1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Bảo bối của tổng giám đốc - Họa Thủy (501/624+14NT)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. numxxi

      numxxi Active Member

      Bài viết:
      39
      Được thích:
      118
      [​IMG]
      BẢO BỐI CỦA TỔNG GIÁM ĐỐC
      Tác giả: Hoạ Thuỷ
      Editor: minh hy

      Giới thiệu:
      là công tử đầy quyền thế, là tổng giám đốc của tập đoàn Mục thị! Vì cứu mẫu thân trong tình trạng nguy kịch, bị chính phụ thân mình bán cho .
      "Van cầu ngươi. . . . . . Dừng lại. . . . . ."
      Nguyên tưởng rằng, chính là công cụ làm ấm giường của , lại đối với bảo vệ có thêm.
      Nghĩ đến ôn nhu hữu tình, lại lần lượt để ý lời cầu xin tha thứ của , điên cuồng giữ lấy. . . . .
      từng lãnh khốc mà : "Đúng hạn hãy uống thuốc tránh thai ! Bởi vì ngươi có tư cách sinh hài tử của ta!"
      chưa bao giờ nghĩ muốn sinh con cho , là ác ma, thời thời khắc khắc đều muốn rời khỏi .
      Khi ngày đó đến, lại được bác sĩ cho hay: " mang thai . . . . . . thể chất của rất khó để mang thai, xác định muốn xoá bỏ nó chứ? Nếu xoá sạch, có thể từ nay về sau còn cơ hội làm mẹ được nữa ."
      Last edited by a moderator: 17/1/16
      Elise Tuyen thích bài này.

    2. numxxi

      numxxi Active Member

      Bài viết:
      39
      Được thích:
      118
      Chương 1: Gặp nhau

      Đinh Uyển Tình rời khỏi bệnh viện với khuôn mặt đầy mệt mỏi và tuyệt vọng, quanh quẩn bên tai lời của bác sĩ. . . . . .

      "Đinh tiểu thư, tình trạng tại của mẹ rất lạc quan, chúng tôi đề nghị mau chóng cho mẹ mình làm phẫu thuật . tại có người đồng ý hiến thận, nếu có thể trong hai ngày kiếm được chừng 20 vạn để làm phí phẫu thuật, chúng tôi ưu tiên trị liệu cho mẹ . Bằng , chúng tôi chỉ có thể cứu bệnh nhân khác."

      20 vạn?

      Nàng nơi nào kiếm được 20 vạn?

      Mẹ bị bệnh hai năm , số tiền mà nàng đem khi rời khỏi ngôi nhà đó đều tiêu hết để đóng tiền viện phí. Chẳng lẽ phải trở về sao? Vì cứu mẹ, nàng thể trở về nhưng mỗi lần trở về đều gặp người kia đối mẹ con nàng châm chọc khiêu khích mà cha ruột của nàng căn bản là mặc kệ!

      Nhưng vì mẹ, nàng phải thử lại lần!

      Bước nhanh vào buồng điện thoại công cộng bên đường, nàng điện thoại cho người nào đó: "Là ta. . . . . ."

      "Chuyện gì?" Đinh Chí Cương kiên nhẫn hỏi.

      "Mẹ xong rồi." Nàng phẫn nộ , "Ông bỏ rơi chúng ta, ngay cả sống chết của bà cũng quản, ông có còn lương tâm ? Hai mươi vạn mà thôi, ông nhiêu đấy cũng cho ta sao!"

      "Uyển Tình, con bình tỉnh chút. . . . . ." Đinh Chí Cương cứng rắn . phải bỏ mặc hai mẹ con nó nhưng mà mỗi lần muốn đưa hai mẹ con nó về nhà lại nghĩ đến vợ của mình, làm sao dám đưa nàng tiền? Hơn nữa, công ty gần đây lại xảy ra vấn đề, đừng hai mươi vạn, hai vạn đều có. . . . . .

      "Mẹ có thể chết, ta phải bình tĩnh như thế nào? !" Uyển Tình rống to, "Nếu bà chết, ta cũng chết theo, chúng tôi thành quỷ cũng bỏ qua ông!"

      "Được rồi, con tại đến công ty tìm ta." Đinh Chí Cương .

      Đinh Uyển Tình tắt điện thoại, nhanh đến công ty. vào công ty, mới biết, Đinh Chí Cương tiếp khách, nàng chỉ có thể ngồi chờ ở bên ngoài.

      Đợi nửa giờ, ngay khi nàng nghĩ là mình bị lừa cánh cửa phòng làm việc mở ra. Nàng vội vàng đứng lên, tiến lên mới phát mới vừa ra phải là Đinh Chí Cương.

      Nhưng còn kịp rồi, nàng đụng vào đối phương rồi.

      "Ngô. . . . . ." Đau quá, người nọ là tường đồng vách sắt sao?

      " làm gì? !" Bên tai có người hô to.

      Nàng còn có phản ứng liền cảm giác cổ tay chính mình đau đớn, người bị kéo qua bên. Nàng ngẩng đầu, mới biết người mới vừa kéo nàng chính là Đinh Chí Cương, cha ruột của nàng.

      Đinh Chí Cương giống như thấy nàng, hỏi cái người bị nàng đụng vào kia: "Mục tổng có lỗi, ngài sao chứ? !"

      Uyển Tình thấy ông ta kinh sợ, hơi kinh hãi, biết người mà mình đụng vào là nhân vật đơn giản, bằng ông ấy có loại phản ứng này.

      Nàng ngẩng đầu, thấy người nam nhân tuổi còn trẻ. Nam nhân mặc tây trang được cắt may thủ công từ Italy, dáng người cao to, biểu tình lãnh khốc, làm cho người ta có cảm giác giận mà uy, khí thế cùng cảm giác áp bách. Mà nhìn nàng, ánh mắt như ưng. Như loài săn mồi tìm thấy đồ chơi của mình làm nàng sợ tới mức lùi lại từng bước.

      Nam nhân thản nhiên liếc nàng cái, ánh mắt ấy quét nhanh từ đầu cho chân nàng, sau đó cũng quay đầu lại mà ra ngoài.

      Đinh Chí Cương theo phía sau , cả người cung kính, cúi đầu khom lưng, nghiễm nhiên đem trở thành thượng đế.

      đến cửa thang máy, nam nhân trẻ tuổi xoay người lại, dùng tiếng lạnh như băng : "Đinh tổng mời quay về, cần tiễn."

      "Là là phải . . . . ." Đinh Chí Cương tiếp tục cúi đầu khom lưng.

      Nam nhân cất bước vào thang máy, lúc cửa thang máy đóng lại, đối thuộc hạ bên người : "Tra chút nữ nhân vừa mới rồi là ai."
      H04NG7676 thích bài này.

    3. numxxi

      numxxi Active Member

      Bài viết:
      39
      Được thích:
      118
      Chương 2: Chi phiếu

      Đinh Uyển Tình cùng Đinh Chí Cương vào văn phòng, hai người thẳng vào vấn đề.

      Đinh Chí Cương xuất ra tờ chi phiếu: "Bao nhiêu?"

      "Tiền giải phẫu ít nhất là 20 vạn, tính tiền trị liệu sau phẫu thuật. . . . . . Ông tự xem xét rồi đưa ." Uyển Tình .

      Đinh Chí Cương liếc nhìn nàng cái, bất đắc dĩ đưa co chi phiếu năm mươi vạn: "Nhiêu đâu hẳn là đủ . Gần nhất công ty xảy ra vấn đề, ta cũng có nhiều, thể cho con nhiều hơn. Về sau cón vấn đề gì, con gọi điện trực tiếp cho ta đừng gọi điện thoại nhà, ngươi rất mất hứng."

      Uyển Tình đoạt lấy chi phiếu: "Ta trả lại cho ông!" xong xoay người bước .

      Nàng mới vừa nửa giờ, điện thoại bàn Đinh Chí Cương vang lên.

      "Alô?"

      "Đinh tổng." Từ tai nghe truyền đến giọng nam trầm ổn.

      "Mục tổng!" Đinh Chí Cương thụ sủng nhược kinh, cả người nhảy dựng lên. Tuy cách nhau qua điện thoại nhưng nhịn được bị khí thế của đối phương làm kinh sợ. Bởi vì đối phương chính là người chủ nổi tiếng của Mục thị tập đoàn - tổng giám đốc đương nhiệm Mục Thiên Dương!

      Mục Thiên Dương như chuyện phiếm hỏi: "Đinh tổng rất muốn cùng ta ký kia phần hiệp ước kia?"

      "Đó là đương nhiên." Đinh Chí Cương chút do dự thừa nhận. Gần mấy tháng nay, cố gắng làm việc đều vì chuyện này. Bởi vì có vồn đầu tư, công ty càng ngày càng sa sút sắp phá sản, thầm nghĩ mình nên ôm cây đại thụ Mục Thiên Dương này.

      "Vậy buổi tối chúng ta cùng nhau ăn bữa cơm, hảo hảo thương lượng chút."

      "Hảo hảo hảo. . . . . ." Đinh Chí Cương thể tin được. Mục Thiên Dương vừa mới rồi còn đồng ý, như thế nào bây giờ lại thay đổi? Bất quá chỉ cần có thể ký ước, cũng quan tâm chuyện gì xảy ra!

      Mục Thiên Dương cười, đột nhiên đổi đề tài: "Nghe Đinh tổng ngoài con trưởng gọi Đinh Thải Nghiên kia, còn có con gọi Đinh Uyển Tình?"

      Đinh Chí Cương sửng sốt, nháy mắt liền hiểu được, : "Phải, chính là người vừa mới đụng vào Mục tổng kia."

      Xem ra Mục Thiên Dương tra qua, bằng hỏi như vậy. Ngắn ngủn nửa giờ liền tra được , thế lực của Mục gia quả nhiên để khinh thường.

      "Đêm đó hãy mang ấy cùng." Mục Thiên Dương , "Ta rất thích ấy."

      Đinh Chí Cương sợ run lát, vội vàng đáp ứng.

      Mục Thiên Dương thích, tự nhiên có hàm ý khác. là nam nhân, tại thương trường lăn lộn nhiều năm như vậy, như thế nào còn ?

      Lúc trước an bài Thải Nghiên cùng Mục Thiên Dương nhận thức. Mục Thiên Dương lại cứ thích, ai biết chỉ liếc mắt cái liền coi trọng Uyển Tình. Bất quá loại tình huống này, ai cũng biết Mục Thiên Dương chỉ cảm thấy mới mẻ và muốn chơi chút mà thôi.

      phải hy sinh Uyển Tình sao ?

      Tắt điện thoại, Đinh Chí Cương suy nhĩ ngẩn ngơ trong chốc lát, cuối cùng vẫn nhẫn tâm quyết định.

      Uyển Tình có di động, tìm nàng được, chỉ có thể làm cho nàng tìm đến mình. gọi cho ngân hàng hủy bỏ tấm chi phiếu kia.

      Ở tại ngân hàng Uyển Tình đứng xếp hàng nhưng khi đến phiên nàng lại bị báo cho rằng chi phiếu cón hiệu lực. Nàng ngẩn ra, sửng sốt vài giây, sau đó liền gọi điện thoại cho Đinh Chí Cương: "Chi phiếu rút tiền được. . . . . ."
      H04NG7676 thích bài này.

    4. numxxi

      numxxi Active Member

      Bài viết:
      39
      Được thích:
      118
      Chương 3: Chuyện này bình thường

      "Có ?" Đinh Chí Cương giả vờ kinh ngạc, "Có thể là tài khoản của ta xảy ra vấn đề. Gần đây ta tài vụ khẩn trương, cho nên đôi lúc cũng xuất tình huống này."

      "Vậy phải làm sao bây giờ?" Uyển Tình nhìn chi phiếu bắt đầu cảm thấy tuyệt vọng. Lúc trước dễ lấy tiền như vậy bây giờ tại sao lại thành ra thế này? Mẹ làm sao bây giờ. . . . . .

      Đinh Chí Cương : "Như vậy , buổi tối chúng ta cùng nhau ăn cơm, con đem tài khoản của con cho ta, ta trực tiếp chuyển khoản qua."

      Uyển Tình trầm mặc trong chốc lát, : "Được."

      Tắt điện thoại, nàng quay về bệnh viện chăm sóc mẹ. Sáu giờ nàng lại lần nữa gọi điện thoại cho Đinh Chí Cương: " Ăn cơm đâu?"

      "Ta cho tài xế tới đón con." Đinh Chí Cương .

      "Ta ở bệnh viện."

      Đinh Chí Cương sửng sốt chút, tắt điện thoại.

      Uyển Tình ngồi ở ghế dài ngoài bệnh viện, đợi hơn mười phút, tài xế tới. Sau khi lên xe, nàng nhắm mắt dựa lưng vào ghế sau, nhắm mắt nghỉ ngơi. Qua lúc, bác tài xế gọi nàng. Nàng nghĩ đến nơi rồi, xuống xe mới biết tài xế mang nàng vào cửa hàng thời trang nổi tiếng.

      "Đến đây làm gì?" Nàng hỏi.

      Bác tài xế : "Chủ tịch đặt cơm ở nhà hàng Tây, cần mặc chỉnh trang chút nên ngài ấy cố ý dặn ta mang tiểu thư đến đây sửa soạn lại chút."

      Uyển Tình nhìn lại cách ăn mặc mộc mạc của mình, trong lòng rất tức giận. Bất quá vì năm mươi vạn, nàng nhịn!

      Sau hai cái giờ, nàng tới nhà hàng, đói bụng chịu được.

      "Tiểu thư có hẹn trước ?" Nhân viên phục vụ nhà hàng hỏi.

      "Đinh Chí Cương."

      "Mời theo ta." Nhân viên phục vụ nhìn nàng cái, mang nàng về phía trước.

      Điều hòa của nhà hàng thực lạnh nha, nàng cảm thấy lạnh cả người. Rất muốn ôm lấy mình chút, nhưng động tác này rất chướng tai gai mắt , nàng chỉ có thể chịu đựng.

      Đến gần bàn ăn Đinh Chí Cương đặt, nàng phát nơi đó chỉ có mình Đinh Chí Cương, còn có người nam nhân đưa lưng về phía nàng.

      Nàng chần chờ đừng lại, kêu lên: "Ba. . . . . ."

      Đinh Chí Cương vội vàng đứng lên, cười : "Con đến rồi, mau tới đây."

      Nàng hoảng sợ, bởi vì khuôn mặt Đinh Chí Cương tươi cười csao nàng lại có cảm giác như lấy lòng nàng! Chuyện này bình thường! Tuyệt đối bình thường!

      Đúng lúc này, nam nhân vẫn đưa lưng về phía nàng xoay người lại, ánh mắt lười nhác khi nhìn thấy nàng, trong mắt tinh quang lóe lên. Nàng liếc mắt cái liền nhận ra, đây là nam nhân mà nàng đụng vào buổi chiều ở công ty.

      "Đây là tổng giám đốc tập đoàn Mục thị, mau gọi Mục tổng." Đinh Chí Cương thúc giục .

      Nàng đứng bất động ở tại chỗ, ngơ ngác theo: "Mục tổng."

      Mục Thiên Dương nở nụ cười nhàng, hai mắt bắt đầu nhìn từ đầu đến chân đánh giá nàng.

      Nàng mặc lễ phục đơn giản màu tím, tóc đuôi cá tết lệch, trông nữ tính và sang trọng. Lướt qua xương quai xanh tinh xảo lộ ra bên ngoài, loang loáng nhìn thấy chiếc vòng cổ thủy tinh được đeo ở trước ngực, hấp dẫn ánh mắt!

      Cách ăn mặc tồi, vừa lòng gật đầu, quay đầu lại, với Đinh Chí Cương: "Ngày mai ông đến công ty ta ký hợp đồng ."

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 4: Uy hiếp

      "Phải" Đinh Chí Cương vui vẻ, ngẩng đầu đối với Uyển Tình , "Uyển Tình, rót rượu cho Mục tổng !"

      Uyển Tình phòng bị nhìn cái, đến bên cạnh bàn, cầm lấy bình rượu hồng, chậm rãi tiến đến rót vào ly rượu trước mặt Mục Thiên Dương. Làm xong, phát nhìn mình, xấu hổ nở nụ cười, : "Mục tổng mời dùng."

      lúc muốn , đột nhiên bắt lấy tay . hoảng sợ, muốn hét ra tiếng dùng tay kia nắm cằm của , ngón cái khẽ vuốt ve môi của , : "Ta thích nữ nhân dùng son môi."

      Uyển Tình cực kỳ sợ hãi, vội vàng thoát khỏi tay , chạy đến bên người Đinh Chí Cương:"Ba ……"

      Mục Thiên Dương bưng lên ly rượu, thản nhiên liếc cái.

      Đinh Chí Cương đem đặt lại tại chỗ ngồi, : "Mục tổng cùng con giỡn thôi mà. Ta toilet chút, con ăn trước ."

      ". . . . . ." Uyển Tình muốn kéo ở lại, nhưng nhanh rồi.

      Uyển Tình thấy phải toilet, mà ra phía cửa nhà hàng, biết chính mình bị bán, liền đứng lên bỏ chạy.

      Mục Thiên Dương ngồi tại chỗ, hề động, chính mình tự rót cho mình ly rượu, chậm rãi thưởng thức.

      Uyển Tình chạy ra khỏi nhà hàng, đột nhiên bị người ta giữ chặt. Kéo chính là hai nam nhân, thân tây trang tối màu, đeo kính mắt đen, tựa như xã hội đen các bộ phim điện ảnh vậy. giãy dụa kêu to: "Các ngươi làm gì? Thả tôi ra!"

      "Chúng ta là chính là thủ hạ của Mục tiên sinh." người nam nhân trong đó , "Đinh tiểu thư mời chờ Mục tiên sinh ở chỗ này."

      Uyển Tình cả kinh, quay đầu lại thấy Mục Thiên Dương thong thả, nhàn nhã tới.

      lại vùng vẫy, nhưng làm nên chuyện gì.

      Mục Thiên Dương đến trước mặt , khoát khoát tay, hai nam nhân kia lập tức buông nàng ra, người cũng nhanh chóng biến mất trước mắt họ.

      vuốt mặt của , : "Ba bán cho tôi, lấy mảnh đất trị giá hai triệu, có cảm thấy mình rất đáng tiền hay ?"

      ". . . . . . khốn nạn!"

      " có muốn cứu mẹ hay ?" hỏi.

      Uyển Tình sửng sốt, nhìn .

      : "Ba quan tâm đến nữa đâu. Nếu nghe lời ta, mẹ ngày mai là có thể mổ, có bác sĩ tốt nhất, thuốc tốt nhất, hết thảy đều là tốt nhất. Bằng , ngày mai ngay cả phòng bệnh cũng vào được."
      Uyển Tình ngơ ngác nhìn .Qua lâu, lặng yên cúi đầu, hai vai phát run.

      có mắng, có nháo, càng . Mục Thiên Dương biết thỏa hiệp, vừa lòng : " hiểu chuyện như vậy mới ăn khổ."




      Chương 5: Thả ta



      Sau khi lên xe, Mục Thiên Dương hỏi: " bao nhiêu tuổi?"

      Uyển Tình nhìn cái, lắp bắp :"Mười. . . . . . Mười bảy."
      "Mới mười bảy? Vẫn còn học sao?"

      Uyển Tình há miệng run rẩy lắc đầu.

      "Mười bảy tuổi sao lại học?"

      "Mẹ……Mẹ sinh bệnh, có tiền , còn phải chăm sóc cho bà……" xong, gắt gao cắn môi dưới, muốn vượt qua nội tâm sợ hãi.

      nắm lấy cằm của , đem mặt của kéo qua đối diện mình: "Đừng cắn môi, lỡ cắn nát sao." xong nghiêng người hôn .

      Uyển Tình cả kinh, dùng sức muốn đẩy ra, nhưng đem nặng nề áp ở ghế ngồi. thể động đậy, sợ tới mức khóc lên.

      lát sau, buông ra nàng, liếm liếm khóe môi: "Hương vị so với tôi tưởng tượng hoàn hảo hơn."

      " thả tôi . . . . . ." Uyển Tình nức nở .

      cười lạnh tiếng: "Mặc kệ mẹ chết sống sao?"

      Uyển Tình ngẩn ra, tuyệt vọng tựa ghế ngồi.

      lâu, xe ngừng lại, cầm lấy cánh tay kéo xuống xe. giương mắt nhìn toà biệt thự, cả kinh hai chân như nhũn ra.

      lôi kéo vào trong, lên lầu, vào gian phòng trong đó, rốt cục buông nàng ra. Tiếp theo, bắt đầu cỡi quần áo. . . . . .

      Uyển Tình co rúm lại ôm hai tay, nghiêng ngả lảo đảo lui về phía sau.

      quay đầu lại, lãnh mâu đảo qua, đem ném lên giường.

      "A ——" Uyển Tình bị rơi choáng đầu hoa mắt, muốn đứng lên, người khác nhào tới. Cảm giác được tay sờ loạn ở người mình, kêu to: " cần! Thả tôi ra"

      chẳng những dừng lại, ngược lại càng ngày càng thô bạo, xoạt tiếng xé rách lễ phục của .

      cảm giác trước ngực chợt lạnh, vội vàng lấy tay che lại: "Van cầu . . . . . . cần. . . . . ."
      " cần?" nắm lấy cằm của , hôn mạnh.

      "Ngô. . . . . ." Uyển Tình lắc lắc đầu, muốn chuyện, nhưng nên lời.

      thô bạo hôn nàng, hai tay ở người giao du, rất nhanh đem cởi trần như nhộng.

      ". . . . . ." Uyển Tình khóc nức nở, thoát khỏi nụ hôn của, hai tay đánh loại .

      khoá trụ hai tay của , kéo chúng nó quá đỉnh đầu, cúi đầu ở môi hung hăng cắn chút. Mùi máu tươi tràn ngập trong miệng, cảm thấy đau đớn, cảm giác sức nặng người mình, biết mình chạy thoát , tuyệt vọng khóc thút thít.

      ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn cái, cúi đầu giống như nổi điên gặm nuốt cổ của .

      "Đau. . . . . ." vặn vẹo thân mình, khóc lóc cầu xin tha thứ, "Cầu buông tha tôi . . . . . ."
      Đúng lúc này, hôn lên ngực , dùng sức khẽ hấp, tạo ra ấn ký của chính mình. . . . . .

      "A. . . . . ." Uyển Tình biết đây là cảm giác gì, có đau, có xa lạ mà lại làm cho sợ hãi, "Đừng. . . . . . Cầu . . . . . . cần. . . . . . Thả tôi . . . . . ."




      Chương 6: Đau. . . . . .

      ngẩng đầu, trong mắt lên tia lãnh ý, đột nhiên tách hai chân của ra, phần eo đẩy cái

      "A ——" Uyển Tình đau đến co quắp, ngón tay bấu lên lưng , tạo ra năm vết máu sâu.

      Đau đớn làm cho thân mình run rẩy trận, vừa rút mạnh ra lại hung hăng cắm trở lại.

      "Đau ——" Uyển Tình kêu to, giống như muốn tắt thở nằm giường.

      Mục Thiên Dương nhìn , cầm hai chân , quỳ gối giường bắt đầu luật động, chút thương hương tiếc ngọc.

      "Đau quá a. . . . . ." khóc ròng , "Van cầu . . . . . . Dừng lại. . . . . . Đau quá. . . . . ."

      cầu lâu, từ từ còn khí lực nữa, chỉ còn lại tiếng khóc nức nở nghẹn ngào. Cuối cùng, như con búp bê vải rách nát, hai mắt trống rỗng nhìn trần nhà, thân thể theo va chạm của phập phồng……

      biết làm bao lâu, khi gầm , phóng thích chất lỏng vào người , nằm úp sấp người , hoàn toàn có phản ứng.

      thở dốc vài phút, đứng lên. Xuống giường, chậm rãi đến đầu giường, cầm lấy cằm của , xoay khuôn mặt về phía .

      nhìn bên hông có thứ gì đó rất ghê tởm, đó còn có chất lỏng giọt xuống.

      chớp mắt, tay hơi hơi run rẩy, cúi đầu tại đôi mắt đặt lên nụ hôn. Dừng lại mấy giây, lại buông ra, cũng quay đầu lại về hướng phòng tắm.

      Uyển Tình vẫn nằm giường, giống như chết.

      Mấy phút sau, từ trong phòng tắm ra, người mảnh vải, chỉ lấy tấm khăn lông chà lau tóc.

      đến trước mặt , đem thân thể nhìn lướt qua, nhìn đến vết máu khô giữa hai chân , lộ ra nụ cười hàm xúc:

      " sạch , rất tốt."
      ". . . . . ."

      “Tắm rửa ." dùng ngón tay hữu lực nắm lấy cằm của , " muốn lần nữa nghe lời."

      Uyển Tình run lên chút, chậm rãi đứng lên, bọc chăn quanh người về hướng phòng tắm.

      cảm thấy toàn thân đau nhức, nhưng sánh bằng nỗi đau mà vết thương lòng gây ra. Ba ruột của vậy mà tại thời điểm mẹ cần giúp đỡ nhất lại bán !

      Ngâm mình trong bồn tắm lớn, khóc thành tiếng. biết khi nào , có người vỗ đầu , lôi lên: "Xong rồi ?"

      nhìn , đầy sợ hãi.

      "Cho năm phút nữa!" xong, ra ngoài.

      Năm phút ?

      hoảng loạn cầm lấy sữa tắm, dùng tốc độ nhanh nhất tắm rửa sạch . ra khỏi phòng tắm, thấy ngồi ở giường. nhìn , lãnh khốc : "Lại đây!"

      từ từ bước đến. kéo đến giữa hai chân chính mình, kéo hai tay che chắn của xuống , chậm rãi lôi khăn tắm của ra.

      còn muốn sao?

      "Tôi mệt lắm rồi . . . . . ." khóc nức nở .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :