<img class="aligncenter size-full wp-image-6342" title="20" src="http://cungquanghang.files.wordpress.com/2011/09/20.jpg" alt="" width="590" height="442" /> Hạ Tử quốc rộng lớn, nếu kinh đo Minh Hà là số , ắt hẳn vị trí kế tiếp phải là Nguyệt thành. Chấn Tây thành đương nhiên là Nam Cung gia, có sòng bạc Cát Tường hốt tiền như nước, nhờ sức mạnh của tiền cho mình là nhất. Chấn Đông thành phải nhắc tới Đường gia, có phường dệt Phượng Hi vang danh thiên hạ, cậy có nhiều thợ tài hoa mà cho mình là giỏi. … Năm lên 4 tuổi, nàng bắt đầu biết thế nào là nhéo tai người khác. Lên 6 tuổi, hắn biết thế nào là khó chịu khi bị một tiểu oa nhi nhéo tai. Năm lên 10 tuổi, nàng bỗng dưng thèm hồng giữa mùa đông. Lên 12 tuổi, hắn biết thế nào là cảm giác khi phải mò lên núi tuyết tìm hồng… Năm 16 tuổi, nàng biết thế nào là sợ… Lên 18 tuổi, hắn cảm thấy, bắt nạt người khác cũng rất thú vị nha…. … Aaaaaaaaa ……Chết tiệt, chết tiệt, nữ nhân chết tiệt này, lá gan của nàng thật nhỏ, vô cùng hèn nhát, dám làm mà dám chịu … Ai da, ta là nữ nhân mà, có hèn một chút cũng có làm sao!!!!!!
<img class="aligncenter size-full wp-image-6350" title="43" src="http://cungquanghang.files.wordpress.com/2011/09/43.jpg" alt="" width="590" height="442" /> Chương 1 : TÚC CẦU SE DUYÊN. Hạ Tử Quốc đời đời hưng thịnh, hễ chinh chiến là thắng lợi, Hạ Vương minh sáng suốt, bề tôi thân tin trung thành. Trọng thần nếu nhắc đến đương nhiên phải có Lăng đại nhân_ Lăng Viễn_Thái sư đương triều, cố vấn thân tín nhất lại là phu quân của Hạ Nhược Mai_cô của Hạ Vương nên lại thập phần được tin cẩn. Lăng phủ trước ở Nguyệt thành, do thích non cao sông dài nơi đây nên khi có bạo loạn xảy ra, vì bảo hộ cho an toàn của toàn gia Lăng phủ, Lăng đại nhân mới bất đắc dĩ vâng lệnh Hạ Vương , di dời Lăng phủ về Minh Hà thành tránh loạn. Nguyệt thành giờ sóng yên biển lặng bốn bề, chúng sinh an ổn , ngày càng phồn thịnh duy chỉ còn Lăng phủ vì nhiều lý do thấy cố chủ quay về trở nên hoang vắng tiêu điều,trở thành tiểu viện cho mấy kẻ khất cái , tứ cố vô thân lấy làm nơi ra vào qua ngày. Đâu đó trong sân tiểu viện, những gốc mai già mà Lăng gia thể mang theo, vẫn lặng lẽ trổ hoa rồi lặng lẽ rụng rơi theo cơn gió, ngân theo nỗi đau thương đơn thầm lặng. ………………………………… <img title="(Đọc tiếp...)" src="http://cungquanghang.wordpress.com/wp-includes/js/tinymce/plugins/wordpress/img/trans.gif" alt="" /> Nguyệt Thành nay có hai thứ vang danh thiên hạ,nếu như muốn là thiên hạ đệ nhất. Trấn Tây thành là sòng bạc Cát Tường hốt tiền như nước do Nam Cung gia làm tài chủ , Trấn Đông thành là Phượng Hi phường, phường dệt uy chấn bốn bể, từ các loại vải được thương lái khắp nơi trong Hạ Tử quốc đặt hàng cho tới các thứ vải cao cấp mắc tiền được các vị nương nương, công chúa đến cả thái hậu ưa thích cũng là sản phẩm của nơi đây . Phượng Hi phường là sản nghiệp đời của Đường gia_Đường Kiến Nam_ tự hào. Tại sân sau của Đường gia, nha hoàn Mễ nhi chạy ngang chạy dọc ngừng, nắng tháng ba tuy ngọt ngào như bánh quế hoa, nhưng nếu phải chạy suốt trưa cũng đầm đìa mồ hôi y như Mễ nhi lúc này vậy. “Tiểu thư , tiểu thư , ở đâu ..?” Mễ nhi tìm suốt buổi trua , gọi đến là thứ… Tiểu thư nhà nàng biết đâu mất dạng . “Đường tiểu thư, ở đâu ??” Mễ nhi chán ngáng hết sức, ngồi phịch xuống gần luống mẫu đơn vàng rực, tay kéo vạt áo ướt đầm lên thấm mồ hôi thành giọt mặt, tay kia phe phẩy quạt. Hai mắt lơ mơ vì mệt mỏi. Đảo mắt quanh vườn vòng. Nắng nhàn nhạt phủ lên trăm hoa, từng vạt từng vạt êm ái hôn lên vạn vật . Gió nhè mang theo hương đất thịt mềm xốp ngai ngái, Vô số nụ hoa thơm chen nhau trong màn lá ướt nắng. Cảnh vật vẫn say lòng, duy chỉ có người là thấy đâu. “Đường Nhân Nhân , mau ra đây ….” Mễ nhi tức khí gào lớn cả khuê danh của Đường gia đại tiểu thư ra. Chết tiệt, vì sao tiểu oa nhi mới có 4 tuổi có thể lén lút như ma vậy…??? “Mễ nhi , ngươi có im cho ta ?” Tiếng suỵt khe khẽ rít ra từ sau gốc cây tùng cổ, Mễ nhi bật dậy, lập tức nương theo tiếng mà mò ra sau gốc cây tùng_bảo vật quý của lão gia. Quả nhiên, Mễ nhi tìm thấy người làm nàng chật vật chạy kiếm suốt trưa nay_Đường Nhân Nhân . Tiểu oa nhi xinh xắn trong váy áo mầu hồng phấn, đáng như hồ điệp. Mắt trong veo tựa lưu ly, sáng rỡ nét tinh nghịch, giảo hoạt, ánh lên niềm vui của trẻ , môi mềm cong lên màu đào, hứa hẹn tương lai , Đường lão gia được tự hào khi trong nhà mình có mỹ nhân nhất nhì thiên hạ. Chỉ có điều, việc nàng làm hình như có phần kỳ quái. “Mễ nhi , nhanh tới giúp ta , xếp thạch đầu này lên.” “Tiểu thư, xếp nhanh thôi, nhưng để làm gì mới được ?” Mễ nhi nhăn nhó hỏi, nhưng tay vẫn thoăn thoắt làm theo lời Nhân Nhân . Tiểu oa nhi đương nhiên để phát kiến “vĩ đại” của nàng khi sử dụng thạch đầu này trong bụng : “Đương nhiên để vượt tường .” “Hả ???” “Đừng ở đó ‘hả” như vậy, xếp mau .” Mễ nhi nhíu mi, đặt thạch đầu xuống, nhìn tiểu thư, thở dài : “tiểu thư, muốn đâu ?” “Ngươi hỏi lạ, đương nhiên là tới Phượng Hi phường rồi.” Nhân Nhân lúng liếng tiếng cười, ấm áp tựa nắng xuân , nhưng Mễ nhi lại la lên oai oái : “ Cái gì, tiểu thư … chẳng phải lão gia , được tới Phượng Hi phường rồi sao ?” “Ta mặc kệ, ta muốn ở trong ngày nữa, ta muốn đến Phượng Hi phường , ta muốn xem thợ là bức ‘Phượng Hi đình’”. Nhân Nhân mơ màng nghĩ đến bức dệt tuyệt mĩ ở Phượng Hi phường , nhưng Mễ nhi lại nhất định lắc đầu : “ tiểu thư , Lão gia rất bận , hơn nữa chẳng phải người hứa đưa tiểu thư đến xem lễ khai trương xưởng mới kia mà, đừng trèo tường như vậy, rất nguy hiểm nha” Nhân Nhân phụng phịu, chân dậm tay vò áo, vẻ mặt thập phần ủy khuất , trong mắt có nước. Mễ nhi đành thở dài vô lực : “Thôi được, hay là chúng ta đến Hạc Thanh lầu ăn món điểm tâm thích nhé, rồi Mễ nhi dẫn chơi phố có được ?” Vẫn là được tới Phượng Hi phường , nhưng đành tạm chấp nhận vậy, còn hơn là phải ngồi bó gối ở trong phòng, thực chán muốn chết. “Cũng được.” Mễ nhi nhăn nhó, chỉ còn cách mệt mỏi theo. ………………………………. Đường Nhân Nhân hăng hái trước, tay vẫn cầm bánh bao đậu đỏ của Hạc Thanh lầu , ăn ngon lành, thích thú nhìn những đồ chơi đủ màu chào mời ngoài phố. “tiểu thư ?” Mễ nhi nhăn nhó gọi. “Hả.” Nhân Nhân dừng chân , quay lại nhìn, dưới vầng thái dương về chiều, mắt trong veo hơi nheo lại, thập phần đáng , khóe miệng còn dính chút bột đậu, má hơi ửng hồng phúng phính, thoạt nhìn muốn cắn. Mễ nhi tuy mệt mỏi nhưng cũng nỡ làm Nhân Nhân cụt hứng, đành mỉm cười yếu ớt : “Đằng kia có tiệm bán mứt quả, ta vào mua mứt hạnh đào tiểu thư thích ăn nhé !” Mễ nhi dắt tay Nhân Nhân vào tiệm mứt, vừa vừa cảm thấy có chút ổn, hơi choáng váng, mồ hôi rịn ra từng lòng bàn tay nắm chặt lấy Nhân Nhân , trước mắt ngàn sao đua nhau nở rộ. “Lão… lão bá, ta trả tiền …” Mễ nhi mấp máy môi, khe khẽ. Tiểu nha hoàn loạng choạng, mơ mơ hồ hồ, ngất gục ra đường như con rồi cắt dây. “Oa oa oa … ! Mễ nhi , ngươi sao vậy ? Ngươi đừng nằm đây như vậy làm ta sợ ..” Mọi người phố giật mình quan lại, đúng lúc đó, gã khất cái te tái chạy từ tiểu viện ra, vội vàng hỏi : “Tiểu thư , tỷ tỷ ngươi sao vậy.” “Oa oa oa …ngươi mau mau cứu Mễ nhi, nàng đột nhiên ngất ở đường nha..” “Được được, may mắn là gặp được thúc thúc tử tế nha, tỷ tỷ ngươi sao cả” Gã khất cái ăn mặc rách rưới, đuôi mắt lóe lên gian giảo, lưu manh có thừa. điệu cười nham nhở, đỡ Mễ nhi lên, đưa vào trong tiểu viện , vẫy tay gọi Nhân Nhân vào theo. …. “ Mễ nhi sao chứ ?” “Tiểu thư , yên tâm, tỷ tỷ sao hết.” Gã khất cái đưa Mễ nhi vào căn phòng u, mọi thứ suy sụp ám đầy bụi bặm, tạo cảm giác lạnh người, nhưng nếu chỉ cần xem kỹ dường như đồ đạc còn sót lại trong phòng từng thuộc về danh gia vọng tộc. đặt Mễ nhi lên chiếc giường lớn, màn chiếu rách tung, đầy mùi nấm mốc. “Nàng phải tỷ tỷ của ta, nàng là nha hoàn Mễ nhi nhà ta..” Nhân Nhân nấc cục giải thích . gật gù, quả nhiên , nhận lầm, oa nhi này hẳn là con nhà giàu có. “Tiểu thư là con nhà ai ?” nhe hàm răng lổn nhổn, vàng như đậu hũ chiên , cười lấy lòng, hy vọng có thể kiếm chút hời từ đây. “Hức.. hức.. , Ta họ Đường, danh là Nhân Nhân , cha ta là Đường Kiến Nam … hức .” Nàng thành trả lời, vừa nghe qua ba chữ Đường Kiến Nam gã khất cái trố mắt, nghĩ đây lại đúng là nữ nhi nhà Đường lão bản, ngàn vạn lần chắc chắn đây đúng là món hời. “Đường lão gia của Phượng Hi phường ?” Nhân Nhân gật gật mạnh mái đầu khiến mừng rơn, chu choa, mũi ngửi thấy mùi ngân phiếu, tai nghe thấy tiếng rủng rẻn của kim nguyên bảo rồi. “Được rồi , tiểu thư , ở yên đây với Mễ nhi gì đó nha, nhớ là được chạy ra khỏi viện nhé, ta báo cho cha biết . Tiểu oa nhi ngoan, nghe lời thúc thúc tốt bụng biết ?” Nàng ngoan ngoãn gật đầu lần nữa, gã khất cái hý hửng cắp cái bị rách ra. Nhân Nhân rón rén lại gần Mễ nhi mê mệt , xác định nàng thiếp ngủ ,nhớ lời phụ thân dặn rằng người ốm cần yên tĩnh nghỉ ngơi, được quấy rầy, Nhân Nhân mới từng bước lần ra ngoài như tiểu miêu miêu. Nắng vẫn còn trùm kín sân sau của tiểu viện, gió cuộn lên từng đợt mang theo lá vàng rụng rơi dưới nền sân , những gốc mai già tàn hoa quá nửa nhưng vẫn đẹp lạ lùng, nhưng mang theo vẻ buồn khó tả. Nhân Nhân lững thững bước ra khoảng sân , bông mai khẽ rụng điểm lên mái đầu lúc này buồn bã cúi xuống , chẳng nghĩ đến việc phủi . Dường như muốn bon chen tìm chỗ trong khoảng yên tĩnh này, thanh khô khốc vang lên : “Bốp..” trái túc cầu cũ kỹ biết từ đâu bay đến , thẳng trúng vai Nhân Nhân ,lực đạo khiến nàng loạng choạng, té lăn ra đất . “Oa … oa…oa” Dùng hết bình sinh, nàng hét lớn, tựa hồ muốn cho cả Nguyệt thành biết Nhân Nhân rất đau nha. “Aaa… xin lỗi… ngươi sao chứ..?” Tiểu nam hài hốt hoảng từ khoảng sân bên cạnh vội chạy vào. “Oa … oa…oa” Bắt được kẻ đầu sỏ, Nhân Nhân được thể càng gào to hơn, gào điếc luôn càng tốt. Nàng thuận tay nhặt trái túc cầu lên, ném mạnh vào người , kẻ kia nhàng né được, tức chết. Tiểu nam hài kia trong lòng nghi hoặc, vì sao trong tiểu viện lại xuất oa nhi, hơn nữa lại đanh đá đến vậy. “Đừng khóc nữa, cầu xin ngươi đấy, nghe thấy mất.” Chẳng biết làm sao để ngăn được lượng “dồi dào”, vội lấy tay bịt cái miệng lại, kéo sang bên, vòng ra sau cây táo già khú. “Im nào.” cuống quýt suỵt khẽ oa nhi lắm lời này. Bình sinh chưa từng thấy ai nhiều lời đến thế. “Oa … oa…oa, vì sao ta phải im chứ?” Nhân Nhân vẫn gào lớn nhưng quên hỏi lại. “Ngoan nào , nếu cứ gào như vậy để nghe thấy , ta bị phạt đó.” Đường tiểu thư nước mắt chưa khô, ngẩng lên , làm cái mặt quỷ, lè lưỡi trêu , “Đáng ghét, người bị phạt đâu phải là ta, vì sao ta phải quản chứ .” Miệng lưỡi của tiểu oa nhi này thực là … đáng chết , kiếp trước có mắc nợ gì nàng ta vậy. “Ngươi …” Nam hài tức giận đỏ mặt, thêm lời nào nữa , dựa người vào gốc táo già thở hắt, lúc này Nhân Nhân mới ngước nhìn kẻ lạ mặt kia, thấy trong bóng nắng, hoàn mỹ như trong họa cổ từ ngàn xưa, gương mặt thơ dại trắng trẻo sớm mang nét thư sinh nho nhã phảng phất nỗi buồn u uất, vầng trán rộng , đôi mắt đen thẫm lạnh lùng như tuyết sơn lúc này đây ánh lên hờn giận nhìn vào oa nhi trước mặt, môi mỏng mím chặt bất phục. Nhưng là …. Nhân Nhân cần biết nha, nàng lau nước mắt. “Nè, tiểu tử kia… bổn tiểu thư gọi ngươi đó.” Nhân Nhân cau mày, hất đầu gọi , thái độ thay đổi rồi, còn vẻ bị bắt nạt nữa. “Ta gọi ngươi đó, ngơ ngác gì vậy ?” Nhân Nhân đứng bật dậy, chút sợ sệt chỉ tay về phía kẻ lạ mặt kia, dù cho có cao hơn nàng cả cái đầu, làm nàng phải ngẩng lên mãi mới nhìn thấy , Nhưng cứ phải ngẩng như vậy, mỏi quá trời à ! “Ngươi, ngồi xuống cho ta, cao quá… làm tiểu thư ta mỏi hết cổ. ngây ngốc, tuy cam chịu nhưng vẫn là theo. Ngồi xuống nhìn nàng hết sang bên trái lại sang bên phải cong môi đánh giá . “Đầu tóc bù xù, quần áo rách rưới, y như khất cái, ngươi rốt cục làm gì trong đây vậy?” “Ta … ta ngụ lại ở đây, còn nữa , ta phải là khất cái… chỉ là..” “Chỉ là cái gì, chỉ là con của khất cái chứ gì?” “ bậy…nhưng ta….ta cũng biết nữa, vì ta là trẻ mồ côi…” “Cái gì, ngươi dám bảo bổn tiểu thư bậy sao ?” Nhân Nhân nhíu mi, chua ngoa cao giọng, nhanh tay lập tức nhéo tai . “Aaaa.. ngươi làm gì vậy?” “Còn dám bảo tiểu thư ta bậy nữa ?” Nhân Nhân lúc này nguyên hình từa tựa như quỷ , biết có làm gì nên tội mà hôm nay đột nhiên gặp phải nữ này. “ dám, dám nữa mà .” Nàng hừ mũi, buông tay. “Tạm tha cho ngươi, nghe đây, từ nay tiểu thư ta câu, ngươi nghe câu, được trả treo , biết chưa?” ngây mặt, làm nàng nhịn được thò tay cốc cho cái, mếu máo : “Nghe..rồi!” “Nín cho ta, nam nhi gì mà yếu xìu, mới vậy khóc,… ngươi im chưa?” Đường Nhân Nhân quắc mắt hỏi lại, nhanh chóng gật đầu, nín bặt.Thấy bộ dáng đáng thương, lại nhớ vừa rồi là trẻ mồ côi, Nhân Nhân chợt thấy có chút hối hận, chưa biết phải làm sao, sực nhớ tới mứt hạnh đào mới mua đút trong túi áo, liền thuận tiện lấy ra, đưa tới trước mặt . “Nè, hôm nay ngươi may mắn lắm nha, đây là mứt hạnh đào ngon nhất Nguyệt thành đó, mau ăn .” vẻ mặt nghi hoặc hết nhìn Nhân Nhân , rồi lại nhìn đến món mứt tay nàng, Nhân Nhân tức khí trợn mắt. “Rút cuộc là tiểu tử nhà ngươi có ăn hay ?” Nhanh chóng vươn tay đón lấy đồ ăn trước mặt, vội vã gật đầu. Quả là ngon gì bằng. “Tiểu tử, ngươi tên gì, bao nhiêu tuổi, từ đâu đến , cùng với ai?? Trả lời nhanh.” “Ta năm nay 6 tuổi, ở trong tiểu viện này với A Lưu được 2 năm rồi, còn nữa, ta có tên, A Lưu nhặt được ta là đứa thứ 11 nên gọi ta là Thập Nhất.” “Nhặt.. A Lưu là ai , sao lại nhặt được ngươi?” “A Lưu là gã khất cái ở trong ngôi nhà kia đó.” “Cái kẻ có mùi như tàu hủ thối phải ?”Nhân Nhân ngắt lời ,nhớ ra kẻ lúc trước đưa Mễ nhi vào trong tiểu viện. Gật mạnh đầu xác nhận, Thập nhất ăn thêm miếng mứt nữa. “Bỏ , bỏ , cái tên của nhà ngươi nhàm chán. Sao lại có cái tên kỳ khôi như vậy chứ, ai mà lại thích cái tên xấu như vậy chứ?” Gật đầu thêm cái nữa, vẫn trả lời, Thập nhất vẫn cặm cụi ăn mứt. “Vậy nhà ngươi đển bổn nương nghĩ cho ngươi cái tên hay nha.” Vẫn im lặng gật đầu, Thập nhất ngờ rằng cái gật đầu này làm cho cuộc đời về sau khốn khổ nha. ( Meogia: soái ca này y như con bửa củi vậy. là hiếm gặp.)
<img class="aligncenter size-full wp-image-6630" title="21" src="http://cungquanghang.files.wordpress.com/2011/09/21.jpg" alt="" width="590" height="442" /> CHƯƠNG 2: PHƯỢNG HI PHƯỜNG TUYỂN NHÂN “Tiểu thư, tiểu thư…” Mễ nhi từ sân trước hớt hải chạy lại, vừa tỉnh vội nhanh chóng tìm Nhân Nhân. Nàng ngẩng đầu lên, mắt lưu li khẽ chớp, vui vẻ kinh hô: “Mễ nhi, ngươi tỉnh rồi…” Mễ nhi vẻ mặt lo lắng, oa nhi này thoắt cái là biến mất, có phải dọa sợ chết vui chăng?? “Đường tiểu thư, lão gia đến tận đây, chuẩn bị đón về, mau thôi…” Nhân Nhân lúc này có vẻ quan tâm đến Mễ nhi hơn là việc trở về. “Mễ nhi, ngươi khỏe rồi chứ?” Nàng vươn tay kéo kéo tay áo Mễ nhi, ánh mắt tỏ vẻ quan tâm, lo lắng. Nha hoàn hơi sững người, rồi cũng thuận ý mỉm cười, gật mạnh: “Cảm ơn quan tâm, tiểu thư, Mễ nhi khỏe rồi…” Oa nhi này tuy linh lợi giảo hoạt, nhưng đôi lúc lại ngây thơ, đáng vô cùng, ngữ điệu ngọt ngào biết lấy lòng người khác nha. “Nhân nhi!” Thanh trầm thấp quen thuộc của nam nhân vang lên. Nhân Nhân mừng rỡ cười lớn: “Cha!” Đường Kiến Nam vừa nghe gã khất cái bẩn thỉu kia báo tin nữ nhi của ở trong tiểu viện tồi tàn này, tuy lòng còn cảnh giác, bán tín bán nghi nhưng vẫn lập tức khởi hành. Vì nữ nhi duy nhất, thử hỏi Đường Kiến Nam đích thân đến sao được? Nàng là yếu điểm duy nhất của . Người vừa xuất là nam nhân tuổi đời còn trẻ mang dáng vẻ thân sĩ, lam phục trông qua biết ngay là thứ lụa tốt đắt tiền nhất. Ánh mắt sắc bén dò xét, chứa đựng những toan tính, nghi ngờ, ngừng đánh giá cùng cảnh giác xung quanh . Toàn thân toát lên đa mưu túc trí hơn người. Trái lại vẻ thường ngày, khi đối diện với tiểu oa nhi kia, Đường Kiến Nam lãnh ngạo trở về bộ dáng của lão ba hết mực thương, chiều nữ nhi. “Nhân nhi, sao con lại ở đây?” Ôm tiểu bảo bối vào lòng, Đường Kiến Nam giọng, lo lắng hỏi. Nhân Nhân hớn hở khoe: “Nhân Nhân muốn đến Phượng Hi phường, nhưng Mễ nhi cho Nhân Nhân , nàng dắt con đến Hạc Thanh lầu mua bánh ngon ăn, rồi còn dắt con chơi phố nữa…” Oa nhi híp mắt cười, sung sướng khoe “chiến tích”. Mễ nhi khấu đầu tạ tội với chủ tử: “Lão gia, tại Mễ nhi tốt, trông nom tiểu thư cẩn thận, phiền lão gia phải cất công tới tận đây, Mễ nhi xin tùy ý lão gia trách phạt…” Đường Kiến Nam chưa kịp lên tiếng, Nhân Nhân giãy nảy trong lòng cha, lớn tiếng thanh minh: “Cha, là con đòi Mễ nhi đưa mà, phải tại nàng, nàng còn bị ngất giữa đường đó cha, cha đừng phạt Mễ nhi mà, được cha…” “Được…được rồi. ai có lỗi cả, ta phạt Mễ nhi, nhưng Nhân Nhân à, đừng làm như thế nữa nhé, Nhân Nhân mà lạc, cha tìm thấy cha biết phải làm sao đây ? ” Nhân Nhân giọng dạc giơ tay hứa: “Cha đừng lo, Nhân Nhân tự ý thế nữa, cha đừng buồn nha…” Nàng lúng liếng cười rộ lên. Xoa đầu nữ nhi , Đường Kiến Nam đặt Nhân Nhân xuống, giao cho Mễ nhi trông nom. “Mễ nhi, ngươi đưa tiểu thư về trước, ta có số việc cần bàn với A Lưu đây…” “Vâng thưa lão gia, tiểu thư, chúng ta về nhà thôi…” “Cha, Nhân Nhân về nhà trước, cha nhớ về sớm nhé” thanh vang lên vô cùng trong trẻo, nàng kéo kéo tay áo cha dặn.Lẹ mắt đảo vòng.. lạ quá , tiểu tử kia biến mất nơi nào rồi…. Mỉm cười với Đường Nhân Nhân, xoa xoa cái má tròn phúng phính, gật đầu thỏa hiệp với nàng . Nhưng chỉ sau cái xoay người đối mặt với A Lưu hạ cấp kia, gương mặt trở nên lãnh ngạo, đôi mắt lạnh lẽo nhìn xoáy vào kẻ khúm núm kia, thuận tay khẽ phất, Tịch lão bá tự này giờ đứng khuất phía sau chủ nhân nhanh chóng lãnh ý, bước lên bước lấy trong áo ra xấp ngân phiếu : “Thưởng cho ngươi , coi như lần này hai con mắt của ngươi được việc , còn biết nhận ra Đường tiểu thư mà lập công với lão gia nhà ta.” “Đa tạ…đa tạ lão gia , tiểu thư quả là quý nhân , gặp được tiểu thư là phúc tổ tông mười kiếp của tiểu nhân……….” Gã khất cái cười nhe bộ răng vàng khè, líu lưỡi đa tạ, cặp mắt ti hí dán chặt vào chỗ ngân phiếu tay, mũi hít hà… chu choa ơi, mùi tiền đồng ngửi thấy hấp dẫn, mùi ngân phiếu mà lại làm ngân phiếu giá cao càng hấp dẫn hơn. Lúc này, đột nhiên từ khe tường, sau cánh cửa, từ lùm cây, lố nhố xuất nhiều người hơn , Đường Kiến Nam hơi sừng người , khẽ cau mày, bọn chúng đều là hài tử, chắc lớn hơn Nhân Nhân nhà là bao nhiêu, nhưng quần áo rách rưới, mặt mày lấm lem, đôi mắt ánh lên vẻ ghen tỵ, thèm thuồng khi nhìn thấy cảnh âu yếm của phụ tử Đường Kiến Nam, vẻ mặt dấu diếm ghen tỵ. “Những đứa trẻ kia là thế nào, từ lúc vào đây ta thấy bọn chúng dường như cũng là khất cái, tiểu viện này rốt cục là gì ?” A Lưu lắp bắp vội trả lời : “Lão gia, thực dám dấu, bọn chúng đều là trẻ lang thang, tiểu nhân nhặt được chúng đường, đưa về đây tạm lánh ở tiểu viện này, khất thực qua ngày.” “Khất thực ?, chỉ khất thực thôi sao? Ta thấy mấy đứa trẻ kia giống bọn kẻ cắp cáo thị của Dương tri phủ gần đây đăng bảng ?” Thanh nhàng mà băng lãnh, như vạch trần bộ mặt giả tạo kia, hổ danh Đường lão gia của Phượng Hi phường, chỉ cần liếc qua có thể nhận đen trắng. A Lưu thấy bại lộ , chẳng thể gì thêm , hẳn chỉ còn cách cúi mặt nhìn mấy phiến đá dưới chân. “Tất cả đều là nhi ?” Đường Kiến Nam ngiêng người, quang mâu lóe lên ý niệm gì đó. “Phải, phải ạ. Tiểu nhân nhặt chúng về từ khắp nơi …” A Lưu nhanh nhảu gật đầu, rồi lại cúi gằm mặt xuống. “Đủ rồi.” Đường Kiến Nam ngắt lời, mày kiếm khẽ nhíu. “Gọi tất cả ra đây cho ta.” “Vâng… vâng ạ.” khúm núm, vội vã quay ra lườm lũ trẻ đáng thương thập thò xung quanh, hất hàm ra hiệu. Đợi khi đám khất nhi đứng dàn hàng trước mặt, Đường Kiến Nam nhìn từng đứa từng đứa , lặng lẽ và dò xét, bỏ qua bất kỳ biểu nào mặt bọn trẻ, mâu quang khẽ dừng lại gương mặt Thập nhất, rồi lại lướt qua. “Ngươi, ngươi, ngươi … và cả ngươi nữa…” Đường Kiến Nam chỉ vào mấy khất nhi mà thấy có vẻ nhanh nhẹn, mấy đứa được chọn có vẻ hồi hộp xen lẫn lo sợ. “Ta muốn mua hết mấy đứa này, ngươi thấy sao ?” ra vừa lúc Phượng Hi phường cần mấy kẻ chạy việc lặt vặt, công việc nặng nhọc chỉ cần nhanh nhẹn dễ sai bảo, trẻ con quả là thích hợp. Lại đúng lúc tiểu viện này hôm nay có công chiếu cố nữ nhi của , cũng phải là kẻ hẹp hòi, coi như gia ân thu nhận, cứu chúng thoát cảnh đầu đường xó chợ . A Lưu lắp bắp thốt ra câu, biết có nghe lầm vậy, Đường lão gia định lấy mất cần câu cơm của sao. Như đọc thấy suy nghĩ hèn mọn của . Đường Kiến Nam hắng giọng : “Đương nhiên, Đường Kiến Nam ta để ngươi chịu thiệt .” Tay áo lại khẽ phất lên lần thứ hai , Tịch lão bá khẽ dạ , từ bên trong áo lại lấy ra túi gấm, khẽ xóc…lách cách … lách cách … trời ơi có nghe nhầm , tiếng của kim nguyên bảo đó, thanh đó là thứ nhất đời, tất nhiên là iu ngang với mùi ngân phiếu rồi. “Được ạ .. được ạ… với từng này tiền , đừng là mấy đứa trẻ, ngay cả cái mạng của tiểu nhân nếu đại lão gia muốn cũng xin bán cho ngài ạ.” Đường Kiến Nam cười nhạt : “Tiếc là ngươi có giá trị, Nhưng…” “Nhưng sao ạ?” “Nếu ngươi thấy thế là quá nhiều ta muốn thêm đứa này nữa.” Đường Kiến Nam chỉ vào nhất nép bên cạnh. A Lưu liếc mắt, hàm răng vàng chỉa hết ra phía trước , cười nham nhở : “Được ạ, tất nhiên là được ạ” Đường Kiến Nam quay người , cất bước ra khỏi sân viện, Tịch lão bá vội vàng lùa đám trẻ theo, bỏ lại A Lưu cùng mấy đứa còn lại. Vừa Đường Kiến Nam vừa phân phó : “Tịch lão bá , ngươi mang chúng về Phượng Hi phường tắm rửa sạch , cho chúng ăn no, rồi mang chúng tới xưởng , chỉ cho chúng công việc của ngày mai, hôm nay chưa cần phải làm ngay.” Tịch lão bá cúi đầu nhận mệnh, rồi như sực nhớ ra chuyện gì Đường Kiến Nam thêm : “Nhớ đốt hết mấy bộ đồ rách rưới của chúng , ta muốn có rận trong xưởng dệt.” Rồi quay lại, mâu quang thâm thúy ánh lên, dán chặt vào năm gương mặt thơ trẻ: “Các ngươi nghe cho đây, giờ các ngươi là người của Phượng Hi phường , còn là đám khất cái trộm cắp qua ngày nữa, nên nhớ các ngươi phải tuyệt đối trung thành với Đường gia, được phép hai lòng ,kẻ nào sinh lòng phản trắc ta tuyệt tha. Còn nữa, nếu dám dở trò trộm cắp ở Phượng Hi phường bị chặt tay. Các ngươi nhớ cả chứ?” Đám khất nhi đồng loạt sợ hãi mà gật đầu liên tục (Meogia : đoàn gồm năm con bửa củi các nàng ah?) “Rất tốt, chăm chỉ làm việc, lão gia đây cũng bạc đãi các ngươi đâu, Tịch lão bá , thôi…” Đến khi ra khỏi cửa tiểu viện, A Lưu vẫn còn cười ngớt miệng, gập mình sát đất cung tiễn . “Lão gia hồi phủ ạ.” Đợi đến khi cỗ kiệu cùng năm đứa trẻ kia khuất sau ngã rẽ, mới hò reo cho vận hên của mình. “Ngân phiếu, … kim nguyên bảo, hôm nay lão tử có rượu ngon uống rồi… xem ra mang bán chúng bay còn có lãi, để nuôi chỉ tổ tốn cơm. Mày …” trợn mắt nhìn đứa đứng gần nhất, thuận tiện đạp nó cái , trợn mắt nhìn nó té bệt mông xuống nền : “Cút , còn mau nấu cơm.” Ở lại đây với ngày ngày phải ăn xin, lại bị đánh khác gì chó lợn, các đại ca , nhị ca của nó được Đường lão gia mua về thực là ân huệ lớn. ……………………………………………………………………………………….. Buổi sáng yên tĩnh ở Đường gia khí trong trẻo lan khắp tứ phương , mang theo chút khí hàn ban đêm từng dải sương mờ nhạt nhàng rút lui, nhường chỗ cho những tia nắng ban mai ấm áp , dịu dàng mơn man trong gió . Hoa mẫu đơn vàng, hoa phù dung trắng , hoa móng cọp xanh biếc, hoa thiên điểu rực rỡ chen nhau bừng nở. Giàn hoa hiếu nữ lay động, uốn mình theo làn gió, lả tả rụng rơi qua khung cửa sổ vào thư phòng của Đường lão gia . Thư phòng thoáng đãng mà ngăn nắp, sang trọng mà phô trương. Nghiên mực, bút lông , giấy khổ xếp ngay ngắn bàn cạnh cửa số tất cả đều là hàng cực phẩm , gian tinh tế còn thoang thoảng mùi sách mới được phơi cất cẩn thận. Từ ngày Phượng Hi phường làm ăn phát đạt, công việc quả như núi đổ khiến Đường Kiến Nam ít khi được ở nhà ngày trọn vẹn. Hôm nay nhân chuyến hàng xuất ổn thỏa , hiếm hoi lắm mới được ở nhà từ sáng sớm , nhưng xem ra muốn thanh nhàn thư thái đọc cuốn sách chắc cũng còn phải xem ông trời có thương hay nha…. “Cha, cha, cha , cha dạy Nhân Nhân đá túc cầu …” Nhân Nhân gương mặt lúc này xêm xêm kích thước của chiếc màn thầu cỡ bự, liên tục giật giật hết ngọc bội áo lại kéo kéo ống tay áo , miệng ngớt nằn nì. Đường Kiến Nam xưa nay cưng nàng còn hơn mạng sống, chưa bao giờ nặng giọng với con Chỉ dám tiếng xua : “Nhân nhi ngoan , đừng làm phiền cha đọc sách, cha gọi Mễ nhi chơi với con nhé.” Từ xưa tới nay , suốt trong lịch sử Hạ Tử Quốc , có bậc hiền nhân nào như chưa, có trang sách mà mất những nửa canh giờ còn đọc hết, cứ đọc chữ, lại nghe nữ nhi câu. “Cha , con thấy cha đâu có đọc ?” Oa nhi chu miệng ngừng lải nhải, còn kinh dị hơn cực hình của Dương tri phủ. “Nhân Nhân , cha đọc mà!” uể oải đáp lời, trong tâm thầm kêu khổ, phải muốn đọc, mà là muốn mà thể đọc được. Nhưng nếu chỉ vì lời mà từ bỏ đâu phải Nhân Nhân. “Cha , con muốn chơi với cha mà, cha dạy con đá túc cầu cha.” “Nhân Nhân ..” Đường Kiến Nam hơi lớn giọng chút, Oa nhi đột nhiên nhưng bặt , buông ống tay áo tội nghiệp bị níu kéo nãy giờ, phụng phịu quay lưng , Đường lão gia tinh lập tức hiểu ra việc gì sắp tới, muốn trách chỉ có thể ngẩng mặt lên trời mà kêu tiếng “lão thiên a”. Nhân Nhân nghèn nghẹn nước mắt, giọng oa nhi như lạc hẳn , rất tội nghiệp: “Chẳng mấy khi cha bận việc, lại ở nhà, Nhân Nhân chỉ muốn chơi với cha chút thôi mà, nếu là nương, hẳn người chơi với con rồi…” Vạn tiễn xuyên tâm , Nhân Nhân đòn đánh thẳng vào điểm yếu trí mạng của cha mình . Phu phụ Đường gia vốn là thanh mai trúc mã, cùng lớn lên ở Nguyệt thành, lại có hôn ước từ . Bọn họ trai tài sắc cặp trời sinh , năm ấy hỷ tưng bừng , qua năm sau lập tức sinh được tiểu oa nhi khuynh quốc. Nhưng hồng nhan yểu mệnh , lão thiên quá nhẫn tâm , sau khi Nhân Nhân chào đời được bao lâu, hồng trần tàn phai, Đường phu nhân lâm trọng bệnh qua đời . Để lại Đường Kiến Nam đau đớn tận tâm can vì mất vợ, và oa nhi còn ẵm ngửa chưa biết đến tình mẫu tử sớm phải chia lìa. Đường gia trải qua quãng thời gian u tịch , dưới trong nhà ngoài phủ tất thảy đều âu sầu, Phượng Hi phường im lặng , tịch mịch, chỉ có nỗi đau ngân lên như khúc tương giao thê lương bất tận. Cho tới giờ này, bốn mùa mai trổ , tuyết tàn nhưng Đường lão gia vẫn nặng lòng với người khuất , hề thú thêm thê thiếp . Chỉ chuyên chú nuôi dưỡng tiểu hài nhi , dốc sức gây dựng Phượng Hi phường ngày thịnh vượng làm tròn lời hứa năm xưa với phu nhân. “Nhân Nhân của cha , ngoan nào . Vậy cha đọc sách nữa, dạy con chơi đá túc cầu nhé ?” Xoa đầu oa nhi, Đường lão bản bắt đầu “xuống nước”. “Cha muốn đọc sách Nhân Nhân làm phiền cha nữa .. hức..” “ , cha đọc nữa, cha muốn chơi túc cầu với con mà?” “Vậy cũng được …”(Meogia : cái này người ta gọi là thích chết được lại còn điệu.) “ nào , ta ra sân sau nhé.” Nhân Nhân gương mặt tươi cười như cầu vồng sau mưa, hí hửng ôm trái túc cầu ra sân.. “Được rồi , Nhân nhi, con đứng đây nhé, còn cha đứng bên này. Con xem nhé” Đường lão gia tung cầu cao chân đá vài cú đơn giản làm mẫu, rồi bước tới bên cạnh Nhân Nhân : “Nào , đến lượt con…” Nửa canh giờ sau, oa nhi mặt đỏ bừng, mồ hôi theo hai bên tóc mai đua nhau chảy xuống, co chân sút mạnh vào cầu nằm lăn lóc dưới dất. ngoài dự đoán của , càng dạy Nhân Nhân thấy nàng càng giống nương tử của nha, cũng từng học đòi dạy đá túc cầu, rồi mười lần như chục, đá mười trái rớt tới mười …Hai nàng vụng về , lúng túng , lại hay hờn giận hệt như nhau… hai nữ nhân nhất đời. “Đáng ghét..” Nàng nhắn nhó, nghiến răng , ngàn lần muốn dùng con dao chặt được cả xương voi của Mễ nhi để bằm nát cái thứ chết tiệt này.(Meogia : bạo lực, bạo lực quá ..) Nhân Nhân chán ghét xịu mặt , rồi lại ngẩng lên : “Cha, chơi thứ này vui.” “Nhân Nhân vì sao tự nhiên lại muốn học đá túc cầu..” Nàng chợt im lặng, thời dài như người lớn, rồi lại ngây ngô nhìn cha lắc đầu, mắt lưu ly trong veo , phản chiếu cả vầng thái dương cao. “Cha , con muốn có bạn chơi cùng,” Nàng đề xuất là lần thứ …. Đường lão gia hết cách, chỉ muốn thắt cổ rồi treo lên cành mẫu đơn mà tự tận cho rồi đời. Nhân Nhân từ khi ở tiểu viện trở về lúc nào cũng đòi cha người bạn, nhưng kẻ này lại hết sức kỳ lạ… kỳ lạ… “Nhân nhi, làm sao cha tìm cho con được tiểu tử sáu tuổi, ngu ngơ hết sức, gì nghe nấy, lại chỉ biết gật đầu như con bửa củi được chứ, làm gì có người như thế ?”(Meg : có được mới siêu chứ, Meogia : soái ca mà lỵ, phải là hàng hiếm gặp chứ) “Có mà.” Nhân Nhân nhíu mày, quả quyết gật đầu. Đường lão gia chỉ còn biết giơ tay kêu trời.Thấy cha vẫn chưa ngộ ra chuyện của mình Nhân Nhân còn hứng thú, nàng đổi chủ đề. “Cha, Nhân Nhân nghe Tịch lão bá bức ‘Phượng Hy đình’ của nhà ta lần này vô cùng tinh xảo, sau khi hoàn thành được mang lên kinh đô Minh Hà , nếu làm vừa lòng Thái hậu được đưa làm đồ tiến cống phải cha?” “Ừ , ừ..” Đường Kiến Nam lơ đãng gật đầu, khẽ nhíu mày nghi hoặc, Nhân Nhân sao lại dễ bỏ qua như thế, chẳng lẽ nàng lại có chủ ý gì khác sao? (Meogia: đương nhiên là có rùi). Nhân Nhân lại liến láu, nhanh miệng tiếp lời, quên trèo vào lòng cha chùi hết chỗ mồ hôi mặt vào áo (Meg: cái này là của meogia nha, ta biến thái tới mức đó. Meogia: các hạ quá khen..quá khen rồi.) “Con còn nghe , bức ‘Phượng Hy đình’ này cha tốn rất nhiều tâm sức, mới tạo được bức họa mẫu độc nhất vô nhị,” “Ừ , ừ , quả cha rất hao tâm.” “Còn nữa nha, mọi người còn , tay nghề thợ dệt nhà ta ngày cao siêu lão luyện, cha có mắt tinh đời nha.” “Phải , phải , là Nhân Nhân hiểu chuyện..” “Vậy, cha cho Nhân Nhân tới đó xem nhé?’ “Ừ, ừ .. Hả???” Đường lão gia giật mình, lúc nhận ra mình hố nặng Nhân Nhân vọt ra khỏi sân sau, chạy đến gần chính phòng . Ngoái lại hét : “Cha , quân tử nhất ngôn, được rút lời nha.” “Này , này………..” (Meogia: ta thích đứa con này quá )
CHƯƠNG 3 : TA ĐẶT TÊN CHO NGƯƠI NHA…! <img class="aligncenter size-full wp-image-7019" title="20" src="http://cungquanghang.files.wordpress.com/2011/10/20.jpg" alt="" width="590" height="442" /> Vầng thái dương nhô lên nơi chân trời, ánh sáng mỏng bắt đầu lan tỏa, màu lam thẫm của bóng đêm dưới ảnh hưởng của đông phương bắt đầu biến hóa sang hồng nhạt. Bình minh ấm áp trải khắp muôn nơi, trong lành và hiền dịu, sớm mai ngọt ngào hòa cũng bầu khí trong vắt thanh khiết như tiếp thêm sinh khí cho Phượng Hi phường . Bức “Phượng Hy Đình”, niềm hy vọng , tâm huyết của Đường lão gia được gấp rút hoàn thiện , cả phường dệt đều chộn rộn từ sáng sớm , ai nấy đều phấn khởi làm việc , siêng năng gấp mấy ngày thường, họ chẳng thể ngờ được rằng chỉ sau có canh giờ nữa thôi, khi tiểu bảo bối của Đường lão gia vươn vai , vặn mình trở dậy , chút chần chừ chui ra khỏi ổ chăn ấm áp thêu bông mai của nàng, hý hửng chuẩn bị đến Phượng Hi phường này, vô tâm vô thức mà phá hư buổi sáng làm việc siêng năng của họ. Haizzzza …. Như mọi lần thôi mà… Thường ngày , chỉ khi mặt trời lên cao , nha hoàn Mễ nhi mới dám rón rén bước vào khuê phòng , khẽ giọng đánh thức tiểu mao say ngủ , rồi từ khẽ giọng sang co kéo tấm chăn , oa nhi kia mới mắt nhắm mắt mở , miệng ngáp dài , lơ mơ trườn sâu vào chăn trốn kỹ. Rồi lại thêm hồi kéo co co kéo đến khi Mễ nhi thở phì phì mới có thể rửa mặt chải đầu , thay y phục cho nàng tươm tất. Hôm nay hơi khác , à , rất khác chứ . Mễ nhi giật mình khi hé cửa thấy Nhân Nhân dậy tự lúc nào, vẻ mặt thanh tỉnh , nàng ngồi bất động bàn trà cạnh vuông cửa sổ mở rộng ngó ra sân sau. Giữa khung cảnh ngập nắng mới lên , tiểu oa nhi nhìn nghiêng trông như được tạc từ ngọc thạch, thanh khiết mỹ lệ vô cùng, giống … giống … ôi giống phu nhân nha , giống đến mức Mễ nhi gần như quên mất tiếng của chính mình rồi. đôi mắt lưu ly lóng lánh đọng lại chút thâm trầm hiếm có , ưu tư nghiêm nghị mà thường ngày chẳng thể nhìn ra , nay hiển gương mặt phúng phính đào. Quả như Đường lão gia từng , nương tử và hài nhi của , hai nữ nhân thương nhất đời, giống như tấm gương phản chiếu tính cách của nhau , cá tính kỳ lạ của họ thay đổi luân chuyển như bức dệt muôn màu , mà có dùng cả đời này cũng cách nào đoán biết .Chỉ có thể ở bên cạnh chiêm ngưỡng ngắm nhìn, cùng nâng niu bảo hộ. Nhanh như phép màu , oa nhi thoắt cái trở về với nét hồn nhiên thường nhật, thanh trong trẻo như tiểu khê trong rừng róc rách ( Meogia : tiểu khê là con suối các nàng ah, ta suýt type thành tiểu kê đó.híc híc). “Mễ nhi , ngươi làm gì mà đứng mãi ở đó vậy.” Mễ nhi sực tỉnh , khẽ lắc đầu thoát dòng hồi tưởng, mỉm cười đáp lại. “ có gì nha, ta chỉ bất ngờ thôi , tiểu thư hôm nay đáng khen, tự mình thức dậy , Mễ nhi ta hôm nay có phúc , cần phải vất vả vận động như mọi ngày.” Nha hoàn Mễ nhi nhanh chân bước vào ,cũng nhanh miệng triêu chọc. Nàng bắt đầu rửa mặt, chải tóc cho Nhân Nhân . Đường Nhân Nhân chun chun cái mũi , biểu tình vô cùng đáng , thành thực ‘khai báo’ : “Ta muốn đến Phượng Hi phường sớm.” Mễ nhi bất lực , dài giọng : “Tiểu thư , nhất định phải sao ?” “Mễ nhi , ngươi nhất định phải cản sao ?” Nhân Nhân cao giọng , nheo mắt nhái lại điệu bộ của Mễ nhi , rồi nhe răng cười khì. “Cha đồng ý cho ta rồi mà, ngươi đừng có lo.” Lão thiên a! Đường lão gia mà đồng ý sao ? là người bị lừa cho nàng mới đúng chứ…Nếu được làm lại Đường lão gia dù có phải hy sinh cả ngày nhàn rỗi để nghe nàng phụng phịu dỗi hờn, dù có khô cả cổ để dỗ dành nàng cũng đừng hòng thốt ra hai tiếng Ừ ừ đáng ghét ấy.(Meogia : cũng là Đường lão gia ưa sủng , lại gặp phải oa nhi giảo hoạt , sớm muộn, haizza rùi cũng sập bẫy thôi.). Chắc các nhân công trong xưởng giờ này chưa biết hôm nay tiểu thư đến, nếu chắc họ xếp hàng dài mà cáo bệnh trước cửa Phượng Hi phường sáng nay cho rồi. Chỉ cần nghe qua ba tiếng Đường Nhân Nhân thực khác gì gà nghe tiếng sói, tán loạn hỗ độn ngay lập tức bao trùm Phượng Hi phường . phủ nhận là cả phường dệt đều hết lòng mến nàng, xét cho cùng đó chính là oa nhi mà từ khi còn trong bụng mẹ được mọi người dõi theo từng ngày từng tháng, từ lúc nàng còn là trứng nước đến ngày mưa cuối hạ Đường phu nhân chuyển sinh kêu thét lên giữa Phượng Hi phường . Nhưng có trời cao chứng giám , họ mong nàng ‘quan tâm’ tới họ nhiều như vậy , ‘quan tâm’ tới nỗi mà cha nàng dù cưng chiều hết mực cũng đành cấm ngặt cho nàng tới xưởng. Mễ nhi nhún vai thầm nghĩ , tiểu thư nay bốn tuổi, lớn hơn lần trước đến xưởng tuổi, haizzza chắc nàng cũng bớt nghịch hơn xưa. Cũng nên tin tưởng tiểu thư chút, chút chút thôi. ………………… Lần đầu tiên , Đường Nhân Nhân đến phường dệt là lúc nàng mới đầy tháng , được nương ẵm đến đây dạo quanh vòng , lúc đó thực chẳng có nhiều chuyện để bàn , vì lẽ đơn giản là nàng ngủ khì à, mọi người chỉ tượng là oa nhi đáng mà thôi. Lần thứ hai , à là rất nhiều lần tiếp theo , à phải là liên tục trong hai tháng nắng nực năm nàng lên ba tuổi , Nhân Nhân ‘ghé thăm’ phường dệt rất thường xuyên, Sau chuỗi ngày kinh hoàng ấy, với vô số ánh mắt đau khổ , với biết bao nhiêu lời thầm cầu khẩn lão thiên , lệnh cấm cho nàng tới phường dệt được Đường lão gia nghiến răng_ bất chấp bao nước mắt kèm nước mũi của nàng chùi vào áo hắn_ ban bố. Chuỗi ngày nàng ‘oanh tạc’ ở Phượng Hi phường năm đó được thợ cũ dùng làm câu chuyện lúc nhàn rồi nghỉ xả hơi , mang ra răn đe cùng truyền kinh nghiệm cho đám hậu bối biết trời cao đất dày tròn mắt , há miệng nghe kể. Phượng Hi phường ngoài nghề dệt vải còn có phường thêu , chuyên chế tác các phẩm vật cao cấp tinh xảo. Thêu là công việc đòi hỏi tập trung cao độ, phải coi xung quanh là hư vô , trong tâm phải tĩnh lặng như nước hồ, bậc danh sư trong nghề khi làm việc dù trời long đất lở cũng phải bình tâm. Ấy vậy mà …. Trong lúc lão sư say sưa bên khung thêu thập sắc nàng … nàng lại sung sướng nhàng đến sát bên , rồi dùng lượng có thể gọi tỉnh Diêm vương gia ấy cao hứng chào lão buổi sáng tốt lành, kết quả là mũi kim ấy thêu lên vải mà trực tiếp xâm vào tay lão sư… Ngoài thêu ra Phượng Hi phường còn có xưởng nhuộm màu cực lớn. Nhuộm vải cần những người nhàng khéo léo mà khỏe mạnh linh hoạt để có thể len lỏi qua các giàn phơi hay có lúc phải bước các tấm ván nối các lu màu, cùng tập trung cao độ, vì chỉ cần nhầm tỷ lệ, màu nhuộm ra chắc chắn rất khó coi. Ấy vậy mà … trong lúc người ta chênh vênh tấm ván , nàng lại cao hứng cất tiếng gọi giật từ phía sau, còn nhanh nhảu chạy tới rồi trượt chân xô vào cái lu, để rồi ngày hôm ấy người thợ đó toàn thân màu hồng đào rực rỡ ra về , hai hôm sau cũng chưa thấy đến làm việc.(Meogia: theo ta phỏng đoán chắc là do màu chưa phai hoặc do sợ Nhân Nhân quá mà trốn biệt.) Rồi còn vô số những lần cao hứng khác của nàng làm cho thợ dệt bối rối mà tóm nhầm con thoi, hay cắt nhầm tấm vải thành te tua như cờ hội …. Những ngày đó thực chẳng khác gì bạo loạn sáu năm về trước ở Nguyệt Thành, chỉ khác ở chỗ nó diễn ra sôi nổi trong Phượng Hi phường với kẻ chủ mưu duy nhất là Nhân Nhân . ………………………. “Á a..a…a….a……a Khẩn cấp ! đại chí nguy…” người sấp ngửa chạy vào nhà chính của phường dệt mà gào lớn. Tịch lão bá quản chung ở Phượng Hi phường nhíu mày bằng lòng : “Tiểu Quế , trời sập đâu mà ngươi cuống quýt làm vậy?” “Tịch lão bá , còn hơn cả trời sập …tiểu thư … tiểu thư nàng ấy sắp tới đây rồi.” “Hả…” Trăm con mắt cùng ánh nhìn soi thẳng vào Tiểu Quế như thách thức dám lặp lại thông báo vừa rồi. Tiểu Quế hai tay vuốt ngực, hổn hển nhắc lại lần nữa : “Tiểu thư Đường Nhân Nhân đến..” Tịch lão bá như con chim bị bắn sợ cành cong, lập tức lấy lại tinh thần, quay ra phân phó : “Mau lên , các ngươi , mau mau thu dọn . Cất hết đồ sắc nhọn, kim , kéo , con thoi.. cái gì cất được mau cất.. bảo thợ dệt đóng khung cửi , bảo thợ thêu thu dọn khung , bảo thợ nhuộm đóng lu thuốc lại , cất hết ván nghe chưa… nhanh…nhanh lên… Cả phường dệt nhanh chóng trở nên náo nhiệt
Meg: sozy các nàng, lần trước post vội hok đủ a, ta post lạ , bù cho các nàng nhé!!! <img class="aligncenter size-full wp-image-7344" title="20" src="http://cungquanghang.files.wordpress.com/2011/10/202.jpg" alt="" width="590" height="442" /> CHƯƠNG 3 : TA ĐẶT TÊN CHO NGƯƠI NHA…! Vầng thái dương nhô lên nơi chân trời, ánh sáng mỏng bắt đầu lan tỏa, màu lam thẫm của bóng đêm dưới ảnh hưởng của đông phương bắt đầu biến hóa sang hồng nhạt. Bình minh ấm áp trải khắp muôn nơi, trong lành và hiền dịu, sớm mai ngọt ngào hòa cũng bầu khí trong vắt thanh khiết như tiếp thêm sinh khí cho Phượng Hi phường . Bức “Phượng Hy Đình”, niềm hy vọng , tâm huyết của Đường lão gia được gấp rút hoàn thiện , cả phường dệt đều chộn rộn từ sáng sớm , ai nấy đều phấn khởi làm việc , siêng năng gấp mấy ngày thường, họ chẳng thể ngờ được rằng chỉ sau có canh giờ nữa thôi, khi tiểu bảo bối của Đường lão gia vươn vai , vặn mình trở dậy , chút chần chừ chui ra khỏi ổ chăn ấm áp thêu bông mai của nàng, hý hửng chuẩn bị đến Phượng Hi phường này, vô tâm vô thức mà phá hư buổi sáng làm việc siêng năng của họ. Haizzzza …. Như mọi lần thôi mà… Thường ngày , chỉ khi mặt trời lên cao , nha hoàn Mễ nhi mới dám rón rén bước vào khuê phòng , khẽ giọng đánh thức tiểu mao say ngủ , rồi từ khẽ giọng sang co kéo tấm chăn , oa nhi kia mới mắt nhắm mắt mở , miệng ngáp dài , lơ mơ trườn sâu vào chăn trốn kỹ. Rồi lại thêm hồi kéo co co kéo đến khi Mễ nhi thở phì phì mới có thể rửa mặt chải đầu , thay y phục cho nàng tươm tất. Hôm nay hơi khác , à , rất khác chứ . Mễ nhi giật mình khi hé cửa thấy Nhân Nhân dậy tự lúc nào, vẻ mặt thanh tỉnh , nàng ngồi bất động bàn trà cạnh vuông cửa sổ mở rộng ngó ra sân sau. Giữa khung cảnh ngập nắng mới lên , tiểu oa nhi nhìn nghiêng trông như được tạc từ ngọc thạch, thanh khiết mỹ lệ vô cùng, giống … giống … ôi giống phu nhân nha , giống đến mức Mễ nhi gần như quên mất tiếng của chính mình rồi. đôi mắt lưu ly lóng lánh đọng lại chút thâm trầm hiếm có , ưu tư nghiêm nghị mà thường ngày chẳng thể nhìn ra , nay hiển gương mặt phúng phính đào. Quả như Đường lão gia từng , nương tử và hài nhi của , hai nữ nhân thương nhất đời, giống như tấm gương phản chiếu tính cách của nhau , cá tính kỳ lạ của họ thay đổi luân chuyển như bức dệt muôn màu , mà có dùng cả đời này cũng cách nào đoán biết .Chỉ có thể ở bên cạnh chiêm ngưỡng ngắm nhìn, cùng nâng niu bảo hộ. Nhanh như phép màu , oa nhi thoắt cái trở về với nét hồn nhiên thường nhật, thanh trong trẻo như tiểu khê trong rừng róc rách ( Meogia : tiểu khê là con suối các nàng ah, ta suýt type thành tiểu kê đó.híc híc). “Mễ nhi , ngươi làm gì mà đứng mãi ở đó vậy.” Mễ nhi sực tỉnh , khẽ lắc đầu thoát dòng hồi tưởng, mỉm cười đáp lại. “ có gì nha, ta chỉ bất ngờ thôi , tiểu thư hôm nay đáng khen, tự mình thức dậy , Mễ nhi ta hôm nay có phúc , cần phải vất vả vận động như mọi ngày.” Nha hoàn Mễ nhi nhanh chân bước vào ,cũng nhanh miệng triêu chọc. Nàng bắt đầu rửa mặt, chải tóc cho Nhân Nhân . Đường Nhân Nhân chun chun cái mũi , biểu tình vô cùng đáng , thành thực ‘khai báo’ : “Ta muốn đến Phượng Hi phường sớm.” Mễ nhi bất lực , dài giọng : “Tiểu thư , nhất định phải sao ?” “Mễ nhi , ngươi nhất định phải cản sao ?” Nhân Nhân cao giọng , nheo mắt nhái lại điệu bộ của Mễ nhi , rồi nhe răng cười khì. “Cha đồng ý cho ta rồi mà, ngươi đừng có lo.” Lão thiên a! Đường lão gia mà đồng ý sao ? là người bị lừa cho nàng mới đúng chứ…Nếu được làm lại Đường lão gia dù có phải hy sinh cả ngày nhàn rỗi để nghe nàng phụng phịu dỗi hờn, dù có khô cả cổ để dỗ dành nàng cũng đừng hòng thốt ra hai tiếng Ừ ừ đáng ghét ấy.(Meogia : cũng là Đường lão gia ưa sủng , lại gặp phải oa nhi giảo hoạt , sớm muộn, haizza rùi cũng sập bẫy thôi.). Chắc các nhân công trong xưởng giờ này chưa biết hôm nay tiểu thư đến, nếu chắc họ xếp hàng dài mà cáo bệnh trước cửa Phượng Hi phường sáng nay cho rồi. Chỉ cần nghe qua ba tiếng Đường Nhân Nhân thực khác gì gà nghe tiếng sói, tán loạn hỗ độn ngay lập tức bao trùm Phượng Hi phường . phủ nhận là cả phường dệt đều hết lòng mến nàng, xét cho cùng đó chính là oa nhi mà từ khi còn trong bụng mẹ được mọi người dõi theo từng ngày từng tháng, từ lúc nàng còn là trứng nước đến ngày mưa cuối hạ Đường phu nhân chuyển sinh kêu thét lên giữa Phượng Hi phường . Nhưng có trời cao chứng giám , họ mong nàng ‘quan tâm’ tới họ nhiều như vậy , ‘quan tâm’ tới nỗi mà cha nàng dù cưng chiều hết mực cũng đành cấm ngặt cho nàng tới xưởng. Mễ nhi nhún vai thầm nghĩ , tiểu thư nay bốn tuổi, lớn hơn lần trước đến xưởng tuổi, haizzza chắc nàng cũng bớt nghịch hơn xưa. Cũng nên tin tưởng tiểu thư chút, chút chút thôi. ………………… Lần đầu tiên , Đường Nhân Nhân đến phường dệt là lúc nàng mới đầy tháng , được nương ẵm đến đây dạo quanh vòng , lúc đó thực chẳng có nhiều chuyện để bàn , vì lẽ đơn giản là nàng ngủ khì à, mọi người chỉ tượng là oa nhi đáng mà thôi. Lần thứ hai , à là rất nhiều lần tiếp theo , à phải là liên tục trong hai tháng nắng nực năm nàng lên ba tuổi , Nhân Nhân ‘ghé thăm’ phường dệt rất thường xuyên, Sau chuỗi ngày kinh hoàng ấy, với vô số ánh mắt đau khổ , với biết bao nhiêu lời thầm cầu khẩn lão thiên , lệnh cấm cho nàng tới phường dệt được Đường lão gia nghiến răng_ bất chấp bao nước mắt kèm nước mũi của nàng chùi vào áo hắn_ ban bố. Chuỗi ngày nàng ‘oanh tạc’ ở Phượng Hi phường năm đó được thợ cũ dùng làm câu chuyện lúc nhàn rồi nghỉ xả hơi , mang ra răn đe cùng truyền kinh nghiệm cho đám hậu bối biết trời cao đất dày tròn mắt , há miệng nghe kể. Phượng Hi phường ngoài nghề dệt vải còn có phường thêu , chuyên chế tác các phẩm vật cao cấp tinh xảo. Thêu là công việc đòi hỏi tập trung cao độ, phải coi xung quanh là hư vô , trong tâm phải tĩnh lặng như nước hồ, bậc danh sư trong nghề khi làm việc dù trời long đất lở cũng phải bình tâm. Ấy vậy mà …. Trong lúc lão sư say sưa bên khung thêu thập sắc nàng … nàng lại sung sướng nhàng đến sát bên , rồi dùng lượng có thể gọi tỉnh Diêm vương gia ấy cao hứng chào lão buổi sáng tốt lành, kết quả là mũi kim ấy thêu lên vải mà trực tiếp xâm vào tay lão sư… Ngoài thêu ra Phượng Hi phường còn có xưởng nhuộm màu cực lớn. Nhuộm vải cần những người nhàng khéo léo mà khỏe mạnh linh hoạt để có thể len lỏi qua các giàn phơi hay có lúc phải bước các tấm ván nối các lu màu, cùng tập trung cao độ, vì chỉ cần nhầm tỷ lệ, màu nhuộm ra chắc chắn rất khó coi. Ấy vậy mà … trong lúc người ta chênh vênh tấm ván , nàng lại cao hứng cất tiếng gọi giật từ phía sau, còn nhanh nhảu chạy tới rồi trượt chân xô vào cái lu, để rồi ngày hôm ấy người thợ đó toàn thân màu hồng đào rực rỡ ra về , hai hôm sau cũng chưa thấy đến làm việc.(Meogia: theo ta phỏng đoán chắc là do màu chưa phai hoặc do sợ Nhân Nhân quá mà trốn biệt.) Rồi còn vô số những lần cao hứng khác của nàng làm cho thợ dệt bối rối mà tóm nhầm con thoi, hay cắt nhầm tấm vải thành te tua như cờ hội …. Những ngày đó thực chẳng khác gì bạo loạn sáu năm về trước ở Nguyệt Thành, chỉ khác ở chỗ nó diễn ra sôi nổi trong Phượng Hi phường với kẻ chủ mưu duy nhất là Nhân Nhân . ………………………. “Á a..a…a….a……a Khẩn cấp ! đại chí nguy…” người sấp ngửa chạy vào nhà chính của phường dệt mà gào lớn. Tịch lão bá quản chung ở Phượng Hi phường nhíu mày bằng lòng : “Tiểu Quế , trời sập đâu mà ngươi cuống quýt làm vậy?” “Tịch lão bá , còn hơn cả trời sập …tiểu thư … tiểu thư nàng ấy sắp tới đây rồi.” “Hả…” Trăm con mắt cùng ánh nhìn soi thẳng vào Tiểu Quế như thách thức dám lặp lại thông báo vừa rồi. Tiểu Quế hai tay vuốt ngực, hổn hển nhắc lại lần nữa : “Tiểu thư Đường Nhân Nhân đến..” Tịch lão bá như con chim bị bắn sợ cành cong, lập tức lấy lại tinh thần, quay ra phân phó : “Mau lên , các ngươi , mau mau thu dọn . Cất hết đồ sắc nhọn, kim , kéo , con thoi.. cái gì cất được mau cất.. bảo thợ dệt đóng khung cửi , bảo thợ thêu thu dọn khung , bảo thợ nhuộm đóng lu thuốc lại , cất hết ván nghe chưa… nhanh…nhanh lên… Cả phường dệt nhanh chóng trở nên náo nhiệt, rầm rầm chấn động y hệt như sắp có hỏa hoạn, mọi người chộn rộn như gà thấy cáo. Tịch lão bá tay cầm cuộn giấy da, trướng sách ghi tên tất cả thợ trong Phượng Hi phường, hét lớn: “Ai muốn làm bù vào đêm hôm nay, mau tới ghi danh…nhanh lên…” Mọi người lập tức nhao nhao giơ tay: “Tôi…” “Tôi nữa Tịch lão bá…” “Ghi danh tôi nữa…” Tiểu Quế hảo tâm quên mấy đứa mới vào Phượng Hi phường, lòng vòng ra sau xem tụi chuẩn bị “tinh thần” chưa, ra sau kiểm tra, chưa gì hét lên oai oái. “Đám tiểu tử này, các ngươi làm gì vậy??? Đám khất nhi lão gia mới mang về, chỉ mới được giao cho việc chẻ củi, nấu cơm, gánh nước. Bọn nhóc này đúng là chưa hiểu chuyện, chưa biết được lợi hại của tiểu thư nhà họ Đường rồi. Nhìn bọn vẻ mặt ngây ngô, chớp mắt vô tội nhìn Tiểu Quế, đứa lớn nhất trong đám gãi gãi đầu: “… chẻ củi…nấu cơm…” Tiểu Quế thở dài, còn lo chuyện cơm nước sao, chỉ sợ phải đến y quán húp cháo loãng qua ngày thôi. Tiểu Quế thở dài, truyền kinh nghiệm cho “hậu bối”: “Các ngươi chắc chắn biết gì, tội nghiệp quá, thôi đừng chẻ nữa, cất củi vào kho, rửa mặt rồi theo ta ra đại sảnh…Mà này, cất ngay rìu nhé…” Câu sau cùng là bổ sung khi nhìn thấy cái rìu cùn, bất cứ đồ bằng sắt nào cũng có thể là sát khí bậc nhất khi Đường tiểu thư ở đây. Đám tiểu tử này xem ra cũng dễ bảo, cả ngày im lặng như con trai ngậm ngọc, khó lắm mới cạy miệng hé ra lời. “Nhưng…” “Đừng nhưng nữa…cất rìu , nếu muốn toàn mạng mau theo lời ta…Nhanh lên…” Đám nhóc làm theo cách chậm chạp, ngoan ngoãn theo Tiểu Quế. Vừa bước vào đại sảnh là thấy khí cách kì lạ, mọi người xếp hàng thẳng tắp, hồi hộp y như xếp hàng chờ sung quân. Ai nấy căng thẳng hồi hộp toát mồ hôi lạnh, Tịch lão bá mắt đằng đằng sát khí, mắt vằn lên, thở gấp hồi hộp, hai hàm răng đánh vào nhau lạch cạch vui tai đáo để. Chưa nhìn thấy người mà nghe thấy tiếng, Nhân Nhân giọng lanh lảnh, thánh thót như chuông reo, thanh vọng vào từ ngoài sân, lách chách y như chim sẻ ngô đầu hạ. Nàng hoàng y bước vào, đáng như hoa dã quỳ, trong trẻo mà tràn đầy tươi vui, đúng là giống hệt nhành hoa rung rinh trong gió. Tịch lão bá bước ra nghênh đón lão gia và tiểu thư: “Nghênh đón lão gia, nghênh đón tiểu thư đến Phượng Hi phường…” “A….” Nhân Nhân đột nhiên reo lớn, trong tiếng reo chứa chút đắc ý, gương mặt rạng rỡ ánh lên vẻ tinh nghịch.. (meogia: sói tóm được thỏ đắc ý là đương nhiên rùi, hic, tội nghiệp soái ca của ta..) Mọi người còn chưa kịp tiêu hóa tiếng “A..” của nàng Nhân Nhân lại nhanh nhẹn bồi thêm : “Là ngươi…” Ngón tay trắng trẻo thẳng tắp chỉ về phía tiểu tử nhất trong đám khất nhi mà phụ thân nàng mới mang về . Đó là Thập Nhất. Từ lúc thấy nàng bước vào Phượng Hi phường , Thập Nhất nhận ra oa nhi đanh đá mà ít ngày trước được “diện kiến”_thì ra nàng chính là thiên kim nhà họ Đường_nay lại thấy nàng chỉ đích danh khiến có hơi chột dạ… Đường Kiến Nam đứng bên quan sát biểu tình mặt nữ nhi, bỏ qua chút nào vẻ vui tươi hớn hở mặt nàng từ khi nàng “phát ” ra Thập Nhất. nghiêng đầu khẽ hỏi : “Nhân Nhân, con quen sao?” Nàng gật mạnh đầu xác nhận, quên bổ sung : “Cha, đây chính là tiểu tử ngốc mà con với cha đấy.” Hết nhìn vẻ vui tươi đắc ý của nàng rồi lại chuyển nhìn sang gương mặt ngây ngốc đến thộn ra của tiểu tử kia, mọi người trong phường đều kín đáo thở ra, phần cảm thấy may mắn vì hình như tiểu thư chuyển “quan tâm” của nàng sang kẻ khác, phần cảm thấy tội nghiệp cho tiểu tử ngốc kia, hiểu vận số ra sao khi được tiểu thư chỉ đích danh như vậy, những ngày tháng tới của chắc khó khăn lắm đây . “Cha, con mang tiểu tử này chơi được cha ?” Nhân Nhân kéo kéo áo Đường Kiến Nam , mắt mở to khẽ chớp chớp, mỉm cười xu nịnh. Đường Kiến Nam trong tâm chợt lên cảm xúc kỳ lạ, hình như là bất an, linh cảm của người cha cho biết hình như vị trí quan trọng của trong Nhân Nhân dường như thấp xuống tý xíu. Suy nghĩ ấy làm bất giác nhíu mày trầm mặc, thấy cha mãi chẳng gì : “Cha , cha… người nghĩ gì vậy ?” “À … … ta nghĩ k….” “Lão gia !” Tịch lão bá nhanh chóng chớp lời, ghé tai Đường lão gia hiến kế : “Tiểu thư mà có người chơi cùng chẳng phải rất tốt sao, hơn nữa nam hài này tại cũng chỉ mới học việc và phụ giúp nấu cơm thôi, chi bằng lão gia cứ đồng ý với tiểu thư . Còn nữa… bức ‘Phượng hy đình’ cần hoàn thiện gấp , nếu hôm nay lại giống… lại giống như những ngày kia e rằng…” đòn trúng đích, Tịch lão bá quả đúng là quản gia lâu năm hiểu chuyện, cộng thêm với ánh mắt khẩn cầu của mọi người, tuy vui nhưng cũng đành : “Thôi được, Nhân Nhân , con mang ngốc tử này chơi .” Quay sang Thập nhất và Mễ nhi : “Thập nhất ngươi nhớ bảo hộ tiểu thư cẩn thận, Mễ nhi ngươi cũng…” “Cha…” Nhân Nhân nhanh miệng cất lời : “Chẳng phải ở đây bận nhiều việc sao , để Mễ nhi ở lại giúp mọi người tay, cho Thập nhất cùng con là được rồi…” Chuyện xấu nàng định làm với , sao có thể để cho người khác thấy được chứ.(meogia : tiểu hồ ly giảo hoạt , nhưng mà càng lúc ta càng thích đứa trẻ này nha.) “Ừ ừ , được thôi, vậy cũng được …” Đường Kiến Nam miễn cưỡng gật đầu, nàng như chim sẻ rất nhanh chóng chạy tới kéo Thập nhất còn ngơ ngác chơi. Nàng thích bắt nạt ngốc tử chỉ biết gật đầu như con bửa củi này quá chừng. ………………. “Tiểu tử ! Ngươi lúc nào cũng im lặng thế sao ? Ngươi mà chỉ gật hoặc lắc đầu , như vậy ngươi thấy chán sao?” mình Đường Nhân Nhân bằng hai , ba người khác , bây giờ nếu mở miệng góp cùng khác gì phiên chợ kia chứ? Nghĩ vậy , lại lắc đầu , ngây ngốc nhìn nàng. Ai nha , là tức chết, chọc hết kiên nhẫn cuối cùng của Nhân Nhân rồi nha. “Cốp.” Nhanh như chớp , nàng ra tay cốc cho kẻ cao hơn mình gần cái đầu kia cú. Đau thấu xương, nam hài kia mắt rơm rớm nhưng lại kìm lại , cố nén khóc. Chẳng phải vì dũng cảm đâu, mà vì … mà vì nhìn thấy cái bộ dáng ngàn lần kỳ cục của nàng tại y như tiểu mao nhe nanh múa vuốt, như thách dám khóc cho nàng xem. “Từ nay về sau, ta hỏi ngươi phải trả lời, được im lặng, hết gật rồi lắc có biết chưa?” “Nghe rồi , tiểu thư.” Nàng hừ mũi , vẫn còn cảm thấy có gì hơi .. hơi… tóm lại là chưa ổn lắm, lại cao giọng tiếp tục giáo huấn : “ gọi tiểu thư , ngươi phải nha hoàn ,cũng phải gia nhân của nhà ta …” “Vậy ta là gì của ngươi? Gọi ngươi là gì?” ngây ngốc hỏi lại. Câu này khó trả lời, làm nàng sững lại, cái này nàng cũng biết nha, đành nghiêm giọng “thị uy”: “Ta … ta cũng biết, từ nay về sau được hỏi những câu khó như vậy nữa, làm sao ta trả lời được.” “Vâng , thưa Tiểu thư.” lại máy móc gật đầu. Nàng hài lòng , nhíu mày nhăn trán, bộ dáng khó khăn, rồi nhanh chóng nàng lại tươi cười nét mặt : “Ta tên Đường Nhân Nhân , vậy cho phép ngươi gọi ta là Nhân Nhân đó, tiểu tử.” Nụ cười rạng của nàng làm cho Thập nhất bất chợt ngây người, hoặc là do hôm nay bị bệnh hoặc là do tiểu oa nhi kia vô cùng đáng nha (meogia : theo ta cả hai , Nhân Nhân đáng khỏi , còn bị say nắng mất rùi…hí hí) . Nàng lúc này thanh thuần như sương mai và ấm áp tựa nắng xuân làm cho qủa thực bối rối. “Cho ngươi nè, bánh hoa mai của Hạc Thanh lầu đó.” Nhân Nhân hào phóng chìa gói bánh cho bằng hữu mới, nhanh chóng thanh tỉnh rồi mỉm cười đáp lại: “Cảm ơn … Nhân Nhân ..” Nhón miếng bỏ vào miệng, hương vị bánh ngọt ngào chậm rãi tan ra, nhưng dường như giống như lần trước ăn, vị ngọt này dường như kém chút, bởi lẽ, nụ cười của Nhân Nhân còn ngọt hơn cả bánh hoa mai… “Ngươi nối cái tên răng vàng như đậu hủ chiên kia..” “A Lưu …” tự động nhắc rồi phì cười_răng vàng như đậu hủ chiên_đúng là chỉ có nàng mới nghĩ ra được. “Phải, A Lưu , gọi ngươi là gì nhỉ?” “Thập nhất, vì ta là đứa thứ 11 mang về.” Nàng hí hửng ra mặt : “Vậy là ngươi có tên đúng ?” chớp mắt, im lặng gật đâu. Đường tiểu thư tỏ vẻ rất vui mừng, Nàng nhích sát lại gần, khóe môi tự chủ lộ ra cười giảo hoạt. “Ngươi từng hứa để ta đặt tên cho ngươi đúng ?” “Phải, ta có hứa.” thành trả lời. “Vậy ngươi có phải người giữ lời hứa ?” “Đương nhiên là có.” phải kẻ bội tín nha, nhưng cũng hơi đề phòng. Nhân Nhân hý hửng , bắt đầu suy nghĩ : “Để ta xem ,cái tên Thập nhất xẩu ỉn hà, ta gọi ngươi là gì đây…ừm .. xem nào , gọi là Tiểu Hoàng nhé?” “Đó là tên của chó mà.” giãy nảy lên. “Ừ , phải, phải , bằng hữu của ta thể đặt tên đó, để ta nghĩ tên khác…Gọi Tiểu Quế được ?” “Có người tên đó rồi .” “Vậy gọi Tiểu Trác !” “Đó là cái bàn mà.” “Hay đặt là Mễ nhi…” “Đó là tên nha hoàn của ngươi mà.” suýt nghẹn bánh, nhất định đồng ý. Nàng cau mày: “ rắc rồi a, hay ngươi cũng gọi là Nhân Nhân ..” “Tiểu thư , người đừng đùa…” phì cười làm nàng cũng bật cười theo.Rồi trong tâm trí nàng chợt bật ra : “Phải rồi, từ hôm nay, ta gọi ngươi là Tiểu Đột Đột ! Đúng , đúng, Tiểu Đột Đột vậy trùng với ai nữa nha.” Nàng reo lên nhanh chóng quyết định, nhăn nhó, cái tên đó hết sức kỳ khôi, ngớ ngẩn, trẻ lên hai cũng biết là chẳng có ý nghĩa gì, nhưng cũng khiến thể chống chế : “Tiểu … Đột ….Đột” “Phải, từ hôm nay đó là tên ngươi, ngươi hứa rồi nha , chẳng lẽ lại nuốt lời.” Nàng phùng miệng, trợn mắt dọa : “Định nuốt lời sao?” “, ta có.” Giọng miễn cưỡng, xíu. Mặt xuôi xị nhưng chẳng thế làm gì hơn. “Tốt lắm, Tiểu Đột Đột.”