1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Bệnh vương tuyệt sủng độc phi - Trắc Nhĩ Thính Phong (c89.2) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139

      BỆNH VƯƠNG TUYỆT SỦNG ĐỘC PHI

      [​IMG]

      Tác giả: Trắc Nhĩ Thính Phong
      Editor: Lưu Nguyệt
      Thể loại: Xuyên , hài, sủng đến cực kì bi thảm (hix, cái này ở convert ghi vậy), HE
      Bìa: tâm tít tắp
      GIỚI THIỆU:

      Thất vương bệnh nặng khó qua, hôn lễ của chấn động toàn thành. Chú rể tân nương song song hôn mê bị nâng vào động phòng. Ngày mai, Thất vương phủ tất hồng trù biến lụa trắng.

      Thế nhưng, cửa Thất vương phủ mở ra, Thất vương mặt mày hớn hở, Thất vương phi kiều mị thàn sắc xấu hổ, vợ chồng ân ái tình chàng ý thiếp khiến người ta kinh hãi rớt cằm.

      Nàng là truyền nhân thứ Ba trăm sáu mươi hai của Miêu Cương độc cổ, độc cổ vô song, tươi cười hiền lành nhưng có thù tất báo.

      Vừa cảm giác tỉnh lại cư nhiên thân giá y đỏ thẫm (áo cưới) cùng gã bệnh quỷ cùng nằm giường mắt to trừng đôi mắt .

      Gì chứ? Đây là xuyên qua ?! Bệnh quỷ này là trượng phu của nàng?

      Nhìn bộ dạng thê thảm, nàng nhàng động thủ, giải cho độc trúng từ trong bụng mẹ, Làm sao nàng biết mình lại cứu phúc hắc quỷ, hơn nữa lại còn là phúc hắc quỷ tuấn mỹ vô cùng.
      ====
      Hồng la nội trướng các nằm bên.

      Nam nhân nhìn cánh tay chính mình nhanh chóng chuyển thành màu đen cười đến mê người:
      " vương phi độc thiên hạ vô song."

      "Đương nhiên."
      Nữ nhân nắm bắt ngân châm phát sáng thỏa mãn đắc ý.
      "Nhưng vương phi liên tiếp dùng bổn vương thử độc có hay nên cấp chút thù lao?"
      "Có rắm lần phóng sạch ."

      "Ngoại nhân đều truyền bổn vương thể có con, bằng tạo cái đứa , làm cho người trong thiên hạ đều biết vương phi y thuật cũng đệ nhất vô nhị?"

      "Chủ ý cũng được, bất quá ta trả tiền."

      "Ha ha, bổn vương thối lại."
      ====
      Cửa sổ phòng nội đóng chặt, cái nam tử ánh mắt dại ra ngồi ở giường.

      "Vương phi, đây là..."
      Nam nhân từ ngoài vào, thấy tình cảnh này khỏi nghi hoặc.

      "Ngươi phải hoàng đế Đông Từ dã tâm bừng bừng đối phó chúng ta sao? Ta đưa ngươi phân đại lễ, đây chính là vị hoàng đế dã tâm bừng bừng kia ."
      Nữ nhân lười biếng ngồi ở dựa vào ghế từ từ .

      "Như thế vi phu xin vui lòng nhận cho !"
      đến bên người nàng, cười đến hoặc nhân.

      "Khách khí cái gì, ngươi là của ta, khi dễ ngươi chẳng khác nào khi dễ ta. đem giết chết cũng phải làm tàn phế, bằng trong lòng ta thoải mái."
      Nữ nhân hào hùng vạn trượng.

      "Vương phi uy vũ."
      Nam nhân mắt đầy ý cười nịnh hót, nữ nhân rất là hưởng thụ.​
      Last edited by a moderator: 19/6/15
      vu ngoc lan, Diệp Nhu, Nhiên Nhiên14 others thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 1: HÔN LỄ
      Kinh đô Đại Yến.

      Cửa Thượng thư phủ treo đèn kết hoa, bên trong phủ gã sai vặt, nha hoàn chạy tới chạy lui mặt đầy hoảng hốt.

      Trong đại sảnh rộng lớn thỉnh thoảng truyền đến tiếng hô: "Có tìm được ?"
      "Hồi lão gia, có… "
      Hôm nay, ngũ tiểu thư cùng Thất vương gia bệnh nặng sắp quy tiên thành thân. Vậy mà sáng sớm có người báo lại, nha hoàn bên người ngũ tiểu thư té xỉu ở hoa sen bên cạnh ao, mà ngũ tiểu thư biến mất thấy .

      Tin này làm mọi người kinh ngạc, tuy rằng ngày thường ngũ tiểu thư chịu đãi gặp, nhưng hôm nay bất đồng. Mặc kệ sống hay chết, phải đem nàng đưa lên kiệu hoa , bằng như thế nào ăn với hoàng thượng ?

      "Tìm được rồi tìm được rồi! Lão gia, tìm được ngũ tiểu thư , ở ao sen tìm được ngũ tiểu thư..." cái gã sai vặt vội vàng chạy vào đại sảnh’
      Thượng thư đại nhân ngồi ở vị trí chủ thượng liền bước nhanh ra ngoài. Những người còn lại nhanh chóng đuổi kịp, chậm rãi hướng tới hoa viên hoa sen trì mà .

      Còn chưa đến gần, liền nghe được tiếng khóc: "Tiểu thư, ngươi như thế nào nghĩ ra muốn tự sát a ? Ngươi chết nô tỳ làm sao bây giờ ? Hu hu hu…"
      "Lão gia đến!" biết ai hô tiếng, hạ nhân xung quanh nhanh chóng tản ra để lộ người ở trung tâm.

      tiểu nương chỉ tầm mười ba tuổi ôm nữ tử giá y đỏ thẩm ướt sũng, hai mắt nhắm nghiền khóc thút thít.

      " còn thở ?" Nhạc Chí Châu đến gần, cúi đầu nhìn sắc mặt trắng bệch của nữ tử, mặt đối sắc hỏi.

      "Bẩm lão gia, còn thở ." hạ nhân người ướt sũng trả lời.

      "Hừ, hoàng thượng nhất định trách tội, giờ như thế nào ăn ?" Nhạc Chí Châu thở sâu, ràng đối với nữ nhi có chết hay cảm giác, chỉ lo như thế nào ăn với hoàng thượng.
      Hôn này nhưng là thánh thượng hạ chỉ , nay người chưa lên kiệu hoa chết , nhất định có người bỏ đá xuống giếng. Kia Thất vương gia cũng là sắp bước chân vào quan tài, thánh thượng tứ hôn vốn là xung hỉ. Này còn chưa xung hỉ, tân nương tử chết , bị coi là điềm điềm xấu .

      "Ôi chao, lão gia mau nhìn, ngũ tiểu thư có hô hấp ." Người vừa ngũ tiểu thư còn thở đột nhiên kêu lên.

      Nhạc Chí Châu lập tức ngồi xổm xuống nhìn về phía sắc mặt trắng bệch của nữ nhi, quả nhiên đôi mi lay động.

      "Lão gia, đội ngũ đón dâu tới cửa !" hạ nhân vội vàng chạy tới, quá mức sốt ruột thiếu chút nữa té ngã.

      Nhạc Chí Châu quyết định nhanh: "Mấy người các ngươi , mau mang tiểu ngũ bộ áo choàng, đội khăn voan, đưa vào kiệu hoa ."

      Chỉ cần qua đại môn, sống chết cũng phải trách nhiệm của . Chỉ có thể oán Thất vương gia mệnh cứng rắn, khắc chết tân nương tử, ai cũng có lời nào để .

      Bốn năm cái di bà mối lập tức xuất động, tiểu nha hoàn áo hồng đầm đìa nước mắt vội vàng đuổi kịp, thầm vì tiểu thư kêu oan, nhưng lại thể làm gì được.

      Đội ngũ đón dâu dài, Thất vương thân mang trọng bệnh thể đón dâu nên hôm nay đón dâu là ngũ vương Phong Duyên Thiệu cùng Thất vương mẹ sinh hạ.
      Phong Duyên Thiệu phong độ tuấn nhã vô song xuất ở trước cửa thượng thư phủ liền hấp dẫn mọi người. Nhạc Chí Châu vội vàng ra đón, dùng ánh mắt ý bảo ba người con trai bên cạnh chạy nhanh lại đây, đem Phong Duyên Thiệu vây quanh ở trung gian ngăn trở tầm mắt.

      Pháo mừng vang qua , tân nương tử bất tỉnh được đỡ ra phủ, động tác nhanh nhẹn đem nàng nhét vào kiệu hoa. Nhạc Chí Châu cùng Phong Duyên Thiệu bắt chuyện thấy vậy, tâm cuối cùng thả lỏng xuống dưới.

      Giờ lành đến, Phong Duyên Thiệu cáo từ, dẫn theo đọi ngũ đón dâu chạy về Thất vương phủ.

      Nhìn theo đội ngũ rời , toàn bộ thượng thư phủ đều im lặng thở phào, bất luận như thế nào, hôm nay cửa này xem như qua.

      Ở Đồng Tước phố, Thất vương phủ được quét tước đổi mới hoàn toàn, phủ đệ uy nghiêm trước mắt toàn màu đỏ thoạt nhìn vô cùng vui mừng .

      Bất luận gã sai vặt, nha hoàn, hộ vệ đều là thân màu đỏ, nhưng nhìn kỹ phát , người người sắc mặt trầm trọng.

      Con đường hơn trăm thước tràn đầy dân chúng đến xem náo nhiệt, ồn ào nghị luận
      Này Thất vương gia cũng biết có thể động phòng hay , thân thể suy yếu lại vài bước đều lao lực, khí lực làm cái kia hẳn ? ( >___< )

      Chính là tân nương tử đàng thương, ở thượng thư phủ được sủng ái, cho dù gả cho vương gia làm vương phi, nhưng Thất vương gia biết khi nào quy thiên, kia về sau liền phải thủ tiết .

      Bỗng dưng, trong khí thanh vui mừng truyền đến, nghị, dân chúng bàn tán yên tĩnh xuống dưới.

      Đội ngũ đón dâu từ đầu đường tới. Lực chúa ý của mọi người đều dùng dáng người tuấn ngựa của Phong Duyên Thiệu. Mọi người khỏi cảm thán, ràng cùng mẹ sinh ra sao vận mệnh lại khác nhau đến như vậy?

      Trước đại môn Thất vương phủ có đoàn người. Người đứng đầu dáng người cao to gầy yếu mặc thân hỉ bào rực rỡ, đầu cài ngọc quan (trâm ngọc chăng? >___<). ràng là ngũ quan tuấn dật nhưng lại tái nhợt chút huyết sắc rất dọa người.

      Kiệu hoa dừng trước cửa vương phủ, Phong Duyên Thiệu nhanh hướng Thất vương gia Phong Duyên Thương sắp ngã xuống.

      "Thất đệ, cảm giác như thế nào?" Nhìn Phong Duyên Thương, Phong Duyên Thiệu thở dài.

      Mặc dù Phong Duyên Thương đầy người bệnh sắc, nhưng đôi mắt phượng vẫn sâu thẳm như biển, sống mũi kiêu ngạo, đôi môi chút huyết sắc. Thoạt nhìn yếu đuối nhưng tronh nháy mắt ánh mắt lại lạnh lẽo đáng sợ.

      " có việc gì." thản nhiên câu, nhưng Phong Duyên Thiệu lại có thể nhìn đến dùng sức hô hấp.

      "Thỉnh Thất vương phi hạ kiệu ." Tất cả mọi người nhìn bọn họ, Phong Duyên Thiệu biết Phong Duyên Thương thân thể như thế nào, muốn mau chóng thành lễ, hơn nữa bên trong phủ đám đến xem lễ triều thần, Phong Duyên Thương thân thể chỉ sợ là kiên trì được .

      Vài bà mối đường theo kiệu hoa nhấc lên rèm kiệu, "Thỉnh vương phi hạ kiệu!"
      Hô lớn tiếng qua , kia thân màu đỏ ngồi ở bên trong kiệu nhân hề phản ứng. Tất cả mọi người nhìn kiệu hoa, mọi nơi mảnh yên tĩnh.

      "Thỉnh vương phi hạ kiệu!". Bà mối lại hô lên tiếng, người ở bên trong vẫn là phản ứng. Xa xa dân chúng vây xem bắt đầu giọng nghị luận .

      Bà mối liếc mắt nhìn hai vị vương gia, tiếp theo cầm lấy tay tân nương.
      "Ai nha, tân nương tử hôn mê!" Bỗng dưng bà mối kêu lên tiếng, Phong Duyên Thiệu có chút nhíu mi, cũng ngờ bên Phong Duyên Thương mạnh mẽ ngã xuống. Hộ vệ phía sau vội đỡ lấy thân mình Thất vương gia ngã xuống.

      "Vương gia lại hôn mê , ngũ vương gia, này làm sao bây giờ?". Quản gia nghiêm túc thuần thục đem viên thuốc nhét vào miệng Phong Duyên Thương hôn mê bất tỉnh hỏi.

      Xa xa thanh dân chúng nghị luận nhanh chóng truyền , bên trong phủ triều thần đến xem lễ nghe được động tĩnh cũng đều hướng tới phủ trước cửa chạy tới .
      Phong Duyên Thiệu dò xét qua mạch tự Phong Duyên Thương, rồi quyết định nhanh vẫy vẫy tay: "Đem thất đệ cùng Thất vương phi đưa vào động phòng!"

      Tất cả mọi người traie qua huấn luyện, hai cái hộ vệ đỡ Phong Duyên Thương hôn mê rời trước, hai cái bà mối đem tân nương tử cùng hôn mê ra rất nhanh đuổi kịp, thẳng đến động phòng.

      Thất vương gia đại hôn, chú rể tân nương song song hôn mê bị nâng nhập động phòng, chuyện này nhanh chóng truyền khắp toàn bộ hoàng đô. Từ sắp bước chân vào quan tài, cho tới trẻ em, thậm chí ngay cả chó hoang đường đều nghe phong thanh chuyện này. (ta ko hiểu ng vs chó so sánh làm gỉ nha? Tác giả ơi…)
      Mọi người cảm thán Thất vương gia bị ốm đau tra tấn, càng đồng tình vị tân nương tử kia lập tức phải thủ tiết. Thái bình thịnh thế, xuất chuyện như vậy, tạo thành đề tài câu chuyệncủa mọi người lúc nhàn rỗi.

      Cũng có người bắt đầu suy đoán, đợi đến ngày mai, trước cửa Thất vương phủ tất hồng trù phải biến lụa trắng.

      Vận mệnh do trời định, cho ngươi vinh hoa phú quý, lại nhất định cho ngươi trường mệnh trăm tuổi, thiện tai thiện tai a!

      Vào đêm, trongThất vương phủ đèn đuốc sáng trưng. Hộ vệ tuần tra qua Lạc Sương các, nhưng bên trong chút thanh. Nến đỏ sâu kín,trong tân phòng tràn đầy khí vui mừng có gì ngoài hai đạo thanh hít thở đều đều, im lặng đến cây lim rơi đều nghe ràng.

      Hỉ giường rộng lớn, hai người thân mang hồng y hai mắt nhắm nghiền, sóng vai nằm ngủ

      Nữ nhân thân hình gầy yếu nhưng mặt ngoài có hứng thú, màu đen tóc dài xõa ở giường cùng với gương mặt tái nhợt. Dù nhắm hai mắt, nhưng có thể nhìn ra được là tiểu mỹ nhân. Thân hình cùng màu da tái nhợt, thoạt nhìn có điểm điềm đạm đáng .

      Bỗng dưng, nữ nhân mi phong giật giật, ngay sau đó, bên miệng phát ra tiếng khàn khàn nức nở.

      "Đau quá." Nhạc Sở Nhân cố sức mở mắt ra, lọt vào trong tầm mắt ánh sáng quá mức chói mắt, chỉ có thể nhắm lại.

      Như thế nào ngủ vừa cảm giác toàn thân đều đau quá, đặc biệt ngực lại như có kim đâm.
      Nàng ngủ trước đó làm cái gì nha, chính là đem hai hồng thiềm thừ (cái gì vậy nga? Ta ko biết đâu ai giúp ta với >__< ) đặt ở trong ly thủy tinh , tính hôm nay nhìn xem cái nào có thể thắng. nàng muốn lấy ra nọc độc cái thắng dưỡng cổ, sau đó đưa cho lão thái bà nếm thử trước.

      Nga, đau quá!
      Nhạc Sở Nhân nâng lên cánh tay trái có khí lực, tính lấy ngân châm đầu giường thử chính mình vài cái, nếu tình trạng này sao được.

      Tay hướng tới bên trái sờ soạng, kết quả đụng đến cái gì đó buộc chặt mang theo nhiệt độ.

      "Ân?" Đây là cái gì? Nhạc Sở Nhân bình tĩnh chút đầu óc, ngay sau đó mạnh mẽ trợn mắt, đó là người!

      Mạnh mẽ quay đầu, quá mức nhanh khiến trong đầu trận choáng váng nhưng lại trở ngại tầm mắt của nàng. Bên trái nằm người! Hơn nữa xem nàng!

      Thời gian nhất thời yên lặng, Nhạc Sở Nhân nhìn , nhìn Nhạc Sở Nhân. Nàng đáy mắt nghi hoặc khó hiểu, đáy mắt trầm tĩnh như nước.

      Sau lúc lâu, Nhạc Sở Nhân mới phát giác đây phải mộng, trước mắt quả người, lại còn là hồng y dài tóc nam nhân!

      Nam nhân? Dựa vào!

      Nhìn giả dạng, đây là đóng phim cổ trang ? Đảo mắt nhìn về phía bốn phía, này giường cũng đủ từ xưa !

      Theo sau thấy được cánh tay chính mình, ân? Nàng như thế nào cũng mặc váy dài hồng y phục?

      Chậm rãi sờ sờ người, vải dệt tay nhìn chung đến giống nhau, hơn nữa thực quan trọng là, này thân thể gầy đến khó coi.

      Đây phải nàng, nàng gầy như vậy! Mạnh mẽ nâng lên hai tay giơ lên trước mắt, chăm chú nhìn mười ngón tay gầy đến da bọc xương, mạch máu màu xanh đều lộ ra. Đôi tay giống móng vuốt gà dường như cũng phải của nàng!

      "Ta dựa vào! Đây là nằm mơ !" Mạnh mẽ nhắm mắt lại dùng sức dụi mắt, trước mắt hết thảy cũng chẳng thay đổi.

      Nàng chống thân mình đau đớn ngồi dậy, nhảy đến thiếu chút nữa ngã sấp xuống. Cước bộ lảo đảo hướng phòng ở tới, đập vào mắt hết thảy cổ kính, hơn nữa chiếu sáng cư nhiên vẫn là ngọn nến.

      Nhạc Sở Nhân có điểm hoảng, giống bắt cóc, giống nằm mơ, nhưng đây là chỗ nào? ràng nàng tối hôm qua là nằm ở chiếc giường mềm mại của mình ngủ. Đầu giường còn có đèn bàn, tủ đầu giường còn có chim cánh cụt , còn có ảnh chụp nàng cùng con rắn đỏ của nàng , nhưng là chỉ chớp mắt như thế nào cũng thấy?

      Đây là chỗ nào? Đúng rồi, giường có người!

      Xoay người cước bộ lảo đảo chạy vội tới bên giường, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm người từ nãy vẫn nhìn nàng dời.

      Còn chưa mở miệng, người nọ lại đột nhiên ninh mi, sắc mặt nháy mắt tái nhợt như tờ giấy, Thanh thống khổ cắn răng tại căn phòng yên tĩnh có vẻ dị thường vang dội.
      Nhạc Sở Nhân nhìn , sau đó nhăn mày, hít sâu mấy hơi lại nhìn mặt , người này trúng độc !

      Nhìn bộ dáng càng ngày càng thống khổ, Nhạc Sở Nhân biết có nên giúp phen . Nàng biết người kia là ai, chính mình đột nhiên biến thành như vậy cùng người này có quan hệ gì đó. Nhưng là nếu cứu, người này hẳn sống được bao lâu , hơn nữa vẫn là vật sống duy nhất nàng nhìn thấy ở đây, có lẽ, hẳn là giúp phen.

      Đảo mắt nhìn về phía bốn phía, cũng có cái ngân châm cái gì. Ôi chao, đập vào mất nàng là mấy cái trâm cài cổ xưa. Thôi vậy đành dùng tạm cái này vậy.

      Nàng qua cầm vài cái rồi ngồi vào bên giường, thân thủ bắt lấy cổ tay buộc chặt dò xét mạch tựa. Ánh mắt đảo qua, quyết định nhanh cúi người cởi quần áo ra.

      Phong Duyên Thương muốn ngăn cản, nhưng đau đớn khiến ra lời, thân thể càng là vì đau đớn co rút nghe sai sử.n Vô lực nhìn nàng cởi quần áo của mình, sau đó tay cầm trâm bạc hung hăng đâm vào ngực mình.

      Đau đớn đánh úp lại, thể chuyện, nữ nhân này rất nhanh cầm trâm bạc đâm các nơi thân thể. Đau đớn chính là nhất thời, ngay sau đó thân thể mạnh mẽ thả lỏng, yết hầu tinh ngọt nổi lên, quay đầu, ngụm máu đen phun tới gối uyên ương hý thủy bên cạnh, mùi tanh nồng động bốc lên.
      Tôm Thỏ, Nikki2938, Aliren4 others thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 2: LẠC ĐƯỜNG
      Trời cao mây trắng, bên ngoài Lạc Sương các của Thất vương phủ truyền đến tiếng bước chân của ít thủ vệ. Bất kỳ ai nhìn vào tựa hồ đều nghĩ nơi này có người quan trọng cần phải bảo vệ. Nhưng chỉ có người bên trong là hiểu đây căn bản phải bảo hộ mà là giam giữ.

      Nhạc Sở Nhân ngây người ở trong căn phòng tân hôn đến ba ngày. Cùng nàng còn có tiểu nha hoàn tự xưng là nha hoàn hầu hạ bên người nàng năm năm rồi.

      Nàng lười biếng ngồi ở dựa vào gối, khuôn mặt tinh xảo có mấy phần mê man. Ánh mắt bởi vì này thân thể gầy yếu mà có vẻ rất lớn. Nàng lần đầu tiên soi gương cơ hồ bị dọa đến, đây phải gương mặt của nàng, nàng thực khỏe mạnh, tứ chi cân xứng, mà thân thể này so với quỷ chết đói chẳng khác nhau là mấy
      .
      Tối hôm đó, nàng châm cứu trừ độc cho tên quỷ bệnh kia. Kết quả vừa hoàn thành đám người vào phòng. Hai nam nhân thô kệch đè nàng lại, mặt khác đám người la leen vương gia rồi khiêng quỷ bệnh kia ra ngoài.

      tại nàng liền biết được , quỷ bệnh kia là vương gia, cổ đại dùng để xưng hô con hoàng đế. Mà hiển nhiên , hết thảy đều là , nàng có nằm mơ, mà là thực thần kỳ xuyên qua .

      Xuyên qua? Này từ ngữ xa lạ, chẳng phải vẫn thường xuyên xuất trong tiểu thuyết đó sao? Nhưng ai ngờ đến là có chuyện này, mà lại phát sinh ở người nàng. Nàng tại đều cảm thấy hoảng hốt, nàng giờ là tiểu thư thượng thư phủ Nhạc Sở Nhân cùng quỷ chết đói giống nhau mà phải Nhạc Sở Nhân được Tử Lão thái bà nhặt về học tập Độc cổ bí thuật.

      Nhưng là nàng nhớ mỗi kiện trước kia, ở lúc nghiên cứu độc cổ bị độc vật cắn đau đớn sống bằng chết nàng nhớ ràng, căn bản là có khả năng là nằm mơ. Thế cho nên nàng tại càng cảm thấy loạn, hoàn toàn rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.
      .
      "Tiểu thư, ăn cơm trước ." Đinh Đương bưng đồ ăn đến trước bàn ăn , mở to mắt to nhìn Nhạc Sở Nhân ngồi dựa vào bên cử sổ. Ngày ấy Nhạc Sở Nhân 'Ám sát' Thất vương gia, sau nàng cũng bị đày vào nơi này, bước cũng có thể rời . Đến giờ bên ngoài có người đến đưa cơm, nàng liền mở cửa tiến vào, ở thượng thư phủ nhiều năm như vậy, tương đối mà , nhiều ngày qua tiểu thư ra thực bình tĩnh.

      "Uh, ăn ." Nhạc Sở Nhân hoàn hồn, liền đứng lên. Mặc quần áo cổ đại nàng cảm thấy thập phần vướng bận, nhưng cũng có cánh nào a.

      Chủ tớ hai người ngồi xuống, đồ ăn coi như hảo, bốn món ăn món canh, so với thượng thư phủ, Đinh Đương cảm thấy tốt lắm.

      "Tiểu thư, chúng ta bị giam ở chỗ này ba ngày , bằng tìm biện pháp báo cho lão gia ." Nhìn bộ dáng Nhạc Sở Nhân cứ như cái gì cũng lo lắng, Đinh Đương có điểm nghi hoặc. Trước kia tiểu thư cả ngày lời nào, vẻ mặt sầu khổ. Sau lại biết phải gả cho Thất vương gia mắc bệnh nan y, lại cả ngày lấy lệ rửa mặt. Vậy mà mấy ngày nay, tiểu thư trừ bỏ thỉnh thoảng ngây người ngồi đó, vẫn đều là vẻ mặt thoải mái, khi cùng nàng chuyện còn luôn cười tủm tỉm , làm cho nàng đoán ra.

      "Lão gia? Cái kia,,, cha ta?" Nhạc Sở Nhân ngồi đối diện Đinh Đương liếc mắt cái, rồi chút nào che dấu bĩu môi:

      "Ngươi tốt nhất bỏ ý tưởng này , nếu biết ta đêm tân hôn 'Ám sát' trượng phu, việc đầu tiên nghĩ đến là giết ta."

      Hừ, nhiều ngày qua hỏi qua Đinh Đương ít chuyện trước kia của Nhạc Sở Nhân, hơn nữa thân thể gầy trơ xương này, vừa nhìn chính là gặp cảnh khốn cùng. Biết Thất vương gia là cái bệnh quỷ, lão cha kia còn muốn nàng gả , tìm cái chết cũng quản, có thể thấy được là làm trò cười cho thiên hạ.

      "Nhưng chúng ta vẫn bị giam giữ, chừng ngày nào đó Thất vương gia liền giết chúng ta." Đinh Đương nuốt trôi thức ăn, cúi đầu nước mắt lập tức chảy xuống.

      Nhìn nàng rơi lệ, Nhạc Sở Nhân cũng ăn vô nữa, buông chiếc đũa:

      " tại phải còn chưa có chết đấy thôi, đừng khóc . Ta cam đoan ngươi chết được, chuyện sau này còn biết được!"

      Bệnh quỷ trúng độc phải ngày hai ngày , theo phán đoán của nàng, khẳng định trúng độc từ trong bụng mẹ. Bất quá có thể vẫn sống tới ngày nay, cũng coi như có thể kiên trì. Nhưng nàng khẳng định, sống được bao lâu . Nếu ngày đó phải nàng đâm như vậy vài cái, khẳng định đêm đó liền vong mạng.

      Đinh Đương đỏ hồng mắt xem xét vẻ mặt tự tin của Nhạc Sở Nhân, ràng tin, nhưng nàng thập phần khẳng định, nàng lại có điểm tin tưởng.

      hề xem Đinh Đương vẻ mặt khóc tang nữa, Nhạc Sở Nhân đứng dậy đến bàn trang điểm cầm lấy cái trâm bạc, sau đó khoanh chân ngồi ở giường, mở tay áo tìm huyệt vị đâm chính mình.

      Đinh Đương ngồi ở đàng kia nhìn nàng thành thói quen , mấy ngày nay, mỗi lần cơm nước xong Nhạc Sở Nhân đều phải như vậy. Vừa mới bắt đầu Đinh Đương nghĩ đến nàng muốn tự sát, khóc lớn nhào qua muốn đem trâm bạc cướp . Ai ngờ Nhạc Sở Nhân trừng mắt nhìn nàng liếc mắt cái, chút đem nàng dọa sợ. Ánh mắt kia, cất giấu vô số lưỡi dao sắc bén, so với sát khí đại tướng quân chinh chiến sa trường nàng gặp qua còn đáng sợ hơn.

      Kỳ Nhạc Sở Nhân đâm chính mình như vậy là vì thân thể này rất hư nhược rồi, chỉ sợ trước kia cũng có ăn uống tốt, thân thể hư nhược nghiêm trọng. Nàng tận lực ăn nhiều chút, vì cho vị tràng gánh nặng quá nặng, nàng liền kích thích huyệt vị giúp hấp thu tiêu hóa, làm như vậy quá bao lâu, thân thể này có thể khôi phục khỏe mạnh.

      Nàng cũng nên có bộ dáng của ma ốm a, tuy tên gọi của nàng là Sở Nhân, sở sở động lòng người. Nàng vẫn là thích chính mình cường tráng a.

      Cốc cốc cốc! Bên ngoài đột nhiên có người gõ cửa. Đinh Đương nhìn về phía Nhạc Sở Nhân, nàng gật gật đầu ý bảo Đinh Đương mở cửa.

      Đinh Đương lau ánh mắt, nhanh ra mở cửa.
      Ngoài cửa là người mặc trang phục hộ vệ màu lục, hai mươi bảy tám tuổi, mặt chút thay đổi, ánh mắt rất áp lực.

      "Vương gia thỉnh vương phi đến Nhã An Đường." thanh cùng bề ngoài giống nhau, Đinh Đương xem xét trong lòng có điểm sợ hãi .

      "Vương phi, vương gia thỉnh ngài qua." Quay đầu nhìn về phía Nhạc Sở Nhân, nàng còn đâm chính mình.

      "Uh, đợi lát nữa ." Khoanh chân ngồi ở giường, Nhạc Sở Nhân cũng ngẩng đầu lên.

      Đinh Đương thu hồi tầm mắt nhìn về phía hộ vệ kia, ràng nhìn thấy sắc mặt trầm xuống.

      "Vương gia có việc gấp, thỉnh vương phi mau chóng qua." đề cao lượng, thanh mang theo vui.

      "Ha ha, tốt xấu gì đầu ta còn có cái danh hiệu vương phi, ngươi liền như vậy cùng ta chuyện? Trở về chuyển cáo vương gia các ngươi, ta rất mệt, buồn ngủ ."

      Nhạc Sở Nhân ý cười trong suốt, dường như tâm tình tốt lắm. Nhưng mấy ngày nay cùng nàng ở chung, Đinh Đương lại nhìn ra được, nàng cười càng sáng lạn, liền cho thấy trong lòng nàng càng thoải mái.

      Quả nhiên, hộ vệ kia hơi bất ngờ rồi giáng xuống điệu: "Thuộc hạ biết tội. Vương gia quả có việc gấp muốn cùng vương phi trao đổi, thỉnh vương phi dời bước."

      "Này là được rồi! Ngươi tôn trọng người khác, người khác mới có thể tôn trọng ngươi. Cho dù là khất cái ben đường, cũng có ba phần tôn nghiêm ."

      Vừa chuyện, Nhạc Sở Nhân vừa tới cạnh cửa. Cười đến ánh mắt loan loan liếc hộ vệ kia cái rồi vòng qua ra khỏi địa phương nàng bị giam giữ ba ngày nay.

      Hộ vệ kia ở phía trước dẫn đường, Nhạc Sở Nhân vừa , vừa nhìn quanh bốn phía, thoạt nhìn coi như dạo sân. Đinh Đương ở phía sau rất là yên, cũng biết Thất vương gia kêu các nàng qua có phải vấn tội hay ?

      qua rất nhiều lầu các, vòng qua hành lang gấp khúc , Nhạc Sở Nhân rốt cục mở mang kiến thức về kiến trúc cổ đại. So với trong tưởng tượng của nàng còn tinh xảo hơn nhiều, người lao động nhân dân quả nhiên đều là vĩ đại nhất .

      qua vài vòng, rốt cục đến Nhã An Đường. Theo cổng vòm vào, lọt vào trong tầm mắt nàng là con đường trải đầy đá cuội phô, hai bên là bức tường cây được tu bổ cực kì tinh xảo. Sau tường chính là hoa tươi diễm lệ, hồ điệp nhàng bay múa.Tóm lại là mỹ cảnh nha.

      "Vương phi thỉnh." Hộ vệ dẫn đường làm động tác mời Nhạc Sở Nhân vào.
      Nhạc Sở Nhân hai tay phụ sau, thần sắc sung sướng từng bước vào.
      Bài trí đơn giản, trong phòng thoảng mùi huân hương. Nhạc Sở Nhân giật giật cái mũi rồi nhìn đến lư hương kia.
      Trừng mắt nhìn, nàng xoay thân nhìn về phía bên cửa sổ,bên tháp thượng mêm mại, thân bạch y nam tử tà tà nằm đó nhìn nàng.
      Chính là liếc mắt cái, Nhạc Sở Nhân liền nhận ra , phải 'Trượng phu'’ của nàng - Cái kia bệnh quỷ Thất vương gia sao?!.
      Tôm Thỏ, Aliren, vu ngoc lan4 others thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 3 :ĐÁNG THƯƠNG

      Cao thấp đánh giá vòng, Nhạc Sở Nhân hôm nay mới phát người này bộ dạng còn rất dễ nhìn. Tuy rằng thoạt nhìn bệnh tật , nhưng toát lên khí chất vương giả làm người ta liếc mắt là biết phải người có thân phận tầm thường.

      "Hôm nay khí sắc tệ."

      Thản nhiên buông câu, Nhạc Sở Nhân tiêu sái đến bên cạnh bàn rót ly trà, uống ngụm rồi đến trước lư hương kia hắt ly trà vào trong nháy mắt dập tắt huân hương bên trong.

      "Huân hương kia có cái gì ổn sao?" Người phía sau mở miệng, thanh trầm thấp có từ tính, mang theo lương thiện, có thể làm cho người ta cảm giác được người này cũng như bề ngoài của bình thường có chút lực sát thương.

      Nhạc Sở Nhân tùy tay buông cái chén rồi hướng , bên : " có gì ổn, ta thích mà thôi. Bất kỳ huân hương gì ngửi lâu đều thương tổn thân thể, huân hương tốt nhất chính là khí." Đặt mông ngồi ở bên kia nhuyễn tháp, nàng cảm thấy có gì ổn.

      Phong Duyên Thương nhìn nàng, sắc mặt vẫn tái nhợt, nhưng đôi môi trắng bệch khôi phục chút huyết sắc. Đôi mắt phượng tối đen giống như biển sâu xẹt qua tia dị sắc, nhưng giây lát sau, lại khôi phục bộ dáng thuần lương suy yếu vô hại.

      "Tân hôn đêm đó vương phi trị liệu bổn vương, nhưng hộ vệ chút cũng biết, cho nên hiểu lầm vương phi, hy vọng vương phi tức giận." Thanh của nhàng mà ôn nhuận như ngọc.

      Nghe được lời xin lỗi, Nhạc Sở Nhân khóe môi cong lên, quay đầu nhìn mặt :
      "Vậy ngươi hai ngày này còn đau phải ?"
      Phong Duyên Thương lắc đầu:
      " ra cũng đau , chính là như cũ có khí lực."

      xong, khẽ thở dài, rũ mắt xuống, Nhạc Sở Nhân tâm sinh vài phần thương tiếc. Tuy rằng nàng là người tốt gì, nhưng là ngẫm lại từ trong bụng mẹ trúng độc như vây, nghĩ cũng biết có bao nhiêu thống khổ, kẻ hạ độc kia so với nàng còn ngoan độc hơn mấy lần.

      "Hôm nay ngươi có thể tìm ta đến, cho thấy ngươi cũng có vài phần tín nhiệm ta. Độc này của ngươi là từ trong bụng mẹ mà trúng , muốn trừ sạch cũng phải ngày ngày hai. Tuy Nhiên, ta có thể cam đoan trừ bỏ cho ngươi còn mảnh, nhưng ngươi phải tuyệt đối phối hợp ta."

      Nàng vẫn duy trì cười tủm tỉm , thân thể gầy yếu cùng với nụ cười của nàng cười, thoạt nhìn thập phần thiện lương.

      Phong Duyên Thương khóe môi giơ lên thân thể suy yếu tương như trận gió mạnh cũng có thể thổi đổ :"Hảo, bổn vương tuyệt đối phối hợp."

      "Tốt! Chuẩn bị mấy trăm cây ngân châm , còn ít thảo dược, mấy chục chỉ phúc trùng." Nghĩ đến thảo dược, Nhạc Sở Nhân đứng lên hướng bàn học, nhìn quanh vòng, bút lông? Nàng biết viết bút lông a! ( bạn nào giúp mình với “chỉ phúc trùng” là loại sâu gì thế? >__<)

      "Vương phi y thuật lợi hại, thượng thư đại nhân quả là biết dạy dỗ." Thanh của Phong Duyên Thương mềm từ phía sau truyền đến. Nhạc Sở Nhân lập tức khẽ quát tiếng: "Đừng nhắc đến với ta, ta biết ."

      "Ân? biết?" Phong Duyên Thương quả nhiên nghi hoặc .

      Nhạc Sở Nhân lấy bút lông chút, ánh mắt đảo qua, thiếu chút nữa lỡ miệng:
      "Đây là ân oán cá nhân của ta, về sau ở trước mặt ta đừng nhắc đến , coi như ta biết bọn họ." Thập phần thống khoái xong, nàng dùng tư thế cầm bút máy cầm lấy bút lông, sau đó xoay xoay méo mó bắt đầu viết phương thuốc.

      Phong Duyên Thương vẫn ngồi tại tại chỗ, nhìn tư thế viết kỳ quái của người kia, nghi hoặc lại nổi lên. Gương mặt ôn nhuận vô hại lên tia lợi hại.

      "Những thảo dược này, nhất định phải chuẩn bị đầy đủ hết, thiếu thứ cũng được."

      Cầm phương thuốc tới, Nhạc Sở Nhân cũng cảm thấy những chữ viết méo mó kia có bao nhiêu kỳ cục.

      Phong Duyên Thương tiếp nhận đến, quả nhiên, nhìn đến nhưng chữ kia, mặt kinh ngạc càng ràng. Rồi ngẩng đầu nhìn hướng người vẫn cười tủm tỉm kia, khóe môi lại tràn ra chút mềm cười:
      "Chữ của Vương phi … rất là giống người thường." Tìm từ rất là cẩn thận. ( >__< )

      "Viết tốt ngươi đừng để ý, ta vốn viết qua chữ bút lông . Tốt lắm, tại phải thời điểm nghiên cứu chữ của ta như thế nào, ngươi nhanh chuẩn bị dược, sau đó ta giúp ngươi châm cứu."

      Xoay thân đến bên ngồi xuống, Nhạc Sở Nhân chú ý tới Phong Duyên Thương vẫn nhìn mình chằm chằm.

      Ma ốm đáng thương kia chuẩn bị này nọ nhanh. Nàng ở An Nhã Đường chợp mắt chưa được canh giờ bị Đinh Đương đánh thức là Thất vương gia cho mời.

      Thản nhiên ra khỏi phòng, mặt trời xuống núi. ngày lại ngày trôi qua, nàng đến đến nơi đây bốn ngày rồi. Nhưng lại nghĩ ra biện pháp, thậm chí chút hy vọng đều có, cũng biết nàng có phải ở lại địa phương lạc hậu này đến già?

      Bước chân có chút trầm trọng vào phòng của cái tên ma ốm kia. Căn phòng thắp nến có chút tối tăm, thân thể gầy yếu tái nhợt thoạt nhìn đáng thương.

      Nhạc Sở Nhân thầm thở dài, đáng thương a! Bộ dáng tiểu bạch kiểm này, phỏng chừng ai cũng đều có thể khi dễ. Còn chưa sinh ra bị hạ độc khi dễ, nhiều năm như vậy sống chung với bệnh tật , người khi dễ khẳng định càng nhiều, là đáng thương. Ánh mắt nàng nhìn Phong Duyên Thương cũng nhu hòa rất nhiều.

      "Ngân châm chuẩn bị tốt , vương phi nhìn xem có thỏa đáng hay ?"

      đứng ở cạnh bàn, bàn là tấm da dê cắm gần năm trăm cây ngân châm. Hai phần ba ngân châm, còn có phần ba cốt châm.

      "Uh, tốt lắm, thực đầy đủ hết. Ngươi giường nằm xuống, đem quần áo cởi ra."

      Nhạc Sở Nhân vừa vừa cúi đầu nghiên cứu châm cổ đại châm, trong lòng thầm than kỹ thuật mài của cổ đại đáng nể.

      Phong Duyên Thương nhìn thoáng qua kẻ vừa ra lệnh cho , nhưng nàng căn bản nhìn , khóe môi giơ lên lắc đầu, quả thực nghe lời hướng giường đến, thuận tiện cởi bỏ quần áo.

      nhiều ngày Vương phủ mời đến dưới trăm vị cao thủ châm cứu, người cũng vô số dấu vết thi châm mà còn có tác dụng. Nhưng lại bất giác tin tưởng Nhạc Sở Nhân. Lại , nhiều năm như vậy, bất luận là phương thúc giải độc nào cũng đều thử qua, uống qua vô số chén thuốc ghê tởm. Bất kì đại phu nào cũng đều sống qua nổi năm nay.

      Bản thân cũng nhận ra, năm nay tình huống phát bệnh cũng nghiêm trọng có lẽ qua khỏi. Nhưng đêm tân hôn hôm đó đoán ra vương phi thô lỗ đâm vài cái ba ngày sau liền có phát bệnh lần nào. Có lẽ nên thử xem cho dù trừ được tân gốc độc thêm chút thời gian cũng tốt.

      Đại chưa thành, thù lớn chưa trả. Kẻ thù chưa chết, hận ý của khó lòng tiêu tan!

      Phong Duyên Thương nằm ở giường, nửa người trần như nhộng. Tóc dài đen như mực trải nền đệm trắng tinh như súc tơ lụa đen óng khiến người ta tự chủ muốn vuốt ve trong lòng bàn tay.

      Nhạc Sở Nhân cầm cuốn trấn qua, đem cuốn trấn mở ra ở chiếc kỷ trà đầu giường, sau đó mới xem xét Phong Duyên Thương.

      Mắt to dừng chút, Nhạc Sở Nhân cười cười, đùa :
      "Ngươi còn có bộ dạng rất dễ nhìn, nếu phải là trước ngực bằng phẳng , ta còn tưởng rằng ngươi là tiểu nương ."

      Phong Duyên Thương khóe miệng cứng đờ, xem xét Nhạc Sở Nhân thuần túy là bộ dáng hay giỡn, cũng cười cười:
      "Hàng năm tẩm ở trong chén thuốc là bảy phần dược ba phần độc, muốn cường tráng cũng khó."

      "Yên tâm , ngày sau tất bảo ngươi khỏe mạnh như trâu. Sau đó có oán báo oán có thù báo thù. Ta tuy rằng phải người tốt gì, nhưng có ba loại người, ta tuyệt đối chạm vào. cái là tiểu hài tử, cái là phụ nữ có thai, còn có lão nhân gần đất xa trời. Ngươi khi đó còn ở trong bụng nương ngươi, người nọ hạ loại độc tàn nhẫn nhu vậy, bắn chết trăm lần đủ."

      Than thở , Nhạc Sở Nhân bắt đầu thi châm, bỏ qua ánh mắt Phong Duyên Thương bỗng sắc bén như lưỡi dao rồi biến mất.
      Tôm Thỏ, Aliren, vu ngoc lan11 others thích bài này.

    5. thuyvy2711

      thuyvy2711 Active Member

      Bài viết:
      401
      Được thích:
      206
      hay quá tiếp editor :050::050::050:....ủng hộ các bạn:5::5::5::5:
      honglak thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :