1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Bần hàn tức phụ - Vọng Giang Ảnh

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. NgocThanhh95

      NgocThanhh95 Active Member

      Bài viết:
      229
      Được thích:
      341
      Editor: Đô đô

      Converter: gachuaonl

      Thể loại: Xuyên , điền văn, 1 vs 1

      Nguồn convert: Tàng Thư viện


      Giới thiệu

      La Tố, tốt nghiệp đại học xong, đường trở về quê hương đền đáp, cẩn thận xuyên việt đến Đại Chu hoàng triều, trở thành bần hàn nông gia tân nương tử La Đại Nha.

      Đối mặt tình cảnh mẹ góa con côi, La Tố cảm thấy áp lực rất lớn.

      PS: Văn chương có cực phẩm, nhàng, bình thản, làm giàu phát tài.
      duyenktn1Tôm Thỏ thích bài này.

    2. NgocThanhh95

      NgocThanhh95 Active Member

      Bài viết:
      229
      Được thích:
      341
      ☆, Chương 01:

      La gia thôn, thôn nổi danh nghèo đói trăm dặm xung quanh. Nhà La Lão Căn ở phía đông thôn càng là nghèo có tiếng.

      Lúc này trong nhà La Lão Căn truyền đến tiếng khóc rung trời, dẫn đám hương thân phụ lão hấp tấp chạy tới xem náo nhiệt. Đoàn người biết La Lão Căn là người tính tình táo bạo, nên ai dám đứng xem trực tiếp nên chỉ ngồi xổm bên ngoài tường đất ngó vào trong.

      Ở trong sân La Lão Căn cầm cây chổi đuổi đánh khuê nữ La Đại Nha chạy vùng quanh.

      Bất quá kể từ khi La Đại Nha gả vào Triệu gia thôn cách vách, ở Triệu gia dưỡng hảo hảo, xương cốt trở nên cứng rắn hơn, chạy trốn càng thêm linh hoạt.

      La Lão Căn đánh vài cái đều chạm tới người nàng, đứng ở chỗ giận đến run người, nhìn La Đại Nha núp sau lưng lão bà mình, quát, "Ngươi trở về ngay cho lão tử, đừng ở chỗ này mất mặt xấu hổ. Lão tử dạy ngươi thế nào, nam nhân của ngươi mới lâu, ngươi trở về nhà mẹ đẻ, đây phải để người khác chê cười nhà chúng ta sao?"

      La Đại Nha khóc hu hu , "Cha, ngươi đừng đem ta đẩy vào trong hố lửa, Triệu gia lão đại kia mặt mũi ta thấy, người cũng còn, ta đây chẳng phải trở thành quả phụ sao? Này làm quả phụ cũng coi như xong, nhưng lão Nhị tại bệnh tật, phía lão nhân, phía dưới còn có hai đứa , ta trở về biết sống thế nào a?"

      Nhóm đồng hương bên ngoài nghe điều này thổn thức thôi.
      La mẫu nước mắt giàn giụa.Nàng sao có thể nghĩ tới chuyện này, lúc trước Triệu gia sống tốt như vậy, chốc lát sụp đổ như này.

      La mẫu thầm nghĩ giữ khuê nữ ở lại nhà, trong nhà mặc dù nghèo, nhưng vẫn đủ lương thực nuôi sống nha đầu như nàng, qua thời gian tìm gia đình thích hợp cho khuê nữ tái giá, vậy chuyện gì cũng đều có. Nếu để khuê nữ trở về Triệu gia , phải để nàng nhảy vào hố lửa sao?

      La mẫu định mở miệng cầu tình, nghe La Lão Căn hét to, "Lúc trước ngươi liều chết liều sống, bắt lão tử bỏ xuống nét mặt già nua cầu thân bây giờ nhìn được liền đổi ý, đây là cái đạo lý gì. Bộ mặt này của lão tử phải để cho nha đầu ngươi cấp ném, mau chóng trở về cho lão tử!"

      La Lão Căn xong, giơ cây chổi to đánh nàng

      "A "

      La mẫu vội vàng ngăn đón, bị La Lão Căn đẩy ngã ngồi xuống đất. Bà vội vã từ mặt đất đứng dậy muốn che chở cho khuê nữ, còn có xoay người, nghe sau lưng truyền đến tiếng hét thảm thiết, vừa quay đầu lại, thấy khuê nữ bà từ cửa trượt xuống, trán máu chảy ồ ạt.

      "Đại nha " La mẫu sợ hãi hét to, bà bị hù dọa mất hồn mất vía.

      Đoàn người xem náo nhiệt bên ngoài nghĩ đến xảy ra chuyện như vậy, vài hảo phụ nữ có chồng vội chạy vào trong hỗ trợ, các nam nhân vội vàng chạy tìm lang trung.

      Trong tiểu viện nông gia lập tức gà bay chó sủa.

      ******
      Khi La Tố tỉnh lại, trước mắt mảng đen nhánh, trán đau như bị kim châm khiến đầu óc nàng thanh tỉnh ít, nàng trợn tròn mắt lát, có thể thích ứng với hoàn cảnh đen như mực xung quanh, thậm chí có thể thấy loáng thoáng cách bài trí trong phòng.

      Mặc dù nhìn thấy lắm, nhưng La Tố khẳng định, nơi này phải là bệnh viện.

      Trong bệnh viện hẳn phải có mùi thuốc sát trùng gay mũi, còn ở đây lại truyền đến cỗ mùi bùn đất hết sức chân thực.

      Hơn nữa cách bài trí trong căn phòng rất đơn giản, ngăn tủ gỗ cũ, ngoài ra nhìn thấy thêm đồ đạc nào, chiếc giường nàng nằm lên này, cũng phải là giường trong bệnh viện hay giường ở phòng khám tư nhân, mà là giường gỗ, cứng rắn . Chăn mền sơ cứng, bạc màu.

      "Đây là đâu?"

      La Tố giãy giụa muốn đứng lên. Thầm nghĩ trong lòng, chẳng lẽ mình được người dân trong thôn cứu về? giống a, mấy năm này nông thôn đều tiến hành xây dựng nông thôn mới, mọi người đều ở trong đại nhà ngói, có nghèo cũng nghèo tới mức này.

      Nàng ngồi dậy, đột nhiên người mềm nhũn, lại ngã xuống, đầu ong lên, có thứ gì đó chui vào đầu nàng.

      Qua lúc lâu, nàng mới hồi phục tinh thần.

      Lúc này, La Tố phát trong đầu mình nhiều thêm đoạn ký ức.Chuẩn xác mà , đó chính là ký ức của tên La Đại Nha.

      Từ những ký ức của nguyên chủ, nàng biết nàng xuyên đến Đại Chu hoàng triều, nơi nàng ở gọi là La gia thôn. Cái thôn này nổi danh nghèo khó, nhà La Đại Nha lại là hộ nghèo có tiếng. Mặc dù rất nghèo, nhưng La gia hai lão chỉ có nam nữ nên đối với khuê nữ duy nhất là nàng hết sức thương , dẫn tới La Đại Nha hiểu chuyện như những hài tử nhà khác, tính tình có chút tùy hứng.

      lần La Đại Nha chơi nhìn trúng Triệu Thành cao lớn người Triệu gia thôn, thôn bên cạnh thôn nàng, nàng ta toàn tâm toàn ý muốn gả cho người ta làm tức phụ. Ở Triệu gia thôn nhà Triệu Thành xem như nổi danh. Triệu gia hai lão đều còn khỏe mạnh, làm việc lưu loát, hơn nữa Triệu gia lão đại lớn lên cao tráng khỏe khoắn, lão Nhị là người đọc sách nổi tiếng gần xa. Với người khác, Triệu gia là gia đình nông dân có thể diện.

      Muốn cùng Triệu gia kết thân, đây cũng phải chuyện vợ chồng La Lão Căn hai người nghĩ đến. may Triệu gia lão cha chợt bị bệnh nặng, người Triệu gia nghĩ xung hỉ thử xem.

      Nếu là bình thường, người nguyện ý kết thân có rất nhiều. Bất quá làm tức phụ xung hỉ vốn dĩ là việc có thể diện, hơn nữa Triệu gia lão cha vừa , trong nhà liền thiếu sức lao động, cho nên những hảo gia đình đều vui ý.

      La Đại Nha nghe được tin tức này, liền thúc giục người trong nhà Triệu gia cầu thân.

      La Lão Căn vốn muốn cho khuê nữ nhà mình làm tức phụ xung hỉ cho Triệu gia nhưng ông bị đại nha đầu quấn quít năn nỉ suốt, có cách nào , đành phải đồng ý, tìm bà mối trong thôn đến Triệu gia cầu thân.

      Người Triệu gia sốt ruột tìm người xung hỉ, nghe bà mối khen La Đại Nha hảo , Triệu mẫu tự mình vụng trộm nhìn tướng mạo La Đại Nha, thấy nàng mày rậm mắt to , trong lòng thập phần ưng ý , liền đồng ý mối hôn này.

      Đây vốn là chuyện vui vẻ, kết quả Triệu Thành đường bốc thuốc cho cha, nửa đường bị người ta bắt làm tráng đinh trở lại . Người Triệu gia còn cách nào, đành để Triệu gia lão Nhị ôm con gà trống lớn bái đường cùng La Đại Nha.

      Được như nguyện gả vào Triệu gia, La Đại Nha còn chưa kịp vui vẻ, chuyện xấu lũ lượt kéo đến.

      Đầu tiên là Triệu lão cha bệnh tình thêm nặng rời khỏi thế, tiếp theo là chuyện Triệu lão đại bị bắt tráng đinh truyền đến tin tức hy sinh oanh liệt.

      Điểm chết người nhất là, Triệu gia hội đọc sách lão nhị Triệu Từ thế nhưng cũng bệnh ngã xuống giường dậy nổi.

      Xem trong nhà bà bà, hai cái oa nhi, còn có tiểu thúc nằm giường bệnh, La Đại Nha dứt khoát thu dọn đồ đạc trở về nhà mẹ đẻ.

      Ai nghĩ cha nàng La Lão Căn là người ngạnh khí, cảm thấy khuê nữ mình làm như vậy là trượng nghĩa, cứ thế bắt nàng trở về, cho nên ở thời điểm bị lão cha đuổi đánh, La Đại Nha cẩn thận bị đụng đầu đời nhà ma.

      La Tố che mặt, trong lòng thầm mệnh La Đại Nha này đúng là cùng hoàng liên đồng dạng, chữ - - khổ!

      "Đợi chút, vì cái gì ta ràng tình của La Đại Nha như thế?"

      Trong lòng La Tố chấn động, đưa tay sờ lên trán. Quả nhiên sờ thấy tầng băng vải.

      Nàng còn nhớ chính mình bị rơi xuống sông trước cửa thôn , phía dưới đều là nước, như thế nào cũng có khả năng ngã vỡ đầu a.

      Chẳng lẽ...

      La Tố ngạc nhiên nghi ngờ, đột nhiên, nghe thấy tiếng hắt xì, cửa gỗ cũ hỏng bị đẩy ra, nhờ ánh sáng yếu ớt bên ngoài, nàng nhìn thấy phụ nhân trung niên.

      Phụ nhân đến gần chút, nàng lập tức nhận ra bà là Lưu Thúy Hoa, nương của La đại Nha.

      Chỉ thấy Lưu Thúy Hoa bưng chén nóng hổi cháo, vừa nhìn lên giường, thấy nàng mở mắt, mặt lập tức nở nụ cười, "Đại nha a, ngươi cuối cùng cũng tỉnh."

      Nghe bà vậy, La Tố khẳng định suy đoán trong lòng, nàng kích động, liền thấy trước mắt mảnh đen nhánh ngất .

      Bất quá vận khí La Tố tốt, mới vừa nhắm mắt lại, bị Lưu Thúy Hoa bấm cái đau đến tỉnh lại.

      Lưu Thúy Hoa thấy nàng mở mắt, vui mừng hờn trách , "Biện pháp Ngưu đại phu dạy ta rất có tác dụng , hướng hổ khẩu nơi này bấm cái, có thể giúp ngươi tỉnh lại. Mau mau uống cháo, nghỉ ngơi tốt, ngày mai về Triệu gia ."

      Khí lực Lưu Thúy Hoa rất lớn, bà dùng cái tay đem La Tố từ giường kéo dậy.

      Thấy La Tố lời nào, cho rằng nàng còn giận dỗi, lo lắng nàng còn muốn làm ầm ĩ, bà vội vàng khuyên nhủ, "Ngươi cũng đừng trách cha ngươi. Nữ nhân chúng ta đều là cái mệnh này. Ban đầu ta cũng muốn ngươi trở về, nhưng cha ngươi đúng, quả phụ tái giá có gì xấu nhưng nếu quả phụ thanh danh tốt, ở đâu còn có người muốn. Ngươi cho dù muốn tái giá, cũng phải trở về cấp công công với nam nhân ngươi giữ đạo hiếu ba năm, rồi muốn làm gì làm. Bằng về sau ngươi khỏi phải nghĩ đến việc lập gia đình."

      Lúc này La Tố khóc ra nước mắt, chỉ có thể máy móc há mồm ăn cháo. Vào miệng mới biết được, này là cháo, kỳ chính là nước cơm mà thôi, ngụm canh vào trong miệng, có thể có vài hạt cơm liền coi như tệ.

      Nhìn Lưu Thúy Hoa gần ngay trước mắt, mới rồi còn bị Lưu Thúy Hoa nhéo đau, nàng khẳng định, đây phải là mơ. Nàng thực biến thành La Đại Nha.

      tại La Tố rất muốn yên tĩnh chút, xử lý tốt suy nghĩ trong đầu, đáng tiếc Lưu Thúy Hoa cho nàng cơ hội này, đút nàng ăn hết bát cháo, bà ngồi ở mép giường nàng càu nhàu.

      "Khuê nữ a, ngươi nghe nương câu, nữ nhân chúng ta chính mệnh khổ, ngươi cố chịu đựng qua mấy năm này, về sau chắc chắn được sống những ngày tốt lành. Đừng nhìn cha ngươi ương ngạnh. hôm nay làm ngươi bị thương, bây giờ còn ở bên ngoài tự mắng chửi mình đâu."

      Nghe Lưu Thúy Hoa lời này, trong lòng La Tố khỏi đau xót.

      Nàng biết , đây phải tâm tình của nàng, mà là ý thức của nguyên chủ còn sót lại trong thân thể. Xem ra La Đại Nha đối với gia đình này, tình cảm còn sâu, mặc dù hiểu chuyện, nhưng tình cảm quấn quýt vẫn có.

      Nghĩ tới bản thân xem chừng chết đuối ở trong sông, bây giờ còn có thể ăn chén cháo nóng hổi, đó cũng là do mượn thân thể La Đại Nha.

      Mặc dù biết về sau nàng có thể trở lại thời đại kia hay , La Đại Nha có thể hay trở về, nhưng tại nàng chiếm thân thể của người ta, nên khiến La gia hai lão thương tâm.

      Nàng lục lọi trí nhớ của nguyên chủ, cố thích ứng với ngữ điệu chuyện của người dân nơi đây, mới mở miệng , "Nương, người cùng cha tiếng, con biết sai, ngày mai con trở về."

      quan tâm thế nào, La mẫu đúng khi thanh danh La Đại Nha biến xấu, về sau đừng là lập gia đình , chính là muốn ở trong thôn sống cuộc sống bình thường, đều bị người ta khinh thường.

      tại con đường thích hợp nhất là về Triệu gia trước, còn chuyện về sau sống qua ngày thế nào, đó là chuyện về sau.

      Lưu Thúy Hoa nghe thấy lời này của nàng, kích động rơi lệ, đem khuê nữ ôm vào trong ngực, "Đại nha của nương, ngươi cuối cùng cũng hiểu chuyện, đại nha số khổ của ta."
      Chris, huynhphuc9494Tôm Thỏ thích bài này.

    3. NgocThanhh95

      NgocThanhh95 Active Member

      Bài viết:
      229
      Được thích:
      341
      ☆, Chương 02:

      La Tố thay đổi thái độ, làm người La gia thoải mái ít.

      Đặc biệt là La Lão Căn, sau khi hít thân khí lạnh, vào trong nhà nhìn nàng , " Nghỉ ngơi tốt, ngày mai ta cùng hổ tử đưa ngươi hồi Triệu gia, chúng ta tốt ra, người ta cũng cái gì nhàn thoại."

      La Tố nghe thanh La Lão Căn mặc dù cứng rắn , nhưng vẫn nguyện ý đưa nàng trở về, trong lòng ông lo lắng khuê nữ trở lại Triệu gia chịu ủy khuất, nên mới chính mình ra mặt.

      Nàng giọng , "Cha, con biết ."

      Lưu Thúy Hoa rất hài lòng với biểu của khuê nữ. Tuy khuê nữ mệnh khổ, nhưng nữ nhân phải đều như vậy sao, từ lúc sinh ra định trước phải chịu khổ, đầu thai ở nhà nghèo khó như bọn họ, cả đời cũng cứ như vậy mà sống.

      Bất quá khuê nữ khó tránh khỏi khổ sở, bà lấy tiền riêng của mình ra đưa cho nàng, hai mươi văn tiền ít ít nhiều nhiều.

      "Quay đầu ngươi về đừng ngươi ghét bỏ Triệu gia, hãy ngươi thấy trong nhà khổ sở, nên về nhà mẹ đẻ lấy tiền trợ cấp . Như vậy bà bà ngươi trách ngươi."

      La Tố vội vàng , " Con lấy đâu, cuộc sống trong nhà còn khổ sở đâu, con sao có thể cầm số tiền này."

      "Cầm lấy." Lưu Thúy Hoa hết sức kiên quyết, " Lúc trước đồ cưới của ngươi chúng ta cũng có cho được bao nhiêu, số tiền này ngươi cứ cầm lấy, cha ngươi cũng biết chuyện này. Trong nhà có nhiều người, chỗ dùng tiền cũng ít."

      Trong lòng La Tố ngũ vị tạp trần.

      La gia chỗ tiêu tiền nhiều lắm, nhưng chỗ kiếm tiền lại thiếu. Đất đai ít, thu hoạch cũng nhiều, hơn nữa thân thể Lưu Thúy Hoa cũng khỏe lắm, việc nhà đều do cha nàng La Lão Căn gánh vác.

      Đệ đệ La hổ tại mới tám tuổi, ngay cả đọc sách đều có đọc thành đâu.

      Lưu Thúy Hoa đặt tiền vào hà bao của La Tố, "Đại nha, ngươi tại có thể hiểu chuyện, ta và cha ngươi rất cao hứng. Ngươi trở về sống tốt, nhớ nghe lời bà bà ngươi."

      La Tố gật gật đầu, trong lòng lại nghĩ, nàng nhất định thể nhận mệnh như vậy. Cho dù biết ở trong thân thê La Đại Nha bao nhiêu lâu, nàng cũng cần hồ đồ sống qua ngày.

      Sáng sớm hôm sau, La Tố có cầm toàn bộ số tiền, nàng lưu lại mười văn để ở dưới chiếc gối, chính mình cầm theo mười văn tiền rời .

      Trong trí nhớ của nàng, văn tiền nơi này tương đương với đồng tiền ở đời sau, cách khác, mười văn tiền này cũng chính là mười đồng tiền mà thôi.

      Bất quá này mười đồng tiền đối với người nông dân mà là khá nhiều. Có thể mua được mấy cân gạo lức, còn có thể sống qua cái tháng nữa.

      ******

      La Lão Căn mượn xe bò trong thôn đưa La Tố trở về, cùng còn có La hổ tám tuổi.

      Dáng vẻ La hổ hàm hậu, vóc dáng gầy chút. Thấy tỷ tỷ duy nhất lại muốn , dọc theo đường khóc nước mắt nước mũi dàn dụa ngăn được.

      La Lão Căn bị khóc phiền, làm bộ muốn lấy roi đánh , "Lại khóc, lão tử đánh ngươi. Tiểu tử có tiền đồ, thế nào thích khóc giống hệt nương."

      "Cha, ngươi xấu lắm, tỷ tỷ vất vả trở về, người lại bắt nàng rời , cha đánh chết con ."

      La hổ hiếm khi dám cứng như vậy.

      Mặc dù La Lão Căn muốn đánh nhi tử, nhưng đây là đường đưa khuê nữ về nhà chồng, nên đánh nhi tử ở chỗ này, đến lúc đó nháo đến càng khó xem, ông thở dài, tiếp tục đánh xe.

      La Tố rút khăn tay giúp La hổ lau mặt, "Đệ đừng khóc nữa, tỷ về sau thường xuyên về nhà thăm ngươi. Đệ nếu nhớ ta, có thể đến thăm ta. Dù sao khoảng cách hai thôn gần như vậy, cũng phương tiện."

      Quan hệ của La Tố với La Hổ vốn thân thiết, nghe tỷ tỷ dỗ dành , lúc này mới hài lòng ngừng khóc.

      La Lão Căn thấy khuê nữ mình hiểu chuyện như vậy, cảm khái , "Thế nào trong đêm liền trưởng thành."

      La Tố nghe vậy trong lòng cả kinh, lập tức cười , "Cha, ngày hôm qua con thiếu chút nữa thể gặp người, nếu còn có lớn lên, vậy đúng là hết thuốc chữa."

      La Lão Căn cũng biết tình trạng hung hiểm của khuê nữ hôm qua, nghĩ tới nàng vừa mới nhận thức lần sinh tử, xác thực nên trưởng thành.

      Xe bò vừa đến Trương gia thôn, đường có người chỉ chỉ trỏ trỏ.

      Chuyện Triệu gia tức phụ chạy về nhà mẹ đẻ, cả thôn xóm đều nghe . Còn nghe Triệu đại nương vì thế thiếu chút nữa khí bị bệnh. Vì muốn mua thuốc cho cha, Triệu gia lão Nhị bệnh chạy lên trấn viết tư thuê cho người ta, bệnh tình trở nên nặng thêm, biết bây giờ ra sao rồi.

      La Lão Căn thấy người ta chỉ trỏ, trong lòng cảm thấy có chút khó xử, nhưng ông vẫn tiếp tục về phía Triệu gia.

      đến trong sân Triệu gia, ông vội vàng xuống khỏi xe bò, thét to, "Bà thông gia. Có người ở nhà ?"

      La Tố và La Hổ cũng vội vàng từ xe xuống.

      Phòng ở Triệu gia so với La gia muốn thể diện chút, mặc dù đều làm bằng đất, nhưng diện tích có vẻ rộng hơn, sân cũng tương đối cao, nhìn chỉnh tề. giống phòng ở La gia vừa nhìn liền có cảm giác đổ nát.

      La Tố còn chưa kịp cẩn thận quan sát Triệu gia phòng, thấy dê tiểu nương buộc tóc hai bím giống hai cái sừng dê từ trong nhà ra, tiểu nương thấy La Tố, sợ hãi trốn vào trong nhà.

      "Ha, là tiểu Miên ."

      La Lão Căn nhận ra Triệu gia tiểu khuê nữ, thấy cuối cùng cũng có người ra, vội vàng cười .

      La Tố cũng kịp phản ứng, đây là tiểu Triệu Mộc Miên của nàng , nhũ danh gọi là bông. Năm nay mới sáu tuổi.

      Nàng mới ra bao lâu, lại ra nam oa giống hệt Triệu Mộc Miên, La Tố liếc cái liền nhận ra, đây là tiểu thúc tuổi nhất, là bào thai song sinh với Triệu Mộc Miên, tên Triệu Lâm. Nhìn hai đứa bẻ giống như hai hạt đậu đỏ, trong lòng La Tố mềm nhũn vội vàng ngoắc tay.

      "Tiểu Miên, Tiểu Lâm."

      Triệu Mộc Miên và Triệu Lâm chạy trốn vào trong nhà.

      La Tố lập tức có chút ngượng ngùng. Trong đầu hồi tưởng lại chuyện mình ở Triệu gia, dường như đúng bắt nạt qua hai tiểu hài tử, liền sáng tỏ vì sao hai đứa bé lại sợ nàng.

      La Lão Căn cũng đoán được khuê nữ mình ở Triệu gia quá an phận, mới khiến hai hài tử này sợ hãi như thế, nhịn được trừng mắt nhìn La Tố.

      " Xem chuyện tốt mà ngươi làm."

      La Tố cười khan hai tiếng, " Con cam đoan về sau bắt nạt hai hài tử.”
      thực tế nàng làm được chuyện ngược đãi trẻ em này.

      La Lão Căn mặc kệ nàng hay giả, để ý tới nàng. Ông vào nhà chính hỏi Triệu Lâm, "Trong nhà có người lớn ?"

      Triệu Lâm mặc dù sợ sệt, nhưng tính tình nhu thuận, nghe được câu hỏi, ngoan ngoãn trả lời, " Nương cháu lên núi đốn củi, chỉ có Nhị ca ở nhà. Nhưng Nhị ca bị bệnh, nằm ở giường đâu."

      Nghe được điều này, La Lão Căn cũng biết phải làm sao. Ông vốn muốn gặp bà thông gia mấy lời tốt đẹp, giúp khuê nữ mình ở Triệu gia sống khá hơn chút. Nhưng tại bà thông gia có nhà, còn biết lúc nào trở về.

      La Lão Căn quay đầu nhìn khuê nữ, "Ngươi trước bận việc ngươi , ta xem Triệu Từ chút."

      Triệu Từ là Triệu gia lão Nhị, cũng chính là người ôm gà trống lớn cùng La Tố bái đường.

      La Tố cũng muốn theo cha xem xét chuyệnc nhưng nghĩ tới tình cảnh tại của bản thâm, liền mất tâm tình. Nàng để La hổ cùng hai tỷ đệ Triệu Mộc Miên chơi đùa cùng nhau, rồi đem hành lý trở về phòng.

      *******
      Phòng ở Triệu gia chia làm hai bên, ở giữa là nhà chính.

      Ở hai bên lại có hai gian phòng.

      Trong ngày thường, La Tố và Triệu gia hai lão đều ở tại phía đông. Mà Triệu Mộc Miên và Triệu Lâm bởi vì tuổi còn , cho nên đều cùng Triệu gia hai lão chen chúc ở trong căn phòng. Triệu Từ mình tại tây phòng.

      Dù biết La Tố bỏ về nhà mẹ đẻ, nhưng hiển nhiên người Triệu gia có để ý đến việc này. Lúc nàng thế nào gian phòng lúc này như thế nấy.

      Nhìn đồ đạc loạn thất bát tao trong phòng, La Tố thở dài.

      Lúc trước La Đại Nha lòng nghĩ về nhà mẹ đẻ, đem trong phòng cây kim sợi chỉ đều mang . Bây giờ nàng trở lại đây phải tốn ít sức dọn dẹp.

      Tay chân nàng lanh lẹ thu dọn giường đệm, đem vài món y phục cũ rách nhét vào trong tủ quần áo, rồi vội vàng ra cửa, xem lão cha La Lão Căn bên kia.

      Mới ra cửa, nhìn thấy xe bò nào trong sân. Cùng Triệu Mộc Miên cùng nhau chơi bùn La hổ cũng thấy bóng dáng.

      Gặp tình huống như vậy, La Tố lập tức ngây ra như phỗng.

      Này tiện nghi cha cùng tiện nghi đệ đệ tiếng nào trực tiếp đem nàng bỏ ở chỗ này?

      đều lên tiếng gọi nàng!

      La Tố xoa đầu còn gì để nhìn trời xanh. Nàng biết , La lão cha đây là lo lắng nàng đổi ý muốn trở về, cho nên mới vội vã mất.

      La lão cha , nàng nhất định phải ở lại chỗ này sinh sống.

      La Tố tự nhận là người có năng lực thích ứng rất mạnh. Đương nhiên, loại tình huống này, muốn thích ứng cũng được. Nàng cắn răng, lấy tốc độ nhanh nhất cổ vũ bản thân.

      tại sắp giữa trưa, hai tiểu hài tử đứng ở trong sân cắn đầu ngón tay nhìn nàng.

      Xem dáng vẻ nước miếng chảy ròng này, chắc là đói bụng .

      La Tố nhớ lại vị trí vại gạo, vội vàng vào trong phòng bếp nấu cơm.

      Sau khi mở ra nắp vại, La Tố đứng hình. Trong vại đến hột gạo cũng có.

      Chân chính là viên cũng có...

      "Trong nhà còn gạo, nương đốn củi bán, có thể có gạo ăn."

      Triệu Mộc Miên cắn đầu ngón tay khép nép đứng ở cửa phòng bếp.

      Triệu Lâm khoẻ mạnh kháu khỉnh gật đầu.

      La Tố sờ sờ mười văn tiền trong túi, trong lòng khóc ra nước mắt. Này tiền riêng còn có cầm nóng tay đâu, phải móc ra.

      Nàng thở dài, vội vàng cầm lấy cái chậu lớn, ra ngoài cửa.

      Lúc này toàn bộ nữ nhân Triệu gia thôn đều bắt đầu vì cơm trưa rầu rĩ.

      Nông dân cũng có nhiều lương thực như vậy, ngày chỉ có hai bữa cơm. Làm việc cả ngày ngày, dù có nhiều gạo, trưa cũng phải ăn chút.

      La Tố chưa quen thuộc với đường trong thôn, lần mò trong ký ức, nàng tìm được nhà xem như có chút lương thực dư duy nhất ở Triệu gia thôn, chuẩn bị móc ra năm văn tiền mua nửa cân gạo lức.

      Người bán thước là đại thẩm, tên gọi Triệu nhị nương. Thân mình tròn vo, so với người bình thường nhìn muốn phúc hậu hơn chút.

      Giọng Triệu nhị nương rất lớn, tính tình cũng ngay thẳng, ban đầu xem trúng La Đại Nha này, cảm thấy nàng là cái sao chổi, lại vô tình vô nghĩa bỏ chạy . Nhưng thấy La Tố trở về, cũng nên đem người cấp mắng , lại nghe nàng đến mua gạo, nên gây khó khăn. Chỉ , "Chao ôi, ngươi lúc này đến liền hảo hảo ở nhà đợi. Bà bà ngươi cũng dễ dàng, mình nàng phải nuôi ba người, ngươi ở nhà cũng có thể giúp nàng tay, cũng đừng chạy nữa."

      La Tố nghe vậy, biết đây là cơ hội để mọi người trong thôn thay đổi cái nhìn về mình, lập tức cười , "Thẩm tử gì vậy, ta ở đâu là chạy, đó là thấy trong nhà có tiền bạc, nên mới về nhà mẹ đẻ vay tạm. Bằng người nhà chỉ có thể chờ chết đói a. Đáng tiếc nhà mẹ đẻ của ta cũng có nhiều tiền, chỉ có thể đưa cho ta vài văn tiền trở về mua chút lương thực ăn qua mấy ngày."

      Nghe La Tố giải thích, mặt Triệu nhị nương lên vẻ kinh ngạc, thầm nghĩ hóa ra là bà hiểu lầm.

      Bà ngượng ngùng cười cười, "Thế này mới tốt. Ngươi nhanh về nấu cơm , ha ha ha."

      La Tố thấy mục đích đạt thành, vội vàng bưng nửa cân gạo lức về.

      Lúc nàng về đến nhà, Triệu mẫu còn chưa về. Triệu Mộc Miên và Triệu Lâm ngồi ở trong sân nhìn chằm chằm cửa viện. Gặp La Tố bưng đồ trở về, mắt hai người đều phát sáng.

      Nhìn dáng vẻ thèm ăn của hai hài tử, trong lòng La Tố thầm thở dài. Nếu ở thời của nàng, Mỗi ngày hài tử ăn vặt đều bắt bẻ đâu, giống hai hài tử này nhìn thấy gạo chảy nước miếng.

      Nàng cuối cùng ý thức được, hành vi lãng phí lương thực đời trước của mình là rất đáng xấu hổ.

      Trong nhà có gạo, La Tố cũng dám đem chúng nấu hết, chỉ dùng hai nắm gạo, cộng thêm nửa quả bí đỏ tìm thấy trong tủ đem nấu. Thấy bí đỏ đổi màu, sắp hỏng. Nàng vội vàng đem bí đỏ cắt miếng chưng cùng với gạo lức, chuẩn bị ăn bữa bí đỏ cơm.

      Khi bên trong nồi đất toát ra mùi thơm, Triệu mẫu cuối cùng cõng củi trở về.

      Thấy trong nhà xuất mùi thơm, trong lòng Triệu mẫu hết sức ngạc nhiên, bà vội vàng chạy vào trong bếp.

      Thấy La Tố ngồi trong phòng bếp nhóm lửa kinh ngạc há to miệng, "Ngươi, ngươi thế nào trở về ?"

      trách Triệu mẫu kinh ngạc như vậy. Nàng vốn là tức phụ bỏ chạy. Bà từng do dự có nên đem người muốn trở về hay , dù sao đều là người thân, để nàng chạy như vậy cũng tốt. Nhưng tại nhà mình lâm vào tình cảnh khó khăn khổn khổ, bà cũng muốn làm hại khuê nữ nhà người ta. Mà La Đại Nha cũng phải là người an phận, trở về cũng là lăn qua lăn lại, nên hôm qua biết La Đại Nha bỏ , bà mới La gia thôn tìm người, trong lòng bà vẫn còn cân nhắc chuyện này đâu.

      nghĩ tới bà còn chưa có , người ta chính mình trở về. Nàng còn bỏ tiền mua gạo làm cơm cho người trong nhà nữa.

      La Tố nghe thấy giọng của Triệu mẫu, nàng ngoảnh đầu lại thấy phụ nhân mặc quần ảo vải thô đánh miếng vá đứng ở cửa bếp, đầu quấn khăn vải, mặt mũi tràn đầy tang thương. Nàng nhận ra đây là tiện nghi bà bà của nàng, Triệu mẫu Triệu Tống thị.
      ChrisB.Cat thích bài này.

    4. NgocThanhh95

      NgocThanhh95 Active Member

      Bài viết:
      229
      Được thích:
      341
      ☆, Chương 03:

      Ở trong trí nhớ La Đại Nha, triệu Tống thị ràng là bà bà có chút lợi hại.

      phải là bà hay bắt nạt nàng, mà bà giống với các bà bà có chủ kiến ở gia đình bình thường, khi đối mặt với các loại khốn cảnh trong nhà triệu Tống thị bình tĩnh gánh vác than nửa lời.

      thể , điểm này khiến La Tố hết sức kính nể.

      "Nương, người trở về." La Tố cười

      Triệu mẫu còn chưa lấy lại tinh thần, nghe La Tố chuyện, lập tức kinh hãi cái cằm thiếu chút nữa rớt xuống. Tức phụ vào cửa sau mấy ngày coi như hảo, nhưng từ khi trong nhà suy tàn nàng được câu hữu ích, nào có như vậy ôn hòa giọng .

      Bà đến cùng cũng là người qua sóng gió, trong lòng mặc dù kinh ngạc, cũng có biểu ra mặt. Bà làm ra vẻ uy nghiêm "Ngươi còn biết trở về, ta còn tưởng rằng ngươi lập tức tái giá đâu."

      "Nương cái gì thế, con tiến Triệu gia môn, tự nhiên là Triệu gia tức phụ . Con về nhà mẹ đẻ cũng là muốn trợ giúp cho nhà mình mà thôi, con phải trở về rồi sao."

      La Tố cười câu. Nàng cũng phải sợ Triệu mẫu, bất quá nàng mới đến, nghĩ trước nên đem tình hình trong nhà ổn định lại . Với lại cách làm người của Triệu mẫu khiến nàng có chút kính nể, trong lòng cũng nhiều cỗ tôn kính.

      Triệu mẫu nghe vậy, trong lòng có chút tin, nhưng xem cơm trong nồi, trong lòng cũng biết đây là đại tức phụ cầm về. Trong lúc nhất thời biết đối mặt thế nào với việc đại tức phụ đột nhiên trở về. Bà nhìn kỹ La Tố, , "Trán ngươi làm sao mà bị thương?"

      La Tố sờ trán, cười , "Ha ha, có việc gì, cẩn thận bị ngã, vết thương đều được băng bó tốt lắm."

      Triệu mẫu tiến lại xem trán nàng, thấy tầng băng vải dày, nhìn vết thương. Bà nhếch miệng lên tiếng, "Vậy được, ta vào nhà xem lão Nhị chút."

      xong làm ra vẻ uy nghiêm xoay người .

      La Tố thấy nàng , trong lòng thầm thở phào nhõm. May mắn La Đại Nha gả đến Triệu gia thời gian lâu, nàng cho dù có chút ít thay đổi, Triệu mẫu cũng thể nào phát ra.

      Cửa ải này xem như qua.

      *******
      Trong Tây phòng của Triệu Từ, Triệu mẫu rót chén nước nóng mang vào trong. Thấy nhi tử nằm giường, con mắt bà hồng hồng.

      tới đặt chén xuống giường, với người giường, "Từ nhi, ngươi thấy khỏe hơn chút nào ?"

      giường Triệu Từ mơ mơ màng màng mở mắt, đôi mắt thanh minh ngày thường giờ đục ngầu "Nương, con khỏe hơn rồi, người cần lo lắng."

      vừa nhìn ra cửa phòng vừa , "Hôm nay La đại gia đến, là tẩu tử trở về, phải ?"

      "Chao ôi, đúng là nàng trở về." mặt Triệu mẫu cao hứng cho lắm, "Kỳ ta muốn nàng trở về lắm. Ngươi xem trước khi nàng chưa vào cửa nhà ta coi như hảo nhưng kể từ sau khi nàng vào cửa, cuộc sống này thế nào liền biến thành như vậy. Cha ngươi bệnh chết, ca ca ngươi lại còn, tại ngươi lại đột nhiên sinh bệnh nặng. Ngươi biết , người ta ở bên ngoài đều nàng là cái sao chổi đâu."

      Triệu Từ ở gối khẽ lắc đầu, "Nương, người đừng như vậy, tẩu tử cũng là người số khổ, người cần nghe người khác bậy. nên tin vào mấy chuyện quỷ thần bậy bạ đó.”

      Trong lòngTriệu mẫu cũng biết người con dâu này mệnh khổ, nhưng đôi khi nghĩ lại, trong lòng bà vẫn có chút thoải mái. Lão nhân ra cũng coi như xong, thế nào con lớn nhất cũng mất mạng. Này còn có ngừng, tại lão Nhị thành ra thế này, trong nhà còn bạc chữa bệnh, về sau còn biết sống thế nào đâu.

      "Mặc dù ta cảm thấy nàng là cái sao chổi, nhưng tại trong nhà lại thể thiếu nàng. Chao ôi, trước hết để cho nàng ở lại , nhà ta như vậy, về sau còn có thể thảm hại hơn ư?"

      Triệu Từ mệt mỏi nhắm mắt lại.

      "Nương, ăn cơm ." Bên ngoài truyền đến La Tố thanh .

      Triệu mẫu vội vàng đứng dậy, "Ta lấy đồ ăn cho ngươi."

      Triệu Từ vô lực cười cười, có khí lực chuyện tiếp. Mấy ngày nay nằm ở giường, vì giúp nhà tiết kiệm lương thực, nên muốn ăn gì.

      Cơm trưa là bí đỏ nấu cùng gạo lức, bất quá trong nhà coi như có ít rau cỏ, La Tố đơn giản làm hai món ăn. Gia vị trong nhà quá ít, hương vị này La Tố có chút dám khen tặng.

      Triệu mẫu nhìn thức ăn bàn, kinh ngạc. Trong nhà nhiều ngày có ăn cơm khô.

      "Đây là ngươi tự bỏ tiền mua?"

      La Tố cười , "Mua nhiều lắm, có thể duy trì được mấy ngày."

      " Bữa sau ngươi đừng làm cơm khô, trong nhà ăn chút cháo là được, nấu ít gạo chút." Triệu mẫu nghiêm mặt câu, sau đó múc cho Triệu Từ nửa chén cơm, bưng thêm bát canh rau vào phòng .

      Mặc dù sắc mặt Triệu mẫu tốt, nhưng lời lại rất hợp lý, La Tố trong lòng thầm mình vẫn thể thích ứng được với ý tưởng của người nơi này. Trong lòng nàng cảm thấy nấu cơm phải nấu đủ ăn, căn bản suy tính đến vấn đề lương thực, xem ra, phải tìm cách kiếm tiền thôi. Nàng cũng muốn mỗi bữa đều phải húp cháo ăn kham uống khổ đâu.

      "Tẩu tử, cơm này ăn ngon."

      Triệu Lâm ngẩng đầu lên cười ngọt ngào câu.

      tại hai hài tử này bị La Tố dùng thức ăn mua chuộc, đối với việc trước kia La Đại Nha đánh chửi bọn họ quên sạch.

      Tẩu tử trở về, bọn họ liền có cơm ăn, cho nên họ thích tẩu tử.

      Mặc dù La Tố biết suy nghĩ logic này trong lòng bọn họ, nhưng nàng ràng cảm nhận được hai hài tử tiếp nhận mình. Xem hai đứa bé gầy như hai quả dưa chuột, trong lòng nàng cảm thấy có chút thương cảm.

      đến , đời trước nàng cũng ở nông thôn lớn lên, trong nhà cũng rất nghèo, nghèo đến nỗi ngay cả học phí đại học đều do người trong thôn gom góp giúp đỡ. còn cách nào, thôn bọn họ ngèo vô cùng, qua bao nhiêu năm mới sinh ra sinh viên đại học như nàng. Cho nên đoàn người đều hy vọng nàng có thể học hành thành tài trở về đền đáp quê hương mang theo mọi người trong thôn thoát nghèo làm giàu. Nàng hứa với nhóm đồng hương, nhất định giúp thôn dân cùng nhau làm giàu. Đáng tiếc nàng vừa học xong đại học, đường về quê bị rơi xuống sông chết đuối.

      Kkhông biết người trong thôn nghe tin nàng chết, có phải rất thất vọng hay .

      Điều duy nhất nàng cảm thấy may mắn là, nàng giành được giải nhất trong cuộc thi nghiên cứu nông nghiệp của trường, nàng được nhận khoản tiền thưởng, khoản tiền này có thể khiến lòng người trong thôn dễ chịu hơn chút. Hơn nữa lúc ấy sở nghiên cứu hứa với nàng cung cấp mầm mống tốt nhất cho người trong thôn, đem thôn của nàng làm điểm thí loại nông nghiệp, chỉ cần cây nông nghiệp sản lượng tăng cao, tình cảnh của mọi người được cải thiện hơn.

      Người trong thôn tuy rằng nghèo túng, có tiền tiêu, nhưng bữa nào cũng được ăn no, họ đều ăn cơm trắng nấu từ gạo tẻ đâu.

      Nàng còn nhớ trước kia lúc ăn cơm đôi khi ăn phải con sâu gạo nho . ở chỗ này, nàng đến có cơ hội ăn cơm trắng có sâu cũng có.

      Lúc Triệu mẫu đút Triệu Từ ăn xong thức ăn ra, Triệu Mộc Miên và Triệu Lâm ăn xong cơm hai đứa chạy chơi. La Tố biết quy củ của nơi này, bà bà chưa ăn cơm người làm dâu thể ăn trước. Đây là lễ phép căn bản của tức phụ, nên nàng ngồi chờ Triệu mẫu ra cùng ăn cơm.

      Thấy Triệu mẫu ra, nàng bưng thức ăn lên cho bà.

      "Ngươi nếu đói bụng cứ ăn trước, nhà ta có nhiều quy củ như vậy." Thấy La Tố đợi bà ra ăn cơm, trong lòng Triệu mẫu rất hài lòng. Bà thấy lần này nàng trở về, trở nên hiểu chuyện hơn.

      La Tố vừa xới cơm, vừa cười , "Nương ở bên ngoài đốn củi mới vất vả đâu, ta ở nhà cũng đói bụng."

      Triệu mẫu rất đói, bà nhanh chóng cầm lấy bát đũa ăn cơm.

      Bà tức hai người chuyện nữa, cúi đầu im lặng ăn cơm.

      Ăn xong, Triệu mẫu đặt bát đũa xuống, thấy La Tố đứng dậy dọn dẹp bát đũa, bà đưa tay ngăn nàng, "Ngươi đợi tí nữa hẵng làm, ta có vài lời muốn với ngươi."

      La Tố thấy thế, biết bà đây là muốn cùng nàng ngả bài, bèn nghe lời ngồi xuống, nhìn Triệu mẫu chăm chú.

      Triệu mẫu nhìn La Tố hồi, lại cúi đầu nhìn mặt bàn, thở dài, "Ta biết ngươi ghét bỏ nhà ta nghèo. Ta cũng quan tâm thân gia với ngươi những gì, dù sao ngươi về đây, ta coi như nguyện ý ở nhà sống qua ngày."

      "Nương, ta đâu có phải ghét bỏ mọi người."

      "Ngươi cần nhắc đến chuyện này nữa, trong lòng ta đều ràng." Đôi mắt Triệu mẫu hồng hồng, bà khóc, sắc mặt kiên định, "Ngươi cũng biết tình huống tại trong nhà, để chữa bệnh cho công công ngươi dùng khá nhiều tiền, hơn nữa lão Nhị còn bị bệnh, tại ngay cả đồng cũng có. Lão nhân ta, còn có hai hài tử, đều phải ăn cơm. Ta biết nữ nhân như ngươi phải gánh vác cái nhà này, chắc chắn mệt mỏi, sợ hãi. Cho nên bà già ta cho dù thế nào, cũng ra ngoài làm việc kiếm tiền, để cho mình ngươi nuôi gia đình."

      Nghe Triệu mẫu noi lời này, trong lòng La Tố chua xót. Mặc dù nàng cùng gia đình này có nửa điểm quan hệ nhưng có bà bà như vậy, nàng tâm kính nể bà.

      Triệu mẫu hít hơi, tiếp tục , "Mặc kệ bao nhiêu vất vả, có chuyện ta muốn trước với ngươi. Nhà ta chính là đập nồi bán sắt, cũng phải đem bệnh của lão nhị chữa khỏi. Ngươi đừng bà bà ta ích kỷ. Nam nhân ngươi còn, cánh rừng còn , nếu lão Nhị cũng còn, ngươi nhà ta phải làm sao?"

      La Tố gật gật đầu, trong lòng nàng biết nam nhân trưởng thành đối với gia đình rất là quan trọng. Cho dù người nam nhân này có nằm giường thể làm việc, người đó vẫn là niềm hi vọng của toàn bộ người trong nhà.

      Mặc dù nàng cho điều này là đúng, nhưng đây là xã hội phong kiến, nam nhân chính là bầu trời của người nhà.

      Triệu mẫu thấy nàng gật đầu, trong lòng hài lòng, thấy nàng lời nào, cho rằng nàng vẫn còn băn khoăn, tiếp tục giải thích, "Lão Nhị là tú tài, ở tuổi của mấy ai thi được tú tài. Nếu phải trong nhà xảy ra nhiều chuyện, khảo cử nhân.” đến điều này, mặt Triệu mẫu mang theo vài phần kiêu ngạo."Chỉ cần lão Nhị khỏi bệnh rồi khảo công danh, cuộc sống nhà chúng ta trở nên tốt đẹp hơn?"

      "Nhị đệ là tú tài?" La Tố kinh ngạc trợn to hai mắt.

      Vậy sao trong trí nhớ của La Đại Nha lại có chuyện này?

      Thiên a, là tú tài nha. Nàng biết thời đại này để tham gia khoa cử là vô cùng khó khăn, tuy chỉ là tú tài, nhưng bây giờ Triệu Từ mới hai mươi tuổi, tuyệt đối có thực lực nha. Nếu khoa cử ở đây cùng với khoa cử nàng biêt giống nhau Triệu Từ này nếu khảo trúng cử nhân, những thứ khác , tối thiểu trong nhà phải nộp thuế nữa .Hơn nữa biết đâu có thể khảo trúng tiến sĩ...

      Át chủ bài a át chủ bài.

      La Tố bỗng chốc tràn trề hi vọng về tương lai. Đừng đạm bạc công danh, ở đại nàng đều cảm nhận được tầm quan trọng của quyền thế, huống chi ở xã hội phong kiến quyền lực là tối thượng.

      Trong nhà có người làm quan, cuộc sống này phải lo lắng nhiều nữa.

      Triệu mẫu thấy mặt La Tố sáng lên, trong lòng cũng có vài phần kiêu ngạo, đây là chuyện mà bà kiêu ngạo nhất. Bà khụ khụ vài tiếng.

      "Mới khảo trúng lâu, đáng nhẽ nên ăn mừng phen, nghĩ tới công công ngươi lại ra ."

      Lão cha mất, chuyện Triệu Từ khảo trúng tú tài tất nhiên có truyền ra ngoài.

      Trong nhà có tú tài, trong lòng La Tố tràn đầy ý chí chiến đấu, vẻ mặt nàng kiên định nhìn Triệu mẫu, "Nương, người yên tâm, bệnh của nhị đệ chúng ta nhất định phải chữa, chữa cho tới khi khỏe lại. Người buông lỏng tâm tư ."

      "Chao ôi, " Triệu mẫu kích động. Nghe thấy tức phụ lời này, trong lòng bà mới yên tâm. Kỳ mấy ngày nay, bà vất vả trèo chống gia đình, trong lòng nào lo lắng. giờ tức phụ nguyện ý cùng nàng chia sẻ việc này, trọng trách vai nàng có thể giảm nửa.

      "Đại nha a, ngươi yên tâm phần ân tình ngươi dành cho Triệu gia ta này, ta nhớ kỹ. Đợi sau này lão Nhị khỏe lại, ngươi ra hiếu, ta liền tìm nhà chồng tốt cho ngươi. Mặt khác cho ngươi thêm đồ cưới."

      Nghe bà vậy, trong lòng La Tố cười ha ha hai cái, "Chuyện này sau này hãy ."

      Chuyện tái giá nàng tại cũng muốn, nàng đối với thân phận La Đại Nha tại khá là hài lòng. Mặc dù nàng lập gia đình , nhưng cần phải sống như người lập gia đình, hơn nữa nàng còn là quả phụ, phải lo lắng bị trưởng bối trong nhà bức hôm. tại nàng cũng có ý gả cho nam nhân nào cả.

      Dù sao lệ làng cao hơn trời, nàng tuy sống ở xã hội cổ đại nam tôn nữ ti nhưng bao nhiêu năm tiếp nhận tư tưởng đại, nàng thể coi người nam nhân là chúa tể hoàn toàn dựa dẫm vào nam nhân đó.

      Sau khi bà tức hai người ràng mọi chuyện với nhau quan hệ giữa hai người trở nên thân thiết hơn trước.

      Buổi chiều Triệu mẫu tiếp tục đốn củi, để sáng sớm mai mang củi lên chợ bán, cấp Triệu Từ mua chút thuốc.

      Thấy La Tố muốn theo, Triệu mẫu xua tay. “Vết thương đầu ngươi còn chưa có lành cần phải , nhỡ nó bị vỡ ra, nhà chúng ta có tiền mời lang trung cho ngươi đâu."

      La Tố ngượng ngùng đáp ứng. Nàng vốn cũng muốn . phải nàng lười biếng, chỉ là nàng cảm thấy việc đốn củi này là việc vừa tốn sức lại kiếm được nhiều bạc. Nàng nghĩ dùng buổi chiều để đốn củi bằng ở nhà suy nghĩ xem làm gì để kiếm nhiều bạc thuận tiện nghỉ ngơi cho vết thương mau lành tốt hơn.

      Đợi Triệu mẫu khỏi, La Tố quét dọn trong nhà. Nàng chuẩn bị trở về phòng suy nghĩ kế hoạch kiếm đồng tiền lớn, tây phòng bên kia đột nhiên truyền đến tiếng động lớn.

      Nàng biết thân thể Triệu Từ tốt , tựa hồ còn phải nằm ở giường. Lo lắng Triệu Từ xảy ra chuyện nên mới cố ý gây ra tiếng động như vậy, nàng vội vàng hướng tây phòng chạy.

      "Nhị đệ." Nàng đẩy cửa phòng ra, gọi to.

      Nhìn thấy cảnh tượng trong phòng, nàng sợ ngây người.
      Chris, huynhphuc9494, B.Cat2 others thích bài này.

    5. NgocThanhh95

      NgocThanhh95 Active Member

      Bài viết:
      229
      Được thích:
      341
      ☆, Chương 04:

      Trong phòng có người treo cổ xà ngang!

      La Tố thấy thế sợ đến mức đầu óc trống rỗng, cũng may phản ứng của thân thể nhanh hơn não bộ, nàng nhào qua túm lấy chân người đó, đem người đỡ xuống.

      Mặc dù thân thể La Đại Nha tính là thấp, nhưng so với Triệu Từ cao hơn nàng cái đầu tốt xem, tuy mấy ngày nay Triệu Từ gầy , nhưng lúc này thể trọng toàn thân đều dồn hết lên người La Tố khiến nàng nhất thời chịu được. Chỉ thấy La Tố lung la lung lay đem người kéo xuống, cả hai cùng lúc ngã mặt đất.

      Cũng may bị La Tố bị ngã đau. Triệu Từ cũng bị sao chỉ là thân thể mang bệnh lâu nên lại có chút khó khăn. Biết chưa có tắt thở, nàng vội vàng từ đất đứng lên xem .

      Triệu Từ bị ném tỉnh, mơ mơ màng màng mở mắt ra.

      La Tố xem người này gầy thành hình dạng, bất quá đôi mắt khá đẹp, lông mi lúc này run run.

      Nàng đưa tay vỗ vỗ mặt Triệu Từ, "Nhị đệ, Nhị đệ."

      Triệu Từ lúc này mới hoàn toàn mở mắt, động môi chuyện, "Tẩu tử..."

      Nghe được tiếng của Triệu Từ, trong lòng La Tố thở phào nhõm.

      Nàng đỡ lấy cánh tay Triệu Từ, dìu đứng dậy, hướng đến chiếc giường trong phòng.

      Triệu Từ nghe lời, phối hợp với nàng hướng bên giường . vất vả đem ngồi xuống giường, La Tố buông tay ra, đấm tay ."Nhị đệ, ngươi vừa mới làm gì? Ngươi thế nhưng luẩn quẩn trong lòng, lấy sợi dây thừng treo cổ?"

      Sắc mặt Triệu Từ trắng bệch, "Đại tẩu, bệnh của ta tốt lên được, có sống cũng chỉ liên lụy ngươi cùng nương, ta sớm ra tốt hơn. Ngươi cùng nương có thể giảm bớt gánh nặng."

      Những lời này suy nghĩ lâu. Vốn muốn kiên trì, chờ sau này khỏe lại có thể vì mọi người ra phân lực, nuôi sống già trẻ lớn bé trong nhà. Nhưng biết, mấy ngày nay trong nhà tốt qua. đến nông nỗi hết sạch lương thực. Nương đều phải đốn củi mua thuốc cho . Nghĩ tới già trẻ trong nhà nhịn đói vì mua thuốc cho , nghĩ tiếp tục sống nữa.

      Đặc biệt ngày hôm qua lúc nương ở trong nhà chính chuyện, cũng nghe được. Trong nhà đập nồi bán sắt cũng muốn để chữa lành bệnh. Đến lúc đó nương thực đem phòng ở đều bán , bệnh còn trị hết, lưu lại này phòng nhi quả mẫu làm thế nào sống qua ngày. Cho nên nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có thể sớm chút chấm dứt sinh mệnh của mình mà thôi.

      Đáng tiếc vẫn còn sống, La Tố nghe xong nổi giận, đổ ập người xuống rống , "Ngươi ngược lại thoải mái. Ngươi chết xong hết mọi chuyện , lưu lại nhất đại gia tử làm sao bây giờ? Ngươi đọc sách hoa trong nhà bao nhiêu tiền bạc liền cần nhiều lời, những năm này cha mẹ sinh dưỡng ngươi, hoa bao nhiêu tâm tư tinh lực, ngươi chính mình tính qua có. Ngươi đời này khoản nợ đều có còn đâu, liền muốn chết? dễ dàng như vậy! Chết tử tế bằng sống tạm bợ, ngươi chưa từng nghe qua a. tại mới có bao nhiêu chuyện, nữ nhân chúng ta đều có buông tha đâu, ngươi cái đại nam nhân lại muốn tìm chết, ngươi ở đâu học được ít chuyện xấu xa như vậy? Ngươi có biết có bao nhiêu người muốn sống mà được hay , ngươi cho rằng cái mạng đáng giá tiền a. vất vả khảo cái tú tài, ngươi bỏ chạy tự tử, ngươi sợ phụ lòng người ủng hộ ngươi đọc sách sao?"

      Nàng vừa vừa khóc nức nở. Nếu như có thể lựa chọn, nàng đời trước chính là thiếu cánh tay gãy chân, đứng khó khăn, nàng đều phải sống. Nàng còn có trả nợ a, nhóm đồng hương khoản nợ, cha mẹ tình, nàng còn có còn đâu, bị lão tặc thiên đoạt mất tính mạng ném tới địa phương quỷ quái này.

      Càng trong lòng La Tố càng cảm thấy ủy khuất. Có người trăm phương nghìn kế muốn sống, có người lại hết lần này tới lần khác muốn tìm cái chết. Đây là cái đạo lý gì a.

      Thấy La Tố khóc lóc, mặt Triệu Từ vốn trắng bệch nay mang theo vài phần áy náy, "Thực xin lỗi, đại tẩu."

      "Thực xin lỗi cái rắm dùng. Ta lúc này mới vừa trở về, ngươi liền tìm chết, này cả thôn xóm đến lúc đó đều ta là cái sao chổi, chừng dùng mồi lửa đem ta thiêu chết sao. Ngươi biết hay a?!"

      Nghe La Tố khiển trách, Triệu Từ càng thêm áy náy, cúi gằm mặt, giống như học sinh tiểu học làm chuyện xấu bị giáo mắng.

      La Tố mắng xong trận, trong lòng dễ chịu ít, loại cảm giác buồn bực do trùng sinh mà đến cũng giảm bớt . Xem Triệu Từ cúi đầu, nàng mân môi, dùng tay áo xoa xoa mặt, sau đó vỗ vỗ bả vai Triệu Từ, "Tốt lắm tốt lắm, ngươi mau mau nằm xuống nghỉ ngơi, chuyện hôm nay ta cho nương biết. Trong nhà thảm lắm rồi, chúng ta thêm chuyện bằng bớt chuyện ."

      Chờ Triệu Từ ngoan ngoãn nằm ngủ, La Tố chống nạnh đứng ở trước mặt , "Ngươi có thể hứa với ta, tìm chết, được ? Ngươi có biết hay , ngươi mà chết, ta vậy cũng muốn hỏng bét?"

      Triệu Từ gật gật đầu.

      "Còn có a, từ góc độ đầu tư mà , ngươi này cái tú tài mà chết, nhà ta chẳng phải thua thiệt lớn. Ngươi biết nếu ngươi chết, ta còn có cơ hội lật bàn, ngươi mà chết, ta liền triệt để xong đời."

      "Lật bàn?" Triệu Từ mặt lộ vẻ mê hoặc.

      "Chính là xoay người!"

      Triệu Từ lập tức gật đầu.

      Thấy Triệu Từ đáp ứng cầu của nàng, sắc mặt La Tố lúc này mới hòa hoãn.

      Ra khỏi phòng Triệu Từ, La Tố thấy sắc trời bên ngoài xám xịt.

      Đứng ở trong sân, xem cảnh vật bốn phía đổ nát, La Tố thở ra hơi dài. lại, cái nhà này còn quá nghèo. quan tâm là ăn no bụng, hay là xem bệnh, đều muốn tiền.

      Chuyện kiếm tiền, là thể trì hoãn.

      Khi bầu trời sắp phủ màu đen, Triệu mẫu mới trở về. Cùng trở về với bà còn có Triệu Mộc Miên và Triệu Lâm hai hài tử.

      La Tố sớm nấu xong thức ăn chờ bọn họ trở về. Lần này nàng có nấu cơm khô, chỉ nấu chút cháo bí đỏ, ngoài ra trong nhà có chút ít dưa muối, người nhà xem như có thức ăn.

      Đối với đồ ăn La Tố cho rằng đơn giản lại khó nuốt, hai hài tử lại ăn vô cùng ngon miệng.

      Triệu mẫu ăn vài miếng, rồi gắp bí đỏ trong bát mình vào bát của hai hài tử bà buông đũa "Các ngươi ăn , ta đói lắm."

      "Nương, người đói bụng sao được, hôm nay đều bận việc buổi chiều. Người đừng lo lắng, nồi bên trong còn nhiều, đủ cho bọn ăn."

      La Tố đem bát đũa tới trước mặt Triệu mẫu khuyên nhủ.

      Triệu mẫu thở dài, "Làm nhiều như vậy làm gì, ta ăn ít chút, ngày mai còn có thể ăn thêm bữa nữa. tại bỗng chốc ăn xong, về sau biết ăn cái gì?"

      La Tố rất tán thành quan điểm này, "Nương, ta ăn cơm phải ăn no, ăn lửng bụng thế nào làm việc a. Chuyện lương thực người cũng đừng lo lắng, ngày mai ta vào trong thị trấn tìm việc, giãy điểm tiền công trở về."

      Trong nhà có gì cả, liền tính nàng có tâm làm ruộng, ngay cả tiền mua mầm mống cũng có. Phải thị trấn xem chút, chỗ kia nhiều cơ hội, xem có việc gì nàng làm được hay . thế nào cũng phải kiếm tiền đem bệnh của Triệu Từ chữa khỏi, mặt khác đem mầm mống năm sau mua về. Nàng dù gì cũng là người nghiên cứu ở phương diện này, chuyện làm ruộng này phải là việc khó. tại khó khăn trước mắt chính là bột đố gột nên hồ. có mầm mống, có tiền vốn, nàng căn bản loại được cái gì.

      Ngày thứ hai trời vừa hửng sáng, Triệu mẫu với La Tố thức dậy cùng nhau đem củi lửa sửa sang, chuẩn bị trấn .

      Trong thôn có chiếc xe bò, bình thường lúc có việc nhà nông thị trấn kéo hàng, cho nên người trong thôn lên trấn cũng có phương tiện.

      Mặc dù Triệu mẫu nỡ bỏ đồng tiền thuê xe , nhưng củi quá nhiều, bà với La Tố hai người nữ nhân cũng mang nổi. Thà bỏ văn ra thuê xe thị trấn, còn hơn để lỡ buổi chợ sáng, trễ nãi việc bán đồ.

      La Tố lo lắng có nhiều người lên thị trấn, có địa phương phóng củi. Kết quả lúc ra cửa thôn, phát chỉ có hai người, họ đều mang theo trứng gà nhà mình và chút đồ chế phẩm thủ công đem bán.

      Nhìn Triệu mẫu và La Tố gánh củi đến, chủ nhân xe bò Triệu Lục thúc giúp hai người chât củi lên xe.

      Hai phụ nhân xe La Tố đều có chút ấn tượng. người trong đó chính là Triệu nhị nương người hôm qua bán gạo cho nàng.

      Triệu nhị nương mang theo rổ trứng gà, thấy bọn họ, cười chào hỏi, "Đây phải là đại tẩu tử sao, hôm nay họp chợ đâu."

      Triệu mẫu kéo La Tố cùng nhau nghiêng người ngồi xe bò, nhìn triệu nhị nương , "Chao ôi, ngày hôm qua chém chút củi, xem chút có thể hay đổi vài cái tiền đồng.”

      Triệu nhị nương cũng theo thở dài, "Chao ôi, tại ngày càng phát ra khổ sở , cũng may so với cuộc sống trước kia tốt hơn rồi. Ta nghe đại quân của hoàng đế đại nhân bình định khắp nơi, bao lâu nữa, thiên hạ này xem như triệt để thái bình."

      " Mong là như vậy."

      Triệu mẫu cũng cười đáp tiếng, trong lòng lại cảm thấy khổ sở. Con lớn nhất của nàng chính là bị bắt đánh trận, chết tại thời điểm rối loạn.

      La Tố ngồi im nghe hai người chuyện. Trong trí nhớ La Đại Nha cũng có chút chuyện về lúc này, bất quá nàng ta biết nhiều lắm. Tóm tắt lời của hai người nàng đại khái nắm được tình thế tại đất nước này.

      Hoàng đế đời thứ hai của Đại Chu hoàng triều mới vừa đăng cơ lâu. Trước đây, chư hầu tranh bá rối loạn khắp nơi, tiên hoàng cũng là chư hầu rất có thực lực trong đó, trong lúc tranh giành nhặt được cái tiện nghi, đánh bại vài chư hầu lão đại thập phần có thực lực, giành được thiên hạ này.

      Mặc dù giành được thiên hạ, nhưng nó bị tàn phá vô cùng thê thảm. Cuộc sống dân chúng cũng tốt. Cái thôn này của bọn họ bởi vì ở trong lãnh địa của đương kim hoàng đế, cho nên mới tránh được tai hoạ. Nghe dân chúng ở các nơi khác, cuộc sống được an bình như thế này.

      Tiên hoàng chỉ làm hoàng đế hai năm liền cưỡi hạc về trời, người được thiên hạ là Tấn vương điện hạ chiến công hiển hách lúc trước.

      Vị này cũng phải là người dễ chọc, sau khi giành được thiên hạ , đối nội bắt đầu phổ biến chế độ khoa cử, đối ngoại thập phần lãnh huyết bình định đại quân man di.

      Lại đến Triệu Từ, trong những tú tài đầu tiên sau khi khai quốc.

      Xe bò lắc lư lắc lư lay động, La Tố thiếu chút nữa ngã sấp xuống. Triệu nhị nương ngồi bên cạnh kéo tay nàng, "Cẩn thận kẻo ngã, nếu bị ngã xuống cũng tốt xem."

      Triệu nhị nương cũng phải tâm thích La Tố. Chỉ là thấy thương Triệu mẫu tại lẻ loi hiu quạnh chống gia. Nếu La Tố sức lao động này cũng hư, người Triệu gia chắc chắn sống nổi nữa.

      La Tố cười gật đầu,"Cám ơn thẩm tử " rồi duỗi tay ôm lấy cánh tay Triệu mẫu, biểu quan hệ bà tức hai người rất thân thiết."Nương, người ngồi vững chút, đừng để bị ngã.”

      Nàng biết, để đặt chân ở cái thôn này, quan trọng nhất phải được Triệu mẫu lòng ủng hộ.

      Đặc biệt về sau nàng muốn dùng đến đất đai trong nhà, đều phải để bà bà đồng ý mới được. Cho nên bất cứ lúc nào, nàng đều để ý da mặt dày cùng Triệu mẫu đánh hảo quan hệ.

      Triệu nhị nương thấy nàng và triệu Tống thị thân thiết như vậy, vui mừng , "Đại tẩu tử, con dâu ngươi là người biết đối nhân xử thế."

      Triệu mẫu được tự nhiên cười cười, trong lòng cũng có chút biến hóa nho .

      Khi mấy người trò chuyện, xe bò đến cổng thành.

      Nhìn tường thành cổ xưa đứng sừng sững ngay trước mắt, trong lòng La Tố kích động.
      Đây là tường thành ở cổ đại đấy!
      Chris, B.CatTôm Thỏ thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :