1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Bất lương quân hôn - Quyển 2

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mẹ Mìn

      Mẹ Mìn Well-Known Member

      Bài viết:
      349
      Được thích:
      1,833
      BẤT LƯƠNG QUÂN HÔN - Q2
      Tác giả: Tinh Nhị
      Edit: Mẹ Mìn
      LINK Q1
      [​IMG]

      Sau mấy năm bỏ rơi em nó. Giờ mình quay lại ed tiếp quyển 2. Mình có đính kèm link quyển 1 cho bạn chưa đọc.

      Văn án

      [Khai giảng]

      Ngày thứ 1: bị đặt sô pha, cướp lần đầu tiên trong khi lại gọi tên người con khác.

      Ngày thứ 2: là huấn luyện viên của , chân thành xin lỗi nhận nhầm người.

      Ngày thứ 3: Khi lên tòa án quân , trùng hợp gặp mối tình đầu của , gương mặt giống như đúc.

      Hai tháng sau, vào ngày bọn họ đính ước cả đời, mẹ đến gặp , kéo tay về phía giới thiệu: "Con ngoan, đây là cậu út của con."

      Trong khi còn kinh ngạc, sau lưng lại vang lên tiếng hờn dỗi. ra mối tình đầu của trở lại. chấp nhận định mệnh, rời khỏi mối tình tay 3 này. Nhưng lại ngoài ý muốn phát mình mang thai. ngửa mặt lên trời ngăn dòng lệ rơi. Trời ơi, sao lại éo le như vậy!

      Trước mất tâm, sau mất thân. chẳng nhẽ lại phá thai, mất đứa con? nổi giận, quan tâm là chú hay là cậu. Người đàn ông này, muốn!

      [Đoạn ngắn 1]

      "Tại sao lại sờ tôi?" cả kinh kêu to: "Cút ngay! Khốn kiếp! Hiệu trưởng là ông ngoại tôi, dám làm bậy, tôi phế "

      Hi mắt đầy vẻ trêu tức, chút khách khí đem lột sạch: "Sao? Tôi quên với , hiệu trưởng cũng là ba tôi, còn dám láo?"

      "Đồ điên, biến thái, tránh xa ra....A..." đá đấm loạn xạ mà vẫn ngăn được tấn công mạnh mẽ của .

      "Lan Lan, đừng làm loạn, rất nhớ em." quan tâm đến kháng cự cùng nước mắt của , lòng chỉ muốn có được : "Lan Lan, ngoan!"

      Kích tình qua , run rẩy lui đến góc tường, cuống quýt mặc quần áo rồi xô cửa chạy.

      Còn khiếp sợ khi nhìn thấy những đoá hoa đào nở rộ sô pha. Làm sao có thể? ấy phải Lan Lan! Lan Lan sớm còn...

      [Đoạn ngắn 2]

      nhìn cậu bé đáng trước mắt, giọng dụ dỗ: "Nhóc con, sao cười, con nít mà cười trông rất đáng đó!"

      Cậu bé trưng ra vẻ mặt vô tội: " Cháu cũng muốn , nhưng mẹ cho"

      "Vì sao?" cực kỳ khó hiểu, có người mẹ lại cho con mình cười."

      Cậu bé thở dài : "Mẹ , cháu cười lên nhìn rất giống người ba đáng ghét của cháu."

      xúc động hỏi: "Nếu có ngày con gặp ba con, con muốn gì với ba con nhất?"

      Trong mắt cậu bé chợt lóe lên tia tinh ranh, lấy trong túi ra tờ giấy rồi : "Cháu với ba cháu, ông ấy thiếu mẹ cháu 200 vạn chi phí nuôi dưỡng, 10 vạn chi phí sữa bột, 10 vạn chi phí tã lót, 30 vạn chi phí bảo mẫu, tổng cộng 250 vạn."

      250 vạn? Thái dương dần lên 3 vạch đen.
      [​IMG]
      Last edited by a moderator: 18/5/19
      Chris_Luu, Hoa Hồ LyHale205 thích bài này.

    2. Mẹ Mìn

      Mẹ Mìn Well-Known Member

      Bài viết:
      349
      Được thích:
      1,833
      Hai năm sau

      [ Đoạn ngắn ]: Trong lòng Mễ Kiều có chút buồn bực nhìn về phía ngoài cửa sổ, ngoại trừ những hộp đèn quảng cáo sáng nhấp nháy đứng sừng sững ven đường đập vào mắt , cơ hồ nhìn thấy cảnh sắc gì sáng lạn.

      "Hai năm rồi, có gì thay đổi."

      Mễ Kiều nhàn nhạt ra cảm thụ của mình đối với thành phố J. Nhưng mà, người vô tình, người nghe cố ý.

      "Đợi được em, làm sao dám thay đổi."

      [ Đoạn ngắn hai ]: Căn phòng này, , căn phòng trong ngôi nhà này, đây là phòng ngủ, ràng Trầm Nghê Trần cố ý vì mà thiết kế để giữ chân !

      Có chút vô lực, hít sâu hơi, Mễ Kiều tự với mình, cái này là cạm bẫy ma quỷ, chỉ tự nhủ lòng đây là ảo giác!

      kéo vali quay người về hướng tủ quần áo, kéo ra, lại vì vậy mà giật mình!

      Từng bộ từng bộ quân trang lục quân chỉnh tề, uy phong lẫm liệt treo ở bên trong, áo sơ mi được ủi thẳng tắp.

      Nhắm mắt lại, thở ra hơi, đóng cửa lại, mở ngăn bên cạnh.

      Bên trong tất cả đều là thường phục của Trầm Nghê Trần, từng chiếc từng chiếc treo chỉnh tề, áo khoác ngoài, áo khoác, áo gió, áo da, thậm chí, trong ngăn kéo còn có đồ lót cùng bít tất.

      "Rầm ~!"

      Mễ Kiều đóng lại tủ quần áo, xoay người lại, có chút gian nan hít sâu.

      [ Đoạn ngắn ba ]: Trầm Nghê Trần hướng về phía Mễ Kiều tà mị cười cười, lập tức trong ánh mắt kinh ngạc của , lấy áo cưới trong tay đưa cho nhân viên, cứ như vậy trước mặt mọi người, quỳ gối, giống như làm ảo thuật, nắm trong tay hộp , mở ra, thâm tình chân thành nhìn Mễ Kiều.

      "Honey, gả cho , được ?"

      khí tràn ngập ngữ điệu, như là rượu nho Niu Di-lơn tươi mới nhất, làm hồng đôi má Mễ Kiều, say tâm trí của . cứ như vậy đứng ở đó vẫn nhúc nhích, mặc cho Trầm Nghê Trần đeo vào ngón tay chiếc nhẫn.

      Chiếc nhẫn xinh đẹp tinh xảo màu bạc, rất là trắng trong thuần khiết, có tạp chất, chỉ có viên đá sáng lấp lánh, lịch tao nhã mà ôn nhu.

      Mễ Kiều như lọt vào trong sương mù nhìn ngón áp út, chậm rãi, chậm rãi, bị chiếc nhẫn bao lấy, vừa mới qua đốt ngón tay thứ hai, chiếc nhẫn ràng hơn rất nhiều, thể tiến vào.

      Mễ Kiều nhíu đôi chân mày, rốt cục thực có chút trì hoãn.

      Mà người con trai trước mặt nửa quỳ cũng đanh quýnh lên.

      " hơn."

      tự mình xong, lập tức nhìn thấy dòng nước trong suốt chẩy ra từ trong mắt Mễ Kiều, tức vẻ mặt hưng phấn.

      "Ha ha, thử cầu hôn cảm giác chút mà thôi, cái này vốn cũng phải là chiếc nhẫn muốn tặng cho em."

      [ Đoạn ngắn bốn ]:

      "Trầm Nghê Trần, là làm? !"

      Người đàn ông đưa lưng về phía ánh sáng, dáng người bỗng nhiên được nâng cao hơn. có chút suy nghĩ, tiếp theo xinh đẹp cười cười.

      "Kiều kiều, chỉ số thông minh của em giảm bậc rồi. Còn tưởng rằng, em sớm nghĩ tới chứ."

      "? ! Vì cái gì lại đối với em như vậy!"

      Trầm Nghê Trần thu lại nụ cười, sâu sắc nhìn con Sư Tử Cái tức sùi bọt mép, trong mắt gợn sóng nhưng đầy thâm ý đen tối.

      tại sao, chỉ là muốn giữ em lại, muốn lại để em trốn mất!

      nhiều lần ra nước ngoài để tìm , cũng gặp rất nhiều khó khăn cùng trở ngại. muốn giữ lại đây, giữ bên từng giây từng phút!

      để như trước đây. Hai năm rồi, tuổi trẻ của cũng còn mấy, vẻ đẹp của cũng mất dần theo thời gian. muốn bọn họ lại xa cách nữa!


      [ Đoạn ngắn năm ]:

      Trong xe, gương mặt Mễ Kiều nhiễm lên tầng đỏ hồng, thẹn quá hoá giận nhìn chằm chằm vào Trầm Nghê Trần, cặp môi đỏ mọng bị ôn nhu chà đạp qua , lại như cũ sưng đỏ. Nhưng ôn nhu chà đạp, cũng là loại độc dược gây nghiện.

      Vừa muốn nổi giận, Trầm Nghê Trần chợt phát chung quanh xe đông nghịt người.

      "Ah! Shin E!" [Shin E, Hạ Ân, nghệ danh tiếng của Mễ Kiều. ]

      Ngoài xe, cái thiếu nữ là Fans hâm mộ, ôm hoa tươi kinh ngạc kêu lớn lên!

      "Tôi biết ngay mà, Shin E thích con trai Trung Quốc đấy!"

      Những thanh kêu lớn sợ hãi qua , vô số đèn flash lóe lên. Bởi vì cửa sổ xe của Trầm Nghê Trần đều dán giấy bóng mờ, vì để quay chụp có hiệu quả, thậm chí có phóng viên trực tiếp nhào tới trước kính chắn gió ô tô.

      Mễ Kiều tranh thủ thời gian cầm xắc tay che mặt của mình, muốn bởi vì loại chuyện này mà lên trang nhất mấy tờ báo giải trí bát!

      Cắn môi trừng mắt nhìn Trầm Nghê Trần, hận thể phanh thây xé xác .

      "Trầm Nghê Trần!"

      Trầm Nghê Trần cười tiếng, có quá nhiều cố kỵ, cứ như vậy thoải mái để cho truyền thông cùng Fans hâm mộ tùy tiện quay chụp hồi.

      , rốt cục lại mở miệng gọi tên của rồi, phải sao?
      Hale205 thích bài này.

    3. Mẹ Mìn

      Mẹ Mìn Well-Known Member

      Bài viết:
      349
      Được thích:
      1,833
      Bất lương quân hôn – C1 – Q2

      Tác giả: Tinh nhị

      Edit: Mẹ Mìn

      Hai năm sau

      Thời gian trôi qua như giấc chiêm bao, vật đổi sao dời. Giữa bầu trời, mặt trăng tỏa ra ánh sáng rực rỡ trẻ trung, taọ thành vòng tròn. biết bao nhiêu lần trùng hợp, phai mờ, trăng tròn như cũ, thời gian như cũ, tâm lại nhớ mong.

      Từ đại sảnh sân bay, Mễ Kiều bị Trầm Nghê Trần kéo như kéo bao tải tới bãi đỗ xe.

      đến bên cạnh xe, hai mắt Mễ Kiều cảm thấy hồi choáng váng, chiếc xe này, hai năm rồi, , ràng vẫn thay đổi.

      Cổ tay trái trắng nhần vẫn như cũ bị chăm chú nắm trong lòng bàn tay. Mễ Kiều im lặng nhìn nam tử trước mắt, dùng tay kia lấy chìa khóa, sau đó mở cốp xe.

      Trong cốp xe còn có ít đồ đạc, nhanh chóng dọn gọn chỗ rồi cho hành lý của vào.

      Nhìn qua, Trầm Nghê Trần có chút cố hết sức để xếp gọn từng cái hộp. Mễ Kiều biết là cái gì, nhưng có thể thấy được là rất nặng. Có mấy lần, vừa mới để qua bên, lại lăn xuống, đành nhặt lại để xếp lên.

      "Thả tôi ra, dùng hai tay phải dễ dàng hơn sao?"

      Mễ Kiều có chút đau đầu. Xem bộ dạng buồn cười, biết cái gì cho phải.

      " muốn, vạn nhất buông tay, em lại chạy trốn sao."

      Tính trẻ con bộc lộ qua lời của Trầm Nghê Trần, lại lộ ra chút chật vật.

      Mễ Kiều trong lòng run lên.

      Vốn tưởng rằng trải qua tang thương mà tâm dần dần bình tĩnh, giờ lại nổi lên tí ti gợn sóng.

      Bãi đỗ xe, đèn đường rất sáng, cùng với ánh sáng của những ngôi sao đan vào nhau tạo thành mảnh sa mỏng mê ly, tùy ý soi sáng lên người Trầm Nghê Trần. Trong hai năm này, Mễ Kiều thời thời khắc khắc nhắc nhở chính mình muốn quên, rồi lại thời thời khắc khắc nhớ kỹ, lúc này ngay tại trước mắt. gần như vậy , có chút chân thực.

      Bên này, vừa bị Trầm Nghê Trần đẩy ngồi vào ghế lái phụ, bên kia, điện thoại Trầm Nghê Trần vang lên.

      "Này, ah, cậu xem, tôi bị kẹt xe, đoán chừng còn phải hai giờ nữa mới đuổi tới sân bay. Các cậu có thể đợi sao?"

      Nhìn xem Trầm Nghê Trần cố làm ra vẻ giọng điệu bực tức, Mễ Kiều buồn cười.

      ràng người bây giờ ở sân bay, huống chi lại khuya khoắt thế này, kẹt xe gì chứ? Nghĩ đến, hẳn là hôm nay Trầm Nghê Trần tới sân bay, vốn là đón người a.

      Người này, là Chung Lan sao?

      Mễ Kiều bị ý nghĩ của mình dọa sợ. Lúc trước là mình cố ý phải ly khai, Trầm Thanh Thu trong điện thoại từng qua, Trầm Nghê Trần cùng Chung Lan đã kết hôn rồi. Như vậy, Trầm Nghê Trần người này, sau này chỉ là cậu của Mễ Kiều, là người của Chung Lan. Cho dù đón Chung Lan, cũng liên quan gì đến !

      "Ah, tốt tốt, vậy các cậu cứ đánh xe trở về , tôi phái người đến cổng doanh đón tiếp. Ai biết hôm nay chuyện gì xảy ra, vừa ra khỏi cửa liền bị chắn, bị lấp, bịt rồi, lát toi cũng biết có thoát được thân nữa."

      Mễ Kiều bật cười.

      Từ loa điện thoại vọng ra giọng , là đàn ông, phải Chung Lan.

      Khuôn mặt nhắn quyến rũ động lòng người, như bông sen nở, đẹp sao tả xiết.

      Trầm Nghê Trần theo tiếng cười liếc nhìn, nhanh chóng cúp điện thoại, mở máy xe.

      đường , tương đối gì.

      Mễ Kiều tinh tế đánh giá bố trí trong xe, thình lình phát , ngày nào đó trước đây, tặng con rối thỏ, được treo lên kính chiếu hậu. Màu sắc rất tươi đẹp, có tro bụi. Hẳn là được tỉ mỉ chăm sóc.

      Chỉ có điều, hôm nay tâm bọn họ có nhiều biến hóa. Mỗi người có con đường riêng của mình.

      Vở kịch năm xưa, mỗi người đều có vai diễn của mình. Vở kịch kết thúc, diễn viên cũng diễn xong vai diễn của mình. Trong vở kịch, ai dám hứa cùng ai hết con đường, ai có thể giải thích tất cả. Dù có thương chân thành tha thiết, tách ra, liền xa.

      "Cậu , cậu định đưa cháu đâu?"

      Quá mức sợ hãi lại giống như hoàn cảnh từng quen biết trước đây, Mễ Kiều hỏi Trầm Nghê Trần cũng chính là nhắc nhở chính mình, bọn họ có khoảng cách thể với tới được.

      Trầm Nghê Trần , ngũ quan vẫn tinh xảo giống như hai năm trước, con mắt màu đen chuyên chú lái xe, tựa hồ căn bản cũng nghe thấy Mễ Kiều chuyện.

      Sân bay đều được xây dựng cách xa trung tâm thành phố.

      Giờ phút này bọn họ đường cao tốc từ sân bay về thành phố. Trong lòng Mễ Kiều có chút buồn bực nhìn về phía ngoài cửa sổ, ngoại trừ những hộp đèn quảng cáo sáng nhấp nháy đứng sừng sững ven đường đập vào mắt , cơ hồ nhìn thấy cảnh sắc gì sáng lạn.

      "Hai năm rồi, có gì thay đổi."

      Mễ Kiều nhàn nhạt ra cảm thụ của mình đối với thành phố J. Nhưng mà, người vô tình, người nghe cố ý.

      "Đợi được em, làm sao dám thay đổi."

      Giọng du dương trong suốt vang lên, giống như lúc trước khi ở phi trường, bị phát .

      Thế nhưng Mễ Kiều hiểu, đời này, hết lần này tới lần khác có người như vậy, cho dù đến cực hạn, cũng thể gắn bó gần nhau. Ví dụ như, bọn họ.

      Mặc dù trong nội tâm có vạn câu nghi hoặc, tại cùng Chung Lan có hạnh phúc ? phải , bởi vì lúc trước khi đăng ký quân hôn, bởi vì Chu Chí Dũng sai lầm mới thành công đăng kí quân hôn, tìm được lý do để hủy chưa?

      Hốc mắt biết sao hơi ướt, Mễ Kiều quật cường quay nhìn ra ngoài cửa sổ thủy tinh, tốc độ xe dần dần hạ, lái vào nội thành.

      Hai bên đường, hàng cây phong tỏa sắc hồng rực rỡ, hoà thuận vui vẻ, tình cảm ấm áp, gió đêm thoáng qua cái, từng mảnh rực rỡ, nhảy múa nơi chân trời xa xăm.

      Cố ý làm bộ nghe hiểu lời Trầm Nghê Trần ..., cứ như vậy trầm mặc, thẳng đến khi xe vào khu biệt thự cao cấp.

      Khi lên trung học tại thành phố J, Mễ Kiều kết giao với toàn hồ bằng cẩu hữu, phần lớn cũng đều là con cháu nhà giàu tiêu xài như nước. Cho nên Mễ Kiều nhìn qua là biết, khu biệt thự cao cấp này chắc chắn mới được xây dựng sau khi .

      Chẳng lẽ . . . có ý định nạp thiếp? Đáng tiếc, Mễ Kiều từ trước đến nay đều là thà làm ngọc vỡ cũng làm ngói lành. Thực tế, giờ phút này thầm nghĩ, tranh thủ thời gian quay hết quảng cáo, sớm chút trở lại với bảo bối.

      "Ngày mai, cháu còn muốn cùng nhà tài trợ gặp gỡ, Hậu Thiên khởi động máy quay quảng cáo. Cho nên, chỉ có thể ở lại đây ba bốn ngày."

      Mễ Kiều tự xong, nam tử khí vũ hiên ngang bên cạnh, chỉ nhàn nhạt "Uh" tiếng.

      Xe con chậm rãi chạy đến ngôi biệt thự , ánh đèn vừa mới chiếu vào, tiếng Zsshi...i-it... thanh đánh úp lại, Mễ Kiều cảm thấy cả kinh, phóng mắt nhìn lại, dưới ánh đèn, con ngựa con từ trong sân nhà kho ở bên trong chui ra, vui mừng nhảy tại chỗ.

      "Hoan nghênh về nhà."

      Trầm Nghê Trần khẽ mỉm cười, đầu xuống xe, sau đó giúp Mễ Kiều mở cửa xe, lại xoay người sang sờ sờ lên đầu con ngựa con, thoạt nhìn, quan hệ của bọn rất tốt, rất thân mật.

      Mễ Kiều nghi ngờ, sâu nghi ngờ.

      "Cái này, đến cùng làm cái gì, ràng trong nhà chăm ngựa?"

      nghĩ rất đúng, đây phải lúc trước, với , về mong ước tương lai sao? Sao làm theo, Chung Lan như thế nào lại cho phép làm như vậy? Nhân viên quản lý đâu? Hàng xóm chung quanh đâu? Họ để yên sao?


      Trầm Nghê Trần hai tay vẫn vuốt ve con ngựa, uốn éo qua mặt đến mập mờ nhìn Mễ Kiều.

      nào biết, con ngựa con này, hai năm trước mua tới tay rồi. Chỉ có điều người tính bằng trời tính, cuối cùng chỉ có thể ngại vạn dặm xa xôi, đem nó từ nước Mỹ vận chuyển bằng đường hàng trở về.

      Lần đầu tiên Trầm Nghê Trần trông thấy con ngựa con, nó chỉ cao có thước, còn là chú ngựa rất rất . Cơ hồ tất cả thời gian rảnh dỗi, Trầm Nghê Trần đều cùng nó rbeen nhau. Mới đầu, đem ngựa con ở trong phòng nuôi, tự mình cho nó bú sữa, về sau, con ngựa con càng ngày càng lớn, làm trong nhà đầu mùi hôi, Trầm Nghê Trần đành làm cho nó gian nhà trong sân cho nó thoải mái dễ chịu.

      Hai năm qua, tuy quân vụ bề bộn, cũng chưa bao giờ ở bên ngoài ngủ qua buổi tối.

      Dù cho có xã giao, uống đến ba bốn giờ sáng, cũng về đây, trông coi ngôi nhà này, trông coi con ngựa con, trông coi toàn bộ những gì mà chuẩn bị.

      " còn sớm, vào thôi, sớm chút nghỉ ngơi."

      Nhàn nhạt câu, Trầm Nghê Trần cất bước hướng , mỗi bước tới gần đều khiến cho tâm Mễ Kiều như nai con loạn.

      Ngay lúc Mễ Kiều biết làm sao định lui về phía sau bước, Trầm Nghê Trần bỗng nhiên trệch hướng, vượt qua , mở cốp xe lấy hành lý bên trong ra.

      Mễ Kiều ảo não cảm thấy mình vừa rồi thất thố, hít sâu hơi bình ổn tâm trạng.

      "Còn vào?"

      Đợi Mễ Kiều định thần lại, Trầm Nghê Trần mang theo hành lý vào trong nhà, thân ảnh cao lớn dưới ánh đèn phản xạ thành bóng đen kéo dài, từng đường cong cũng được phác hoạ ưu mỹ, cái bóng này, còn làm cho Mễ Kiều thiếu chút nữa hoảng thần.

      Gió cuối thu, nhàng thổi qua, lướt qua gương mặt, lướt qua trái tim, tâm tình nước hồ thu. Ánh mắt xẹt qua phía chân trời, xuyên qua tầng mây, mang theo tâm tình bay lượn. Gió, lướt qua bên tai, lắng nghe thanh rất , ôn nhu đấy, mềm đấy, ung dung đấy, gợi lại những rung động tận sâu đáy lòng.

      Cất bước về phía trước, Mễ Kiều tự nhủ, cái gì đều muốn nghĩ, cái gì đều nên hỏi, vào nhà, tìm gian phòng, tranh thủ thời gian nằm ngủ tốt rồi.

      Nhưng, bức hình theo phong cách Bohemian nồng đậm phong tình thình lình ra trước mắt, làm cho nước mắt tích tụ lâu nay, rốt cuộc cách nào ức lăn xuống.


      Thân thể Trầm Nghê Trần khẽ giật, tinh tế nhìn trước mắt, hôm nay Mễ Kiều 21 tuổi.

      xinh tươi, ôn nhu, điềm tĩnh, nội liễm. Chỉ nhìn tinh tế như vậy, tựa hồ là cả người thoát thai hoán cốt.

      Sắc sảo, phản nghịch, thẳng thắn, khí phách. Đó là trong trí nhớ của về mấy năm qua, giờ đây lại biến đổi thành người như này. Đôi mắt ngây thơ thanh tịnh, giấu khí thế sợ trời sợ đất. Đến tột cùng, chịu bao nhiêu chua xót ủy khuất, bị nỗi đau mài giũa, mới có thể trở nên như thế này, làm càng thêm đau lòng!

      "Cậu , cháu mệt mỏi, phòng cháu ở nơi nào?"

      Tâm, đau khổ giãy dụa.

      " đưa em ."

      Trầm Nghê Trần chưa từng gì hơn, muốn bức . Cho dù giờ phút này Mễ Kiều giống như ngọn núi băng cũng nghĩ hết mọi phương thức đem hòa tan.

      Mễ Kiều khẽ nghiêng đầu, nhìn chằm chằm vào bức tranh được vẽ tỉ mỉ vách tường, dáng vẻ đơn cùng tịch liêu của mình giờ phút này rơi vào trong mắt . Điều duy nhất muốn cho thấy, là mấy năm qua sống vô cùng tốt, rất tốt.

      Hai tay nhấc hành lý lên, Trầm Nghê Trần từng bước lên cầu thang.

      Mễ Kiều hối hận.

      Ở phi trường, lúc bị phát , nên liều lĩnh giãy dụa, nghĩ cách đào thoát mới đúng!

      Dưới chân , là ước mơ mà chính miệng với . Mỗi bước lên tháp ngà mộng ảo.Từng bậc từng bậc cầu thang bằng đá cẩm thạch màu ngà sữa ấm nhuận*, như được chế tác từ bạch ngọc thượng thừa. Lan can, cũng là hình họa mà nhất. Chỉ có điều, nó được làm bằng những vật liệu tự nhiên, trạm khắc thành hình chim hải âu cùng tiểu tháp, làm cho cứ như thế giãy dụa, cứ như thế bất an.

      * : ấm áp và quá khô hanh

      Cũng may, Mễ Kiều được nghề nghiệp diễn viên chuyên nghiệp rèn luyện hàng ngày.

      biểu như quên tất cả, phảng phất hết thảy trước mắt, đều cùng có quan hệ, cũng chưa từng qua, nghĩ đến phòng cũng đồng dạng.

      Trầm Nghê Trần chưa từng nhiều lời. rất yên tĩnh về gian phòng chính giữa, mở ra cánh cửa thuần sắc trắng công chúa, đem hành lý vào.

      "Em ở nơi này, ở phòng đối diện, có việc gọi ."

      xong, Trầm Nghê Trần vào gian phòng đối diện, như có ý muốn trở ra.

      Khép lại cửa phòng, Mễ Kiều tựa hồ sắp té ngã mặt đất. Có chút tinh thần hoảng hốt đánh giá căn phòng, cảm giác, nơi đây hề giống như phòng trọ.

      Điện nước đầy đủ, nhà cửa xa hoa kiểu Châu Âu, tường màu vàng cùng màu sữa phối hợp, đỉnh đầu đèn treo sáng chói bằng thủy tinh, còn có, còn có chiếc giường lớn kiểu công chúa!

      Màn tơ trắng noãn như tuyết treo đầu giường, nhàng giữa trung, tầng lại tầng, thổ lộ hết tâm , trêu chọc trái tim ai.

      Mễ Kiều cảm giác mình muốn điên mất rồi! Ý thức hoàn toàn hỗn loạn! Suy nghĩ hoàn toàn bế tắc!

      Căn phòng này, , căn phòng trong ngôi nhà này, đây là phòng ngủ, ràng Trầm Nghê Trần cố ý vì mà thiết kế để giữ chân !

      Có chút vô lực, hít sâu hơi, Mễ Kiều tự với mình, cái này là cạm bẫy ma quỷ, chỉ tự nhủ lòng đây là ảo giác!

      kéo vali quay người về hướng tủ quần áo, kéo ra, lại vì vậy mà giật mình!

      Từng bộ từng bộ quân trang lục quân chỉnh tề, uy phong lẫm liệt treo ở bên trong, áo sơ mi được ủi thẳng tắp.

      Nhắm mắt lại, thở ra hơi, đóng cửa lại, mở ngăn bên cạnh.

      Bên trong tất cả đều là thường phục của Trầm Nghê Trần, từng chiếc từng chiếc treo chỉnh tề, áo khoác ngoài, áo khoác, áo gió, áo da, thậm chí, trong ngăn kéo còn có đồ lót cùng bít tất.

      "Rầm ~!"

      Mễ Kiều đóng lại tủ quần áo, xoay người lại, có chút gian nan hít sâu.

      Nghĩ lại, chỉ ở đêm, cần tủ quần áo của .

      Cởi giày ra, Mễ Kiều có cởi quần áo, cứ như vậy nằm xuống giường, kéo chăn đắp, kê đầu lên chiếc gối mềm mại. Xế chiều ngày mai muốn cùng nhà tài trợ gặp gỡ, còn muốn thảo luận ít chi tiết phương án quảng cáo tỉ mỉ để Hậu Thiên quay chụp thuận lợi. Ngẩng đầu liếc ra ngoài cửa sổ, mịt mờ có chút sáng, nếu ngủ, ngày mai mang gương mặt gấu trúc gặp nhà tài trợ tốt.

      Nhắm mắt lại, điều chỉnh tốt tâm tình, Mễ Kiều tự nhủ nên suy nghĩ bậy bạ.

      Thế nhưng mà, gian tối tăm, lại ngửi thấy mùi của Trầm Nghê Trần.

      Cái chăn mềm mại mà ôn hòa bao vây lấy , nằm mộng, cơ hồ đều bị Trầm Nghê Trần dây dưa, thậm chí, còn mộng thấy cùng Trầm Nghê Trần lúc còn là thiếu nhi nên hình ảnh.

      Ánh dương ấm áp chiếu qua cửa sổ tươi đẹp, xuyên qua mộng ảo, chiếu mặt đất, ôn nhu chiếu vào gương mặt Mễ Kiều ngây thơ ngủ giường.

      Mùi thơm của thức ăn chậm rãi lan trong khí, bay vào mũi Mễ Kiều làm bụng nhịn được kêu lên ục ục. Trong tiềm thức, khẽ chuyển động cánh môi, cực kỳ giống chú mèo con ngủ say thèm ăn.

      Hương vị món trứng gà ốp la xông vào miệng đào của , chậm rãi nhấm nuốt, chân vị giác làm cho thoả mãn câu dẫn ra khóe môi.

      Mặc dù thời gian cực nhanh, nhưng những gì thích vẫn thay đổi, ví dụ như, trứng.

      Bỗng nhiên, giật mình tỉnh giấc, mở to hai mắt, nhìn thấy Trầm Nghê Trần vẻ mặt vô hại mỉm cười nhìn chằm chằm vào . mặc chiếc áo sơ mi màu trắng, thêm quần jean đơn giản, tay khay thức ăn, tay cầm đũa.

      Trong khay, có đĩa trứng gà tươi, chỉ là, cái hình cầu ở giữa hiểu sao thủng lổ.

      Đôi mi thanh tú cau lại, ánh mắt lưu luyến nhìn đĩa trứng, nuốt ngụm nước bọt, trong nội tâm lập tức trong sáng.

      "Cậu vào phòng cháu sao gõ cửa?"

      Sắc mặt hơi đỏ, Mễ Kiều có chút thẹn quá hoá giận.

      Ngủ say còn có bộ dáng tham ăn như vậy, bị thu hết vào mắt, trong nội tâm, quả thực có vài phần được tự nhiên.

      Trầm Nghê Trần sung sướng nhướng hai hàng lông mày, ưu nhã quay người đem đặt khay đồ ăn cùng đôi đũa lên bàn, đặt xong lập tức đứng dậy, hề nhìn .

      Thân ảnh cao to trước mắt Mễ Kiều lúc lúc , kéo rèm cửa, vào toilet điều chỉnh nước ấm, trong chốc lát lại chạy về bàn làm việc đem máy tính mở ra.

      Mễ Kiều có chút im lặng. Vừa định đặt câu hỏi, liền nghe thấy thanh trầm thấp mà ôn nhu vang lên trong căn phòng lặng lẽ.

      " có gõ cửa, nhưng em nghe thấy. Còn có, đây là phòng , phải phòng con ."

      Điểm này, tối hôm qua khi Mễ Kiều kéo tủ quần áo ra nghĩ đến rồi. Chỉ có điều, muốn gọi đổi phòng, miễn cho gặp mặt nhau tăng thêm xấu hổ. Cho nên mới phải kiên trì, y phục cũng thay ra, cứ như vậy ngủ đêm.

      Đại não có chút hỗn loạn, Mễ Kiều toàn thân cao thấp hiểu từng cơn bực bội bất an.

      Trầm Nghê Trần xong, đột nhiên lại tủ quần áo, ngồi xổm xuống, lấy ra bộ đồ ngủ mầu tro có hình san hô mầu lam xen lẫn, trực tiếp ném cho Mễ Kiều.

      "Trong bồn tắm đủ nước rồi, em tranh thủ thời gian tắm rửa. Bữa sáng để bàn làm việc. Buổi chiều em có việc muốn ra ngoài, lúc này chắc cần dùng máy tính xử lý số chuyện. ra ngoài trước."

      xong, rất thân sĩ cười cười, mở cửa phòng liền nghênh ngang rời , để lại người vừa mới tỉnh ngủ là Mễ Kiều, ngây ngốc nghĩ ngợi lung tung.

      nhớ kế tiếp thời gian, là như thế nào vượt qua.

      Tóm lại, tắm rửa xong ra, mặc bộ đồ mới của mình, mặc đồ ngủ của Trầm Nghê Trần.

      Bữa sáng để bàn cạnh máy tính. ăn xong, Trầm Nghê Trần vừa vặn tiến đến, mang khay đồ ăn . xem websites, sưu tập tư liệu, ứng đối công tác, yên tĩnh ở bên, cũng nhìn , chỉ là lẳng lặng ngồi ở giường lật xem báo chí.

      Điện thoại di động vang lên tiếng đồng hồ báo thức.

      Mễ Kiều cầm lên nhìn, đạm mạc câu: " đến giờ rồi, cháu muốn công việc."

      Đứng dậy, muốn nhắc tới đống hành lý, lại phát , rương hòm cùng túi xách cánh mà bay.

      " phải hôm nay chỉ là cùng bên quảng cáo gặp mặt sao? Vậy hẳn là rất nhanh . Ở nơi nào, đưa em , dù sao hôm nay vừa vặn có việc gì, chờ em xòn việc rồi về."

      Trầm Nghê Trần tránh ánh mắt giận tái của Mễ Kiều, ngậm miệng, xách theo hành lý, chỉ là rất tự nhiên muốn hướng phía cửa tới.

      " lái xe, em nhanh lên!"

      Vừa dứt lời, thân hình cao to liền đứng lại.

      Rủ xuống đôi mắt, chỉ thấy bàn tay be trắng nõn nắm lấy cánh tay của .

      "Nhất định phải như vầy phải , cậu !"

      Thanh Mễ Kiều cơ hồ run rẩy, như cánh ve sầu, phải là giận dữ mà là hữu lực nói.

      đôi con ngươi ngập nước, giống như cực lực nhẫn, ủy khuất đến cực điểm.

      " công việc trước, trở về, chúng ta hảo hảo chuyện chút."

      Trầm Nghê Trần vẫn ôn nhuận như trước, xoay người, cầm lấy bàn tay bé của Mễ Kiều, trước sau, cùng nhau bước .
      Xuxu2109, lolemcalas, Hoa Hồ Ly3 others thích bài này.

    4. Mẹ Mìn

      Mẹ Mìn Well-Known Member

      Bài viết:
      349
      Được thích:
      1,833
      Bất lương quân hôn - C2.1 – Q2

      Tác giả: Tinh nhị
      Edit: Mẹ Mìn

      Mễ Kiều giờ ngôi sao sáng chói, nhưng từ khi tiến vào giới showbiz, tác phong của thay đổi trái ngược hoàn toàn so với trước đây.

      Chỉ vì, tại chỉ là người con , mà còn là người mẹ, bà mẹ trẻ siêu sao. người mẹ vẫn luôn cực lực bảo hộ con mình. chỉ hy vọng con mình được lớn lên khỏe mạnh ấm áp trong hoàn cảnh xã hội bình thường, có được tuổi thơ vui vẻ hạnh phúc.

      Vì vậy, lúc Trầm Nghê Trần chạy xe vào tầng hầm nhà hát để đỗ xe, trông thấy rất nhiều Fanss hâm mộ trong tay giơ ảnh, hoa tươi, máy ảnh, thậm chí còn có cả phóng viên lấy tin chụp hình, Mễ Kiều khỏi nhướng mày.

      có chút vui, hạ ghế ngồi ngả ra, lặng yên tiếng động nằm xuống, lấy điện thoại ra, gọi điện thoại cho Lam Phỉ Phỉ.

      "Sao bảo mang ý của tôi cho bên đối tác rồi, như thế nào bãi đỗ xe khắp nơi đều là Fanss hâm mộ cùng phóng viên vậy?"

      "Hả? Làm sao có thể, tôi với họ rồi mà, lần này bí mật về nước làm quảng cáo, bọn cũng đáp ứng, chỉ cần ngươi chịu tiếp đập, điều kiện gì đều là vấn đề, làm sao có thể tiết lộ tin tức ra ngoài đâu này?"

      Bên kia, Lam Phỉ Phỉ hao tổn tâm trí.

      "Như vậy, tôi gọi điện lại cho nhà tài trợ, bây giờ cứ đợi trong xe đừng ra. Sớm biết như vậy, tôi mang theo bảo bảo cùng trở về, tại bên cạnh , ko có trợ lý để ngăn cản."

      " nhanh lên, cho bọn họ biết, là bọn họ làm trái với quy ước trước đây, nếu thể nhanh chóng giải tán những người này, việc quay quảng cáo, tôi có quyền từ chối."

      Cúp xong điện thoại, Mễ Kiều thấy có rất nhiều nghi vấn vẫn có cách giải.

      Theo lý thuyết, là ngôi sao lớn, có thể mời đóng quảng cáo đều là công ty lớn, tiếng tăm lừng lẫy, uy tín vô cùng, có khả năng làm loại chuyện lật lọng này, càng đáng dùng tin tức của để gây chú ý.

      Tận lực suy nghĩ, cau mày, Mễ Kiều lời, chú ý nhìn trần xe.

      Ngoài xe ầm ĩ, làm cho tâm phiền ý loạn.

      Điện thoại trong tay vẫn chưa rung lên, ko có tin tức của Lam Phỉ Phỉ.

      Thở dài, bất đắc dĩ lại thở dài.

      "Nghe nhạc nhé!"

      Trầm Nghê Trần tựa hồ tâm tình tệ, mở CD, lập tức Mễ Kiều lại càng hoảng sợ, sợ là CD của . Trong xe của nếu là nhạc của , càng nghĩ càng muốn đâm đầu chết cho rồi!

      Nhạc dạo vang lên, phải.

      Mi tâm thoáng giãn ra, thở dài hơn, trong nội tâm, hiểu có gì mất mát.

      Bên tai, giọng hát của Tôn Yến Tư tràn ngập từ tính vang lên, kích tình nhộn nhạo.

      "Em muốn khó khăn chen vào giữa chúng ta. Em trách sao đủ dũng cảm. Tiếc nuối cũng dám, đều là sợ hãi. Dùng sức đẩy ra, còn em vẫn đứng lại... Em nghĩ rằng em có thể đứng sau lưng , nhưng nhiều lần chứng minh, tình này của em đúng. Đưa lưng về phía chỉ thấy mầu đen kịt, nhịn xuống mỏi mệt, mở mắt ra, mở ra cửa sổ, mới phát , chính là hào quang..."

      Đây là lời bài hát, kể về tình sâu đạm. Khi đối mặt với nghịch cảnh, người đủ dũng cảm mà ngừng tự với mình, phần này tình là sai đấy, buộc chính mình buông tay. Nhưng người kia vẫn tha thứ chờ đợi, chưa từng buông tay. Cuối cùng, bọn họ rốt cục phát , người này chính là ánh lẫn nhau mới được là hào quang của người kia.

      Hốc mắt Mễ Kiều ướt.

      nhìn Trầm Nghê Trần cũng biết là cố ý, nếu sao hết lần này đến lần khác lại bật bài hát này cho nghe ?

      Bởi vì sợ hãi tâm tình của mình ảnh hưởng đến công tác cùng bảo bảo, cho nên những ca khúc xoắn xuýt thương cảm như vậy, từ trước đến nay Mễ Kiều đều hát. hát, hoặc là tươi mát ngọt ngào, hoặc là vũ khúc điện tử có tiết tấu mãnh liệt. Đây chính là hai thể loại bất đồng cực đoan.

      Hết bài hát, Trầm Nghê Trần lại nhấn nút quay lại.

      Nhạc dạo quen thuộc vang lên, sắc mặt Mễ Kiều lập tức đen kịt.

      đột nhiên ngồi dậy, giống như muốn ăn người, lại làm Trầm Nghê Trần sợ hãi, ngược lại làm cho buồn cười.

      "Là cậu cố ý!"

      Mễ Kiều tức giận phun ra những lời này, nháy mắt cũng nháy mắt trừng . Giơ tay tắt Cd.

      ràng cùng như mình, đau đớn trong lòng chưa từng vơi , ngừng nhắc nhở , muốn cho cơ hội sống sót sao?

      Ủy khuất cùng chua xót hai năm qua chen chúc tới, xôn xao thoáng cái sụp đổ hết những cố gắng của , nước mắt thi nhau tràn ra bên ngoài.

      Thẩm Nghê Trần tâm khẩu cứng lại, đưa tay lau nước mắt cho , bị hung hăng uốn éo quay mặt .

      Thở dài, ôn nhu : "Kiều kiều, chúng ta náo loạn, có tốt ?"

      Tuy là dễ dàng như vậy, như đôi tình nhân giận dỗi nhau, mày dạn mặt dày cười đùa tí tửng, nịnh nọt.

      Mễ Kiều nhất thời bị chọc cho dở khóc dở cười, tức giận đến cắn chặt môi, lời.

      Tựn ình lấy tay lau qua nước mắt vài cái, làm nhòe cả son phấn.

      Chợt nhìn, rất giống con mèo hoa chỉ khuynh quốc khuynh thành.

      "Lại đây."

      Trầm Nghê Trần xong, lập tức cưỡng ép giữ đầu lại, tay chế trụ cằm, tay kia lấy ra chiếc khăn ướt, lau mặt cho từng chút từng chút, đem gương mặt được trang điểm kỹ càng của Mễ Kiều lau , lộ ra khuôn mặt nhắn ngây thơ thuần mỹ.

      Lau sạch xong, Trầm Nghê Trần sững sờ nhìn chằm chằm mất nửa ngày.

      ràng vẫn là gương mặt non nớt, còn cần được hảo hảo che chở thương. Vậy mà vì chống đỡ cuộc sống, mỗi ngày phải trang điểm giả trang thành thục.

      Tâm bỗng nhiên xiết chặt.

      Cúi người, đặt nụ hôn lên đôi môi mềm mại làm nhớ thương hai năm.

      Đại não Mễ Kiều lập tức ngừng hoạt động, trong lúc nhất thời quên cả động tác.

      Trong xe, yên tĩnh chỉ nghe thấy tiếng tim đập lẫn nhau.

      Trầm Nghê Trần rất là ôn nhu, đầy cõi lòng áy náy, đau lòng còn có trìu mến vây quanh Mễ Kiều, thẳng đến khi thân thể mềm mại bị ôm quá mức chặt chẽ, ngay cả cũng sắp thở được, lúc này mới buông ra.

      "Cậu xem, chỗ đó có người hôn nhau nồng nhiệt trong xe!"

      "Ah, lãng mạn!"

      "Ồ, đúng, các cậu xem, kia như phải rất giống Shin E sao?" [Shin E, Hạ Ân, nghệ danh tiếng của Mễ Kiều. ]

      " sao, nhìn kỹ xem, có chút giống."

      ", qua nhìn cái!"

      Trong xe, gương mặt Mễ Kiều nhiễm lên tầng đỏ hồng, thẹn quá hoá giận nhìn chằm chằm vào Trầm Nghê Trần, cặp môi đỏ mọng bị ôn nhu chà đạp qua , lại như cũ sưng đỏ. Nhưng ôn nhu chà đạp, cũng là loại độc dược gây nghiện.

      Vừa muốn nổi giận, Trầm Nghê Trần chợt phát chung quanh xe đông nghịt người.

      "Ah! Shin E!" [Shin E, Hạ Ân, nghệ danh tiếng của Mễ Kiều. ]

      Ngoài xe, cái thiếu nữ là Fanss hâm mộ, ôm hoa tươi kinh ngạc kêu lớn lên!

      "Tôi biết ngay mà, Shin E thích con trai Trung Quốc đấy!"

      Những thanh kêu lớn sợ hãi qua , vô số đèn flash lóe lên. Bởi vì cửa sổ xe của Trầm Nghê Trần đều dán giấy bóng mờ, vì để quay chụp có hiệu quả, thậm chí có phóng viên trực tiếp nhào tới trước kính chắn gió ô tô.

      Mễ Kiều tranh thủ thời gian cầm xắc tay che mặt của mình, muốn bởi vì loại chuyện này mà lên trang nhất mấy tờ báo giải trí bát!

      Cắn môi trừng mắt nhìn Trầm Nghê Trần, hận thể phanh thây xé xác .

      "Trầm Nghê Trần!"

      Trầm Nghê Trần cười tiếng, có quá nhiều cố kỵ, cứ như vậy thoải mái để cho truyền thông cùng Fanss hâm mộ tùy tiện quay chụp hồi.

      , rốt cục lại mở miệng gọi tên của rồi, phải sao?

      Rất tốt, muốn chính là kết quả này.

      Khóe môi cao ngạo tà mị địa thiển câu, nhìn quanh thoáng phát bốn phía chắn cực kỳ chặt chẽ bức tường người, Trầm Nghê Trần phát động động cơ, kéo xuống tay sát, treo đương. chút khách khí địa đem xe trước hai cái đại đèn mở ra, lóe lên, vây quanh ở kính chắn gió trước người nhanh chóng lui về sau bước, lập tức nhắm mắt lại, chịu được cường quang kích thích, rốt cuộc cách nào bình thường quay chụp.

      Chiếc xe ở giữa đám người, Trầm Nghê Trần cho xe lui về sau chút, bật nhạc lên. Trong xe vang lên ca khúc Tây Ban Nha, nhạc rock, vui sướng, hình ảnh toàn bộ bãi đỗ xe lập tức trở nên tươi sáng.

      Vốn bị động giữa các Fans và đám phóng viên, "hết cơn bĩ cực, đến hồi thái lai" lần nữa tìm về quyền chủ động.


      Trong lòng Mễ Kiều thoáng thoải mái, vui vẻ hẳn lên, nhìn cách phóng viên cùng Fans hâm mộ dần lui ra xa, nhịn được khanh khách cười.

      "Xem ra, hôm nay em có cách nào xuống xe ở chỗ này được rồi. Hay là chúng ta nơi khác dạo chơi nha!"

      Giọng ôn nhuận vang lên trong xe, xen lẫn quá nhiều mập mờ hấp dẫn cùng xinh đẹp. xong, liền hề chờ đợi, quay xe chạy thẳng ra cửa tâng hầm, bỏ lại phóng viên cùng Fans hâm mộ mà .

      Ánh sáng từ cửa ra vào bãi đỗ xe dần sáng lên, Mễ Kiều hai mắt tỏa sáng, quay đầu nhìn lại, Fans hâm mộ điên cuồng cùng truyền thông sớm được bỏ xa rồi.

      "Hô ~ "

      Thoải mái thở hắt ra, lần nữa điều chỉnh tốt thành ghế, lại nhìn thấy Trầm Nghê Trần bộ nhõm tự tại nhìn chằm chằm về phía trước.

      Ngắn ngủn trong giây lát, biết sao, trong nội tâm lại có loại cảm xúc, cùng trải qua mưa gió để cùng nhìn thấy cầu vồng.

      "Cậu sợ sao, bị chụp ảnh như vậy, sợ ảnh hưởng nghiệp của cậu à?"

      Hồi tưởng lại cảnh ép hôn nồng nhiệt vừa rồi, Mễ Kiều khỏi bực mình.

      Trầm Nghê Trần tắt nhạc, nghiêng mặt qua nhìn .

      "Nơi này là Trung Quốc, phải nước Mỹ. thế giới, tổng thống hay thủ tướng nào có chuyện xấu đều bị lộ ra, nhưng đây là Trung Quốc, từng nghe thấy chuyện xấu như vậy chưa?"

      nhanh chậm nói, có chính diện giải thích.

      Nhưng mà, Mễ Kiều cực kì thông minh, nghe hiểu rồi. phải đàn ông Trung Quốc có trách nhiệm với gia đình hơn đàn ông nước ngoài, mà là do xã hội giống nhau. Nghĩ lại tại lãnh đạo quân đoàn J rồi, muốn đăng ảnh xấu của , sợ là, báo chí lớn cả nước cũng dám nha.

      Từ Mễ Kiều sinh trưởng trong nhà quan chức, biết bộ đội lực lượng là cỡ nào cường đại.

      Khi còn bé, nghe thị trưởng thành phố ở mở nhà tắm hơi rất là xa hoa, bởi vì nhân viên phục vụ đắc tội vị thủ trưởng bộ đội mặc thường phục, đến lát, cả tòa nhà bị đám quân sĩ đập cho tan tành. Vị thị trưởng nghe là vị lãnh đạo bộ đội phá, còn qua nhờ cha Mễ Kiều làm người hoà giải, thỉnh cầu vị thủ trưởng kia khoan hồng độ lượng. Ai ngờ, vị thủ trưởng kia , muốn nguôi giận, trừ phi vị thị trưởng kia thân sửa chữa lần, lại bị đập lần. Cứ như vậy, nhà tắm hơi xa hoa kia bị xóa sổ.

      "Quả nhiên, ở Trung Quốc, vẫn là bộ đội mạnh nhất."

      Mễ Kiều xem chuyện cũ nỉ non tự , lại rước lấy tiếng cười của người đàn ông bên cạnh.

      "Cho nên, em thân là quân nhân, lại còn là quân tẩu, phải cảm thấy vô cùng tự hào vinh quang mới đúng!"

      Cái gì? !

      gian hẹp trong xe, đem lời nhu hòa của Trầm Nghê Trần phóng đại gấp 10 lần, câu chữ ràng, Mễ Kiều nhịn được rùng mình cái.

      Thân là quân nhân? sao? Hai năm trước có bàn giao, nhắn nhủ, từ giã, sợ là trường quân đội Tây Sơn sớm đem quân tịch của khai trừ. Quân tẩu? phải , giấy hôn thú bị hủy, theo lệnh cấp sao?

      Chẳng lẽ đến tận bây giờ, vẫn còn những lời này trêu chọc ?

      "Trầm Nghê Trần, cậu quá hiền hậu!"

      "Ha ha ha, rất tốt, đây là lần thứ hai sau khi em trở về gọi tên ."

      Trầm Nghê Trần duỗi tay ra, chút khách khí nhéo cái lên má Mễ Kiều. Dạng như vậy, cực kỳ giống như chủ nhân âu yếm sủng vật.

      Mễ Kiều quay mặt qua chỗ khác.

      Nếu phải hộ chiếu để trong valy, hơn nữa lại bị giấu , sớm trở mặt dời rồi.

      tại coi là gì? Nhân tình sao?

      "Mễ Kiều tôi từ trước đến nay đều khinh thường người khác làm nhân tình. Trầm Nghê Trần, đây là lần thứ ba, cũng là lần cuối cùng tôi gọi tên , thỉnh , chiếu cố đến cảm thụ của tôi, giỡn như vậy, được chứ?"

      Thân xe mạnh mẽ dừng lại, Trầm Nghê Trần đem xe khẩn cấp dừng ở ven đường, lạnh lùng nhìn về phía Mễ Kiều, hai mắt u oán mà trống rỗng, chán nản, mặt xám như tro, phảng phất như là quyết tâm .

      Trong nội tâm cũng là mảnh hoang vu.

      chưa từng muốn làm tiểu tam, chỉ với , khai thiên lập địa, che gió che mưa, thủ hộ cả đời. Vì cái gì lại có ý nghĩ như vậy?

      Chẳng lẽ bị mất trí nhớ, đem những việc làm vì quên hết thảy?

      "Em có thể hay , cũng để ý đến cảm thụ của ?"
      Last edited: 22/5/19

    5. Mẹ Mìn

      Mẹ Mìn Well-Known Member

      Bài viết:
      349
      Được thích:
      1,833
      Mai m về quê nên đăng trước hạn.

      Bất lương quân hôn - C2.2 – Q2

      Tác giả: Tinh nhị

      Edit: Mẹ Mìn


      Trầm Nghê Trần ra miệng, nhàn nhạt đấy, nhàng đấy, mà cũng hung hăng như là cây roi đánh vào trong lòng Mễ Kiều.

      Ánh nắng mặt trời xuyên qua cửa thủy tinh, bắn qua, chiết xạ thành cầu vồng sáng rọi, giống như thể nắm lấy tương lai, biến hoá kỳ ảo. Trong xe nhanh chóng yên tĩnh trở lại, thời gian lặng lẽ trôi, trở lại. Như dòng nước, vây lấy bóng hai người, như vậy chật vật.

      " điên đảo toàn bộ thế giới, chỉ vì muốn bắt lấy cái bóng của em."

      Trầm Nghê Trần nhấn mạnh từng lời.

      " nhớ sao? Em , về sau những lời này là tín ngưỡng tình đối với em. Em , Mễ Kiều em nếu người, hoặc là , hoặc được cả đời. Em thà răng có hoa hồng cho lễ tình nhân, cũng muốn cùng người em cùng chỗ, mỗi ngày tay trong tay, bước chậm dưới trời chiều."

      Trầm Nghê Trần nhàn nhạt xong, trong đầu hồi tưởng lại bộ dạng ngây thơ của Mễ Kiều trước đây, khóe miệng tự giác cong lên.

      Hai năm qua, điều duy nhất giúp tới ngày hôm nay, ra là những lời này của .

      tóc ngắn, xinh đẹp, chói mắt, lòng ngay dạ thẳng, dám dám hận. cho phép thề non hẹn biển, đốt sáng lên ngọn lửa sáng chói trong . Khi gặp bất hạnh lại lựa chọn làm con rùa, rụt đầu vào trong mai để trốn tránh đau thương.

      Mễ Kiều gì, chỉ nhìn vào bóng lưng người bên cạnh.

      Trầm Nghê Trần có chút bị thương.

      " biết lúc trước chúng ta xa nhau có lẽ là bị bất đắc dĩ, mhưng mà em lại tàn nhẫn với , ngay cả cơ hội cho gặp em cũng cho. Kiều Kiều, em , em hy vọng sống mạnh khỏe. Cả trái tim của đều ở chỗ em, em lại bỏ , muốn , như thế nào mạnh khỏe?"

      Mễ Kiều đưa tay xoa xoa nước mắt của mình, nhớ tới thanh tuyệt vọng của mẹ, nghĩ tới bảo bảo đáng , nhịn đau ra vẻ kiên cường :

      "Nếu phải bắt được tôi ở sân bay, giữa chúng ta, gặp lại."

      Bỗng nhiên, đã nghe được tiếng Mễ Kiều có chút khàn khàn, hai mắt Trầm Nghê Trần sáng lên, xuyên thấu qua tia giảo hoạt, khóe môi xinh đẹp câu dẫn ra, làm nũng giật giật áo khoác Mễ Kiều.

      "Kiều Kiều ~ Kiều Kiều ~ "

      Như con mèo cầu xin chủ nhân đứng vứt bỏ mình, thanh Trầm Nghê Trần, muốn có bao nhiêu đáng thương có bấy nhiêu đáng thương.

      "Đừng lèo bèo. Tôi tại muốn thảo luận những vấn đề này. Tôi, có chút đói bụng."

      Xem như tước vũ khí đầu hàng sao? Mễ Kiều cũng biết. Chỉ là cảm thấy, nhìn bộ dạng đáng thương của , trong lòng của cũng chịu nổi.

      "Hắc hắc, muốn ăn cái gì?"

      Vừa rồi cảm xúc cả người vẫn còn xoắn xuýt, ánh mắt Mễ Kiều trống rỗng lung lay, đều có chú ý tới, vậy mà Trầm Nghê Trần bất tri bất giác đem xe chạy thẳng đến thương xá nổi danh nhất Thành phố J.

      , cái này là muốn chết sao?

      thể tưởng tượng nổi trừng mắt nhìn , trong nội tâm Mễ Kiều thoáng chút bối rối.

      "Hắc hắc,đừng nhìn với ánh mắt như vậy, chịu được hấp dẫn đâu đấy!"

      xong, Trầm Nghê Trần chỉ chỉ gian hàng đối diện ở giữa lầu , vẻ mặt nịnh nọt.

      "Chúng ta mua đồ dùng giường nha?"

      Mễ Kiều theo ngón tay của nhìn sang, nhìn thấy, gian hàng ở giữa lầu , đối diện bọn họ, đấy là tiệm thuốc. Như vậy, đồ dùng giường trong miệng Trầm Nghê Trần, là cái gì?

      Thuốc tránh thai, hay vẫn là bcs? "Trầm Nghê Trần, chết !"

      nắm đấm bay thẳng vào mặt Trầm Nghê Trần, Trầm Nghê Trần ai oán bên xoa cái mũi, bên ủy khuất lên tiếng.

      "Biết em nghĩ lệch lạc mà, đồ dùng giường, cũng phải đồ tránh thai. lầu bốn có bán chăn ga gối đệm. Ngày trước chỉ ngủ 1 mình nên dùng màu sắc u ám, hôm nay em trở về rồi, vì em đem chúng đổi sang mầu sắc ấm áp hơn."

      Nghe xong giải thích của , sắc mặt Mễ Kiều rốt cục dễ nhìn hơn ít.

      "Cái này còn sai biệt lắm."

      囧!

      Trầm Nghê Trần bỗng nhiên cười cười tim phổi, mà Mễ Kiều cảm giác như tự cắn lưỡi mình!

      Từ lúc xuống xe cho đến giờ, Mễ Kiều luôn cảm giác lời của mình mới rồi quá mức mơ hồ, dễ dàng bị người hiểu lầm, vì vậy vừa đuổi theo Trầm Nghê Trần vừa giải thích.

      "Ý của tôi là, đấy là giường của , sao phải vì tôi mà thay đổi."

      " có sao, Tiểu Kiều Kiều cần giải thích, hiểu."

      " phải, ý của tôi là, tôi phải với ngủ cùng giường với !"

      " có sao, Tiểu Kiều Kiều, tin là hiểu em đấy."

      " phải, ai muốn ngủ giường!"

      Mễ Kiều dừng lại, lớn tiếng dữ tợn câu, nhìn lên thấy Trầm Nghê Trần ở trước mắt của ngừng lại.

      Bỗng nhiên, vẻ cười đùa tí tửng bất cần đời mặt biến mất, mà chuyển thành biểu vô cùng nghiêm túc.

      có chút nghiêng thân thể lẳng lặng nhìn Mễ Kiều, nhìn nửa ngày, sau đó kéo tay .

      "Kiều Kiều, chúng ta chụp ảnh nha."

      Trong nội tâm Mễ Kiều thoáng phát lộp bộp, trán lên ba vạch đen, hiểu đấy à, chụp ảnh cái gì chứ?

      Nhìn lại, sau lưng Trầm Nghê Trần, đôi bạn trẻ ra từ cửa kính xa hoa, mặt vẫn còn trang điểm đậm.

      Toàn thân Mễ Kiều khẽ giật, lúc này mới hoàn hồn.

      đỉnh đầu: "Áo cưới Ngải Lệ quốc tế" - mấy chữ màu vàng to đùng đập vào mắt. Trước mặt tiền, người mẫu mặc người chiếc áo cưới tuyệt đẹp. Rất giống style mới nhất năm nay được lưu hành ở Milan.

      "Trầm Nghê Trần, , cậu , , , đến cùng ..."

      tia hỗn loạn, đại não hoàn toàn bị tê liệt.

      Thân thể bỗng nhiên nghiêng về phía trước, giây sau, người bị Trầm Nghê Trần lôi vào cửa xoay ở bên trong.

      Trong nháy mắt, thấy phương hướng phía trước, cứ như vậy ngã vào vực sâu vạn trượng. bối rối muốn trốn, lại bị hai bàn tay to chặt chẽ giam cầm. bối rối muốn la to, nhưng thế giới lại hoang vu chỉ còn lại giọng của : Dù trời có sập, đất có sụt, cũng có bên em.

      "Tiểu thư, tiểu thư?"

      Nhân viên cửa hàng lễ phép gọi, đem suy nghĩ của Mễ Kiều từ trong tưởng tượng triệu hồi.

      "Ah, cái gì?"

      "Ha ha, xem xem, đây đều là do Trầm Nghê Trần tiên sinh và quản lý lựa chọn style mới nhất năm nay. Nếu như chưa có thời gian chụp ảnh, ngại có thể thử xem áo cưới trước, sau đó lựa chọn những chiếc váy mình thích, sau đó đến chụp ảnh cũng được."

      . . . trán Mễ Kiều lại có ba vạch đen, vô tội địa chớp chớp đôi mắt to, hướng về phía nhân viên cửa hàng áy náy cười cười.

      "Ách, xin lỗi, chắc lầm rồi, tôi có ý muốn kết hôn."

      Mễ Kiều bên xấu hổ từ chối, bên đưa mắt nhìn quanh, tìm thấy thân ảnh Trầm Nghê Trần.

      Bỗng nhiên, vai trầm xuống.

      "Honey, mới vừa xa nhau, mà em nhớ rồi hả?"

      Cái giọng muốn ăn đòn từ sau lưng Mễ Kiều truyền đến, mặt đen xì quay chỗ khác, nhìn thấy trong tay Trầm Nghê Trần, cầm chiếc áo cưới trắng noãn như tuyết, thanh thấu như sương.

      Trong cửa hàng được lắp đặt thiết bị cao cấp mà ấm áp như muốn truyền cảm hứng cho các cặp tình nhân, Trầm Nghê Trần hướng về phía Mễ Kiều tà mị cười cười, lập tức trong ánh mắt kinh ngạc của , lấy áo cưới trong tay đưa cho nhân viên, cứ như vậy trước mặt mọi người, quỳ gối, giống như làm ảo thuật, nắm trong tay hộp , mở ra, thâm tình chân thành nhìn Mễ Kiều.

      "Honey, gả cho , được ?"

      khí tràn ngập ngữ điệu, như là rượu nho Niu Di-lơn tươi mới nhất, làm hồng đôi má Mễ Kiều, say tâm trí của . cứ như vậy đứng ở đó vẫn nhúc nhích, mặc cho Trầm Nghê Trần đeo vào ngón tay chiếc nhẫn.

      Chiếc nhẫn xinh đẹp tinh xảo màu bạc, rất là trắng trong thuần khiết, có tạp chất, chỉ có viên đá sáng lấp lánh, lịch tao nhã mà ôn nhu.

      Mễ Kiều như lọt vào trong sương mù nhìn ngón áp út, chậm rãi, chậm rãi, bị chiếc nhẫn bao lấy, vừa mới qua đốt ngón tay thứ hai, chiếc nhẫn ràng hơn rất nhiều, thể tiến vào.

      Mễ Kiều nhíu đôi chân mày, rốt cục thực có chút trì hoãn.

      Mà người con trai trước mặt nửa quỳ cũng đanh quýnh lên.

      " hơn."

      tự mình xong, lập tức nhìn thấy dòng nước trong suốt chẩy ra từ trong mắt Mễ Kiều, tức vẻ mặt hưng phấn.

      "Ha ha, thử cảm giác cầu hôn chút mà thôi, cái này vốn cũng phải là chiếc nhẫn muốn tặng cho em."

      lười biếng giải thích, lập tức chậm rãi đứng dậy, hề nhìn về phía Mễ Kiều, mà là xoay người, nhìn về phía sau lưng .

      "Thế nào, Đại Pháo, vừa rồi thấy tôi làm như vậy là được rồi nhỉ!"

      Vừa dứt lời, trong nội tâm Mễ Kiều hồi kinh ngạc.

      chăm chú nhìn coi, Đại Pháo trong miệng Trầm Nghê Trần chính là người kia, tựa hồ gặp nhau ở nơi nào. Tên đàn ông trì độn đứng cười, còn ra câu long trời lở đất làm cho Mễ Kiều hận thể tìm cái lỗ mà chui xuống.

      "Ha ha, nhìn xem, cậu làm ấy hoa mắt chóng mặt rồi, tôi biết ngay mà, như vậy nhất định thành công! Cám ơn, tôi lấy cái này cầu hôn đây!"

      Đại Pháo tiếp nhận chiếc nhẫn trong tay Trầm Nghê Trần, bị kích động rời .

      Ngọn đèn hoa mỹ, nhạc động lòng người, còn có những chiếc váy cưới đủ mầu sắc, kiểu dáng tuyệt mỹ, đều làm cho người ta hoa mắt thần mê, tâm động thôi.

      Trầm Nghê Trần hoa lệ xoay người, phát sắc mặt Mễ Kiều hoàn toàn đen kịt mất rồi.

      "Trầm Nghê Trần, giỏi đấy!"

      Cắn răng oán hận nhổ ra câu, Mễ Kiều mân mê cái miệng nhắn muốn nghênh ngang rời .

      Bỗng nhiên trời đất quay cuồng, lúc bay vọt đến giữa trung mới giật mình, nguyên lai là do thân thể mềm mại của , sớm bị chặn ngang hoành ôm vào trong lòng.

      Ngước đôi mắt tràn đầy tức giận lên. còn muốn trêu đùa hí lộng hay sao? !

      "Hỗn đãn, thả tôi xuống!"

      Lời vừa ra khỏi miệng, Mễ Kiều chợt cảm thấy chính mình thất thố, sợ hãi ngắm nhìn bốn phía, phát , ràng có mười mấy nhân viên, ai là nhìn bọn họ. Ai cũng bận việc của mình, phảng phất, cùng với Trầm Nghê Trần là cùng các ấy tại cùng địa điểm, nhưng lại bất đồng về thời gian.

      "Honey, em là vì chiếc nhẫn kia mà trách sao?"

      Trầm Nghê Trần vừa , vừa ôm theo Mễ Kiều đến phòng chụp ảnh. Chỗ đó, ánh sáng rất tốt, ghế sa lon đặt đống lễ phục, cthoạt nhìn là bị ngườió chuyên môn chọn lựa ra, thợ trang điểm còn có cả nhiếp ảnh gia cũng chuẩn bị xong, mỉm cười nhìn bọn họ.

      "Ai bảo em bây giờ là đại minh tinh, chúng ta sợ là chụp được ngoại cảnh, trước hết chụp tạm trong phòng, treo trong nhà. Đợi về sau có thời gian, chúng ta lại ra ngoại quốc chụp ngoại cảnh, chụp nhiều cảnh đẹp hơn."

      Trầm Nghê Trần bỏ qua kinh ngạc của Mễ Kiều, đem ôn nhu đặt ở ghế sa lon.

      quay mặt hướng về nhân viên công tác hai câu, lập tức, mỹ nữ tới.

      "Xin chào, chúng ta trước thử áo cưới nha?"

      Mễ Kiều để ý tới ấy, trực tiếp đứng dậy vọt tới trước mặt Trầm Nghê Trần, trừng mắt nhìn .

      " đến cùng là làm cái trò gì? !"

      Đại khái là vừa rồi bị cầm chiếc nhẫn của người khác trêu đùa hí lộng phen, cho nên sợ hãi lần nữa bị trêu đùa. Nhưng mà, siêu sao quốc tế, lá gan, như vậy sao?

      Trầm Nghê Trần hé miệng cười cười xấu xa, tiếp nhận chiếc váy trắng từ tay mỹ nữ chuẩn bị cho Mễ Kiều, bừng tỉnh đại ngộ :

      " hài lòng, như vậy, để Trầm Nghê Trần tự mình chọn cho ."

      "Cái gì? , , , cái gì?"

      Trầm Nghê Trần từng bước hướng phía tới, Mễ Kiều tự giác chậm rãi lui về phía sau.

      "Ah!"

      Kinh kêu tiếng, thân thể Mễ Kiều bị Trầm Nghê Trần

      Vác lên vai. an phận giãy dụa thân hình, lại bị Trầm Nghê Trần chút khách khí vỗ cái lên mông .

      "Đừng có lại náo loạn, thời gian còn nhiều, chụp xong ảnh cưới, chúng ta còn phải nơi khác nữa."



    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :