1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Bảo bối chọn cha - Giản Anh (7.1/10) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Tớ trở lại rồi đây, truyện mới vô cùng dễ thương, đặc biệt là bé “ bảo bối”, hy vọng mọi người thích ^^
      Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ

      Bảo bối chọn cha

      [​IMG]

      Tác giả: Giản

      Convert: ngocquynh520

      Edit: autumnfirefly

      Giới thiệu

      Cha có bạn mới, mẹ cũng phải có bạn trai mới, như vậy mới công bằng.

      Mà với chú Ngô đẹp trai ở nhà đối diện, bé là con , càng nhìn càng cảm thấy hài lòng.

      Chú giúp mẹ khi mẹ bị ngất, để cho bé đối với chú ấn tượng vô cùng tốt. (mẹ dĩ nhiên cũng vậy)

      Cách chú nhìn mẹ giống nam chính trong phim thần tượng đối với nữ chính, vô cùng dịu dàng. ( mẹ đỏ mặt)

      Hào phóng để cho bé cùng mẹ tự do ra vào nhà chú, là tất cả cùng hai người hưởng dụng (bé là thuận tiện thôi)

      Chỉ cần có mắt nhìn đều biết chú Ngô thích mẹ của bé.

      Nhưng mà theo như cá tính mơ hồ, điều khiển TV cũng nhầm thành điện thoại của mẹ…

      Muốn để cho mẹ hiểu được, bé cũng biết làm thế nào!

      Đầu tiên là cùng chú mưu đồ kế hoạch du lịch bí mật, xây dựng khí ấm áp nhà ba người.

      Giả bộ ngủ để tạo cơ hội cho họ ngắm sao đêm, lãng mạn như vậy, chú ấy tỏ tình nhất định thành công ---

      Cũng nghĩ đến, hết thảy đều vô cùng thuận lợi, bé mới bẵng lúc,

      Lại phát người phụ nữ cướp mất cha là chị của chú Ngô,

      Mẹ vì vậy tức giận ghét cả chú Ngô, còn muốn chia tay với chú ấy!

      Ầy, đây ràng phải lỗi của chú ấy, bé lại muốn bọn họ cứ như vậy mà tách ra…..​
      Last edited by a moderator: 15/1/15
      Nyochan, yui_9xthuyvy2711 thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 1
      Edit: autumnfirefly

      Đau… đau quá…

      Bé con cũng sắp tan học rồi, hai mẹ con mới đến đây mấy ngày thôi, nếu như đón, con bé tìm được đường về nhà phải làm sao bây giờ?

      Nghĩ tới đây, Phạm Tâm Vũ gắng gượng xuống giường.

      vịn tường đến nhà vệ sinh, đau đến liên tục nôn, cũng nôn ra thứ gì, cả người toát mồ hôi lạnh.

      Ông trời ơi… đau quá, tay chân tê dại, bụng đau ngày càng mãnh liệt, nếu như đau đến chết trong phòng, cũng hoài nghi.

      khó khăn trở lại phòng ngủ, mặc áo khoác vào, cầm ví da cùng chìa khóa cửa, còn sức tìm giầy, đành tạm đôi dép lê.

      Run rẩy khóa kĩ cửa, mới quay người lại muốn tiến vào thang máy, trong nháy mắt ý thức tan rã, mồ hôi lạnh ngừng chảy ra.

      được… được… nổi…. đúng, là thể nhúc nhích được.

      dồn dập thở dốc, tầm mắt mơ hồ, trước mắt mảnh tối đen, mơ hồ nghe thấy tiếng cửa mở, sau đó trượt dọc theo vách cửa nhà mình.

      “ tiểu thư, tiểu thư! sao vậy? Tôi đưa bệnh viện!”

      Có người gọi , hỏi điều gì đó, hỗn loạn mở miệng mấy chữ, cũng biết mình cái gì, cố gắng mở mắt nhưng cái gì cũng thấy được.

      Sau đó, được bế lên,rồi đặt xuống chỗ mềm mại, có người gì đó với , nhưng ý thức rời rạc, ngay cả thính giác cũng mất , cũng biết đối phương gì, chỉ biết là giọng người đàn ông, liền chìm vào hôn mê….

      biết sau bao lâu, từ từ thanh tỉnh, nhìn thấy, nghe thấy cũng dần có sức lực.

      Quan trọng nhất là, bụng còn đau nữa.

      Nhưng mà, đây là đâu?

      tỉnh rồi?”

      Giật mình ----

      khuôn mặt đột ngột sát lại gần, khiến Phạm Tâm Vũ chợt kinh sợ.

      Ngô Du nhìn chớp mắt.

      Sắc mặt trắng bệch, tay đè trước ngực, lông mi dài chớp chớp giống như búp bê, bộ dáng kinh sợ, trông nhút nhát nhưng cũng vô cùng đáng .

      “ tôi phải người xấu.” mặc dù là cần phải nhưng vừa xong Ngô Du nhịn được che giấu nụ cười vui vẻ bên khóe môi.

      Có người xấu nào nhận mình là người xấu sao?

      “vậy… là?” Tâm Vũ mãnh liệt nuốt nước bọt.

      phải người xấu vì bộ dạng giống người xấu.

      đối với người xấu đều có ấn tượng như thế này, đó chính là “bẩn bẩn”, nhưng mà chút cũng bẩn, chẳng những bẩn, ngược lại mày kiếm mắt sáng, cao nhã quý khí, đôi mắt đen thâm thúy sáng ngời hữu thần.

      “ tôi là Ngô Du, Ngô trong Ngô Vương, du trong du dương. " chậm rãi giới thiệu bản thân. "Đây là tầng ba chung cư Phong Linh, bởi vì ngất xỉu nên tôi đưa vào nhà tôi, là hộ gia đình ở đây sao?"

      vốn phải ra ngoài, vừa mở cửa thấy té xỉu ở nhà đối diện, nhấn chuông nhà đối diện nhưng có ai trả lời, còn cách nào khác, đành ôm về nhà mình.

      “ vậy… cảm ơn … tôi ở nhà đối diện.” Tâm Vũ ngồi dậy.

      ra cuối cùng mình vẫn đau đến ngất xỉu! may mà gặp được người hảo tâm!

      Khu dân cư này chỉ có tổng cộng năm tòa nhà, đặt tên theo các loài hoa, mỗi tòa nhà có 6 tầng, mỗi tầng có 2 hộ, cũng ở tầng 3 tòa nhà Phong Linh , là hộ gia đình B, như vậy giúp đỡ là hộ gia đình A.

      “bởi vì bị đau bụng kinh, nên tôi đưa đến bệnh viện.” Ngô Du bình thản ung dung .

      “cái--- cái gì?” trong nháy mắt, mặt Phạm Tâm Vũ đỏ bừng.

      Trời ạ! lại với những điều này!

      ra trong lúc ý thức mơ hồ mình bị đau bụng kinh, cần đưa đến bệnh viện…

      Ôi trời ơi! mất mặt, lần đầu tiên gặp mặt hàng xóm, hơn nữa đối phương còn là đàn ông… sau này ra ngoài gặp , …. ngẩng đầu lên được.

      “ cũng có gì, đừng để bụng” Ngô Du bên môi lên nụ cười yếu ớt “ ngược lại, trong lúc hôn mê, vẫn luôn miệng kêu hai chữ…”

      Bé con!

      Trời ạ! Làm sao bây giờ?

      “ xin hỏi bây giờ là mấy giờ rồi?” Tâm Vũ vội hỏi.

      Ngô Du liếc nhìn đồng hồ đeo tay “8h”

      “ 8h” hít sâu hơi, vội hỏi “ có thấy điện thoại di động, ví da, cùng chìa khóa nhà của tôi ?”

      Lúc ra cửa, ba thứ này đều cầm tay, trường học rất gần, vì vậy cũng mang theo túi xách.

      “ chỉ có ví da, chìa khóa cùng--- điều khiển TV” tay nắm quyền che lại môi, ho tiếng, che giấu nụ cười vui vẻ bên môi “ thấy điện thoại di động.”

      “ điều khiển TV?” vẻ mặt Phạm Tâm Vũ mờ mịt.

      cầm điều khiển TV theo làm cái gì?

      Nhưng mà trọng điểm là thấy điện thoại di động của .

      Cho nên, điện thoại di động của thấy…

      Nhưng mà đó phải quan trọng nhất, quan trọng nhất là bé con “ à… vậy … có thể cho tôi mượn dùng điện thoại di động được ? Tôi cần tìm người…”

      “ được thôi” chiếc smartphone màu đen đưa đến trước mặt .

      “ cảm ơn!” Phạm Tâm Vũ vội vàng nhận điện thoại, mở điện thoại sau đó lại nhìn màn hình ngẩn người.

      Số di động của bé con là…..

      Đầu trống rỗng.

      Số di động của bé con là…

      Đầu vẫn trống rỗng.

      Số điện thoại di động bé con là…. Ôi trời ơi ! nhớ !

      " sao rồi ? " đoán nhớ số điện thoại đối phương, đây cũng là bình thường, có cần khổ sở như vậy sao ?

      " việc này ---" Tâm Vũ mặt như đưa đám " bình thường đều lưu vào điện thoại, nên tôi nhớ… "

      " trước đừng gấp, muốn về nhà trước , biết đâu điện thoại của ở trong nhà . " tốt bụng nhắc nhở , hơn nữa cũng vạch trần chuyện cầm nhầm điều khiển TV thành điện thoại di động.

      "đúng vậy , rất đúng ! " vội vàng xuống giường.

      quên mang di động cũng phải lần đầu tiên, có thể lúc ấy đau quá nên nhầm lẫn.

      Nhìn vội vàng gấp gáp, Ngô Du yên lòng theo phía sau , cầm trong tay ví da, chìa khóa cùng điều khiển TV.

      Người kia vội vàng vọt đến trước cửa nhà mình, quên cầm đồ từ chỗ ân nhân, vội vàng quay lại, liền đụng trúng bức tường thịt, cơ thể đàn ông chứa sức mạnh tiềm tàng.

      Ngô Du cúi đầu nhìn bộ dạng hoảng hốt của , nhịn được vui vẻ «đồ đạc đều ở đây "

      mở lòng bàn tay ra, ví da, chìa khóa cùng điều khiển TV đều ở đó.

      cần quay lại lần nữa, Phạm Tâm Vũ vô cùng cảm kích «cảm ơn ! cảm ơn ! cảm ơn ! "

      Ngô Du cười yếu ớt « phải vội tìm người sao ? mau mở cửa ! "

      Tâm Vũ mở cửa, liếc nhìn con an toàn ngồi sofa ôm gối xem TV, nước mắt bất chợt chảy ra.

      Bé con sao…. Bé con sao… tốt quá…

      Nghe tiếng mở cửa, ngước mắt nhìn, đối với bộ dạng ngốc nghếch của mẹ mình bé giống như vô cùng quen thuộc, cũng buồn đứng lên, chỉ nhíu mày hỏi : «con tiểu thư Phạm Tâm Vũ thân mến, mẹ đâu ? điện thoại di động cũng mang theo, tìm được mẹ, con tự mình ăn bánh bao rồi."

      Tâm Vũ hít hít mũi " mẹ đón con…. "

      " tiểu thư Phạm Tâm Vũ, phải con con biết đường nên tự mình về nhà sao ? làm sao còn đón con--- a ---" bé đột nhiên cảm giác có cái gì đúng " đón con sao giờ này mới về ? mẹ lại lạc đường nữa ? "

      " phải " Tâm Vũ lúc này mới nhớ đến ân nhân cứu mạng của mình còn đứng ở cửa, vội với con " lát nữa cho con biết."

      xoay người cúi đầu góc 90 độ trước Ngô Du " hôm nay thực cảm ơn , vô cùng cảm ơn. "

      Đối với việc mẹ mình thân chật vật trở về, trước đó nhúc nhích, bé lúc này mới ôm gối đứng dậy, đến sau lưng Phạm Tâm Vũ, cảnh giác nhìn chằm chằm người lạ " chú ấy là ai vậy ? "

      " chú ấy là hàng xóm ở đối diện, tên Ngô Du, Ngô trong Ngô vương, du trong du dương. " Tâm Vũ giới thiệu cho con biết.

      bé nghiêm túc quan sát chú hàng xóm, thấy đối phương cười thân thiện với mình, bé cũng cười, tiếp tục quan sát đối phương.

      Nhà bé tại chỉ có hai mẹ con sống nương tựa nhau, bé nhất định phải bảo vệ mẹ ngốc của mình, dù là hàng xóm cũng thể lơ là.

      " đây là con tôi, đứa ngây thơ, trẻ con, học tiểu học lớp 3. " Tâm Vũ giới thiệu con với ân nhân.

      " còn ? " Ngô Du nhìn vô cùng hứng thú, trong lòng khỏi kinh ngạc.

      kết hôn ? đây là con ruột của ?

      Khuôn mặt nhắn, trắng noãn, xinh đẹp, ngũ quan khéo léo tỉ mỉ, hoàn toàn nhìn ra làm mẹ.

      " a ? " Tâm Vũ nhìn chằm chằm .

      " tôi hỏi tên gì ? " nhàn nhạt mỉm cười, lộ ra biểu tình đơn thuần vô hại " chúng ta là hàng xóm, biết tên cũng thuận tiện hơn. "

      hẳn là kết hôn rất sớm ? giống như mình sống cùng con , căn phòng này cho thấy điều đó--- có vật dụng của đàn ông, có hơi thở của đàn ông, trực giác của từ trước đến giờ đều rất chuẩn.

      " mẹ cháu tên là Phạm Tâm Vũ, sắp 30 tuổi, tại độc thân, có người theo đuổi."

      Người bạn chỉ dùng mấy câu giới thiệu toàn bộ về mẹ mình, Ngô Du thưởng thức nhìn bé.

      Đứa này có đôi mắt trong suốt, hắc bạch phân minh, giống mẹ như đúc, nhưng mẹ bé lại vô cùng ngây thơ, còn bé hoàn toàn ngược lại, bộ dáng trưởng thành sớm.

      " con trật tự, mau mau trật tự. " Tâm Vũ giọng trách cứ con , sau đó ngẩng đầu, cố gắng lấy dũng khí nhìn , dùng thanh như muỗi kêu : " cái đó… ngại quá, làm trậm trễ thời gian của , hôm nào tôi mời uống trà cảm ơn nhé, hôm qua chúng tôi vừa mới đến, chưa dọn dẹp xong nên trong nhà còn rất loạn. "

      Ngô Du ranh mãnh nhìn , môi lại nở nụ cười : " được, vậy tôi nhớ kỹ, hàng xóm tốt bụng đối diện tiểu thư Phạm Tâm Vũ thiếu tôi ly trà nhé. "

      lại nhất thời sửng sốt. chẳng qua là mời có lệ thôi, sao lại khách sáo như vậy….

      Vẻ mặt như vậy lại khiến Ngô Du buồn cười : " hàng xóm, hôm nay khỏe, nghỉ ngơi sớm , hai vị thục nữ, chúc ngủ ngon. "

      " ngủ ngon. " bé con tiếp lời, còn cười to.

      Căn cứ những bộ phim thần tượng tâm đắc mà bé xem, bé cảm thấy chú hàng xóm đối với mẹ có ý, hơn nữa chú ấy thoạt nhìn giống người đàn ông tốt, nếu ba tìm được hạnh phúc, bé cũng phải thay mẹ tìm được hạnh phúc thuộc về mình…
      NyochanDiệp Duệ Linh thích bài này.

    3. Diệp Duệ Linh

      Diệp Duệ Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      367
      Được thích:
      481
      Truyện này coi bộ dễ thương nha, cám ơn nàng nha!!!

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 2.1
      28/11/2014
      Edit : autumnfirefly

      Công nghệ Green Wave được xây dựng trong tiểu thuyết khoa học giờ trở thành thành tựu của công viên, thậm chí có nhiều khách du lịch còn đặc biệt vì xuất của nó mà đến tham quan.

      Mà quán Chanh là gian ở tầng phòng ăn tòa nhà Green Wave, quán gọi tên, bên trong đơn giản lấy màu trắng làm chủ đạo, có thể nhìn thấy vườn hoa bên ngoài qua cửa sổ thủy tinh, tô điểm quán là màu vàng mù tạc cùng với màu vàng chanh, chuyên phục vụ các món ăn cùng điểm tâm có liên quan đến chanh.

      Bên trong cùng bên ngoài quán có chút khác biệt, chủ yếu cung cấp bữa sáng, bữa trưa, cùng buổi trà chiều, 5h là lúc đóng cửa, phục vụ bữa tối.

      Nguyên nhân rất đơn giản, họ phục vụ cho những nhân viên kỹ thuật điện toán ở đây, mặc dù cần phải báo danh bằng thẻ từ, họ vẫn muốn đến sớm, ở quán nhàn nhã thưởng thức bữa sáng, hưởng thụ thời gian buổi sáng.

      Bữa trưa cũng như vậy, họ đến quán hưởng dụng bữa trưa ngon lành, hoặc bởi vì tay nghề của đầu bếp quá tốt, họ làm luôn thẻ ăn theo tháng.

      Còn bữa tối, bởi vì phòng ban khoa học kỹ thuật của Green Wave khởi xướng làm thêm giờ, cho nên mọi người đều về nhà ăn tối, cũng bởi vậy họ cũng cần phục vụ bữa tối.

      Cùng nơi nhưng mà ở khu vườn bên trong so với nơi phục vụ bữa ăn khác nhau, quán gian rộng lớn, vừa vào đến nơi có thể thấy tủ trưng bày hai loại điểm tâm ngọt, các món ăn lấy chanh làm chủ đạo như bánh cake hoặc bánh quy nướng thủ công, có khu rộng rãi hình chữ L trưng bày, buôn bán các loại gốm sứ, đồ thủy tinh, tranh vẽ có họa tiết chanh, ví dụ như chén, đĩa, ly cà phê các loại, còn có các loại hàng dệt có thêu họa tiết chanh, như rèm cửa sổ, màn cửa, bao gối ôm, thảm, ga giường…khu này là mở ra cho công nhân viên của công ty khoa học kỹ thuật Green Wave, chiếm ba phần kim ngạch buôn bán, bởi vì các nữ nhân viên thích điểm tâm ngọt ở đây thực quá nhiều.

      ngày bắt đầu, Tâm Vũ theo thường lệ mang hoa hồng trắng từ cửa hàng hoa đến, đem hoa cắm vào bình thủy tinh mỗi bàn ở quán , cứ hai ngày lại đổi mới hoa lần, cái này là chủ quán kiên trì, vì khí trong phòng lạnh, hoa đến ngày thứ ba là bắt đầu héo rũ, đẹp nữa.

      Công việc này cùng với nhà trọ ở Phong Linh đều là đàn chị Nghi Hy giới thiệu giúp, chủ quán là bạn của đàn chị Nghi Hy, vì vậy cần phỏng vấn mà trực tiếp đến làm, tuần lễ, thích ứng khá tốt, cảm thấy mình vô cùng may mắn, có đàn chị Nghi Hy sau khi ly hôn vẫn giúp đỡ .

      tại quán có hai nhân viên, làm việc từ 7h đến 3h chiều, người còn lại là từ 9h đến 5h chiều, mà chủ quán mỗi ngày 6h đến, phòng bếp cũng bắt đầu phụ trách từ chủ quán, mọi người làm việc theo chu kì 5 ngày, nghỉ 2 ngày, giống như công ty khoa học kĩ thuật, bọn họ lịch làm việc như vậy, các cũng chỉ có thể buôn bán từng ấy ngày, hơn.

      Đối với thời gian làm việc, rất hài lòng, chẳng những hai ngày cuối tuần có thể làm bạn cả ngày với bé con, mỗi ngày sau khi tan việc còn có thể chợ mua đồ ăn, sau đó về nhà nấu bữa tối chờ bé con về nhà cùng ăn, cũng có thể đến trường đón bé.

      Mặc dù bé người lớn mình có thể tự mình về nhà nhưng vẫn muốn đón.

      tại chỉ có mẹ con sống nương tựa nhau, hy vọng bé có thể nhận được nhiều tình cùng quan tâm, để cho bé cảm thấy lẻ loi mình… mặc dù trước kia có ông nội, bà nội, ba cùng , so với tại vắng vẻ nhưng hy vọng có thể làm nhiều chút, an ủi tâm hồn bé con, để cho mặt bé luôn tươi cười.

      " em sao vậy ? sắc mặt trắng bệch. " đem cái mug sạch thu vào giá để ly, Du Thanh Phân liếc mắt nhìn Phạm Tâm Vũ.

      là chủ quán này, mái tóc ngắn mềm mại cùng giọng lười biếng, ở người những mâu thuẫn ngược lại có điểm đặc biệt.

      " em sao, chỉ là cái đó đến, nên có chút thoải mái. " Tâm Vũ cười cười, đem bàn trống lau sạch , mới đến giờ cửa hàng phục vụ bữa sáng.

      Từ khi trưởng thành tới giờ, mỗi khi đến kinh nguyệt, đều rất đau đớn, phần lớn nhịn chút qua, cố dùng thuốc giảm đau, đến nay cũng có vấn đề lớn lao gì, nhưng chưa từng giống như hôm qua, đau đến bất tỉnh, rất khoa trương.

      Nghĩ đến ngày hôm qua lại nghĩ đến hàng xóm, nghĩ đến ta lại nghĩ đến mình với người ta là mình đau bụng kinh, cần bệnh viện, bây giờ nghĩ lại vẫn cảm thấy xấu hổ.

      " chị làm cho em cốc socola nóng đặc, khá hơn chút. " Du Thanh Phân .

      " cảm ơn chị " Tâm Vũ cảm động nhìn qua quầy rượu cảm ơn.

      Du Thanh Phân cười nhìn " nhìn ánh mắt em giống như mắt mèo, đáng , trách được mới đến làm tuần có nhiều nhân viên nam hỏi chị bối cảnh của em như vậy. "

      Khuôn mặt Tâm Vũ bất đắc dĩ, giọng cũng bất đắc dĩ " chị…. "

      cũng muốn lừa gạt mọi người, nhưng mà chủ quán chị ấy khuôn mặt trẻ con, nếu như mình ly hôn lại có con, ngược lại khiến người ta tò mò, sau đó hỏi ngừng, bằng độc thân có bạn trai còn có thể tránh bớt phiền toái.

      Cho nên liền nghe theo đề nghị của chủ quán, với bên ngoài rằng mình độc thân có bạn trai, chẳng qua là trong lòng khỏi cảm thấy bất an, dù sao mình cũng lừa gạt người ta….

      " chị à, em ra ngoài nhận điện thoại. "

      Điện thoại rung trong túi quần, Tâm Vũ xin phép Du Thanh Phân, sau đó vội vã ra ngoài, 2h chiều là thời gian rảnh rỗi nhất.

      “mẹ----” mẹ gọi tới khiến lòng bất an, chuyện ly hôn đến nay còn chưa cho người nhà mình biết.

      “tại sao mãi mới nghe điện thoại?” Cao Thải Nguyệt đợi con trả lời “ mấy ngày nữa là sinh nhật Thụy Dương đúng ? Mẹ với ba con dự định tổ chức sinh nhật cho nó, con với ba mẹ chồng tiếng, đến hôm đó chúng ta đến gặp mặt.”

      Trời ạ! Sinh nhật Hứa Thụy Dương, chuyện này sao lại quên mất chứ?
      Diệp Duệ Linhthuyvy2711 thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 2.2
      30/11/2014
      Edit :autumnfirefly

      sợ hãi trả lời: “ cần đâu mẹ, chỉ là ngày lễ thôi, cần phiền hà như vậy…”

      “cái gì gọi là ngày lễ hả?” Cao Thải Nguyệt trách mắng con “ con bé này, chúng ta coi trọng Thụy Dương nó mới đối xử tốt với con, coi trong nó bố mẹ nó mới coi trọng con.”

      cần mà….” Tâm Vũ khó khăn nuốt nước miếng, gắng sức để mẹ bỏ ý định của mình “ bố mẹ lớn tuổi, chuyến xa như vậy tốt cho sức khỏe, hơn nữa con bố mẹ chồng đối với con tốt lắm, kể cả bố mẹ tổ chức sinh nhật cho Thụy Dương bố mẹ ấy cũng đối với con tốt mà----”

      “con sao lại ngốc như vậy hả?” Cao Thải Nguyệt lập tức ngắt lời con “ ba mẹ đương nhiên biết bố mẹ chồng đối tốt với con, có được bố mẹ chồng như vậy cũng là con tích phúc từ đời trước đấy, cũng chính vì vậy bố mẹ mới muốn đối xử với Thụy Dương gấp bội, bố mẹ chồng con mới cảm thấy chúng ta lòng.”

      “nhưng mà việc đó----” Tâm Vũ yếu ớt “ con cảm thấy Thụy Dương thích sinh nhật lắm-----”

      “làm gì có chuyện đó?” Cao Thải Nguyệt phản bác con “ mỗi lần bố với mẹ tổ chức sinh nhật cho nó phải nó rất vui vẻ sao?

      cần mà mẹ…” Tâm Vũ thở dài, có xung động muốn cho bố mẹ biết tất cả lại sợ họ chịu đựng nổi.

      Từ bố mẹ luôn luôn lo lắng vì , bởi có giống chị cả thông minh, chị hai khôn khéo cũng còn phải học như em trai út.

      Khó khăn lắm mới thi đậu trường đại học danh tiếng tốt, bố mẹ cho rằng có thể an tâm, ai ngờ nhận được tin mang thai khi mới học đại học năm thứ hai, là sét đánh ngang tai.

      Sau đó, phải tạm thời nghỉ học để kết hôn sinh con, liên tiếp khiến cho bọn họ sợ đến mức hồn phi phách tán, ngày được ngủ ngon, cho đến khi nhìn thấy nhà bố mẹ chồng đối tốt với như vậy mới yên tâm bỏ xuống tảng đá lo lắng này.

      Nếu như bây giờ bọn họ biết ly hôn, thực biết bọn họ ra sao, có thể đồng thời bất tỉnh….

      “ con bé này sao cứ mãi cần thế, có phải làm sinh nhật cho con đâu…” Cao Thải Nguyệt mất hứng.

      ra …. Chuyện đó-----” Tâm Vũ hít sâu hơi, nghe trái tim mình đập thình thịch, giống như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.

      “sao vậy?” Cao Thải Nguyệt lắng nghe.

      ra con lên kế hoạch tổ chức chuyến du lịch ba ngày hai đêm ra biển cho Thụy Dương, cho ấy điều bất ngờ, cho nên bố mẹ cần đến, vậy !”

      Aizzz, có can đảm .

      ra là như vậy, con bé này, sao sớm?” Cao Thải Nguyệt cười “ thế cũng tốt, coi như tuần trăng mật lần thứ hai, con cái cũng lớn như vậy, con bé cũng nên có thêm em trai hoặc em nữa, con cố gắng chút, mua thêm đồ nội y hấp dẫn, cần quá tiết kiệm tiền, biết chưa?”

      Tâm Vũ cảm thấy bất lực.

      thực tế, cùng Hứa Thụy Dương sớm có ý định chung sống chung, lần đầu tiên của bọn họ là sai lầm, ta rất ảo não, cho nên trước khi sinh bé con, ta cũng gặp .

      Sau khi sinh con bé, chỉ có hai năm trước hai người có quan hệ thân mật, khi đó ta nhập ngũ, chỉ có nghỉ phép mới trở về nhà, ở chung ít mà xa cách nhiều, ta lại khổ sở ở trại lính ngoài đảo, hai người mới có chút cảm giác giống như lần đầu tiên.

      Sau khi ta giải ngũ, đến khi ta làm, thường bận rộn đến mức ngủ mà ta còn chưa về nhà, mặc dù là vợ chồng lại giống như người nhà vậy, có chút dục vọng vợ chồng….

      Reng….

      vất vả mới chuyện xong với mẹ, ngẩn người hồi tưởng quá khứ, điện thoại của lại vang lên.

      hít sâu hơi “ alo, chị hai…”

      Chị hai là người thứ hai ở nhà quản chặt chẽ, cũng là người thứ hai ở nhà phải chật vật để đối phó.

      “em định khi nào cho bố mẹ biết chuyện em ly hôn?” Phạm Tinh Lâm vừa bắt đầu chất vấn “mẹ gọi cho chị, hỏi chị vài ngày nữa có rảnh hay , qua nhà mày giúp tổ chức sinh nhật cho Hứa Thụy Dương…”

      “em tìm cơ hội cho bố mẹ, chị hai, chị đừng ép em…”

      khép nép giải thích lập trường của mình, giống như vợ .

      “…vì sao ? Việc đó dĩ nhiên vì em lo lắng cha mẹ chịu nổi đả kích…. Vì sao? Việc đó, dĩ nhiên vì em là người đầu tiên trong gia đình chúng ta ly hôn… quan hệ? việc đó, chị hai, làm sao có thể liên quan? Ba trọng sĩ diện như vậy, ông làm sao có thể tha thứ cho em….được, biết rồi, em , cho em thêm chút thời gian ….”

      vất vả thuyết phục chị hai cúp điện thoại, Tâm Vũ bất đắc dĩ cất điện thoại, quay người lại, bắt gặp khuôn mặt quen thuộc.

      ngạc nhiên, khẽ nhếch miệng, cơ hồ nên lời, cả người hóa đá.

      Ông trời ơi! Là hàng xóm của ! Sao ta lại ở đây?

      Ánh mắt nhìn chằm chằm vào thẻ công tác ngực của ta, Tâm Vũ mới hồi hồn, a tiếng, bừng tỉnh lại : “ ra làm việc ở đây!”

      “đúng vậy, tôi làm việc ở đây.” Ngô Du ánh mắt dừng ở người , giọng trầm mà tràn đầy quan tâm “ còn ?”

      đứng ở sau lưng rất lâu, cũng nghe toàn bộ nội dung cuộc trò chuyện của .

      Xem ra mới ly hôn lâu, bố mẹ còn chưa biết chuyện, mà biết nên như thế nào, vẫn thống khổ giãy giụa.

      “ah, tôi…tôi cũng làm việc ở đây.” Tâm Vũ có chút bối rối chỉ quán “ bất quá tôi làm việc ở quán chanh, tôi là nhân viên phục vụ.”

      sao? Vậy chúng ta có duyên” Ngô Du mỉm cười, đáy mắt ngưng tụ mạt ánh sáng kì lạ, giống như nghiên cứu, nhưng mà tỏ vẻ khiêu khích, cũng mất lễ độ.

      “cái đó, ngày hôm qua, vô cùng cảm ơn …” luống cuống , mặt nhất thời đỏ bừng lên.

      mỉm cười lịch “tôi nhớ còn thiếu tôi ly trà, tại vừa đúng lúc, hay là mời tôi vào trong uống ly trà !”

      Tâm Vũ ngờ như vậy, trừng mắt nhìn, lát sau mới ý thức được, đòi ly trà ngày hôm qua, lúc này mới chậm nửa nhịp trả lời “a—được.”


      Ngô Du cười “ vậy vào thôi!”
      Phương LăngDiệp Duệ Linh thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :