1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Bảo Bối, ngoan ngoãn để cho anh yêu - Tiểu Thanh Tân

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Bảo bối, ngoan ngoãn để cho

      Tác giả: Tiểu Thanh Tân
      Số chương: chưa biết (hơn 1.500 trang word)
      Convert: Ngocquynh520
      Editor: Táo đỏ phố núi


      Giới thiệu:

      "Cậu chủ, chủ lại đập đồ."

      Người nào đó nhàn nhã đọc báo, lạnh nhạt đáp: "Mua nhiều đồ vào để cho ấy đập."

      "Cậu chủ, chủ ngài cho chủ ra ngoài ấy bắt con trai ngài để chém."

      Người nào đó thoáng nhìn qua, chần chừ giây: "Đưa con trai vào để cho ấy chém."

      "Cậu chủ, chủ tự hành hạ mình."

      "Đáng chết!" Người nào đó khẽ nguyền rủa tiếng, biến mất nhanh như chớp.

      mười tuổi, ôm người phụ nữ muốn làm chuyện xấu, kêu lên tiếng "Ba", chuyện tốt biến thành chuyện xấu.

      mười lăm tuổi, mặc áo ngủ sexy, chạy vào phòng ngủ dụ dỗ .

      mười tám tuổi, trước đêm tân hôn say rượu thô bạo chiếm đoạt , lại cả đêm nghe gọi tên người phụ nữ khác, lòng nguội lạnh.

      chỉ giống như sủng vật nuôi khi cao hứng, nhưng nghĩ tới ngày kia lại chiếm giữ trái tim .

      Chênh lệch mười năm khiến lùi bước, vậy mà khi nhìn và người đàn ông khác thân mật, lại đùng đùng nổi giận tới mức kiềm chế được.

      Khi nhận ra tình cảm của mình lại biến mất ….

      Năm năm sau, khi nhận lời mời tham gia buổi lễ khai trương của "Khách sạn S&K", lại nhìn thấy kéo người đàn ông qua trước mặt .

      nổi giận đùng đùng tới, lại nhận được ánh mắt hoang mang của :

      "Xin lỗi, là ai?"
      Hale205, dunggg, ly sắc4 others thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 1: Bé, là món quà sinh nhật của cậu.

      Đêm khuya, gió thổi nhè , cành lá bay lất phất.

      núi Dương Minh có toà biệt thự sang trọng. Đại sảnh tráng lệ, bàn ăn có trải chiếc khăn trải bàn màu trắng, đó bày ra các món ăn và rượu ngon được vận chuyển bằng đường hàng từ các quốc gia thế giới; Phụ nữ, đàn ông ăn mặc sang trọng chuyện cười khẽ, cử chỉ tao nhã. Còn có thêm giàn nhạc giao hưởng chiếm giữ ngay khúc quanh cầu thang tấu lên nhạc khúc vui vẻ.

      Tối nay, chủ tịch tập đoàn Nhiếp Phong tổ chức bữa tiệc sinh nhật cho con trai bảo bối độc nhất của ông. Hình thức rất long trọng, khách mời toàn là những người có quyền có thế trong giới.
      đến Tập Đoàn Nhiếp Phong, có người nào là biết tới. Lúc đầu chủ yếu là kinh doanh sắt thép, sau đó dưới dẫn dắt của Tổng Giám Đốc phát triển thêm các lĩnh vực, từ ô tô cho đến máy bay, lại từ ngành quần áo thời trang và các phụ kiện kèm, chỉ cần là thứ mọi người có thể nghĩ tới, nó điều chiếm giữ vị trí chủ chốt thị trường.
      Lúc này, ở vườn hoa phía sau –
      “Phong, năm nay bác trai lại tặng cậu quà gì thế?” cậu bé mặc bộ đồ kiểu tây màu trắng giả bộ chỉnh tề ưu nhã cầm ly sâm banh đứng dựa vào bên, cười cười : “Từ khi cậu tuổi, bác trai bắt đầu tặng xe, máy bay cho cậu, năm nay cũng có món gì mới chứ.”
      Cậu bé được gọi tên là Phong lạnh lùng nhìn cậu ta cái, khuôn mặt nho tràn đầy phiền não: “Nhiều chuyện.” xong, cầm cái mũi tên lên, nhắm thẳng chính giữa hồng tâm.
      Lâm Nhĩ Kỳ chọc cười được cậu, quả nhiên hiểu được cậu ta.
      “Kỳ, cậu đừng làm phiền cậu ấy, tâm trạng cậu ấy vui, cẩn thận chọc vào khiến cho cậu ấy phát hỏa lên người cậu.” cậu bé mặc bộ đồ tây màu đen chau mày, ánh mắt khiển trách nhìn về phía cậu ta, ra nhiệu cho cậu ta cần nữa.
      Nhưng mà có người cố tình làm theo ý cậu ta.
      “Hả? Tại sao tâm trạng lại vui?” Lâm Nhĩ Kỳ vô tội chớp mắt. “Chẳng lẽ liên quan tới món quà mà bác trai tặng à?”
      Lời vừa thốt ra khỏi miệng, nhiệt độ ngay lập tức giảm xuống.
      Lãnh Duy Biệt liếc mắt nhìn cái, nhìn chủ nhân buổi tiệc sinh nhật sắc mặt càng ngày càng khó coi, bĩu môi lui sang bên.
      Đôi mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Lâm Nhĩ Kỳ cười kia, Nhiếp Tử Phong cầm mũi tên nhất thời tăng thêm sức lực, nhắm thẳng vào cậu ta: “Cậu mà thêm câu nào nữa có tin là mũi tên này ghim thẳng vào tim cậu !” Cậu nghiến răng nghiến lợi , khuôn mặt trắng noãn tràn đầy tức giận.
      Lúc này, Lâm Nhĩ Kỳ ngu ngốc mà tiếp tục khiêu khích cậu nữa, vội vàng giơ tay đầu hàng.
      Thấy cậu ta gì nữa, Nhiếp Tử Phong mới dùng sức quăng cung tên tay, sau đó quay đầu rời .
      mình lang thang trong sân, Nhiếp Tử Phong có chỗ nào để trút giận, còn cách nào khác là đá chậu hoa mà ba già thích nhất cho hả giận.
      Ba già thúi đáng chết!
      Nhớ tới lúc ba tặng quà sinh nhật cho mình mà Nhiếp Tử Phong nghiến răng nghiến lợi. Cậu mới có mười tuổi chứ mấy, vậy mà ba già chết tiệt lại đem công ty trở thành quà tặng cho mình! Cậu tình nguyện giống như trước đây, ông đưa cho cậu những món đồ vô ích cũng được!
      "Đáng ghét!" Lửa giận càng lúc càng lớn, những cú đá này cũng thể làm giảm lửa giận trong lòng cậu. Cậu định cầm chậu hoa lên ném xuống đất. Nhưng mà còn chưa kịp ném xuống, nghe tiếng khóc vang lên từng hồi.
      Dừng lại động tác, cậu quay đầu lại nhìn xung quanh, tiếng khóc biến mất.
      Cho là tức giận mà sinh ra ảo giác, cơn nóng giận lại xông lên, cậu nâng chậu hoa lên rồi ném mạnh xuống đất.
      "Choang!" thanh lớn vang lên, tiếng khóc tưởng là ảo giác ban nãy lại vang lên.
      "Là ai ở đó vậy?" Nhiếp Tử Phong cảnh giác nhìn bụi hoa cách đó xa, rồi thận trọng bước lại gần: "Ra ngoài!"
      Nhưng đáp lại cậu là tiếng khóc lớn hơn.
      Nhiếp Tử Phong trong lòng căng thẳng, lấy dũng khí bước lên phía trước, sau khi thấy nơi phát ra thanh, mắt trợn to lên.
      Mượn ánh đèn nhìn lại, nhìn thấy cái chăn quấn quanh em bé nằm trong hộp giấy, khuôn mặt trắng tinh bây giờ đỏ lên vì khóc.
      Em bé?!
      Là ai bỏ lại bé ở chỗ này?
      Nhiếp Tử Phong sửng sốt, hoàn toàn thể tin được những gì mình nhìn thấy.
      EM bé xíu nhìn thấy có người, lại càng khóc nhiều hơn, tiếng khóc kia quả làm cho người ta đinh tai nhức óc. Cũng vì xảy ra chuyện này mà Nhiếp Tử Phong bình tĩnh lại.
      Cậu ngồi xổm xuống nhìn bé, bỗng dưng phát đầu bé có kẹp tờ giấy. Vì vậy cậu thận trọng nâng đầu bé lên cầm lấy tờ giấy.
      "Làm ơn, xin hãy chăm sóc con giúp tôi." tờ giấy ghi dòng chữ lớn như vậy, Nhiếp Tử Phong nhất thời hiểu ra, ra đây là đứa bé bị bỏ rơi.
      Nhiếp Tử Phong trong đầu thấy rối loạn, muốn tìm quản gia xử lý chuyện này, tiếng khóc của em bé chợt dừng lại. Nhiếp Tử Phong hiểu nhìn về phía em bé, lại phát mở to đôi mắt long lanh nhìn lại mình, sau đó nhếc miệng cười toe toét.
      Bởi vì nụ cười của bé, Nhiếp Tử Phong bị xúc động vì cái cục mềm mại này.
      Cậu như suy nghĩ tới điều gì nhìn em bé, khóe miệng bất ngờ nở ra nụ cười, ánh mắt chợt sáng lên, cậu quyết định. Bé, là món quà sinh nhật của cậu!
      Last edited by a moderator: 27/5/16
      AikoNguyen, ChrisPhong Vũ Yên thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 2: Ba, con lại phá hỏng chuyện tốt của ba.

      Thời gian thấm thoát trôi qua, mười lăm năm mà thoáng cái qua .
      Núi Dương Minh, Nhiếp gia --
      người mặc chiếc chiffon màu trắng, buộc tóc đuôi ngựa chạy vào nhà chính, ngũ quan tinh xảo mà khéo léo, cả người tản ra tinh thấn hưng phấn của tuổi trẻ.
      " ấy trở về chưa?" người vẫn đeo cặp sách nặng nề chưa kịp bỏ xuống, vội vã hỏi quản gia về phía .
      "Dạ, trở lại." Quản gia năm mươi tuổi, hiền từ nhìn , thân mật gỡ cặp sách xuống cho .
      " ấy ở đâu? Ở trong thư phòng? Phòng tắm? Hồ bơi? Hay là..." hỏi tới đây, thấy ánh mắt của quản gia né tránh mà dừng lại tiếp. giây sau đó, nụ cười mặt tắt hẳn, nhăn đôi mày thanh tú lại: " ấy ở trong phòng ngủ!"
      " chủ..." Quản gia muốn gì đó, nhưng mà đợi được ông hết, biến mất như cơn lốc, nhìn lại lần nữa, nhìn thấy ấy đâu nữa rồi.
      Nhìn cầu thang trống , quản gia ôm trái tim yếu ớt của mình, lẩm bẩm : "Cậu chủ, cậu hãy tự cầu phúc cho bản thân ."
      ...
      Lầu hai, trong phòng ngủ chính --
      Từng tiếng rên mập mờ truyền ra, nhìn xuyên qua khe cửa, hai thân thể trần truồng quấn lấy nhau lọt vào đôi mắt tràn đầy lòng đố kỵ.
      Hai tay Nhiếp Tử Vũ nắm chặt thành quyền ở hai bên đùi. khuôn mặt tràn đầy vẻ tức giận, nhưng lại chậm chạp đẩy cửa xông vào.
      Đứng tại chỗ, hít thở sâu, đợi sau khi vất vả đè nén cơn tức giận xuống tận đáy lòng, nở ra nụ cười ngọt ngào nhất, sau đó đẩy cửa xông vào.
      để ý tiếng thét chói tai của người phụ nữ chạy thẳng tới mục tiêu, xông tới ôm lấy cái eo của người đàn ông.
      "Phong, ấy là..." Người phụ nữ phản ứng rất nhanh kéo cái chăn mỏng che lấy thân thể trần truồng của mình, khuôn mặt xinh đẹp là vẻ mặt khiếp sợ.
      Nhiếp Tử Vũ nhìn về phía ta ngoan ngoãn cười tiếng, đáy mắt chợt lóe sáng, : "Xin chào dì, con là Nhiếp Tử Vũ là bảo bối của ba~"
      Quai hàm người phụ nữ như muốn rớt xuống, ta thể tin được người đàn ông bình tĩnh lấy khăn che người lại, sau khi nuốt ngụm nước miếng nổi giận: "Nhiếp Tử Phong, sao lại có đứa con lớn như vậy!"
      Người đàn ông bị gọi tên cũng giải thích gì, chỉ bình tĩnh vuốt vuốt tóc, vẻ mặt cưng chiều nhìn ở trong lòng.
      Thấy vậy, người phụ nữ hung dữ : "Chúng ta kết thúc luôn !" Sau đó kéo cái chăn che kín thân thể mình lại, xuống giường nhặt quần áo của mình lên mặc vào, rồi ra ngoài.
      Mưu kế thực thành công!
      Nhiếp Tử Vũ rất cao hứng, cười hì hì ngẩng đầu nhìn lên người đàn ông bị ôm lấy: "Ba, con lại phá hư chuyện tốt của ba rồi." Bỗng dưng, tầm mắt dừng lại nhìn thấy lồng ngực để trần của , hai má trở nên nóng ran đỏ bừng lên, nhanh chóng bỏ hai tay xuống sau đó quay lưng .
      Chuyện tốt bị phá hư, Nhiếp Tử Phong cũng tức giận.
      nhanh chóng mặc quần áo vào, sau đó xoa đầu , cười : " sao, dù sao 'ba' cũng chơi ta chán chê rồi."
      Vốn là rất vui sướng nhưng nghe được mấy lời này của biến mất còn gì nữa, Nhiếp Tử Vũ tức giận xoay người cái, ánh mắt lạnh lùng nhìn cắn răng nghiến lợi : "Nhiếp Tử Phong!"
      Nhiếp Tử Phong cười nhạt, ngũ quan tuấn tú là vẻ mặt hài hước: "Sao rồi? phải vừa nãy mới chơi đùa rất vui vẻ sao? Sao bây giờ lại thay đổi cách xưng hô rồi?" Từ khi mười tuổi, chỉ cần mang bất kỳ người phụ nữ nào về nhà làm chuyện xấu, gọi là 'Ba', sau đó phá hỏng chuyện tốt của .
      "!" Nhiếp Tử Vũ bực bội, nhưng gì nữa, bởi vì bắt đầu.
      Last edited by a moderator: 27/5/16
      AikoNguyen, ChrisPhong Vũ Yên thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 3: Em trưởng thành

      Editor: Táo đỏ phố núi

      Nhân lúc Nhiếp Tử Phong Vẫn còn mặc quần áo vào, Nhiếp Tử Vũ liền ra mấy lời luôn giữ trong lòng.

      , em cũng trường thành rồi, cho nên… cũng cần tìm đến những người phụ nữ bên ngoài nữa.” Vừa xong, Nhiếp Tử Vũ mặt đỏ bừng phải giống như mật đào chín rục, làm cho người ta có nhịn được loại muốn cắn cái.

      Nhiếp Tử Phong sửng sốt, dần dần, nụ cười lan tràn tới khóe mắt: “Mười lăm tuổi rồi, quả trưởng thành” như suy nghĩ chuyện gì đó, gật đầu cái, đôi mắt lạnh lùng: “Nhưng mà, vẫn tìm những người phụ nữ bên ngoài”

      “Tại sao?” Nhiếp Tử Vũ bật thốt lên câu hỏi, vẻ mặt hoảng hốt: “Chẳng lẽ em xinh đẹp bằng những người phụ nữ kia?” được bầu là khoa khôi của trường ba năm liền, ngay cả Nhĩ Kỳ cũng là đại mỹ nhân hiếm có trong tất cả những người nhìn thấy, chẳng lẽ vẫn chưa đủ xinh đẹp?

      Nghe vậy, Nhiếp Tử Phong giọng cười: “Em rất đẹp.”

      “Vậy tại sao lại muốn em?” Khuôn mặt nhắn của Nhiếp Tử Vũ trở nên nghiêm túc, cái miệng dẩu lên nhìn rất đáng : “Chẳng lẽ biết là người ta thích từ rất lâu rồi sao?”

      viết rất , cho nên cũng rất thích em mà.” NPT vò vò tóc của , trong mắt là vẻ cưng chiều. Nhân nuôi , ôm tâm tình ngay từ lúc đầu là muốn vui đùa, ngờ càng ngày càng sinh lòng thích đối với , dần dần chiếm giữ vị trí quan trọng trong lòng . Nhưng mà đối với chỉ có… “Em là em của .”

      “Em mới phải là em của !” Lại là những lời cũ rích, Nhiếp Tử Vũ tức giận hất tay của ra. Em chỉ là đứa bé được ba mẹ nhận nuôi mà thôi!”

      “Nhưng ở sổ hộ khẩu em chính là em của ”. Nhiếp Tử Phong , nhìn khóe mắt ửng đỏ, trong lòng nỡ, nhưng lại bất lưc. “Vũ Vũ ngoan, những chuyện như thế này phải là chuyện đứa như em nên .”

      Trong lòng Nhiếp Tử Vũ hồi chua xót, lỗ mũi đau xót, nước mắt suýt chút nữa rơi ra: “ thích em.” Trong đầu lặp lặp lại câu này.

      Nhìn bộ dạng rất uất ức, Nhiếp Tử Phong xoa xoa cái trán của mình, bỗng dưng, bất ngờ phụ họa lời của : “Đúng vậy đó, thích người trong sáng ngây thơ như em, chỉ thích những người phụ nữ lẳng lơ sexy có tính khêu gợi.”

      Nghe vậy, Nhiếp Tử Vũ rất sửng sốt, sau đó ánh mắt chợt lóe lên, dấy lên tia hy vọng: “Có phải là khi em trở nên sexy hơn thích em đúng ?”

      Nhiếp Tử Phong nghĩ là hỏi như vậy, sau khi chần chừ lúc, cũng gật đầu cái: “Đúng vậy.” có thể khẳng định như vậy là bởi vì biết trời sinh Vũ Vũ có tính bảo thủ, thể nào ăn mặc như những người phụ nữ khêu gợi mà ra ngoài đường.

      “Được rồi!” Nhiếp Tử Vũ liên tục gật đầu, khóe miệng cong cong: “ hãy nhớ kỹ những lời vừa .”

      Nhiếp Tử Vũ thầm thề để lấy được , nhất định trở thành người phụ nữ gợi cảm quyết rũ!


      Lời hứa xem ra cũng dễ dàng thực như vậy, buổi tối hôm đó Nhiếp Tử Vũ liền lên mạnh tìm hiểu khái niệm “Gợi cảm”, nhưng mà chỉ ra những người phụ nữ ăn mặc hở hang chứ chỉ ra cách khoe vẻ lẳng lơ.

      Nhìn những ngôi sao mặc bikini trong hình, những tiếng thở dài thoát ra khỏi miệng càng ngày càng nhiều. Nhìn xem của người ta căng tròn nở nang trong áo ngực, nhìn lại của mình chỉ là gò núi bằng phẳng, cho dù có đủ dũng khí để mặc những bộ quần áo hở hang đó, cũng có đủ dũng khí đứng trước mặt của đâu.

      Nghĩ lại đoạn hội thoại của hai người lúc tối, Nhiếp Tử Vũ cảm thấy thất bại sâu sắc. Nhưng nghĩ tới lời khẳng định son sắt của Nhiếp Tử Phong, lại dấy lên ngọn lửa hy vọng lần nữa.

      được, Nhiếp Tử Vũ mày nhất định phải làm cho bằng được! Mày thầm mến ấy mười lăm năm rồi, chẳng lẽ mày còn muốn tiếp tục nhìn ấy ôm ấp những người phụ nữ khác ở trước mặt mày sao?!

      Nghĩ tới đây, Nhiếp Tử Vũ cắn răng muốn học tập nét mặt quyến rũ của người ta



      Chương 4: Làm người phụ nữ hấp dẫn

      Editor: Táo đỏ phố núi

      Hoàng hôn nhạt dần, màn đêm buông xuống thành phố Đài Bắc này. Những chiếc đèn neon chiếu sáng lấp lánh khắp nơi, những toà nhà cao tầng san sát nối tiếp nhau, đèn đường chiếu sáng khắp đường phố, người đường nối liền đứt, tất cả những thứ này làm cho thành phố càng thêm rực rỡ.

      Trong Pub Dạ Vũ, hai người phụ nữ có vóc dáng nóng bỏng, mặc váy ngắn mỏng manh vừa mới bước vào, mọi ánh mắt đều tập trung lên người các , giây tiếp theo, những tiếng huýt sáo vang lên khắp bốn phía.

      “Nhã Nhã à, mình thấy… hay là bọn mình về …” Nhiếp Tử Vũ dùng sức kéo chiếc váy ngắn chỉ có thể che lại cái mông, lại còn phải để ý chiếc giày cao gót mười phân dưới chân vẻ mặt quẫn bách, lên tiếng.

      “Như vậy sao được! tới đây rồi phải làm cho tốt chứ, hơn nữa, cậu quên mục đích hôm nay cậu tới đây rồi à?” Triệu An Nhã cũng mặc váy ngắn giống vậy nhưng lại có vẻ tự tin thoải mái hơn nhiều. Rất kiêu ngạo tiếp nhận mọi ánh nhìn và chú ý của mọi người cũng nhiệt tình quyến rũ, nhaats thời làm những người đàn ông kia say mệ.

      “Nhưng mà…” Nhiếp Tử Vũ khóc ở trong lòng. chỉ muốn học hỏi cảm giác trở thành người phụ nữ gợi cảm quyến rũ, nhưng chưa có là phải đến những nơi như thế này mà.

      Bốn phía quyền tới những ánh mắt háo sắc khiến cho nổi hết da gà, có loại kích động muốn trốn chạy về nhà. Nhưng suy nghĩ lại chút, cố rất , chỉ có thể cắn răng mà nhẫn nhịn xuống.

      “Được rồi, chúng ta qua bên kia ngồi .” Thân là bạn bè của , Triệu An Nhã biết tính bảo thủ của . ấy lôi kéo tới ngồi xuồng ở bên quầy rượi, sau đó lại kêu pha chê pha cho hai ly rượu, lúc này mới bắt đầu làm chuyện chính.

      “Vũ Vũ, bây giờ cậy ăn mặc rất mát mẻ, coi như đạt được nửa mức ‘gợi cảm’ rồi, còn nửa ‘gợi cảm’ lại phải thể ra từ nội tâm. Câu hiểu ý mình ?” Triệu An Nhã chăm chú nhìn Nhiếp Tử Vũ che bộ ngực mình với vẻ sững sờ, thở dài giải thích thêm: “Có số người ăn mặc rất kín đáo, nhưng người ta nhìn cái cũng biết đó là người phụ nữ gợi cảm hấp dẫn, bởi vì ấy biểu khí chất ở từng cử chỉ, bước , cái này gọi là gợi cảm từ nội tâm.”

      Nhiếp Tử Vũ gật đầu cái như bừng tỉnh hiểu ra. “Hóa ra là như vậy sao…”

      Nhìn thấy có chút hiểu, Triệu An Nhã lại tiếp tục ” Gợi cảm nghĩa là có thể có sức quyến rũ đối với người khác phái đến nỗi khiến cho họ có cảm giác muốn chiếm hữu. Nếu như cậu có khả năng khơi mào lên tính chiếm hữu của người kia như vậy nghĩa là cậu thành công, biết chưa hả?”

      “Ừ” Nghe được hai chữ chiếm hữu mặt của Nhiếp Tử Vũ đỏ lên.

      Đúng lúc này, Triệu An Nhã vỗ vỗ bả vai của : “Cậu nhìn bên kia.”

      Nghe vậy, Nhiếp Tử Vũ nhìn theo hướng ấy chỉ, giây sau mặt đỏ lên như tôm luộc. Chỉ thấy trong sàn nhảy cách đó xa, có mặc bộ đồ ren màu đỏ xuyên thấu nhiệt tình múa cột, mà những người đàn ông điên cuồng nuốt nước miếng vây quanh ta, nhìn cảnh rất high.

      “Hiểu chưa?” Triệu An Nhã cười cười, đem ly rượu nhét vào trong tay của : “Uống hết lu này để lấy thêm chút can đảm, chút nữa cậu cũng trải nghiệm thực tế chút.”

      “Gì chứ?” Vừa nghe, Nhiếp Tử Vũ trợn to đôi mắt: “Nhưng mà, mình biết nhảy…”

      Triệu An Nhã trợn mắt lên cái : “Ai muốn cậu nhảy chứ, mình chỉ để cho cậu quyến rũ đàn ông thử chú, sau đó cậu có thể về nhà mà thể hấp dẫn với người kia phen.” tới đây, ánh mặt của Triệu An Nhã sáng lên, chỉ vào chỗ cách đó xa : “Tới chỗ đẹp trai kia, ôi chao cậu mau uống rượu rồi qua đó , nếu bị người khác đoạt mất!”

      Nhiếp Tử Vũ còn kịp phản ứng, Triệu An Nhã cầm ly rượu rót vào trong miệng , ừng ực uống xuống ly rượu thiếu chút nữa bị sặc.

      “Mau .” Triệu An Nhã nhanh chóng đẩy ra khỏi chiếc ghế ngồi.

      Nhiếp Tử Vũ ngơ ngác nhìn về phía người đàn ông kia, ngay lập tức lộ ra vẻ mặt e thẹn.
      Last edited by a moderator: 12/12/16
      AikoNguyen, ChrisPhong Vũ Yên thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 5: Bắt gian tại trân

      Editor: Táo đỏ phố núi

      Đó là người đàn ông rất tuấn tú. mái tóc rũ rũ xuống, ngũ quan thanh thoát cân đối, góc cạnh ràng. ta mặc bộ đồ tây rất có khí chất, cử chỉ hành động đều rất ưu nhã. Khóe miệng ta hơi hếch lên, nhìn ta rất trầm tĩnh, dường như bầu khí xung quanh ảnh hưởng gì đến ta cả.

      Người nay thu hút ít ánh mắt của người khác, Nhiếp Tử Vũ cũng để ý thấy có ít những người phụ nữ cũng rục rịch đứng dậy chuẩn bị về phía ta.

      chợt nuốt nước miếng cái, sau đó cắn răng tiến về phía trước. Khi còn cách chỗ của ta tới hai bước chân, đột nhiên bị trượt chân. Nhiếp Tử Vũ phản ứng kịp bị vấp ngã, bổ nhào vào lòng ngực của người đàn ông kia.

      mùi thơm của bạc hà lởn vởn quanh chóp mũi, giờ phút này, tiếng nhạc ầm ầm bốn phía Nhiếp Tử Vũ cũng nghe thấy gì, chỉ nghe được tiếng tim đập thình thịch vang lên cùng với lời rất dịu êm.

      , nếu muốn ôm ấp đối với tôi tôi cũng ngại đâu, nhưng mà cái tay của người tôi có phải là nên bỏ ra trước hay …”

      Nhiếp Tử Vũ hoảng hốt nhìn xuống dưới, bây giờ mới phát tay của mình vậy mà lại để ở giữa hai chân của ta! Nhất thời, luồng lửa nóng lên hai má, sau đó đứng dậy thu lại hai tay của mình.

      xin lỗi, xin lỗi, thành xinh lỗi” cái gì cũng tiếp nữa, chỉ cúi đầu bốn mươi lăm độ để xin lỗi.

      Người đàn ông cười nhạt sờ sờ mũi, hài hước nhìn cách ăn mặc của , : “ sao, nhưng mà lần sau nhớ chú ý chút, lần này may mắn co tôi làm đệm lưng cho , lần sau chắc được may mắn như vậy đâu.”

      “Vâng.” Nhiếp Tử Vũ liên tục gật đầu, chỉ ước có cái lỗ để chui xuống.

      Nhìn bộ dạng quẫn bách muốn khóc của , tâm trạng người đàn ông cũng tốt lên, so đo tính toán với nữa.

      “Nhìn còn rất trẻ, phải là chưa tới tuổi thành niên đấy chứ?” thương trường chung ta tiếp xúc vô số người. Mặc dù trước mắt này cách ăn mặc tương đối già dặn, gợi cảm nhưng đôi mắt trong sáng như nước kia lại tiết lộ độ tuổi của .

      “Ặc, sao lại biết?” Nhiếp Tử Vũ rất bất ngờ nhìn ta. Thấy người đàn ông nhường cho chỗ bên cạnh, chần chừ trực tiếp ngồi xuống: “Bảo vệ cũng nhìn ra, vậy mà lại có thể nhìn ra” Quá thần kỳ.

      Người đàn ông cười cười, nhìn thẳng vào mắt : “Bởi vì tôi là thiên tài mà”

      Nhiếp Tử Vũ sửng sốt sau đó cũng cười theo.

      khí hài hòa, chuyện cũng rất hợp gu, có cảm giác xa lạ chút nào, giống như hai người là bạn bè quen biết từ rất lâu.

      Cách chuyện của người đàn ông này rất hài hước, sau khi trò chuyện lúc cũng làm cho Nhiếp Từ Vũ quên mất mục đích lại đây.

      Thời gian vội vã trôi qua, chỉ chớp mắt cái được vòng. Lơ đãng nhìn đồng hồ Chanel ở cổ tay, Nhiếp Tử Vũ hốt hoảng, sắc mặt tái mét .

      Chết rồi! muộn như vậy rồi sao!

      Nhìn thấy sắc mặt của có cái gì đó đúng, người đàn ông hiểu gì hết hỏi: “Sao vậy?”

      xin lỗi, tôi phải về nhà rồi, hôm nào rảnh rỗi lại chuyện tiếp.” Nhiếp Tử Vũ vội vã đứng dậy, ngờ người đàn ông cũng đứng dậy theo. biết ta có ý gì, Nhiếp Tử Vũ lời tạm biết với ta: “Tôi trước đây.”

      chuẩn bị xoay người rời , bất ngờ có giọng lạnh lùng vang lên: “Đợi nãy giờ, ra tên tiểu từ nhà cậu lại ở đây tán gài à!”

      Giọng quen thuộc làm cho Nhiếp Tử Vũ sửng sốt, vừa ngẩng đầu lên, gương mặt tuấn tú phóng đãng ra trước mặt , làm cho hoảng hốt tới mức lập tức xoay người lại.

      Trong lòng hồi chuông cảnh báo vang lên, mở to đôi mắt, theo trực giác muốn xoay người bỏ chạy, nhưng mà giọng lạnh lùng và tức giận vang lên.

      “Nhiếp Tử Vũ, sao em lại ở chỗ này!”
      Last edited by a moderator: 12/12/16
      AikoNguyen, ChrisPhong Vũ Yên thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :