1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Bổn vương ở đây ngoại truyện: Hôn lễ - Cửu Lộ Phi Hương

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      [​IMG]

      BỔN VƯƠNG Ở ĐÂY NGOẠI TRUYỆN: HÔN LỄ

      Tác giả: Cửu Lộ Phi Hương

      Công ty phát hành: Pavicobooks

      Khổ sách: 13 x18cm

      Số trang: 104 trang

      Giá 39.000 đồng

      Giới thiệu

      Trải qua bao khó khăn hoạn nạn, cuối cùng Hành Chỉ và Thẩm Ly ở bên nhau, nắm tay nhau thương nhau sóng vai cùng nhau bước đến cuối cuộc đời.

      Chàng mãi mãi là Hành Chỉ thần quân trong lòng chúng sinh tam giới, mãi mãi là Hành Chỉ phúc hắc, biết xấu hổ lại rất đỗi dịu dàng trong lòng Thẩm Ly.

      nàng mãi mãi là Bích thương vương danh chấn tứ hải bát hoang, là vị Vương gia dùng Hồng thương dệt nên giang sơn gấm vóc cho con dân Ma Tộc, mãi mãi là Thẩm Ly mạnh mẽ chẳng hiểu phong tình trong lòng hành Chỉ.

      câu chuyện tình đong đầy cảm xúc, chứa chan ngọt ngào.​
      B.CatLinh Sờ Tinh thích bài này.

    2. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718



      Buổi trưa, Hành Chỉ ở trong bếp nấu thức ăn, Thẩm Ly múa thương ở ngoài sân, khi Hành Chỉ vừa mới bày thức ăn ra, đợi gọi Thẩm Ly cất thương chạy đến ngồi bên bàn, vừa thấy có thịt nàng liền chọc đũa vào.

      Hành Chỉ cầm chén cơm đặt bàn, quan sát bộ dạng của Thẩm Ly ngồi ở đối diện, đột nhiên : “Thẩm Ly, nàng có cảm thấy chúng ta có chút hài hòa ?”

      Thẩm Ly nuốt đống thức ăn trong miệng, chớp mắt nhìn : “Đâu có, dương hòa hợp, hài hòa lắm mà.”

      đúng.” Hành Chỉ nghiêm mặt phản bác, “Nàng có chút nhu nào đâu?”

      Thẩm Ly buông chén đũa, cũng nghiên túc đáp: “Ý của ta là, chàng là , ta là dương. dương hòa hợp, hài hòa lắm.”

      Hành Chỉ đâu giả vờ được nữa, cười phá lên: “ dương thế này đúng là hòa hợp lắm.”

      hai người trò chuyện vui vẻ, bỗng nghe ngoài sân có tiếng gõ cửa “cốc cốc”, Thẩm Ly chớp mắt nhìn Hành Chỉ: “Người của thiên giới lại đến tìm chàng à?” Hành Chỉ chẳng đáp đúng sai, vào lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng thét giòn giã của bé: “ có phải là nhà của Bích Thương vương và Thẩm Ly thần quân ? Tôi là nô bộc của Kim nương tử ở Tuyết sơn Cực Bắc.”

      “Kim nương tử ư?” Thẩm Ly khẽ ngẩn ra, thời gian ở Hạ giới trôi qua rất nhanh, họ đến đây cũng được hai mươi năm rồi, hai mươi năm nay gần như liên hệ gì với Kim nương tử, chỉ nghe được số tin tức ít ỏi từ người khác.

      Nghe , năm đó sau khi Kim nương tử từ biệt họ liền đến Nhân giới truy tìm nội đan bị đánh cắp, ở Nhân giới đến tận hai mươi năm, trong hai mươi năm này, nàng ấy có tìm được nội đan hay ai biết được, chỉ biết là, nàng ấy tìm được nam nhân mà nàng ấy . Nam nhân này là người tu tiên, đầu óc bị xơ cứng bởi những lý lẽ vớ vẩn của các môn phái tu tiên ở nhân giới hun đúc, nên khá bảo thủ, rất cố chấp với chuyện người khác biệt, có thế nào cũng chấp nhận Kim nương tử. Kim nương tử cũng là người rất đỗi cố chấp, ở bên cạnh nam nhân này hai mươi năm, khiến người của tất cả các môn phái tu tiên và những người có chút quan hệ với các môn phái tu tiên đều biết chuyện này, Thẩm Ly biết được khi nghe các Địa tiên ở ngoại thành buôn chuyện với nhau.

      Nhưng mà, kim nương tử truy cầu tình đến nay vẫn chưa có kết quả, sao đột nhiên lại phái người tìm đến đây, lẽ nào muốn nàng và Thẩm Ly đến giúp tay sao?

      Trong lòng Thẩm Ly tràn đầy nghi hoặc, nàng buông chén xuống, mở cửa.

      Ngoài cửa có bé mười mấy tuổi đứng, nó ngẩng đầu nhìn Thẩm Ly, khom người hành lễ : “Chào Vương gia, tôi đến để đưa thiếp mời thay chủ nhân nhà tôi.”

      “Thiếp mời?” Đầu Thẩm Ly mờ mịt sương mù, “Nàng ấy cũng tổ chức thọ thần sao?” vậy phải là đại thọ mấy vạn tuổi rồi nhỉ… Thẩm Ly đón lấy phong thư màu đỏ trong tay bé, vừa mở ra bỗng ngây ngốc cả người.

      “Nàng ấy… nàng ấy sắp thành thân rồi sao?”

      “Dạ phải.”

      “Thành thân với đạo sĩ trong truyền thuyết kia kia đó ư?” Thẩm Ly lại nhìn thiếp mời, “tháng sau à?”

      “Dạ phải.”

      Thẩm Ly im lặng, hai người này có tiến triển lớn như vậy nhưng lại nghe thấy mấy Địa tiên nhàn rỗi kia đem chuyện ra buôn, cho thấy rằng chuyện này rất đột ngột, tin tức vẫn chưa truyền ra ngoài. bé lại hành lễ với Thẩm Ly : “Chủ nhân còn có điều dặn dò, sai tôi chuyển lời với Vương gia và thần quân, bảo hai vị nhớ mang tinh tú của Thiên ngoại thiên đến, thiếu nợ chủ nhân hết mấy chục năm rồi.” xong bé cung kính thoái lui.

      Thẩm Ly đóng cửa, càm thiếp mời bước vào đặt bàn : “Thiên ngoại thiên sập rồi, tìm đâu ra tinh tú cho nàng ấy đây?”

      Sắc mặt Thẩm Ly chẳng chút thay đổi, vừa ăn cơm vừa : “Nhặt bừa hòn đá cho nàng ta là xong chuyện.”

      “Như vậy hay lắm đâu… Có thế nào nữa cũng là đại hôn của Kim nương tử, mấy vạn năm chỉ có lần thôi.”

      “Thẩm Ly, nàng có biết tinh tú của Thiên ngoại thiên cầm trong tay trông thế nào ?” Thẩm Ly lắc đầu, Thẩm Ly bật cười, “Vậy đúng rồi, cứ cho nàng ta hòn đá, với nàng ta rằng đây chính là tinh tú của Thiên ngoại thiên, dù sao bây giờ cũng đâu còn tinh tú để nàng ta so hay giả. Nàng ta nhận được vui lắm đó.”

      phải…” Thẩm Ly vỗ trán, “Vấn đề phải nằm ở chỗ nàng ấy có vui , mà là chàng làm như vậy cảm thấy lương tâm cắn rứt sao…” Đối diện với ánh mắt thản nhiên của Thẩm Ly, Thẩm Ly im lặng lúc “Thôi , ta hỏi sai rồi.” Nàng lại lật thiếp mời ra xem lại lần nữa, “Lúc nào chúng ta khởi hành đến đó đây? Sức khỏe của chàng có chịu được lạnh giá của Tuyết sơn ?”

      “Thần lực tuy ít nhiều, nhưng dù sao đây cũng là cơ thể của thần minh…” nhìn Thẩm Ly cười “Nàng phải biết sức khỏe ta tốt dường nào mà.” Hai má Thẩm Ly đỏ bừng, nàng ho húng hắng, “Có tốt đến đâu cũng thể cưới mây nhanh như trước nữa, chúng ta xuất phát sớm chút , nhiều năm rồi gặp Kim nương tử, ta cũng nhớ nàng ấy lắm.”

      Nhưng mà, nàng ta thành thân à?

      Thẩm Ly nhìn thiếp mời, nhíu mày, thể tưởng tượng nổi Kim nương tử trong trí nhớ mình khi thành thân trông như thế nào nữa. trong ký ức nàng, Thẩm Ly bao giờ cũng cảm thấy kim nương tử là nữ nhân mãi luôn phóng khoáng chẳng vương chút bụi trần, sao có thể dính vào những chuyện trần tục như thế này được. hơn nữa… Ở khía cạnh khác của cuộc sống mà , Kim nương tử phải can đảm biết bao nhiêu mới có thể vứt bỏ cuộc sống phóng khoáng từ bao lâu nay, thậm chí thay đổi toàn bộ cuộc sống của nàng ấy, để đón nhận người khác biệt hoàn toàn bước vào cuộc đời mình.
      Hungdtk, B.CatTuyết Liên thích bài này.

    3. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      HAI

      Gió lạnh mang theo pháp lực vẫn rít gào Tuyết sơn, Hành Chỉ chẳng thèm để tâm đến thể diện gì nữa, cảm thấy lạnh liền khoác thêm áo vào. Từ chân núi lên lưng núi Hành Chỉ mặc vào ít nhất năm chiếc áo cả trong lẫn ngoài, ngoài cùng còn khoác chiếc áo lông Hồ, nhìn từ xa cứ như ụ tuyết. nhưng Thẩm Ly chỉ chiếc áo là đủ, nàng nhìn phía trước vẫn là đường núi chẳng thấy đích, quay đầu nhìn lại thấy Hành Chỉ lạnh đến mức sắc môi tái xanh, nàng đau lòng trách cứ: “Chẳng phải chàng sức khỏe tốt lắm sao!”

      Hành Chỉ nhìn Thẩm Ly hồi lâu, cuối cùng bất lực thở dài: “Ta tưởng khoác thêm nhiều áo như vậy nàng hiểu chứ…” ai oán nhìn Thẩm Ly rồi cởi chiếc áo lông, mở áo lót ôm Thẩm Ly vào lòng, “Ta lạnh mà nàng biết chủ động ân cần sao?” siết chặt Thẩm Ly vào trong tấm áo lót rộng rồi lại giọng oán thán, “Nàng chẳng hiểu phong tình gì cả.”

      Độ ấm người Thẩm Ly khiến y phục Hành Chỉ nhanh chóng ấm lên, cho dù ở bên nhau rất lâu rồi nhưng mỗi lần nghe thấy Hành Chỉ những lời như vậy, có những hành động như vậy, Thẩm Ly vẫn kìm được, mặt nóng đỏ bừng, tim đập thình thịch.

      “Như vậy tiện lại đâu” Thẩm Ly khẽ cựa quậy.

      Hành Chỉ còn chưa cất lời ở mấy bậc thang phía trước bỗng nhiên nổi gió, Kim nương tử mặc áo đỏ bỗng nhiên xuất trước mặt hai người, nhưng khi nhìn tư thế của Thẩm Ly và Hành Chỉ, nàng ta giả vờ xấu hổ che mặt cười : “Ai ôi, nhiều năm gặp, muội muội vừa đến khiến nô gia ngưỡng mộ rồi”.

      Thẩm Ly khẽ đẩy Hành Chỉ, Hành Chỉ thở dài, đành miễn cưỡng buông nàng ra, hơi thất vọng : “Áo ta hết ấm rồi.” Nhìn ai đó điềm nhiên bày ra vẻ mặt nũng nịu, khóe miệng Thẩm Ly giật giật, Kim nương tử che miệng cười : “Nô gia sai rồi, khiến cho Thần quân bị lạnh, nhưng cũng do nô gia nóng lòng quá mức, bao nhiêu năm nay nô gia nhớ muội muội lắm.” xong nàng ta bước xuống bậc thang, kéo tay Thẩm Ly xoa nhè , “Xoa tay nữ nhân vẫn ấm áp hơn, nghe bao nhiêu năm nay muội ở nhân giới, sống có tốt ?”

      Kim nương tử tiếp tục huyên thuyên, nhưng Thẩm Ly nhạy bén phát giác rằng khí tức trong người nàng ta rất yếu ớt, nàng xoay ngược tay lại, bắt lấy tay Kim nương tử.

      Sức khỏe Hành Chỉ vẫn được tốt, thời gian ở Nhân giới Thẩm Ly cũng học được chút y thuật. vừa bắt mạch Thẩm Ly lập tức nhíu mày: “Khí tức trong người nương tử sao lại yếu như vậy?”

      Kim nương tử vẫn cười, nhưng lại thầm đẩy tay Thẩm Ly ra: “Chẳng qua gần đây nô gia khá bận, có gì đáng ngại đâu.” chờ Thẩm Ly lên tiếng, nàng ta lại nhìn Hành Chỉ , “Xem ra Thần quân được như trước kia đâu nhỉ, đừng nên ở lâu trong gió tuyết này hơn, ta đưa các vị vào sơn trang ngay đây.”

      Chỗ này của Kim nương tử vẫn y như trước kia, mỗi ngày đều đến đúng giờ mới mở cửa cho người ta vào đây buôn bán, Kim nương tử sử dụng pháp thuật đưa Hành Chỉ và Thẩm Ly đến đại điện. bên trong điện nguy nga lộng lẫy vượt xa lúc trước, hơn nữa nô bộc đứng hầu trong điện cũng nhiều hơn.

      Lúc này ở đây diễn ra giao dịch, nhưng thấy chủ nhà cùng với hai người đột nhiên xuất , mọi người đều dừng việc lại ngước lên nhìn họ, Kim nương tử bật cười: “Ai ôi, nô gia là người sắp xuất giá, đâu thể để các vị khách quan nhìn như thế này được, tướng công ta ghen đó.”

      khí trong điện lập tức trở nên sôi nổi, có người cất tiếng trêu chọc: “Kim nương tử. sắp xuất giá à? Ba ngày nay ta liên tục đến đây mua bán nhưng chưa từng thấy tướng công của , phải là ta vốn để tâm đến phu nhân mình đấy chứ”

      “Đương nhiên là nô gia giấu chàng rồi, đâu thể để cho hạng người như ngươi nhìn thấy được” Nàng ta nhìn người vừa lên tiếng, ánh mắt khẽ lạnh, “Hôm nay có khách quý đến, mua bán nữa, giải tán hết .”

      Người đó ngẩn ra, biết vừa rồi mình lỡ lời, muốn xin lỗi, nhưng nhìn thần sắc Kim nương tử cảm thấy lạnh người, vội vã vứt đồ trong tay chạy mất, người trong đại điện huyên náo hồi rồi cũng tự giác giải tán. Thẩm Ly lén nhìn thần sắc của Kim nương tử hỏi: “Nương tử cướp nam nhân về làm phu quân sao?”

      Sắc mặt Kim nương tử hơi lạnh lẽo, nàng ta nhìn Thẩm Ly rồi thở dài đáp: “Chỉ là uy hiếp rồi dụ dỗ chút thôi, chàng và mấy người trong phái bị thương, nô gia đồng ý cứu người, luôn tiện bảo chàng lấy ta, thế đâu có coi là cướp chứ. Hơn nữa… nô gia cảm thấy chàng cũng thích ta mà.”

      Trước đó Thẩm Ly từng nghe các địa tiên , nam nhân ấy bị Kim nương tử theo đuổi hơn hai mươi năm cũng chưa chịu chấp nhận, chắc hẳn người này là người vô cùng cố chấp, cũng vô cùng kiêu ngạo và có lòng tự tôn rất cao, nay bị Kim nương tử uy hiếp như vậy, chắc trong lòng ta nhất định ưa gì Kim nương tử. “Cảm giác” này của Kim nương tử rốt cuộc chính xác được mấy phần đây…

      Thẩm Ly vốn còn muốn khuyên vài câu, nhưng lại nghe Hành Chỉ : “chắc đúng là vậy đấy.” nghiêm túc tiếp “Người đó nhất định thích Kim nương tử, nếu có thế nào nữa cũng đồng ý lấy Kim nương tử đâu, đừng quan tâm gì hết, Kim nương tử cứ gạo nấu thành cơm trước, khỏi phải lần nữa.”

      Kim nương tử vô cùng vui mừng khi nghe được những lời này, tức chọn chiếc áo lông Hồ quầy hàng bên cạnh đưa cho Hành Chỉ: “Thần quân có lý, áo lông tuyết Hồ ngàn năm này ngài cầm , có ích hơn mấy chiếc áo lót của ngài đó.” Hành Chỉ khách sáo liền nhận lấy, Kim nương tử cười híp mắt , “Nô gia chuẩn bị phòng cho hai người rồi, hai người trước , chờ nô gia thu xếp ở đây xong tìm muội muội kể tiền nhân hậu quả.”

      Ra khỏi đại điện nguy nga lộng lẫy, Thẩm Ly khẽ nhíu mày nhìn Hành Chỉ: “Sao chàng biết nam nhân đó thích Kim nương tử chứ?”

      “Ta đâu có biết.” Hành Chỉ đáp “Nhưng để ta đeo bám nam nhân còn hơn để ta đeo bám nàng.” Hành Chỉ cười híp mắt, “Nàng là của ta mà.”

      Thẩm Ly bình luận, “Ích kỷ, vô sỉ.”

      Sai bảo người hầu dọn dẹp xong, Kim nương tử vừa ra khỏi đại điện chợt thấy tỳ nữ vội vã bước đến: “Nương tử” Vừa đến trước mặt, còn chưa kịp hành lễ , “Mộ tiên sinh lại ho rồi.”

      Lòng Kim nương tử thắt lại, lập tức theo nô tỳ kia, khi bước vào Hồng mai tiểu viện, bước chân của Kim nương tử ngừng mà thẳng vào trong, nhìn thấy Mộ Tử Thuần gục đầu giường ho ra bãi máu tươi, Kim nương tử lời nào bước tới phía trước cầm cổ tay , truyền pháp lực của mình vào người Mộ Tử Thuần chút tiếc rẻ, mãi đến khi ngừng ho, yên ổn nằm xuống, lúc này Kim nương tử mới hơi yên lòng.

      Ngón tay Kim nương tử run run quệt mồ hôi trán, nhắm mắt điều dưỡng nội tức.

      khỏe sao?”

      Nghe giọng khàn đặc hỏi mình, Kim nương tử mở mắt, nụ cười vẫn nở rộ gương mặt như thường: “Ai da, tướng công xót cho nô gia đó sao? Nô gia vui quá.”

      Ánh mắt người nằm giường lặng lẽ dừng mặt nàng ta lúc, nhưng lập tức rời ngay: “Đừng tự mình đa tình” khựng lại chốc lát rồi , “Trước đó trị khỏi cho người trong phái rồi, bởi vậy mà đuổi họ xuống núi, nay họ có bị như ta ?”

      Lời che giấu nghi ngờ, ánh mắt Kim nương tử khẽ tối lại khi nghe ta như vậy, nụ cười mặt còn rạng rỡ như ban nãy: “Tử Thuần, ta thèm gạt người đâu.” Kim nương tử độc lai độc vãng quen, cũng phải là người thích giải thích, nhưng đối diện với Mộ Tử Thuần, nàng ta cứ luôn phá lệ, “Vết thương của người trong phái chàng đối với người thường có lẽ khá gay go, nhưng đối với ta trị khỏi cũng phiền phức lắm, ta trị khỏi tất gạt chàng. Còn hôm nay chàng vẫn ho ra máu vì vết thương của chàng khác với họ.”

      Mộ Tử Thuần ngoảnh qua, nhìn nàng ta bằng ánh mắt lạnh lẽo.

      Bất kể nàng cũng nghi ngờ sao…

      Lòng Kim nương tử chua xót, nhưng nụ cười mặt lại sáng chói hơn, “Lời hết, tướng công tin nô gia cũng hết cách.” Nàng đứng dậy rời , “ở mãi trong phòng cũng tốt cho sức khỏe của chàng, hôm nay nắng đẹp, nghỉ lúc rồi ra ngoài dạo .”

      Ánh mắt Mộ tử Thuần dõi theo bóng nàng bước, ngoài những câu nghi ngờ ban nãy còn lời nào khác cả.

      Cửa phòng ngăn cách kẻ trong người ngoài, Kim nương tử đứng vững nữa, vịn vào khung cửa.

      “Nương tử?” người hầu thấy vậy lo lắng bước tới, Kim nương tử lắc đầu, nghỉ lúc rồi mới lấy sức bước .
      B.Cat, TrâuTuyết Liên thích bài này.

    4. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      BA

      Đêm tối, nền tuyết trắng óng ánh sắc mai đỏ, Mộ Tử Thuần khoác áo tuyết Hồ lặng lẽ vào sân, sao trời sáng như vừa được gột rửa, bầu trời đêm đẹp như đêm nay hiếm thấy ở Nhân giới, Mộ Tử Thuần bất giác ngắm đến nhập thần, bỗng nghe ngoài sân có tiếng trẻ con tán gẫu: “Hôm nay có khách đến, nương tử đích thân đón đó.”

      “Có thể khiến nương tử chúng ta coi trọng như vậy, hiếm thấy nha.”

      “ta may mắn được nhìn thấy từ xa, nam nhân đó trông đẹp lắm đấy, so với người trong kia còn đẹp hơn cả trăm lần nữa… Khí chất ấy à, chậc chậc… Nghe giao tình giữa người này và Kim nương tử bạc đâu nhé…”

      sao! Hôm nay hình như người trong kia lại khiến nương tử chúng ta vui, ngày nào mà cũng vậy dù nương tử có kiên nhẫn đến đâu cũng sụp đổ, nay có vị khách ấy đến… Ngươi xem, rốt cuộc hôn lễ lần này có được tổ chức hay hả?”

      “Nương tử nghĩ thế nào há để chúng ta đoán được sao?”

      Tiếng xa dần,, cành hồng mai vươn cao trong tuyết, Mộ Tử Thuần đứng bên gốc mai đưa tay hái bông mai đỏ, cầm trong tay nhìn rồi vứt xuống nền tuyết, rồi lại đạp chân lên, quay người trở vào phòng, độ cong của vạt áo như bộc lộ hết tâm trạng bất an của chủ nhân.

      Còn vào lúc này, trong căn phòng mà Kim nương tử sắp xếp dành cho Thẩm Ly, Kim nương tử cúi đầu uống ngụm rượu, thở dài kể: “Năm đó, khi ta truy đuổi theo luồng tà khí để tìm nội đan bị thương, nguyên hình rồi được chàng cứu… Chỉ trong thoáng chốc đó thôi! Thoáng chốc chết tiệt đó! Thoáng chốc đó khiến nô gia tốn hết hai mươi nă, vì chàng!”

      Thẩm Ly ngồi ăn lặng lẽ, Hành Chỉ lại vừa uống trà vừa thích thú nghe kể chuyện.

      Đây vốn là bữa tiệc tiếp đón, nhưng biết bắt đầu từ câu nào bỗng trở thành Kim nương tử kể khổ, nàng ta vừa uống rượu vừa kể chuyện của mình và Mộ Tử Thuần, lúc này lại bắt đầu oán than: “Hai mươi năm! Đá cũng phải nóng rồi, phàm nhân này là băng đá ngàn năm mà, cho dù ta có dùng Chân muội tam hỏa cũng khiến tim tan chảy được. sư môn chàng gặp chuyện, dễ gì ta mới tóm được điểm yếu của chàng, cuối cùng thừa cơ hội uy hiếp, dụ dỗ được chàng lấy ta.” Nàng ta thở dài, ngả mình về phía Thẩm Ly uất ức : “Muội xem nô gia sống bao nhiêu năm, dễ gì mới vừa mắt người, nhưng lại bắt nô gia hao phí tâm tư như vậy, lòng nô gia khổ quá!”

      Kim nương tử cọ đầu vào vai Thẩm Ly, bộ dạng nũng nịu, Thẩm Ly buông đũa liếc nàng ta, lúc này Kim nương tử thôi cọ đầu vào vai nàng nữa, chỉ buông tiếng thở dài bất lực não nề, Thẩm Ly nghĩ thầm nàng ta mệt mỏi lắm rồi.

      có ý trung nhân chưa?” Thẩm Ly hỏi tiếp “Hay ta có nỗi khổ gì nên thể ở bên cạnh nương tử?” nghĩ đến đoạn đường chua xót của mình cùng Hành Chỉ, Thẩm Ly có chút đồng cảm, “ có từng với nương tử chưa?”

      “Muội tưởng ai cũng thân mang trọng trách, thể động tình giống như Thần quân trước kia sao!”

      Hành Chỉ được khen liền gật đầu đồng ý, “ sai, phải ai cũng giỏi nhẫn nại như ta đâu.”

      Thẩm Ly bĩu môi, gần đây Hành Chỉ ngày càng biết liêm sỉ là gì nữa…

      Kim nương tử thở dài, “Mộ Tử Thuần chính là khúc gỗ mục khó đẽo! đầu óc bị mấy môn phái tu tiên của Nhân giới làm xơ cứng hết rồi, cứ tin cái gì mà khác loài tất khác lòng, cứ cảm thấy ta tiếp cận chàng là có mục đích thể cho ai biết, ngay cả trước lúc ta ép chàng thành thân, chàng vẫn bày bộ dạng nghiêm túc hỏi ta…” Kim nương tử bắt chước bộ dạng nghiêm nghị của Mộ Tử Thuần, “Rốt cuộc muốn gì đây?”

      Nhắc đến chuyện này dường như Kim nương tử rất giận, nàng ta đập bàn : “ thấy đám kỳ trân dị bảo trong đại điện của nô gia sao? phàm nhân như chàng hỏi nô gia muốn gì mà biết ngượng à! Nhưng lúc đó ta giận.” Kim nương tử bày ra bộ dạng của mình khi đó, sắc mặt dịu lại, cười nhạt , “Lúc đấy ta đáp là, ta muốn chàng đó, là ngọt ngào mà, đúng !” nàng ta khựng lại, thay đổi vẻ mặt, học bộ dạng nghiêm nghị của Mộ Tử Thuần, “ chẳng ra gì! năng bậy bạ! muội nghe , nghe thử , chàng như vậy đấy, xong còn quay người mất!”

      Thẩm Ly bị biểu phong phú của nàng ta chọc cười, Kim nương tử lại uất ức tiếp: “Muội có biết lúc đó ta đau lòng đến dường nào !”

      “Ồ, sao nương tử nghĩ là xấu hổ nên mới e dè như vậy?” Hành Chỉ đột nhiên lên tiếng, “ta cũng có giao tình với nhiều tiên nhân, thường đa phần những phàm nhân tu tiên đều hiền lành ít , luôn kìm nén cảm xúc của mình, có khi cảm thấy nương tử trêu chọc , nhưng lại biết làm thế nào trêu chọc lại, nên hoảng hốt, chỉ đành trốn chạy thôi.”

      Kim nương tử trợn mắt nhìn Hành Chỉ. Thẩm Ly cũng bị phân tích của làm giật mình: “Theo chàng thấy thái độ của phàm nhân này rốt cuộc là thế nào hả?”

      Hành Chỉ xoay xoay ly trà trong tay bật cười: “ có ý trung nhân, cũng ghét nương tử, thứ buông được chẳng qua chỉ là chấp niệm, vậy chúng ta thử chút , xem xem phàm nhân này rốt cuộc cố chấp đến đâu, hay phải xem xem phàm nhân này rốt cuộc có thái độ thế nào đối với Kim nương tử.”

      Kim nương tử tràn đầy kỳ vọng nhìn Hành Chỉ: “Thử thế nào đây?”

      Hành Chỉ lại bật cười đáp : “Hai mươi năm nay nương tử ở bên cạnh bước rời, hề động lòng cũng tức là quen đón nhận những gì nương tử trao. Vậy nương tử hãy lấy lại tất cả những thứ trao gửi cho , được ?” Hành Chỉ uống hết ly trà rồi đặt xuống bàn, “Khiến còn gì cả. nào, nghĩ xem nương tử cho những gì, chúng ta lấy về từng thứ .”

      Nhìn thấy ý cười trong mắt , khóe miệng Thẩm Ly khẽ giật, bất chợt nàng cảm thấy ra người này phải giúp Kim nương tử, … rành rành là cảm thấy hứng thú trêu chọc người khác mà thôi…

      bụng chứa đầy ý đồ xấu xa…

      Kim nương tử suy nghĩ hồi, cuối cùng thần sắc khẽ ngẩn ra: “Hình như ta cho chàng gì cả.” Nàng ta , “Nhưng hình như ta trao cho chàng hết tất cả mọi thứ của mình rồi…”

      Lời này chỉ khiến Thẩm Ly ngây ra mà cũng khiến Hành Chỉ sửng sốt, Kim nương tử là người thế nào Hành Chỉ hơn ai hết, có thể khiến nàng ta thất thần ra những lời này, thiết nghĩ gốc tình bén rễ sâu lắm rồi. Hành Chỉ thôi ngây người, mỉm cười : “Vậy thu lại hết . ồ… Thời gian này cứ người khác, sao cả.”

      Kim nương tử hỏi: “Ai?”

      Ba người bỗng thoáng im lặng, Hành Chỉ khẽ thở dài: “ còn cách nào, vậy chỉ đành để ta…”

      “Để ta.” Thẩm Ly bỗng ngắt lời Hành Chỉ. Nàng liếc , “Nhìn cái gì, chàng là của ta mà!” xong, nàng niệm quyết biến thân, trong phút chốc hóa thành nam nhân tuấn. Thẩm Ly chộp tay Kim nương tử bên cạnh , “Nương tử, thời gian này cứ ta .”

      Kim nương tử nghiêng đầu nhìn biểu cao thâm của Hành Chỉ, che miệng cười : “Nô gia Vương gia từ lâu rồi mà.”

      Hành Chỉ thở dài, nhưng cũng còn cách nào, đành để mặc Thẩm Ly hành động.

      Thương lượng chi tiết với Kim nương tử hồi, Kim nương tử cũng hơi tỉnh rượu, bỗng nàng ta như nhớ ra điều gì, đập bàn đứng dậy: “Bây giờ là lúc nào rồi! tối nay ta còn chưa thăm Tử Thuần nữa!”

      Thẩm Ly và Hành Chỉ nhìn nhau, nàng nghi hoặc hỏi: “Tối nào nương tử cũng thăm sao?”

      “Chàng bị thương”.

      Hành Chỉ nhàn nhạt lên tiếng: “Có chết ?”

      “Vậy …”

      “Vậy đừng nữa.” Hành Chỉ khẽ cười, “Quên là vừa rồi chúng ta gì rồi sao, bắt đầu từ hôm nay phải thu lại hết, khiến còn gì cả. tối nay , đây coi như trận mở màn .”

      Mãi đến đêm khuya Kim nương tử mới rời phòng Thẩm Ly, Hành Chỉ thở dài: “trò giúp người ta dạy dỗ tướng công này ngờ lại đẩy phu nhân mình vào, chẳng có lợi lộc gì hết.”

      Thẩm Ly nhướn mày: “ ràng chàng trêu chọc người ta!” Nàng khựng lại, “Sao ta có thể đứng nhìn chàng trêu đùa mình được, chẳng vui chút nào.”

      “Vậy sao được chứ.” Hành Chỉ đứng dậy, ôm lấy Thẩm Ly ngồi xếp chăn bên giường, “Bích Thương vương chính trực của chúng ta trở nên xấu xa rồi”

      “Kể từ ngày gặp chàng ta bắt đầu xấu xa rồi.” Thẩm Ly để mặc ôm lúc, bỗng nhiên hỏi: “Nhưng mà cách này của chàng có tác dụng sao?”

      “Đương nhiên là có.” Hành Chỉ khẽ đáp: “Ta là người lĩnh hội sâu sắc hơn ai hết mùi vị mất mát mà.”
      B.Cat, TrâuTuyết Liên thích bài này.

    5. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      BỐN


      Cảnh tuyết trong sân rất đẹp, khí vô cùng yên tĩnh, Mộ Tử Thuần đứng giữa sân vườn, hương hồng mai ngào ngạt lan tỏa khiến khẽ thất thần.

      Tối qua… yên ổn hiếm thấy, từ khi được Kim nương tử đưa về đây, lúc nào nàng ta bám lấy , đột nhiên có ngày yên ổn như vậy, bỗng cảm thấy xung quanh tịch mịch lạ thường, khiến lòng cũng trống rỗng theo. nhớ lại hôm qua có nghe mấy người hầu nhắc đến vị khách mà Kim nương tử đích thân đón, bất giác ánh mắt tối sầm.

      Là bằng hữu cũ của ấy sao? Có quan hệ gì với ấy? Rốt cuộc là người thế nào…

      “Vườn hồng mai này của nương tử khiến người ta thích.” Bên kia khu vườn truyền đến giọng sang sảng của nam nhân, “Lần trước đến thấy cảnh này đáng tiếc.”

      “Nô gia dùng pháp khí bày Huyễn thuật ở đây, luân chuyển bốn mùa, trưng bày những cảnh tượng đẹp nhất trong khắp thiên hạ. lần trước, khi chàng đến vừa hay gặp cảnh cuối xuân đầu hạ, lần này là cảnh mùa đông, còn nhiều cảnh đẹp chàng chưa thấy đâu.” Giọng Kim nương tử dịu dàng, dường như hòa quyện vào trong dư của nam nhân kia, lại nghe được tiếng nàng ta cười khe khẽ, “Nếu A Ly thích, ở luôn chỗ nô gia nhé?”

      Mộ Tử Thuần nhìn đăm đăm con đường , nơi truyền đến giọng của ai kia, hai bóng người chậm rãi tới, thong dong nắm tay nhau bước giữa rừng tuyết, Kim nương tử tựa người gần kề nam nhân đó, tư thế vô cùng thân mật.

      “Ai da, Tử Thuần.” Kim nương tử nhìn thấy liền thốt lên gọi, giọng điệu của nàng khác gì ngày thường, nhưng lại vội vã chạy đến ôm tay như trước, chỉ đứng bên cạnh nam nhân đó giới thiệu: “A Ly, đây là tướng công sắp thành thân của ta, Mộ Tử Thuần.”

      Nam nhân đó nhướn mày, ánh mắt thâm sâu quan sát từ xuống dưới, Mộ Tử Thuần nhíu mày, thích người khác nhìn mình như vậy, lòng nghĩ thầm người này rốt cuộc có quan hệ như thế nào đối với Kim nương tử, đột nhiên nam nhân A Ly đó kéo tay Kim nương tử, cười khổ : “Kim nương tử à Kim nương tử, nàng có từng trách năm xưa ta nhẫn tâm rời khỏi nàng ? Cách biệt nhiều năm, đến khi tái ngộ… mà giờ nàng sắp thành thân rồi… Ha… nàng muốn ta phải đau lòng đến mức nào đây?”

      Sao hả…

      Gì chứ?

      Đối phương đột nhiên thốt lên câu trắng trợn như vậy khiến chỉ Mộ Tử Thuần ngạc nhiên, mà ngay cả Kim nương tử cũng ngây ngốc cứng đờ. Nàng ta nhìn Thẩm Ly lâu, mãi đến khi Thẩm Ly khẽ dùng ngón tay chọc sau lưng nàng ta cái khi ấy nàng ta mới sực tỉnh: “Ồ…” Kim nương tử dù sao cũng sống biết bao nhiêu năm rồi, lập tức tiếp lời, xoa xoa mi tâm, ánh mắt chứa đầy sắc xuân, xấu hổ cười : “A Ly gì vậy chứ, sao lại trước mặt Tử Thuần như vậy.”

      Thẩm Ly nghiêng đầu, ánh mắt nàng và Mộ Tử Thuần giao nhau, lạnh lẽo trầm trong ánh mắt nam nhân này khiến Thẩm Ly vô cùng hài lòng, nếu trước đó nàng còn phân vân giờ đây yên tâm rồi, tập trung diễn tuồng này hay vậy. nàng thôi nhìn Mộ Tử Thuần nữa, coi như tồn tại mà với Kim nương tử: “Nếu hai người lòng nhau ta đành chịu, nhưng trước đây ta từng nghe để tâm đến nàng, nàng hà tất phải cưỡng cầu chứ?”

      Kim nương tử im lặng, nàng ta chờ Mộ Tử Thuần phản bác, nhưng nằm trong dự liệu, hề lên tiếng, Kim nương tử cúi đầu bật cười, biết rành là vậy rồi, nhưng sao… Nàng ta vẫn cúi thể nào kìm được thất vọng…

      “Nàng ấy có cưỡng cầu hay liên quan gì đến ngươi?” Mộ Tử Thuần bỗng nhiên , “Lời này của các hạ vượt quá giới hạn rồi.”

      Ánh mắt Kim nương tử sáng lên, môi Thẩm Ly cong hé mở nụ cười, “Ồ?” nàng vô tình lướt qua bàn tay siết chặt của Mộ Tử Thuần, “ vậy lời đồn của các hạ nhân ở đây đáng tin sao? ra ngươi để tâm đến Kim nương tử à?”

      Mộ Tử Thuần lạnh lùng đáp lại: “ liên quan đến ngươi.”

      “Đương nhiên là có.” Thẩm Ly ôm vai Kim nương tử hếch mày mỉm cười, vui vẻ tiếp tục làm bừa, “Nữ nhân ta sao có thể để nàng ấy chịu uất ức được.”

      Hai người có mặt lại đờ ra tại chỗ, sau đó ánh mắt Kim nương tử bừng sáng, có chút kinh ngạc nhìn sang Thẩm Ly: Bích thương vương khí phách nha!

      “Nếu ngươi lòng dạ với nàng, vậy thứ cho Thẩm Ly đắc tội, cho dù có cướp ta cũng cướp nàng khỏi tay ngươi.”

      Sắc mặt Mộ Tử Thuần càng lạnh hơn, nhìn Kim nương tử, nhưng lại thấy Kim nương tử chăm chú nhìn Thẩm Ly, ánh sáng trong mắt nàng ta như : được đó được đó, ta cùng chàng. Mộ Tử Thuần chợt cảm thấy ánh mắt ấy khiến người ta bức bối, nắm tay càng siết chặt hơn, lúc sau bỗng bật cười lạnh lẽo: “Năm xưa các hạ đâu vậy?” Thẩm Ly còn nghĩ xem nên đáp lại thế nào thấy Mộ Tử Thuần xoay người rời “Muốn thế nào tùy ngươi, dù sao… nay ta cũng chỉ như tù nhân mà thôi.” Lời lạnh lùng của lại khiến sắc mặt của Kim nương tử khẽ tối lại.

      Thẩm Ly nhướn mày, ánh mắt dõi theo Mộ Tử Thuần. Nhìn thấy bóng mất hút ở ngã rẽ, Kim nương tử thở dài: “A Ly, thôi vậy, thế này khiến ta càng khó chịu hơn…”

      “Vậy sao?” Thẩm Ly , “Ta lại cảm thấy có tác dụng lắm đó.” Nàng bỗng bật cười, “Nương tử, chi bằng chúng ta cược ván nhé.”

      “Cược cái gì?”

      “Trước khi các người thành thân Mộ Tử Thuần nhất định buông vũ khí đầu hàng, nương tử có tin ?”

      Kim nương tử khẽ ngây người, sau đó bật cười, “Ta chờ hai mươi năm rồi cũng chưa thấy chàng đầu hàng… Nhưng nếu cược ván này, ta hi vọng ta có thể thua hết sạch.”

      “Ván này nhất định được như ý nương tử.” cành hồng mai bên cạnh bỗng rung rung, rũ hết vụn tuyết rơi, hồng mai cành lóe sáng biến thành Hành Chỉ, khoác chiếc áo lông Kim nương tử tặng hôm qua, phả vào trung luồng khí trắng, “Nếu nương tử thua cho Thẩm Ly nhà ta thứ gì làm vật cược đây?”

      Thẩm Ly nhìn hỏi: “Sao chàng lại biến thành hoa mai trong Huyễn cảnh này vậy?”

      “Nếu làm vậy sao xem được tuồng hay?” Hành Chỉ cười nhạt đáp lời, lại quay sang nhìn Kim nương tử.

      Kim nương tử chợt cười: “Thần quân vẫn như trước kia, chẳng bao giờ để mình chịu chút thiệt thòi nào cả.” Nàng ta khựng lại rồi tiếp, “Nô gia nghĩ là có kỳ trân dị bảo gì mà Thần quân chưa thấy qua đâu, nhất định là ngài thèm, nhưng nay chỗ nô gia có vật, là vật từ thời Thượng cổ, đeo bên người có thể giúp thần minh bị thương điều khí dưỡng sinh. Trước đây Thần quân chưa chắc để mắt đến vật này, nhưng nay đối với Thần quân lại là bảo vật, nếu có được vật này, ngày ngày đeo bên mình, sau này khôi phục lại thần lực như xưa cũng phải thể.”

      Thẩm Ly cả mừng: “ sao? Sao Kim nương tử sớm cho ta biết?”

      Kim nương tử che miệng cười: “Đương nhiên là nô gia phòng muội muội, người nô gia phòng chẳng phải là Thần quân của hôm nay đó sao.

      Hành Chỉ cũng cười nhạt: “Có bảo bối như vậy ta đương nhiên tận lực, để ván này sớm thắng thua, ngày mai ta cũng chen ngang chân vậy.”
      Hungdtk, B.Cat, Trâu2 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :