1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Bổn Vương ở đây - Cửu Lộ Phi Hương (Full)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. yunafr

      yunafr Administrator Administrative

      Bài viết:
      191
      Được thích:
      1,520
      Bon vuong o day.jpg
      Bổn vương ở đây

      Tác giả: Cửu Lộ Phi Hương

      Dịch giả: Mic2huang

      Ngày xuất bản: 22 - 5 – 2014

      Giá bìa: 168.000 VNĐ

      Công ty Phát hành: PavicoBooks

      Nhà xuất bản: Thế Giới

      Minhnguyen18, Crans4methomap thích bài này.

    2. yunafr

      yunafr Administrator Administrative

      Bài viết:
      191
      Được thích:
      1,520
      Giới thiệu


      Thân là Bích Thương vương ngậm châu sinh ra cứu Ma giới, cuộc đời của Thẩm Ly vốn vô cùng xán lạn. Nhưng trong lúc sắp đến sinh thần ngàn tuổi của nàng, ma trảo của liên hôn chính trị chụp xuống. Đế quân ở Cửu thập cửu trùng thiên hạ tờ Thiên thư, định thân cho Bích Thương vương và tôn nhi thứ ba mươi ba của Đế quân là Phất Dung quân. Phất Dung quân từ lâu nổi danh lăng nhăng khắp thiên hạ. Nàng đường đường là nhất bá của Ma giới, cây ngân thương bình bốn bể tám cõi, há có thể lấy loại lăng nhăng ngu ngốc như vậy!


      Phải đào hôn thôi!


      Thẩm Ly ngờ, lần trốn chạy này khiến nàng gặp được nam nhân thuộc về Tam giới Ngũ hành kia.


      Nam nhân đó, …khác người.


      Lời nhắn nhủ của tác giả: Cửu gia xinh đẹp đáng thông thiên văn dưới tường địa lý trân trọng nhắc nhở: Nữ chính hơi thô lỗ, nam chính hơi khác người, nhảy hố có nguy hiểm, khi đọc hãy cẩn thận.


      Mở đầu

      Tiếng sấm trầm thấp, khí đám mây đen càng nặng nề hơn.


      “Ma quân có lệnh, Bích Thương vương lập tức cùng chúng thuộc hạ hồi cung!”


      Mái tóc dài được buộc bằng sợi dây vàng múa theo gió, vạt áo tung bay, nữ nhân được gọi là Bích Thương vương chậm rãi : “Bổn vương về!”. bộ hắc bào bó sát người thêu hình đóa mẫu đơn nở rộ kiêu kì, giống hệt giọng điệu của nàng, chứa đầy khí và quyết đoán hiếm nữ nhân nào có, “Lệnh của ai cũng vô ích!”


      “Nếu vậy Vương thượng đừng trách chúng thuộc hạ đắc tội!” Nam nhân áo xám cầm đầu vung tay, hai bóng người xông ra từ sau lưng , bày thế chân vạc bao vây Thẩm Ly ở giữa.

      “Dám cản bổn vương, có gan lắm!” Thẩm Ly quắc mắc, cây trường thương màu bạc xoay trong lòng bàn tay, mũi thương vạch đường cong màu bạc, sát khí tỏa ra khắp người, chấn động vạt áo:”Đến đây giao chiến!”


      Nam nhân đầu liếc trong hai người kia, ràng là có vài phần e sợ, còn người đứng bên phải sau lưng Thẩm Ly lập tức rút kiếm ra khỏi vỏ, tung đòn công kích mạnh mẽ, “Mặc Phương được kích động!” Người đầu hét lớn, nhưng đâu còn kịp nữa. Thẩm Ly nhíu mày, ngân thương giòn giã của binh khí chạm nhau mang theo pháp lực mãnh liệt chấn động tứ phương.


      Hai người còn lại nghiến răng, vung đao xông lên vây đánh Thẩm Ly.


      Ba người này ai cũng có thể xưng là nhân vật hàng đầu của Ma giới, nhưng cùng Thẩm Ly đối địch vẫn cảm thấy vất vả, dù sao song quyền cũng địch được tứ thủ, Thẩm Ly lại nhẫn tâm giết họ. Tuy pháp lực của nàng mạnh hơn ba người, nhưng bị vây đánh nên khó tránh rơi vào thế hạ phong, chỉ lúc lộ ra sơ hở, Mặc Phương hề do dự vung kiếm đâm đến, hướng ngay tim nàng.


      người hét lớn: “Mặc Phương! được làm hại tính mạng Vương thượng!”


      Mặc Phương phớt lờ, mũi kiếm xé rách y bào cắm vào da thịt, lực đạo mạnh đến mức đẩy thân thể nàng ra khỏi vòng vây của ba người, Thẩm Ly nổi giận:”Tiểu tử ngươi giỏi lắm!” Mặc Phương gì, chỉ khẽ nghiêng thân hình về góc hai người kia đều thấy được, chủ động đưa cổ vào đàu thương của Thẩm Ly, máu tươi bắn vào trung, trong dòng máu ẩm ướt Thẩm Ly trợn to mắt dám tin hỏi :”Làm gì vậy? Muốn hù chết bổn vương sao!”


      “Vương thượng!” Mặc Phương giọng, “Mặc Phương chỉ có thể giúp đến đây. Bảo trọng!” xong, dùng hết toàn lực đẩy Thẩm Ly ra. Thanh kiếm cắm vào sát tim cũng được rút ra ngoài, máu tươi bắn ra mạnh mẽ, thân hình nàng lập tức ngã xuống khỏi đám mây. Mặc Phương bị thương nặng được hai người kia tiếp được, biết gì với họ, ba người lắc mình biến mất.


      Trong tiếng sấm vàng chớp giật, Thẩm Ly chợt hiểu, ra Mặc Phương giúp nàng. Có lẽ biết, lúc này nàng thà chết cũng về Địa cung Ma giới.


      Hảo tiểu tử! hổ là binh tướng dưới tay nàng, nghĩa khí lắm!
      xkhang thích bài này.

    3. yunafr

      yunafr Administrator Administrative

      Bài viết:
      191
      Được thích:
      1,520
      Chương 1

      Mây đen bỗng như muốn xô đổ cả thành, trong mây sấm chớp cuồn cuộn, người trong thành trấn đều trốn ra khỏi cửa, chỉ có chủ nhân của hộ bình thường ở Thành Tây lại mở rộng cửa sân sau, hàng rào trúc và dây leo trong sân bị gió kéo phát ra thanh sột soạt, tóc và vạt áo cũng theo gió tung bay như lá trúc.


      “Thời tiết… xấu rồi.” Khóe môi cong lên, ngẩng mặt nhìn trời, thấy trong mây đen có đốm sáng bạc từ từ rơi xuống rồi biến mất ở vùng rừng núi ngoài thành, “Có biến số.”


      Ngày thứ hai, Hành Vân mặc áo xanh quần trắng ngang qua phố chợ náo nhiệt, trong thanh huyên náo dường như có giọng gọi , khiến bất giác dừng bước. “Bán gà đây, gà béo đây!” Giọng người bán hàng rong sang sảng lọt vào tai, chân xoay về hướng đó.


      Trong lồng gà, mười mấy con gà chen chúc, bên trong có con gà trụi lông trông vô cùng bắt mắt. Có điều tinh thần nó xem ra hình như tốt lắm, cúi đầu cụp mắt như sắp chết đến nơi. Hành Vân nhìn chằm chằm nó lúc lâu, sau đó cười : “Ta muốn con này!”


      Người bán hàng rong đáp lời: “Haiz, con gà này xấu quá, nếu muốn tôi tính rẻ cho ngài chút…”


      cần!” Hành Vân lấy tiền để vào trong tay người bán hàng, “Nó đáng giá này, mua rẻ vui đâu!”


      Gà cũng biết giận sao? Người bán hàng gãi đầu nhìn xa, quay đầu lại xòe tay ra nhìn, ngẩn ra lúc rồi bỗng nhiên hét lớn: “Ê! Công tử, tiền ngài đưa đủ mua con gà đó… Ê! Công tử kia! Ê! Này! Ai da! Tên khốn khiếp kia đứng lại cho lão tử! Ngươi đưa thiếu tiền rồi!”


      Còn Hành Vân mất dạng từ lâu.


      Thế giới hỗn độn mảng, Thẩm Ly mơ mơ hồ hồ nhìn thấy đại hán cao to râu ria đầy mặt về phía mình, hề khách sáo xách nàng lên cười gian xảo.


      “Cái tên gan to bằng trời kia! Thả bổn vương ra!” Da thịt đau rát, nàng liều mình giãy dụa, dùng hết sức lực muốn trốn chạy, nhưng quá suy yếu nên vẫn bị người ta tóm chặt cánh tay từ phía sau, trói hai chân lại, sau đó…


      Lột sạch lông vũ toàn thân.


      Đồ khốn! Có gan cởi trói cùng nàng quyết chiến phen, nàng nhất định đâm mù đôi mắt chó của phàm nhân nông cạn này!


      Ác mộng bừng tỉnh, Thẩm Ly hổn hển thở, lúc sau nàng mới từ từ ngẩng đầu bãi cỏ, nhìn trái nhìn phải, hình như đây là sân sau của nhà nào đó, có những viên đá được chất bao bọc xung quanh cái ao , có giàn nho vừa mới đâm chồi, dưới giàn nho còn có cái ghế lắc bằng trúc, ghế có nam nhân nằm lười nhác, phải là thợ săn cơ bắp đầy mình, cũng phải là tên bán gà vẻ mặt gian ác, mà là nam nhân trắng trẻo áo xanh quần trắng, nhắm mắt, mặc cho ánh nắng xuyên qua giàn nho rơi xuống thân mình.


      Thẩm Ly lập tức ngẩn người, cho dù từng gặp ít mỹ nam tử, nhưng người có khí chất xuất trần như vậy cho dù là thần tiên ở Thiên giới cũng chẳng có mấy ai… Thẩm Ly đảo mắt, bây giờ có thời gian để chìm đắm trong mỹ sắc, Thẩm Ly biết nếu nàng ở nơi nào đó lâu quá nhất định bị phát , nàng phải nhanh chóng rời


      “A, dậy rồi à?” Thẩm Ly còn chưa đứng dậy nghe nam nhân kia cất giọng khàn khàn mới tỉnh ngủ : “Ta còn tưởng ngươi chết rồi chứ!” Thẩm Ly quay đầu nhìn , thấy nam nhân kia ngồi ghế lắc, thân hình hề dịch chuyển, nhìn nàng cười, tiện tay vứt miếng bánh bao trong tay về phía nàng, sau đó miệng phát ra tiếng gọi gà nho , “Cục cục tác.”


      Gọi… gọi gà!


      Thẩm Ly lập tức cứng đờ, nguyên thân của nàng tuy là phụng hoàng, nhưng từ khi sinh ra là hình người, lại còn ngậm Thượng cổ Thần vật Bích Hải Thương Châu khi sinh ra, từ rất được quan tâm coi trọng. Lúc nàng năm trăm tuổi, sau lần lập chiến công, Ma quân phong nàng là Bích Thương vương, từ đó về sau càng thêm vinh quang, dõi mắt khắp Ma giới ai dám khinh khi nàng câu, nay… nay nhất bá của Ma giới lại bị phàm nhân coi là gia cầm mà đùa cợt! Đúng là sỉ nhục vô cùng!


      Thẩm Ly nghiến răng cố sức muốn đứng dậy, nhưng nàng ngờ kiếm đâm vào tim của Mặc Phương lại lợi hại thế này, khiến nàng đến bây giờ cũng thể nào đứng dậy. Nàng nằm mặt đất co giật lúc, vừa phẫn hận lại vừa bất lực, khi nàng vừa ngẩng đầu nhìn lên, nam nhân đó cong cong đuôi mắt, vẫy tay với nàng: “Gà lại đây nào!”


      Lại đây cái đầu ngươi ấy! Thẩm Ly nổi quạu, liền kết về phía trước, loạng choạng đứng dậy, nhưng nhào tới chưa được bước lại ngã sóng xoài mặt đất, vừa hay chọc mỏ vào miếng bánh bao.


      “Đừng vội đừng vội, ở đây vẫn còn.” Nam nhân xong, vào nhà lấy ra cái bánh bao to, ngồi xổm xuống đưa đến trước mặt nàng, cười ôn hòa, “Nè!”


      Ai cần ngươi bố thí chứ! Thẩm Ly hận đến nghiến răng, nhưng tình thế bức bách nàng chỉ đành nhắm mắt, dùng mỏ chọc cái lỗ mặt đất, nhét đầu mình vào trong, hận thể chôn sống mình ở đấy cho xong.


      Nam nhân nhìn cái đầu trọc lóc của nàng, khóe môi cong lên cười : “ ăn hả, vậy tắm trước nhé!” xong túm đôi cánh nàng, xách lên về phía ao nước.


      Í… Khoan ! Tình huống gì đây! Tắm? Ai là muốn tắm! Đồ khốn khiếp! Thả bổn vương ra! Chờ bổn vương về Ma giới rồi nhất định cho người tru di dưới chín mươi tộc của ngươi! Chỉ cần ngươi dám động vào cọng lông của bổn vương! cọng lông…


      Thẩm Ly sững sờ nhìn bóng mình trong ao nước… cọng lông cũng còn…


      Hôm qua nàng bị Mặc Phương đâm kiếm nguyên hình rơi xuống núi, bị người săn nhặt được, nàng biết lông vàng rực rỡ toàn thân bị người ta nhổ , nhưng vạn lần ngờ là đám thợ săn thô lỗ kia lại lanh tay lẹ mắt cách quá đáng như vậy. Đây ràng là đem nàng nhúng vào trong nước sôi! người nàng cọng lông cũng còn! cọng cũng còn nữa! rốt cuộc làm thế nào vậy! Thẩm Ly khóc ra nước mắt, nàng bỗng chợt nhớ lại trước đó vài ngày nàng còn cười văn thần trong triều bị rụng tóc, lúc đó nàng( mờ quá ko thấy), hiểu tại sao lại khóc, bây giờ hận thể làm mình( mờ), tại nàng ác mồm nên hôm nay bị báo ứng…


      “Tắm !” Còn chưa chờ Thẩm Ly ( mờ) lời nào, nam nhân đột nhiên vung tay, vứt thẳng nàng vào trong ao.


      Vừa rơi xuống Thẩm Ly sặc mấy ngụm nước. Khát vọng sinh tồn khiến hai cái cánh trụi lông của nàng ngừng quẫy đạp, nam nhân vốn vẫn còn cười nàng nhát gan, nhưng nhìn thấy Thẩm Ly quẫy đạp kịch liệt, nhíu mày khổ não hỏi: “Ủa, ngươi biết bơi à?”


      Gà nhà ngươi biết bơi sao! Rốt cuộc ngươi có hiểu biết thông thường vậy hả!


      Thân mang trọng thương, còn pháp lực, chỉ quẫy đạp lúc nàng chịu nổi nữa, đương lúc nàng tưởng hôm nay mình bị phàm nhân đùa cợt đến chết cây sáo trú quét qua vớt nàng lên đặt bên ao, nam nhân ngồi xổm xuống ấn ấn lồng ngực trụi lủi của nàng: “Giữ vững hô hấp, được đứt đoạn, như vậy là ngươi có thể sống lại.”


      Thân thể ướt như chuột lột kìm được nên co giật, trước lúc hôn mê, Thẩm Ly trừng mắt nhìn . Cái tên này cố ý giày vò nàng phải ! Tuyệt đối là cố ý mà!


      Nhíu mắt nhìn Thẩm Ly ngất xỉu, chỉ cười nhạt, chọc chọc vào cái đầu trọc lóc của nàng: “Làm người phải biết lịch , ta tên Hành Vân, phải(bị che) này đâu nhé!”
      thomap thích bài này.

    4. yunafr

      yunafr Administrator Administrative

      Bài viết:
      191
      Được thích:
      1,520
      Chương 2

      Lúc Thẩm Ly tỉnh lại là sáng hôm sau, trong ánh nắng sớm, nàng vừa hay nhìn thấy người đó nằm sấp bên ao ngắt bánh bao cho cá ăn, hình như rất thích ao cá này, tay áo nhúng vào trong nước cũng hề hay biết, gương mặt nghiêng nghiêng phản chiếu trong ánh sáng lại có vài phần thần thánh khó tả.

      Thần thánh? phàm nhân?

      Ký ức bị giày vò mãnh liệt dâng trào, Thẩm Ly cố sức chớp chớp, vứt bỏ ánh mắt đắm đuối, thay bằng ánh mắt đề phòng.

      Có lẽ ánh mắt nàng quá sức nóng bỏng, Hành Vân lập tức quay đầu liếc nhìn nàng, nhàn nhạt “ Ta tên Hành Vân.” Tựa như cố ý nhấn mạnh vậy. Thẩm Ly ngẩn ra, lại thấy Hành Vân phủi phủi áo đứng dậy, vừa đấm đấm đôi chân tê mỏi, vừa lẩm bẩm “À, phải uống thuốc rồi.” Sau đó khập khiễng vào trong nhà, tư thé được tự nhiên, có chút tức cười.

      Thẩm Ly cảm thấy nhất định là mắt có vấn đề gì đó, loại người như thế thid có chút nào giống thần thánh đâu, ràng… vô cùng bình thường.

      thèm hao phí tâm tư cho người phàm nữa, Thẩm Ly lúc lắc đầu thử đứng dậy, nàng vốn nghĩ, với thương thế hôm qua mà bây giờ nhất định đứng dậy nổi, vậy mà mới vừa thử lần phát sau lần quẫy đạp hôm qua, thể lực lại hồi phục nhanh hơn bình thường chút.

      Thẩm Ly suy nghĩ kĩ, lập tức thăm dò hơi thở trong người, nàng thất vọng thở dài, quả nhiên pháp lực thể nào khôi phục nhanh vậy được… Như vậy cũng tốt, người của Ma giới tạm thời thể dò ra được hơi thở của nàng. Nhưng với thủ đoạn lôi đình của Ma quân, tìm ra nàng chỉ là chuyện sớm muộn, đến lúc đó nếu nàng vẫn chưa khôi phục pháp lực…

      “Cục cục tác, lại đây!”

      Thẩm Ly suy nghĩ, bỗng nghe thấy tiếng gọi sau lưng, nàng tức giân quay đầu lại, thấy nam nhân áo xanh quần trắng kia ngồi thềm đá, đưa cho nàng cái bánh bao to: “Ăn cơm !”

      Thẩm Ly hừ lạnh trong lòng, quay đầu phớt lờ, nhưng giật mình nhớ lại tội nàng phải chịu hôm qua, hình như là do “ chịu ăn cơm” mà ra. Thân thể nàng cứng đờ, suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng đành cắn răng, giương cao cổ kiêu ngạo đến trước mặt nam nhân kia cách tình nguyện.

      Ngửi được mùi thuốc nhàn nhạt tỏa ra người , lúc này Thẩm Ly mới nhìn kĩ Hành Vân, thấy môi dường như có sắc đen, bọng mắt cũng hơi thâm, là tướng đoản thọ.

      Tốt quá! Thẩm Ly thầm nghĩ, phàm nhân này tuy nhìn thấy bộ dạng xấu xí của nàng, nhưng may là đoản mệnh, chờ sau khi chết vào luân hồi quên hết tất cả, nàng vẫn là Bích Thương vương chói lọi có vết nhơ nào. Nghĩ vậy, tâm nàng thoáng hơn, đưa cổ mổ lấy miếng bánh bao, thức ăn mềm mềm khiến đôi mắt Thẩm Ly lập tức sáng rỡ, bánh… bánh bao này, nó ngon cách bất thường!

      Chưa chờ nam nhân phản ứng lại Thẩm Ly há to mỏ giật lấy cái bánh bao, đặt hòn đá xanh nguồm ngoàm nuốt chửng.

      Ma tộc như đám thần tiên cần ăn uống cũng chết trời, họ cũng cần thức ăn như người, nhưng Thẩm Ly xưa nay chỉ ăn mặn, ngó ngàng đến chút đồ ăn chay nào, có thể khiến nàng ăn bánh bao, dễ.

      Mổ sạch cái bánh bao, lúc này Thẩm Ly mới ngẩng đầu lên nhìn Hành Vân. Thấy người bên cạnh chống cằm, ánh mắt dịu dàng, như cười như nhìn nàng, ra đây vốn là ánh mắt nhìn sủng vật vô cùng bình thường, nhưng Thẩm Ly nhất thời vô ý, bị ánh mắt bình thường kia nhìn đến mức tim giật thót, nàng ngượng ngùng ngoảnh đầu sang chỗ khác.

      Các văn thần ở Ma giới sợ nàng, Võ tướng kính nàng, nam nhân khác cách nàng ba bước bắt đầu run rẩy, làm gì có ai dám nhìn nàng như vậy. Nhưng tim chỉ loạn nhịp trong nháy mắt, Thẩm Ly dù sao cũng là Vuognw gia quen với mưa gió, nàng tức tốc rút chiếc dằm cắm trong tim ra, hủy diệt nó cách thương tiếc, sau đó cùng cánh gà trụi lủi hề khách sáo vỗ vỗ vào đầu gối Hành Vân, lại dùng mỏ chọc chọc lên chỗ cái bánh bao vừa ăn hết.

      “Hả? Muốn cái nữa à?” Hành Vân cười, “Hết rồi, hôm nay chỉ làm chừng đó thôi!”

      xong đứng dậy vào nhà, Thẩm Ly ngẩn ra, vội vã theo vào trong. là hỗn xược, dám dùng cái bánh bao để đuổi nàng ! Có gì nàng cũng phải lấy hai cái!

      Nàng đuổi theo Hành Vân, nhưng bây giờ thể lực nàng đủ, chỉ bò qua bục cửa thôi ngừng thở dốc, đành trơ mắt nhìn Hành Vân xách cái túi ra trước nhà, đẩy cửa rời , chỉ để lại câu nhàn nhạt: “Cục cục tác, trông nhà nhé, ta bán thân xong về!”

      Khốn khiếp! Dám sai bảo nàng như chó giữ nhà! đúng… Khoan , nàng ngạc nhiên nhìn theo bóng nam nhân mất hút ngoài cửa, vừa rồi bán… cái gì nhỉ?

      Thẩm Ly nằm mặt đất quan sát bên trong ngôi nhà lượt, người này sống giàu có mà cũng chẳng nghèo khổ lắm, đương đường là nam nhân mình cao bảy thước, chân tay lành lặn, có gì thể làm, lại làm… A, đúng rồi, chừng người ta lại thích nghề này. Thẩm Ly hiểu ra, nhưng nhìn sắc trời bên ngoài bất giác nhíu mày, nghề này ban ngày cũng làm được sao… Thôi , chừng người ta thích sao. Nàng cũng chỉ ở đây dưỡng thương mấy ngày thôi, mặc kệ .

      Thẩm Ly gác đầu lên bục cửa sân sau nghỉ ngơi, ánh nắng trong sân dần dần nghiêng thành góc chiều, bên tai luôn văng vẳng thanh của những chiếc lá non giàn nho bị gió thổi lay động, những ngày tháng thoải mái như thế này lâu thấy, nhất thời Thẩm Ly khẽ chìm đắm, những chuyện phức tạp trong đầu dường như đều biến mất, trong lúc nàng sắp ngủ thiếp , tiếng động khe khẽ truyền tới.

      Người quen chính chiến sa trường đều rất mẫn cảm, Thẩm Ly bừng mở mắt, đôi mắt lạnh lùng nhìn về hướng thanh phát ra, chì thấy thiếu nữ áo vải từ ngoài tường thò đầu vào, nhìn trái nhìn phải, động tác vụng về leo lên tường, nhưng lên được tường rồi nàng ta lại biết làm sao để xuống, cuối cùng vì gấp gáp nên cả người nặng nề té ngã.

      Ngã đau , Thẩm Ly thầm nghĩ, ngốc như vậy mà còn làm kẻ trộm, chưa trộm được đồ gì bị trêu đùa chết trước rồi.

      nương ta phủi mông đứng dậy, thẳng vào trong nhà, Thẩm Ly lặng lẽ lui vào góc tối, nhưng chỉ thấy thiếu nữ áo vải ấy tìm chổi và giẻ lau, thầm nhanh nhẹn quét tước trong nhà, sau khi dọn dẹp xong, nàng ta lại bắt đầu lau bàn, nhưng lau nước mắt nàng ta bắt đầu rơi lã chã, cuối cùng úp mặt xuống bàn khóc òa lên.

      Thẩm Ly cố hết sức mới có thể nghe được trong miệng nàng ta nức nở những lời như là “ gặp được nữa rồi” gì đó, hình như nương này thích Hành Vân. Thẩm Ly ngầm suy nghĩ, thấy nương ta sau khi khóc đủ dùng giẻ lau hết nước mắt của mình bàn, quay người định rời .

      Đúng lúc này, Thẩm Ly vì quá chuyên tâm quan sát nàng ta nên kịp tìm chỗ trốn, hai người đối mặt, nhìn nhau lúc lâu, Thẩm Ly vốn nghĩ bây giờ mình bị đánh về nguyên hình, chắc dẫn đến những hiểu lầm cần thiết, nào ngờ nương ta xông thẳng về phía nàng, lẩm bẩm : “Hành Vân ca là, gà vặt lông rồi sao còn thả chạy ra ngoài vậy, phải mau chóng đem hầm mới được.” Nàng ta chùi nước mắt, “Coi như làm bữa cơm cáo biệt với huynh vậy.”

      Làm cái đầu ngươi đó! Ai cần ngươi lo chuyện bao đồng! Thẩm Ly nghe vậy cả kinh, bây giờ nàng hề có pháp lực, nếu đem bỏ vào nồi hầm quá lớn chuyện. Nàng xoay người chạy ra khỏi nhà. nương ấy cũng chịu yếu thế, nhấc chân theo ngay: “Ai da, chạy dơ hết khó rửa lắm!”

      Lúc này Thẩm Ly hận thể trét đầy phân đầy mình, nàng thà bẩn đến chết còn hơn!

      Thể lực Thẩm Ly đủ, may là nương ấy cũng khá vụng về, nàng nhờ ít kĩ xảo chiến đấu mà trốn được vài lần đoạt mệnh thủ hung hiểm, nhưng hai móng dù sao cũng bằng hai chân, thấy nương phía sau đuổi theo đến xì khói, sắp nổi cơn lôi đình. Thẩm Ly quạt cánh muốn bay lên, nhưng đôi cánh trụi lông kia ngoài việc khiến nàng chạy trốn khó khăn hơn vốn chẳng có tác dụng gì! Thẩm Ly cũng chuẩn bị tinh thần để chui lỗ chó, nhưng sân nhà Hành Vân quá chắc chắn, ở chân tường đừng là lỗ, ngay cả khe hở cũng có!

      Nàng chưa bao giờ cảm thấy bất lực, bi thương và tuyệt vọng đến vậy, nàng phát thệ! Huyết thệ! Nếu hôm nay nàng trở thành gà hầm, nàng nhất định phải biến lệ quỷ, giết lên Cửu thập cửu trùng thiên, phun máu đầy người Đế quân kia! Nếu phải vì mối hôn đó sao nàng lại ra đến nông nỗi này!

      Lời trong đầu còn chưa nghĩ xong đôi cánh đau nhói, nương áo vải dùng sức nắm chặt xách Thẩm Ly lên, đôi tay túm chặt lấy cánh nàng, mặc cho hai chân Thẩm Ly giãy dụa thế nào cũng chịu buông ra.

      “Hừ, con gà hoang này, xem ta giải quyết ngươi thế nào!” nương ấy xách Thẩm Ly vào nhà bếp.

      Thẩm Ly giãy dụa đến mức sắp gãy xương, lúc bị đặt thớt, Thẩm Ly bất chợt nhớ lại lúc nàng đâm thương về phía kẻ địch chiến trường, ra… kẻ yếu có cảm nhận như thế này đây…

      “Ơ, làm gì vậy?”

      giọng bình thản của nam nhân xuất cách bất thình lình vào giờ phút này.

      Thẩm Ly vô thức quay đầu, ở ranh giới sinh tử, nam nhân áo xanh quần trắng dựa vào cửa, ánh sáng sau lưng tựa như vầng hào quang từ bi. Con dao rơi xuống trước mặt Thẩm Ly cắm vào trong thớt. chắn ngang tầm nhìn của nàng.

      nương áo vải vừa rồi tư thế vô cùng hung hãn, lúc này hai tay đặt sau lưng, ngượng ngùng đỏ mặt: “Hành Vân ca… Muội vốn muốn đến thăm huynh. Con gà này vặt lông rồi, hầm nữa chết, lúc đó ngon nữa đâu.”

      Ngay cả co giật Thẩm Ly cũng còn sức, nàng nằm thớt như chết rồi.

      “Con này thể hầm.” Vừa dứt lời, Thẩm Ly được ôm vào trong vòng tay ấm áp, mùi thuốc nhàn nhạt tràn ngập mũi nàng, nàng bỗng cảm thấy mùi vị này thơm tho vô cùng.

      “A… Ây, xin lỗi, muội biết. Muội chỉ muốn để lại cho huynh thứ gì đó trước khi …” Ngón tay sau lưng của nương áo vải xoắn lại, mắt phiếm đỏ, “Ngày mai muội phải theo cha mẹ xuống phía Nam kinh doanh, có thể… có thể bao giờ quay về nữa. Sau này gặp được Hành Vân ca nữa…”

      “Ồ, ngày thường ta cũng đâu có gặp .” Giọng Hành Vân bình thản, mắt nương áo vải đẫm lệ, má cũng đỏ như tròng mắt: “ phải! Ngày nào muội cũng có thể nhìn thấy huynh! Mỗi ngày đều có thể len lén nhìn thấy…” Giọng nàng ta run lên, khiến Thẩm Ly nghe thấy cũng nỡ trách nàng ta điều gì, chẳng qua là nương si tình thôi.

      “Aiz, vậy chết , ta lại chẳng thấy lần nào cả, lần cũng .”

      Thẩm Ly kinh hãi há miệng, á khẩu cứng họng, lúc thế này đây mà nam nhân này những lời như vậy sao, còn cố ý nhấn mạnh thêm vậy nữa, ngươi có đại thù với ta à?

      nương đó quả nhiên tái mặt còn Hành Vân vẫn nở nụ cười như thường, “ đến đòi quà tiễn biệt à? Ô, ta cũng có gì tặng hết, nếu chê…”

      cần.” nương ấy vội , “ cần đâu.” Nàng ta ôm ngực, sắc mặt ảm đạm, loạng choạng bước .

      Hành Vân vẫy vẫy tay: “ từ từ nhé!” Tiếp đó hề lưu luyến mà quay người, vứt Thẩm Ly xuống rồi bắt đầu vừa lục lọi nồi niêu, vừa xắn tay áo : “Nấu cơm thôi.”

      Thẩm Ly nằm đất, nhìn nương kia đến cửa vẫn quyến luyến quay đầu nhìn lại, cuối cùng đành lau nước mắt nước mũi, cúi đầu rời khỏi. Thẩm Ly thở dài, nương này đúng là hơi ngốc chút, tính tình cũng quá cố chấp, nhưng lòng rất thủy chung, sao lại thích nam nhân buôn bán xác thịt mà hiểu phong tình như vậy chứ?

      Tiếng lục lọi nồi niêu dừng lại: “Hả? Buôn bán cái gì?”

      Chẳng phải là vừa bán thân về sao, còn có thể buôn bán cái gì nữa?

      Trong lòng Thẩm Ly vừa đáp xong, phát giác có điều đúng, nàng lập tức quay đầu lại nhìn, Hành Vân cũng nhíu mày nhìn nàng, Thẩm Ly kinh ngạc, chuyện với nàng?

      “Ai da!” Hành Vân ngẩn ra rồi bật cười, “Nhất thời chú ý, bị ngươi biết được rồi.” ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào mắt Thẩm Ly, “Ta bán thân sao?”

      Thẩm Ly nào còn tâm trạng để ý đến , nàng quá đỗi ngạc nhiên, chuyện với nàng? Thẩm Ly hoảng sợ toàn thân co giật, cái tên này ngay từ lúc bắt đầu có thể đọc được tiếng lòng của nàng rồi sao, hay là từ lúc bắt đầu biết nàng phải là gà? Vậy ra trêu đùa nàng đúng

      sai!” Hành Vân híp mắt cười: “ trêu đùa ngươi đó!”

      Thẩm Ly chấn động toàn thân, đối diện với khiêu khích ngang nhiên như vậy, nhất thời nàng bỗng ngây ngốc.

      “Còn nữa, ta tên Hành Vân, gọi tên ta cho tử tế vào, với lại ta bán thân sao?”

      Bán… bán thân sao, trêu đùa nàng sao! Cái tên này ăn hết trinh tháo tiết tháo rồi hay sao mà có thể điềm nhiên ra những lời như vậy! nghiệt phương nào đây!

      “Chẳng qua là bán thân, trêu đùa ngươi thôi, có phải là chuyện cùng hung cực ác gì đâu?” Hành Vân làm như có gì xảy ra, “Được rồi được rồi, lần sau để ngươi phát giác là được rồi.” xong, khẽ chọc chọc lên đầu Thẩm Ly, đứng dậy tiếp tục nấu cơm.

      Thẩm Ly dùng hết sức lực bò ra khỏi nhà bếp, người này quá nguy hiểm rồi, nàng phải tìm nơi khác dưỡng thương, nếu cứ dưỡng kiểu này chết cũng sống nổi!

      Nhưng khổ nỗi giờ thể lực của Thẩm Ly cạn kiệt, lại phí sức bò lâu như vậy, chỉ bò đến trước cửa sân thôi toàn thân rã rời, cửa lớn gần trong gang tấc nhưng nàng có làm thế nào cũng thể đến được, ánh hoàng hôn thê lương chiếu đôi vai trụi lủi của nàng, nghe Hành Vân gọi to: “Ăn cơm thôi!” Sau đó nàng bị xách về sân sau, đặt trước chén cơm trộn.

      Thôi vậy… Ăn no trước rồi tính!

      Đêm nay ánh trăng mênh mang, dường như Thẩm Ly mơ giấc mộng. nàng khôi phục hình người nằm dưới giàn nho, khí lạnh theo ánh trăng xuyên vào da thịt, nàng nhịn được mà ôm lấy cánh tay trần trụi của mình. Lúc này tấm thảm mỏng như từ trời rơi xuống, đắp lên người nàng, hơi ấm và mùi thuốc nhàn nhạt bao phủ khiến nàng nhịn được mà nhếch khóe môi, nàng túm lấy góc chăn cuộn lại, rơi vào trong mộng cảnh sâu thẳm.

      “Ồ!” Đắp chăn giúp Thẩm Ly, Hành Vân ngồi bên cạnh nàng, đưa tay giật giật mấy sợi tóc đen bị xõa mặt đất, cười : “Tóc cũng rậm rạp nhỉ!” Ánh mặt dịch xuống, dừng lại ngũ quan của nàng, tỉ mỉ quan sát, “Dung mạo cũng xinh đẹp, nương tệ!”
      thomap thích bài này.

    5. yunafr

      yunafr Administrator Administrative

      Bài viết:
      191
      Được thích:
      1,520
      Chương 3

      Tháng ba, đêm vẫn còn dài, lúc gà trống gáy trời còn chưa sáng. Thẩm Ly bừng tỉnh từ trong mộng, vì phát giác mặt đất truyền đến tiếng bước chân nhè , khi nàng vừa mở mắt phát mình bị miếng vải che lại từ lúc nào. Nàng cả kinh, phải nàng bị túi Càng khôn của Ma quân nhốt lại rồi chứ!

      Hoảng loạn giãy dụa lúc, cuối cùng cái đầu cũng hít thở được khí bên ngoài, có Ma quân, cũng có truy binh đến, nàng vẫn ngủ dưới giàn nho, vẫn trong bộ dạng gà hoang trụi lông. Trong khí nồng đậm hơi sương. Có thanh khe khẽ truyền từ sân trước đến, Thẩm Ly phòng bị về phía đó.

      Cửa hé mở, bên ngoài có tiếng động ồn ào, Thẩm Ly lén thò đầu qua khe cửa nhìn ra, ánh đuốc sáng cả con hẻm, hai chiếc xe ngựa dừng trong hẻm, nương áo vải hôm qua đứng cùng mẹ, nam đinh trong nhà thả đồ đạc lên xe ngựa, Hành Vân cũng giúp đỡ họ, sau khi đặt hết đồ lên, những người khác đều lục tục lên xe, chỉ có nương kia và mẹ vẫn đứng bên ngoài.

      “Hành Vân, cha mẹ cậu mất sớm, bao nhiêu năm nay tuy là hàng xóm, nhưng chúng tôi cũng giúp được gì cho cậu, bây giờ nghĩ lại thấy hổ thẹn, lần này e là còn gặp lại nữa, sau này cậu ngàn lần bảo trọng nhé!”

      “Đại nương yên tâm, Hành Vân biết!” cười đáp lại câu, nữ nhân trung niên dường như vô cùng thương cảm, thở dài tiếng rồi lên xe. Chỉ còn tiểu nương đứng đối diện với Hành Vân.

      nương đó cúi đầu tiếng nào, ánh đuốc bập bùng chiếu rọi đôi mắt ướt đẫm của nàng ta.

      “Lúc này mà về phương Nam nhất định là hoa đào khắp chốn.” Hành Vân nhìn về cuối con hẻm, bỗng nhiên giọng , “Ta phải là người thích hợp.” Mấy chữ này khẽ trầm xuống, Thẩm Ly nghe xong bất giác ngước mắt lên nhìn , trong ánh sáng phản chiếu gương mặt nghiêng nghiêng kia mang vẻ đẹp động lòng, nhưng đáy mắt lại chứa gợn sóng, phải vô tình mà bản tính lạnh nhạt. Thẩm Ly ngơ ngẩn quan sát , bỗng nhiên nàng cảm thấy, người này có lẽ còn phức tạp hơn nàng tưởng tượng nhiều.

      nương đó nghe thấy câu này, mắt lập tức đỏ lên, hai giọt lệ rơi xuống, nàng ta cúi thấp người từ biệt: “Hành Vân ca, bảo trọng!”

      Lần này có ngày về, từ đây bao giờ gặp lại. Thẩm Ly thở dài tiếng, nhìn Hành Vân đưa mắt tiễn xe ngựa xa, trong tiếng bánh xe lộc cộc…

      Trong tiếng bánh xe lộc cộc chắc tiếng chân nàng chạy ràng đâu nhỉ?

      Mắt Thẩm Ly lập tức sáng lên, nhìn trái nhìn phải, bốn phía có người, chỉ có Hành Vân vẫn đưa mắt tiễn hàng xóm, Thẩm Ly lách qua khe cửa, cong chân điên cuồng chạy về phía con hẻm .

      Chạy tới đường lớn, lúc này con đường có mấy quầy hàng rong bày bán điểm tâm, Thẩm Ly nhìn về phía sau, thấy Hành Vân đuổi theo, nàng thở phào hơi, Hành Vân này qua thần bí, nghe được lời nàng nhưng hề sợ nàng chút nào, bây giờ nàng thân mang trọng thương, lại phải trốn truy binh của Ma giới, tình có tinh thần hao phí với . Khoan … Thân mang trọng thương? Thẩm Ly khó hiểu giương cánh, hôm qua quẫy đạp trận như vậy rồi, bây giờ nàng làm gì còn hơi sức để chạy đến đây?

      Nghĩ kĩ lại, hình như sáng hôm qua tỉnh lại cũng như vậy, thể lực khôi phục rất nhanh. Lẽ nào Hành Vân kia làm gì nàng sao? Hay vì đồ ăn có vấn đề gì? Nghĩ đến bánh bao ngon đến bất thường và cơm trộn quá thơm tối qua, Thẩm Ly bất giác giương cổ, nuốt nước bọt.

      “Con gà quái này ở đâu ra vậy?” Sau lưng chợt truyền đến giọng thô lỗ của đại hán, “Chạy ra giữa đường là muốn ta xách nấu bữa ngon phải !”

      Thẩm Ly quay đầu, nhìn thấy nam nhân hung hãn sau lưng đưa tay muốn túm cánh nàng, có kinh nghiệm hôm qua, nàng làm sao dễ dàng để bị bắt như vậy nữa, lập tức rụt cổ, mổ mạnh lên bàn tay chìa tới kia. Đại hán kêu lên đâu đớn, tức giận : “Con gà kia! Ta bẻ cổ ngươi được mà!”

      Thẩm Ly lắc người, chui xuống bàn của quầy hàng bên đường, đại hán tức giận đuổi theo, lật quầy hàng lên, chủ quầy cho, hai người cãi nhau ầm lên, Thẩm Ly nhân cơ hội này chui qua các quầy hàng khác, phía trước bị miếng gỗ chắn đường, nàng chỉ dừng có khắc thôi mà cổ bị túm, sau đó cả người bị xách lên: “Đừng ồn ào nữa, con gà ở đây nè!” người bán hàng khác xách Thẩm Ly về phía đó.

      Thẩm Ly nín thở, giương móng lên, cào ba vệt máu tay người kia: “Á! Con gà hoang này!” Người kia bị đau lập tức buông tay, Thẩm Ly rơi xuống đất, nào còn sức lực để ý đến lời mắng của , nàng lăn tròn, nhanh như chớp rẽ vào con hẻm , mãi đến khi sau lưng còn ai đuổi theo nàng mới dừng lại, nằm bệt đất thở dốc.

      Làm con gà bình thường dễ dàng chút nào…

      Nàng duy nghĩ cánh cửa sau lưng “cạch” tiếng mở ra, chậu nước đầy bùn đất và lá rau “ào” cái đổ ập lên người nàng: “Hôm nay đường phố náo nhiệt.” Giọng nữ nhân viên vang lên, Thẩm Ly cảm nhận được lá rau thổi trượt từ đầu mình rơi xuống “phạch” tiếng đất, nàng bất chợt tức giận, chậm rãi quay đầu nhìn về phía nữ nhân trẻ tuổi sau lưng.

      Đổ cái thứ gì lên người nàng vậy hả…

      … quá hỗn xược mà!

      Hai con mắt nàng trực diện chống lại đôi mắt của nữ nhân kia, khoảng cách về độ cao khiến Thẩm Ly lập tức nhớ ra thân phận giờ của mình, kết hợp cảnh ngộ hôm qua và hôm nay, Thẩm Ly vừa thầm than chết rồi bị nữ nhân kia túm lấy đôi cánh: “Gà nhà ai nuôi vậy? Vặt lông rồi sao còn thả chạy ra ngoài?”

      Thẩm Ly duỗi chân, liều mình giãy dụa, thấy nam nhân từ trong nhà bước ra: “Nhà bên ai nuôi gà đâu, biết từ đâu tới đem hầm , vừa hay hôm nay nhiều việc, tối về bồi bổ.”

      Hầm cái đầu ngươi! Thẩm Ly tức giận muốn chửi đổng, đừng cứ thấy gà là muốn ăn thịt! Tốt xấu gì cũng là mạng, sao các người ai nấy đều nghe tênh thế!

      Nam nhân chỉnh sửa y phục chuẩn bị rời , nữ nhân tiễn ra đến cửa, trước khi nam nhân còn xoa đầu nữ nhân: “Hôm nay nương tử lại vất vả rồi!”

      Nữ nhân đỏ mặt, tay lỏng ra, Thẩm Ly chộp lấy cơ hội quay đầu cắn nàng ta phát, nữ nhân hét lên, Thẩm Ly giãy ra rơi xuống đất, sau đó thục mạng chạy trốn ra ngoài, để lại đôi phu phụ kia tiếp tục tình ý triền miên.

      Chạy mạch tới trưa, ra đến ngoại thành, Thẩm Ly gặp ít nhất mười tên muốn bắt nàng ăn thịt, nàng thể chạy nổi nữa, vừa mệt vừa đói, đặt mông ngồi thảm cỏ bên bờ sông, đầu gục xuống uống vài ngụm mưa xuân giáng xuống.

      “Ông muốn chơi ta đến chết phải ?” Thẩm Ly hỏi ông trời, giọng điệu vô cùng thê lương.

      Trong tiếng sấm xuân, từng giọt mưa rả rích rơi xuống, Thẩm Ly gắng sức chống người dậy muốn tìm nơi trú mưa. Vừa quay đầu thấy nam nhân áo xanh quần trắng kia vác giỏ đứng bên bờ sông, bốn mắt nhìn nhau, nhất thởi Thẩm Ly kìm được cảm động. Cảm giác tâm linh được an ủi giống nhu vừa qua lượt mười tám tầng Địa ngục, sau đó lại thấy được hoa vàng dưới ánh mặt trời. Cho dù người đứng bên bờ sông kia còn hơn cả hoa vàng, cho dù cảnh tượng người gà nhìn nhau khiến cho khung cảnh được mộng mơ cho lắm.

      Cách màn mưa ngày càng mông lung, Hành Vân nhìn bụi đất người Thẩm Ly lúc lâu, sau đó cúi đầu che miệng bật cười.

      Đây… đây tuyệt đối là cười nhạo!

      “Gà ngốc!” Hành Vân lẩm bẩm, lấy trong giỏ sau lưng ra chiếc quạt bằng giấy dầu mở ra, sau đó tưng bước từng bước chầm chậm về phía Thẩm Ly. Thẩm Ly còn sức trốn chạy, cũng còn lòng dạ trốn chạy nữa, tuy biết Hành Vân này rốt cục là thứ gì, nhưng đối với Thẩm Ly của bây giờ mà kết quả xấu nhất chẳng qua là bị đem hầm thôi, ở chỗ Hành Vân, dù thế nào trước khi chết nàng cũng có thể ăn ngon hơn chút.

      Chiếc quạt giấy dầu mở ra khoảng trời quang đỉnh đầu: “Cục cục tác, ta tưởng là ngươi chạy về nữa chứ, ra ngươi ở đây chờ ta về nhà đó à?” Thẩm Ly rụt đầu mặc kệ . Hành Vân sợ bẩn mà xách nàng lên đặt vào chiếc giỏ sau lưng, “Ngươi có bản lĩnh nhỉ, chỉ có nửa ngày thôi mà có thể khiến mình bê bết đến mức này rồi, hảo công phu!”

      “Cục!” Lo đường của ngươi ! Thẩm Ly nhịn được quát lên, “Cục!” Đừng có phí lời.

      Hành Vân nhịn cười, lên tiếng nữa. chiếc quạt giấy hoàn toàn che hết nước mưa đầu, giọt nào rơi xuống người Thẩm Ly.

      Mệt mỏi cả ngày, Thẩm Ly lắc lư theo độ cong của chiếc giỏ sau lưng , lúc sau ngủ thiếp , nhưng ngủ chưa bao lâu bị luông hơi lạnh đánh thức, nàng vô thức rụt người, giương móng há mỏ muốn cắn người.

      “Con gà này hung dữ quá!” Hành Vân xách chiếc gáo khẽ lùi về phía sau bước.

      Thẩm Ly hất hất nước đôi cánh, đề phòng nhìn : “Làm gì vậy?”

      “Còn làm gì nữa?” Hành Vân cười hỏi nàng, “Ngươi dơ khác gì đồ vừa đào dưới đất lên, ta giúp ngươi và bọn chúng cùng tắm rửa cho sạch , hay là ngươi thích nghịch nước dưới ao hơn?”

      Thẩm Ly nhìn sang bên cạnh, phát mình nằm chung với đám nhân sâm dại trong cái chậu gỗ to, nàng dùng móng cào cào mấy củ nhân sâm như mấy cục đất, Hành Vân giữ móng nàng lại : “ thôi, làm xấu bán được giá đâu.”

      “Ngươi… bán loại sâm này đây sao?”

      là loại nào?” Hành Vân kéo móng nàng, dùng chiếc vỏ mướp chà chà, sạch rồi lại kéo cái móng khác, giống như nghĩ gì, dừng động tác, cười híp mắt nhìn Thẩm Ly, “Chứ ngươi tưởng là loại nào?”

      Khoảng cách quá gần, dung mạo quá đẹp khiến tim Thẩm Ly như hụt nhịp, nhìn nụ cười môi Hành Vân, nhất thởi lại có cảm giác bị trêu ghẹo, Bích Thương vương thẹn quá hóa giận hét to: “Hỗn xược!” Cái mỏ nhọn chọc về phía trước, mổ vào mũi Hành Vân, Hành Vân hề đề phòng, bị mỗ ngã ngửa về phía sau, lùi mấy bước mới ổn định thân hình, ôm mũi lúc ngẩng đầu lên.

      Lòng Thẩm Ly vẫn còn tức giận, nhưng thấy Hành Vân cứ mãi cúi đầu, nàng lại nghĩ có phải mình mổ nặng “miệng” rồi , rủi có bề gì làm sao đây? Hơn nữa… nếu như muốn đối phó với nàng của bây giờ … Thẩm Ly im lặng.

      hoang mang vai Hành Vân khẽ run lên. Thẩm Ly hiểu ra sao nhìn , nghe thấy bật cười, Thẩm Ly càng ngạc nhiên hơn, mỏ nàng có độc sao? bị mổ đến ngốc rồi ư?

      Hành Vân buông tay, ôm cái mũi sưng đỏ, sợ chết bước đến, vỗ lên đầu nàng: “Hảo công phu!” hề tức giận, lấy vỏ mướp tiếp tục ngồi bên cạnh chà rửa nhân sâm.

      Thẩm Ly khó hiểu ngồi trong chậu gỗ, lần đầu tiên nàng hiểu người…

      “Gà ngốc!” Theo tiếng gọi khẽ khàng, Thẩm Ly ngầng đầu lên, đống bùn đất rơi “phạch” xuống mặt nàng. Bùn đất chảy xuống, bít chặt lỗ mũi vốn to của Thẩm Ly, nàng vội vàng há miệng hít thở, nhưng bùn đất lại chui vào miệng nàng, Thẩm Ly ho khù khụ lăn lộn trong chậu.

      Hành Vân tiếp tục điềm nhiên rửa sâm.

      Cái tên này… cái tên này đúng là đứa trẻ! đứa trẻ quỷ quái lòng báo thù vô cùng nặng!

      Thẩm Ly quyết định tạm thời ở lại nhà Hành Vân, có hai nguyên nhân, thứ nhất, ở đây thể lực của nàng hồi phục rất nhanh, mới có hai ngày thôi mà vết thương Mặc Phương để lại người nàng hoàn toàn còn ảnh hưởng gì đến hành động của nàng. Thứ hai là, nàng muốn bị người ta bắt đem hầm.

      Điều khiến Thẩm Ly sầu não là pháp lực của mình biết lúc nào mới có thể hồi phục, biết lúc nào mới khôi phục lại hình người, biết lúc nào mới có thể rời khỏi đây, cũng biết truy binh của Ma giới lúc nào đuổi đến. Nhưng may là ngày tháng trời trôi nhanh hơn ở Nhân giới, khiến nàng lại lợi được ít thời gian.

      “Ăn cơm thôi!” Hành Vân ở trong nhà gọi tiếng, Thẩm Ly hì hục đến ngồi bên bàn ăn.

      Thẩm Ly cho rằng đồ ăn Hành Vân làm khiến thể lực của nàng hồi phục nhanh như vậy, do đó mỗi ngày đều ăn sạch đồ làm, chỉ là… “Tại sao lại là bánh bao?” Thẩm Ly nhìn đĩa thức ăn trước mặt, bất mãn dùng móng gõ gõ lên thành đĩa. Đồ ăn có ngon bao nhiêu nữa nhưng ngày nào cũng ăn khiến cho người ta phát ngán. Quan trọng nhất là, nàng muốn ăn mặn!

      ngon sao?”

      “Ngon, nhưng ta muốn ăn thịt!”

      có tiền!”

      Mấy chữ quyết đoán quá mức khiến Thẩm Ly ngẩn ra, ngước lên nhìn Hành Vân cũng ngặm bánh bao như mình, nàng quan sát từ xuống dưới: “Thỉnh thoảng ăn bữa thịt cũng được sao? Xem bộ dạng ngươi tuy giàu có lắm, nhưng cũng đâu phải là nghèo?”

      Hành Vân điềm nhiên cười: “Ta nghèo lắm, nhưng khí chất quá tốt thôi!”

      Tuy lời này nghe ra khiến người ta được sảng khoái lắm, nhưng điều cũng là . Thẩm Ly ngoảnh đầu nhìn đám sâm phơi trong sân , “Đám sâm dại ngươi bán kia sao? Chắc cũng kiếm được ít tiền chứ?”

      “Đổi thuốc với ông chủ tiệm thuốc hết rồi.” cách nhàng, dường như hề để tâm đến bệnh của mình.

      Thẩm Ly nghe thấy liền sửng sốt, ấp a ấp úng lúc, nàng dám nhiều nữa, chỉ im lặng vùi đầu ăn bánh bao.

      Lúc nửa đêm, Thẩm Ly ước chừng Hành Vân ngủ, nàng mượn ánh trăng trong sân ngưng tụ nội tức lúc lâu, sai đó đưa móng điểm lên hòn đá phía trước, hòn đá lóe lên ánh vàng, dường như nó biến thành thỏi vàng, nhưng chỉ lúc sau, ánh sáng tản , nó vẫn lại là hòn đá bình thường như cũ.

      Thẩm Ly thở dài, quả nhiên vẫn được, trong người nàng khí tức trống rỗng, ngay cả pháp thuật hóa hòn đá thành vàng đơn giản cũng làm được. Nàng thất vọng ngồi bên hòn đá, lần đầu tiên trong đời nàng cảm nhận được cảm giác bất lực như vậy.

      Thẩm Ly nhìn vào trong ngôi nhà tối đen, gió đêm mang ít mùi thuốc từ bên trong bay ra, Thẩm Ly vẫy vẫy hai cánh, dùng chân cố gắng đứng dậy lần nữa, tiếp tục ngẩng đầu nhìn lên ánh trăng, ngưng thần tụ khí. Hành Vân này dù sao cũng có ơn với nàng, nàng cũng biết đạo lý chịu ơn phải báo đáp, nhưng mà tuy nàng là Vương gia nhưng cũng lại là Võ tướng, giết địch tác chiến được, cứu người trị bệnh , nếu chữa trị được cho tên bệnh tật này khiến lúc còn đời sống tốt hơn chút vậy.

      Thẩm Ly hít thở sâu, hút tinh khí của ánh trăng vài người, nàng cúi xuống mổ lên hòn đá, ánh sáng lóe lên, Thẩm Ly mở to mắt, nhìn hòn đá ngừng lúc lắc trong ánh sáng vàng, nhưng cuối cùng vẫn biến mất. Nàng tức giận, đạp hòn đá cước mạnh: “Đồ vô dụng!” Chưa dứt lời nàng xoắn móng lại, kêu lên tiếng: “Đau quá!” Khập khiễng chân nhảy vài vòng, Thẩm Ly tức giận nhìn hòn đá mắng “ Đá cứng đầu!”

      Xong rồi nàng lại đứng trước hòn đá, tiếp tục thi pháp chỉ đá hóa vàng.

      Trong lúc toàn tâm toàn ý với hòn đá, Thẩm Ly biết rằng sau cánh cửa tối đen có đôi mắt vẫn luôn mang đậm ý cười, thu hết hành động của nàng vào trong đáy mắt. Sau khi Thẩm Ly thất bại biết đến lần thứ mấy, vạt áo xanh khẽ phất, quay người vào trong phòng.

      Hành Vân lục lọi trong tủ lấy ra mười đồng tiền, suy nghĩ lúc: “Ngày mai mua hai cân thịt vậy.”
      thomap thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :