1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Bản tình ca buồn - Tạ Trang Trang (22c)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      [​IMG]
      - Tác giả: Tạ Trang Trang
      - Công ty phát hành: Văn Việt
      - NXB: Văn học
      - Số trang: 388
      - Giá bìa: 65.000 NVĐ
      - Ngày XB: 10/2010

      ******************

      Giới thiệu sách

      Theo truyền thuyết, vì người mà nữ thần Venus say đắm phải xa, nàng chịu đựng nổi nỗi đau ly biệt nên khi chia tay, nàng kìm nén được những giọt nước mắt. Những giọt nước mắt long lanh mang theo tình nồng nàn của nữ thần Venus rơi xuống và thấm vào trong lòng đất. Năm sau, mảnh đất ấp ủ tình nồng nàn này mọc lên những chồi non xíu. Những chồi non đua nhau sinh trưởng và cuối cùng mọc ra những bông hoa thơm ngát và xinh đẹp. Những bông hoa ấy có tên là tử la lan.

      Tử la lan: Vẻ đẹp vĩnh hằng Tôi nhấc chân lên, chạy như điên cuồng trong biển người đông đúc...thế nhưng, tìm thấy bóng dáng của , ngay cả chút hơi thở của nơi này cũng thấy? Dường như ấy biến mất, tan biến rồi! Cho đến tận phút cuối cùng em vẫn thể quên được ấy Nhưng em càng quên được ! Em bao giờ còn có thể nắm tay ấy quay lại quá khứ Nhưng em cũng thể mãi giẫm lên cái bóng của để đến tương lai. Tình là hơi thở Em thể ngừng Cũng giống như thể ngừng thở. Cho dù có bị tổn thương.

      *************

      sinh ra và lớn lên suốt 17 năm với những điều bí xung quanh thân phận của mình. chỉ biết mình là con nha đầu trong gia đình quý tộc giàu có, ngày ngày chịu đối xử tàn nhẫn của biết bao con người.

      Thiếu gia của gia đình quý tộc ấy luôn được vây quanh bởi hàng tá các xinh đẹp, thường tỏ ra kiêu ngạo nhưng lại đối xử với cách tình cảm lạ thường.

      chàng trai khác cũng đào hoa kém, luôn bên , mong muốn giúp tìm lại tình và tìm lại quá khứ mà vô tình đánh mất.

      3 người họ bị xoáy vào cuộc tình trắng đen, người chiến thắng kẻ thua cuộc. Có những lúc tưởng chừng biết chắc tình đích thực của mình nhưng rồi lại bất chợt nhận ra tình khác sâu nặng hơn. Điều trớ trêu hơn nữa là khi lầm tưởng mình nhận ra tình đích thực của mình lần nữa lại thấy mình thức dậy chất vấn, liệu đó có đúng hay ? Nhưng điều họ ngờ đó là tất cả đều nằm trong mưu của 1 người đàn bà. Câu hỏi đặt ra là tại sao ấy luôn dằn vặt về tình cảm của mình?

      Điều gì ngăn cản đến với người ?

      Ai thực là người thiếu gia kia đem lòng ?

      Người đàn bà quyền lực kia là ai mà có thể thao túng cuộc đời của 3 con người ấy?
      Hyunnie0302Jenny Nguyen thích bài này.

    2. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 1: Hai ác quỷ trong sinh mệnh

      Tan học.

      Tôi cắp cặp sách nhàng theo Hạ Thất Lăng. là tín ngưỡng, là ánh sáng mặt trời, là toàn bộ sinh mệnh của tôi.

      Mặt trời mỗi ngày đều lên cao, chiếu những ánh sáng ấm áp và rực rỡ xuống mặt đất. Nhưng trong khoảng khắc đứng dưới thứ ánh sáng lung linh ấy, tôi chờ cho ta bước vào những khe hở của ánh sáng để mà lãng quên. năm ba trăm sáu lăm ngày đều bắt đầu vòng tuần hoàn lặp lại như vậy.

      Mười bảy năm nay, tôi vẫn đơn và thầm bước theo bi kịch đau thương của thời thơ ấu, chưa từng hoảng loạn, cũng chưa từng chạy trốn.

      Bởi vì nhiệm vụ của tôi chính là: thầm theo sau Hạ Thất Lăng, buồn bã cũng chẳng phản kháng.

      "An Thanh Đằng, đứng lại cho tôi!", phía sau tôi bỗng vang lên giọng đanh thép.

      ra là Y Tùng Lạc. Cũng giống như Hạ Thất Lăng, Y Tùng Lạc cũng là đại thiếu gia trong trường Yên Đằng chúng tôi. Họ đều là những quý tộc ai sáng bằng, những hotboy đẹp trai nhất và cũng ương ngạnh nhất trường. Tuy nhiên giữa họ có khác biệt lớn, Y Tùng Lạc trong các cuộc họp biểu dương xưa nay đều ngồi bục cao lạnh lùng, khinh thường nhìn tất cả mọi người bên dưới. Trong khi đó, Hạ Thất Lăng lại nghiêng đầu để lộ nụ cười chứa đầy bí hiểm với đám đông, nụ cười làm biết bao trái tim thổn thức nhưng ai có thể đoán ra được nụ cười ấy chứa điều gì.

      Duy nhất điều trong mắt họ, người khác chỉ là con sâu cái kiến, chỉ có bản thân họ là tôn quý mà thôi.

      Tôi ngoảnh đầu lại nhìn ta rồi lại lặng lẽ bước theo cái bóng của Hạ Thất Lăng.

      "An Thanh Đằng!", tiếng hét dữ dội như chiếc roi da quất mạnh vào da thịt tôi. "An Thanh Đằng, còn nhớ gì sao?", ta chẳng khác gì con sư tử điên cuồng vì tức giận, mở to đôi mắt hằn những tia máu đỏ tươi."

      " nhớ", tôi co rúm người lại, rụt rè đáp.

      " muốn chết hả, dám quên cả tôi sao?", ánh mắt chất chứa đầy phẫn nộ dừng lại người tôi, chẳng khác nào muốn thiêu đốt da thịt tôi.

      "An Thanh Đằng, nhớ lại chưa?"

      " nhớ nổi", tôi ôm lấy cánh tay đầy những vết thương của mình, lặng lẽ lắc đầu.

      "An Thanh Đằng, là đồ ngốc! Dám quên cả tôi à!", giọng ta như tắc nghẹn lại, tiếng quát dần dần trầm xuống, chơi vơi nhưng vẫn khiến cho người khác phải kinh hãi.

      "An Thanh Đằng, em hãy là em vẫn nhớ... mau ... đứng yên ở đây cho em lừa gạt...", ta bật khóc như đứa trẻ, tha thiết nhìn tôi.

      ngây thơ, dịu dàng của ta khiến cho tâm hồn tôi như bị trăm ngàn cái roi da quất vào.

      Tôi nghĩ thầm trong bụng, trong suốt mười bảy năm cuộc đời tôi chưa từng có người con trai nào tên là Y Tùng Lạc xuất , vậy mà tại sao vừa bước vào trường Yên Đằng là ta lại bám lấy tôi, ám ảnh chịu buông tha.

      "Tôi nhớ nữa!", mặc cho ta điên cuồng chất vấn nhưng câu trả lời của tôi trước nay vẫn là như vậy, chưa bao giờ có thay đổi.

      "An Thanh Đằng, sao chậm thế hả?", Hạ Thất Lăng quay đầu lại gọi tôi. Sau đó, ta lại xoa xoa tay vào bức tường hành lang và tiếp tục chuyện điện thoại với ai đó bằng giọng rất ấm áp...

      "Vâng, tôi đến ngay đây!", tôi nhấc cặp sách lên, lảo đảo đuổi theo ta, bỏ mặc Y

      Tùng Lạc chơ vơ ở đó, nước mắt chan hòa.

      Gió thổi mạnh khiến cho những vết thương của tôi càng thêm đau buốt. Thế nhưng, Hạ Thất Lăng, người trước mặt tôi kia hề quay lại nhìn tôi dù chỉ lần.

      Đúng vậy, Hạ Thất Lăng trước mặt tôi chính là người mà tôi vẫn luôn mê muội theo gót. ta hề quan tâm đến sống chết của tôi, từ đến lớn, đều để mặc tôi tự sinh tự diệt.

      Nhưng may mà, tôi phụ lòng mong đợi của thời gian, cuối cùng cũng trưởng thành thành thiếu nữ hồn nhiên và phóng khoáng.

      Hạ Thất Lăng luôn ném tôi vào những khe hở của thời gian để quên lãng. Vậy mà cứ mỗi khi có ai đó đối xử tốt với tôi là ta lại nhe nanh múa vuốt chạy đến gây với họ.

      ta ích kỉ như vậy đấy, thứ mà bản thân mình thích cũng chịu cho người khác động vào.

      Cái mà ta cần chính là con búp bê, con búp bê ngoan ngoãn, con úp bê hiền lành, con búp bê tùy tiện cười.

      Và tôi chính là con búp bê vô hồn đó.

      Tôi, An Thanh Đằng chẳng có thứ gì hết, có chăng cũng chỉ là niềm tin cả đời phục dịch bên ta mà thôi. Vì vậy, bao nhiêu năm nay, kẻ có bệnh ưa sạch là Hạ Thất Lăng cho phép linh hồn thầm dật dờ phía sau ta.

      Mùa thu đến gần, vạn vật bắt đầu xao động. Từ ngọn cỏ bé cho đến những cây cổ thụ cao lớn trong ánh sáng vàng rực rỡ đều dùng sắc thái của mình để tô điểm cho cái mùa thu xao xác ấy.

      Lá bắt đầu rụng, báo hiệu sứ mệnh của mùa xuân và mùa hạ kết thúc, hành trình dài mục đích lại bắt đầu. Những trái cây sai trĩu cành đu đưa trong gió thu nhè , vẫy vùng trong ánh mặt trời như muốn sà vào lòng mẹ đất. Điều khó chịu nhất mà mùa thu đem lại cho con người chính là khô ráp của làn da. Gió bắc bắt đầu thổi, làn da khuôn mặt trở nên nứt nẻ, chỉ còn sót lại vài vùng da mềm mại run rẩy trong gió mưa, hoang mang chờ đợi ngày dài kết thúc.

      Mặt của tôi cũng như vậy đấy, chỉ có điều vùng da khô của tôi tập trung ở xung quanh môi. Những mảnh da khô nứt nẻ bám đầy xung quanh miệng tôi, hết năm này qua năm khác đều tái diễn như vậy. Ban đầu, tôi thường dùng bàn tay thô ráp của mình liên tục bóc những lớp da khô xung quanh môi. Thế nhưng bây giờ, tôi cảm thấy việc đó vô ích. khuôn mặt có non nớt đến mấy cuối cùng cũng thể miệt mài hướng mãi về phía mặt trời và mỉm cười ngốc nghếch.

      Mỗi linh hồn tồn tại đời này đều thể cân nhắc về thời gian.
      Hyunnie0302 thích bài này.

    3. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 2

      Tôi là An Thanh Đằng, người giúp việc hề nổi bật trong nhà họ Hạ, loại người thấp hèn đến mức thể thấp hèn hơn.

      Tôi và Hạ Thất Lăng từ cùng lớn lên. Nhưng, đứng sau lưng ta, tôi mãi mãi vẫn chỉ hèn mọn như vậy. Mỗi khi ở bên cạnh Hạ Thất Lăng, tôi chỉ chú ý đến việc theo ta, bởi vì ta rất cao, nếu chú ý mất dấu ngay tắp lự.

      cho bạn biết bí mật nhé, bí mật chẳng phải là bí mật: Hạ Thất Lăng có mái tóc màu bạc, long mày cũng màu bạc, hề nhuộm, mà là bẩm sinh. Bởi vì ta chính là kết tinh của tà ác và nhân đạo. Mặc dù những chuyện này mấy rang nhưng tôi cũng biết được ít nhiều.

      Vì vậy, tôi thường nhìn thấy thím Lan quản gia nhà họ Hạ nhìn theo bóng của Hạ Thất Lăng lẩm bẩm: "cũng mãy là thiếu gia vẫn khỏe mạnh."

      Hạ Thất Lăng đứng từ cao nhìn xuống, chẳng khác gì hoàng tử của thế giới phép thuật vừa bước nhầm vào thế giới trần tục, mặc dù vậy, người ta vẫn tỏa ra kiêu ngạo ngất trời, khiến cho người khác pải cung kính ngước nhìn, mãi mãi bao giờ thay đổi.

      Cũng giống như tôi vậy.

      "Thanh Đằng, mau thay áo cho thiếu gia!", saukhi ăn sáng xong, thím Lan Liền gọi tôi.

      "Vâng", tôi mang bộ đồng phục rất đẹp của trường Yên Đằng đến bên cạnh Hạ Thất Lăng. ta dang rộng hai cánh tay và vẫn ngồi im ghế, mặc cho chúng tôi thay áo giúp ta. Tất cả những điều này ta đều quen rồi, tất cả những điều này chúng tôi cũng làm quen tay lắm rồi.

      Hạ Thất Lăng, quý tộc cao quý như vậy, đâu dễ để cho người thường khinh thường nhờn?

      Tôi cẩn thận đóng những khuy áo lại cho ta, bẻ cổ áo ra ngay ngắn, kéo thẳng vạt áo xuống, đeo ba chiếc khuyên bằng đá vào tai trái và buộc chặt dây giày cho Hạ thất Lăng.

      Biến hành vi mặc quần áo đơn giản thành trật tự công việc nặng nhọc là đặc quyền của những người có tiền, còn đối với những người nghèo như chúng tôi, chỉ cần qua loa là hài lòng lắm rồi.

      "Bối Nhi, mau chào tạm biệt Lăng và chị Đằng nào!", thím Lan bế Bối Nhi ngồi ăn bên bàn ăn lên, mỉm cười .

      "Vâng, tạm biệt Lăng, tạm biệt chị Đằng", Bối Nhi vừa liếm sữa bò quanh miệng vừa bi bô.

      "Ừ, Bối Nhi ở nhà ngoan nhé!", vừa dứt lời, Hạ Thất Lăng liền chìa mặt về phía Bối Nhi, bé ngoan ngoãn đặt lên mặt Hạ Thất Lăng nụ hôn tạm biệt.

      Trong con mắt của ta, tất cả mọi người đều là những sinh vật cấp thấp, duy chỉ có ta là cao quý nhất. Còn Bối Nhi chính là vật cưng duy nhất được ta thương. Ngoài ra, tất cả chí là những đồ vật thừa thãi đời.

      "Thơm cả chị Đằng nữa cơ!", thơm lên má Hạ Thất Lăng xong, Bối Nhi đột nhiên chớp đôi mắt to, trông đáng nhìn về phía tôi.

      Điều này khiến cho tôi cảm thấy bối rối. Bạn biết đấy, nhiệm vụ của tôi chỉ là theo sau Hạ Thất Lăng, buồn bã cũng chẳng phản kháng, lặng lẽ sống hết cuộc đời thấp hèn của mình.

      Tiếp nhận mến của thiên kim tiểu thư nhu Bối Nhi thuộc về phạm trù chức trách của tôi.

      Mặc dù con bé chính là vật cưng mà chính tay tôi tạo ra cho Hạ Thất Lăng, vật cưng duy nhất.

      Trước mong đợi này, tôi chỉ có thể khiến cho con bé thất vọng mà thôi. Thậm chí, ngay cả nụ cười, tôi cũng thể dành cho con bé được.

      Bởi vì, từ đến lớn, quyền hạn duy nhất của tôi cính là thu mình trong góc nhà và mỉm cười với bản thân. Xin lỗi nhé Bối Nhi thân của chị…

      Hai năm trước, xuất của con bé khiến cho tâm hồn của tôi lần thứ hai bị chà đạp, bị chà đạp tàn nhẫn, có gì có thể khiến cho người ta cảm thấy tan nát trái tim hơn thế nữa. Cái thứ đồ vật trong suốt, long lanh như thủy tinh ấy vĩnh viễn tan biến trong cuộc đời của tôi.

      Tôi bị bỏ vào trong hang sâu của vận mệnh, vĩnh viễn được luân hồi.

      "An Thanh Đằng, thôi!", Hạ Thất Lăng đeo cặp lên vai, bước ra khỏi phòng khách hoa lệ nhà họ Hạ.

      "Vâng!", tôi cũng đeo cặp sách lên và nhanh chân bước theo ta.

      Đặt chân vào ngôi trường Yên Đằng của con cháu các gia đình quý tộc là chuyện cả đời này tôi bao giờ dám mơ tưởng đến, bởi vì tôi chỉ là người giúp việc thấp hèn của nhà họ Hạ, bé và thấp hèn đến mức thể bé và thấp hèn hơn được nữa. Nhưng giờ tôi nhận được chiếu cố của thượng đế. Xét cho cùng công lao đề thuộc về Bối Nhi.

      "An Thanh Đằng, mười bảy năm nay, luôn gặp khinh bỉ của thời gian, thế nhưng vẫn lớn lên điên cuồng như vậy khiến cho tôi cảm thấy rất hài lòng!", bước ra khỏi cửa nhà họ Hạ, Hạ Thất lăng đột nhiên quay đầu lại, nhếc khóe môi lên, để lộ ra nụ cười chất chứa gian ác, ba chiếc khuyên tai bằng đá lấp lánh tai trái của ta khiến cho ta như vậy là có ý gì.

      Mái tóc màu bạc óng ánh làm nổi bật khuôn mặt trắng ngần, mọi thứ trước mắt tôi dường như đều tỏa sáng.

      Vẻ đẹp của ta, mãi mãi đều như vậy, hoàn toàn rất tự nhiên.

      Thế nhưng, sinh vật hoàn mỹ trước mắt ấy chính là vì tinh tú bầu trời, xa xôi vô cùng, chỉ có thể ngắm chứ thể chạm tay vào.

      sai, tôi chính là cây dây leo kiên cường, chịu khuất phục, chỉ cần cho tôi cành cây trơ trụi để tôi bám vào và miệt mài sinh trưởng là thứ dây leo xanh mướt ấy ngưng sinh sôi mặt đất. bao giờ chịu khuất phục trước mùa đông giá rét.

      Chẳng mấy chốc đến trường rồi.

      Đặt cặp sách vào trong lớp học, tôi liền chạy lên cửa thoát hiểm ở tầng thượng. Bởi vì nơi đó có Y Tùng Lạc ngồi, tôi phải đến chào hỏi ta.

      Có như vậy ta mới bắt nạt tôi nữa. Xét cho cùng ta và Hạ Thất Lăng đều là những công tử, mỗi người xưng bá phương, tôi thể đắc tội với bất kỳ người nào.

      Cửa thoát hiểm ở tầng bảy thường vắng bóng người qua lại, nhưng Y Tùng Lạc lại thích ngồi đây mỗi ngày để chờ tôi đến chào hỏi. Nếu như làm như vậy có thể khiến cho ta cảm thấy cân bằng tâm lí tôi sẵn sàng giúp đỡ. Tôi hỏi ta vì sao lại thích nơi này, ta bởi vì ở đây tương đối u ám, có thể nghe thấy tiếng những linh hồn giương nanh múa vuốt.

      Nghe thấy vậy, toàn thân tôi như nổi gai ốc. Chỉ có điều, ở nơi đó quả là u ám, cái cầu thang xuống phía bên trái trông có vẻ ẩm ướt, chỉ nhìn là biết chẳng có mấy người qua lại.

      "Chào…an..!", leo lên bảy tầng lầu khiến cho tôi như muốn đứt hơi vì mệt, vì vậy giọng có phần đứt quãng.

      "Ừm". Y Tùng Lạc ngồi dựa lưng vào tường, nghe thấy giọng mới từ từ ngẩng đầu liếc nhìn tôi, mặt mày chút biểu cảm. " có việc gì !""

      "vâng", tôi gật đầu, quay người bo , nhưng thỉnh thoảng vẫn quay đầu lại nhìn ta. Tôi cũng biết rốt cuộc là chuyện gì nữa.

      Y Tùng Lạc và Hạ Thất Lăng là hai người ở hai thế giới khác nhau, thế nhưng họ lại có rất nhiều điểm tương đồng. Ví dụ như: cả hai đều là những người rất kiêu ngạo, là những thiên tài luôn đứng nhất nhì trong trường, có cuộc sống vô cùng hoàn hảo và rực rỡ ánh hào quang.

      Chỉ có điều, Y Tùng Lạc có mái tóc màu vàng óng ả, còn Hạ Thất Lăng lại có mái tóc màu bạc lấp lánh. Y Tùng Lạc đeo khuyên mũi còn Hạ Thất Lăng lại đeo khuyên tai.

      "An Thanh Đằng, còn nhớ gì về tôi sao?", còn nhớ lần đầu tiên bước chân vào trường Yên Đằng, biết ta hỏi tôi bao nhiều lần câu ấy.

      "Tại sao em lại quên tôi?" Tại sao.."" sau mấy trăm lần lắc đầu, cuối cùng ta cũng tin rằng tôi . Nhưng bỗng nhiên lúc ấy, tôi nhìn thấy trong mắt lạnh lung và kiêu ngạo kia, những giọt nước mắt trong suốt và long lanh thi nhau tuôn rơi.

      Trong khoảnh khắc đó, tôi biết rằng, đó chính là thứ khiến cho con người ta cảm động nhất, là thứ báu vật mà tôi muốn nắm bắt nhất trong cuộc đời này.

      Hạ Thất lăng vô tình dường như được ông trời ban tặng cho món quà này.

      "An Thanh Đằng còn nghe lời, vậy tôi dùng lá khô trong rừng để thiêu rụi ta". Y Tùng Lạc nhấc bổng tôi lên, dễ dàng như nhấc con búp bê vậy" những năm tháng tuổi thơ, lá khô trong rừng…"

      ta hung hãn dồn tôi vào góc tường, sau đó thảnh nhiên cho tay vào túi quần rồi quay người bỏ .

      Tôi đáng bị thiêu cháy, tôi vốn nên bị chon vùi trong trận mưa gió mười năm trước.

      Nếu như phải là Hạ Thất Lăng oán giận của tôi đổ ập lên cả thành phố, ai có thể may mắn thoát khỏi.

      mười năm rồi, ngay cả tấm lòng bao la của ông lã thời gian cũng thể chứa đựng hết nỗi đau thương nặng nề trong tôi….
      Hyunnie0302 thích bài này.

    4. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 3: Kí ức bị lãng quên

      Y Tùng Lạc luôn kiêu ngạo tại sao luôn có vẻ gì đó đơn mỗi khi ngồi bên cửa thoát hiểm? Tôi phải làm sao để cho hiểu được đây? biết , tôi rất cố gắng để nhớ lại, nhưng trong đầu tôi có chút ấn tượng nào về hình ảnh của cả.

      Thực phải tôi cố tình làm vậy, xin hãy tha thứ cho trí nhớ ngu xuẩn của tôi!

      "Y Tùng Lạc…", sau hồi đắn đo, tôi cũng lấy hết được dũng cảm để quay lại chỗ ta. Đầu dựa vào tường, Y Tùng Lạc ném cái nhìn hung hãn về phía tôi khiến cho tôi bỗng chốc cảm thấy mình như run rẩy vì sợ hãi, "tôi…tôi…nghĩ rằng nhận nhầm người rồi.."

      ta hung dữ trợn mắt nhìn tôi, sau đó rít lên: "cút!"

      " nhận lầm người rồi, tôi hoàn toàn phải là An Thanh Đằng mà từng quen biết!’, mặc dù rất sợ nhưng tôi vẫn quyết định phải cho ràng.

      ‘Cút ngay!", lần này ta phẫn nộ thực , cơn giận dữ trogn mắt ta như muốn thiêu rụi tôi, " an Thanh Đằng nghe lời như , phải gặp mặt mỗi ngày lần là đủ lắm rồi!"

      Bộ dạng của ta khiến tôi sợ phát khiếp, vội vàng lui về phía sau, may trượt chân ngã phịch xuống đất.

      ‘Cút mau!"

      Tôi vội vàng ngồi dậy, hai tay nắm chặt lấy váy của mình rồi vội vàng bỏ chạy.

      Tại sao lại thành ra như vậy? Tôi chẳng qua là có ý tốt, muốn giương mắt nhìn mãi ôm kí ức đau buồn, mãi ngồi đó khóc lóc thảm thương…

      Hãy tha thứ cho tôi, cho dù có cố gắng ra sao, ánh mắt da diết của vẫn chỉ như lời độc thoại thê lương bên nấm mộ trống rỗng của thời thơ ấu của tôi.

      Nó bị chôn vùi ở nơi đó, tôi biết đâu để tìm ra tấm bia khắc tên nó đây?

      Trước đây tôi thực có quen biết Y Tùng Lạc sao? Tại sao tôi chẳng có chút ấn tượng nào vậy nhỉ? Kể từ khi lớn khôn đến nay tôi chưa từng bị mất trí nhớ bao giờ mà.

      "An Thanh Đằng, tôi cho biết, có chuyện gì đừng có chạy lung tung!", vừa đến chân cầu thang tầng ba, Hạ Thất Lăng ở đâu bỗng đứng sững trước mặt tôi. Ánh mắt đầy ác độc càng trở nên sắc nhọn bên cạnh những chiếc khuyên tai bằng đá lấp lánh, ánh mắt ấy như đâm sâu vào tâm hồn yếu đuối của tôi.

      Phía má bên trái của Hạ Thất Lăng luôn bị mái tóc màu bạc che khuất, ánh mắt vô cùng sâu sắc, tôi chưa bao giờ có thể bước vào thế giới nội tâm của ta. Đó là sư mệnh vô cùng gian khổ, e rằng tôi có dùng cả đời này cũng thể nào hoàn thành được.

      "Thiếu gia…", tôi cắn chặt môi, mi mắt cụp xuống, nhìn xuống đôi giày vải trắng dưới chân rách nát. "Tôi có thể hỏi câu được ?"

      Ánh mắt sắc lạnh của cậu ta quét ngang qua người tôi, chẳng cần tốn sức cũng có thể hủy diệt tôi bất cứ lúc nào. Tôi vốn rất bé, lúc này lại càng giống như làn khói mỏng manh, dù cố gắng thế nào cũng khó mà giữ được thể xác của mình.

      " !", từ miệng của Hạ Thất Lăng đột nhiên thốt ra thanh trầm lắng, thực khiến cho tôi cảm thấy sợ hãi.

      "Vâng….tôi trước đây từng quen biết Y Tùng Lạc sao? ta thường xuyên những điều kì quái với tôi, nhưng tôi lại chẳng có chút ấn tượng nào…", tôi xoa xoa những ngón tay, biết nên đặt chúng ở đâu nữa.

      "Hừ, bớt mơ mộng hão huyền ! Có biết Y Tùng Lạc là ai ? ta chính là công tử đời thứ hai của tập đoàn tài chính Y thị đấy! Sản phẩm của các công ty con của tập đoàn đó đều được xuất khẩu sang Âu Mỹ. xem, chỉ là người giúp việc thấp hèn nhà họ Hạ, liệu có quan hệ gì với công tử tập đoàn tài chính xuyên quốc gia đây?". Hạ Thất Lăng nhìn tôi bằng nửa con mắt, mặt hai chữ "khinh bỉ".

      "Tôi…"

      "Tôi cho biết, đừng có mà chạy linh tinh nữa! Tôi quay đầu lại mà thấy đâu đừng trách tôi khách khí!"

      Hài, ngoài việc cười như mếu, tôi còn biết làm sao được nữa đây?

      Đúng vậy, tôi chính là linh hồn sau lưng , là bóng ma sau lưng . Rời khỏi cái bóng sau lưng , tôi tan biến trong những ánh mắt lạ lùng. Cảnh vật bên ngoài có rực rỡ, tuyệt diệu đến mấy chăng nữa, tôi cũng có quyền được chậm lại bước chân để chiêm ngưỡng.

      Được thôi, tôi chuyên tâm làm bóng ma thuộc về , vĩnh viễn dật dờ sau lưng .

      người ưa sạch bẩm sinh như , trước nay chưa từng chê bai tôi là may mắn lớn của tôi rồi, tôi còn có thể mong ước điều gì nữa chứ.

      "Bây giờ lập tức về lớp cho tôi!", xong Hạ Thất Lăng cho tay vào túi quần, quay người bỏ . Ánh sáng mặt trời dịu dàng buổi sáng len lỏi qua những khe hở ở lan can, chiếu rọi lên bộ đồng phục mới tinh của , phản chiếu lên tấm lưng thẳng kiêu ngạo của …thứ ánh sáng dịu dàng và chói lóa…Trong khi tôi vẫn còn chưa hết hoảng hốt bóng của Hạ Thất Lăng biến mất ở đầu hành lang rồi.

      Tiếng khóc lóc bị giấu kín trong biển hoa

      A.

      Trong lớp học, tôi ngồi ngay sau lưng Hạ Thất Lăng.

      Vì thế, có lúc nào ngẩng đầu lên là nhìn thấy mái tóc bạc lấp lánh của , mái tóc mềm mại như lớp lông vũ, chói mắt như ánh huỳnh quang nhưng lại vô cùng kiêu ngạo và lạnh lùng, khiến cho người khác trót nhìn vào là sao rời mắt ra được.

      Dáng ngồi của ta rất kênh kiệu, lưng thẳng, đầu hơi nghiêng, hai tay khoanh trước ngực, chẳng khác gì đại lão gia ngồi ghế nghe giảng.

      Điều này khiến cho tôi cảm thấy rất khó xử, bởi vì thân hình cao lớn của ta che kín hết nửa cái bảng đen trước mặt tôi. Vì thế, mỗi lần nghỉ giải lao, lúc ta chạy ra ngoài chuyện đương với người khác chính là thời khắc vui vẻ nhất trong ngày của tôi. Cuối cùng bảng đen cũng thuộc về mình tôi, tôi có thể thoải mái ghi chép rồi!

      Tan học, Hạ Thất Lăng bảo tôi về nhà trước vì ta phải hẹn hò, hẹn hò với xinh đẹp nào đó.

      ta xong, tôi lập tức gật đầu, đeo cặp lên vai và mình con đường về nhà. Bao nhiêu năm nay, tôi sớm quen với việc này. ta thoải mái trêu hoa ghẹo nguyệt, tôi thờ ơ quan tâm…đây dường như trở thành khế ước ngầm giữa hai chúng tôi, cần bất cứ ai phải lên tiếng chỉ bảo.

      Hạ Thất Lăng thích nhất là phá hoại tình cảm của người khác. Cứ nhìn thấy xinh đẹp nào thân mật với bạn trai của mình là y như rằng ta tìm mọi cách chen chân vào, cướp người thương của người ta.

      Hoàn toàn thèm đếm xỉa gì đến Bối Nhi, món quà mà tôi dùng cả tuổi thanh xuân của mình để tặng cho ta.

      Cảnh vật trong nhà họ Hạ vẫn đẹp đẽ như vậy. Sau ngày được tắm rửa bởi ánh mặt trời, cây cối, hoa cỏ trong vườn như xanh tươi hơn, khắp nơi cảnh vật đều tràn đầy nhựa sống.

      qua con đường rợp bóng cây, trước mắt trải dài là biển hoa màu tím biếc. Trong gia đình họ Hạ này có ai thích loài hoa tử la lan này đến vậy nhỉ? Là phu nhân, lão phu nhân hay là Hạ Thất Lăng? Cũng biết nữa! Từ tới lớn tôi chỉ thấy người ta trồng toàn hoa tử la lan ở đây mà thôi.

      Tháng năm, hoa tử la lan nở rộ, mùi thơm nhè quyện vào khí, phảng phất trong khu vườn. Cho dù có mệt mỏi đến đâu, chỉ cần về đến đây là tôi lại cảm thấy tinh thần sảng khoái, dễ chịu. Tuy nhiên, biển hoa tử la lan tươi đẹp này lại khiến cho tôi rơi vào cảm giác lo sợ vô cùng tận.

      Suốt mười bảy năm nay, mỗi năm vào nửa đêm ngày nào đó, tôi lại nghe thấy tiếng khóc thê lương của người phụ nữ, tiếng khóc ấy vọng lại từ khu vườn hoa ngoài cửa sổ.

      Tiếng khóc ai oán như tiếng kêu của con chim oanh bị gãy cánh, khiến cho người nghe cảm thấy sởn gai ốc, chẳng khác gì chìm trong con ác mộng, cơn ác mộng chưa bao giờ từng thôi xuất trong cuộc đời tôi. Thế nhưng, khi tôi hỏi người trong nhà họ Hạ về chuyện này, ai nấy đều rằng chưa từng gặp chuyện như vậy, nếu như tôi lại nhắc thêm lần nữa, thể nào họ cũng tôi bị mắc bệnh ảo tưởng.

      thực lòng, tôi cũng rất mong đó chỉ là bệnh ảo tưởng. Nhưng mỗi lần vào lúc nửa đêm, những dây thần kinh bị kéo căng như dây đàn của tôi luôn mách bảo tôi rằng đó phải là ! Tiếng khóc tuyệt vọng và ai oán ấy vô cùng chân thực, vang vọng giữa biển hoa mênh mông. Tôi còn nhớ rất đó là vào ngày mùng 7 tháng 7 hàng năm.

      Ngày mùng 7 tháng 7 vĩnh viễn.

      Biển hoa mênh mông yên ắng bên ngoài cửa sổ rốt cuộc chôn vùi si tình hay tố cáo vô tình của ai đó? Có lẽ oán hận ấy rất nặng nề, thế nên nó mới vang vọng suốt mười mấy năm nay.

      Năm nay, liệu tiếng khóc ai oán ấy có còn tìm đến? Lần này nhất định tôi còn ngốc nghếch sợ hãi trốn trong chăn mà run rẩy nữa.

      Bởi vì, tôi trưởng thành, tôi bắt đầu mở ra bức màn bí của căn nhà lớn này! Bởi vì mẹ còn ở bên tôi nữa, cho dù là chuyện gì cũng chỉ có mình tôi đối mặt. Năm nay, cho dù có sợ hãi đến thế nào chăng nữa, tôi cũng dũng cảm bước vào vườn hoa dưới ban công đó, cũng cảm tìm tiếng khóc thê lương bị người đời lãng quên kia.

      "Cọt kẹt…cọt kẹt…", chiếc xích đu đu đưa trong khoảng sân trước nhà, là Bối Nhi, chơi xích đu! Lúc này, thím Lan có ở đó, ngồi xích đu chơi mình, yên lặng ngồi xích đu, dường như tấm lưng bé kia lúc nào cũng có thể mọc ra đôi cánh thiên thần và bay vút khỏi tầm mắt của tôi.

      Tôi đứng bậc thềm đá cách cái xích đu xa, thầm ngắm nhìn mọi thứ trước mắt.

      "A chị Đằng về rồi!", Bối Nhi đột nhiên ngẩng đầu lên. Nhìn thấy tôi, bé mừng rỡ ra mắt, nhảy tót xuống khỏi xích đu rồi chạy ào về phía tôi.

      "Vâng, chào Bối Nhi tiểu thư!", tôi cúi đầu chào bé rồi xách cặp sách lên, vào trong nhà.

      "Chị Đằng ơi…", tôi vừa mới nhấc bước liền phát ra tay của Bối Nhi nắm chặt lấy vạt áo đồng phục của mình. Tôi liền quay đầu lại, bắt gặp đôi mắt to tròn long lanh của bé. bé rụt cổ vào trong chiếc áo khoác nhung màu hồng phấn, nhìn tôi cách vô tội. Bộ dạng của Bối Nhi đáng ! Nhưng, dù sao tôi cũng chỉ là người giúp việc của nhà họ Hạ, người giúp việc thấp hèn, người sống thoi thóp suốt bao năm nay chỉ bởi vì cố gắng giành lấy cho mình chỗ đứng trong đời.

      "Có chuyện gì vậy, Bối Nhi tiểu thư? Tôi còn có rất nhiều việc phải làm nữa!", tôi bằng giọng lạnh lùng rồi quay người định bỏ .

      "Chị Đằng, đừng mà!", lại lần nữa bé nắm chắc lấy vạt áo của tôi, , lần này còn nắm chặt hơn.

      "Tiểu thư chơi mình , tôi còn rất nhiều việc, rất nhiều việc phải làm đấy!". Mặc dù vẫn đứng nguyên ở chỗ cũ nhưng ánh mắt của tôi hướng ra tận bể phun nước phía xa kia và chìm sâu vào trống vắng.

      Đôi mắt đen nháy ấy lại lần nữa xuất , đôi mắt soi mói tôi suốt mười bảy năm nay lại xuất .
      B.

      "Chị Đằng ơi, cho chị cái này này!", Bối Nhi tay tóm lấy áo tôi, tay lôi từ trong túi ra cái thạch vị dâu màu hồng phấn đưa cho tôi. bé còn nhón chân lên, giơ cao cái thạch lên như là để tôi có thể lấy cách dễ dàng hơn.

      nhóc này rất thích ăn thạch hoa quả, ngày nào cũng ôm cả đống thạch ngồi ăn mình trong phòng khách. Mỗi lần Hạ Thất Lăng chìa tay xin, bé đều nhanh tay nhét nốt cái thạch cuối cùng vào miệng, đôi mắt ngây thơ vô tội nhìn Hạ Thất Lăng.

      Thế nhưng bây giờ bé lại nỗ lực để dành cho tôi cái. Chỉ đáng tiếc là tôi thích mấy thứ đồ ăn mềm mềm này. Trong trí nhớ của tôi chỉ có hai màu đen trắng, làm gì có thứ màu sắc sặc sỡ của những viên thạch này?

      Tất cả những màu sắc khác đều là thừa thãi.

      "Tôi thích mấy thứ này, để lại mà ăn!", xong, tôi gỡ tay bé ra khỏi áo, quay phắt người lại, vào căn nhà sang trọng của nhà họ Hạ.

      đáng ghét, đôi mắt ấy lại xuất rồi, hình như nó thầm ở đằng sau bục cửa sổ hình tròn nào đó.

      "Chị Đằng…", là cứng đầu, tôi vừa mới bước được bước, chạy theo bám lấy tôi. "Chị Đằng ơi, chị chê bẩn phải ? Vậy em lau giúp chị nhé!", xong, bé liền lấy vạt áo nhung của mình, cố sức lau cái thạch tay. Đất bẩn cái thạch làm vấy bẩn lên áo của Bối Nhi…

      " thích là thích, có lau cũng vô ích thôi!", thực lòng chịu nổi nữa, tôi đành đẩy bé ngã nhào ra đất, sau đó hung dữ gào lên.

      "An Thanh Đằng, làm sao thế hả?", đột nhiên tiếng quát rất lớn vang lên trước mặt tôi, tiếng quát vô cùng lạnh lùng, lạnh tựa như nước suối mùa đông vậy.

      "Hu…hu…chị Đằng đừng chê mà…em có thể lau sạch nó cho chị mà!", Bối Nhi nước mắt chan hòa nhưng vẫn cố gắng lau sạch cái thạch trong tay.

      "Bối Nhi đừng khóc nữa, để Lăng xem nào!", Hạ Thất Lăng quỳ xuống bên cạnh Bối Nhi, kiểm tra thấy bị thương liền phủi bụi đất quần áo cho bé.

      ‘Bối Nhi ngã có đau ?", nghe thấy tiếng khóc, thím Lan ở trong nhà chạy ra. " sao, Bối Nhi, chúng ta vào nhà ! Vứt cái này !", Hạ Thất Lăng ném cái thạch mà Bối Nhi lau mãi từ nãy đến giờ ra xa, nó lăn, lăn ra rất xa để cuối cùng nằm gọn dưới chân người.

      Khi ông ấy nhấc chân lên cái thạch nát bét rồi.

      Là ông ấy, chú Minh, người giúp việc riêng của lão phu nhân. Người đàn ông lớn tuổi lưng còng ấy vô ý dẫm nát cái thạch mà Bối Nhi cố công lau sạch.

      "Hu… Lăng ơi, đó là cái Thạch em để dành cho chị Đằng mà, nó bị chú Minh dẫm nát hết rồi! Hu…u…"

      "Bối Nhi, cái đó quan trọng, cần phải lấy lòng người khác, chỉ cần Lăng thương em là đủ rồi! Những người khác đều là thừa thãi!", xong, Hạ Thất Lăng ôm Bối Nhi qua bậc thềm đá vào nhà.

      Nước mắt, nước mũi tèm lem, bé dang rộng hai tay, vùi đầu vào cổ Hạ Thất Lăng mà khóc.

      "Thanh Đằng, nếu như con lòng thương Bối Nhi vĩnh viễn đừng bao giờ tiếp cận bé…hãy cẩn thận đôi mắt tà ác ấy, chúng luôn nhìn chằm chằm vào người nhà họ An ta đấy!" , đó là lời của mẹ dặn dò tôi lúc hấp hối.

      Đôi mắt soi mói sau lưng tôi suốt 17 năm qua, thế nhưng tôi vẫn biết được đôi mắt ấy thuộc về ai?

      Là thím Lan hay là chú Minh lưng còng?...Cũng biết nữa.

      Mẹ ơi, con phải làm sao đây? Sao mẹ nốt cho con biết?

      "Thanh Đằng, sao vừa nãy có thể đối xử với Bối Nhi như vậy? bé là người thân nhất của cơ mà!", thím Lan phẫn nộ nhìn tôi rồi sau đó lắc đầu bỏ cùng chú Minh.

      Chỉ còn lại mình tôi đứng đó, cúi đầu bần thần.

      sai, Bối Nhi chính là báu vật quý nhất của tôi, là tâm huyết cả tuổi thanh xuân của tôi.
      Hyunnie0302 thích bài này.

    5. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 4: Ác mộng tái sinh

      Mấy ngày nay, tôi thấy bất an, luôn cảm thấy sau lưng có thứ bẩn thỉu gì đó theo sát mình. Là cái miệng đầy máu với những chiếc răng nanh sắc nhọn nhe ra? Là đôi mắt kì dị theo sát tôi suốt mười bảy năm nay? Tôi sao được!

      Những lúc lau sàn dưới phòng khách tầng , tôi thường cảm thấy có những cơn gió lạnh ào đến, dường như có hàng nghìn hàng vạn những tia sáng lạnh lẽo xuyên qua lưng tôi vậy. Thế nhưng mỗi lần quay đầu lại tôi vẫn chẳng phát được điều gì, chỉ thấy những người giúp việc khác bận rộn với công việc của mình hoặc là nụ cười của thím Lan lúc tưới nước cho hoa trong vườn, kinh hoàng nhất vẫn là những khi quay đầu lại nhìn thấy chú Minh lôi từng cái túi màu đen to đùng từ trong phòng lão phu nhân ra. Tôi nghĩ có lẽ đó là những túi rác thải sinh hoạt.

      Mẹ từng với tôi rằng: "Đằng Nhi, hãy làm cho tốt bổn phận của mình, rồi yên bình mà sống tiếp. Cố gắng thương người mình nên thường, đừng quay đầu lại để nhìn đôi mắt khủng khiếp ấy…Đó chính cách chuộc tội tốt nhất cho gia đình họ An chúng ta"

      Tại sao mẹ lại như vậy?Tại sao chúng ta phải chuộc tội bằng cách hi sinh bản thân mình, đặt mình ở địa vị thấp hèn trong gia đình giàu sang của người khác? Là do nhà họ An ta gây thù chuốc oán với người ta hay đắc tội với dòng tộc của ai đó?

      Tôi biết những điều mẹ xưa nay chưa bao giờ sai. Dưới hun đúc của thời gian, mẹ trở thành người phụ nữ sâu sắc, chuyện gì cũng hiểu nhưng tùy tiện ra. Nhưng chẳng nhẽ người nhà họ An cứ hết thế hệ này đến thế hệ khác phải mang mình cảm giác thấp hèn, tội lỗi mà sống hay sao? thể, tuyệt đối thể!

      Cho dù có chuyện đó chăng nữa, tôi cũng kết thúc cảm giác chịu tội của nhà họ An này tại đây.

      Bởi vì, tôi muốn Bối Nhi của mình được sống sung sướng, sống vui tươi…

      Tôi muốn bé phải sống cao quý hơn bất kì người nào!

      Tôi muốn yên bình sống qua ngày nhưng vẫn thể tránh khỏi trêu cợt của vận mệnh.

      Những ngày gần đây, tôi ngủ được yên giấc, thường xuyên nằm mơ thấy ác mộng! Mỗi lần như vậy toàn thân tôi lại đầm đìa mồ hôi, bừng tỉnh giấc trong hoảng loạn, để rồi sau đó ôm chặt lấy cánh tay, đưa mắt nhìn lên trần nhà mà thầm rơi lệ.

      Cơn ác mộng khó khăn lắm tôi mới thoát ra được lại lần nữa tìm đến tôi!

      Bừng tỉnh sau cơn mơ, ánh sáng bàng bạc từ mặt trăng bao trùm mặt đất, những vệt máu đỏ hằn hai chân, còn cả chiếc mặt nạ phát ra tiếng cười hăng hắc treo tường kìa nữa…hết đợt sóng này đến đợt sóng khác cứ nối tiếp đổ ào lên người tôi.

      Đó là, khuôn mặt dâm ô mà tôi sao nhớ ra được, cho dù có vò đầu bứt tai thế nào cũng chỉ là bức tranh trống rỗng, ấn tượng duy nhất của tôi về khuôn mặt ấy chính là cái nốt ruồi mép trái, cái nốt ruồi rất gây chú ý.

      Tại sao, tại sao giờ tôi lại mơ thấy giấc mơ này?Tôi còn nhớ năm tôi tám tuổi, sau khi mẹ chùa xin cho tôi tấm bùa trừ tà, từ đó tôi còn mơ thấy giấc mơ này nữa.

      Nhưng giờ đây, kể từ sau khi Y Tùng Lạc xuất , cơn ác mộng năm xưa lại tìm về.

      Lẽ nào, người ta có chứa đoạn kí ức mà tôi đánh mất, thế nên khi khuôn mặt khôi ngô dưới mái tóc vàng rực rỡ ấy xuất đánh thức những hồi ức đầy sóng gió ấy trong tôi?

      Nhưng, tại sao suốt mười bảy năm nay tôi chưa từng cảm thấy kí ức của mình bị gián đoạn? Hơn nữa mỗi lần dò hỏi Hạ Thất Lăng đều mực gạt ?

      Trong đó có điều bí mật khó hay sao? Hài, tôi có vò nát đầu cũng nhớ lại được điều gì.

      "An Thanh Đằng, làm sao thế hả? Mắt đỏ lựng, chẳng có chút sức sống gì cả!", tôi lơ ngơ suốt chặng đường, mãi cho đến khi nghe thấy tiếng của Hạ Thất Lăng sát bên tai mới chợt bừng tỉnh, hóa ra chúng tôi ra đến tận bến xe buýt.

      Cái tên này học lúc bộ, lúc ngồi xe buýt, lúc lại tự cưỡi xe máy, khi ngồi xe hơi sang trọng của nhà. Cụ thể đến trường thế nào đều phụ thuộc vào hứng thú của cậu ta cả! Rất ràng, hôm nay cậu ta muốn ngồi xe buýt như đại đa số dân thường.

      Ngẩng đầu lên, tôi nhìn thấy đôi mắt lạnh lùng quay lại nhìn mình.

      Tôi chăm chú nhìn vào đôi con mắt lạnh lùng ấy hồi lâu, sau đó hơi nheo mắt lại nhìn về hàng cây xa xa ven đường, thờ ơ : " có gì"

      Nào ngờ, Hạ Thất Lăng vẫn chịu buông tha, ta nắm lấy cánh tay tôi, lạnh lùng : "Nhìn vào tôi và lại xem nào!"

      Tôi dám nhìn vào ta, cứ chạm phải ánh mắt sắc nhọn, lạnh lùng của ta là tôi lại cúi đầu, bần thần xoa xoa những ngón tay. Mấy tờ bài tập phát ngày hôm qua biết tự lúc nào bị tôi vò nhăn nhúm trong lòng bàn tay. Cuối cùng, ta cũng làm khó tôi. Bỏ tay tôi ra, ta kiêu ngạo ngẩng cao đầu, yên lặng đứng chờ xe buýt đến. Tôi có thể nhìn thấy những chiếc khuyên tai trái của ta, những chiếc khuyên phát ra ánh sáng lấp lánh đến chói mắt.

      "Hey, chào Tiểu An!", đột nhiên, người đàn ông trung niên tay cầm túi công văn từ đối diện đến, cười thân mật chào hỏi.

      Tim tôi chợt run rẩy, lập tức núp ra sau lưng Hạ Thất Lăng, tay tóm chặt lấy vạt áo đồng phục của ta.

      "A, chào thầy Trương ạ!", đứng sau lưng Hạ Thất Lăng mỉm cười, vẫy tay chào người đàn ông kia. Nhìn bộ dạng ấy có vẻ như học sinh lớp năm, lớp sáu gì đó.

      Người đàn ông đến bên cạnh chào hỏi học sinh, sau đó đưa tay lên xoa xoa đầu bé.

      Mỗi nụ cười, mỗi cử động của ông ta đều khiến cho tim tôi như co giật. Tôi càng cố nép người vào sau lưng Hạ Thất Lăng, dường như nép hẳn vào trong chiếc bóng của ta vậy.

      "Bài thi của em rơi rồi này!", đột nhiên, cánh tay to vươn ra bên cạnh chiếc giày Nike kiểu mới của Hạ Thất Lăng, là tay của người đàn ông.

      "ha ha, của em này!", ông ta nhặt tờ bài tập của tôi lên, mỉm cười đưa cho Hạ Thất Lăng.

      "An Thanh Đằng, bài của kìa! Còn mau…", quát mấy lần mà thấy tôi có chút phản ứng nào, Hạ Thất Lăng chuẩn bị quay người lại nổi trận lôi đình. Nhưng cái mà ta nhìn thấy chính là người cắn chặt môi, nước mắt lưng tròng, khuôn mặt ương ngạnh, người đó ai khác chính là tôi.

      Cái nốt ruồi đen bên mép đó càng ngày càng tiến sát gần tôi. Cái nốt ruồi đen mà tôi chỉ bàng hoàng nhận ra trong giấc mơ ấy giờ đây hung dữ ra trước mặt tôi.

      "Bỏ xuống! Đừng chạm vào đồ của tôi!", thứ thanh từ trong tim ấy hung hãn lao ra khỏi cổ họng.

      Lúc này, xung quanh vang lên tiếng xì xầm của những người đứng chờ xe khác, họ cảm thấy bất bình thay cho người đàn ông kia, cho rằng bây giờ người tốt khó làm, làm việc tốt còn bị chó điên cắn phải! Ngay cả người lạnh lùng như Hạ Thất Lăng cũng ngạc nhiên đến mức đặt bàn tay trắng ngần lên trán tôi, kiểm tra xem tôi có sốt hay .

      " chắc chắn là bị bệnh đấy chứ!", ta nghiêng đầu nhìn tôi.

      Thế nhưng, giọng điệu của tôi vẫn vô cùng kiên quyết: "Để đồ của tôi lại chỗ cũ, tôi tự nhặt lên!"

      Câu này vừa dứt miệng, đám đông liền cảm thấy vô cùng khó hiểu, ai nấy đều nghi hoặc nhìn tôi. Người đàn ông kia càng há hốc mồm ngạc nhiên, liên tục lấy tay đẩy gọng kính sống mũi cứ như thế nó sắp rơi xuống đất đến nơi.

      Hạ Thất Lăng cuối cùng cũng nhịn được nữa. ta giật phắt tờ bài tập từ tay của người đàn ông kia, lôi tôi xềnh xệch vào trong góc đằng sau trạm chờ xe.

      nhiều lời, ta giơ bàn tay ra tát lia lịa vào mặt tôi, những cái tát quá mạnh nhưng cũng chẳng nhàng gì. "An Thanh Đằng, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? !"

      thèm để ý đến mệnh lệnh của ta, tôi chỉ cúi đầu, thầm rơi lệ.

      Hóa ra, cái khiến cho tôi sợ hãi đến tận xương tủy và luôn tìm cách né tránh ấy lại chính là cái nốt ruồi ở khóe miệng, là cái nốt ruồi khuôn mặt hung hãn sau lưng tôi.

      Người đàn ông đó chẳng qua chỉ là "khúc đệm" ngoài ý muốn xen vào giữa cuộc đời tôi, nhưng xuất của ông ta lại đánh thức hoảng loạn chìm lắng từ rất lâu trong lòng tôi.

      "Hạ Thất Lăng, tôi từng bị mất trí nhớ đúng ?", tôi ngẩng đầu, mắt nhạt nhòa lệ nhìn chăm chăm vào Hạ Thất Lăng.

      ta thở dài, đút tay vào túi, hướng mắt về phía xa rồi lạnh lùng : "Đừng nghĩ ngợi lung tung, dũng cảm về phía trước, ai có thể ngăn cản bước chân trưởng thành của đâu…"

      Tôi ôm chặt lấy cánh tay mình, quỳ phịch xuống đất, nước mắt vẫn ngừng tuôn rơi: "Thất Thất, tôi đánh rơi con ngươi của mình trong quá khứ…bao nhiêu năm nay, tôi ngốc nghếch để mất chúng ở trong quá khứ như vậy…"
      Hyunnie0302 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :