1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Bệ hạ luôn thích giả đứng đắn - Vân Sơ Chi Sơ

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mieu1810

      Mieu1810 Well-Known Member

      Bài viết:
      204
      Được thích:
      3,746
      [​IMG]
      Bệ hạ luôn thích giả đứng đắn



      Tác giả: Vân Sơ Chi Sơ
      Tình trạng: hoàn convert - edit
      Thể loại: Cổ đại - cung đình hầu tước - 2S
      Editor: Miêu và chị Hằng Lê
      Nguồn convert: wikidich
      Liên hệ:
      link face: https://www.facebook.com/peheo.tunguyen


      Văn án

      Cố Cảnh Dương mười sáu tuổi xuất gia làm đạo sĩ.

      Ba mươi hai thừa kế ngai vàng làm hoàng đế.

      Ba mươi sáu tuổi gặp được Tạ Hoa Lang, hoàn tục, cưới nàng.

      Ta với bản thân rằng luôn lục căn thanh tịnh, thẳng đến khi gặp được Chi Chi.

      Nàng quấy rối ta tu tâm, cũng rối loạn tâm tình ta.

      Chi Chi : Bệ hạ luôn giả đứng đắn ràng thích nàng nhưng ngoài miệng lại chịu nhận.

      P/S:

      1, Tình cảm của đại thúc chân thành trăm năm, nam chính lớn hơn nữ chính 20 tuổi.

      2, Hoàng đế đạo sĩ cấm dục thanh lãnh cùng với tiểu nữ quyến rũ tinh nghịch xinh đẹp nũng nịu, ngọt ngào, ngọt sâu răng, chút nào ngược.

      3, Bối cảnh Thịnh Đường, nhân vật hư cấu, thời gian hư cấu, tiết tấu siêu chậm, nhất kiếm chung tình, sủng văn.

      Nữ chính: Tạ Hoa Lang còn gọi là Chi Chi

      Nam chính: Cố Cảnh Dương.

      Cái khác: ….
      [​IMG]
      Last edited: 15/2/19
      tieumieumieu, 1012, Hoa bé nhỏ22 others thích bài này.

    2. KY_BIBG

      KY_BIBG Well-Known Member

      Bài viết:
      314
      Được thích:
      390
      Hóng nha

    3. HHONGMINH

      HHONGMINH Well-Known Member

      Bài viết:
      835
      Được thích:
      793
      Đọc cái văn án thấy hay rồi. Hóng

    4. hthuqttn

      hthuqttn Well-Known Member

      Bài viết:
      374
      Được thích:
      359
      Uề, hơn nhau 20t là ta thấy máu nóng phun trào rồi
      samlee211 thích bài này.

    5. Mieu1810

      Mieu1810 Well-Known Member

      Bài viết:
      204
      Được thích:
      3,746
      CHƯƠNG 1: MỚI GẶP

      Edit: Miêu, chị Hằng Lê
      Cung Quảng Hằng


      Gió xuân thổi cả đêm, làm tất cả mọi người cũng lười biếng theo.

      Tạ Hoa Lang tiện tay đẩy cửa sổ ra thấy bên ngoài có vài đóa hoa hải đường hé nụ, lá tươi xanh um, cánh hoa màu đỏ tươi từng chùm từng chum, những nhụy hoa màu vàng điểm xuyến trong đó, rực rỡ lóa mắt người nhìn.

      "Như gấm trải dài, như tuyết tan

      Rực rỡ chiếm cả sắc xuân sang” (*) (Edit thơ Hằng Lê)

      Nàng cười khẽ, khen: “Quả nhiên là thần tiên của các loài hoa.”

      Nguyên tác: Tuyết trán hà phô cẩm thủy đầu, chiêm xuân nhan sắc tối phong lưu

      Tì nữ Thải Thanh chờ ở bên ngoài nghe được động tĩnh liền bước vào, liền thấy tiểu thư Tạ gia luôn xứng danh mỹ nữ đứng bên cửa sổ, ống tay áo nửa cuốn lên lộ ra đoạn cánh tay như mỡ dê, mềm mại như mây.

      Nắng sớm chiếu vào mông lung, chiếu mặt nàng liền ửng đỏ giống như hải đường kia nhất thời ngơ ngẩn.

      Tạ Hoa Lang cũng nhìn đến nàng ấy, chỉ cười hỏi “Mẫu thân đỡ chưa?”

      Thải Thanh phục hồi tinh thần lại, cuống quít : “ đỡ rồi ạ.”

      Tạ Hoa Lang liền duỗi tay ra, tùy ý hái đóa hoa hải đường làm trầm cài đầu: “Chúng ta thôi.”

      ……

      đến thành Trường An có Tạ thị, người dân bình thường nhớ đến đó là nhà cao của rộng hiển hách, chi lan ngọc thụ.

      Tổ tiên Tạ thị xuất thân từ Trần quận Tạ thị đây này nguyên nhân chính là thời kỳ đỉnh cao Ngụy Tấn môn phiệt (*), sau lại em phân chia, cao tổ phụ cùng cao tổ của Tạ Hoa Lang chinh chiến thiên hạ, từ đây mới quyết định định cư ở Trường An, nhiều thế hệ vì hoạn.

      Tổ phụ Tạ Hoa Lang, Tạ Đình Quan làm đến Lại Bộ Thượng Thư, sau khi chết được Thái Tông trụy thụy (**) là Tư , lễ tang hết sức trọng thể.

      (*) Quý tộc thượng lưu thời phong kiến

      (**) danh hiệu được phong sau khi chết của vua, quan

      Tạ Đình có hai người con trai, phụ thân của Tạ Hoa Lang là Tạ Yển làm trung thư lệnh còn thúc phụ là Tạ Lệnh làm tế tửu Quốc Tử Giám, đưa mắt nhìn khắp Trường An, hai huynh đệ được giữ chức vị quan trọng vinh hoa đến tận mây cũng là hiếm thấy.

      Bàn tay nữ tì nhấc rèm đưa lên, cho Tạ Hoa Lang vào, nàng liền thấy mẫu thân Lư thị nửa nằm ở gối mền, gương mặt sáng sủa có chút ủ rũ cùng Lưu thẩm chuyện.

      “Là Lục Lang bướng bỉnh à?” Tạ Hoa Lang tiến lên hành lễ, cười : “Con thấy sắc mặt mẫu thân tốt.”

      Em trai của Lục Lang tên là Tạ Vĩ, mới lên mười tuổi, đây là thời điểm tuổi nghịch ngợm.

      liên quan đến Lục Lang” Mặt mày Lư thị có chút mệt mỏi, hiển nhiên muốn chuyện thêm nữa, thấy nữ nhi ăn diện xinh đẹp, rực rỡ như đóa mẫu đơn, quay lại hỏi: “Chi Chi muốn chơi sao?”

      “Hẹn Hiến nương cùng Nguyên nương đến núi Đông Thước thả diều.” Tạ Hoa Lang cười : “Gần đây thời tiết cũng tốt, liền muốn ra ngoài chút.”

      “Cũng tốt, sau này xuất giá rồi thể tự tại như lúc còn ở khuê phòng được.” Lư thị rút trong tay ra cây quạt tròn, tiện tay quạt hai cái, cười : “Chơi thoải mái nhé.”

      “Núi Đông Thước?” Lưu thẩm nhíu mi lại, giọng : “Thẩm nghe thúc phụ có qua, Nam Lộc của núi Đông Thước là gia sản của Giang Vương, người này tính tình cổ quái, thông tình đạt lý ( hiểu lý lẽ), các con cẩn thận coi chừng phạm phải ranh giới.”

      “Dạ, con biết rồi.” Tạ Hoa Lang thuận miệng hứa hẹn: “Mẫu thận cùng Lưu thẩm chuyện, con có việc trước. Nếu con đến muộn, Hiến nương lại oán trách con.” xong, cũng đợi hai người trả lời hay , liền bước nhanh ra khỏi phòng.

      “Chi Chi, Chi Chi?”

      Lưu thị kêu được nàng, chỉ có thể oán giận cùng Lư thị: “ biết con bé này có để trong lòng lời vừa hay .”

      “Mặc kệ con bé vậy.” Lư thị để ý lắm, “Thả diều thôi mà gây ra tình lớn lạo gì đâu.”

      ……..

      Nếp sống đương thời khá phóng khoáng, các nương biết cưỡi ngựa bắn cung cũng phải ít, Tạ Hoa Lang ngồi xe ngựa đến mà đeo mũ có rèm rồi cưỡi ngựa đến ngoài cửa trước Tạ thị rồi gặp ngay Hiến nương hai người cười giỡn với nhau lại nhìn Nguyên nương trong phủ bước ra đễn chỗ hai người.

      “Hôm nay thời tiết đẹp.” Trong tay Hiến nương cầm roi ngựa quơ quơ, : “Chỉ thả diều thôi thú vị chút nào cả.”

      Tạ Hoa Lang cười : “Vậy ngươi muốn như thế nào?”

      “Ta nghe núi Đông Thước có dòng suối, bằng tìm tảng đá nào đấy, ngồi đấy uống rượu tăng thêm hứng thú.” Hàng mày đẹp cong cong của Nguyên nương vui vẻ nhướng cao, hưng phấn đề nghị: “Có dám thử hay ?”

      Tạ Hoa Lang cười : “Các ngươi còn sợ, ta có gì phải sợ?”

      Mấy người như vậy định, thúc ngựa ra khỏi thành, về hướng núi Đông Thước, tự nhiên có tôi tớ theo chuẩn bị sẵn những thức ăn và đồ uống trước, các nàng chỉ cần tìm gò đất cao để cột ngựa lại rồi lấy diều ra, xem thử ai thả cao hơn.

      Ánh mặt trời tháng ba đúng là chói chang, tiếng cười của các nương vô cùng dễ nghe, Nguyên nương vóc người nhắn, dịu dàng thanh tú nhất, diều lại thả cao nhất, chỉ là kém chút may mắn biết vì sao dây diều lại bị đứt, chỉ còn có con diều giống như lục bình nơi nương tựa, bay phất phơ rồi rớt xuống đất.

      Nàng ấy ấy có chút mất mát, Tạ Hoa Lang thấy thế khuyên nhủ: “ có việc gì, rơi xuống xa chúng ta cưỡi ngựa qua đó có thể tìm được.”

      “Ta nghe người trong nhà chỗ đấy là tài sản riêng của Giang Vương.” Nguyên nương do dự : “Chỉ là con diều thôi, hà tất phải qua đó.”

      “Chính ngươi cũng , chỉ là con diều.” Hiến nương khuôn mặt thanh tú, tính tình cũng lanh lẹ: “Giang Vương có keo kiệt, cũng đến mức vì thế mà cho.”

      Tạ Hoa Lang cũng tiếp vào: “Đúng là đạo lý như vậy.”

      Nguyên nương tính tình mềm mại hòa thuận, nghe các nàng như vậy cũng cãi lại, liền chèo lên ngựa phóng đến chỗ hướng diều rơi xuống.

      Nơi đây có ít người qua lại, quanh cảnh vô cùng đẹp, vạn vật sinh sôi nảy nở, tràn đầy sức sống.

      Nguyên nương chỉ về hướng diều rơi xuống, Tạ Hoa Lang liền phóng ngựa đến đó rồi nhạt diều lại thấy Hiến nương nhìn nơi xa, : “Các ngươi xem, đó là địa phương nào?”

      Tạ Hoa Lang đem diều đưa cho Nguyên nương, cũng nhìn theo liền thấy trong núi lại có tòa đạo quan, trong quan đạo có hoa đào, xa xa nhìn thấy rực rỡ như ánh chiều, đẹp tả xiết.

      “Có lẽ là Giang Vương xây.” Nguyên nương liếc mắt, : “Diều cũng nhặt rồi vậy chúng ta thôi, nhặt diều rồi thôi sao lại nhìn trộm nơi khác chứ, đó là chúng ta thất lễ đấy.”

      Hiến nương cũng nhàng gật đầu bày tỏ đồng ý, Tạ Hoa Lang cũng có dị nghị, chỉ là lòng cái đẹp người nào cũng có, ngồi lưng ngựa xoay người nhìn lại lần nữa, nhịn được lại cảm khái: “Hoa đào đẹp đến thế, vẫn là lần đầu tiên ta nhìn thấy đấy.”

      Mấy nương mới vừa rồi chơi đùa, giờ phút này cũng có chút mệt mỏi, thấy nữ tì bày chiếu ở dòng suối liền ngồi chiếu, chơi trò phạt rượu.

      Tạ Hoa Lang rất rành về trò này, thắng liên tiếp vài lần, thu được ngọc bội người Nguyên nương cùng Hiến nương, hai người kia phấn khởi phản kích, chơi thêm vài lần rốt cuộc cũng thắng nàng được lần.

      “Thua rồi.” Tạ Hoa Lang bất đắc dĩ xoa xoa cái trán, : “Các người muốn ta làm cái gì?”

      “Muốn đồ vật có gì thú vị cả?” Tròng mắt giảo hoạt của Hiến nương xoay chuyển, : “Chi Chi, hoa đào trong đạo quan kia nở đẹp đến thế, ngươi có dám đến đấy xin nhánh về ?”

      tốt đâu.” Nguyên nương nhàng chạm vào tay áo của nàng ấy, chần chờ : “ hứa được về hướng đó mà.”

      , có gì sợ chứ.” Uống rượu vào lại càng có thêm can đảm, càng cần phải Tạ Hoa Lang phải là người nhu nhược, liền đeo mũ có rèm vào, xoay người lên ngựa: “Các ngươi chờ , ta về ngay.”

      ………….

      Tạ Hoa Lang giục ngựa về hướng đạo quan kia, càng đến gần càng thấy hoa đào trong quan tươi đẹp rực rỡ, chờ đến cửa đạo quan liền thấy bậc thang được xây bằng gạch đá xanh hòa cùng màu hồng nhạt của cánh hoa đào thập phần thanh nhã.

      nương, xin dừng bước.”

      Ở cửa đạo quan có mấy đạo sĩ trẻ tuổi quét sân thấy nàng cưỡi ngựa đến, : “Đạo môn là địa phương thanh tịnh, tiếp khách bên ngoài.”

      Tạ Hoa Lang ý bảo người hầu đứng ở chỗ bậc thang chờ, tự mình tiến lên, cười : “Nơi nào là bên trong, nơi nào là bên ngoài?”

      Đạo sĩ trẻ tuổi kia bị nàng hỏi như vậy liền ngẩn ngơ, do dự chớp mắt cái, liền : “Bên ngoài chỉ người ngoại đạo, bên trong là người tu đạo.”

      "Vậy ư?" Tạ Hoa Lang cười hỏi: "Tiểu đạo trưởng, ngươi đắc đạo chưa?"

      thế gian, người tu đạo có đến ngàn ngàn vạn vạn, ai dám mình là đắc đạo.

      Tạ Hoa Lang còn đeo mũ có rèm nên thấy được khuôn mặt của nàng nhưng chỉ nghe thanh cũng biết nương tuổi thanh xuân.

      Vị đạo sĩ trẻ tuổi bị nàng hỏi cứng rắn như vậy nhịn được đỏ mặt lên, do dự : “Dù sao nương thể bước vào đây.”

      "Được rồi, " Tạ Hoa Lang chuyển hướng câu chuyện, tiếp: "Đạo trưởng, các ngươi làm gì thế?"

      đạo sĩ khác đáp: “Đương nhiên là quét dọn đình viện.”

      “Này, đúng rồi.” Tạ Hoa Lang cười : “Đạo sĩ đây là nơi thanh tịnh, sao lại là quét dọn? Có thể thấy được nơi đây cũng phải thanh tịnh lắm.” (***)

      (***) Nữ chính chơi chữ, ý thanh tịnh là sạch , sạch sao phải quét dọn; ý bắt lỗi câu của đạo sĩ kia.

      Mấy vị đạo sĩ trẻ tuổi bị nàng còn nào đáp lại, ban đầu còn mở miệng : “ nương, sao lại lời ngụy biện.”

      “Chuyện thế gian này đều có hai mặt dương hoặc là chính phụ của nó, đạo lý tự nhiên là chính, ở đâu ra chuyện ‘ngụy biện’?” Tạ Hoa Lang cười : “Các người tự xưng tu đạo lại bằng người bình thường như ta, vậy đạo quan này các người vào được tại sao ta lại vào được?”

      Mấy vị đạo sĩ lại nàng, nhất thời đều đờ người, Tạ Hoa Lang buồn cười lại thấy bên trong cánh cửa có vị đạo sĩ trung niên, mặt trắng râu, cười tủm tỉm : “ nương giỏi ăn , xin hỏi nương đến đây có việc gì ?”

      Tạ Hoa Lang mắt thấy người đối diện tuổi tác lớn, liền hành lễ : “Mạo muội đến nơi này chỉ muốn xin chủ nhân của nơi này cành đào.”

      ra là thế.” Vị đạo sĩ trung niên lộ ra vẻ mặt hiểu, cười : “ nương chờ chút, để tôi hỏi Quan chủ.”

      Tạ Hoa Lang nhìn ông cười: “Đa tạ.”

      Nàng ở bên ngoài cửa đợi ước chừng nửa khắc liền thấy vị đạo sĩ trung niên ra, với nàng: “Quan chủ thỉnh nương vào đàm đạo.”

      Nhóm người có chút bất an, Tạ Hoa Lang lại sợ, cười : “ sao, các ngươi cứ chờ ta ở đây.” xong, liền vào cùng vị đạo sĩ trung niên.

      Nơi này là đạo quan cổ xưa, tường trắng ngói xám, viện trúc xanh um, dưới chân là đường mòn lót đá, thanh u tĩnh nhã.

      Hai người từ rừng trúc đến hậu đường, vị đạo sĩ trung niên : “ nương, mời.”

      Hậu đường bày biện thập phần đơn giản, từ màn che đến bức màn đều là màu xám bạc, từ đồ vật trong phòng đến hương đốt đều lộ ra khí xa cách, có lẽ chủ nhân nơi này đích xác là thích thanh tịnh, có chút xa hoa.

      Tạ Hoa Lang mơ hồ lướt qua, cách mũ có màn che cũng xem .

      Nàng có vài phần tò mò, nhân lúc vừa bước vào cửa, vén mũ lặng lẽ liếc mắt vào bên trong, trong lòng kinh hãi suýt chút nữa giật mình.

      ghế cao nhất có người đạo sĩ thanh lãnh, tuổi cao lắm, mặt tựa quan ngọc nhưng lại chừa râu dài.

      Tuổi tác của hơi lớn nhưng nhìn rất tuấn tú minh mẫn, lại giống như thiếu niên, công tử tuấn hăng hái, nhưng được năm tháng tạo ra phong thái ung dung mẫu mực, cực giống như rượu ngon được ủ lâu năm, ủ càng lâu hương càng nồng.

      Đạo sĩ hơi rũ mắt lời lại lạnh lẽo như kiếm phong lướt qua, Tạ Hoa Lang vội liếc mắt nhìn, lại cảm thấy như có những ánh chớp lạnh lẽo sắc bén ngừng bay ra.

      Thế gian lại có người như vậy.

      Nàng trước giờ sợ trời sợ đất nhưng mà giờ phút này tâm thần yên, suýt chút nữa lòng rối loạn, suýt nữa lộ ra vẻ đúng mực trước mặt người khác mất hết công sức được dạy dỗ từ đến giờ..

      Đạo sĩ trung niên dẫn nàng đến bên cạnh mời ngồi, Tạ Hoa Lang liền nghe đạo sĩ đằng kia cất tiếng : “Ta nghe Hành Gia nương đây luân phiên đối đáp với mấy môn sinh trước cửa, lí luận rất thú vị.”

      thanh cũng nhàng chậm rãi, cực giống như dáng dấp của , ngoài thanh nhã lạnh lùng lại mơ hồ mang theo vài phần xa cách.

      Tạ Hoa Lang trấn định tinh thần, : “Chút lí lẽ ngoài môi mà thôi, khiến quan chủ chê cười rồi.”

      Đạo sĩ thản nhiên nhìn nàng, : “ nương từng đọc qua Đạo kinh (****) sao?”

      (****) đọc thêm ở đây https://vi.wikipedia.org/wiki/Đạo_đức_kinh

      Tạ Hoa Lang lắc đầu : “Chưa từng đọc qua.”

      Đạo sĩ, hỏi: “Vậy theo nương cảm thấy, cái gì mới là đạo?”

      Tạ Hoa Lang mỉm cười, đáp: “Đạo chính là ta.”

      bậy.” Đạo sĩ còn chưa kịp bên cạnh có đạo sĩ trẻ tuổi liền : “Sao ngươi là đạo được?”

      “Đạo sinh vạn vật, ta cũng ở trong vạn vật, chẳng lẽ phải là đạo sao?” Tạ Hoa Lang cười, : “Tiểu đạo trưởng, ngươi cũng thế.”

      “Ngươi lại bậy!” Vị đạo sĩ trẻ tuổi tức giận : “Đó là Phật gia , Đạo gia như vậy!”

      “Thế có liên quan gì? Lời bất quá là vật ngoài thân.” Tạ Hoa Lang chẳng hề để ý, : “Trăm sông đổ về biển mà thôi.”

      Đạo sĩ trẻ tuổi khó thở, tựa hồ muốn nữa, đạo sĩ kia khoát tay, sắc mặt đạo sĩ trẻ khẽ biến, vội vàng im miệng.

      nương.” Đạo sĩ kia : “ nương rất có tuệ căn.”

      “Quan chủ, người cũng sai rồi.” Tạ Hoa Lang cười : “Tuệ căn là Phật gia dùng.”

      Đạo sĩ kia đột nhiên bật cười, : “Trăm sông đổ về biển.”

      Tạ Hoa Lang nghe vậy liền mỉm cười, trong lòng đột nhiên nảy ra ý, đưa tay đem mũ che mặt tháo xuống, để lộ khuôn mặt, mỉm cười nhìn .

      Hoa đào nở rộ bên ngoài cửa sổ, tươi đẹp muôn màu muôn vẻ thế gian ít có, nhưng phong cảnh tươi đẹp sáng lạn đó lại mất hết màu sắc khi nhìn thấy nụ cười của nàng, có thể nhìn thấy được bằng mắt thường.

      Đạo sĩ trẻ tuổi tranh luận với nàng trước đó ngờ nương này lại xinh đẹp như vậy, nhất thời nhìn đến ngơ ngẩn, bỗng nhiên phục hồi tinh thần lại đỏ mặt cúi đầu.

      Ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng của đạo sĩ kia, rơi thẳng vào mặt nàng, Tạ Hoa Lang cũng hề sợ hãi, khẽ mỉm cười, nhìn thẳng .

      Bên trong gian phòng an tĩnh, có ai lên tiếng, biết qua bao lâu lại là người rút lui trước.

      hơi khép mắt, khẽ nghiêng đầu tránh ánh mắt của nàng, thấp giọng : “Vô lượng thượng tôn.” (Câu này có thể xem như câu a di đà phật của Phật gia)

      Tác giả có lời muốn : hình tượng của bệ hạ có tham khảo bản Tân thần điêu đại hiệp Vương Trùng Dương, mọi người có thể tìm xem thử.

      , trước khi thấy ông ta, tôi chưa từng cảm thấy nam nhân để râu đẹp nhưng mà sau khi xem qua Vương Trùng Dương rồi, là tiên phong đạo cốt đẹp đến mức nổ tung, có cảm giác bầu trời đầy pháo hoa.

      P/S: Truyện hề ngược, toàn bộ đều ngọt đến ngọt ngào đến ngọt ngấy thôi.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :