1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Bệ hạ xin tự trọng - Tửu Tiểu Thất ( 104c Hoàn )

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      [​IMG]

      Tác giả: Tửu Tiểu Thất

      Editor: Grey Phan

      Nguồn: OneBook

      Nguồn ebooks: https://www.facebook.com/ebookngontinhmienphi

      Nguồn : http://truyenfun.com/doc-truyen/story/51226181-be-ha-xin-tu-trong-tuu-tieu-that.html

      Văn án :

      Điền Thất: Nữ phẫn thái giám, trà trộn vào cung để chờ dịp ám sát kẻ thù diệt môn. Ai dè còn chưa chạm sợi lông nào kẻ thù số bị người khác giết mất. Xuất cung được, đành ở lại, tìm cơ hội diệt trừ kẻ thù thứ hai. Mỗi tội theo chủ nào chết chủ ấy. Bi thương quá độ, bù lu bù loa trước quan tài người ta, lại vớ luôn long bào bên cạnh ra lau mũi...
      Last edited: 17/4/17
      thuann, xukem, Thùy Dương957 others thích bài này.

    2. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 1: Vị chủ tử thứ ba

      Mùng ba tháng hai năm Cảnh Long thứ tư, là ngày vô cùng đặc biệt con đường nghề nghiệp của Điền Thất.


      Ngày này là ngày nàng kỷ niệm tròn bảy năm trở thành thái giám.


      Ngày này của bảy năm trước, nàng chỉ có mười tuổi, bởi vì nguyên nhân gì đó thể cho người khác biết, nàng lợi dụng chỗ hổng trong quản lý của Tử Cấm thành, vào cung làm gã thái giám. Qua hai năm, tiên đế Phùng Thượng băng hà, đương kim hoàng thượng đăng vị, năm sau đổi niên hiệu thành Cảnh Long, cứ thế cho tới bây giờ.


      Điền Thất còn nhớ được trường hợp rất náo nhiệt khi tiên đế băng hà lúc ấy, khi đó nàng chỉ là tên tiểu tốt vô danh, liên tục mặc đồ tang rất nhiều ngày, còn bị tổng quản mang đến chỗ quàn tiên đế gào khóc mấy cơn, lấy đó bày tỏ bi thương.


      tại, nàng vẫn là tên tiểu tốt vô danh, nàng cũng mặc đồ tang giống lúc xưa, nàng cũng bi thương giống lúc xưa.


      Lần này là thực bi thương, thống khổ muốn chết!


      Người chết trước mắt này là Tống chiêu nghi, cùng với Điền Thất chỉ có nửa tháng tình cảm chủ tớ. Nửa tháng trước, Điền Thất tốn công sức còn nhờ cả người giúp cộng thêm tiêu tiền, mới tới được bên cạnh Tống chiêu nghi hầu hạ.


      Đừng xem Tống chiêu nghi chỉ là cái tứ phẩm chiêu nghi, tiền đồ của nàng nhưng mà lường được. Trước kia nàng ấy chỉ là tài nhân nho , vào cung chưa tới nửa năm rất nhanh được đến sủng ái của hoàng thượng, sau đó còn mang thai long chủng, hoàng thượng cao hứng trực tiếp tấn thành chiêu nghi. Chỉ cần nàng thành công sinh ra hoàng tự (1), vô luận là nam hay nữ, khẳng định là được gia phong, kém nhất cũng là tiệp dư.


      (1) hoàng tự: “hoàng” = hoàng đế, “tự” = con cháu. Con cháu kế thừa của vua chúa gọi là hoàng tự.


      Là người đều biết ôm cái bếp lò nóng mà đun (2), bởi vậy chỗ bên cạnh Tống chiêu nghi rất thưởng tay. Điền Thất trước đó ở Nội Quan Giam (3), làm tên lục phẩm trường tùy (4), nàng tiêu hơn phân nửa của cải mới mưu được chức giam thừa ở lãnh nha môn (5) tới làm, giam thừa là đứng đắn ngũ phẩm. Vì có cái mũ ngũ phẩm này, nên khi nàng tới Thiên Hương Lâu liền đúng quy cách gần người hầu hạ chiêu nghi chủ tử. Nàng đến cũng đúng dịp gặp được chuyện thái giám bên cạnh Tống chiêu nghi giở trò, bị chiêu nghi chủ tử phát , thế là cần cũng biết Điền giam thừa người lập tức dẫn theo vô số ánh mắt hâm mộ xen lẫn ghen tị.


      (2) nguyên văn là: “thiêu nhiệt táo” - đốt bếp nóng. Ngụ ý so sánh 1 cái bếp nóng và 1 cái bếp lạnh, ai thích bu vào chỗ bếp lạnh cho mất thời gian và được chú ý, mà luôn hướng nơi cái bếp nóng náo nhiệt có sức hấp dẫn, lan tỏa mà tới.


      (3) tên gọi nơi làm việc của hoạn quan.


      (4) trường tùy: chức quan của thái giam, kiểu như là tên gọi chung của những đầy tớ hầu hạ vua chúa.


      (5) giam thừa: 1 chức quan thấp của thái giám.


      “Lãnh nha môn” là từ chung dùng để chỉ những bộ phận công tác được nổi bật, hot, được chú ý và ít người quan tâm. “Nha môn” là từ chỉ chung công sở làm việc của quan viên cổ đại, chứ chỉ riêng có nghĩa là nha môn của quan phủ nhé.


      Bề ngoài của Điền giam thừa rất là xinh đẹp, miệng lại ngọt, đầu óc cũng cơ trí, vì thế chiêu nghi chủ tử rất là thích, quá nửa tháng chủ tớ thân nhau, chiêu nghi chủ tử mơ hồ có xu hướng đem Điền Thất trở thành tâm phúc.


      Mắt thấy mảnh tương lai cực tốt, thế nhưng ai cũng nghĩ đến, Tống chiêu nghi lại vì chuyển dạ rồi khó sinh mà chết. chỉ người lớn, ngay cả đứa cũng đều giữ được. Đáng thương tiểu hoàng tử kia, cánh tay bắp chân tướng mạo vô cùng khỏe mạnh béo tròn, nhưng khi ôm ra đến nơi sớm ngừng thở.


      Điền Thất khóc trận phải là đứt từng khúc ruột. Hơn hai trăm lượng bạc, còn đốt ít nhang cầu ông nội lạy bà nội, ông Trời à đây phải là hố ta sao!


      Đương nhiên, trong lòng đau tiếc chiêu nghi chủ tử cũng là có, dù sao vị chủ tử này đối xử với nàng tệ.


      Vừa nhắc tới vị chủ tử này, Điền Thất lại kềm chế được nhớ đến hai vị chủ tử trước kia của mình. Trước kia nàng hầu hạ qua vị mỹ nhân và vị tài nhân, hai người đều là loại hình mỹ nhân có thể vào được mắt hoàng thượng, đáng tiếc hai vị này đều ngoại lệ ở trong vòng


      tháng Điền Thất đến nhận việc chết .


      Lại nhìn xem người trước mắt này.


      ... Mụ nội nó!


      Thiên Hương Lâu là nơi mà lúc còn sống Tống chiêu nghi cư trụ, sau khi nàng mất linh cữu cũng đặt ở đó. Tống chiêu nghi tuổi còn trẻ lưu lại huyết mạch, đứa con duy nhất lúc này lại nằm ở trong lòng nàng, thế là ban đêm có người nam đinh (con trai) nào cho nàng túc trực bên linh cữu. Vị phân của nàng thấp, nên cũng thể từ con trai của hoàng thượng tới trông coi.


      Vì thế chuyện này cũng chỉ có thể do thái giám đến thay thế.


      Điền Thất xung phong nhận việc, chủ động gánh vác nhiệm vụ túc trực bên linh cữu. Dù sao cấp bậc của nàng cũng cao nhất Thiên Hương Lâu, lại được chiêu nghi chủ tử thương , bây giờ thủ linh cho chủ tử cũng là bổn phận.


      Giữa ban đêm se lạnh của mùa xuân tự mình trông giữ cái quan tài, tuyệt đối phải là cái thể nghiệm tốt đẹp gì. Đại khái là ông trời cũng cảm thấy chiêu nghi chủ tử chết đáng thương nên đột nhiên thời tiết tức lạnh xuống, đông lạnh đến mức đem đầu ngón tay của người ta tê cứng. Lúc này là đầu mùa xuân, chậu than bị đem xuống, Điền Thất cũng thể phiền toái người khác đốt chậu than lại đây, mà chậu than dùng để đốt giấy tiền vàng bạc lại đủ sưởi ấm. Nàng quỳ mặt đất, đành đem hai tay kín đáo bó chặt cùng chỗ, bên ngoài có gió thổi vào, đem nàng lạnh rụt cả cần cổ.


      Vẫn là muốn khóc.


      Tiền nàng để dành bảy năm trời, đều mẹ nó đem dùng hết đầu người khác. Đáng tiếc vừa xong việc người này vừa chết đến người khác chết, chết người lại người, chết người này rồi đến người khác... khổ, mệt quá, muốn sụp đổ!


      Điền Thất có loại cảm giác bị vận mệnh đùa giỡn đến vô lực.


      Thế là nàng lại khóc lên, nước mắt ướt nhẹp đôi mắt, trước mắt mảnh mơ hồ. Nàng dứt khoát nhắm chặt hai mắt, lên tiếng gào khóc, dù sao nơi này chỉ có mình nàng, hoàn toàn cần cố kị về vấn đề dáng vẻ.


      Nếu có người chất vấn, nàng có thể bản thân là do bi thương quá độ, kềm chế được.


      Khóc hồi, nàng vươn tay hướng mặt đất bên người mò mò, mò đến khăn tay, cầm lên lau khô nước mắt, xong rồi đem khăn tay ném .


      Khóc tiếp.


      Trong linh đường quạnh quẽ trống trải, bốn phía treo cờ trắng, cửa mở rộng ra, gió thổi ùa vào, cờ trắng theo gió đong đưa, ánh nến trắng bệch bị thổi đến mức ngừng nhảy lên, giống như là nghênh đón người chết quy hồn.


      Trong linh đường có người quỳ, bóng lưng vô cùng bé, eo lưng vô lực cong xuống, bờ vai suy sụp, run lên run lên.


      Cả phòng đều quanh quẩn tiếng gào khóc của người này, “Chủ tử... Vì sao ngươi phải chết a chủ tử...” Dừng chút, người nọ hít hít mũi, khóc tiếp, “ chết rồi ta phải làm sao bây giờ...”


      Đây chính là cảnh tượng mà khi Kỷ Hành vừa bước vào linh đường liền nhìn thấy.


      Nghe đến người kia gào khóc, sắc mặt Kỷ Hành ám ám. Ngày hôm qua là mùng hai tháng hai Long Sĩ Đầu (6), là ngày rất tốt, chợt nghe đến Tống chiêu nghi sinh sản, còn vốn tưởng rằng song hỷ lâm môn, ai ngờ lại đến xác hai mạng. ở ngoài phòng sinh chờ ngày, chờ từ lúc mặt trời mọc đến mặt trời lặn, khi nghe đến mẫu tử đều thể bảo trụ, nhất thời dám tin tưởng, lúc đứng lên thân thể còn lảo đảo chút, lập tức bị người dìu về cung Càn Thanh.


      (6) long sĩ đầu: “rồng ngẩng đầu”, đây là phong tục truyền thống TQ.


      Mùng hai tháng hai (rồng ngẩng đầu) còn dc gọi là “tiết cày bừa vụ xuân”, “tiết đồng án”, “tiết xuân long”. Là ngày hội truyền thống của dân tộc Hán. Còn được gọi là “tiết thanh long”, theo truyền thuyết đây là ngày rồng ngẩng đầu.


      Đến cuối cùng cũng thể gặp được Tống chiêu nghi lần cuối.


      Ban ngày Kỷ Hành tới xem qua Tống chiêu nghi lần. Khuya hôm nay vô tâm triệu hạnh (gọi phi tần đến lâm hạnh), cung Càn Thanh lạnh lẽo tĩnh lặng quá nên ra cửa dạo quanh, cứ thế vô ý thức đến Thiên Hương Lâu. Thái giám trực đêm ngoài lâu thấy được Kỷ Hành, vừa định xướng báo lại bị ngăn lại.


      Vẫn là cần nhiễu kinh hương hồn.


      Thế là Kỷ Hành rảo bước vào trong linh đường, đập vào mắt là bóng lưng lẻ loi trơ trọi của Điền Thất, đập vào tai là trận tiếng khóc và tiếng dông dài, có chút thê thảm, có chút bi thiết, cũng có chút... huyên náo.


      Ban ngày khi tới linh đường cũng thấy được rất nhiều người khóc, nhưng khóc được có mấy phần lòng mấy phần giả bộ cũng cần . tại nơi này yên tĩnh ai, người này còn có thể khóc thành như vậy, xem ra là thực buồn đau.


      Kỷ Hành tiếng động than thở, nghĩ đến sau khi Tống chiêu nghi chết còn có người thương tấm muốn chết như vậy, hồn thiêng của nàng ở trời đại khái cũng là có mấy phần an ủi .


      Tên nô tài này lại là trung tâm, nội tâm cũng chân .


      Cùng theo phía sau Kỷ Hành là thái giám tổng quản Thịnh An Hoài, lúc này thấy được người nọ quỳ mặt đất khóc đến vô cùng vong ngã, liền muốn mở miệng nhắc nhở Điền Thất xoay người lại gặp vua, nhưng lại nghĩ đến mồn vừa mở, sau lưng Kỷ Hành giống như có mắt vậy, nâng tay ngăn chặn .


      Kỷ Hành nhấc chân qua. ngừng ở bên cạnh Điền Thất, cặp mắt ngơ ngẩn nhìn linh cữu, nên để ý dưới chân.


      Dưới đáy của đôi ủng gấm viền vàng, vững chắc giẫm cái khăn ướt hơn nửa. vẫn biết.


      Thịnh An Hoài thấy được, nhưng mà thấy được cũng nên xem như thấy được, đần độn mới nhắc nhở hoàng thượng là ngài giẫm lên đồ của người ta.


      Kỷ Hành đứng hồi, muôn vàn cảm khái, trong lòng dồn nén rất nhiều điều nên lời, kết quả chỉ hóa thành tiếng thở dài.


      Tiếng thở dài này bị tiếng khóc vang dội của Điền Thất che giấu, cho nên Điền Thất có phát . Lúc này nàng vẫn như cũ nhắm mắt, mặt lại dính đầy nước mắt, thế là nàng vươn tay ra, sờ hướng cái khăn quăng ở bên.


      Tay còn chưa có chạm đất, liền đụng đến mảnh vải. tại Điền Thất khóc váng đầu, nghĩ gì nhiều, đụng đến mảnh vải lập tức cầm lên lau lung tung vài cái mặt.


      Thịnh An Hoài đứng ở phía sau, nhìn thấy mà trợn mắt há mồm.


      Lực đánh sâu vào của cái hình ảnh này quá lớn, thế cho nên vị thái giám có hơn ba mươi năm kinh nghiệm công tác này nhất thời quên mất ra tiếng ngăn cản, đứng đơ như cục đất nguyên tại chỗ, hai con mắt cơ hồ là trừng muốn rơi ra.


      Điền Thất lau nước mắt xong, chưa ghiền, ở bên thút thít rồi lại đem mảnh vải hướng phía dưới, để ở trước mũi.


      Kỷ Hành cảm khái hồi, định lên tiếng an ủi tên thái giám thương tâm muốn chết kia mấy câu, thuận tiện cho chút ban thưởng, xem như là phần thưởng cho nô tài trung tâm.


      cúi đầu, thấy được tên thái giám thương tâm muốn chết kia kéo góc áo của chùi nước mũi.

    3. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 2: Phạt ngươi đánh canh

      “To gan!”


      Thịnh An Hoài gầm lên tiếng, đem Kỷ Hành và Điền Thất đều giật nảy mình.


      Kỷ Hành lại lần nữa nâng nâng tay, Thịnh An Hoài tắt tiếng.


      Điền Thất mở to mắt, ánh vào mắt là mảnh vải nắm trong tay, đây là loại vải gấm màu trắng hoa lau, bên thêu hoa văn màu xanh lam. Loại gấm này được sinh ra ở phủ Tùng Giang, đến mấy lượng bạc thước, trừ khi nàng bị điên mới đem thứ này lấy làm khăn.


      Trong lòng lộp bộp, đưa ánh mắt thuận theo mảnh vải chuyển động, từ từ hướng lên . sóng biển màu lam là mảnh mây trắng, trong mây mù có con rồng lượn quanh, đếm đếm số móng vuốt, là năm cái chứ phải bốn cái. Nàng chết tâm tiếp tục đem ánh mắt đưa lên , tầm mắt xẹt qua hông của Kỷ Hành, rồi ngừng ở thắt lưng của . Thắt lưng màu xanh đậm, thêu họa tiết tối màu, ngay chính giữa là viên bảo châu cố định, xem ra là cái gì.


      Có thể là do nàng nhìn quá nghiêm túc, khiến cho Kỷ Hành cảm thấy ánh mắt người này tựa như hóa làm thực chất, đường từ dưới hướng lên sờ mà tới.


      Cuộc đời này Kỷ Hành trêu chọc vô số người, vậy mà trong nhất thời lại có chút cảm giác bị người trêu chọc, đối phương thế nhưng vẫn là tên thái giám. khó chịu trận, nhưng mặt tiếp tục bảo trì trấn định, gác tay sau lưng mà đứng, cúi đầu nhìn nàng.


      Ánh mắt của Điền Thất rốt cuộc bò qua khỏi bộ ngực của , ngừng ở mặt . Đây là mỹ nam như tễ nguyệt quang phong (*), trong ánh mắt tràn đầy quý khí bức người, chẳng qua là lúc này quý khí đều bị úc khí lật đổ địa vị, ngưng lông mày đánh giá nàng.


      (*) Ý chỉ thời tiết trong vắt sau cơn mưa. Khí chất vẻ đẹp thánh khiết ngời sáng bla bla


      “A!!!”


      Điền Thất nhận lấy kinh hách, thất thanh kêu to, ngay sau đó vừa lăn vừa bò lăn đến bên.


      Kỷ Hành tự giác sờ sờ mặt, rất dọa người sao.


      Điền Thất ý thức đến bản thân sấm đại họa - nàng hình như dùng y phục của hoàng đế lau nước mũi?


      Má ơi!!!


      Nàng hai lời xoay người quỳ ở trước mặt Kỷ Hành, liều mạng dập đầu, cái trán va vào mặt đất phát ra tiếng ầm ầm nặng nề, quanh quẩn tràn ngập tất cả linh đường, rất có phần quái dị.


      “Nô tài thất nghi trước thánh giá, xin hoàng thượng tha mạng! Hoàng thượng tha mạng!” Điền Thất bên dập dầu, bên chuyện, bởi vì quá khẩn trương nên giọng run lẩy bẩy, cuối cùng càng về sau càng chỉ lặp lại mỗi câu “hoàng thượng tha mạng.” Nàng cảm thấy lần này chính mình là thực gặp nguy, cầu khác, chỉ cầu có thể lưu mạng, thế là trọng điểm cũng chỉ ở bốn chữ nàng.


      Thịnh An Hoài đứng bên nghe, trong lòng nghĩ tiểu tử này thực là tự biết cho chính mình giải vây, ngươi kia là thất nghi trước thánh giá sao, căn bản là khinh nhờn thánh thể!


      Ấn tượng của đối với Điền Thất rất là khắc sâu. Thịnh An Hoài là thái giam chủ quản của Nội Quan Giam, quản chức vị điều động của tất cả thái giám trong Tử Cấm thành, Điền Thấy muốn hướng bên cạnh Tống chiêu nghi xáp vào, tất nhiên phải đem phía Thịnh An Hoài chuẩn bị cho thỏa đáng, thường xuyên qua lại nên cũng quen mặt. Thịnh An Hoài và sư phụ của Điền Thất có quan hệ tệ, cảm thấy Điền Thất người này nhân phẩm còn được, đầu óc cũng linh quang, bởi vậy nguyện ý đề bạt chút. tại thấy được Điền Thất mơ mơ màng màng va chạm thánh giá, cũng rất là ngoài ý muốn, nhưng thấy hoàng thượng ràng vui, nên cũng dám giúp Điền Thất cầu xin, mà yên lặng đứng ở bên đóng vai người trong suốt.


      Kỷ Hành bị tiếng dập đầu và tiếng cầu xin của Điền Thất ồn ào có chút phiền lòng, “Ngươi đứng lên.”


      Lỗ tai Điền Thất vẫn luôn để ý đến phản ứng của Kỷ Hành, nên nghe , nàng nhanh chóng dừng lại, “Cảm tạ hoàng thượng.” xong đứng lên, cung kính cúi thấp đầu lắng nghe thánh huấn.


      Kỷ Hành nhận được thái giám này, gần đây theo cùng bên cạnh Tống chiêu nghi, miệng ngọt biết chuyện, trừ đó ra cũng còn gì khác. Ờ, còn có, hình dạng xinh đẹp. Thái giám có bề ngoài xinh đẹp cũng có, chẳng qua là người này cùng mấy thái giám xinh đẹp kia giống nhau, ánh mắt rất sạch trong suốt, giống như là tên thái giám.


      Suy nghĩ của Kỷ Hành bay có chút xa, thấy Điền Thất cúi thấp đầu, nhịn được tiếng, “Ngươi ngẩng đầu lên.”


      Điền Thất vô cùng nghe lời ngẩng đầu, chỉ kém tiếng “Tuân chỉ.” Tuy rằng nâng đầu, cũng dám nhìn Kỷ Hành, mí mắt vẫn cúi như cũ, đôi mí mắt to đùng vừa đỏ vừa sưng do vừa rồi khóc ra trước mặt Kỷ Hành.


      ... khó xem.


      Kỷ Hành cảm thấy chính mình có chút nhàm chán, chắp tay sau lưng, lại hỏi, “Ngươi vì sao khóc thương tâm như thế?”


      Tới! Điền Thất biết chính mình còn mạng hay mất mạng là ở chỗ này, nàng hít sâu hơi, lại dài than ra tới, ánh mắt nhiễm lên tầng ưu thương, “Chủ tử phong hoa vô song, lần này hương tan ngọc nát, đừng là nô tài từng chịu ân huệ của chủ tử, liền xem như người bình thường mới nghe đến cũng muốn buồn thương. Càng huống chi còn có vị tiểu hoàng tử, dưới toàn cung ai trông mong tiểu chủ tử xuất thế, nào ngờ đến...” , nâng tay áo lên xoa xoa nước mắt, liếc trộm sắc mặt Kỷ Hành xong tiếp tục thêm, “Chủ tử cực kỳ thương xót hạ nhân, lại đối với nô tài có ân như phụ mẫu, nàng vừa , nô tài đau buồn như mất cha mẹ vậy.”


      Thịnh An Hoài đứng bên nghe đến lời này, oán thầm , tiểu tử này cần mặt! Ta thích!


      Lời này của nàng rất được, mượn cơ hội biểu bản thân đối với Tống chiêu nghi có bao nhiêu trung tâm, mà chỉ người chết có bao nhiêu đáng thương, câu lên lòng trắc của hoàng thượng, lại chủ tử vừa chết đối với nàng bao nhiêu là khoan dung bao nhiêu là tốt - ngươi biết ngượng ở trước quan tài của người cũ giết chết nô tài mà nàng thương sao?


      Kỷ Hành nheo mắt nhìn tên thái giám khóc thành con cóc ở trước mắt này, trái lại biết đây là thực thành hay là thực thông minh.


      Điền Thất xong, lại quỳ xuống thỉnh tội.


      Tưởng tượng đến tên nô tài này vừa rồi ôm y phục của lau nước mũi, thần tình vừa hoãn lại của Kỷ Hành lại bắt đầu được tốt.


      Thôi thôi, tội chết có thể miễn, tội sống khó tha.


      Cuối cùng Điền Thất bị phạt phòng trống canh đánh canh tháng.


      Phòng trống canh đều là nơi mà các nội quan phạm tội đến nhận hình phạt, mỗi ngày buổi tối đến lầu gác của cổng Huyền Vũ đánh canh, chuyện này cũng có mệt mỏi, chỉ là vào lúc buổi tối, nên có “chất béo” gì để mò.


      Cái trừng phạt này tương đối , Điền Thất thầm vui mừng. Hoàng thượng quả nhiên là vị quân vương có tấm lòng nhân hậu, có phong thái quân tử.


      Kỷ Hành sở dĩ phạt cho có như vậy, vẫn là vì cảm thấy nô tài này hơn nửa đêm còn tự mình ngồi khóc là do lòng, xem ra nội tâm là thực thành .


      Ấn tượng của song phương đối với lẫn nhâu đều sinh ra chút lệch lạc.


      ***


      Ngày hôm sau, Điền Thất ở Nội Quan Giam đăng kí chức vụ tháng tiếp theo của bản thân - đánh canh, sau đó liền trở lại Thập Tam sở.


      Thập Tam sở xây dựng ở ngoài Tử Cấm thành, nơi này là chỗ ở của thái giám. Trong hoàng cung đại đa số thái giám đều ở tại Thập Tam sở, chỉ có thái giám trực đêm hoặc những thái giám thường xuyên ở bên cạnh chủ tử hầu hạ, mới có tư cách ở lại trong Tử Cấm thành. Điền Thất chuyển vào Tử Cấm thành quá nửa tháng, lại chuyển ra, tới là cực xấu mặt, bất quá cũng may da mặt nàng đủ dầy, nên nhìn ra được cái gì.


      Điền Thất trở lại Thập Tam sở, phát nơi ở còn chưa có bị chiếm, rất tốt rất tốt. Cùng phòng tổng cộng có ba người, hai người khác đều có ở đây, nàng trở lại phòng liền ôm mền ngủ, đặc biệt ngủ, tăng cường ngủ bù vào ban ngày, để buổi tối còn có sức giày vò.


      Vừa tỉnh ngủ, mở mắt thấy được tấm rèm tím bằng vải bông treo trước cửa lay động, lát sau, bên cạnh rèm liền nhô vào cái đầu.


      Điền Thất: “...”


      Nàng giống như lại quên khóa cửa.


      Cái đầu kia thấy được Điền Thất tỉnh, nhe răng cười. “Cẩu tiểu tử!”


      Điền Thất nhanh chóng xuống giường mời vào, trong miệng , “Sư phụ! Hôm nay ngọn gió nào thổi, như thế nào thổi ngài tới? Ngài ở bên cạnh Đức phi nương nương hầu hạ sao?”


      “Ta ra làm việc, vừa lúc tới đây nhìn ngươi.” Người kia từ Điền Thất dìu đỡ vào ngồi xuống, Điền Thất nhanh chóng cho châm trà, , “Ngươi đừng bận rộn, ta ở được lâu, chúng ta hai người chuyện lát.”


      Người tới này gọi là Đinh Chí, là sư phụ mà Điền Thất vào cung liền theo. Đinh Chí vốn tên à Đinh Chí Viễn, sau lại làm thái giám, nghe thấy tên này nghe qua tương đối châm chọc, cho dù chí hướng có bao nhiêu cao xa cũng vẫn là gã thái giám, thế là dứt khoát sửa tên gọi là Đinh Chí.


      Đinh Chí tại là thiếu giam ở Ngự Dụng Giam, theo tứ phẩm, cách thái giám chỉ có bước xa.


      “Thái giám” là tên gọi của các hoạn quan, ở trong cung cũng là tên gọi của chức quan, hoạn quan làm được lên , chính là thái giám, quan tứ phẩm.


      Các nội quan tuy đại đa số đều do hai mươi bốn nha môn thống lĩnh, đều có các cấp bậc và chức trách, nhưng cũng thường xuyên kiêm luôn sai sử ở bên cạnh hậu phi, nguyên bản chức trách ngược lại từ bỏ, ai kêu ở bên cạnh phi tử thưởng này nọ nhiều làm chi. Đương nhiên, phải tất cả chủ tử đều có tiền, những người tiền tự nhiên là có ai hướng tới, chỉ có thể từ Nội Quan Giam lãnh tới công việc. Điền Thất và Đinh Chí đều là thân kiêm hai chức, càng lợi hại giống như Thịnh An Hoài, người kiêm đủ thứ chức.


      Đinh Chi tại hầu hạ Đức phi. Đức phi so với hoàng thượng còn lớn hơn hai tuổi, hình dạng cũng phải tốt nhất, tuổi lại lớn, cho nên đổi qua con đường hiền đức, tuy rằng dưới gối con, nhưng hoàng thượng còn nhớ được nàng, cách hai tháng tổng là đến chỗ của nàng chuyển chuyển.


      Điền Thất sai tiểu thái giám xách tới ấm nước nóng, rồi pha trà bưng cho Đinh Chí.


      Đinh Chí đem nắp trà mở ra xem, nước trà trong veo thông thấu sắc xanh nhạt, tự như chén phỉ thúy trong suốt, trong phỉ thúy còn chìm nổi đoàn lá trà bị ngâm giãn ra, mảnh lá dày, xách biếc tươi ngon. nhắm mắt hít sâu hơi, hương thơm ùa vào mặt, nhất thời tinh thần rung lên.


      “Vân vụ Lư sơn,” Đinh Chí mở to mắt, “ tốt quá! Tiểu tử nhà ngươi đúng là cái cây cào tiền, cái thứ tốt gì đều bỏ qua, đây là từ đâu làm ra đến?”


      Điền Thất gãi gãi đầu, cười , “Còn phải do chiêu nghi chủ tử thưởng, ta biết ngài thích thứ này, sớm nghĩ đưa cho ngài, đáng tiếc vừa lúc chiêu nghi chủ tử ra chuyện, ta nhất thời quên.”


      Đinh Chí mở nắp trà chậm rãi chạm vào gợn nước, nhàng thổi khí, còn đắm chìm trong trà vân vụ mang tới nhàng khoan khoái, nên thuận miệng đáp, “Xem ra ngươi ở chỗ Tống chiêu nghi lăn lộn tệ.”


      tệ là tệ, đáng tiếc ngày vui ngắn chẳng tày gang.” Điền Thất thất lạc đáp.


      Đinh Chí nghe vậy, để tách trà xuống, khuyên nàng, “Theo ta thấy, ngươi cũng cần nhụt chí, người này chết, còn có người tiếp theo nha, trong hậu cung tổng là có ngày vừa lòng, tiểu tử nhà ngươi lại biết làm việc, có tiền đồ, chỉ cần đáp vào chiếc thuyền tốt, đứng vững gót chân, có ngày cất đầu dậy.”


      Điền Thất lắc lắc đầu, “Sư phụ tốt của ta à, ngài cũng phải biết, ta đáp vào chiếc thuyền nào, là chiếc thuyền đó lật,” , hướng Đinh Chí chìa ba cái ngón tay, “Ba người, , ta thực có chút nản chí ngã lòng.”


      Đinh Chí nghĩ lại chút, quả như vậy, nhất thời đối vời Điền Thất đồng tình, bắt đầu cho nàng ra thiu chủ ý, “Nếu ngươi tính tính bát tự ? Ngự thiện phòng lão Lưu hình như biết tính cái này, ngươi thử thử?”


      “Miễn bàn, ta sớm qua, bát tự của ta quá cứng, khắc chủ.”


      “Vậy làm sao bây giờ?” Đinh Chí cũng vì tên đồ đệ này gấp gáp, “Có biện pháp phá giải nào ?”


      sao đâu,” Điền Thất lắc lắc đầu, “Kỳ lời của lão Lưu cũng thể tin, còn ta có mệnh nương nương đấy.”


      Đinh Chí nghe xong cười khà khà, “Tên đó còn thực có can đảm bịa chuyện. Nếu như ngươi là cung nữ cũng được , hình dạng này của ngươi có thể thực trở thành tiểu chủ tử nha.”


      đến cung nữ, lời của Đinh Chí bắt đầu hướng chỗ đứng đắn mà . Tên cung nữ nào dễ nhìn, người cung nữ nào thưởng tay, đều thuộc như lòng bàn tay. Điền Thất nghe mà run hết cả da đầu, dứt khoát với Đinh Chí ngày hôm qua nàng va chạm với hoàng thượng, bị phạt đánh canh.


      Đinh Chí quả nhiên kinh ngạc hỏi han, “Chuyện gì xảy ra?”


      Điền Thất liền đem chuyện hôm qua với Đinh Chí, đem đoạn lau nước mũi giấu , chỉ bản thân lo khóc thấy được hoàng thượng.


      Đinh Chí lại lần nữa phát biểu trận đồng tình với nàng, rồi an ủi thêm hồi sau đó mới muốn . Điền Thất đem bao trà vân vụ lư sơn chia nửa cho Đinh Chí, đem vị sư phụ này dỗ cười thành đóa hoa cúc.


      Đưa sư phụ xong, Điền Thất cũng ngủ, cả buổi chiều nằm ở giường ngây ngẩn nửa ngày, sớm sớm ăn cơm tối rồi phòng đánh canh lên ban.

    4. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 3: Hoàng thượng tín nhiệm

      Vào lúc canh ba đứng ở lầu gác nhìn quanh bốn phía, liền cảm giác bản thân như là chiếc thuyền con giữa biển rộng mênh mông trôi dạt trong đêm. Nơi xa treo đèn lồng, trong đêm khuya tản mát ra từng vòng từng vòng u quang, giống như hải đăng nơi bờ biển, cũng giống đôi mắt lom lom chìm trong biển sương mù.


      Điền Thất chịu nổi rùng mình cái.


      phải bị dọa, mà bị đông lạnh. Nửa đêm chính là lúc nguyên khí yếu , nàng còn đứng ở chỗ cao thổi gió lạnh. Gió lạnh theo rốn chuốc vào trong bụng, nàng cảm thấy ngũ tạng lục phủ như là bị nước lạnh ngâm lần, miễn bàn có bao nhiêu khó chịu.


      Trong ngoài Hoàng thành, ngàn nhà vạn hộ đều ngủ, chỉ có gặp xui như nàng, mới phải hơn nửa đêm bò lên lầu gác, chỉ vì xao vài tiếng gõ mõ báo canh giờ.


      Đánh xong canh này, Điền Thấy ngửa đầu nhìn trời. Sao giăng dày đặc, ánh trăng bạc cong cong. Bầu trời xanh thẳm như cái tô cơm làm bằng sứ men xanh to đùng lật úp, trong tô dính lốm đa lốm đốm mấy hạt cơm trắng.


      … Nàng đói.


      Ban đêm thức liền dễ đói, nàng sớm nên nghĩ đến điểm này, đáng tiếc lúc ra lại vội vàng, mang gì ăn.


      Nhớ đến nàng từng đọc qua câu thơ “Nhạn băng ải vắng sao vừa lặn, người tựa lầu son sáo khẽ vang” (1), lúc ấy chỉ cảm thấy tuyệt thể tả, tại xem ra, người đó ắt hẳn ăn cơm no rồi mới tựa lầu, thôi khổ thể tả.


      (1) Câu thơ trong bài “Trường An thu vọng” của Triệu Hỗ. Tham khảo: http://www.thivien.net/viewpoem.php?ID=5683


      Điền Thất than thở, sờ sờ bụng rồi xuống lầu canh, trở lại phòng gác.


      Khi trở lại phòng gác, thấy được gã thái giám ốm nhom đắp đại tấm chăn mà ngủ say sưa, Điền Thất giận dễ sợ, hướng người đạp hai cái, rồi lại ngồi xuống cạnh , kéo chăn qua che chân lại.


      Điền Thất dùng đầu khẽ gõ lên vách tường ở sau lưng, nghĩ trong lòng, trời nhất định là mau sáng.


      Cũng biết gần đây đám thái giám làm sao, từng người từng người an phận thủ thường vô cùng, thái giám bị xử phạt phòng đánh canh chỉ có hai người, và người khác phụ trách giám sát bọn . Điền Thất tuy gấp đuổi tới, vẫn là muộn bước, khiến cho người còn lại đến trước.


      Thứ tự trước và sau, như thế là thương lượng xong, đánh đầu hôm, còn Điền Thất đánh nửa đêm về sáng.


      Bởi vì ban ngày ngủ hồi, nên Điền Thất có buồn ngủ, dễ dàng đến nửa đêm mới buồn ngủ, vừa ngủ liền bị đánh thức: Đến giờ nàng thay ca đánh canh.


      Lúc ra khỏi cửa còn mơ mơ màng màng, chờ bò lên tới lầu gác, sớm tỉnh — đông lạnh mà tỉnh.


      tại đánh xong canh ba, Điền Thất trở về cũng dám ngủ. Nàng cùng thái giám trực ban quen, sợ đối phương để ý đúng giờ kêu nàng, nếu ngủ lầm thời gian, thêm cái tội, biết đến lúc đó gặp xui ra sao nữa.


      Được rồi, chịu đựng thôi.


      Điền Thất sợ bản thân nhịn được ngủ mê , bởi vậy quá buồn ngủ ra bên ngoài vòng, chờ cơn buồn ngủ bị gió lạnh thổi tan lại trở về, sau đó lại mệt đến mức chỉ muốn ngủ, sau đó tiếp tục hóng gió lạnh.


      Cái đau khổ này, thôi cần !


      dễ dàng kề đến canh năm quá tam phần (khoảng gần 4-5h sáng), rốt cuộc hết ca, nàng tung tăng chạy về sở Thập Tam, cũng tâm tư ăn cơm, mà trùm mền nằm xuống ngủ liền. Giấc ngủ này ngủ đến xế chiều, lúc tỉnh lại phòng bếp tìm chút đồ ăn lót dạ, rồi gói theo ít, đem theo chút đồ linh tinh và thức ăn chạy đế phòng đánh canh chờ.


      … Ta tin lần này ngươi còn có thể so với ta sớm!


      Người kia quả nhiên còn chưa có tới, Điền Thất có chút đắc ý.


      Người cùng nàng bị phạt kia tên là Vương Mạnh, nhưng hình dạng chút xíu cũng mạnh, gầy giống như là nạn dân chạy nạn vậy. Điền Thất vừa thấy được liền vô ý thức muốn cho chút cơm ăn.


      Vẻn vẹn con gà yếu đuối, mà còn dám cùng Điền đại gia nàng đây giành trước, lật trời mà!


      Điền Thất sớm mang theo hai quyển tiểu thuyết, vừa xem vừa chờ, nhanh đến giờ lên ca Vương Mạnh tới, cũng cái gì, mà chỉ ngồi xuống bên cạnh Điền Thất, quơ tay lấy quyển tiểu thuyết khác xem.


      Điền Thất: “…” coi bản thân là người ngoài.


      Đối phương trấn định như vậy, nàng cũng ngại phải hẹp hòi, xem xem . Buổi tối đánh xong phần canh của mình, nàng đem quyển tiểu thuyết khác cũng quăng cho Vương Mạnh, ôm cánh tay khom lưng đến bên định ngủ lát.


      Nhưng mà chút xíu buồn ngủ cũng có. Ban ngày nàng ngủ quá nhiều.


      Trái ngược với nàng, toàn thân Vương Mạnh đều là buồn ngủ, đường đều híp mắt, lắc qua lắc lại. đánh canh xong, sợ chính mình ngủ quên, cũng giống như Điền Thất, ngồi hồi liền ra ngoài vòng.


      Điền Thất xem có chút đồng cảnh ngộ, cũng có mấy phần sảng khoái, nhưng càng nhiều là đành. Mọi người đều cảnh ngộ như nhau, thực tất yếu phải giẫm đạp lẫn nhau. Từ góc độ nào đó mà , nàng xem như là người hảo tâm. Thế là nàng với Vương Mạnh, “Ban ngày ta ngủ đủ, nếu ta thay ngươi đánh .”


      Nếu như có người với Điền Thất loại lời này, nàng nhất định trước tiên là hoài nghi, sau đó do dự rồi tiện đà từ chối. Vậy mà con gà ốm đói trước mắt này, nghe đến nàng xong liền cảm ơn, nằm xuống ngủ khì.


      Trong phút chốc tiếng ngáy liền vang lên. Đừng xem hình dáng của uy mãnh mà lầm, ngáy ngủ lại cực kỳ uy mãnh, quả thực giống như là sấm sét mùa xuân nện xuống giường đất. Điền Thất cơ hồ có thể cảm giác đến vách tường có rất chấn động.


      Điền Thất: “…”


      Nàng cảm thấy chính mình thuần túy là ăn no rỗi việc mới nhiều lời câu như vậy. Nhưng mà lời ra như nước tạt ra ngoài, nàng cũng ngại ngùng thừa cơ giở trò xấu. Dù sao cũng buồn ngủ, giúp liền giúp thôi, xem như mỗi ngày làm việc tốt.


      Lúc này nàng căn bản nghĩ đến, hành động này của nàng mang đến cho nàng cơ hội cứu mạng.


      ***


      Xuống ca, Điền Thất theo thường lệ thẳng đến nơi ở tại sở Thập Tam ngủ bù. Đáng tiếc vừa ngủ đầy lát bị người ta xách lên. Nàng mở mắt nhìn, người này nàng nhận thức, là thái giám của cung Càn Thanh.


      Ngự tiền thái giám (thái giám trước mặt vua) tới nơi này làm gì? Trong giây lát Điền Thất có chút dự cảm ổn.


      Thái giám kia , “Hoàng thượng truyền ngươi đến hỏi han, nhanh chóng .”


      Đầu Điền Thất nổ ầm tiếng, chậm rì rì xuống giường mang giày khoác áo, rồi lấy mảnh bạc vụn trong cái hòm dưới giường ra đưa cho , “Làm phiền ngài chạy đến đây chuyến… Hoàng thượng làm sao lại nghĩ đến ta nha?”


      Đối phương nhét bạc trở lại tay Điền Thất, “Ngươi nhìn thấy Hoàng thượng liền biết, ta chỉ là truyền lời, khác .”


      Điền Thất ràng, đây là thể lộ ra, chuyện này hẳn là , mà còn là chuyện tốt nữa. Nàng suy nghĩ, bản thân ở phòng đánh canh ra sơ suất gì, chẳng lẽ Hoàng thượng hối hận vì phạt nàng quá, nên nghĩ thêm chút phạt?


      Nếu vậy liền khó xử lý.


      Điền Thất đường lo sợ bất an theo sát tiểu thái giám tới cung Càn Thanh, nàng bị Thịnh An Hoài dẫn tới noãn các, đối với Kỷ Hành cúi đầu quỳ lạy.


      (noãn các: phòng ấm, phòng sưởi… Thường là nơi đặt giường ngủ, có đốt than sưởi ấm.)


      Kỷ Hành liếc nàng cái, rồi lại phản ứng gì.


      Động như tĩnh, Hoàng thượng chuyện, Điền Thất liền thành thành quỳ, lời. Ở trong thành Tử Cấm làm thái giám bảy năm, nàng kỳ người đặc biệt hiểu quy củ, tại quỳ lâu vẫn có thể thẳng lưng nhúc nhích, nàng cũng sợ đau đầu gối.


      Kỷ Hành xem quyển sách, xem đến chỗ đặc sắc nên muốn dừng lại, vì thế vẫn quan tâm đến Điền Thất.


      Ánh mắt của Điền Thấy lướt quanh bốn phía vòng. Noãn các to như vậy người nào khác, Thịnh An Hoài chờ ở bên ngoài. Giường rồng rất lớn, màn giường bằng màu vàng sáng được vén lên, lờ mờ thấy phía thêu hoa văn hình rồng cùng màu. Điền Thất vô cùng hiếu kỳ, màu sắc như vậy buổi tối hoàng thượng có thể ngủ yên ổn sao.


      Kỷ Hành nằm nghiêng giường đất, đem cái gối đầu kề ở dưới nách, bờ vai dựa vào mép bàn; hai chân khép lại tự nhiên kề ngang giường, ủng cũng cởi ra, mũi giầy vừa lúc chạm vào cạnh giường.


      (giường đất là loại giường đặc biệt của người phương bắc TQ, giường đắp bằng đất nung được đào rỗng ruột, có thể đốt than bên dưới sưởi cho ấm, chống lạnh.)


      Theo góc nhìn của Điền Thất đúng lúc nằm nghiêng ở trước mặt nàng. Chất vải mềm mại thiếp ở người , mô tả ra đường nét thân thể của , phần eo ra cái độ lõm tự nhiên, eo còn treo khối ngọc bội rủ xuống, từng mảng tua rua màu vàng rơi ở giường. Hai chân của chồng lên nhau duỗi ra ngoài, xem ra thon dài lại thẳng tắp.


      Trong đầu óc Điền Thất nháy mắt nhảy ra cái thành ngữ.


      Ngọc thể ngang dọc.


      Khụ khụ khụ khụ khụ…


      Thứ ý nghĩ khinh nhờn thánh thể này làm Điền Thất có chút sợ hãi. Giống như là lòng có linh tê vậy, Kỷ Hành đột nhiên nhấc mí mắt nhìn Điền Thất cái.


      Mặt Điền Thất ửng hồng, cuống quít lắc đầu.


      Kỷ Hành tiếp tục đọc sách, trong phòng nhất thời an tĩnh đến mức chỉ thừa lại tiếng lật sách mà thôi.


      Trong noãn các ấm áp thoải mái lại an tĩnh, có gió lạnh nào có thể thổi vào, ngay từ đầu Điền Thất có chút tỉnh ngủ, dần dần về sau đầu óc có chút nặng nề.


      Ấn theo quy luật nghỉ ngơi và làm việc bình thường của nàng lúc này hẳn là thời gian mà nàng ngủ khò khò. Người thức đêm đặc biệt càng mệt mỏi, đầu óc mơ màng, lực tự chủ cũng giảm xuống.


      Thế là Kỷ Hành lật sách đột nhiên phát trong phòng lại vang lên tiếng ngáy rất .


      ngẩn người, để sách xuống, nhìn chung quanh chút, cuối cùng ánh mắt định ở người nào đó cuối đầu quỳ mặt đất.


      Cứ như vậy ngủ? Còn ngáy ngủ?


      Kỷ Hành quả thực dám tin tưởng, đứng dậy xuống giường, đến trước mặt Điền Thất, ngồi xổm người xuống xem nàng. Người trước mặt khép đôi mắt, hô hấp vững vàng, hai má hơi ửng lên chút hồng nhàn nhạt, xem ra là ngủ . Đôi mi thanh tú của nhíu chặt, có vẻ ngủ được quá thoải mái.


      — Có thể quỳ ngủ, bản thân chính là quá giỏi rồi, lại làm sao thoải mái.


      Kỷ Hành tỉ mỉ kỹ càng xem mặt nàng. Mặt trái xoan, màu da trắng nõn, thấu nhuận hồng. Cái trán đầy, hai hàng lông màt dài thanh tuấn. Lông mi thon dài vểnh cao, độ cung cong cong thấu ra cổ hoạt bát. Cái mũi xinh xắn mềm mại, đôi môi đỏ tươi nở nang, dáng môi tinh xảo, cần bôi son, cho dù là son phấn cũng khó mà làm ra được như thế.


      Tướng mạo này, xem xem làm sao cũng là thanh quý, vậy mà lại sinh ở mặt của gã thái giám.


      Kỷ Hành tiếc nuối lắc lắc đầu. vươn ngón tay gẩy gẩy hàng mi dày của nàng, nàng nháy nháy mắt vài cái, cũng có tỉnh.


      là quá buồn ngủ. Nàng cúi thấp đầu, cần cổ gấp lại, chạm đến cằm, cho nên gây ra tiếng ngáy.


      Người này hình dáng thanh tú, đánh cái tiếng ngáy cũng thanh tú, thấp thấp, giống như là mèo con biếng nhác nằm dưới hiên.


      Kỷ Hành đứng lên, nghĩ đến trước đó có người hướng lén báo cáo, khỏi lắc đầu. Chuyện Tống chiêu nghi sanh non kỳ quặc, chết cũng kỳ quặc, phi tần quản lý trong hậu cung tra ra, đành phải tự mình tiếp nhận. Vốn thấy Điền Thất có gì hiềm nghi, nhưng mà ngày hôm qua có người góp lời tên thái giám này cùng thái giám ở biệt cung lại thân mật, cộng thêm Tống chiêu nghi quả là ở sau khi Điền Thất tới mới bắt đầu xuất dấu hiệu sinh non, thế là Kỷ Hành liền nghĩ kêu tới đây hỏi câu.


      Lại nghĩ đến cứ như vậy quỳ quỳ rồi ngủ luôn.


      Trước giờ từng thấy qua có nô tài to gan lớn mật như vậy, nhưng như thế cũng phần nào đó chứng minh vấn đề: Người này trong lòng có quỷ. Nếu thực cùng cái chết của Tống chiêu nghi có liên quan gì, vô luận ngụy trang tốt đến bao nhiêu cũng thể ở trước mặt rồng ngủ sâu như vậy.


      Thế là Kỷ Hành đợi hỏi, cũng trước tin tưởng Điền Thất. đá đá đầu gối Điền Thất, “Dậy.”


      Điền Thất chép chép miệng, tiếp tục ngủ.


      Kỷ Hành đành phải cầm lấy sau cổ áo của nàng nhấc nàng lên, Điền Thất chậm rãi mở to mắt, xem khuôn mặt đập vào mắt kia xong nhất thời dọa đến nỗi tóc muốn dựng thẳng lên, nàng trừng to mắt nhìn .


      Mắt thấy đôi mắt của người này từ hai hạt táo biến thành hai hạt hạnh, Kỷ Hành khỏi buồn cười, tâm tình tốt nên cũng đối với việc nàng thất nghi truy cứu. buông nàng ra, “Ngươi trở về .”


      Điền Thất biết giấc ngủ này của bản thân ngủ ra loại tín nhiệm gì. Nàng có chút hiểu gì hết, biết Hoàng thượng xướng cái tuồng gì, dù vậy cũng có chút nghĩ mà sợ, nàng hình như lại làm chuyện ngu xuẩn?


      quản thế nào, lần này có thể bình an lui thân. Điền Thất cảm thấy Hoàng thượng tuy rằng là người hơi điên, nhưng tâm địa tốt, rất rộng lượng.


      Ở trong cuộc sống sau này, nàng dùng bút đem hai cái đánh giá sau cùng gạch chéo gạch chéo rất rất nhiều.

    5. miamiameo

      miamiameo Well-Known Member

      Bài viết:
      2,059
      Được thích:
      4,090
      Chương 4: Nguy cơ trọng đại

      Ngày thứ ba phòng đánh canh làm việc, Điền Thất và Vương Mạnh cũng có chút thân hơn, lẫn nhau chia sẻ tiểu thuyết và thức ăn, ngồi chỗ tán gẫu.


      Vương Mạnh ở cục Tửu Thố Diện (rượu dấm bột) làm, đừng nhìn cái tên của nha môn này đủ cao mà lầm, nơi này là nơi có thể mò được lợi ích, bởi vậy tuy rằng phẩm chất của cao bằng Điền Thất, nhưng cũng thu hoạch đến ghen tị của Điền Thất.


      Tiểu tử này vì đắc tội người khác mới bị tống cổ đến phòng đánh canh. Loại lý do này là lý do hoạch tội phổ biến của các nội quan, so sánh với lý do hoạch tội của Điền Thất có chút nghe rợn cả người.


      Cái gì? Va chạm thánh giá?!


      riêng Vương Mạnh, ngay cả tên thái giám giám sát bọn nghe lời này đều trừng to mắt, lắc đầu cảm thán Điền Thất bất hạnh. Bất quá nàng cũng là may mắn, dù sao va chạm thánh giá mà cuối cùng ngay cả ăn đòn cũng chưa ăn, thấy cuộc đời của tiểu tử này cũng chưa có tới cùng.


      Cũng phải Hoàng thượng có bao nhiêu hung tàn, mà phương diện này có cái duyên cớ: Hoàng thượng chán ghét thái giám.


      Sở dĩ chán ghét thái giám, đều là vì bóng ma tâm lý mà tiên đế lưu lại cho con trai này của ông ta. Vị Hoàng đế chết kia ở triều là vị cấp mặc kệ công tác, điều này cũng thôi, thế nhưng ông ta còn nuôi trồng thế lực cho hoạn quan, khiến cho hoạn quan phát triển lớn mạnh, nắm trong tay trọng quyền, ở trong triều đình ngang, bách quan cũng phải xem sắc mặt của bọn .


      Quá tưởng nổi.


      Trong mắt của bọn thái giám đều là tiền, làm sao biết trị quốc, khi làm cho bọn họ được thế, tất nhiên làm chút chuyện xấu khiến người khác giận sôi. Mấy quan viên triều trước khổ đọc mười năm thi cử ra, vừa ghen tị vừa khinh bỉ với bọn thái giám này, kèm thêm là bất đắc dĩ, những lúc tất yếu bọn họ còn phải lấy lòng bầy bị thiến này, là khổ thể tả. (Nguyên văn là bầy “yêm thụ” = “thiến cái dựng thẳng”)


      Như vậy còn phải đáng sợ nhất. Đáng sợ nhất là năm đó có đại thái giám tay che trời, cùng Quý phi nương nương thầm cấu kết, ngày ngày thêm mắm thêm muối với Hoàng đế, khuyên Hoàng đế phế Thái tử, sửa lập con trai của Quý phi nương nương làm Thái tử.


      Vị Thái tử thiếu chút nữa bị phế kia chính là đương kim thánh thượng.


      Lần này hiềm khích liền kết lớn.


      Ngươi , Hoàng thượng có thể thích được bầy bị thiến này sao?


      Cho nên sau này Hoàng thượng lên ngôi, chuyện làm đầu tiên chính là diệt trừ thế lực của hoạn quan, lấy đại thái giám cầm đầu Ti Lễ giám làm lý do, cả đám thái giám đầu lĩnh kia người cũng thoát, toàn bộ đều rơi đầu xuống đất. Ngày hành hình đó Đại Lý Tự khanh tự mình giám trảm, mọi người trong kinh thành đều đổ xô ra đường chạy xem giết thái giám. triều đình và dưới dân gian đều mảnh khen hay, uy vọng của Hoàng thượng chính là theo khi đó xây dựng lên. Mặc dù mọi người , nhưng đều rất ăn ý đạt tới nhận thức chung:


      Ngươi so với cha ngươi mạnh hơn nhiều!


      Lúc đăng cơ Hoàng thượng mới mười tám tuổi, liền đánh xong trận đánh hoành tráng này, trực tiếp đem quyền lực thu hồi đến tay mình. Các đại thần kiến thức đến thủ đoạn của , cũng dám làm trò mèo gì nữa, từng người từng người đều cực kỳ ngoan. Thế là Hoàng thượng tuy rằng chỉ là thiếu niên thiên tử, lại gặp được vấn đề khó khăn: Làm cách nào cùng lão thần chung sống hài hòa, mà đại đa số thiếu đế vừa đăng cơ thường gặp phải.


      Đến năm nay, Hoàng thượng đăng cơ năm năm, năm năm này có rất nhiều thứ thay đổi, lại có điểm chưa hề thay đổi: ghét thái giám.


      Tóm lại, dưới bối cảnh như vậy, Điền Thất chỉ là bị Hoàng thượng đuổi đến phòng đánh canh, thấy lưu tình biết bao nhiêu.


      Điền Thất có chút ngoài ý muốn. Nàng hồi tưởng lại hành vi của mình chút, nàng cầm y phục của Hoàng thượng chùi nước mũi, ở trước mặt Hoàng thượng ngủ khì, mấy chuyện này xem làm sao cũng là tội thể tha thứ, rơi đầu cũng đủ, tại sao Hoàng thượng lại khoan dung với nàng như thế chứ?


      khi ra chuyện, có người thích theo tự thân tìm nguyên nhân, có người thích theo mình người khác tìm nguyên nhân. Hai loại này Điền Thất đều tính, nàng mới cần biết ai đúng ai sai, nàng chính là thích cầm kính lúp ra tìm kiếm mưu.


      (Editor: Điền Thất phải xuyên nha, tg dùng từ đại để dẫn truyện nhiều lắm, 1 phần bối cảnh truyện giống như lấy xã hội nhà Thanh, nên có nhiều đồ vật và tình tiết khá đại.)


      … Hoàng thượng là nghĩ kiềm nén lại rồi làm lớn trận ?


      Thế là nàng lập tức có chút bất an, rồi lại tự mình an ủi, Hoàng thượng ở ngôi cửu ngũ vội như vậy, mới nhàm chán đến mức tìm tên giam thừa nho tìm phiền toái.


      Vương Mạnh thấy vẻ mặt của Điền Thất giống như đèn kéo quân mỗi lúc cái dạng, biết tâm tư nàng xoay chuyển mấy lần. Mắt thấy muốn đánh canh , đẩy đẩy Điền Thất, “Nè, nên đánh canh.”


      Hôm nay Điền Thất vẫn tới sớm như cũ. Chẳng qua ban ngày nàng ngủ đủ, đoán chừng nửa đêm về sáng cũng ngủ được, thế là khoát tay áo, “Ngươi đánh đầu đêm . Cả đêm ta đều cần ngủ.”


      Vương Mạnh cũng khách khí với nàng.


      Canh năm ba phần, hết giờ làm, Điền Thấy cúi đầu gấp, Vương Mạnh lại đuổi theo sát bên cạnh nàng.


      Thấy Điền Thất phản ứng tới , Vương Mạnh thấp giọng , “Biết , ngươi sắp mất mạng.”


      Điền Thất đột ngột khựng chân lại, nàng dụi dụi mắt, hỏi, “Là ta chưa tỉnh ngủ hay là ngươi chưa tỉnh ngủ?” xong xoay người muốn .


      Vương Mạnh theo kịp , “Ta là cảm thấy ngươi người này tệ, cho nên muốn giúp ngươi phen.”


      Điền Thất buồn ngủ muốn chết, lười phản ứng lời bậy tiếng bạ của . Thế là Vương Mạnh cứ như thế chung đường theo tới sở Thập Tam, còn rất lễ phép vào phòng của Điền Thất.


      Vừa vào phòng, với Điền Thất, “Ngươi đem thắt lưng cởi ra .”


      Bốp!


      chờ suy nghĩ, tay Điền Thất phản ứng trước bước, tát cái.


      Vương Mạnh bụm mặt, có chút ủy khuất, “Đừng ngươi cho rằng ta muốn phi lễ ngươi nha? Ngươi cảm thấy tên thái giám làm sao mới phi lễ được tên thái giám khác chứ?”


      Điền Thất sờ sờ mũi, thấy mặt nhanh chóng nổi lên vết sưng đỏ, có chút hổ thẹn, “Ngươi tới cùng muốn làm gì?”


      “Ngươi đem thắt lưng cởi ra, ta phải xác nhận trước chút.”


      Điền Thất đành phải nghe theo, cởi thắt lưng ra đưa cho .


      “Kéo.”


      Lại đưa cho cây kéo.


      Vương Mạnh ngồi ở bên cạnh bàn, đem đường may nối của thắt lưng cắt ra cái khe, rồi đối với mặt bàn vẩy vẩy, giũ ra ít phấn bột.


      Điền Thất có chút kỳ quái, “Đây là cái gì?”


      Vương Mạnh dính chút phấn bột, để ở chóp mũi ngửi ngửi, lại nếm nếm, : “Trong này có đào nhân và hồng hoa, là thuốc trừ ứ thông kinh; có xạ hương và tả diệp, có tính hàn thúc tiêu chảy; có ban mâu và thương lục, hai loại này có độc. Trừ mấy thứ đó, còn có mấy loại khác, xứng cùng chỗ nghiền thành bột mịn, nhét vào trong thắt lưng của ngươi.”


      Tuy rằng Điền Thất hiểu dược lý, nhưng nghe hiểu được mấy câu này, trong phút chốc mặt mày trắng bệch.


      Vương Mạnh nhìn nàng cái, tổng kết , “Tóm lại, mấy loại thuốc này đối với thai phụ tới có bất lợi rất lớn, Tống chiêu nghi sanh non, nguyên nhân đại khái hẳn là như thế.”


      Hai cái đùi của Điền Thất nhũn ra, mò cái ghế dựa ngồi xuống, thanh mơ hồ, “Tại sao ngươi lại biết mấy thứ đó? Có chắc ?”


      Vương Mạnh khẽ gật đầu, “ với ngươi, nhà ta nguyên là làm nghề y, sau đó phạm tội, ta mới bị ép vào cung làm thái giám. Mấy thứ thuốc này từ ta liền phân biệt, tuy nhiều năm đụng qua, nhưng cũng còn nhận biết.”


      Điền Thất nhìn thắt lưng bị mở ra ở bàn kia, trong ngực lạnh buốt mảnh. Là nàng, là nàng hại chết Tống chiêu nghi. Tống chiêu nghi đối với nàng tốt như vậy, lại nghĩ đến là dẫn sói vào nhà, nàng lại là cái sao chổi.


      Tình người trong cung đạm bạc, giao tâm rất thiếu, tính toán lại nhiều. Điền Thất tuy là có mục đích tiếp cận Tống chiêu nghi, nhưng cũng là chân tâm hầu hạ người chủ tử này. tại đột nhiên phát , ra người hại chết Tống chiêu nghi chính là nàng, Điền Thất cảm thấy tạo hóa thực là trêu người. Cảm giác đến mặt hơi ngứa, nàng sờ sờ, thế nhưng là nước mắt.


      Vương Mạnh than thở hơi, : “Ngươi đừng vội khóc, trước hết nghĩ xem làm thế nào .” dùng ngón tay chỉa chỉa sợi thắt lưng kia, “Ngươi bị người lợi dụng, tại có trăm miệng cũng biện bạch được, nếu thứ này bị cầm đến trước mặt Hoàng thượng, ngươi chính là có mười cái đầu cũng đủ chém.”


      Điền Thất lau mặt, nàng cầm lấy sợi thắt lưng kia, giũ giũ, lại giũ ra nhiều bột phấn.


      Bột phấn này được bó thành từng nhúm từng nhúm nhét vào trong thắt lưng, xem ra giũ cũng giũ sạch. Điền Thấy nắm chặt thắt lưng, với Vương Mạnh, “Cảm ơn ngươi.”


      Vương Mạnh khoát tay áo, “Đừng khách khí. Ngươi yên tâm, ta với người khác.”


      Điền Thất gật gật đầu, “Ta biết,” Nếu như muốn hại nàng, với nàng.


      Chuyện kế tiếp Vương Mạnh muốn xen vào, thế là cáo từ. Điền Thất cũng buồn ngủ, nàng nhìn chằm chằm sợi thắt lưng kia phát ngốc, tâm niệm quay cuồng.


      Dây thắt lưng này là do sư phụ Đinh Chí tự tay đưa cho nàng. Nàng thăng thành giam thừa, Đinh Chí giúp nàng nhận quần áo mới.


      Đinh Chí là người của Đức phi.


      Đức phi được sủng, Tống chiêu nghi được sủng. Đức phi có con, Tống chiêu nghi có con.


      Điền Thất dám nghĩ thêm nữa. Thanh danh của Đinh Chí tuy rằng quá tốt, nhưng cùng nàng có bảy năm tình thầy trò, tổng đến mức tự tay đẩy nàng vào trong hố lửa.


      Nhưng mà ở trong hoàng cung này, trừ tiền và quyền ra, lại có cái gì đáng tin? Ngay cả cha con và huynh đệ đều có thể tương tàn, gì đến tình thầy trò?


      Nhưng chỉ bằng sợi thắt lưng này liền kết luận Đinh Chí lợi dụng nàng, cũng chính xác. Điền Thất lại thể cầm thắt lưng chất vấn, , chính là tự tay đem nhược điểm đưa tới tay của người khác.


      Thôi, chuyện với sư phụ khoan tới, trọng yếu trước mắt là phải làm sao giải quyết sợi thắt lưng này. Giũ là giũ xong, giặt cũng giặt sạch — cần biết giặt được sạch đến cỡ nào, người trong nghề vẫn có thể nhận ra.


      Biện pháp tốt nhất là hủy thi diệt tích. Nhưng mà quần áo phát cho nội quan là có định chế, thắt lưng của giam thừa và thắt lưng của trường tùy giống nhau, nếu nàng đem nó hủy , biết nơi nào tìm cái giống như vậy? Tới cục Châm Công muốn? Như vậy phải tương đương với đánh mà khai sao.


      Điền Thất đột nhiên nghĩ tới cái vấn đề rất ác liệt: Nàng tại là bị người lợi dụng, nếu như người lợi dụng nàng lại đem nàng cáo trạng, vậy nàng phải làm sao bây giờ? Làm đao xong rồi lại tiếp tục làm con dê thế tội?


      cần biết nàng có vô tội hay , chỉ cần chuyện này bị chọc ra mệnh của nàng liền chấm hết. Dù cho Hoàng thượng lại rộng lượng nữa, cũng buông tha nàng.


      Suy xét đến thái độ tại của Hoàng thượng, người đầu têu ở sau lưng xác thực cũng rất cần con dê thế tội.


      … Làm sao bây giờ?!


      Điền Thất cảm thấy chính mình như đứng ở mũi đao, cái mạng ngừng lắc lư.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :