Bỉ ngạn đã nở hoa chưa? DROP

Thảo luận trong 'Truyện đã ngừng đăng'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Diễm Tâm

      Diễm Tâm Member

      Bài viết:
      15
      Được thích:
      27
      Tên truyện:Bỉ ngạn nở hoa chưa?( Tên khác: Bán huyết hồ ly)

      Tác giả: Tâm Ngôn Mặc
      Thể loại: Huyễn hoặc, xuyên , cổ đại, HE, hài
      Editor and beta: Diễm Tâm
      Email: [email protected]
      Facebook: Diễm Tâm
      Lịch post: 1 chương/1tuần

      Văn án:
      -"Người ta Mặc đại tướng quân của Huyết Nhã Quốc lãnh khốc, vô tình...giờ mới biết quả là như vậy..."
      -"..."
      -"Phụ nữ khắp thiên hạ chàng tuyệt tình, vô tâm vô phế, quay lưng liền trở mặt nhận người...trước giờ ta tin, giờ chàng mới cho ta nhìn thấy con người này của chàng..."
      -"..."
      -"Chàng như vậy... cho ta chút năng lực phản kháng...Có phải quá tàn nhẫn với ta rồi ?"
      -"Vậy để ta tàn nhẫn thêm chút nữa!"
      Mặc Tuyền lời còn chưa dứt hơi nhào tới đứng ngay trước mặt . tay ôm lấy vòng eo gọn, tay ấn chặt vào sau gáy rồi cả người cúi xuống... mạnh mẽ ép tiếp nhận nụ hôn miễn cưỡng này của mình.
      Thân mật say đắm hồi, cuối cùng vẫn chút do dự quay lưng ...
      Chỉ để lại cho bóng lưng lạnh lẽo mà đơn. đấu tranh quyết liệt trong mắt , thấy. Thứ nhìn ra...chỉ là phản bội đầy đau đớn mà để lại. Cái hôn lưu luyến của Mặc Tuyền trong mắt lại chỉ là bố thí hèn hạ...
      Tia ánh sáng duy nhất còn lại...rốt cuộc cũng tàn lụi..

      Tác giả có lời muốn : Tôi thề, truyện ngược, vô cùng ngược nhưng hài vẫn là chủ yếu.Văn án này chỉ là vài lời lảm nhảm lúc tôi xúc động thôi, còn chủ yếu đều là hài-ing, cầm thú-ing.
      Bạn học Độc: ...
      Đồng học Mặc Tuyền: ...
      A Mục: ...
      Quần chúng xung quanh: ...

      Độc giả:囧

      Tác giả: ... 囧

      Editor: Truyện được đồng ý của tác giả về edit và bản quyền. Mong mọi người trước khi mang đâu xin phép kẻ edit bất tài là tôi trước và cần ghi nguồn cùng các thông tin liên quan cũng như đảm bảo về bản quyền cho tác giả.

      À, thêm lưu ý khi đọc truyện nữa nhé: Mấy câu trong [] đều là của tác giả cả đấy.
      Last edited: 4/3/16

    2. susu

      susu Well-Known Member

      Bài viết:
      1,562
      Được thích:
      1,239
      Toi lot dep ngoi doi Co nhe, thanks

    3. gemivy

      gemivy Active Member

      Bài viết:
      81
      Được thích:
      112
      Dạo này đọc nhiều truyện Hoàng thượng nên tẩu hỏa nhập ma lun, giờ lót dép hóng hố tướng quân coi sao. Ủng hộ nàng 1 phiếu :hoan ho::hoan ho::hoan ho:

    4. Diễm Tâm

      Diễm Tâm Member

      Bài viết:
      15
      Được thích:
      27
      Chương 1:
      -"Kỳ Tử, cùng ông cố đến Nhất Thiên Các nào!"

      Vang vọng trong khắp gian của tòa biệt thự tám tầng là giọng khàn khàn của ông lão..cùng lúc đó là tiếng than hận trời oán đất.

      Độc Kỳ Tử chửi thề câu rồi nhanh chóng lộn vòng xuống giường.

      tầng năm hoa lệ, thân ảnh nhanh chóng nhập vai thích khách chính hiệu, lén lén lút lút, lấp lấp ló ló, chui hết xó này xỉnh kia, trong miệng ngừng lầm rầm gì đó.

      -" Độc Kỳ Tử, cháu còn ra ngay cùng ông gặp Tiểu Thuần. Người ta là độc tôn của Triệu gia, thông minh sáng lạn, chỉ là hơi ...ừm...khụ khụ...hơi mất chút nhan sắc mà sao cháu lại bài xích, phản kích người ta như vậy? Haizz, thằng đó dù sao cũng mới hai mấy tuổi đầu...khó tránh khỏi còn có lòng tự ái cao...vậy mà cháu lại dám...chậc chậc."

      ông lão thoạt nhìn quá già mà già, khuôn mặt sớm đầy vết nhăn lại che giấu được nét ,tinh quái kiểu "gừng càng già càng cay".Đáng tiếc, đáng tiếc, gừng có già có cay đến đâu cũng đều là gần đất xa trời. Đầu óc đều sớm theo kịp thời đại, đều ù ù cạc cạc chìm trong mơ tục niệm phong kiến.

      Trong khi đó, có người mải chạy trốn cũng quên chiến đấu trong tư tưởng.."ông cố..cháu mới hai mươi mốt năm rơi từ trời xuống để hưởng thụ cái cuộc đời này mà sao phải trải qua bảy năm chìm đắm đam mê trong con đường cách mạng nổi loạn ngoạn mục này? Hồng nhan bạc mệnh hồng nhan bạc mệnh hồng nhan bạc mệnh..."

      Vừa thầm oán than trong lòng, người nào đó chui ngay vào máy giặt.Người tính bằng trời tính, nắp máy giặt nhìn tưởng chừng vô lại mà tựa như long đàm hổ huyệt.Ai đó chưa kịp vui mừng buông vài câu khen ngợi bản thân liền vì mấy lời uy hiếp bên ngoài mà muốn chui ngay ra đầu thú.

      -" Độc Kỳ Tử, ta cho cháu biết, Điệt nhi à, nghe lời ông cố, tự thú là đúng đắn, đầu hàng là khôn ngoan, xin lỗi mới là vinh quang."

      -"..."

      -"Độc Kỳ Tử, nếu trong năm giây nữa còn giao mình ra đừng có giận ta cho cháu ăn cơm, tắm rửa ba ngày. Đừng nghĩ đến việc chuồn ra ngoài, thẻ tín dụng của cháu bị khóa, mười lăm vệ sĩ của ta ngoài kia cũng phải làm đồ trang trí. Dù tiệt quyền đạo của cháu lợi hại đến đâu...hừ, cũng đừng mong thoát khỏi đây."

      Ai đó trong lòng thầm nhủ, khóe môi cũng khỏi hơi nhếch lên.

      Ống cố, mỗi chiêu này dùng hoài thấy chán sao? Bảy năm rồi mà chẳng tiến bộ gì cả.

      Độc Kỳ Tử cảm thán:"Dù còn đường máu, đồng chí cũng thể gục nhã. Đồng chí càng nhân nhượng kẻ thù càng lấn tới. Đầu hàng là ngu ngốc, tự thú là ngu si, xin lỗi là quá mất thể diện. Cốt khí, làm người phải có cốt khí."

      Nghĩ đến đây rồi còn quên than thầm câu:"Ba ngày? Kể ra cũng hơi lâu phải..."

      Độc Kỳ Tử hơi ngọ nguậy tìm chỗ nằm thoải mái, vừ lơ mơ ngủ vừa nghe người ông bên ngoài càm ràm.

      -"Ông cố, Kỳ nhi chịu gặp tiểu Thuần sao?"

      người phụ nữ xinh đẹp bước đến gần, giọng thanh thoát, vừa có ý trách móc nhưng nhiều hơn cả vẫn là nuông chiều vô hạn.

      -" Lần trước, người ta bị nó cười nhạo như vậy, vốn ta cho người đến xin lỗi. Nhưng thấy cũng chưa đủ thành ý nên lần này có ý sắp xếp cho hai bên gặp nhau để xóa bỏ được hình tượng kinh khủng của con bé trong mắt người kia cũng là muốn vựng dậy tôn nghiêm người ta bị nó dẫm nát...'

      xong còn thêm tiếng thở dài cực kỳ biểu cảm.

      Cùng lúc đó cũng có tiếng thở dài thứ hai vang lên trong khoang máy giặt. Toàn bộ đều hận cho tên nào đó phát vào mặt.

      Tiểu Thuần, tiểu Thuần, tiểu Thuần cái rắm, ông cố còn xem lại chút nhan sắc của thằng cha kia. Mũi lõ, mắt xếch, cằm chẻ. Trắng trẻo đây lại như trát nguyên lớp ca cao lên mặt. Haizz.. hại bổn nương đây vừa ngồi xuống muốn đập bàn đứng dậy. Ăn uống cái nỗi gì nữa, khẩu vị của tiểu thư đây cũng có nặng như vậy.

      Còn về phần cười nhạo gì đấy; bài xích, công kích gì gì đấy .. ừm, cái này cũng đâu thể đổ lỗi cho được. Trời sinh tính vốn chưa từng chừa lại mặt mũi cho ai. Haizz, có trách cũng chỉ có thể trách tên đó mặt mũi đúng dọa người.

      Vậy tại sao lại bắt tới tận nơi để xin lỗi chứ?

      Bên ngoài máy giặt lại tiếp tục vang lên tiếng chuyện của mẹ Độc Kỳ Tử và ông ... chung đều là trách mắng hiểu chuyện và than cho số kiếp đau thương của thằng cha kia...

      -" Kỳ Tử là..."

      -"Cháu dâu, việc giặt giũ cứ để cho người giúp việc làm là được rồi."

      -" có gì, cũng chỉ bấm mấy nút là xong..."

      Vừa bà vừa nhấn mấy nút bàn điều khiển...
      -" Ông cố, người cũng nên nghỉ ngơi , về phần Kỳ nhi cứ để con cho người tìm."

      Độc Kỳ Tử mơ màng đột nhiên phát ra điều bất thường...nắp máy giặt đóng kín rồi...

      Mẹ, , đóng, nắp,rồi.

      Đóng nắp?

      Là đóng nắp đấy?

      Độc Kỳ Tử hoảng hốt đập cửa, trong lòng ngừng kêu chết cha...

      Nước từ tràn xuống như thác đổ. khí trong lồng ngực dần bị rút , nước tràn vào khắp buồng máy, vào miệng, vào mắt, vào tai .

      Nước như hàng ngàn xúc tu khổng lồ bao vây, quấn chặt lấy sinh mệnh . Trước mắt liền bị màn đen vô hình bao phủ...

      Trong cơn mê man biết trời đất, trước mắt liền lóe lên ánh sáng đỏ rực như máu...chiếc vòng nhà kho này...

      -------- Hai ngày trước --------

      Trong nhà kho tăm tối, duy nhất lên hình ảnh người phụ nữ cao gầy, xung quanh yên tĩnh như thánh địa của các oan hồn, chỉ duy nhất có tiếng của người phụ nữ nọ ngừng oán than.

      -"Tiểu Thuần, tiểu Thuần, ông cố sao có thể vì cái tên mặt trâu đầu ngựa ấy mà bắt mình quét dọn cái nhà kho chết tiệt này chứ?"

      Xung quanh yên tĩnh hưởng ứng.

      -"Đúng là xấu bình thường...Chậc chậc.."

      Tiếp tục yên tĩnh hưởng ứng.

      Độc Kỳ Tử vừa quét vừa tiện chân đá phăng chiếc hộp gỗ cũ kĩ dưới chân. Đồ trong hộp bắn ra tung tóe...

      -" Ya! Cái tên Triệu Thuần Súc khốn khiếp, hại đại tiểu thư đây bị phạt như vậy. Hừ! Độc tôn nhà họ Triệu sao? Ngươi mà có tư cách coi mắt ? Nực cười, đáng ra chăn cừu ở Đông Bắc hay hơn nhiều. Thuần Súc, Thuần Súc, thế nào cũng mang đậm nghệ thuật chăn nuôi mà..."

      Độc Kỳ Tử càng chửi càng hăng, tay còn khoa trương múa may loạn xạ.

      Rồi hiểu sao máu chó lại văng tiếp ...

      Miếng sắt cao xẹt qua đầu ngón tay khiến đau phát khóc, tâm trạng tệ giờ sút nửa.

      trong lòng buồn bực, khuôn mặt nhăn nhó đến khổ sở.

      Nhưng mà, khí dường như nóng lên cách đột ngột, như bùng nổ của nguồn năng lực ngàn năm. tò mò choán lấy tâm trí Độc Kỳ Tử, vừa ngẩng đầu lên liền bị màn trước mắt dọa cho nhảy dựng.

      Chiếc vòng đen bay lên trung kia... chẳng phải là chiếc vòng trong hộp gỗ sao? Chiếc hộp bị đá văng đó, giờ chiếc vòng trong đó liền bay lên...

      Vòng đen tỏa ra luồng khí nóng lạ thường. Giọt máu đỏ tươi đến đến chói mắt như kết tinh lại thành viên huyết phỉ trong suốt màu. Ngọc đỏ trong vòng như như ma, nhảy nhót nhập nhờn. Huyết phỉ đọng lại ở mắt trái của nửa khuôn mặt sáng bừng tỏa ra ánh sáng đỏ duy nhất chiếu rọi ra mọi hướng rồi nhanh chóng di chuyển quanh chiếc vòng đen. Như mã khóa được khởi động, ngọc đỏ vừa quay trở về điểm xuất phát toàn bộ thân vòng tản mát ra luồng khí đen như sương mù mang khí nặng nề và lạnh lẽo. Những ánh sáng đỏ hột tụ lại tại điếm chính giữa chiếu lên cao. khí chung quanh bị nhiệt đọ nó tỏa ra làm nóng lên ngừng.. thứ ánh sáng chói mắt thiêu đốt mọi thứ... quyền năng vô hạn của người thiên cổ.

      Sau màn choáng váng vừa rồi, lý trí nhanh chóng lại quay về với Độc Kỳ Tử, ý niệm duy nhất trong đầu lúc này là: CHIẾM LÀM CỦA RIÊNG.

      Ánh mắt vì suy nghĩ trong đầu mà dần trở nên gian xảo. nheo đôi mắt dài hẹp của mình lại, nhìn chằm chằm vào chiếc vòng ngừng tỏa ra hai khối khí nóng lạnh đối lập.

      Độc Kỳ Tử nhìn chiếc vòng, chiếc vòng nhìn .

      Hừ! Nhàm chán!

      Khổng Độc Kỳ Tử còn chưa kịp vươn tay thu phục ma trước mặt, chiếc vòng như quy làm chủ nhân hoặc như vì khí thế siêu buồn cười tay ôm chổi, tay đưa lên miệng mút đầu ngón tay còn chảy máu, người ngợm lấm lem của làm cho khiếp sợ mà tự động đầu hàng, chớp nhoáng yên vị cổ tay trắng mịn như tuyết.

      đen trắng đối lập nhưng khi kết hợp với nhau lại hoàn mỹ đến thế. Vòng đen như món đồ trang sức cao quý bậc nhất, càng tôn lên thân phận quý tộc cùng vẻ đẹp khuynh thành khuynh quốc của Độc Kỳ Tử.

      Độc Kỳ Tử vì khuất phục vô điều kiện của vòng đen trước mắt mà trở nên ngây dại. Lại như chú ý đến viên ngọc huyết phỉ đỏ rực thân vòng, đưa mắt nhìn chằm chằm, trong đầu bỗng xuất vài ý nghĩ vớ vẩn...Đó là máu của tạo nên? Chiếc vòng này được khởi động nhờ máu của ? Chính vì thế nên nó mới coi là chủ nhân của mình?

      Độc Kỳ Tử dù bị cho chính ý nghĩ của mình dọa sợ cũng tìm được nguyên do nào khác.Trong lòng bỗng nhiên có chút thành tựu nho .

      Bất quá, để cho cười được lâu, ánh sáng đỏ cùng làn khí đen kì quái trong chớp mắt biến mất dấu vết.

      Chiếc vòng như trở về là món đồ cổ trước đó, đen sì, xấu xí. Độc Kỳ Tử đánh bay xúc động trong lòng, nhanh chóng quay về ý định ban đầu khi thấy nó. quê mùa đến mức đánh rơi cũng buồn nhặt.

      Giờ vòng huyết phỉ chỉ như món hàng giảm giá, thô kệch, lạc hậu khiến hoài nghi chính mình khi nãy nhìn nhầm.Nhưng vòng còn tay chính là bằng chứng thuyết phục nhất.

      Bản tính tò mò luôn cùng con người trong bất cứ chuyện gì. Độc Kỳ Tử cũng ngoại lệ. Hơn nữa, trời sinh chẳng biết sợ là gì, chiếc vòng ma quái này chỉ càng kích thích tò mò của .

      Thực rất đáng cho vào phòng nghiên cứu...Nhưng có tìm hiểu, khám phá gì gì đấy cũng nhất thiết phải đeo tay kè kè thế này. Khi nãy chiếc vòng đen này như được đánh bóng, gọt dũa, khắp vòng đều tỏa ra hơi thở của tinh tế đến tuyệt mỹ khiến cũng có cảm giác cần phải đem nó bên mình mới có thể thuận tiện nghiên cứu. Vẻ đẹp bên ngoài của chiếc vòng khiến bất kì người phự nữ nào lần đầu nhìn thấy nó đều cảm thán thôi: tinh xảo, trong suốt, quyến rũ, bí , món trang sức hoàn hảo. Đặc biệt là viên ngọc huyết phỉ như con ngươi trong mắt trái này, khi mờ ảo huyền bí, lúc lại sáng rực lên đầy nguy hiểm.

      Bất quá, với vẻ đẹp giờ của nó chút cũng dám khen tặng.

      Nhưng mà dù có bất mãn thế nào Độc Kỳ Tử cũng hết cách. Dù có mặt ngang mày thép chiến đấu đến cùng cũng phải chào thua độ vô sỉ của nó.

      Chậc, dù gì cũng phải thú nhận điều: Mình đẹp đến mức mới nhìn lần đầu ma quỷ quái cũng phải ...hồng nhan họa thủy mà.

      Độc Kỳ Tử vuốt vuốt chiếc cằm nhẵn bóng, ánh mắt sáng lấp lánh nhìn lên cao đầy dáng vẻ uyên thâm.

      tay còn cầm thêm chiếc chổi quét nhà nữa...
      Huyềnpluss, Ngạch, 10122 others thích bài này.

    5. Diễm Tâm

      Diễm Tâm Member

      Bài viết:
      15
      Được thích:
      27
      Chương 2

      Nước. Khắp nơi đều là nước biển mặn chát.

      Khoan …nước biển?

      Chẳng phải ở trong buồng máy giặt sao? Vậy nước biển này là ở đâu?

      Chiếc vòng nhà kho, phải rồi. Trước khi mất toàn bộ ý thức, thấy chiếc vòng đó sáng lên cách kì quái.

      năng lực bí nào đó đưa vượt gian?

      Độc Kỳ tử chưa kịp suy nghĩ hết mọi chuyện nước từ khắp nơi tràn vào lấp kín khoang phổi .Những tưởng thoát chết trong may mắn ra tất cả chỉ là trò đùa của số phận. chẳng qua là chuyển sang cái chết mới thôi.

      Chết chìm dưới biển…nghe cũng lãng mạn đấy chứ!

      Độc Kỳ Tử thốt ra được đúng câu cuối cùng: “Lãng mạn cái mông!” rồi oanh oanh liệt liệt gặp Chu Công.


      Qua đêm, mặt trời cuối cùng cũng lười biếng thức dậy, vươn vai ngáp ngủ vài lần mới rục rịch cắm điện hoạt động.

      Những tia nắng đầu tiên rơi xuống chiếu lên mặt biển xanh lam, chiếu sáng cơ thể Độc Kỳ Tử. Như chất xúc tác mạnh mẽ, luồng sáng quanh thân biến đổi ngừng.

      thứ ánh sáng bạch kim nâng cơ thể lên trung. yếu ớt của sinh mệnh sức sống, ánh sáng trắng bé bao quanh khiến Độc Kỳ Tử như đóa hoa nở rộ hoang mạc.

      Cùng lúc đó, trong gian tưởng chừng vô tận này ngừng vang lên tiếng va chạm phá hoại cảnh sắc. thân ảnh vụt qua, chớp nhoáng như cơn lốc. Đến vô ảnh, vô tung, hàng loạt các cây cổ thụ đổ rạp xuống. Toàn bộ khu rừng trong chớp mắt chỉ vì tâm trạng tốt của ai đó mà hy sinh oanh liệt, hết lớp này đến lớp lớp khác đổ xuống.

      Hắc thiếu niên vẫn tiếp tục vung kiếm, mặt biển phía xa rung chuyển mạnh liệt, theo sau đó là vô vàn vòi rồng xoáy lên cao.

      Kết thúc cuộc tàn phá như vũ bão mà hung thủ chỉ coi như trút giận chút ít, cả hoang đảo tươi tốt chỉ còn mình , người kiếm đứng ngang tàn cao, ngạo mạn đơn độc đỉnh núi. Dùng ánh mắt coi ai ra gì nhìn quanh lượt.

      Cây cối xung quanh đều đổ rạp như quy hàng vô điều kiện.

      Mọi thứ như đều nằm dưới trướng của , vạn vật, trời đất như đều coi làm trung tâm để quay quanh, như đều vì mà tồn tại.

      Thu phục bằng cưỡng chế, lạnh lùng và tàn nhẫn, diễm mà ma mị, quyến rũ mà cao quý…Đó, chính là Mặc Đại tướng quân.

      Mặc Tuyền.

      Mỗi động tác giơ tay nhấc chân của đều toát ra khí chất thanh đạm mà mê hoặc.

      con người cao cao tại thượng, thao túng thiên hạ, lật tay là mưa, úp tay là nắng như lần đầu tiên trong đời cũng biết cái gọi là sửng sốt nên lời.

      Cảnh tượng phía xa làm đôi môi bạc nhếch lên đầy thích thú, ý cười trong đáy mắt ngừng gia tăng.

      Ánh sáng bạc bao quanh cho con vật trung tâm… con cửu vĩ hồ trong truyền thuyết. Con vật kia hơi nghiêng đầu, cả thân hình trắng muốt vô lực khiến đầu nó hơi ngả về phía sau.Bộ lông trắng như tuyết mờ ảo, quỷ dị. Chín chiếc đuôi dài uyển chuyển, những tia dài đỏ rực như máu phía cuối đuôi và bốn chi như phát ra luống sức mạnh kì lạ.

      Nốt chu sa như đóa hoa bỉ ngạn nở rộ trán cửu vĩ hồ. Nếu vì mỗi lần gió thổi qua người nó lại run rẩy hồi khiến người ta nhầm tưởng…

      Cửu vĩ hồ…linh vật được khắp bá tánh Huyết Nhã Quốc tôn sùng giờ chỉ như con mèo yếu ớt.

      Chậc, cảnh này đúng là hiếm có.

      Mặc Tuyền vốn chẳng tin tưởng vào mớ truyền thuyết do ngươi xưa thuê dệt về cửu vĩ hồ, lại càng chẳng đến chuyện giờ nhìn thấy cung kính bái lạy này nọ. Nhưng dù sao, đối mặt với linh thú vốn được ca tụng là cực phẩm trong cực phẩm, vương trong hàng vạn linh thú quý hiếm, cũng phải là có hứng thú.

      Được rồi, tiện tay nhặt về hoàng cung chơi vậy…dù sao mình cũng phải loại người thấy chết mà cứu.

      Quần chúng Huyết Nhã Quốc: 囧

      Quần chúng láng giềng: 囧

      _________________________________________________________________

      -“ Vương gia hồi cung.”

      Lão thái giám già vừa nhìn thấy vương gia nhà mình ở trước mặt thầm rơi lệ trong lòng.

      Thiên a~ Tại sao? Tại sao…vương gia, ngài có thể … có thể kéo lê thần thú của muôn loài như tiện tay nhặt được con mèo hoang như vậy chứ? Còn đâu thể diện quốc gia? Còn đâu danh dự của hoàng thất nữa chứ?

      Trong lòng cằn nhằn lê thê nhưng đến khi ra cũng phải , nhượng bộ lại mấy phần, lão thái giám chỉ lắp bắp được có vài chữ, ra cũng chẳng có tính uy hiếp là bao;

      -“ Vương gia, ngài …ngài… Đây là thần…thần thú…”

      -“Hử?”

      Chỉ từ cũng đủ thể độ cường ngạnh cùng coi ai ra gì của .

      -“, , thần có ý kiến, có ý kiến, hoàn toàn có ý kiến.”

      Lão thái giám già nhìn bóng lưng cao ngạo, thẳng tắp của người trước mặt tức đến nổi mấy sợi râu nuôi mãi mới mọc bay bay trước gió.

      Mặc Tuyền vừa bước đến cửa phòng gặp Đặng công công vội vã chạy tới, vừa thở ra hơi vừa :

      -“Vương gia, hoàng thượng cho gọi người vào cung dự tiệc và gặp mặt Thiên Hựu tiểu thư. Thái hậu còn đặc biệt dặn dò…” đến đây còn quên e hèm hai tiềng lấy giọng

      -“...Nhớ, bảo nó đến ngay kẻo người ta chờ.”

      Vừa còn vừa giơ tay nhấc chân cực kỳ khoa trương, điệu bộ thực sống động như .

      -“Được rồi.”

      Mặc Tuyền cảm thán câu trong lòng xong, bao nhiêu phiền phức trong lòng đều làm thành bộ dạng dửng dưng bên ngoài, rồi lại lóe lên tia gì đó kiểu”sực nhớ ra” mà dặn dò.

      -“Mang con vật này vào phòng trống.”

      xong người cũng lưu lại chút nào, chỉ có ánh mắt lại tự chủ lại liếc về con súc sinh được bọn người hầu tôn sùng như thần thánh kia. Nhìn bộ dạng kia quả chỉ hận được sùng bái nó lên tận mây xanh, lấy nó làm trung tâm mà phục vụ.

      Tín ngưỡng và tồn tại bất diệt của con vật trong truyền thuyết này…chắc cũng chỉ có mình là khinh thường.

      __________________________________________________________

      -"Hoàng huynh, Thái hậu."

      Mặc Tuyền bước vào đại điện. quỳ gối chưa đến hai giây đứng lên. phải ngạo mạn gì đối với thánh thượng mà bọn họ căn bản đều là năm phần nể trọng ...Chiến công của , uy lực của , thân phận của . , hai chữ "Mặc Tuyền" này, cho dù có là thiên tử của cường triều nếu có ý muốn tạo phản cũng chưa chắc nắm được đến bảy phần thắng.

      May thay, Mặc tuyền thực chưa từng có mưu đồ bất chính. căn bản hề quan tâm đến ngôi vị phiền phức kia.

      Nếu phải sinh ra trong thời loạn lạc, người chết ta chết, chém giết lẫn nhau, giẫm đạp lên nhau để leo lên, có ai là mong ước mình được sinh ra trong gia đình bình thường nhất, tận hưởng hạnh phúc bình thường nhất.

      Mặc Tuyền nhìn vào hoàng bào lộng lẫy người trai, trong lòng có bất cứ cảm xúc nào.

      Ánh mắt lơ đãng quét qua hai con người được coi là khách mời ngày hôm nay.

      Đại Hãn Mông Cổ cùng Thiên Hựu công chúa.

      vùng đất bé phía đông bắc cầu thân cầu hòa bình cầu lợi ích.

      Mặc Tuyền đến chỗ ngồi cao quý của mình, lãnh đạm như coi ai tồn tại.

      Nụ cười của mấy người còn lại trong đại điện đông cứng.

      Vô pháp vô thiên, đấy chính là Mặc Tuyền.

      -"Mặc tướng quân, đây là Thiên Hựu công chúa, con thứ tám của Đại Hãn Mông Cổ."

      mẫu nghi thiên hạ vì chuyện gì mà đến đứa cháu bé cũng phải gọi hai tiếng "tướng quân'?

      Câu trả lời đơn giản chỉ có : biết.

      Bởi đến chính Mặc Tuyền hay ngay cả vị hoàng đế an tọa ngai vàng kia cũng chẳng có lấy điểm bất thường khi nghe đến hai chữ " tướng quân".

      Hai vị khách như cũng quá quen thuộc với cách xưng hô quái lạ này, ai nấy đều nhất quyết im lặng là vàng.

      -"Thiên Hựu bái kiến vương gia."

      Vị công chúa trước mặt nở nụ cười dịu dàng đúng mực, khuôn mặt thanh tú hơi cúi xuống khiến lọn tóc buông xuống, muốn bao nhiêu xinh đẹp liền có bấy nhiêu xinh đẹp.

      Thanh thoát, nhàng, quyến rũ, xinh đẹp, xuân sắc đẹp nhất của tuổi mười bảy nở rộ cũng chỉ vì muốn đổi lại cái liếc nhìn.

      Mặc Tuyền hờ hững lắng nghe những lời khách sáo tâng bốc nhau của quan lại triều đình cùng các vị khách quý của bữa tiệc giả tạo này.

      Lại nhìn người con phía trước, khuôn mặt sáng lạn, nụ cười nở rộ như đóa mai vàng nền tuyết, giọng thanh thoát vang vọng trong gian.

      Triều thần dưới cùng hoàng thất, tất cả những người ngồi đây đều rất vui vẻ, tiếng cười vang lên cũng đều đặn. Lời khen ngợi công chúa ngớt vang lên.

      -" báu vật sáng giá."

      -"Công chúa tinh thông cầm kì thi họa, dịu dàng, đoan trang."

      -"Đứa này xinh đẹp, ngoan ngoãn, hơn nữa còn rất hiểu chuyện."

      -"Gia đình cao môn vọng tộc, dòng máu hoàng thất cao quý, xuất thân long phụng, lại là tiểu công chúa tài giỏi của Mông Cổ. Quả là trời sinh cặp."

      Người biết lẫn người biết, dù Thiên Hựu công chúa là người nào cũng đều người này bảo người kia đáp hết sức thuận tai, hết lời khen ngợi.

      Thái hậu lên tiếng kết thúc bài ca như khúc hát đội ơn trời sinh ra con người hoàn hảo.

      -"Mặc tướng quân, Tiểu Hựu mới đến Huyết Nhã Quốc lần đâu, phiền con dẫn đứa này vui chơi vài ngày."

      Đến gọi tên cũng thân mật thế rồi.

      khí trong triều đầm ấm, hài hòa hết mức.

      Ngoài triều trời u, con quạ lông xám bay qua ngọn cây.

      Góc cao có người nhàm chán cảm thán phiền phức.

      ___________________________________________________________

      Người con trai tuấn cao lãnh thủng thẳng phía trước, thiếu nữ xinh đẹp uyển chuyển theo bước phía sau.

      Người biết nhìn vào chỉ thấy họ hài hòa, xứng đôi vô tận.

      Chỉ có người trong cuộc mới biết bầu khí giữa hai con người này có bao nhiêu là gượng ép, bao nhiêu là miễn cưỡng.

      Bạn Mặc: Cảm xúc lúc này rất là, rất là ‘...’.

      Còn người bên cạnh lại thả hồn theo gió, thầm: Khung cảnh lãng mạn a~

      Cùng lúc đó, trong căn phòng xa hoa bậc nhất có con người lặng lẽ ăn, lặng lẽ nguyền rủa.

      -“ Đời đúng là vở kịch diễn mãi hết. Còn máu chó luôn vung vãi khắp nơi.”

      Độc Kỳ Tử cảm thán xong liền cầm chai rượu cống phẩm từ thảo nguyên dâng tặng cho đại tướng quân tôn quý tu ừng ực.

      gặp đại nạn chết, xui xẻo bị xuyên về cái nơi quái quỷ này.

      Màn máu chó thứ nhất: Chưa biết trời đất sao trăng gì bị cưỡng đoạt thân thể vừa tròn hai mươi mốt năm giữ gìn. Tuy là con người của thế kỉ mới, xã hội mới, là thế kỉ mới nhưng cũng đến nỗi phóng khoáng kiểu gạo nấu thành cơm thế này chứ.

      Máu chó lần thứ hai: Cưỡng đoạt xong bỏ thẳng mạch. Đúng là con mẹ nó quá lưu manh rồi!

      Đến quần áo cũng để lại, lúc thức dậy chỉ thấy mình bị hắt hủi nằm mình giường, còn thằng cha kia chuồn mất dạng từ bao.

      Độc Kỳ Tử vừa nghĩ đến đây cửa bị người bên ngoài đẩy mạnh ra.

      Mắt tròn mắt dẹt, bốn mắt nhìn nhau.

      Mặc Tuyền nhìn cái chân gà tay trong phòng.

      Độc Kỳ Tử nhìn khuôn mặt chỉ có thể dùng hai chữ xinh đẹp để hình dung.

      Vương gia buồn bực…

      Bạn Độc vui mừng: Thằng cha hái hoa tặc đây rồi. giống tiểu mỹ thụ nha~ Lão tử đây thề sống chết chịu trách nhiệm với nhà ngươi.

      Trong đầu Tiểu Độc Độc trong sáng, ngây thơ chỉ ngừng nghĩ đến hai chữ:

      Chà đạp~ Chà đạp a ~

      .

      Mặc Tuyền: ...

      Tác giả có lời muốn : Độc Kỳ Tử, đề nghị quái thai nhà nhớ lại giới tính của mình!!! A lô, a lô, cái con người từ sao hỏa rơi xuống chết tiệt kia, đừng có thấy mỹ nam mà cố sống cố chết bám lấy. Nhắc lại, nhắc lại, mới là người bị hại. Bị hại, nhớ chưa???
      Last edited: 20/3/16
      Ngạch, B.Catquỳnhpinky thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :