1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Bầy hạc - Scotland Chiết Nhĩ Miêu

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      BẦY HẠC

      [​IMG]

      Tác giả: Scotland Chiết Nhĩ Miêu

      Người dịch: Hàn Vũ Phi

      Số trang: 650

      Ngày phát hành: 4/92015

      Công ty phát hành: Pavicobooks

      Nhà xuất bản: NXB Văn Học

      Nhà phân phối chính: Văn Chương

      Typer: June_duahau

      Giới thiệu:

      Nếu tình cuộc gặp gỡ đầy mộng ảo hôn nhân là chặng đường dài đằng đẵng phải .

      Chử Điềm - hoạt bát, dám dũng cảm theo đuổi tình .

      Từ Nghi - chàng trai trầm lặng, chín chắn nhưng luôn tự ti trước chân tình.

      Đôi vợ chồng lệch pha này chọn cách cho chặng đường hôn nhân này như thế nào? Là san sẻ mọi điều, là bao dung chiều chuộng hay tự mỗi người ôm lấy niềm riêng. Khi là chuỗi ngày mơ mộng, kết hôn là thực tế cam go. Khi sóng gió ập đến, liệu họ có nắm chặt tay nhau cùng vượt qua hay buông xuôi theo dòng đời?

      Đây là câu chuyện tình và hôn nhân của người lính, tuy đơn sơ mộc mạc nhưng kém phần lãng mạn. Dẫu xa cách nhiều hơn gần gũi nhưng lòng tin dành cho nhau luôn vững bền theo thời gian. nửa tim dành cho tổ quốc, nửa còn lại để dành cho em.​
      JupiterGalileoTrâu thích bài này.

    2. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      “Kể từ ngày bắt đầu em biết giữa hai ta còn chặng đường rất dài phải – Bầy hạc”.

      Chương 1

      Thành phố B.

      Thời tiết đầu tháng Ba vẫn còn lạnh, dù mặt trời có tỏa nắng cũng ngăn nổi cơn lạnh buốt thấu xương. Chử Điềm vừa xuống xe lập tức nắm chặt lấy áo khoác. Cơn gió lạnh khô hanh thổi thốc vào mặt, nhịn được khẽ híp mắt lại.

      “Chị dâu, đồ đạc mang lên phòng mấy vậy ạ?”

      lính trẻ tuổi nhảy theo xe quân xuống, chỉ vào đống đồ đạc xe hỏi .

      “Lầu bốn.”

      cười ngọt ngào đến nỗi cậu ta thấy ngại ngùng, gãi đầu chạy .

      Chử Điềm ngẩng đầu nhìn cánh cửa sổ thủy tinh lầu bốn kia. Rèm cửa sổ màu xanh đậm kéo kín mít, lẳng lặng phủ lên phía chữ hỷ. Chữ đỏ chiếm trọn khung cửa sổ, màu đỏ thẫm mà rực rỡ ấy khiến người ta chỉ nhìn thôi cũng cảm thấy thỏa mãn tự đáy lòng.

      Cả tòa nhà nhuốm màu cũ kỹ, lối rất hẹp. Mấy cậu lính khuân đồ lên cách khó nhọc. Chử Điềm xách mấy thứ đồ lặt vặt theo sau. Từ đằng xa, ngẩng đầu nhìn thấy đội ngũ từ từ tiến về phía trước, rốt cuộc trong lòng cũng cảm thấy có đôi chút ảo não.


      nhớ hai ngày trước đây, Từ Nghi gọi điện về để sắp xếp việc dọn nhà. Khi đó vì bận dẫn lính huấn luyện quân dã ngoại nên về kịp, đành chỉ có thể cử vài đàn em tới dọn giúp mình. Lúc hỏi cần bao nhiêu người, Chử Điềm vốn giận dỗi nên lập tức trả lời thẳng thừng: “Càng nhiều càng tốt, hơn nữa còn phải đẹp trai đấy!”

      Từ Nghi nghe vậy im lặng hiếm thấy.


      Hôm sau cấp cho sáu bảy người, người nào người nấy đều eo thon, mông nở, chân dài, điều này ngược lại khiến cho Chử Điềm hết sức sửng sốt. Trước kia đâu có phát ra lại dễ bảo như vậy đâu! Chử Điềm trơn to đôi mắt đen lúng liếng, đối diện với đội ngũ cao lớn xếp thành hàng thẳng tắp, nhất thời hơi tức giận.


      Lúc này Chử Điềm hiểu cái gì gọi là tự làm tự chịu rồi. Mấy cậu trai trẻ cao mét tám mươi này hoàn toàn chẳng phát huy được tài năng ở tòa nhà cũ kỹ này. gian hẹp quá mà!


      Sau khi đồ đạc được mang lên nhà, Chử Điềm muốn mời mấy chàng khuân vác ra quán ăn bữa cơm đạm bạc nhưng chẳng ai dám nhận lời. Họ nhảy lên xe quân rồi vội vàng chạy xe mất.


      Chử Điềm hậm hực trở về nhà, trong nhà ngổn ngang lộn xộn, tuy phần lớn đồ đạc đều được đặt đúng chỗ, nhưng mấy thứ lặt vặt còn sót lại cũng đủ khiến dọn đến bở hơi tai. Bây giờ cuối cùng cũng hiểu việc dọn nhà ràng còn cực hơn cả xây nhà, nhất là lúc trong nhà thiếu vắng đàn ông.


      Chử Điềm khẽ thở dài hơi rồi nhìn xung quanh khắp nhà, cột hờ mái tóc lên, thay bộ đồ mặc ở nhà, bắt đầu cắm cuối thu dọn đồ đạc. Lúc thu dọn được nửa chuông điện thoại của vang lên. Chử Điềm vội vàng bới đống đồ tạp nham lên để tìm điện thoại của mình. cầm lên nhìn xem, hóa ra là Hà Tiêu – bạn thân của gọi đến.


      Nhìn cái tên nhấp nháy màn hình, lòng Chử Điềm lại hơi hụt hẫng. lắc đầu đuổi hết những cảm xúc tiêu cực này , bấm nút nhận điện thoại.

      “Điềm Điềm, là mình, Tiếu Tiếu nè.”

      “Biết rồi, đâu phải ngày đầu tiên mình biết cậu chứ.”

      Người bên kia cười khẽ, cất giọng vô cùng dịu dàng hỏi : “Khi nào trở về thành phố B đây? Mình chớ cậu lâu lắm rồi đó.”

      “Chuyện này hả…” – Chử Điềm nhoẻn môi – “Có thể còn phải qua mấy thàng nữa.”

      “Cái gì?” – nhanh như chớp giọng Hà Tiêu chợt cất cao hơn.

      Chử Điềm cười khanh khách: “Đùa với cậu thôi” – – “Mình về rồi, bận dọn nhà.”

      Bên kia Hà Tiêu lại bị làm cho hoảng hốt lần nữa: “ về rồi hả? ở đâu? Mình đến gặp cậu.”

      “Đừng!” - Chử Điềm quay đầu lại nhìn đống đồ lộn xộn – “Mình mới dọn đến nhà Từ Nghi, còn chưa thu xếp đồ đạc xong nữa. Bọn mình hẹn gặp ở ngoài .”
      Jan BùiTôm Thỏ thích bài này.

    3. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 2

      Chử Điềm là người Tứ Xuyên, học đại học ở thành phố B. Suốt bốn năm đại học tại phương Bắc này, chỉ có người duy nhất được gọi là bạn thân chính là Hà Tiêu. Hai người quen biết nhau từ hồi năm nhất, bốn năm đại học thân thiết như hình với bóng, như chị em sinh đôi. Sau đó tốt nghiệp cùng thi công chức vào cơ quan trung tâm thành phố B. Hai người làm chung với nhau được năm, cho đến cuối năm ngoái thôi việc về quê chăm sóc mẹ bị bệnh nặng.


      Hai người hẹn nhau ở quán cafe lúc trước họ thường hay đến, Chử Điềm tự mình lái xe đến nên đến sớm hơn chút. gọi hai ly cafe Moka, cafe vừa được bưng lên thấy Hà Tiêu mặc chiếc áo khoác màu vàng nhạt, đẩy cửa vào, xụ mặt thẳng về phía .

      Chử Điềm khẽ cười híp mắt, vẻ mặt vô cùng xinh đẹp động lòng người.

      “Tới rồi hả?” – đung đưa chân, cất tiếng ngọt ngào chào bạn thân.

      đánh người tươi cười, Hà Tiêu dù giận sôi bụng nhưng sau khi nhìn thấy khuôn mặt cười tươi rói của đánh được nữa, chỉ đành dí trán .

      “Cậu đó, còn biết trở lại à?”

      Chử Điềm che trán hô hoán lên: “Lâu ngày gặp cậu thể dịu dàng với mình chút sao?”

      thể!” – Hà Tiêu liếc xéo .

      Chử Điềm ra vẻ ấm ức bĩu môi: “Vậy mà mình còn mang lạp xưởng Tứ Xuyên về cho cậu đấy.” – xong đưa ra túi giấy.

      Hà Tiêu liếc nhìn túi lạp xưởng đầy ắp, chẳng mảy may khách sáo nhận lấy: “Đừng tưởng rằng mình nhận hối lộ xong bỏ qua cho cậu. Ba tháng đó, Chử Điềm, ba tháng rồi đó! Cậu có biết mình lo cho cậu đến gần chết rồi ?”


      Hà Tiêu vừa mắt vừa ửng đỏ. Thấy vậy, trong lòng Chử Điềm cũng rất áy náy. Năm ngoái khi nhận được tin mẹ tái phát bệnh cũ, ban đầu còn tưởng nghiêm trọng, chỉ xin nghỉ phép hai tuần về nhà. Sau đó xảy ra rất nhiều việc, bận rộn đến sứt đầu mẻ trán. Bên này cơ quan cứ thúc giục về mãi, Chử Điềm còn cách nào khác đành phải xin thôi việc, chuyên tâm chăm sóc mẹ ở bệnh viện và xử lý từng chuyện rối rắm.


      Sau này nghĩ lại, nếu như Từ Nghi cầu hôn, khoảng thời gian đó có thể gọi là giai đoạn tăm tối sa sút nhất trong hai mươi mấy năm qua của .

      “Còn nữa, cậu và Tử Nghi rốt cuộc là sao? Sao kết hôn là kết hôn ngay vậy?”

      Tiếng của Hà Tiêu khiến hoàn hồn lại, Chử Điềm chớp chớp mắt khẽ mỉm cười:

      kết hôn vậy chứ sao?”

      Câu trả lời này là sao đây, Hà Tiêu cực kỳ bất mãn.

      “Nếu thế nào?” – Chử Điềm tiện tay nghịch thìa khuấy café – “ ấy cũng cầu hôn rồi, cậu cảm thấy đối diện với khuôn mặt của ấy, mình có thể làm được chuyện từ chối vô nhân đạo thế à?”

      “…” – Miệng Hà Tiêu giật giật – “Cũng phải thôi!”


      Chử Điềm mỉm cười. Đây mới là bạn tốt, Hà Tiêu gặng hỏi mà hiểu . Hiểu rằng có số việc phải là muốn , mà là nên lời.


      “Đúng rồi.” – Chử Điềm vừu khuấy cafe vừa hỏi – “Quên hỏi cậu, đám cưới của cậu và Trình Miễn được tố chức khi nào thế?”


      Trình Miễn là bạn trai của Hà Tiêu, đồng thời cũng là đồng đội của Tử Nghi. Hai người trước sau vào trong tiểu đoàn trinh sát thuộc sư đoàn T, tập đoàn quân của quân khu B, người làm đại đội trưởng, người làm chính trị viên. Hai người lý lịch tương đồng còn tính cách bù trừ cho nhau. Có thể hai người họ là cộng tốt trong công việc và là em tốt trong cuộc sống. thời gian trước, Từ Nghi bị điều khỏi sư đoàn T, chuyển sang công tác tại trung đoàn thiết giáp thuộc sư đoàn A.


      “Cuối tháng Năm” – Hà Tiêu , vẻ mặt tiếc nuối – “Mình vốn dĩ muốn chúng ta tổ chức đám cưới chung cơ.”


      Chử Điềm khẽ cười: “ sao đâu. Cậu có thể bảo đại đội trưởng Trình kiềm chế chút, đến lúc đó chúng ta cùng nhau mang thai sinh con cũng được mà.”

      Hà Tiêu lườm mắt nhìn .

      *

      Gặp lại bạn thân khiến Chử Điềm thoải mái hơn hẳn, tâm trạng khi nhìn thấy đống đồ đạc lộn xộn trong nhà còn cáu gắt nữa. hăng hái thu dọn sắp xếp, cho đến gần hai giờ sáng mới vội vã tắm, ngay cả tóc cũng sấy nằm lăn ra giường.
      Giữa đêm khuya, khi gần như ngủ thiếp , bỗng nhiên điện thoại đặt ở đầu giường chợt lóe sáng. Chử Điềm mở mắt ra, giật mình bật dậy, nhưng khi cầm lên xem mới phát ra điện thoại hết pin, nguồn tự động tắt.


      Chử Điềm thuận miệng càu nhàu vài câu cái máy ăn hại rồi lại bắt đầu lục lọi tìm sạc pin điện thoại, đến khi mở được điên thoại lên lần nữa thấy thông báo hai cuộc gọi nhỡ. Mở ra xem thấy cả hai đều là cuộc gọi của Từ Nghi, thời gian là lúc hơn mười giờ tối, khi đó bận thu dọn đồ đạc, vứt điện thoại di động sang bên thèm ngó ngàng đến. Bây giờ là hai giờ sáng, chắc ngủ từ lâu rồi.


      Chử Điềm thẩn thờ nằm ngửa ra nhìn chằm chằm vào điện thoại trong chốc lát, quyết định quấy rầy . Còn tin nhắn của Hà Tiêu mà chưa kịp đọc, nàng nhắn nếu ngày mai rảnh đến đây phụ giúp dọn dẹp nhà cửa.


      Chử Điềm bạn hiền lành này chết được, vội vàng trả lời: à?
      Năm phút sau nhận được tin nhắn của Hà Tiêu: Đùa thôi.

      Chử Điềm hăng hái nhắn lại: trễ thế này còn chưa ngủ hả? phải Trình miễn ở nhà đó chứ?

      Khi gửi tin nhắn cũng tưởng tượng ra được mặt Hà Tiêu đỏ đến mức độ nào. Đoàn là Hà Tiêu nhắn lại cho nữa, Chử Điềm cười gian xảo, rồi lại bắt đầu cảm thấy buồn chán. nằm sấp giường đến lúc lâu mới buồn ngủ lại điện thoại di động lại vang lên, hai chữ Từ Nghi to tướng nhấp nháy màn hình.

      Điện thoại kêu hồi lâu, Chử Điềm mới chậm rãi bắt máy.

      Tiếng của Từ Nghi truyền đến từ đầu dây bên kia điện thoại: “Ngủ rồi à?” Giọng cố ý hạ xuống khẽ mang theo chút trầm khàn truyền qua điện thoại, giống như dòng điện khiến tai ngứa ran.


      Chử Điềm cố gắng quên cảm giác kỳ lạ này, vùi đầu vào gối rầu rĩ trả lời mà hỏi ngược lại : “Sao trễ thế này còn gọi điện về?”

      Từ Nghi khẽ đáp: “ vừa mới nhận được cuộc điện thoại.”

      “…” – Chuyện này có quan hệ nhân quả gì với à?

      là có ai đó nửa đêm ngủ được gửi tin nhắn quấy rầy vợ người ta.”

      Cái tên Trình Miễn này.

      Chử Điềm lăn mình bò dậy khỏi giường, nghiến chặt răng: “Em đâu có ý đó, chỉ thuận tay trả lời tin nhắn thôi mà.”

      Vậy trêu vợ người ta cũng là thuận tay thôi sao? hỏi, mặt cất chứa nét cười: “ trễ thế này rồi sao còn chưa ngủ?”

      “Mới vừa thu dọn đồ đạc xong, ngủ liền đây.”

      “Vậy ăn tối chưa?”

      “Ăn rồi, ăn ở ngoài. Trong nhà này ngay cả nguyên liệu còn có làm sao mà nấu cơm?”

      Từ trước đến nay luôn nhanh mồm nhanh miệng, hiếm khi nghĩ đến cảm nhận của người khác. Lời vuột khỏi đầu môi, mới cảm thấy có chút ổn.

      Quả nhiên Từ Nghi im lặng lát, : “Tại vội quá sắp xếp ổn thỏa.”


      Tháng trước vừa mới được điều đến trung đoàn tăng thiết giáp thuộc sư đoàn A. Sư đoàn A là sư đoàn lâu năm có truyền thống vẻ vang, thời ký kháng chiến nằm dưới quản lý của quân đoàn Tứ Dã – quân át chủ bài thuở ấy, đánh thắng vô số trận lớn , kiên cường dũng, sau khi kiến quốc lại biểu xuất sắc trong nhưng chiến dịch như kháng Mỹ viện Triều*. Trong quân đội vốn xem trọng truyền thống và thành tích, nên địa vị của sư đoàn A khó có thể lay chuyển.

      (Kháng Mỹ viện Triều*: Chiến tranh Triều Tiên.)


      Đội quân át chủ bài đương nhiên nổi tiếng với kỷ luật nghiêm khắc. Từ lúc nhận được mệnh lệnh đến lúc nhậm chức, cấp chỉ cho Từ Nghi thời gian ba ngày. Bàn giao công việc còn kịp chứ đừng gì đến mở tiệc chia tay hay là về nhà. Đến đơn vị mới còn chưa kịp đặt ba lô xuống lập tức lên xe chạy đến vũng dã ngoại huấn luyện.


      May là tính tình chính trị viên Từ nổi tiếng hiền lành và ôn hòa, chứ nếu chỉ trong vài ngày mà phải làm việc liên tục như thế này chửi um lên mới là lạ.

      Dĩ nhiên Chử Điềm cũng biết chuyện này, vừa nghĩ đến lập tức mềm lòng: “Em có ý trách , hôm nay lúc về nhà ông bác bảo vệ cho em tấm danh thiếp, với em chỉ cần gọi cú là có người đưa thức ăn đến.”


      Nhanh như vậy làm thân với ông bác bảo vệ rồi sao? Từ Nghi rốt cuộc cũng hơi an tâm, : “Được rồi, em nghỉ ngơi sớm , hai ngày nữa về.”

      “Ừ.”

      Cúp điện thoại, Chử Điềm ngồi đó ngẩn ngơ lúc rồi mới nằm xuống giường ngủ lại. Ngón tay chạm vào tấm drap giường mềm mại, mỗi khớp xương đều thư thái, giống như kinh mạch toàn thân bỗng được khơi thông, cảm giác thoải mái vô cùng.
      Cả ngày cực nhọc và mệt mỏi dường như bay mất.
      Jan Bùi thích bài này.

    4. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 3.

      Phải mất tuần Chử Điềm mới sắp xếp xong toàn bộ đồ đạc trong nhà.

      Thay vài món đồ gia dụng, dán lại giấy dán tường, đổi hết tông màu lạnh lúc trước , trông ngôi nhà thoải mãi dễ chịu hẳn. Nam chủ nhân Từ Nghi vẫn còn chưa về, bởi vì sau đợt huấn luyện dã ngoại kết thúc, đột nhiên bị điều làm nhiệm vụ khác. Chử Điềm sớm chuẩn bị tư tưởng, biết được năm, sớm nắm tính chất công việc của rồi.

      Dĩ nhiên khoảng thời gian này Chử Điềm cũng rảnh để thấy rối rắm, bận bịu tìm việc làm.

      Lúc trước làm ở cơ quan trung tâm thành phố B, sau đó xin thôi việc. là vì phải ở quê nhà chăm sóc mẹ bị bệnh nặng, hai là thấy công việc ở đó chẳng thú vị chút nào. tại giải quyết xong chuyện ở quê, trở về thành phố B lần nữa, chuyện cần thiết nhất ngoại trừ dọn nhà chính là tìm việc làm.


      Mấy ngày qua vừa bận dọn nhà vừa bận gửi sơ yếu lý lịch lên mạng. bất ngờ là có vài công ty thông báo mời đến phỏng vấn. Chử Điềm chuẩn bị tỉ mỉ, phỏng vấn diễn ra rất thuận lợi, nhận được offer của hai công ty.


      Chử Điềm vui mừng gặp mặt báo tin cho Hà Tiêu, hai người nghiên cứu rất cẩn thận, cuối cùng quyết định chọn công ty điện tử Tây Đinh.


      Thứ Hai – ngày đầu tiên làm, Chử Điềm thức dậy từ sớm.

      Sau khi rửa mặt, ngồi trang điểm trước bàn phấn. Tính ra ba tháng trang điểm tỉ mỉ rồi. Mascara khô, bút vẽ mắt cũng biết bị vứt đâu mất. Chử Điềm nản lòng nhìn mình trong gương, mái tóc chấm vai lâu chưa được cắt tỉa, sờ lên vô cùng xơ xác. Vì tinh thần tốt và được chăm sóc kỹ lưỡng nên da mặt cũng rất xấu, trán còn nổi hột muộn.


      Cho dù rất dễ bị mọi người mình là bình hoa, nhưng gường mặt này vẫn là niềm kiêu hãnh của Chử Điềm. Lúc này nhìn vào gương, Chử Điềm cảm thấy hơi hốt hoảng, quả là càng lúc càng giống phụ nữ rồi. Nhưng cũng có chút mừng thầm, vì may mắn là Từ Nghi bận quá về nhà được, bằng , nếu ấy nhìn thấy bộ dạng bây giờ của


      Chử Điềm rùng mình, dám nghĩ ngợi thêm nữa.

      Sau khi bản năng của phụ nữ thức tỉnh, Chử Điềm chọn mua mỹ phẩm, còn trang thủ lúc tan việc đến Spa vài lần, thậm chí còn nghiện lên Haitao* mua sắm. Mọi việc đều do mới quen được người bạn ở công ty mới này, nàng tên là Phùng Kiêu Kiêu.

      (Haitao*: là trang web mua hàng ngoại của Trung Quốc.)


      Hai người làm cùng bộ phận, ngồi chung văn phòng, nên mỗi lần Phùng Kiêu Kiêu xuống lấy hàng chuyển phát nhanh, nhìn thấy đồ của Chử Điềm cũng tiện mang lên giúp . Dần dà hai người quen thân, thường xuyên trao đổi những điều tâm đắc khi mua hàng Haitao.


      Trưa hôm đó hai người cùng đến nhà ăn của công ty. Chử Điềm mở lon sô-đa đưa cho Phùng Kiêu Kiêu, phát ra nàng rất ủ rũ.

      “Sao vậy?” hỏi.

      “Điềm Điềm, mình có thể hỏi cậu vấn đề ?” – Phùng Kiêu Kiêu nhìn – “Ba mẹ cậu có giục cậu xem mắt vậy?”

      Chử Điềm suýt bị sặc ngụm nước vừa uống, ho khan vài tiếng xong mới từ từ trả lời: “Sao vậy, ba mẹ cậu thúc giục cậu à?”

      “Đúng vậy đó” – Phùng Kiêu Kiêu mặt ủ mày chau – “Mình mới hai mươi lăm tuổi thôi, vậy mà bảo mình xem mắt, cứ như chẳng ai thèm lấy mình bằng.”

      Chử Điềm nhìn nàng, cảm thấy cảnh tượng này vô cùng quen thuộc, ngay cả lời cũng tương tự.

      .”

      “Hả?” – Phùng Kiêu Kiêu nhìn với vẻ mặt như mới biết ngày đầu tiên.

      “Cha mẹ nào cũng như vậy cả. Cho nên cậu đừng chê bai quan tâm lo lắng của họ” – cười nhè - “Cậu có thể nghĩ vậy nè, có cha mẹ thúc giục tốt hơn là còn cha mẹ thúc giục rất nhiều.”

      cũng đúng.” Phùng Kiêu Kiêu thở dài hơi – “Vậy mình đành phải xem mắt vậy.”


      Nhìn dáng vẻ cam chịu bất đắc dĩ của Phùng Kiêu Kiêu, Chử Điềm đột nhiên nhớ lại mình trước kia. Hồi ấy, cũng hiểu chuyện như Phùng Kiêu Kiêu vậy. Khi mẹ giục xem mắt, còn làm mình làm mẩy cho rằng tự do tự tại là tốt nhất, biết rằng mình khiến mẹ lo lắng bấy lâu nay. Dù là làm chiếu lệ chút cũng có sao đâu?


      “Đúng rồi Điềm Điềm, cậu có bạn trai chưa?” – lát sau Phùng Kiêu Kiêu đột nhiên hỏi .

      Chử Điềm ngơ ngác ngẩng đầu nhìn nàng, bên mép còn dính hạt cơm: “Sao hả?”


      có gì.” – Phùng Kiêu Kiêu gãi đầu – “Mình có người bạn ở bộ phận hạng mục. ta bạn mến cậu, nhưng lại ngại hỏi thẳng cậu nên nhờ mình…”


      “Phùng Kiêu Kiêu” – Chử Điềm nheo mắt lại nhìn nàng, trong mắt hiển ý “Tự bản thân cậu còn muốn xem mắt, sao lại biết xấu hổ đẩy mình vào hố lửa vậy hả?”


      “Cậu đừng nghĩ nhiều mà.” Phùng Kiêu Kiêu vội vàng xua tay – “Chỉ là muốn hẹn cậu ra ngoài gặp mặt, làm bạn bè bình thường trước .”


      Nhìn nàng hoảng hốt, Chử Điềm thầm vui vẻ, nhưng mặt vẫn duy trì vẻ bình tĩnh: “Làm sao đây ta. Bọn mình thân nhau như vậy, theo lý thuyết mình phải nể mặt cậu. Nhưng mà…”


      “Nhưng mà cái gì?” – Phùng Kiêu Kiêu trợn to hai mắt nhìn .

      “Mình đó…” – Chử Điềm kéo dài giọng, giống như cố ý làm nàng hồi hộp – “… kết hôn rồi.”

      “Cái gì, cậu có chồng rồi hả?” – Phùng Kiêu Kiêu bất thình lình la lớn, khiến cả nhà ăn đều nhìn về phía bàn của hai người.


      Chử Điềm khẽ miễn cưỡng nhoẻn môi cười, hiệu quả này còn hơn cả dự liệu của , người cả công ty đều biết hết rồi.


      Cả buổi chiều hôm đó, Phùng Kiêu Kiêu như bị kích động, lúc nào gặp cũng thốt lên ba chữ: kết hôn.


      Chử Điềm vô cùng khó hiểu: “Nhìn mình giống người kết hôn rồi hay sao?”


      giống” – Phùng Kiêu Kiêu yếu ớt đáp – “Cậu xem lại bản thân cậu . Lúc làm tự mình lái xe, cứ thứ bảy là chới với bọn con chưa có gia đình như mình. Ngay cả xem phim tình cảm cũng rủ mình , chưa bao giờ nghe thấy cậu nhắc đến chồng. Thậm chí ngay cả bàn cũng có tấm ảnh chụp chung. Cậu xem những chuyện này có giống phụ nữ kết hôn ?”


      Sau khi được nàng nhắc nhở, Chử Điềm mới phát sống chẳng khác gì lúc độc thân. Nhưng mà điều này sao trách được chứ?


      Đối mặt với ánh mắt khinh bỉ của Phùng Kiêu Kiêu, Chử Điềm suy nghĩ chút rồi : “Nhưng mình kết hôn rồi, lừa cậu đâu.”

      Phùng Kiêu Kiêu quay đầu bước , Chử Điềm buồn cười gọi ấy lại:
      “Cậu đâu thế?”


      Phùng Kiêu Kiêu thèm quay đầu lại, chỉ thốt ra hai chữ: “Xem mắt.”


      Phùng Kiêu Kiêu bị kích động quá nặng nề, có cảm giác như khủng hoảng mà trước nay chưa từng có. Chử Điềm nén nổi vui mừng, trở về chỗ của mình chuẩn bị dọn dẹp tan sở về nhà. Màn hình di động đột nhiên lóe sáng, có cuộc gọi đến. Chử Điềm cầm lên xem, chính là nam nhân vật chính trong chủ đề các vừa bàn tán: Từ Nghi.


      Giờ phút này, Chử Điềm vô cùng muốn nghe điện thoại của . Nhưng nhìn chiếc điện thoại di động kiên nhẫn miệt mài vang lên, vẫn nhấn nút trả lời.


      “Là ” – tiếng Từ Nghi truyền đến từ bên kia điện thoại – “Em có ở nhà ?”

      “Em ở công ty, sắp tan việc rồi, sao vậy?”

      có gì” – Từ Nghi – “ vừa rời khỏi sư đoàn, chờ xe, lát nữa về đến nhà.”


      Lúc trước rất vội, quên đem theo chìa khóa. Tất cả chìa khóa nhà Chử Điềm đều giữ hết. Nếu như có ở nhà chắc chắn phải đứng ngoài cửa.


      thanh bên kia rất ồn, còn gì đó nhưng Chử Điềm hoàn toàn nghe nữa. Trong đầu chỉ còn sáu chữ: Lát nữa về đến nhà.

      sửng sốt xách túi lên chạy ra ngoài: “ ở đâu?”

      “Bến xe Miền Đông, chờ xe đến.”

      ở đó chờ em, em đón .”

      Từ Nghi muốn cần nhưng cúp điện thoại trước, sau đó vội vàng đến ga-ra lấy xe.
      Jan Bùi thích bài này.

    5. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 4.

      Chiều thứ Sáu thành phố B vẫn đông đúc như thường. Nhất là công ty Tây Đinh mà Chử Điềm làm việc lại ở khu công nghệ cao, là nơi tạp trung các công ty lớn, lượng xe cộ cực nhiều. Chử Điềm mất lúc mới rẽ được qua con đường khác trong dòng xe cộ dày đặc, đến khi chạy tới bến xe là bốn mươi phút sau.


      Chử Điềm giảm tốc độ, vừa chú ý đến tình hình giao thông vừa chú ý tìm kiếm biển hiệu trạm số mười chín, đó là chuyến xe Từ Nghi thường khi trở về thành phố. Bởi vì bến xe Miền Đông là bến xe chuyên chở quan trọng ở thành phố B, nơi đó tập trung phần đông người từ vùng ngoại thành vào nội thành. Người đứng trật ních tại trạm số mười chín. Chử Điềm tìm hơi vất vả, vừa định gọi điện cho Từ Nghi hỏi xem đứng ở đâu, trong lúc lơ đãng ngẩng đầu lên chợt thấy chếch về phía đông có bóng dáng màu xanh quân đội.


      đứng ở đó, cách con đường và nhìn về phía . Vành mũ rộng kéo xuống hơi thấp, che phân nửa khuôn mặt . Hơn nữa ở khoảng cách khá xa thế này Chử Điềm còn thấy mặt . Nhưng khi nhìn vóc dáng cao ngất đó, theo trực giác, Chử Điềm chắc chắn đó là .


      Có lẽ nhận ra xe của , người đó dợm bước giống như muốn về phía này. Chử Điềm vừa định tăng tốc chiếc xe vượt ngang qua đầu xe , nhanh tay lẹ mắt đạp thắng xe, suýt chút nữa đụng vào chiếc xe kia rồi.


      Người trong xe đưa tay ra, chỉa ngón tay giữa lên tặng . Chử Điềm giận ghê gớm nhưng chẳng thèm để ý, dẫu sao phía trước là đèn đỏ. Đồng thời, điện thoại di động vang lên chuông tin nhắn. mở ra xem, là Từ Nghi gửi đến: Qua đèn đỏ lái thẳng về phía trước, chờ em ở ngã tư đầu tiên rẽ phải năm mươi mét, ở đó vắng người, về nhà cũng tiện đường.


      Đúng là Từ Nghi. như vậy có nghĩa là khi nãy cũng nhìn thấy ư? Chử Điềm khỏi hơi ảo não.

      Đợi đến lúc đèn xanh, Chử Điềm lái xe cẩn thận. Tuy nhiên, khi sắp đến đoạn cua ở ngã tư chiếc xe điện lướt bỗng lách qua mặt, làm xước xe .

      Chủ xe điện ngừng lại, quay đầu hung dữ mắng mỏ: “Lái xe kiểu gì vậy hả? Có mở to mắt ra nhìn đường hay ?”

      Chử Điềm kiềm nén cơn tức, để ý đến gã ta. Nhưng ngờ chủ xe kia lại chặn đường . Chử Điềm bị buộc phải dừng xe, gần như là nhìn được muốn chửi thề. Chuyện quái quỷ gì xảy ra vậy, chỉ muốn đến đón người thôi cũng được sao?


      Chử Điềm hạ cửa xe xuống phân nửa, đeo mắt kính lên, thò đầu ra: “Xe của đậu ở đó là sao? Mau rời xe để xe tôi còn chạy nữa chứ.”

      Tên này dễ đối phó như người khi nãy, rành rành cho thấy là đến kiếm chuyện mà.

      Chủ xe điện kia thấy người lái xe là phụ nữ càng thèm kiêng dè: “Mẹ kiếp, tôi cũng muốn biết là sao đây này. có mở mắt nhìn đường hả? xuống xe xem đụng xe tôi thành cái gì rồi kìa.”


      Chử Điềm đánh giá chiếc xe kia, vừa cũ vừa tệ, ai biết dùng bao nhiêu năm rồi chứ? tại muốn đổ vạ cho à, có cửa đâu.

      dời xe phải ? dời đừng trách tôi cán xe của để nó chết toàn thây nhé.”

      “Hứ, con mụ này!” – hiển nhiên người đó cũng ngờ Chử Điềm lại dữ dằn như vậy. Gã ta còn hùng hổ gì đó nhưng thấy Chử Điềm ra vẻ sắp khởi động xe nên bất chấp nhào đến.


      Chử Điềm giật thót, vội vàng đóng cửa sổ xe lại. Đương lúc hai bên dây dưa thôi tiếng trầm ấm ràng xuyên thấu qua cửa kính xe.

      “Có chuyện gì thế?”

      Chử Điềm chợt ngẩng đầu lên, nhìn thấy Từ Nghi trong bộ quân phục chỉnh tề.
      hơi lo sợ nhìn , Từ Nghi chỉ nhìn cái, xác nhận sao liền rời mắt .

      khẽ cau mày nhìn gã đàn ông có vẻ thô tục trước mắt: “Có việc gì , chặn đầu xe người khác mà thấy được sao?”

      Chủ xe điện nhất thời hơi ngỡ ngàng nhìn người đàn ông mặc quân phục biết xuất từ đâu ra thế này.

      Từ Nghi quay người lại, nhìn thấy chiếc xe điện cản đường, theo bản năng muốn chuyển nó . Nhưng chưa kịp ra tay chủ xe kia vội vàng lái xe bỏ chạy, sau đó còn như yên lòng cứ ngừng quay đầu lại nhìn .

      Từ Nghi khẽ ngơ ngác. Chạy cái gì chứ? còn chưa gì hết mà.

      Chử Điềm sửng sốt xong lại tức giận chịu được. ra là trông mặt bắt hình dong, bộ thấy dễ bắt nạt lắm hay sao hả?

      Khi Từ Nghi lấy lại tinh thần nhìn thấy Chử Điềm bày bộ dạng tức giận. xuống xe, cũng chuyện với , ràng tranh cao thấp nhưng biết là nhằm vào ai. thoáng nhìn xung quanh rồi vòng qua trước xe, đến bên cạnh vị trí tài xế, gõ cửa sổ chỗ Chử Điềm.


      Chử Điềm càng bực bội hơn, chui thẳng vào xe là được rồi còn qua đây gõ cửa sổ làm gì? ngẩng đầu nhìn qua lớp cửa kính, ra hiệu bằng ánh mắt bảo lên xe.
      Từ Nghi làm như thấy gì, lại gõ cửa sổ hai cái.


      Chử Điềm nổi giận, lạch cạch hạ cửa sổ xe xuống: “ muốn làm gì?”

      Từ Nghi bình tĩnh hỏi lại: “Vừa xảy ra chuyện gì thế?”

      “Còn chuyện gì nữa, bị đổ vạ chứ sao.” trả lời qua loa.

      “Em lại quẹt xe vào người ta hả?” nghiêm túc hỏi.

      “Đâu có. Em lái xe đoàng hoàng gã ta vượt lên tấp đầu xe em. Là gã ta vượt đèn đỏ mà, cũng tại ngã tư này có cảnh sát giao thông gì hết cả!” – Chử Điềm thấy chẳng ừ hử lại hơi hoang mang – “Cuối cùng có lên xe vậy?”

      Vẻ mặt Từ Nghi căng thẳng: “Ngồi qua ghế lái phụ , lái xe.”

      Chử Điềm nổi nóng sao chịu nghe lời: “Đây là xe em.”

      Từ Nghi hề nao núng: “Ngồi qua bên kia.”

      Thấy nghiêm túc như vậy, Chử Điềm hơi nổi điên lên. Thế này rốt cuộc là ai đón ai? Đáng ra nên xung phong đến đây mới phải.

      Từ Nghi chỉ nhìn lời nào. Hai người giằng co chừng hai ba phút Chử Điềm đóng cửa sổ xe lại. Từ Nghi nhìn qua cửa sổ phát cầm lấy túi miễn cưỡng ngồi qua vị trí lái phụ.

      Cuối cùng cũng chịu thua rồi.

      Từ Nghi khẽ nhướng mày, mở cửa lên xe.

      Người nào đó bị cướp quyền cam lòng: “Làm như lái xe giỏi lắm vậy.” Chắc gì lái nhiều bằng ?

      Như biết được suy nghĩ trong lòng , Từ Nghi : “ rất ít khi lái xe.”

      “Vậy còn dám lái?” – Chử Điềm quắc mắt nhìn .

      Từ Nghi “À” tiếng vui: “Dù sao cũng khó lái bằng xe tăng.”

      Chử Điềm á khẩu. phục sát đất!

      Sau khi tỉnh táo lại, Chử Điềm tránh khỏi buồn bực. Từ lúc từ Tứ Xuyên về thành phố B trước , vợ chồng họ gần hai tháng gặp mặt rồi. Vốn là cõi lòng tràn đầy mong đợi, cho đến lúc nhận được điện thoại của Từ Nghi mới chẳng màng hết thảy chạy đến đón . biết là kiểu người gì. Từ ngoại thành về đến nhà họ vốn nhiều chuyến xe, mà Từ Nghi lại hay nhường chỗ cho người khác, chắc chắn đứng suốt cho đến khi về đến nhà.


      Nhưng nghĩ tình huống lại thế này. có kinh nghiệm lái xe hai năm, rất hiếm khi xảy ra tình trạng như hôm nay. Giống như mới vừa rồi nếu như phải thắng xe kịp thời hai chiếc xe nhất định đụng nhau rồi.


      Vừa nghĩ thôi thấy sợ. Chắc hẳn cũng lo lắng lái xe đến, tìm được chỗ dừng rồi lại xảy ra chuyện, nên mới bảo lái đến ngã tư rồi quẹo vào. Nào ngờ đâu tự dưng giữa đường xông ra chiếc xe điện chạy ẩu.


      Quả thể ngờ đến mà!Chử Điềm quay đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ. Từ Nghi yên lặng lái xe, thỉnh thoảng nghiêng đầu nhìn Tử Điềm, phát vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ suốt, liền biết còn giận dỗi. Kể ra phải là người giận mới đúng. biết trước giờ vẫn tự lái xe làm, nhưng hôm nay tận mắt chứng kiến cảnh lái xe, cảm thấy hốt hoảng vô cùng. Điều này trước nay chưa từng có.


      “Sau này làm bằng tầu điện ngầm , nếu có việc gì hạn chế lái x era ngoài.” Từ Nghi phá vỡ im lặng.

      Có chịu thôi hay đây? Chử Điềm cố nén những lời này, khẽ hừ tiếng:
      “Chính trị viên Từ, hằng năm sống ở vùng ngoại thành làm sao hiểu được nỗi khổ của lớp người làm như bọn em chứ. tầu điện ngầm à? chen chết là may lắm rồi.”


      Vẻ mặt của chính trị viên Từ vẫn như cũ: “Nhiều người làm bắng tầu điện ngầm như vậy, đâu thấy ai bị chen chết đâu.”

      Chử Điềm tức giận quắc mắt nhìn : “Em mỏng manh, được chưa?”

      Nghe vậy, Từ Nghi nhìn sang , lại quay đầu , khẽ cười.

      cười cái gì?” – Chử Điềm ôm túi nhìn đầy khó hiểu.

      có gì.” Từ Nghi cười đáp.
      Tôm Thỏ thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :