1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Bảy ngày ân ái - Ân Tầm ( 173C)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      [​IMG]

      BẢY NGÀY ÂN ÁI

      - Tác giả: Ân Tầm

      - Dịch: Nhóm dịch VFICLAND và Blog Lanhgiabao

      - Thể loại: đại, ngôn tình, ngược luyến, HE.

      - Rating: 18+

      -Nguồn: Vficland.com


      Giới thiệu:

      Ba năm trước, ngay đêm trước đám cưới, nàng bị cường bạo. Nàng đau khổ vì bản thân còn trong sạch, nên bỏ biệt tích lời nhắn gửi.

      Ba năm sau, nàng gặp lại , nhưng cả 2 người đều biết đó là người đêm hôm ấy. Và nàng, lần này lại phải làm cuộc giao dịch 7 ngày 7 đêm trở thành tình nhân của .

      Nàng vị hôn phu trước đây của mình, rất nhiều.

      Còn với , chỉ là căm hận tột cùng.
      Nhok_Njco thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 1 : Rơi xuống khỏi thiên đường

      (P1)

      Có người từng hỏi, thiên đường và địa ngục cách nhau có xa lắm ? Kỳ thực chỉ là cái xoay đầu. Ma quỷ tại địa ngục ngẩng đầu lên nhìn thiên đường, thiên sứ ở thiên đường trông xuống địa ngục…

      Khoảng cách rất gần, gần đến nỗi – do con người sắp đặt an bài.

      ————

      Đêm, rất khuya tối mịt mùng, tuy là mùa hè nhưng gió đêm thổi qua cũng có chút mát mẻ. Phía trước chung cư cao tầng có đậu chiếc xe màu tối, ánh trăng hòa cùng ánh đèn đường chiếu lên mặt của thân xe tản ra những tia sáng xa hoa.

      Trong xe cũng tỏa ra ánh sáng nhàn nhàn nhạt cho thấy đôi nam nữ. Nam mặc âu phục mang giày da có khuôn mặt tuấn, mũi cao, đôi mắt sâu đầy thâm tình. có dung mạo như hoa quỳnh, đôi mắt trong sáng như hoa sen chịu được gió mà thẹn thùng, e ấp.

      “Lăng Thần, khuya rồi, em nên về nhà thôi…” Giọng thiếu nữ mềm mại có chút ngượng ngùng quyến luyến với người con trai.

      “Chờ chút, Noãn Tâm!”

      Tả Lăng Thần cởi áo khoác của mình, âu yếm khoác lên vai , cuối cùng nhưng ngón tay thon dài có vẻ quyến luyến vuốt khuôn mặt nanh của nàng. “Đêm nay nghỉ ngơi sớm, ngày mai cũng muốn thấy dâu có cặp mắt gấu trúc đâu đấy.”

      “Đáng ghét…” Úc Noãn Tâm cười duyên, vươn cánh tay trắng như phấn đánh vào người . “Cũng tại , nếu rời khỏi công ty sớm chút bữa cơm tối ăn đến tận giờ.”

      “Đúng đúng, đều là lỗi của .” Tả Lăng Thần môi nở nụ cười tươi, thương lấy tay khẽ vuốt tóc nàng.

      “Em xuống xe đây, ngủ ngon!” Úc Noãn Tâm chồm người lên để lại khuôn mặt cái hôn khẽ. Vừa muốn mở cửa xe bị tay người con trai kéo lại, ngay sau đó, thân thể mềm mại của nàng liền bị cuốn vào lồng ngực ấm áp…

      “Lăng Thần…” Úc Noãn Tâm cúi đầu lẩm bẩm, giây sau, đôi môi của nàng liền bị đôi môi ấm áp chặn lại.

      Nụ hôn tuyệt vời mang theo sức mạnh chiếm đoạt như muốn hòa nhập nàng vào bản thân, hơi thở của Tả Lăng Thần trở nên dồn dập hơn, bàn tay mạnh mẽ ôm lấy eo nàng, mùi hương thơm ngát của thiếu nữ cùng với thân thể mềm mại trong lòng khiến dần dần mất lý trí, đôi tay tham lam dường như là rắn nước…

      “Lăng Thần…đừng như vậy..” Úc Noãn Tâm xấu hổ đỏ mặt, hơi đẩy người con trai ra, đôi mắt to đen tuyền lóe sáng.

      Tả Lăng Thần hít sâu hơi, tựa như điều hòa lại kích tình khống chế được của mình, lấy chóp mũi cọ lên mũi nàng, cúi đầu cười: “Cái tiểu tinh này, muốn lập tức cắn nuốt em…Nhanh, ngày mai em hoàn toàn thuộc về …”

      Úc Noãn Tâm nghe xong, gương mặt càng đỏ, nàng gắt giọng: “Được rồi, chú rể! Nếu còn thả em , ngày mai em rời khỏi giường được đâu!”

      Tả Lăng Thần cười cười, “Được rồi, em về !”

      Úc Noãn Tâm gật đầu, trong ánh mắt thâm tình của mở cửa xe..

      “Noãn Tâm…” Tả Lăng Thần giọng kêu.

      “Sao vậy ?” Úc Noãn Tâm sau khi xuống xe xoay người lại, nghiêng đầu nhìn vị hôn phu của mình.

      em…” Tả Lăng Thần đột nhiên .

      Úc Noãn Tâm nở nụ cười chứa chan hạnh phúc, nhưng chìm đắm niềm vui sướng nàng hề chú ý đến trong mắt Tả Lăng Thần chợt lóe lên những tia sáng phức tạp.

      “Em cũng !” Nàng ngọt ngào đáp lời , “Em muốn nhìn lái xe !”

      Tả Lăng Thần nâng khóe môi cười thêm lần nữa, nhưng lại có vẻ cay đắng rất khó phát được, gì chỉ gật đầu khởi động xe rời .

      Chương 1 (P2) : Rơi xuống khỏi thiên đường

      Đợi chiếc xe hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt, Úc Noãn Tâm mới cười xoay người về phía tòa nhà. khí buổi tối tốt, nàng hít hơi sâu, cảm thấy tươi mát như tâm tình của chính nàng.

      Năm nay chỉ mới có mười tám tuổi nhưng Úc Noãn Tâm lại là nhân tài hiếm có của giới biểu diễn. Tuổi còn trẻ nhưng nàng hoàn thành bốn năm học nghệ thuật diễn xuất. Hôm nay là ngày sinh nhật của nàng cùng ngày buổi lễ tốt nghiệp diễn ra. Tả Lăng Thần đợi nổi nhanh chóng định hôn ước ngay ngày hôm sau của lễ tốt nghiệp, ngày mai là lễ thành hôn của nàng và Lăng Thần.

      Nghĩ đến Tả Lăng Thần, Úc Noãn Tâm khỏi xấu hổ đỏ mặt lần nữa.

      Lần đó nàng học năm thứ hai đến tham dự biểu diễn tại buổi tiệc của giới doanh nhân, Tả Lăng Thần cũng xuất tại buổi tiệc đó. Chỉ là cái nhìn thoáng qua, trong mắt hai người liền có tình ý. Sau đó Tả Lăng Thần bắt đầu điên cuồng theo đuổi, nửa năm sau, rốt cục như ý nguyện rước được mỹ nhân về.

      Lấy được Tả Lăng Thần người đàn ông còn trẻ đầy hứa hẹn có thể là mơ ước của các , Úc Noãn Tâm cũng ngoại lệ. Từ khi nhau đến giờ, luôn luôn chăm sóc nàng chu đáo, hơn nữa thái độ đối với nàng cực kỳ quý trọng. Thời gian quen nhau dài như vậy tuy cũng có lúc khống chế được nhưng chưa từng làm ra chuyện gì càng quấy.

      Kỳ thực, Úc Noãn Tâm cũng có nghĩ tới thi thố tài năng trong giới biểu diễn vì nàng thích diễn xuất, ca hát thậm chí từ thực hoàn chỉnh được những bài múa cơ bản. Nàng hoàn toàn có thể đóng phim, ca hát, thế nhưng… những điều này so với tình của Tả Lăng Thần đều bé đáng kể. Nàng nên cam tâm tình nguyện làm người phụ nữ đứng sau cùng sống đến bạc đầu giai lão.

      Ánh trăng nhàn nhạt chiếu vào khuôn mặt như hoa như ngọc của nàng, lộ vẻ nhu tình cùng xấu hổ. Nàng ngẩng đầu lên nhìn ngọn đèn trong chung cư ấm áp tỏa sáng, khỏi tăng nhanh tốc độ đôi chân.

      lúc nàng đến chỗ rẽ tòa nhà, sau lưng truyền đến tiếng bước chân nặng nề, ngay sau đó… giọng đàn ông vang lên. “Là Úc tiểu thư phải ?”

      Úc Noãn Tâm hơi kinh hãi, ban đêm như vậy lại có người đàn ông sau lưng thực khiến nàng hoảng sợ. Nàng quay đầu lại nhìn về phía người đàn ông nhưng nhận ra, người xa lạ!

      “Tôi là Úc Noãn Tâm, xin hỏi ông là..” Đôi mày Úc Noãn Tâm nhíu lại nghi hoặc.

      Nhận được câu hỏi của nàng, người đàn ông cũng trả lời, chỉ thấy cười đến bất bất dương và : “Vậy xin mạo phạm!”

      Úc Noãn Tâm kịp phản ứng, chỉ thấy tay người đàn ông đối diện nhấc lên, ngay sau đó trước mắt nàng tối sầm, tri giác mất trong nháy mắt…

      —————

      Đêm khuya, trong phòng khách sạn đặc biệt xa hoa, ánh trăng tròn to mát rượi xuyên qua cửa sổ chiếu xuống đất, tia sáng màu vàng mềm mại chiếu lên tấm thảm như dát vàng. Phía đối diện với ánh trăng là chiếc giường sang trọng, chiếc váy tơ lụa trắng bị rách tơi tả nằm mất trật tự ở bên, khó để nhận biết là nó bị dùng lực xé thương tiếc. Mái tóc dài của giường rối tung, hai tay nàng cũng bị chiếc cà vạt đắt tiền trói chặt, hàng lông mi dài rủ xuống che đôi mắt vốn trong suốt, chiếc mũi cao xinh xắn thở phập phồng. Nàng trong cơn hôn mê hề biết dáng người thon thả có gì che đậy của mình rơi vào trong đôi mắt đen lãnh đạm cuồng nhiệt gian tà…

      Chương 1 (P3) : Rơi xuống khỏi thiên đường

      Ánh trăng nhàn nhạt có cảm giác mát dịu chiếu lên thân thể xinh đẹp của , trong bóng tối cặp mắt chim ưng như như kia tản ra ánh sáng lạnh sắc bén điên cuồng.

      Đôi môi lạnh lẽo dần dần cong lên cách tàn nhẫn, mang theo nhiệt độ gần như là ma quỷ. Bàn tay sờ lên gương mặt tinh khiết trơn mịn của , trở lòng bàn tay, những ngón tay thon dài vuốt ve dọc theo cằm đến chiếc cổ duyên dáng của nàng. Cảm giác mềm mại từ đầu ngón tay truyền đến khiến người đàn ông hơi dừng lại chút, dường như hưởng thụ cảm giác khác thường.

      “Ôi…”

      Úc Noãn Tâm phát ra tiếng rên , nàng dần dần tỉnh lại, chỉ cảm thấy đầu rất đau, kể cả thân thể cũng đau nhức chịu nổi, hoảng hốt nhất là cảm giác có bàn tay người mình, từ từ di chuyển mang theo mùi vị của người đàn ông xa lạ hoàn toàn bao phủ lấy nàng.

      Nàng sợ hãi la lên tiếng, mở trừng đôi mắt xinh đẹp về phía người đó nhưng chỉ có thể nhìn thấy hình dáng đại khái tối đen của người đàn ông, vóc dáng cường tráng to lớn khiến nàng khó thở, cũng cảm giác được mình như sợi chỉ mỏng manh. Úc Noãn Tâm vô cùng hoảng sợ liền muốn đứng dậy nhưng cũng phát được hai tay mình bị buộc chặt ở đầu giường.

      “Ông… ông là ai? Tôi giờ ở đâu?” Nàng giãy dụa muốn ngồi dậy nhưng chỉ giây lát liền bị bàn tay mạnh mẽ mang theo chút nguy hiểm ngang ngược chặn nàng lại.

      Người đàn ông trong bóng tối hiển nhiên đáp lại lời nàng, chỉ dùng tay nắm chặt hai chân nàng, tay kia lại tiếp tục chiếm đoạt lấy da thịt mềm mại của nàng mang đến những xúc cảm kỳ lạ.

      Úc Noãn Tâm cảm thấy nghẹt thở, nàng vừa muốn kêu cứu lại nghe tiếng cười nhạt vang lên bên tai, dường như cảm nhận được hơi lạnh đến từ địa phủ, trong phút chốc máu trong người nàng đều như ngưng đọng lại…

      Trong bóng đêm, đôi mắt hơi đùa cợt của người đàn ông hề che dấu nhìn chằm chằm vào Úc Noãn Tâm giãy dụa, thân thể cường tráng liền bắt đầu…

      Bỗng nhiên ý thức được ràng ý đồ của người đàn ông người mình, Úc Noãn Tâm liều mạng giãy dụa, càng ngừng kêu gào, thậm chí hung hăng cắn lên đầu vai của người đàn ông, khuôn mặt nhắn tái nhợt ướt nhòa lệ. Nàng hề biết, giờ đây mình như con vật kinh hãi lại càng kích thích tính chinh phục trời sinh của đàn ông.

      Tiếng cười khinh miệt lạnh lùng của người đàn ông vang lên bên tai, nhận thấy được sức lực của mình đối với là bé đáng kể nàng tuyệt vọng cầu khẩn: “Van xin ông, buông tha tôi , xin ông…”

      Cằm nàng bị bàn tay rắn chắn chắc nắm chặt, lực mạnh hề thương tiếc khiến Úc Noãn Tâm càng cảm thấy đau đớn. Giây sau, hơi thở cuồng loạn của người đàn ông xa lạ kéo tới che đôi môi của nàng lại mang theo vẻ tham lam nganh ngạnh.

      “Ôi… đừng..” Thân thể Úc Noãn Tâm run lên, nàng hung hăng cắn cái, mùi máu tanh nhàn nhạt tràn bên môi nàng.

      Người đàn ông kêu lên tiếng đau đớn, hiển nhiên hành động của nàng khiến tức giận, thương tiếc tát nàng cái khiến cho Úc Noãn Tâm càng thêm sợ hãi run rẩy.

      Chương 1 (P4) : Rơi xuống khỏi thiên đường

      Bóng tối, hiển nhiên che giấu tất cả… cũng như che giấu công chính xa vời, những chuyện phát sinh khiến người ta phải đau lòng.

      giãy dụa phản kháng của Úc Noãn Tâm hiển nhiên khiến người đàn ông giận dữ, hừ lạnh tiếng, bàn tay mạnh mẽ nâng eo lưng mảnh khảnh của nàng lên, liền sau đó sức mạnh đàn ông đưa vào người nàng, nhưng khi cảm nhận được chặt chẽ và chiếc màng ngăn trở của nàng tạm dừng lại…

      Úc Noãn Tâm sợ hãi thở gấp, thậm chí toàn thân đều run rẩy. Nàng khó cảm nhận được sức lực chuẩn bị xé rách chính mình, sinh mệnh dường như chậm rãi xói mòn từng giây nhưng lại ý thức được mạnh mẽ hành động, trong lòng lại dấy lên tia hy vọng…

      “Xin ông.. buông tha tôi… buông tha tôi..” Đôi môi nàng tái nhợt run rẩy, giống như là cánh chim dính đầy sương lạnh, lên tiếng cầu xin người đàn ông.

      Thân thể to lớn của người đàn ông đột nhiên đè xuống, hơi thở khàn khàn, khó để nhận ra áp chế cái gì đó, lệ mặt nàng biến mất đầu lưỡi ấm áp của , sau đó bên tai nàng vang lên tiếng của

      ngờ, thực cũng rất sạch …” Giọng trầm khàn, rất êm tai, cực kỳ giống loại rượu ngon ủ lâu năm, nhưng trầm thấp như đá tảng đè nặng lòng nàng.

      “Ông rốt cục là ai…Xin ông… buông tha tôi, ngày mai tôi…tôi kết hôn, cầu xin…” Úc Noãn Tâm cố gắng cầu xin, muốn khiến cho động lòng.

      Ai ngờ…

      Kết hôn?

      lần nữa bên tai nàng vang lên tiếng cười nhạt như xuyên từ địa phủ vọng đến. “Nếu muốn mang theo thân đầy dấu hôn tôi… ngăn cản!” xong, người đàn ông thẳng lưng kiên quyết cúi xuống…

      “Đừng…” Úc Noãn Tâm thiếu chút nữa ngất , cái đau đớn xé rách da thịt khiến lòng nàng nhanh chóng giật nảy người, cái đau đớn này khiến nàng vô cùng ràng thực tế…Nàng thất thân rồi!

      Vào buổi tối trước ngày kết hôn của nàng!

      Cách thời gian kết hôn của nàng chỉ có mấy tiếng đồng hồ!

      Buồn cười nhất là… giờ phút này nàng hề thấy tướng mạo của người đàn ông. Lệ gương mặt nàng lã chã chảy xuống, rơi ngực vạm vỡ vẫn còn phập phồng của người đàn ông, vài giọt rơi xuống giường. Lệ chảy xuống và ngừng lại ở xương quai xanh cổ nàng. Hai tay nàng bị cà vạt trói chặt vì máu thông nên những ngón tay xanh tái.

      Giờ phút này, Úc Noãn Tâm chỉ cảm thấy đây là cơn ác mộng mà suốt cuộc đời nàng khó có thể nào quên!

      Lăng Thần.. ở đâu…Lăng Thần…

      người nàng mỗi tế bào đều hò hét gọi cái tên này, trước mắt cũng lên vẻ mặt tuấn của Lăng Thần, đáng tiếc…

      Giấc mộng bị nghiền nát, nàng biết…tất cả đều nát tan…

      Trong khí lơ đãng mùi thối nát, đôi môi hầu như bị nàng cắn nát, nàng chẳng biết thời gian qua bao lâu, chỉ biết hai mắt của nàng bị bóng tối chiếm lấy, lòng nàng hoàn toàn tan nát…

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Hồi 2: Cuộc gặp gỡ bất ngờ.

      Chương 1 (P1): Lễ trao giải


      Bất ngờ gặp gỡ là cảm giác bất chợt thầm ngoái đầu nhìn lại, là hẹn mà gặp. Cũng có lẽ là loại thương cảm, đơn, lưu luyến, tưởng niệm. Là thứ cảm giác tốt đẹp, nhưng cũng có khi trở thành vết thương trí mạng……

      ————————

      Ba năm sau

      Thời gian thoảng qua giống như đếm đầu ngón tay, trôi qua trong giây lát.

      Mỗi năm lần, buổi lễ trao giải của « Giải thưởng điện ảnh quốc tế Tử Kinh » lại được tổ chức. Ngày hôm nay, dải thảm đỏ xa hoa trải dài khắp quảng trường, hai bên đầy người trong giới truyền thông, phóng viên chuyện phiếm chầu trực sẵn.

      Trong bóng đêm, quảng trường trở nên xa hoa, cao sang khó với. Ngọn đèn cao nhã chiếu sáng cả màn đêm, giờ khắc này, ngay cả những ngôi sao trời cũng phải nhạt nhòa .

      chiếc xe thể thao xa hoa, đủ biết chủ nhân của nó phải người thường. Quả , người được mời tới nơi đây, đều là những nhân vật có vị trí quan trọng trong làng giải trí. Có đạo diễn, diễn viên, nhà sản xuất, thậm chí có cả những người đứng sau màn ảnh – nhà đầu tư!

      Giải thưởng Tử Kinh là giải thưởng quyền lực nhất trong giới giải trí, có thể đạt được vinh quang tại lễ trao giải này, là dấu mốc khẳng định con đường nghiệp. Đương nhiên, điều quan trọng nhất là – giá trị của ngôi sao có thể thay đổi ngay trong đêm! Địa vị, danh dự, thậm chí là tiền tài đều có thể dễ dàng kiếm được như trở bàn tay. Chính vì vậy, các ngôi sao đều có thể làm tất cả vì giải thưởng này.

      Diện tích quảng trường rất lớn, nhưng vì số lượng xe tới tham dự lễ mà trở nên chật chội giống như lúc bình thường. Lễ trao giải sắp bắt đầu, chiếc xe SL màu bạc đường bất chợt dừng lại, cách hội trường vài trăm thước.

      Cửa xe nhanh chóng mở ra, đôi chân thon dài, mang giày cao gót đen, da thịt trắng ngần, chiếc váy đen gợi cảm. Người vừa xuống xe liền hạ kính xuống, hé lộ ra dung nhan tuyệt mỹ như đóa quỳnh hé nở.

      Ngay sau đó, có điệu bộ trẻ con cũng theo nàng xuống xe, đóng cửa lại, nhíu mày : « Làm sao cái hội trường lớn như vậy, thế mà có nổi chỗ đậu xe! ». xong liền nhìn về phía người con kia « Noãn Tâm, sắp đến giờ rồi, chúng ta nhanh thôi! »

      Úc Noãn Tâm nhìn về phía hội trường đèn đuốc huy hoàng cách đó xa, nụ cười thản nhiên, có chút gì đó phức tạp thốt nên lời. Nàng cúi đầu, : « Chỉ là đề cử mà thôi, giải thưởng làm sao thuộc về em được chứ? »

      « Ai vậy, em là ngôi sao nữ tiềm năng nhất của năm nay, cho nên chị mới xem trọng em chứ!” điệu bộ trẻ con đó là Tiểu Vũ, người đại diện của nàng. Chắc là có kinh nghiệm, ngay cả ngữ khí cũng trở thành cực kỳ lão luyện.

      Úc Noãn Tâm thở dài hơi, sau lúc lâu mới gật đầu: « thôi! Chỉ mong lời tốt lành của chị thành , khiến cho em có thể đoạt giải thưởng nhờ vào bộ phim nhựa vừa quay này ! »

      Hai người vội vàng tới hội trường. Bóng đêm ngày càng mịt mùng, như thể có chút sương trong suốt buông rơi, giăng khắp trong gian. Ngay khi hai nàng vừa định qua đường có hai luồng ánh đèn sáng chói mãnh liệt đảo qua…

      Chương 1 (P2): Lễ trao giải

      Ánh đèn chói mắt khiến Tiểu Vũ hoảng sợ, ngay lập tức nàng tiến đến, giữ chặt Úc Noãn Tâm… Mà ánh mắt Úc Noãn Tâm chỉ chú ý đến đứa trẻ đứng cách chiếc xe khoảng hai thước. Nàng thở mạnh, kịp nghĩ nhiều, lập tức chạy đến, ôm chặt đứa trẻ vào lòng.

      Chiếc xe bỗng dừng lại, chỉ đậu ở đó, đèn xe lóe sáng như ban ngày. Chiếc xe xa hoa, tỏa ra khí chất cao quý, như hùng ưng kiêu hãnh ngắm nhìn việc xảy ra trước mặt.

      Đứa trẻ sợ tới mức khóc lớn, chắc là con của nhà đầu tư hay sản xuất phim nào đó, Úc Noãn Tâm giọng an ủi, giọng ôn nhu đầy nữ tính khiến đứa dần dần nín khóc.

      Cảnh tượng trước mắt khiến Tiểu Vũ kinh sợ tới mức ngây người, hơn nữa cả ngày sau mới phản ứng. tức giận, chạy đến chỗ chiếc xe gây họa: « Rầm, rầm,… » gõ mạnh vào cửa kính.

      « Này, mấy người lái xe kiểu gì vậy? Là người mù sao? »

      Chủ chiếc xe này cũng là bình thản nha, thiếu chút nữa gây tai nạn mà chẳng có chút phản ứng nào cả.

      « Tiểu Vũ… » Úc Noãn Tâm nhìn đứa trẻ trong lòng, lại xem giờ, : « Bỏ , cũng còn sớm , chúng ta nên vào thôi, đứa sao tốt rồi! »

      Nàng đứng dậy, nhìn chiếc xe tối màu như u linh, biết vì sao từ đáy lòng nổi lên cảm giác……

      « Được rồi. Được rồi. Noãn Tâm, thôi! »

      Tiểu Vũ thấy chủ xe có phản ứng gì, mắng mỏ cũng mất lắm giờ, cũng liền thôi. đến bên Úc Noãn Tâm, chủ động ôm lấy đứa trẻ.

      « Noãn Tâm, em coi, bây giờ còn có người như thế, lại có hành động gì cả, căn bản quan tâm đến mạng người. Tối thiểu nên xuống xe để xin lỗi chứ…… » Tiểu Vũ theo Úc Noãn Tâm, oán giận .

      « Bỏ …… » Giọng Úc Noãn Tâm dịu dàng giống như hoa nở rộ trong đêm. Bóng tối dần che lấp bóng dáng hoàn mỹ……

      Úc Noãn Tâm dần xa, nhưng nàng ngờ rằng, nhất cử nhất động của nàng hoàn toàn lọt vào đôi mắt u ám, cuồng ngạo. Trong bóng đêm, cửa kính xe chậm rãi hạ xuống, lộ ra khuôn mặt nam nhân cương nghị…

      Chỉ thấy có ngũ quan khắc sâu mà tinh xảo, khiến người ta thể nào quên, mái tóc đen như mực, vẻ cuồng ngạo, chiếc mũi tao nhã, đôi môi mỏng tuyệt mỹ kiên nghị hơi nhếch lên, mang theo mấy phần đùa cợt ngắm nhìn thân ảnh nữ tử dần biến mất.

      ” Lái xe!” Giọng trầm thấp vang lên, đôi mắt liếc nhìn phía bóng hình dần nhạt nhòa—

      Chiếc váy màu đen hơi trễ ngực càng tôn lên vẻ đẹp của nàng: thướt tha mà đầy quyến rũ, nhưng kém phần tao nhã. Đôi mắt dần đục ngầu, tràn đầy dục vọng, nắm chặt tay!

      « Vâng thưa Hoắc tiên sinh! »

      Chiếc xe như cá dưới biển sâu, lập tức biến vào màn đêm…..

      Chương 1 (P3): Lễ trao giải

      Ban đêm ánh sao, nhưng đây cũng là đêm mà các ngôi sao sao thể hết tài nghệ để thu về thành quả. Khoe sắc tranh tài, trổ hết tài năng, và thầm nguyện may mắn để được nhiều người chú ý tới.

      thảm đỏ lần lượt xuất những bóng hình, còn các phóng viên cũng bỏ lỡ thời cơ, từng ánh đèn flash lóe lên, ghi lại toàn bộ các cử chỉ của diễn viên. Từng nét nhăn, nụ cười, tất cả đều bỏ sót. Tất cả mọi người đều tranh luận xem đêm nay ai là nhân vật chính, nhận được giải thưởng cao quý này. Thậm chí lễ trao giải chưa diễn ra, các hạng mục dường như có sẵn chủ nhân.

      « Noãn Tâm, chờ chút nữa, lễ trao giải kết thúc, em là người được cả giới truyền thông nhìn chằm chằm đấy. Nhớ kỹ, đêm nay em với thân phận là người mới trong làng giải trí xuất khán đài. Vì thế phải thể tốt trước mặt các nhà sản xuất đấy! » Trong phòng nghỉ, Tiểu Vũ ngừng nhắc nhở Noãn Tâm.

      Úc Noãn Tâm nhàng sửa sang lại trang phục, thản nhiên cười: « Tiểu Vũ, chị lạc quan. Làm sao mà biết được giải thưởng ‘Diễn viên mới’ nhất định là của em? »

      Trong phòng nghỉ cũng có rất nhiều nữ ngôi sao khác, họ sớm che miệng cười trộm, thậm chí còn cất tiếng trêu cợt: « Đúng đấy, Tiểu Vũ, Noãn Tâm rất đúng, người mới còn chẳng biết là ‘hoa lạc nhà ai’ nữa, chẳng qua… thứ nhất là danh vọng gia thế của Noãn Tâm như vậy, thứ hai là diễn viên nho có kim chủ (*ông chủ giàu có) chống lưng làm sao đoạt được giải đây? »

      Tiếng cười của các diễn viên vang vọng khắp gian phòng……

      Tiểu Vũ giận dữ trừng mắt nhìn bọn họ, kéo Úc Noãn Tâm sang bên, : « Noãn Tâm, em đừng nghe bọn họ đoán mò. Chị cho em biết, năm nay công ty định sẵn kế hoạch lăng xê, nên giải thưởng này cũng nằm sẵn trong kế hoạch. Cho nên em chắc chắn giành được giải, em chỉ cần lên khán đài nhận giải là được! »

      Úc Noãn Tâm có gì hoảng sợ cả, từ ngày bước chân vào giới giải trí này nàng cũng nhận ra khoảng tối bên trong nó. Dùng thế lực ngấm ngầm quyết định trước mọi chuyện là chuyện quá hiển nhiên.

      Nàng gật đầu, Tiểu Vũ thấy yên tâm mà ra ngoài làm việc khác.

      khí phòng nghỉ có chút oi bức, chắc cũng là do tâm tình được thoải mái, Úc Noãn Tâm rời khỏi căn phòng, ra ngoài tản bộ cho thư thái đầu óc. Nàng khép cánh cửa, những tiếng cười chế giễu đằng sau dần.

      Úc Noãn Tâm hít thở sâu.

      Đôi chân dần đưa nàng về khúc cuối hành lang. Nàng giật mình, nghĩ bụng rời nghe được những thanh kỳ lạ. Tiếng thở dốc……

      Úc Noãn Tâm kỳ quái nhìn lại, phát thanh càn quấy gấp gáp này vọng ra từ cánh cửa khép hờ cuối hành lang.

      Nàng tự chủ được mà rón rén tới. Nhìn qua khe cửa, hình ảnh trước mắt khiến nàng nhất thời kinh ngạc, đưa tay lên che miệng…..

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Hồi 2 Chương 2 (P1): Giao dịch thể xác

      Trong phòng là cảnh tượng thối nát, khiến người ta thể kinh hoảng.

      đôi nam nữ vặn vẹo dây dưa ngay trước mặt Úc Noãn Tâm. Dưới chân hai người là bộ váy rơi rải rác của người con , còn người đàn ông mặc âu phục giày da liên tục sờ soạng khắp người ta, bàn tay to béo ra sức xoa nắn những mảng da thịt mềm mại, hơi ưỡn cái bụng bia thô bạo đập lên thân dưới người con . Tiếng thở thô suyễn đối lập với tiếng rên rỉ kiều mị của người con dệt nên bức tranh nhĩ hồng khiêu tâm. (*đại ý là khiêu gợi)

      Người đàn ông kia, Úc Noãn Tâm nhận ra, chính là nhà đầu tư cho bộ phim nhựa mà lần này nàng làm diễn viên chính.

      Người con kia, Úc Noãn Tâm cũng nhận ra, chính là nữ diễn viên phụ hợp tác cùng trong bộ phim nhựa lần này nàng đóng vai chính – Tiểu Dung!

      Tại sao lại có thể như vậy?

      Vậy mà bọn họ lại ở chỗ này, ngay tại thời điểm lễ trao giải sắp bắt đầu mà tằng tịu với nhau như vậy…

      Lúc này, bên tai Úc Noãn Tâm vọng đến tiếng hổn hển đứt quãng của Tiểu Dung…

      “Cổ tiên sinh, a…. ngài cần phải … giữ lời nha…. Người ta toàn bộ đều dựa vào ngài đó…”

      Giọng tràn ngập vẻ quyến rũ nhưng hèn mọn.

      “Yên tâm , cưng à… Chỉ cần trong tương lai em hầu hạ được thư thái… Giải thưởng này phải của em của ai…”

      Giọng của nhà đầu tư họ Cổ bị kích tình tới run rẩy, ngay cả toàn bộ cơ thể cũng đều phát run.

      Trong phòng lại lần nữa vọng tới những thanh suy đồi càng ngày càng to hơn.

      Úc Noãn Tâm liền hiểu chuyện gì xảy ra.

      Đây là cuộc giao dịch!

      cuộc giao dịch thể xác và danh dự!

      Đối với màn này, thực ra nàng nên sớm nhìn quen, nhưng đối mặt với giao dịch trắng trợn hề che giấu như vậy, nàng vẫn thể kìm nén được cảm giác buồn nôn ỉ trong lòng như trước!

      Mệt mỏi dựa vào bên cạnh cánh cửa, nàng muốn thoát khỏi, nhưng lại lơ đễnh đụng vào cửa, khiến cho đôi nam nữ trong phòng thốt tiếng kinh suyễn.

      Tiếng thét chói tai của họ vang lên, tới lúc khuôn mặt khiếp sợ của Úc Noãn Tâm xuất trước mặt Tiểu Dung và nhà đầu tư Tiểu Dung mới ngừng kêu thét, còn nhà đầu tư họ Cổ ngờ lại bị người ta bắt gặp màn này, liền vội vàng tách khỏi cơ thể người con .

      “Cổ tiên sinh…” Vẻ mặt Tiểu Dung tình nguyện, đồng thời cũng trừng mắt liếc nhìn Úc Noãn Tâm với căm hận thôi.

      “Cục cưng ngoan, buổi tối lại đến chỗ ta nhé!”

      Bàn tay to của nhà đầu tư chút che giấu vỗ lên khuôn mặt của ta, mờ ám thôi.

      Tiểu Dung mặc quần áo, hừ lạnh tiếng ra ngoài.

      Úc Noãn Tâm cảm thấy cổ họng thít chặt, mặt lập tức tỏ vẻ tươi cười : “Xin lỗi, Cổ tiên sinh… phải tôi cố ý đâu!”

      xong, nàng cũng cảm thấy xấu hổ thôi, vì vậy liền xoay người muốn chạy .

      Nhưng lúc này, bỗng nhiên vòng eo lại bị cánh tay nhanh chóng ôm tới từ đằng sau, ngay sau đó, nàng tiến vào trong lòng người đàn ông.

      “Cổ tiên sinh… xin ngài buông ra!”

      Úc Noãn Tâm kinh hãi trận, nàng vội vàng giãy dụa.

      Chương 2 (P2): Giao dịch thể xác

      “Úc tiểu thư, cũng phải là ngày đầu bước chân vào giới giải trí, sao lại còn phải giả bộ rụt rè. biết , từ lâu ta ngưỡng mộ Úc tiểu thư, hôm nay đúng lúc có thể gặp gỡ, chẳng phải rất tốt sao?”

      Cổ tiên sinh vừa , bàn tay thô lỗ sờ soạng eo nàng.

      Úc Noãn Tâm đẩy lão ra, đôi mắt lạnh lùng…

      “Cổ tiên sinh, cảm tạ ngài nâng đỡ. Tuy nhiên, tôi thích hợp với Cổ tiên sinh!”

      “Ha ha…”

      Cổ tiên sinh nghe vậy rồi cười lớn, vẻ mặt hèn mọn: “ đơn thuần đó! nghĩ mình là ai chứ? Thánh nữ ư? ngại cho biết, có thành tựu như ngày hôm nay cũng là nhờ ta đầu tư! Nếu phải ta để ý , liệu có tư cách tham gia đại lễ này? Úc tiểu thư, phải hiểu quy tắc trong cái giới này, giả bộ với ta làm gì? Thức thời chút, làm ta vui vẻ, ngoan ngoãn nằm dưới thân ta. Ta cam đoan có thể chạm vào giải thưởng “Tài năng mới” năm nay, nếu —”

      hừ lạnh tiếng, háo sắc nhìn Úc Noãn Tâm, nước miếng cũng chảy cả ra .

      “Nếu thế nào?” Trong lòng Úc Noãn Tâm cũng lờ mờ đoán ra chút ít.

      Cổ tiên sinh cười dâm đãng: “Vừa rồi cũng thấy rồi đó, Tiểu Dung ra sức lấy lòng ta như thế nào. Nhưng mà….. ta sớm ái mộ Úc tiểu thư từ rất lâu rồi. Nếu sao ta lại đầu tư vào nhiều như vậy làm gì, tuy vậy…. nếu Úc tiểu thư hiểu biết, liệu đường mà báo đáp đừng trách Cổ mỗ cũng trở mặt lưu tình. cho rằng chỉ bằng năng lực có thể đứng trong giới giải trí này được bao lâu?”

      Úc Noãn Tâm vừa nghe xong, mặt liền phủ tầng sương lạnh.

      “Cám ơn Cổ tiên sinh nhắc nhở, song Tiểu Dung là Tiểu Dung, tôi là tôi, tôi tin tưởng chỉ cần năng lực, nhất định thành công, mà cần dựa vào loại thủ đoạn ti bỉ này!”

      “Úc tiểu thư, càng ngoan cố như vậy, ta càng thích. Mà cần gì phải làm vất vả như vậy đâu, chỉ cần theo ta, ta nhất định làm bước lên mây, đến đây , cục cưng…”

      Cổ tiên sinh thèm khát lâu, nay lại được ôm nàng như vậy, sớm mất nhẫn nại. Lão liều mạng ôm chặt nàng, cố cởi bỏ cái váy, bàn tay to cố luồn vào…

      “Buông… Buông ra…”

      Úc Noãn Tâm liều mạng giãy dụa , trong đầu tự nhiên nhớ đến cơn ác mộng ba năm về trước.

      “Đừng sợ, tiểu bảo bối của ta, trời ạ, da của em mềm mại, mịn màng, thích hơn mấy vạn lần so với Tiểu Dung……” Cổ tiên sinh nhanh chóng kéo khóa quần, tay run run vì hưng phấn.

      “Cút ngay…”

      Úc Noãn Tâm cực kỳ kinh hoàng, đẩy mạnh lão ra, thất tha thất thểu chạy ra khỏi cửa…

      “Úc Noãn Tâm, tiện nhân chết tiệt. nghĩ cứ như vậy có thể thoát khỏi sao…” Cổ tiên sinh thở hổn hển, đuổi sát theo sau.

      Úc Noãn Tâm càng chạy, ai ngờ, ở ngã quẹo va mạnh vào lồng ngực rắn chắc. Nàng thở mạnh, ngẩng đầu nhìn lên, tự dưng nhìn thẳng vào con mắt đen láy lạnh lùng…

      Cặp mắt đen cúi nhìn run sợ trong lòng, đột nhiên trở nên thâm sâu, bên môi cũng lên chút châm biếm dễ phát .

      Chương 2 (P3): Giao dịch thể xác

      “A—”

      Úc Noãn Tâm biết vì sao mình lại run rẩy, định muốn rời khỏi ngực người đàn ông nghe thấy tiếng Cổ tiên sinh…

      “Úc Noãn Tâm, tiện nhân. Ta có thể nâng đỡ , cũng có thể hủy hoại , dám…”

      Giọng càn rỡ của Cổ tiên sinh im bặt khi nhìn thấy người đàn ông trước mặt.

      “Ngài…. a, Hoắc tiên sinh, là ngài ư…”

      Chỉ thấy lão hơi run run, vội vàng sửa sang lại quần áo, cười. Lão muốn tiến lên, thấy người đàn ông khoát tay với vẻ thiếu kiên nhẫn.

      “Vâng vâng.”

      Cổ tiên sinh hiểu được, lão gật đầu liên tục, nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định, thoáng nhìn qua Úc Noãn Tâm rồi mới khỏi.

      Toàn bộ hành lang chỉ còn lại Úc Noãn Tâm và người đàn ông lừng lững thần bí.

      Nam nhân chậm rãi khoát tay, khiến Úc Noãn Tâm cảnh giác. Nàng vừa định lui về, lại bị phen kéo lòng—

      “Chậc chậc, hỏng rồi, thực đáng tiếc……”

      Lại nhìn thấy trong bàn tay chuỗi hạt sắp đứt.

      Úc Noãn Tâm xấu hổ sờ sờ cổ, cố giãy dụa.

      Tuy nhiên… nàng vừa ngẩng mạnh đầu lên thấy cười, nụ cười cuồng ngạo, tựa như vương giả từ cao nhìn nàng, mà giọng của ….

      Vì sao lại quen thuộc như vậy?

      Trái tim Úc Noãn Tâm đập tiếng “thình thịch”, đột nhiên nhen nhóm tia bất an.

      “Đeo cái này vào!”

      Giọng trầm thấp của người đàn ông lại vang lên, tuy êm dịu như hương rượu, nhưng lại có quyền uy thể khống chế.

      chiếc hộp tinh xảo ra trước mặt nàng, cũng mang theo vẻ tà mị của người đàn ông này.

      “Vị tiên sinh này, cám ơn ngài, nhưng mà… tôi cần đâu……”

      Úc Noãn Tâm lễ phép, xấu hổ muốn chết, vội vã định rời .

      biết vì sao, người đàn ông này gây cho nàng chút bất an, nguy hiểm khiến nàng vô cùng muốn tránh xa.

      Vừa bước lại bị hai bàn tay cứng rắn ôm vào ngực, cả thân thể nàng chìm trong người .

      “Đàn bà hay ngượng quá mức, cũng tốt!”

      Người đàn ông cúi đầu, tiếng cười chút ấm áp. Chỉ trong giây lát, bàn tay lướt qua, cổ nàng là chiếc vòng ngọc sáng lấp lánh.

      Úc Noãn Tâm hoảng hốt, tiếp đó, hông nàng được buông lỏng, cặp mắt cuồng ngạo của người đàn ông khẽ nhìn lướt qua khuôn mặt kinh ngạc của nàng, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên cái, lập tức quay đầu lại mà khỏi.

      “Này, tiên sinh…” Úc Noãn Tâm đuổi theo vài bước, liền thấy bóng dáng đâu cả. Bất chợt ngây ngẩn cả người.

      rốt cục là ai?

      Tay Úc Noãn Tâm lướt qua chiếc vòng cổ. Hơi lạnh xuyên thấu qua đầu ngón tay, len lỏi vào sâu trong nội tâm nàng, nhất là nghĩ nụ cười của , lạnh lùng như có thể xuyên thấu người khác!

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Hồi 2 ( Chương 3 )



      Lễ trao giải hoa lệ bắt đầu.

      Đèn đóm huy hoàng, nhìn càng lộ vẻ xa hoa, ngay cả đài cao trao giải cũng được bài trí cách tỉ mỉ công phu, vô cùng bắt mắt. loạt giải thưởng được đặt bục trao giải, tỏa sáng lấp lánh. Các giải thưởng được bày biện tỉ mỉ và đám đông khách quý giả tạo vui cười chuyện, tất cả đều khỏi lọt vào tầm mắt của Úc Noãn Tâm. Nhiều như vậy năm, nàng sớm quen với cuộc sống trong làng giải trí rồi, cả những điều giả dối bên trong nó nữa.

      “Kính thưa các quý vị, bây giờ là đến giải thưởng dành cho ‘Tài năng mới của năm’, xin mời Cổ tiên sinh!”

      MC vừa dứt lời, toàn hội trường ồn ào tiếng vỗ tay. Vị khách mời lên, Úc Noãn Tâm kinh ngạc, đó là người vừa bị nàng tróc gian – Vị tiên sinh nhà đầu tư kia!

      “Noãn Tâm, chuẩn bị tốt nhé, giải thưởng này chắc chắn là của em rồi!” Người đại diện của nàng – Tiểu Vũ thấp giọng đầy hưng phấn. Nhưng Úc Noãn Tâm lại cảm thấy có gì đó ổn.

      Cổ tiên sinh đứng ở khán đài, bài diễn văn dài, chung quy chỉ là cố gắng phát triển làng giải trí trong nước, cố gắng đầu tư cho nhiều người mới, cuối cùng mở phong bì ra, chậm rãi công bố… Tiểu Vũ hình như vì quá hưng phấn mà ôm chặt lấy cánh tay Úc Noãn Tâm, mà Úc Noãn Tâm lại cảm thấy toàn thân trận ớn lạnh.

      “Giải thưởng ‘Tài năng mới’ năm nay thuộc về…” Cổ tiên sinh kéo dài giọng: “Tiểu Dung!”

      Lời dần, nhạc vang lên cả khán phòng, những tràng vỗ tay vang lên ngớt…

      Thân hình Tiểu Dung ưỡn ẹo như rắn nước bước lên khán đài, ôm lấy Cổ tiên sinh vô cùng thân mật……

      “Này, này— Sao lại thế này?”

      Tiểu Vũ nhất thời kinh hoảng, ràng quyết định giải thưởng là của Úc Noãn Tâm, sao giờ lại biến thành Tiểu Dung? ta chỉ là diễn viên đóng vai phụ mà thôi, lúc trước chỉ là được ghi tên vào danh sách đề cử mà thôi. (*Trước khi trao giải được gửi danh sách những người được đề cử)

      Úc Noãn Tâm thản nhiên nhìn lên khán đài, mặt biến sắc, nhưng bàn tay lén lút nắm chặt thành quyền, loại cảm giác lạnh lẽo truyền khắp thân thể nàng……

      “Noãn Tâm, Noãn Tâm, em sao chứ? Em yên tâm, nhất định là có nhầm lẫn ở đâu đó, để chị tìm họ giải thích…”

      Tiểu Vũ vẫn là người toàn quyền phụ trách mọi công việc của Úc Noãn Tâm, tự nhiên biết phải làm gì, ta vội vàng an ủi Noãn Tâm.

      “Bỏ , Tiểu Vũ!” Úc Noãn Tâm mở miệng ngăn lại: “Em vừa nhìn đến thấy Tiểu Dung ở cùng chỗ với Cổ tiên sinh……”

      Nàng thêm gì nữa, đến nước này chắn hẳn minh bạch ràng rồi. Tiểu Vũ giật mình sửng sốt, lập tức lắc đầu: “ nghĩ ra Tiểu Dung lại làm chuyện bỉ ổi như vậy, tuy vậy… Noãn Tâm, đành phải chấp nhận thôi, bây giờ Tiểu Dung ràng tìm tới Cổ tiên sinh làm chỗ dựa, cho nên giải thưởng này……”

      “Em đoán trước được rồi, thôi quên , có oán oán em vận khí tốt!” Úc Noãn Tâm cười khổ.

      “Noãn Tâm, thực ra… em có nghĩ nên thay đổi bản thân mình chút ?”

      Tiểu Vũ lơ đễnh nhìn lên khán đài, Tiểu Dung cầm giải thưởng, cười rạng rỡ. Xét về thực lực, Úc Noãn Tâm chắc chắn hơn ta biết bao nhiêu lần.uh

      Úc Noãn Tâm hiểu gì nhìn Tiểu Vũ.

      Tiểu Vũ nuốt chút nước miếng, nhún vai : “Thực ra, em cũng nhìn thấy tình thế trước mắt rồi đấy, cho dù là kẻ tai to mặt lớn hay là con tôm tép đều phải học được phép luồn lách. Trong cái giới này, nếu có chỗ dựa thể tồn tại được!”

      “Tiểu Vũ, ngay cả chị cũng nghĩ vậy ư?” Úc Noãn Tâm có chút thất vọng.

      Tiểu Vũ than khẽ: “Noãn Tâm, chị luôn biết em muốn dựa vào thực lực của chính mình để tiến lên, nhưng mà nếu có chỗ dựa, dù giọng hát có hay đến đâu, kỹ thuật diễn dù có tốt đến đâu mà được lăng xê ….. Mà người có quyền quyết định hết thảy chính là quý nhân, chính là kim chủ!”

      “Em nghĩ như vậy…… Em muốn dùng thân thể của mình để kiếm tiền!” Úc Noãn Tâm khoát tay che ngực, đôi mắt xinh đẹp khẽ nhíu lại.

      Tiểu Vũ nhàng kéo tay nàng, thấp giọng : “Noãn Tâm, đây là , em cũng thấy đấy. Hôm nay ràng em có thể đoạt giải thưởng, nhưng Tiểu Dung chỉ cần hơn mười, hai mươi phút đảo ngược lại tất cả. Đây là quy tắc của giới giải trí, em chắc phải hiểu. Em xem ở đây có rất nhiều tôm tép , lẽ nào bọn họ đều chỉ tới đây xem thôi sao, bọn họ đều là tìm kim chủ phù hợp cho mình đó, khi tìm được người thích hợp rồi, tôm tép lắc mình cái biến thành minh tinh nổi tiếng. Đó là , như nàng kia…”

      Tiểu Vũ xong, chỉ lên khán đài.

      Giờ phút này, khán đài trao giải thưởng quan trọng nhất ‘Diễn viên xuất sắc’, mà người còn lại giờ có thể chạm tay vào giải thưởng – chính là nữ minh tinh quyền lực nhất giờ – Ngu Ngọc.

      « ta là Ngu Ngọc, nhưng có ý gì? » Úc Noãn Tâm khó hiểu hỏi.

      « Ai, Noãn Tâm, em hiểu hay là cố tình hiểu đây? Thực ra, em và ta, thực lực có thể là bất phân thắng bại! » Tiểu Vũ .

      “Tiểu Vũ, làm sao có thể chứ? Ngu Ngọc là ngôi sao sáng nhất giờ, em làm sao có thể sánh được?” Úc Noãn Tâm đồng ý.

      Tiểu Vũ than : « Đôi khi em đúng là chân chất đáng . Ngu Ngọc sở dĩ có thể liên tục nhận ba giải thưởng cao quý nhất, nổi tiếng khắp Nam Bắc, phải bởi vì kỹ thuật diễn hay vì tài năng gì cả….. Mà nguyên nhân là vì thế lực kim chủ đằng sau lưng ta! »

      như vậy, chị biết kim chủ của ta ư…..?” Úc Noãn Tâm giọng hỏi.

      “Tất nhiên , về phương diện này, những người đại diện như bọn chị đương nhiên hiểu biết hơn so với ngôi sao các em mà!” Tiểu Vũ chúm chím miệng, nhìn thoáng quanh bốn phía, cuối cùng tầm mắt dừng lại ở chỗ khu vực khách quý…

      “Nhìn thấy người đàn ông kia ?”

      Úc Noãn Tâm nhìn theo ánh mắt Tiểu Vũ, ngay lập tức, toàn thân mình giật bắn, kinh ngạc.

      Dáng hình lừng lững tuấn, kính mát che lấp nửa khuôn mặt, đôi môi mỏng, dù ngồi rất xa, nhưng lại khiến cho người ta loại áp lực vô hình.

      …… là ai?” Mất lúc sau, nàng cất tiếng hỏi.

      tên là Hoắc Thiên Kình, người đứng đầu Hoắc gia. Sản nghiệp Hoắc thị chiếm đến 45% tài chính kinh tế huyết mạch toàn cầu, kinh doanh hơn ba mươi lĩnh vực, công ty của trải rộng toàn thế giới!” Tiểu Vũ giở giọng trinh thám, đưa hết toàn bộ tư liệu có liên quan đến người đàn ông thần bí này.

      Úc Noãn Tâm sửng sốt , theo lời Tiểu Vũ, ánh mắt nàng lần nữa hướng đến gã đàn ông kia. biết vì sao, mỗi khi nhìn thấy , trong lòng nàng thường nổi lên chút sợ hãi.

      Theo bản năng, nàng nâng tay chạm vào chiếc vòng cổ, chỉ cảm thấy cái lạnh như băng, xuyên thấu qua đầu ngón tay nàng, lan truyền khắp toàn thân chỉ trong phút chốc……

      “Noãn Tâm, Noãn Tâm?” Tiểu Vũ thấy nàng ngẩn ngơ, nhàng hỏi, “Em sao chứ?”

      “Vâng, có việc gì……” Úc Noãn Tâm lập tức phản ứng lại, nhờ Tiểu Vũ gọi khẽ, nàng mới cảm thấy ấm lên chút.

      “Tiểu Vũ, người tài giỏi như Hoắc Thiên Kình, sao em chưa bao giờ nghe thấy về ?” Nàng có chút nghi hoặc.

      Tiểu Vũ cười: “Ai nha, tiểu thư, bình thường những người hay xuất tạp chí, TV đều là những doanh nhân chỉ có chút danh tiếng. Còn loại người như Hoắc Thiên Kình, công ty gia tộc leo đến đỉnh cao nhất, chỉ tiếp phỏng vấn của số các chuyên mục hàng đầu về kinh tế. Cho nên người bình thường biết đến là điều đương nhiên!”

      Úc Noãn Tâm nhìn về phía người đàn ông cách đó xa, rồi lại liếc nhìn về phía Ngu Ngọc…

      « Tiểu Vũ, ý của chị là… Ngu Ngọc và người đàn ông kia…… »

      “Đúng vậy, đây chính là ‘bí mật’ được công khai trong làng giải trí đấy. Chỉ có em là biết thôi, thực là trì độn!”

      Tiểu Vũ bĩu môi tiếp lời: “Chị nghe Hoắc Thiên Kình này chỉ có giá trị bản thân thể ước lượng, mà đàn bà bên cạnh cũng vô số, cả những quý hoàng thất quý tộc cũng tha thiết mong mỏi được ưu ái, chứ đừng là người mẫu, ngôi sao. Có được chỗ dựa Kim sơn vững chắc như vậy, có chết cũng đáng!”

      « Chị có khoa trương vậy? Theo như chị , Ngu Ngọc quả là rất có mị lực, ít nhất có thể ở bên cạnh những ba năm! » Úc Noãn Tâm than tiếng.

      “Đúng vậy, Ngu Ngọc quả đúng là có thủ đoạn bản lĩnh, nghe đồn đàn bà chỉ có thể ở bên Hoắc Thiên Kình vượt quá nổi tháng. Chỉ cần lên giường cùng ba lần là bị lạnh nhạt ngay. thay đổi đàn bà bên người y như thay quần áo vậy. Nhưng chỉ có Ngu Ngọc là khác, có thể ở bên cạnh ba năm. Em xem, hôm nay Hoắc gia chủ động tham dự buổi lễ này, đủ biết vị trí của Ngu Ngọc trong lòng !” Tiểu Vũ ghen tỵ, nhưng cũng có chút hâm mộ.

      Úc Noãn Tâm , nhìn bóng dáng lừng lững của người đàn ông kia, cả người nàng chỉ cảm thấy hoảng sợ, vì sao vậy?

      Tiểu Vũ thấy nàng , nghĩ rằng nàng thông suốt, vì thế liền khuyến khích: “Noãn Tâm, xét về tư sắc em còn hơn cả Ngu Ngọc, nếu em có thể khiến Hoắc Thiên Kình quan tâm tới mình, như vậy trong làng giải trí, em có thể thừa sức ‘hô phong hoán vũ’!”

      “Khiến Hoắc Thiên Kình quan tâm tới mình ư?”

      Úc Noãn Tâm lặp lại lời Tiểu Vũ, lại liếc về phía khu vực khách quý cách đó xa. Đúng lúc Thiên Kình quay đầu lại, ánh mắt nàng đụng phải đôi mắt sắc bén như chim ưng của người đàn ông.

      Ngay tức khắc, đôi môi mỏng lãnh đạm của người đàn ông phảng phất như có chút giật mình.

      …… Tiểu Vũ!” Trong lòng Úc Noãn Tâm chấn động, vội vàng cúi đầu, trái tim đập dữ dội chỉ trong nháy mắt.

      “Noãn Tâm, em làm sao vậy?” Tiểu Vũ nhìn phản ứng kỳ quái của nàng.

      Úc Noãn Tâm nắm lấy tay Tiểu Vũ, bàn tay nàng lạnh như băng, “Chẳng lẽ— có biện pháp khác sao?”

      “Có chứ, chính là phải tìm kim chủ khác. Nhưng mà… nếu như em muốn vượt qua Ngu Ngọc, chỉ có hai biện pháp!” Tiểu Vũ cách lưu loát.

      “Biện pháp gì?” Úc Noãn Tâm trong mắt ôm hy vọng.

      là tìm được kim chủ có thế lực hơn hẳn Hoắc Thiên Kình, nhưng chắc thể đâu. Hai là… trở thành người đàn bà được Hoắc Thiên Kình sủng ái nhất!” Tiểu Vũ chậm rãi .

      “Em……” Úc Noãn Tâm nắm chặt tay lại, nàng quay mặt về phía khán đài, nhìn người diễn viên cười rạng rỡ như hoa, như ngọc, hấp dẫn toàn bộ chú ý của đông đảo các đạo diễn và mọi người.

      “Noãn Tâm, em nên suy nghĩ cho kỹ. Em cũng biết luật rồi đấy, nhưng em lại chịu chủ động ‘xã giao’ với nhà đầu tư, cũng tìm Kim sơn để dựa….. Muốn trở nên tỏa sáng, thực có nhiều khả năng!” Tiểu Vũ khẽ than thở.

      Tuy rằng Tiểu Vũ còn trẻ, nhưng cũng ở trong làng giải trí nhiều năm, mọi hạng người nàng đều gặp qua rồi. Quả muốn trụ vững tại đây mà vẫn giữ được trong sạch, thực là rất khó!

      Thâm tâm Úc Noãn Tâm rối bớời, trước mắt, nàng biết nên làm thế nào cho phải.

      Tiểu Vũ nhàng nắm tay Úc Noãn Tâm, : “Thực ra, chị cũng đoán được hôm nay Hoắc Thiên Kình đến. Nếu thế, em phải cố gắng chớp lấy cơ hội, thời cơ đến lần thứ hai đâu em!”

      “Em… Em làm được đâu, Tiểu Vũ! Em làm sao có thể thu hút được chú ý của ta?” Úc Noãn Tâm luôn luôn có khả năng trong việc giao tiếp, xã giao. Cho nên có hứng thú với chuyện này cũng có thể lý giải.

      Tiểu Vũ nắm bả vai nàng, : “Em yên tâm, chị là đại diện của em mà, cho nên cứ giao cho chị, chị an bài tốt. Đến lúc đó, em chỉ cần lựa lời xử lý chút!”

      Úc Noãn Tâm có chút bối rối: “Tiểu Vũ… chị, chị….. cho em chút thời gian để suy nghĩ !”

      “Ai nha, bà cố nội của chị, em còn do dự làm cái gì? Chẳng lẽ em muốn tỏa sáng sao? Đóng phim hay ca hát, đều là sở trường của em, chẳng lẽ lại chịu thua mấy con tôm tép đó? Cho dù em nguyện ý chị cũng cam tâm!” Tiểu Vũ vẻ mặt lo lắng, chỉ thiếu điều quỳ xuống cầu xin nàng.

      “Nhưng em…”

      “Được rồi. Được rồi. Đợi buổi lễ kết thúc, nữa, quyết định như thế ! Lát nữa, chị tùy cơ ứng biến! Em cũng vậy.” Tiểu Vũ vội vàng vỗ vai nàng, rồi vỗ tay hưởng ứng theo mọi người.

      Tiếng vỗ tay càng lớn, càng khiến lòng Úc Noãn Tâm đau đớn. Tựa như nỗi đau nàng cố sâu dưới đáy lòng trỗi dậy, đau đớn, chảy máu….. Trong khoảnh khắc, nàng còn thở nổi nữa……

      Lễ trao giải chấm dứt, ngay lập tức là thời gian dành cho phóng viên phỏng vấn. Đông đảo các phóng viên săn tin, các nhóm thợ săn ảnh vì muốn có được các tin nóng bỏng nhất, đều cố gắng trổ hết tài nghệ……

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :