1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Bắt nhốt thư ký nhỏ - Lăng Hề Hề (1.2/10) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Bắt nhốt thư ký


      Tác giả: Lăng Hề Hề

      Thể loại: đại, sắc, HE

      Số chương: 10 chương + Kết thúc

      Nguồn: ***************.com

      Convert: ngocquynh520

      Editor: Tử

      Giới thiệu


      Đem người khóa lại bên cạnh ta, chỉ vì tình của ta mà nở rộ;

      Đem người gieo vào trong lòng ta, chỉ vì tình của người mà nảy mầm.

      Thân là thư ký tổng giám đốc, Phương Giai Thần càng ngày càng muốn rời xa cấp Trình Hành Chi khó trị này,

      Xử lí công việc, thậm chí thu xếp chuyện riêng, vậy mà còn phải lấp đầy bụng của ,

      những quản này quản nọ ở công ty, mà đến sinh hoạt cá nhân của cũng bỏ qua,

      Trình Hành Chi là ở cạnh biển hay ở núi? Có cần quản nhiều như vậy !

      Cho dù hai người từng có đoạn tình cảm, cũng quên sạch rồi,

      Còn dựa vào cái gì dám đến chất vấn ? Phương Giai Thần chỉ muốn cách xa , sống tốt,

      Nhưng Trình Hành Chi lại buông tha quấn lấy , những lấy hai đứa con để uy hiếp,

      Buộc lăn lên giường cùng , nhớ lại chút “tình cảm mãnh liệt” năm đó......

      Thậm chí dùng thủ đoạn bỉ ổi bức gả cho , còn công khai ở chung với ;

      Cho dù là ba ruột của con , nhưng cũng thể như ác bá tiến vào chiếm giữ nhà à!

      Ghê tởm hơn là, ngoại trừ chiếm lấy địa bàn của , cướp hai đứa con ,

      Ngay cả lòng của , Trình Hành Chi cũng buông tha mà chiếm lấy......
      linhdiep17 thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 1.1:

      Phương Giai Thần mang theo hai đứa trẻ từ nước trở về , vừa mới thu dọn quét sạch phòng ở, phát phòng bếp trong nhà tạm thời thể dùng, nên mang theo hai đứa trẻ đến gần đó ăn tối.

      Đường phố Đài Bắc náo nhiệt phồn hoa, giờ phút này là giờ cao điểm dùng cơm, cửa tiệm nào cũng gần như đông nghẹt, từng đoàn người xếp thành hàng dài,... Phương Giai Thần nhìn từ xa thấy quán đồ nướng còn chỗ trống, liền đưa hai đứa trẻ đến đẩy cửa thủy tinh, định đợi no bụng rồi tính sau.

      mặc chiếc áo sơ mi mỏng màu đỏ hoa hồng, quần lửng qua đầu gối, chân mang đôi giày cao gót năm tấc, cả người nhìn thời thượng mà giản dị, nụ cười của thân thiện và ngọt ngào, làm người khác có cảm giác gần gũi.

      Phương Giai Thần tìm vị trí tốt, nhìn hai đầu rau cải ngồi ở đối diện, hai cái đầu chụm vào chỗ, giọng trao đổi về bữa ăn, khỏi hiểu ý cười tiếng; chỉ cần có chúng ở bên cạnh, cho dù bản thân cực khổ thế nào cũng đều có gì.

      “Mẹ, mẹ muốn ăn gì?” Phương Nhạc Nhạc ngẩng cái đầu lên, cười đáng với Phương Giai Thần.

      Phương Nhạc Nhạc có làn da trắng nõn, ngũ quan tinh tế, vừa trắng mịn vừa dễ thương, trông giống như phiên bản thu của các quý ông trẻ; càng khác thường hơn là, cậu là thần đồng, mỗi chỗ đều hoàn mỹ đến tưởng được.

      “Mẹ thành vấn đề, các con thích là được rồi.” Phương Giai Thần xoa đầu con trai bảo bối của .

      hai, hai, Tiểu Tâm Tâm muốn ăn cái này, Tiểu Tâm Tâm muốn ăn cái này!” Em sinh đôi Phương Tâm Tâm kéo ống tay áo Phương Nhạc Nhạc, vừa cắn cái muỗng, vừa làm nũng với trai, giọng giòn giã.

      Phương Tâm Tâm mặc áo đầm công chúa, đầu dùng nơ con bướm kết vào hai đuôi ngựa, thân thể tròn ục ục, làn da trắng trong trẻo, giống như con búp bê bằng sứ trong tủ kính, làm người khác nhịn được muốn cắn cái.

      “Cánh gà có chất kháng sinh, ăn nhiều nhiều thịt, Tiểu Tâm Tâm trở nên béo đẹp nha!” Phương Giai Thần lên tiếng dụ dỗ bé.

      Kể từ khi thời TV đưa tin gà biến dị có sáu cánh, sáu chân, Phương Giai Thần liền tận lực kiểm soát để hai đứa trẻ ít ăn thức ăn lành mạnh này; Phương Nhạc Nhạc luôn thông minh, lần là hiểu, hoàn toàn cần để ý, nhưng nha đầu Phương Tâm Tâm này ...... Ai!

      “Mặc kệ, mặc kệ, mặc kệ á!” Đôi mắt to của Phương Tâm Tâm sũng nước, “ hai, Tiểu Tâm muốn ăn cánh gà, Tiểu Tâm Tâm rất muốn, rất muốn ăn cánh gà!”

      Phương Nhạc Nhạc bất lực nhìn về phía Phương Giai Thần, sau đó cúi đầu vuốt vuốt đầu dưa của em , trong mắt tràn đầy thương; cậu luôn coi em như sinh mạng, dù em mình có ức hiếp người khác, cậu cũng do dự đến, sau đó giúp em ức hiếp người khác, ràng chính là “muội khống”!

      “Mẹ, hay để Tiểu Tâm Tâm ăn ! Nếu buổi tối trở về em ấy làm chúng ta thể ngủ.” Sau khi Phương Nhạc Nhạc được Phương Giai Thần cho phép, gọi nhân viên phục vụ đến, ngoài cánh gà ra, còn có thêm pizza, cuối cùng gọi thêm hai phần bánh táo; sau khi gọi xong món tráng miệng, cậu nháy mắt với Phương Giai Thần, Phương Giai Thần lập tức liền biết trong cái đầu của cậu nghĩ gì.

      Quả nhiên, lúc Phương Tâm Tâm cầm nĩa, cách nào chống lại cánh gà béo ngậy , Phương Nhạc Nhạc lại “chem chép chem chép” ăn bánh táo, ăn đặc biệt thưởng thức, cậu vừa ăn còn vừa chậc chậc khen ngợi: “Uh...... Ăn ngon, quả ngon đến bất ngờ! Cánh gà khó nhai như vậy, sao có thể so với bánh táo chứ?”

      hai, hai, Tiểu Tâm Tâm cũng muốn ăn nó, Tiểu Tâm Tâm cũng muốn ăn!” Phương Tâm Tâm ngây thơ rất dễ mắc lừa, bé lập tức bỏ qua cánh gà chiên vàng trong khay, đôi mắt to nhìn chằm chằm vào chiếc bánh táo sáng lấp lánh, chớp mắt.

      “Nhưng mà...... Tất cả đều cho Tiểu Tâm Tâm ăn, hai đói bụng nha!” Phương Nhạc Nhạc giả vờ sờ sờ bụng.

      “Cho hai cánh gà, cho hai tất cả cánh gà!” Phương Tâm Tâm rộng rãi đem cả khay đẩy tới trước mặt Phương Nhạc Nhạc, sau đó dùng bé “lấy” bánh táo , trực tiếp đưa vào trong cái miệng nhắn, vừa ăn, vừa lộ ra nụ cười thỏa mãn, đáng hơn là, bé còn học theo Phương Nhạc Nhạc khi nãy: “Uh...... Ăn ngon, quả ngon đến bất ngờ!”

      Phương Nhạc Nhạc và Phương Giai Thần cùng xem cười tiếng.

      Nhìn tướng ăn đáng của Phương Tâm Tâm, trong lòng mảnh mềm mại, Phương Giai Thần đưa tay vuốt vuốt đầu hai đứa trẻ, suy nghĩ trôi xa, đôi môi vẫn nở nụ cười.

      Có con cái như vậy, còn mong gì hơn?

      may là năm ấy lựa chọn sinh bọn chúng ra, nếu nhất định nuối tiếc cả đời, sinh ra bọn chúng, là chuyện dũng cảm nhất và may mắn nhất từng làm trong đời này, mặc dù trong đó có những chuyện khó khăn mà người khác cách nào hiểu được.

      Ánh mắt nhìn qua cửa sổ sát đất, người bên ngoài đến và , có ít đôi tình nhân ôm nhau; mà mặc dù là mẹ của hai đứa trẻ, lại thậm chí chưa chuyện đương lần! Về phần hai đứa trẻ này từ đâu mà có...... Trong nhất thời, ánh mắt của Phương Giai Thần có chút phiêu diêu, đối mặt với hoàn cảnh quen thuộc trước mắt, khỏi rơi vào kí ức trong quá khứ.

      “Mẹ, sau này chúng ta ở đây lâu dài sao?” Sau khi đút cho em hớp canh, Phương Nhạc Nhạc lại xé mẩu bánh bao đưa đến miệng của Phương Tâm Tâm, thấy mẹ của mình rơi vào trầm tư, liền tràn ra nụ cười đáng để cắt ngang.

      “Đúng vậy! Trước khi mẹ xuất ngoại chính là sống ở gần con phố này, lần này trở về cũng định quay trở lại nước ; đương nhiên, bà bên kia của hai đứa có lẽ dễ bỏ qua, có thể còn gọi điện đường dài qua đây để thúc giục!”

      “Bà ở bên kia cứ để bà ấy sốt ruột như lửa cháy đến mông ! Ai bảo bà ấy luôn muốn mẹ gả cho mấy chú người nước ngoài chứ?” Phương Nhạc Nhạc hừ tiếng, bà cái gì cũng tốt, chỉ là quá dài dòng, luôn sắp xếp mẹ gặp các chú nước ngoài, hi vọng mẹ có thể gả cho người , như vậy mới vĩnh viễn ở lại bên cạnh bầu bạn với bà.

      Kể từ khi Phương Nhạc Nhạc hiểu chuyện chỉ biết, quê của mẹ ở Đài Loan, mẹ rốt cuộc vẫn là lá rụng về cội.

      “Bà cũng là có ý tốt, được xấu bà ấy.” Phương Giai Thần đem ánh mắt chuyển trở về, cười hì hì ngắt mặt của cậu, “Chờ mẹ tìm được công việc, kiếm được nhiều tiền, để hai đứa được ăn tốt, uống tốt, sống tốt! Chúng ta ở Đài Loan tiếp tục sống tốt, có được ?”

      “Mẹ, công việc tìm được chưa? Có mệt như khi làm ở nước ?” Phương Nhạc Nhạc có chút đau lòng nhìn mẹ của cậu, lúc cậu còn , biết mẹ vất vả, đợi đến ba, bốn tuổi mới hiểu được, trong kí ức của cậu mẹ luôn bận rộn như vậy; mẹ bận học, làm kiếm tiền, còn phải chăm sóc hai đứa trẻ là cậu và em , mặc dù cậu giúp mẹ chia sẻ việc chăm sóc em , nhưng suy cho cùng cậu vẫn còn , giúp được nhiều, mỗi ngày về nhà mẹ mệt mỏi gục đầu xuống liền ngủ, làm cậu hết sức đau lòng.

      “Yên tâm ! Trong nước mệt như ở nước ; hơn nữa, mẹ tốt nghiệp rồi, cần phải làm việc bán thời gian như trước nữa, công việc ổn định hơn, tiền lương cũng tương đối cao.” Phương Giai Thần , trong đôi mắt tỏa ra chút tia sáng đắc ý.

      Mặc dù Phương Nhạc Nhạc mới tám tuổi, nhưng có khi Phương Giai Thần gần như xem cậu như người bạn, có thể cùng cậu trao đổi các loại vấn đề; nghĩ đến đây, mặt của khỏi lộ ra vài phần áy náy, con trai trưởng thành sớm cũng thoát khỏi liên quan, bình thường những đứa trẻ ở tuổi này, đều hưởng thụ hạnh phúc, tuổi thơ lo, mà cậu lại phải đảm nhận trách nhiệm chăm sóc em .

      Ngược lại, so với Phương Nhạc Nhạc hiểu chuyện, trưởng thành sớm, thông minh, em song sinh Phương Tâm Tâm lại tỏ ra mơ mơ màng màng nhiều hơn! Phương Nhạc Nhạc là thần đồng, còn Phương Tâm Tâm chỉ là bé bình thường, luôn làm nũng trong lòng của mẹ, lăn qua lăn lại.

      Phương Nhạc Nhạc luôn cảm thấy, lúc ở trong bụng mẹ, mình cướp tất cả chất dinh dưỡng, nên mới thông minh như vậy; mà Phương Tâm Tâm là bé, tự nhiên đánh lại được cậu, cũng lấy được chất dinh dưỡng, nên được thông minh như cậu; vì vậy, cậu đặc biệt chăm sóc em , muốn em trải qua loại cuộc sống như công chúa .

      Sau khi dùng xong bữa tối, Phương Giai Thần dắt hai đứa trẻ, dọc đường có cười, rất nhanh về đến nhà.

      Chuyến bay đến Đài Loan giữa trưa, buổi chiều lại vội vàng dọn dẹp, quét tước, bây giờ mệt mỏi co lại ở sofa; nhúc nhích, giống như cây mọc sofa, mặc cho Phương Tâm Tâm bên cạnh nhảy lên nhảy xuống, bò tới bò lui; mà Phương Nhạc Nhạc lại rất hiểu chuyện pha nước tắm trước.

      “Tiểu Tâm Tâm, lại đây, hai giúp em gội đầu.” Tóc của Phương Tâm Tâm vừa dài lại vừa nhiều, mỗi lần tự mình gội đều làm sạch được, cho nên luôn là do Phương Nhạc Nhạc làm thay, thấy Phương Tâm Tâm vẫn nằm đùa nghịch trong lòng mẹ, liền lấy tay kéo bé lại đây.

      “Mặc kệ mặc kệ, Tiểu Tâm Tâm muốn mẹ tắm cho, Tiểu Tâm Tâm muốn chơi vọc nước!” Phương Tâm Tâm giãy lên muốn kéo Phương Giai Thần dậy.

      “Hôm nay mẹ rất mệt mỏi, chúng ta nên quấy nhiễu mẹ, được ? Chơi vọc nước bị cảm, hai kể chuyện cổ tích cho Tiểu Tâm Tâm nghe, có được ?” Phương Nhạc Nhạc tốt tính dụ dỗ Phương Tâm Tâm.

      “Được, được! Tiểu Tâm Tâm thích nhất nghe chuyện cổ tích.” Phương Tâm Tâm vừa vỗ tay, vừa bị Phương Nhạc Nhạc xách đến phòng tắm.

      Phương Nhạc Nhạc vừa giúp em gội đầu, vừa kể chuyện cổ tích cho bé nghe, vất vả gội đầu xong, Phương Tâm Tâm lại chịu tắm, ở bên chơi hất nước lên, Phương Nhạc Nhạc bất đắc dĩ bước tới, nhàng gõ đầu bé, “ được lãng phí nước! Nếu sau này giúp em gội đầu.”

      Phương Tâm Tâm le lưỡi cái, Phương Nhạc Nhạc đặt bé ngồi cái ghế , “Mau tắm nhanh, lát nữa nước nguội.”

      “Được!” Phương Tâm Tâm ngoan ngoãn tắm rửa xong, mặc đồ ngủ nhảy ra khỏi phòng tắm, tinh thần rất tốt, chạy đến nơi nào đó muốn hai đuổi theo, Phương Nhạc Nhạc cũng tức giận, vẫn tốt tính mặc cho em cần cứ lấy, chút tức giận.

      Nhìn đồng hồ tường, nửa giờ nữa là đến giờ ngủ, mà từ lúc tắm em vẫn luôn ngừng đùa nghịch, hại cậu ngay cả thời gian tắm rửa, giặt quần áo cũng có, con ngươi của Phương Nhạc Nhạc chuyển cái, lập tức có biện pháp.

      “Tiểu Tâm Tâm, có muốn chơi trò chơi với hai ?”

      “Muốn, Tâm Tâm thích nhất chơi trò chơi với hai.” Hai má của Phương Tâm Tâm ửng hồng vì phấn khích.

      “Chúng ta chơi trốn tìm nhé! Tiểu Tâm Tâm ở đây xem TV, đợi đến khi quảng cáo, mới tìm hai, được ?” Chương trình vừa bắt đầu bao lâu, cách quảng cáo còn mười mấy phút, đủ để cậu tắm rửa và cho quần áo vào máy giặt.

      “Được, được!” Phương Tâm Tâm mãn miệng đáp ứng, ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm vào màn hình TV.

      “Trước khi quảng cáo chưa chiếu, Tâm Tâm được lung tung đó!” Phương Nhạc Nhạc nghiêm túc dặn dò: “Nhất định phải ngồi sofa, được động đậy, có biết ?”

      Nha đầu Phương Tâm Tâm này luôn có khả năng tự làm mình bị thương, cho dù là ở trong nhà, bé vừa vừa nhảy nhót, nghiêng ngã lảo đảo, bất cẩn thấy hòn đá nên trượt chân bị té, làm cậu kinh sợ đến hết hồn trận.

      “Uh, Tiểu Tâm Tâm nhất định , đợi đến quảng cáo mới tìm hai!” Phương Tâm Tâm ôm cái điều khiển từ xa trong lòng, rất nghiêm túc đáp ứng, mắt vẫn chăm chú nhìn chằm chằm vào màn hình.

      Phương Nhạc Nhạc thấy tình hình như vậy mới yên tâm đến phòng tắm lo việc của cậu.
      Chương 1.2:

      Phương Nhạc Nhạc mới vào phòng tắm bao lâu, tiếng chuông điện thoại liền vang lên, tiếng chuông bén nhọn rất nhanh đánh thức Phương Giai Thần nửa ngủ nữa tỉnh; dụi dụi đôi mắt lim dim buồn ngủ, vừa mở mắt ra liền thấy con bảo bối ngồi yên sofa, nháy mắt cũng nháy nhìn chằm chằm vào màn hình, khỏi cảm thấy kỳ quái; nhưng còn chưa kịp hỏi, nhận điện thoại trước.

      “Thần Thần, là mình, Nhã Ngôn.”

      Lăng Nhã Ngôn là bạn tốt nhất của thời trung học, cũng là người bạn duy nhất còn giữ liên lạc sau khi ra nước ngoài, nơi ở tại của chính là do Lăng Nhã Ngôn tìm giúp.

      “Nhã Ngôn, trễ như vậy, có chuyện gì sao?”

      “Đương nhiên là chuyện rất quan trọng á! Thần Thần, tại cậu chưa tìm được công việc chứ?”

      “Ừ, mới trở về nước, còn chưa kịp tìm, nhưng mà lý lịch cũng chuẩn bị tốt, đợi ngày mai tìm thêm vài công ty phân phối, nên chắc rất nhanh là có thể tìm được!” Dù sau từng là cấp dưới của "Người nào đó".

      “Chưa tìm được cần tìm nữa, mình giúp cậu tìm được công việc tốt rồi, ngày mai cậu trực tiếp đến báo danh là được.” Lăng Nhã Ngôn rất đơn giản.

      cần thi viết, phỏng vấn?” Phương Giai Thần có chút bất ngờ, “Là công việc gì?”

      “Thư ký tổng giám đốc! Nghề lúc đầu của cậu rồi, vừa đến là có thể bắt đầu, đối phương nghe cậu từng ở bên cạnh tổng giám đốc của ‘Rabbah quốc tế’ hai năm, hai lời, liền trực tiếp bảo cậu làm; cậu đoán xem tiền lương bao nhiêu?” Lăng Nhã Ngôn , giọng điệu có vẻ rất vui mừng.

      Lăng Nhã Ngôn biết tiền lương của lúc làm việc ở chỗ tổng giám đốc công ty Rabbah - Angus, hôm nay giọng điệu của ấy thần thần bí bí như vậy, lẽ so với bên đó còn cao hơn? Loại giá đó. . . . . . Ở Đài Loan rất có khả năng ?

      “Năm vạn?” Phương Giai Thần tùy tiện hỏi.

      “Sai, là mười vạn! Là tổng giám đốc của ‘Viễn Hành quốc tế’ tự mình ra giá, cậu biết , ông ấy vì giúp con trai chọn thư ký, phí bao nhiêu tâm huyết, sau khi nghe chuyện của cậu, hai lơi liền trực tiếp ra giá cao, dường như sợ cậu chạy trốn.” Lăng Nhã Ngôn cười đắc ý.

      “Sao có thể. . . . . .” Tiền lương càng cao, đại diện cho rắc rối phải gánh vác càng nhiều.

      có cái gì là thể, năng lực của cậu là do con mắt của những người khác cùng nhìn; đương nhiên, hai mình và họ có vài giao dịch kinh doanh, người quen dễ làm việc mà!” Lăng Nhã Ngôn đợi Phương Giai Thần lên tiếng, tiếp: “Mình đem tài liệu của Viễn Hành quốc tế và tư liệu cá nhân của tổng giám đốc tương lai của cậu gửi đến hộp thư của cậu rồi, đêm nay có rảnh xem chút ! Đúng rồi, tiểu soái ca và tiểu công chúa nhà cậu đâu?”

      Lúc gặp hai đứa bé kia ở sân bay, dáng vẻ đáng đó khiến lòng mềm nhũn, muốn trực tiếp trộm lấy đem về nhà nuôi! Vốn là ôm quyết tâm “Double Income, No Kids”¬(1), nhưng kể từ sau khi nhìn thấy hai đứa trẻ kia, nhất thời tình thương của mẹ tràn ra, rất muốn sinh , hai đứa ra chơi.

      Nghe trong phòng tắm truyền ra tiếng nước ào ào, Phương Giai Thần cười cười, “Tiểu Nhạc Nhạc tắm, Tiểu Tâm Tâm chơi trò chơi! Nếu cậu muốn nhìn thấy bọn chúng, sáng mai đến đây đưa bọn chúng học !” Nhờ Lăng Nhã Ngôn giúp đỡ, trường tiểu học của bọn được liên lạc trước; huống chi Lăng Nhã Ngôn có xe, đối với đường xá lân cận cũng tương đối quen thuộc, để ấy đưa đón dễ dàng hơn.

      “OK, cầu cũng được! Ngày mai mình qua đón bọn chúng học, nhân tiện đưa cậu đến Viễn Hành quốc tế; ngày đầu tiên làm, đến trễ tốt hơn, tổng giám đốc thích người khác đến trễ.” Hơn nữa cũng sợ Phương Giai Thần tìm thấy công ty.

      Sau khi hẹn được thời gian, Phương Giai Thần cúp điện thoại, thấy con bảo bối của vẫn duy trì tư thế như lúc nãy, khỏi cảm thấy buồn cười, ngồi qua ôm thân thể của bé, “Chương trình TV rất hay sao?”

      phát trước mắt chính là loại phim của những năm bảy mươi, lại là loại tiết mục cẩu huyết “cứng nhắc” đó, chỉ có bà già mới thích xem, phải con luôn thích xem phim hoạt hình sao?

      Nhưng mà Phương Tâm Tâm vẫn hề nhúc nhích, cũng lời nào, mắt cũng nháy, chằm chằm nhìn thẳng vào màn hình TV, nhìn thấy bộ dạng nghiêm túc đó trong lòng Phương Giai Thần muốn bật cười.

      Khi bộ phim kết thúc, quảng cáo bắt đầu phát, Phương Tâm Tâm mới bắt đầu hoạt động tay chân, lưu loát bò xuống sofa, vừa bò còn vừa giải thích mới Phương Giai Thần: “Mẹ, hai khi quảng cáo, Tiểu Tâm Tâm có thể bắt hai, còn lúc chưa quảng cáo được cử động!” xong liền giơ cái chân ngắn của bé, lảo đảo chạy đến phòng tắm.

      Phương Giai Thần khỏi thở dài, hai đứa trẻ này mặc dù là bào thai song sinh, nhưng sao chỉ số IQ lại kém nhiều vậy? Nhưng mà. . . . . . Con bé ngốc chút, vụng về chút cũng sao, dù gì cũng có hai thương mà!

      Phương Giai Thần phát Phương Nhạc Nhạc tắm xong và cho quần áo vào máy giặt rồi, cũng đem phơi xong, khỏi lại cảm thấy đau lòng; hôn lên mặt cậu cái, rồi mới dỗ hai đứa trẻ về phòng ngủ, sau đó mới an tâm trở về phòng của mình.

      Thông thường trước khi cha mẹ cho con ngủ, đều phải kể chuyện cổ tích, hát đồng ca cho con nghe, nhưng mà hoàn toàn phải, bởi vì tất cả mọi thứ đều có con trai thiên tài của làm thay.

      Ở phương diện này, biểu của Phương Nhạc Nhạc so với các bậc cha mẹ khác đều có kiên nhẫn hơn, cho nên cậu đặc biệt hiểu lòng của Tiểu Tâm Tâm, kể chuyện cổ tích, hát đồng ca rất nhanh là có thể khiến Tiểu Tâm Tâm ngủ thiếp .

      Phương Giai Thần khó có thể tưởng tượng, nếu có ngày Phương Nhạc Nhạc còn ở bên cạnh , phải làm sao chăm sóc Phương Tâm Tâm đây?

      Mở laptop ngồi trước bàn, mở mail của Lăng Nhã Ngôn từ trong hộp thư, đem tài liệu cơ bản của Viễn Hành quét lần, sau đó bắt đầu xem tài liệu của Trình Hành Chi.

      Tài liệu cho thấy, Trình Hành Chi đúng là thủ đoạn sắc bén, doanh nhân kiệt xuất tác phong sắc bén, làm chủ mỗi vụ sát nhập, gần như là truyền kì thương trường, tiếp quản Viễn Hành quốc tế trong năm năm ngắn ngủi, đem Viễn Hành quốc tế phát triển hơn gấp năm lần; làm việc bên cạnh người như vậy, nhất định nhàn rỗi, nhưng vì mức tiền lương cao hơn giá thị trường này, có cực khổ hơn cũng đáng! phải cố gắng kiếm tiền, để hai đứa trẻ có thể trải qua cuộc sống tốt hơn, bọn chúng thiếu tình thương của ba so với những đứa trẻ khác, chỉ có tình thương của mẹ, cố gắng bù đắp vật chất tiện nghi.

      Phương Giai Thần đối với người như vậy cũng có chút hiếu kỳ nào, lúc ở nước ngoài, gặp qua rất nhiều truyền kì về những người đàn ông còn giàu có hơn ta; bôn ba bận rộn ngày, giờ phút này vô cùng mệt mỏi, cũng nghĩ muốn lên mạng tìm hình của , sau đó vào giấc ngủ đẹp.

      Dù sao ngày mai cũng thấy thôi, phải ?

      Nhưng mà, chính vì lúc lười biếng này, lại khiến Phương Giai Thần hối hận đến xanh ruột. . .

      Sáng ngày thứ hai, Phương Giai Thần bị hương thơm của thức ăn làm cho tỉnh ngủ, cứ đến thời điểm này, Phương Giai Thần đều chết con trai thiên tài của !

      Rửa mặt xong ra khỏi phòng, quả nhiên thấy bữa sáng thịnh soạn được bày bàn.

      Trong đĩa sứ trắng là món trứng ốp la, mùi thơm của thịt xông khói xộc vào mũi, còn có hai lát bánh mì nướng; trong cái ly bên cạnh được rót đầy nước cam, hương vị chua chua ngọt ngọt, làm người ta thèm ăn.

      “Con vất vả rồi, con trai bảo bối.” Mặc dù Phương Giai Thần luôn cảm thấy áy náy với con trai bảo bối của , nhưng khi đối mặt với thức ăn ngon, cảm giác áy náy gì cũng biến mất khỏi tâm trí , chỉ muốn nhanh qua đó cắn miếng.

      Hai năm trước, kể từ khi phát tay nghề của con trai bảo bối, chuẩn bị bữa ăn sáng liền trở thành công việc của Phương Nhạc Nhạc, nhưng mà việc này đối với cậu cũng phải chuyện khó khăn gì, làm ra bữa sáng này là chuyện quá mười phút.

      Lúc này, Phương Nhạc Nhạc tết bím tóc cho em bảo bối.

      Phương Tâm Tâm ngồi ghế, bé vừa dùng cái muỗng lớn để xúc trứng hấp, vừa quay đầu lại : “ hai, Tiểu Tâm Tâm muốn bím tóc phồng lên, muốn cuốn lại!”

      “Được, hai giúp em tết.” Phương Nhạc Nhạc động tác lưu loát làm cho bím tóc phồng lên, sau đó lấy gương đặt ở trước mặt Phương Tâm Tâm để bé nghiệm thu kết quả, “Như thế nào, thích ? Tiểu Tâm Tâm của chúng ta đáng nha!”

      “Dạ!” Tiểu Tâm Tâm vừa ăn trứng hấp, vừa quơ chân , “Tiểu Tâm Tâm muốn kết bằng bươm bướm màu hồng phấn, muốn màu giống hôm qua!”

      “Được, dùng bươm bướm màu hồng phấn để kết.” Phương Nhạc Nhạc rất kiên nhẫn đem bươm bướm kết thay thành màu hồng phấn, sau đó nhảy xuống ghế, “Đợi Tiểu Tâm Tâm ăn trứng hấp xong, hai lấy bánh cho em.”

      “Dạ!” Tiểu Tâm Tâm biết điều đồng ý, bé đâm đâm trứng hấp trong chén, dẩu môi, “ hai, hai, ngày mai Tiểu Tâm Tâm muốn ăn bánh kếp.” Trứng hấp bé ăn ngán!

      “Được, để học xong hai mua bột bánh xốp.” Phương Nhạc Nhạc rất dịu dàng sờ sờ đầu của em , bất luận bé có cầu gì, cậu cũng nhất định nhẫn nại thỏa mãn bé, cậu muốn em của mình chịu chút ủy khuất nào.

      “Tiểu Nhạc Nhạc con cũng mau ngồi xuống ăn điểm tâm , dì Lăng của các con chút nữa đến, còn muốn đưa các con học!” Phương Giai Thần nhìn đồng hồ đeo tay cái, vội giục con trai mau ăn điểm tâm.

      “Dạ, con lập tức ăn liền.” Dù như thế, cậu vẫn lấy khăn giấy lau nước canh cho Phương Tâm Tâm, rồi mới bắt đầu giải quyết phần của mình.

      Lăng Nhã Ngôn rất đúng giờ, kim đồng hồ chỉ tám giờ ở dưới lầu nhà họ.

      Sau khi đưa hai đứa trẻ đến trường, lại tiếp tục chạy thẳng xe đến Viễn hành quốc tế, đến mười phút, Lăng Nhã Ngôn yên yên ổn ổn đem xe dừng ở trước cửa tập đoàn Viễn Hành quốc tế.

      Từ giờ công việc, cuộc sống tốt đẹp hơn bắt đầu, chúc cậu thành công!” Đợi Phương Giai Thần xuống xe, Lăng Nhã Ngôn tiêu sái vẫy tay với , rồi lái xe .

      Cao ốc Viễn hành quốc tế nằm mảnh đất đắt đỏ nhất của thành phố Đài Bắc, bên ngoài cao ốc to lớn tráng lệ, khí thế bất phàm, làm cho người khác khỏi cảm thấy áp lực.

      Phương Giai Thần đứng ở cửa lớn của cao ốc, trong lòng có chút hoảng hốt, nhưng rất nhanh liền khôi phục lại, vì tiền, vì chăm sóc tốt hơn cho hai đứa , cố lên!

      Sau khi Phương Giai Thần tự cổ vũ mình, liền dứt khoát tiến vào cao ốc Viễn Hành quốc tế.

      Bước vào cao ốc, đến quầy lễ tân, Phương Giai Thần còn chưa kịp lên tiếng, lễ tân hỏi: “Tiểu thư, xin hỏi có chuyện gì ?”

      “Tôi là Phương Giai Thần, tôi. . . . . .”

      “Tiểu thư Phương phải ?” lễ tân giống như sớm biết muốn gì, giơ lên nụ cười chuyên nghiệp, “Mời đến thang máy trực tiếp lên lầu 30.”

      Theo chỉ dẫn của lễ tân đáp thang máy lên lầu 30, lập tức có chút mờ mịt, lễ tân chỉ lên lầu, nhưng là đến đâu để báo danh; may có qua, Phương Giai Thần vội vàng gọi ấy: “Xin chào, tôi là Phương Giai Thần, xin hỏi. . . . . .”

      chính là tiểu thư Phương?” Đối phương có chút giật mình hỏi lại Phương Giai Thần, đem tài liệu chuyển về tay, vươn tay trống còn lại bắt tay cùng , “Xin chào, tôi tên Lilith, là thư ký phụ trách công tác tiếp đãi.”

      Lilith gọi khác đến, sau khi đem đống tài liệu cầm trong tay giao cho ta và phân phó vài câu, quay đầu mỉm cười lịch với Phương Giai Thần, “Mời tiểu thư Phương cùng tôi.”

      Sau đó liền dẫn Phương Giai Thần đến phòng làm việc của tổng giám đốc, gõ cửa cái, “Tổng giám đốc, tiểu thư Phương đến rồi.”

      “Vào .” giọng rất từ tính vang lên, Phương Giai Thần thầm giật mình, giọng này,
      sao lại quen thuộc như vậy? Hình như từng nghe qua.

      kịp quy nghĩ nhiều, khi đẩy cửa vào, nhìn thấy người trước mắt , cả người hóa đá....

      Trình Hành Chi ngồi ghế sofa bằng da , mặc bộ vest Armani được thiết kế phù hợp với vóc người, khuôn mặt tuấn lãng bất phàm, ánh mắt lạnh lùng sắc bén, làm cho cả người trông ưu nhã mà lạnh lùng.

      Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu tà tà mặt đất, vòng sáng giống như nhảy lò cò, nhảy múa ở người của , chói mắt làm người khác dời mắt được.

      Nhưng mà, tất cả đều phải nguyên nhân khiến Phương Giai Thần hóa đá.

      làm hóa đá, là gương mặt của Trình Hành Chi, gương mặt đó giống y như đúc với con trai bảo bối của Phương Nhạc Nhạc của , có gương mặt lớn! Nếu để hai người họ đứng chung chỗ, vạn người vạn lẻ người nghĩ họ là hai cha con, giống như khắc ra từ khuôn, chỉ trừ lớn giống nhau.

      Lúc Phương Giai Thần còn hoang mang hiểu, Trình Hành Chi lên tiếng: " chính là tiểu thư Phương?" Sao lại nhìn giống như thiếu nữ vị thành niên? Trình Hành Chi nghi ngờ nhìn chằm chằm.

      cầu thư ký của Angus biến thái kia còn nghiêm khắc hơn , như vậy bé này là dáng vẻ làm nhân viên của Angus hai năm? Có phải hay phạm lỗi gì?

      "Vâng, tổng giám đốc, tôi chính là Phương Giai Thần." Phương Giai Thần vươn tay theo phép lịch , nhưng Trình Hành Chi chỉ nhàn nhạt liếc cái, có đưa tay ra bắt.

      Phương Giai Thần khẽ mỉm cười, để ý buông xuống, chờ đợi chỉ thị của Trình Hành Chi.

      "Hình như tôi từng gặp ?" Trình Hành Chi khẽ nhíu mày, trí nhớ của rất tốt, nhìn qua người nào gần như có quên, giống như bây giờ vậy tuy cảm giác quen thuộc nhưng lại nhớ được tình cảnh, giống như chưa từng xảy ra.

      "Là từng gặp ở nước sao? Tôi nhiều năm, hôm qua mới trở về, nếu như tổng giám đốc chỉ ở trong nước, người đó chắc phải tôi." Nên như vậy đúng chứ? chín năm trước ra nước ngoài, lúc đó mới mười tám tuổi, mà mười tám tuổi đến bây giờ, cũng phải có khác biệt chứ?

      ", tôi chưa từng đến nước ." Trình Hành Chi đem cảm giác kỳ quái kia làm biến mất khỏi trí óc, "Chuyện công việc, Lilith giao phó cho , hi vọng thực có năng lực như trong truyền thuyết, nếu , ở được Viễn Hành quá ba ngày, bây giờ có thể ra ngoài."

      "Vâng." Phương Giai Thần vẫn duy trì nụ cười hoàn mỹ như cũ cho đến khi ra ngoài.

      Cùng Lilith xác nhận công việc của mình, chào hỏi đồng nghiệp, Phương Giai Thần chính thức bắt đầu làm việc ở Viễn Hành.

      Cảm giác xung quanh có rất nhiều ánh mắt nhìn về đây, Phương Giai Thần đường lựa chọn thở dài, nâng đầu mỉm cười qua đó, sau khi vòng vo hồi, những người đó cũng nhìn chằm chằm nữa.

      Nhưng mà Phương Giai Thần biết, ở Viễn Hành quốc tế, xem như là người mới kém nhất, hơn nữa qua đường ống đặc biệt để vào đây, mọi người hoài nghi cũng là việc khó tránh khỏi: mà cũng tức giận, ngược lại, chứng mình cho mọi người thấy, tuyệt đối xứng đáng được Viễn Hành quốc tế trả lương cao!

      đường đến phòng trà, còn chưa vào trong nghe thấy hai thảo luận từ quần áo đến thưởng thức tất cả đều nặng nề phê bình phen, giống như làm vậy có thể khiến lòng họ cảm thấy an ủi hơn.

      Phương Giai Thần cười khổ tiếng, xoay người tiến vào phòng rửa tay, vậy mà, trong lúc ở trong buồng vệ sinh, lại nghe thấy cuộc đối thoại mà muốn nghe.

      "Người mới đến hôm nay, gặp chưa? Nhìn trẻ! biết sao Viễn Hành quốc tế lại mời ta làm thư ký tổng giám đốc."

      " biết sao? Nghe ta ở bên cạnh tổng giám đốc của Rabbad quốc tế tại hai năm, năng lực hơn người, cũng phải là việc mà người bình thường như chúng ta có thể làm được."

      "Dựa vào ta? Nhìn giống như sinh viên đại học mới tốt nghiệp...."

      " đó! Lừa ai đây? Tôi cái lý lịch kia tám phần là tự bịa ra đấy!"

      "Khó lắm! chừng qua hai ngày bị tổng giám đốc đuổi , chúng ta cứ chờ xem trò hay !"

      Bên bồn rửa tay, hai mặc bộ quần áo phù hợp với vóc người vừa tán gẫu vừa tự soi gương, đem bộ dạng của họ kiểm tra kỹ lưỡng từ xuống dưới phen, lúc này mới mỉm cười hài lòng bước .

      Trong truyền thuyết, bên cạnh tổng giám đốc lãnh đạm nhất, là thư ký cao ngạo nhất, tuy người ngoài nhìn thấy, lại có thể là tin đồn như vậy!

      Trong buồng vệ sinh, Phương Giai Thần hừ lạnh tiếng, thầm bóp chặt nắm tay, hai bà tám, chờ xem năng lực của Phương Giai Thần tôi ! Tôi nhất định khiến toàn bộ các người ngậm miệng lại.

      (1): Hai vợ chồng làm kiếm thu nhập, sinh con.
      Last edited: 11/1/15
      myuyenlinhdiep17 thích bài này.

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :