1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Bạo Vương Cửu Hào sủng phi - Hắc Trúc

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mâi_137

      Mâi_137 Well-Known Member

      Bài viết:
      688
      Được thích:
      1,526
      Bạo Vương Cửu Hào sủng phi

      Tác giả: Hắc Trúc

      Thể loại: sủng, nữ cường, trọng sinh

      Số chương: 1226

      Editor: Bạch Uyển Tình

      Chương 1: Trùng sinh(1)

      Thiên Hạo quốc

      Cách kinh thành trăm dặm về hướng tây, mười dặm chung quanh, đều là cây cổ thụ lâu năm, che mất ánh sáng mặt trời, sâu vào trong đó, u giống như sắp bước vào địa ngục khôn cùng.

      thiếu nữ nằm chính giữa rừng rậm, lộ ra khuôn mặt trái xoan trắng như bạch ngọc, đôi mắt to long lanh lúc này gắt gao nhắm chặt, thân độc có cái yếm, dưới hạ thân có cái tiết khố. Tuy rằng quanh thân có vết thương, nhưng loại tình huống này có chút cổ quái.

      bao lâu, thiếu nữ bừng tỉnh, mờ mịt nhìn xung quanh, biết xảy ra chuyện gì.

      "A! Thẩm Di Phương, Mộ Dung Tuyết, tâm các ngươi ác độc." Sững sờ lát, nàng đột nhiên lên tiếng, nghiến răng tức giận mắng.

      Nàng-- Mộ Dung Khanh dù sao cũng là đại tiểu thư của phủ tướng quân, vốn nên được kính trọng, ai ngờ, mẫu thân mất sớm, kế mẫu vào cửa.

      Kế mẫu giả nhân giả nghĩa, sủng ái có thêm, đợi đến trưởng thành, thể gánh được trách nhiệm, nữ công học, mọi thứ tinh, thậm chí, chữ cũng chỉ nhận thức được vài cái.

      Từ đó, nang liền bị gắn cái danh hiệu bao cỏ đại tiểu thư.

      Lúc này, nàng lên mười ba tuổi, đột nhiên bị cường đạo bắt làm tù binh, sau được đương kim tam hoàng tử cứu, do thẳng thắn thành khẩn gặp lại, nàng thể lấy vị trí sườn phi vào phủ Tam hoàng tử.

      Hai năm trôi qua, nàng được sủng mà bị Tam hoàng tử phi hại chết.

      Trời cao chiếu cố, nàng có thể trọng sinh, ai ngờ trọng sinh lại gặp phải trường hợp xấu hổ như vậy.

      Do coi trọng nhân sinh, kiếp trước rất nhiều chuyện hiểu, nay tất cả đều ràng. Cái gì là cường đạo bắt , hết thảy mọi việc đều là do kế mẫu cùng nữ nhi gây nên, đơn giản là nghĩ nàng cản trở con đường phú quý của các nàng.

      Lần này trọng sinh, vào vết xe đổ, trải qua việc này, nợ máu phải trả bằng máu.

      Mộ Dung Khanh cắn răng đứng dậy, khoanh hai tay trước ngực, đánh giá xung quanh. Theo trí nhớ kiếp trước, Tam hoàng tử dựa theo kế hoạch nhất định tìm được nàng, trước lúc đó, nàng nhất định lại phải vào đường cũ.

      Đường cũ nàng tất nhiên nguyện , việc trước mắt phải mau chóng rời khỏi nơi này.

      Đột nhiên, phía trước cách đó xa truyền đến trận tiếng động, Mộ Dung Khanh do dự chút, cắn răng đến chỗ phát ra tiếng động.

      Rừng rậm quá lớn, sức lực mình nàng cơ bản được, huống chi, nay thân có vài mảnh vải, ngay cả ra ngoài cũng khó. Cùng với ở chỗ này chờ vận mệnh định đoạt, chi bằng liều mạng.

      Mộ Dung Khanh chân trần chậm rãi bước , lén lút, vào bên trong rừng rậm, cũng chưa bị người phát .

      Ước chừng nửa nén hương trôi qua, có thể thấy phía trước có người đánh nhau.

      Hơn mười hắc y nhân vây công người mặc y phục sắc tố thủy làm bằng tơ lụa Hàng Châu, bên hông cột khối hắc ngọc bội. Nửa bên mặt bị mặt nạ hồ điệp che khuất. đôi mắt phượng hẹp dài, mang theo hơi thở lãnh khốc theo gió tản mát ra xung quanh, ngay cả khi cách vài chục thước, Mộ Dung Khanh vẫn bị rùng mình cái.

      "Cửu hoàng tử, làm sao lại là ?" Mộ Dung Khanh kinh ngạc. Kiếp trước như thế nào có nghe Cửu hoàng tử xuất xung quanh đây?

      kịp nghĩ nhiều, phía trước đánh nhau đến tình trạng gay cấn.

      Hạ Hầu Dịch giương kiếm, trường kiếm gia nhập vào vòng vây, cư nhiên lại chui đầu vô lưới.

      Mộ Dung Khanh ở xa xa nhìn vội đưa tay lên che miệng lại, tuy rằng biết được Hạ Hầu Dịch nhất định chết vào lúc này, nhưng thấy trường hợp này cũng khỏi kinh hãi.

      Hắc y nhân rốt cuộc có lai lịch gì, lá gan , cư nhiên dám động thủ đối với Cửu hoàng tử. Hơn nữa nghe lời của bọn họ, căn bản là đem Cửu hoàng tử để vao mắt.

      Bởi vậy có thể thấy được, thân phận bọn họ phải bình thường. Hoặc là , người sau lưng bọn họ thân phận phải bình thường.

      Hạ Hầu Dịch quả thực võ công cao cường, ngay cả khi mười người vây công cũng chút hoảng loạn. thanh trường kiếm như có sinh mệnh, kiếm tùy ý , cần công phu, hơn mười người tất cả đều chết.

      Có điều, võ công của có cao cường đến đâu, nhưng rốt cuộc song quyền nan địch tứ thủ, lúc hắc y nhân bị mất mạng, cũng bị trúng nhát kiếm vào sườn bụng ngã nhào mặt đất.

      Nằm vật xuống mặt đất, tầm mắt Hạ Hầu Dịch đảo qua người hắc y nhân, tay phải vung lên , quả pháo hoa nổ tung giữa trung, nhiều màu rực rỡ, trong vòng hơn mười dặm đều có thể nhìn thấy được.

      "Được, được lắm Tam hoàng tử." Hạ Hầu Dịch cười lạnh, rồi sau đó nhắm mắt, chờ ám vệ theo lệnh chạy tới.

      Nhưng mà vào lúc này, Mộ Dung Khanh rón ra rón rén lại gần Hạ Hầu Dịch. Hai con mắt như yên thủy nhìn chằm chằm y phục người , cuối cùng nàng cũng có thể nhìn thấy y phục che được thân thể mình.

      Về phần y phục người hắc y nhân, ngay cả nàng muốn dùng cũng thể. biết có phải do Hạ Hầu Dịch cố ý giở trò xấu hay , y phục người hắc y nhân đều hóa thành mảnh , khâu vào cũng được.

      Gần, càng gần. Tới trước mặt, bàn tay bé của Mộ Dung Khanh rất nhanh vươn ra, phen tóm vạt áo trước của Cửu hoàng tử, khóe môi nở nụ cười sáng lạn, tốt, cuối cùng cũng có quần áo mặc.

      "Ai?" tiếng lạnh như băng thẳng bức bên tai Mộ Dung Khanh, nháy mắt tay bé của nàng lui trở về.

      Nhưng Cửu hoàng tử há lại để cho nàng lui trở về, bàn tay to mở ra, đột nhiên chế trụ cổ tay của nàng, chậm rãi ngẩng đầu nhìn lên.

      Rừng rậm sâu thẳm, ánh mặt trời tiến vào được, chỉ có mấy tia nắng nghịch ngợm bay lượn xung quanh khuôn mặt , đáng giống như tinh linh.

      Thiếu nữ lúc này hiển nhiên bị kinh hãi, trong đôi mắt to lúc này tràn đầy bất an. Đồng tử Hạ Hầu Dịch lên tia thâm thúy, trong lòng dâng lên ý nghĩ cổ quái, rất muốn bảo hộ nàng, để nàng chịu bất cứ tổn thương nào.

      Đem tầm mắt chuyển đến tay nàng tiếp xúc với bụng đồng tử Hạ Hầu Dịch càng trở nên sâu thẳm, hận thể đem nàng hoàn toàn nhét dưới cánh chim của mình, cho người khác nhìn thấy vẻ đẹp của nàng.

      Bị phát , nên làm cái gì bây giờ? Mộ Dung Khanh vốn tưởng Cửu hoàng tử bất tỉnh, vừa vặn thuận lợi cho nàng trộm y phục, ai có thể nghĩ đến, vốn bất tỉnh.

      Mộ Dung Khanh cố ra vẻ đáng thương nở nụ cười khó coi, "Thực xin lỗi, ta phải cố ý, kỳ , ta, ta chỉ là muốn mượn ngươi chút đồ đạc."

      "Ngươi là ai, muốn làm cái gì?" Hạ Hầu Dịch ngưng mi, , y phục rách xuất ở giữa rừng rậm, thể làm cho phải nghĩ ngợi thêm.

      Mộ Dung Khanh rất nhanh thu lại bàn tay tay bé, "Ta là ai quan trọng, quan trọng, ngươi cũng cần biết ta, mượn được đồ ta lập tức , tuyệt đối chọc cho ngươi chút phiền toái nào. , ngươi tin tưởng ta."

      "!" Hạ Hầu Dịch gầm lên, dưới tay dùng sức, thiếu nữ kinh hô tiếng bị kéo lảo đảo ngã, lấy tư thế nằm đè người .
      Tôm ThỏPhongVy thích bài này.

    2. Mâi_137

      Mâi_137 Well-Known Member

      Bài viết:
      688
      Được thích:
      1,526
      Chương 1: tiếp

      Hạ Hầu Dịch hơi sửng sốt, thể tin được phát sinh chuyện này. buông bàn tay to nắm cổ tay nàng ra, hai tay đổi lại vòng qua thắt lưng của nàng, mâu trung thoáng lên tia cảm xúc phức tạp, rồi sau chớp mắt, hai tay đột nhiên dùng sức áp đảo.

      "Ai u, đau chết." Mộ Dung Khanh kinh hãi kêu, chỉ cảm thấy cơ thể nam nhân rất nóng, chính mình giống như đại hỏa hoạn, người nóng vô cùng. "Ngươi làm cái gì, mau buông ta ra." Xú nam nhân, biết cái gì gọi là nam nữ thụ thụ bất thân sao?

      Nàng kiên nhẫn giẫy dụa, muốn tránh thoát trói buộc. Lại biết dưới thân nam nhân, đồng tử càng hiển sâu thẳm, hai tay càng siết chặt.

      "Buông!" Mộ Dung Khanh tốn hơi thừa lời, nam nhân này, phải như vậy chứ, thấy nữ nhân liền ôm tha?

      Xem ra, lời đồn đều là sư . Kinh thành có đồn đại, khuôn mặt Cửu hoàng tử có khiếm khuyết, tính tình cổ quái, lấy nữ nhân làm vui. Phủ Cửu hoàng tử mĩ nhân vô số.

      Ông trời, quái nam nhân này nhìn trúng vẻ đẹp của nàng, tính làm cái gì đối với nàng chứ.

      Con ngươi sâu thẳm của Hạ Hầu Dịch nhìn xuống cái cổ thon dài của
      [​IMG]
      Tôm Thỏ thích bài này.

    3. Mâi_137

      Mâi_137 Well-Known Member

      Bài viết:
      688
      Được thích:
      1,526
      Chương 2: Lập kế hoạch báo thù.

      Mộ Dung Khanh giận đến can đảm, giẫm thêm vài dấu chân lên quanh thân Hạ Hầu Dịch, lúc này mới vừa lòng xoay người rời .

      Nửa canh giờ sau, hai nhóm người cưỡi ngựa đồng thời tới. phải ai ngoài ám vệ của Hạ Hầu Dịch, cùng đến cư nhiên là người của Tam hoàng tử.

      Tam hoàng tử thân tán hoa cẩm bào, bên hông cột đai lưng màu xanh tường vân văn cẩm, khuôn mặt trắng nõn, khí chất nho nhã. Ngồi thẳng lưng ngựa, tầm mắt từ từ nhìn xuống Hạ Hầu Dịch cách đó xa được ám vệ vây quanh, khóe môi giương lên thể áp chế được ý cười.

      Truyện cười, đây chính là truyện cười nhất thiên hạ.

      Đường đường Cửu hoàng tử cư nhiên bị người lột hết y phục, còn bị giẫm đầy dấu chân lên người, cực kỳ tức cười.

      Càng làm cho người ta thấy tức cười là, dựa theo dấu chân cho thấy người động thủ chính là nữ tử.

      Hạ Hầu Dịch diễn nữ làm vui, nay lại bại trong tay nữ tử, sao làm cho người ta thấy buồn cười được.

      Mà người làm ra hết thảy trò khôi hài này lại dĩ nhiên lấy tiền người của Hạ Hầu Dịch, lặng lẽ về tướng quân phủ.

      Vừa mới bước vào sân, tiểu nha đầu mặc lục y nhào tới trước mặt, "Đại tiểu thư người sao chứ?"

      "Lục Tâm, ta sao, vào rồi ." Mộ Dung Khang làm sao biết trong viện đều là cơ sở ngầm, bắt lấy tay Lục Tâm liền bước nhanh vào phòng chính.

      Sau khi vào phòng, Mộ Dung Khanh rất nhanh cởi áo khoác, phân phó Lục Tâm, "Múc nước, ta muốn tắm rửa."

      "Vâng, tiểu thư." ngay cả Lục Tâm đầy bụng nghi vấn, nhưng thấy tình huống Mộ Dung Khanh tốt nên chỉ có thể tạm thời nuốt lời định vào, xoay người ra ngoài, chuẩn bị hêt thảy.

      lát sau, Mộ Dung Khanh liền nằm trong bồn tắm, im lặng tắm rửa.

      Nhưng kì , suy nghĩ của nàng tung bay, làm sao mà im lặng được?

      Nàng suy nghĩ tình hình sau này, nghĩ sau này mình nên con đường nào.

      Kiếp trước, bao lâu nàng liền gả vào phủ Tam hoàng tử, quá hai năm nàng chết do cuộc đấu tranh thủ tình cảm của nữ nhân ở hậu
      [​IMG]
      Tôm Thỏ thích bài này.

    4. Mâi_137

      Mâi_137 Well-Known Member

      Bài viết:
      688
      Được thích:
      1,526
      Chương 3:
      Mọi người trong phòng khi nhìn thấy Mộ Dung Khanh hoàn hảo vô khuyết đều sững sờ, chỉ thấy thiếu nữ mặc y phục bích sắc thêu hồ điệp, làn váy có in hoa mộc lan, tươi mát tú lệ, tạo cho người ta cảm giác trìu mến. Nhất là cặp mắt to tĩnh lẵng như nước kia, trong lúc đó chớp mắt, lộ ra tia khôn khéo.

      "Tổ mẫu, Khanh nhi sợ." Hai mắt Mộ Dung Khanh đột nhiên phiếm hồng, sợ hãi nhào vào trong lòng lã phu nhân, tiếng mềm mại làm cho người nghe đau lòng, "Tổ mẫu, Khanh nhi tưởng rằng còn được gặp lại người nữa."

      "Ai u, hài tử ngoan của ta, đừng sợ, mau cho tổ mẫu, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?" Lão phu nhân bên trợn mắt nhìn chằm chằm vào đám người đại phu nhân, bên nhàng vỗ lưng an ủi Mộ Dung Khanh, đau long : "Nha đầu ngốc, đừng sợ, có tổ mẫu ở đây, nhanh lên, xảy ra chuyện gì?"

      "Tổ mẫu, đáng sợ, Khanh nhi từ trong miếu ra, đột nhiên xuất đám cường bạo, cái gì ta cản đường ai nên muốn tìm ta gây phiền toái. Tổ mẫu, Khanh nhi luôn luôn đại môn ra cổng trong bước, lại cản đường ai a? Tổ mẫu, những người đó đáng sợ, nếu phải gia đinh dũng mãnh, Khanh nhi lại thông minh từ bên sườn núi xuống, chỉ sợ bị những người đó bắt , còn được gặp lại tổ mẫu."

      Ghé vào trong lòng lão phu nhân, Mộ Dung Khanh liên tục cười lạnh, bất quá nay thức tỉnh lão phu nhân, mặc dù nàng là đại tiểu thư của tướng quân phủ, nhưng có nghĩa là có người tìm nàng gây phiền toái.

      Quả nhiên, nàng vừa dứt lời, ánh mắt lão phu nhân uy nghiêm quét về phía mẹ con đại phu nhân. Người bên ngoài biết, nàng chính là lão phu nhân của tướng quân phủ làm sao lại biết tâm địa các nàng gian xảo.

      Mộ Dung khanh là đại tiểu thư tướng quân phủ, lại được nàng sủng ái, mặc dù là bao cỏ đại tiêu thư, nhưng vì quyền thế tướng quân phủ, biết bao nhiêu người muốn thú nàng vào cửa.

      Nay mấy vị hoàng tử đến tuổi thành thân, nhưng nữ nhi Mộ Dung Tuyết của đại phu nhân tuổi còn , sợ Mộ Dung Khanh đoạt nên các nàng rất có khả năng.

      Chẳng qua, đây là do mình đoán, đại phu nhân chắc chắn thừa nhận.

      "Đại phu nhân, đích nữ tướng quân phủ xuất môn sao có thể chú ý, ngày hôm nay xem như ông trời chiếu cố, Kanh nhi sao, nếu có chuyện gì may xảy ra với nàng, xem ta có tha cho ngươi."

      Đại phu nhân mặc nhất kiện y phục màu nâu nhạt, đầu búi tóc kiểu Thiên Hương quyên ám hoa, đeo trang sức Hồng Bảo Thạch, quá thực là thân quý khí bức người.

      Nhưng giờ phút này lại bị lão phu nhân chỉ trích, nàng cũng dám lộ ra vẻ mặt hống hách, chính là vâng dạ đáp ứng, "Lão phu nhân giáo huấn phải, nhi tức sơ suất, về sau chuyện như thế này phát sinh."

      "Được rồi, được rồi, nhanh ra ngoài ." Lão phu nhân nhìn đại phu nhân giả nhân giả nghĩa ngay cả liếc mắt cái cũng muốn, trực tiếp vẫy tay đuổi người.

      Đại phu nhân tức giận nắm chặt tay, cắn răng hành lễ, lôi Mộ Dung Tuyết cùng .

      Ra cửa, Mộ Dung Tuyết căm hận : "Mẫu thân, con tiện nhân kia làm sao có thể trốn được kế hoạch của chúng ta?"

      "Kế hoạch khẳng định thất
      [​IMG]
      Tôm Thỏ thích bài này.

    5. Mâi_137

      Mâi_137 Well-Known Member

      Bài viết:
      688
      Được thích:
      1,526
      Chương 4: Trả đũa.

      Đêm lạnh như nước, ánh trăng như tắm.

      Trong Tinh Huy viện--Tướng quân phủ, có tiếng đàn nhàng vang lên, thỉnh thoảng truyền đến thanh phá vang lên, nguyên lai là có người múa kiếm.

      Chỉ thấy ở dưới gốc cây nho bên trong viện, nữ tử nằm nhuyễn tháp, tay cầm trái nho, nhàng cắn, nước bắn tung tóe. Nữ tử cười khẽ, lấy chiếc khăn lụa nhàng lau khóe môi, tầm mắt nhìn xuống nữ tử múa kiếm trong viện, khỏi bĩu môi: "Lục Tâm, mất nhịp."

      Bên người nàng có hai đại nha đầu, văn võ, đều là do mẫu thân nàng trước khi chết chuẩn bị. Lục Tâm tập võ, có ca ca tài giỏi hành tẩu ngoài giang hồ, võ công cũng tầm thường.

      Còn có nha đầu Hồng Diệp, từng theo Thái y học nghệ, những chứng bệnh bình thường đều làm khó được nàng.

      "Lục Tâm tỷ tỷ, chớ phải do nhiều ngày bị bệnh nên ngay cả kiếm thức cũng quên?" Mộ Dung Khanh đứng phía sau nha đầu mặc lục y trêu tức . Khuôn mặt tròn, khi cười rộ lên còn có hai cái lúm đồng tiền, đáng vô cùng.

      "Hồng Diệp rất đúng, Lục Tâm, cần tìm ca ca về lần nữa để day ngươi sao?" Mộ Dung Khanh đổ thêm dầu vào lửa. Cười thay đổi tư thế nằm, lại càng lộ vẻ lười biếng hơn.

      Kỳ nàng rất lười, người phạm ta ta phạm người, có thời gian rảnh rỗi lục đục với nhau bằng tìm chỗ mát mẻ vụng trộm ngồi lười.

      Chỉ tiếc, trời thuận theo ý người, nàng cố tình lười nhác có người cho nàng thanh nhàn.

      "Lục Tâm, nhanh chút, tiết tấu quá chậm." Mộ Dung Khanh tùy ý phất tay. Chọc giận cái tiểu nha đầu múa kiếm kia.

      Nàng theo cao thủ luyện kiếm, luyện thành tay kiếm cao cấp, sao đến trong miệng tiểu thư lại thành khoa tay múa chân rồi?

      Lục Tâm để ý, làm sao để mình ở trước mặt Hồng Diệp mất mặt được, lúc này hét lớn tiếng, trường kiếm trong tay như lưu vân, huy vũ lúc này chỉ nhìn thấy quầng sáng màu bạc yên lặng thoáng .

      Mộ Dung Khanh quay đầu liếc cái, thầm lắc đầu, được, cùng so kiếm thuật với Hạ Hầu Dịch thể so nổi. Bất quá, nghĩ lại, mình phải đối với Lục Tâm quá cao sao. Rốt cuộc nữ hài tử, sao có thể so với Hạ Hầu Dịch-- đệ tử hoàng gia như vậy.

      "Tốt lắm, các ngươi xuống nghỉ ngơi lát, y kế hành ."

      "Dạ." Hồng Diệp cùng Lục Tâm thu liễm tâm tình, đáp ứng tiếng, cùng lui xuống.

      Giờ phút này trong viện chỉ còn lại mình Mộ Dung Khanh, im lặng nằm nhuyễn tháp, thỉnh thoảng than thở vài câu, có vẻ kiên nhẫn.

      Cách đó xa đầu tường, nam nhân đứng, nâng mi trừng mắt nhìn cái tiểu nha đầu biết sống chết trong viện.

      Là nàng, đúng vậy, tuyệt đối nhìn lầm, cái tiểu nha đầu để lại dấu chân khắp người chính là nàng.

      biết có phải lạnh hay , tiểu nha đầu có mang hài, đôi chân mềm mại kiều nhàng đung đưa. Mười ngón chân mượt mà nhủ ngọc có chút linh hoạt, tả tả hữu hữu, giống như giẫm lên nốt nhạc khiêu vũ.

      Tầm mắt nam nhân nóng bỏng trừng mắt nhìn đôi chân trắng noãn kia, trong đầu khống chế được hồi tưởng lại nó để lại người mình bao dấu chân.

      ràng là
      [​IMG]
      PhongVy thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :