1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Bắt tay người trộm bội - Trà Đáo Mạt Niên (29/69)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Bắt tay người trộm bội

      Tác giả: Trà Đáo Mạt Niên
      Số chương: 69 chương
      Thể loại: Cổ đại, hài
      Editor: Nana Trang​




      Giới thiệu:

      Ta muốn trộm khắp thiên hạ vô địch thủ!

      Thiên hạ này đều là của cha ta, vì sao ta trộm?

      Công chúa đại nhân nàng liếc mắt nhìn vểnh tay hoa!

      ngày kia, nàng sơ ý trộm ngọc bội tổ truyền của người khác;

      Cho rằng khóc lóc cầu xin vẩy đuôi đòi lại ngọc bội giá trị liên thành;

      Kết quả:

      Chủ nhân của miếng ngọc bội mặt lạnh bắt lấy tay công chúa : Tại sao lại trộm miếng ngọc bội chỉ thuộc về vị hôn thê của ta mới có?

      Công chúa gặp phải chuyện lớn rồi!

      “Ta ta ta ta ta ta trả ngọc bội lại ngươi, ngươi ngươi ngươi ngươi ngươi ngươi đừng ép ta thành thân, biết ???”

      Thiên hạ này đều của cha ta [cái rắm], đá trúng thiết bản cũng dám khóc trộm!
      Dion, ly sắc, Trâu2 others thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 1.

      Tục ngữ có câu ‘có tật giật mình’, Thư Hoàn bất an đường phố có chú ý dưới chân, ‘bốp’ tiếng ngã mặt đất, tư thế này rất tao nhã...

      Có người nghe tiếng liếc mắt nhìn lại.

      Thư Hoàn nắm chặt túi tiền trong tay áo, bình tĩnh đứng dậy, người qua lại đường nhiều lắm, nàng vứt cái khăn tay thêu hình con vịt chơi đùa, vội vàng chạy .

      Lưu Chỉ Hàn thấy nàng mặt mũi thanh nhã, chủ động lên tiếng: " nương, khăn tay của !"

      Hỏng rồi!

      Thư Hoàn xoay người lại, "Đừng quản nhiều... chuyện đâu..."

      Nàng vừa dứt lời, Lưu Chỉ Hàn nhặt cái khăn tay nàng cố ý vứt lên.

      Chiếc giày thêu bị nương giẫm phải đống ở dưới cái khăn tản ra hương vị mới mẻ mới ra lò.

      Cứt trâu?

      Lưu Chỉ Hàn sững sờ lát, lại ngẩng đầu lên, nàng kia sớm thấy bóng dáng đâu.

      Văn Sơn nhìn lướt qua, dùng tay bóp lỗ mũi lại, "Công tử, mau ném ."

      "Ồ." Đáy mắt Lưu Chỉ Hàn xẹt qua chút đáng tiếc.

      Chiếc khăn thêu hai con vịt nghịch nước lại lần nữa bị người ta vứt bỏ, che cái đống ở mặt đất.

      Thư Hoàn đến cửa hàng gần đó mua đôi giày thêu mới, sau hồi trả giá với bà chủ, mất hơn mười văn tiền khiến nàng đau xót cả da thịt.

      Bà chủ tô đôi môi đỏ chót gẩy gẩy bàn tính, "Nhìn nương có bộ dạng hiền lành vậy mà miệng lưỡi lại cực kỳ lanh lẹ, lần sau đến tiếp nhé!"

      Thư Hoàn nhe răng, giẫm phải cứt trâu ai thèm tới, hắc điếm!

      Nghênh ngang ra khỏi cửa tiệm, Thư Hoàn về phía cửa thành. Nàng đắc tội với nhiều người, thể ở lại trong thành được nữa.

      "Đứng lại!" nương áo vàng hô to.

      Bị người kêu đánh kêu giết thành thói quen, Thư Hoàn phản xạ có điều kiện tháo chạy về phía trước, lúc này chạy đợi đến bao giờ!

      "Trả ví tiền lại cho ta!" nương áo vàng đuổi theo phía sau.

      Tiền bạc tới tay, làm gì có đạo lý trả lại?

      Thư Hoàn cười vô lại, quay đầu làm mặt quỷ, tháo chạy còn nhanh hơn cả khỉ, lát sau thấy bóng dáng đâu.

      Lúc này ánh mặt trời chậm rãi bay lên đầu cành, đường người đến người , tiểu thư nhà giàu Lý Nhược Mai được nuôi dưỡng ở trong khuê phòng thời gian dài có thể chạy theo kịp Thư Hoàn chân dài trộm cắp cả ngày mới là lạ đấy, mặt nàng ta nhăn dúm sắp khóc đến nơi.

      "Tiểu thư, tiểu thư..."

      "Bội Hương, ngọc bội của ta ở trong ví tiền kia!"

      Ngọc bội gì?

      Bội Hương thở hồng hộc đuổi theo tiểu thư nhà mình, từ trước tới nay biết nương mảnh mai có thể chạy xa như vậy, khiến nàng mệt chết được, " phải tiểu thư có rất nhiều ngọc bội sao, đừng đuổi theo nữa, về nhà ăn chút băng giải khát ."

      Lý Nhược Mai lắc đầu, nước mắt rơi lả chả, " có bội Hồng Loan, cha mẹ có cách nào giúp ta đến Lưu gia, ta và Tiếu ca ca ..."

      Từ lúc U thành được tạo dựng lên coi như có mấy trăm năm lịch , thương hộ(gia đình thương nhân) trong thành quan hệ rắc rối khó gỡ, đa số đều lấy con đưa đám hỏi để củng cố mối quan hệ hợp tác. Lưu gia ở U thành đời đời thế thế đều làm thương nhân, có quan hệ thông gia với Lý gia mấy lần, hôm nay đến thế hệ của Lưu Chỉ Hàn, vừa vặn có đính ước từ với Lý Nhược Mai của Lý gia. Cùng thống nhất ở lại U thành, Lý Nhược Mai sững sờ là vì da mặt mỏng, sau bảy tuổi chưa bao giờ gặp mặt Lưu Chỉ Hàn, ngược lại tương đối thân thiết với biểu ca nhà cậu.

      Thường xuyên qua lại, Lý Nhược Mai liền trao trái tim của mình cho biểu ca Tiếu Cảnh Thăng, đối với hôn ước được định từ của mình càng thêm bất mãn. Chuẩn bị sau khi khi sinh nhật mười lăm tuổi thẳng với cha mẹ, thoái thác hôn với Lưu gia. Lý Nhược Mai là người có chủ kiến, làm sao biết hôm nay ra ngoài lại làm mất ví tiền và tín vật đính hôn muốn trả lại cho Lưu gia. Tên tiểu tặc đáng chết kia biết là ai lại cố tình trộm đồ của nàng.

      Nghe bội Hồng Loan là tổ truyền của Lưu gia, chuyên dùng làm tín vật đính hôn với bên nhà , gắn bó với nhân duyên của mấy thế hệ, vậy mà hôm nay nàng lại làm mất, sợ là rất khó lừa gạt để qua ải.

      đường cái đông đúc ồn ào, nương gia đứng ở trước mặt mọi người khóc nức nở khó coi. Bội Hương nghĩ thông suốt mấu chốt trong đó, vội vàng kéo Lý Nhược Mai trốn vào cửa hàng ở bên, an ủi: "Tiểu thư đừng vội, muốn để cho lão gia biết nha môn, thỉnh cầu quan đại nhân bắt trộm, nhưng tiểu thư có nhìn thấy bộ dạng của tên trộm đó ?"

      "Nàng che mặt, mặc đồ trắng, nhưng mặt mày rất thanh nhã, có lẽ là dung mạo xuất chúng, rất dễ nhận ra." Lý Nhược Mai suy nghĩ .

      Bà chủ tô đôi môi đỏ chót gẩy gẩy bàn tính dừng tay lại, thầm nghĩ hai tiểu nương quá non, chuyện mà nhìn xung quanh ổn. Bà chủ ho khan vài tiếng hấp dẫn chú ý của hai nương, lúc này mới cười tủm tỉm : "Hai vị nương quần áo hoa lệ, chắc hẳn xuất thân nhà giàu nhỉ, giấu giếm hai , vị tiểu tặc mặc áo trắng kia vừa mới ở trong quán của tiểu phụ nhân mua giày."

      "Vậy bà có biết nàng ta ?" Lý Nhược Mai vui mừng hỏi.

      "Cái đó..." Hai ngón tay của bà chủ khẽ xoa, cố tình muốn lại thôi, đôi môi đỏ chót giống như sư tử tham lam.

      Bội Hương mày nhíu lại có thể kẹp chết con muỗi, ‘bịch’ tiếng ném ví tiền lên quầy hàng, "!"

      Bà chủ cầm bạc mặt mày hớn hở, bắt đầu "bán rẻ bạn bè", "Thư Hoàn nương có danh tiếng lớn ở U thành này, chậc chậc, kẻ cắp chuyên nghiệp! Nhưng tính tình của nàng miệng ngọt lại dài ra vẻ hời hợt, cho dù là trộm cũng rất được đám công tử trong thành hoan nghênh, dưới váy thạch lựu có đám người theo đuổi, ai nhẫn tâm muốn đưa nàng vào đại lao, cho nên rất nhiều người bị trộm trộm, nể mặt đám công tử so đo. Nhưng mà..."

      Bà chủ lái sang chuyện khác, có chút nịnh nọt : "Mỹ nhân thế nào cũng chỉ là tên trộm, đùa giỡn ở mặt bàn được, sao có thể so sáng với nương chứ, nếu Thư Hoàn có mắt trộm đồ của nương, vậy nương cứ nha môn tìm quan đại nhân !"

      Bội Hương há to miệng, hoàn toàn biết tên trộm cũng có sức hấp dẫn lớn như vậy, đám công tử ca ở U thành đều là kẻ háo sắc tổn hại đến vương pháp.

      Còn Lý Nhược Mai thần sắc khó coi, Bội Hương biết tiểu thư nhà nàng cũng biết chút tin tức về nàng kia. Mấy ngày trước cha mẹ mới khuyên bảo nàng thể đắc tội với nữ tặc trong thành tên là Thư Hoàn, nếu đưa tới họa sát thân. Mặc dù Lý Nhược Mai biết Thư Hoàn là tên trộm có bối cảnh cỡ nào, nhưng cũng dám tùy tiện làm việc, chỉ có thể sầu khổ lo lắng vẫy tay gọi Bội Hương, hai người cùng nhau ra cửa hàng, về nhà.

      ... ......

      Thư Hoàn đến cửa thành, bắt chuyện với cụ ông đánh xe lừa, cho ông mấy đồng tiền rồi ngồi xe lừa ra khỏi thành.

      Cụ ông họ Trương, sáng nay đánh xe lừa vào thành bán củi.

      Theo như lời ông cụ Trương , hơn mười mấy dặm ngoài U thành có ít trấn , rất nhiều cư dân trấn dựa vào việc bán củi kiếm ít tiền lẻ. Nhưng thanh niên khỏe mạnh cường tráng đương nhiên làm chuyện mua bán chỉ kiếm được mấy đồng lợi nhuận này, người lớn tuổi mới có thể chịu ngồi yên lên núi đốn củi, sau đó đánh lừa vào thành.

      Thư Hoàn từ cẩm y ngọc thực, sau khi xuất cung lại tiêu tiền như nước thành thói quen, lĩnh hội được loại bần cùng khốn khổ, buồn rầu có cơm ăn. Càng quan trọng hơn là, có tiền nàng có thể trộm, phụ hoàng toàn bộ thổ địa của nước Đại Ngu đều là nhà của ông, tùy cho nàng trộm!

      Ước mơ của Thư Hoàn là trộm khắp thiên hạ có đối thủ, chuyện quan trọng hơn là cần phải cười to ba tiếng ha ha ha!

      Ông cụ Trương kỳ quái hỏi, "Nha đầu cháu cười cái gì vậy?"

      " có gì, chỉ nghĩ đến chuyện thú vị thôi!" Có thể cho ông biết bản nương là trộm mới là lạ đấy!

      Ông cụ Trương lắc lắc đầu, khuyên bảo : "Thế đạo nay, nữ tử ra ngoài mình mọi chuyện cần phải cẩn thận, tránh phải bị người ta lừa gạt còn giúp người ta đếm tiền."

      "Vâng, nghe gần đây U thành có hái hoa tặc lảng vảng, nên con nhanh chóng chạy ra ngoài." Gừng càng già càng cay, Thư Hoàn ôm thái độ tin tưởng lời của ông cụ, nhưng vẫn ôm thái độ cần phải nghe, sau khi nghe xong quyết định thế nào còn phải do nàng sao? Nhưng lời của ông cụ Trương, Thư Hoàn vẫn cho là đúng, nữ tử ở bên ngoài mình rất dễ dàng, dễ kêu gọi mấy gã lưu manh đến.

      Ông cụ Trương gật đầu : "Trong thành bàn luận rất náo nhiệt, nha đầu con cũng thông minh, biết tránh dữ tìm lành."

      Ông cụ Trương lại hỏi, "Sau khi ra khỏi thành định đâu?"

      " bất cứ đâu, bằng hữu của cháu đến đón cháu." Thư Hoàn vui khi nghe người khác hỏi mình đâu, suy nghĩ dừng lại tiếp tục chuyện chút, thỉnh thoảng câu hỏi của ông cụ Trương nàng chọn im lặng.

      ……

      Lưu Chỉ Hàn về đến nhà thu dọn châu báu, thông báo với Lưu phụ Lưu mẫu tiếng, xoay người định ra khỏi nhà.

      Lưu mẫu gọi lại, tận tình khuyên bảo : "Con mới về nhà mấy ngày, chờ nương Lý gia cập kê, thành hôn xong rồi cũng được mà!"

      "Mẹ." Lưu Chỉ Hàn đứng lặng im ở trước cửa, mặt lên chút ngượng nghịu, "Đợi hai năm nữa ."

      Lưu mẫu lắc đầu, "Con trai trưởng thành, còn nghe lời của mẹ nữa rồi, mặc dù mẹ biết con làm gì mà chạy ra ngoài cả ngày, nhưng con hơn hai mươi mà cưới vợ, chẳng phải khiến người ngoài chê cười sao?"

      "Đợi hai năm nữa ." Lưu Chỉ Hàn hờ hững câu như vậy. đồng ý với bệ hạ ở bên ngoài chăm sóc cho Cố công chúa năm năm, đổi lấy Kim bài miễn tử, hôm nay mới qua hai năm còn phải đợi ba năm nữa. Nhưng cha mẹ biết từng vào cung làm ám vệ, có chút liên quan đến chuyện bí mật hoàng cung, thể chuyện được.

      "Lão gia phu nhân, Lý lão gia của Lý phủ tới bái phóng." Dưới bóng cây của cửa bán nguyệt có tỳ nữ mặc quần áo màu hồng phấn ra, kính cẩn lễ phép truyền lời.

      Lưu mẫu nhìn sang Lưu phụ, dùng ánh mắt dò hỏi, có phải chuyện phương diện làm ăn ?

      Lưu phụ lắc đầu, có lẽ cũng kỳ lạ lúc này Lý lão gia đến nhà làm gì.

      Còn Lưu Chỉ Hàn vừa nghe thấy nhạc phụ tương lai đến nhà bái phỏng, lập tức nhanh nhẹn : "Cha, mẹ, con trước đây, qua mấy tháng nữa con trở lại."

      Lưu mẫu liếc mắt khinh thường, tức giận : " , đừng về nhà nữa!"

      Mặc dù hai nhà Lưu Lý có quan hệ thông gia, nhưng ngày thường ngoại trừ qua lại phương diện làm ăn, người của hai nhà qua lại rất ít, hôm nay Lý lão gia đến nhà, chắc là có khổ khó .

      Tỳ nữ cho mời Lý lão gia vào đại sảnh ngồi, rồi rót trà xanh cho ông.

      Khuê nữ nhà mình chẳng những muốn từ hôn, còn làm mất tín vật đính hôn của hai nhà, Lý lão gia biết giấu mặt ở đâu, làm gì còn tâm tư thưởng trà. Hàn huyên với Lưu lão gia hồi lâu, mặt dày thẳng, "Bội Hồng Loan bị trộm rồi."

      "Cái gì?"

      Lưu lão gia suýt chút nữa vỗ bàn đứng lên, cũng may tu dưỡng nhiều năm nên khiến ông nghiêm túc trở lại, tự với mình đừng xúc động, nghe Lý lão gia từ từ .

      Còn Lý lão gia cười khổ : "Là bị nương đến từ Kinh thành trộm!"

      nương đến từ Kinh thành?

      Lưu lão gia nhất thời kịp phản ứng, Lưu mẫu ở bên giọng : "Chỉ Hàn có nhắc tới, con của quan lớn ở Ngu thành, động được, có thể nhẫn nhẫn."

      "Ồ!" Lưu lão gia có vẻ đăm chiêu vuốt vuốt chòm râu cằm, "Chính là cái người tên là Thư Hoàn?"

      "Đúng vậy."

      " nương này dường như rất thích trộm, vậy tại sao Nhược Mai nương lại chọc vào nàng ta?"

      "Cái này ra rất dài dòng." Bên thông gia cũng làm ầm ĩ lên, Lý lão gia cảm thấy hơi bớt khẩn trương, bưng ly trà bàn lên nhấp hớp, nhuận nhuận yết hầu tiếp.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 2.

      Thư Hoàn nhảy xuống xe lừa của ông cụ Trương, đứng dưới cái cây ở ven đường.

      Thời gian gần đến giờ Ngọ, cái bụng đúng giờ lên án, lúc này Thư Hoàn mới nhớ ra nàng quên mua chút đồ ăn ở trong thành. Xét đến cùng là bị nương mất ví tiền đuổi theo quá gấp, lúc đó đầu óc nàng mới nhất thời ngủ gật mắc phải tội lười, nhớ được chuyện này.

      Thư Hoàn này có tật xấu, chuyên môn hãm hại người nửa quen nửa . cách khác, bị nàng để mắt tới lại ra tay ăn cắp khác "bạn rượu" là mấy. Ngày hôm qua Thư Hoàn vẫn quen với Lý Nhược Mai, giữa hai người càng đến cùng lúc xuất , dù sao người là nữ ma đầu dạo lung tung phố, người là thiên kim nhà giàu thường xuyên cổng lớn ra cổng , nhưng hai nương gần như cùng xuất lúc, nàng ngăn nổi người khác xúi giục nha!

      Thư Hoàn ngại thân phận, quan phụ mẫu ở địa phương cố ý tìm vài thanh niên tài tuấn theo nàng, mưu tính có người có thể lọt vào mắt xanh của nàng, sau đó để nàng nhân tiện dẫn vào cung. Châm ngòi quan hệ của Lý Nhược Mai và Thư Hoàn chính là người trong số các thanh niên này, người nọ tên là Tiếu Cảnh Thăng.

      Tiếu Cảnh Thăng tướng mạo tuấn mỹ, thuộc trong đám người liếc mắt cái là có thể khiến người ta chú ý tới. Thư Hoàn có ấn tượng rất tốt với , nhưng nghe hữu ý vô ý liên tiếp tán thưởng thiên kim Lý phủ Lý Nhược Mai, đáy lòng của Thư Hoàn có chút phản ứng, nghĩ thầm ngươi có thích nương nhà người ta rồi, lúc bị quan đại nhân tìm đến theo ta sao ngươi cự tuyệt? Ở trước mặt ta đàm luận về nương khác là muốn xem phản ứng của ta sao?

      Bị Thư Hoàn chán ghét quá mức đương nhiên cũng phải chán ghét trở lại, nhưng ám vệ Lục vẫn luôn làm việc theo sau nàng cho phép nàng giống như người đàn bà chanh chua chửi bóng chửi gió, mang mặt nạ kéo nàng rời khỏi trường.

      Nàng chỉ đành nhịn xuống trong lòng mà căm phẫn, thầm quyết định trộm Lý Nhược Mai phen.

      Thư Hoàn lòng dạ hẹp hòi, lại thích để người khác biết, cho nên chuyện trộm đồ của Lý Nhược Mai ngay cả ám vệ Lục cũng biết.

      Nhưng Lý Nhược Mai được người khác tán thưởng, cười tươi như hoa, người như hoa sen mới nở trong nước!

      Thư Hoàn đứng dưới tàng cây chờ ám vệ Lục đến nhàm chán, vừa xoa cái bụng lên án vừa lấy ví tiền mới trộm được của Lý Nhược Mai từ hông xuống, trong ví tiền có nhiều bạc lắm, có miếng ngọc bội song uyên ương màu đỏ ngược lại có giá trị liên thành. Thứ tốt Thư Hoàn thấy khá nhiều, cũng coi trọng liền nhét vào ví tiền.

      Lúc Thư Hoàn đói đến mức gần dẹp bụng ám vệ Lục mới thong dong đến chậm, nàng ở dưới tàn cây qua oán giận : "Ngươi đến chậm quá rồi đấy, phải về nhà chuyến sao, ngươi về nhà bao nhiêu chuyến, bản công chúa chờ ngươi bấy nhiêu hồi, còn tự tiện rời công tác dùng công mưu tư* bản công chúa như vậy đừng bao giờ đến U thành nữa, để cho ngươi có nhà mà thể về!" (*công, tư là chuyện công chuyện tư; mưu là mưu mô)

      Ám vệ Lục thân hắc y, mặt mang mặt nạ đen, gật đầu đồng ý, lại lấy từ trong lòng ngực ra túi giấy dầu đưa tới, "Bánh bao."

      Thấy đồ ăn, mắt Thư Hoàn tỏa ra ánh sáng xanh, bởi vì thời tiết khô hanh, nên bánh báo lấy từ trong giấy dầu ra vẫn còn nóng hổi, nàng cắn mấy miếng diệt sạch cái bánh bao, bốn cái bánh hoàn toàn đủ để ăn, sau đó còn ợ quá nhiều thẳng đến khi bị nấc cụt.

      ", ợ, ăn đủ rồi!"

      Ám vệ Lục rút túi nước từ bên hông ra đưa tới, "Uống nước trước ."

      Thư Hoàn khát nhưng có chút thích uống nước, uống nước no bụng, lát nữa ăn được đồ linh tinh.

      Ám vệ Lục lại dỗ dành vài câu, Thư Hoàn mới vừa nấc vừa tình nguyện uống nước. Đáng tiếc, ám vệ Lục như đầu gỗ đứng im tại chỗ, hoàn toàn phát vẻ trêu chọc ở trong mắt nàng léo lên rồi biến mất. Nàng còn lâu mới nàng lừa gạt ám vệ Lục tựa như nam nhân câm này thêm mấy câu, mới giả bộ làm ra vẻ mặt uống nước cực kỳ thống khổ, sau đó chờ khuyên bảo.

      Thư Hoàn ăn thêm mấy khối điểm tâm nữa mới cảm thấy no, hai tay vỗ vỗ bụng lười biếng : "Lát nữa chúng ta đâu chơi?"

      "Tùy ."

      "Vậy, được rồi, vùng lân cận có thị trấn Trương gia, vào trấn dạo chơi chút ."

      Thị trấn Trương gia cách ngoài U thành ít nhất cũng hơn mười dặm, nếu dựa vào hai chân để mệt chết công chúa nàng rồi.

      Thư Hoàn chưa được mấy bước than mệt, nàng quyết định để ám vệ Lục cõng mình, nhưng cố chấp ám vệ Lục đơn giản là ngoài miệng là được, làm hành động thực tế cho người ta xem.

      Ám vệ Lục bắt con ngựa của ổ cướp ở vùng lân cận về.

      Được rồi, công chúa đại nhân nàng cưỡi lưng ngựa.


      Lưu phủ.

      Lưu lão gia tiễn bước Lý lão gia, tiễn đến cửa lớn, còn nếu lần sau bận đến chơi, bất cứ lúc nào Lưu phủ cũng chào đón.

      Lý lão gia gật đầu đồng ý, Lưu phủ vì chuyện mất bội Hồng Loan mà so đo, ngược lại còn an ủi ông là quý lắm rồi.

      Đợi đến khi bóng lưng của ông hoàn toàn biến mất trong tầm mắt, Lưu lão gia mới sầm mặt lại, món đồ đó đến trong tay Thư Hoàn nương, xác suất cầm về càng thêm , ông làm khó Lý gia chỉ ở phương diện làm ăn, mất nhiều hơn được.

      Lưu mẫu mím môi, hình như có chút xác định : "Mấy năm trước Chỉ Hàn qua Ngu thành, có quan hệ tệ với quan viên nơi đó, nó cũng có chút giao tình với Thư Hoàn nương, để cho Chỉ Hàn tự mình mở miệng lấy lại?"

      "Cũng chỉ có thể như thế, dù sao nhất định phải lấy bội Hồng Loan về." Lưu lão gia gật gật đầu, "Thời gian còn sớm nữa, nàng trở về phòng nghỉ ngơi trước , ta phải đến thư phòng viết thư, dùng bồ câu đưa tin giao cho Chỉ Hàn."


      Thị trấn Trương gia.

      Lúc mặt trời xuống núi, ám vệ Lục dắt dây cương ngựa dẫn Thư Hoàn đến ngoài trấn của thị trấn Trương gia.

      Thư Hoàn có học qua cưỡi ngựa nhưng thông thạo, đường cưỡi ngựa, hai bắp đùi của nàng vừa mỏi vừa đau, vào thôn trấn nàng đòi xuống ngựa, vào khách điếm buôn bán náo nhiệt.

      "Ôi nương, ngài nghỉ trọ hay ở trọ?" Tiểu nhị lau đầu mồ hôi hỏi Thư Hoàn.

      "Ở trọ." Ám vệ Lục sau lưng Thư Hoàn vào cửa chính của khách điếm, "Hai gian sương phòng thượng hạng."

      Tiểu nhị sửng sốt, nhưng thấy nam nhân mang mặt nạ thần thần bí bí vươn tay đỡ lấy nương áo trắng, tiểu nhị mới phản ứng lại : "Được, hai gian sương phòng thượng hạng, khách quan ngài muốn dùng cơm ở đại sảnh hay ở trong phòng?"

      "Trong phòng." Ám vệ Lục lấy từ trong tay áo ra thỏi bạc đưa cho tiểu nhị, bảo tiểu nhị đừng quên sau khi hai người dùng bữa xong chuẩn bị nước ấm, còn đỡ Thư Hoàn lên lầu.

      Thư Hoàn đẩy cánh cửa gian phòng tối nay phải ở ra, vào dò xét phen coi như sạch , ngồi xuống giường : " mua cho ta ít thuốc mỡ dãn gân cốt, chân của ta đau quá."

      Ám vệ Lục gật đầu, vừa vặn bên trái khách điếm có tiệm thuốc, lúc vào khách điếm có chú ý đến.

      Chủ trong tiệm thuốc là người lớn tuổi, lỗ tai nghe lắm, ám vệ Lục lặp lại mấy lần rốt cuộc cũng mua được thuốc mỡ dãn gân cốt. Đợi ám vệ Lục kéo dài ít thời gian trở về sương phòng khách điếm, Thư Hoàn quét sạch cơm tối, ngồi giường xoa xoa cái bụng căng tròn.

      Ám vệ Lục thở dài, đợi Thư Hoàn dặn dò, để thuốc mỡ lại rồi đến tiệm thuốc lần nữa, mua thuốc tiêu hóa cho nàng.

      Đợi ám vệ Lục lo xong chuyện của Thư Hoàn, sắc trời hoàn toàn tối lại, đóng kỹ cửa phòng ngồi xuống bên cạnh bàn, tùy ý ăn vài miếng thức ăn bàn.

      Thư Hoàn vừa tắm rửa vừa ngâm bài dân ca, từ trong cái bọc lấy ra bộ váy áo màu trắng sạch mặc vào người, trong lúc đó cũng quen lấy thuốc mỡ dãn gân cốt của ám vệ Lục mua thoa lên bắp đùi. Thuốc mỡ có màu nâu, thoa lên bắp đùi trắng nõn giống như đắp lớp sáp vậy.

      Ám vệ Lục nghe có tiếng vang bên cửa sổ, lẳng lặng thản nhiên đẩy cửa sổ nhảy ra ngoài, con chim bồ câu đưa tin màu trắng đậu bả vai .

      Là bồ câu đưa tin Lưu mẫu nuôi?

      Ám vệ Lục suy tính rời nhà chưa tới ngày, trước khi đụng phải Lý lão gia đến nhà bái phỏng, nội dung thư chẳng lẽ có quan hệ với Lý phủ?

      đùi bồ câu đưa tin buộc tờ giấy, ám vệ Lục mở ra xem, phía chỉ có câu ngắn ngủi, "Bội Hồng Loan ở người Thư Hoàn nương."

      Ám vệ Lục đoán nội dung giấy, nội dung gì cũng đều đoán đến, duy nhất chỉ ngờ nội dung bên có quan hệ với Thư Hoàn, hoặc có thể , Thư Hoàn trộm ví tiền của Lý Nhược Mai, trộm tín vật đính hôn của Lý Nhược Mai và Lưu Chỉ Hàn... Công chúa trộm bội Hồng Loan chỉ thuộc về vị hôn thê của mới có để làm chi?

      Ám vệ Lục rối rắm nghĩ hoài ra, nghi hoặc suy đoán trả lời thư lại cho Lưu phủ, chỉ là bên chỉ cố hết sức.

      Thả bồ câu đưa tin , ám vệ Lục còn bối rối, tới lui trong phòng, đột nhiên trong đầu lóe lên, nếu như vì chuyện ngày ấy Tiếu Cảnh Thăng ở trước mặt mọi người tán thưởng Lý Nhược Mai quá mức, Thư Hoàn vì thể diện vì tranh khẩu khí trộm ví tiền của Lý Nhược Mai để tiến hành cái gọi là " trừng phạt lớn cảnh cáo" cũng phải là có khả năng.

      Ám vệ Lục dừng bước lại, ngón tay hờ hững có tiết tấu gõ lên mặt bàn, Lý Nhược Mai và Tiếu Cảnh Thăng có quan hệ biểu huynh muội, qua lại dường như có chút quá gần rồi.

      Lúc Thư Hoàn kéo tấm màn xuống chuẩn bị ngủ, tiếng gõ cửa kéo nàng ra khỏi ổ chăn, nàng từ trong tấm màn lộ ra đầu , cách cửa phòng hỏi, "Ngươi có chuyện gì sao?"

      "Có."

      "Ngày mai được sao?"

      "Rất vội." Ám vệ Lục gõ cửa lần nữa.

      Thư Hoàn nghe vậy liền biết trốn được, đành phải cầm áo khoác bên gối lên mặc vào, lê giày mở cửa.

      Ám vệ Lục ở ngoài cửa trực tiếp vòng qua nàng vào trong phòng, ánh mắt dừng cái bao đồ của nàng.

      "Trong bao đồ của ta có thứ ngươi cần?" Thư Hoàn kinh ngạc.

      Ám vệ Lục giờ đầu, "Muốn tìm."

      Thư Hoàn liếc mắt khinh thường, "Tìm ."

      Ngày thường ám vệ Lục làm việc rất có chừng mực, nên Thư Hoàn cũng chú ý hành vi có đôi khi quái dị của , trực tiếp ném bao đồ vào trong ngực của , Thư Hoàn vừa lê giày lừa ngáp bò lên giường.

      Đồ trong bao cũng nhiều lắm, có vài bộ quần áo sạch , Thư Hoàn thích mặc váy áo màu trắng, ám vệ Lục cho rằng cái yếm của nàng cũng là màu trắng, nhưng dường như mặc màu đỏ? Đây là lần đầu tiên ám vệ Lục thấy yếm của nữ tử nên có chút xác định.

      Ám vệ Lục tìm hết cả bao đồ nhưng cũng thấy ví tiền đâu, đành phải mở miệng dò hỏi. Nhưng nương giường ngáy khò khò, thể trả lời vấn đề của .

      Chờ căn phòng truyền đến tiếng đóng cửa, Thư Hoàn giả bộ ngủ nằm giường lặng lẽ mở con mắt ra, sau khi xác định trong phòng còn ai mới xuống giường, chân trần kéo cái bao đồ trong bàn lại.

      Vẻ mặt Thư Hoàn rầu rĩ, vừa rồi quên mất trong bao đồ có y phục , nhất định ám vệ Lục nhìn thấy, còn lật ra nữa... Thiệt là, ám vệ Lục muốn tìm cái gì nhỉ, xài hết bạc của mình rồi sao?

      Y phục bị nam nhân chạm vào, dù cho người đụng vào là ám vệ Lục, Thư Hoàn cũng muốn mặc.

      Thư Hoàn lấy hỏa chiết ra ném y phục vào trong bồn, trực tiếp đốt .
      Last edited by a moderator: 25/11/15
      Trâu thích bài này.

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,952
      Chương 3.

      Lý phủ.

      Sau khi Lý lão gia từ Lưu phủ trở về, bên tai lập tức được thanh tịnh.

      Lý Nhược Mai hốc mắt ửng đỏ quỳ xuống trước mặt cha mẹ : “ phải biểu ca con gả, nhất định phải từ hôn với Lưu phủ, từ cũng phải từ, bằng con tìm cái chết!”

      Lý lão gia sống hơn nữa đời người chừng từng bị ai uy hiếp, hôm nay lại bị con ruột thịt vì nam nhân mà lấy chết uy hiếp, búng máu mắc nghẹn ở trong cổ họng của Lý lão gia, ông cả giận : "Cái đồ nghịch nữ, cha mẹ nuôi con mười mấy năm, bằng gã nam nhân thối hả? ra con sợ bị người ngoài đâm thọt sau lưng sao?"

      Lý mẫu rưng rưng hỏi: "Nhược Mai, con và Cảnh Thăng... Hai đứa các con tư định chung thân khi nào?"

      thể trách Lý mẫu dò hỏi, bởi vì Lý Nhược Mai còn chưa cập kê, chưa tới mười lăm tuổi, ở cái tuổi này vụng trộm với nam nhân khác là... Hơn nữa Lưu Chỉ Hàn của Lưu gia ngoài hai mươi, nhiều năm cưới nạp đều là đợi Lý Nhược Mai lớn lên, Lý Nhược Mai gả gả, vậy phải để Lưu Chỉ Hàn đợi nhiều năm vô ích sao?

      Trước kia quyết định hôn này, phẩm hạnh nhà trai vừa tốt lại phạm sai lầm lớn nào, Lý gia muốn hủy hôn hoàn toàn là có lý, là Lý Nhược Mai coi trọng nam nhân khác? Còn tư định chung thân với nam nhân đó? Vậy phải khiến người ngoài chê cười sao?

      "Mẹ, mẹ đừng hỏi!" Lý Nhược Mai lắc đầu lau nước mắt.

      "Đây là con tốt do bà nuôi đấy, mặt mũi của Lý gia bị nó làm mất hết rồi!" Lý lão gia vô cùng đau đớn, mắng xong phất tay áo rời .

      Lý mẫu nhìn nỗi con đau lòng, xuống dưới nâng con dậy, "Cha con để ý đến thể diện, việc này mẹ khuyên cha con chút, đừng sợ được."

      "Mẹ..." Lý Nhược Mai xà vào trong lòng Lý mẫu, nức nỡ : " năm trước con và biểu ca..."


      Ánh mặt trời lên trung, trong thị trấn Trương gia có nhà nuôi gà trống nên tiếng gáy "ò ó o" vang lên.

      Cả đêm Thư Hoàn mất ngủ bò xuống giường, xoa xoa hai mắt mặc quần áo vào.

      Ám vệ Lục thân thể cường tráng cũng ngủ nướng, sáng sớm canh giữ ở trước cửa Thư Hoàn, nghe thấy trong phòng có tiếng gõ cửa vào. Dựa theo thói quen ngày thường ám vệ Lục lấy chậu gỗ, chuẩn bị múc nước rửa mặt cho Thư Hoàn. Nhưng hôm nay lúc tay vừa đụng vào chậu gỗ hơi sững sờ, trong chậu có dấu vết đốt đồ, còn sót lại tro.

      Thư Hoàn cho ám vệ Lục đụng vào chậu gỗ, có chút khó chịu đẩy ra ngoài : "Chậu này hỏng rồi thể dùng, ngươi tìm cái mới ."

      Ám vệ Lục nghĩ nhiều liền gật đầu, xoay người tìm tiểu nhị.

      chậu gỗ mới rất nhanh được mang tới, Thư Hoàn dùng nước ấm bên trong rửa mặt, rồi đến bên cạnh súc miệng, sau khi xử lý sạch xong Thư Hoàn đẩy cửa ra, bảo ám vệ Lục dặn dò tiểu nhị bưng đồ ăn vào phòng.

      Ám vệ Lục làm theo chỉ thị của Thư Hoàn.

      Thức ăn sáng cũng phong phú, nhưng cho dù thanh đạm vừa miệng cũng khiến cho Thư Hoàn nuốt trôi cơm, Thư Hoàn che giấu mất tự nhiên, có món ngon cũng có chút hợp khẩu vị. Tùy ý bưng bát đũa ăn nhanh mấy miếng, Thư Hoàn tìm tiểu nhị bưng đồ ăn xuống lầu.

      Thư Hoàn đứng im bên cửa phòng hồi lâu, xác nhận ám vệ Lục vẫn ở căn phòng bên cạnh ăn cơm, vì vậy nàng nhón chân len lén chuồn xuống lầu, ra khỏi cửa chính của khách điếm, nơi cần đến là cửa hàng vải bên phải khách điếm.

      Người tập võ tai thính mắt tinh, tay gắp thức ăn của ám vệ Lục dừng lại khi Thư Hoàn xuống lầu mình.

      Ám vệ Lục nhai thịt trong miệng xong, nhàn nhã đẩy cửa phòng ra xuống lầu.

      Trong cửa hàng vải bán đủ loại vải vóc, Thư Hoàng được chưởng quầy giới thiệu mua cuộn vải lụa màu đỏ tươi thượng đẳng.

      Sau khi trả giá xong, Thư Hoàn sảng khoái tinh thần ôm lấy cuộn vải rời , chú ý đến ám vệ Lục ở phía xa đằng sau nhìn chằm chằm vào từng cử động của nàng.

      Yếm của Thư Hoàn phần lớn đều là vải lụa, đêm qua đốt hết mấy cái yếm trong bao, có yếm khác để thay mặc, cho nên sáng sớm hôm nay Thư Hoàn mới chạy đến cửa hàng vải mua vải, chính là vì may yếm mới để mặc.

      tay ôm vải, tay đóng hai cánh cửa phòng trong khách điểm lại, Thư Hoàn chuẩn bị kim chỉ ngồi mép giường. Nàng lấy cây thước ra đo vải, lại dùng kéo cắt vải, sau khi cắt xong may từng mũi .

      Ám vệ Lục trở về phòng, khoanh hai tay dựa vào cửa, vì sao Thư Hoàn mua vải lụa màu đỏ, cần suy nghĩ cũng có thể đoán ra. Trong đầu dường như lên cái yếm màu đỏ tươi tối hôm qua, cùng với chậu gỗ có chút cháy hỏng sáng hôm nay cộng thêm khuôn mặt có chút bối rối của nàng.

      Hừ!

      Ám vệ Lục hừ tiếng, nhanh chậm đến chuồng ngựa ở sân sau của khách điếm đút cỏ cho ngựa ăn. Thời gian con ngựa này theo thổ phỉ cũng coi như ăn uống no nê, dáng dấp bóng loáng trơn nhẵn, miễn cưỡng được cho là con ngựa tốt, dùng tạm thời cũng được.

      Thời gian cả ngày của Thư Hoàn đều tốn việc may yếm, lúc mặt trời xuống núi mới thu kim chỉ lại.

      Vải lụa còn thừa lại ném vào trong chậu gỗ để thiêu hủy.

      Thư Hoàn xoa xoa đôi mắt mệt mỏi, lại vươn người bởi vì ngồi ở chỗ quá lâu chuyển động nên nhức eo.

      Lúc ăn cơm tối, ám vệ Lục cố ý bảo tiểu nhị cho Thư Hoàn thêm đĩa cá kho tàu.

      Thư Hoàn ngoài ý muốn nhíu mày, "Gọi nhầm thức ăn à?"

      Ám vệ Lục nhếch môi, "Màu sắc tệ nên ta gọi nó."

      "Ồ." Thư Hoàn cũng nghĩ nhiều, gắp miếng cá bỏ vào miệng, "Hương vị tồi, lát nữa ngươi cũng gọi đĩa ăn."

      "Ừm." Ám vệ Lục đẩy cửa trở lại căn phòng bên cạnh.


      Lý phủ.

      Lý lão gia ở trong đại sảnh tức giận la mắng, "Cái đồ nghịch nữ kia tuyệt thực?"

      Bội Hương rụt cổ truyền lời, nơm nớp lo sợ, "Tiểu thư, tiểu thư nếu như ngày hủy hôn, nhịn đói ngày, khi nào hủy hôn xong tiểu thư ăn lại."

      Lý lão gia quơ lấy ấm trà ném xuống đất, "Vậy để nó chết đói !"

      Trong tiểu viện đủ loại hoa thảo, hương thơm xông vào mũi, Lý Nhược Mai hốc mắt ửng đỏ giọng khóc, "Mẹ, tâm ý con quyết."

      "Aiz!" Lý mẫu quản được già cũng quản được trẻ, cũng khóc theo, chịu nổi con cầu xin, bèn ưu sầu lo lắng : "Mẹ chuyện với cha con rồi, con đừng nhịn ăn , gọi Bội Hương đến nhà bếp lén lấy chút điểm tâm ăn ."

      hàng mi dài của Lý Nhược Mai đọng nước, thẹn thùng cắn môi, "Mẹ, con muốn gặp biểu ca..."


      Sắc trời cũng chưa tối hẳn, ăn cơm tối xong vừa vặn dạo đường phố để tiêu thực.

      Thư Hoàn chút ngừng chút, thấy hàng nào có đồ tốt chọn chọn lựa lựa cò kè mặc cả với sạp chủ, "Hộp phấn này bán thế nào?"

      " mắc, nửa xâu tiền." Sạp chủ là phụ nhân chừng ba mươi tuổi, trêu đầu bọc vải hoa .

      "Nửa xâu tiền còn mắc, nửa xâu của nửa xâu thế nào?"Thư Hoàn mở hộp phấn ra khẽ ngửi, mùi hương tồi.

      Có khách tới sạp chủ vốn rất cao hứng, nhưng nửa giá tiền bán lỗ hết son phấn này còn gì gọi là buôn bán. Cùng nghề là oan gia, sạp chủ cho rằng nương này mua son phấn là giả, muốn đập sân mới là , nên lập tức nghiêm mặt , " có lòng thành mua đồ, nương cũng đừng xem nữa, cần thận làm bẩn đồ đền nổi."

      Thư Hoàn vui, theo lời bỏ hộp phấn xuống đến quầy hàng tương tự ở đối diện hỏi, "Phấn này bà bán thế nào ạ?"

      Sạp chủ là bà lão năm sáu chục tuổi, có khả năng thấy Thư Hoàn vừa mới bị quầy đối đầu ở đối diện đuổi , vì thế cười : "Lão ta bán son phấn mắc, bán nửa xâu của nửa xâu tiền!"

      Vị lão bà này cũng quá, hộp son phấn quả thực chỉ có nửa xâu của nửa xâu tiền, hơi tốt chút mới có thể bán nửa xâu tiền.

      Từ mũi của Thư Hoàn bén nhạy, mấy thích ứng với đồ có hương quá nồng, bị dị ứng, cho nên phương diện chọn son phấn chỉ chọn mùi nhạt. Nhưng mùi hương son phấn kiểu như vậy rất hiếm, đặc biệt sau khi xuất cung nàng gần như chọn được hộp son phấn hợp ý nào. Son phấn của lão bà này quá mức gay mũi, nàng lắc đầu, "Mùi nặng quá."

      "Mùi nặng? Cái đó có gì tốt chứ!" Lão bà nghe ra ý ghét bỏ của nương này lập tức mèo khen mèo dài đuôi, "Phải trấn Trương già này son phấn của lão bà ta là nhất đẳng, ngày ngày đều có khách, nương nào dùng Hương Hương, tin hỏi tiểu tử sau lưng xem, có phải nương thơm ngào ngạt rất được người khác thích ?"

      Tiểu tử sau lưng?

      Thư Hoàn theo phản xạ quay đầu lại, chỉ thấy ám vệ Lục nhanh chậm xoay người sang chỗ khác đưa lưng về phía nàng, ràng là điệu bộ vui với câu trả lời của bà lão về vấn đề kiểu nương nào rất được người khác thích!
      Trâu thích bài này.

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,952
      Chương 4.

      nương gia thầm gặp nam nhân trong đêm vốn bị người khác kinh thường, đặc biệt là dưới tình huống nhà có hôn còn gặp với nam tử khác, hơn nữa lại là thể chịu nổi nhớ nhung, nếu cũng làm chuyện vượt rào như thế.

      Vẻ mặt Lý mẫu khiếp sợ lắc đầu liên tục, cái gì cũng chịu giúp Lý Nhược Mai sắp xếp chuyện vụng trộm cỡ này.

      Lý Nhược Mai đầy mặt khổ cầu, "Mẹ, phải mẹ cũng đồng ý cho con và biểu ca qua lại sao? Vì sao muốn làm người trung gian cho bọn con, chẳng lẽ mẹ chỉ qua loa có lệ với con thôi sao?"

      "Danh bất chính, ngôn bất thuận, sao con hiểu đạo lý này chứ!" Lý mẫu tức giận trực tiếp dậm chân, hốc mắt cũng theo đó mà đỏ lên, "Cha con rất đúng, là mẹ quá nuông chiều con nên mới khiến con biết lớn biết xấu hổ như vậy, phu tử dậy nữ đức nữ quy con đều vứt ra sau đầu hết rồi sao!"

      Lý Nhược Mai xoay mặt , cự tuyệt điểm tâm tinh xảo, nhìn vào cực kỳ ngon miệng mà Bội Hương mang đến.

      "Nhược Mai à Nhược Mai, con chính là thịt trong tim của mẹ, đừng giận dỗi nữa, đói bụng mẹ đau lòng lắm!"

      "Nếu mẹ thương con, đáng lẽ ra nên đưa tin cho biểu ca, để huynh ấy vào phủ nhìn xem con tiều tụy cỡ nào, mà phải là đề phòng đuổi huynh ấy ra khỏi phủ, con đau lòng!" Tay Lý Nhược Mai vặn khăn che ngực, tựa như đau đến thở nổi.

      "Việc gì phải làm khó mẹ hả con, nếu cha con biết chuyện này..."



      Hoàng hôn mênh mông.

      Lúc này người đường phố của thị trấn Trương gia dần dần thưa thớt, đám người bán hàng rong đều tự dọn dẹp đồ còn dư lại trong quầy hàng chuẩn bị về nhà, nhưng nếu thấy có người tới hỏi giá tiền bán rẻ chút.

      Thư Hoàn dạo mấy vòng phố, sau đó thuận đường trở về khách điếm, mua phấn nửa xâu tiền của phụ nhân kia, cũng mua phấn nửa xâu của nửa xâu tiền của lão bà đó.

      Trở về khách điếm, Thư Hoàn ngoắc tay gọi ám vệ Lục lại, trong ánh mắt nghi ngờ của ám vệ Lục ở trong chỗ tối kéo tấm màn ra, nàng lấy từ dưới gối ra hai thỏi bạc đưa tới, "Nè, sau này thiếu tiền cứ thẳng với ta, so với chuyện tìm trong bao quần áo của ta phải dễ dàng hơn à? Đừng ngại mở miệng, ngươi theo ta suốt những năm qua, ta có keo kiệt nữa cũng có tấm lòng khen thưởng cho ngươi!"

      Ngón tay của ám vệ Lục gãi gãi mũi, theo hầu hạ nhiều năm, có lẽ công chúa keo kiệt chưa từng thưởng bạc, ngược lại dường như thích chiếm món hời từ . Lời của ngày hôm nay sợ rằng là lời khuyên bảo trá hình được tiếp tục lục bậy trong bao đồ, để tránh thấy cái nên thấy, đụng thứ nên đụng.

      "Nhận lấy , nhùng nhằng cái gì!" Thư Hoàn duy trì tư thế đưa bạc, ngọn đèn chậm rãi chiếu lên huỳnh quang dưới chân của nàng. Ám vệ Lục chậm rãi nhận bạc, tay mang bao cổ tay sắt bảo vệ tay, suy nghĩ : "Mấy ngày gần đây công chúa có ra tay ?"

      "Có." Từ Thư Hoàn thích trộm, phàm là thái giám cung nữ trong cung gặp qua nàng đều bị trộm, danh hiệu "Thiên thủ công chúa" của nàng rất nhiều người biết, huống chi là ám vệ Lục bảo vệ nàng nhiều năm qua, cho nên nàng ngại thừa nhận. Uể oải nằm lên giường, làm biếng : "Ngày ra khỏi thành có trộm của nương xinh đẹp, nhưng trong ví tiền của nàng ta có ngọc bội vô giá thể ra tay, hiệu cầm đồ cũng nhận."

      "Gần đây thuộc hạ thu thập ngọc bội, công chúa có thể thưởng nó cho thuộc hạ ?" Ám vệ Lục hơi có vẻ cung kính xoay người.

      Thư Hoàn nằm nghiêng dùng tay chống đầu, ánh mắt quái dị nhìn lên mặt nạ màu đen nhìn được chút biểu cảm nào, trước kia cũng thấy ám vệ Lục cung kính như vậy, lúc này bày ra bộ dạng thần tử chẳng lẽ dùng hay nộp gì đó gặp chuyện lại ôm chân Phật? Bởi vậy quyết định muốn nàng trộm ngọc bội nên thái độ hài lòng?

      Nghĩ thông suốt mấu chốt trong đó, hai mắt Thư Hoàn đảo quanh, thầm nghĩ người này cũng phải đầu gỗ hoàn toàn, ngược lại cũng biết nhìn sắc mặt người làm việc, ví dụ lần này vì thỉnh cầu ngọc bội nên chưng ra sắc mặt "nịnh nọt". Thấy vậy, tâm trạng của nàng tệ lắm.

      Cho nên Thư Hoàn cười nheo mắt : "Có phưởng!"

      "Nhận thưởng!"

      Thư Hoàn đứng dậy lấy từ dưới gối ra ví tiền, lấy ngọc bội hai con uyên ương màu đỏ từ trong ví ra, nhưng trong khoảng khắc đưa ngọc bội cho ám vệ Lục Thư Hoàn bừng tỉnh ý thức được bị lừa. Vừa rồi chính nàng "Thiếu tiền đừng ngại mở miệng", ám vệ Lục liền theo thời của nàng mà thuận cọc leo lên, làm gì có "nịnh nọt" nào chứ, chừng ám vệ Lục ở sau lưng cười nhạo chủ tử ngốc là nàng đây này.

      " thưởng cho ngươi!" Thư Hoàn cảm thấy bị thuộc hạ tính kế, căm tức cướp lại ngọc bội trong tay ám vệ Lục.

      Ám vệ Lục vì bội Hồng Loan tổ truyền này tốn ít công phu, đồ tới tay nào có đạo lý trả lại? Đặc biệt là công chúa keo kiệt khó hiểu trở mặt tại chỗ, ám vệ Lục tránh Thư Hoàn nhảy ra phía sau, nghĩa chính từ nghiêm : "Lật lọng phải là điều công chúa nên làm."

      Thư Hoàn cố dùng sức nhảy về phía trước, ám vệ Lục tránh khiến nàng suýt chút nữa đụng vào góc bàn, hơn nữa nàng còn giẫm lên váy của mình cẩn thận ngã xuống đất, tư thế này nào còn có tao nhã chứ. "Đau..." Giọng chút làm bộ đáng thương, nước mắt lả chả rơi xuống.

      "Đừng khóc." Ám vệ Lục ngồi xổm người xuống lau nước mắt cho nàng.

      Lúc sắp ngủ, Thư Hoàn mang khăn che mặt giống ban ngày, nàng khóc đến mức mặt có chút bẩn, bàn tay to của nam nhân mang theo vết chai lau lên làn da tỉ mỉ non mềm của nàng.

      Thư Hoàn ngây ngốc nhìn chằm chằm vào ánh mắt chuyên chú của , trái tim dâng lên khác thường, run rẩy gạt tay ra bò từ dưới đất dậy : ", phải chỉ là ngọc bội thôi sao, bản công chúa có cả đống, hừ! Thưởng cho hạ nhân cứng đầu cứng cổ ngươi đấy!"


      Sắc đêm như mực.

      Chỗ cửa sau của Lý phủ có người khe khẽ thầm.

      "Biểu thiếu gia, mời qua nơi này." Bội Hương hạ thấp giọng , thúc giục Tiếu Cảnh Thăng mau vào sân.

      Nửa đêm vụng trộm gặp nữ tử, Tiếu Cảnh Thăng biết nặng trong đó, gật đầu : " trước dẫn đường!"

      Bội Hương nghe xong thầm trách biểu thiếu gia này nóng vội, vào bằng cửa sau vô số lần này còn cần tỳ nữ nàng dẫn đường?

      Đợi Tiếu Cảnh Thăng nhã nhặn trong viện của Lý Nhược Mai, khen câu tối nay rất đẹp.

      Lý Nhược Mai ngồi trong đình nghĩ mát ở nội viện nghe thấy giọng của vui mừng nhộn nhạo, chạy chậm nhào vào trong lòng của người mới tới, gọi mấy tiếng biểu ca.

      "Biểu muội đêm khuya gọi huynh tới đây có việc gấp gì ?" Tiếu Cảnh Thăng thong thả ung dung hỏi.

      Lý Nhược Mai khẽ căn đôi môi đỏ mọng, cực kỳ e thẹn : "Muội với cha mẹ, phải huynh gả!"

      Lúc này Tiếu Cảnh Thăng kinh ngạc, đẩy bả vai Lý Nhược Mai rúc trong ngực ra, "Giữa huynh và biểu muội có tình nam nữ!"

      đợi được câu " phải muội lấy", bản thân Lý Nhược Mai cũng thất vọng, huống chi biểu ca còn có tình nam nữ, nàng có chút ngơ ngác, vì sao mấy ngày ngắn ngủi thái độ của biểu ca lại thay đổi lớn như vậy.

      "Thân thể biểu muội mệt mỏi, đừng nên mê nữa, mau trở về phòng nghỉ ngơi ." Tiếu Cảnh Thăng nhìn ra thần sắc bất thường của nàng, ho khan tiếng đuổi người vào nhà.

      Đáng tiếc người tính bằng trời tính, đúng lúc Lý lão gia sang đây thăm con "tuyệt thực" chống lại hôn .

      Bội Hương ở ngay bên cạnh gấp đến độ xoắn tay giậm chân.

      Còn già hai trẻ mắt to trừng mắt ở bên trong, Lý lão gia từ trước đến nay tính khí nóng nảy sao lại hiểu tình cảnh trước mặt chứ, con tốt ông nuôi lớn lén lút gặp nam nhân, ông lập tức chửi ầm lên, "Ngươi là đề tử* biết thẹn, còn cái đồ hỗn đản bất chấp lễ phép ngươi, các ngươi biết xấu hổ, Lý Đại Xương ta còn mặt mũi nào nữa chứ!"

      [* = đồ đĩ (tiếng chửi con thời xưa)]
      Last edited: 12/12/15
      Trâu thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :