1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

BỔN VƯƠNG THÍCH! - Bá Đao Vương

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. BộYếnTử

      BộYếnTử Member

      Bài viết:
      37
      Được thích:
      31

      BỔN VƯƠNG THÍCH!

      Tác giả: Bá Đao Vương
      Thể loại: Xuyên , ngôn tình
      Nguồn: 4vn.eu

      Tình trạng: còn tiếp
      Văn Án
      Nàng Thẩm Tuyết sống độc lập tại thế kỉ XXI, vì chuyện khúc mắc trong gia đình nàng quyết định du lịch và vô tình xuyên qua dị giới.

      Tây Môn Huyền Diệp, là hoàng tử Hiên Viên quốc nhưng thất lạc lúc vừa mới sinh ra. Mẹ là phi tử hoàng thượng sủng ái nhất, hoàng hậu vì ghen tị nên hại chết mẹ khi nàng vừa hạ sinh được hai hoàng tử song sinh. Mẹ chết bị hoàng hậu vứt ra ngoài cùng đệ đệ và được sư phụ cưu mang rồi dạy cho thân võ nghệ.

      Lần đầu nàng gặp , làm nàng rất tức giận, song ngược lại lại thấy thỏa mãn ngọt ngào, thích buông tha cho vật đáng này.

      Vô tình hữu ý, cùng nàng chung con đường. Nàng lấy thế lực bản thân trợ giúp xây dựng lại thế lực riêng . Liệu Tây Môn Huyền Diệp có được trái tim của nàng và thuận lợi giành được những gì thuộc về ?
      Last edited: 25/4/16
      Chris thích bài này.

    2. BộYếnTử

      BộYếnTử Member

      Bài viết:
      37
      Được thích:
      31
      Chương 1: Nơi nào, lẽ là cổ đại.

      Tác giả: Bá Đao Vương


      Thẩm Tuyết lơ ngơ láo ngáo dò xét xung quanh, nơi này là lạ phải nàng vừa chui vào cái sơn động hay sao, sao bây giờ lại đứng tại cánh đồng điều hiu quạnh quẽ thế này.

      Vốn là nàng vừa vén lên tán nhánh cây lòa xòa bước vào sơn động, mò mẫn vào, bên trong tối như mực Thẩm Tuyết lấy đèn pin ra bật lên soi soi lấy ánh sáng. Nàng du lịch nên cái gì cần đem nàng đều có cả, điều này có gì lạ, vốn tính nàng thích hoạt bát du lịch lại là nỗi nghiện lớn nhất đời nàng.

      bức tường đá đối diện nàng có khắc bức tranh người con rất đẹp bên cạnh là thanh kiếm có phần xưa cũ màu đỏ máu, trông rất kỳ dị, nàng vì hiếu kỳ mà nằm lấy nhổ lên ngờ vừa chạm tay vào bị dòng xoáy với lực hút rất mạnh hút vào cái phiến gian xa lạ này.

      Mở mắt ta thấy mình đứng nơi khác, hiểu gì vòng vòng xem có phải mình bị lạc đến nơi nào rồi ? Nhưng a. Nơi này hoàn toàn khác hẳn với nơi nàng vừa dừng chân lúc trước. Lúc nãy chui vào sơn động, xung quanh có rất nhiều núi nhưng tại nơi này có lấy ngọn núi nào dù cho là nhất.

      Thấy hơi lo lo lẽ lạc thiệt rồi. Cố gắn về phía trước xem có người hay hỏi thăm thủ đây là nơi nào, cuối cùng phụ công nàng hơn bốn tiến bộ băng qua tất cả cánh đồng rộng bát ngát kia. Phía xa xa thấp thoáng có người làm nương rẫy. Thẩm Tuyết mừng như điên chạy nhanh như bay đến hỏi.

      “A, chú à, cho cháu hỏi thăm chút đây là nơi nào a.” nàng vui vẻ khi thấy có người nơi đây nên nhanh mồm nhanh miệng hỏi.

      Mấy người đàn ông nghe thấy Thẩm Tuyết gọi vội ngẩn đầu lên xem thử, lộ lên trong mắt họ là kinh ngạc rồi mặt bắt đầu xám xịt, biết ai hô lên;

      tinh, có tinh a.” rồi sao đó nhiều người hùa theo la hét om sòm, vớ lấy gậy gộc cuốc thuổng hướng nàng hăm dọa.

      Thẩm Tuyết chết trân khi thấy trang phục họ là trang phục cổ đại lại nghe thêm họ la toáng lên “ tinh, tinh” nàng hồi phục tinh thần, suy nghĩ suy nghĩ. Vốn là nàng mặc trang phục đại nha.

      lẽ là....” Nàng dám nghĩ tiếp, có lẽ nàng biết kết quả là mình bị xuyên rồi xuyên đến nơi khác rồi, sao số Thẩm Tuyết nàng đen như đít nồi vậy. Cố viện lý do chắc họ quay phim nên nhìn nhìn tìm thử nhưng thấy đoàn ekip đâu chỉ thấy những ngời phía trước nhìn nàng rất bất thiện a.

      Thôi xong. lẽ nơi đây là cổ đại ha, xuyên qua lãng nhách nha.

      Cổ đại à, ta đến rồi, thê thảm.
      Last edited: 24/4/16
      Chris thích bài này.

    3. BộYếnTử

      BộYếnTử Member

      Bài viết:
      37
      Được thích:
      31
      Chương 2: Chạy trốn

      Bọn người đó đúng là dai sức đuổi theo Thẩm Nguyệt tận canh giờ. Họ bảo Thẩm Nguyệt là tinh còn dám đuổi đánh đúng là.....chắc họ nghĩ tinh nàng sợ họ nên bỏ trốn họ ỷ lại cứ rượt theo.

      Bây giờ cũng xế chiều, bụng đói còn chân mỏi rã rời, Thẩm Nguyệt dùng lại bên bờ suối ngồi xuống nghỉ tạm. Khoác nước lên rửa mặt mũi, chạy gần cả ngày đổ đầy mồ hôi nhễ nhại. Rửa sạch , Thẩm Nguyệt mò mẫm trong balo du lịch lấy ra hộp bánh quy cùng chai nước suối, vừa gặm bánh vừa uống nước cho đỡ đói khát.

      thể cứ ăn mặc như thế này chạy loạn ngoài phố được trước hết tìm nhà dân kiếm bộ y phục thay tạm. Kiếm sao ra trắng là trộm để mặc, ai lại dám cho nàng chứ họ sợ nàng ấy chứ.....đợi trời tối hẳn Thẩm Nguyệt mò vào nhà của người trong thôn nằm cách xa các nhà khác lấy bộ y phục khoát lên bên ngoài.

      Trời tối.

      thể xin ngủ trọ tại chỗ họ, Thẩm Nguyệt lê chân bước về phía miếu hoang gần đó, mà lúc sáng chạy loạn trốn nàng thấy qua. Xa xa thấy miếu hoang có ánh lửa bập bùng Thẩm Nguyệt bấm bụng tiến vào. Bên trong có tổng cộng hai người. Là hai nam tử. người vận trường bào đen tuyền khí chất băng lãnh, khó gần, ngạo khí. người vận trang phục tử sắc, nho nhã, có vẻ dễ gần hơn chút.

      Nhìn thấy Thẩm Nguyệt, bọn họ chỉ nhìn thoáng qua rồi thôi, lập tức nhắm mắt dưỡng thần, thèm quan tâm. Thẩm Nguyệt so đo dù sao nàng cũng đến sau người ta, nên biết điều chút a. Ngồi ngay ngắn chộ của mình xê dịch gần đóng lửa để sưởi ấm, co ro cái balo nằm ngủ ngon lành.

      Cả ngày chỉ có chạy, mệt mới là lạ.

      Khi Thẩm Nguyệt ngủ, quên cột thanh kiếm cổ quái bên chân nàng, dù sao cũng vì nó mà nàng xuyên đến đây đem theo nó biết có ngày nó mang nàng trở về.

      Nó là thanh kiếm mảnh, nặng khoảng bốn năm cân dài ba thước hai xích bốn chỉ. Vỏ ngoài điêu khắc tinh diệu, hình ảnh người con trong sơn động.

      Hai người nam tử nọ nhìn chằm chằm thanh kiếm bên người nàng nhưng có biểu gì, chỉ nhỉn thôi rồi tiếp tục nhắm mắt, quan tâm nó nữa.

      Trời rất nhanh khuya.
      Last edited: 24/4/16
      Chris thích bài này.

    4. BộYếnTử

      BộYếnTử Member

      Bài viết:
      37
      Được thích:
      31
      Chương 3: Lạc


      Sáng.

      mình Thẩm Tuyết ngồi trong miếu hoang vắng lặng, hai người kia biết rời tự lúc nào. Bụng cũng bắt đầu kêu réo nàng. người Thẩm Tuyết có lấy xu dính túi, tiền ở đại nhiều lắm nhưng vô dụng vì ở đây dùng được chúng đành cất lại vào túi vậy.

      Lục lọi trong balo còn nữa hộp bánh quy ngày hôm qua ăn dở, phải ăn dở mà là đành cho ngày khác ăn tiếp đúng hơn. Lấy ra mấy cái đưa vào mồm nhai ngon lành, đúng là đói ăn cái gì cũng ngon đáo để. Hơi lưng bụng uống ngụm nước rồi tiếp tục , Thẩm Tuyết cũng chẳng biết rốt cuộc mình đâu, lúc sau, do mãi mê suy nghĩ nàng bị lạc đường sâu vào trong khu rừng vừa rậm vừa lớn, đến khi vấp phải nhành cây ngã soài người mới hồi phục tinh thần.

      Bây giờ cũng giữa trưa, vậy là Thẩm Tuyết rất lâu rất lâu rồi nhỉ? Mệt mỏi Thẩm Tuyết ngồi bệt xuống phiến đá vừa to vừa bằng trước mắt, lấy tay quệt mồ hôi rơi má, quạt quạt cho mát rồi ngủ thiếp lúc nào hay.

      Nàng ngủ mơ thấy chị mình là Thẩm Dịch hùng hổ xông vào phòng vật nàng xuống giường rồi hung hăng bóp cổ nàng chặt, nàng muốn ngợp thở nên la toáng lên nhưng phát ra chỉ là những tràn đứt quãng, vô lực. Vốn là cha nàng Thẩm Đình Phong kén rể chọn chồng cho con , ông vốn là người có mặt mũi trong giới gian hồ HồngKông, hai đứa con cũng đến tuổi thành gia thất nên kén chọn trong bang chúng những người triển vọng nhất ra làm hiền tế, ngoài trong bang còn có những thiếu gia lắm tiền đến cầu may, lấy được hai nàng mỹ nhân trong Hắc Long bang.

      Chị nàng Thẩm Dịch chọn trúng Lệnh Tiết Phi nhưng Lệnh Thiếu lại thèm để ý đến nàng, mà qua chào hỏi Thẩm Tuyết. Vốn là Thẩm Tuyết nàng cùng Lệnh thiếu có quen biết trước, Thẩm Dịch điên tiếc lên vì chuyện đó nên tìm nàng tính xổ đòi nàng trả lại Lệnh thiếu cho ả ta. Hai người giằng co Thẩm Dịch trong lúc nàng sơ ý vật ngã xuống giường bóp cổ nàng tý nữa đứt hơi. Cũng may Thẩm Đình Phong phát nếu Thẩm Tuyết nàng có lẽ về chầu ông bà rồi.

      Thẩm Tuyết vì chuyện đó bỏ nhà , du lịch cho xả stress, nên mới bị xuyên qua. ngờ bây giờ lại trở về nhà mau vậy. Thẩm Tuyết la oai oái choàng tỉnh dậy

      Xung quanh nàng nhung nhúc rắn. Hầu hết chúng đều là kịch độc xà. Ngày trước, nàng cũng hay dùng nọc rắn để chế tạo các loại thuốc. Vì vậy, việc tiếp xúc với rắn là chuyện quá bình thường. Thế nhưng, cái cảm giác có cả ngàn con rắn trườn người và thân xác máu lạnh ấy tiếp xúc với da thịt khiến người ta lạnh gáy.Con rắn vằn đen và đỏ to lớn siết chặt lấy cổ nàng. Càng lúc càng mạnh. Nàng giãy dụa nhưng vô ích. Tay chân bị chúng bó chặt lại.Hóa ra là nàng nằm mơ thôi a.

      Đến khi, Thẩm Tuyết sắp trụ được nữa đột nhiên, những con rắn buông nàng ra rồi bỏ .Thẩm Tuyết hít lấy hít để dưỡng khí vào đầy lồng ngực. Bấy giờ nàng mới từ từ ngồi dậy và xem xét thân thể chính mình. may mắn, cả người nàng trừ cảm giác ê ẩm ra vẫn lành lặn. Quần áo nàng bị ướt. Có lẽ nàng bị lũ rắn đáng ghét này cuốn đến nơi này, bây giờ nàng nằm trong cái hồ rất lớn nha.
      Last edited: 24/4/16
      Chris thích bài này.

    5. BộYếnTử

      BộYếnTử Member

      Bài viết:
      37
      Được thích:
      31
      Chương 4: Xa bẫy!

      Thẩm Tuyết thôi nghĩ ngợi và quan sát xung quanh. Nơi này hề có bất cứ loài thực vật nào trừ rêu. Hai bên là vách đá đen dựng đứng. Xa xa, có thể thấy vài bộ xương cốt phủ bụi thời gian.

      Đàn rắn hướng Thẩm Tuyết mấy thiện cảm mà bò tới, nàng tưởng rằng mình sắp bị chúng nó xơi tái bên tai chợt nghe tiếng tiêu du dương bay bổng truyền tới, hiểu sao chúng từ từ lẳng lặng bò còn mống. Thẩm Tuyết nương theo tiếng tiêu mà bước .


      Thẩm Tuyết ngước lên nhìn chằm chằm vào tán cây rậm rạp phía . Nếu đoán nhầm đó là vật có nhiều gai nhọn. Bàn chông chẳng hạn. khi chạm vào sợi tơ mỏng manh này, nạn nhân biến thành tổ ong ngay lập tức.

      ” Có bẫy!”

      Thẩm Tuyết nhíu mày và thận trọng nhìn quanh. Và điều bất hạnh là nàng bị tơ nhện bao vây tứ phía. Những lúc như thế này, nàng lại hận mình tại sao lại có khinh công như người ta. Gặp trường hợp này chỉ cần nhún nhảy vài cái là thoát.

      "Tứ phía đều là bẫy. A, đến cả dưới đất cũng có bẫy". Tự lẩm bẩm mình, xem ra khổ rồi đây.

      Đám lá dưới chân Thẩm Tuyết rất lạ. Chắc chắn có hố bên dưới. Chỉ cần nàng lùi bước là rơi xuống bẫy. Có vẻ như lão quái vật quá ưu ái nàng rồi.

      Thẩm Tuyết trầm mặc quan sát xung quanh. Chợt, đáy mắt nàng loé lên tia sáng.Nàng giảo hoạt lôi từ trong balo ra sợi dây thừng dài đầu kia có gắn cái móc sắt rất chắc chắn, cái này nàng dùng leo núi nha giờ có dịp để xài rồi, haha tự cười với bản thân.

      Vươn tay nén lên nhành cây lớn cho cái móc sắt cắm phật vào thân cây, nàng từ từ mò lên . Vừa mò lên đập vào mắt nàng là con rắn đỏ đen khi nãy, Thẩm Tuyết hoảng hốt sao lại là oan gia này chứ. Nhặt hòn đá lên hướng phía xa ném tạo ra động tĩnh lớn dẫn dụ con rắn chết tiệt chạy , nàng nhân cơ hội sơ hở chạy trối chết.

      Chân Thẩm Tuyết guồng chạy hết công suất. Đằng sau lưng, lũ rắn điên cuồng đuổi theo. Tốc độ của chúng khủng khiếp. Chẳng mấy chốc, chúng áp sát Thẩm Tuyết. Nếu còn ở đại, chắc chắn nàng bồi cho chúng vài viên kẹo đồng hoặc quả bom bi cũng tệ. Nhưng đời lại như là mơ.Nàng nhíu mày nhìn xung quanh. Có rất nhiều cây cổ thụ. Giải pháp tốt nhất để thoát thân bây giờ là lên cây. Nghĩ là làm, nàng dậm chân lấy đà định bật lên cành cây gần đó. Nhưng có tiếng cạch rất vang lên. Vạn vật trước mắt Thẩm Tuyết đảo lộn. Thân thể nàng bị nhấc bổng lên. Nàng rất muốn đâm đầu xuống đất mà chết cho rồi.

      Thẩm Tuyết dở khóc dở cười. Chẳng biết bị treo lủng lẳng thế này là phúc hay hoạ nữa?Đột nhiên, có tiếng tiêu thanh thoát vang lên. Là tiếng tiêu khi nãy nàng dám chắc. thanh nhàng trầm bổng tựa cơn gió xuân khiến người ta ngây ngẩn. Nhưng thanh ấy bỗng trở nên sắc nhọn như muốn cứa vào tim người nghe. Đầu Thẩm Tuyết đau như búa bổ. Nàng nhăn mày chịu đựng. Mồ hôi túa ra từ hai thái dương.
      Last edited: 24/4/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :