1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Bệ Hạ Nể Vợ - Văn Yên

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Ishtar

      Ishtar Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,892
      Được thích:
      17,957
      [​IMG]
      Bệ Hạ Nể Vợ

      Tác giả: Văn Yên

      Thể loại: Trọng sinh, sủng văn, cung đấu, báo thù
      Số chương: 137
      Nguồn convert: tangthuvien

      Facebook liên hệ

      Văn án

      Trước khi xuyên , nàng là nhân viên chuyên sao chép sách cổ, vì cả ngày chỉ biết vùi đầu làm việc nên kiệt sức mà chết.

      Sau khi xuyên qua, nàng là con của tiểu thiếp, rất giỏi thơ văn nhưng được sủng ái, được người cha cặn bã thương , đại nương lại độc ác.

      Nàng vất vả mới trèo lên ngôi vị hoàng hậu, nhưng đến tháng liền bị kéo xuống đài. Mà đẩy nàng xuống địa ngục, ai khác chính là nam nhân nàng sâu sắc cùng người biểu tỷ thanh khiết tựa hoa sen giả nhân giả nghĩa kia.

      Lần nữa trọng sinh, nàng cười, cả đời này, để xem nàng như thế nào làm cho mẫu thân dịu dàng thiện lương kia trở thành chính thê, làm cho đại nương ác độc tàn nhẫn phải làm trâu làm ngựa, làm cho nam nhân phụ bạc nàng cùng ả nữ nhân hoa sen trắng hại nàng kia phải cúi đầu làm nô tài!!

      là Hoàng thượng cao cao tại thượng tôn quý vô cùng, thiên hạ tất cả đều là của , nhưng trong ba ngàn dòng sông chỉ cần lấy gáo nước. (Hàm ý 3000 phi tần chỉ sủng người).

      Kiếp trước ôn hòa khiêm nhường, nàng còn thèm liếc cái, kiếp này nhất định muốn khôi phục bản tính, hóa thành hổ thành sói, làm nàng nhìn cho , suốt đời này cùng nhau đến cùng trời cuối đất, sinh tử kề bên nhau. Nhưng mà ôi chao, tại sao nàng lại hệt như con gián, dán chặt lên người nam nhân?

      Kiếp trước bọn họ cũng xảy ra chuyện này? Chẳng lẽ trông rất dễ bị dắt mũi sao? Danh tiếng nữ nhân của có vẻ rất mạnh mẽ, tiếp tục như vậy đúng là phải chuyện tốt!!

      --------------

      Trích đoạn:

      Nam chủ nhìn tiểu nữ tử trước mặt trừng mắt, phúc hắc cười tiếng: "Vận Nhi, khi bước vào thâm cung đại viện, ngươi là người của trẫm, cả đời này cũng đừng mơ trốn được. Ngươi nếu muốn lợi dụng trẫm để đạt mục đích của mình, cứ việc lợi dụng! ảnh hưởng toàn cục là tốt rồi. A, nhớ , lợi dụng phải đối xử tốt với trẫm."

      Về phần " ảnh hưởng toàn cục" là sao... Chính là sau khi chuyện thành công đừng đá bay là được.

      --------------

      Bùi Vận nhìn nam tử cười vô cùng bỉ ổi trước mặt, cũng liền cười khẽ: "Người đâu, lôi xuống đánh ba mươi trượng cho bản cung!”

      "Cái gì? Bổn công tử phục, hoàng hậu muốn đánh bổn công tử, phải có lý do."

      "."

      Nam nhân cười đắc ý, . . .

      "Bản cung chỉ thấy nhìn ngươi vừa mắt thôi."

      Mỗ nam giật giật khóe miệng, vẻ mặt bi phẫn bị lôi xuống.

      --------------

      "Hoàng hậu, trẫm nghe nàng vô duyên vô cớ đánh Tam công tử Cố gia?"

      "Là vậy sao?"

      Bùi Vận cười khẽ, khẽ nâng cái cằm, lộ ra cái cổ trắng nõn mảnh khảnh, nhìn nam nhân kia phải nuốt nước miếng.

      "Nên đánh, đánh tốt."

      "..."

      "Hoàng hậu, sắc trời tối rồi, nên ngủ thôi."

      Nhìn nhìn bên ngoài trời còn sáng choang, Bùi Vận giễu cợt, "Bệ hạ chớ phải muốn làm hoàng đế ngu ngốc, ban ngày hoang dâm?"

      "Hoàng hậu đẹp như vậy, cho dù ta phải làm hôn quân cũng biết làm sao được?”

      Mục lục
      C1 C2 C3 C4 C5 C6 C7 C8 C9 C10

      C11 C12 C13 C14 C15 C16 C17 C18 C19 C20

      C21 C22 C23 C24 C25 C26 C27 C28 C29 C30

      C31 C32 C33 C34 C35 C36 C37 C38 C39 C40
      ...
      Last edited by a moderator: 30/11/16
      tart_trung, milary, Kimiko33 others thích bài này.

    2. Ishtar

      Ishtar Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,892
      Được thích:
      17,957

      Chương 01: Ôm hận trở về
      Edit: gautrucchina


      Lại còn sống, nàng hóa ra vẫn còn sống! Gió xuân hiu hiu, thổi tới lay động vách tường bằng cỏ dệt. Bùi Vận giơ bàn tay bé gầy guộc ra trước mắt, trong lòng bắt đầu đảo điên suy nghĩ. Trong khí truyền đến mùi vị thuốc Đông y làm cho nàng trong nháy mắt ngẩn ra… Mẫu thân ôn nhu như nước kia vẫn còn sống, nàng cũng vẫn còn sống!


      Nước mắt theo khóe mi chảy xuống, rơi xuống tóc mai, nàng kìm nén để cho mình khóc ra thành tiếng, đưa tay lau nước mắt, chống đỡ người ngồi dậy. Căn phòng đơn sơ, bốn bức tường đều làm bằng cỏ tranh, nàng nở nụ cười, trong mắt sáng rỡ, lại tràn đầy hàn ý cùng cừu hận.


      "Tiểu thư, người tỉnh." Bỗng thanh hưng phấn lại thô kệch truyền đến, Bùi Vận thu hồi ánh mắt lạnh như băng, quay đầu nhìn.


      Vốn là khuôn mặt như hoa như ngọc, lại bởi vì tiếng thô kệch mà giảm bớt .


      "Nghênh Xuân. . ." Bùi Vận có chút run run kêu lên, nước mắt rưng rưng trong hốc mắt.


      "Tiểu thư, tiểu thư đừng sợ, tiểu thư đừng sợ."


      Nghênh Xuân thấy vậy vội vàng tới ôm nàng trong lòng giọng an ủi, cũng mặc kệ hết thảy, giọng phát ra vẫn khó nghe như cũ.


      Bùi Vận ôm chặt lấy Nghênh Xuân, cắn răng để cho mình khóc lên. Kiếp trước khi nàng vừa tới thế giới này, Nghênh Xuân đối xử với nàng vô cùng tốt, cũng là người duy nhất nhìn ra, biết thân phận của nàng. Chỉ là vì lần sai lầm, làm cho những kẻ kia có dịp hủy trong sạch của Nghênh Xuân, dung nhan cũng hủy, Nghênh Xuân bởi vì đành lòng chịu nhục nên tự sát.


      Trước khi chết, còn dặn nàng Bùi Vận phải sống sót tốt.


      Nhưng nàng vẫn chưa thể báo thù cho nàng ấy, còn hại chính mình….


      "Nghênh Xuân, Vận Nhi tỉnh chưa?" Giọng nữ ôn nhu truyền đến, Bùi Vận thân thể cứng đờ, chậm rãi hướng phía cửa nhìn lại.


      Nữ nhân mặc bộ quần áo vải thô biết có bao nhiêu miếng vá, tóc dài đen nhánh có bất kỳ vật trang sức nào, chỉ bới lên thành búi tóc vô cùng đơn giản, dùng chiếc đũa cố định. Gương mặt đẹp như hoa sen mới nở, kiếp trước cũng làm Bùi Vận bao phen xúc động.


      Nữ nhân này rất đẹp, rất có thần thái mỹ nhân, dù cho thân áo quần vải thô cũng giấu được vẻ tao nhã. Bùi Vận luôn hiểu, mẹ nàng đẹp như vậy, vì sao nam nhân kia chẳng bao giờ ghé qua thăm?


      Kiếp trước nàng vừa đến thế giới này, còn chưa hiểu tình hình, chuyện xấu cứ lần lượt kéo tới, mỗi lần nàng đều hao hết tâm tư đối phó, đoán xem đám đàn bà kia ra chiêu gì với nàng, nàng thậm chí là mỗi ngày đều phải lo lắng đề phòng, làm sao có thời giờ suy tư chuyện cũ trước kia của mẹ mình.


      Hơn nữa nàng luôn xem thường lão cha Bùi Ngang cặn bã, đừng việc đến thăm hỏi ông ta. Cho nên điều số này, đến khi mẹ nàng chết , lão cha kia cũng chết, thậm chí cho đến khi nàng chết, cũng thể sáng tỏ.


      Lần này, nàng nhất định phải biết ràng, để cho mẹ nàng sống an lành đến trăm tuổi.


      "Vận Nhi, tốt quá, con cuối cùng tỉnh."


      Tần Tình bước nhanh về phía trước, nhàng ôm Bùi Vận nghẹn ngào , nàng vươn tay ra, ngón tay thon dài khẽ vuốt vuốt Bùi Vận khuôn mặt nhắn, "Vận Nhi của ta, lần sau đừng chạy đến tiền viện, chỗ đó thuộc về chúng ta, con phải nghe lời…."


      "Mẫu thân. . . tốt quá, Vận Nhi còn có thể trông thấy mẫu thân, là quá tốt."


      Bùi Vận vùi mặt trong lòng Tần Tình nghẹn ngào , đáy mắt xẹt qua tia ngoan, ngẩng đầu lên, "Nghênh Xuân, nhanh đến tiền viện, tìm cha ta ta cùng nương của ta sắp chết."


      "Vận Nhi, con. . . Con nếu muốn gặp cha con, lần sau, lần sau nương dẫn con từ cửa sau vòng qua cửa trước gặp được ?"


      Tần Tình kinh hãi, nhìn khuôn mặt nhắn của Bùi Vận, lại hạ thấp thanh khuyên bảo.


      ", mẫu thân, con chịu đủ rồi, mẫu thân, chúng ta đánh cuộc lần được hay ."


      Bùi Vận lôi kéo tay Tần Tình làm nũng , lời tuy là đánh cuộc, nhưng trong lòng Bùi Vận vẫn có năm mươi phần trăm nắm chắc.


      Tiếp sau đây, nàng phải tới tiền viện nơi những kẻ vẫn hay bắt nạt nàng, thứ nàng đánh cuộc chính là tâm tư của nam nhân kia đối với Tần Tình.


      "Tiểu thư, nếu để người tiền viện biết, tiểu thư cùng phu nhân lại phải chịu khổ."


      Nghênh Xuân vẻ mặt lo lắng , bộ mặt những người tiền viện kia như thế nào, bọn họ đều nhìn , nếu cứ như vậy tìm lão gia, dù cho lão gia mềm lòng, về sau phu nhân và tiểu thư vẫn phải chịu khổ.


      "Vận Nhi, con hãy nghe lời ta và Nghênh Xuân, đại nương của con tha cho chúng ta, chúng ta cũng đừng chuốc họa vào thân được ? Con còn như vậy, nương muốn thấy con chịu khổ”


      Tần Tình vuốt những sợi tóc tán loạn mặt Bùi Vận đến sau tai, giọng khuyên giải .


      "Nương. . ."


      Bùi Vận chỉ hận rèn sắt thành thép, thể rằng thủ đoạn của Triệu thị kia ngoan độc, kiếp trước, Triệu thị và con của bà ta liên tục ức hiếp hai mẹ con Bùi Vận. Nàng thấy Tần Tình cũng phải là nữ nhân dễ dàng nhẫn nhục chịu đựng như vậy, nhưng bởi vì Triệu thị và nữ nhi kia dùng mọi cách uy hiếp cùng bức bách.


      Nhưng càng như vậy, trong lòng Bùi Vận nàng lại càng nung nấu ý định báo thù. Đời trước nàng khinh thường Bùi Ngang là lão cha cặn bã, cho nên dù cho cuộc sống gian nan nàng cũng muốn lợi dụng Bùi Ngang để cải thiện tình cảnh của mình.


      Nhưng kiếp này khác, đời trước đủ để dạy cho nàng bài học "Quân tử báo thù 10 năm chưa muộn".


      Gặp qua nhiều nam nhân cặn bã như vậy, chỉ cần có thể lợi dụng bọn để đạt được mục đích của mình đâu cần quan tâm nhiều.


      Khóe miệng bỗng thoáng nở nụ cười, "Mẫu thân, người sai cả rồi, chúng ta dù tìm phiền toái, chẳng lẽ bọn họ bỏ qua cho chúng ta sao?”

      NGÂN TRÚC, Tĩnh Nhu, Kimiko28 others thích bài này.

    3. Cố Huân Nhiên

      Cố Huân Nhiên Well-Known Member

      Bài viết:
      473
      Được thích:
      1,256
      :063:Hóng hóng:063::063:

    4. Sát Tỷ Tỷ

      Sát Tỷ Tỷ Well-Known Member

      Bài viết:
      55
      Được thích:
      363
      Chào mọi người, từ hôm nay mình edit tiếp truyện này, vì là edit truyện lần đầu nên có gì chưa phải mong mọi người thông cảm.
      Mọi người hãy ủng hộ truyện nhé, thanks all.
      NGÂN TRÚC, AikoNguyen, susu5 others thích bài này.

    5. Sát Tỷ Tỷ

      Sát Tỷ Tỷ Well-Known Member

      Bài viết:
      55
      Được thích:
      363
      Chương 02 Tần Tình với Bạch Liên Hoa.

      Editor: Sát tỷ




      "Mẫu thân, người câu kia sai rồi, chúng ta tìm phiền toái, chẳng lẽ các nàng bỏ qua cho chúng ta sao?"


      Tần Tình cùng Nghênh Xuân nhìn nhau sững sờ, nhìn xem trong lúc đó khí chất hoàn toàn giống như nàng vì rung động mà thốt ra, càng làm cho hai nàng rung động chính là Bùi Vận lời này. Mặc dù có đạo lý cực kỳ, nhưng thế nào cũng giống Bùi Vận Nhi, người nhát gan mà các nàng quen thuộc kia lại có thể ra những lời như vậy.


      "Vận Nhi, ngươi. . ." Tần Tình muốn cái gì, cuối cùng lại mở miệng, nhưng ánh mắt của nàng cho Bùi Vận nàng lời muốn là cái gì.


      "Mẫu thân cùng Nghênh Xuân nhất định rất muốn biết con vì cái gì trong lúc đó thay đổi người hy vọng có đúng hay ?" Bùi Vận nhìn xem hai người cười hỏi.


      Tần Tình cùng Nghênh Xuân gật đầu , lại nghênh đón Bùi Vận thần bí cười tiếng, nàng ở trong lòng tính toán chút thời gian, nghĩ tới tại chưa phải là lúc chuyện.


      "Nghênh Xuân ngươi nhanh cửa lớn tìm cha ta, biểu càng thê thảm càng tốt. Nhớ kỹ, cái gì khác cũng , chỉ để ý lôi kéo cha ta, hai ta sắp chết là được. Chờ chuyện ngày hôm nay qua , ta cho ngươi biết nguyên nhân. . ." Nàng phiền muộn nhìn bầu trời xanh thăm thẳm bên ngoài .


      Nghênh Xuân nhìn biểu của Bùi Vận, trong lòng thoáng chốc đau nhói, nàng hầu hạ khi Bùi Vận năm tuổi, coi như là nhìn tiểu thư lớn lên , những năm tháng qua tính tình tiểu thư ra sao nàng đều biết, gật đầu : "Tiểu thư người yên tâm, Nghênh Xuân nhất định đem lão gia mang tới."


      Bùi Vận nhìn nàng, gật đầu mỉm cười.


      Nghênh Xuân nhìn thoáng qua Tần Tình rồi xoay người chạy ra ngoài.


      "Mẫu thân. " Bùi Vận ôm lấy cánh tay Tần Tình thân mật gọi.


      "Vận Nhi. . ." Tần Tình nhìn khuôn mặt xinh đẹp nhắn động lòng người của con , đau lòng lấy tay vuốt ve, "Nữ nhi của ta trưởng thành."


      "Mẫu thân, hài nhi ở trưởnh thành, làm sao có thể bảo vệ mẫu thân đây?" Bùi Vận cười hì hì .


      "Tiền viện là nơi ăn tươi nuốt sống, nương hy vọng con qua đó."


      Bùi Vận nhìn Tần Tình, đột nhiên cảm thấy mẹ nàng cái gì cũng biết, biết tiền viện lòng người hiểm ác, biết kế hoạch của nàng, nhưng nàng lựa chọn cái gì cũng , chỉ cần đối với con của mình tốt, nàng có thể lựa chọn lên tiếng, quản chi bị người khác khi dễ. Có lẽ trong lòng mẫu thân có quyết định, nếu lần này thành công hay , mẫu thân cũng đem chuyện này ôm ở người mình, chỉ vì bảo vệ nàng.


      Mẫu thân, thất bại, dù có thất bại,. . . có con bảo vệ ngươi cùng Nghênh Xuân, đưa hai người !


      "Ai nha, mẫu thân già rồi làm sao chịu đựng được đây, con xem, lời lúc nãy đều quên. . ." Tần Tình vỗ trán cái ra, nên thấy được Bùi Vận trong mắt lên ngoan.*


      (Ân ngoan: hiểm, ngoan độc.)


      Nàng sít sao nắm lấy ga giường, nhìn Tần Tình ra ngoài. Kiếp trước cũng là bởi vì này chén dược, Tần Tình tay bị kia đóa tiểu bạch hoa thoạt nhìn vô rạch vết, để lại vết sẹo dài, máu đỏ tràn ra làm cho nàng cả đời khó quên, đó là lần đầu tiên nàng chứng kiến cảnh tượng đáng sợ như thế. Đời trước bởi vì Tần Tình bị thương, nàng xúc động liền hung hăng đánh Bùi Nguyệt Nhi, cũng bởi vì cái dạng này, khi đó nàng bị Triệu Thị cùng Bùi Nguyệt Nhi suýt nữa hành hạ chết.


      thời nàng ràng có thể ngăn cản tất cả mọi chuyện phát sinh, nhưng nàng làm, phải bởi vì nàng nhu nhược, mà tại vết thương thể nhận. Nàng nếu đánh cược Bùi Ngang đối với Tần Tình còn thương, nàng cũng muốn đánh cuộc Tần Tình nhận thương thế kia là đáng, chỉ cần... chỉ cần nàng dở chút thủ đoạn , Tần Tình bị thương nghiêm trọng giống đời trước...


      Thực xin lỗi, mẫu thân. . .


      Nàng che mặt khóc thút thít phát ra tiếng, nước mắt trong suốt từ giữa kẽ tay tràn ra, ướt mảng lớn ống tay áo.


      "Bùi Vận Nhi cái con tiểu tiện nhân đâu? Sống hay chết, mau cút ra đây cho ta." thanh ngang ngược truyền đến, sau đó là tiếng chén sứ bị đánh vỡ vang lên.


      "Ơ, còn chịu được sao? Xem ra là chết thành." Lại giọng ôn ôn nhu nhu truyền đến, thanh kia còn mang theo nụ cười thản nhiên, nếu ra lời độc địa kia, nhất định nghĩ trong đầu chủ nhân của thanh này là người tuyệt sắc tuyệt sắc, động lòng người biết bao.


      Bùi Vận nghe cái thanh này, hai tay hung hăng nắm thành quyền, con mắt rơi lệ lập tức trừng lên, bên trong chứa , tràn đầy cừu hận, hận thể uống máu, xé thịt ả đàn bà kia.


      Bùi Nguyệt Nhi, Bùi Nguyệt Nhi, ngươi quả nhiên lại xuất . . .


      Ha ha ha ha, ông trời thương ta, buồn ta, cho ta trùng sinh đời có thay đưa các ngươi những thứ này ác nhân, cho nên lại đưa ta trở lại , có phải các người rất tuyệt vọng? Bất luận như thế nào, cả đời này, các ngươi phải trả lại nợ cho mẹ con Bùi Vận Nhi tất cả . . .


      "Đại tiểu thư, nhị tiểu thư. . ." Tần Tình nhíu mày nhìn hai bé mười mấy tuổi trước mặt, trong nội tâm bà khỏi lo lắng. . .


      nhiều năm như vậy, ai biết trong lòng người kia còn có bà hay ? Huống chi năm xưa làm ra loại chuyện đó, nhất định hận chết nàng?


      "Tần di nương đây là đích thân muội muội nấu thuốc?" thân y phục màu trắng xinh đẹp còn giống tiểu tiên nữ giống Bùi Nguyệt Nhi giẫm đạp bước liên tục tới nhìn xem từ hòn đá nhấc lên đến, bày đặt bình thuốc đống lửa chồng chất dịu dàng cười .


      " biết đại tiểu thư có gì muốn làm. . ." Tần Tình ánh mắt biến sắc ngăn cản Bùi Nguyệt Nhi, bế nguyệt tu hoa khuôn mặt chút thay đổi nhìn chằm chằm mặt đất.


      Bùi Nguyệt Nhi có chút tức giận nhìn xem Tần Tình, nhìn đến dung dạo được xem là quốc sắc thiên hương, trong mắt là giấu được ghen tị cùng chán ghét, thanh thuần tinh khiết, là khuôn mặt xinh đẹp làm cho người ta thích, có thể ra lời, lại mười phần làm cho người ta lau mắt mà nhìn, "Tần di nương chịu đựng những thuốc này có ích lợi gì đây, muội muội có thể sống đến bao lâu cũng phải xem tâm tình của bổn tiểu thư? Huống chi muội muội nếu là biết mẫu thân mình cùng tên nô tài tư thông sinh ra nàng, lúc đoa cần ta làm cái gì liền gặp trở ngại chết đây."


      Tần Tình có chút lo lắng nhìn phía sau cỏ tranh phòng, bên trong có gì động tĩnh, cho rằng Bùi Vận lại ngủ mất , lúc này mới thở phào nhõm. Nào biết Bùi Vận ngồi ở trong phòng, đem hết thảy mọi chuyện nghe hết.


      ra là như vậy sao? A, mẫu thân nàng cùng người ta tư thông, sợ là có gì đó mờ ám, đều cho người cười đến rụng răng?


      "Đại tiểu thư tuổi lớn lắm, tâm tư lại độc ác như vậy, thực khiến người ta lau mắt mà nhìn, Bùi phu nhân có thể nuôi dưỡng được nữ nhi như vậy quả có gì bất ngờ." Tần Tình lạnh giọng cười mỉa .


      Nghe được thế người nào bất đại kinh, đây là hướng mặc người chém giết, mặc người khi dễ Tần di nương ( mẫu thân )? Bùi Nguyệt Nhi đoàn người khỏi buồn bực, Tần thị hôm nay đây là uống lộn thuốc gì? Tính tình lại khác thường như vậy . . .


      Bùi Vận kinh ngạc tý, cũng phải ngoài ý muốn, Tần Tình nếu quyết định ôm tiếp theo cắt, làm cho các nàng sau này nhằm vào nàng cái người, nàng cũng giống như trước đây mềm yếu, nếu làm người ta sinh nghi chuyện này là phải là nàng bày ra . Bùi Vận trong nội tâm dâng lên thoáng cái ấm áp, đây là mẹ ruột của nàng...


      Mặc dù bất kể là kiếp trước hay tại, nàng đối với Tần Tình mà chỉ là chiếm lấy thân thể con nàng, nhưng là nhiều năm như vậy, nàng sớm xem mình như Bùi Vận trước kia, hưởng thụ tình thương của mẹ, coi nàng như là mẹ ruột của mình, suốt ngày thích bám dính lấy mẹ.


      "Ngươi... ngươi cái này đồ đê tiện, lại dám như thế ta cùng với mẫu thân của ta." Bùi Nguyệt Nhi khuôn mặc lúc đen lúc trắng, nhìn Tần Tình tức giận ra.


      "Hừ, mẹ của ngươi có thể dạy ra loại người như ngươi mở miệng bẩn nữ nhi, ta thấy ngươi ngay cả nô lệ thấp nhất cũng bằng, vậy mà tự xưng là xuất thân cao quý, xem ra cũng có gì hơn cái này." Tần Tình dù sao cũng là bậc trưởng bối, chuyện lên đến từ là so Bùi Nguyệt Nhi tăng thêm bậc.


      "Lớn mật, ngươi hạ lưu bại hoại biết xấu hổ, dám can đảm mắng đại tỷ của ta." Ban đầu là la hét gọi Bùi Vận lăn ra, lục y tiểu nương xông lên chua ngoa chửi Tần Tình.


      "Hạ lưu bại hoại ai?" Tần Tình đảo con mắt phượng qua, lạnh lùng nhìn con oắt mười tuổi Bùi Bội Nhi hỏi.


      "Hạ lưu bại hoại là ngươi."



      đợi Bùi Nguyệt Nhi ngăn cản, Bùi Bội Nhi liền lớn tiếng nổi giận mắng người.


      Tần Tình bật cười tiếng, sát có chuyện lạ gật đầu , làm cho Bùi Bội Nhi rất là nghi hoặc.


      Bùi Vận rất là ngạc nhiên rướn cổ nhìn ra ngoài, mẹ nàng thân đúng là lợi hại, trước kia chưa bao giờ thấy qua nàng như vậy đây.
      Last edited: 18/1/16
      NGÂN TRÚC, Tĩnh Nhu, Kimiko21 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :