1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Bữa Trưa Tình Yêu - Cố Mạn (Sam Sam Đến Đây Ăn Nào Tái Bản)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Bữa Trưa Tình
      [​IMG]

      Tác giả: Cố Mạn


      Thể loại: đại, Lãng mạn, Ngôn tình, Văn học Phương Đông

      Công ty phát hành: Quảng Văn

      Nhà xuất bản: NXB Văn Học

      Trọng lượng vận chuyển: 550 g

      Kích thước: 13.5 x 20.5 cm

      Dịch giả: Đỗ Mai Quyên

      Số trang: 432

      Ngày xuất bản: 08/2013

      Tạo prc: lehongtho120589



      Giới thiệu:

      Bữa trưa tình - Đây là tác phẩm kể về lịch sử đấu tranh của nhân viên quèn Sam Sam dưới tiếng nghiến răng kèn kẹt của Boss Phong Đằng. Càng chiến càng bại, càng bại càng chiến, cuối cùng đành phải ngoan ngoãn đầu hàng ...

      Đại boss bá đạo và thỏ trắng ngây thơ

      Đại boss vừa kỳ cục, vừa kiêu gạo, thích bắt nạt, tính trẻ con... nhưng cũng vô cùng chu đáo dịu dàng...

      Thỏ trắng thà, trong sáng, ngây thơ, đặc biệt là luôn bị khuất phục dưới tài sắc của Đại boss.

      Từ lần hiến máu cho em Đại boss để rồi thỏ trắng ngây thơ lĩnh luôn hậu quả phải nhẫn nhục kiêm chức ôsin gắp rau, vì Đại boss rồi, thể lãng phí thức ăn, nên những thứ Đại boss ăn ôsin gắp rau phải ăn hết!

      Thức ăn là chân lý, đấu với Đại boss là khờ khạo vô cùng, nịnh nọt xun xoe mới là đúng đắn!

      Thỏ trắng phải phượng hoàng hay thiên nga, nhưng lại khiến ánh mắt Đại boss luôn dõi theo, cũng tại bởi thỏ trắng “dễ ăn” mà thôi!

      Thông tin tác giả:

      Cố Mạn là trong những tác giả văn học mạng Tấn Giang, biên tập viên của tạp chí Cinderella. Văn phong của Cố Mạn nhàng, lãng mạn, câu truyện ấm áp, vui tươi, từng câu chữ như đều chứa đựng sức sát thương của ánh nắng mặt trời và cảm giác vui vẻ.

      Mời các bạn đón đọc Bữa Trưa Tình của tác giả Cố Mạn.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 1
      việc xảy ra sau khi Tiết Sam Sam phải tăng ca liên tục năm ngày.

      ràng là lễ Quốc khánh nhưng vì cuối tháng phải kết toán nên tất cả mọi người trong phòng tài vụ đều phải tăng ca. Tiết Sam Sam là nhân viên quèn mới vào bị mớ bảng biểu hành hạ đến mức quýnh quáng cả chân tay, đầu váng mắt hoa, cuối cùng đến tối ngày mùng ba, trưởng phòng tuyên bố hoàn thành xong mọi công việc, Sam Sam vừa về đến nhà trọ là nhào ngay lên giường ngủ mê mệt.

      Trong lúc mơ màng hình như nghe thấy có tiếng điện thoại di động, Sam Sam nhắm tịt mắt lần mò giường mãi mới tìm thấy điện thoại, bấm nút nghe theo cảm giác, ậm ừ: “A lô”.

      “Chào , xin hỏi có phải là Tiết Sam Sam ạ?”.

      “Ừm, vâng”.

      “Đây là bệnh viện XX, mời đến ngay khoa phụ sản bệnh viện XX”.

      “Ồ… vâng”.

      Đối phương vẫn còn bla bla thôi hồi, Sam Sam nghe tai này lại cho ra tai kia, cứ “ừ à ồ” đáp lại. Cuối cùng bên kia gác điện thoại, thế giới yên tĩnh, Sam Sam rúc vào trong chăn tiếp tục ngủ.

      Mấy phút sau, Tiết Sam Sam ngồi bật dậy.

      Lúc nãy nghe thấy gì nhỉ? Bệnh viện?

      !!!!!!!!

      Chắc phải là ông bà già nhà xảy ra chuyện gì chứ!

      Sam Sam mang giày vào rồi chạy như bay ra cửa, lúc gọi xe giục tài xế lái nhanh đến bệnh viện XX, bỗng nhớ ra - đúng, đến làm việc ở thành phố S rồi, còn ở quê nữa, bố mẹ thể nào ở bệnh viện thành phố S được, hơn nữa lúc nãy hình như nghe người bên kia là… khoa phụ sản?

      Việc xảy ra sau đó đối với nàng thường dân như Sam Sam mà quả đúng là ly kỳ hệt tiểu thuyết.

      Đầu tiên là khi vừa xuống xe ở cổng bệnh viện, Sam Sam còn chưa hết xót xa năm mươi tệ tiền xe, gặp ngay hai gã đàn ông cao to đeo kính đen, có vẻ đợi ở cổng lâu lắm rồi, hơn nữa vừa nhìn là nhận ngay ra .

      Tiết Sam Sam, xin mời theo chúng tôi”.

      Sau đó Sam Sam bị hai người đó đưa đến trước phòng mổ khoa phụ sản trong nỗi kinh hoàng khi gặp phải xã hội đen, rồi sau đó lại bị người đàn ông mồ hôi mồ kê đầm đìa lao đến, nắm chặt lấy tay .

      Tiết Sam Sam, xin hãy cứu lấy vợ tôi”.

      Sam Sam hoang mang bị ta lay lắc dữ dội. “Hừm… chuyện đó…”.

      Có ai biết rốt cuộc là chuyện gì … Còn nữa, ông này, tay tôi sắp bị bóp nát vụn ra rồi đây này…

      “Ngôn Thanh, buông tay ra”.

      mệnh lệnh ngắn gọn nhưng vô cùng mạnh mẽ, người đàn ông tên Ngôn Thanh kia lập tức buông tay.

      Sam Sam bất giác nhìn về phía phát ra giọng ấy, sau đó mắt như đứng tròng. Chỉ là gương mặt nhìn nghiêng của người đàn ông ngồi mà thôi, nhưng lại thu hút ánh mắt như tỏa hào quang. Hình như người đó vừa rời khỏi buổi tiệc nào đó, vận bộ Âu phục đen rất chỉnh tề, gương mặt hơi mệt mỏi và có vẻ xa cách cao ngạo theo thói quen. giũ giũ vạt áo rồi đứng dậy, bước lại gần Tiết Sam Sam bằng những bước chân ngạo mạn.

      “Tiết Sam Sam?”.

      Sam Sam đờ đẫn gật đầu.

      “Nhóm máu AB Rh-?”.

      Sam Sam tiếp tục gật đầu.

      Người đàn ông đó tuy vẫn giữ vẻ mặt ngạo mạn, nhưng trong ánh mắt thoáng nét nhõm.

      “Em của tôi cùng nhóm máu hiếm như , nó vừa được đưa vào phòng đợi sinh, ngân hàng máu lại thiếu tạm thời, để tránh rủi ro xin hãy đợi ở đây phòng lúc cần đến”.

      ra là chuyện này, Sam Sam vỡ lẽ. Lúc khám sức khỏe hồi đại học, biết nhóm máu của mình rất hiếm, vì thế mỗi lần qua đường đều rất cẩn thận, sợ xảy ra cố, mất máu chết chắc.

      sao sao”. Sam Sam bỗng nảy sinh cảm giác “đồng bệnh tương lân” với sản phụ trong phòng kia, nhận lời chút do dự, có điều…

      Sam Sam ngượng ngập : “À… tôi có thể hỏi câu ?”.

      hỏi ”. ràng là kẻ cần được giúp, nhưng người đàn ông kia cứ tỏ vẻ bề , mà người xung quanh dường như cũng cảm thấy thái độ đó của ta là lẽ đương nhiên, đến nỗi Tiết Sam Sam cũng sắp bị ảo giác đó mất rồi.

      “Ừm… Mọi người là ai vậy?”. Còn nữa, sao họ lại liên lạc được với chứ?

      Người đàn ông đó nhìn Tiết Sam Sam bằng ánh mắt kỳ quặc vài giây, sau đó chậm rãi mở miệng, “Kẻ hèn này là Phong Đằng”.

      Sam Sam nghĩ mãi rồi với vẻ xấu hổ, “Thế , tôi có quen ?”.

      Ngôn Thanh lau mồ hôi. “ Tiết à, là nhân viên công ty Phong Đằng phải . Chẳng lẽ lúc học bồi dưỡng chưa học lịch sử phát triển công ty, cũng chưa bao giờ lên trang web công ty?”.

      Miệng Sam Sam lúc há hốc thành chữ O, lúc lại thành chữ A. nhớ ra rồi…

      Phong Đằng(*)… Phong Đằng…

      ____________

      (*) Chữ Phong 风 trong công ty Phong Đằng và Phong 封 trong tên của Phong Đằng viết khác nhau nhưng phát giống nhau (ND).

      Là tổng, tổng, tổng… giám đốc.

      Sam Sam vô cùng ngoan ngoãn ngồi đợi trước phòng sinh làm ngân hàng máu tạm thời, trong lúc đó lại bị tổng giám đốc sai bảo làm xét nghiệm máu, để chứng minh cơ thể khỏe mạnh, máu đạt chuẩn.

      Sản phụ trong lúc sinh quả nhiên có lúc gặp nguy hiểm, Sam Sam ngoan ngoãn cho rút 300cc máu, sản phụ được bình an, Sam Sam ra khỏi bệnh viện trước cảm tạ rối rít của Ngôn Thanh, được lúc, dừng lại, nhìn mặt trăng mà ngửa đầu thở dài thườn thượt.

      “Bọn tư bản quả nhiên là quỷ hút máu, vô nhân tính, quá vô nhân tính”.

      Sam Sam lắc đầu lia lịa chú ý thấy chiếc xe Limousine dài màu đen dừng lại sau lưng , nghe thấy lời than thở của , người đàn ông ngồi ghế sau nhếch môi lên, sau đó lại đóng cửa kính xe vừa mở ra ban nãy.

      “Lái ”.

      “Sếp à, lúc nãy sếp chẳng bảo là đưa Tiết về hay sao?”.

      cần”. Người đàn ông với vẻ dửng dưng, “Bọn tư bản đều vô nhân tính”.

      Chương 2
      Sam Sam từ khỏe mạnh, bị rút mất 300cc máu mà vẫn sao, nhảy nhót được vài ngày kỳ nghỉ qua, lại phải làm lại.

      Sáng mùng tám vừa vào công ty, Sam Sam bị trưởng phòng nóng tính gọi vào văn phòng mắng mỏ trận, vì số liệu trong bảng biểu mà ký tên xảy ra sai sót. Phong Đằng là tập đoàn lớn, dưới trướng có đến mấy công ty con ngành nghề khác nhau, mỗi công ty lại lớn khác nhau với những số liệu kế toán khác nhau. Sam Sam là người mới, thực ra căn bản cũng làm gì, chỉ quan sát đồng nghiệp hướng dẫn làm bảng biểu, đứng cạnh học tập, sau đó chỉ cần ký tên lên bảng biểu mà đồng nghiệp làm xong mà thôi. Tình huống đó trưởng phòng cũng biết tỏng, có điều ông ta vốn dĩ ưa người mới này, nên mượn cớ để trút giận.

      ra Sam Sam cũng làm gì sai, mà sai lầm duy nhất là ràng đủ tiêu chuẩn mà lại được vào công ty nổi tiếng vốn khắt khe trong việc tuyển chọn, tốt nghiệp ở trường đại học danh tiếng thể vào được, mà còn đá văng người mới có điều kiện rất tốt mà trưởng phòng nhắm đến. Trưởng phòng tài vụ là ông bác thẳng như ruột ngựa, nghi ngờ Sam Sam cửa sau nên tất nhiên là rất trái tai gai mắt với Sam Sam.

      Có thể vào được Phong Đằng, có lúc Sam Sam cũng tự thấy ngại ngùng. Tuy cũng tốt nghiệp đại học ngành Xây dựng 211(*), chứng chỉ tiếng cấp sáu và kế toán cấp hai cũng có đủ, nhưng so với sơ yếu lý lịch rực rỡ của các đồng nghiệp khác vẫn kém xa. Lúc đầu chỉ điền hồ sơ mạng theo bạn học mà ôm chút hy vọng gì, ai ngờ lại được tuyển chứ.

      _____________

      (*) “Xây dựng 211” do chính phủ Trung Quốc tập trung sức mạnh mọi lĩnh vực từ trung ương đến địa phương để nghênh đón thử thách cách mạng kỹ thuật thế kỷ mới, hướng đến thế kỷ XXI (ND).

      Ông bác kết thúc màn mắng mỏ với câu “Đại học tầm thường trình độ tầm thường, biết phòng nhân tại sao lại tuyển , tốt nhất nên suy nghĩ xem làm cách nào để qua được thời hạn thử việc”, Sam Sam ủ rũ ra khỏi văn phòng ông ta.

      Hạn thử việc ơi hạn thử việc, biết sếp có thể nể tình hôm đó hiến máu miễn phí cộng với thái độ tích cực mà cho vượt qua hạn thử việc , như thế ít nhất sau này còn có thể làm ngân hàng máu tạm thời mà.

      món tiền lương mà tới hai tác dụng, lời to quá còn gì…

      Ủa, Sam Sam bỗng nảy ra ý nghĩ, chắc vì nhóm máu hiếm mới được tuyển dụng chứ? Còn nhớ lúc đầu hồ sơ dự tuyển viết phải điền nhóm máu vào, còn thắc mắc mãi cơ mà.

      Chuyện Sam Sam bị ông bác mắng trận hề khiến các đồng nghiệp quan tâm, đa số đều bận việc của mình, điều này khiến Sam Sam buồn rầu lại càng thêm rầu rĩ.

      Hai nhân viên mới vào cùng đợt với Sam Sam nhanh chóng tìm thấy đàn hoặc đàn chị cùng trường với mình trong văn phòng, hòa nhập vào môi trường lớn rất suôn sẻ, Sam Sam lại luôn có cảm giác vào nhầm chỗ, chuyện đó khiến Sam Sam từ đến lớn vẫn vô địch về khoản giao thiệp với người ngoài cũng cảm thấy có phần đau buồn, tránh khỏi hoài nghi bản thân có phải là quá kém cỏi hay .

      Thực ra cũng chẳng phải là vấn đề của , mặt là do văn hóa tập đoàn Phong Đằng nhấn mạnh phải “lạnh lùng và hiệu quả”, rất phản cảm với việc giao lưu thừa thãi trong văn phòng; mặt khác là các đồng nghiệp đều cảm thấy với trình độ học vấn của Tiết Sam Sam mà vào được đây chắc chắn là có hậu thuẫn nào khác, trước khi làm hậu phương của là ai, mọi người đều đứng quan sát từ xa, vừa lạnh nhạt với quá mà cũng thân mật với quá - đó là trong những phép tắc sinh tồn ở công ty lớn trong mối quan hệ phức tạp giữa người với người.

      Nhưng nhân viên mới ấy bình thường nhìn rất thực thà, mà lại kín như hũ nút trong chuyện này, trong văn phòng có người cũng thăm dò xa xôi mấy bận mà cũng hỏi được tí dấu vết nào.

      Thế nhưng trưa nay, chuyện đoán mò hậu thuẫn của Tiết Sam Sam cuối cùng có kết quả.

      Thư ký trưởng của văn phòng tổng giám đốc Linda cầm hộp cơm rất phù hợp với thân phận người đẹp quản lý cấp cao đứng trước cửa phòng tài vụ. “Xin hỏi ai là Tiết Sam Sam?”.

      Sam Sam nghi ngại nhìn đồng nghiệp, sau đó đứng dậy. “Tôi đây”.

      Trong những lời xì xào bàn tán và vẻ mặt kỳ quặc của đồng nghiệp, Tiết Sam Sam đoán nàng kia tuyệt đối đơn giản, trong lòng bất giác rên rỉ đau khổ.

      phải chứ, chỉ sai số liệu mà đến quản lý cấp cao cũng bị kinh động ư? Người ta đến cơm cũng chưa ăn mà ôm hộp cơm đến tóm người, lẽ nào hôm nay phải cuốn xéo khỏi đây?

      Tiết Sam Sam gượng gạo đứng đó, nhìn Linda tiến đến, dừng trước mặt .

      Sau đó Linda mỉm cười lên tiếng: “Chào Tiết, tôi là Linda, đây là bữa trưa tổng giám đốc Phong bảo tôi đưa đến cho ”.

      Tổng giám đốc Phong? Bữa trưa?

      Các đồng nghiệp bất giác há hốc miệng… phải chứ… hậu thuẫn của Tiết Sam Sam… lại là… lại là tổng giám đốc?

      Tất nhiên, nếu họ chịu khó nhìn sang Tiết Sam Sam, phát ra miệng còn há to hơn cả họ nữa.

      Linda phất áo bỏ , để lại hộp cơm, các đồng nghiệp cũng ăn với vẻ mặt nghĩ ngợi lung lắm, trong văn phòng chỉ còn lại Tiết Sam Sam, mở hộp cơm ra với cảm kích vô bờ bến trong tình cảm ấm áp mà nhà tư bản trao cho.

      Tuy phải bào ngư vi cá như Sam Sam vẫn hằng ảo tưởng, nhưng bữa trưa vẫn vô cùng thịnh soạn. Cơm tấm, gan heo xào, thịt bò xào, rau bina luộc, salad rong biển, trứng xào mộc nhĩ.

      Có thêm cả vài miếng cà - rốt sống, bát canh đậu đỏ hầm táo tàu ngọt lịm.

      Ba mặn ba chay, mùi thơm nức mũi, nhưng mấy thứ này… đều là món bổ máu chăng?

      Sam Sam lúc nãy còn chìm đắm trong tình cảm ấm áp của nhà tư bản bỗng có linh cảm lành, chắc phải em sếp tổng lại xảy ra vấn đề gì đó nên sếp tổng muốn nuôi béo rồi tiếp tục rút máu đó chứ. = =
      Anhdva thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 3
      Bữa trưa bổ máu mà hôm sau được mang đến đúng giờ càng khẳng định thêm suy nghĩ của Sam Sam,

      nhưng lần này còn do Linda mang đến, là em xinh đẹp khác của văn phòng tổng giám đốc, tự xưng là trợ lý A May của Linda.

      Hôm sau nữa người đưa cơm tên A Vi.

      Mỗi ngày đều là các em xinh đẹp khác nhau đưa cơm (thậm chí có hai lần còn do chàng trợ lý đẹp trai vô cùng tuyệt vời mang đến, khiến trái tim bé của Sam Sam cứ đập thình thịch liên hồi), điều duy nhất giống nhau là món gan heo trong hộp.

      Sam Sam chỉ muốn hét tiếng lớn - tôi có thể dâng hiến máu tươi tôi nuôi dưỡng hơn hai mươi năm qua, làm ơn đừng bắt tôi ăn món gan heo này nữa… cho tôi chọn món

      Đương nhiên, câu đó chỉ có thể tự tưởng tượng trong lòng, có cho Tiết Sam Sam thêm mười lá gan nữa cũng chẳng dám hét ra .

      Ăn bữa trưa đặc biệt do văn phòng tổng giám đốc chuẩn bị liên tục trong hai tuần, ngô nghê như Tiết Sam Sam cũng bắt đầu cảm thấy bất an.

      Tóm lại là muốn rút của bao nhiêu máu mà để ăn nhiều như thế chứ…

      phải Sam Sam chưa từng nghĩ rằng xin thôi việc, nhưng lần nào cũng nghĩ rằng ngày mai chắc đưa cơm đến nữa, thế là lại nuốt nước bọt lặng im, ai ngờ cấp lại quả quyết đưa liên tục hai tuần.

      Thứ hai của tuần thứ ba, Sam Sam kéo thư ký ra, rất thành khẩn cảm ơn công ty cảm ơn tổng giám đốc cảm ơn thư ký đưa cơm, bày tỏ cho dù ăn cơm cũng nguyện lao vào dầu sôi biển lửa vì công ty, vung vãi ít nhất 400cc máu, thế nên ngày mai xin đừng đưa cơm cho nữa (mấy câu này Sam Sam soạn mất hai ngày, cả hai ngày cuối tuần đều chỉ làm việc đó, tự nhận là rất ngắn gọn mà tập trung vào điểm chính).

      thư ký lại cười với vẻ nhã nhặn: “Tôi làm việc theo lời dặn của tổng giám đốc, Tiết nếu có ý kiến gì khác tốt nhất là đích thân đến với tổng giám đốc ấy”.

      Sam Sam đần mặt ra, nhân viên kế toán tép riu, sao lại chuyện với tổng giám đốc được. Hơn nữa Phong Đằng lớn như thế, ngay cả văn phòng sếp tổng ở đâu cũng biết cơ mà. Được thôi, cho dù có thể theo thư ký để tìm ngài tổng giám đốc, nhưng… nhưng… thực có can đảm!!!

      Thế là Tiết Sam Sam đành mặt dày ăn gan heo mỗi ngày trong ánh mắt ngưỡng mộ lẫn dò xét của mọi người trong văn phòng… Sau đó bị nóng trong người cách thê thảm, gương mặt chưa bao giờ nổi mụn cũng xuất những nốt đo đỏ rất quang vinh, cố thủ và dương oai vầng trán của .

      Tất nhiên là cũng có việc tốt, quãng thời gian này, Sam Sam cảm nhận được ấm áp như mùa xuân trong văn phòng. Các đồng nghiệp hổ là tài, bắt đầu thầm lặng lẽ đối xử tốt với . Sam Sam trước kia gặp khó khăn trong công việc cầm tài liệu hỏi han khắp nơi, cũng chưa chắc có được câu trả lời tử tế, mọi người đều bận mà, ai rảnh rỗi giúp người mới. Giờ đây khác, đồng nghiệp chủ động hỏi thăm kiểu như trong công việc có gặp vấn đề gì , có lúc còn tiện tay giúp Sam Sam rót ly trà nóng, thỉnh thoảng lúc buôn dưa cũng nhớ lôi Sam Sam vào đề tài trò chuyện…

      Sam Sam cũng chưa ngốc đến độ biết vì sao thái độ của các đồng nghiệp lại thay đổi như thế, thà, chỉ sợ bị hiểu nhầm thành hoàng thân quốc thích gì đó, vội vàng giải thích sở dĩ tổng giám đốc đưa cơm trưa cho là vì từng giúp chuyện xíu. Cụ thể là chuyện gì , vì cảm thấy như vậy là can thiệp vào chuyện riêng của người ta. Vẻ mặt các đồng nghiệp như vỡ lẽ, trong lòng chẳng tin tí nào, nhân viên quèn như có thể giúp được sếp tổng cái gì, cho dù giúp được cũng đâu cần cảm ơn bằng cách đưa cơm mỗi ngày thế chứ, ràng là có gì mờ ám. Sam Sam thấy mọi người tỏ vẻ tin tưởng cho rằng hiểu nhầm được giải tỏa, hề biết rằng càng giải thích lại càng bị hiểu lầm hơn.

      Ông bác trưởng phòng ưa soi mói cũng trở nên cực kỳ khách sáo, cũng chẳng phải trưởng phòng nhân cơ hội mà dựa dẫm gì, ông bác này chỉ cảm thấy hậu thuẫn của bé này vững chắc như vậy, mà tính cách lại khiêm tốn, chịu khó học tập, làm việc chăm chỉ, là hiếm có, thế nên cũng mỗi lúc hài lòng.

      Sam Sam ăn cơm gan heo đến tuần thứ tư hôm đó, thư ký ngoài việc mang bữa trưa đến, còn đưa cho Sam Sam tấm thiệp mời. tấm thiệp vô cùng đẹp đẽ, Sam Sam vừa thầm than thở đại gia quả nhiên khác người thường, vừa mở ra xem, bên trong viết…

      Tiệc đầy tháng cho bé vào tám giờ tối thứ sáu ngày mùng hai tháng mười năm XX.

      tham dự của Tiết Sam Sam là niềm vinh hạnh của chúng tôi.

      Ngôn Thanh, Phong Nguyệt kính mời.

      Địa chỉ: Hội quán XX.

      Bên dưới còn có hàng chữ bổ sung địa chỉ của hội quán XX bằng mực đen.

      Ba chữ “Tiết Sam Sam” và dòng địa chỉ kia đều viết bằng bút mực, nhưng nét chữ lại khác hẳn, ba chữ Tiết Sam Sam viết rất thanh tú, Sam Sam đoán là do Phong có cùng nhóm máu với viết. Dòng địa chỉ bên dưới lại viết rất mạnh, đâm thủng cả tờ giấy, khiến người ta có cảm giác mạnh mẽ mà lại uy nghiêm sắc sảo, làm Sam Sam vừa nhìn cái liên tưởng đến sếp tổng ngạo mạn mà nhìn thấy ở bệnh viện.

      Nhưng chắc rảnh rỗi mà viết cái này nhỉ… Hơn nữa chỉ là địa chỉ mà, tìm mạng lúc là ra thôi, sao phải viết thêm làm gì?

      Đồng nghiệp A Giai ngang nhìn cái, thầm kinh ngạc vì Tiết Sam Sam lại được tham gia tiệc nhà tổng giám đốc, sau đó hỏi vu vơ: “Hội quán XX? Nghe là do hội viên lập nên, rất bí đó”.

      Sam Sam mừng thầm vì phải là nhà hàng năm sao gì đó, cần mặc quá trang trọng, nghe thế hai mắt tối sầm lại, dường như nhìn thấy nhân dân tệ trong túi mình mọc cánh bay mất.

      Sam Sam dạo phố hết cả buổi tối, mua bộ lễ phục bình thường, mặc lên cũng nổi bật lắm, đôi giày cao gót chưa bao giờ thử mang, đều là màu đen mặc vào dịp nào cũng hợp. Còn mua bộ đồ chơi vịt con làm quà, là loại có thể nổi và bơi mặt nước, còn biết hát nữa, chọn nhãn hiệu nổi tiếng cũng mất mấy trăm tệ. Sam Sam nhớ lúc còn rất thích loại vịt đồ chơi bóp cái là kêu ré lên này, em bé kia chắc cũng thích cho mà xem. Vốn dĩ Sam Sam muốn mua bộ trang sức bằng bạc cho trẻ em, về sau lại nghĩ nhà sếp cái gì mà chẳng có, vẫn nên mua đồ chơi là hơn.

      Sau đó Sam Sam phát ra tài sản của mình bị hụt mất, nợ ngân hàng tệ…

      Thứ sáu, sau khi tan sở, Sam Sam về mà ở lì trong văn phòng đến bảy giờ, sau đó đến phòng vệ sinh thay lễ phục và giày cao gót, rồi ra khỏi tòa nhà Phong Đằng. Cũng may trong tòa nhà cũng chẳng có mấy người, nếu ăn mặc trang trọng thế này, Sam Sam chắc chắn thấy ngại ngùng. = =

      lúc đứng đợi taxi trước tòa nhà chiếc BMW màu xám bạc dừng ngay trước mặt , cánh cửa kính ở ghế phụ mở ra, trợ lý dịu dàng thò đầu ra ngoài.

      Tiết đến dự tiệc phải ? Hay là lên xe , chúng tôi đưa cùng ”.

      “Vâng vâng, cám ơn”. Sam Sam gật đầu cảm kích, cuối tuần đúng là khó bắt xe quá.

      Sau đó Sam Sam mở cửa ghế sau.

      Sau đó…

      Sam Sam hối hận quá…

      Ai cho biết, tại sao sếp tổng lại ngồi đằng sau thế…

      trợ lý ơi, tôi có đắc tội với đâu…

      Chương 4
      “Tổng… tổng giám đốc!”. Sam Sam vội vàng chào hỏi.

      Ngài tổng giám đốc ngồi dựa vào ghế sau, nhắm mắt nghỉ ngơi, nghe thế tiếng gọn lỏn, còn thèm mở mắt ra.

      Trợ lý Phương quay lại cười: “ Tiết mau vào trong ”.

      “Ồ, vâng”.

      Sam Sam dè dặt chui vào trong xe. Choáng, còn trải tấm thảm trắng bằng nhung nữa, nếu mưa làm sao đây, chẳng phải là vừa giẫm lên bẩn hết hay sao? Cũng may hôm nay thay giày mới, nếu là đôi giày thể thao thường ngày vẫn mang giẫm lên cái lên hai vết đen sì cho mà xem…

      Hừm…

      Trong lúc nghĩ ngợi lung tung chiếc xe từ từ chuyển động.

      Hai tay đặt đầu gối, lưng thẳng, hai mắt nhìn thẳng phía trước - Sam Sam ngồi sát vào cửa kính với tư thế tiêu chuẩn của học sinh tiểu học.

      Trợ lý Phương nhịn được cười, sợ tự nhiên nên nhìn hộp quà trong tay , khéo léo chọn chủ đề chuyện: “Đây là quà Tiết chuẩn bị đó à?”.

      “Dạ phải”.

      “Rất thú vị”.

      “Vậy ư?”. Sam Sam mừng rỡ, đột nhiên nảy sinh cảm giác tri kỷ với trợ lý Phương, cơ thể bất giác nghiêng về phía trước, “Tôi cũng cảm thấy những bé vịt này rất đáng , hơn nữa còn biết ca hát, mỗi bé vịt đều hát những bài giống nhau”.

      Sam Sam bắt đầu ca tụng, trợ lý Phương cũng phụ họa theo, Sam Sam trò chuyện rôm rả vui vẻ với trợ lý Phương tổng giám đốc Phong nãy giờ ngồi im lặng bên cạnh bất chợt chen vào.

      “Tiền lương Phong Đằng phát cho ít lắm à?”.

      Sam Sam quay lại, Đại boss Phong bị bỏ rơi nãy giờ liếc nhìn .

      ạ… rất cao… ưm…”. Sam Sam ngờ nghệch phát ra ánh mắt boss Phong chiếu vào hộp quà, chẳng lẽ chê quà của quá rẻ tiền sao?

      Bàn tay cầm hộp quà bất giác rụt ra phía sau, Sam Sam lấy hết can đảm biện bạch: “Tổng… tổng giám đốc, mấy cái này tuy nhìn có vẻ là vịt bình thường, thực tế …”.

      Thực tế đám vịt này biết hát biết bơi, quan trọng là hàng hiệu đó hàng hiệu đó! Hàng hiệu, có hiểu ? Đắt lắm!!! Còn đắt hơn cả thịt vịt nữa mà!

      “Thực tế sao?”. Đại boss Phong hơi nheo mắt, giọng điệu có vẻ ác ý, gương mặt ràng là viết “Ai dám cãi tôi chết chắc!”.

      Thế là Sam Sam nuốt nước bọt: “Thực tế … chính là vịt bình thường”. = =

      Chiếc xe lao vun vút trong kỳ thị chính mình của Sam Sam, lúc gần đến nơi, Phong Đằng nghe cuộc điện thoại, sau khi cúp máy, dặn dò trợ lý Phương.

      “Lát nữa cậu đưa ấy lên lầu, Phong Nguyệt muốn gặp ấy”.

      Phong Nguyệt? Tiết Sam Sam nhớ ra rồi, đó chẳng phải là em tổng giám đốc hay sao, chẳng lẽ Phong muốn gặp ?

      Vậy tốt quá. Sam Sam lớn thế này rồi mà đây là lần đầu dự tiệc mình, khổ sở biết tặng quà vào lúc nào, hơn nữa sau khi bị Phong Đằng khinh thường, Sam Sam cũng mất tự tin vào món quà của mình, nghĩ nhân lúc thăm người ta mà len lén đút vào, để đỡ phải mất mặt trước mọi người. = =

      Xe dừng lại, Phong Đằng và bảo vệ cao to kiêm tài xế trước, trợ lý Phương đưa Tiết Sam Sam đến thang máy ở hướng khác để lên lầu.

      Phong Nguyệt là người phụ nữ xinh đẹp vóc người nhắn, ngồi trò chuyện với mấy phụ nữ khác trong phòng khách, thấy Tiết Sam Sam chào đón rất nhiệt tình, nắm lấy tay : “ Tiết phải , cũng may có giúp, nếu tôi và đứa bé gặp nguy hiểm rồi”.

      Sam Sam rất ngượng ngùng, mặt đỏ bừng lên, lắc đầu : “Đâu có đâu có, tôi có làm gì đâu”.

      Phong Nguyệt cười, kéo ngồi xuống, trò chuyện thân mật vài câu, rồi như chợt nhớ ra gì đó, hỏi: “ Tiết này, thức ăn có hợp khẩu vị ?”.

      Sam Sam ngẩn người.

      Phong Nguyệt : “Tôi dặn nhà bếp làm cơm giống cơm của trai rồi cùng mang đến cho hai người, lẽ nào chưa ăn sao?”.

      “À tôi ăn rồi ăn rồi”. Sam Sam gật đầu, vỡ lẽ, ra là do Phong dặn dò. mà, tổng giám đốc ngạo mạn như thế, sao có thể nghĩ đến chuyện mang cơm trưa cho nhân viên quèn chứ. Hôm nào đó cần đến máu gọi luôn điện thoại gọi đến mới giống phong cách làm việc của chứ.

      “Thức ăn có hợp khẩu vị ?”. Phong Nguyệt lại hỏi thêm lần nữa.

      “Hợp… hợp lắm”. Sam Sam vội gật đầu, ngoài gan heo ra những món khác đều rất ngon. “ phiền cho quá”.

      “Đâu có”. Phong Nguyệt cười : “Ông nhà tôi rất kén cá chọn canh, bữa trưa nào cũng phải do nhà bếp của nhà làm rồi mang , đưa cho cũng tiện. Hơn nữa nhân viên Phong Đằng tôi hiểu nhất, đều vùi đầu làm việc như ông tôi, bữa trưa có khi còn gặm bánh mì để giải quyết cho xong bữa, mới bị rút bao nhiêu máu, như thế làm sao ổn được”.

      Lần này Sam Sam hơi cảm động, đại tiểu thư này đúng là chu đáo ân cần quá.

      Phong Nguyệt thấy món quà trong tay Sam Sam mừng rỡ : “Đây là quà tặng cho cục cưng của tôi ư?”.

      “Vâng”. Sam Sam đưa quà ra, “Là loại vịt đồ chơi biết ca hát biết bơi lội”.

      Phong Nguyệt có vẻ rất thích thú. “Tôi sợ là mọi người chỉ tặng tiền, như thế là vô nghĩa nhất, chẳng có tấm lòng gì cả. biết chứ, ban đầu tôi hỏi tôi cảm ơn thế nào, thế mà ấy bảo viết chi phiếu, như thế chẳng phải là sỉ nhục hay sao?…”.

      Hả?

      Sam Sam đờ người, trong lòng đột nhiên chỉ còn lại suy nghĩ - Đại tiểu thư ơi, tại sao chịu cho tổng giám đốc sỉ nhục tôi ! Tôi tình nguyện bị sỉ nhục mà…
      Anhdva thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 5
      Chi phiếu và gan heo… đối lập mạnh mẽ biết bao, lựa chọn dễ dàng biết bao, Sam Sam hậm hực cảm thương cho mình.

      Đối với gan heo, bao giờ muốn ăn nữa, nếu còn ăn có thể viết được luận văn về “Mười tám tác dụng khi ăn gan heo” rồi.

      Sam Sam : “À… ngày nào cũng đưa cơm phiền cho mọi người quá, sau này cần nữa đâu ạ, he he”.

      Phong Nguyệt gật đầu vẻ thấu hiểu: “Cũng được, dù sao cũng làm việc trong văn phòng, đặc biệt quá cũng khổ”.

      Chuyện này Sam Sam lại nghĩ đến, có điều thấy ta nhận lời trong lòng thở phào nhõm. Lại chuyện trò vài câu, đứa bé trong phòng ngủ bắt đầu khóc, tiệc cũng sắp bắt đầu nên Sam Sam nhân cơ hội xin phép lui ra, được người phục vụ dẫn ra sảnh lớn.

      Sam Sam vốn ngỡ là tiệc buffet mà mọi người cầm ly rượu qua lại như trong phim hay chiếu, có điều buổi tiệc này vẫn theo kiểu Trung Quốc.

      Trước khi đến Sam Sam nghĩ, vì mình bị lỗ rồi, nên lần này phải ăn cho đáng đồng tiền bát gạo, tích lũy đủ năng lượng cho N ngày sau. Căn cứ vào mục tiêu này, Sam Sam vạch ra hai kế hoạch.

      Kế hoạch A: Nếu tiệc theo kiểu Tây cầm đĩa chuồn vào góc nào đó.

      Kế hoạch B: Nếu tiệc theo kiểu Trung nhất định phải chọn góc kín đáo nhất.

      Sam Sam đưa mắt nhìn xung quanh, chọn góc tốt nhất kín đáo nhất và ngồi xuống, vừa cầu nguyện bàn này tốt nhất là thiếu người ngồi, vừa hí hửng đợi khai tiệc.

      Quả nhiên bàn này “hẻo lánh” quá, bao nhiêu người qua cũng ngồi, Sam Sam rất sung sướng, ít người mới ăn được nhiều mà. Nhưng rất nhanh, từ “cực sướng” chuyển thành đau khổ.

      sắp khai tiệc rồi, những bàn khác đủ người, còn bàn vẫn chỉ có mình ngồi. = =

      Sam Sam choáng váng.

      Sam Sam mặt dày đến mấy cũng tới mức ngồi mình bàn, đứng dậy định đổi chỗ khác nhưng vì gấp quá nên tài nào tìm ra chỗ trống, hơn nữa chẳng quen biết ai, tự dưng lại chen vào cũng kỳ cục lắm.

      Lúc này mọi người yên vị, Sam Sam bị bỏ rơi và độc, ngượng ngùng tới mức chỉ muốn chui xuống lỗ, bỗng cảm thấy ánh mắt rất mạnh mẽ phóng về phía , nhìn lại, chỉ thấy sếp tổng nhíu hàng lông mày rất đẹp nhìn trừng trừng.

      Tiêu đời rồi, thảm rồi, sếp tổng chắc chắn nghĩ làm mất mặt công ty. Sam Sam thê thảm nhìn lại - sếp ơi tôi phải cố ý đâu, nhất định phải minh xét cho tôi!!!

      Hai người cứ nhìn nhau, lúc sau, Phong Đằng quay nơi khác, gọi nhân viên phục vụ đến thầm dặn dò vài câu.

      Sam Sam thấy nhân viên phục vụ nhìn cái, biết chắc chắn có liên quan đến mình, trái tim bé cứ đập loạn xạ, chắc mời ra ngoài chứ. Nhưng thế cũng hay, ra ngoài ăn mì thịt bò cũng được.

      Đói chết mất thôi!

      Nhân viên phục vụ quả nhiên mỉm cười tiến lại chỗ , đứng trước mặt và làm tư thế “mời”: “ Tiết, ngài Phong mời đến ngồi cùng bàn”.

      Hử? mời ra ngoài? Mà gọi đến chỗ ngồi? Nhưng bàn của … là bàn đầu tiên ở giữa, là bàn “chủ xị” mà mọi người vẫn

      Sam Sam lại choáng váng.

      Tất nhiên Sam Sam có gan từ chối lời mời hoặc trắng ra là mệnh lệnh của Đại boss Phong trước mặt bao nhiêu người, nem nép theo nhân viên phục vụ đến chỗ Phong Đằng, lấy thêm chiếc ghế ngồi xuống cạnh .

      Phong Đằng trò chuyện với sếp khác trông có vẻ nhã nhặn về những vấn đề cao xa gì đó, hoàn toàn quan tâm đến . Sam Sam ngoan ngoãn đợi chuyện xong với sếp kia mới dè dặt mở miệng: “Tổng giám đốc, tôi ngồi đây được hay lắm nhỉ?”.

      Tổng giám đốc Phong có vẻ uể oải: “Có gì hay?”.

      “Bên này đều là những nhân vật lớn, tôi… ưm… tạm thời… vẫn phải là nhân vật gì lớn cả”. = =

      Phong Đằng đằng hắng tiếng, ánh mắt chiếu vào . “ muốn ngồi đây tại sao lúc nãy nhìn tôi bằng ánh mắt đó?”.

      “Ánh mắt nào cơ?”. Sam Sam ngạc nhiên.

      “Ánh mắt với tôi rằng…”, Phong Đằng thản nhiên, “Tôi bị bỏ rơi, mau đến cứu tôi”.

      “…”. Sếp ơi nhìn nhầm rồi, ràng ánh mắt của tôi là van xin đừng trừ lương cơ mà… - -

      Nhưng thấy Phong Đằng tỏ vẻ chắc chắn, Sam Sam cũng bắt đầu nghi ngờ rằng ban nãy có phải mình phát sai tín hiệu hay … Tuy trong lòng thực nghĩ thế, nhưng có lẽ ánh mắt thế , chẳng phải là có câu hát “Ánh mắt em phản bội lòng em(*)” hay sao. = =

      Nhưng lại , sếp ơi, khả năng đọc ánh mắt của là kinh khủng quá. - -

      ____________

      (*) “Ánh mắt em phản bội lòng em” do ca sĩ Trịnh Trung Cơ thể (BTV).

      Ngồi cạnh Phong Đằng đương nhiên đừng hòng mong ăn được nhiều, cầm đũa run tay là khá lắm rồi. Vốn dĩ Sam Sam hôm nay định ăn với dáng vẻ “nho nhã nhưng dũng mãnh”, nhưng giờ “dũng mãnh” chỉ có thể đút vào túi mang về nhà thôi, Sam Sam cố gắng nhớ lại thời mình còn giả vờ thục nữ mới có được dáng ăn dịu dàng nho nhã.

      Nhưng trải qua đợt huấn luyện giành thức ăn với đám bạn học ở bốn năm đại học, “nho nhã” là chuyện của kiếp trước mất rồi.

      Được thôi, gắp miếng - mỉm cười.

      Nhìn người khác - mỉm cười.

      Nhân viên phục vụ bưng móng giò lên, được thôi, mỉm cười với móng giò.

      Ủa, ra phải là móng giò, mặc kệ, mỉm cười với móng vuốt của loại động vật nào đó vậy.

      … Mặt cứng đờ rồi. = =

      Khó khăn lắm mới qua được nửa buổi tiệc, bắt đầu có người cáo từ ra về, Sam Sam cũng chào từ biệt Phong Đằng ngay lập tức.

      Phong Đằng : “ về muộn chút, tiễn khách cùng tôi”.

      “…”, Sam Sam run lẩy bẩy nhắc : “Tổng giám đốc, tôi cũng là khách mà”. Tôi cũng tặng quà rồi mà…

      muốn trước?”. Phong Đằng nheo mắt lại, cảm giác ngạt thở quen thuộc lại bao trùm lấy Sam Sam. “Sếp vẫn chưa nhân viên được ?”.

      “Tất nhiên là được!”. Sam Sam lập tức với vẻ nghiêm chỉnh, “Tôi ở lại tiễn khách… tiễn khách”.

      Chương 6
      Sam Sam ôm cái dạ dày mới lưng lửng theo tổng giám đốc tiễn khách ra về.

      Phong Đằng xuất thân thế gia, từ quen với cảnh này, tất nhiên dù thế nào cũng rất nho nhã phóng khoáng, tướng mạo lại đẹp trai như thế, nhìn nhất cử nhất động của có thể xem như thưởng thức nghệ thuật. Sam Sam sánh vai đứng cạnh , cảm thấy nam tính vô cùng gần gũi của , trái tim bé lại kìm chế được đập thình thịch, tất nhiên là sau đó bị Sam Sam nhanh chóng đè nén - tổng giám đốc đáng sợ như thế, thế mà mày dám loạn nhịp tim thế kia, chán sống rồi à!!!

      Lần đầu Sam Sam trong tình cảnh này, ngoài mấy câu khách sáo lại mãi hoàn toàn biết phải gì nữa, hầu hết chỉ đứng cạnh Phong Đằng cười đơ miệng, vừa gào thét trong lòng: Oa oa, đây chính là thị trưởng, quả nhiên là câu kết giữa quan lại và doanh nhân! A, ông già này bán XXX đây mà, đồ đắt kinh người, gian thương!!!

      = =

      Sam Sam hiểu, rốt cuộc tổng giám đốc gọi đứng đây làm gì vậy, mình hoàn toàn lo liệu được mà.

      Nhân lúc Phong Đằng trò chuyện với người rất ra dáng quý bà, Sam Sam lén lút nhìn điện thoại di động. hơn mười giờ rồi, Sam Sam rầu rĩ lúc, rồi nghe thấy sau lưng có người hỏi “ làm gì vậy?”.

      “Xem giờ đó mà, sau mười hai giờ xe đắt lắm”. Sam Sam đáp ngay mà cần nghĩ, xong mới nhớ ra giọng này là của ai, gượng gạo quay lại. “Ừm… Tổng giám đốc…”.

      Sam Sam rất muốn lấy miếng vải che mặt mình lại, khóc, sao lại thế chứ? Ngài tổng giám đốc quá gian xảo, tấn công nhân lúc phòng bị kìa!!!

      Phong Đằng nhíu mày nhìn hai giây: “Xong việc tôi bảo người đưa về”.

      Ủa, Sam Sam mừng rỡ, gật đầu liên tục, “Cám ơn tổng giám đốc!”.

      Đúng là nhờ họa mà được phúc, chí ít có thể tiết kiệm được năm mươi tệ tiền xe đấy ^_^. Sam Sam ra sức tiễn khách ~ ing, đến khi mọi người về gần hết rồi, Phong Đằng cũng chào từ biệt vợ chồng Phong Nguyệt, với Sam Sam: “ thôi”.

      Cất bước ra ngoài.

      Sam Sam nhanh nhẹn theo sau Phong Đằng, thầm nghĩ có thể tài xế đứng ngoài đợi , ai ngờ đâu ra ngoài rồi, ngoài cửa chỉ có chiếc xe, người giúp việc thấy Phong Đằng, lập tức mở cửa xe cách cung kính: “Ngài Phong”.

      Sau đó Sam Sam thấy Phong Đằng đến ngồi vào ghế lái, sau đó…

      Sam Sam đờ ra trước xe.

      Tài xế của đâu?

      Lẽ nào, “bảo người đưa về” mà tổng giám đốc … lại là chính đưa về?

      Sam Sam đứng trước cửa xe, vật vã: “Tổng giám đốc, là bảo người đưa tôi về, thế tài xế đâu?”.

      Phong Đằng có vẻ nóng nảy. “Tôi phải người à?”.

      Sam Sam chỉ muốn gật đầu ngay. Đại boss sao là người được, cho dù là người cũng là người của tộc ăn thịt người. = =

      Thấy đứng im bất động, Phong Đằng lại gắt lên: “Lên xe”.

      Sam Sam dám cãi lại nữa, ngoan ngoãn lên xe, chiếc xe này phải là chiếc BMW trước đó, mà là chiếc xe đua màu trắng khác, của hiệu nào biết. Đại gia đúng là nhiều xe, Sam Sam nén được cảm thán.

      Cảm ơn liên tục và báo địa chỉ của mình xong, Sam Sam khẽ dựa vào lưng ghế nghỉ ngơi, có lẽ trong bữa tiệc uống chút rượu nên tinh thần Sam Sam có vẻ thoải mái hơn, sau đó ngáp cái, sau đó… Sam Sam ngủ thiếp mất.

      Ngủ thôi, tệ hơn là hoàn toàn ngủ say, trong quá trình xe chạy, lại còn mở mắt, vừa hay nhìn thấy bảng hiệu quen thuộc vụt qua, sau đó trong lúc mơ màng và đầu óc cũng mơ màng, quên bẵng mất ai ngồi cạnh mà hét lên: “Dừng xe ở đây, tôi muốn ăn mì thịt bò”.

      Đến khi Sam Sam sực nhớ ra phải ngồi taxi, tài xế bên cạnh là tổng giám đốc Phong, trong xe chỉ còn lại dư bao phủ.

      Dám mình ăn chưa no trước mặt chủ nhân bữa tiệc, mà chủ nhân ấy còn là sếp của mình, Sam Sam muốn khóc mà khóc nổi: “Tổng giám đốc… dạ dày tôi lớn… ngày nào tôi cũng phải ăn khuya… Lúc nãy trong bữa tiệc tôi ăn no đấy, đấy, nhưng mà tiêu hóa hết rồi…”.

      Phong Đằng nhìn , im lặng mấy giây rồi quay đầu xe lại, dừng xe trước quán có bảng hiệu màu vàng: “Quán này?”.

      “Dạ vâng dạ vâng”. Sam Sam gật đầu liên tục, chỉ muốn cách xa Đại boss càng nhanh càng tốt. “Tổng giám đốc, vậy tôi xuống đây, tạm biệt và cảm ơn đưa tôi về, lát nữa tôi ăn xong tự bắt xe về là được, tổng giám đốc cần đưa tôi về đâu”.

      hề ngừng lại mà luôn hơi, xuống xe, đóng cửa xe, hoàn thành cách nhanh - gọn - lẹ. Sau đó Sam Sam ngẩng đầu lên, boss Phong đứng đối diện.

      Sam Sam choáng váng.

      “Tổng giám đốc?”. xuống xe làm gì?

      “Mì thịt bò phải ?”.

      “Tổng giám đốc chắc ăn món này chứ…”.

      được sao?”. Phong Đằng ngang Sam Sam hóa đá. “Tôi cũng tiêu hóa hết rồi”.

      “Hử?”.

      “Chẳng lẽ khả năng tiêu hóa của tôi bằng ?”.

      Thấy ánh mắt Đại boss lại bắn đến, Sam Sam ngay: “ có, tổng giám đốc, khả năng tiêu hóa của là số thế giới”. = =

      Phong Đằng sặc.

      Vào quán, Phong Đằng định ngồi xuống Sam Sam vội ngăn lại.

      “Khoan khoan, để tôi lau ghế ”. lấy miếng khăn giấy ra lau vết dầu mỡ ghế, người tổng giám đốc toàn là hàng hiệu mà.

      Phong Đằng ngồi xuống, vừa nhấc tay lên Sam Sam lại kêu lên: “Khoan khoan, để tôi lau bàn ”.

      Lại rút khăn giấy ra lau lau.

      Phong Đằng: “…”.

      “Được rồi, tổng giám đốc mời ngồi”.

      Sam Sam lau mồ hôi, tự lau qua loa ghế mình rồi ngồi xuống. Bà chủ quán đến chào họ, Sam Sam chọn bát mì kéo . Sam Sam thường xuyên đến đây ăn mì nên bà chủ quen mặt, bắt chuyện: “Hôm nay chỉ bát thôi à?”.

      Sam Sam ngượng ngùng gật đầu, dưới khí thế của Đại boss chắc chắn nuốt trôi, gọi bát lớn lãng phí quá.

      Làm mì rất đơn giản, hai bát mì thịt bò được nhanh chóng mang lên, Sam Sam gỡ đũa ra định gắp thấy Phong Đằng cau mày nhìn bát mì.

      Nhìn nhìn , ăn nổi chứ gì, bảo đừng vào rồi mà. Sam Sam vừa sỉ nhục vừa giả vờ hỏi vẻ quan tâm: “Tổng giám đốc sao thế ạ?”.

      Phong Đằng ngẩng lên gọn lỏn: “Đổi bát khác , tôi ăn rau thơm”.

      Vậy ban nãy sao với bà chủ = =, Sam Sam ngăn lại theo phản xạ: “Vậy bát này bỏ à? Lãng phí lắm, gắp ra là được mà”.

      Phong Đằng nhướn mày. “ gắp?”.

      Sam Sam đờ người lúc, rồi gật đầu như hạ quyết tâm: “Tôi gắp!”.

      Gắp gắp chứ, trời to đất to, sếp là to nhất, hy sinh máu của mình rồi, gắp rau thơm bé tí thế này có là gì!

      Gỡ đôi đũa khác, Sam Sam cúi xuống cẩn thận và rất tỉ mỉ gắp hết rau thơm ra sót miếng nào, sau đó đẩy bát mì lại trước mặt Phong Đằng.

      “Tổng giám đốc, được rồi ạ”.

      Sam Sam vừa ngẩng lên thấy ngay ánh mắt sắc lẹm của Đại boss, trái tim bé của Sam Sam run bắn lên, ánh mắt gì đây… Tại sao cảm thấy kinh dị quá vậy. = =

      Đại boss Phong liếc nhìn bát mì, gật gù: “Khá lắm”.

      Sam Sam lại run rẩy, ràng là khen ngợi mà tại sao lại thấy càng kinh dị hơn? Có trực giác xui xẻo làm sao…

      Sam Sam gượng gạo ăn mì, ăn xong cũng dám giành trả tiền với Phong Đằng, thấy Đại boss thanh toán, rồi Đại boss đưa về đến dưới nhà…

      Ủa, chẳng có chuyện kinh dị nào xảy ra cả, xem ra ban nãy chỉ là ảo giác…

      Vẫy tay chào sếp xong, Sam Sam chạy lên lầu, nhìn ra ngoài qua cửa sổ cầu thang tầng hai, chiếc xe đua màu trắng của Phong Đằng vô cùng nổi bật trong màn đêm, rồi chiếc xe nhanh chóng rẽ vào con đường khác và biến mất.

      Sam Sam bỗng có cảm giác ủ rũ và hụt hẫng. Hôm nay và cả tháng trước đó, đối với nhân viên quèn như giống như truyện cổ tích, sau này chắc còn bất cứ cơ hội qua lại nào với Đại boss nữa rồi nhỉ…

      Nhưng!

      Sam Sam nắm chặt tay, lại nhanh chóng hào hứng!

      Cố lên! Tiết Sam Sam!

      Ngày mai, chính là ngày mới còn cơm gan heo nữa!
      Anhdva thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 7
      Thứ hai, Tiết Sam Sam hùng hồn đến Phong Đằng, cả buổi sáng tươi cười rạng rỡ, tâm trạng happy vô cùng.

      Đồng nghiệp đùa: “Sam Sam hôm nay thấy phấn khởi ghê nhỉ, có phải là xảy ra chuyện gì vui ?”.

      Nếu là vui như vậy vì cần ăn gan heo nữa liệu có khoe khoang quá ? Sam Sam chống cằm nghĩ ngợi lúc rồi câu rất ư là khiêm tốn: “Là chuyện vui, cuối cùng cũng phải xảy ra thôi”.

      Là gan heo, cuối cùng cũng ăn hết!!!

      Happy đến buổi trưa, Sam Sam thu dọn bàn làm việc, định theo đồng nghiệp đến nhà ăn nhân viên để ăn trưa. A a a, cơm sườn, ta nhớ em biết bao!

      Dọn dẹp xong định đứng lên điện thoại bên cạnh réo vang, Sam Sam tiện tay nghe máy, lại là A May ở tầng 22.

      Sam Sam căng thẳng hỏi: “A May, chị mang cơm xuống nữa chứ?”.

      A May : “Hôm nay ”.

      Sam Sam yên tâm, tươi hơn hớn : “Vậy tốt, A May tôi ăn cơm đây. Bao giờ chị rảnh rỗi tôi mời chị ăn cơm nhé”. Số lần A May xuống đưa cơm là nhiều nhất nên Sam Sam cũng quen thân với ta hơn cả.

      “Ừ, chủ nhật này chúng ta dạo phố , tôi định mua quần áo”. đến ăn cơm và dạo phố, A May rất hào hứng, sau đó cũng câu rất nhân tiện: “Sam Sam, tổng giám đốc bảo tôi mang cơm xuống, nhưng ấy bảo lên lấy”.

      Sét giữa trời quang.

      Sam Sam như bị sét đánh trúng, trong trạng thái cháy đen, hồi lâu sau, Sam Sam hỏi trong tuyệt vọng: “… Lấy gì thế?”.

      “Cơm ấy mà”.

      “A May… Chị nghe nhầm đó chứ?”.

      ”. A May đáp chắc nịch.

      “…”.

      Sam Sam hít hơi sâu, được, đủ can đảm, lại hít thêm hơi nữa, rồi Sam Sam dũng cảm : “A May, có thể phiền chị chuyển điện thoại cho tổng giám đốc được ?”.

      “Ừ, đợi đó nhé, tôi hỏi thử”. Lát sau A May : “Tôi chuyển rồi đó”.

      Điện thoại chuyển sang tiếng nhạc chờ thống nhất trong toàn công ty, Sam Sam nắm chặt ống nghe. Tuy có hai lần tiếp xúc với sếp tổng, nhưng trong công ty vẫn là lần đầu, nên khá căng thẳng.

      Hơn phút sau, bên kia đầu dây mới nghe máy, giọng trầm trầm của Phong Đằng vang lên: “A lô”.

      “Tổng giám đốc, tôi… tôi là Tiết Sam Sam”.

      “Ừ, chuyện gì?”.

      Sam Sam nghe thấy bên kia vẫn có tiếng lật giấy soàn soạt đoán vẫn làm việc, nên vội vã ngắn gọn: “Tổng giám đốc, về chuyện bữa trưa, hôm đó Phong …”.

      “Về chuyện bữa trưa”. Phong Đằng cắt ngang, “ Tiết, tôi nghĩ là tôi tuyển thư ký phải để đưa cơm cho ”.

      Quá đúng quá đúng. Sam Sam kích động, tổng giám đốc cuối cùng cũng nghĩ đến chuyện này, nên về sau đừng bao giờ đưa cơm cho tôi nữa nhé…

      “Nên từ hôm nay, tự lên lấy”.

      đợi trả lời, Đại boss kiên quyết cúp luôn điện thoại.

      Bên này đầu dây, phòng tài vụ dưới lầu, Tiết Sam Sam nắm chặt ống nghe hóa thành bức tượng.

      Đồng nghiệp giục : “Tiết Sam Sam, chẳng phải muốn ăn cùng bọn tôi sao, có ?”.

      “Mọi người trước ”. Sam Sam đặt điện thoại xuống, quay lại cười mơ hồ với đồng nghiệp.

      à? Vậy ăn ở đâu?”.

      “Tầng 22”.

      Sam Sam đờ đẫn bay ra khỏi phòng tài vụ, các đồng nghiệp đứng nhìn nhau. Họ với nhau nửa ghen tỵ nửa ngưỡng mộ: “Chẳng trách sáng nay vui vẻ như thế, ra là bám sếp rồi”.

      Vào thang máy, bấm nút tầng 22, Sam Sam tự an ủi, bỏ bỏ , dù sao đến chỗ A May lấy cơm thôi mà, đại tiểu thư chắc chắn quên với nhà bếp của họ, nghĩ cách nhắc ấy lại là được. Nhưng làm sao liên lạc được nhỉ, chẳng lẽ phải thông qua tổng giám đốc?

      Đến tầng 22, ra khỏi thang máy, mắt Sam Sam sáng rực - hổ là địa bàn của Đại boss, trang trí nội thất khác hẳn phía dưới, thế kia cơ mà, thế này cơ mà…

      Sam Sam nhất thời tìm ra từ để hình dung, tóm lại là rất hoành tráng lộng lẫy.

      Nhưng… A May ở đâu nhỉ?

      Đúng lúc Sam Sam đưa mắt nhìn ngó quanh quất trợ lý Phương mỉm cười chào đón: “ Tiết, tổng giám đốc hãy đến thẳng văn phòng ấy”.

      “Hử, phải là tìm A May sao?”.

      “A May chắc ăn rồi, Tiết mau vào , đừng để tổng giám đốc chờ lâu”.

      phải chứ?”. Sam Sam nước mắt ròng ròng. Đại boss bận rộn trăm công nghìn việc, làm sao còn quản cả việc phát cơm hộp chứ.

      Thấy vẻ mặt , trợ lý Phương có vẻ nhịn được cười, xuống lầu dùng cơm với vẻ sung sướng. Sam Sam tìm đến phòng tổng giám đốc, ngần ngừ lúc rồi đưa tay gõ cửa.

      “Vào ”.

      Đẩy cánh cửa gỗ nặng trịch ra, Sam Sam thò đầu vào trong nhìn theo quán tính.

      Sào huyệt của Đại boss còn rộng rãi hơn Sam Sam tưởng tượng rất nhiều, rất sáng sủa, trang nghiêm và đơn giản, Đại boss ngồi tít ở đầu bên kia văn phòng, sau chiếc bàn làm việc rộng, cúi đầu xem tài liệu.

      Khi Phong Đằng làm việc toát lên vẻ uy nghiêm lạ thường của vị lãnh đạo, ánh sáng chiếu đến qua cửa sổ lớn sau lưng , rọi lên cơ thể trẻ trung của , Sam Sam bất giác thấy sững sờ cả người.

      Đôi mắt Phong Đằng vẫn nhìn vào tài liệu. “Đứng đó làm gì, lại đây”.

      “Vâng”. Sam Sam sực tỉnh, phát lúc nãy mình lại bị cám dỗ bởi “sắc đẹp” của Đại boss mất rồi, bất giác toát mồ hôi lạnh. Quả nhiên sinh vật càng nguy hiểm vẻ ngoài càng xuất chúng, đấy, tổng giám đốc chính là ví dụ điển hình nhất.

      Quay lại đóng cửa, Sam Sam đến bên bàn làm việc của Phong Đằng, lật giở tài liệu. “Đợi chút”.

      Sam Sam gật đầu, dám quấy rầy, e dè đứng bên đợi xem xong.

      lúc sau, Phong Đằng ký tên mình lên trang cuối rồi đóng tài liệu lại. Ngẩng lên nhìn Tiết Sam Sam cái, Phong Đằng hất cằm, ra hiệu cho đến chiếc bàn ở khu tiếp khách bên phải.

      “Cơm trưa ở đó”.

      Sam Sam liếc nhìn, cằm suýt nữa là rơi xuống đất.

      Trời ơi, Phong sao càng lúc càng khoa trương thế này! Trước kia đưa cơm cũng chỉ dùng hộp cơm dùng lần rất bình thường, hôm nay lại dùng hộp cơm ba tầng tròn bằng gỗ nữa.

      Mà lại còn hai hộp!

      Phong nghĩ là thùng cơm ư? = =

      Sam Sam bàng hoàng, lảm nhảm: “Hai hộp… Tổng giám đốc, nhiều như thế tôi ăn nổi đâu”.

      Phong Đằng khẽ ho: “ hộp là của tôi”.

      Sam Sam càng sững sờ, lại được đãi ngộ cùng đẳng cấp với boss cơ à… Lẽ nào… trong hộp cơm của tổng giám đốc cũng là gan heo sao? - -

      Sam Sam dè dặt: “Tổng giám đốc, tôi… tôi thể ăn nữa. Lần trước Phong đưa cơm cho tôi, ấy có thể quên với đầu bếp gia đình . Hơn nữa máu tôi rút lần trước cũng được bù rồi, thấy sắc mặt tôi đỏ hồng chưa này”.

      Sắp đỏ thành màu gan heo rồi.

      Phong Đằng liếc nhìn , trong ánh mắt thoáng nụ cười, rồi lập tức lạnh mặt ngay, dáng vẻ rất thờ ơ: “Chuyện nó làm tôi quản, tự với nó”.

      “Hử, vậy tổng giám đốc, có thể tôi biết cách liên lạc với Phong ?”.

      “Hôm qua nó bay châu Âu rồi”. Phong Đằng thong thả : “Có lẽ tháng sau mới về”.

      Sam Sam đần mặt, chẳng lẽ phải ăn tháng nữa.

      Tiết cần khách sáo”. Phong Đằng gọn lỏn.

      “Tôi khách sáo…”. Sam Sam muốn khóc rồi.

      Phong Đằng nhìn như nghiên cứu: “ Tiết có phải là ngượng vì được ăn uống miễn phí ?”.

      “Vâng vâng, tổng giám đốc sáng suốt, thực tôi ngượng lắm”. Sam Sam gật đầu lia lịa.

      “Thế à?”. Phong Đằng tư lự, Sam Sam hồi hộp nhìn , suýt nữa Đại boss chịu khai ân rồi.

      “Thế này ”. Phong Phong Đằng trầm tư, rồi ra quyết định, hàng lông mày rất đẹp giãn ra. “ làm chút chuyện xem như là trả phí vậy”.

      “… Làm gì ạ?”.

      “Mang hộp cơm lại đây”. Phong Đằng ra lệnh.

      Sam Sam xách cả hai hộp cơm đến.

      “Mở cái này ra”.

      Sam Sam mở hộp trong đó ra.

      Phong Đằng lướt nhìn thức ăn trong đó: “Ừ, gắp hết sợi cà rốt trong này ra, gắp cả ớt xanh trong món này ra nữa”.

      Thấy vẻ mặt Tiết Sam Sam nghệt ra, Phong Đằng bổ sung thêm với vẻ khoái trá: “Kỹ chút, giống như gắp rau thơm hôm nọ ấy”.

      Chương 8
      Tiết Sam Sam trở thành osin gắp rau vinh quang.

      Tuy rằng phú quý thể mê đắm, bần hàn thể thay đổi, uy vũ thể khuất phục, nhưng… nhưng… nhưng vẫn chưa vượt qua hạn thử việc…

      Nhưng Sam Sam quyết định rồi, đợi hạn thử việc qua rồi trở thành nhân viên chính thức, nhất định phải thể khí tiết của mình mới được.

      Còn bây giờ ấy mà, vẫn cứ phải gắp đậu ra .

      Vẫn trong văn phòng tổng giám đốc ở tầng 22, Tiết Sam Sam ngồi ghế sofa ở khu tiếp khách chăm chú gắp đậu vàng, Phong Đằng và mấy vị quản lý cao cấp khác ở phòng họp ngay trong văn phòng vẫn chưa ra.

      Cách lần đầu xuất ở đây gần tháng rồi, ban đầu Sam Sam còn mong mỏi Phong quay về cứu vớt , nhưng hôm trước nghe Đại boss Phong lại Canada rồi.

      là… Mới sinh con xong chạy lung tung khắp nơi, người nhà tổng giám đốc quả nhiên là ai ai cũng thần kỳ. Ví dụ như tổng giám đốc, kén cá chọn canh của đạt đến trình độ hiểu - chết - liền, hơn nữa điều kinh dị hơn là còn thay đổi theo thời gian và kiểu nấu, hôm nay ăn món này rồi chưa chắc ngày mai ăn lại, luộc ăn còn xào chưa chắc ăn…

      Đúng vào lúc Sam Sam tự biên tự diễn cửa phòng họp mở toang, Phong Đằng bước ra dưới vòng vây của các quản lý cao cấp, Sam Sam tuy quen họ nhưng biết chắc những người này đều là đầu sỏ của công ty, nếu vẫn ngồi lịch , thế là đặt nĩa trong tay xuống, đứng lên lễ phép mỉm cười với họ.

      Các quản lý cao cấp ngay: “ Tiết mời ngồi mời ngồi, dám dám!”.

      Choáng!

      Sao họ lại biết họ Tiết!

      Toi đời, chắc chắn chuyện yếu hèn làm osin gắp rau cho tổng giám đốc bị toàn công ty biết hết rồi!

      Sam Sam nghĩ đến đó mà sợ toát mồ hôi, sau này còn sống ở Phong Đằng thế nào đây?

      Phong Đằng vốn dĩ nghiêng người chuyện với người khác, nghe động tĩnh bên này mới quay lại hỏi: “Xong chưa?”.

      “Chưa ạ, chưa ạ”. Sam Sam vội vàng ngồi xuống gắp đậu tiếp.

      Chuyện sau này để sau này nghĩ tiếp vậy, bây giờ phải hầu hạ Đại boss trước , osin gắp rau osin gắp rau, dù gì cũng được tận dụng mà!

      Sam Sam dùng thìa vớt hết đậu ra đặt vào hộp cơm của mình, Đại boss rồi, thể lãng phí thức ăn, nên những thứ Đại boss ăn Sam Sam phải ăn hết, bây giờ những hạt đậu này đương nhiên cũng vào bụng .

      làm rất nhanh, hề biết rằng những quản lý cao cấp kia nhìn mình mà sững sờ biết bao!

      biết từ lâu rằng Tiết ấy bước lên mây, biết tại sao lại lọt vào mắt xanh của Đại boss, ngay cả chút giờ nghỉ trưa quý báu của Đại boss cũng phải ở cạnh ta, hoàn toàn mặc kệ người ta !

      Bây giờ ngẫm lại, quan hệ giữa Tiết và Đại boss quả nhiên vô cùng khác thường.

      ta lại còn khoét hết mấy món mình thích ăn từ chỗ Đại boss ra đặt vào bát của mình nữa chứ!

      Các quản lý cao cấp bỏ với vẻ mặt nghĩ ngợi rất lung, Phong Đằng ném tài liệu lên bàn, đến ngồi xuống đối diện Sam Sam.

      Sam Sam đứng dậy, cung kính đặt hộp cơm xuống trước mặt : “Tổng giám đốc, xong rồi ạ”.

      “Ngồi”.

      “Vâng”. Sam Sam dùng cơm trưa với Đại boss được tháng rồi, tất nhiên đây cũng là mệnh lệnh của , lý giải của là Đại boss ăn xong cần người dọn dẹp bát đũa hộ.

      Sam Sam cầm đũa lên ăn từ từ. ra Sam Sam vốn ăn cơm rất nhanh, “nhóp nhép nhóp nhép” vô cùng năng suất, kết quả là tổng giám đốc thấy thế rất hài lòng, cầu phải ăn xong cùng lúc với .

      = =

      Đành phải là, hiếu thắng của tổng giám đốc là quá lớn, ăn nhanh hơn mà cũng ghen tỵ!!!

      Thế nên Sam Sam bó tay, đành ăn miếng rồi lại nhìn tiến độ của Đại boss, nhìn mãi, Phong Đằng đặt đũa xuống: “ thích ăn món nào tự gắp mà ăn”.

      Sam Sam: “…”.

      Trong miệng vẫn còn thức ăn nên được, Sam Sam vội vàng khoát tay lia lịa.

      Phong Đằng gật gù vẻ thông hiểu: “Ý của gắp…”.

      Gật đầu gật đầu, tổng giám đốc sáng suốt!

      “Muốn tôi gắp cho ?”.

      Sam Sam khó khăn lắm mới nuốt trôi thức ăn, định lập tức bị nghẹn, vừa ho sù sụ vừa đưa mắt trách móc Phong Đằng: Đại boss lúc ăn cơm làm ơn đừng kể truyện cười được ! Mà còn truyện cười sởn tóc gáy nữa chứ!

      Phong Đằng thấy ho đến nỗi nước mắt giàn giụa nhã nhặn nghiêng người sang, nhàng vỗ lưng cho . Sam Sam bị nam tính của bao phủ, bỗng dưng tim đập thình thịch, vội vàng tránh sang bên.

      Độ “hot” của Đại boss quả nhiên kinh hoàng, xích lại gần tí là trái tim cũng phản đối cực lực như thế.

      Phong Đằng rút tay về, nhìn gương mặt đỏ hồng lên bỗng nở nụ cười, với vẻ dịu dàng hiếm có: “Muốn ăn gì cứ từ từ mà , đừng vội như thế”.

      Sam Sam càng ho dữ dội hơn, khó khăn lắm mới bình thường lại, vội vàng biện hộ cho trong sạch của mình: “Tổng giám đốc, tôi tuyệt đối dám dòm ngó thức ăn trong bát của , tôi có đậu là đủ rồi”.

      “Dòm ngó cũng sao”. Tổng giám đốc rất hào phóng.

      “Hửm”.

      “Hôm nay thịt bò rất ngon”. Phong Đằng giả vờ thản nhiên, thêm câu.

      Hiểu rồi! Xem ra thịt bò hôm nay hợp khẩu vị của . Sam Sam sờ bụng, cắn răng: “Nếu ngon như thế tổng giám đốc cho tôi thử vài miếng nhé!”.

      Sam Sam dùng chiếc thìa sạch thọc vào hộp cơm của tổng giám đốc mà hề sợ hãi.

      Phong Đằng mỉm cười: “Đừng khách sáo, thích ăn lấy hết ”.

      Chiếc thìa dừng giữa trung, Sam Sam ngẩng lên nhìn Phong Đằng, suýt nữa nước mắt lưng tròng.

      “Tổng giám đốc”.

      “Hử?”.

      “Chết vì no có được bảo hiểm ?”.

      Lương tâm của tổng giám đốc lên tiếng nên đút hết thịt bò cho , Sam Sam chỉ ăn vài miếng. Nhưng hiểu vì sao mà cứ có cảm giác rất kỳ quặc. Ăn cơm xong, Phong Đằng vào phòng vệ sinh rửa tay, Sam Sam dưới xui khiến của cảm giác kỳ quặc ấy, nhanh chóng dọn dẹp bát đũa xong, định chuồn Phong Đằng bước ra: “Ngày mai cần đến nữa”.

      Sam Sam ngạc nhiên, dừng bước, vậy là giải phóng sao? Hoàn toàn cần phải đấu tranh gian khổ gì đó sao? Sam Sam thấy hụt hẫng quá chừng. Dù sao cũng phải để thẳng thừng từ chối lần rồi hẵng chứ, nếu làm sao thể khí tiết của ra được.

      Nhưng như thế cũng tốt, cần ngược đãi dạ dày đáng thương của nữa. Nghĩ như vậy nên Sam Sam lại vui mừng, gương mặt bất giác nở nụ cười. Tiếc là nụ cười mới xuất nghe Phong Đằng bổ sung: “Nửa tháng sau lại đến”.

      “Hả?”.

      Khóe môi Phong Đằng hơi nhướn lên rất khó nhận ra: “Có vấn đề gì à?”.

      “… Kh… …”.

      Biết ngay chẳng có chuyện gì tốt mà… Tổng giám đốc đừng có nửa câu đầu rồi sau đó lại chuyển hướng được ???

      Sam Sam ủ rũ ôm cái bụng no căng ra khỏi văn phòng của Phong Đằng.

      Cảm giác kỳ quặc nảy sinh lúc ăn cơm quấy rối Sam Sam cả buổi chiều, làm việc gì cũng lơ đãng, nhưng kỳ quặc ở điểm nào lại được. Lúc vào phòng trà để pha trà, Sam Sam bỗng sực tỉnh, bất giác cứng người, lảm nhảm mình: “Mình nhớ ra rồi, thức ăn thừa… nước bọt…”.

      A a a, làm osin gắp rau quá tiện tay rồi, hoàn toàn ý thức được những miếng thịt bò ấy bị tổng giám đốc ăn qua, chắc dính nước bọt của Đại boss đó chứ?

      “Nước bọt gì thế?”.

      “Của tổng giám đốc… Ủa!”. Sam Sam quay phắt lại, thấy đồng nghiệp A Giai đứng sau lưng với vẻ hào hứng.

      Sam Sam ngậm miệng lại vẻ cảnh giác, cười he he giả lả mấy tiếng rồi chạy biến mất. Làm osin gắp rau đủ mất mặt rồi, muốn bị người ta biết đến nước ăn cơm thừa.

      Thế nhưng đồng nghiệp của thường ngày sáng suốt, biết lúc nào nên tiến nên lùi bị “bí mật tổng giám đốc” làm cho mụ mẫm cả đầu óc, kéo ngay lại. “Sam Sam, bộ dạng cậu thế này, chẳng lẽ hôm nay mới lần đầu… nước bọt?”.

      “Ừ!”. Trước kia chưa bao giờ ăn cơm thừa.

      “Á, phải, phải phải, chưa bao giờ ăn cả”.

      Sam Sam hoảng hốt cầm chiếc ly chạy ra khỏi phòng trà.

      ấp úng lấp liếm rành rành đó làm sao qua mặt được đồng nghiệp thông minh, A Giai tỏ vẻ suy nghĩ đứng đó cảm khái: Tổng giám đốc là ngây thơ, hôm nay mới đến bước kiss thôi à.

      Sau đó A Giai cầm chiếc ly chưa kịp lấy nước, ra khỏi phòng trà với vẻ mặt như mộng du.

      Ác mộng ăn cơm thừa quấy rối Sam Sam suốt ngày, hôm sau Sam Sam nghe ngóng từ A May rằng tổng giám đốc đưa Linda và trợ lý Phương đến chi nhánh công ty ở châu Âu, lúc đó mới trở nên phấn chấn hơn.

      Đại ma vương ra nước ngoài rồi, ô hô hô hô!

      Thế là Sam Sam trở nên rất vui vẻ, ai ngờ chưa được mấy ngày lại có việc tốt hơn nữa xảy ra. Giám đốc tài chính, cũng chính là cấp của ông bác trưởng phòng, là cấp của cấp của Sam Sam, trong những quản lý cấp cao mà hôm đó Sam Sam gặp ở văn phòng Phong Đằng, thông báo trong cuộc họp thường kỳ của bộ phận tài vụ rằng, Tiết Sam Sam và hai nhân viên mới vào khác có biểu xuất sắc, được kết thúc hạn thử việc sớm hơn, chính thức trở thành nhân viên chính thức. Bên phòng nhân cũng khá ăn ý, trước thúc đẩy nhiệt tình mà lại khó thể chối từ của trưởng phòng nhân , làm xong mọi thủ tục cách nhanh chóng lạ thường.

      Sam Sam là sung sướng, là nhân viên chính thức rồi! Sau này có thể từ chối tất cả những cầu bất hợp lý của tổng giám đốc, còn cũng thể vô duyên vô cớ đá được!

      Người gặp chuyện tốt, tinh thần khoái là khoái! Sam Sam gặp ai cũng tươi cười hớn hở.

      Chuyện duy nhất vui chính là Sam Sam phát ra trình độ nấu ăn của nhà ăn nhân viên sụt giảm, nhớ lại món sườn lâu ăn bây giờ chẳng thấy ngon nữa.

      Haizz~~~ các đầu bếp chắc chắn được khen ngợi nên kiêu ngạo quá rồi.
      Anhdva thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :