1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Bảo bối may mắn ngủ nhầm giường - Hắc Khiết Minh (12 chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      Bảo bối may mắn ngủ nhầm giường

      (Tên gốc: May mắn nữ lang thượng sai giường)
      [​IMG]

      [​IMG]

      Tác giả: Hắc Khiết Minh

      Cặp đôi: Hawke - Ninh Ninh

      Editor: Minh

      Độ dài: 12 chương

      Thể loại: đại, HE

      Nguồn: www.thiendi18.wordpress.com/city-hunter-hệ-liệt/bảo-bối-may-mắn-ngủ-nhầm-giường-2/

      [​IMG]
      Giới thiệu
      chán ghét cuộc sống nhàm chán ở Las Vegas, trốn sang Đài Bắc ở tạm nhà hai Khấu Thiên Ngang,

      vô tình gặp được .

      chân thành, bộc trực luôn lời thẳng trước mặt .

      Bên cạnh , thấy thoải mái, thậm chí cùng ngủ quên giường giữa cửa hàng bán giường trưng bày,

      rồi quyết định mua chiếc giường đó về ngủ chung với .

      Sau mấy tháng trốn việc, phải trở về Las vegas đem theo kỉ niệm nơi Đài Loan ngọt ngào.

      Rồi ngày chợt gặp lại ở thành phố Los Angeles , đến tìm hay là có ý khác???

      [​IMG]

      Văn án của Di Di:


      , chán ghét cuộc sống nơi Las Vegas sầm uất, thầm trốn sang Đài Bắc trốn việc.

      , do nổi máu hùng nghe tiếng hét trong TV liền tưởng có người gặp nạn liền đến ứng cứu.

      Nào ngờ cứu còn đá bị nàng bị thương.


      Nàng, lạnh lùng như băng nhưng chỉ cần ở bên là lại bộc lộ bản tính của mình.

      Ở bên nàng e dè, lại vô tình ngủ cùng giường với rồi lại vô tình cho mướn giường, vô tình cho diện trong cuộc sống nàng rồi cả trái tim nàng.


      Thế mà , sau khi khiến tim nàng đập thình thịch lại từ biệt trở về Las Vegas.

      được, nàng nhất định phải tìm

      [​IMG]

      Văn án của tác giả:


      Kỳ quái, là bị biến dạng hay là mắt nàng có vấn đề?

      Nụ cười mê người của nàng chút cũng để ý


      Ngang nhiên nắm lấy tóc thành cái bím tóc.

      Nữ nhân khác cả đời nguyện ý cùng lên giường.

      Chỉ có nàng nằm bên cạnh mà vẫn có thể ngủ ngon lành.

      Là nàng e sợ bản thân đủ tiêu chuẩn hay là đủ mê người?

      Vẫn là nàng căn bản đối xử với như nam nhân.

      Nàng luôn mang cái mặt nạ lạnh lùng đối mặt với mọi người

      Ngẫu nhiên lộ ra dịu dàng cùng ngượng ngùng làm cho tim đập thình thịch

      lấy làm tức giận vì nàng luôn vì đồ ăn mà đẩy ra.

      nam nhân đầy mị lực lại ai bì được mà lại thua kém mùi vị của thức ăn.

      Còn gì tàn khốc hơn nữa…

      [​IMG]

      Tiết tử:
      Ngọn đèn sáng lên, đưa ánh sáng rọi cả vùng, trắng noãn như tuyết.

      _ Đúng rồi, chính là như vậy! Tốt! Từ từ quay đầu lại!

      Lời chỉ thị từ phía sau truyền đến, nàng quay đầu, màu đen tóc dài như tơ phơ phất. Xung quanh bắt đầu sáng hơn, rọi trắng xóa cả khoảng. Hẳn là phải, phải, phải…… Nàng vốn nghĩ sinh hạ đứa , kia đối với nàng mà là trói buộc……

      _ Nàng như loài rắn độc

      Tiếng khe khẽ ở bên tai. Phút chốc, tiếng nổ ầm ầm. gian màu trắng lần lượt chuyển thành mảng màu hồng, giống khói lửa, sáng bừng lên rồi nhanh chóng trôi , chỉ để lại màu đen thẳm.

      _ Muốn biết ?

      _ Tên? Là Casa Lina…… Casa Lina…… Lena……

      thanh của xe cứu thương quanh quẩn trong bóng đêm, tiếng người lộn xộn nổi lên bốn phía.

      Tai nạn xe, có người bị kẹt ở trong xe, mất máu quá nhiều, lâm vào hôn mê, thần trí ……

      Màu trắng ngọn đèn lại sáng lên, chiếu sáng lên hết thảy.

      Tim đập ngừng, tránh ra, ta muốn điện giật……

      Phanh!

      Lại tránh ra……

      Phanh!

      Tránh ra……

      Phanh!

      Nàng cần đứa kia…… cần đứa kia…… cần…… đứa kia……

      Trong trí nhớ, gương mặt hoàn hảo thiên sứ mỉm cười.

      Nàng cần…… Đứa ……

      [​IMG]
      Last edited by a moderator: 12/9/14

    2. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      Chương 1.1:

      Trời về khuya, ánh sáng từ từ nhường lối cho màn đêm. Gió đem theo lá rụng lối bộ cuồn cuộn bay. đường cái, đa số chủ quán đều nghỉ ngơi, chỉ còn số ít vẫn mở cửa. Ban đêm yên tĩnh, câu chần chờ như muốn hỏi nơi tiệm cà phê sắp đóng cửa truyền ra.

      _ Khấu ca, này…… Là kho hàng sao?

      _ Ngươi ở nơi này, muốn hay tùy ngươi! muốn cút đến khách sạn cho tôi.

      Tùy cho người nọ cằn nhằn, cửa sắt bị kéo xuống dưới, Hawke · Bart hai tay cho vào túi quần nhìn tiệm cà phê duy nhất còn mở cửa, tiếng động cười khổ. Thở dài, xoay người trở lại kho hàng, cởi áo khoác, cởi bỏ áo sơmi, nằm dài giường. Chắc là cũng quá khó ngủ……

      mới là lạ!

      giờ sau, hai mắt vẫn nhắm được, cuối cùng phải ngồi dậy. Giường xếp những thùng hàng, ở góc rơi ra gói thuốc lá, rút ra cây, lại tìm thấy cái bật lửa.

      _ Có cần xui đến thế ?

      bắt chéo chân ngồi giường, hai tay gác đầu, nhíu mày nhìn lên trần nhà màu xám. Hoài nghi đầu bị mình phá nát cho nên mới dại dột chạy tới nơi này. Nhưng cần tìm nơi ai biết. Là như thế nào? Nghỉ ngơi chút sao? Đại khái là vậy , biết, chỉ hiểu được cuộc sống bình thản nhàm chán làm cho muốn điên rồi, thế giới tựa hồ mất màu sắc, mảnh u ám, vậy mà còn như muốn tiếp tục xuống, thể hít thở. phải làm chút gì đó để ngăn cản máu điên cuồng. Cái chủ ý tìm đến Khấu ca quả sai. ngắm ngắm cái chỗ lớn này, có lẽ ngày mai có thể nghĩ biện pháp làm nơi này trở nên thoải mái, mua bàn chải đánh răng, khăn mặt, số thứ linh tinh, có lẽ thêm cái gối…

      Phanh –

      tiếng vang lên làm cho giấc ngủ mới miễn cưỡng vào của Hawke lần nữa bừng tỉnh, nhìn trần nhà, thanh kia lại vang lên.

      Bang bang –

      Cái gì vậy?!

      bò lên giường, mở đèn, tiếng vang kia lại đột nhiên ngừng. Nhíu mày, nghiêng tai lắng nghe, nhưng trong đêm tối mảnh yên lặng. Nhún vai, tắt đèn, nằm lên giường, ai ngờ mới nằm xuống, lại đột nhiên nghe được tiếng thét chói tai.

      Làm cái gì? ngẩn ra, tiếng thét chói tai lại lại lần nữa truyền đến

      _ Cứu mạng a!

      Cứu mạng? Ok, tin tưởng trình độ tiếng Trung của đủ để nhận ra chữ kia là cầu cứu.

      Là cứu mạng! (Di Di: sợ suy nghĩ của này thiệt :))

      cả người nhảy dựng lên, dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến cửa, đập vỡ cửa sắt, hướng lên nhìn xem, chỉ có đèn lầu hai còn sáng. Tiếng thét của lại lần nữa vang lên. kịp sau nghĩ, lập tức chạy đến cầu thang, chạy đến bên phòng có tiếng thét chói tai đó.

      _ Uy, mở cửa! Mở cửa nhanh!

      Tiếng thét chói tai đột nhiên dừng, cả kinh, sợ gặp chuyện hay. Ngay lập tức đá văng cánh cửa.

      Cửa vừa mở ra, Hawke lập tức vọt vào, bóng người lao đến, cúi đầu, nương tay cước đá vào, người bay tới lập tức dùng tay đỡ, vẫn bay ra ngoài, cả người đánh lên vách tường, kêu ầm tiếng, đập hư cả cánh cửa sổ. Người nọ ngã xuống đất rên rỉ, Hawke lại ngây ngẩn cả người, là nữ!

      _ cần, cứu mạng a!

      Phía sau lại truyền đến thét chói tai, nhanh chóng quay đầu lại, ngẩn ngơ, bởi vì thanh kia là từ trong TV truyền đến, màn hình TV lợi hại, thanh sống động như . Trong nháy mắt, đứng chôn chân tại chỗ, hoàn toàn thể phản ứng, tiếng rên rỉ phía sau thẳng đến nhắc nhở chuyện ngu xuẩn vừa làm. (Di Di: o_O)

      Ách…… có chút xấu hổ xoay người lại, tiến lại muốn đỡ .

      _ có lỗi, tôi……

      _ Đừng tới đây!

      tức giận trừng .

      _ Tôi muốn gọi điện thoại báo cảnh sát!

      Báo cảnh sát? Đùa giỡn cái gì! sửng sốt, lại tiến lên phía trước muốn giải thích.

      _ Tôi phải…

      _ Đứng lại!

      kia rụt về phía sau, mặt cảnh giác :

      _ Cục cảnh sát ngay tại phía trước, bọn họ lập tức đến đây!

      _ Đáng chết!

      thầm mắng tiếng, dừng lại, hai tay hướng lên , làm bộ dạng đầu hàng, tỏ vẻ chính mình cũng ác ý, mở miệng cười khổ:

      _ Hắc, hiểu lầm, tôi là bởi vì nghe được tiếng thét chói tai, cho nên mới……

      nheo lại mắt, hồ nghi trừng , rồi mới toát ra câu lên án:

      _ tấn công tôi!

      _ Là tấn công tôi.

      Hawke vẻ mặt vô tội.

      _ Tôi chỉ là tự vệ. (Di Di: này cũng mặt dày gớm :))

      khinh thường thét lớn tiếng, đứng lên, mắt cá chân lại truyền đến trận đau nhức, cả người thiếu chút nữa yếu đuối té xuống. Hawke thấy thế, vội vàng tiến lên đỡ lấy .

      _ Hắc, có sao ?

      _ Đáng chết, rất đau! Buông tay!

      đau kêu ra tiếng, nước mắt thiếu chút nữa rớt xuống dưới. Hawke sửng sốt, thế này mới phát chính mình nổi hứng tử tế bất tử lại khiến bị thương, chạy nhanh đến bên bàn chân bị thương của , ôm lấy thắt lưng, tay ôm lấy đứng lên.

      _ có lỗi, tôi phải cố ý.

      _ Làm cái gì? Người ngu ngốc này! Thả tôi xuống ! Thả tôi ra.

      buồn bực gầm .

      _ Tôi dìu đến ghế ngồi.

      biết hôm nay là chuyện gì xảy ra, làm gì cũng xong, Hawke thầm than, đem hướng đến sô pha.

      _ Tôi có ác ý, tôi ngủ ở dưới lầu, nghe được có kêu cứu mạng, nghĩ đến lầu phát sinh án mạng, lúc gõ cửa lại nghe thét chói tai cho nên mới xông tới.

      Án mạng? nhíu mày hí mắt, cắn răng :

      _ Đó là tivi! Television! TV!

      Hawke đem tới ghế sô pha.

      _ Tôi tại biết.

      trừng , rồi mới mở miệng:

      _ , ngủ dưới lầu?

      Hawke lại lần nữa cười khổ

      _ Ừ!

      lại trừng , im lặng sau lúc lâu, mới lại hỏi:

      _ Khấu Thiên Ngang là gì của ?

      _ trai của tôi.

      Hawke thấy cánh tay bắt đầu sưng đỏ đứng lên, nhịn được :

      _ Bệnh viện gần nhất ở đâu?

      Phát tầm mắt vẫn chằm chằm vào cánh tay của , liền kéo tay áo xuống, lãnh mặt :

      _ Tôi cần gặp bác sĩ, tên gì?

      _ Hawke.

      giương mắt nhìn , phát này rất xinh đẹp, bất giác lộ ra nụ cười mê người, giơ tay báo tên đầy đủ.

      _ Hawke · Bart.

      nhìn bàn tay to của liếc mắt cái, lại đem tầm mắt về mặt , mặt chút thay đổi

      _ có lỗi tôi thẳng. Tôi nghĩ biết bị cánh cửa bị đá giờ thế nào. Nếu muốn bị nắm đến cục cảnh sát, tôi khuyên tốt nhất bây giờ nên trở về chỗ của .

      mặt vẫn giữ nụ cười mê người, thoải mái :

      _ nhất định phải bệnh viện, tôi biết lực đạo của mình, nếu tôi bỏ , chỉ sợ tôi vì lương tâm bất an mà ngủ được. Huống hồ, tôi nghĩ thời gian báo cảnh sát, đúng ?

      Cảnh cục nếu đúng theo như lời gần như vậy, lại báo, tại cảnh sát cũng sớm nên chạy tới rồi. Hawke mỉm cười nhìn này lần nữa nheo lại mắt, giống như con mèo bị bỏ, còn kịp làm khó dễ, cửa đột nhiên truyền đến tiếng hét.

      _ được nhúc nhích, tôi là cảnh sát, giơ tay lên!

      Nụ cười của Hawke chết đứng, chỉ thấy kia nhíu mày, ngoài cười nhưng trong cười nhìn .

      _ Giơ tay lên!

      Phía sau viên cảnh sát lại lần nữa cảnh cáo. Hawke chậm rãi giơ lên, nhìn nụ cười của . Quái lạ, tuy rằng biết là ở cười nhạo , lại cảm thấy so với lúc nãy lại đẹp hơn chút. (Di Di: tâm lí bất bình thường :))

      _ Âu Dương tiểu thư, có sao ?

      Tên kia viên cảnh bước tới. liền nghiêm mặt khi Lâm cảnh quan tiến lại, đột nhiên trở nên có chút câu nệ :

      _ sao!

      _ Tôi ở dưới lầu nhìn thấy cửa sổ nhà bị phá, người này là ai? quấy rầy sao?

      Lâm cảnh quan nhìn hỏi. Hawke nhướng mày, vội giải thích, chờ xem này trả lời như thế nào. liếc cái.

      _ có, chính là hiểu lầm.

      _ Hiểu lầm?

      Lâm cảnh quan nhăn mặt, quay đầu nhìn xem cánh cửa bị phá, lại nhìn cái, hoài nghi hỏi

      _ chắc chắn?

      _ Ừm.

      gật đầu, nhàng bâng quơ giải thích

      _ là em trai của Khấu ca, tôi vừa cẩn thận đánh vỡ cửa sổ, ở dưới lầu nghe được, nghĩ có chuyện gì, cho nên lên nhìn xem.

      _ Em trai Khấu Thiên Ngang?

      Lâm cảnh quan nghe vậy sửng sốt, người này là người ngoại quốc? Làm sao có thể là em trai Khấu Thiên Ngang?

      _ Xin chào!

      Hawke nhếch khóe miệng, quay đầu chào hỏi tên kia viên cảnh.

      _ Tôi là Hawke.

      _ Chứng minh của đâu?

      _ Ở dưới lầu.

      Hawke cười cười, bất đắc dĩ

      _ Tôi kịp có thời gian lấy.

      _ Dưới lầu?

      ngồi ở sô pha mở miệng bổ sung

      _ ấy ấy ngủ dưới lầu.

      Lâm cảnh quan nhìn xem Hawke, nhìn nhìn lại , mới :

      _ Tốt lắm, chúng tôi xuống dưới lầu nhìn xem.

      _ Chân tôi bị thương.

      chỉ chỉ chân chính mình, mặt chút thay đổi . Lâm cảnh quan thêm gì, chỉ .

      _ , xuống.

      Hawke thầm thở dài, bất đắc dĩ xoay người, xuống lầu. Trở lại tiệm cà phê, Hawke thẳng đến kho hàng, xuất ra chứng minh cho xem. Lâm cảnh quan mở ra xem xem, đối chiếu cùng ảnh chụp trong chứng minh, rồi mới đến quầy bar cầm lấy điện thoại, liên lạc Bạch Vân, xác định là em trai Khấu Thiên Ngang, mới đem chứng minh trả lại cho .

      _ có lỗi, sao giống với trai mình?

      _ Cha tôi kết hôn quá nhiều lần. (Di Di: ngắn gọn súc tích :)

      Hawke cất chứng minh, tiễn ra cửa, nhịn được mở miệng hỏi:

      _ có biết bệnh viện gần nhất ở đây ?

      Lâm cảnh quan mặt nhăn nhíu mày.

      _ Làm sao vậy, có gì sao?

      _ phải.

      ngẩng đầu nhìn cửa sổ lầu hai bị phá.

      _ Tôi nghĩ cần đến bệnh viện.

      _ À, chân của !

      Lâm cảnh quan hiểu ý

      _ Phía trước hai trăm mét quẹo phải.

    3. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      Chương 1.2:

      Chợt nghe được cửa truyền đến tiếng vang, vội vàng ngẩng đầu, rồi mới nhíu mày.

      _ lên đây làm gì?

      _ Mang bệnh viện.

      Mỉm cười, hướng đến.

      _ cần.

      lạnh lùng, đem tay áo vừa mới xắn lên nhanh chóng kéo xuống. Hawke sớm nhìn đến cánh tay sưng đỏ của , ngượng cười, sắc mặt trắng bệch. Trời ơi, hy vọng tay bị đá gãy!

      _ Tay bị gãy?

      _ có.

      vẻ mặt hờ hững. liền ngồi xổm trước sô pha, tay nắm lấy tay , vội né, nhưng lại bị thương thể né tránh, bị nắm lấy, nhưng lần vô cùng nhàng, nắm lấy cổ tay , làm cho thể rút lại, rồi mới xắn tay áo của lên, rủa tiếng

      _ Shit! Tay bị gãy rồi!

      nhếch môi, rên tiếng.

      _ Tôi đời này đánh con .

      _ Chẳng phải làm rồi sao?.

      châm chọc . trừng , dám tin này biết tay mình gãy, còn kiên trì tới bệnh viện. Nhịn xuống để mắng , ôm lấy ra ngoài.

      _ Này! làm cái gì vậy?

      đanh mặt, kháng nghị kêu tiếng.

      _ Hawke, tôi gọi là Hawke.

      ngoài cười nhưng trong cười lặp lại tên mình, ôm xuống lầu, khuôn mặt tuấn tú có chút tái nhợt.

      _ muốn la thế nào cũng được, nhưng nhất định phải tới bệnh viện.

      im lặng, bởi sớm vì đau hành hạ mà mồ hôi lạnh chảy ròng.

      _ Đáng chết, phải tới bệnh viện!

      Xuống tới cầu thang, ngắm người đàn ông ngoại quốc trước mặt, mắt xanh, tóc vàng rồi mới nhìn đường cái vắng tênh.

      _ tính ôm tôi đến bệnh viện?

      Xem người toàn trang phục hàng hiệu, mở miệng, tuy rằng thể trạng thoạt nhìn cũng tệ lắm, nhưng cũng cho rằng có thể ẳm đến bệnh viện. Đêm khuya, đường có lấy bóng xe.

      _ Xem ra đây là phương pháp duy nhất.

      Hawke thầm than, cười cười tự giễu, bước về phía trước.

      _ tốt nhất đừng đem tôi bỏ giữa đường.

      tín nhiệm cảnh cáo . nghe vậy nhếch miệng cười.

      _ Tôi !

      hừ tiếng, đáp lời. nhìn cái, nhịn được hỏi

      _ lúc nãy vì sao lời ?

      _ ? cái gì ? phân biệt được tiếng phát ra từ TV, nghe được thét chói tai nghĩ đến lầu xảy ra án mạng, cho nên phá hư cửa của tôi, xông tới đem tôi đá bay sao

      hừ tiếng.

      _ cho là loại tình này ai tin?

      _ Ách…… Cũng là……

      xấu hổ cười cười, tiếp tục phía trước , Bỗng hưng thơm biết mùi hoa nào theo gió mà đến. về phía trước, mùi kia càng đậm, qua ngã tư đường khi, thấy được kia mấy đóa ở dưới ánh trăng nở rộ. Cành lá vương quá đầu tường, phát ra nồng đậm mùi.

      _ Đó là cái gì hoa?

      tò mò mở miệng. Nghe được câu hỏi của , giương mắt nhìn đóa thuần trắng nở rộ kia

      _ Hoa quỳnh.

      _ Hoa quỳnh?

      sửng sốt,

      _ Phù dung sớm nở tối tàn hoa quỳnh?

      thành ngữ sao? nhíu mày, trả lời, chỉ nhắc nhở

      _ Đèn xanh.

      _ Tôi chưa thấy qua loại này hoa

      , hai mắt nhìn chăm chú.

      _ Này! Mau qua đường!

      kiên nhẫn lấy tay khuỷu tay thúc vào ngực .

      _ Tên của tôi là Này, tên tôilà Hawke.

      cười quay đầu, nghe lời bước về phía trước, vẫn nhịn được hỏi

      _ Loại này hoa là chỉ nở đêm sao?

      _ biết.

      _ tên là gì?

      đột nhiên sang chuyện khác, làm cho lần nữa cứng họng.

      _ Âu Dương?

      nhớ hình như là tên này, vừa nghe được tên kia viên cảnh kêu như vậy. mày lại nhíu lại

      _ Đó là họ.

      _ Tên đâu?

      Trầm mặc hồi lâu, mới mở miệng

      _ Ninh Ninh, Ninh của yên tĩnh.

      _ Cho nên tên đầy đủ là Âu Dương Ninh Ninh?

      để ý , chỉ

      _ Phía trước quẹo phải

      _ Ninh Ninh Âu Dương?

      Thấy trả lời, cố ý nhíu mày hỏi lại. đau vì tay bị thương, Âu Dương Ninh Ninh căn bản trả lời vấn đề của , mặt chút thay đổi nhìn phòng cấp cứu phía trước. chợt phát trán chảy ra mồ hôi lạnh, sắc mặt tựa hồ càng thêm tái nhợt. Phát tay khả năng so với tưởng tượng còn đau đớn hơn, Hawke bước nhanh hơn.

      _ có lỗi, cố chịu chút, sắp đến bệnh viện rồi!

      liếc mắt cái, thêm gì. Đến bệnh viện, vào phòng cấp cứu, vẫn mở miệng, để mặc theo y tá ẳm đến giường bệnh, rồi mới đăng ký. Lí lịch của chút cũng biết, cho nên lại cùng y tá rồi trở về. Âu Dương Ninh Ninh lấy ra chứng minh đưa cho y tá. biết bao nhiêu lâu, bác sĩ đến, xử lý xong chân của rồi lại xem xét cánh tay của . Khuỷu tay cùng các đốt ngón tay bị trật. Cũng cũng có gãy xương, bác sĩ nhanh chóng bẻ lại, đau đến nhíu mày. Hawke ở bên chăm chú ngắm nhìn, ra điều áy náy. Bác sĩ đặt tay vào băng đeo.

      _ Khuỷu tay các đốt ngón tay trật khớp hai tuần mới có thể khỏi hẳn, tốt nhất nên cử động đến này cánh tay, nhớ phải tái khám.

      thử xuống giường, mắt cá chân còn đau, nhưng vẫn có thể . Cầm đơn thuốc cùng hóa đơn, mình đến phía trước quầy.

      _ có thể rồi sao? Xác định? Có cần tôi giúp ?

      Hawke thấy thế, theo bên người .

      _ Người này nhiều!

      Ninh Ninh nhíu mày, để ý đến , tiếp tục về phía trước quầy, đem hóa đơn để quầy, mở bóp lấy tiền.

      _ Để tôi!

      lập tức mở bóp, lấy tiền. Thu ngân nhận tiền, chần chờ nhìn , rồi mới đem tiền để trước mặt , chậm rãi mở miệng .

      _ Tiên sinh, có lỗi, chúng tôi thu Đô la Mỹ.

      Hawke sửng sốt, mới phát trong bóp mình chỉ toàn Đô la Mỹ. Âu Dương Ninh Ninh thở dài, xem thường, lấy tiền mình ra thanh toán rồi đến bên kia lấy thuốc. Hawke theo , xấu hổ cười cười. Ninh Ninh rên tiếng cầm thuốc rồi mới ra ngoài, hoàn toàn phủ nhận tồn tại của . Nhìn bóng dáng của , Hawke hai tay cắm vào túi quần, thở dài, bất đắc dĩ lại lần nữa đuổi kịp. Ai, thực hiểu được chính mình hôm nay gặp vận gì

      _ Hello, có cái gì tôi có thể làm cho ?

      đường lớn, Hawke thử cứu lấy hình tượng của chính mình ở trong mắt bên bờ vực nguy ngập.

      _ Có a!

      dừng lại nhìn mỉm cười.

      _ Sao?

      mỉm cười, im lặng chờ. Ai ngờ vẻ mặt tươi cười của trong nháy mắt biến mất, thốt ra câu lạnh lùng

      _ Cách tôi xa chút. (Di Di: nữ chính có tính cách :))

      Nụ cười của Hawke lần nữa đông cứng mặt, nhìn tiếp tục phía trước , can tâm lại đuổi theo, cố gắng lộ ra vẻ mặt tuấn cùng nụ cười mê người.

      _ Tôi có lỗi.

      _ có lỗi? có lỗi?

      ở ngã tư đường dừng lại chờ đèn xanh đèn đỏ, liếc mắt nhìn .

      _ Ừ!

      _ Có bao nhiêu có lỗi?

      _ Rất nhiều.

      cố gắng duy trì nụ cười, bày ra bộ dáng thành khẩn vô tội của .

      _ Ít nhất cho tôi đền bù lại chút…

      _ Ngu xuẩn.

      nhíu mày tiếp. xấu hổ cười cười. Đèn xanh sáng, Ninh Ninh nhìn , sau lúc lâu nhúc nhích, mặt chút thay đổi mở miệng.

      _ Tôi đói bụng.

      _ Ân?

      ngây người.

      _ Rất đói bụng.

      lại mở miệng, hai mắt chớp chớp nhìn .

      _ Cho nên?

      hiểu lắm ý tứ của .

      _ Tôi muốn ăn mỳ Ý.

      chậm rãi mở miệng, xong đợi liền tiếp tục phía trước . Hawke vẻ mặt kinh ngạc đứng tại chỗ. muốn ăn mỳ Ý? Trễ như vậy làm sao có mỳ Ý? Bảo đâu mà tìm mỳ Ý? Thấy càng càng xa, vội vàng chạy lên, cười khổ hỏi:

      _ Nhất định phải mỳ Ý?

      _ Nhất định phải mỳ Ý.

      quay đầu lại .

      _ thể đổi khác?

      _ Tôi tại muốn ăn mỳ Ý.

      _ Nếu tôi làm ra liền tha thứ cho tôi?

      Trở lại tiệm cà phê Bạch Vân, Âu Dương Ninh Ninh ngừng lại ở thang lầu, quay đầu nhìn , sau lúc lâu mới :

      _ Tôi lo lắng.

      Cho nên ý tứ đúng là, nếu làm ra, liền ngay cả lo lắng đều miễn? Nhìn xoay người lên lầu, đưa tay làm bù nhù đám tóc vàng, thở dài.

      _ Mỳ Ý? tại muốn đâu tìm mỳ Ý?

      ngắm ngắm tiệm cà phê Bạch Vân, rồi mới nhíu mày thở dài. được, nếu sáng sớm bốn năm giờ, chạy tìm Khấu ca, chắc canh chưa kịp mở miệng bị đá ra cửa.

      _ Có lẽ tự làm?

      Dù sao tài liệu trong cửa hàng đều có, tối hôm qua có nhìn đến Khấu ca làm. Chắc là khó? xem Khấu ca cùng phụ bếp làm đều rất thoải mái, hai ba phút là có ngay dĩa, loại này này nọ khó đâu? Bất quá chính là mỳ Ý thôi, cho vào nước nấu, vớt lên, thêm chút phô mai, bơ, hương liệu, thịt hun khói, đem cho vào lò nướng. Thế là xong. Đơn giản thế mà, làm khó được mới là lạ. Giương mắt nhìn ngọn đèn ở lầu hai, khóe miệng Hawke nhếch lên, quyết định tự làm mỳ Ý.

    4. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      Chương 1.3:

      Nghe được tiếng đập cửa, ngồi ở máy tính tiền công tác, Âu Dương Ninh Ninh quay đầu lại liền thấy chàng tóc vàng đứng ở ngoài cửa phòng ngủ, khỏi nhíu mày.

      _ Cửa khóa…

      dày mặt mỉm cười. (Di Di: tự biết mặt mình dày :))

      _ Cho nên tôi tự vào.

      Vô nghĩa, cửa bị đá văng làm gì mà khóa được nữa. nheo mắt nhìn , rồi mới phát tay cầm dĩa, mùi thơm như là đồ ăn.

      _ Đó là cái gì?

      _ Mỳ Ý.

      bước tới, cho xem. Nhìn dĩa đồ ăn lộn xộn vàng nhạt tay , nhịn được lặp lại lời

      _ Mỳ Ý?

      _ Đúng, mỳ Ý!

      đem để bên bàn máy tính của .

      _ Vừa nướng xong.

      , dự đoán được làm ra… mỳ Ý. Tuy rằng thoạt nhìn quá giống, bất quá ngửi mùi cũng có năm phần giống. Liếc mắt cái, Ninh Ninh buông bút, cầm dĩa thức ăn bàn. Đúng là mỳ sợi, nó thoạt nhìn có điểm giống, nghe mùi càng giống, lại có thêm mùi bơ. rất đói bụng, ăn gì từ buổi chiều ngày hôm qua, nghĩ gần mười hai giờ chưa có gì trong bụng. Thoáng chần chờ chút, nĩa lấy mỳ Ý, đưa vào miệng.

      _ Thế nào?

      chờ mong hỏi. Ninh Ninh ăn vài nĩa, chậm rãi đem mỳ sợi nuốt vào bụng, mặt chút thay đổi nhìn , mở miệng

      _ Khó ăn.

      _ Sao?

      ngây ngốc nhìn tiếp tục ăn, khỏi vẻ mặt mờ mịt.

      _ sao?

      _ Đúng, rất khó ăn.

      lạnh lùng lặp lại, vẫn đem mỳ sợi đưa vào miệng.

      _ Kia…… vì sao còn vẫn ăn?

      Hawke hiểu lắm.

      _ ăn thử ?

      _ Ách!

      Ninh Ninh lấy nĩa mỳ đưa đến trước mặt Hawke.

      _ Nha!

      Hawke nhìn mỳ sợi đưa đến trước mắt, lại nhìn chút biểu tình rồi mới hé miệng, ăn mỳ sợi — Trong nháy mắt, thiếu chút nữa tất cả mỳ sợi phun ra.

      _ Oh my God!

      trừng , đại khái nhịn ba giây, cuối cùng vẫn là nhịn được chạy vào nhà vệ sinh đem cái thứ mềm ra mềm cứng ra cứng, hương vị ghê tởm, kỳ quái cấp tốc phun ra. (Di Di: diễn tả ghê thiệt o_O, xem muốn ói theo)

      _ phải là đầu bếp.

      đứng ở cửa phòng tắm, dùng tay phải cầm nĩa, tay trái tuy rằng bị bó bột, cổ tay vẫn còn có thể cầm dĩa thức ăn, vừa ăn vừa phê bình.

      _ Mỳ sợi có chút cứng như sợi dây thun, có chút mềm mại như phao cứu sinh, bơ bỏ quá nhiều, muối cũng thêm nhiều lắm, còn có, thịt hun khói nướng quá cháy…

      quay đầu, thấy vẫn còn ăn, khỏi ngạc nhiên mở miệng:

      _ sao vẫn còn ăn?

      _ Tôi rất đói bụng.

      tựa vào khung cửa, mặt chút thay đổi . Hawke nghe vậy cũng ngậm miệng, nửa ngày ra lời.

      _ Ăn xong rồi.

      mắt cũng chớp , đem dĩa trả lại cho , rồi mới xoay người trở lại máy tính tiền ngồi xuống, cũng quay đầu

      _ ra ngoài nhớ đóng cửa.

      _ Cửa hỏng rồi.

      Nhìn dĩa mỳ trống tay, biết nên cái gì, chỉ có thể mờ mịt mở miệng nhắc nhở .

      _ Tôi biết nó hỏng rồi, tôi muốn anhi khóa cửa, chỉ cần đóng lại là tốt rồi.

      cầm lấy bút vẽ bản đồ, lần nữa mở hồ sơ, tiếp tục làm công việc còn dang dở. Có chút mê hoặc ngồi nhìn máy tính tiền, lại liếc cái rồi lại chuyên nhìn vào máy tính. Hawke hơn nữa ngày đều thể phản ứng, chỉ có thể đứng ngây ngốc. biết qua bao lâu, mới hồi phục tinh thần, vẻ mặt buồn bực bưng dĩa xuống dưới lầu.

      _ lại làm cái gì đấy?

      Dụi mắt, Âu Dương Ninh Ninh còn buồn ngủ đứng ở cạnh cửa, vẻ mặt khó chịu. vừa mới ngủ được hai tiếng, bị thanh ồn ào đánh thức, khiến cho đầu trận đau, căm tức ra muốn nhìn tên vương bát đản nào tạo ra thanh như thế, ai ngờ lại là tên vương bát đản này.

      _ Cửa sổ của hư rồi.

      _ Tôi biết chúng nó hư rồi!

      đen mặt, lạnh giọng .

      _ Tôi là hỏi lại đây làm cái gì?

      _ Như vậy tốt lắm.

      Hawke khoái trá mỉm cười, chỉ chỉ công nhân phía sau sửa cửa,

      _ Tôi nghĩ nếu cửa sổ là do tôi plàm hư, nên tìm người đến sửa nó.

      hí mắt cắn răng

      _ Anhcó thể chờ thêm chút ? Đúng ngay lúc tôi ngủ.

      _ đến giữa trưa, tôi đến đánh thức .

      chỉ chỉ bàn ăn vừa mới dọn lên ở phòng khách.

      _ Tôi giúp đưa cơm trưa đến.

      _ Tôi bây giờ đói, có thể nhịn. Hơn là chịu ăn thêm đồ ăn của anhnấu lần nữa.

      lãnh mặt, hướng đến công nhân sửa cửa.

      _ Còn bao lâu?

      _ Cửa sổ đổi tốt lắm, còn cửa chính thôi.

      Công nhân thấy sắc mặt tốt, vội vàng trả lời. Ninh Ninh nghe vậy, mặt vẫn là rất lạnh, thêm nữa, xoay người vào phòng.

      _ Làm xong rồi về , nhớ khóa cửa. Chìa khóa đưa cho chủ tiệm cà phê dưới lầu, buổi tối tôi xuống lấy.

      này chừa chút mặt mũi nào cho .

      _ Kia phải tôi nấu.

      Thấy phải về phòng, Hawke liền ngăn lại, miễng cưỡng cười .

      _ Là Khấu ca làm cho.

      _ Khấu ca làm cho?

      Ninh Ninh dừng lại, nhìn bàn thức ăn, thức ăn được bao bằng giấy bạc.

      _ Đó là cái gì?

      _ Thịt dê nướng tỏi kiểu Hy Lạp.

      Hawke qua, mở ra, cỗ nồng đậm mùi thịt nướng xông vào mũi. Ninh Ninh đến bên cạnh bàn ngồi xuống, chỉ cảm thấy nước bọt ngừng tiết ra. Rau xà lách, ốc đồng nướng, bánh mì hương tỏi, nấm nùng canh chiên bơ, thịt dê nướng tỏi kiểu Hy Lạp, bánh ngọt hạt dẻ, còn có chai rượu 85 năm, giương mắt nhìn . Hawke cười cười.

      _ Xem như bù lại dĩa mỳ Ý tối hôm qua.

      _ à, cửa xong rồi.

      _ Công nhân đem cái chìa khóa giao cho Hawke.

      _ Cám ơn.

      Hawke mỉm cười, tiễn công nhân ra cửa, trở lại chỉ thấy Ninh Ninh muốn cầm lấy dĩa ăn salad. bên ngồi xuống, rót rượu.

      _ Tôi uống rượu.

      Ninh Ninh đưa miếng vào miệng. Hawke trong lòng thầm than tiếng, mặt vẫn tươi cười tao nhã, buông chai rượu

      _ Đổi hồng trà hoặc cà phê ?

      Ninh Ninh nhìn liếc mắt cái, ăn salad, trả lời.

      _ cần, tôi uống nước là tốt rồi.

      _ Ăn ngon ?

      Xem ăn rất ngon, nhịn được mở miệng hỏi.

      _ Rất ngon.

      ngắn gọn, lấy bánh mì tỏi, chấm vào nùng canh đưa vào miệng, nhịn được lại ngắm liếc mắt cái, bồi thêm câu.

      _ Các em sao?

      sao lại thành thực thế chứ. Hawke cười khổ, ăn phần salad của mình.

      _ Cứ cho là vậy !

      _ Có ý gì?

      Ninh Ninh nhíu mày xem , em chính là em, phải là, cái gì mà cứ cho vậy .

      _ Khấu ca là con của cha tôi, bất quá chúng tôi đều là con trong giá thú, cho nên danh nghĩa, xem như em .

      dừng lại ăn cái gì động tác, trừng , nhất thời nghe hiểu gì. Hawke nghiêng ly rượu, đưa trước ngọn đèn quan sát, rồi mới nhàng lắc lắc, ngửi lấy mùi rượu, nhấp môi cái, đem rượu giữ trong miệng, rồi mới nhíu mày, chậm rãi làm cho rượu từ từ chảy vào yết hầu, ra dáng vừa lòng. liên tiếp làm động tác làm cho Âu Dương Ninh Ninh suýt chút choáng váng. Người này kì quái.

      _ Ưm… ưm!

      Ho tiếng, Ninh Ninh kéo hoàn hồn trí, nhíu mày hỏi.

      _ vừa cái gì? Các là con trong giá thú, cũng cha ngươi sinh?

      _ Ừ!

      lười biếng trả lời, nhìn chất lỏng màu đỏ sóng sánh trong ly rượu. Ninh Ninh tò mò muốn hỏi tiếp, trong đầu cảnh báo đột nhiên vang lên.

      _ Đừng động vào chuyện người khác!

      _ Đây là việc nhà người ta, Âu Dương Ninh Ninh, đừng động vào!

      Cảnh báo trong đầu vang lên, quyết định nghe theo nó, nuốt câu hỏi xuống đến hầu, lần nữa cúi đầu ăn nùng canh cùng bánh của . Buông ly rượu, Hawke cầm lấy dao nĩa ăn miếng thịt dê.

      _ Ai, Khấu ca nấu đúng là ngon chỗ chê.

      Mở miệng khen câu, khóe mắt lại ngắm đến kia chỉ lấy bánh mì chấm canh ăn, còn lấy bánh chấm ốc đồng nướng.

      _ Như vậy ngon lắm sao?

      tò mò hỏi.

      _ Ừ!

      Ninh Ninh mắt cũng chớp , sau khi đem ốc đồng nướng ăn luôn, dùng bánh mì chấm sạch nước sốt còn sót, rồi mới đem bánh bỏ vào miệng, còn luyến tiếc liếm ngón tay cẩn thận dính nước. Hawke luôn luôn chú trọng lễ nghi bàn ăn, chưa từng có hành động như vậy, nhưng thấy bộ dáng này của , nhịn được lấy bánh mì chấm nước sốt ốc đồng nướng, chần chờ ăn miếng.

      _ Ân…… thực sai……

      nhíu mày, lại ăn miếng, biết bao nhiêu lâu, liền ăn xong hết giỏ bánh.. Ninh Ninh nhìn bộ dạng lần đầu thử qua của , chỉ cảm thấy người này rất quái lạ, để ý nhiều tới , tiếp tục ăn đồ ăn của .

      _ Tôi no rồi!

      bỏ lại này câu liền vào trong phòng.

      _ lát nữa ra ngoài nhớ khóa cửa.

      Hawke ngẩn ngơ. thể nào? cứ bỏ như thế. (Di Di: phủ phàng ah~)

      _ Đúng rồi.

      Ninh Ninh vào phòng sau như là nghĩ đến cái gì, lại ra, mặt chút thay đổi .

      _ Cám ơn chiêu đãi.

      Hawke chưa kịp há mồm đáp cửa đóng sầm lại. Có chút há hốc mồm nhìn cửa phòng đóng chặt kia, bắt đầu hoài nghi mị lực của chính mình. Kỳ quái, là biến dạng? Hay là con mắt của người nơi đây có vấn đề? (Di Di: chính xác mà đối với chị nhìn hấp dẫn bằng thức ăn :)) ấm ức cúi đầu ăn thịt dê, tầm mắt lại nhìn thẳng vào cái chìa khóa bàn.

      _ Để khóa cửa? tin tưởng thế sao?

    5. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      Chương 2.1:

      _ Khấu ca.

      _ Gì?

      _ lầu kia làm cái gì?

      _ biết.

      _ biết?

      _ có hỏi qua.

      Lau chén thủy tinh, Khấu Thiên Ngang yên lòng trả lời.

      _ chưa qua.

      Hawke nhìn vẻ mặt của trai, biết trong tình trạng này hỏi cũng chẳng được gì, thầm thở dài, giương mắt nhìn vị khách nữ chuyện phiếm, biết trai cùng Bạch Vân cuối cùng là chuyện gì xảy ra. Hai ngày qua, thái độ trai rất quái lạ, phải nhăn mặt, cũng chính là thẩn thờ. Mà ấy ngọt ngào ở đâu? Ở mặt ngoài thoạt nhìn cũng bình thường, nhưng cũng thừa dịp Khấu ca chú ý, giương mắt nhìn . Khi Khấu ca hoàn hồn lại giả vờ ngó . Nhìn xem, lại tới nữa kìa. Khấu ca vẻ mặt khó chịu trừng , mày rậm trông càng sâu, sợ lại bị vạ lây, liền chuồn ra ngoài.

      Ai, đến đây là để nghỉ ngơi ngắm cảnh nha, nhưng mà đến đây ba ngày, toàn ở kho hàng, ngủ giường xếp, qua lại cũng chỉ có tiệm cà phê cùng lầu hai. là…… ngày nghỉ cho ra cũng có. Nhếch khóe miệng cười khổ, về hướng công viên.

      Giữa trưa hè, công viên là nơi mát mẻ nhất, tốp năm tốp ba ông lão chơi cờ, pha trà chuyện phiếm, thoạt nhìn cũng là rất ưu nhàn.

      _ Đừng lộn xộn! Mày đúng là ngu ngốc!

      tiếng mắng theo cây đỗ quyên cối truyền đến.

      _ Đáng chết, đừng nhúc nhích!

      thanh này nghe qua rất quen thuộc! Hawke quay đầu lại, thấy người đâu, thấy đến đôi chân thon dài, trắng ngần rủ xuống ở nhánh cây diệp hạ.

      _ Shit!

      thanh kia lại rủa câu, rồi đôi chân dài theo thân cây tiến lên. tò mò qua cây đỗ quyên đến trước cây kia. Chưa thấy ràng chuyện gì xảy ra thấy người từ phía rớt xuống. giật mình, phản xạ đón lấy, lại bởi vì bị đè lên mà nằm lăn ra, đau đến nhe răng trợn mắt. Người nọ, chính là ở lầu hai. Phát chính mình có lấy chút đau đớn, sợ trắng mặt, có chút kinh hồn chưa định ngẩng đầu.

      _ Hi!

      nằm dài mặt đất, nhìn cười khổ. trừng mắt nhìn, tựa hồ trong khoảng thời gian ngắn thể lý giải vì sao có mặt tại đây, rồi mới ấp úng

      _ sao lại ở đây?

      _ Đúng lúc thôi!

      tiếp tục cười khổ, ánh mặt trời xuyên qua tán cây diệp, nhìn cây ở đó có người.

      _ mới vừa chuyện cùng ai?

      _ Lưu manh

      vuốt tóc về phía sau, mắt vẫn nhìn .

      _ Gì?

      nghe câu trả lời của xong, vẻ mặt mờ mịt.

      _ Meo meo –

      tiếng mèo kêu trả lời vấn đề của . nhanh chóng ôm lấy con mèo đưa đến trước mặt

      _ Này!

      _ Nó tên lưu manh?

      _ Ừ!

      Phía bên cạnh cụ già đưa mắt tò mò nhìn, cuối cùng làm cho Âu Dương Ninh Ninh phát tư thế hai người có chút ái muội, liền đem con mèo quăng ngực , đứng lên, phủi phủi đầu gối. (Di Di: ngồi người người tôi nãy giờ mới phát )

      _ Thú cưng của sao?

      bắt lấy con mèo dụi dụi vào áo sơ mi của , định đứng lên, lưng lại truyền đến trận co rút đau đớn.

      _ phải.

      Thấy gương mặt nhăn nhúm, vươn tôiy, giúp đứng lên.

      _ Kế bên nhà.

      cầm tayy , chịu đau, đứng lên.

      _ phải.

      _ Vậy?

      _ Khách trọ.

      _ Sao?

      Ninh Ninh bắt lấy con mèo tayy , mở miệng giải thích.

      _ Nó là khách trọ, năm trước đến nhà tôi. Con mèo này khi đến chỉ bằng bàn tôiy, ai ngờ được mới nửa năm liền lớn như vậy chỉ, hơn nữa lại dạy bảo được, quả thực là ngu ngốc mà.

      _ Vừa nãy có chuyện gì?

      Hawke ngẩng đầu hỏi.

      _ Đại khái là… lần đầu tiên trèo cây, lên rồi xuống được.

      _ Ai? Côhay là mèo? (Di Di: hỏi hay quá :))

      cố tình chọc, đổi lấy cái liếc mắt của Ninh Ninh, muốn cãi lại, lại phát xoa bả vai. Trong lúc nhất thời, chút áy náy xuất , nhíu nhíu mày, đem lời muốn cãi nuốt xuống, xoay người sửa lời .

      _ thôi.

      _ đâu?

      phía trước, quay đầu lại .

      _ Bệnh viện.

      _ Gì?

      phải cố ý, nhưng hai mắt vẫn nhịn được nhìn đôi chân thon dài trắng muốt của , cứ thế tâm thần lạc đâu, nghe được cái gì. (Di Di: biến thái + háo sắc :)) dừng lại, nhíu mày quay đầu, lắc lắc tôiy trái băng bột, lạnh lùng

      _ Tôi phải đổi thuốc.

      _ À!

      nháy mắt mấy cái, mỉm cười gật đầu. Thấy phản ứng nữa, quay đầu tiếp tục về phía trước, Hawke theo phía sau , từ đầu tới đuôi hai mắt đều nhìn vào chân . Ngoan ngoãn, chân này…… Lần trước mặc quần dài, hơn nữa lại là buổi tối, phát đôi chân mê người như vậy. Hawke nhìn lấy phong cảnh đẹp phía trước, khóe miệng nhếch lên chút, tâm tình sung sướng. là…… Cảnh đẹp ý vui……

      ra bệnh viện, Hawke có chút nghi hoặc gói thuốc, phát cũng phải muốn tới đổi thuốc. Đặc biệt thầy thuốc vừa thấy đến liền lải nhải nửa ngày, tựa hồ mấy ngày nay cũng chưa đến tái khám. tiếng, ngay cả giải thích đều lười, im lặng nghe thầy thuốc mắng. Còn có ý khám bệnh lại bị y tá kéo đến bên giường muốn cởi áo kiểm tra. Sau trận hỗn loạn, mới phát là Ninh Ninh bị thương. Quả là có, vai lưng, có chút vết bầm. phải tốn biết bao thời gian mới có thể ý tá buông tha để mặc lại áo. Con mèo trong lòng lại leo lên vai , bắt nó kéo xuống, nó lại cố bám vào đầu vai . gãy cổ nó cái, mèo phát ra tiếng meo meo. mỉm cười, xem ra mèo của so với còn dễ dàng lấy lòng hơn.

      Theo Ninh Ninh trở về nhà , vừa vào cửa, khí ngột ngạt truyền đến, cầm lấy bàn điều khiển từ xa, mở máy lạnh. Nhưng máy lạnh lại phát ra tiếng khò khè như lão già bị ho hen, bỏ lại điều khiển từ xa, qua đứng ghế, dùng sức gõ nó hai cái, rồi mới lại khởi động lần nữa. Lần này nó phát ra tiếng còn lớn hơn.

      _ Ông trời ơi, máy lạnh kia chắc có ít nhất hai mươi năm tuổi.

      Ninh Ninh mở tủ lạnh tối thui, đem bia đưa cho Hawke. còn tưởng rằng tủ lạnh cũng hư nhưng bia lại rất lạnh. lại quay đầu, tìm kiếm trong tủ lạnh. Cuối cùng chịu nổi cái tủ lạnh tối thui kia, tôiy đưa đến góc vỗ vài cái, đèn bên trong lập tức sáng lên. lấy từ tủ lạnh ra gói, mèo từ vai lập tức phóng xuống, chạy thẳng đến bên chân dụi dụi.

      _ Mèo ngốc.

      Ninh Ninh hừ tiếng, đến phòng bếp, lấy ít thịt bò đem bỏ vào bát. Mèo vừa thấy đồ ăn, chạy đến ăn ngấu nghiến, rất giống ba ngày ba đêm chưa ăn cơm. Hawke mở nắp lon bia, ngồi xuống sô pha, vô ý nhìn đến bàn ăn cơm phía trước chỉ có ba chân. Nó ngã xuống là vì Ninh Ninh dùng gậy gỗ chống lại. Lần trước bởi vì ngồi ở bên kia, cho nên mới phát . Nhìn quanh nhà phát nhà có rất nhiều đồ cổ. Chúng nó muốn hỏng rồi, như là tivi của , cái bàn, tủ lạnh. Ngay cả sô pha ngồi, đều có vết mèo cào nát. Uống thêm ngụm bia, tiếp tục đánh giá tường có chút loang lỗ, cùng chụp đèn trần như muốn rớt xuống. Nó là lung lay sắp đổ, nửa đinh ốc rớt ra, cho nên chụp đèn nghiêng hẳn 45 độ, chỉ cần có chút chấn động, nó rơi xuống ngay, Hawke đành bèn ngồi sát vào ghế, sợ chụp đèn kia vô tình rơi trúng đầu . Chẳng trách hôm trước cửa bị hư Ninh Ninh cũng có vẻ gì khẩn trương. Xem lấy cho mèo con bát nước rồi chính mình cũng uống ly nước. Hawke nhịn được tò mò mở miệng.

      _ Nhà có cái gì ?

      uống viên thuốc, lạnh lùng nhìn .

      _ Có.

      _ Cái gì?

      _ Cửa.

      Hawke sặc lên trận. Ninh Ninh tới, rút khăn giấy bàn đem cho . Cửa? Đó là chẳng phải do mấy ngày trước sai người thay sao? Âu Dương Ninh Ninh nhìn khắp nơi.

      _ Còn có máy tính cùng giường. Cửa ở phía kia, uống xong bia về .

      đem túi rác vừa phân loại đến chân .

      _ Đem túi rác này bỏ luôn.

      liền xoay người trở lại phòng ngủ, đóng cửa, khóa lại. nghe được tiếng khóa cửa khóa, tự nhiên mãy ra ý nghĩ muốn thay khóa cửa phòng ngủ của . Nhìn xuống bao rác bên chân mình, Hawke bất giác cười khổ. Đổ rác? Từ khi sinh ra đời có bao nhiêu lần đổ rác rồi? Ba lần? Hai lần? Lại ngắm mấy túi rác kia, tiếp tục cười khổ. Có lẽ…… lần ?

      Máy lạnh tiếp tục phát ra tiếng khò khè, uống bia nhìn nó, , tuy rằng nó nhìn giống như ông già nhưng mà thổi gió cũng rất lạnh. tự giác ách xì 1 cái, liên tục vài ngày ngủ, tại chỉ cảm thấy buồn ngủ. Quay đầu nhìn cửa phòng đóng chặt, nhìn lại đồng hồ tường, mới ba giờ chiều, nằm ở sô pha lát chắc cũng đế ý tới. Ngáp cái, Hawke buông lon bia, nhanh chóng nằm xuống. Chỉ ngủ lát thôi. nhắm mắt lại, điều chỉnh tư thế tốt, bắt đầu tiến vào mộng đẹp.

      Mới ra khỏi phòng, Âu Dương Ninh Ninh liền thấy sô pha người cùng mèo nằm ngủ ngon lành. Hawke nằm sô pha, con mèo lại nằm cuộn tròn bụng , người mèo say sưa ngáy.

      _ Có lầm hay ?

      Ninh Ninh nhíu mày lẩm bẩm, muốn đánh thức nhưng đến sô pha lại nhìn thấy mắt như con gấu trúc. Kỳ quái, nhớ mắt đâu thế này. ở dưới lầu chắc ngủ được. Ngồi xếp bằng bàn, nhìn gương mặt rồi đánh giá. Đại khái là ngủ, nhớ dưới lầu chỉ có giường xếp, nhìn quần áo hàng hiệu biết chắc là cái loại đại thiếu gia được nuông chiều từ bé, muốn ngủ giường xếp giống như là lấy mạng . khẽ cười, hừ tiếng, Lưu Manh tựa hồ nhận thấy được có người, mở con mắt, nhìn thấy Ninh Ninh, nhận thấy dàng ngủ kì quái của mình, liền sửa lại tư thế tiếp tục ngủ. (Di Di: sợ bé mèo này gê, kute quá :))

      _ Mèo ngốc.

      nhếch môi khinh thường, nhưng nhìn mèo người phối hợp ngủ ngon lành chỉ thấy tức cười. Lại liếc nhìn gương mặt tuấn tú của , tôiy bỗng ngứa ngáy. Liền vào phòng, đem giấy bút vẽ ra, lần nữa xếp bằng ngồi ở bàn, bắt đầu vẽ bức tranh người mèo. Nhưng vẽ chưa được bao lâu, đột nhiên cảm thấy này khuôn mặt có điểm quen mặt. Nhìn bức vẽ tôiy, ngừng lại, thể nhúc nhích.

      Đáng chết! nhận ra được khuôn mặt này! trước kia thực có vẽ qua. Nheo mắt nhìn sô pha, nhìn người đàn ông ngủ say như lợn chết, Âu Dương Ninh Ninh nhíu mày, rồi mới nhảy xuống cái bàn, vọt vào trong phòng mở ra tủ quần áo, tìm kiếm bức vẽ năm xưa. ngồi chồm hỗm, lật xem lại quyển sổ ghi chép, thấy. thể nào, nhất định vẽ qua. Ninh Ninh với tôiy lấy đống poster trong hốc tủ. thể nào? Ninh Ninh nheo lại mắt, thầm lẩm bẩm, biết trong đó là gì. Đó là lần thay nhà nhà xuất bản tiểu thuyết vẽ hình người làm bìa.

      Mà nếu quả nhớ lầm, người mẫu kia là nữ mà. Người mẫu năm đó tạo ra chấn động lớn, có họ, chỉ có tên, trừ bỏ tên lí lịch có gì.Gợi cảm củng thuần khiết hòa hợp người , hấp dẫn trăm ngàn ánh mắt. loạt quảng cáo mỹ phẩm do đóng trở nên cháy hàng. xuất đột ngột, biến mất cũng như thế, khiến thế giới còn bàn tán đến ngày nay. Có nhiều người say mê thậm chí ra giá cao để chiếm được .

      Người mẫu Casa Lina. người vừa có thuần khiết của thiên sứ vừa có gợi cảm của ác ma. Dù biết là có khả năng, Ninh Ninh vẫn lấy tấm poster ra. Giữa tấm poster là Casa Lina nhưng vẫn là nhịn được mắng câu thô tục.

      _ Shit!

      Trừng mắt nhìn vào người trong tấm poster, thào mắng, vì sợ chính mình nhận sai, mang poster trở lại phòng khách đối chiếu. Đáng chết, trừ phi mù, người ngủ sô pha cùng người trong tấm poster này có cùng gương mặt.

      vì sao có cùng khuôn mặt với Casa Lina? có khả năng là mẹ , này rất trẻ, hình như so ra tuổi của người mẫu đó cùng cũng xấp xỉ nhau.

      _ Em ?

      Ninh Ninh nhíu mày, có nghe Khấu Thiên Ngang có em . liền bấm số gọi.

      _ Tiệm Bạch Vân cà phê nghe!

      _ Bạch Vân?

      _ Sao?

      _ Khấu Thiên Ngang có em ?

      _ biết, em đợi chút.

      lát sau, điện thoại đổi thành Khấu Thiên Ngang tiếp.

      _ Sao?

      _ có em ?

      Ninh Ninh nhìn người đàn ông nằm sô pha, vẫn say sưa ngủ như heo chết.

      _ có.

      ngừng giây.

      _ Em trai Hawke của có em ?

      dừng chút, mới trả lời.

      _ có.

      Khấu Thiên Ngang ngữ điệu có chút kì lạ, làm cho chút suy nghĩ, đột nhiên liền toát ra câu.

      _ Casa Lina là ai?

      lần này ngừng càng lâu hơn, sau lúc lâu mới chậm rãi .

      _ Em nên hỏi Hawke.

      Ninh Ninh nhíu mày, còn chưa kịp mở miệng, chợt nghe thêm câu.

      _ Hawke ở chỗ em sao?

      Nhìn Hawke rất giống mấy ngày mấy đêm ngủ, tạm dừng chút, dùng chân đá đá vào cánh tôiy , chút phản ứng cũng có, vẫn say sưa nằm ngáy.

      _ có.

      Khấu Thiên Ngang trầm mặc hồi lâu, mới .

      _ Nếu em thấy Hawke, gọi nhanh trở về.

      _ Ok, bye bye!

      tùy tiện trả lời rồi vội cúp máy. Vào phòng lấy vài cuốn truyện tranh, ngồi xếp bằng ở phía bên kia ghế sô pha– chờ tỉnh lại!

      Bảy giờ…… Tám giờ…… Chín giờ…… Hawke vẫn ngủ ngon lành, Ninh Ninh đọc xong hết bộ truyện tranh, ngắm nhìn người ông ngủ, nôn nóng của dần dần kéo lên. sao vẫn còn ngủ? tôiy chống cằm nhìn , rồi mới đến bên sô pha, trở lại phòng cầm mấy thứ đem ra ngồi làm việc.

      Mười điểm…… Mười điểm…… Mười hai điểm…… Rạng sáng chút, Hawke cuối cùng bởi vì xoay người té khỏi sô pha mà tỉnh táo lại.

      _ Ngủ no rồi?

      Ninh Ninh cất giọng.

      _ À!

      Hawke căn bản vẫn chưa tỉnh lắm, nhìn thấy gương mặt lạnh tôinh của , cũng lập tức tỉnh hơn phân nửa, Hawke đứng lên, xấu hổ cười cười.

      _ Hi……

      Ninh Ninh mắt cũng chớp nhìn .

      _ có biết tại là mấy giờ ?

      cần xem, cũng biết bên ngoài trời gần sáng

      _ Năm giờ rồi sao?

      Ninh Ninh cố ý dùng bút chỉ vào tấm poster Casa Lina tường, lạnh lùng .

      _ Sớm hơn chút.

      quay đầu liếc liếc mắt cái, cổ có chút mỏi mỏi, tiếp tục cuòi cười, hướng cửa ra.

      _ có lỗi, tôi chỉ muốn ngủ chút, tôi lập tức xuống…

      Âu Dương Ninh Ninh còn thắc mắc vì sao đối với tấm poster kia có phản ứng, lại thấy đến nửa đột nhiên cứng đờ, như là bị điện giật, rồi mới nghi hoặc quay lại đầu trừng mắt nhìn vào tấm poster, động tác cúng ngắt như máy móc bị gỉ sét. Tiếp theo đó, hốt hoảng bối rối lùi về phía sau, lại bị cái bàn vướng chân làm cho té ngã.

      _ Shit! Đáng giận! Đáng chết!

      Hawke liên tiếp mắng, lại vấp cái bàn đạp vào sô pha, sô pha ngã ngửa ra sao, đống tạp chí sô pha bay tứ tung. Ngồi mặt đất, Hawke trừng mắt nhìn chụp đèn trần nhà, biết mình có may mắn đến nỗi khiến nó rớt xuống cùng góp vui ?

      _ Casa Lina?

      Hawke nghe tiếng cứng đờ, nhanh chóng ngồi dậy, sắc mặt tái nhợt trừng .
      xatieuman thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :