1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ba Con Uyên Ương, Một Đôi Lẻ - Thị Kim (58c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666

      [​IMG]

      BA CON UYÊN ƯƠNG, ĐÔI LẺ

      Tác giả: THỊ KIM
      Độ dài: 58c
      Editor: Nhi
      Nguồn edit: kunnhi.wordpress.com

      Giới thiệu

      Sư phụ , nước phù sa chảy ruộng người ngoài, bảo ta chọn người trong số mười sáu vị sư huynh, sư phụ làm chủ cho ta. Ta chút nghĩ ngợi mà chọn Vân Châu, kết quả mọi người “bông hoa nhài cắm bãi phân trâu”.

      Sau này ta mới biết, ra “nước phù sa” là chỉ các vị sư huynh, “bãi phân trâu” mới là ta.

      Rút kinh nghiệm xương máu, ta quyết định nên vì Vân Châu sư huynh làm bà mối lần, nhất định phải tìm vị tiên nữ để xứng đôi với “bông hoa nhài” là , lập công chuộc tội.

      Để công bằng, nhân tiện ta cũng quan tâm đến Giang Thần sư huynh, với tính tình của , ta thấy chỉ có tìm Dạ Xoa nương mới có thể khống chế .

      ngờ, ý tốt của ta đắc tội cả hai vị sư huynh …​
      tiểu Viên Viêntart_trung thích bài này.

    2. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Editor: Nhi
      Nguồn edit: kunnhi.wordpress.com


      Chương 01 – Sờ Sờ, ca ca

      Sư phụ vẫn ta ngây thơ chậm lụt, quá mức thà. ra thể trách ta.

      Ta có mười sáu vị sư huynh, mười vị sư thúc, vị sư phụ, tính cả người làm công, Tiêu Dao Môn có bảy mươi hai người đàn ông, ta và Tiểu Hà Bao là hai người có giới tính nữ duy nhất. Tiểu Hà Bao là nha hoàn của ta, hơn ta hai tuổi. Ta có nữ trưởng bối, dưới có bạn tâm giao đồng lứa, đa số chuyện phải tự tìm hiểu, vì thế u mê chậm lụt cũng là dễ hiểu.

      Ta lớn lên giữa các sư huynh sư thúc, hình thành tính tình tùy tiện, bởi vậy, lúc đầu ta nhận ra dụng tâm hiểm ác của Giang Thần tiểu tử kia, cho đến ngày Tiểu Hà Bao nhắc nhở ta: “Tiểu thư, sao em thấy mỗi lần Giang công tử gọi tên đều có vẻ vi diệu khó tả, cậu ấy là kinh thành nhân sĩ, lẽ ra thể có giọng địa phương kiểu đó.”

      Ta múa kiếm như mưa, lơ là mà hỏi: “Vi diệu thế nào?”

      Tiểu Hà Bao thần thần bí bí : “Em cảm thấy khi cậu ấy gọi tên , phải gọi Mạc Mạt, mà là gọi Sờ Sờ (Mạc Mạc)!”

      “Ờ?” Ta thu bảo kiếm, nhíu mày hồi tưởng. Nhưng trước giờ ta vốn qua loa, chưa từng để tâm chú ý.

      Ta quyết định thử nghe lần.

      Ta cầm kiếm đến vườn đào, lúc này nhất định Giang Thần thừa dịp sư phụ gà gật bên suối mà vào đây vặt đào.

      Ta đứng trong vườn ngửa đầu tìm kiếm.

      Vườn đào toàn cây đại thụ trăm năm, cành lá sum suê. Hương xuân tháng tư, ánh dương hắt qua tán lá, các sắc xanh xen kẽ, từ lục nhạt mông lung đến màu ngọc bích trầm lắng. Quả đào nhắn tròn xinh đỏ như mã não, lung linh xinh đẹp treo đầy ngọn cây.

      Ta nuốt nước bọt, đột nhiên nghe thấy tiếng nước sau lưng.

      Ta quay đầu nhìn, ngẩn ngơ sững sờ.

      Trong bóng râm lác đác ánh dương, Giang Thần nửa nằm cành cây, trong tà áo là hơn chục quả đào đỏ tươi. tay cầm bình rượu , tay cầm quả đào, bình rượu nghiêng nghiêng, dòng nước róc rách theo quả đào…

      , giờ phút này ta quên hẳn mục đích ban đầu, trước mắt chỉ có bức họa: giữa tán lá xanh, xiêm y trắng, bình rượu đen, quả đào đỏ.

      Bức họa này trong tĩnh có động, phối màu nổi bật, đậm nhạt phù hợp, người trong bức họa đôi mắt khép hờ, thản nhiên nhàn nhã, phong lưu phóng khoáng nên lời, khiến người khác phải ngẩn ngơ.

      Giang Thần đặt quả đào vào trong miệng, ngồi thẳng dậy nhìn ta cười cười: “Sờ Sờ, ngẩn ngơ cái gì, nhìn ta đến mê mẩn sao?”

      “Bùm” tiếng, cảnh đẹp, tranh đẹp, ý tốt bị hai tiếng “Sờ Sờ” của đẩy đến chín tầng mây, còn sót lại chút gì.

      Đúng là gọi “Sờ Sờ” !

      Ta lập tức nhãn mạo kim tinh, giận sôi lên. Nhìn kỹ lần nữa, cười đến mắt còn là mắt, là mờ ám, là lẳng lơ!

      Ta cắn răng hít vào, chỉ muốn dùng chiếc giày nổi tiếng nặng mùi của Trương sư phó ở nhà bếp đá vào gương mặt tuấn tú của , “bộp” tiếng rồi lưu lại dấu ấn hình trái cà tím.

      Đừng phát ràng, khi cãi nhau với người khác trôi chảy như nước sông liên miên dứt, từ ngữ như châu ngọc hàm ý sâu xa, vô cùng thâm thúy. Phải lúc sau, bạn mới có thể nhận ra mình bị mắng.

      Vì thế, tuyệt đối là cố ý, bạn nhìn nụ cười nghiệt kia mà xem. Ta phải tìm sư phụ tố cáo, nhân tiện cứng rắn đòi đổi tên.

      Sư phụ nằm ngủ ghế mây bên bờ suối. Có điều người chưa bao giờ thừa nhận là mình ngủ, người vẫn cường điệu là mình luyện công, dưỡng khí.

      Ta hầm hừ chạy đến, hô to tiếng: “Sư phụ!”

      Đúng là người ngủ, bị ta gọi tiếng vang dội đấy, thiếu chút nữa lăn khỏi ghế mây.

      Người ngồi dậy, nhanh chóng khôi phục dáng vẻ đoan trang tú nhã của sư phụ, nhìn ta bằng ánh mắt từ ái, thân thiết hỏi: “Tiểu Mạt, con bị chó cắn sao?”

      Ta nghiến răng nghiến lợi : “Con bị Giang Thần cắn!”

      được như vậy, Giang Thần là sư huynh của con.”

      Ta hổn hển tố cáo: “ gọi con là ‘Sờ Sờ’!”

      Sư phụ trừng mắt, nghiêm trang : “Tên con là Mạc Mạt mà!”

      Ta cau mày, vô cùng bất mãn. Sư phụ thường xuyên đại trí giả ngu, có thể giả bộ hồ đồ quyết thanh tỉnh, làm đệ tử đóng cửa của người, ta rất hiểu người, xem , người lại giả vờ mơ hồ, ý đồ ba phải rồi. Quên , ta thẳng mục đích chính thôi.

      “Sư phụ, tại sao lại đặt cho con cái tên này, con thích!”

      “Bởi vì con là đệ tử đóng cửa của ta, đệ tử cuối cùng (tối mạt).”

      “Con họ gì chẳng được, tại sao lại họ Mạc?” Ta phản cảm tên Mạt, nhưng đứng cùng họ “Mạc” ta cực kỳ phản cảm.

      “Bởi vì lai lịch của con rất mạc danh kỳ diệu (kỳ lạ, đặc biệt)! Sáng sớm hôm đó ta tản bộ, đột nhiên phát bãi cỏ có bọc hành lý, ta còn tưởng nhặt được túi tiền, mừng rỡ mở ra, con oa tiếng, thiếu chút nữa sư phụ ta ngất tại đấy.”

      “Sư phụ, tên này rất khó đọc, còn có hài !” Vừa nghĩ đến bị Giang Thần gọi là “Sờ Sờ”, lòng ta lại kích động như kiến trong chảo nóng.

      Sư phụ tỏ vẻ phấn khởi : “Mạc Mạt, tên này rất hay, vừa văn nhã vừa độc đáo, so với Thúy Hoa, Đào Hồng dễ nghe hơn. Sư phụ ta đắc ý nhất chính là đặt cho con cái tên này. Ta đọc biết bao nhiêu Đường Thi Tống Từ, cuối cùng cũng có lần dụng võ.”

      Ta buồn bực muốn hộc máu.

      “Sư phụ, dù sao con cũng muốn đổi tên.”

      “Con muốn tên là gì?”

      “Tên gì cũng được, chỉ có họ Mạc này là kiên quyết .”

      Sư phụ lập tức hai mắt lấp lánh: “Vậy con theo họ của ta .”

      Sư phụ tên Thạch Cảnh, lòng ta thầm đọc, lập tức phủ quyết. Thạch Ma? Còn bằng Mạc Mạt ấy!

      Sư phụ thấy ta gì, vì thế xoa xoa mi tâm bất đắc dĩ : “Vậy con tự chọn , dù sao con cha mẹ, ta cũng biết con họ gì.”

      Ta nảy ra sáng kiến, vui vẻ : “Đặt tên con là Vân Mạt .”

      Đệ tử đứng đầu của sư phụ tên Vân Châu, là thần tượng của ta. Ta vẫn cảm thấy họ Vân rất dễ nghe lại có ý tứ, ngoại hình Vân sư huynh như tiên nhân, cùng họ với , từ nay về sau, ta có thể gọi là ca ca, thân thiết biết bao. Ta phấn khởi báo tin với mỗi vị sư huynh, ta đổi tên, từ nay ai còn gọi ta Mạc Mạt ta cho yên!

      ra sau này ta rất hối hận, ta tên Vân Mạt Vân Mạt, tại sao lại gọi Vân Châu là ca ca chứ?

      Nghe ta đổi tên, Tiểu Hà Bao cũng rục rịch tới tìm ta .

      bé nhăn nhó giọng : “Tiểu thư, em có thể đổi tên ?”

      Giờ phút này ta bắt đầu cảm nhận được tâm trạng của sư phụ, bởi vì tên của Tiểu Hà Bao (túi tiền ) là ta đặt.

      Ba năm trước, các sư huynh xuống núi chúc thọ chưởng môn phái Võ , ta cũng theo. Ở chân núi gặp Tiểu Hà Bao bị kẻ ác đuổi đánh. Ta ra tay cứu bé, đó là lần đầu tiên ta hành hiệp trượng nghĩa, ra là nhờ công các vị sư huynh. Kẻ ác kia vừa thấy các vị sư huynh uy phong lẫm liệt, đợi ta rút bảo kiếm ra chạy biến luôn.

      Tiểu Hà Bao chốn dung thân, vì thế sư phụ làm chủ cho ta nhận bé làm nha hoàn, ra là làm bạn với ta.

      Ta nhìn Tiểu Hà Bao, buồn bã : “Tên Tiểu Hà Bao rất hay mà! Đói bụng có trứng luộc để ăn (trứng luộc là “hà bao đản cật”), có tiền, trong túi có bạc để tiêu. Ý nghĩa như thế, tại sao em thích?”

      Tiểu Hà Bao vô cùng cao hứng bị ta thuyết phục. Xem ra trình độ đặt tên của ta cao hơn sư phụ. Sư phụ ta Thạch Cảnh là vị chưởng môn thứ chín của Tiêu Dao Môn, khi còn trẻ giang hồ vẫn xưng tụng là Ngọc Diện Công Tử. Lần đầu tiên ta nghe cái tên đấy, cười đến đau bụng, Giang Thần đứng bên cạnh ta, cười hiểm: “Sờ Sờ, có phải muội nghĩ đến Ngọc Diện Hồ Ly?”

      Ta nghiêm túc kiên quyết phủ nhận.

      Thạch Cảnh sư phụ có tướng mạo nho nhã, da lại trắng, còn trẻ là chưởng môn, vì thế thường mặc quần áo màu đen cho già dặn. Nhưng màu đen càng tôn lên làn da trắng, vì thế biệt danh kia càng thêm chính xác. Haizzz, là vừa lợi vừa hại.

      Sư phụ vừa nhậm chức chưởng môn liền thể tài lãnh đạo tuyệt vời nặng khuôn phép quyết tâm tuyển nhân tài. Người quan tâm thời gian vào cửa dài ngắn thế nào, lý lịch gia thế cũng gạt qua bên, tất cả lần lượt đấu võ, người chiến thắng làm thủ tịch đại đệ tử. quan tâm tuổi tác nhiều ít thế nào, mọi người đều tôn là nhân vật số hai của Tiêu Dao Môn, nhân vật số đương nhiên là sư phụ lão nhân gia.

      Vân Châu sư huynh nhờ thế trổ hết tài năng. Sau hồi phong vân biến sắc tỉ võ toàn môn, thắng tất cả các sư huynh, thành thủ tịch đại đệ tử của sư phụ. Mà ta, thành đệ tử đóng cửa của sư phụ, ta cảm thấy, đây là duyên phận.

      Vì thế, sau khi đổi tên Vân Mạt, ta liền theo Vân Châu sư huynh, bắt đầu gọi ca ca. Lúc đầu, miệng co giật chút, quay đầu bỏ . Sau đó, ta gọi ngày mấy chục lần, chết lặng, cam chịu. Đúng là có chí nên!

      Vân Châu sư huynh còn tuấn tú hơn sư phụ, nhưng vui buồn ra mặt, vì thế ta chẳng biết trong lòng nghĩ gì, Giang Thần sư huynh vui buồn ra mặt, ta cũng thường xuyên hiểu trong lòng nghĩ gì. Thế mới , chuyện gì cũng có chừng mực, hăng quá hóa dở.

      Đảo mắt đến sinh nhật mười lăm tuổi của ta, ta chờ đợi ngày này năm. Bởi vì Tiêu Dao Môn có mười sáu vị sư huynh, nếu mỗi người tặng ta món quà, hihi, nghĩ đến đây, ta cười đến mắt thành sợi chỉ.

      “Tiểu Mạt, cười cái gì đấy? Mắt thành sợi chỉ rồi.”

      Ta nhìn lại, Giang Thần chắp tay sau lưng, nhàn nhã về phía này. Ta cho là chắp tay sau lưng để giấu quà tặng ta, ngờ, nhìn ra sau lưng mới hay trống trơn.

      Ta có chút thất vọng, vì thế nhắc nhở : “À, hôm qua sư phụ lão nhân gia với mọi người chuyện kia, huynh nghe thấy sao?”

      ngạc nhiên: “Chuyện gì?”

      Giả bộ hồ đồ sao? Ngày hôm qua sư phụ cố ý thông báo với mọi người, hôm nay là ngày ta đến tuổi cập kê, mọi người nên tặng quà cho ta.

      Tối hôm qua, ta cảm động chạy đến phòng sư phụ, tán gẫu đến tận lúc người ngáp ngắn ngáp dài. Ta thấy sư phụ mệt mỏi, định rửa chân cho người, kết quả dọa sư phụ mặt ngọc tái nhợt, hết hẳn buồn ngủ. So với sư phụ, Giang Thần tim phổi, ngày quan trọng thế này, lại có gì tặng ta. Ta và có bốn năm tình đồng môn cơ mà.

      Ta nhìn chăm chú, nghiêm mặt : “Giang sư huynh, đáng lẽ huynh phải họ Vắt mới đúng.”

      “Tại sao?”

      “Vắt cổ chày ra nước đấy.” Ta theo Giang Thần đấu võ mồm vài năm, cũng học được chút bản lĩnh.

      “Tiểu Mạt muội mới vắt cổ chày ra nước! Những năm trước ta có tặng quà sinh nhật cho muội , thế muội có tặng ta chưa?” Từ sau khi ta đổi tên Vân Mạt, gọi ta “Sờ Sờ” nữa, nhưng cũng chịu gọi ta “Vân Mạt”, bắt chước sư phụ gọi “Tiểu Mạt”.

      Ta bất mãn: “Giang sư huynh, cái lá cây cũng gọi là quà sao?”

      trợn mắt: “Đấy là cái lá tầm thường sao? lá viết thơ Vương Duy.”

      Ta lườm xem thường: “Nhưng huynh phải Vương Duy.”

      “Tiểu Mạt, muội chẳng hiểu lãng mạn gì cả, biết thưởng thức.” bĩu môi phóng khoáng bỏ , được ba bước còn quay lại liếc ta cái nhìn khinh thường.

      Ta cũng liếc mắt trả . Đúng là năm nào cũng tặng quà, nào là lá cây, hoa dại, chim sẻ, thứ đáng giá nhất là hộp son. Ta vui sướng hài lòng cầm hộp son đầu tiên trong đời khắp nơi khoe mọi người. Tiêu Dao Môn đều là đàn ông, lần đầu tiên ta thấy món đồ này, cao hứng tả nổi.

      Vân Châu liếc mắt qua, thản nhiên : “Hình như là đồ dùng rồi.”

      Ta liền nhét hộp son dưới đáy hòm, mỗi lần nhớ đến Giang Thần, trong đầu ta chỉ có từ, keo kiệt.

      Vân Châu chưa từng tặng quà cho ta. Nhưng tặng còn hơn là tặng cho có lệ.
      tart_trung thích bài này.

    3. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Editor: Nhi
      Nguồn edit: kunnhi.wordpress.com


      Chương 02 – Nữ truy nam, thiết bố sam


      Ngày sinh nhật của ta hôm đó rất náo nhiệt, sư phụ bảo Trương sư phó làm cho ta rất nhiều món ăn ngon, các vị sư huynh đều tặng quà cho ta, ra ta mong đợi nhất là quà của Vân Châu, bởi vì chưa từng tặng quà ta bao giờ, liệu tặng gì?

      Ta nằm mơ cũng nghĩ tặng ta thanh chủy thủ!

      Ta thở dài nhìn thanh chủy thủ sắc bén trong tay, giơ ra dưới ánh mặt trời, đúng là hàn quang lẫm liệt, thổi sợi tóc qua là đứt, có thể thấy là đồ tốt. Nhưng tặng thiếu nữ thứ này, mượn lời Giang sư huynh mà , chút lãng mạn. Tuy cao hứng vì tặng quà, nhưng lại có chút thất vọng vì tặng thứ này. Tốt xấu gì ta cũng là thiếu nữ, tuy rằng sống giữa các sư huynh, tính tình có phần cởi mở, nhưng cũng thể coi ta là đàn ông con trai, tặng ta thứ đồ cương mãnh này làm ta rất thương tâm, nếu là son phấm trâm vòng gì đó tốt biết bao.

      Ta có chút cam lòng, nghiên cứu thanh chủy thủ trước ánh sáng, liệu thanh chủy thủ này có cất giấu bí mật nào ? Tỷ như bản đồ kho báu, bí tịch võ công hay… thư tỏ tình?

      Nghiên cứu nửa canh giờ, phát chỗ cất giấu nào, điểm đặc biệt duy nhất là mặt khắc chữ “tương”. Ta suy nghĩ nửa ngày, kiềm chế được tìm hỏi tại sao lại tặng ta chủy thủ.

      Ta đến phòng Vân Châu, gõ cửa.

      “Vào .” Tiếng của Vân Châu đặc biệt dễ nghe, như tiếng suối đêm róc rách, như gió núi lúc ban mai.

      Ta đẩy cửa, Vân Châu ngồi trước bàn.

      Trước cửa sổ chậu đỗ quyên lúc khoe sắc, tươi tắn đầy sức sống, càng tôn lên màu áo trắng xuất trần thoát tục của Vân Châu.

      Ta dè dặt hỏi: “Ca ca, tại sao tặng muội thanh chủy thủ?”

      Vân Châu ngẩng đầu nhìn ta, hai hàng lông mày hơi nhíu lại, rồi lại giãn ra, như có lời muốn lại thôi.

      Ta cười thần bí tới tiếp cận: “Ca ca, có phải trong đó cất giấy bản đồ kho báu, bí tịch võ công?” Ta trông cậy là có thư tỏ tình nữa.

      Lông mày khẽ run lên, khóe môi khẽ nhếch như cười như .

      Lúc này ta mới nhận ra ta rất gần khuôn mặt , gần đến mức thấy chính mình trong đồng tử của . Đồng tử đen láy, sâu thẳm thấy đáy, đương nhiên, càng thể thấy được tâm tư của .

      mím môi: “Chủy thủ này là trong những vũ khí mà Minh Tương đại sư của Tinh Võ Hạng ở kinh thành đắc ý nhất, ta tặng muội để… phòng thân.”

      Ta sửng sốt: “Phòng thân?”

      lại đưa mắt xuống, thấp giọng : “Thiếu nữ xinh xắn phải cẩn thận.”

      Tiếng của tựa lông hồng, gió thổi qua tai ta, lúc sau ta mới phản ứng lại được, có phải … ta xinh xắn?

      Ta vừa cao hứng vừa cảm động, cúi người, nghiêm mặt : “Ca ca, huynh đối với muội quá tốt, lo nghĩ cho muội chu đáo đến vậy.”

      Lông mày lại run lên phen, nâng chung trà lên nhấp ngụm.

      Ta là quá cảm động, vì vậy kìm lòng đậu lại : “Huynh thương muội như mẹ thương con.” Đấy chỉ là cách so sánh thôi, nghe mẹ luôn là người lo nghĩ cho con nhất.

      Miệng khẽ co giật, như bị sặc nước, ho khan hai tiếng: “Ta đảm đương nổi.”

      hiểu sao ta có cảm giác như mặt ửng hồng như phủ lớp phấn mắt thường thấy được, hình như hàng mi cũng run lên hai cái. Có lẽ là ta quá kích động sinh ra ảo giác.

      Ta cẩn thận cất thanh chủy thủ, đây là đồ do Minh Tương đại sư làm ra, giá trị xa xỉ.

      Vân Châu quả nhiên hào phóng, ra tay thôi, vừa ra tay liền kinh người.

      Ta vui vẻ ra khỏi phòng Vân Châu, cảm thấy sinh nhật là chuyện rất vui vẻ. Đáng tiếc, năm chỉ có lần.

      Ta vừa trở về phòng, thấy sư phụ cầm bọc quần áo đến. Ta nhíu mày, lòng thấy trĩu xuống.

      Sư phụ đưa bọc quần áo cho ta: “Đây là đồ để ở cổng, giống như năm trước.”

      Ta nhìn bọc quần áo trả lời nhạt nhẽo: “Xem ra bọn họ vẫn nhớ sinh nhật của con.” Dứt lời thấy hốc mắt cay cay, lòng trào dâng chua xót.

      Sư phụ thấy ta nhận bọc quần áo, thể làm gì khác hơn là đặt lên bàn của ta.

      Ta tới, cầm bọc quần áo, thẳng ra ngoài.

      Sư phụ vội vàng gọi: “Tiểu Mạt, con định làm gì?”

      “Con vứt nó .”

      “Con xem qua sao?”

      “Có cái gì để xem, bên trong là ngân phiếu trăm lượng, bốn bộ quần áo xuân hạ thu đông, khóa vàng bình an, làm sao sai được.”

      Đây là món quà sinh nhật kỳ quái năm nào ta cũng nhận được, ngày sinh nhật hàng năm có bọc quần áo này đặt ở cổng, đồ bên trong mười lăm năm như . ra, mỗi lần nhìn thấy bọc quần áo này ta rất khó chịu, bởi vì nó nhắc nhở ta rằng ta là đứa bé bị vứt bỏ. Nếu vứt bỏ ta, cớ gì giả mù sa mưa hàng năm tặng quà?

      Quần áo bên trong ta chưa từng mặc, khóa vàng ta bán lấy tiền mua rượu cho sư phụ uống, mua thứ rượu đắt nhất ngon nhất, lúc tiêu tiền ta tuyệt đối hề ân hận. Năm nay ta quyết định vứt nó .

      Sư phụ kéo tay ta, thở dài : “Tiểu Mạt, có lẽ người nhà của con có khổ tâm. Được rồi, đừng làm mình làm mẩy nữa, giữ lại .”

      Ta muốn làm trái ý sư phụ, vì vậy thuận tay đặt bọc quần áo bàn, muốn nhìn đến dù chỉ là lần.

      Sư phụ lấy từ trong lòng ra gói , đưa cho ta.

      Ta lập tức mặt mày hớn hở: “Sư phụ, đây là quà tặng con sao?”

      “Đúng vậy.”

      Ta nhận gói đồ, mở ra là cái áo tay nho , màu trắng, sáng bóng như ngọc trai, như , mát rượi như thấm vào lòng bàn tay.

      Ta thích buông tay, kìm lòng đậu khen: “Sư phụ, chất vải này thích quá, tại sao tặng con cả bộ, con thích lắm.”

      Khóe miệng sư phụ co giật, người hít hơi: “Nha đầu, con có biết đây là kim tàng ngọc ti , là loại tằm tuyết hiếm có, nhả tơ bẩy năm mới đủ để làm cái áo này. Con còn đòi bộ đầy đủ!”

      Ta lè lưỡi, cười: “Sư phụ, con kiến thức nông cạn.”

      “Vải này mặc vào người đông ấm hè mát.”.

      “Sư phụ, người đối với con tốt.” Ta vui sướng ôm cánh tay sư phụ, dùng sức lay hai cái.

      Sư phụ cứng người, dùng sức rút tay, ho khan hai tiếng : “Tiểu Mạt, có chuyện này, cập kê tức là… có thể lập gia đình.”

      “Vâng.”

      “Về chuyện đó… con cha mẹ, sư phụ ta lo lắng cho con. Tục ngữ , nước phù sa chảy ruộng người ngoài. Tiêu Dao Môn chúng ta, thứ gì nhiều chứ đệ tử nam nhiều. Mười sáu vị sư huynh, con chọn người vừa ý, sư phụ ta làm chủ cho con.”

      Ta cảm động tột đỉnh, sư phụ tốt như vậy đúng là thế gian hiếm có!

      Ta cần suy nghĩ: “Sư phụ, cần chọn, con thấy Vân Châu sư huynh là tốt nhất.”

      Sư phụ ngẩn người: “Đúng là nó tệ, nhưng con cũng biết, tình cảm phải đến từ cả hai phía mới tốt. Sư phụ để con chọn, con cũng nên cân nhắc suy nghĩ của đối phương, chuyện môn đăng hộ đối cũng rất quan trọng.”

      “Con cảm thấy con và huynh ấy rất có duyên.”

      Ta vẫn cảm thấy duyên phận là chuyện rất kỳ diệu, nếu thích người, duyên phận có ở mọi nơi mọi chỗ, nếu thích người, có thể nhờ duyên phận vun đắp với .

      Sư phụ vuốt vuốt lông mày, bất đắc dĩ : “Được, ta hỏi nó câu.”

      Ta vui mừng đưa mắt nhìn bóng lưng sư phụ dần xa, sinh nhật này quá tuyệt vời.

      Tối hôm đó, ta nằm trong chăn đọc quyển truyện cũ, ra vào đầu chữ nào.

      Tiểu Hà Bao cứ loanh quanh trước mặt ta. Lúc đầu ta chú ý, sau mới nhận ra thần sắc bé có phần kỳ quái, muốn lại thôi, nước mắt lưng tròng.

      Ta đặt quyển truyện xuống: “Có chuyện gì sao?”

      “Tiểu thư, nghe hôm nay Chưởng môn tác hợp hôn cho ?”

      Ta ngượng ngùng gật đầu. ra lòng rất thấp thỏm, biết Vân Châu có đồng ý hay , từ trước tới giờ vẫn tôn trọng sư phụ, chắc cự tuyệt hôn do sư phụ làm mai.

      Tiểu Hà Bao đau khổ : “Tiểu thư… chuyện đó.”

      .”

      “Tất cả mọi người và Vân công tử là… là bông hoa nhài cắm bãi phân trâu.”

      “Tiểu Hà Bao em đổi tên thành Lắp Bắp .” Nha đầu kia trước giờ chuyện lưu loát, hôm nay sao lại như cắn phải lưỡi thế biết.

      Tiểu Hà Bao nhìn ta bằng ánh mắt u oán, cúi đầu nhìn góc áo.

      Vân Châu tuấn tú như vậy, thế mà lại thành “bãi phân trâu”? Ta xốc chăn nhảy xuống giường, nhào tới trước gương trang điểm, soi tới soi lui. Bầu trời tối đen, ánh nến chập chờn, thấy .

      Ta chỉ có thể hỏi Tiểu Hà Bao: “Chẳng lẽ nhan sắc của ta hơn cả Vân sư huynh?”

      Tiểu Hà Bao cúi đầu, lúc sau mới : “Tiểu thư rất xinh đẹp cực kỳ xinh đẹp, Vân công tử cũng rất tuấn tú cực kỳ tuấn tú.”

      kỳ lạ, ta hỏi tiếp: “Vậy sao bọn họ còn gì mà ‘hoa nhài cắm bãi phân trâu’?”

      Tiểu Hà Bao gằm mặt thấp hơn, chăm chăm nhìn góc áo.

      lúc lâu sau ta mới nghĩ ra, nghiến răng câu: “Ý em là… bọn họ ta là ‘bãi phân trâu’?”

      Tiểu Hà Bao vội vàng ngẩng đầu : “Tiểu thư, ý mọi người phải ở ngoại hình. Vân công tử có điều kiện rất cao, chủ yếu là thân thế của cậu ấy. So ra chỉ kém chút, chút mà thôi.”

      Ta nhìn Tiểu Hà Bao giơ ngón út diễn tả, gật đầu hiểu. Phụ thân của Vân Châu là Đô Chỉ Huy Sứ của tỉnh Phúc Kiến, quan to nơi biên thùy. Đấy là bậc lương đống của triều đình, mấy năm qua trấn thủ hải phận lập được vô vàn công lao, tương lai chừng Hoàng thượng nhất thời cao hứng có thể chỉ hôn cho Vân Châu, ban Quận chúa Công chúa gì đó. Còn ta? Thân thế , xu dính túi. trách được khi ta chọn Vân Châu, sư phụ lại nhắc đến bốn chữ “môn đăng hộ đối”, lúc đấy ta vì quá phấn khởi, quên hết mấy chuyện này, giờ nhớ ra là đũa mốc đòi chòi mâm son.

      Ta ấp úng hỏi: “Vân Châu trả lời sư phụ thế nào, em biết ?”

      Tiểu Hà Bao rụt rè : “Em nghe , Vân công tử chưa được hay được, chỉ buồn bực mình uống rượu trong phòng.”

      Đầu ta lập tức lên gương mặt đau khổ của , buồn bực đau thương. Ta thở dài sâu kín, xem ra, làm thế là mượn rượu tiêu sầu.

      Ta sửa sang lại trang phục, tính an ủi Vân sư huynh.

      Đêm xuân, trăng thanh gió mát, đúng là thời điểm tuyệt vời để làm chuyện hoa tiền nguyện hạ (chuyện hẹn hò), ta đơn chiếc bóng đến phòng Vân Châu, quả nhiên ngửi thấy mùi rượu, có lẽ là Tây Phong Liệt mà sư phụ thích nhất. Rượu này là ta mua cho sư phụ, rượu đúng như tên, tính liệt lại cay độc, ta ngửi cũng thấy say. Chắc là đau đớn sâu sắc lắm, mới có thể tự ngược như thế, lòng ta tràn ngập cảm giác tội lỗi.

      Tục ngữ “nữ truy nam cách tầng sa”, xem ra, đến trường hợp của ta là vải sắt rồi.

      Ta hít sâu hơi, đẩy cửa, nhìn Vân Châu, thấp giọng gọi tiếng “Ca ca”.

      đưa mắt nhìn ta, có vẻ rất ngạc nhiên, nhưng dường như đau khổ như ta tưởng tượng, xem ra, đàn ông và phụ nữ khác nhau, ta và Tiểu Hà Bao mà mất hứng là thể ra mặt luôn. thần sắc như thường, có hơi men vào càng thêm tuấn tú, ánh mắt cũng như phủ tầng mây, cất giấu êm dịu sâu thẳm rung động lòng người.

      Ta cố lấy dũng khí : “Về chuyện kia, muội chỉ thuận mồm với sư phụ thế, có ý ép buộc ca ca phải đồng ý, ca ca đừng thương tâm. Coi như muội chưa từng gì.”

      Ta vội vã xong, vội vã quay đầu rời . Đột nhiên, tay bị kéo lại.

      Ta ngoái đầu nhìn lại, ánh mắt của khôi phục trong trẻo bình thường, sắc mặt hình như trở nên nặng nề. Ta cảm thấy lúc này giống say.

      khẽ nhíu mày: “Muội chỉ thuận miệng?”

      Ta thấy có vẻ vui, vội : “Đúng vậy, ca ca đừng để trong lòng, muội chỉ đùa thôi.”

      “Chỉ đùa?”

      Ta sợ hãi gật đầu: “Đúng… đúng thế.”

      ngây ngốc, những ngón tay nắm cổ tay ta dần buông ra. hồi lâu sau mới trầm giọng : “Sau này phải nghiêm túc hơn, đấy phải chuyện có thể thuận miệng ra rồi lại thuận miệng thu hồi.”

      “Vâng, là muội nhất thời xúc động.”

      nắm chặt chén rượu bàn, trầm giọng : “Muội cũng còn , mười lăm tuổi, vậy mà dám mang chuyện đại này ra làm trò đùa. khiến người khác phải bội phục.”

      Ta bị nghẹn ra lời, dù bình thường lạnh lùng, nhưng trước giờ luôn bình thản, chưa từng dùng lời làm tổn thương người khác, lại càng nặng bao giờ, hôm nay trách móc ta nặng nề như thế, có thể bị tổn thương sâu sắc, ta là nghiệp chướng nặng nề.

      Đối mặt với dung nhan phong thần tuấn lãng như ngọc của , ta xấu hổ thôi, chính mình nhất thời hồ đồ, lại định nhúng chàm tiên nhân như , ta thầm quyết định, tương lai có cơ hội, ta làm bà mối cho Vân Châu, tìm nương như tiên nữ đến sánh đôi với .
      tart_trung thích bài này.

    4. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Editor: Nhi
      Nguồn edit: kunnhi.wordpress.com


      Chương 3: Ôn nhu hương

      Từ sau khi ta nhất thời hồ đồ đòi “ngắt” cành hoa Vân Châu sư huynh, các sư huynh trong Tiêu Dao Môn vội vàng kính nhi viễn chi với ta, chỉ sợ bản thân thành “cành hoa thứ hai”. Ta có chút phiền muộn, lòng tự tin sa sút như mặt trời xuống núi.

      Sư phụ thấy ta u uất có tinh thần, liền bảo Hà Tiểu Nhạc sư huynh và Triệu Dạ Bạch sư huynh dẫn ta xuống núi giải sầu.

      Hai vị sư huynh này chuyên lo thu mua cho Tiêu Dao Môn, ngóc nghách trong thành bọn họ nắm như lòng bàn tay. Sư phụ bảo bọn họ đưa ta đến chỗ nào vui vẻ giải sầu, kết quả, bọn họ dẫn ta tới chỗ bọn họ cho rằng “vui vẻ”.

      Chỗ đó có tên là Ngọc Vũ Thanh Hoan Viên.

      Ta vừa nghe tên này liền kinh ngạc! biết nơi này thanh nhã cao quý đến mức nào. Lo lắng biết bộ quần áo này liệu có thích hợp để bước vào nơi thanh tao lịch đấy ?

      Khi ta đến mới nhận ra, chỗ đấy là cái lồng hấp nóng ngùn ngụt, vô số tiết mục dân gian. Trong vườn rải rác những quán ăn, trà lâu, rạp hát, quầy điểm tâm, còn có thanh lâu, tên là Ôn Nhu Hương!

      Ngọc Vũ Thanh Hoan Viên nhộn nhịp sầm uất, Ôn Nhu Hương lại sống sắc sinh hương, vì lẽ đó gần như cả vườn toàn là đàn ông.

      Giữa vườn đàn ông, ta như đóa hoa lẻ loi.

      Ta cúi đầu sợ sệt theo Hà Tiểu Nhạc sư huynh vào gian trà lâu, thầm cảm thấy may mắn vì các sư huynh chọn địa phương tương đối cao thu xếp cho ta.

      Hà Tiểu Nhạc sư huynh tỏ vẻ đại gia với tiểu nhị: “Tiểu nhị, mang cho ta trà Long Tỉnh loại tốt nhất, điểm tâm loại tốt nhất.”

      Ta hoảng sợ vội lên tiếng can ngăn: “Sư huynh, bình thường là được rồi.”

      Hà Tiểu Nhạc vỗ vỗ túi tiền : “Sư phụ đưa tiền riêng, tiểu Mạt muội yên tâm hưởng thụ .”

      Ta thầm cảm động, sư phụ đối với ta đúng là tốt lời nào diễn tả được.

      Ta lo lắng sợ sệt hưởng thụ trà Long Tỉnh loại tốt nhất và điểm tâm loại tốt nhất, Triệu Dạ Bạch sư huynh : “Tiểu Mạt, muội có muốn xem kịch ? Nghe hôm nay diễn Tây Sương Ký.”

      Ta vừa nghe thế liền mở cờ trong bụng, lập tức dứt khoát theo Triệu Dạ Bạch sư huynh đến rạp hát.

      Chờ lâu bắt đầu diễn kịch. Ta xem đến mê mẩn, dự định học tập Hồng Nương, sau này dốc lòng làm bà mối cho Vân Châu lần. Nhưng xem xong ta nhận ra chân lý, đó chính là, nếu gặp tiểu thư công tử nhanh nhẹn mạnh mẽ, Hồng Nương có cũng chẳng sao, đặc biệt là phải rút lui đúng lúc, nếu khiến người ta khó chịu.

      Ra khỏi rạp hát, ta vui vẻ hơn rất nhiều, định cùng hai vị sư huynh trở về Tiêu Dao Môn, đột nhiên, đôi mắt mí của Hà Tiểu Nhạc sư huynh bỗng mở to bất ngờ.

      “Vị công tử kia sao mà giống Giang sư huynh?”

      Triệu Dạ Bạch sư huynh lập tức kiễng chân, khum tay để nhìn.

      Ta nhìn theo bàn tay mập mạp của Hà Tiểu Nhạc sư huynh, thấy bóng dáng cao gầy phóng khoáng ra từ cửa lớn Ôn Nhu Hương.

      Ta trợn mắt nhìn, Giang Thần! vào Ôn Nhu Hương!

      vốn ngọc thụ lâm phong, giữa con phố toàn đàn ông tầm thường, nổi bật như hạc giữa bầy gà.

      Khó trách Hà sư huynh mắt mí cũng nhìn ra .

      Triệu Dạ Bạch sư huynh vẫy cánh tay mập mập, hô: “Giang Thần! Chúng ta ở bên này.”

      Giang Thần ngẩn ra, nhìn về phía chúng ta.

      Sau lưng là mấy nương của Ôn Nhu Hương, ta vừa nhìn thấy toàn thân rét lạnh. giữa tiết xuân se lạnh, bọn họ mặc thứ xiêm ý hở cả tay lẫn chân, coi thời tiết ra gì.

      Giang Thần tới, trong tay còn cầm bọc hành lý . Trời ạ, còn mang cả quần áo để thay đến đây, chẳng lẽ tính định cư luôn ở Ôn Nhu Hương?

      Ta nhìn ba chữ Ôn Nhu Hương cỡ lớn thiếp vàng, lại nhìn mấy nương ăn mặc hở da hở thịt, lập tức suy nghĩ miên man, lòng trào lên cảm giác kỳ quái, tả được thành lời.

      Giang Thần ngọc thụ lâm phong đứng trước mặt ba người chúng ta, chút ngượng ngùng!

      Ta kinh ngạc nhìn , mặt mũi tuấn tú, thân hình cao ráo rắn chắc, kiềm chế nổi mà lo lắng thay cho , ra từ chốn yên hoa như lang như hổ, liệu còn giữ được tấm thân trong sạch ?

      Triệu Dạ Bạch sư huynh nghiêm túc : “Giang sư huynh, sư phụ nghiêm cấm vào sòng bạc và thanh lâu.”

      Giang Thần nhướng mày, thản nhiên : “Ta đâu có vào.”

      Hà Tiểu Nhạc : “Chúng ta tận mắt thấy huynh từ trong đấy ra.”

      Triệu Dạ Bạch sư huynh yên lặng gật đầu.

      Ta trừng mắt với Giang Thần, ba nhân chứng sờ sờ đây mà còn chối, hừ.

      Giang Thần cười mỉm, với ta: “Tiểu Mạt, ta vào tìm người lấy gói đồ này, vào mua vui.”

      Ta lườm , hừ tiếng. Ta hỏi, giải thích với ta làm gì, hơn nữa giải thích cũng chẳng có chút sức thuyết phục nào. Hà Tiểu Nhạc mắt làm gì, nhưng ta và Triệu Dạ Bạch, hai người bốn con mắt, quyết nhìn nhầm.

      Giang Thần chọc chọc vào tay ta, cười ha hả : “Ta mời mọi người ăn cơm.”

      Quả nhiên là có tật giật mình, ý đồ hối lộ chúng ta. Ta hừ nặng tiếng.

      Hà Tiểu Nhạc vừa nghe có cơm ăn, lập tức mặt mày hớn hở: “Giang sư huynh, chúng ta với sư phụ, đúng , tiểu Mạt?”

      Ta nhìn mũi chân, lên tiếng. Trong lòng ta, dù Giang Thần phải Liễu Hạ Huệ, nhưng lại đến chốn yên hoa để mà phong lưu, lòng ta thoải mái.

      Giang Thần lôi kéo tay áo của ta, dịu dàng : “Tiểu Mạt, ta khao mọi người bữa.”

      Đến tửu lâu, ta gọi hết những món đắt tiền, bầy đầy bàn lớn. Hừ, xài hết tiền của , để còn đồng nào mà phong lưu.

      Hà Tiểu Nhạc sư huynh vốn vui đến mức mắt híp như sợi chỉ, đến lúc thấy ta gọi hơi nhiều món, nhịn được khuyên nhủ: “Tiểu Mạt, muội ăn nhiều như vậy sao? Mặc dù tiền là của Giang sư huynh, nhưng lãng phí là tốt.”

      Triệu sư huynh cũng khuyên nhủ với thái độ chân tình: “Tiểu Mạt, sắp đến mùa hè, tuy Tiêu Dao Môn chúng ta xiêm y rộng rãi lộ dáng người, nhưng ngàn vạn lần thể coi , cam chịu. Ăn gì cũng nên kiềm chế, đúng kiềm chế.”

      Giang Thần cười híp mắt nhìn ta, chút vẻ gì là xót tiền, hừ, vắt cổ chày ra nước bị nắm đằng chuôi giờ cũng có ngày này.

      Nhìn bàn đầy món ăn ngon, ta bỗng thấy chán nản. Haizzz, ta đúng là kẻ thích lo nghĩ, phong lưu là việc của , ta khó chịu hộ cái nỗi gì, ta cũng phải mẹ , quan tâm nhiều thế để làm gì, biết đạo lý thế, vậy mà vẫn bướng bỉnh như lừa thể trút nỗi buồn lo.

      Ăn được nửa, rốt cuộc ta kiền chế được nữa, buông đũa, nhìn Giang Thần : “Huynh thấy những món ăn này thế nào?”

      mỉm cười gật đầu với ta: “ hợp khẩu vị sao?”

      Ta gật đầu, sau đó chỉ vào mỗi món ăn bàn, với Giang Thần: “Huynh nhìn những món ăn này xem, có rau có thịt, có mặn có ngọt, có xanh có đỏ, có tròn có vuông, hình dạng khác nhau, mùi vị khác nhau, rất ngon miệng. Nhưng cho dù huynh ăn thứ gì, vào bụng rồi, ngày sau đều thành xú uế để thải ra thôi.”

      Hà Tiểu Nhạc sư huynh và Triệu Dạ Bạch sư huynh lập tức ngừng đũa, dáng vẻ như muốn nôn.

      Ta nhìn hai vị sư huynh với vẻ xin lỗi, rồi lại với Giang Thần: “Ý của muội là, nữ nhân nơi đó dù có xinh đẹp quyến rũ thế nào, bản chất vẫn chỉ là nữ nhân, huynh đừng mê luyến những thứ bề ngoài đấy. Có lẽ nên tìm đàng hoàng rồi sống cho tốt.”

      Giang Thần nhìn ta chăm chú, nhếch môi cười, sau đó mím môi, cúi đầu nín cười, dường như nín nhịn rất khổ sở, mặt mày xám ngắt.

      Ta giận, cầm đũa gõ bát và quát: “Chẳng lẽ muội đúng sao?”

      Giang Thần mím môi, “nghiêm túc” gật đầu tỏ vẻ đồng ý, nhãn thần tràn ngập ranh mãnh.

      Triệu Dạ Bạch sư huynh hiểu nên gãi đầu hỏi: “Tiểu Mạt, ý của muội là, nữ nhân thanh lâu đều là sơn hào hải vị, còn đàng hoàng là xú uế sao?”

      Ta … câm nín.

      Giang Thần rốt cục kiềm chế được nữa phải cười ra tiếng: “Tiểu Mạt, muội hiểu biết diệu kỳ.”

      Giọng ngọt như mật, cười tươi như bánh sữa, ánh mắt dịu dàng như chè sen Tây Hồ. Đáng tiếc, ta hề bị mê hoặc. Từ trước tới giờ ta vẫn thấy bản thân thẳng như ruột ngựa, diệu kỳ chỗ nào? Chẳng lẽ để khen mấy câu về nữ nhân Ôn Nhu Hương mà ta thuận miệng ra? Hừ!

      Ta ôm bụng bực tức về núi.

      Màn đêm buông xuống, ăn xong cơm tối, ta muốn lôi kéo Tiểu Hà Bao tản bộ cho tiêu cơm. Đột nhiên, Giang Thần đến.

      Vừa nghĩ tới chuyện còn băng thanh ngọc khiết, ta có chút buồn bực, ngồi khơi hoa đèn để ý tới .

      đưa bọc cho ta: “Tiểu Mạt, đây là quà tặng muội.”

      Ta nhìn bọc trong tay , dường như quen mắt, hình như chính là cái bọc quần áo cầm từ Ôn Nhu Hương ra.

      “Sư huynh, cái gì đây?”

      “Muội xem .”

      Ta nhận bọc , mở ra nhìn, ra là hộp đồ trang điểm tinh xảo, bên trong có đầy đủ son phấn kẻ mày trang trí mi tâm.

      “Hôm nay ta đến Ôn Nhu Hương là để lấy thứ này. Hoa khôi ở đó chỉ dùng thứ này, phải đặt mua từ kinh thành, như hộp son kia có giá hai mươi lạng bạc.”

      “Huynh là lấy thứ này sao?”

      nghiêm mặt : “Tất nhiên là thế. tin muội cứ hỏi.”

      Tất nhiên ta hỏi, nhưng lòng khoan khoái vô cùng. Gió đêm thổi ánh nến chập chờn, đứng trước đèn, như viên chân trâu lấm bụi trần, giờ gió thổi hết bụi bặm , lại tỏa sáng chói lọi.

      Ta cười híp mắt mở hộp son, nhìn dưới ánh đèn liền nhíu mày.

      “Đây phải đồ dùng rồi sao?”

      “Cái gì?”

      Ta chỉ vào vết lõm mặt son, giống như dùng móng tay chọc vào.

      nhìn ta khinh thường: “Muội là nhà quê, đấy là nhãn hiệu của người ta.”

      “Hiệu gì vậy?” Ta dí sát đèn mà nhìn, quả nhiên thấy hai chữ bé bé.

      thấp giọng : “Hồng đậu.”

      Ta tò mò nhìn : “Cháo đậu đỏ sao?”

      hít hơi dài, rồi lại thở dài sâu kín, nhìn ta bằng ánh mắt rèn sắt thành thép, hồi lâu mới : “Muội có đọc thơ Vương Duy ? Nước nam sinh đậu đỏ, xuân về nở cành xinh, chàng ơi hái nhiều nhé, nhớ nhau tha thiết tình. Son này hiệu ‘Hồng Đậu’, phải cháo đậu đỏ.” xong, lại hừ câu “ biết thưởng thức”.

      (Bài Tương Tư của Vương Duy, người dịch Hải Đà)

      A, ra là thế. Ta chợt nhớ ra, trước kia cũng tặng hộp son thế này, lại bị ta và Vân Châu nhìn thành đồ dùng rồi, vứt ở đáy hòm. Haizzz, ta và Vân Châu quả nhiên đều là loại người thiếu lãng mạn, nhìn qua loa, lại tưởng có nương nào dùng rồi, nghĩ ra son có nhãn hiệu.

      Nghĩ đến đây, ta nảy sinh áy náy với Giang Thần, như thể trước giờ toàn hiểu lầm .

      Ta chân thành cám ơn: “Cám ơn quà cập kê của Giang sư huynh.”

      Dù quà này muộn ngày, nhưng ta rất cảm động, còn mạo hiểm đến chỗ hổ lang lấy cho ta món đồ này, tâm ý này thể cảm ơn.

      dừng chút, thấp giọng : “Đây phải quà cập kê.”

      “A?”

      hắng giọng : “Chuyện này.. chẳng lẽ muội biết, nếu tặng phấn son làm quà cập kê cho , là để biểu lộ muốn cưới ấy, vì thế hôm qua ta mới tặng, tránh muội hiểu lầm.”

      Ta thoải mái mà : “A, có việc gì, dù huynh đưa hôm qua muội cũng hiểu lầm.”

      Con người phong lưu như , tương lai trêu hoa ghẹo nguyệt làm sao kiểm soát, ai muốn mua dây buộc mình. Vì thế, hiểu lầm ai ta cũng hiểu lầm , “ngắt” ai cũng thể “ngắt” . Trước kia, sư phụ bảo ta chọn người vừa ý, người đầu tiên bị gạch tên là .

      nhíu mày, hỏi ngược lại câu: “ sao?”

      Ta thận trọng gật đầu: “Tất nhiên là . Giữa hai chúng ta, dù sông cạn đá mòn, đất trời làm cũng nảy sinh thứ hiểu lầm đó.

      trừng mắt hung tợn với ta, đột nhiên vơ hết hộp trang điểm vào bọc rồi bỏ , mi tâm tối đen vì tức giận.

      Ta chẳng hiểu gì cả, níu kéo bóng lưng cứng rắn của gọi hai tiếng, ngoảnh mặt làm ngơ, phẩy tay áo bỏ .

      Có người như vậy sao? Tặng rồi lại lấy lại, đùa ta ah?

      Ta hầm hừ xoa eo, gọi Tiểu Hà Bao đến sau núi tản bộ cho bớt giận.

      Tâm của tác giả: Về vấn đề nương kĩ viện mặc thiếu vải, tôi cảm thấy đấy là điều cần phải thế. Sáng hôm qua, vị kia nhà tôi từ khi rời giường đến lúc ra khỏi nhà làm cũng thèm nhìn tôi cái. Tôi u oán rì rầm câu: nhìn em lấy cái. Vị kia nheo mắt đáp: mặc nhiều quần áo, nhìn. Tôi câm nín…
      tart_trung thích bài này.

    5. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Editor: Nhi
      Nguồn edit: kunnhi.wordpress.com


      Chương 04 – Quấy rối


      Ta phớt lờ Giang Thần nguyên ngày, cũng tự biết bản thân quá đáng, buổi tối ba ngày sau, đột nhiên tâm huyết trào dâng tặng ta món quà rất “độc đáo”, là cái gối.

      Cái gối này nặng cách đặc biệt! Khi tung tới, ta biết nó nặng như thế, kết quả đón lấy nó suýt gẫy lưng.

      “Đây là cái gì?”

      “Cái gối.”

      “Tất nhiên muội biết đây là cái gối, nhưng trong gối này có gì mà nặng vậy? A, liệu có phải giấu vàng ?”

      ném cho ta cái liếc mắt khinh thường, hừ nặng mà : “Đồ hám tiền! Ta có thể thô tục như thế sao? Trong ruột gối là hạt đào.”

      Ta cười khúc khích: “Muội chưa từng nghe gối nhồi bằng hạt đào. ra thô tục chút muội cũng rất thích.”

      hắng giọng: “Hạt đào có khả năng tránh ma quỷ trừ họa, trục độc kiện thể. Muội khỏe mạnh lắm, vì thế tặng muội thứ này.”

      “Đa tạ.”

      “Hạt đào phải luộc chín rồi đem phơi nắng mới nhồi gối, hai ngày nay trời hơi u, vì thế đưa muộn. ra, tặng lễ quan trọng giá trị, lại càng nặng nề thời điểm, tâm ý mới là quan trọng, muội có đúng ?” Hiếm có lúc chuyện nghiêm túc, đầy vẻ tình thâm nghĩa nặng, như thể ta là tri kỉ, bằng hữu tốt.

      Ta ôm cái gối, thở dài cái đầy tình nghĩa: “Sư huynh Giang Thần, huynh tốt.”

      “Gọi Giang Thần là được rồi, muội gọi bốn chữ thấy mệt sao?” liếc ta cái, chắp tay .

      Ta kích động ôm cái gối về phòng, màn đêm buông xuống liền gối đầu lên nó để ngủ .

      Sáng hôm sau, ta đột nhiên nghĩ ra vấn đề. Hạt đào ở đâu ra? Nhiều hạt như thế, cần bao nhiêu đào?

      Ta kiềm chế được tò mò, lập tức chạy hỏi Giang Thần.

      luyện kiếm ở rừng trúc sau núi, áo cởi ra trễ ở ngang eo, hào hùng phóng khoáng. ra, lúc nào chẳng phóng khoáng thu hút, kể cả khi mắng chửi người ta cũng khí thế như chỉ điểm giang sơn.

      Ngọc tiêu kiếm trong tay tung bay, kiếm khí sắc bén, cuồn cuộn như nước Trường Giang. Dưới ánh dương tươi sáng, lưỡi kiếm lóe những tia sáng sắc lạnh, như tiết ngọc lưu kim. múa kiếm giữa quầng hào quang chói lọi, như chim hồng xuyên qua ánh tà dương.

      Gió khẽ thổi qua rừng trúc, lá trúc xào xạc càng làm nổi bật yên tĩnh của bờ suối.

      Ta dựa vào gốc trúc ngắm , nhất thời đành lòng phá đám. Sư phụ vẫn ta dùng kiếm chiêu thức quy củ tinh tế, nhưng thiếu khí thế và tốc độ. Người thường bảo ta quan sát Vân Châu và Giang Thần, ta vẫn thường quan sát Vân Châu mà ít quan sát . Hôm nay tĩnh tâm nhìn kỹ, so với sư huynh Vân Châu hề thua kém nhiều.

      Bộ Tiêu Dao Kiếm Pháp này dùng chiêu Trường Hà Lạc Nhật thu thế, trường kiếm vừa hạ, sát khí biến mất.

      Ta kìm lòng được khen: “Sư huynh Giang Thần, kiếm pháp của huynh càng lúc càng tinh diệu .”

      Giang Thần quay đầu lại, với giọng lên bổng xuống trầm: “Tiểu Mạt, lúc muội nịnh bợ người khác lưỡi cứ như mượn, nghe chẳng xuôi tai chút nào.”

      Ta vội vàng : “Muội , phải nịnh bợ.”

      cười híp mắt tới, vỗ vỗ gốc trúc sau lưng ta: “Gốc trúc này chắc chắn, chống đỡ cho muội lâu như thế mà thấy gẫy.”

      gì vậy! Ta trừng mắt với : “Muội chỉ là có gương mặt hơi tròn, chứ muội đâu có béo?” đến đây, ta liền cảm thấy oan ức, mặt tròn cho cảm giác thon thả như mặt trái xoan.

      liếc liếc eo ta: “Hình như eo cũng tròn.”

      bậy, đó là do trang phục rộng!” Tiêu Dao Môn vì thể hai chữ “Tiêu dao”, trang phục đều làm tương đối rộng rãi, với bộ quần áo này, ta tiêu dao như bơi trong y phục.

      cười đen tối, đột nhiên duỗi tay ôm eo ta.

      Ta sợ ngây người! Nằm mơ cũng ngờ lại có chuyện như sét đánh giữa trời quang lúc ban ngày ban mặt thế này!

      Ta còn chưa kịp phản ứng, buông tay, nghiêm trang : “Uh, đúng là trang phục rộng, eo rất .”

      Thế này có tính là quấy rối ? Ta trơ mắt nhìn thầm cắn răng, suy nghĩ nên đấm cú hay đá cước?

      Dường như đọc được suy nghĩ của ta, lùi lại bước, cười đen tối: “Bình tĩnh, bình tĩnh. Muội đến tìm ta chắc chỉ vì nhìn ta luyện kiếm chứ?”

      Ta nghĩ đến chính , liền hỏi: “Nhiều hạt đào vậy huynh lấy ở đâu ra?”

      liếc mắt nhìn ta, hơi nhắm mắt xoa kiếm trong tay, giọng bâng quơ: “Ta tích cóp… trong bốn năm.”

      Cái gì? Tích cóp trong bốn năm!

      Trong nháy mắt ta bị làm cho cảm động, thành kiến dành cho như mặt nước đóng băng, nay bị ánh dương ấm áp làm cho tan chảy, dòng nước tuôn ra cuồn cuộn.

      Ta kìm lòng đậu : “Giang Thần, huynh tốt lên thế này, khiến người khác phải kinh ngạc.”

      lườm ta: “Trước giờ ta vẫn tốt như thế, chẳng lẽ muội cảm nhận được?”

      Ta vâng tiếng, cực kỳ thận trọng : “Thỉnh thoảng mới cảm nhận được.”

      làm như bất mãn, nhướng mày hỏi: “Thỉnh thoảng là bao lâu?”

      Ta suy nghĩ chút, trả lời: “Nửa năm.”

      “hừ” tiếng, phẩy tay áo bỏ .

      Ta nhìn bóng lưng của thầm hối hận, thà là đức tính tốt, nhưng có những lúc, dối câu với ý tốt vẫn hơn. Nhìn Giang sư huynh phong lưu phóng khoáng bị ta chọc giận đến mức lưng cứng đơ như gậy trúc, lòng ta áy náy khôn nguôi.

      Tối muộn, ta nhàn rỗi có việc gì, rạch khe ở cái gối, móc vài hạt đào ra. Hạt đào trơn láng, màu trắng ngà, như viên trâu châu bất quy tắc. Ta đặt vài hạt đào trong lòng bàn tay, cảm động rối tinh rối mù. Bởi vì, ta lớn thế này, chưa từng nhận món quà nào dụng tâm như thế. Sư phụ vẫn ta dễ dàng cảm động, dễ dàng thỏa mãn, quả là như thế, bởi vì chỉ có thế này, ta mới có thể áp chế nỗi khổ về thân thế bản thân dưới đáy lòng.

      Nhớ mấy năm nay, ngày sinh nhật hàng năm, Giang Thần đều đưa ta quà kiểu này, mặc dù đáng tiền, nhưng ít nhất cũng nhớ sinh nhật ta, vậy mà ta chẳng nhớ đến sinh nhật .

      Có qua có lại là kẻ bất lịch , ta bất lịch với bao nhiêu năm qua, có lẽ đến lúc thể .

      Vấn đề ở chỗ, ta lục lọi trong phòng hồi lâu, nhận ra bản thân xu dính túi, có gì để tặng .

      Cuối cùng, ánh mắt ta nhìn đến bọc quần áo bàn. Hai ngày này ta bận rộn nhiều việc, quên béng cái bọc quần áo này. Ta ngơ ngác nhìn hồi lâu, suy nghĩ chút, quyết định mở ra, bằng tặng khóa vàng bình an cho Giang Thần, còn có tý giá trị.

      ra, lòng ta rất thắc mắc người hàng năm tặng bọc quần áo là ai, có quan hệ gì với ta. Quần áo trong bao cũng là loại đáng giá, hẳn là gia cảnh kém, quyết phải vì nuôi được mà vứt bỏ ta, chẳng lẽ thân phận ta thể công khai? Xã hội chấp nhận? Nghĩ đến đây, tim ta như bị đâm nhát mạnh, dám nghĩ tiếp.

      Ta chậm rãi mở bọc quần áo, cùng là bốn bộ xiêm y, ta nhấc ra đặt sang bên, sau đó là cái hộp, ta mở ra nhìn, lễ vật năm nay nhiều hơn năm ngoái.

      Ngoài khóa vàng bình an, còn thêm cây trâm ngọc bích (Tuổi cập kê còn gọi là tuổi cài trâm) và quyển kiếm phổ. Ta có chút hứng thú nào với cây trâm, vừa cầm quyển kiếm phổ lên nhìn, suýt ta hét ra tiếng, đúng là Trọng Sơn kiếm pháp! Ta thể tin vào mắt mình nữa, bộ kiếm phổ thiên hạ vô song này thất truyền bốn chục năm, giờ lại nằm trong tay ta!

      Ngoài trời tối, ta sợ là mơ, cắn mạnh vào lưỡi, đau! Ta lại dụi dụi mắt, đọc từng chữ từng chữ : Trọng Sơn kiếm pháp. sai, đúng là bốn chữ này, ta hoa mắt.

      Ta kích động cầm kiếm phổ tìm sư phụ.

      Tiêu Dao môn có bốn lớp nhà. Sư phụ và các sư thúc ở trung viện, ta ở hậu viện, các sư huynh ở tiền viện.

      Ta hấp tấp chạy vội tới trung viện, vừa đẩy cửa liền xông vào, liền nghe thấy tiếng kêu thê lương thảm thiết.

      Giữa đêm khuya thanh vắng, đột nhiên nghe thấy thế ta giật nảy mình vì sợ.

      Thất sư thúc hổn hển : “Tiểu Mạt, sao con vào mà gõ cửa?”

      Ta vội vàng cúi đầu, Thất sư thúc cầm quần áo che ngực. Haizzz, mới là tháng Tư, sư thúc mình trần ra giếng tắm nước lạnh, là bội phục, bội phục!

      Ta cúi gằm mặt tới hướng phòng sư phụ, quên hảo tâm : “Thất sư thúc, cẩn thận gió đêm, bị thấp khớp.”

      Thất sư thúc hừ : “Tiểu Mạt, sau này buổi tối cho con đến trung viện nữa.”

      “Thất sư thúc, thúc đừng lo lắng, trừ răng của thúc con thấy gì cả, thúc đen như bầu trời đêm.”

      “Tiểu Mạt, con dám ta đen?”

      “Con chưa gì.” Ta cười khúc khích chạy vào phòng sư phụ.

      Sư phụ nhíu mày nhìn ta, dở khóc dở cười: “Con đúng là vạch áo cho người xem lưng, Thất sư thúc của con vì quá đen mà mới bị Lâm nữ hiệp chia tay, tâm trạng vui mới phải tắm cho tỉnh táo.”

      thế ạ?”

      “Ta lừa con làm gì? Haizzz, mười vị sư thúc kia của con chẳng khác gì cổ thụ ngàn năm ra hoa, hôm nay mới có Thất sư thúc có hy vọng nở đóa hoa, giờ thất bại rồi.”

      “Sư phụ, theo con thấy, khả năng nở hoa của người là khả thi nhất.”

      Ta kinh ngạc chứng kiến, sư phụ lão nhân gia đỏ mặt. ra người hề già, tuổi mới bốn mươi.

      Ta nhìn sư phụ đỏ mặt, càng thêm tuấn tú, đổ thêm dầu vào lửa: “Sư phụ, người có diện mạo tuấn tú, võ công lại cao cường, thành thân là chuyện đáng tiếc lớn của võ lâm.”

      Sư phụ đỏ mặt hết nhìn đông lại nhìn tây, liên tục ho khan vài tiếng mới : “Con tìm ta có chuyện gì sao?”

      “Sư phụ, người xem thứ này .” Ta nghĩ đến chính , vội đưa Trọng Sơn kiếm pháp cho sư phụ xem.

      Hai mắt sư phụ bỗng sáng ngời, như hai ngọn đèn .

      Người kích động đến mức gần như thành tiếng: “Con lấy ở đâu ra?”

      “Nó được giấu trong bọc quần áo kia.”

      “Ngoài ra còn gì ?”

      “Còn cây trâm, khóa vàng, bốn bộ xiêm y.”

      Sư phụ cầm kiếm phổ tay run hồi, ta chưa từng thấy người thất hồn lạc phách thế bao giờ. Quả nhiên là người tập võ, hễ nhìn thấy tuyệt thế kiếm phổ là thất thố.

      lúc lâu sau sư phụ mới thấp giọng : “Trọng Sơn kiếm pháp còn gọi Uyên Ương kiếm pháp, gồm có hai bộ, bộ kiếm pháp cho nữ, bộ kiếm pháp cho nam, tại sao ở đây chỉ có bộ?”

      “Bộ này là cho nam hay cho nữ ạ?”

      “Cho nữ.”

      Ta xùy tiếng: “Xem ra, có người muốn để con luyện bộ kiếm pháp tuyệt thế này, là dụng tâm lương khổ.”

      Sư phụ ngẩn người : “ ra Trọng Sơn kiếm pháp phải là nam nữ cùng luyện, hỗ trợ bổ sung mới có thể vô địch thiên hạ. Tương truyền Kiếm Thần Trọng Sơn và thê tử sáng tạo ra bộ kiếm pháp này, là muốn truyền cho con cháu, để vợ chồng đồng tâm hợp lực, cả nhà hòa thuận.”

      Đúng là chủ ý hay. Có điều, ta có gia đình, cũng có người luyện cùng. Suy ra, kiếm phổ này vào tay ta cũng vô dụng.

      Ta miễn cưỡng : “Sư phụ, con có mục đích vô địch thiên hạ, kiếm phổ này người giữ .”

      Sư phụ vội : “Đây là đồ của con, con cầm . Lúc nào rỗi rãi tập luyện chút, chừng tương lai lại có chỗ dùng.”

      Ta muốn giữ, nhưng sư phụ cứ mực bắt ta cầm về. Ta suy nghĩ chút, đây là kiếm phổ cho nữ, sư phụ cầm cũng vô dụng, vì vậy buồn bã ỉu xìu cất vào trong lòng.

      “Tiểu Mạt.” Sư phụ dịu dàng gọi ta tiếng, xoa đầu ta. Ta kinh ngạc, từ khi ta mười hai tuổi, sư phụ hề có động tác thân mật với ta như thế nữa, hôm nay là sao đây, ánh mắt cũng khác hẳn mọi khi, ta hiểu.

      Sư phụ thấp giọng thở dài: “Tiểu Mạt, ngàn vạn lần đừng cho bất cứ kẻ nào chuyện con có kiếm phổ, phải cất cho kỹ. Món đồ này, vừa là bảo bối hiếm có vừa là mầm mống tai họa.”

      Đạo lý đấy ta biết, chuyện gì cũng có hơn có thiệt, có được nó cũng là lúc gánh vác cái nguy hiểm kèm với nó, chẳng có chuyện gì chỉ lợi hại. Nếu coi nó hơn cả tính mạng, nó là mầm mống tai hoạ, nếu chỉ coi nó như quyển sách bình thường, lúc cần gấp lấy nó ra làm giấy vệ sinh cũng được.

      Ta trở lại phòng mình, ngồi hồi mới nghĩ ra, ta vốn định mang khóa vàng tặng Giang Thần, thoáng cái quên.

      Ta cầm khóa vàng bình an đến tiền viện, vì đề phòng có sư huynh nhanh nhẹn dũng mãnh nào giống như Thất sư thúc, ta cố ý gõ cửa.

      Hà Tiểu Nhạc sư huynh chạy tới mở cửa, nhìn thấy là ta, ngẩn người: “Vân Mạt, từ khi nào muội xa cách khách sáo với chúng ta như thế, đến chỗ chúng ta cũng phải gõ cửa!”

      Chẳng lẽ trước kia ta đến đâu cũng nghênh ngang tùy tiện? Ta cười khúc khích hai tiếng, thẳng đến trước cửa phòng Giang Thần, gõ cửa hai tiếng.

      Cửa mở ra, ánh sáng trong phòng làm ta lóa mắt, chói mắt hơn là, Giang Thần chỉ mặc áo ngủ! Hơn nữa, nút thắt lỏng lẻo, phơi bày non nửa bộ ngực. Vóc người cao ráo, chỗ da thịt phơi bày vừa vặn ngang tầm mắt ta, ánh đèn sáng tỏ, da chẳng đen, phần da thịt kia thể hòa cùng bóng tối, bị ta trông thấy sót chút gì.

      Đầu ta mê man, thế này… thế này là ta quấy rối hay quấy rối ta? Hay là quấy rối lẫn nhau?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :