.
      snowbell thích bài này.

    5. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      CHUƠNG IV

      - Thế nào? - thiếu tá Riddle .
      Đó là hai mươi phút sau câu hỏi của viên thanh tra là dành cho ông thầy thuốc của ngành cảnh sát, người gầy, tóc hoa râm. Ông này nhún vai:
      - Ông cụ chết được hơn nửa giờ, nhưng quá giờ. Khỏi phải những chi tiết nghiệp vụ khác, vắn tắt là bị viên đạn bắn xuyên qua đầu từ bên này sang bên kia, vũ khí đặt ngang thái dương phải, cách vài đốt ngón tay.
      - Tóm lại đúng là vụ tự tử?
      - Đúng vậy. Người gục xuống trong ghế, và súng từ tay tuột xuống đất.
      - Có tìm thấy đạn ?
      - Có
      Bác sĩ chìa ra. Thiếu tá Riddle :
      - Tốt. Giữ lấy để so với nòng súng. Rất may là vụ việc này ràng, có gì khó khăn.
      Hercule Poirot tiến lên bước, nhàng hỏi:
      - Thưa bác sĩ, ông có chắc là có chi tiết gì đặc biệt?
      - Hừ! Có thể có chi tiết hơi lạ. Ông cụ chắc hơi ngả người sang bên phải rồi mới bắn, nếu đạn phải trúng tường phía dưới tấm gương, chứ thể trúng chính giữa gương.
      - Ngồi ngả người như thế mà bắn rất bất tiện - Poirot .
      Bác sĩ lại nhún vai:
      - Ôi! Tiện với chả tiện... khi thiết sống...
      - Bây giờ đem xác được chưa? - Riddle hỏi.
      - Được rồi.
      Riddle hỏi tiếp cảnh sát mặc thường phục:
      - Còn , cần gì nữa ?
      - Xong rồi ạ. Chỉ còn lấy dấu vân tay khẩu súng thôi ạ.
      - Thế được rồi. Cho mang .
      Mọi việc xong xuôi, trong phòng còn lại Poirot và thanh tra.
      - Thế đấy! - Riddle - Mọi việc ràng: cửa khoá, cửa sổ cũng chốt, chìa khóa trong túi người chết. Tất cả đều , trừ việc.
      - Việc gì vậy ông bạn? - Poirot hỏi.
      - Việc đó là… ông! Ông làm gì ở đây?
      Thay lời đáp, Poirot đưa Riddle lá thư và bức điện.
      - Hừm… Thế này là lạ rồi. Phải đào sâu vào mọi việc, chúng có thể liên quan trực tiếp đến vụ tự tử.
      - Hoàn toàn tán thành.
      - Phải kiểm tra có những ai trong nhà.
      - Tôi có tên cửa họ rồi. Cậu Hugo vừa cho tôi biết.
      Ông đưa danh sách cho Riddle:
      - Chắc ông đều biết họ.
      - Có, tất nhiên tôi nghe về họ. Phu nhân Chevenix-Gore cũng điên điên kém ông lão Gervase, tất nhiên theo kiểu riêng của bà. con người rất mung lung, nhưng từng lúc lại chứng tỏ mình có khiếu tiên tri tuyệt vời. Mọi ngươi chế nhạo bà, bà biết nhưng mặc kệ.
      - Ruth chỉ là con nuôi, phải ?
      - Phải.
      - Rất xinh đẹp.
      - Từng làm mê đắm bao chàng trai trong vùng. ta từ chối, rồi bất thần quay lưng bỏ rơi họ. Nhẩy rất giỏi.
      - Chuyện ấy chẳng liên quan đến việc chúng ta.
      - Đúng vậy. Còn những người khác, có lão Bury, tôi quen. Là người thân của gia đình, lão suốt ngày la cà ở đây, xun xoe quanh bà Wanda. Hình như Gervase và Bury cùng chung vốn làm ăn trong công ty do Bury làm giám đốc.
      - Còn Oswald Forbes, ông có biết ông này?
      - Hình như có gặp lần.
      - Lingard?
      - Hoàn toàn biết.
      - Susan Cardwell?
      - Cái tóc hung đỏ? Tôi thấy hay chơi với Ruth những ngày gần đây.
      - Ông Burrows?
      - Biết. Thư ký của Gervase. riêng với ông, tôi ưa tay này. Trông đẹp mã, nhưng...
      - làm cho Gervase lâu chưa?
      - Hai năm phải.
      - Còn ai nữa nhỉ?
      Poirot ngừng bặt, vì thanh niên tóc vàng chạy ùa vào, thở hổn hển vẻ xúc động.
      - Chào thiếu tá. Tôi nghe ngài Gervase tự tử, vội chạy đến ngay. Gặp Snell ở ngoài, là đúng. vô lý, tôi thể tin!
      - Tiếc thay, đúng đấy, Lake ạ. Cho phép tôi giới thiệu: đại uý Lake, người quản lý các bất động sản của ngài Gervase. Ông Hercule Poirot, chắc nghe tiếng?
      Nét mặt Lake sáng lên vẻ như tin.
      - Ông Hercule Poirot? Rất hân hạnh được tiếp kiến ông.
      Và nụ cười môi lập tức nhường chỗ cho lo lắng rệt:
      - Nhưng... ít nhất vụ tự tử này có gì mờ ám, thưa ông?
      - Tại sao lại có gì "mờ ám" như ? - Viên thanh tra chỉnh ngay.
      - Vì tôi thấy ông Poirot có mặt, vả lại chuyện này là hết sức vô lý!
      - - Poirot - có mặt của tôi phải do cái chết của Gervase. Tôi ở trong nhà rồi... với tư cách khách mời.
      - Ồ! Tôi hiểu. Nhưng lạ là chiều nay lúc chúng tôi cùng ngồi kiểm điểm công việc, thấy ngài ấy gì về việc ông tới.
      Poirot :
      - Ông hai lần từ "vô lý". Vậy ông thực bất ngờ khi biết tin ông Gervase tự vẫn?
      - Tất nhiên. Đành rằng ngài ấy điên điên, tính khí bất thường, ai cũng bảo thế, nhưng tôi thể hình dung thế giới này có thể tiếp tục nếu thiếu ngài.
      - Phải, đó là lý lẽ - Poirot vừa vừa nhìn chàng thanh niên, thầm khen tính tình thông minh, bộc trực của .
      Thiếu tá Riddle lên tiếng:
      - Nhân tiện có đại uý Lake ở đây, mời ngồi xuống, tôi xin hỏi vài câu, nếu vui lòng.
      - Xin sẵn sàng - Lake , và ngồi xuống đối diện hai người.
      - nhìn thấy ngài Gervase lần cuối vào lúc nào?
      - Chiều nay, trước ba giờ chút. Chúng tôi kiểm tra lại sổ sách và bàn việc có người mới xin thuê trong các trang ấp.
      - Hai người ngồi với nhau bao lâu?
      - Chừng nửa tiếng.
      - Hãy nghĩ của kỹ. Và cho biết có thấy điều gì bất thường trong thái độ của ngài.
      Lake suy nghĩ.
      - , thấy, có lẽ ngài hơi phấn khích chút, nhưng ngài vẫn thường thế.
      - có vẻ gì uể oải, suy nhược?
      - Ồ! . Hoàn toàn sung sức. Ngài rất vui vì viết lịch sử gia đình.
      - Ngài bắt đầu viết từ khi nào?
      - Uớc chừng sáu tháng.
      - Lingard tới đây từ bao giờ?
      - Mới hai tháng, khi ấy ngài nhận thấy thể mình tự tra cứu những tài liệu cần thiết.
      - Và cho là ông ta rất thích thú với công việc ấy?
      - Ồ! Rất mê! Ý tưởng của ngài là ngoài dòng họ, gia đình của ngài, đời này còn gì quan trọng hơn.
      Giọng của đại uý hơi đượm vẻ chua chát.
      - Vậy theo , ngài Gervase có chuyện gì lo nghĩ?
      Lake lưỡng lự, hơi lưỡng lự lát rồi mới đáp:
      - .
      Poirot đột nhiên xen vào câu chuyện.
      - Theo , ông Gervase có bận tâm lo nghĩ gì về con ?
      - Con ?
      - Đúng. Tôi con của ông.
      - Theo tôi, .
      Poirot hỏi nữa. Riddle :
      - Thế thôi. Xin cảm ơn đại uý Lake. Đừng đâu xa nhé, phòng khi tôi cần đến .
      - Vâng, vâng (Lake đứng lên). Tôi có thể giúp gì các ông?
      - Có. Nhờ gọi bếp đến đây, và xem xem phu nhân Chevenix-Gore có thể tiếp tôi lúc này , hay bà hãy còn bị choáng.
      Chàng thanh niên gật đầu rồi ra.
      Hercule Poirot :
      - Cậu này người dễ chịu đấy nhỉ.
      - Phải, rất tốt, hiểu biết công việc. Ai cũng thích ta.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :