1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Bất ái thành hôn - Mạc Oanh (86 chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Bất ái Thành Hôn

      [​IMG]

      [​IMG]
      Tác giả: Mạc Oanh

      Thể loại: đại, sủng, ấm áp

      Nhân vật chính: Chu Hàn, Lâm Lệ, Trình Tường, Lăng Nhiễm...

      Tình trạng sáng tác: hoàn

      Độ dài: 86 chương

      Dịch: QT và Google ca ca

      Editor: Aquarius8713, Tử Đằng Đằng, Con mèo đơn, Vân Vũ, Mẫn Mẫn Triệu Gia, Tigon, Bỉ Ngạn, Tiểu Ly

      Beta: Violetin_08

      Nguồn: http://tamvunguyetlau.com
      [​IMG]
      Last edited by a moderator: 22/9/14

    2. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 01: Quan hệ hợp tác


      Nhìn người đàn ông đứng mắt, Lâm Lệ chỉ cảm thấy vô lực, càng cảm thấy Trình Tường trước mắt càng ngày càng giống bộ dạng trước kia mà biết, từ lúc nào ta học được kiểu sống chết mà quấn lấy thế này, từ lúc nào đánh mất vẻ lạnh lùng trước kia.

      Nắm chặt túi xách trong tay, bước về phía trước, sau đó lạnh lùng chút biểu cảm lướt qua ta, giống như người xa lạ, hề quay đầu nhìn lại.

      Tay chợt bị bắt lấy, Lâm Lệ bị buộc dừng bước, vẫn quay đầu lại, chỉ lạnh lùng mở miệng: "buông ra." Thanh hề có nhiệt độ.

      "Lâm Lệ, cho thêm cơ hội nữa, sai rồi, biết sai rồi!" Trình Tường nhìn , ngữ điệu hàm chứa ý van xin: " em, trước đây là xác định, em, cho thêm cơ hội có được ?"

      vẫn tưởng Tiêu Tiêu là người sâu thẳm trong đáy lòng mình, đời này có ai là có thể thay thế được, nhưng mà sau khi mất , mới nhận ra, ra trong mười năm này, Lâm Lệ len lỏi vào đáy lòng từng chút từng chút , từ từ thay thế vị trí trước kia của Tiêu Tiêu ở đáy lòng , ra mình sớm , nhưng mà mình hề cảm giác được.

      "Ha ha." Lâm lệ cười, cười rất lạnh, vẻ mặt cũng giống tiếng cười của , lạnh đến hề có nhiệt độ, quay đầu, nhìn ta, cong cong môi, chậm rãi mở miệng: "nếu như thời gian có thể quay trở lại, tôi lần nữa."

      Khuôn mặt Trình Tường cứng đờ, há mồm nhưng biết nên cái gì, tay vẫn nắm chặt tay , muốn buông ra.

      Lâm Lệ nhìn ta, hỏi tiếp: " thời gian có thể quay lại được sao?"

      "Lâm Lệ. . . . . ." Trình Tường gọi , vẻ mặt đau đớn.

      Lâm Lệ lắc đầu, : " thể quay lại, giống như thể quay lại cái ngày chạy khỏi hôn lễ, thể quay lại cái ngày mà đứa bé trong bụng tôi mất , tôi mãi mãi thể quay lại tôi của mười năm trước, oán cầu mà ." Mặc dù vẻ mặt Lâm Lệ rất lạnh, nhưng khó mà giấu được đau đớn trong lòng, hốc mắt hồng hồng, ướt át mù sương.

      "Lâm Lệ, ——" Trình Tường nóng lòng muốn giải thích, muốn cam đoan gì đó, nhưng Lâm Lệ cho ta cơ hội.

      Chỉ thấy Lâm Lệ giơ tay lên, ngắt lời ta: "bây giờ có gì cũng muộn." Nhắm mắt lại, đưa tay dùng sức rút tay mình ra, xoay người muốn , nhưng vừa vặn đối diện với ánh mắt tìm tòi của Chu Hàn.

      Hơi giật mình sững sờ, biết ta chạy tới trước mặt mình lúc nào, nhớ ràng là lúc ra cửa, ta còn cầm báo, ăn sáng trong nhà.

      Nhưng mà giật mình chỉ trong chốc lát, chỉ nhàn nhạt gật đầu với ta, lướt qua ta, vào cửa chính công ty.

      Trình Tường muốn bước lên đuổi theo, nhưng mà lại chán nản ngừng bước, biết là mình làm Lâm Lệ tổn thương quá sâu rồi.

      Chu Hàn chút biểu cảm nhìn chằm chằm Trình Tường phía trước lúc lâu, khẽ nhíu mày lại, cuối cùng gì, liền vào công ty.

      Khi Chu Hàn xách cặp công văn lên, Lâm Lệ ngồi ngay ngắn vào vị trí thư ký tổng giám đốc ở cửa phòng làm việc của , mở máy tính, lúc này xem xét sắp xếp lịch trình của Chu Hàn hôm nay, xem có chuyện gì quan trọng , cần chuẩn bị sẵn sàng trước, ra Lâm Lệ vẫn chưa hoàn toàn thích ứng với công việc thư ký tổng giám đốc nay của mình, vốn là làm về thị trường, nhưng mà nửa tháng trước sau khi và Chu Hàn đăng kí kết hôn, Chu Hàn liền điều lên làm thư ký của , mà hai ngày trước sau khi dẫn làm quen công việc, thư ký Lý tiền nhiệm chính thức bắt đầu kỳ nghỉ đẻ nửa năm rồi.

      Chu Hàn với dáng người cao ngất xách cặp công văn vào phòng làm việc của mình, khi qua trước bàn làm việc của Lâm Lệ, dừng bước lại, mở miệng : "vào phòng làm việc của tôi, tôi có chuyện với ." xong, liền bước vào phòng mình.

      Lâm Lệ buông con chuột ra, hít sâu, điều chỉnh cảm xúc vừa bị Trình Tường xáo trộn, rồi mới đẩy cái ghế ra đứng dậy, theo , vào phòng làm việc của , cũng đóng cửa, bởi vì tầng này chỉ có hai người bọn họ, bình thường có việc gì có ai lên.

      Chu Hàn thả cặp công văn trong tay sang bên, sau đó ngồi vào cái ghế xoay bằng da màu đen của mình, mở máy tính, đồng thời lấy tài liệu mà tối qua mình mang về từ trong cặp công văn ra, sau đó cẩn thận sắp xếp lại, nghiêm túc xem xét.

      Lâm Lệ vẫn luôn chờ mở miệng , mở miệng ra lệnh, hoặc là mở miệng vì sao gọi vào.

      Chu Hàn xem hết công việc tối qua mang về lần nữa, sau đó phân loại cất cẩn thận, rồi cầm lấy giấy tờ còn chưa xử lý ở bàn, bắt đầu nghiêm túc nghiên cứu, nhưng lại hề có ý định mở miệng.

      Cứ đứng như vậy gần mười phút đồng hồ, Lâm Lệ có cảm giác bị người ta đùa bỡn, nhìn chằm chằm vào , mở miệng : "tổng giám đốc, xin hỏi gọi tôi vào là có chuyện gì?" Chẳng lẽ là gọi vào để trình diễn tư thế đứng nghiêm quân đội? Đừng có đùa người ta thế chứ!

      Nghe vậy, lúc này Chu Hàn mới bỏ tài liệu trong tay xuống, ngẩng đầu nhìn cái, nhàn nhạt mở miệng, : "tôi nghĩ có gì muốn với tôi."

      "Tôi có lời muốn với sao?" Lâm Lệ nghi hoặc nhìn , rốt cuộc mình khiến hiểu lầm như vậy lúc nào!

      Chu Hàn ngửa người ra phía sau, hai khoanh ở trước ngực, mở miệng : "chuyện ở cửa vừa rồi, cảm thấy cần phải giải thích với tôi sao?"

      Lúc này Lâm Lệ mới kịp phản ứng, ra là đến chuyện và Trình Tường vừa rồi. Nhìn , trực tiếp kéo cái ghế ngồi xuống trước mặt , giày cao gót đứng khoảng mười phút, đứng đến đau cả chân, lại phải là chuyện công việc, vậy mình cũng cần thiết khách khí với , dù sao giữa bọn họ chẳng qua chỉ là quan hệ hợp tác, hẳn là có địa vị ngang nhau mới phải, có chuyện dùng địa vị cao hơn đến chuyện với bản thân mình!

      Thấy ngồi xuống trước mặt mình, Chu Hàn nhíu mày, cũng gì, khuôn mặt vẫn là vẻ hờ hững, cũng là vẻ mặt thường xuyên nhất của .

      Lâm Lệ khẽ nhếch cằm, nhìn hỏi ngược lại: " cảm thấy tôi nên giải thích với cái gì?"

      Chu Hàn cau mày lại, lúc lâu lãnh đạm mở miệng, : "tôi chỉ muốn xin nhớ kĩ thân phận giờ của , trừ thân phận vốn có của ra, đừng quên còn là Chu phu nhân! Đến lúc đó tôi muốn nhìn thấy tin tức gì về báo chí, nhất là tin tức về ‘phương diện kia’!" chán ghét hôn nhân của bản thân mình lại bị người ta bình luận báo chí, cảm giác này tốt!

      Cảm giác bị vặn hỏi thế này tốt, nhìn , Lâm Lệ phản bác: "tôi còn giữ hiệp ước, hơn nữa tối qua vừa nhìn lại lần, tôi còn nhớ đó có điều được can thiệp vào chuyện riêng tư của đối phương, chúng ta chỉ có quan hệ hợp tác, giờ lại vặn hỏi tôi như vậy, có phải là vượt quá giới hạn rồi ?"

      "Tôi chỉ là muốn mời xử lý vấn đề cá nhân của mình cho tốt, đừng khiến vấn đề cá nhân của liên lụy đến tôi." Chu Hàn lạnh lùng : "tôi ghét bị hỏi những vấn đề vô vị đó."

      Lâm Lệ nhàm chán nhún nhún vai, đứng dậy, khi xoay người chuẩn bị ra ngoài, đột nhiên nhớ tới lúc đón tiểu Bân tối qua, giáo của nó chiều thứ sáu này nhà trẻ có đại hội thể dục thể thao, hy vọng phụ huynh các em có thể tới tham gia cùng các bé trong vườn trẻ. Xoay người lại, mở miệng : "đúng rồi, thứ sáu nhà trẻ của tiểu Bân có đại hội thể dục thể thao, giáo phụ huynh nhất định phải tham gia, có cần thôi sắp xếp thời gian chiều thứ sáu ?"

      "Tôi rảnh." Chu Hàn cộc cằn , lại ngồi thẳng dậy, cầm lấy tài liệu vừa mới xem được nửa bàn, cầm bút, vừa xem vừa đánh dấu.

      Lâm Lệ cau mày, nửa tháng này, thấy rất thái độ của đối với đứa con, mặc dù là cha con, nhưng lại hề có thân thiết giữa cha và con, hề cảm nhận được chút quan tâm nào với đứa bé, có chút đau lòng cho đứa bé kia, mạnh mồm : " giáo phụ huynh phải tham dự!" Chẳng lẽ chuyện của công ty có thể quan trọng hơn chuyện con mình sao? Cho dù trước đây mẹ đứa bé có làm tổn thương ta thế nào, dù sao đứa bé kia cũng là con trai , có quan hệ huyết thống, sao có thể vô tình như thế!

      Chu Hàn muốn bàn về đề tài này, chỉ : "vậy thay tôi."

      "Tôi phải là mẹ nó, mới là cha nó!" Lâm Lệ trừng mắt nhìn , người đàn ông này có phần lạnh lùng quá rồi, đối với con ruột mình mà cũng như thế! Chưa tới quan tâm, thậm chí còn cảm giác được có chút chán ghét!

      Nghe vậy, Chu Hàn lại nở nụ cười, khóe miệng khẽ cong lên, lại ngẩng đầu nhìn Lâm Lệ, nụ cười có phần đùa giỡn : "nhưng giờ là vợ tôi."

      "Tôi —" Lâm Lệ nghẹn họng, nhìn thoáng cái nên lời, dù thế nào kể từ lúc bọn họ kí tên vào hợp đồng trước đó, hay là từ lúc bọn họ cầm hai bản đăng kí kia ra khỏi cục dân chính, còn nghi ngờ gì nữa chính là Chu phu nhân!

      Chu Hàn nhìn , cười như cười tiếp tục : "chúng ta có quan hệ hợp tác, điều này cũng tính là thuộc phạm vi công việc của ."

      Lâm Lệ tức giận nhìn , giọng : "tiểu Bân là con của sao? quá lạnh nhạt !" chuyển đến nhà cũng gần nửa tháng rồi, nếu phải sớm biết bọn họ có quan hệ cha con, đúng là nhìn ra được bọn họ có quan hệ gì, tình cảm của đối với đứa bé kia, lạnh nhạt đến mức tưởng chừng còn bằng người xa lạ!

      Nghe vậy, cả người Chu Hàn cứng đờ, vẻ mặt cười như cười kia trong nháy mắt tắt ngấm, dùng sức cầm bút đến nỗi muốn bẻ gãy bút, thanh tiếp tục lạnh xuống mười mấy độ, mở miệng : " ra ngoài!"

      Tất nhiên là Lâm Lệ cảm giác được biến đổi thái độ trong nháy mắt của , dù biết tại sao, nhưng mà biết điều hỏi thêm gì nữa, liền xoay người ra khỏi phòng làm việc, hơn nữa còn đóng cửa phòng làm việc cho , chỉ là trong giây phút đó, chợt nghe thấy bên trong truyền đến ‘ầm —’ tiếng, nghe như có tiếng tay bị nện mạnh lên bàn làm việc, cả người giật mình, có chút sợ hãi, vô thức quay đầu, nhìn cánh cửa đóng chặt kia, Lâm Lệ có chút nghi hoặc, vừa rồi có phải sai cái gì rồi .

    3. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 02: Mẹ Ghẻ


      Lúc Lâm Lệ lái xe tới trường học, Tiểu Bân được giáo dẫn tới đứng ở cửa, Lâm Lệ mở cửa xuống xe, có chút xin lỗi nhìn giáo chủ nhiệm lớp của cậu bé : "Xin lỗi tới muộn." ra vốn là tới muộn, nhưng mà hôm nay cũng biết Chu Hàn xảy ra chuyện gì, buổi chiều lúc chuẩn bị họp phát ra tức giận lớn, liền vung tay làm cho cà phê mang tới, trực tiếp đổ lên văn kiện quan trọng, cho nên buổi chiều này bọn họ phải làm lại giấy tờ văn kiện kia, đợi đến lúc làm xong, mới phát muộn, vội vàng gọi điện cho giáo của tiểu Bân, phiền ấy ở lại với bé đến lúc tới.


      giáo Trần kia buông bàn tay của tiểu Bân ra, để cho bé về phía Lâm Lệ, rồi cười ngẩng đầu nhìn Lâm Lệ : " có chuyện gì, chỉ là lần sau nếu Chu phu nhân có chuyện thể kịp thời tới đây, xin gọi điện thoại tới báo cho chúng tôi biết, nếu đến lúc đó các người tới đây đón, mà giáo lại biết, đứa vạn nhất xảy ra chuyện gì tốt."


      "Nhất định nhất định!" Lâm Lệ vội vàng gật đầu, đưa tay nghĩ muốn nắm tay của bé, lại bị bé xoay người tránh né.


      Lâm Lệ hơi có chút lúng túng cười cười với giáo Trần, đối với người ‘mẹ ghẻ’ như , tên nhóc này vẫn có chào đón. Mặc dù mấy ngày nay đều là tới đón bé tan học, nhưng mà từ trước đến giờ, bé cũng cho nắm tay của bé.


      Thấy thế, giáo Trần kia cũng chỉ cười cười, về chuyện trong nhà của học sinh cũng tiện nhiều lời, chỉ là thấy lúc Lâm Lệ chuẩn bị muốn , gọi lại còn vẫn quên nhắc nhở: "Chiều thứ sáu có đại hội thể dục thể thao, hy vọng đến lúc đó Chu phu nhân cùng Chu tiên sinh có thể tới đây." Lúc chuyện, quay đầu nhìn tiểu Bân đứng ở bên nhìn xe cộ qua lại.


      Nhớ tới thái độ của Chu lúc Hàn buổi sáng, mặt Lâm Lệ lộ vẻ khó xử, mở miệng muốn cự tuyệt, lại bị giáo Trần cắt đứt.


      "Đa số đứa đều có suy nghĩ, tiểu Bân bé kỳ cũng quá vui vẻ." giáo Trần nhìn , rất thành khẩn.


      Lâm Lệ cũng đưa ra lời cự tuyệt, chỉ gật đầu: "Tôi cố gắng."


      Cùng giáo Trần lời từ biệt xong, Lâm Lệ mang theo tiểu Bân lên xe, cũng có ngồi lên ghế trước, đứa kia trực tiếp mở cửa xe chỗ ngồi phía sau ngồi xuống, sau đó từ trong túi xách đem Transformers của mình lấy ra, mình loay hoay.


      Lâm Lệ nhìn bé qua gương chiếu hậu, chung đụng gần hơn nửa tháng, tựa hồ chưa từng thấy đứa này nở nụ cười mặt mình, lần cũng có. Trong lòng khỏi có chút đau lòng cho đứa này, bé còn tuổi như vậy, phải là lúc nên rất vui vẻ hạnh phúc sao?


      lúc lâu, trong lòng Lâm Lệ tiếng động khẽ thở dài tiếng, sau đó lúc này mới đem ánh mắt thu hồi, khởi động xe rời .


      ra ban đầu lúc cùng Chu Hàn kí cái hiệp nghị hôn nhân kia, có nhắc tới chuyện chăm sóc đứa ‘sau khi cưới’, công việc của mặc dù là thư ký của Chu Hàn, nhưng mà để cho tiện chăm sóc đứa , mỗi ngày có thể tan việc sớm, tới đây đón đứa tan học.


      ra cái này, ban đầu Lâm Lệ cùng Chu Hàn kết hôn cũng đặc biệt có kịch tính.


      Lần đầu tiên gặp mặt ta cũng tính là vui vẻ, bởi vì chuyện An Nhiên suýt nữa sanh non khiến Lâm Lệ trực tiếp đem Chu Hàn giáo huấn bữa, chất vấn làm sao dạy dỗ đứa như vậy, lần thứ hai lúc gặp mặt lại mới biết được ra Chu Hàn là ông chủ của mình, vốn cho là bởi vì chuyện của An Nhiên đối với có thành kiến thậm chí đuổi việc , nhưng mà những băn khoăn đó là do suy nghĩ nhiều, Chu Hàn mặc dù nhìn qua có chút nghiêm túc làm cho người ta có loại cảm giác giận mà uy, nhưng mà ít nhất coi như là quân tử, có công tư phân minh, lấy công việc trả thù riêng, cố ý trong công việc làm khó .


      Còn về lần gặp mặt thứ ba, quả là có chút ít hí kịch, càng có thể là có chút cẩu huyết, thậm chí hoàn toàn được tình huống như thế nào mà thành vị hôn thê của , thậm chí còn có vật đính ước, càng về sau còn làm trò trước mặt mọi người tại chỗ hôn .


      Sau tới mới biết được, ra là bởi vì ban thanh tra kỷ luật có đoạn thời gian tra xét vấn đề tham ô, hoài nghi thông qua An Nhiên tiếp xúc với Tô Dịch Thừa, sau đó dùng thủ đoạn hợp pháp người nhận ra đem dự án của chính phủ thu vào trong tay, mà sở dĩ tìm là vị hôn thê của , chủ yếu là bởi vì món đồ bị chỉ chứng là ‘tang vật’ tham ô hối lộ lúc ấy ở trong tay , cũng chính là lúc đó, mới biết được cái lễ vật ban đầu khi An Nhiên tặng cho lúc kết hôn vốn là đồ của mua, nhưng khi đem sợi dây chuyền kia đưa lại cho , thẳng cần cứ trực tiếp vứt bỏ, đồ mắc như vậy, nơi nào mà chịu ném , mặc dù sợi dây chuyền đó mang đến cho những đoạn trí nhớ tốt đẹp gì, vẫn thu bỏ vào góc khuất nhất trong ngăn kéo.


      cho là quan hệ của bọn họ cũng bất quá chỉ như thế, sau này vẫn như cũ có ảnh hưởng tới cuộc sống riêng của mình, nhưng vào ngày tan việc có chút ngoài ý muốn xảy ra, ở cửa công ty gặp phải vị phu nhân trung niên rất có khí chất, nhìn rất là thân thiết, lôi kéo tay của muốn cùng hàn huyên chút, lúc còn hiểu ra sao, Chu Hàn cầm lấy cặp công văn từ trong công ty ra ngoài, sau đó về phía vị phu nhân kia thân thiết kêu tiếng mẹ, sau đó cho ánh mắt ý tứ làm cho cần chuyện nhiều.


      Cuối cùng do công việc tại tìm rất khó khăn, cứ như vậy có chút biết tình huống như thế nào mà trực tiếp theo hai mẹ con bọn họ cùng ăn cơm, trong lúc đó còn bị mẹ của Chu Hàn lôi kéo tay đống thứ, nhưng mà từ trong lời của Chu lão phu nhân loáng thoáng cũng có thể nghe ra, tựa hồ quan hệ của Chu Hàn cùng cha được tốt, hai cha con hình như nhiều năm có liên hệ rồi, mà mẹ Chu bị kẹp giữa chồng và con trai nên những năm gần đây cũng dễ chịu gì.


      Sau bữa cơm quỷ dị đó, chiều ngày thứ ba, lúc giới thiệu phòng cho khách, điện thoại của gọi tới, buổi tối muốn mời ăn cơm, sau khi tan việc trong ngày chờ ở trong phòng ăn.


      Khi ngồi vào ghế, thậm chí nước còn chưa kịp uống, trực tiếp đưa tới phần giấy tờ, ý bảo mở ra xem chút, cho là công việc xảy ra chuyện gì, sau khi xem xong mới biết được ra là hiệp nghị hôn nhân, ra cũng tính là hiệp nghị trước hôn nhân, nó giống là hợp đồng hơn, bất quá giao dịch phải là phòng ốc, mà là hôn nhân.


      Lúc cầm lấy văn kiện Lâm Lệ giống như nằm mộng, hoàn toàn hiểu đây là ý gì.


      Chu Hàn cũng vòng vo, trực tiếp mở miệng muốn cùng kí hiệp nghị kết hôn, chính là loại tiết mục cẩu huyết mà Lâm Lệ lúc trước luôn thấy xuất trong tiểu thuyết hoặc trong phim ảnh: ‘hiệp ước vợ chồng’.


      giải thích được, còn có chút ít thể tiếp nhận, hỏi tại sao?


      Chu Hàn cũng có nhiều lời, chỉ để cho cẩn thận nhìn hiệp nghị cẩn thận lần, suy nghĩ xem có đáp ứng hay , lại càng lựa chọn ràng trận quan hệ hợp tác này, có thể coi nó như phần công việc.


      lúc ấy hoàn toàn cảm thấy thể hiểu nổi, mặc dù bởi vì chuyện của Trình Tường rất khó lại, nhưng mà chưa từng nghĩ tới mang hôn nhân của mình làm giao dịch. Cho nên trực tiếp đem bản hợp đồng trong tay đẩy trở về, cũng cho thấy lập trường của mình.


      Chu Hàn nhìn xấp văn kiện bàn, trầm mặc lúc lâu, chỉ lần nữa đem xấp văn kiện trực tiếp đẩy tới trước mặt , sau đó nhìn , bảo trước tiên hãy suy nghĩ kĩ , cần vội vã trả lại cho , sau khi suy nghĩ kĩ càng trả lời chắc chắn lại cho , dĩ nhiên nếu muốn tiếp nhận, cũng miễn cưỡng.


      Bữa ăn tối đó cũng tính là quá cứng nhắc, nhưng cũng phải rất hòa hợp, cho là còn có thể thêm gì đó với nữa, ít nhất khuyên đồng ý, nhưng mà có, trong lúc dùng cơm hai người cơ hồ câu. Sau khi ăn xong từ trong phòng ăn ra ngoài, ít nhất cũng biết phép lịch đưa trở về, đường cũng chưa từng gì, chỉ là đợi đến lúc đưa về đến nhà, khi xuống xe, cẩn thận suy nghĩ lại.


      Nếu như phải là ngày thứ hai nhận được điện thoại của nhà, có lẽ xem xét chuyện này, nhưng mà trong điện thoại nghe được cha mẹ lo lắng đối với , cũng nghe được gần đây bởi vì lúc trước cha ngã bệnh, vay ít tiền của người thân thích ở quê, trong đó có người bởi vì trong nhà xảy ra chút chuyện, cần dùng tiền gấp, có cách nào, nên hỏi bọn họ có thể đem tiền lúc trước mượn sắp xếp trả lại phần hay , cha mẹ mặc dù muốn để những thứ này quấy nhiễu tới mình, nhưng mà có cách nào, cho nên mới phải gọi cho có thể tìm người giúp đỡ hay .


      Cúp điện thoại, lại lần nữa cầm lấy hợp đồng kia, lần này cẩn thận nhìn, cũng chỉ là quan hệ hợp tác, hôn nhân giữa hai người bọn họ chỉ là cuộc mua bán, điều khoản bên trong hợp đồng đều rất ràng, cũng rất hợp lý, làm cho người ta cảm giác thiên về phía nào, hai người chỉ đơn giản quan hệ hợp tác, cũng tồn tại bất kỳ địa vị khác biệt nào.


      Khi cầm bản hợp đồng tìm Chu Hàn, Chu Hàn cũng có quá nhiều đắc ý, mặt khác ra trước khi kết hôn hi vọng có thể cho mượn khoản tiền, cũng hỏi chuyện của liền trực tiếp đáp ứng tiếng, nhưng mà cũng ra cầu của mình, hi vọng có thể chịu trách nhiệm đón con trai của sau giờ tan học, dĩ nhiên, công việc cho tan làm sớm.


      Đối với cầu của , Lâm Lệ cảm thấy quá đáng, cho nên hai người trực tiếp ở trước chứng kiến của luật sư ký tên lên hợp đồng, sau kí xong hợp đồng, sáng ngày thứ hai cục dân chính.


      Bởi vì đèn đỏ nên xe phía trước chậm rãi dừng lại, lúc này từ trong ký ức phục hồi tinh lại thần Lâm Lệ khỏi cũng cảm giác mình có chút điên cuồng, ban đầu nghe An Nhiên chuyện nhanh chóng cưới còn cảm thấy khó có thể tiếp nhận, thậm chí cho là chuyện như vậy tuyệt đối phát sinh ở người của mình, nhưng xảy ra, phải là có bất đắc dĩ.


      Ngẩng đầu từ kính chiếu hậu nhìn lại, vốn muốn nhìn chút nhóc con kia làm gì đó, lúc này thằng nhóc kia cũng còn chơi Transformers nữa, mà quay đầu nhìn phía ngoài, ánh mắt nhìn chằm chằm, mặt lúc này mới có vẻ mặt tương ứng với số tuổi, vẻ mặt háo hức.


      Lâm Lệ tò mò, theo ánh mắt của bé nhìn lại, đường đối diện mở ra cửa hàng Kentucky Fried Chicken, giờ phút này bà mẹ cũng nắm tay con mở cửa vào, đứa bé kia tựa hồ so sánh với tiểu Bân còn hơn, tại cao hứng chạy nhảy.


      Lâm Lệ liếc nhìn, khóe miệng nửa ôm lấy, quay đầu nhìn cậu nhóc : "Tiểu Bân, dì dẫn con ăn Kentucky Fried Chicken có được hay ?"


      Nghe vậy, thằng nhóc quay đầu nhìn , trong mắt lên tia ánh sáng, nhìn Lâm Lệ với vẻ mặt mong đợi.

    4. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 03: Dị ứng hải sản





      Lâm Lệ vừa dừng xe lại ven đường, Bạn Gia Bân liền mở cửa xe muốn vào KFC.


      Lo lắng đường nhiều người, Lâm Lệ vội vàng khóa xe, mở cửa bước nhanh lên kéo tay nó: "nào, để dì dắt con ."


      Thằng bé nhíu mày, dường như chán ghét đụng chạm của Lâm Lệ, muốn hất tay Lâm Lệ ra.


      Nhưng dường như nhìn thấu ý nghĩ của nó, Lâm Lệ nắm chặt tay nó, khom người hơi uy hiếp: "nếu cháu để dắt cháu, đưa cháu ăn KFC!"


      Nghe vậy, cậu bé Chu Gia Bân mở to mắt nhìn chằm chằm , như là lên án Lâm Lệ sao có thể lật lọng như thế!


      Thấy nó phản ứng như thế, Lâm Lệ cũng biết chiêu này hiệu quả với nó, buông tay nó ra, sau đó đứng thẳng người, khóe miệng khẽ cong lên, nhìn chằm chằm nó.


      Cậu bé Chu Gia Bân nhìn , thỉnh thoảng lại ngoảnh đầu nhìn cửa hàng KFC kia chút, như là cân nhắc.


      Lâm Lệ cố nén cười, vươn tay với nó, nhìn nó : "nếu muốn ăn Hamburger và khoa tây chiên đưa tay ra, giờ chúng ta về nhà."


      Thằng bé nhìn chằm chằm lúc lâu, cuối cùng cực tình nguyện đưa tay ra, đặt vào lòng bàn tay , sau đó như là giận dỗi quay mặt , nhìn .


      Lâm Lệ cố nén cười, nắm tay nó, đợi hết đèn đỏ, vào cửa hàng KFC đối diện.


      Lúc này trong quán có ít người, nhưng mà đa số là trẻ con, đủ mọi độ tuổi từ con nít cho đến học sinh cao trung đều có.


      Xếp hàng trước mặt Lâm Lệ là đôi mẹ con, bé nhìn qua có tuổi xấp xỉ với Gia Bân, nhưng mà hề có nét rầu rĩ vui, lúc này nhìn nó rất vui vẻ, nắm tay mẹ nó, ngửa đầu nhìn mẹ mình, với giọng ngọt ngọt ngào: "mẹ, con muốn ăn bánh mì kẹp tôm, bên trong có rất nhiều tôm ngon, Đồng Đồng thích ăn cái đó nhất ."


      Thấy người mẹ kia tràn đầy thương cúi đầu nhìn con mình, tay sờ sờ đầu bé, gật đầu : "được, Đồng Đồng muốn ăn cái gì ăn cái đó."


      Lâm Lệ cúi đầu nhìn thằng bé bị mình nắm tay đứng cạnh, thấy nó nhìn chằm chằm vào hai mẹ con nhà kia, mặc dù mặt tỏ vẻ gì, nhưng mà nhìn hai mắt đen nhánh lóe sáng, Lâm Lệ có thể nhìn ra được hâm mộ của nó.


      Lâm Lệ gì, lại khỏi đau lòng cho đứa bé này, đến có mẹ bên cạnh, chỉ nhìn thái độ của Chu Hàn với nó, cũng có thể hiểu đứa bé này ra chưa từng nhận được ấm áp và vui vẻ từ gia đình, chứ đừng đến quan tâm và thương mà cha mẹ mang lại.


      Đột nhiên có chút khó chịu, nhớ tới đứa con vô duyên mất của mình, Lâm Lệ cảm thấy ngực mình đau dữ dội, vô thức đưa tay bấm ngực mình.


      biết Lâm Lệ đau đớn như thế bao lâu, cho đến khi thằng bé đứng bên kéo tay , Lâm Lệ mới dứt khỏi dòng suy nghĩ của mình, đau đớn nơi trái tim cũng từ từ biến mất, mà đôi mẹ con vốn đứng trước mặt hai người ăn cơm rồi, người mẹ thương con kia cũng quả nhiên nghe theo cầu con mua cho bé bánh mỳ kẹp tôm, ngoài ra còn quan tâm mua cho nó cốc sữa tươi.


      Điều chỉnh lại cảm xúc của mình, Lâm Lệ nắm tay thằng bé bước lên, vừa định mở miệng hỏi nó muốn ăn gì, thấy nó nhìn chằm chằm vào thực đơn đặt bàn kia, nhìn thẳng vào, rời mắt, tầm mắt nhắm thẳng tới thực đơn bánh mỳ kẹp tôm, đó là hình món ăn vô cùng cuốn hút, nhìn tôm tươi khiến người ta chỉ muốn tiến lên cắn miếng.


      Lâm Lệ hiểu ý, khẽ cười nhìn nó, hỏi: "cháu cũng muốn ăn bánh mỳ kẹp tôm sao?"


      Thằng bé quay đầu, nhìn chằm chằm , như là hỏi có thể ?


      Lâm Lệ cười, quay đầu nhìn nhân viên phục vụ kia : "cho hai bánh mỳ kẹp thịt, với suất khoai tây chiên." Vừa , vừa quay đầu nhìn thằng bé hỏi: "có muốn ăn cánh gà nướng , cháu còn muốn ăn gì nữa ?"


      Lần này thằng bé phản ứng rất nhanh, mặc dù vẫn gì, nhưng mà vội vàng gật đầu, sau đó duỗi tay ra chỉ vào món gà rán và cocacola trong thực đơn.


      "Được." Lâm Lệ cười sờ sờ đầu thằng bé, sau đó quay đầu nhìn nhân viên phục vụ, : "vậy đôi cánh gà nướng, cộng thêm gà rán, đồ uống sữa tươi và cốc coca."


      "Được." Người nhân viên kia mỉm cười gật đầu, sau đó quay lại lần lượt lấy những món kia tới đây.


      Bưng món ăn đến chỗ ngồi, bạn Chu Gia Bân vẫn luôn nghiêm chỉnh lúc này tỏ ra rất hưng phấn, tất nhiên viết ra mặt, mà là từ ánh mắt lóe sáng của nó, Lâm Lệ tin rằng lúc này nhất định nó vô cùng vui vẻ.


      chứng minh Lâm Lệ suy đoán sai, thằng bé rất hưng phấn, khi cầm hamburger ăn, thế mà mấy lần còn cười cười với Lâm Lệ.


      Đây là lần đầu tiên Lâm Lệ thấy đứa bé này vui vẻ như vậy, thương xót nó mọi bề, cho nên tình mẫu tử trào lên, khi nó ăn xong cái hamburger to rồi nhìn chằm chằm vào cái hamburger còn chưa đụng đến, mỉm cười đẩy cái hamburger ra cho nó : "còn ăn được nữa cho cháu đấy."


      Nghe vậy, thằng bé kia liền đưa tay cầm lấy cái hamberger trước mặt ăn tiếp.


      Lâm Lệ chỉ nhìn nó ăn, cũng động gì cả, từ đầu đến cuối luôn nở nụ cười, ra cũng lạ, trước kia dạ dày của luôn bị An Nhiên gọi là dạ dày vô địch, cho dù cả bàn thức ăn, đều có thể cho tất cả vào bụng, nhưng mà kể từ sau chuyện đó, dường như ăn gì cũng ngon miệng, như là còn thèm ăn bất cứ thứ gì, thậm chí có phần chán ghét, đói ăn gì cả, khỏi nghi ngờ có phải mình mắc chứng kén ăn .


      Đến khi ra khỏi KFC gần sáu giờ, Lâm Lệ vẫn dắt tay nó qua đường quốc lộ, có lẽ và vừ mới ăn KFC, lần này bạn Chu Gia Bân hề cự nự cho nắm tay nữa, tỏ ra ngoan ngoãn cho dắt qua đường.


      Lâm Lệ nhìn nó, nở nụ cười nhàn nhạt, nghĩ thầm, hôm nay có thể kéo gần quan hệ của và thằng bé này, bữa KFC này coi như là uổng phí.


      Nó vẫn mở cửa sau ngồi vào, Lâm Lệ ép buộc, bây giờ nó tạm thời chưa hoàn toàn tiếp nhận , cũng biết có số việc cần thời gian từ từ điều chỉnh, lần nữa khởi động xe lên đường.


      Xe chậm rãi tiến vào khu biệt thự, sau đó dừng lại trước dinh thự ba tầng độc lập, tắt máy, quay đầu lại, chỉ mở miệng : "tiểu Bân, chúng ta đến nha."


      Vừa vừa cầm lấy túi xách bên ghế phụ, cầm lấy cái áo khoác mà mình cởi ra vì nóng bức, đợi làm xong tất cả vẫn nghe thấy tiếng mở cửa từ phía sau, hơi nghi hoặc quay đầu lại, mới nhìn thấy thằng bé ôm bụng nằm ghế ngồi phía sau, khuôn mặt nhắn trắng bệch, vẻ mặt rất đau đớn.


      Lâm Lệ bị thế này dọa sợ, vội hỏi: "tiểu Bân, cháu làm sao vậy? Người thoải mái sao?"


      Tiểu Bân chỉ ôm bụng, hiển nhiên là bụng đau đớn khiến nó thể trả lời, cái trán vì đau đớn mà bắt đầu đổ mồ hôi.


      Bỏ lại đồ trong tay xuống, liền mở cửa xuống xe, mở cửa sau ra, cúi người hỏi thằng bé: "tiểu Bân, khó chịu chỗ nào, cho dì biết, là đau bụng sao?"


      Thằng bé chỉ gật đầu cách khó khăn, bụng co rút đau đớn khiến nó khỏi lại ôm chặt bụng.


      Lâm Lệ hoảng hốt, luống cuống biết nên làm gì bây giờ, thậm chí thừ người ra lúc lâu mới quay lại xe, sau đó liền chở thằng bé bệnh viện.


      Đến khi Lâm Lệ đưa đứa bé đến bệnh viện, bác sĩ khám cho nó rồi Lâm Lệ mới biết được thằng bé đau bụng là vì dị ứng, cũng vì thế mới biết ra là đứa trẻ này có chứng dị ứng hải sản nghiêm trọng, dù chỉ ăn chút thôi cũng thấy tác dụng ngay, nếu như nghiêm trọng mà kịp thời đưa đến bệnh viện điều trị, hậu quả thể tưởng tượng.


      Đợi sau khi bác sĩ khám xong, xác định có vấn đề gì lớn, nhưng mà sợ là đứa bé tuổi còn , bác sĩ sắp xếp ở lại bệnh viện quan sát đêm.


      Nhìn đứa trẻ nằm giường bệnh, Lâm Lệ đau lòng cùng tự trách, nếu phải đưa nó ăn KFC, có lẽ giờ nó thế này.


      Người giường hiển nhiên ngủ yên, hai mắt nhắm chặt, như là mơ thấy cái gì, mí mắt động đậy, kinh hoảng quơ tay giữa trung, miệng lẩm bẩm gọi: "cha … cha, đừng,đừng quan tâm con .. ."


      Lâm Lệ đau lòng, đưa tay nhàng vuốt ve mặt nó, nhàng bên tai nó: " sao rồi, sao rồi, dì ở đây, dì ở đây."


      Cũng biết nó có nghe thấy nhưng mà đúng là yên tĩnh hơn nhiều.


      Lại ngồi lại trong phòng bệnh lúc lâu, xác định tâm tình của nó ổn định lại rồi mới nhàng mở cửa ra ngoài.


      Lấy điện thoại di động ra gọi cho Chu Hàn, bây giờ con xảy ra chuyện, mặc dù có gì đáng ngại, nhưng mà ta là cha ruột đứa con, cảm thấy cần báo lại cho chuyện này.


      Điện thoại vang lên mấy tiếng mới được Chu Hàn nhận, dường như bên kia có khách, nghe thấy hơi ầm ĩ.


      "Có chuyện gì sao?" Giọng lãnh đạm của Chu Hàn vang lên ở đầu dây bên kia, nghe hề mang theo nhiệt độ gì.


      Lúc này Lâm Lệ mới phục hồi lại tinh thần, vội : "tiểu Bân bị dị ứng hải sản phải vào bệnh viện."


      Người bên kia điện thoại im lặng lát, hỏi: "bây giờ thế nào rồi?"


      " còn gì đáng lo, nhưng mà bác sĩ phải ở lại bệnh viện theo dõi đêm." Lâm Lệ thuật lại.


      "Nha." Chu Hàn ở bên kia điện thoại lãnh đạm trả lời, chỉ : "tôi còn có việc, có việc gì tôi cúp ." xong căn bản là đợi Lâm Lệ kịp phản ứng, liền cúp máy.


      Lâm Lệ cầm nhìn điện thoại lâu, quả thực thể tin được, ta cứ cúp điện thoại như vậy, giống như là đứa bé nằm viện này phải là con ta vậy!

    5. minmin1009

      minmin1009 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,785
      Được thích:
      546
      Chương 04: Có Tư Cách



      Chu Hàn chậm rãi đẩy cửa phòng bệnh ra, giọng vào, chỉ thấy Lâm Lệ ngồi ở bên giường, cả người gục ở mép giường ngủ thiếp , tay còn nắm tay của tiểu tử kia ở giường.


      Lần nữa ngẩng đầu nhìn lại, đứa nằm giường nhắm mắt lại ngủ, nhưng mà tựa hồ ngủ cũng yên ổn, cả khuôn mặt biểu ra vẻ rất khó chịu, lông mày khẽ nhíu lại, mí mắt run lên cái, dường như mơ thấy chuyện gì đó rất đáng sợ. tủ đầu giường cạnh giường bệnh còn bày bát cháo trắng lạnh, dùng túi nhựa cột lại.


      Cởi xuống áo khoác người đắp lên người ngủ gục bên cạnh giường, chuyển mắt dời , thấy túi nước muối truyền dịch sắp xong, đưa tay trực tiếp nhấn chuông nơi đầu giường, rất nhanh, có y tá đeo khẩu trang tới, trong chốc lát mang theo túi nước muối khác mở cửa vào, rất chuyên nghiệp thay túi truyền hết, cũng có đánh thức hai người lớn , giường, nằm cạnh giường.


      Chu Hàn theo vị y tá kia ra ngoài, hỏi thăm tình huống đứa , xác nhận đứa có gì đáng ngại, lúc này mới xoay người trở về phòng bệnh.


      Đợi lúc Chu Hàn lần nữa từ bên ngoài đẩy cửa vào, Lâm Lệ vốn gục ở mép giường ngủ trong phòng bệnh tỉnh lại, nghiêng người nhìn về phía cửa, vừa lúc đụng phải tầm mắt của Chu Hàn vào.


      Lâm Lệ nhìn lúc lâu, chuyện, chỉ giơ tay lên liếc nhìn đồng hồ đeo tay, ánh mắt tỏ ra tỉnh táo hẳn lên, lần nữa ngẩng đầu chỉ là nhìn chằm chằm , trong ánh mắt tựa hồ đối với có khiển trách cùng bất mãn.


      nghĩ tới mình vừa rồi cẩn thận ngủ thiếp , giật mình tỉnh lại vội vàng nhìn giá treo nước truyền dịch, lúc này mới nhìn thấy bình truyền dịch đổi, mà lúc mình buồn bực mới phát người khoác chiếc áo vest, còn chưa kịp suy đoán, nghe thấy cửa truyền đến tiếng cửa mở, quay đầu vừa lúc chống lại nhìn thấy Chu Hàn mở cửa tiến vào.


      Chu Hàn cũng khựng lại chút, rồi nhàng đóng cửa vào, tới bên người , nhìn bộ dáng hơi có chút mệt mỏi của , làm như nhìn thấy trong mắt của mang theo khiển trách cùng bất mãn, chỉ giọng mở miệng, : "Mệt về nhà nghỉ trước ." Bất quá trong lúc này bọn họ chỉ là quan hệ hợp tác, trắng ra, có cần thiết lưu lại thay tới chăm sóc con của .


      Lâm Lệ vẫn như cũ theo dõi nhìn , cũng có đồng ý hay mở miệng cự tuyệt.


      Chu Hàn hề nhìn nữa, xoay người có nhìn cùng đứa cái, trực tiếp ngồi vào bên ghế sa lon, đem máy tính mang tới mở ra, rồi thả vào đùi của mình, sau đó bắt đầu xử lý công việc hôm nay chưa có làm xong.


      Mở miệng làm cho rời là nghĩa vụ của , hay đó là quyền lợi của , cũng ngại lưu lại, bởi vì buổi tối hôm nay còn có kế hoạch trọng yếu phải làm.


      Giờ phút này trong lòng Lâm Lệ khỏi có chút tức giận, thay đứa nằm giường đau lòng, lại càng cảm thấy đáng giá, lại càng cảm thấy tức giận vì Chu Hàn chịu trách nhiệm mà còn lãnh mạc như vậy.


      Chỉ nghe thấy tiểu Bân giường bệnh nhanh chóng lẩm bẩm trong mộng: "Ba ba..." Giống như là hoảng sợ, bàn tay bé nắm lấy tay của Lâm Lệ lực đạo chặt hơn chút.


      Lâm Lệ nâng mắt, chỉ thấy nam nhân kia ngồi ở đối diện ghế sa lon cũng ngẩng đầu nhìn đứa , nhưng cũng có đứng dậy, ngay cả ánh mắt kia cũng chỉ là chớp mắt cái, sau đó rất nhanh liền bị thu trở về, cúi đầu lần nữa bắt đầu tiếp tục gõ bàn phím làm công việc tay .


      Trong lòng vốn bất mãn tại càng trở nên sâu thêm chút ít, nhàng đem tay của nhóc con kia thả lại trong chăn, sau đó Lâm Lệ đứng dậy, tới trước mặt Chu Hàn, trực tiếp đưa tay đưa đặt lên máy tính xách tay. Nhìn , trong đôi mắt tựa hồ có đoàn lửa đỏ thiêu đốt.


      Chu Hàn ngẩng đầu, chân mày có chút vui cau lại, trầm thấp mở miệng: " làm gì vậy?" Giọng nghe được đối với hành vi của rất là bất mãn.


      Nhìn , bởi vì sợ ầm ĩ đến đứa , Lâm Lệ cũng giảm thấp thanh xuống, : "Chúng ta ra ngoài chuyện chút."


      Chu Hàn chỉ nhìn cái, lần nữa đem laptop mở ra, cúi đầu trở về trạng thái nhập đầu vào công việc, chỉ : "Có chuyện gì cứ ."


      Lâm Lệ nhíu lại chân mày chặt, sau đó giơ tay lên lần nữa đóng máy laptop lại: "Chúng ta ra ngoài chuyện chút." Giọng trầm thấp so sánh với mới vừa rồi càng thêm bén nhọn.


      Chu Hàn nhíu chặt chân mày thêm chút, biết mình hôm nay cùng ra ngoài chuyện người phụ nữ này bỏ qua, nghiêm túc nghiêm mặt đem laptop đùi trực tiếp thả vào ghế sa lon, sau đó giơ tay lên nhìn đồng hồ tay chút, lạnh giọng : "Tôi chỉ có năm phút." Vừa , trực tiếp ra khỏi phòng bệnh.


      Lâm Lệ theo ra ngoài, giọng đem cửa đóng lại, sợ ầm ĩ đến người khác, nhìn mắt : " theo tôi." Xoay người liền về phía bên kia của thang máy.


      Thang máy bên cạnh vừa lúc chính là cửa sổ, tối nay bóng đêm tệ, trong đêm tối sao lốm đốm đầy trời, nhưng mà Lâm Lệ cùng Chu Hàn cũng có tâm tình thưởng thức bóng đêm này.


      theo ra bên cửa sổ, Chu Hàn vừa giơ tay lên nhìn đồng hồ chút, biểu tình lãnh mạc mang theo bất kỳ nhiệt độ : "Còn có 4 phút đồng hồ." cũng biết này kiên trì muốn ra ngoài là định gì, bất quá có dư thừa thời gian cho .


      phải trong buổi tối hôm nay làm xong phần kế hoạch kia, ngày mai phải gửi sang cho Meissen trùm địa ốc bên Mĩ Quốc, bởi vì xế chiều ngày mai Meissen lên máy bay quay về nước Mỹ, lần này ở Trung Quốc hành trình của ta vô cùng chặt, chỉ ở Giang Thành lưu lại hai ngày, vụ làm ăn này, hôm nay cũng mất rất nhiều khí lực mới tranh thủ được, nhưng người muốn cùng Meissen hợp tác hiển nhiên phải chỉ có mình , tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm, mà lúc bữa tiệc buổi tối kết thúc, thư kí riêng của Meissen tiên sinh giọng với mình , Meissen tiên sinh hy vọng có thể vào buổi chiều ngày mai trước lúc lên phi cơ có thể thấy được bản kế hoạch của .


      biết ở trước ngày mai mới ra bản kế hoạch có bao nhiêu khó khăn, nhưng mà cơ hội này nếu như nắm chắc, sau này bỏ lỡ rất khó có được cơ hội khác.


      Nhưng mà, cảm xúc của Lâm Lệ có chút kích động, nhìn chỉ trích hỏi: " coi người nằm trong phòng bệnh kia là người nào, tại sao có thể lãnh đạm vô tình như vậy, ngay cả con trai của mình ngã bệnh phải vào bệnh viện, thăm hỏi câu, quan tâm câu cũng có, nhìn xem tại mấy giờ rồi, lúc đứa nằm ở giường bệnh gọi ba ba ở đâu, tại tới rồi, có thể ra vẻ quan tâm tới nó chút cũng được sao? Thậm chí tới giường bệnh đưa tay sờ sờ nó cũng làm, như vậy phải quá đáng lắm sao?" hồi, cả người Lâm Lệ cũng bởi vì tâm tình kích động nên bộ ngực phập phồng.


      Đối mặt với chỉ trích của , mặt Chu Hàn trở nên trầm hơn chút, nhìn hồi lâu, chỉ lạnh lùng : "Tôi nhớ được hợp đồng có phần viết được rất ràng, được can thiệp tới chuyện riêng của đối phương."


      "Đừng hợp đồng với tôi, tôi tại có lấy thân phận người hợp tác chuyện với " Lâm Lệ quát lên với , chỉ là nhìn được, nhìn được tại sao có thể lạnh khốc vô tình như thế với con trai của mình, đó cũng là cốt nhục của nha. tại sao có thể quyết tâm ác độc như vậy, thân là cha mẹ chẳng lẽ thể cho đứa tình thương sao? chẳng lẽ biết có bao nhiêu hạnh phúc, có số người muốn chìu chuộng, muốn thương con của mình cũng có cơ hội.


      Chu Hàn muốn cùng tranh luận, hai bàn tay bên hông nắm chặt, sâu thở hơi, chỉ : "Nhận thức tốt thân phận của mình, có tư cách quản tôi." xong, nghiêm mặt xoay người liền muốn về phía phòng bệnh.


      " đứng lại." Lâm Lệ đưa tay lôi kéo , phẫn hận nhìn : " căn bản cũng có tư cách làm người cha, cho dù đối với vợ trước có bao nhiêu bất mãn, có bao nhiêu oán hận, nhưng mà đứa là vô tội, nó phạm sai lầm gì, tại sao lại muốn đối đãi với nó như vậy. Nó mới bao nhiêu tuổi, giống như nó những đứa trẻ khác bằng tuổi này có bao nhiêu vui vẻ, tại sao các người làm người lớn phạm sai lầm lại để cho đứa phải gánh chịu"


      Nắm tay chặt, ngẩng đầu nhìn , ánh mắt kia giống như có thể đem ăn, hung hăng : " biết cái gì, biết cái gì chứ, chuyện như thế nào căn bản cái gì cũng đều biết, có quyền lợi gì mà ở trước mặt tôi vung tay múa chân chứ." Đưa tay chỉ về phía phòng bệnh, cơ hồ nghiến răng nghiến lợi : "Nó căn bản là nên tới cái thế giới này."


      "Bốp ——!"


      tiếng thanh thúy vang lên lúc Chu Hàn vừa dứt lời, thời gian phảng phất như dừng lại tại đây, an tĩnh tiếng động.


      Chu Hàn mặt nghiên đến bên, má năm dấu tay đỏ lòm ra ngay sau đó. lúc lâu mới chậm rãi lấy lại tinh thần, chợt quay đầu nhìn về phía , vừa định tức giận mở miệng, lại chỉ thấy người trước mắt lệ sớm rơi đầy mặt, hàm răng cắn môi chặt, dùng sức tới mức giống như muốn cắn ra máu, cả người run run, tay cũng bởi vì mới vừa rồi tát cái tát kia mà có chút run lên.


      ". . . ." Tất cả lời vừa tới miệng đều rút lại thể ra khỏi cổ họng, Chu Hàn có chút kinh ngạc nhìn , tâm tình của vì sao lại kích động như vậy.


      "Nó rốt cuộc làm sai cái gì, lại muốn đối với nó như vậy, cho dù cùng mẹ của nó chia tay nhau, nhưng mà nó là vô tội, tại sao có thể đem nỗi oán hận đối với mẹ của nó phát tiết người đứa chứ." Lâm Lệ hoàn toàn khống chế được nước mắt, vừa khóc vừa : " có tư cách gì nên tới cái thế giới này, là nó muốn tới sao? Là các người mạnh mẽ dẫn nó tới. Các người cho nó sinh mạng, để cho nó tới cái thế giới này, phải có trách nhiệm đối với cuộc đời của nó, tại mới hối hận, có phải quá muộn hay ?"


      Lâm Lệ khóc, cả người ngồi phịch xuống mặt đất, vòng tay xiết chặt quanh mình: " biết cảm giác mất đứa như thế nào sao? biết cảm giác phải trơ mắt nhìn nó biến mất, mà cái gì cũng thể làm. Cái cảm giác đó vô lực như thế nào? có biết từng đêm từng đêm, trong mộng luôn luôn có người hỏi tại sao đem nó tới thế giới này xem chút, có biết loại cảm giác tự trách hổ thẹn này có thể đem người khác ăn mòn như thế nào ?" Vừa , Lâm Lệ bên lắc đầu: " cái gì cũng biết, cái gì cũng biết..." lời cuối cùng, ràng lắm mình rốt cuộc hay chính mình nữa.


      Chu Hàn nhìn chằm chằm, tức giận mặt tất cả đều tiêu tán, thay vào đó là kinh ngạc cùng khiếp sợ, nhìn như vậy, hoàn toàn biết mình nên như thế nào, cuối cùng chỉ có thể tiến lên bước, nửa ngồi đem ôm vào trong ngực.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :