1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Bảy năm lại bảy năm - Đào Hắc Tiểu Thất ( 102C )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      [​IMG]

      Tác Giả: Đào Hắc Tiểu Thất
      Thể Loại: Ngôn tình đại, HE
      Độ Dài: 102 chương
      Tình Trạng: Hoàn
      Edit : Jackreacher1994
      Nguồn: http://jackreacher1994.wordpress.com

      Văn án:
      Cậu bé lay lay cánh tay người phụ nữ “Nhiên Nhiên, mẹ chắc chắn con là do mẹ sinh ra?”
      Người phụ nữ hơi nhíu mày chút, nhìn cậu bé “Dư Ân Hữu, con muốn gì?”
      “Mẹ nhìn ngơ ngác ra bên ngoài tổng cộng 13 giây 8 khắc rồi. Con rất hoài nghi, làm sao mẹ có thể sinh ra người tốt đẹp như con.”
      Cậu biết, cần rất nhiều dũng khí mới dám sống cõi đời này…
      tart_trung thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 1

      "Tuyết rơi rồi" biết là ai lên tiếng.

      khí trong văn phòng nhất thời sôi nổi hẳn "Tuyết đầu mùa năm nay đến sớm , vận may sang năm của mình nhất định rất tốt" Dịch Quả cắn đầu bút bắt đầu ảo tưởng.

      "Ha ha con nhóc kia lại ảo tưởng chuyện của 800 năm sau? Nghe khuyên này, đây thực biết ? "

      "Tần Dương chết tiệt, chọc tôi chết à? Lão nương nghĩ như thế nào kệ ta, hừ!"

      Tần Dương giơ tay vỗ vào miệng mình: "Được, tiểu nhân biết tội, mời ngài tiếp tục"

      An Nhiên thở dài, dừng tay ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.Bên ngoài tuyết rơi lả tả như lông ngỗng nhàng rớt xuống, ngồi ở văn phòng bình yên tầng 19 dòng suy nghĩ cũng chợt như tuyết bay, càng nghĩ càng xa...

      "An Nhiên ơi An Nhiên"

      tiếng gọi thình lình cất lên, An Nhiên giật mình "Hả?Sao vậy?"

      Dịch Quả tay chống cằm "Nhiên à bữa nay tuyết đầu mùa chúng ta liên hoan , xong ghé quán K, thế nào?" Vẻ mặt nàng như muốn Chủ ý này tồi đúng .

      "Nhất định phải là hôm nay sao? Hôm nay chỉ sợ được, mình có việc, bằng ngày mai ?"

      Nghe xong lời An Nhiên , khuôn mặt nhắn của Dịch quả nhất thời chảy dài. "Mai phải tuyết đầu mùa, cậu có chuyện gì mới được chứ? có bạn trai, lại là người đơn mình. Cùng " lôi kéo cánh tay An Nhiên lay lay giống như đứa trẻ đòi kẹo.

      "Dịch Quả làm sao vậy?" Bên ngoài cửa văn phòng truyền đến giọng trầm thấp. Trong lòng Dịch Quả trầm xuống, xong rồi, bị Đại Boss nhìn thấy rồi.

      "Trương tổng, ha ha có việc gì làm cùng An Nhiên giỡn thôi" Trong lòng lại thầm khẳng định phen này cầm chắc bị Đại Boss xạc cho trận.

      Trương Kiến Vỹ ôn hòa bước đến trước mặt An Nhiên " giỡn? thường xuyên giỡn sao? Nhìn lại mình xem, suốt ngày làm được chuyện gì? Nhìn An Nhiên mà học hỏi "

      "Dạ, lời Trương tổng giáo huấn quá đúng em nhất định sửa đổi" Thường xuyên bị sếp phê bình, Dịch Quả rút ra quy tắc vàng, mọi phát ngôn của sếp bạn nhất định phải tuân mệnh.

      ...

      lát sau, An Nhiên vội vàng thu xếp đồ đạc, chẳng có cách nào, ai bảo Dịch Quả cứ bám dai như đỉa, đành đáp ứng sau giờ làm đến chô cả nhóm tụ họp. Xe chạy bỗng bẻ lái rẽ vào nghĩa trang Tây Sơn.

      "Tiểu Mễ, gần đây công việc bận rộn mình thể đến thăm, cậu trách mình chứ?" An Nhiên ngồi xuống đem bó hoa cúc đặt bia mộ.

      "Loại hoa Diên Vĩ cậu thích, mình nhiều cửa hàng rồi vẫn tìm được"

      Ảnh chụp bia là tầm 17, 18 tuổi, tóc cột đuôi ngựa, nụ cười ngọt ngào khuôn mặt có chút nhợt nhạt.

      An Nhiên phủi từng lớp tuyết đọng bia "Tiểu Mễ, hôm nay có tuyết đầu mùa cậu thấy được ? thiên đường cũng có tuyết sao? Tiễu Mễ mình nhớ cậu..."

      giọt lệ theo gò má trắng ngần chảy xuống, tuyết trắng nhuộm mái tóc tầng mỏng, nháy mắt lướt qua 7 năm, Tiểu Mễ được 7 năm rồi, 7 năm trước tuyết đầu mùa cũng rơi vào ngày đó...
      tart_trungtrạch nữ thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 2

      Khi tới địa điểm liên hoan, tất cả gần ăn xong, An Nhiên với mọi người mình đói bụng, đoàn người liền trực tiếp "Ám Dạ" ." Ám Dạ" là trung tâm giải trí lớn của thành phố W, bình thường ghé, chẳng qua hôm nay là bữa liên hoan khó gặp dịp, mới có thể đến đây. Bởi vì tiêu phí rất cao, cho nên từ trước đến nay đây vẫn chỉ là nơi trong truyền thuyết.

      Tiếng ca trong phòng vang lên liên tục ngừng.

      "Dịch Quả, chúng ta đổ xúc xắc, ai thua người đó uống, dám ?"

      "Ha, trò trẻ con, uống rượu ai chẳng biết, có bản lĩnh tăng thêm điều kiện."

      An Nhiên nhìn hai người bọn họ bất đắc dĩ lắc đầu. Dịch Quả mỗi lần đều bại bởi Tần Dương, nhưng lần nào cũng đòi ứng chiến, là càng thua càng hăng.

      Tần Dương bộ dáng tiểu nhân đắc chí. "Được, mặc kệ điều kiện gì, đây đều theo cưng."

      "Là đó, người nào thua chẳng những phải uống, còn phải bao hết chi phí của người kia." Hai người đấm tay nhất chí.

      Bên kia Tam tỷ dát họng ca vang bài "Dù chết vẫn ." An Nhiên thích bầu khí như vậy, bèn ra khỏi phòng.

      đứng ở hành lang, chống tay vịn, nhìn đoàn người điên cuồng lưu động dưới lầu.

      lầu, đôi mắt thâm thúy chú tâm vào lâu, nhìn người phụ nữ bận quần áo vàng nhạt, mái tóc đen dài, khóe miệng Mạc Ngôn hơi nhếch lên.

      "Đường thiếu, nhìn gì vậy?" giọng kéo tầm mắt Mạc Ngôn quay lại.

      " có gì" Mạc Ngôn nhìn về chỗ cũ, phát bóng người mất, biết tại sao trong lòng có chút mất mát, giọng thầm. " biết còn có thể gặp lại hay ?"

      "Gặp ai? Tôi ở bên cạnh cậu rồi, cậu còn muốn gặp ai?" Nguyên Tịch vừa vừa giả bộ dựa vào người Mạc Ngôn.

      Mạc Ngôn đau đầu nhay nhay huyệt thái dương "Tôi trước." xong liền rời .

      ...

      Dịch Quả bên nhai nuốt, bên kể khổ với An Nhiên. "Nhiên, cậu biết, tên vương bát đản Tần Dương kia rất đê tiện, chơi ăn gian, hại mình hôm qua toi mất cả tháng lương, còn cả tiền thưởng nữa."

      Đối với kiểu oán giận như vậy, An Nhiên nghe quen. Nghe đến mức lỗ tai cũng sắp có kiến bò. "Ai bảo cậu chơi với , lúc trước thua đậm còn chưa đủ sao?"

      "Hừ, cậu an ủi người ta, còn móc mình."

      An Nhiên nhìn Dịch Quả quẹt cái miệng nhắn, vừa tức giận vừa buồn cười."Được, đừng tức giận nữa, cậu hôm nay phải có khách hàng quan trọng cần tiếp đón sao?"

      "A, cậu nhắc mình cũng quên mất, xong đời rồi, mình còn chưa chuẩn bị tư liệu tiếp khách, làm sao bây giờ làm sao bây giờ An Nhiên?" Vẻ mặt đáng thương vô tội nhìn An Nhiên.

      "Đừng, mình chịu nổi ánh mắt của cậu."

      "Được rồi, An Nhiên, lần này thôi."

      " lần này thôi? Bốn chữ đó, mình nghe cũng hơn ba mươi lần rồi."

      "Vậy đây là lần cuối cùng, An Nhiên, giúp mình mà."

      " chịu thua cậu, lần sau được lấy cớ này nữa."
      tart_trung thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 3


      Đại sảnh khách sạn, quản lý các ngành đều đứng chờ ở cửa. An Nhiên cũng lẫn trong đám người, đương nhiên là thay thế Dịch Quả, khách hàng lần này vốn dĩ do Dịch Quả tiếp đón. Áo sơ mi trắng kết hợp với âu phục đính nơ bướm, phía dưới mặc váy, tuy rằng đại sảnh trang bị hệ thống sưởi ấm đầy đủ, nhưng giữa thời tiết thế này, An Nhiên vẫn cảm thấy hơi lạnh.

      có cách nào, đồng phục các ngành trong khách sạn giống nhau. Nửa giờ trôi qua, người phải đợi còn chưa đến. An Nhiên lạnh run, thực hâm mộ đám đàn ông, được mặc quần dài, bên trong mặc thêm gì cũng nhìn thấy được. nhìn lại đôi vớ da mỏng manh của mình.

      Ngọn đèn chói sáng khiến người ta mở được mắt, bốn chiếc xe dừng trước cửa khách sạn. nhóm nhân vật nổi tiếng trong xã hội từ bên trong bước xuống.

      "An Nhiên, nhanh lên " Trương Kiến Vĩ ở bên nhắc nhở.

      Có lẽ vì lạnh nên phản ứng chậm chạp, An Nhiên kéo chiếc giầy cao 5 cm, lê la lệt xệt bước qua.

      Mạc Ngôn đối với những chuyện như thế này dám bày tỏ ý kiến gì, bất đắc dĩ nhìn lão phật gia của mình, thế nào cũng bắt đến. Sau khi xuống xe, cùng mọi người khách khí chào hỏi, xoay người phát đúng là bóng hình kia, bỗng nhiên cảm thấy ấm áp.

      Nhìn kìa, ngày tuyết rơi, còn mặc váy ngắn lộ chân, nhìn bảng tên trước ngực, ra là nhân viên ở đây. Mạc Ngôn cởi áo khoác ngoài của mình, về phía , khoác lên người An Nhiên, động tác liền mạch dứt khoát, có chút do dự nào.

      Hai người giống như tình nhân đương cuồng nhiệt, An Nhiên cả kinh, ngẩng đầu. Mọi người đều sửng sốt.

      Mạc Ngôn cười." lạnh sao? Mặc ít như vậy." xong ôm lấy An Nhiên vào.

      Mấy người còn lại vội vàng đuổi theo, vài quản lý khách sạn vẫn đứng ở chỗ cũ, tất cả hai mắt nhìn nhau, vẻ mặt thể tin nổi.

      Mạc Ngôn dẫn An Nhiên bước vào thang máy.

      An Nhiên cẩn thận thoát khỏi vòng tay Mạc Ngôn."Có phải nhận nhầm người rồi , chúng ta hình như quen nhau?"

      Mạc Ngôn liếc nhìn cái, cười khẽ. "Dư An Nhiên, nhân viên bộ phận tiêu thụ."

      An Nhiên khó hiểu, trong đầu nhanh chóng lướt qua, vẫn biết người trước mặt là ai."Chúng ta từng gặp nhau sao? Tôi nhớ ."

      "Tôi gặp , tôi nhớ ." Mạc Ngôn nhìn chằm chằm vào An Nhiên, ánh mắt hề kiêng dè.

      Khuôn mặt nhắn của An Nhiên nhất thời đỏ bừng, nhìn bộ dáng này của , trong lòng Mạc Ngôn lại dậy sóng ngừng... Dẫn đoàn người đến bữa tiệc xong, An Nhiên giao phó lại vài câu, vội vàng chạy trối chết, chịu nổi ánh mắt như vậy của Mạc Ngôn, khiến cả người được tự nhiên.

      ...

      Khuôn mặt tuấn mỹ gặp ban sáng kia luôn xuất trong đầu An Nhiên, Mạc Ngôn, thái tử gia của tập đoàn Quốc tế Kim Kiều. Năm nay mới về nước, từ trước đến giờ chưa từng ghé qua "Hoàng Đình". Sau khi An Nhiên xem xét tỷ mỷ tư liệu về Mạc Ngôn N lần, vẫn nhớ nổi là gặp ở đâu, hoặc từng cùng người đàn ông này ở chỗ nào.

      ...

      Trong biệt thự Kính Hồ, Mạc Ngôn đứng ở ban công lầu ba qua lại. Bên ngoài tuy rằng bông tuyết còn bay, nhưng trong lòng lại ấm áp, khóe miệng ngừng vô thức nhếch lên. Dư An Nhiên, An Nhiên, trong lòng Mạc Ngôn ngừng lặp lặp lại cái tên này. Đêm nay Mạc Ngôn mất ngủ, 27 năm qua đây là lần đầu tiên mất ngủ.
      tart_trung thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 4

      Dịch Quả nâng khuôn mặt nhắn vào văn phòng, đật mông lên bàn làm việc của An Nhiên, chu cái miệng. "Nhiên, mình hối hận muốn chết, ruột gan sắp thối cả ra rồi."

      "Lại làm sao vậy, nhìn mặt cậu, như kiểu hôm nay trời có mưa ý."

      Tần Dương vẻ mặt xấu xa vừa cắn bánh vừa ."Trách được, theo dự báo thời tiết , trong hôm nay, có người khiến sắc trời thay đổi."

      Dịch Quả tức giận ném cho ánh mắt xem thường, tiếp tục quay đầu hỏi An Nhiên "Nhiên, sao cậu lại quen biết với thái tử gia của Quốc tế Kim Kiều, trước kia chưa từng nghe cậu nhắc qua nha?"

      An Nhiên mất kiên nhẫn buông cây bút trong tay xuống, từ sau việc ngày hôm qua, dưới 20 người cùng hỏi vấn đề này.

      Càng khoa trương hơn là mấy người trong tổ giám sát, sau khi xem xong đoạn băng ghi hình, càng trắng trợn tuyên bố. cái gì mà, "Đóa hoa thơm của Hoàng Đình" An Nhiên, trách được hai năm nay, dù tấn công mãnh liệt thế nào, cũng đều theo đuổi được . ra sớm là hoa có chủ, huống hồ người này còn phải chủ nhân bình thường.

      Nghĩ tới đó An Nhiên lại thấy đau đầu." Mình lần cuối cùng, hôm qua là lần đầu tiên mình gặp ta, từ trước đến nay chưa từng quen biết." Vẻ mặt mọi người trong văn phòng ràng in mấy chữ -lừa-ai-đây? Dịch Quả chưa từ bỏ ý định vừa chuẩn bị mở miệng, bị ánh mắt lạnh như băng của An Nhiên chẹn họng.

      Trận tuyết này kéo dài trọn tuần lễ mới ngừng, ngay lúc hầu hết mọi người quên mất chuyện kia, bảng danh sách xuất kéo Mạc Ngôn và An Nhiên lại gần nhau.

      "Đây là danh sách khách hàng cuối năm, các cần phải ghé thăm trong thời gian nhanh nhất, còn phải tranh thủ ký hợp đồng sang năm" Trương Kiến Vĩ đem tá tư liệu phát cho mọi người.

      "A đúng rồi, An Nhiên, chỉ cần đến chỗ Quốc tế Kim Kiều là được, các đơn vị khác giao lại cho bọn họ."

      "Vì sao?"

      "Cấp phân phó ra sao, tôi phân phó cho như vậy, tôi làm sao biết được."

      xong xoay người rời , ánh mắt tất cả mọi người hẹn mà cùng dừng lại người An Nhiên, An Nhiên cười khổ"Tôi biết tại sao lại vậy."

      Dịch Quả lẻn đến trước mặt An Nhiên."Nhiên, cậu tốt số, mình sùng bái cậu."

      "Sùng bái gì chứ, thể hiểu nổi, đừng nhìn mình như vậy, mình quen ta, tha cho mình ."

      Thời khắc mấu chốt vẫn là Tam tỷ trượng nghĩa."Ai về chỗ người nấy làm việc ."

      Gần cuối năm, tất cả mọi người đều bận việc túi bụi. Trước khi làm, An Nhiên ghé qua cửa hàng hoa, hôm nay là ngày giỗ của Tịểu Mễ, An Nhiên mua bó cúc. Sau đó trực tiếp tòa nhà Quốc tế Kim Kiều.

      Đây là đơn vị An Nhiên cần ghé thăm, nhưng từ hôm đó đến nay, có chút sợ hãi đối với Mạc Ngôn, biết phải đối mặt với thế nào. Quên , hôm nay chỉ cần gặp phó tổng công ty, ký kết hiệp nghị là được, trong lòng An Nhiên lặng lẽ tính toán.
      tart_trung thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :