PHẦN I - BỐI LẠC PHỦ - CHƯƠNG 1
Mở đầu
gặp mến
biết tương tư
trao gửi nợ
tiếc nuôí nhớ
gắn bó chẳng rời xa
khác biết chẳng gần nhau
gây ra lỗi lầm phụ bạc
đính ước chẳng nối tơ duyên
phụ thuộc, cần dựa dẫm
gặp gỡ ở bên nhau
Nhưng gặp nhau liền quen nhau, như vậy chi bằng chẳng gặp
Thà rằng quyết tuyệt cùng chàng, khỏi phải chuyện sinh tử rồi tương tư.
Chương 1
Đúng là thời tiết giữa hè, thể nào so với đầu xuân khắp trời tươi mới, hiểu được ngày tháng tươi đẹp vừa mới bắt đầu cho nên tràn đầy hân hoan vui mừng. Còn màu xanh trước mắt trở nên nặng trĩu, có lẽ bởi vì biết rực rỡ đến cực hạn, những ngày sau chỉ càng thêm xấu mà thôi.
Cũng như tâm tình ta lúc này. Đây là ngày thứ mười ở cổ đại, nhưng ta vẫn cảm thấy giống như giấc mộng, chỉ chờ ta tỉnh lại là xã hội đại, mà phải ở đây – năm Khang Hi bốn mươi ba này, vẫn là nhân viên độc thân hai mươi lăm tuổi Trương Tiểu Văn, mà phải nàng Mãn Thanh mới mười ba tuổi.
Mười ngày trước khi ta leo thang đổi bóng đèn bị ngã, tỉnh lại nằm ở giường trong thân thể này. Theo nha hoàn , ta từ thang lầu ngã xuống, sau đó hôn mê ngày đêm. Mà đối với "chứng bệnh" sau khi tỉnh lại quên hết mọi thứ của ta, thầy thuốc là do bị sợ hãi quá mức, từ từ điều dưỡng là có thể khôi phục.
dạo chưa được bao lâu, trán ta lấm tấm mồ hôi. Nha hoàn hồi môn của tỷ tỷ – Xảo Tuệ – ở bên khuyên nhủ: "Nhị tiểu thư, chúng ta trở về thôi, tuy rằng qua giữa trưa, nhưng khí nóng từ mặt đất lúc này mới là độc nhất, thân thể của người vẫn chưa hoàn toàn bình phục đâu."
Ta nhàng đáp : "Ừ! Tỷ tỷ chắc cũng niệm kinh xong rồi."
tại tên của ta là Mã Nhĩ Thái Nhược Hi, mà vị tỷ tỷ bỗng dưng mà có này tên là Mã Nhĩ Thái Nhược Lan, là trắc phúc tấn của Liêm thân vương Bát a ca Duẫn Tự, người rất có tiếng tăm trong lịch sử Thanh triều, có điều, tại Bát a ca còn chưa được phong vương, vẫn chỉ là Đa La Bối Lặc, hơn nữa cũng chưa phải kiêng dè tên huý của Ung Chính mà phải đổi tên, cho nên vẫn gọi là Dận Tự.
Tính cách của tỷ tỷ dễ nghe là dịu dàng hiền thục, mà khó nghe là yếu đuối biết tranh giành, ngày có đến hơn phân nửa là tỷ ấy ngồi đọc kinh niệm phật. Ta đoán chỉ sợ là được sủng ái, ít nhất ta ở nơi này mười ngày mà chưa bao giờ thấy Bát a ca đến. Có điều ta thấy trong mười ngày này, nàng đối xử với em cũng vô cùng tốt, từ ăn uống cho đến áo quần, chuyện lớn hay , lúc nào cũng e ta thoải mái. Ta thầm thở dài, nếu như thể trở về đại, ở nơi này cũng chỉ có nàng làm chỗ dựa, nhưng khi tưởng tượng đến kết cục của Bát a ca trong tương lai, lại cảm thấy chỗ dựa này cũng tuyệt đối đáng tin cậy. Có điều, đấy cũng là chuyện của rất nhiều năm sau nữa, tại tạm thời cứ thế này .
Lúc quay về phòng, tỷ tỷ quả nhiên ngồi đó rồi, ngồi bên bàn ăn điểm tâm, nhìn thấy ta bước vào, nàng có chút quở trách :" sợ bị say nắng hay sao?"
Ta tiến đến ngồi sát bên nàng cười :" Sao phải khoa trương như thế? Vả lại muội ra ngoài dạo vài vòng còn cảm thấy thân thể khá hơn nhiều, ê ẩm như mấy hôm trước nữa.".
Nàng chăm chú nhìn ta: " Nhìn qua cũng thấy có chút khí sắc rồi, có điều tại thời tiết rất độc, đừng ra ngoài làm gì". Ta thuận miệng đáp" Biết rồi ".
Đông Vân mang chậu đến giúp ta rửa tay, ta cười thầm trong lòng, biết là biết, chắc là có lần sau nha. Xảo Tuệ giúp ta lau tay, lại bôi lên tay ta chút cao hổ phách, mùi vị ngọt ngào, chỉ là biết làm từ thứ gì.
Xong xuôi, chuẩn bị ăn điểm tâm, đột nhiên cảm thấy kỳ quái, ngẩng đầu nhìn lên thấy tỷ tỷ nhìn chằm chằm vào ta, làm ta có chút sợ hãi, khó hiểu nhìn lại nàng. Nàng đột nhiên nở nụ cười: "Muội ấy, trước kia tính tình ngang tàng, lời a mã đều để tâm, ngã cái con người cũng thay đổi luôn, dịu dàng lễ phép làm sao". Ta thở phào nhõm, cúi đầu nhìn điểm tâm cười : "Chẳng nhẽ tỷ tỷ lại muốn muội cứ ngang tàng mãi sao?".
Tỷ tỷ đưa ta miếng bánh hạt sen ta thích ăn, cười: "Nửa năm nữa tuyển tú nữ, cũng phải vào khuôn phép thôi. thể cứ rong chơi nghịch ngợm mãi được".
Miếng bánh hạt sen như bị chặn lại ở cổ họng, ta vội vàng đứng dậy ho khan. Tỷ tỷ bèn đưa nước đến, Xảo Tuệ liền giúp ta vỗ vỗ lưng, Đông Vân mau chóng lấy khăn tới. Ta lập tức phải uống thêm mấy ngụm nước, mới bình tĩnh trở lại được. Tỷ tỷ vừa bực vừa cười : "Mới muội có phép tắc, muội liền cho người ta xem cái bộ dạng này, ai tranh ăn cùng muội đâu!."
Ta vừa lau miệng, vừa suy nghĩ trong lòng: nên làm gì bây giờ? cho nàng ta phải muội muội Nhược Hi của nàng, tuyệt đối thể, nghĩ tới nghĩ lui, cũng có biện pháp gì, chỉ có thể an ủi chính mình, phải còn có nửa năm nữa đấy sao?
Đành vờ như có chuyện gì, hỏi nàng: " Lần trước tỷ tỷ , a mã đóng quân ở Tây Bắc, ba tháng trước muội mới đến đây, chẳng lẽ là vì tuyển tú nữ mà a mã mới mang muội đến ư?".
"Ừ, A mã ngạch nương qua đời sớm, muội lại nghe lời dì, càng quản càng loạn, nghĩ rằng muội vẫn còn chịu nghe ta chút, bèn cho muội tới chỗ ta học phép tắc".
——-
Mấy ngày hôm nay, ăn cơm sáng xong ta vài vòng, buổi tối ăn xong cũng lại thêm vài vòng, đây là biện pháp duy nhất ta nghĩ ra để rèn luyện cơ thể. Tuy là đơn giản, nhưng cũng có hiệu quả khá tốt, càng ngày ta càng thấy thân thể này giống như là của mình vậy, như mấy hôm đầu tỉnh lại, lúc nào cũng cảm giác lực bất tòng tâm.
Cũng từng khéo bảo Xảo Tuệ dẫn ta đến gác đình nơi Nhược Hi bị ngã. Đứng ở đó, nhiều lần xúc động định nhảy xuống, biết đâu khi mở mắt ta trở về tại rồi. Nhưng càng sợ đại thể trở về, ngược lại lại trở nên tàn tật hay ngu dại, với cả tiềm thức bên trong có lẽ cũng hiểu được khả năng thứ hai cao hơn nhiều, dù sao chuyện này cũng phải loại dễ dàng xảy ra lần nữa. Lịch sử như vậy lộn xộn từ lâu rồi. Đành thuận theo tự nhiên vậy.
Xảo Tuệ cùng ta vòng, cả hai đều cảm thấy hơi mệt, hòn non bộ sau lưng vừa hay có tảng đá bằng phẳng, Xảo Tuệ đặt mảnh khăn lên đó cho ta ngồi, ta cũng kéo nàng ngồi xuống bên cạnh. Mặt trời vừa xuống núi, mặt đá vẫn còn hơi ấm, gió thổi tới mang theo chút cảm giác mát mẻ, là thoải mái.
Ta ngẩng lên nhìn bầu trời, trời bắt đầu tối, sắc xanh dần ngả sang đen nhưng vẫn còn trong suốt, trông lên cảm thấy mới gần làm sao, như thể giơ tay là có thể chạm được. Đúng là khí ở cổ đại, thời điểm còn học ở Bắc Kinh, lần duy nhất ta nhìn thấy bầu trời thế này là ở Linh Sơn. Nhớ tới cha mẹ, ta bỗng thấy đau xót, cũng phải đau xót vì mình chết, mà là thương cha mẹ phải chịu nỗi đau người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, cũng may là ta còn có trai, từ được cha mẹ hết mực tin tưởng, có ấy ở bên, ta cũng yên lòng đôi phần.
bồi hồi thương cảm, nghe thấy Xảo Tuệ : "Nhị tiểu thư, người thay đổi rồi".
Gần đây, nghe tỷ tỷ mãi những lời này, ta cũng quen rồi, lúc trước còn căng thẳng hồi hộp, giờ cũng chẳng để tâm nữa, vẫn mải ngắm trời: "Thay đổi ở chỗ nào thế?".
"Người trước kia làm sao có thể im lặng như vậy, luôn ngừng , ngừng hoạt động, lão gia gọi người là "Ngựa non hoang dã", trước lúc bị ngã, người vẫn thường khuyên chủ tử bớt niệm kinh, mặc quần áo sáng màu chút, chúng ta cảm thấy may mắn vì rốt cuộc có người khuyên nhủ nàng rồi, có điều tại người cũng còn gì nữa".
Ta nghiêng đầu nhìn sang Xảo Tuệ, nhưng nàng vừa bắt gặp ánh mắt của ta liền cúi thấp đầu xuống.
Ta nghĩ lát: "Tỷ tỷ như bây giờ cũng rất tốt".
Xảo Tuệ cúi đầu, tiếng run run "Tốt ư, được năm năm rồi, người ta vào sau cũng có rồi".
Ta biết giải thích thế nào cho nàng hiểu, chẳng lẽ cho nàng kết cục bi thảm của Bát a ca sau này. tại càng gần gũi, tương lai càng đau khổ, thở dài, "Rời xa mọi việc với tỷ tỷ cũng phải là chuyện gì tốt, tại tâm tình của tỷ tỷ rất yên bình, tự thấy đủ đời vui. Ta thấy có gì tốt cả".
Xảo Tuệ ngẩng đầu nhìn ta, như muốn xem ta có đúng là lòng , sau đó nghiêng đầu "Nhưng những người trong phủ ...".
Ta chặn lời nàng "Ngẩng lên nhìn trời , bầu trời đẹp phải , ngươi cứ quên hết những chuyện vui .".
Nàng định thêm nhưng rồi ngây ra ngẩng lên nhìn trời, lại nhìn sang ta, còn muốn điều gì, thấy ta vẫn mải ngắm trời như cũ phản ứng, nàng cũng đành thôi, cũng ngơ ngác cùng ta ngắm trời
Đột nhiên nghe thấy trận cười, có hai người ra từ phía sau hòn non bộ. Người trước hơi thấp, có chút béo, cười lớn với người đằng sau: "Tiểu nha đầu này thú vị. Tiểu nương mười ba mười bốn tuổi, mà sao lại chuyện nhân thế như thể trải hết đời, như bà cụ non ấy".
Xảo Tuệ vừa nhìn thấy người tới, lập tức đứng dậy hành lễ "Cửu a ca, Thập a ca cát tường".
Từ lúc tới đây cũng chưa gặp qua người ngoài, ta nhất thời sững sờ đứng đó. Nhìn Xảo Tuệ thỉnh an xong mới đột nhiên nhớ ra, thời kỳ này phân biệt tôn ti, may là mấy bộ phim cổ trang xem được cũng ít, liền vội vàng học theo điệu bộ của nàng khom người thỉnh an, trong lòng lại vì những lời ta vừa mà có chút bồn chồn, ta bỗng quên mất rằng mình mười ba tuổi, mà phải là hai mươi lăm.
Người thiếu niên cười cười đằng trước cũng gì nữa, vừa vuốt cằm vừa đánh giá ta, ta đoán ta là Thập a ca, còn người trông rất chững chạc, đứng sau chắc là Cửu a ca. Cửu a ca lãnh đạm : "Đứng dậy ".
Ta và Xảo Tuệ liền đứng thẳng lên, thầm nghĩ tới hoá ra trong đám con nổi danh lừng lẫy của Khang Hi, ta nhìn thấy đầu tiên phải là Hiền vương Bát a ca, mà là lão Cửu "rắn độc" và lão Thập "bao cỏ" (kẻ ngốc) trong truyền thuyết, vừa cân nhắc xem những lời vừa có gì ổn, hình như cũng có câu nào có ý bất kính, bọn họ có nghe thấy, chắc cũng có việc gì đâu nhỉ?
Thập a ca cười : "Ngươi là người nhà Mã Nhĩ Thái sao?".
Ta đáp: "Vâng ạ".
ta vẫn còn muốn gì, Cửu a ca thúc giục: "Chúng ta thôi, Bát ca chờ".
Thập a ca vỗ đầu, vội vàng qua bên người chúng ta, hét lớn:" Đúng rồi, đệ vừa thấy náo nhiệt liền quên mất chính , thôi thôi".
Chờ bọn họ qua, ta nhìn theo bóng dáng họ, lại nghĩ đến bộ dạng của Thập a ca vừa rồi, cảm thán: "người xưa đúng là lừa ta", là có điểm giống cái "bao cỏ", liền bèn cười rộ lên. Vừa mới nở nụ cười Thập a ca quay đầu nhìn, bỗng chốc gương mặt trở nên cứng ngắc. Cười nhạo bề biết là tội gì đây? lo sợ bất an, ngờ ta nhìn ta rồi làm cái mặt quỷ, ta nhịn được cười "xì" tiếng. ta cũng cười cười nhìn ta, rồi quay đầu, đưổi theo Cửu a ca.
Lúc về, Xảo Tuệ gì, biết là vừa rồi sợ hãi, hay vì bất mãn với ta. Ta cũng vẫn im lặng, trong lòng thầm xem xét lại việc vừa rồi. Nếu như lịch sử mà ta vẫn biết là , Thập a ca kia cũng có chuyện gì đáng ngại, chỉ sợ chuyện vừa rồi ta buột miệng với Bát a ca, việc Bát a ca có phản ứng gì ta hoàn toàn biết, với danh hiệu "Bát Hiền vương" của ta có thể thấy ta phải người lòng dạ hẹp hòi, có điều ta vẫn cứ nên trước với tỷ tỷ tiếng, có chuẩn bị vẫn tốt hơn. thầm quyết định xong, cũng sắp đến nơi, bèn chậm chậm với Xảo Tuệ: "Ta lúc nào cũng mong điều tốt cho tỷ tỷ, ngươi yên tâm ". xong cũng để ý phản ứng của Xảo Tuệ, nhanh chóng bước vào phòng.
Tỷ tỷ nằm nghiêng tháp thượng, có tiểu nha đầu bóp chân cho nàng, ta ra dấu im lặng, tìm ghế ngồi xuống đối diện nàng. Có thể tỷ tỷ là mỹ nhân, chiếc cằm thon nhọn, ta thấy còn , nước da càng đẹp hơn, trắng trẻo mịn màng, dưới ánh đèn lung linh phản chiếu càng lóng lánh như ngọc. Nếu ở đại, sợ rằng những người muốn làm quen với tỷ tỷ được doanh nhất định cũng được liên.
Tỷ tỷ mở mắt, thấy ta nhìn nàng, bảo nha hoàn nâng dậy, ngồi dựa vào đệm, cười hỏi: "Muội càng ngày càng yên lặng, trở về cùng , mặt tỷ có gì đẹp mà nhìn chứ".
Ta cũng cười : "Tỷ tỷ nếu đẹp, vậy e là người đẹp cũng nhiều rồi".
Nha hoàn bưng nước tới cho nàng, ta nhìn nàng nhấp vài ngụm,rồi đưa cho nha hoàn, lại lim dim nhắm mắt.
Ta thản nhiên : "Vừa rồi ở trong vườn muội gặp phải Cửu a ca và Thập a ca."
Nàng đợi lúc thấy ta tiếp, bèn mở mắt ra liếc nhìn ta, rồi quay qua căn dặn nha hoàn ở bên" Các ngươi chuẩn bị nước tắm cho nương".
Đợi cho nha hoàn lui hết, ta đến ngồi cạnh nàng, đem chuyện ban chiều kể lượt. Tỷ tỷ nghe xong cũng gì, chỉ nhìn quanh phòng lượt, nhìn đến bức bình phong ngọc lưu ly có cảnh tuấn mã thảo nguyên lại ngẩn người. lát sau, thở dài "Muội muội, muội trưởng thành rồi! tại chẳng giống nương mười ba tuổi, như là lần ngã lớn thêm mười tuổi nữa vậy". Ta thầm nghĩ chính mình là lớn hơn mười tuổi mà.
Nha đầu tiến vào bẩm báo rằng nước ấm chuẩn bị xong rồi. Tỷ tỷ đẩy ta, "Muội tắm ."
Ta vẫn giương mắt nhìn nàng, động đậy.
Nàng nhìn ta, trong mắt có thương lại thêm vài phần thương xót, với ta: "Muội trưởng thành rồi, có thể biết vì tỷ mà lo lắng, tỷ thực rất vui. Nhưng ở chỗ tỷ, muội cũng đừng nghĩ quá nhiều, cứ thoải mái mà sống, chỉ cần làm chuyện gì quá giới hạn, muốn cười đùa hay náo loạn đều tuỳ muội." Nàng giúp ta chỉnh lại chút tóc rối bên tai, dịu dàng : "Sau này... sau này vào trong cung, muội muốn... cũng thể được nữa rồi."
Ý tứ trong lời của nàng ta cũng mơ hồ hiểu được, tâm tình trong phút chốc trở nên nặng nề, ta cúi đầu đáp "vâng", rồi bước theo nha đầu tắm.
—————
Ngày ấy qua , ta nghĩ chính mình tuy rằng điều gì vượt quá khuôn phép, tâm lý vẫn có chút khó chịu, nhưng ba ngày trôi qua, thấy có động tĩnh gì, trong lòng cũng dần bình yên như trước, chỉ là tự nhắc nhở mình, về sau nhất định phải thận trọng, tỷ tỷ cũng được sủng, ta thể gây thêm phiền toái cho nàng.
Ngủ trưa dậy, ta thỉnh an tỷ tỷ, thấy vẻ mặt của nha đầu vú già ở xung quanh đều vui mừng hớn hở, tỷ tỷ vẫn hờ hững, bèn hỏi: "Có chuyện gì thế?".
Tỷ tỷ tiếp, nụ cười còn chưa nở trọn ngừng lại, có chút chua chát. Xảo Tuệ vui vẻ trả lời: "Người hầu của gia vừa đến truyền lời, là buổi tối gia tới đây dùng bữa." Ta nhất thời biết gì cho phải, đành im lặng ngồi đó. Tỷ tỷ thấy ta lời nào, tưởng là ta sợ hãi, liền mỉm cười : " có chuyện gì quan trọng đâu." Rồi quay sang dặn Đông Vân: "Trở về trang điểm cho tiểu thư, buổi tối tuy là bữa cơm bình thường, nhưng hôm nay là lần đầu tiểu thư gặp mặt gia, lễ nghi cũng thể thiếu được."
Ở cổ đại này những chuyện chải đầu, mặc quần áo, vẽ mi, ta chút cũng biết, nên ngoan ngoãn ngồi yên làm người gỗ, để hết cho nha hoàn lo liệu. Trong lòng lại miên man suy nghĩ, nghĩ lại lúc trước xem trong mấy vở kịch về Thanh triều, vị Bát vương gia này là đối thủ mất còn của Ung Chính. Có thể làm cho Ung Chính coi là đối thủ, mất ăn mất ngủ, khẳng định là người này cũng chẳng phải tầm thường. Trong lòng thầm mong đến tối, như là sắp được gặp thần tượng, à mà thậm chí còn có cảm giác như sắp hẹn hò vậy.
Đến lúc trang điểm xong xuôi, mới hiểu được phụ nữ ngày xưa chịu khổ nhường nào, đầu, dưới chân, nơi nào cũng che kín cho để lộ da thịt, so với gói bánh chưng cũng khác là bao, lúc này vẫn còn giữa mùa hè, còn tăng thêm mấy phần khó chịu. Ta ngồi ghế xoay tới xoay lui, giờ ăn tối qua, mà Bát a ca vẫn chưa tới, cảm giác hứng thú lúc ban đầu cũng dần dần tan biến, càng lúc càng thể ngồi yên, đứng dậy, đoạt lấy quạt từ trong tay nha hoàn, quạt mạnh mấy cái, tỷ tỷ nhíu mày "Nóng đến thế sao?"
Ta vừa quạt, vừa "Nếu như vẫn đến, muội về thay quần áo, nóng chết mất." Còn chưa xong, thấy mành rung lên, ba người nối tiếp nhau vào, đầu tiên là người tầm hai mươi hai hai mươi ba tuổi, dáng người cao lớn, mặc trường bào xanh nhạt, bên hông đeo đai lưng màu đỏ, còn treo miếng ngọc bội cùng màu đó. Mặt như mỹ ngọc, mắt như lãng tinh, ta thầm khen, Bát a ca tuy bộ dạng có phần nhu, nhưng vẫn là mỹ nam tử.
ta trông thấy ta, trong mắt lên vài tia kinh ngạc, nhưng rất nhanh chóng lại trở về như bình thường, quay sang cười nhìn tỷ tỷ. Lúc này, vú già và nha hoàn trong phòng đều cúi mình xuống thỉnh an, ta mới chợt có phản ứng lại, cũng vội vàng cúi người xuống, aiz, ta còn chưa quen mấy cái quy củ này đâu, phiền quá.
ta mỉm cười nâng tỷ tỷ dậy, với xung quanh "Đứng dậy cả " rồi cười với tỷ tỷ : "Ta có chút việc dây dưa, lát nữa ta và cửu đệ, thập đệ vẫn còn có chuyện cần bàn bạc, vì thế dẫn luôn hai người tới đây, cũng là nhất thời nghĩ đến nên cũng báo lại với nàng".
Tỷ tỷ cười cười : "Cũng phải chuyện quan trọng gì".
Đợi Bát a ca, Cửu a ca, Thập a ca ngồi vào chỗ, nha hoàn liền hầu hạ lau mặt, rửa tay, tỷ tỷ ra ngoài dặn dò thái giám truyền cơm. Ta đứng ở bên cạnh, thầm oán, tỷ tỷ à! Sao người lại nỡ bỏ quên muội chứ? Sắc mặt Cửu a ca lạnh lùng tỏ vẻ gì, Thập a ca lại vẫn là cái bộ dạng vô lại kia, từ lúc vào cửa luôn liếc mắt nhìn ta, Bát a ca khoé miệng có chút cười, dường như hơi mệt nên nhắm hờ mắt.
Tỷ tỷ vào, mỉm cười : "Có thể dùng bữa được rồi". Bát a ca gật gật đầu, mới mở to mắt, nhìn ta cười hỏi: "Đây là Nhược Hi phải , mấy ngày trước nghe muội thân thể khoẻ, giờ đỡ hơn chưa?"
Ta trả lời: " khoẻ lại rồi ạ".
Bát a ca cười "Muội vừa khỏi bệnh, đừng đứng mãi thế, ngồi ".
Ta liếc nhìn tỷ tỷ, thấy nàng có phản ứng gì, ta liền ngồi xuống.
Trong bữa ăn, Bát a ca và tỷ tỷ cười vài câu, Cửu a ca yên lặng ăn, ngược lại với ta là Thập a ca, có lẽ là do ta ngồi đối diện với , vừa ăn cơm, vừa cười híp mắt nhìn ta, dáng vẻ vô cùng hứng thú. Ta vốn vì trời nóng nên ăn ngon miệng, lại bị nhìn tới nhìn lui, càng thêm khó nuốt, nghĩ thầm, nhìn ta như thể ta là "mỹ nữ thay cơm" của vậy.
Ta trộm liếc vòng, thấy có người chú ý, lập tức giương mắt hung hăng trừng , Thập a ca vừa ăn vừa nhìn rất vui vẻ, chợt bị ánh mắt của ta chiếu tới, bất chợt sửng sốt, chiếc đũa ngậm luôn trong miệng, quên cả lấy ra. Ta nhìn chằm chằm vài giây, nhìn cái bộ dạng ngốc nghếch kia của lại cảm thấy buồn cười, hé miệng nở nụ cười chút lại cúi đầu xuống ăn cơm. Cúi xuống, ánh mắt lơ đãng nhìn quanh, phát tỷ tỷ, Bát a ca, Cửu a ca đều nhìn ta. Lòng ta hốt hoảng, dám ngẩng đầu, ăn vội hai miếng, nhưng phút chốc lại bị sặc, nghiêng người qua bên, nấp dưới mép bàn cúi đầu ho, vừa xua tay tỏ vẻ với tỷ tỷ rằng có việc gì. Nghe thấy Thập a ca cười to, lại dám nhìn , giả bộ như có việc gì rồi súc miệng, tiếp tục ăn cơm, có điều mặt đỏ bừng.
Mệt mỏi dùng xong bữa tối, Bát a ca chỉ ngồi lúc, rồi cùng Cửu a ca Thập a ca rời . Bà vú trông cửa hỏi: "Buổi tối có cần để cửa cho gia ạ?"
Bát a ca thản nhiên : " cần."
Chờ bọn họ vừa , ta lập tức thoải mái nhảy lên, giục giã Xảo Tuệ mau thay quần áo cho ta. Tỷ tỷ cười cười, quạt cho ta : "Sao chỉ có muội thấy nóng vậy? Chúng ta đều vẫn bình thường mà."
Ta cười trừ , các vị từ đến lớn đều bị gói bánh chưng thành quen, ta lại chỉ quen mặc váy vào ngày hè thôi.
Bọn Bát a ca rồi, ta cùng tỷ tỷ đều rất hài lòng, mặt của nha đầu bà vú lại có chút vui vẻ. Ta suy nghĩ lúc, cũng hiểu ra, có điều thấy cái vẻ phớt lờ của tỷ tỷ, cũng chẳng nghĩ nhiều nữa.