1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Bồi hồi - Hồ Điệp Seba (60c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. fantasy

      fantasy Active Member

      Bài viết:
      179
      Được thích:
      106
      Bồi hồi

      [​IMG]

      Tác giả: Hồ Điệp Seba
      Thể loại: cổ đại, HE
      Số chương: 60
      Tình trạng: hoàn
      Nguồn: https://macthienyblog.wordpress.com
      Bìa: @Mai Duyên

      Văn án:
      Nàng, người con tài nữ nổi tiếng kinh thành với cái tên “Cẩm tú Bồi Hồi”, với vẻ đẹp rực rỡ như hoa hồng, được cha thương, cưng chiều, hoàng thượng thuởng thức. Sau khi thành thân, mang trong mình bào thai 5 tháng, người chồng của nàng – thế tử Hải Ninh Hầu tự tay bưng ly rượu độc theo chỉ dụ của Hoàng hậu đến cho nàng, với lý do, vì công chúa đệ nhất ở góa của đương triều nhìn trúng . Sau ly rượu độc, nàng chết, mất con, mất cả khả năng sinh đẻ, phụ thân từ quan, đưa nàng rời khỏi chốn kinh thành đầy rẫy mưu mô với những con người xấu xa đó. Mang theo khối thân thể bệnh tật rách nát, nàng rời .
      Ba năm sau, nàng quay lại kinh thành với kế hoạch trả thù hoàn hảo đến tận kẽ răng. Xen lẫn trong đó là những mưu mô xấu xa đoạt vị trong triều, liệu nàng có tránh khỏi được vòng xoáy vương quyền đó, liệu nàng có bảo vệ được gia tộc khỏi khả năng diệt tộc, liệu nàng có đủ niềm tin để lại lần nữa, đủ can đảm để mở rộng lòng mình lần nữa. “Thực nàng sâu sắc, là ở bên cạnh nàng dựng gian nhà tranh, làm bạn với nàng. tinh tròn khuyết, sương phong vũ lộ, nở rộ hoặc điêu linh. Nếu mến nhất, cây hoa hồng duy nhất, mặc kệ là diện mạo gì đều nàng như lúc ban đầu, luyến tiếc thương tổn nàng dù chỉ cánh hoa chiếc lá, thậm chí là chiếc gai mỹ lệ sắc bén. Như vậy mới là cách thương thực , mới chân chính có được gốc cây Bồi Hồi rực rỡ đầy gai kia.“​
      Last edited by a moderator: 28/5/15
      Maruko thích bài này.

    2. fantasy

      fantasy Active Member

      Bài viết:
      179
      Được thích:
      106
      Chương 1
      Trời sắp đổ mưa. Mơ hồ tiếng sấm vang rầm rì truyền đến từ phương xa, huyện thừa ( chức quan cấp huyện) Sơn Dương thúc vào bụng ngựa, chạy như bay hướng về nghĩa trang ngoại thành, trời đất tối mờ như đêm, cuối cùng khi cơn mưa to xối xả ầm ầm rơi xuống, đến được cổng lớn của nghĩa trang.
      Lão quan đầu trông coi nghĩa trang mở to đôi mắt đục ngầu lom lom nhìn lúc lâu, mới nhe ra vài cái răng sún mà toét miệng cười, “Trần đại nhân.” Cúi cái lưng còng xuống đon đả chào, ân cần tiến lên dắt cương ngựa. “Ngài đến tìm Thập Thất nương tử ạ?” “Quả nhiên là ở đây.”
      Trần huyện thừa lẩm bẩm, đội mưa băng qua sân viện lầy lội, ngay cả cửa cũng gõ, trực tiếp xông vào căn phòng kế bên nhà chứa xác. Ầm ầm tiếng sét nhá lên, tiểu nương tử tóc bạc nửa, khuôn mặt điềm tĩnh ngẩng lên, trong tay lại cầm cái đầu lâu với hốc mắt trống rỗng, cho dù là chưởng quản hình của huyện, Trần huyện thừa cũng khỏi dựng cả lông măng, sợ gần như mất mật.
      “Thập Nhất ca?” Trần Thập Thất hơi kinh ngạc, “Làm sao vậy? Cũng phải là chưa từng thấy.”
      Nàng mỉm cười, dưới ánh nến lập lòe, nụ cười đáng lẽ phải rất đẹp lại trở nên mơ hồ, Trần huyện thừa chỉ cảm thấy như có cơn gió lạnh thổi qua, nhịn được mà hơi run rẩy.
      “Có thứ gì, mà chưa từng thấy qua chứ?” nạt lên để che giấu xấu hổ, “ với muội bao nhiêu lần rồi, thân thể muội tốt, đừng có đến cái nơi… khí quá nặng này! Muội nha đầu này để cho người khác bớt lo mà…” “Bị hàm oan 60 năm rồi, đáng thương.” Trần Thập Thất khẽ vuốt lên vết nứt hình lưới đầu hộp sọ, “Đứa bé mới 13 – 14 tuổi… đáng tiếc chỉ có xương sọ, nếu có thể tìm được cái khác…”
      “Hồi tỷ nhi!” Trần huyện thừa thực nổi giận, “Thập Nhất ca của muội chỉ được xưng là ‘Thần Bộ’, phải thần thánh!” Trần Thập Thất ôn thuần gật đầu, thương tiếc mà vuốt ve hộp sọ, rồi nhàng đặt xuống. Hơi tập tễnh đứng lên, dùng lá ngải cứu ngâm rượu rửa tay, cởi chiếc áo khoác trắng ra, chống gậy trúc, Trần Thập Nhất chút nghĩ ngợi tiến lên đỡ lấy cánh tay khác của nàng, tay còn lại thành thạo bung dù. Trần Thập Thất cười, “Muội bị cha và các ca ca làm hư rồi. sao mà, muội rất khỏe. Tự muội cũng có thể hơn mười dặm xem bệnh giúp người ta…”
      Đáy lòng Trần Thập Nhất đau xót. Khỏe? Khỏe chỗ nào? Thập Thất nương – Trần Bồi Hồi, ở độ tuổi hai mươi xinh đẹp nhất, là đích nữ tôn quý của Trần gia ở Giang Nam, cũng từng được chọn làm trong những Thủ khóa nữ (Người giữ chìa khóa), tài đức vẹn toàn. Nhưng nhìn lại con bé, bây giờ bị hủy thành cái bộ dạng gì đây… nửa đầu tóc bạc, mới mấy tuổi đầu tóc nhuốm màu xám bạc, thân thể gầy như da bọc xương, khí huyết thiếu hụt, ngay cả thần sắc cũng nhợt nhạt gần như trắng bệch.
      Khuôn mặt từng đầy đặn như mẫu đơn nở rộ, bây giờ gầy sọp như tro tàn, con ngươi vốn đen láy linh hoạt, trút bỏ thành màu hổ phách đậm, thiếu chút nữa bị mù.
      ba năm trôi qua rồi, con bé vẫn lại tập tễnh như trước, mỗi bước đều dè dặt từng bước. Tới đông sương phòng, nàng cởi guốc gỗ, mang tất trắng bước vào phòng, Trần Thập Nhất vội thu ô, cởi ủng, “Này này, đợi chút, đợi chút, đợi huynh đỡ muội…” “Thập Nhất ca.” Trần Thập Thất rất bất đắc dĩ, “Muội bị mù. Hơn nữa cũng bệnh, khỏi rồi.” “Mang theo bên mình đứa nha đầu cũng tốt, cứ thích chạy loạn…” Trần Thập Nhất vừa thầm oán, vừa nhấc ấm nước lên nấu.
      Thập Thất rất muốn nhắc nhở ca ca, bếp còn ấm nước sôi lớn của nàng, nhưng mà vẫn thôi, để cho huynh ấy bận rộn . ràng huynh cũng bận phân thân được, lại lúc nào cũng ôm theo áy náy, cảm thấy chăm sóc tốt cho muội muội. Cha và các ca ca chiều chuộng nàng quá mức rồi. Con nhà ai bị hưu về mà bị ném vào trong am hoặc là đóng cửa nhốt trong nhà chứ? Nhưng nàng muốn về nhà, liền chiều theo bắt nàng về, nàng muốn ở cùng với Thập Nhất ca nhậm chức huyện thừa, cha bèn xách cổ Thập Nhất ca tới đe dọa huynh ấy phải chăm sóc nàng tốt. Nàng muốn hành nghề y, bèn theo nàng khắp nơi, nàng muốn đến nghĩa trang nghiệm thi thể phụ nữ, Thập Nhất ca trong miệng mắng, nhưng vẫn đặc biệt sửa sang căn phòng gần đó cho nàng nghỉ chân. Cầu gì được nấy, cũng hơn gì thế này mà thôi.
      * Mặc dù che giấu rất tốt, nhưng đó là ca ca ruột cùng nhau lớn lên từ , sao nàng có thể nhìn ra tâm trạng khó xử và bất bình của huynh ấy chứ? “Trong tộc có việc? Cần dùng đến muội sao?” Nàng đột nhiên , Trần Thập Thất bị dọa đến mức nghiêng đổ cả ly trà. “Huynh phải là Thần bộ, muội là Thần bộ mới đúng.” Trần Thập Nhất tức tối , do dự lát, lấy từ trong ngực ra chuỗi gút thắt… nhìn chăm chăm vào đáy mắt nàng. Thập Thất chậm rãi mở to hai mắt, nhận lấy chuỗi nút thắt kia…
      Thực ra, đây là sợi dây thắt núi để ghi nhớ công việc*, vẻ mặt cũng bắt đầu nghiêm trang hẳn lên. (*Kết thằng ký 結繩記事: thắt nút dây để ghi nhớ: Trước khi chữ viết xuất , người xưa dùng sợi dây thắt nút để ghi nhớ việc, tương truyền việc lớn thắt nút lớn, việc thắt nút . nay số dân tộc có chữ viết cũng dùng cách này để ghi nhớ công việc.)
      Trần gia ở Giang Nam, là gia tộc xếp hàng sau ở Thế gia phổ (bảng xếp hạng các thế gia), mặc dù con cháu đề huề, nhưng hầu như rất ít người làm quan Ngũ phẩm. Bình thường đều nhậm chức ở những địa phương ngoại thành, thường thấy nhất là ở Công Bộ, Nông Tư, gần như đụng tới được những chỗ béo bở phong phú như thủy lợi, muối, chính trị các loại, cũng cực ít tiến vào Hàn Lâm Viện, lại càng chưa từng có ai là cận thần của thiên tử.
      Ở mặt ngoài, Trần gia Giang Nam sinh sống theo hình thức tụ tộc (các thành viên trong gia tộc ở gần nhau), gia phong nghiêm cẩn, ở địa phương rất có danh vọng, nhưng lại vô cùng giản dị khiêm tốn. thực tế, Trần gia Giang Nam lấy “Khổng Mạnh làm da, Mặc gia làm cốt”, che giấu tận sâu bên trong là truyền nhân của Mặc Tử. Qua nhiều thế hệ đàn áp, phá hủy, phân tán, Mặc gia sớm lụn bại.

      “Cự Tử có lệnh, Bồi Hồi đương nhiên nghe theo.” Trần Thập Thất cúi đầu thi lễ. “…Nhưng mà, phải đến kinh thành.” Trần Thập Nhất rất lo lắng. Hồi tỷ nhi thiếu chút nữa bỏ mạng ở nơi quỷ quái kia… Đôi gian phu dâm phụ kia cũng vẫn còn ở đó. “À.” Trần Thập Thất gật đầu, “Nhưng muội phải đến đó làm gì?” “Kinh thành đó!” Trần Thập Nhất bất mãn kêu lên. “Muội nghe thấy rồi, kinh thành.” Trần Thập Thất cũng lười giải thích, “Hành nghề y, muội chỉ khám cho nữ nhân. Khám nghiệm tử thi, muội cũng chỉ khám nghiệm xác phụ nữ. Kinh thành nhân tài đông đúc, cũng cần muội chứ?” Trần Thập Nhất liền cứng đơ, vẻ mặt lại càng vui nổi, “Thủ khóa nữ… thân thể khỏe.” Nàng hiểu, “Thủ khóa nữ… của thế hệ chúng ta gả đến Tô Châu mà.”
      Mặc gia trước giờ vẫn phải là dòng chính, chịu đủ xa lánh chèn ép, nhiều lần bị tai họa đổ xuống. Cuối cùng sinh ra loại chế độ đặc biệt: Thủ khóa nữ. Thông thường tội diệt môn liên quan đến những nữ nhi gả ra ngoài, những cuốn sách cổ được Mặc gia trân trọng, bảo tồn thường được sao chép ra bản sao, lưu trữ tại nơi bí mật, mỗi thế hệ Trần gia đề bạt chọn ra Thủ khóa nữ* ưu tú nhất, để ngăn ngừa những cuốn sách cổ và tinh túy quý giá của Mặc gia bị thất truyền.
      (*Thủ khóa nữ: người nắm giữa chìa khóa. Giải thích sơ sơ là: sợ bị tội diệt môn sách cổ của Mặc gia bị thất truyền, vì thế truyền lại cho người con trong tộc nắm giữ chìa khóa cất giấu của gia tộc, vì thời xưa, những người con gả ra ngoài bị liên lụy tội diệt môn)
      Trần Thập Nhất trầm mặc hồi, đoạn căm phẫn : “Những tên mọi rợ Bắc Trần kia, mặt dày đến cầu Cự Tử. Cự Tử quá nhân nghĩa rồi, ai cần đồng khí liên chi* với bọn chúng chứ, lúc trước phá cửa sao ‘đồng khí liên chi’ ?! Coi thường chúng ta? Hừ hừ, đám mọi rợ Bắc Trần chỉ biết vung đao múa kiếm kia còn biết xấu hổ mà bọn chúng mới là chính thống? Là chính thống đừng có cầu…”
      (*Đồng khí liên chi 同氣連枝: Ý là đoàn kết như cây liền cành, muốn đến mối quan hệ mật thiết.)
      “Được rồi, Thập Nhất ca, muội biết.” Trần Thập Thất xua tay. là chuyện xưa lắc xưa lơ từ mấy trăm năm trước rồi, còn ấm ức gì nữa. trắng ra chính là ‘đạo bất đồng bất tương vi mưu*’. Bắc Trần cấp tiến hơn chút, cuối cùng trở thành Hiệp Mặc, Nam Trần cẩn thận tử thủ, trở thành Nho Mặc. Nhưng điều khiến cho hai bên lâm vào tình thế như nước với lửa, chính là việc có làm quan trong triều hay .
      (*Đạo bất đồng bất tương vi mưu 道不同不相為謀: cùng chí hướng, chung con đường thể cùng nhau gây dựng nghiệp… Xuất phát từ luận ngữ “Vệ Linh Công” của Khổng Tử.)
      Theo nàng thấy, cũng chẳng có gì để tranh giành cả. phải đều là những đệ tử “Kiêm ái phi công”* của Mặc gia sao? Chẳng qua chỉ là lựa chọn làm hay làm quan triều mà thôi.
      (kiêm ái phi công: sống thương, phản đối chiến trang)
      “Là Thủ khóa nữ của Bắc Trần.” Trần Thập Thất cảm thán. Bồi dưỡng Thủ khóa nữ hề dễ dàng, phải chỉ bảo vệ cái chìa khóa là đủ, còn phải đem tinh thông của tất cả sách cổ, lưu giữ lại mồi lửa cuối cùng của cả thế hệ gia tộc có khả năng bị sụp đổ (ý chỉ lưu lại tinh hoa của gia tộc).
      Lúc trước nàng bị loại, cũng là bởi vì nàng chỉ mê đắm y dược, thể chu toàn mọi bề được. “Vậy cứ đến kinh thành thôi.” Nàng nhàn nhạt . Trần Thập Nhất giận dữ hất đầu, Thập Thất cầm sợi gút thắt kia đong đưa trước mặt . Trần huyện thừa cao lớn oai hùng có danh xưng là “Thần bộ” này, lập tức cúi đầu ủ rũ, thõng vai xuống, thoạt nhìn có chút đáng thương.
      *** Chú thích: *Chủ thuyết Của Mặc Tử, gọn là hai chữ “Kiêm ái”. Với tinh thần truyền đạo, Mặc Tử đích thân thực tiễn tâm niệm “Kiêm ái”, nhưng chưa xây đựng hoàn chỉnh hệ thống triết lý “Kiêm ái”, để thiên hạ tâm phục và thi hành.
      Sở dĩ Mặc Tử có được địa vị quan trọng lịch sử văn hóa cổ Trung Quốc, do vai trò nhà triết học hay nhà tôn giáo, mà là nhờ ý chí chống xâm lăng, bằng chủ trương “Phi công” (kịch liệt phản đối chiến tranh), với nhiệt tình cứu thế, nghị lực thực hành và tinh thần hy sinh cao cả, cảm động đến muôn đời.
      Mặc Tử xuất thân hàn vi, tuy sinh trưởng tại Lỗ, nước bảo tồn hơn bất cứ nước nào hết, nền văn hóa nhà Chu, và từng theo học đạo Nho, nhưng chủ trương chấn hưng văn hóa nhà Chu như Khổng Tử, mà là theo con đường cải cách tích cực, mong tạo dựng được xã hội mới, an bình, có lợi cho giới bình dân. Với lòng bác ái vị tha, Mặc Tử bôn ba giữa các nước, khẩn thiết kêu gọi “Kiêm ái phi công”.
      (tra wiki để biết thêm về Mặc Tử nhé)
      MTY: Kiêm ái phi công: có thể hiểu là: nhân ái, phản đối chiến tranh. Sở dĩ các đệ tử của Mặc gia khinh thường vào triều làm quan cũng là phần do xuất thân hàn vi của ông.
      Last edited: 24/5/15

    3. fantasy

      fantasy Active Member

      Bài viết:
      179
      Được thích:
      106
      Chương 2
      Trời mùa hè sau cơn mưa to luôn trôi qua nhanh hơn.
      Sau cơn mưa, đất trời trong trẻo, trời ngã về tây, ráng chiều bắt đầu nhuộm đỏ lên bầu trời trong xanh. Lo lắng cho vị khách đến từ xa phải đợi lâu, Trần Thập Thất bèn chọn cưỡi ngựa, cưỡi con lừa mà nàng thường dùng.
      ba năm từ khi chết hụt qua đại kiếp nạn kia, cho dù châm cứu, uống thuốc, luyện tập, hai chân nàng vẫn còn có chút tê dại vô lực, điều khiển ngựa chạy nhanh như bay được, nhưng bước nhanh vẫn có thể. Mặc dù lên xuống ngựa vẫn cần Thập Nhất ca đỡ, nhưng nàng cưỡi ngựa rốt cuộc cũng xem như tệ, còn có thể theo kịp ngựa của Thập Nhất ca. Thế là trước khi cổng thành đóng lại, hai người giục ngựa chạy vào huyện thành Sơn Dương.
      Hơn mười mấy người của tộc Bắc Trần chạy rầm rập tới, thái độ kính cẩn, phong thái nghiêm nghị, khiến nàng giật mình. Tuy ăn mặc cải trang như hạ nhân, nhưng bắt gặp nút thắt đeo bên hông bọn họ, hiển nhiên là Bộ khúc* thiếp thân của Cự Tử Bắc Trần, là những tử sĩ trung kiên nhất.
      (*Bộ khúc: tên gọi chỉ gia binh, tư binh ở thời đại Ngụy – Tấn – Nam – Bắc triều)

      Tình huống tại nhất định rất gay go. * Nào ngờ, đến cả chư Bộ khúc của Bắc Trần cũng phải lắp bắp kinh hãi. Vị nương tử trước mắt này, thân vận y phục vạt thẳng quấn thắt lưng màu xanh thẫm, bên ngoài khoác chiếc áo khoác tay xanh đen. Váy dài đến bắp chân là mặc theo những người phụ nữ ở Sơn Dương, để thuận tiện cho việc lại bằng guốc gỗ ở vùng Sơn Dương nhiều mưa này, là cách ăn mặc rất bình thường của những hương thân sĩ nữ.
      Nhưng màu tóc ‘bạc nhiều đen ít’, hòa quyện lại như lão phụ tóc phơi sương, nhưng dung nhan lại nhẵn bóng mang theo khí sắc bệnh tật, có hơi hướm như sắp khuất bóng, độ tuổi hẳn còn rất trẻ. Quan sát sắc mặt liền biết là bệnh hư nhược, nhưng thân thể đáng lẽ ra mỏng manh ngược lại tranh nhiên ngạo cốt, đôi con ngươi sâu màu hổ phách to hơn chút so với người bình thường, ràng ánh mắt hiền hòa, nhưng bị nhìn thấy phải sợ hãi nín thở.
      Trong lòng vốn nôn nóng hoài nghi, lại dần dần có chút trấn định lại. Người có thể khiến cho trời cao phải phát lôi phẫn nộ thay, đại họa chết… nữ y mà Cự Tử Nam Trần dám đứng ra đảm bảo, có lẽ có thủ đoạn hơn người. * “ phiền khách từ xa chờ lâu, khinh suất rồi.” Trần Thập Thất cúi chào cái sâu. Dù sao những người này cũng đại biểu cho Cự Tử Bắc Trần. ngờ những Bộ khúc Bắc Trần này càng thêm cung kính cúi đầu thi lễ với nàng, “Phụng lệnh Cự Tử, chúng nô tài hết thảy đều nghe theo Thập Thất nương tử phân phó. hầu hạ Thập Thất nương tử như Cự Tử.”

      Tình hình so với tưởng tượng, còn tệ hơn rất nhiều. Nàng liếc mắt nhìn Thập Nhất ca, kết quả Trần Thập Nhất hất đầu , ngoảnh mặt làm ngơ, tất nhiên đừng chi đến lời chào hỏi khách khứa. Thầm than tiếng, nàng gọi quản gia tới dẫn những Bộ khúc Bắc Trần nghỉ ngơi, “Tạm thời cứ nghỉ ngơi dưỡng sức đêm , giờ Mẹo ngày mai xuất phát.” Chờ người hết, Trần Thập Nhất oán giận, “Sao ngay cả câu muội cũng hỏi?” “Có gì hay mà hỏi. Tình huống nhất định rất tệ, nhưng tình cảnh có thể nguy hiểm nhất đối với phụ nhân trẻ tuổi chẳng qua chỉ là thai .
      Trông bọn họ mặc dù nôn nóng lại hoảng loạn, có thể thấy chưa đến mức nguy hiểm đến tính mạng. Ước chừng là mang thai tốt, hoặc là có tượng chảy máu. Đó cũng phải là bệnh nặng gì, đại phu bình thường cũng có thể khám được…” Nàng lộ ra tia trào phúng, ba phần bất đắc dĩ cười, “Chẳng qua là ngại lễ phòng, đành uổng phí cho nữ tử tự vùng vẫy giành sống mà thôi.” “Trần gia chúng ta như vậy!” Trần Thập Nhất kháng nghị. Bởi vì chúng ta là con cháu của Mặc Tử sao Thập Nhất ca.
      Bên ngoài căn bản là… Nhưng nàng muốn nhiều, chuyển đề tài hỏi, “Trái lại xuất thân của Thủ khóa nữ Bắc Trần và nhà chồng, Thập Nhất ca cho muội biết chút .” tại là thời đại mà hậu thế gọi là Đại Yến Cao Tông, xưng là Dương đế, 53 tuổi, tại vị hơn 30 năm. Hai mươi năm trước còn ngự giá thân chinh lĩnh quân, sau mười mấy năm cố gắng bình định thiên hạ. Chính là người “lên ngựa làm kiêu hùng, xuống ngựa làm minh chủ”, minh quân văn thao võ lược hiếm có, cai trị thời đại thừa tiên khải hậu*.

      (* thừa tiên khải hậu: kế thừa cái trước, sáng tạo cái sau. Kế thừa tổ tông, lưu lại ngàn đời)

      Ngoại trừ chuyện ông ta có hơi ngoan độc khơi mào chiến tranh giữa người Hồ – Hán ra, những mặt khác có thể thánh minh khoan dung hiếm có, nhất là ở phương diện ‘khéo dùng người’, hỏi xuất thân. Bắc Trần Hiệp Mặc vốn xem thiên hạ là nghĩa vụ của mình, trợ giúp Dương đế có thể là cử chỉ vô tâm, kết quả được Dương đế tại lúc thiên hạ sơ định (thiên hạ vừa được bình định) liệt vào hàng ngũ quyền quý, ngoài dự đoán lớn là, thể diện càng cao hơn xuống được.
      Cứng rắn từ chối bằng mọi cách cũng thể buông bỏ được trọng trách này, đành phải vội vàng giao nộp binh quyền lên. Điểm khác biệt giữa Bắc Trần và Nam Trần sống tụ cư, khép kín bảo thủ, chính là hệ thống Bộ khúc của họ. Chủ thượng duy chỉ có Trần thị làm Cự Tử, còn lại đều dựa vào Bộ khúc. Những thứ tước vị huân quý xui xẻo kia cũng sai đám Bộ khúc hứng nhận, Cự Tử phải giả chết trốn chạy xa. (huân quý = tôn quý)
      Cho dù như vậy, vẫn khiến cho Nam Trần chê cười trận, kết quả quan hệ Nam – Bắc Trần càng thêm chuyển biến xấu. Điều bức đương nhiệm Cự Tử Bắc Trần phải cúi đầu với Nam Trần, chính là Thủ khóa nữ xuất thân cao quý kia, được gả vào Phủ Bách Thắng Hầu Địch gia. “À, là thế tử gia của Bách Thắng Hầu a.” Trần Thập Thất bừng tỉnh, “Thái phu nhân là đương gia của Địch gia, thấy cũng xứng với Thủ khóa nữ Bắc Trần.
      Nhưng tại có lẽ Thái phu nhân còn là đương gia đúng ?” Trần Thập Nhất từ trước tới nay luôn thông minh cơ trí, nếu cũng ở vùng Sơn Dương khỉ ho cò gáy lắm điêu dân tạo nên được mỹ danh là ‘Thần Bộ’ danh chấn thiên hạ. Nhưng ở trước mặt Hồi tỷ nhi, luôn luôn bị đả kích. “Sao muội biết?” rầu rĩ hỏi. Muội muội rời khỏi kinh ba năm, Thủ khóa nữ Bắc Trần mới gả cho thế tử gia năm ngoái, năm ngoái Hầu phu nhân mới trở thành đương gia. “Đây là chuyện hậu trạch, ca ca cũng phải.” Nàng tùy tiện đáp.

      * Ngày hôm sau, đúng giờ Mẹo, nàng theo Bộ khúc của Bắc Trần xuất phát lên kinh, Thủ khóa nữ của Bắc Trần mang họ Quý, khuê danh Kỳ nương. Thế tử gia là tông tử (trưởng nam) kế nhiệm của Địch gia, nàng đương nhiên là tông phụ kế nhiệm. Vấn đề nằm ở chỗ, đầu xuân năm ngoái mới gả vào, sảy thai hai lần, tại gắng gượng mang thai, nhưng bên dưới chảy máu ngừng. Ngay cả ngự y cũng mời tới, nhưng chỉ đưa đến tin dữ: “Thai này chỉ sợ khó giữ được, về sau cũng khó có con.” “Vô tử” quả thực là vết thương trí mệnh, cũng là trong thất xuất rồi (7 lý do được bỏ vợ). Địch gia càng thể cho thứ tử làm con thừa tự.
      Tương lai của vị trí tông phụ này, lung lay sắp đổ, ngay cả tính mạng cũng có thể khó giữ được – cách khác, ‘hưu thê’ quá khó nghe, im ắng “bệnh chết”, dễ nghe hơn. Đám nha hoàn ma ma tùy thị của Bắc Trần ra lại biết gì, nàng nghe vậy dở khóc dở cười. “Trụ cột của thiếu phu nhân quả vô cùng tốt.” Gia phong Địch gia cũng xuống dốc phanh, hậu trạch rung chuyển bất an. hổ là Hiệp Mặc nhi nữ, như vậy mà còn có thể lăn lộn giữ được cái mạng. Có thể Bắc Trần cũng giật mình cảm thấy vấn đề nghiêm trọng, cũng phái người trông chừng. Cho nên nàng hỏi nữa, chỉ nhắm mắt dưỡng thần.

      * Ba ngày sau, vào buổi chiều chạng vạng, đoàn người đến được kinh thành, suýt nữa vào được cổng thành. May mắn cái thẻ bài tôn quý vẫn có chỗ hữu dụng. “ cần nghỉ ngơi dưỡng sức đâu, trực tiếp đến phủ Bách Thắng Hầu .” Trần Thập Thất nhàn nhạt , “Cứu bệnh như cứu hỏa.” Nguyên bản thấp thỏm lo lắng cả dọc đường , Bộ khúc Bắc Trần lập tức quay đầu ngựa, chạy thẳng tới phủ Bách Thắng Hầu. Nàng thèm để ý là vào từ cửa nào, thế nhưng cho dù cửa hông cũng bị dây dưa đủ điều, bắt đợi lâu đến kiên nhẫn được. Mặc dù địa vị tôn quý chỉ là cái vỏ , chung cả Bắc Trần, riêng nhà họ Quý ở phủ Quốc công cũng là ‘thế đại võng thế’, so với phủ Bách Thắng Hầu ‘ngũ thế nhi trảm’, từng đời hạ xuống bậc, còn cao hơn chỉ cấp bậc.
      (* thế đại võng thế: chỉ tước vị hề thay đổi qua nhiều thế hệ. Ngũ thế nhi trảm: ngược lại với “thế đại võng thế”: tước vị bị hạ xuống cấp qua từng thế hệ con cháu..)

      “Ta có thể sử dụng danh nghĩa phủ Quốc công ?” Nàng lạnh lùng hỏi thị tỳ bên người. “Hồi chủ tử, có thể ạ.” Tỳ nữ tên là Kim Câu nén giận trả lời. “Được.” Nàng gật đầu, quát khẽ, “Đánh thẳng vào!” hổ là con cháu Hiệp Mặc, đường thế như chẻ tre đánh tới cổng trong, lấy ít đánh nhiều còn nhàng thoải mái. Đến được cổng trong, nam tử dừng lại, chỉ có hai tỳ nữ Kim Câu Thiết Hoàn và bốn ma ma tùy thân, vẫn là ai được tiến gần vào Cẩn Chính Viên của thiếu phu nhân Quý thị.
      Vài hạ nhân mà Bắc Trần bố trí từ trước lập tức nghênh đón tiếp ứng. Nàng bị què, lại tập tễnh thế này cũng đích thân tới đây, vậy mà gia chủ còn chưa thò đầu ra đón. Phủ Bách Thắng Hầu thực là càng ngày càng trở nên chỉ có hư danh. “Mang nước vào đây! Bắc nồi đồng đun nước!” Nàng chống gậy trúc vừa vừa phân phó, “Lấy quần áo sạch trong hành lý của ta đến đây thay!” Lúc bỏ kim châm vào trong nồi nước sôi, nàng cũng vội vã rửa mặt chải đầu xong, vén rèm nhìn thấy thiếu phụ gầy yếu tiều tụy nằm giường. Nhưng tinh thần vẫn còn tốt, trong mắt còn ánh lên nét bất khuất. Bắt mạch, thầm thở phào hơi. Khá hơn nhiều so với nàng tưởng tượng. Nhìn lòng bàn tay dù được bảo dưỡng cẩn thận vẫn làm lặn hết những nốt chai do tập võ của nàng, có thể thấy được gân cốt nàng được tôi luyện đến cường kiện thấu triệt, mới có thể sống sót qua nhiều ải nguy hiểm như vậy. “Thập Thất nương tử, thứ cho ta thất lễ.”
      Thiếu phu nhân suy yếu , cố nén , “Con của ta…” “Xuỵt yếu đừng nhiều.” Trần Thập Thất xua tay, “ có gì, thai tượng có chút bất an mà thôi. Thi châm uống thuốc, ba tháng liền ổn. Có điều, phải đều nghe theo tôi.” Hít hơi sâu, thiếu phu nhân liếc nhìn nút thắt của Trần Thập Thất đeo bên hông. Đó là Cự Tử lệnh, thấy lệnh như thấy người. “Dạ, Quý thị Kỳ nương cẩn tôn quân lệnh.” Thi châm kỳ thực rất đau, gần như cởi trần trụi ở trước mặt nữ nhân, vẫn thấy phi thường xấu hổ. Nhưng dẫu sao nàng cũng là nữ nhi Hiệp Mặc, người Thủ khóa của Bắc Trần.
      Cự Tử nghĩ mọi biện pháp để bảo vệ nàng, tiếc cả thể diện, nàng cái gì cũng chịu được, cũng nhẫn được. Mặc kệ có lòng tin hay . “Trưa mai máu ngừng chảy.” Trần Thập Thất mệt mỏi rã rời thu châm, “Thai máu dần sinh sôi, là có thể nuôi con. Còn những chuyện khác, cần phải quan tâm nữa.” Thiếu phu nhân gượng cười, bên ngoài liền ồn ào chịu nổi, thậm chí nàng còn nghe thấy tiếng mắng chửi bén nhọn của mẹ chồng – Hầu phu nhân. Trần Thập Thất ra hiệu cho Thiết Hoàn nấu qua kim châm rồi cất vào, rồi tự mình vén rèm bước ra, chống gậy trúc, tập tễnh đứng dưới hành lang, nhìn Hầu phu nhân phẫn nộ chửi đổng. “Ai cho các ngươi dám đưa cái đám ‘tam lục bà’* hạ lưu này vào làm ô uế nhà ta?! Đều phản rồi a!”

      (*tam lục bà: chỉ những người phụ nữ làm đủ mọi loại nghề nghiệp khác nhau, mang nghĩa xấu, chỉ những công việc bất chính, lừa đảo, lang băm. Tam là chỉ: ni , đạo , quái (thầy bói); lục bà là: nha bà (mẹ mìn), môi bà (bà mối), sư bà, kiền bà (tú bà), dược bà (đại phu nữ), ổn bà (bà mụ))

      Sắc trời mờ tối, Quý gia, hoặc là những tỳ nữ ma ma của Bộ khúc Bắc Trần yên lặng đứng bảo vệ bậc thềm, như những pho tượng đúc bằng sắt, mắt điếc tai ngơ, im lặng . Tiếp nhận đèn lồng từ tay Kim Câu, Trần Thập Thất nhìn phu nhân Bách Thắng Hầu, mỉm cười, “Hầu phu nhân, lâu quá rồi nhỉ. Ba năm gặp, phong thái càng hơn dĩ vãng.” Trong ánh sáng lờ mờ, khuôn mặt Trần Thập Thất lúc lúc , mặc dù thay đổi rất lớn sau đại kiếp nạn, nhưng ngũ quan khái quát vẫn như trước. thể nào. Nữ nhân kia nhất định chết rồi mà! Hầu phu nhân lắc lắc đầu. Giọng càng rít lên sắc bén, “Đều là người chết sao? Chẳng lẽ còn muốn ta đích thân chuyện với loại hạ đẳng này?” “Nguyên lai cháu của Đại Tư Nông, con của Công bộ thị lang, nữ tử của Trần gia Giang Nam ta, ở trong mắt Hầu phu nhân là người hạ đẳng? Thụ giáo.” Nàng quay đầu cười với Kim Câu, “Nhớ nhắc nhở ta, lúc viết thư nhà ghi lại lời bình trân quý của Hầu phu nhân đây.” “Ngươi, ngươi…” Hầu phu nhân mặt mày trắng bệt, ôm ngực, “Trần Bồi Hồi? thể nào…” “Trần thị Thập Thất nương bái kiến Hầu phu nhân.” Nàng mỉm cười hành lễ nhún chào, mái tóc như tơ bạc của nàng lấp lóe trong trong ánh sáng phát ra từ lồng đèn. Hầu phu nhân phát ra tiếng kêu thảm thiết, phịch tiếng ngồi bệt dưới đất phát run, đỡ mãi cũng dậy nổi.

      *** Chú thích: – Trực cư: vạt thẳng: chỉ kiểu quần áo Hán phục phần lớn có hình chữ nhật, vạt suôn thẳng. Ống tay áo thõng xuống là điển hình của Trực cư bào (vd: Kimono cũng là Trực cư bào). Trực cư bào chia làm: cổ chéo, cổ tròn, cổ kín (hình dưới). Trực cư bào cổ kín là y phục điển hình của triều Đại Tống.
      Last edited: 24/5/15

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      @fantasy Bạn sửa lại ở phần Văn Án như quy định của Cung căn giữa dùm mình.
      Tiếp theo các chương post bạn hãy cách đoạn cho các bạn dễ đọc.

    5. fantasy

      fantasy Active Member

      Bài viết:
      179
      Được thích:
      106
      Chương 3
      Kỳ thực cũng buồn cười, sợ đến vậy?!

      Nhưng chung quy nàng vẫn còn nhớ chút lễ nghi kinh thành, cho nên mỉm cười buông mắt cúi đầu chờ đợi Hầu phu nhân rời trước. Có điều trông Hầu phu mềm nhũn như đống bùn được đỡ lên kiệu mềm chạy trốn, khóe môi nàng thấm ra ý cười có hơi hợp lễ nghi lắm.

      “Hầu phu nhân lớn tuổi, cẩn thận bệnh đàm mê (chỉ động kinh, sùi bọt mép).” Nàng xoay người vào trong phòng, với Quý Kỳ nương, “Thiếu phu nhân cung yếu (dạ con yếu), chưa đủ ba tháng vẫn nên đứng dậy, tĩnh dưỡng nhiều hơn. Để tránh thứ này nọ xúc phạm, gặp là được. Nếu Hầu phu nhân lại ‘động kinh’ đến ồn ào, là Trần thị Thập Thất nương có lời nhắn, miễn cho có sét đánh đến phủ Bách Thắng Hầu các ngươi, chẳng những hại đến con nối dõi, còn làm trở ngại đến cơ nghiệp đời sau của Bách Thắng Hầu.”

      Kỳ nương trợn tròn mắt, nhưng dù sao cũng là Thủ khóa nữ được chọn của Bắc Trần, dĩ nhiên cũng là người ‘linh lung thất khiếu’ (thông minh khéo léo), chỉ là rành chuyện trong hậu trạch, tuổi đời lại trẻ, mới phải chịu thiệt thòi đến tình trạng này.

      “Dạ.” Kỳ nương mỉm cười, đột nhiên trong đầu chợt lóe, đầu đuôi hỏi: “Dãy nhà sau còn có vài người… Thập Thất nương tử có thể giúp ta nhìn chút có ngại ?”

      Quả nhiên mới điểm liền thông thấu. Trần Thập Thất hứng thú nhướn mày, rũ rèm mắt xuống bấm đốt tay, “Những nhân kia quá bất hảo, chả trách thiếu phu nhân dễ mang thai lại thể chất bị hư nhược đến thế này. Vẫn nên nhanh chóng dời sân viện , cả phủ Bách Thắng Hầu to như vầy còn tìm được nơi an trí cho những nhân* bất lành kia sao?”

      (* nhân: người , cũng có thể hiểu là phụ nữ, hoặc những người dùng mưu quỷ kế xấu xa. Trong truyện là chỉ những thiếp thất có rắp tâm xấu xa)

      Kỳ thực trắng ra, thiếu phu nhân bệnh, có bệnh chính là phủ Bách Thắng Hầu này, bệnh này là “Đấu đá xấu xa trong nội trạch”. Nhưng nàng chỉ là đại phu, chỉ nhận ủy thác giúp thiếu phu nhân an thai. Về phần phủ Bách Thắng Hầu mục nát thế nào, vì sao mục nát, liên quan gì đến nàng?

      Chỉ là nàng mệt mỏi, lười lại động não, cầm gậy trúc, lịch kịch guốc gỗ, lào xào bung tán ô vẽ hoa đồng (hoa trẩu) ra. Để lại bốn ma ma, chỉ mang theo Kim Câu Thiết Hoàn từ từ rời .

      Biểu tình của Kim Câu còn trấn định được chút, chỉ là thường thường liếc trộm nàng cái. Còn Thiết Hoàn căn bản là nhìn nàng lom lom, ngay cả đường cũng lo nhìn, xém nữa đụng phải cây.

      Trần Thập Thất khẽ cười tiếng, “Chuyện của ta, chắc các ngươi ít nhiều cũng nghe qua được ít rồi nhỉ?”

      Thiết Hoàn vội vàng gật đầu, Kim Câu thầm kéo kéo nàng ta.

      “Chuyện này cũng có gì, chỉ là truyền nghe hơi giật mình chút thôi.” đường thưởng thức cảnh đẹp tắm dưới ánh trăng của phủ Bách Thắng Hầu, Trần Thập Thất hoàn toàn chú ý đến những nha đầu tò mò ngó dáo dác của Địch gia.

      “Kỳ thực cũng có gì, lúc đó ta gả cho thế tử Hải Ninh Hầu, lúc mang thai được năm tháng, công chúa Nhu Nhiên ở góa ba năm vô tình gặp được thế tử Hải Ninh Hầu tuấn nhã tuyệt trần, bèn than thở với Hoàng hậu: ‘Thế tử Hải Ninh Hầu tuấn, đáng tiếc có vợ.’ Sau đó Hoàng hậu liền hạ chỉ xuống, ban cho ta chén rượu độc.”

      Chén rượu độc kia là do thế tử Hải Ninh Hầu – lúc đó là phu quân của nàng tự mình bưng tới, quỳ xuống đất lệ rơi đầy mặt cầu xin nàng tuân chỉ, lúc đó già trẻ lớn bé Tôn gia chắc chắn vô cùng cảm kích nàng, hứa chôn cất nàng trong phần mộ tổ tiên, vĩnh viễn được Tôn gia thờ cúng.

      “Trước khi ban rượu độc sao, phu nhân Bách Thắng Hầu từng đến gặp ta, ám chỉ ta giả ngu với bà, dứt khoát thẳng luôn, muốn ta tự thỉnh hạ đường*, hoặc lui xuống làm thiếp thất. chung chính là hồi vừa đánh vừa xoa, lúc đó ta trẻ tuổi hồ đồ, chỉ nghĩ đến đứa con trong bụng đương là đích tử lại vô duyên vô cớ biến thành thứ tử, sao ta có thể bằng lòng được? Quả nhiên là thiếu kiến thức.”

      (hạ đường: chỉ những người bị chồng bỏ)

      Phu nhân Bách Thắng Hầu bị dọa thành như vậy, đại khái Độc kế chén rượu độc kia cũng có phần của bà ta ?

      “…Sau đó sao ạ?” Thiết Hoàn run giọng hỏi, chỉ cảm thấy gió đêm sao lạnh thế, lạnh đến sởn cả tóc gáy.

      “Làm gì có sau đó, đám người rót rượu độc thực rất khó coi, đám đều loi nhoi như con dòi a. Cho nên ta uống, nghe ta cũng tắt thở. tình sau đó kỳ thực ta cũng chỉ nghe thôi, lúc Hoàng thượng biết được thưởng cho Hoàng hậu cái bạt tai, sau đó phái Ngự lâm quân và ngự y vọt tới phủ Hải Ninh Hầu. Lại nghe , lúc ta tắt thở, chợt oanh lôi, tia sét đánh vào Tử Thần Điện của Hoàng hậu, tia sét đánh vào gốc cây cổ thụ trong phủ Hải Ninh Hầu… Lúc đó ta còn nằm cái chiếu trong chính phòng gần đó a.”

      Dưới ánh trăng nhợt nhạt, trong bóng tối khuất dưới tán ô, chỉ thấy được chiếc cằm nhọn trắng bệt đến có hơi trong suốt của Trần Thập Thất, nàng mỉm cười. nụ cười thực bình tĩnh, thực vô vị.

      Nhưng nụ cười kia lại làm cho da gà toàn thân từng chút từng chút nổi lên, tim co rút lại thành đoàn.

      “Làm sao sống lại, ta cũng biết. Ta chỉ biết là cha ta dẫn theo các ca ca trực tiếp cưỡi ngựa xông vào, muốn đem ta thi thể ta đoạt … Ai biết thế nào lại thoi thóp thở lại. Cha ta phẫn nộ, phủ Hải Ninh Hầu ném ra tờ hưu thư mang lý do ‘ác tật’ (bệnh khó chữa), ông liền lập tức từ quan. Ta ngược lại làm liên lụy đến Thập Nhất ca và Cửu ca… Dù gì cũng đậu hàng tiến sĩ nhị giáp, kết quả Thập Nhất ca bị điều đến vùng Sơn Dương khỉ ho cò gáy làm Huyện thừa, Cửu ca gậy tre bị điều đến Thiên Tân làm chủ bộ.”

      Vừa đúng lúc tới cổng trong, Trần Thập Thất đem ô gác vai, cười rất hiền hòa, “Chỉ có vậy mà thôi.”

      “Làm sao chỉ có vậy thôi?!” Thiết Hoàn hét lên. Kết quả làm cho vài Bộ khúc Bắc Trần chờ ở cổng trong nghĩ rằng có chuyện gì xảy ra, người người đều tuốt kiếm khỏi vỏ.

      có gì có gì đâu.” Trần Thập Thất xua tay, nhàng khiển trách Thiết Hoàn, “Hù chết người. tại việc quan trọng nhất là chính là về ngủ, xương cốt cả người ta đều đau rồi.”

      Sao có thể như vậy? Sao chỉ có thể như vậy được? Chuyện bất công bất nghĩa thế kia! Vì sao có thể cười , rồi thôi?! Quả nhiên Nam Trần đều là những người đọc sách mãi đến nhu nhược! Tộc nữ bị khi dễ đến tình trạng này cư nhiên lại làm được gì!

      Lên xe ngựa mới thở phào nhõm, phát khuôn mặt của hai tỳ nữ đều tái xanh, nghiến răng răng crắc.

      Quả nhiên là nhi nữ Hiệp Mặc, chút nào e ngại dùng võ vi phạm lệnh cấm.

      Trần Thập Thất dở khóc dở cười. Cuối cùng nàng có chút hiểu vì sao Cự Tử chịu mở lời giúp… hẳn là ông nuốt trôi cơn tức kia, muốn lấy Bắc Trần ra làm vũ khí đây. Rốt cuộc đáng sợ nhất phải vũ phu, mà là người đọc sách đầy bụng gian xảo.

      Tại sao ai tin nàng giải thích, nàng , hận. Thậm chí có loại cảm giác… thở phào nhõm, cảm thấy “Cuộc sống này cuối cùng cũng có lối thoát”.

      Hôn nhân, bề ngoài nhìn vào đích thực là việc tốt, dòng dõi cao quý đấy, trượng phu tuấn nhã vô cùng đấy, là kinh thành đệ nhất mỹ nam tử đấy. danh nghĩa cũng chỉ có thê thiếp, trong đám quý tộc xem như rất giữ mình trong sạch rồi… chết .

      Thông phòng, ca cơ, vũ kỹ, số lượng tặng cho người hoặc nhận lễ có tăng có giảm, tổng cộng dưới mười sáu mười bảy người. Mặt có hai tầng mẹ chồng bà nội chồng cực độ hà khắc, chị em dâu có ai là dễ đối phó. Đem hết tâm lực mới có thể tự bảo vệ mình, mỗi ngày đều giống như gặp ác mộng, dài dằng dặc tựa hồ có điểm cuối.

      Nếu phải mang thai, ngay cả quyết tâm nghĩ vì thanh danh gia tộc cũng sắp bị dao động, muốn chạy trốn.

      Cho nên lúc tiếp nhận chén rượu độc thể khước từ kia, nàng mơ hồ còn cảm thấy có chút vui mừng. Cuối cùng cần phải sống những ngày “sống bằng chết” nữa, cuối cùng con của nàng cũng trở thành con sâu độc cuối cùng giãy giụa trong bồn độc cổ này nữa, cuối cùng có thể quang minh chính đại mà rời rồi.

      Có điều, hề có chuyện ‘muốn sao được vậy’ dễ dàng như thế. Ông trời vẫn luôn thích mở ít trò vui phi thường ác liệt.

      Nàng trở thành người ‘bất tử’ uống rượu độc chết, truyền kỳ “Thiên lôi phẫn nộ thay lời minh oan”.

      Thực , hề oán hận gì cả. Nàng chỉ cảm thấy nhiều hơn là mờ mịt, nàng hoang mang biết nên tiếp tục sống thế nào. có mặt mũi quay về Giang Nam, cha già giao nàng cho Thập Nhất ca đến huyện Sơn Dương, nơi khá gần kinh thành.

      Chn rượu độc kia, giết chết con của nàng, nàng cũng vĩnh viễn có con được nữa. Thân là nữ nhân, như vậy là tàn phế ? Phải , có lẽ là vậy ?

      Mãi đến khi đến huyện Sơn Dương, chưa tới huyện nha, từ hộ gia đình vang lên tiếng khóc rung trời. Hòa lẫn vang trong đó, là tiếng khóc như rít gào của hán tử.

      Thai đầu mà thôi, khó sinh mà thôi. Chỉ cần thi châm trợ sản, sau khi ngăn chặn rong huyết, thế thôi. Lâm bồn cũng phải là nghịch sản (em bé chui ra bằng chân trước), có gì mà phải kêu khóc? Vì sao chỉ có bà đỡ thúc thủ vô sách, mà đại phu nguyện ra tay giúp đỡ.

      Phụ thân y thuật giỏi hơn nàng, khó xử , “ thể, làm gì có đại phu nào có thể nhúng tay? Nhúng tay vào, người phụ nữ kia cũng bị xem là bất trinh… So với chết còn thảm hơn.”

      Nàng nghi hoặc nhìn nhìn phụ thân và ca ca, lảo đảo loạng choạng từng bước chống gật trúc mà . Dư độc chưa hết, tay nàng vẫn run rẩy, kịp nấu sôi kim châm, chỉ có thể khẩn cấp dùng lửa hơ qua.

      Trong máu tươi và mồ hôi nhễ nhại, nàng đỡ đẻ cho đứa bé sơ sinh da dẻ nhăn nheo, oa oa khóc lớn. như thế… Nhưng cũng nặng đến thế.

      ra có số việc, chỉ nàng mới có thể làm a. Thực , chỉ có nàng mới có thể a.

      Cho nên nàng mới có thể tay chữa trị cho người sống, tay khám nghiệm cho người chết. Bởi vì những người phụ nữ hoặc sống hoặc chết kia, cũng chỉ có nàng mới có vấn đề về lễ phòng.

      Nguyên lai ở trước mặt lễ phòng, mạng người là gì cả.

      *

      Hồi thần lại, phát sắc mặt Thiết Hoàn và Kim Câu vẫn vô cùng khó coi như trước. Aizz, nàng thực lười so đo cùng những người kia, càng thích đem Bắc Trần ra làm mũi thương.

      Trần Thập Thất ho tiếng, giọng , “Kỳ thực, nên báo ứng cũng báo ứng rồi… Nghe công chúa Nhu Nhiên bị sét kia đánh xuống sợ đến sảy thai, tổn thương đến thân thể.”

      “Nàng ta thủ tiết ba năm mà…” Thiết Hoàn vẻ mặt mờ mịt, dần dần bừng tỉnh đại ngộ, cắn răng nghiến lợi , “Đáng đời!”

      Có đứa bé mang huyết mạch thiên gia rồi, đương nhiên cần gì đến đứa con của nàng nữa. Đáng tiếc, mộng đẹp luôn luôn rất ngắn.

      Nàng thực hận. Người đọc sách đầy bụng gian xảo, ra tay thôi, vừa ra tay chính là im lặng mà nghe tiếng sét. Mặc dù nên gia tộc của mình như thế… Nhưng thực chính là như vậy.

      Thế tử Hải Ninh Hầu… đúng, nên là Hải Ninh Hầu mới đúng nhỉ? Kiếp sống phong lưu khoái hoạt, tư phòng ở thanh lâu của , đại khái kết thúc.

      Sớm muộn gì cũng chán ghét lẫn nhau, dằn vặt lẫn nhau, đôi phu thê ‘chí thân chí sơ’ kia (vừa thân mật lại vừa xa lạ nhất). Có nhất kiến chung tình dưới cơn “thiên lôi địa hỏa” kia cũng rất dễ dàng thay đổi, khó khăn chật vật mà phải vĩnh viễn sống cùng nhau qua từng ngày.

      Cho nên nàng thực hận, hơn nữa, có thể cười đến an nhiên, có lẽ còn có thể cười đến đoạn đường cuối cùng.
      Snow thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :