1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Bối lặc đa tình - Vu Trừng Trừng (1.2/10) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Bối Lặc Đa Tình



      Tác giả: Vu Trừng Trừng

      Thể loại: Thanh xuyên, HE

      Convert: ngocquynh520

      Số chương: 10


      Giới thiệu


      Aizz, tại sao lại có thể như vậy? Tại sao đối tượng mà nàng vừa thấy , lại là chiếc giường lớn nha?

      Chỉ là. . . . . Kể từ khi nằm chiếc giường này, những giấc mơ kỳ quái cứ suốt ngày đeo bám nàng.

      Khi mơ thấy động phòng hoa chúc, khi lại mơ thấy mãnh nam lộ cảnh xuân.

      Mà trong giấc mộng đó, nàng cũng bị mãnh nam trêu đùa, khiến cho trái tim bé đập loạn nhịp. . . .

      Nhưng nàng vạn vạn lần nghĩ tới, khi sắc trời vừa sáng, bừng tỉnh thoát khỏi giấc mộng xuân. . . .

      Bên cạnh mình lại xuất tên nam nhân trần truồng như vậy!

      ra chiếc giường này cũng giống như cỗ máy thời gian của Doraemon.

      Đưa nàng về triều đại nhà Thanh của mấy trăm năm trước!

      Mà cái chuyện kỳ lạ này, ra dĩ nhiên là chả ai thèm tin

      Cái đám cổ nhân này cứ khăng khăng nàng là thích khách khả nghi.

      Ngay cả hôn mãnh nam cái cũng bị cho là tiểu tinh biết thuật.

      Nàng mang bụng ủy khuất mà biết kể với ai, thế là dứt khoát nằm lại chiếc giường lúc trước.

      Để xem mình có thể quay trở về thế kỷ hai mươi mốt quen thuộc lần nữa được hay . . . . .
      Hotaru_yuki thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 1.1

      “Còn thiếu chiếc giường nữa!” Tăng Nhu vừa bước mình con đường dài, trong miệng vừa lẩm bẩm.

      Từ khi quyết định xin được chuyển công tác tới Đài Bắc, nàng từ chối mọi khoản tiền do cha mẹ cung cấp. 22 tuổi, nàng muốn mình phải tự lập, phải dựa dẫm vào cha mẹ nữa – gia đình cũng phải là tốt, nhưng nàng muốn đặt chân ra thế giới bên ngoài, trải nghiệm cuộc sống ở cái thành phố Đài Bắc xa lạ này.

      Bởi vì nàng là con út trong nhà, lớn lên dưới bảo vệ của cha mẹ và chị - mặc quần áo sợ nàng bị cảm lạnh, ăn cơm sợ nàng bị nghẹn . . . . phải là nàng hiểu, bọn họ chẳng qua cũng chỉ xuất phát từ tình thương đối với nàng mà thôi, nhưng mà thương quá mức như vậy, có đôi lúc lại khiến nàng hít thở thông.

      Nhìn bầu trời u, đây cũng chính là màu sắc lên tâm trạng của nàng lúc này. khí ẩm thấp ở Đài Bắc hoàn toàn khác xa so với Bình Đông quê nàng [1] , mọi thứ ở đây đều đắt đỏ khiến cho người khác phải chùn tay. Thuê căn phòng nằm gần công ty, cả tiền thuê phòng lẫn tiền đặt cọc cũng ngốn gần hết tiền của nàng rồi.

      *

      Đó là cửa hàng mấy nổi bật, thế nhưng ánh mắt của Tăng Nhu luôn bị nó thu hút. Từ lần đầu tiên ngang qua nơi này, nàng đặc biệt chú ý đến nó. Cánh cửa gỗ được sơn màu đỏ sậm, khiến cho Tăng Nhu nhớ đến ngày bé nàng từng ở trong căn nhà có cánh cửa gỗ cũng sơn màu này. Có lẽ đây chính là nguyên nhân thu hút chú ý của nàng chăng?

      con đường này có rất nhiều tiệm đồ cũ, ở đó bán đầy đủ những món đồ dùng xinh đẹp, giá cả lại phải chăng, Tăng Nhu hận mình chỉ mang theo tiền để mua chiếc giường, nàng muốn mua thêm cái kệ sách nữa – nếu như có thể mua thêm kệ sách, như vậy quá hoàn hảo rồi. . . . .

      dạo mất cả buổi sáng, bây giờ lại tự chủ được mà dừng ở trước cửa của cái cửa tiệm này, hình ảnh của cánh cửa màu đỏ đó cứ luôn quanh quẩn trong đầu nàng, cách nào xua tan được.

      ra cửa tiệm bình thường này có gì khác lạ, nhưng nàng vẫn luôn đặc biệt chú ý tới nó. . . . .

      Được thôi! Nếu nó muốn nàng vào, vậy nàng vào xem thử chút! Cho dù có gặp phải người chủ có công phu ‘sư tử ngoạm’ cũng chả sao, dù gì trong túi nàng cũng chỉ có ít tiền mà thôi.

      Nàng mở cửa bước vào, ấn tượng đầu tiên là nơi này có rất nhiều đồ cổ, thay vì là đồ nội thất, chẳng thà là những món đồ cổ có phẩm chất thủ công tinh xảo được lưu truyền trong lịch sử. ngờ cửa hàng đồ cổ nhìn bề ngoài tầm thường như vậy mà bên trong lại giống như viện bảo tàng, chứa đựng rất nhiều đồ vật với giá trị . Cửa tiệm này căn bản là nên mở ở trong con phố bán đồ cũ như vậy, nó nên thuộc về nơi chuyên về đồ cổ mới đúng.die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on

      đứng ở nơi tận cùng bên trong căn phòng, đôi mắt của Tăng Nhu sáng lên khi nàng trông thấy chiếc giường bằng gỗ. Bên tấm gỗ đàn hương thượng hạng được khắc đầy rẫy những đường nét hoa văn phức tạp, vừa nhìn cũng biết là do bàn tay con người tạo nên. Bốn góc giường có bốn cây cột, phía được che phủ bằng lớp màn tơ trong suốt – đây chỉ là cái giường, nó căn bản là tác phẩm nghệ thuật. Xét từ những đường nét hoa văn chạm trổ kia cái giường này chút niên đại, nhưng nhìn nhìn lại cũng thấy có vết bẩn, cọc gỗ sáng bóng, có thể thấy là nó thường xuyên được ai đó lau chùi và sử dụng.

      Ánh mắt của Tăng Nhu dán chặt lên chiếc giường này, nó đẹp là thế, cái loại xinh đẹp này phảng phất như có dòng khí cuốn hút nàng mãnh liệt, khiến cho đôi mắt của nàng thể nào dời .

      “Cháu có thích ?” bà cụ với mái tóc hoa râm xuất từ phía sau, nhàng hỏi.

      Tăng Nhu bị giọng thình lình xuất dọa hết hồn, lúc này mới phát , biết từ lúc nào, mình bất tri bất giác nằm ở giường, nàng vội vàng bật dậy.

      Trời ạ, nàng nằm xuống từ lúc nào vậy? Cái giường này thoạt nhìn cũng biết là nàng thể nào mua nổi, thế nhưng vẫn ngăn được ý nghĩ muốn nằm đó, nếu chẳng may làm chiếc giường này bị hư làm sao nàng có thể bồi thường nổi.

      “Dạ đúng. . . . xin lỗi, bởi vì nó đẹp quá, cho nên cháu. . . . .”

      “Cho nên cháu kìm được mà nằm xuống, có phải ?” Bà cụ toét miệng cười với Tăng Nhu.

      “Đúng vậy. . . .” Trong khoảng thời gian ngắn, Tăng Nhu cũng biết phải trả lời như thế nào, chỉ có thể đứng im tại chỗ cười cách ngượng ngùng, khuôn mặt đỏ bừng.

      Vừa vào cửa tiệm nằm thẳng chiếc giường người ta trưng bày, chắc bọn họ nghĩ nàng muốn mua giường đến phát điên rồi.

      Nhưng thôi, mất thể diện mất thể diện, nàng cũng hề quên cái cảm giác mềm mại và thoải mái khi nằm chiếc giường đó như thế nào. Chiếc giường nệm này hề có lò xo, chẳng hiểu tại sao, nàng có cảm giác so với ngủ ở giường nệm lò xo nó tốt hơn gấp trăm lần. Nếu như đây là giường của nàng tốt biết bao. . . . .

      “Xem ra cháu rất thích chiếc giường này!”

      “Chiếc giường này quả thực rất đẹp, nhưng mà. . . . xin lỗi, cháu mua nổi!” Tăng Nhu ấp úng .

      Bà cụ trầm ngâm nhìn Tăng Nhu, sau đó lại gật đầu cười cái: “Đây là lần đầu tiên cháu tới Đài Bắc à?”

      Tăng Nhu nhìn bà với đôi mắt cực kỳ kinh ngạc, sau đó nàng ngây ngốc gật đầu: “Đúng vậy! Sao bà biết?”

      Bà cụ cười tiếng: “Ta gặp qua nhiều người rồi, cái khí chất của cháu căn bản cũng giống những ở Đài Bắc. Hơn nữa, cháu đến phố đồ cũ để mua đồ, đây là chuyện mà phải những tiểu thư trẻ tuổi ở Đài Bắc biết làm, vậy nên ta mới đoán là cháu vừa tới Đài Bắc lâu.”

      Bà cụ cũng hề sai, khách đến nơi này đa phần đều là những người lớn tuổi, dường như hề có khách hàng nào trẻ tuổi, mà cho dù có cũng chỉ là theo cha mẹ tới đây, những người trẻ tuổi giống như nàng mà đặc biệt tới đây để mua đồ cũ, quả nhiều.

      “Bởi vì giá tiền của những chiếc giường ở nơi khác là quá mắc, cháu thể mua nổi cho nên mới phải tới nơi này xem chút.”

      “Ta hiểu. Muốn sống ở Đài Bắc phải là chuyện dễ dàng, mọi thứ ở nơi này đều đắt đỏ. . . . Để xem, nếu như cháu nhìn trúng chiếc giường này, cũng chứng tỏ là cháu có duyên với nó, ta quyết định thuận nước đẩy thuyền, tặng chiếc giường này cho cháu!” Bà cụ cười với Tăng Nhu. die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on

      Tăng Nhu vừa nghe thấy bà muốn tặng chiếc giường này cho nàng, đôi mắt nàng mở to tràn đầy hưng phấn: “Bà. . . . muốn tặng. . . . tặng cho cháu? !”

      Trời ạ! Nàng có nghe lầm chứ! Nàng cần phải tốn đồng bạc mà cũng có thể có được chiếc giường này? ! Cảm giác trúng độc đắc chắc hẳn là cũng giống như vậy phải ?

      “Chiếc giường này có niên đại bao lâu ta cũng quên rồi, nhưng nếu cháu thích ta tặng nó cho cháu. Ta cũng tùy tiện mà tặng đồ cho người xa lạ, nhìn cháu là đàng hoàng như vậy, lại chỉ thấy lần mà thích chiếc giường này, chứng tỏ là duyên phận của cháu và nó vẫn còn chưa dứt, cháu hãy mang nó về !”

      Mặc dù Tăng Nhu rất cao hứng nhưng vẫn trả lời: “Nhưng mà. . . . vật này quý như vậy, sao cháu có thể vô duyên vô cớ mà nhận được. . . . như vậy có chút hay!”

      “Cũng thể là vô duyên vô cớ. Ta nhìn cháu cảm thấy rất thuận mắt, nên cũng tin tưởng rằng cháu giữ gìn chiếc giường này tốt. Những món đồ trong cửa tiệm của ta, phải cứ có tiền là có thể mua được, ta cũng lựa chọn khách hàng, chỉ bán cho những ai thích chúng. Những thứ đó là do cha mẹ ta bỏ ra hơn phân nửa đời người để cất giữ, hôm nay, nếu phải là do ta già rồi, biết đến khi nào vào trong quan tài, chỉ có thể nhân lúc mình còn đứng được, đem những món này tặng cho ai đó hữu duyên, cũng hy vọng những món đồ này có thể tiếp tục lưu truyền trong cuộc sống. . . . Ta tin tưởng vào ánh mắt của mình, mặc dù là ta tặng cho cháu, nhưng ta tin cháu mến nó!”

      “Vâng. . . . Dĩ nhiên rồi! Cháu nhất định mến nó . . . Cám ơn bà. . . . Bây giờ cháu biết phải cám ơn bà thế nào. . . . ra là cháu rất rất cần chiếc giường này. . . . .” Tăng Nhu vô cùng kích động nắm chặt lấy tay bà cụ, nước mắt trong tích tắc kìm chế được rơi xuống.

      Nàng vừa tới Đài Bắc, còn chưa quen cuộc sống ở nơi này, lại có bạn bè thân thích, mọi thứ hoàn toàn chỉ dựa vào bản thân. Tiền mặt cầm theo trong người cũng nhanh chóng xài hết, cuộc sống túng quẫn như vậy khiến cho nàng, người từ đến lớn chưa từng trải qua cực khổ, chỉ có thể đem nước mắt nuốt ngược vào trong. Hôm nay lại gặp được cái loại tình cảm dịu dàng này, khiến cho nàng tủi thân mà rơi lệ. . . .

      “Chỉ là. . . .” Bà cụ muốn lại thôi.

      “Có vấn đề gì sao?” phải là bà ấy đổi ý, muốn tặng cho nàng nữa chứ?

      có gì. . . . .” Bà cụ lắc đầu, cũng gì thêm.

      Tăng Nhu nhịn được mà hoài nghi, nàng cảm thấy trong mắt bà cụ vừa lóe lên chút ánh sáng ngưng trọng, hoàn toàn khác biệt so với ánh mắt lúc trước. . . . Nàng cười cười, chỉ là chiếc giường thôi, có thể có chuyện gì chứ? Nhất định là do lần đầu tiên trong đời, nàng được người khác tặng món lễ vật quý giá cho nên mới cảm thấy thấp thỏm như vậy.

      --- ------ ----
      Chú thích:

      [1] Bình Đông: Bình Đông (tiếng Trung: 屏東市; pinyin: Píngdong shì; Wade-Giles: P'ing-tung shih; tiếng Đài Loan: Pîn-tong-chhī) là thành phố thủ phủ của huyện Bình Đông, Đài Loan, Trung Hoa Dân quốc. Bình Đông có diện tích 60,067 km², dân số tháng 5/2007 là 215.975 người với mật độ 3600 người/km². Thị trưởng nay là Diệp Thọ Sơn (葉壽山). Bình đông có các tuyến đường bộ, đường sắt và Sân bay Bình Đông.

      Chương 1.2

      đường về nhà, Tăng Nhu cảm thấy vô cùng vui vẻ. Ngày hôm nay chẳng những nàng được tặng chiếc giường xinh đẹp, mà số tiền ban đầu vốn dĩ định dùng để mua giường, nàng dùng để mua cái bàn đọc sách và cái giá sách . Có thể thấy trời cao vẫn còn quan tâm đến nàng, để cho nàng có thể gặp được người tốt bụng trong lúc khó khăn này.

      Hạ kính cửa sổ xe taxi xuống – hôm nay nàng cho phép mình xa xỉ ngày, taxi về nhà, coi như là chúc mừng cho vận khí tốt. Ngoài cửa sổ, mưa phùn gió lạnh khẽ thổi vào mặt nàng, mặc dù sắc trời vẫn xám tro như cũ, nhưng nội tâm của nàng lại cực kỳ rạng rỡ. Nàng tin rằng đây là khởi đầu tốt, con đường tương lai nhất định tràn ngập ánh sáng tốt đẹp, nàng vô cùng tin tưởng và đợi mong.

      Khi taxi dừng lại ở dãy phòng trọ cũ kỹ, Tăng Nhu thể chờ đợi thêm nữa mà vội vàng vọt lên lầu hai, nhanh chóng mở cửa, ngay lập tức nàng thấy được chiếc giường xinh đẹp kia. Nàng nghiêng người, trực tiếp ngã xuống giường, sau đó thở dài hơi đầy thỏa mãn. Bà cụ ấy là tốt quá, chẳng những cho nàng chiếc giường này mà còn giúp nàng tìm người vận chuyển nó tới đây, đời này chắc tìm được ai tốt như vậy nữa đâu.

      Mặc dù chiếc giường này chiếm mất rất nhiều diện tích của căn phòng có vỏn vẹn hơn mười mét vuông, , nhưng Tăng Nhu rất thích, rất thích chiếc giường này – nghĩ cũng buồn cười, cuộc đời này, đây là lần đầu tiên nàng nhất kiến chung tình đối với chiếc giường!

      Nàng đặt chiếc giường tại căn phòng duy nhất có ô cửa sồ , cửa sổ có rèm may cúp, bên cạnh có đặt chậu xương rồng , khiến cho khoảng gian trong căn phòng này liền trở nên khác biệt, nhiều hơn phần cảm giác ấm áp, giống như cảm giác của gia đình.

      Cũng biết có phải là do mình quá nhạy cảm hay , nhưng nàng cảm giác, nhờ có chiếc giường này mà căn phòng ngập tràn hương vị của thời xa xưa. Nàng ảo tưởng mình là công chúa cổ đại thoải mái tao nhã nằm chiếc giường này, bên cạnh còn có rất nhiều nha hoàn hầu hạ. . . . Nghĩ tới đây, nàng nhịn được mà cười lên khanh khách. Nàng biết tật xấu hay ảo tưởng của mình vẫn sửa được.

      Nhìn chiếc bàn và giá sách đặt cạnh giường, nàng vô cùng thỏa mãn thở dài tiếng, tự lẩm bẩm : “Đây chính là toàn bộ thế giới của ta. . .” dạo cả ngày, nàng vô cùng mệt mỏi, thay quần áo xong, nằm xuống chưa được bao lâu bắt đầu tiến vào mộng đẹp.

      ***

      Đèn cầy đỏ thẫm được đốt lên, ánh sáng chiếu rọi vào người tân nương mặc giá y ngồi ngay ngắn ở bên cạnh. Nàng tự mình tháo mũ phượng trùm đầu xuống, chỉ thấy trong gương phản chiếu với dung nhan thanh thuần tuyệt mỹ, xinh đẹp động lòng người, đôi mắt như hồ nước thu, dịu dàng trong suốt, đôi môi hồng nhuận, hơi thở tràn ngập mùi đàn hương, giữa những đường nét kiều thướt tha lại mang theo vẻ lạnh lùng hấp dẫn, khiến cho người khác thể nào kháng cự.

      Chỉ là, bên trong hỉ phòng, nàng chẳng có dáng vẻ thẹn thùng và vui mừng giống như những tân nương khác, trái lại, nàng chỉ nhìn mình trong gương bằng đôi mắt tràn đầy oán hận, lấy ra con dao từ trong tay áo, lưỡi dao sắc bén hòa lẫn với ánh mắt rét lạnh.

      “Vương gia đến!”

      có chuyện gì nữa, mọi người lui xuống lĩnh thưởng !”

      “Đa tạ vương gia! Chúng thần cáo lui.”

      Vừa nghe thấy giọng này, ngay lập tức, nàng dùng tốc độ nhanh nhất để đội mũ phượng lên đầu, rồi ngồi ngay ngắn lại giường hỉ.

      Hôm nay Tuyên Kỳ bị mọi người chuốc cho rất nhiều rượu, mấy người này phải ác bình thường mà, khắc xuân tiêu đáng giá ngàn vàng, thế mà lại nỡ đối xử với như vậy trong ngày đại hỉ của . Cũng may là tửu lượng của tệ, nếu hôm nay chắc là bị người khiêng tới đây mất rồi.

      Nhìn về phía giai nhân ngồi giường, khóe miệng của Tuyên Kỳ tự chủ được mà nhếch lên. Rốt cuộc cũng có thể cùng thê tử làm bạn cả đời! Mặc dù nàng phải là người Mãn Thanh, gia thế cũng hiển hách, thế nhưng so với loại thiên kim tiểu thư cành vàng lá ngọc, lễ giáo quy củ, nàng nhiều hơn.

      “Ta tới muộn! Nàng đợi có lâu ?”

      Thấy nàng khẽ lắc đầu, đoán là nàng cực kỳ xấu hổ. kịp chờ đợi mà vén lên khăn hỉ, dung nhan mỹ lệ, thần thái thướt tha, nụ cười treo nơi khóe miệng khiến cho lòng ngẩn ngơ. rất ít khi trông thấy nàng cười, ngờ rằng khi mỹ nhân cười rộ lên lại xinh đẹp như vậy. Thú thê như thử, phu phục hà cầu? ( lấy được người vợ như thế còn cầu gì hơn? )

      Tuyên Kỳ nhìn nàng chăm chú, sớm quên phải làm gì tiếp theo, trong mắt chỉ có mình nàng. sớm biết nàng rất đẹp, bên dưới chiếc mũ phượng lại khiến cho dung nhan của nàng càng thêm tuyệt diễm, có từ ngữ nào có thể hình dung được.

      Nàng ngẩng đầu, dùng ánh mắt mông lung nhìn , Tuyên Kỳ từ từ tiến đến gần nàng. . . . Khi hai đôi môi sắp chạm vào nhau, dao găm trong tay nàng đột nhiên đâm nhanh về phía !

      trở tay, chẳng những dao găm trượt xa, mà toàn thân nàng còn bị chế trụ, mũ phượng rơi xuống đất, mái tóc đen dài bay tán loạn. Nàng dùng ánh mắt lạnh như băng, chút sợ hãi nhìn chằm chằm vào .

      “Những thứ như dao găm này, nàng mang bên người tốt đâu!” Đùa sao? Tuyên Kỳ là ai? Nữ nhân tay trói gà chặt, giấu dao găm dưới tay áo, lẽ nào lại biết? Mặc dù có hơi say, nhưng trải qua vô số lần chinh chiến ngoài sa trường mà có thể sống sót đến tận bây giờ, chẳng lẽ chút bản lãnh này cũng có? Trong kinh thành biết bao nhiêu người muốn lấy mạng , thế nhưng hôm nay, ngay trong ngày vui của , người muốn lấy mạng lại là yếu đuối mà vẫn luôn coi trọng.

      Nữ nhân luôn được lường là lành ít dữ nhiều – Tuyên Kỳ còn được xưng là đệ nhất dũng sĩ Mãn Châu, nữ nhân sao có thể lấy mạng được?

      Nàng ngừng giãy giụa, nhưng làm thế nào cũng thoát khỏi cánh tay cứng như sắt thép kia, còn cách nào khác, nàng đành phải lạnh lùng với : “Tốt nhất là bây giờ ngươi nên giết ta ! Cha mẹ ta đều chết trong tay các ngươi, dù ta có phải chết cũng gả cho ngươi!”

      Tuyên Kỳ nghe vậy lại hơi sửng sốt chút, sau đó lập tức buông nàng ra: “Mục đích của nàng tiếp cận ta, là bởi vì muốn giết ta?”

      sai, lũ chó Mãn Thanh, gặp giết .” Nàng lập tức thoát khỏi , vội vàng tìm kiếm dao găm vừa rớt xuống.

      “Nàng muốn tìm vật này phải ?” Tuyên Kỳ cầm dao găm .

      “Nếu bị ngươi bắt được, chỉ có thể tự trách là do ta có năng lực. Cho dù ta có chết cũng còn rất nhiều người muốn lấy mạng của ngươi. Ta cũng tin vận khí của Đại Thanh dài như vậy!” Nàng khinh thường .

      Tuyên Kỳ nhìn nàng sâu, nàng cũng khách khí mà dùng ánh mắt oán hận để nhìn lại .

      giờ Tuyên Kỳ rất muốn cười. ra lúc trước nàng nàng thương , trong lòng chỉ có , tất cả đều là dối trá. . . . . Bất luận là ai, nàng cũng có thể ra những lời trái với lương tâm mình như vậy – chỉ cần đó là người Mãn Thanh.

      “Tới bây giờ, ta vẫn chưa từng giết người Hán nào, nàng muốn ta phải gánh hết tất cả mọi sai lầm, chẳng phải là quá bất công với ta rồi sao?” Từ lúc nhập quan tới giờ, biết bao nhiêu người vì điều này mà muốn lấy mạng . rất muốn tìm cơ hội nào đó để hỏi cho ra lẽ, tại sao bọn họ giết hoàng thượng? Sao cứ phải làm khó thần tử như ?

      “Người Mãn Thanh tàn sát người dân trong kinh thành, như vậy là công bằng với chúng ta sao? Cho dù ngươi chưa từng giết người Hán, nhưng chỉ cần ngươi là người Mãn Thanh cũng đáng chết rồi!”

      Đây là cái đạo lý quỷ quái gì vậy? Bây giờ Tuyên Kỳ nổi giận, hôm nay là ngày đại hỉ của , thế nhưng lại ở đây dây dưa với nữ nhân muốn lấy mạng mình!

      “Nàng !” cởi hỉ phục người ra, hung hăng ném xuống đất, cầm bình rượu giao bôi ở bàn, cứ thế mà rót vào trong miệng.

      Nàng ngẩn người, đầu óc của cái tên phu quân lỗ mãng này có phải là bị hỏng rồi hay ? Nàng muốn giết , vậy mà lại thả nàng ?

      “Nếu như nàng hy vọng ta thay đổi lời tốt nhất đừng để cho ta lần thứ hai. Cút! Vĩnh viễn đừng để ta gặp lại nàng!” Lần đầu tiên thương người, nhưng lại nhận lấy kết cuộc thể nào chịu đựng nổi. . . . lại để cho mình bị nữ nhân đùa bỡn lâu như vậy mà hề hay biết, trong lòng còn vô cùng vui sướng, cảm tạ trời cao rốt cuộc để cho tìm được người mà kiếp này thương nhất . . . . Buồn cười . . . .

      định bước , thế nhưng lại trông thấy thanh dao găm nằm mặt đất. Nàng lặng lẽ nhặt lên – nếu bây giờ đâm dao, chắc chắn là mất mạng. Dù sao cơ hội còn, chi bằng đánh cuộc phen.

      Tuyên Kỳ uống rượu, hề đề phòng nàng có ý đồ xấu. Bây giờ chỉ muốn chuốc bản thân say, say rồi trái tim còn đau đớn như vậy nữa, cũng quên chuyện mình bị nàng lừa dối. . . .

      Cơ hội tốt! Nàng đứng sau lưng , giơ dao găm lên cao, mũi dao lóe lên tia sáng sắc lạnh –

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :