1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

BA BA LẠNH LÙNG - ANH TÚC (Kết/10) Hoàn

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      BA BA LẠNH LÙNG

      Tác giả: TÚC

      Thể loại: đại, ngôn tình, đô thị, HE
      Độ dài truyện: 10 chương
      Số trang: 145 trang

      Nguồn: Ngocquynh520

      Editor: Mẹ Bầu
      Betaer: Mẹ Bầu

      GIỚI THIỆU



      Bởi đồng cảm nhất thời của trái tim mà chủ động tự mình chăm sóc bị say rượu ở PUB,

      Biết lòng thoải mái do cãi nhau với gia đình, mới nghĩ cho cái ôm để trấn an,

      Làm sao biết được cái ôm ấy... Bọn họ vậy mà lại "Ôm" ra đứa trẻ? !

      Cho dù biết chắc chắn quên đêm hôm đó, vẫn quyết định sinh ra cục cưng này.

      Nhưng mà thực lại khốc liệt hơn so với lòng người, đủ khả năng vật chất để chăm sóc cục cưng cách hoàn thiện,

      Đành phải nhịn đau, vụng trộm mang cục cưng đặt ở cửa biệt thự, hi vọng tạm thời giữ lại,

      May mắn thay, cá tính của tuy lạnh lùng, nhưng lại vui lòng tiếp nhận đứa con trai mọc ra có căn cứ này ,

      thương nhớ đối với đứa chiến thắng khiếp hãi của , rốt cục nổi lên dũng khí chấp nhận làm bảo mẫu cho con,

      Với thương dịu dàng, thu phục được cục cưng thích khóc kia, cũng dần dần hòa tan lạnh lùng của ,

      cũng từ người cha lạnh lùng, muốn giơ tay ôm cục cưng, trở thành ba ba tuyệt vời khi chuyện với con trẻ,

      Thậm chí còn vứt bỏ kế hoạch tiến hành cuộc hôn nhân liên kết thương mại, bởi vì muốn giữ lại ấm áp của . . .

      Chỉ có điều biết, thực ra phải là núi băng ngàn năm, mà là ngọn núi lửa tạm ngưng hoạt động,

      chính là người đốt lên ngọn lửa trong lòng , cho dù là khi hay là khi phẫn nộ vì bị lừa gạt,

      đều muốn mãnh liệt khiến còn chỗ để trốn. . .
      thuyt thích bài này.

    2. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      Mở đầu:

      Đêm khuya ngày hôm đó, cũng yên tĩnh như bao ngày thường, ngoại trừ con chó trong đội tuần tra thỉnh thoảng hướng ra phía ngoài sủa vài tiếng.

      chiếc xe con màu trắng lặng lẽ, nhanh chóng dừng lại ở bên cạnh khu dân cư cao cấp. Chủ xe tắt đèn pha, sau khi tắt đèn cũng hành động nào, sau đó suốt cả đêm, chiếc xe gần như cũng có động tĩnh gì. Mãi đến khi nơi đường chân trời lộ ra tia nắng, những đám mây cũng bị những tia nắng đầu tiên nhuộm thành màu lam nhàn nhạt, bóng người thân mặc chiếc áo lông rất dày mới lặng lẽ xuống xe.

      Nhìn bóng dáng đó cũng khó đoán ra,chắc chắn đây là còn trẻ, dáng gầy, trong lòng ôm chặt chiếc túi lớn đựng thứ gì đó. liều mạng kéo sụp chiếc mũ, giống như sợ bị người khác nhìn thấy bóng dáng của mình vậy.

      Toe toe -

      thanh bén nhọn của chiếc kèn đồng chọc thủng buổi sớm yên tĩnh. hoảng hốt, chiếc xe máy ngông nghênh đưa báo sớm, còi xe inh ỏi vụt qua bên cạnh,bác già đưa báo cũng liếc nhìn thêm cái, nhét báo vào thùng thư báo rồi tiếp tục chạy.

      đến lúc! Phải làm ngay chút do dự!

      Dường như quyết tâm, cúi đầu, dọc theo bức tường bao nhanh thẳng đến cửa chính mới dừng lại.

      Nơi cổng của mỗi khu nhà biệt thự cao cấp đều được trang bị máy camera cột để theo dõi bốn phương tám hướng kể cả các góc chết. cố gắng kéo chiếc mũ thấp hơn, từ đầu tới cuối đều cúi đầu cực thấp, lại còn đeo chiếc kính màu cà phê gần như che kín nửa gương mặt.

      Sau đó, nhàng đem thứ vẫn ôm gắt gao ở trong ngực lúc trước đặt ở mặt đất, nhìn xa xa giống như là vài thứ chăn gối gì đó. cúi đầu, tựa như lại do dự lúc, đôi tay lại sờ sờ ở chăn.

      Đột nhiên, biết như bị tiếng gì đó làm cho phát hoảng, đột nhiên ngẩng đầu nhìn quanh, chú ý tới người ở trong nhà ra, hạ quyết tâm, đứng dậy rồi chạy rút lui. . .

      "Tiên sinh! Tiên sinh. . ."

      Vốn dự định tới mở cửa xe làm cho ấm, người lái xe đột nhiên khẩn trương thục mạng chạy vào, tay còn mang theo khối to bằng vải bố.

      "Chuyện gì vậy?" Đêm qua thức khuya, hôm nay trời mới sáng sớm lại phải họp, chủ nhân của khu nhà ở cấp cao, nhất thời đầu còn chưa xoay kịp, người lái xe để ý lớn tiếng ồn ào.

      "Ấy, ở cửa có, có. . ."

      "Có cái gì?" Thấy bộ dáng chân tay luống cuống của người lái xe, lại trầm ổn khác thường, dường như cho dù ngoài cửa là thi thể nằm hay là vật nổ đều dọa nổi .

      "Ách, cái này. . ." Lái xe kéo góc của cái bọc ôm trong lòng lên

      "Đây là cái gì vậy? !"

      Người đàn ông rống to - tiếp theo đó nhảy tới ba bước, cà phê trong ly cầm tay bắn tung tóe ra chiếc áo ngủ, chỉ còn lại nửa ly. Đôi chân dài bị đóng đinh tại chỗ, nhúc nhích giống như bức tượng thạch cao vậy.

      "Còn có cái này nữa." Bác lái xe rất thông cảm với với tiên sinh, rút từ trong ôm vải bố ra lá thư.

      "... tờ giấy viết cái gì vậy?" Ngữ khí của người đàn ông run run.

      “Kính chào Phó tiên sinh:

      Có lẽ ngài cũng nhớ , nhưng quả đây là con của ngài, xin ngài hãy nhận lấy.

      Tôi biết rằng, cho dù tôi có giải thích thế nào cũng đều dư thừa, nhưng giờ quả thực tôi gặp khó khăn, thuận tiện mang theo đứa . Nó mới chỉ có hơn tháng, phiền ngài giúp tôi chăm sóc nó năm, sau năm, tôi lại đến đón nó về nhà.

      Xin cám ơn!”

      Chỉ là mấy câu ngắn ngủn, người đàn ông nhìn, đầu tiên là thở dốc vì kinh ngạc, tiếp theo toàn thân cứng ngắc, nhịp thở như dừng lại, xanh cả mặt. . .

      "Nó là con trai của tôi sao?" Người đàn ông nhìn khối thịt trong tay lái xe, lại dùng ngón tay chỉ bản thân.

      Lái xe ôm đứa bé sơ sinh trọng lượng đáng là bao, nhất nhất liền đối chiếu đứa trẻ từ ánh mắt, cái mũi, cái miệng đến khuôn mặt,. . .

      "Đúng vậy!"

      Người đàn ông luôn tự nhận mình là người biết bình tĩnh tiết chế, cho dù thái sơn có sập trước mặt, mặt cũng hề đổi sắc, nhưng giờ, lông mày của chỉ có vo thành nắm, ngay cả ánh mắt cũng trợn lớn, toàn thân còn kinh hãi đến sao nhúc nhích được. . .

      đời này làm sao có thể có loại phụ nữ này cơ chứ?

      Cứ cho rằng đây là nơi ở của Mèo chăng nữa, đưa Mèo con đến cửa nhà lại còn nghĩ có thể dọn đường về nhà hay sao?

      "Shit!" Người đàn ông nhịn được chửi thề tiếng.

      Chuyện thứ nhất nên làm lúc này là cái gì?

      Hoãn lại hội nghị? Xét nhiệm DNA? Hay là báo cảnh sát xử lý?

      đưa tay đón nhận cái khối thịt nho kia, sao đứa trẻ lúc ở trong ngực của người lái xe vốn ngoan ngoãn là thế, vậy mà đột nhiên lại bắt đầu ngoạc miệng, oa oa khóc lớn. Hai người luống cuống tay chân lật chuyển đứa , lúc này mới phát , từ dưới mông cục cưng bốc ra mùi vị khó diễn tả bằng lời . . .

      "Nó ị ra rồi !"

      Xem ra, người cha được học bài học thứ nhất -

      Đầu tiên chính là mang cục cưng thay tã !
      Last edited by a moderator: 28/11/15
      thư hồthuyt thích bài này.

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,952
      CHƯƠNG 1 - Phần 1

      Đúng tám giờ sáng, Phó Thần Cương gọi điện thoại đến văn phòng - năm ba trăm sáu mươi lăm ngày có tới ba trăm ngày ở lại công ty tăng ca, còn lại sáu mươi lăm ngày khác có tới ba mươi ngày, bay tới bay lui công tác ở nước ngoài, để lại công việc của nhà mình cho phó tổng đảm nhiệm, tự nhiên hôm nay lại phá lệ xin nghỉ ngày!

      Con người ta cũng thể có việc riêng, nhưng mà, thực việc này rất khác thường.

      Hơn mười giờ, Thạch Dự Thạc nhàng bước vào "Thiên Dự", người mặc bộ đồ thoải mái, áo POLO và quần thể thao, đầu đội chiếc mũ lưỡi trai. Cho dù thế nào cũng thấy là phù hợp với khí khẩn trương trong tòa nhà buôn bán thương mại này. Hơn nữa, lúc này vai lại còn đeo chiếc balô đựng gậy đánh gôn lại càng ăn nhập với nơi này. Nhưng người dám ăn mặc cái kiểu này tại nơi làm, cũng chỉ có vị "Tổng giám đốc" vừa xuất ở tầng 25 mà thôi. Thư ký cũng bày thế trận sẵn sàng đón quân địch, thông báo ngay phía sau lưng : "Lúc sáng sớm Phó tổng gọi điện báo, ngài ấy dặn lại hôm nay ngài tham dự hội nghị cùng với “Ưu Lãng” của Nhật Bản; còn vào lúc hai giờ chiều..."

      "Cái gì?" Người đàn ông bị gọi là "Tổng giám đốc" dừng ngay bước chân như gió xuân lồng lộng kia lại, quay đầu, giữa cặp lông mày tuấn lãng nổi lên nét hồ nghi, d∞đ∞l∞q∞đ tiếp theo đôi môi mỏng khẽ hú lên quái dị, "Vì sao lại là tôi? "

      "Ách, bởi vì phó tổng..."

      Vị “Tổng giám đốc” đẹp trai vẫy vẫy tay, "Loại chuyện này bảo ta là được rồi!"

      "Ách, nhưng mà phó tổng..."

      "Đừng có nhưng mà, thư ký Vệ, thử phân tích đánh giá giúp tôi xem, cũng biết đấy, bình thường tôi vốn quản công việc này, giờ đột nhiên lại bắt tôi học làm cái chuyện này, vậy có được hay ... Việc này chẳng phải là muốn làm khó chết tôi hay sao?"

      "Nhưng mà..."

      "Hơn nữa! Dù sao tôi cũng hiểu công việc này, cứ mời Tổng giám sát tham dự cũng như nhau mà?"

      "Tổng giám sát tham dự rồi."

      "Chậc? Vậy sao còn bắt tôi phải ngã vào đấy?"

      "Phó tổng đặc biệt dặn dò, bởi vì việc làm ăn buôn bán với người Nhật Bản đều phải có lãnh đạo cấp cao, vốn dĩ hiệp định này là do ngài ấy tham dự, nhưng tại ngài ấy tạm thời có việc bận đột xuất nên tới được. Vì vậy, dù thế nào ngài cũng phải tham dự thể bỏ được."

      "Tôi. "

      "Vâng, " Thư ký Vệ tiến lên phía trước , "Chi tiết giao cho Tổng giám sát Trịnh là được, ngài là Tổng giám đốc chỉ cần chịu trách nhiệm bắt tay và chào hỏi là được."

      A... Hóa ra là chỉ có thế thôi hả!

      Thạch Dự Thạc vỗ vỗ ngực, kiềm chế lại cảm xúc của mình chút."Nhưng mà như vậy tôi lại thể đánh gôn với Landy được rồi!"

      "Đúng vậy! Nhưng ngài lại có thể ăn tối cùng với tiểu thư Landy. bàn của ngài có hai tấm phiếu đặt trước tại nhà hàng Pandora, phó tổng phải trăm phương nghìn kế để mang tới cho ngài đấy ạ."

      Vừa nghe thấy ba chữ "Pandora" kia, đôi mắt Thạch Dự Thạc chợt sáng lên. Đây là nhà hàng cao cấp nhưng lại có cách thức đặt chỗ trước cực kỳ khó khăn. " sợ bạn đến, chỉ sợ bạn vào được", đây là câu châm ngôn được ghi tấm biển hiệu trước cửa nhà hàng của bọn họ. cũng chứng minh, mọi người rất khó đặt chỗ trước.

      Năm trước và bạn ăn ở đây lần, sau đó lưu luyến mãi thôi với cảnh sắc vườn hoa lẫn đồ ăn ngon, vốn còn muốn ôn lại chuyện cũ lần, ngờ, phục vụ lại , kế hoạch đặt bàn trước kín đến giữa năm sau rồi. cách khác, muốn lại đến đây ăn chỉ có thể chờ đến hè sang năm mới được!

      Vì chỗ ngồi ở "Pandora"này, muốn làm việc gì cũng được.

      "Được rồi, Thần Cương vừa ở đây à? ta có chạy đâu ?"

      " ạ, phó tổng xin nghỉ ngày."

      Phó Thần Cương vừa xin phép nghỉ tới công ty? Thạch Dự Thạc sờ sờ cằm vẻ suy tư. Công ty muốn sụp đổ chăng?

      " ta có là có chuyện gì hay ?"

      "Là việc tư."

      Việc tư sao? có việc tư gì tốt đẹp cơ chứ? Nhà chỉ có mỗi ông nội Mỗ Mỗ bị làm cho tức chết đến nổi cơn điên, rồi sinh bệnh chết từ lâu rồi còn đâu? còn có việc tư gì chứ?

      vào văn phòng, gọi ngay điện thoại cho Phó Thần.

      "Cậu làm sao vậy? Sao lại tới công ty?"

      " là có việc tư rồi mà..." Xoa xoa cái mũi, Phó Thần Cương cũng muốn chuyện nhiều trong điện thoại: " có gì đáng ngại đâu, ngày mai tớ đến công ty."

      "Vậy sao..." đúng là như vậy rồi, nhưng người cao cao tại thượng như Phó Thần Cương mà xin phép nghỉ vì việc tư là thế nào đây nhỉ? Nghe giọng điệu của mặc dù bình thản, nhưng chắc chắn là có chuyện lớn gì đó xảy ra rồi, tuyệt đối giống như lời nhàng bâng quơ kia của ."Tan tầm tớ đến tìm cậu! Muốn tớ mang đến cho cậu cái gì ?"

      "Muốn..." Phó Thần Cương ở đầu kia điện thoại khẽ thở dài, "Giúp tớ tìm bảo mẫu."

      Lời vừa mới dứt, đầu điện thoại đằng kia lập tức truyền đến hồi tiếng khóc của trẻ con vang dội kinh người.

      người bảo mẫu... Đủ ?

      Đúng là bạn tốt từ nhiều năm cũng khác, khi Thạch Dự Thạc đến nhà Phó Thần Cương, chỉ giúp tìm được người bảo mẫu tạm thời, mà còn giúp mang đến két bia.

      "Cậu có cần chút đồ nhắm ?"

      " cần... " Thân thể cường tráng của Phó Thần Cương ngồi tê liệt ở trong ghế sofa, khác hẳn với bộ dáng hăng hái thường ngày. tay áo sơmi trắng của có vết bẩn nhờ nhờ, gần cổ áo còn có vệt ố của sữa chưa khô. Mới gần ngày, ngày mà thôi, bị tên nhóc thối kia đánh bại rồi."Bây giờ tớ vẫn còn mơ hồ ngửi thấy mùi sữa mà nhóc con phun ra, ăn nổi cái gì nữa."
      Last edited by a moderator: 7/12/15
      thư hồthuyt thích bài này.

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,952
      Chương 1- phần 1 (tiếp theo)

      "Trời ạ, tớ chưa từng nhìn thấy cậu mệt mỏi thế này bao giờ." Thạch Dự Thạc liếc nhìn bảo mẫu ở dỗ đứa trẻ ở trong phòng bếp cái, "Cho nên hôm nay cậu mới ở nhà đọ sức với khối thịt nho này hả?"

      Phó Thần Cương, chỉ hơi gật đầu, ngay cả thêm từ cũng lười.

      "Đó con của ai vậy?"

      "Của tớ."

      Phốc – ngụm bia báo trước phun đến góc bàn.

      Phó Thần Cương chút bất ngờ trước phản ứng của Thạch Dự Thạc, bình tĩnh mở chai bia, ngửa đầu uống ngụm.

      "Cái gì, sinh khi nào vậy?"

      "Hơn tháng trước."

      "Hơn tháng trước ?"

      "Hôm nay mới nhặt được."

      Nhặt được? Cũng phải là động vật bị lạc mà có thể tùy tiện để nhặt được."Mẹ đứa trẻ là ai?"

      " biết."

      Đây là phản ứng nên có của người bình thường sao? Phó Thần, kẻ có liên quan trong chuyện này cũng quá bình tĩnh nhỉ?"Sao cậu biết nhóc con là con của cậu chứ? Có phải là người ta lầm hay , gửi sai nơi chăng?"

      Trầm ngâm lát, ánh mắt vắng vẻ của trở nên " sai đâu, nó là con tớ."

      "Cậu từng xét nghiệm DNA chưa?"

      " cần xét nghiệm."

      " xét nghiệm sao cậu lại biết, có lẽ..."

      "Đương nhiên là tớ biết." nhìn về phía phòng bếp, cuối cùng khối thịt cũng nín khóc, bảo mẫu dỗ cho bé con uống sữa tươi.

      Nghe chừng khối thịt kia dường như đói bụng cả ngày, bảo mẫu vừa cho ăn vừa cúi đầu dỗ dành bé con.

      Cha con liền tâm?

      "Được rồi! Cậu xác định thực là của cậu là được rồi" đương khẳng định như vậy, cũng chẳng thêm gì được nữa. "Nhưng cậu thấy rằng tất cả chuyện này đều rất vớ vẩn sao? Làm gì có người phụ nữa nào lại mang con của mình vứt cho người khác chăm sóc cơ chứ? Liệu có phải là... là Shena làm hay ?"

      "Cho dù đúng như thế sao?"

      "Ách?" Nhưng nếu phải sao?

      " là con của tớ là của tớ, cho dù có mưu gì nữa cũng thay đổi được này."

      Cũng đúng, nếu là Shena, trong tay nắm giữ Phó Thần Cương lại có con trai ruột, nhất định tùy tiện mà giao con cho Phó Thần Cương, “ép Thiên Tử làm chư hầu”, đây mới là biện pháp tốt nhất.

      Bà bảo mẫu Quách lúc này ôm bé sơ sinh khóc cả ngày mệt ngủ thiếp vào phòng khách, bé con vừa uống xong bình sữa thứ hai, có thể thấy được cu cậu đói chết, mà cũng mệt muốn chết rồi.

      Phó Thần Cương vừa buông chai bia trong tay ra, đến bên cạnh bảo mẫu.

      "Bà làm thế nào mà dỗ được đứa vậy? Tôi nghe thấy tiếng khóc của nó cũng khàn rồi." Bà Quách tuy biết người đàn ông trước mắt này có khí chất bất phàm, nhưng vì biết dỗ trẻ con thế nào nên mới tìm đến bà, nhưng bà vẫn nhịn được mà vài câu.

      "..."

      "Tôi dỗ đứa uống sữa xong rồi. Khóc cả ngày, đêm nay chắc chắn nó ngủ đến Chu công ôm cũng muốn trả lại ngài đâu, ngài cũng hãy nghỉ ngơi cho tốt ." Bà Quách nhìn tình trạng thảm hại của người đàn ông liền thở dài, cũng nhẫn tâm mà trách cứ nữa.

      "Bà... Ngày mai có đến ?"

      "Đương nhiên là được rồi! Ban ngày tôi giúp người khác trông trẻ rồi, gần đây đứa lại vừa mới mọc răng, cả ngày khóc ngừng, làm sao đến đây được?"

      Phó Thần Cương trầm ngâm chút."Tôi trả gấp đôi giá tiền cho bà."

      Bà Quách xua xua tay."Chàng trai à, có rất nhiều chuyện thể dùng tiền để cân nhắc, cũng thể dùng tiền để tính toán, đối với hai đứa trẻ này là trách nhiệm, thể bởi vì ngài trả tiền lương tương đối cao mà bỏ bọn họ để chạy tới nhà ngài được. Việc này nếu truyền ra ngoài, tôi còn làm người được sao?"

      Hai người đàn ông nhìn nhau cái, bà Quách lại tiếp: "Hay là cậu mang đứa tới nhà của tôi, tôi trông nom đứa này cùng với hai tiểu quỷ kia luôn! Phí bảo mẫu tính rẻ chút, đứa có có bạn chơi cùng bên cạnh cũng phát triển được tốt hơn."

      Biện pháp này đúng là có gì sơ suất. Thạch Dự Thạc gật gật đầu, cảm thấy lúc này còn cách nào có thể tốt hơn nữa.
      Last edited by a moderator: 7/12/15
      laula, hoadaoanh, thư hồ2 others thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 1- phần 2

      ", tôi muốn bảo mẫu có thể toàn tâm toàn ý chăm sóc cho nó kia."

      "Ấy, tôi vẫn toàn tâm toàn ý để chăm sóc đứa mà!"

      "Ý tôi là, đảm nhiệm tất cả chức năng của bảo mẫu."

      "Hả?"

      "Sống ở bên cạnh, bao ăn bao ở, còn được trả thêm tiền trợ cấp, nhưng công việc duy nhất chính là phải chăm sóc đứa tốt."

      Nghe qua, công việc này chẳng phải giống như là việc của bà chủ hay sao?

      Làm nghề bảo mẫu mười mấy năm, bà Quách cũng sớm gặp được những điều kỳ lạ nhưng thể trách, dạng gia đình nào bà cũng từng gặp, nhưng bà là người vì chút ngon ngọt ấy mà động tâm.

      Công việc bảo mẫu chuyên trách nhìn qua có vẻ đơn giản thoải mái, nhưng áp lực lại lớn kinh người, cho dù có dạy dỗ đứa nghiêm ngặt chăng nữa, cũng phải do mình sinh ra. Hơn nữa, sau khi đứa lớn lên có chính kiến của mình, khó mà dạy dỗ nghiêm khắc được, cũng dễ dàng giống như thoạt nhìn bên ngoài như vậy.

      Nhưng công việc như vậy lại rất thích hợp với những trể tuổi có chút mơ tưởng được bay lên đầu cành làm Phượng Hoàng.

      Bảo mẫu liếc mắt nhìn sang người đàn ông rồi thở dài, đối phương cố chấp như vậy, bây giờ bà có cái gì cũng được nữa rồi."Thôi được! Để tôi giới thiệu bạn của tôi cho ngài, tôi quen biết với bà ấy cũng lâu rồi, so với tôi bà ấy còn nhiệt tình hơn. Gần đây đứa mà bà ấy vẫn trông vừa mới được cho đến vườn trẻ, bà ấy rảnh rỗi đến mức sắp bị khùng, ngài thuê bà ấy là thích hợp nhất rồi."

      "Vậy phiền bà giúp cho nhé."

      Bảo mẫu định giao bé con trong tay cho Phó Thần Cương, theo bản năng vươn tay ra, liếc mắt nhìn khối thịt tròn tròn ngáy ò ó o cái sau đó liền thất thần tại chỗ, hề nhúc nhích.

      Bà Quách hơn bốn mươi tuổi thấy có định tiếp nhận, cũng nhìn thấy thần sắc kỳ quái của , cũng thêm gì nữa, lại ôm đứa trẻ vào lòng lần nữa."Tối hôm nay đứa ngủ ở đâu?"

      "Ở phòng của khách."

      Bảo mẫu nhăn mày lại, "Ngài mua giường trẻ con chưa?"

      "Chưa mua."

      "Vậy hôm nay ngày hãy để cho nó được ngủ cùng với ngài trước . Nếu nửa đêm đứa bé tỉnh lại còn có người để chăm sóc cho nó."

      Phó Thần Cương thở dốc vì kinh ngạc, "Nửa đêm đứa bé tỉnh lại sao?"

      "Đương nhiên... À, có thể là thường xuyên đấy..." Bảo mẫu nhìn thấy sắc mặt chợt biến đổi lớn, lại vội vàng an ủi, "Nhưng mà hôm nay chắc chắn là đâu. Khóc cả ngày, nó mệt muốn chết rồi, chỉ cần đừng để có thanh phát ra quá lớn đánh thức nó, nó tỉnh lại đâu."

      Nhưng từ nay về sau sao? Vừa nghĩ đến đây, Phó Thần Cương khỏi nổi cơn nhức đầu, chỉ hy vọng người bảo mẫu chuyên trách có thể đến sớm chút, như vậy mới có thể khôi phục việc làm ăn và nghỉ ngơi như bình thường sớm chút, mà làm cũng được an tâm.

      Thừa dịp bảo mẫu ôm bé con vào căn phòng trống, Thạch Dự Thạc kìm nổi liền hỏi "Sao cậu nhờ Tâm Lôi giúp cho?"

      Thay đổi xong bộ đồ mặc nhà sạch , Phó Thần Cương hừ lạnh tiếng, " ấy có khả năng này sao?"

      Suy nghĩ lúc, quả thực Thạch Dự Thạc cũng sao tưởng tượng được bộ dáng Tưởng Tâm Lôi vốn sống an nhàn sung sướng lại xi ỉa xi đái cho khối thịt nho này, dáng điệu bế đứa chẳng hề thích thú, so với Phó Thần Cương còn khó chịu hơn."Vậy là đứa này cũng phải là của Tâm Lôi và cậu hả?"

      "Có đứa , ấy càng có thể quang minh chính đại bắt tớ phải cưới ấy vào cửa, lén lút như vậy đâu."

      “Đúng thế, vậy ... Tâm Lôi vẫn chưa biết tồn tại của nhóc con này phải ?"

      "Ừ."

      Thạch Dự Thạc thở dốc ra vì kinh ngạc, tiếng phát ra nghe khàn khàn, "Tớ đoán chừng Tưởng đại tiểu thư thế nào cũng nổi cơn thịnh nộ khá lớn đấy nhỉ?" Bên cạnh bạn trai tự nhiên mọc ra đứa trẻ con, người phụ nữ bình thường cũng còn tức giận nữa là...

      " ấy phát cáu cái gì chứ? Đây là con của tớ, tớ cũng nhờ ấy chăm sóc nó đến nửa lần." Tương lai cũng như thế.

      " như vậy thôi, dù sao... cậu vẫn là bạn trai của ấy cơ mà?"

      "Thế sao? Đây là con của tớ, phụ nữ muốn gả cho tớ, tốt nhất, trước tiên là phải hiểu được điều này."

      "Nhưng phải mẹ đứa mẹ năm sau đón nó về mà ?"

      Từ lỗ mũi thở phì ra hơi, Phó Thần Cương liếc xéo mắt sang người bên cạnh cái, " Đây - là - con - của - tớ, tớ có ta có thể mang đứa ?"

      Thạch Dự Thạc lắc đầu, chọc rồng chọc hổ, hiểu vì sao kia lại chịu hỏi thăm chút, sao lại chọc vào Phó Thần Cương này... Ách, như vậy cũng đúng, phải là, này sinh con với ai sinh, lại sinh con với người đàn ông máu lạnh có tình cảm, biết lệ này cơ chứ?

      Xem ra, tương lai thế nào cũng xảy ra trận đánh ác liệt rồi.
      Last edited: 7/12/15
      hoadaoanh, thư hồthuyt thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :