1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Bất Hối- Tiểu Ly Không Khóc(đoản)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Đường Mật

      Đường Mật Active Member

      Bài viết:
      113
      Được thích:
      59

      BẤT Hối
      Tác giả:

      Tiểu LY Khóc
      Thể loại
      Ngôn tình, cổ đại,ngược
      Nguồn:

      Diễn Đàn Lê Qúy Đôn
      Trạng thái: 3

    2. Đường Mật

      Đường Mật Active Member

      Bài viết:
      113
      Được thích:
      59
      C1:

      Tối nay là yến tiệc mừng thọ của Hoàng đế.

      Ánh tịch dương dần buông xuống. Nam Cung Liệt đưa lưng về phía ta, trầm mặc lời. đứng giữa rừng hoa lê trắng muốt, bỗng làm ta cảm thấy bi thương.

      Lê, li, li trong li biệt. Vương gia của ta, hãy để ta giữ lại khoảnh khắc này, bởi vì chỉ lát nữa thôi, khi hoàng hôn tắt nắng, ta chẳng còn có thể lặng lẽ đứng cạnh người như những năm này nữa.

      Đầu gối có chút đau, hình như ta quỳ lâu lắm rồi. Chủ tử quay người lại, đôi con ngươi đen thẳm như cái động đáy, làm ta chẳng thể nào biết được người nghĩ gì.

      Ta cười tự giễu. Kỳ thực, là nhiều năm như vậy, ta vẫn thể nào hiểu được con người này.

      “Hối hận ?”

      Vương gia, người như vậy, lẽ nào là luyến tiếc A Lam sao? Ta tự đặt câu hỏi, rồi lại tự phủ nhận. đâu. Người như Vương gia, liệu từng biết đến hai từ “luyến tiếc”?

      Ánh mắt ấy dắn chặt vào ta, làm ta có chút bối rối. lâu rồi, hề nhìn ta như vậy nữa. Ta cúi đầu sâu, che tình ý miên man trong đáy mắt.

      Đợi đến khi bình ổn lại tâm tình, ta mới dám lên tiếng đáp lại.

      “Làm việc cho chủ tử là trách nhiệm của A Lam. Đời đời kiếp kiếp, vĩnh viễn hối hận, cho dù phải trả giá bằng cả tính mạng.”

      Lại là mảnh trầm mặc. Ta lẩm nhẩm đếm những cánh hoa lê dưới chân mình.

      , hai, ba, bốn... Hoa lê rụng sao ngừng sầu?

      Năm, sáu, bảy, tám… Hoa tàn lá có biết nhớ hoa?

      “Tô Ngữ Lam”

      Có tiếng gọi hòa vào trong gió, dịu dàng vẳng lên, nhàng giống như truyền ra từ sâu trong kí ức. bao lâu rồi ta được nghe thấy cái tên này?

      “Đừng để bản vương thất vọng.”

      Váy áo phiêu dật tung bay, eo thon mảnh khảnh xoay tròn, cổ áo hở đến phân nửa lộ ra vùng trắng tuyết mềm mại, nụ cười mị hoặc câu khóe miệng, đuôi mắt phong tình.

      “Vũ cơ kia, ngươi tên là gì?”

      “Bẩm Hoàng thượng, tiểu nữ A Lam.”

      Người ta , ta bước lên mây, từ vũ cơ nho trở thành Quý phi nương nương được sủng ái nhất hậu cung này. Người ta rằng, từ khi khai quốc đến nay, trừ bỏ Tống quý phi, Hoàng thượng chưa sủng ái ai như vậy. số lão nhân trong cung rằng, dung mạo của ta giống vị quý phi đó đến tám phần.

      Khuê danh của vị đó là Bình Nhu. Mỗi lần ở cạnh ta, Hoàng thượng đều gọi ta là Nhu Nhi. , tên của ta đẹp, Nhu Nhi nghe hợp với ta hơn.

      buổi chiều mùa thu, lão Hoàng đế gối đầu lên đùi ta, thủ thỉ tâm tình. Hôm đó là ngày giỗ của Tống quý phi.

      “Trẫm từng nữ tử.” kẻ lạnh lùng tàn nhẫn, đa nghi thành thói như lão, vậy mà cũng biết thương người. Ta bỗng nghĩ đến vương gia. Người từng ai chưa?

      “Chỉ tiếc, thời còn trẻ chưa từng biết quý trọng, lúc nào cũng đặt quốc gia đại lên mà chẳng mảy may để ý đến người trước mắt. Cuối cùng, đến khi mất rồi mới biết quý trọng nhiều.”

      “Trẫm thể bảo vệ được nàng ấy, cuối cùng để nàng ấy chết bởi những tranh đấu nơi hậu cung thối nát này.”

      “Bởi vậy, Nhu Nhi, trẫm tận lực bảo vệ nàng.”

      Ta cũng cảm thấy đáng thương thay cho chính bản thân mình, phải dựa vào bóng hình của người chết để được sủng ái. Nhưng mà, ta nào có nghĩ, nếu dung mạo của ta giống Tống quý phi, liệu có được Vương gia để mắt, liệu có được Hoàng đế cưng chiều?

      . Ta biết rất đáp án.

      “Nàng giống nàng ấy. Nàng ấy hiền lành lương thiện, đối xử tốt với tất cả mọi người. Nàng ấy đơn thuần nhìn mọi thủ đoạn của đám nữ nhân này, để rồi bản thân mình luôn là người chịu thiệt.”

      Còn ta ư?

      Trước mặt lão, ta lúc nào cũng nhu thuận dịu dàng, thế nhưng sau lưng lại ngang ngược phách lối, chèn ép cả Hoàng hậu, nháo hậu cung đến gà bay chó sủa. Tuy nhiên, lão ta vẫn dung túng cho ta, thầm dẹp hết tất cả vật cản đường ta. Nghe , lão định phong ta làm Hoàng hậu.

      châm chọc, lão ta gán cha ta tội danh thông đồng ngoại quốc, ý định mưu phản rồi tru di cửu tộc, chẳng phải sao?
      Chris thích bài này.

    3. Đường Mật

      Đường Mật Active Member

      Bài viết:
      113
      Được thích:
      59
      C2:

      Sức khỏe của lão Hoàng đế ngày kém. Tuy vậy, vẫn đến cung của ta đều đều. Có những ngày mệt mỏi, lão lâm hạnh ta, chỉ dịu dàng ôm ta ngủ. , mùi hương trong cung của ta thực dễ chịu, khiến ngủ rất dễ dàng.

      Ta nghĩ, liệu có phải lão biết gì ? Hương liệu của ta mỗi ngày đều cho ít độc tính, từ từ làm suy yếu cơ thể của nam nhân.

      ra, có lẽ ta từng rung động bởi lão. Rung động bởi những cái ôm hết sức dịu dàng, rung động bởi mỗi đêm sau khi xử lí công vụ đều đến tẩm cung của ta, thầm vén lại góc chăn, rung động bởi , “Trẫm tận lực bảo vệ nàng.”

      Chưa từng có ai đối xử với ta tốt như vậy. Nếu phải mỗi lần đều gọi “Nhu Nhi” thâm tình hết mực, có lẽ trái tim này hoàn toàn bị đánh gục.

      Mỗi lần như vậy, đều có tiếng gọi dịu dàng vang lên từ trong tâm trí: “A Lam… A Lam…”

      Ta là A Lam, phải Nhu Nhi của lão…

      Ta nhớ, đó là buổi chiều cuối đông, tuyết phủ trắng xóa cả Hoàng thành lộng lẫy.

      Vương gia lén đến gặp ta. Ta nhớ , mặc bộ y phục màu trắng, hòa cùng với vẻ tinh khôi của tuyết. Màu trắng mà ta từng thích nhất bỗng chốc trở nên thê lương tang tóc đến vô hạn.

      “Thừa tướng mưu lật đổ bổn vương. Kế hoạch của chúng ta thể tiếp tục thực . Tô Ngữ Lam, bổn vương cần ngươi.”

      Ám sát Hoàng đế, đổ tội Thừa tướng. Đó là tất cả những gì cần.

      Ta bỗng do dự. Ta luyến tiếc. Chết rồi, ta thể nào ngắm nhìn nữa, dù chỉ là từ xa…

      Nhưng mà, ta cũng nào xứng với nữa đâu? là Vương gia tôn quý, còn ta chỉ là phi tử nho của Hoàng huynh của thôi. Ta, chỉ là kẻ ôm trái tim mộng mơ với tấm thân hoàn bích.

      “Mạng này của A Lam là Vương gia cứu. Chết vì Vương gia, A Lam hối tiếc.”

      Ta hành đại lễ với , trán chạm xuống nền tuyết lạnh như băng. Trái tim ta cũng run lên từng nhịp yếu ớt.

      Lúc đó, bỗng có giọng nho vang lên từ tận đáy lòng.

      “Trẫm tận lực bảo vệ nàng.”

      Hôm nay ta phải lên pháp trường. là phán quan.

      Ta ngồi trong xe áp giải phạm nhân. Dân chúng thi nhau ném cà chua, trứng thối, có người còn ném cả đá vào ta. thể , lão Hoàng đế rất có tài trị dân, khiến bách tính thiên hạ ai ai cũng đều có cuộc sống ấm no hạnh phúc.

      Nhưng mà, ràng ta cũng là con dân của , Tô gia cũng là con dân của mà? Tại sao lại đối xử với bọn ta như vậy chứ, Hoàng thượng?

      Xe lăn bánh lộc cộc. Ta đặt tay lên trái tim mình, cảm nhận trái tim trầm ổn đập từng tiếng. Chỉ lát nữa thôi, nó phải mệt nữa, chẳng cần phải làm công việc nhàm chán lặp lặp lại này.

      Bỗng có tiếng từ đó vang lên: “Công việc ngươi là ‘’ sao?”

      ư?

      Ta nghĩ, từ bé, ta rồi.

      Năm ta lên bốn, vì chịu học bài, nương cầm chổi lông gà đuổi đánh ta chạy loạn cả nhà. Lúc ấy là lần đầu tiên đến nhà ta, cha bên đứng , “Tiểu nữ nghịch ngợm, mong Điện hạ đừng để mắt.” ngược lại cười ấm ấp, đến cạnh ta, xoa đầu ta, “Tiểu nương, nếu như thích đọc sách hãy học những cái khác. Võ công, y thuật, độc thuật. Bổn hoàng tử tin tưởng nữ nhi của Tô Tướng quân nhất định tầm thường.” Năm ấy, Nam Cung Liệt mười tuổi.

      Năm ta lên sáu, Nam Cung Liệt mười hai, mẫu hậu bị vu oan, bị đày vào lãnh cung, Hoàng đế qua đời, Đại Hoàng tử lúc ấy gần bốn mươi lên ngôi, được phong làm Thụy vương, đẩy đến đất phong ở Nam Lĩnh lạnh giá.

      Thuở chưa hiểu chuyện, ta chỉ nghĩ, Liệt ca ca ở đó rất lạnh, rất đơn. Ta chặn lại, tặng áo bông cho . Phụ thân bảo rằng, bây giờ có tiền, cũng có quyền lực, bởi vì Nam Lĩnh nghèo đói lắm. Ta nào biết rằng, chưa thiếu thốn đến mức có nổi cái áo bông.

      Năm ta lên mười, quyền lực của phụ thân quá lớn khiến cho Hoàng đế kiêng kị, hạ sát chiêu với cả Tô gia. Năm ta lên mười, Tô gia bị tru di cửu tộc. Năm ta lên mười, thuộc hạ cũ của phụ thân đưa ta đến Nam Lĩnh nương nhờ.

      Năm ấy, mười sáu tuổi, vừa là chủ tử của ta, vừa là sư phụ của ta. dạy ta võ công, dạy ta độc thuật. Ta học múa, ta học nhảy, ta học đàn. bảo, vào cung làm phi, rồi ta có thể trả thù cho gia tộc.

      Năm ta mười lăm, hai mươi mốt. Ta đòi kinh thành, về thăm phủ Tướng quân xưa, đồng ý. đường gặp phải thích khách, vì đỡ ta kiếm mà trọng thương.

      bảo, chết được đâu, nhưng nếu đỡ, mũi kiếm ấy vào đúng tim ta, ta chết mất. bảo, nuôi dưỡng ta làm quân cờ cho lâu như vậy, ta thể chết được.

      Cho đến năm ta mười tám, hai mươi tư, ta vào cung. Ròng rã tám năm trời kề cạnh, tình cảm sớm khắc sâu vào cốt tủy.
      Chris thích bài này.

    4. Đường Mật

      Đường Mật Active Member

      Bài viết:
      113
      Được thích:
      59
      C3:

      Ánh nắng mặt trời chói chang làm ta phải nheo mắt lại. Hai tên lính lôi ta lên pháp trường.

      đứng đó, như đợi sẵn ta từ lâu, bộ áo bào màu đen càng tôn lên khí thế uy nghiêm của vương giả.

      Nam Cung Liệt, mười tám năm nhẫn nhịn chịu đựng, mười tám năm giấu hết tài năng, thầm nuôi dưỡng thế lực, cuối cùng chàng cũng đợi được ngày này.

      Ngày mà Hoàng đế chết, bởi vì có con nối dòng, quần thần đều ủng hộ lên ngôi.

      Chỉ tiếc, ta thể đợi được đến lễ đăng cơ của người.

      tiếc, tiếc… A Liệt của ta… Ta chẳng thể nào nhìn chàng tiếp quãng đời độc còn lại.

      Ta bỗng thấy nhớ những đêm trở lại, mình đầy vết thương. Sau này, liệu có nữ tử nào dịu dàng băng bó cho như ta nữa ?

      Ta cười khổ trong lòng. là đế vương, có cao thủ bảo vệ, có mĩ nữ bầu bạn, nào nhớ đến ta nữa chứ?

      Nam Cung Liệt đứng ngược sáng, làm ta nhất thời thể nhìn vẻ mặt của , chỉ cảm nhận được ánh mặt nóng rực đó mãi phủ ở người ta, chưa từng rời .

      A Liệt đáng ghét, sao nhìn ta lâu như vậy?

      Mắt ta bỗng nhòa , chẳng còn nhìn thấy gì nữa. Lần đầu tiên ta thảm hại như vậy trước măt . Bình thường, cho dù có chuyện gì xảy ra, ta vẫn mang dáng vẻ kiêu ngạo mà người ta chán ghét ấy, kể cả là lúc bị thương, kể cả là lúc quỳ gối trước mặt người khác, kể cả là khi bị tra tấn đến chết sống lại để lấy khẩu cung.

      Nhưng mà lúc này, ta mệt quá, vết thương cơ thể hình như lại nứt ra, đau . rất lâu rồi, ta nhớ khóc là như thế nào. Cha ta bảo rằng, người nhà họ Tô được phép rơi nước mắt, cho dù có đau đớn đến đâu, có cực khổ đến đâu, vẫn phải thẳng sống lưng, cười rạng rỡ, kiêu ngạo nhìn người khác.

      A Liệt, A Liệt…

      Ta thậm chí còn hơi sức để gọi thành tiếng, chỉ có thể nhắc lại cái tên này biết bao lần trong đầu. Ta nhớ kỹ tên chàng, dù ở vạn dặm xa, kiếp sau, ta nhất định đến tìm chàng.

      mặt bỗng truyền đến cảm giác ấm áp. lau nước mắt cho ta, dịu dàng đến vô tận. Lần này ta có thể nhìn gương mặt , cố gắng khắc sâu hình bóng này vào trong trái tim. Bao nhiêu năm ròng, từ ngày mẫu hậu mất, lần đầu tiên ta thấy được cảm xúc khác trong mắt .

      Hình như là nỡ, hình như là thương.

      Ta nghĩ chắc bản thân nhìn lầm. ư? Ta đâu có xứng để được .

      mỉm cười, rất lâu rồi ta mới thấy. “A Lam ngốc, được khóc. Muội khóc nhìn xấu xí.”

      Ta ngẩn người lúc, rồi lại mỉm cười rạng rỡ, “Liệt ca ca, vậy huynh mua kẹo hồ lô cho muội nhé?”

      Tựa như ngày xuân của nhiều năm về trước. Khi ấy, ta vừa mới đến Nam Lĩnh, nhớ cha mẹ chịu được, bèn trốn ở sau núi giả khóc. Đến khi tìm được ta, lúc ấy mắt ta sung húp, nước mắt nước mũi tèm lem, làm cau mày ghét bỏ: “ được khóc! Muội khóc trông xấu xí.” Ta liền khóc to hơn, rồi trong tiếng nấc nghẹn ngào: “Liệt ca ca, vậy huynh mua kẹo hồ lô cho muội nhé!”

      “A Liệt, muội chỉ còn nguyện vọng, huynh tìm được người mình thương và nàng ấy cũng thương huynh nhiều” Ta khẽ .

      Dường như tất cả sức lực của bản thân đều bị rút hết, ta gục xuống.

      “Người được huynh thích, chắc chắn rất hạnh phúc.”

      Ta muốn chạm vào gương mặt của , thế nhưng lúc này hai tay bị trói chặt ở đằng sau, cách nào làm được.

      Bỗng nhiên, ta rơi vào vòng ôm ấm áp. thích dùng huân hương, thế nhưng cơ thể lại có thứ mùi hương dễ chịu đến vô cùng, đến mức mắt ta díu chặt lại, buồn ngủ.

      Bỗng nhiên ta nghĩ, cứ được ôm như thế này, cho dù chết ta cũng chẳng hối tiếc điều gì.

      Mơ mơ hồ hồ, ta loáng thoáng nghe được ba từ.

      xin lỗi.”

      Thế rồi, lưỡi kiếm xuyên qua tim ta, đau đớn làm ta mở trừng mắt.

      Lại thấy được gương mặt kia kề cận, ta mỉm cười viên mãn.

      Cảm nhận được cái ôm đó siết chặt hơn, ta đành lòng nhắm mắt.

      Cuối cùng, cũng hiểu được trái tim ta. Đời này kiếp này, còn gì hối tiếc.
      ChrisMengotinh_Ranluoi thích bài này.

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :